"Có phải Lục đại ca đã mở linh khiếu?" Dư Hiểu Điệp hỏi.
"Sao ngươi lại hỏi như vậy?" Lục Diệp không trả lời mà hỏi lại.
Dư Hiểu Điệp đưa tay chỉ túi trữ vật bên hông hắn.
Lục Diệp hiểu rõ, vuốt cằm nói: "Đúng vậy." sau đó, hỏi ngược lại: "Cô nương thì sao?"
Dư Hiểu Điệp nâng một bàn tay lên, trong lòng bàn tay kia có hào quang nhàn nhạt nở rộ.
Hiển nhiên nàng đã mở linh khiếu, thế nhưng Lục Diệp lại không rõ nàng là tu sĩ đã mở bao nhiêu khiếu, thêm nữa, cũng không nên hỏi loại chuyện này, bởi vì giữa hai bên không quá quen thuộc.
Cùng là tu sĩ đã mở linh khiếu, cho nên hai người có rất nhiều chủ đề chung. Đừng nhìn nơi đây tụ tập gần ngàn người, nhưng chỉ sợ trong đó không có bao nhiêu người khai khiếu, mà nếu có thì tu vi cũng cực thấp.
Người thực sự có chút tu vi cao đều đã sớm bị Tà Nguyệt cốc thu nạp, trở thành đệ tử tông môn này, tuy nhiên có thể dễ dàng đoán được kết cục của họ lúc này.
Dư Hiểu Điệp giảm thấp thanh âm nói: "Cơ duyên ngày mai cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ lỡ, nếu Lục đại ca có thiên phú đặc biệt nào đó, thì cứ thỏa thích biểu lộ ra là được. Chuyện này liên quan đến tương lai của ngươi."
Dường như nàng biết một ít chuyện gì đó.
Lục Diệp đáp: "Đã hiểu."
Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn chẳng có thiên phú đặc biệt nào, cũng chỉ có một gốc cây thiên phú không ai có thể nhìn thấy thôi, đồng thời hắn cũng không thể biểu hiện thứ này ra bên ngoài.
Thêm nữa, cứ một mực rúc bên trong một đám nữ tử cũng không tốt, sau khi Lục Diệp nói mấy câu cùng Dư Hiểu Điệp, đã cáo từ rời đi.
Ở bên này có không ít người bị nô dịch tụ tập, nhưng phạm vi hoạt động có hạn, Lục Diệp nhìn chung quanh một chút, sau đó trực tiếp bước vào trong góc.
Huynh đệ Lưu thị bên kia đang run lẩy bẩy trốn ở phía sau đám người, mắt thấy Lục Diệp đi tới, sắc mặt cả hai đều tái nhợt.
Chờ đến khi Lục Diệp đứng ở trước mặt bọn họ, biểu cảm trên mặt hai người càng thêm thấp thỏm lo âu.
"Ngươi... ngươi muốn như thế nào?" Lưu lão đại tỏ vẻ ngoài mạnh trong yếu hô, nhưng khi nói chuyện lại không ngừng nhìn về vị trí của vị tu sĩ béo, dường như đang muốn cầu cứu.
Trả lời gã là một nắm đấm không ngừng phóng đại tới trước mắt, chỉ một quyền đã khiến cái mũi Lưu lão đại bị đánh gãy. Gã hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Lục Diệp lại đá thêm một cước vào bụng Lưu lão nhị trước mặt, rồi ở lúc gã chưa kịp ngã xuống đất, hắn đã đưa tay nắm tóc gã lại, âm trầm nói: "Các ngươi thật sự không nhận ra ta?"
Trên mặt Lưu lão nhị hiện đầy vẻ đau đớn, trước mắt toát ra toàn sao Kim, đâu còn có thể trả lời được nữa?
