37/Trước sau không quá mấy chục hơi thở, bích chướng linh khiếu thứ chín đã bị phá vỡ, linh lực bị ngăn cản ở ngoài, từ từ chảy vào trong đó.
Đến lúc này, chỉ cần Lục Diệp lấy linh lực bản thân xuyên qua chín khiếu, khiến linh lực hình thành một tiểu chu thiên bên trong thể nội, sẽ thành Linh Khê cảnh!
Đây cũng là mục tiêu cuối cùng mà hắn cố gắng suốt một tháng vừa qua.
Nhưng Lục Diệp lại phát hiện, mặc dù dược hiệu của Phá Chướng quả kia đã tiêu hao rất nhiều, nhưng nó vẫn còn lưu lại rất nhiều, nếu như lúc này hắn bỏ mặc không quan tâm, chưa nói đến chuyện nó có thể sinh ra ảnh hưởng gì đối với quá trình tu hành sau này của hắn hay không, ít nhất là hiện giờ sẽ lãng phí hết dược hiệu còn dư lại.
Lại nói, thứ này tuyệt đối là đồ tốt hiếm có, để lãng phí rất đáng tiếc.
Cho nên hắn chỉ do dự một chút, đã bắt đầu thúc giục linh lực bản thân, thử định vị vị trí linh khiếu thứ mười.
Trước đó, chưởng giáo chỉ giúp hắn định vị đến vị trí linh khiếu thứ chín, bởi vì trong suy nghĩ của lão, lấy thiên phú một lá của Lục Diệp, coi như có linh đan cung ứng sung túc, sợ rằng cũng phải mất tới hai ba năm mới có thể tu hành đến cảnh giới Linh Khê nhất tầng.
Cũng không phải chưởng giáo xem thường hắn, mà thiên phú của hắn thực sự quá thấp, hiệu suất tu hành sẽ rất kém cỏi.
Thế nhưng chưởng giáo lại không ngờ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi Lục Diệp đã xông tới chín khiếu, đây là dưới tình huống thiếu đan ít thuốc, nếu như hắn có đầy đủ Uẩn Linh đan, tốc độ sẽ nhanh hơn.
Đã đến lúc này, coi như không có người ngoài hỗ trợ, lấy số lượng linh lực mà bản thân Lục Diệp dự trữ, hắn cũng có thể định vị linh khiếu, chỉ là không thể nhẹ nhõm giống như chưởng giáo thôi.
Trong khoảng thời gian này Lục Diệp cũng bớt thời gian nghiên cứu quyển Kim Thiền Tiêu Dao quyết kia, cho nên trong lòng hắn đã nắm chắc đại khái vị trí những linh khiếu tiếp theo, chỉ cần vận khí không quá kém thì định vị vị trí linh khiếu sẽ không thành vấn đề.
Cố gắng chừng nửa canh giờ, rốt cục Lục Diệp cũng định vị được khiếu thứ mười, hắn vội vàng dẫn dắt dược hiệu còn dư lại của Phá Chướng quả dũng mãnh lao tới khiếu thứ mười, bích chướng linh khiếu thứ mười cũng nhanh chóng tan rã giống như trước đó.
Lại thêm mấy chục hơi thở, bích chướng linh khiếu thứ mười vỡ vụn, dược hiệu Phá Chướng quả cũng không còn lại nhiều.
Lục Diệp tiếp tục định vị vị trí khiếu thứ mười một.
Sau hơn nửa canh giờ, Lục Diệp thở phào một hơi, mở to mắt,. Giờ phút này hắn không còn cảm nhận được dược hiệu của Phá Chướng quả nữa, nhiệt lưu nơi bụng cũng biến mất không còn một mảnh.
Tuy cuối cùng hắn không thể phá vỡ bích chướng khiếu thứ mười một, nhưng nó cũng buông lỏng rất nhiều. Chờ sau này khi hắn tiếp tục tu hành, chuyện phá vỡ bích chướng sẽ trở nên rất nhẹ nhàng, cũng coi như có chút thu hoạch.
Một trái Phá Chướng quả đã giúp hắn trực tiếp mở hai khiếu, bích chướng khiếu mười một cũng tan rã rất nhiều. Đúng là thu hoạch to lớn.
