Sau khi Lục Diệp đã đưa ra sự lựa chọn của mình, dường như cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều trở nên buông lỏng.
Cũng là xưa nay tâm tính của hắn luôn lạc quan, lúc trước bị Tà Nguyệt cốc bắt đi biến thành quáng nô, hắn cũng có thể tiếp nhận hiện thực rất nhanh.
Dù tình huống trước mắt có tệ cũng không thể tệ hơn được nữa, cùng lắm chỉ là lần này hắn đã bỏ lỡ cơ hội bái nhập vào tông môn tu hành thôi.
Bởi vì chẳng mấy chốc nữa sẽ có kết quả, cho nên những người kê khai nguyện vọng cũng không rời đi, thay vào đó là cả đám tụ tập cùng một chỗ yên tĩnh chờ đợi.
Ngược lại, bỗng nhiên các tu sĩ trong sơn cốc đều trở nên bận rộn, từng bóng người bay tới bay lui giữa không trung, không ngừng ra ra vào vào bên trong ngọn núi phụ cận.
Lục Diệp không biết bọn họ đang làm gì, nhưng thoạt nhìn rất giống vừa có tình huống bất ngờ nào đó đã xảy ra. Chẳng qua hiện giờ hắn chỉ là một tiểu tu sĩ đang chờ đợi vận mệnh phán quyết, còn chưa tới lượt hắn đi quan tâm những thứ này.
Sau gần nửa ngày, tu sĩ râu cá trê lúc trước thu nguyện vọng của mọi người lại hiện thân lần nữa, Lục Diệp biết kết quả đã có rồi!
Tu sĩ râu cá trê trực tiếp đi tới trước đám người, cầm một tấm danh sách trong tay, sau khi chờ lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người mình, gã mới cao giọng gọi tên: "Chính Khí môn, Thôi Đại Nguyên!"
Một thiếu niên thể hình chắc nịch đang đứng giữa đám người, nghe được tên của mình, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó gã lập tức nhảy lên cao ba thước, liên tục hoan hô không ngừng, hưng phấn lộ rõ trên mặt.
Những người đứng bên cạnh gã đều nhìn qua với vẻ mặt đầy hâm mộ, đồng thời những người quen biết gã lập tức chúc mừng không thôi.
Tu sĩ râu cá trê không dừng lại, cũng không để ý đám người đang hỗn loạn bên dưới, tiếp tục cao giọng hô: "Thanh Ngọc môn, Lư Thiên Dịch, Đổng Bằng!"
"Kỳ Mộc sơn, Triệu Văn Lâm, Thang Ny, Cao Duệ. . ."
"Phần Nguyệt sơn. . ."
Giọng nói của tu sĩ râu cá trê cũng không lớn, nhưng dù người bên dưới ồn ào đến cỡ nào, thanh âm của gã vẫn có thể truyền vào trong tai mọi người rất rõ ràng.
Từng tông môn được đọc ra, từng cái tên được nhắc đến, những người được nhắc tên đều vui mừng khôn xiết. Chuyện này có nghĩa là từ đây bọn họ sẽ triệt để thoát khỏi thân phận quáng nô, có vốn liếng để cải biến vận mệnh, sẽ không còn giống trước đây, chỉ nhận toàn ức hiếp nhưng không có năng lực phản kháng.
Lục Diệp với vẻ mặt bình thản, đứng phía sau đám người, yên tĩnh lắng nghe. Hắn không hề bất an lo lắng như những người bên cạnh, thoạt nhìn có chút không hợp với hoàn cảnh bốn phía.
Đúng như suy nghĩ lúc trước của hắn, lần này hai đại tông môn nhất phẩm sẽ không thu nhận quá nhiều đệ tử. Chính Khí môn lấy một người, Thanh Ngọc môn thu hai người, có lẽ bọn họ chỉ nhận người cho qua chuyện, còn những tông môn thực sự muốn thu người lại là thế lực từ tứ phẩm đến thất phẩm kia cơ. .
