Bên cạnh ánh sáng phát ra từ đống lửa gần tàn, Lục Diệp đang ăn như gió cuốn và thức ăn là một con rắn lớn, thân thể nó dài chừng một trượng, to bằng cánh tay, thịt trắng nõn láng mịn, hương thơm vương vấn bên môi.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ lúc linh đan của hắn hao hết.
Đương nhiên là thành quả tu hành trong khoảng thời gian này, không thể so với trước, nhưng lại tốt hơn rất nhiều so với hắn dự đoán, chiếu theo tiến độ trước mắt, chỉ cần thêm một tháng nữa là hắn có thể phá võ bích chướng linh khiếu thứ chín.
Sở dĩ có được tiến triển như vậy, chủ yếu là vì hắn phát hiện ra một chuyện.
Đó chính là hiệu suất luyện tinh hóa khí nhanh hơn một chút so với phun ra nuốt vào linh khí.
Nhưng tinh từ đâu mà đến? Hiện giờ không còn Khí Huyết đan nữa, hắn chỉ có thể ăn thịt mà thôi!
Lúc trước, khi ăn thịt những con sói kia, hắn đã phát hiên ra điều này, và về sau khi bắt giết một vài con tẩu thú khác, hắn lại phát hiện thịt của những loài động vật sinh sống ở trong Linh Khê chiến trường này rất bổ.
Và mãnh thú có hình thể càng lớn lại càng bổ hơn.
Hắn không thông thạo phun ra nuốt vào linh khí, có lẽ là vì thiên phú của hắn quá thấp, khiến hắn rất khó dẫn dắt linh khí nhập thể, nhưng nuốt thức ăn vào trong bụng lại khác, chỉ cần có thể tiêu hóa thì đều có thể tăng thêm lực lượng khí huyết của hắn. Sau đó, hắn lại luyện hóa lực lượng khí huyết của bản thân thành linh lực, đồng dạng có thể tạo được hiệu quả tăng cường thực lực.
Cho nên trong vòng nửa tháng này, đám thú vật phụ cận đã gặp phải tai ương.
Vốn dĩ từ sau khi Lục Diệp khai khiếu, khẩu vị của hắn đã lớn lên, bây giờ lại còn chuyên đi con đường luyện tinh hóa khí này, nhất định sẽ ăn càng nhiều nữa.
Chuyện này khiến cho phạm vi vài dặm chung quanh hang động đã không thể nhìn thấy bóng dáng của bất cứ con tẩu thú nào nữa rồi. Ngày hôm nay, Lục Diệp cũng mất một lúc lâu mới tìm được con rắn lớn này.
Hắn mới ăn được một nửa chợt cửa hang tối sầm lại, có một làn gió tanh đập vào mặt.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nơi cửa hang vừa có một bóng dáng to lớn đứng thẳng, tiếng gào thét trầm thấp truyền ra từ bên kia.
Hắn vội vàng đứng lên, lấy trường kiếm trong túi trữ vật ra, một tay cầm kiếm, một tay nắm Hỏa Xà phù, thầm thúc giục linh lực.
Hắn ở chỗ này đã gần một tháng nhưng không hề gặp được tu sĩ khác, cũng không gặp được mãnh thú cường đại nào, vốn cho rằng đây là một mảnh đất an bình, ai ngờ hôm nay bị một tên khách không mời mà đến quấy rầy.
Lục Diệp từng dự đoán tình huống như vậy sẽ phát sinh, cho nên dù hơi kinh hãi nhưng không hề loạn, rất nhanh hắn đã làm ra phản ứng chính xác.
Sơn động này vốn nhỏ hẹp, nếu như đối phương dám giết vào bên trong, Hỏa Xà phù trong tay hắn có thể cho đối phương một cái đẹp mắt, nếu tấm phù này không hiệu quả, hắn còn có những linh phù khác.
Nếu bị dồn đến đường cùng, vậy cứ đập một tấm Kim Cương phù lên người, trường kiếm trong tay hắn cũng không phải đồ chơi.
