Lấy ánh mắt của Lục Diệp căn bản không thể nhìn ra, rút cuộc thiếu nữ kỳ quái này là người hay quỷ, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của đối phương, có thể thấy khả năng là người cực thấp.
Gia hỏa này có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở sau lưng hắn thi triển đánh lén, vả lại thân thể nàng như có như không, còn có thể tự do xuyên thẳng qua trong vách đá. Rõ ràng không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Đây là lần đầu tiên Lục Diệp đụng phải loại vật kỳ quái này, không tránh khỏi càng thêm cảnh giác, nhất là khi đối phương đứng cùng phe với con hổ lớn kia.
Mặc dù giờ phút này hắn chiếm cứ ưu thế về địa lợi, nhưng bất cứ sự chủ quan nào cũng có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục.
Theo suy nghĩ của hắn, trước mắt đã chiếm cứ thế chủ động, tốt nhất là trực tiếp vận dụng linh phù giết con hổ lớn kia cho xong việc. Nhưng trong thời gian ngắn, hắn lại không biết nên đối phó với thiếu nữ xuất quỷ nhập thần kia ra sao, không khỏi cảm thấy khó nghĩ.
Dường như vấn đề của Lục Diệp có chút khiến thiếu nữ kia khó xử, đối phương do dự nửa ngày mới mở miệng nói: "Ta tên là Y Y. . ."
"Ai hỏi ngươi tên gì?" Lục Diệp giương linh phù trong tay lên, không cần nói cũng biết hắn đang uy hiếp đối phương. Cử động này khiến cho hổ lớn cúi rạp người xuống, thấp giọng gào thét.
Thiếu nữ tên Y Y vội vàng trấn an hổ lớn, cục diện trước mắt người ta là dao thớt bọn họ là thịt cá, muốn sống phải ngoan ngoãn phối hợp mới được.
"Ngươi đã từng nghe tới câu ‘vi hổ tác trành’ (Trành ở đây là trành quỷ, một loại quỷ chuyên dụ người tới cho hổ ăn thịt) chưa?" Y Y hỏi lại.
Lục Diệp gật đầu.
Y Y nói: "Trong quá trình trưởng thành của một vài loại yêu tu chủng hổ, chúng sẽ thức tỉnh một loại thần thông, có thể chuyển hóa hồn phách người vừa chết thành Trành quỷ."
"Cho nên. . . ngươi là Trành quỷ?" Lục Diệp nhíu mày, hắn từng nghe đến chuyện vi hổ tác trành, nhưng đó chỉ là một câu thành ngữ. Hắn không hề nghĩ rằng khi thành ngữ này đến thế giới tu hành lại có loại giải thích kỳ diệu như thế.
"Không phải." Thiếu nữ Y Y lắc đầu, tóc đen bay bổng.
"Ngươi đùa ta?"
"Cũng không phải." Y Y có chút lo lắng nói: "Là như thế này, Trành quỷ sẽ chịu sự điều khiển từ yêu tu chủng hổ chuyển hóa nó, mà không có linh trí và suy nghĩ của mình, nhưng ta không giống vậy. Ngươi nhìn ta đi, ngoại trừ ta không có thân thể huyết nhục, còn lại giống hệt người sống."
"Vậy rút cuộc ngươi là cái gì?"
"Trành linh?" Y Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói.
Lục Diệp không nói nữa, ánh mắt lưu chuyển ở giữa Y Y và hổ lớn, hơi híp mắt lại: "Vậy nếu như ta giết con hổ này, ngươi cũng sẽ tiêu tán theo?"
"Đúng. . . không đúng!" Y Y kêu to, nàng đã nhận ra sát cơ của Lục Diệp: "Đừng giết chúng ta, chúng ta biết sai rồi. . . chúng ta lấy tiền mua mệnh!"
Quang mang lóe lên từ linh phù trong tay Lục Diệp dần ảm đạm xuống, suýt chút nữa hắn đã kích phát linh phù rồi. Nếu thật sự đánh nhau, hắn có nắm chắc sẽ diệt trừ được con hổ này. Về phần thiếu nữ tên Y Y kia, ban đầu hắn còn chút kiêng kị nàng, thế nhưng hiện giờ đã xác định được quan hệ giữa nàng và hổ lớn kia là cộng sinh (hai thân thể sống dựa vào nhau), hắn cũng không cần phải quá để ý nữa.