Lục Diệp chỉ hừ lạnh một tiếng, cánh tay hơi dùng sức một chút đã vứt Lưu lão nhị ra sau lưng, làm gã rớt xuống đất theo tư thế chó gặm phân, hàm răng rụng mất hai cái.
Tiếp đó, Lục Diệp chiếm cứ vị trí ban đầu của huynh đệ Lưu thị, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước mắt một khiếu của hắn đã tràn đầy, nhưng lại không tìm thấy vị trí của khiếu thứ hai, cho nên không thể tiếp tục tu hành, để tránh lãng phí Khí Huyết đan vô ích.
Đợi đến lúc chạng vạng tối mới có người của Hạo Thiên minh tới phân phát đồ ăn và chăn đệm, mỗi người nhận một chút, tuy Lục Diệp chưa ăn no nhưng cũng may trong túi trữ vật của Chu Thành vẫn còn một chút thức ăn. Hắn trực tiếp lấy nó ra ngoài, bắt đầu há miệng ăn vào.
Dù những người khác ở bên cạnh thèm đến nuốt nước miếng nhưng không ai dám lỗ mãng xông lên.
Từ sau khi Lục Diệp dạy dỗ huynh đệ Lưu thị, hắn liền độc chiếm một chỗ thật lớn, trái lại đã bớt đi rất nhiều phiền phức.
Sau khi Lục Diệp trải qua giai đoạn luyện tinh hóa khí, khẩu vị của hắn càng ngày càng lớn, ngay cả thịt thú vật sấy khô vốn thô ráp như vậy, hắn cũng có thể ăn say sưa ngon lành.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, chờ đến buổi sáng ngày thứ hai, Lục Diệp với tinh thần vô cùng phấn chấn chờ đợi thứ được gọi là cơ duyên kia.
Sau khi cả đám bọn họ ăn xong điểm tâm, có hơn mười vị tu sĩ phục sức không đồng nhất đi tới trước mặt mọi người.
Một vị trung niên dẫn đầu, chắp hai tay sau lưng đứng ở phía trước, liếc nhìn tất cả một vòng mới cười nói: "Tuy những người trẻ tuổi các ngươi đến từ tông môn và gia tộc khác biệt nhưng lại đều bị bắt cóc đến tận đây làm nô dịch, cũng đã trải qua không ít thời gian khổ cực. Có điều, bắt đầu từ ngày hôm nay, khổ ải sẽ chấm dứt. Các tông môn trong Hạo Thiên minh vốn có tôn chỉ thu nhận rộng rãi hiền tài, nếu trong các ngươi có người đã khai khiếu, hoặc người nào có thiên phú tu hành đều sẽ nhận được cơ hội bái nhập vào các tông môn. Cho nên các ngươi cần phải nắm thật chắc cơ hội lần này. Có lẽ ngày sau, đám người các ngươi có thể kề vai chiến đấu, chém yêu trừ tà cùng chúng ta."
Sau khi nói xong, gã nhẹ nhàng phất tay.
Hơn mười vị tu sĩ phục sức không đồng nhất sau lưng gã tiến lên một bước, người thứ nhất đưa tay vẩy một cái: "Những người các ngươi, theo ta đi."
Một lần vẩy tay này kèm theo một luồng linh lực tuôn ra, bao trùm khoảng chừng hơn trăm người.
Chờ đám người đi tới, tu sĩ kia liền dẫn bọn họ đi qua một bên.
Người thứ hai cũng giống như thế...
Ở nơi này có hơn nghìn người bị nô dịch, vừa vặn đủ cho mười vị tu sĩ này phân chia.
Bởi vì Lục Diệp ở chỗ xa nhất, cho nên đã rơi vào tay vị tu sĩ cuối cùng.
Hắn đi theo tu sĩ này không được bao xa, đã tới nơi cần đến, ngay lập tức có tu sĩ phục sức giống như gã đến đây duy trì trật tự, để đám người xếp thành một hàng.
