Bọn họ bị đánh lén!
Dù lúc Lục Diệp đang váng đầu hoa mắt thì rất nhanh hắn đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện và không khỏi khẩn trương lên. Bây giờ hắn chỉ là một tiểu tu sĩ tam khiếu, sao có thể ứng phó được loại tình huống này?
Phía dưới một gò núi có một ánh vàng phóng lên tận trời, đánh thẳng tới vị trí chưởng giáo và Lục Diệp đang đứng, ánh vàng kia như trụ, tốc độ cực nhanh, thoáng qua liền đến.
Chưởng giáo râu tóc dựng lên, y phục bay phất phới, một tay cấp tốc vẽ một vòng tròn trước người, linh lực khuấy động trên đầu ngón tay.
Một bức tường linh lực hiện lên bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy rõ, bức tường này hình tròn, che chưởng giáo và Lục Diệp ở phía sau, ở bên trong có vô số phù văn tinh diệu, như nòng nọc đang bay múa.
Oanh một tiếng.
Ánh vàng đánh lên bức tường lập tức bị mạnh mẽ cản lại, nhưng ánh vàng này lại dâng trào như suối, liên miên bất tuyệt, liên tục không ngừng đánh tới.
Chưởng giáo trợn mắt trừng trừng, linh lực phun ra nuốt vào trong lòng bàn tay, duy trì bức tường linh lực, giằng co không ngớt cùng ánh vàng kia.
Lục Diệp chưa từng gặp tình huống đấu pháp thần kỳ như vậy, nhất thời nhìn đến ngây người.
Ngay lúc ánh vàng và linh lực bình chướng giao tranh đến nóng nảy, từ một nơi khác trên mặt đất lại truyền tới một tiếng vang. Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có một bóng dáng khôi ngô như tháp sắt phóng lên tận trời, trực tiếp đánh tới bên này.
Ngọn núi đá nhỏ phía dưới bóng dáng kia lập tức sụp đổ, hiển nhiên đã bị người này đạp nát.
Quanh thân người đang giết tới được bao phủ bởi một vầng hào quang màu đỏ như máu, tựa như huyết khí cả người đều đang bốc hơi, lộ ra vẻ hung lệ tới tột cùng.
Lúc này chưởng giáo đang thi pháp đấu sức cùng ánh vàng kia, rõ ràng là tu sĩ khôi ngô muốn bắt lấy cơ hội này mới xông người lên trước. Tốc độ của gã cực nhanh, trong nháy mắt chỉ còn cách chưởng giáo ba mươi trượng.
Pháp quyết trong tay chưởng giáo biến đổi, bức tường linh lực đang đấu sức cùng ánh vàng kia lập tức bị lệch phương hướng một chút.
Ánh vàng trùng kích ở trên bức tường linh lực, lại bị bức tường bóng loáng như gương thay đổi quỹ tích trùng kích, làm chuyển hướng quay sang tấn công bóng người khôi ngô kia.
Hiển nhiên bóng người khôi ngô kia cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, chờ lúc ánh vàng kia đánh tới, đã không kịp tránh né nữa rồi, gã chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay đưa lên ngăn ở trước người.
Ngay lập tức, bóng người khôi ngô kia đã bị ánh vàng bao phủ, lực trùng kích làm thân hình gã lảo đảo, huyết nhục phát ra mùi khét lẹt.
Lục Diệp thấy được một màn này suýt chút nữa đã không nhịn được kêu lên một tiếng “Hay” . Dù lấy nhãn lực của hắn không thể nhìn ra sự hung hiểm trong một lần tranh đấu ngắn ngủi này, nhưng chiêu thức ấy của chưởng giáo rất có hương vị của đấu chuyển tinh di. Quả nhiên là biến nặng thành nhẹ, tinh diệu vô song.
Nhưng ngay sau đó hắn lại bị một loại cảm giác kinh hãi lớn lao bao phủ, trong nháy mắt lạnh toát cả người, dường như ngay cả máu tươi cũng bị đông kết.