Lục Diệp kiềm chế suy nghĩ muốn lập tức thành tựu Linh Khê cảnh, bởi vì hắn thoáng có một loại cảm giác, nếu bây giờ thành tựu Linh Khê, tuy sẽ có cơ hội thành công, nhưng nếu có thể tu hành khiếu thứ chín vừa khai xong, đến trạng thái tràn đầy, khi đó thành tựu Linh Khê sẽ thoải mái hơn một chút.
Và đến lúc này rồi, hắn cũng không vội nữa.
Lục Diệp đi qua một bên, lột da rửa sạch con thỏ kia, sau đó nhóm lửa nướng chín lại ăn như gió cuốn.
Mấy ngày sau đó, Lục Diệp trắng trợn bắt giết tẩu thú phụ cận, sức ăn mỗi ngày đều lớn đến kinh người, mà hết thảy những thứ đã bị hắn ăn vào bụng đều hóa thành lực lượng khí huyết, lại bị hắn luyện tinh hóa khí, rót vào bên trong linh khiếu thứ chín.
Mất khoảng chừng sáu ngày, trong khi Lục Diệp đang ngồi xếp bằng trong sơn động.
Mặc dù những ngày này hắn đã ăn thật nhiều thịt thú vật, nhưng so với sáu ngày trước, chẳng những thân thể của hắn không hề béo lên, trái lại còn lộ vẻ gầy gò, y phục vốn vừa người đã trở nên rộng hơn một chút.
Đây là kết quả của luyện tinh hóa khí, quá nhiều lực lượng khí huyết bị hắn luyện hóa thành linh lực, gây nên phản ứng ngược khiến thân thể ra cái dạng này.
Mặc dù Lục Diệp trở nên gầy gò, nhưng hắn cũng không cảm giác khó chịu gì, ngược lại chỉ cảm thấy bản thân càng thêm có lực lượng, từng khối cơ bắp trên dưới toàn thân gồ lên rõ ràng, cực kỳ phù hợp với hai từ ‘tinh tráng’.
Và rút cuộc, hắn cũng tu hành khiếu thứ chín đến trình độ tràn đầy.
Cố gắng nhiều ngày như vậy, hôm nay đã đến thời điểm thu hoạch, khiến tâm tình Lục Diệp không khỏi trở nên kích động.
Hắn khẽ hít sâu mấy cái, lắng tâm thần xuống, dựa theo lộ tuyến hành công của Kim Thiền Tiêu Dao quyết, dẫn động linh lực trong Nguyên linh khiếu rót vào linh khiếu thứ hai, kéo theo linh lực bên trong linh khiếu thứ hai cùng một chỗ tràn vào linh khiếu thứ ba, lại kéo theo linh lực linh khiếu thứ ba tràn vào linh khiếu thứ tư, lặp đi lặp lại không ngừng như thế. . . cho đến linh khiếu thứ chín!
Vị trí linh khiếu thứ chín ở ngay phụ cận Nguyên linh khiếu, sau khi linh khí tràn vào linh khiếu thứ chín, Lục Diệp lại dẫn dắt bọn chúng trở về bên trong Nguyên linh khiếu. Cứ như vậy, linh khí đi xuyên qua chín đại linh khiếu, tạo thành một vòng tròn khép kín, gọi là tiểu chu thiên!
Nếu như linh lực chứa đựng bên trong linh khiếu lúc trước là một đầm nước đọng, vậy giờ phút này nó đã biến thành nước chảy, linh lực toàn thân bắt đầu từ Nguyên linh khiếu chảy qua tám đại linh khiếu khác, lại kết thúc ở Nguyên linh khiếu, chảy xuôi không ngừng.
Lục Diệp lập tức sinh ra một loại cảm giác hơi khác biệt.
Nhưng hắn cũng không ngừng lại, mà vẫn tiếp tục dẫn dắt linh lực, không ngừng vận hành tiểu chu thiên, vòng đi vòng lại.
Tốc độ linh lực chảy xuôi bên trong chín đại linh khiếu càng lúc càng nhanh, mãi cho đến khi nó đột phá một loại cực hạn…
Trong chớp mắt kia, tai mắt Lục Diệp vang lên một tiếng ông minh, dù là trạng thái nhắm mắt cũng bị màu trắng lóa như tuyết tràn ngập, ngay sau đó màu tuyết trắng tan đi, tai thính mắt tinh, cả người đều có một loại cảm giác thoải mái thăng hoa.
