"Trước kia Huyền Thiên tông chưa từng dạy những chuyện này?"
Sau một phen giao lưu, Đường lão đã phát hiện kiến thức cơ bản của Lục Diệp về tu hành quá mức nửa vời. Lão không khỏi có chút kỳ quái hỏi.
Lục Diệp khó mà nói ra chân tướng, chỉ có thể trả lời: "Trước kia đệ tử trẻ người non dạ, tính cách ngang bướng, dù trưởng bối trong tông có dạy bảo, thì đệ tử cũng không ghi nhớ trong lòng."
Đường lão cười: "Vậy cũng không sao, ngươi vẫn còn trẻ cho nên sau này chịu khó tu hành siêng năng là được."
"Vâng."
Đường lão giơ một tay lên, duỗi ra ngón tay điểm tới bụng dưới của Lục Diệp: "Trước mắt một khiếu của ngươi đã tràn đầy, nếu muốn mở khiếu thứ hai, hãy tĩnh tâm cảm thụ!"
Lúc này Lục Diệp đã ngồi nghiêm chỉnh.
Theo Đường lão điểm một cái bên dưới, hắn lập tức phát hiện ra một loại lực lượng từ bên ngoài xâm nhập vào cơ thể. Đó là linh lực của Đường lão, tuy nhiên linh lực này rất ôn hòa, sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì với hắn.
Lực lượng kia chảy xuyên qua Nguyên Linh khiếu của Lục Diệp, từ từ tụ tập ở vị trí phụ cận Nguyên Linh khiếu, Lục Diệp rất quen thuộc với vị trí này, chính là vị trí linh khiếu thứ hai trong nội dung công pháp Kim Thiền Tiêu Dao quyết. Lúc trước hắn đã tìm tòi vài lần nhưng đều không thể tìm tới vị trí chuẩn xác. Vậy mà Đường lão lại dễ dàng làm được.
Đây chính là chỗ tốt khi bái nhập vào tông môn, có trưởng bối chỉ dẫn tu hành, lúc mới bắt đầu có thể tiết kiệm được lượng lớn tinh lực và thời gian so với bản thân tự tìm tòi. Mà thời gian tu hành ban đầu chính là khoảng thời gian quý báu nhất đối với các tu sĩ. Nếu bước qua giai đoạn này nhanh hơn người khác, thì quá trình tu hành về sau tuyệt đối sẽ chiếm ưu thế.
"Đây là linh khiếu thứ hai của Kim Thiền Tiêu Dao quyết, ngươi có thể thử dẫn linh lực của bản thân rót vào trong đó." Giọng nói Đường lão vang lên.
Lục Diệp vội vàng hành động.
Dưới hành động của hắn, linh lực tràn đầy bên trong Nguyên Linh khiếu chầm chậm tràn vào linh khiếu thứ hai, nhưng một lúc sau, hắn rõ ràng phát hiện ra ở bên ngoài linh khiếu thứ hai kia có một tầng bình chướng (vách ngăn) ngăn cản hắn rót linh lực vào.
"Mỗi một linh khiếu đều có bình chướng linh khiếu, đánh vỡ nó mới có thể thuận lợi mở linh khiếu ra. Loại chuyện này người bên ngoài không giúp được gì, cho nên chỉ có thể dựa vào chính ngươi."
Lấy tu vi của Đường lão hiển nhiên có thể giúp Lục Diệp nhẹ nhõm phá vỡ bích chướng linh khiếu, nhưng nếu lão thật sự làm như vậy, rất có thể sẽ khiến linh khiếu của Lục Diệp xuất hiện tổn thương không cách nào nghịch chuyển, cho nên thứ lão có thể làm, chỉ là chỉ dẫn vị trí linh khiếu, mà sẽ không giúp hắn khai khiếu.
Lúc này Lục Diệp mới biết hóa ra còn có thứ bích chướng linh khiếu này. Hắn mượn nhờ Thiên Phú thụ mới mở ra Nguyên Linh khiếu, lúc này nhớ lại tình huống lúc đó, dường như hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được trong cơ thể mình thực sự có động tĩnh như một loại đồ vật gì đó đã vỡ ra. Lúc này ngẫm lại mới thấy, thứ vỡ ra kia hẳn là bích chướng của Nguyên Linh khiếu.
Linh lực của Đường lão không dừng lại, vẫn tiếp tục chảy xuôi ở trong thể nội Lục Diệp, đánh vỡ bích chướng linh khiếu không phải là chuyện có thể thành công trong thời gian ngắn, lão đã giúp Lục Diệp tìm được vị trí linh khiếu thứ hai, phần còn lại phải nhờ vào bản thân Lục Diệp cố gắng.