Cho đến lúc này, Lục Diệp mới nhìn rõ rút cuộc vị khách không mời mà đến này là cái gì. Đó rõ ràng là một con hổ lớn.
Da lông toàn thân nó trắng như tuyết, không nhuốm bụi trần, trên trán hiển hiện một chữ vương to lớn, một đôi mắt hổ màu hổ phách như muốn nhiếp hồn đoạt phách.
Hai con ngươi Lục Diệp đối đầu với một đôi mắt hổ kia, tinh thần không kìm được sẽ run lên một cái, trong lòng thầm biết lúc này hắn đụng phải hung vật ghê gớm rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã giết không ít tẩu thú, cũng có loại sở hữu hình thể lớn hơn con hổ lớn này, nhưng chưa từng có con tẩu thú nào có thể mang tới cho hắn cảm giác áp bách như nó.
Phải biết bây giờ hắn cũng là tu sĩ đã mở được tám khiếu.
Thật hiển nhiên, con hổ này không phải mãnh thú phổ thông, chỉ sợ nó chính là yêu thú có chút tu vi trong người!
Yêu thú khác biệt với mãnh thú ở chỗ nó biết tu hành. Có vài lời đồn đại nói rằng nếu yêu thú mở được linh khiếu mấu chốt nào đó, nó có thể hóa thành hình người.
Đây chính là lý do vì sao trong Cửu Châu vẫn lưu truyền câu nói ‘Yêu bất khai khiếu nan hóa hình, nhân bất khai khiếu nan tu hành’ kia (yêu thú không mở linh khiếu khó hóa hình, người không nở linh khiếu khó tu hành).
Rất nhiều tông môn cũng sẽ thu nhận một chút đệ tử là yêu tu, bởi vì đại đa số yêu tu đều sở hữu thân thể cường tráng, là hạt mầm tốt trời sinh đi lên con đường thể tu.
Trước mắt Lục Diệp không có quá nhiều tri thức về Tu Hành giới Cửu Châu, đương nhiên hắn cũng không biết những tin tức này.
Hắn chỉ biết rằng, tình cảnh trước mắt của bản thân có chút phiền phức, người ở trong sơn động, bị con hổ lớn kia chặn cửa hang, ngoại trừ giết ra ngoài thì hoàn toàn không còn con đường nào khác.
Nhưng hắn không biết thực lực của hổ lớn này như thế nào.
Trong lúc giằng co, hổ lớn đã nhìn về phía hắn rít lên một tiếng, làm Lục Diệp càng thêm khẩn trương hơn, suýt chút nữa hắn đã kích phát Hỏa Xà phù trong tay!
"Tiểu tử, có phải ngươi là kẻ đã giết chóc hết thảy chung quanh?" Một âm thanh như sấm rền vang lên trong sơn động, chấn cho đá núi bốn phía ầm ầm đổ xuống.
Lục Diệp không nhịn được giật mình một cái. Sau đó hắn vừa kinh ngạc vừa khó hiểu nhìn con hổ kia.
"Chính là bản đại vương đang nói chuyện. Tiểu tử thúi, ngươi đúng là thứ kiến thức hạn hẹp, gì cũng thấy lạ!" Dường như con hổ lớn kia nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lục Diệp, lại nói thêm một câu.
Trong lòng Lục Diệp lập tức chìm xuống đáy cốc, lần này không ổn rồi, dường như hắn đã đánh giá thấp thực lực của con hổ lớn kia. Nếu gia hỏa này đã có thể nói tiếng người, cũng không biết tu vi của nó bao nhiêu, nhưng có vẻ lợi hại hơn hắn rất nhiều
"Bản đại vương đang hỏi ngươi, vì sao không nói lời nào?" Tính tình của hổ lớn này không tốt lắm, nó lại quát to một tiếng, trong cổ họng càng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy uy hiếp.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, Lục Diệp chỉ có thể kiên trì, một đẩy hai năm sáu (trốn tránh trách nhiệm): "Không phải ta!"