Lại nói, thực lực của nàng không cao, trước đó đánh lén hắn cũng chỉ có thể làm một chút thủ đoạn nhỏ quấy nhiễu hành động chứ không thể làm hắn bị thương.
Nhưng nếu hắn lựa chọn tiêu diệt một hổ một quỷ này, nhất định phải bỏ ra mấy tấm linh phù, và thật hiển nhiên, bản thân hắn cũng sẽ bị thương trong chiến đấu.
So sánh với trả một cái giá khá đắt mới giải quyết xong đối phương thì hình như sau cuộc chiến đấu này, hắn cũng không thu hoạch được gì, nhất là trước mắt hắn chri cách cảnh giới Linh Khê nhất tầng có một bước, nếu như linh lực trong thể nội tiêu hao quá nhiều, tuyệt đối sẽ gia tăng thời gian đạt tới Linh Khê.
Thêm nữa, một câu nói sau cùng của Y Y đã khiến Lục Diệp kiềm nén sát cơ xuống, hắn nhíu mày nói: "Lấy tiền mua mệnh? Các ngươi có cái gì?"
Một con yêu thú sinh hoạt ở Linh Khê chiến trường, một nữ Trành linh bạn sinh cùng nó, có thể kiếm ra thứ tốt gì? (bạn sinh: quan hệ cộng sinh cả hai cùng có lợi)
"Ngươi chờ! Ta lập tức mang tới!" Y Y kêu lên một tiếng, thân hình vọt tới, đã biến mất ở một bên vách đá nham thạch.
Thế nhưng rất nhanh, nàng lại ló đầu ra từ trong vách đá: "Xin ngươi đừng giết Hổ Phách! Ta sẽ trở về rất nhanh!"
Hổ Phách. . . Lục Diệp nhìn con hổ lớn uy phong lẫm liệt, khí thế có thể so với núi cao trước mặt kia, da mặt hơi giật một cái.
Y Y rời đi, lưu lại Lục Diệp và Hổ Phách giằng co ở phía xa xa.
Hắn cảnh giác với con hổ này, cũng luôn luôn phòng bị Y Y, tuy biểu hiện của thiếu nữ rất có thành ý, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ai biết nàng có thể núp trong bóng tối đánh lén hắn hay không?
Trước mắt tu vi của hắn còn thấp, vẫn chưa có thủ đoạn nào thuận tiện để điều tra hành tung của thiếu nữ kia.
Và đúng là Y Y trở về rất nhanh, Lục Diệp chỉ đợi không tới một chén trà, thiếu nữ đã hiện thân lần nữa, chỉ là lần này nàng đi ra từ phía sau hắn.
Lục Diệp dựa lưng vào vách đá, để cho thiếu nữ đi vào bên trong sơn động. Trên tay nàng nắm lấy một vài thứ, giơ chúng lên: "Chúng ta dùng những vật này mua mệnh, ngươi đừng có giết chúng ta!"
Chờ đến khi Lục Diệp thấy rõ vật trong tay thiếu nữ, hắn lập tức giật mình. Mấy thứ kia đúng là mấy cái túi trữ vật!
Túi trữ vật là vật bất ly thân của tu sĩ, vậy mà lúc này nó lại xuất hiện ở trong tay thiếu nữ, chuyện này cực kỳ có vấn đề. Hơn nữa trên tay nàng không chỉ một cái túi đựng đồ, ít nhất cũng có bốn năm cái.
Quả nhiên một linh một hổ này không phải thứ gì tốt, có lẽ bọn họ đã làm không ít chuyện giết người cướp của rồi.
"Ngươi đã hiểu lầm!" Thiếu nữ nhìn vẻ mặt của Lục Diệp, lập tức biết hắn đang nghĩ gì: "Thực lực của Hổ Phách không cao, chắc lúc ngươi giao thủ cùng nó đã cảm nhận được rồi. Nhưng tu sĩ ẩn hiện trong Linh Khê chiến trường, ít nhất cũng là Linh Khê nhất tầng, Hổ Phách không giết được bọn họ."