Chốc lát sau Đường lão thu tay lại, mở miệng nói: "Theo lộ tuyến hành công của Kim Thiền Tiêu Dao quyết, ta đã lưu lại một chút linh lực chỉ dẫn tại tám chỗ linh khiếu tiếp theo trong cơ thể ngươi. Ở thời điểm trước khi ngươi mở ra linh khiếu, sẽ cảm nhận được vị trí linh khiếu tiếp theo. Chờ đến khi ngươi mở ra tám khiếu, cứ theo lộ tuyến hành công, để linh lực bản thân xuyên qua Nguyên Linh khiếu và tám khiếu này, sẽ tự đạt đến Linh Khê cảnh."
"Đa tạ chưởng giáo!" Lục Diệp cung kính hành lễ.
Đường lão có chút mỉm cười: "Ngươi tiếp tục tu hành đi, từ chỗ này về Áo sơn còn cần một chút thời gian nữa."
"Vâng." Lục Diệp lên tiếng, cũng không đổi sang chỗ khác mà cứ trực tiếp tiến hành tu hành như vậy.
Bây giờ hắn đang ở trước mặt chưởng giáo, nếu tu hành xảy ra vấn đề gì còn có thể nhờ chưởng giáo trông coi giúp đỡ.
Lục Diệp đã xác định được vị trí linh khiếu thứ hai, trong lòng cũng trào dâng nhiệt tình, hắn nhanh chóng thúc giục linh lực bên trong Nguyên Linh Khiếu, trùng kích bích chướng bên ngoài linh khiếu thứ hai.
Cũng không biết bích chướng kia là cái gì, Lục Diệp cảm thấy mỗi lần hắn trùng kích, chỉ có thể khiến bích chướng kia buông lỏng một chút.
Thế nhưng cảm giác trùng kích bích chướng cũng không tốt đẹp gì, mỗi một lần ngưng tụ linh lực trùng kích, đều giống như có một cái chùy nhỏ gõ vào vị trí linh khiếu.
Một lần hai lần chẳng sao nhưng số lần càng nhiều, chỗ linh khiếu thứ hai sẽ sinh ra một chút cảm giác sưng ê ẩm.
Mà mỗi một lần trùng kích bích chướng đều sẽ tiêu hao linh lực, rốt cuộc Lục Diệp cũng hiểu tại sao chưởng giáo lại nói mới bắt đầu tu hành sẽ khó nhưng theo tu vi tăng lên khai khiếu sẽ trở nên tương đối dễ dàng.
Nếu như so sánh linh khiếu với thùng nước thì linh lực chính là nước chứa trong thùng. Trước mắt Lục Diệp chỉ có một thùng nước, nếu như hắn có hai thùng nước, ba thùng nước thì sao… Nghĩa là linh lực có thể sử dụng sẽ càng nhiều thì tốc độ khai khiếu cũng càng nhanh. Nói không chừng còn có thể thừa thế xông lên đánh vỡ bích chướng linh khiếu.
Sau gần nửa canh giờ, Lục Diệp bắt đầu cảm thấy khó điều động linh lực trong cơ thể, tương đương với lượng nước chứa trong thùng đã sắp cạn khô.
Hắn lấy ra một bình Khí Huyết đan từ trong túi trữ vật của Chu Thành, đổ ra hai hạt liền muốn ăn vào.
"Lúc trước ngươi đều dùng vật này để phụ trợ tu hành?" Bỗng nhiên giọng nói của Đường lão vang lên.
Lục Diệp vội vàng trả lời: "Đúng vậy!"
Bỗng nhiên hắn thấy vẻ mặt Đường lão không đúng lắm, trong lòng khẽ run rẩy một cái: "Chưởng giáo, có phải loại Khí Huyết đan này có vấn đề gì hay không?"
Đường lão nhíu mày: "Người Tà Nguyệt cốc nói cho ngươi biết đây là Khí Huyết đan?"
"Đây không phải Khí Huyết đan?" Lục Diệp kinh ngạc, hắn đã từng dùng thứ này, quả thật có thể gia tăng lực lượng khí huyết, đây không phải Khí Huyết đan thì là thứ gì?
Đường lão đưa tay cầm túi trữ vật của Chu Thành tới, từ bên trong lật ra một chút bình bình lọ lọ, sau khi kiểm tra từng cái một lại đặt một cái bình nhỏ tới trước mặt Lục Diệp: "Đây mới là Khí Huyết đan."
