Trong Thương Minh có rất nhiều người phụ trách giao dịch với tu sĩ như Liễu Như Nhân, mặc dù mỗi tháng đều có bổng lộc, nhưng bổng lộc cũng không cao, không thể thỏa mãn nhu cầu tu hành của bọn họ.
Khách thưởng cho là một trong những nguồn thu nhập vượt ngoài định mức của bọn họ, đương nhiên nếu Liễu Như Nhân nguyện ý buông bỏ thân thể đi hầu hạ khách nhân, cũng là một con đường kiếm tiền khác.
Người trong Thương Minh đều xuất thân từ tán tu, trước khi tiến vào Thương Minh, tất cả đều nghèo rớt mồng tơi, bọn họ biết rõ về sự tàn khốc và hoàn cảnh sinh tồn không dễ dàng của Tu Hành giới này hơn bất cứ tu sĩ nào khác, cho nên hầu hạ khách nhân cũng không phải là chuyện gì khó có thể tiếp nhận.
Chung quy lại, đều do cuộc sống bức bách mà thôi.
Lục Diệp rời khỏi Thiên Cơ Thương Minh, lại thở dài một tiếng.
Hắn vốn còn muốn hỏi xem có thể bán mấy cái túi trữ vật kia hay không, kết quả bị Liễu Như Nhân làm cho quên mất.
Bây giờ hắn không tiện quay đầu lại, chỉ có thể chờ tới lần sau.
Khi chuẩn bị rời khỏi Thanh Vân sơn, hắn vốn định khởi hành xuất phát đi tới trụ sở Bích Huyết tông, nhưng hiện giờ xem ra không cần quá gấp gáp.
Trong tay có chút thứ tốt, cần chuyển hóa hoàn toàn thành tu vi của mình mới là chính đạo. Nói nữa, khi tu vi của hắn cao hơn một chút, đi trên đường cũng có thể an toàn thêm một phần.
Về phần nghỉ lại ở trong Thiên Cơ Thương Minh, Lục Diệp không dự định làm như vậy. Trước mắt trong tay hắn đang nghèo túng, nhìn như giá một đêm một khối linh thạch không nhiều lắm, nhưng nếu như muốn ở nhiều ngày chính là một khoản chi tiêu cực lớn.
Trên tay Lục Diệp còn lại bốn khối linh thạch, hắn dựa theo trí nhớ ban ngày tìm được một cửa hàng đan dược, bỏ ra hai khối linh thạch mua hai hạt Uẩn Linh đan, rồi lần thứ hai đi tới con đường bày hàng lúc ban ngày.
Lục Diệp tùy tiện lấy mấy khối khoáng thạch từ trong túi trữ vật bày ra, khoanh chân ngồi xuống, lại lấy ra một khối linh thạch.
Đây là lần đầu tiên hắn có được vật gọi là linh thạch này. Món đồ chơi trên tay hắn có thể phụ trợ tu hành.
Lục Diệp đã thử cắn thuốc tu hành, hiện giờ hắn lại muốn mượn dùng linh thạch tu hành xem sao, rồi so sánh một chút coi hiệu suất như thế nào, nếu như hiệu suất tốt, về sau hắn cũng không cần tốn linh thạch mua linh đan nữa.
Tuy Lục Diệp chưa từng dùng linh thạch tu hành, nhưng dù chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Lúc ban ngày hắn đã nhìn thấy rất nhiều chủ quán bên này, vừa bán đồ, vừa cầm trên tay một khối linh thạch tu hành, khoan thai tự đắc vô cùng.
Hiện giờ hắn cũng bắt chước theo bọn họ rồi lập tức phát hiện ra một chỗ tốt khi dùng linh thạch tu hành.
Đó chính là có thể tạm ngừng tu hành bất cứ lúc nào mà không giống như nuốt linh đan, đan lực tan chảy ở phần bụng, nếu như không dẫn dắt kịp thời, sẽ tạo thành tình huống đan lực ứ đọng.
Nhưng cầm linh thạch tu hành lại khác, mỗi khi gặp phải chuyện gì, hoàn toàn có thể trực tiếp gián đoạn tu hành mà không gây ra một chút ảnh hưởng nào cho thân thể.
Ban đêm con đường này cũng cực kỳ náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ đến hỏi giá, Lục Diệp vẫn xử lý như ban ngày, lại thần kỳ thành giao một khoản, bán ra một khối quáng thạch trên sạp với giá năm khối linh thạch.
Chờ đến lúc bình minh, Lục Diệp mới ngừng lại lần tu hành này, mở lòng bàn tay nhìn khối linh thạch kia, nó chỉ bé đi một vòng nhỏ mà thôi. Ngay sau đó, khi Lục Diệp nhìn tình huống linh lực gia tăng trong khiếu thứ mười của mình, hắn lại khẽ nhíu mày.
Sau một đêm thử nghiệm cách này, hắn đã đi đến một số kết luận.
Dùng linh thạch tu hành an toàn hơn dùng linh đan. Một, có thể gián đoạn quá trình tu hành bất cứ lúc nào. Hai, tu hành bằng linh thạch sẽ không gây nên bất cứ tai họa ngầm nào, điểm này cũng giống như phun ra nuốt vào linh khí trong thiên địa.
Nhưng hiệu suất lại kém xa nuốt linh đan.
Có lẽ bởi vì thiên phú của hắn có vấn đề, khó có thể dẫn dắt linh khí nhập thể.
Lục Diệp cảm thấy nếu dựa theo hiệu suất tu hành của bản thân, chỉ sợ hắn sẽ phải tu hành vài ngày không ngủ không nghỉ mới có thể tiêu hao hết một khối linh thạch.
Có lẽ hiệu suất của những tu sĩ khác sẽ cao hơn hắn một chút, nhưng tuyệt đối sẽ kém hơn dùng linh đan.
Về phần tỷ lệ giữa chi phí và hiệu quả ...
Giá trị cơ bản của một khối linh thạch tương đương với một hạt Uẩn Linh đan. Về cơ bản, sau khi tiêu hao một khối linh thạch có thể gia tăng lượng linh lực tương đương với lượng linh lực nhận được khi tiêu hao một viên Uẩn Linh đan, cho nên tỷ lệ giữa chi phí và hiệu quả cũng không sai biệt lắm.
Trải qua một phen khảo nghiệm này, xem như Lục Diệp đã hiểu được vì sao tất cả mọi người đều đổi linh thạch thành đan dược để tu hành. Quả thật khi phục dụng linh đan sẽ có hiệu suất cao hơn, hiển nhiên nó càng được mọi người ưa thích hơn linh thạch.
Sắc trời sắp sáng, Lục Diệp thu sạp, đi ra khỏi phường thị.
Nếu không muốn bỏ tiền ra nghỉ lại trong Thiên Cơ Thương Minh, vậy thì hắn chỉ có thể đi tìm chỗ khác mà thôi.
Hắn chuẩn bị trở về sơn động của mình ở Thanh Vân sơn lúc trước, nơi đó coi như an toàn, lúc hắn tu hành sẽ không bị người quấy rầy.
Sở dĩ hắn không rời đi vào ban đêm, chủ yếu là vì đi đường ban đêm không an toàn.
Trước khi đi, hắn lại tốn hai khối linh thạch mua rất nhiều thức ăn, săn bắn ở trong núi rất tốn thời gian, hơn nữa tẩu thú trong khu vực kia đã không còn nhiều.
Lục Diệp kiểm kê lại tài sản hiện tại của mình, bốn mươi bảy viên Uẩn Linh đan, năm khối linh thạch hạ phẩm, gần ba mươi tấm Linh phù, sáu viên Liệu Thương đan, gần ba mươi khối Nguyên Từ Quáng lớn nhỏ, và một ít quáng thạch không biết tên, bốn bộ y phục đã giặt sạch.
So với lúc mới tiến vào Linh Khê chiến trường, tài sản không kém bao nhiêu, nhưng tu vi lại tăng lên thật lớn.
Lục Diệp tin tưởng nếu hắn có thể chuyển hóa mấy thứ trên tay thành thực lực, chỉ sợ sẽ thăng lên vài tầng cảnh giới Linh Khê.