Có thể nói rằng, tông môn phẩm cấp càng thấp, số lượng đệ tử thu nhận được sẽ càng nhiều, một nhà nhiều nhất đã thu hơn 20 người rồi.
Dư Hiểu Điệp cũng được gọi tên, nàng cùng một số người khác được Bách Hoa cốc thu nhận.
Tiểu cô nương kích động đến sắc mặt ửng hồng, đáng tiếc không có người để chia sẻ vui sướng cùng nàng.
Càng ngày càng nhiều tông môn được gọi ra, những người vẫn chưa được nhắc đến tên dần dần trở nên lo lắng.
Rốt cục tên một người cuối cùng được đọc lên, tu sĩ râu cá trê thu tờ giấy kia lại, mở miệng nói: "Đệ tử được các tông môn thu nhận hãy chờ đợi tại chỗ, sau đó sẽ có sư huynh sư tỷ của các ngươi đến nhận người. Hi vọng các ngươi vào tông môn sẽ chuyên tâm tu hành, chờ đến một ngày nào đó, chúng ta có thể kề vai chiến đấu cùng nhau."
"Xin hỏi sư huynh, không có tên của tiểu đệ sao?" Có người run giọng hỏi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người hỏi câu này đã không được gọi tên.
Có gần mười người cũng không được gọi tên như gã, cũng có nghĩa là bọn họ đã bỏ qua cơ hội bái nhập tông môn tu hành lần này.
Ngay lúc ấy, nét mặt của bọn họ đều có chút hồn bay phách lạc, thậm chí còn có nữ tử đang nghẹn ngào khóc nức nở.
Lục Diệp cũng nằm trong mười người này, nhưng hắn không hề uể oải. Dù sao hắn cũng đưa ra sự lựa chọn của mình, thậm chí chỉ chọn một Bích Huyết tông có phẩm cấp thấp nhất. Hắn đã làm đến mức này nhưng vẫn bị loại… Có nghĩa là, dù hắn lựa chọn như thế nào cũng sẽ không có kết quả.
Có câu nói là không làm tu sĩ tông môn thì làm tán tu.
Nhưng không được tông môn che chở, con đường tu hành của bản thân sẽ gian nan hơn rất nhiều, chẳng qua làm như vậy cũng có chỗ tốt, chính là được tiêu dao tự tại, vô câu vô thúc (không có gì trói buộc).
Nếu nghĩ như vậy, sẽ thấy mọi chuyện cũng không quá tệ.
Mà hắn còn có Thiên Phú thụ. Đây là ưu thế mà người bên ngoài không có.
Trong lúc hắn đang mải suy nghĩ lung tung, tu sĩ râu cá trê kia lại ngẩng đầu, ánh mắt vượt qua đám người, nhìn về phương xa.
Chẳng biết từ lúc nào lại có một lão giả xuất hiện ở phương hướng kia, ánh mắt lão đang nhìn chằm chằm vào Lục Diệp.
Người đó chính là Đường lão.
Đường lão đã xuất hiện từ thời điểm tu sĩ râu cá trê bắt đầu đọc kết quả, chẳng qua lão vẫn luôn bí mật quan sát thái độ của Lục Diệp.
Bởi vì một chút nguyên nhân cực kỳ đặc biệt, đã ròng rã 30 năm trời, Bích Huyết tông chưa từng thu nhận đệ tử. Nếu bỗng nhiên bây giờ thu môn đồ, khẳng định sẽ đánh động thần kinh nhạy cảm của một vài người khác.
Nhưng nếu thiên phú của tên đệ tử này chỉ là một lá thôi, chắc bọn họ sẽ không quá quan tâm đâu.
Phải biết rằng, thiên phú quá kém thì ngày sau sẽ chẳng đạt được thành tựu gì đáng nói nhưng ngược lại cũng không bị người có tâm để mắt tới.
Từ tận đáy lòng, Đường lão cũng không nguyện ý thu nhận môn đồ, thế nhưng minh quy còn ở đó, lão lại không thể từ chối.