Hổ lớn kia nhấc móng vuốt lên, giận dữ vỗ xuống mặt đất khiến cả đại địa đều rung động một cái: "Nếu không phải ngươi thì còn ai? Trong phạm vi ba mươi dặm quanh đây chỉ có một tên nhân loại là ngươi!" Cả người nó lượn qua lượn lại ngoài cửa hang nhưng đôi mắt hổ vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Diệp không bỏ: "Nơi này là địa bàn của bản vương, không được bản vương cho phép, ngươi dám can đảm tùy ý đồ sát thức ăn của ta, xem ra ngươi không muốn sống nữa rồi!"
Da đầu Lục Diệp tê dại, hắn chợt cảm thấy mình đang ở giữa lằn ranh sinh tử.
Hắn cũng đã hiểu được vì sao con hổ lớn này lại tìm tới cửa. Chỗ này là địa bàn của nó, những tẩu thú bị hắn giết chết kia đều là đồ ăn trên lãnh địa của nó. Trong nửa tháng này Lục Diệp đã giết rất nhiều, khiến cho con hổ này chú ý, liền lần theo một chút manh mối tìm tới tận đây.
"Nói một chút coi, ngươi muốn giải quyết việc này như thế nào?" Hổ lớn lại nói.
Đến lúc này, Lục Diệp lại không còn luống cuống như trước nữa. Mặc dù hắn có chút kỳ kỳ quái quái khi một con yêu thú lại muốn bàn điều kiện với hắn ở chỗ này, nhưng dù sao bàn điều kiện cũng tốt hơn đối phương không rên một tiếng đã giết tới.
Hắn nhíu nhíu mày nói: "Ăn thì đã ăn rồi, ngươi muốn giải quyết như thế nào?"
Hổ lớn trừng mắt nhìn hắn, mở miệng nói: "Giao linh đan trong người ngươi ra, việc này cứ giải quyết như thế, nếu dám nôn ra một chữ "Không", hôm nay chỗ này sẽ là chỗ chôn thây của ngươi!"
"Không có linh đan." Lục Diệp lắc đầu, nếu có linh đan thì hắn đâu cần phải giết dã thú ăn thịt.
Hổ lớn nói: "Linh thạch cũng được!"
"Cũng không có linh thạch."
Chưởng giáo không chuẩn bị linh thạch cho hắn, có lẽ vì người cảm thấy hiện giờ Lục Diệp không dùng được?
"Cái này không có, cái kia cũng không có, theo ta là ngươi muốn chết phải không?" Hổ lớn rõ ràng có chút không kiên nhẫn.
Lục Diệp thở dài: "Thực sự không có!"
"Vậy trong túi trữ vật của ngươi có cái gì?" Hổ lớn quát hỏi.
"Một chút linh phù, còn có một bình Liệu Thương đan." Lục Diệp nói rõ.
"Đúng là một con quỷ nghèo!" Hổ lớn không kìm được xì một tiếng đầu xem thường: "Đưa Liệu Thương đan cho ta, việc này coi như xong."
"Ngươi muốn Liệu Thương đan làm gì?" Vẻ mặt Lục Diệp có chút kỳ quái.
"Ngươi hỏi làm gì? Nhanh lên!"
"Được..." Lục Diệp không tình nguyện lên tiếng, lấy một bình Liệu Thương đan từ trong túi trữ vật ra, suy nghĩ một chút mới chậm rãi để dưới đất.
"Ném qua đây!" Hổ lớn phân phó.
Lục Diệp nhìn qua nó: "Vì sao ngươi không tự mình tới lấy?"
"Ta bảo ngươi ném qua đây!" Thái độ của Lục Diệp tuyệt đối đã chọc cho hổ lớn tức giận, nó gầm lên.
"Được thôi." Lục Diệp nâng một cước lên, đá cái bình ở trên mặt đất ra ngoài, đồng thời thúc giục Hỏa Xà phù trong tay, linh khí toàn thân phun trào xuống dưới, linh phù kia hóa thành một đạo hồng quang, như một con Hỏa xà đánh về phía hổ lớn.
Vẫn chưa xong, hắn giẫm mạnh xuống mặt đất dưới chân, thân hình như lôi như điện, trực tiếp cầm kiếm giết lên.