Không chờ hắn nghĩ cho rõ chuyện gì vừa xảy ra, chưởng giáo đã kêu lên một tiếng đau đớn, dường như trước mắt Lục Diệp có màu máu hiện lên, mùi máu tanh xông vào lỗ mũi.
Một loại cảm giác trời đất quay cuồng xuất hiện, hắn lấy lại tinh thần một lần nữa, cúi đầu nhìn lại, chợt giật mình.
Chỉ vì chỗ eo của chưởng giáo vừa có thêm một vết thương dài một thước (1/3 mét), máu thịt ở miệng vết thương kia bị vặn xoắn, phần mép vết thương còn vương vấn một thứ gì đó màu xanh lá, đang ngọ nguậy như giòi bò trong xương.
Hắn hoàn toàn không biết chưởng giáo đã bị thương từ lúc nào, cũng như bị người nào làm bị thương.
Lúc này chưởng giáo thúc giục linh lực, mang theo hắn nhanh chóng bỏ chạy về một phía, tốc độ cực nhanh.
Cuồng phong gào thét bên tai, nhờ có linh lực của chưởng giáo bảo vệ nên Lục Diệp không gặp phải chuyện gì đáng ngại, cho tới giờ khắc này hắn mới nhìn rõ có mấy người đang tập kích chưởng giáo.
Một người trong đó là bóng người khôi ngô lúc trước hắn nhìn thấy, còn một người là nam tử gầy gò, có lẽ nam tử này chính là kẻ đánh lén đã thi pháp xuất ra ánh vàng vừa rồi, bởi vì trong quá trình truy đuổi này, gã vẫn đang không ngừng thi pháp quấy nhiễu, cũng may đều bị chưởng giáo hóa giải từng cái một.
Không đúng, vẫn còn người thứ ba!
Trên không trung phía sau lưng chưởng giáo, có một bóng dáng như ẩn như hiện vẫn theo đuổi không bỏ, thân ảnh như quỷ mị, không thể nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng căn cứ vào tư thái yểu điệu kia, có lẽ người này là một nữ tử. Mỗi một lần bóng dáng nàng lộ ra, khoảng cách giữa nàng và chưởng giáo lại gần thêm một chút.
Nếu cứ tiếp tục như vậy cả hai sẽ trốn không thoát, nam tử gầy gò kia liên tục thi triển thuật pháp quấy nhiễu, đã làm ảnh hưởng rất nhiều tới tốc độ của chưởng giáo.
Huống chi chưởng giáo còn bị thương.
Đến giờ phút này, Lục Diệp đã hiểu, chưởng giáo vừa bị nữ tử với bóng dáng mơ hồ kia gây thương tích. Ba người này phân công cực kỳ rõ ràng, nam tử gầy gò thi triển thuật pháp tiêu hao tinh lực của chưởng giáo, nam tử khôi ngô hấp dẫn lực chú ý của chưởng giáo, còn sát chiêu chân chính lại là nữ tử đang ẩn mình trong bóng tối kia.
Thế nhưng hình như đám người này đã đánh giá thấp thực lực của chưởng giáo, lại bị chưởng giáo tránh thoát được một màn tập sát được bố trí tinh vi tới vậy, thậm chí lão còn dư lực bảo vệ an nguy cho Lục Diệp.
Giờ phút này, rõ ràng tình thế rất bất lợi cho chưởng giáo, nếu lẻ loi một mình thì dù lão không địch lại ba người này, cũng có thể trốn chạy, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Hạo Thiên minh, chỉ cần kiên trì một lát, chắc chắn sẽ có người đến đây trợ giúp. Và quả thật, lúc lão vừa bị đánh lén, cũng đã truyền tin tức ra bên ngoài rồi.
Nhưng lão còn phải chiếu cố cho Lục Diệp, căn bản không thể toàn lực hành động, cứ theo đà này thì không quá mấy chục nhịp thở, lão sẽ bị ba người kia vây công. Đến lúc đó, cả bốn người đại chiến cùng một chỗ, Lục Diệp hẳn phải chết không nghi ngờ. Tu sĩ cấp bậc bọn họ đấu pháp, chỉ một chút dư âm cũng không phải là thứ mà Lục Diệp có thể tiếp nhận. Hắn có thể bình yên vô sự đến hiện giờ, toàn bộ đều do lão dốc hết sức bảo vệ.
Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể đánh cược một lần!
Chưởng giáo đã hạ quyết tâm, lập tức mở miệng nói: "Lục Diệp, đã từng nghe tới Linh Khê chiến trường chưa?"
Lục Diệp vội vàng nói: "Chưa từng!
Hắn không hiểu, trong lúc đang chạy trốn, sao chưởng giáo lại đột nhiên hỏi chuyện này làm gì? Nhưng hắn thực sự chưa từng nghe tới Linh Khê chiến trường, bởi vì hắn hiểu quá ít về thế giới này.
"Chưa nghe tới cũng hết cách rồi." Chưởng giáo thở dài một tiếng, trong lúc trốn chạy lại lấy ra một cái ngọc giản, sau đó dán ngọc giản kia lên trán.
Tiếp theo, lão lại lấy ra một quả đại ấn, đại ấn kia vuông vắn, toàn thân màu trắng noãn, cũng không biết do vật liệu bực nào đúc thành, chỉ thấy linh quang chảy xuôi trên đại ấn, nhìn qua đã biết không phải vật phàm. Lúc này, trong miệng chưởng giáo quát khẽ: "Chưởng giáo đời thứ mười Bích Huyết tông - Đường Di Phong cung thỉnh Thiên Cơ, nay thu nhân sĩ Binh châu Lục Diệp là đệ tử chính thức của Bích Huyết tông, xin Thiên Cơ chứng kiến!"
Sau khi chưởng giáo nói xong, lập tức phun một chùm huyết vụ lên phía trên đại ấn, linh quang vốn đang chớp động trên đại ấn lại tỏa ra ánh sáng càng thêm lung linh.
Trong minh minh, dường như có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, rơi vào phía trên đại ấn nọ.
"Đưa tay!" Chưởng giáo quát khẽ.
Lục Diệp vội vàng duỗi một tay ra, chưởng giáo nâng đại ấn lên, lập tức ấn lên tay hắn.
Oanh một tiếng, Lục Diệp cảm thấy cả người như bị đại chùy hung hăng đập một cái, lập tức xây xẩm mặt mày.
"Hãy cố sống sót, ta sẽ cho người tới tìm ngươi!" Giọng nói của chưởng giáo vang lên bên tai, đồng thời Lục Diệp cảm thấy trong ngực mình vừa bị chưởng giáo nhét vào một vật.
Mắt thấy cảnh này, ba người đang truy kích ở phía sau càng ra sức đuổi tới, trong tay nam tử gầy gò kia không ngừng bắn ra từng đạo cột sáng màu vàng đất to to nhỏ nhỏ, đánh cho chưởng giáo phải liên tục trốn tránh.
Nhờ vào chuyện này, nữ tử có bóng dáng như quỷ mị kia cấp tốc rút ngắn khoảng cách với chưởng giáo, mắt thấy nàng sắp ra tay.
Đúng lúc này thân hình chưởng giáo bỗng nhiên rơi xuống bên dưới, ầm vang một tiếng rơi vào trong một mảnh núi rừng hoang vu.
Mảnh núi rừng này vô cùng vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm, dường như chưởng giáo cực kỳ quen thuộc chỗ này, đã dễ dàng tìm tới bên trong một tòa đại điện cũ nát cỏ dại cao ngang người. Lão phất tay áo một cái, cỏ dại bay tứ tung, lộ ra bộ mặt thật của đại điện.
Nam tử gầy gò nhìn thấy đại điện kia, sầm mặt lại: "Mau ngăn cản hắn!"
Ba người bọn họ vẫn yên lặng không lên tiếng truy sát, bày ra tư thế muốn đưa chưởng giáo vào chỗ chết, thế nhưng lúc nhìn thấy đại điện kia lại trở nên hoảng sợ