Lục Diệp cầm lấy cái bình kia lên nhìn một chút, mới phát hiện bên trong chứa một loại linh đan khác biệt rất lớn với Khí Huyết đan mà hắn từng phục dụng. Lúc trước hắn đã kiểm tra những vật này, nhưng vì không nhận ra cho nên cũng không dám tùy tiện phục dụng.
Ai có thể ngờ, thứ mà hắn coi là Khí Huyết đan lại là đồ giả mạo, mà Khí Huyết đan chân chính lại là vật khác.
"Vậy thứ này là cái gì?" Lục Diệp chỉ đồ vật trong cái bình mà hắn vừa chuẩn bị phục dụng kia, hoang mang hỏi.
"Cặn bã khi luyện chế Khí Huyết đan." Đường lão giải thích: "Khi luyện chế linh đan không phải lần nào cũng có thể thành công, nếu như thất bại sẽ thành cặn bã. Về cơ bản, cặn bã không có tác dụng gì nhưng cũng có một chút cặn bã còn lưu lại phần nhỏ dược hiệu, đây chính là thứ sau khi luyện chế Khí Huyết đan thất bại."
Nghe Đường lão giải thích một phen, sắc mặt Lục Diệp lập tức đen như đáy nồi.
Nói đến đây, hắn mới nhớ, trước kia khi hắn phục dụng Khí Huyết đan, luôn ngửi thấy một loại mùi khét khét… Hắn vốn cho rằng đây là hương vị riêng của nó, hiện tại xem ra căn bản là không phải, thứ hắn phục dụng chỉ là cặn bã mà thôi, khó tránh khỏi sẽ có chút mùi vị khác thường.
"Tu sĩ Tà Nguyệt cốc mang theo những vật này làm gì?" Đường lão khó hiểu.
"Cho quáng nô như đệ tử phục dụng." Lục Diệp nói ra cơ chế hối đoái cống hiến trên mỏ một lần.
Đường lão hiểu rõ, thu hồi cặn bã kia: "Không thể phục dụng vật này nữa, sẽ ảnh hưởng tới tu hành của ngươi về sau."
Lục Diệp lập tức khẩn trương lên: "Sẽ có ảnh hưởng gì?"
"Là dược luôn có ba phần độc, kể cả khi chúng ta sử dụng linh đan để tu hành cũng sẽ có đan độc tương tự như vậy. Phẩm chất linh đan càng thấp thì đan độc càng nhiều, càng đừng nói tới cặn bã luyện hỏng, đó là thứ ẩn chứa đan độc mãnh liệt nhất. Cho nên dù có thể mượn nhờ linh đan để tu hành nhưng không thể ỷ vào nó quá nhiều, nếu như phục dụng quá nhiều linh đan, thể nội sẽ tích góp cực nhiều đan độc, nhẹ thì linh lực tối nghĩa, thuật pháp mất linh, nặng thì dao động căn cơ, tu vi tổn hại."
Lục Diệp nghe được, trong lòng đầy hoảng sợ. Phải biết rằng lúc trước hắn đã ăn hai ba trăm hạt cặn thuốc Khí Huyết đan, theo lời nói của chưởng giáo thì chẳng phải là hắn chết chắc rồi?
Hắn nuốt nước miếng một cái, tâm thần bất định hỏi: "Chưởng giáo, chuyện phục dụng linh đan phụ trợ tu hành có tiêu chuẩn hay không? Làm cách nào mới có thể biết thể nội của mình đã tích lũy bao nhiêu đan độc?"
Đường lão nói: "Nhìn linh lực. Vừa rồi ta đã nói, một khi tích góp quá nhiều đan độc sẽ khiến linh lực trở nên tối nghĩa không rõ. Linh lực của bản thân tu sĩ chúng ta càng tinh thuần, thì càng có lợi cho chiến đấu và tu hành, trái lại là có hại. Vừa rồi ta đã nhìn linh lực của ngươi, cũng coi như tinh thuần, cho nên không cần quá lo lắng."
Vừa rồi lão mới giúp Lục Diệp định vị khiếu thứ hai, linh lực từng chảy qua Nguyên Linh khiếu của Lục Diệp, cho nên rất rõ ràng với tình huống linh lực trong cơ thể hắn.
Lời này vừa rơi xuống chẳng những không khiến tâm trạng của Lục Diệp bình tĩnh trở lại, mà còn làm tâm trạng hắn càng thêm quái lạ hơn.