Một vòng khí lãng lấy Lục Diệp làm trung tâm, bắt đầu dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, ầm vang khuếch tán ra bốn phía, thổi cho trong sơn động cát bay đá chạy.
Đã đạt tới Linh Khê cảnh!
Trong thời khắc này, Lục Diệp không vội mở to mắt, chỉ lẳng lặng cảm thụ trạng thái của bản thân.
Giờ phút này, hắn không dẫn dắt linh lực lưu động, nhưng linh lực toàn thân lại không ngừng chảy ở bên trong chín đại linh khiếu, róc rách như suối, tuần hoàn qua lại, tiến hành vòng tiểu chu thiên kia.
Đây là tiêu chí thành tựu Linh Khê cảnh.
Trừ phi Lục Diệp bỏ mình, hoặc xuất hiện tình huống linh lực hao hết và linh khiếu vỡ vụn, từ nay về sau linh lực toàn thân hắn sẽ liên tục chảy xuôi không ngừng.
Lục Diệp từ từ mở mắt, nâng một tay lên, thoáng thúc giục linh lực, nơi lòng bàn tay lập tức dâng lên hào quang nhàn nhạt. Đó là quang mang linh lực, thế nhưng hiện giờ linh lực này lại mang đến cho hắn một loại cảm giác khác biệt rất lớn so với trước kia.
Mặc dù số lượng linh lực dự trữ toàn thân hắn không hề tăng trưởng, nhưng linh lực hiện giờ càng có lực phá hoại hơn.
Lục Diệp có thể cảm giác được rất rõ ràng điểm này, thực lực của hắn đã tăng cường không chỉ hơn gấp đôi so với trước đó, nếu như thời khắc này, lại cho hắn đi tranh đấu với con hổ lớn kia, Lục Diệp tự tin có thể không mượn Linh phù cũng bắt được nó lại.
Sau khi hắn trầm tư một chút đã hiểu được toàn bộ chuyện này.
Trước kia mặc dù hắn mở ra rất nhiều linh khiếu, nhưng mỗi lần hắn chỉ có thể thúc giục linh lực bên trong một cái linh khiếu nào đó mà thôi, nếu linh lực trong linh khiếu này hao hết, hắn lại phải thúc giục một linh khiếu khác, chứ không thể đồng thời thúc giục hai cái hoặc là nhiều hơn nữa.
Nhưng trước mắt chín khiếu đã liên kết, linh lực vận hành theo tiểu chu thiên, nếu hắn thúc giục linh lực, không chỉ đơn giản là linh lực của một nữa linh khiếu, mà hắn có thể thúc giục linh lực của cả chín khiếu.
Đương nhiên lực phá hoại không đến mức lớn gấp chín lần, nhưng vẫn có thể chênh lệch gấp đôi.
Về phần khiếu thứ mười kia, mặc dù nó đã mở ra, nhưng đó là phạm trù của cảnh giới Linh Khê nhị tầng, tạm thời không thành hệ thống cùng chín khiếu của cảnh giới nhất tầng, không thể nào mang đến cho Lục Diệp tăng lên quá lớn, nhiều nhất chỉ khiến tổng lượng linh lực dự trữ của hắn nhiều thêm một ít.
Suy cho cùng, tu hành Linh Khê cảnh chính là một quá trình từ lượng biến đến chất biến, khi mở ra đủ nhiều linh khiếu, lại để cho linh lực xuyên qua những linh khiếu kia vận hành tiểu chu thiên, thực lực sẽ nhận được một lần nhảy vọt!
Trước đó, hiệu quả lớn nhất khi khai khiếu chính là tăng lên linh lực dự trữ của bản thân chứ không trực tiếp gia tăng thực lực.
Đây vốn là điểm thông thường trong tu hành, ngay khi tu sĩ vừa bắt đầu tu hành đều có sư trưởng dạy bảo, nhưng Lục Diệp lưu lạc tại Linh Khê chiến trường này, không nơi nương tựa, lấy đâu ra người đến dạy bảo hắn những thứ này.
Hắn chỉ có thể dựa vào bản thân tìm tòi cảm ngộ.