"Vậy những túi trữ vật này ở đâu ra?" Đương nhiên Lục Diệp sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng.
Y Y có chút nhăn nhó nói: "Lừa gạt tới. . . lá gan của những tu sĩ kia rất nhỏ, tùy tiện hù dọa một chút sẽ vứt túi trữ vật xuống."
Lục Diệp nhớ lại chuyện hắn vừa gặp trước đó, nếu không phải hắn phát hiện ra con hổ lớn này có chỗ không đúng, thêm nữa, đúng là hắn không có linh đan cùng linh thạch, nói không chừng hắn cũng sẽ lựa chọn dùng tiền tài mua mạng.
So sánh với những vật ngoài thân này, đương nhiên là tính mạng của mình quan trọng hơn một chút.
Nói nữa, khí thế nhiếp hồn đoạt phách của con hổ này quá dọa người. Nếu những tu sĩ có tu vi thấp bị con ngươi màu hổ phách của nó nhìn chằm chằm, đã e sợ ba phần rồi, lại thêm nó đe dọa vài câu, ai còn ý chí chiến đấu nữa?
Nhưng hắn lại không biết, người tránh ở sau lưng nói chuyện dọa người lại chính là thiếu nữ có thân hình linh lung kia.
"Ném qua đây." Lục Diệp ra lệnh.
Y Y khẽ hắc một tiếng, sau đó ném mấy túi trữ vật trong tay đến trước mặt hắn, Lục Diệp nhấc chân khều một cái, vừa điều tra một cái sắc mặt chợt tối sầm lại.
Cái túi trữ vật trong tay hắn đang bị khóa. . .
Hắn lại nhìn cái thứ hai, cũng đồng dạng như thế.
Cái thứ ba vẫn vậy. . .
Chờ Lục Diệp kiểm tra xong tất cả mấy túi trữ vật, lại ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Ngươi đùa bỡn ta?"
Đương nhiên tu sĩ sẽ có biện pháp mở ra túi trữ vật bị khóa, nhưng Lục Diệp lại không có bản lĩnh này.
Y Y có chút ủy khuất nói: "Có vài gia hỏa chạy quá nhanh, ngay cả khóa cấm chế cũng chưa mở đã ném túi trữ vật đi rồi, cũng có người nghe lệnh mở ra, nhưng chúng ta đã sớm dùng hết vật hữu dụng bên trong. . ."
Mọi chuyện cũng đúng như vậy thật. Những năm này, Y Y và hổ lớn không chỉ thu thập được một ít túi trữ vật như thế ở bên trong cánh rừng này, thế nhưng về cơ bản, bọn họ đã dùng hết những thứ khác ở bên trong trong túi trữ vật rồi, chỉ còn lại cái túi không nên Y Y không lấy tới.
Sắc mặt Lục Diệp trầm xuống: "Nếu như thành ý của các ngươi chỉ có vậy, chúng ta không cần phải nói chuyện tiếp nữa, những vật này không đủ để mua mệnh."
"Sao có thể . . ." Y Y vội tới òa khóc.
Nàng vô cùng hối hận vì trêu chọc phải Lục Diệp, chủ yếu là do nàng không nghĩ tới gia hỏa này sẽ khác đám tu sĩ bọn họ gặp phải trước kia.
Bởi vì nơi này được xem như khu vực biên giới của Linh Khê chiến trường, cho nên đám tu sĩ ẩn hiện trong phiến khu vực này đều có tu vi không tốt lắm, đa phần là tán tu hoặc một chút đệ tử môn phái nhỏ.
Và bất cứ tu sĩ nào có chút kiến thức khi đụng phải một con yêu thú có thể nói tiếng người, đều tỏ ra cực kỳ hoảng sợ.
Bởi vì yêu thú có thể nói ra tiếng người tuyệt đối không phải tồn tại bọn họ có thể trêu chọc được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Lục Diệp lại là một người không có chút kiến thức nào, hắn không biết yêu thú nói ra tiếng người có ý nghĩa gì, cũng không có quan niệm để ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.
Hắn chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình.