Đủ loại dấu hiệu cho thấy mặc dù thiên phú của hắn không quá cao, nhưng tuyệt đối không hề kém đến trình độ một lá.
Vậy chuyện này có liên quan đến Thiên Phú thụ ư?
Và những linh văn được lạc ấn trên lá Thiên Phú thụ có tác dụng gì trong quá trình tu hành của hắn?
Lục Diệp không thể tìm được câu giải thích nào khác cho những chuyện kỳ lạ xảy ra trên người mình, ngoại trừ nói nó có liên quan tới Thiên Phú thụ.
Hắn mơ hồ cảm thấy nếu thật sự là như vậy thì Thiên Phú thụ chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Dư cô nương, ta có một số việc muốn thỉnh giáo một chút." Lục Diệp quyết định đổi chủ đề, để cho mình không thêm bi thương nữa.
"Mời Lục đại ca nói." Dư Hiểu Điệp lập tức nhìn qua hắn.
Lục Diệp thoáng cân nhắc tìm từ, sau đó mở miệng nói: "Là như thế này, trước mắt một khiếu của ta đã tràn đầy, muốn mở ra khiếu thứ hai, thế nhưng tìm như thế nào cũng không thể xác định được vị trí chuẩn. Chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Vấn đề này đã làm hắn đau đầu mấy ngày nay, vốn dĩ sau khi một khiếu tràn đầy liền có thể mở ra khiếu thứ hai, nhưng Lục Diệp đã nếm thử nhiều lần đều không thể tìm được vị trí cụ thể của khiếu thứ hai, trái lại còn không công lãng phí rất nhiều linh lực.
Và không thể nghi ngờ rằng Dư Hiểu Điệp có kiến thức nhiều hơn hắn một ít. Thêm nữa, tại chỗ này Lục Diệp cũng chỉ quen biết mỗi mình nàng, đương nhiên muốn lĩnh giáo một phen.
"Đây đúng là một nan đề đối với những tu sĩ mới bắt đầu tu hành như chúng ta. Chuyện này không liên quan đến tư chất hay thiên phú, mà chủ yếu là vì linh lực của chúng ta còn chưa đủ lớn mạnh, cho nên mới khó xác định vị trí chuẩn xác của linh khiếu. Muốn giải quyết chuyện này, hoặc là từ chính bản thân tự tìm tòi, hoặc là tìm người có tu vi cao hỗ trợ. Thời điểm ta mở ra khiếu thứ hai, cũng đã được tu sĩ Tà Nguyệt cốc kia giúp ta dẫn linh lực nhập vào khiếu thứ hai, nhưng để làm được loại chuyện này, tối thiểu nhất cũng phải đạt tới Vân Hà cảnh."
Lục Diệp nghe vậy lập tức cười khổ một tiếng: "Vậy ta vẫn phải tự mình đi tìm tòi thôi."
Hắn không tìm được người khác hỗ trợ.
"Lục đại ca, mặc dù về cơ bản Nguyên Linh khiếu của tu sĩ đều giống nhau, nhưng bởi vì công pháp tu hành khác biệt, cho nên vị trí khiếu thứ hai cũng khác biệt. Nếu Lục đại ca không có công pháp dùng được, tuyệt đối không nên tùy tiện mở ra khiếu thứ hai, nếu không rất có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn."
"Đúng là ta có một bộ công pháp."
Tuy Kim Thiền Tiêu Dao quyết không được tính là công pháp cao cấp, nhưng Lục Diệp cũng không có lựa chọn nào khác.
"Đúng rồi, vừa rồi cô nương có nhắc tới Vân Hà cảnh gì đó. . . là cảnh giới của tu sĩ sao?" Hắn còn nhớ lúc mình ở trong lều vải, Tam sư huynh từng nhắc đến Chân Hồ cảnh và Thần Hải cảnh gì đó. Đây đều là những kiến thức mà hắn chưa từng biết đến.
Phải biết rằng, trong một năm sống trên khoáng mạch, hắn rất ít khi giao lưu cùng người khác, cũng không có bằng hữu nào, cho nên tất cả tin tức trên tu hành đều là tổng hợp từ những tin đồn, vô cùng lộn xộn.
"Đúng." Dư Hiểu Điệp gật gật đầu: "Cảnh giới của tu sĩ phân chia tổng cộng bốn đại cảnh giới, phân biệt là Linh Khê cảnh, Vân Hà cảnh, Chân Hồ cảnh cùng Thần Hải cảnh, mỗi đại cảnh giới đều có chín cái cấp độ nhỏ."
Khê Hà Hồ Hải, loại phân chia này ngược lại có chút ý tứ, trực quan sáng tỏ.
"Chúng ta được xem như Linh Khê cảnh?" Lục Diệp hỏi.
Dư Hiểu Điệp cười, lắc đầu nói: "Còn không phải đâu, chúng ta chỉ mới mở linh khiếu thôi, chỉ có mở ra đủ nhiều linh khiếu, để cho linh lực của bản thân xuyên qua những linh khiếu này, hình thành chu thiên tuần hoàn bên trong cơ thể, linh lực chảy xuôi như suối, mới được tính là Linh Khê cảnh. Đến lúc đó mới có thể gọi là tu sĩ chân chính."
Lục Diệp kinh ngạc: "Chúng ta còn không phải tu sĩ? Vậy chúng ta là cái gì?"
"Tu sĩ dự bị?" Dư Hiểu Điệp nghiêng đầu một cái, nhìn có chút đáng yêu.
"Cũng hay." Lục Diệp đón nhận loại xưng hô thế này.
Hắn vốn cho rằng người mở ra linh khiếu chính là tu sĩ, nhưng bây giờ xem ra bản thân hắn vẫn có chút tuổi nhỏ vô tri.
Dư Hiểu Điệp cũng nhìn ra Lục Diệp có quá ít tri thức đối với tu hành giới, cho nên lại cố ý nói với hắn nhiều hơn một chút: "Bên trong Cửu Châu đại lục tông phái san sát, không nói những nơi khác, chỉ tính riêng Binh châu của chúng ta đã có hơn ngàn tông môn và gia tộc to to nhỏ nhỏ. Ở giữa những tông môn có chênh lệch mạnh yếu với nhau, căn cơ của mỗi thế lực đều đặt lên cảnh giới của tu sĩ trong môn. Cảnh giới tu sĩ trong môn càng cao, đương nhiên thực lực sẽ càng mạnh. Mà tông môn cũng được phân phẩm cấp."
"Ồ? Phân chia như thế nào?" Lục Diệp lập tức hào hứng, hắn cũng nhìn ra Dư Hiểu Điệp đang bổ sung tri thức tu hành giới cho mình, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
"Mỗi đại cảnh giới của tu sĩ chia làm chín tầng. Tông môn cũng được chia thành cửu phẩm (chín phẩm), cửu phẩm là hạng chót, nhất phẩm đứng đầu! Ta cũng không quá rõ ràng phân chia cụ thể như thế nào, nhưng tông môn từ nhất phẩm đến tam phẩm, khẳng định sẽ có cường giả Thần Hải cảnh, hình như cũng có yêu cầu đối với số lượng, mà từ tứ phẩm đến lục phẩm, nhất định phải có đầy đủ số lượng Chân Hồ cảnh, còn từ thất phẩm đến cửu phẩm, chỉ cần có một ít Vân Hà cảnh là được rồi."
"Vậy nếu chỉ có Linh Khê cảnh thì sao?" Lục Diệp không ngại trở thành kẻ dưới học hỏi.
Dư Hiểu Điệp hé miệng cười nói: "Linh Khê cảnh không có tư cách khai tông lập phái."
Lục Diệp đỏ mặt, cảm giác mình thật sự thiếu kiến thức.
Dư Hiểu Điệp tiếp tục nói: "Ở Binh châu có một cách nói, gọi là một cung hai điện ba môn bốn tông, chỉ mười đại tông môn nhất phẩm Binh châu. Một cung chỉ Bích Vân cung, hai điện chỉ Sâm La điện và Uyên Hồng điện, ba môn chính là Chính Khí môn, Thanh Ngọc môn, La Sinh môn, bốn tông bao gồm Vô Cực tông, Xích Nguyệt tông, Bắc Huyền Kiếm tông cùng Thiên Nguyên tông, Hạo Thiên minh cùng Vạn Ma lĩnh đều chiếm một nửa, trong mỗi một tông môn đều có rất nhiều tu sĩ Thần Hải cảnh."