Lục Diệp ở giữa đội ngũ, đưa mắt nhìn hai phía chung quanh, lại thấy đám người bị nô dịch được lĩnh đi trước, cũng đang xếp hàng giống hắn.
Hắn ngầm hiểu, có lẽ đây là một chút thí nghiệm, nhìn xem bên trong những người bị nô dịch này có người đã khai khiếu, hoặc thích hợp tu hành hay không.
Từ lời nói của tu sĩ trung niên trước đó mà suy ra, người đã mở linh khiếu chắc chắn có ưu thế lớn hơn đám người còn lại.
Về phần những người chưa khai khiếu, cũng không có thiên phú tu hành, hẳn là sẽ không được coi trọng.
Vị tu sĩ dẫn bọn họ chạy tới kia, đang đi đằng sau đội ngũ, lập tức lấy ra một cái bàn từ bên trong túi trữ vật, sau đó tự mình ngồi ở phía sau bàn, ngẩng đầu lên nói: "Bắt đầu đi."
Người bị nô dịch thứ nhất được ra hiệu đi đến trước mặt gã.
Tu sĩ hỏi: "Đã từng khai khiếu chưa?"
Người bị nô dịch kia lắc đầu: "Chưa từng!"
"Ừm." Tu sĩ tra hỏi lấy ra một quả cầu thủy tinh rồi đẩy tới, phân phó: "Áp hai tay lên trên đi." Người bị nô dịch kia hành động theo mệnh lệnh nhưng đáng tiếc, quả cầu thủy tinh kia không có chút phản ứng nào.
Tu sĩ sau bàn lắc đầu: "Không có tư chất tu hành, kế tiếp!"
Người bị nô dịch kia lập tức có chút hồn bay phách lạc, vội vàng nói: "Tiểu nhân chưa chuẩn bị xong, xin cho tiểu nhân thử lại một lần nữa."
"Kế tiếp!" Tu sĩ kia vung tay áo bào, người bị nô dịch nọ vốn đang líu lo không ngừng lập tức bị cuốn sang một bên, ngồi rạp xuống đất.
Một màn này khiến tất cả đám người bị nô dịch còn đang xếp hàng đều lo lắng, thầm nghĩ, vận mệnh của mình có xảy ra thay đổi hay không đều phụ thuộc vào quả cầu thủy tinh kia.
Đến đây, cả đám lập tức đều trở nên vô cùng khẩn trương.
Từng người bị nô dịch tiến lên nhưng tất cả đều không có tư chất tu hành.
Mãi cho đến khi người thứ mười ba dùng hai tay chạm vào quả cầu thủy tinh, thứ này một mực không có phản ứng bỗng nhiên sáng lên quang mang màu xanh nhạt.
"Rốt cục cũng có một người!" Tu sĩ sau bàn chợt lộ ra nụ cười, gã ngước mắt nhìn người bị nô dịch kia, nhàn nhạt hỏi: "Tính danh."
Người bị nô dịch kia kích động đến cả mặt ửng hồng, đáp lại chi tiết từng chút một.
Tu sĩ sau bàn lấy ra một vật có hình dáng như một miếng ngọc bài, sau đó thúc giục linh lực trên tay, rất nhanh trên mặt ngọc bài kia đã lộ ra tên của người nọ.
Sau đó tu sĩ này đưa ngọc bài cho người kia, lại mở miệng phân phó: "Cẩn thận cất kỹ thứ này, về sau còn phải dùng đến. Hiện giờ ngươi lập tức qua lều vải bên kia tìm Tam sư huynh của ta để hắn kiểm tra thực hư thiên phú như thế nào."
"Vâng vâng, đa tạ đại nhân." Người bị nô dịch kia đưa tay cầm ngọc bài, như đang nâng niu một thứ bảo bối trân quý nhất và nhẹ nhàng lùi về phía sau, đến bên một lều vải đơn sơ được dựng sừng sững ở phía hậu phương.