Thế nhưng loại chuyện này không thể gấp gáp nóng vội, mà cần phải từ từ lên kế hoạch sau.
Phường thị có rất nhiều tu sĩ ra ra vào vào, phần lớn đều kết bạn mà đi, nhưng cũng có người độc hành như Lục Diệp. Đó đều là tán tu ‘nãi nãi không thương, cữu cữu không yêu’.
Lục Diệp ra khỏi phường thị đúng vào lúc trời còn chưa sáng, hắn chỉ có một mình nên làm việc khó tránh khỏi phải cẩn thận một chút.
Sau khi Lục Diệp thuận lợi tiến vào Thanh Vân sơn, lập tức một đường chạy như bay, trong lúc đó hắn còn cố ý đi vòng quanh mấy lần, sau khi xác định không có ai theo dõi, lúc này hắn mới men theo con đường ra khỏi núi, đi về phía trước.
Không đến giữa trưa, Lục Diệp đã chạy về sơn động hắn từng ở trước đó.
Ngoài dự liệu của hắn, trong sơn động lại có âm thanh. Hắn cẩn thận đi vào, trong tay cầm một tấm linh phù, giữ thế chờ phát động. Ngay khi hắn đưa mắt nhìn lại, cái mùi gần như đã tức đến vẹo đi.
Bởi vì trong sơn động kia có một cái bóng trắng như tuyết đang nằm trên mặt đất ngủ say, không phải con hổ lớn kia thì là ai?
Y Y từ trên trán hổ lớn bay ra, bốn mắt nhìn Lục Diệp, tình cảnh cũng có chút xấu hổ.
"Ngươi làm gì ở nhà ta?" Lục Diệp chất vấn.
Y Y cũng hỏi: "Không phải ngươi đi rồi ư?"
"Ta đã trở về!"
Một lát sau bóng dáng cường tráng của hổ lớn chạy ra khỏi sơn động, nó tức giận quay đầu lại rít gào với Lục Diệp một tiếng, Y Y ở trên đầu hổ lớn, cũng phẫn uất không thôi, nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại lừa gạt! Vô tín vô nghĩa! ”
"Mau cút!" Tiếng quát của Lục Diệp truyền ra từ trong sơn động.
Sau khi, hắn đuổi một linh một hổ mưu toan tu hú chiếm tổ chim khách đi, lại ăn chút gì đó và lập tức tiến vào trạng thái tu hành.
Hắn lấy ra hai hạt Uẩn Linh đan đã dùng linh thạch của chính bản thân mua trước, ăn vào một hạt trong đó, chờ sau khi đan lực tan chảy ở phần bụng, mới dẫn dắt linh lực tiến vào trong linh khiếu.
Linh lực của khiếu thứ mười chậm rãi tích lũy.
Chờ đến khi đan lực của một hạt Uẩn Linh đan đã bị tiêu hao sạch sẽ, Lục Diệp mở mắt.
Hắn phát hiện ra một vấn đề, dường như dược hiệu của loại Uẩn Linh đan mà hắn mua từ trong phường thị không tốt bằng những hạt mà chưởng giáo cho hắn, chênh lệch không quá lớn, nhưng đúng là có chênh lệch. Có thể suy đoán ra điểm này từ lượng linh lực tích góp được trong linh khiếu của bản thân.
Hắn không hề ngừng nghỉ, lại phục dụng thêm một hạt Uẩn Linh đan khác, chờ sau khi đan lực hoàn toàn tiêu hao, hắn càng thêm xác định kết quả này.
Sau đó, hắn lại lấy ra Uẩn Linh đan mua từ trong tay Thiên Cơ Thương Minh.
Qua quá trình so sánh, cuối cùng hắn đã rút ra được một kết luận, đó chính là Liễu Như Nhân không lừa gạt hắn.
Đúng là Uẩn Linh đan trong Thiên Cơ Thương Minh tốt hơn một chút so với bên ngoài, tương đương với những hạt mà chưởng giáo cho hắn kia.
Như vậy xem ra, hắn hoàn toàn không tiêu tiền hoang phí, về sau nếu cần mua linh đan, vẫn nên tới Thiên Cơ Thương Minh, ít nhất là phẩm chất sẽ được bảo đảm.