Quả nhiên là lưỡng nan (hai bên đều khó).
Cho nên lão muốn tự mình đến quan sát Lục Diệp.
Trong hơn một trăm người này, tuyệt đối có thể nhìn ra Lục Diệp hơi khác biệt, những người được nhắc tên đều nhảy cẫng hoan hô, những người bị đào thải lại khóc như phụ mẫu chết, chỉ có một mình hắn, từ đầu đến cuối vẫn lặng yên đứng ở nơi đó.
Đường lão nhớ lại cảnh tượng lúc lão nhìn thấy Lục Diệp ở trong hầm mỏ đen tối, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của tu sĩ râu cá trê, lão khẽ thở dài một tiếng và nhẹ nhàng gật đầu.
Minh quy trước mắt, lão thực sự không thể từ chối, vậy chỉ có thể thu nhận trước, ngày sau lấy một cái nhân tình tìm những lão hữu kia, đưa Lục Diệp tới một tông môn khác tu hành là xong.
Tu sĩ râu cá trê nhận được câu trả lời chắc chắn của Đường lão, lập tức mỉm cười. Sau đó gã nhìn qua người mới hỏi kia, mở miệng nói: "Đúng rồi, còn một tông môn!"
Vẻ mặt gã trở nên nghiêm túc, trực tiếp quát khẽ: "Bích Huyết tông, Lục Diệp!"
Lục Diệp đứng trong đám người, suy nghĩ đã sớm bay lơ lửng đến tận chân trời, bỗng nhiên lại nghe thấy tên của mình, hắn không nhịn được lập tức sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía tu sĩ râu cá trê.
Bốn mắt nhìn nhau, tu sĩ râu cá trê có chút mỉm cười, nói: "Chúc mừng, Lục Nhất Diệp!"
Gã vừa dứt lời, khóe mắt Lục Diệp lại không nhịn được khẽ giật một cái.
Tu sĩ râu cá trê tiếp tục nói: "Được rồi, lần này đã gọi xong, những người không được gọi tên đều theo ta đi thôi."
"Sư huynh!" Lục Diệp đưa tay hô to một tiếng
Tu sĩ râu cá trê quay đầu lại nói: "Chuyện gì?"
Lục Diệp đưa mắt nhìn gã: "Xin hỏi quý tính đại danh của sư huynh? Tu vi bao nhiêu?"
Tu sĩ râu cá trê xoa chòm râu bên khóe miệng, có chút hứng thú nhìn hắn: "Sao lại hỏi chuyện này? Ngươi muốn đánh ta ư?"
Lục Diệp không chút cảm xúc: "Không dám, sư đệ chỉ muốn nhớ kỹ ân tình của sư huynh hôm nay."
"Có chí khí!" Tu sĩ râu cá trê cười ha ha: "Vậy ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chính là Lạc Sơn - Chính Khí môn. Còn tu vì là Vân Hà thất tầng, nhớ kỹ chưa?"
Lại là người Chính Khí môn, Lục Diệp gật đầu: "Sư đệ nhớ kỹ!"
"Vậy hãy cố gắng tu hành thật tốt đi, Lục! Nhất! Diệp!"
Lạc Sơn dẫn những người không được gọi đến tên kia dần dần đi xa.
Giờ phút này tâm tình của mấy người kia đều vô cùng ảo não, nếu sớm biết kết quả sẽ như vậy thì nên chọn Bích Huyết tông từ đầu cho xong. Nói không chừng bọn họ cũng có thể bái nhập vào trong đó, dù sao cũng tốt hơn không nơi nương tựa như hiện giờ.
Bọn họ cũng không biết, nếu như bọn họ thực sự chọn Bích Huyết tông, thì ngay cả Lục Diệp cũng sẽ bị đào thải.
Ròng rã 30 năm Bích Huyết tông không thu nhận đệ tử, nếu lần này không phải e ngại minh quy, Đường lão cũng sẽ không đồng ý.