Lục Diệp nhớ tới những câu vị Tam sư huynh kia từng nói với hắn trước đó, thực lực tổng hợp của Thanh Ngọc môn đứng hàng tứ năm trong mấy vị trí đầu Binh châu. Lúc ấy mặc dù hắn cảm thấy thứ hạng này không thấp nhưng không nghĩ tới thứ hạng này lại có trọng lượng ghê gớn như thế.
Phải biết toàn bộ Binh châu có hơn ngàn nhà lớn nhỏ, có thể ở trong nhiều tông môn như vậy trổ hết tài năng, được xếp vào mười đại nhất phẩm, có thể thấy Thanh Ngọc môn thực sự cao minh.
"Hạo Thiên minh đã phái một vị phó minh chủ tới tiến đánh Tà Nguyệt cốc lần này. Người ấy xuất thân từ Chính Khí môn."
"Phó minh chủ kia họ Bàng?" Lục Diệp thuận miệng hỏi.
"Ta cũng không biết, Lục đại ca nghe được ở chỗ nào vậy?"
"Trong lúc vô tình nghe được trước đó." Lục Diệp cũng không giải thích nhiều: "Như vậy có thể nhìn ra Tà Nguyệt cốc thật là lợi hại, tiến đánh Tà Nguyệt cốc lần này chẳng những có Chính Khí môn, còn có Thanh Ngọc môn, mười đại nhất phẩm đã xuất động hai nhà."
Dư Hiểu Điệp cười nói: "Không thể tính như vậy được. Mặc dù Tà Nguyệt cốc không yếu, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn so với tông môn nhất phẩm. Theo ta ước đoán nhiều nhất bọn họ chỉ được xếp vào ngũ hay lục phẩm mà thôi. Mặc dù lần này trong số những thế lực tới đây có hai nhà nhất phẩm, nhưng ở trong nhất phẩm cũng không phải người người đều là tu sĩ có tu vi cao thâm."
"Cô nương nói cũng đúng." Lục Diệp đồng ý với thuyết pháp này.
Dư Hiểu Điệp nói: "Trừ hai đại nhất phẩm, trong những tông môn lần này tới đây còn có mấy nhà khác, bây giờ sắp hoàn thành kiểm tra, người có được ngọc bài sẽ có cơ hội bái nhập vào những tông môn kia, Lục đại ca tuyệt đối không nên bỏ lỡ cơ hội này."
Kiểm tra thực hư tư chất và thiên phú chỉ để làm nền, có thể bái nhập vào một trong những tông môn đến đây lần này để tu hành học nghệ, mới là cơ duyên chân chính.
Đây cũng không phải là những tông môn này khuyết thiếu đệ tử, thế lực nhất phẩm như Chính Khí môn Thanh Ngọc môn, gần như không có khả năng khuyết thiếu đệ tử.
Chỉ là loại phương thức thu người này đã được ước định thành tục lệ.
Đối với những người được giải cứu như Lục Diệp và Dư Hiểu Điệp, mặc dù thiên hạ này rất lớn nhưng bọn họ lại chẳng còn chỗ nào để đi.
Dù sao Hạo Thiên minh cũng phải sắp xếp một chút, thu nhập một bộ phận người có tư chất tu hành vào trong môn chỉ là chuyện tiện đường, mà làm như vậy, bọn họ cũng không tổn thất cái gì, ngược lại còn có thể tìm được mấy hạt giống tốt. Tội gì không làm?
Lục Diệp cười nói: "Chỉ sợ với thiên phú một lá của ta, sẽ không có tông môn nào vừa ý đâu?"
"Mọi thứ đều phải nghĩ về hướng tốt nhất." Dư Hiểu Điệp trấn an: "Mở linh khiếu chính là ưu thế, thêm nữa ở nơi này có tới mười tông môn cho nên kiểu gì Lục đại ca cũng có thể tìm được chỗ thuộc về mình."
"Vậy liền nhờ lời chúc tốt lành của ngươi."