Hổ lớn trước mặt lộ ra dáng vẻ hùng cứ sơn lâm, uy phong lẫm lẫm, hai bóng dáng đối diện nó lại cứng ngắc vô cùng.
Đang lúc nam tử trắng nõn không biết nên làm sao, đã nghe Lục Diệp bên kia nói: "Hổ đại vương bớt giận, ta hiểu quy củ, sẽ tuân theo quy củ của đại vương, xin ngài đừng tổn thương tới tính mạng của ta!"
Sau khi nói xong, hắn cởi túi trữ vật từ bên hông xuống, giả bộ thúc giục linh lực một chút rồi bỏ túi trữ vật lại, không chỉ như thế, hắn còn ném trường kiếm trong tay xuống.
Hổ lớn lườm hắn, hung dữ hừ một tiếng: "Nếu đã hiểu quy củ, vậy cũng có thể tha cho ngươi một mạng."
"Tạ đại vương!"
Hổ lớn lại quay đầu nhìn về phía tu sĩ trắng nõn kia: "Tiểu tử ngươi thì sao? Muốn chết hay muốn sống?"
"Muốn sống!" Tu sĩ trắng nõn kia thốt ra, vẻ mặt thịt đau, bắt chước hành động của Lục Diệp cởi bỏ túi trữ vật từ bên hông, mở khóa cấm chế rồi ném xuống mặt đất trước mặt.
Lúc trước gã nghe được một tin đồn ở trong phường thị, nói rằng trong Thanh Vân sơn có một con yêu thú có thể phát ra tiếng người, không ít tu sĩ đã gặp phải, thế nhưng yêu thú kia không đả thương tính mạng người, chỉ cảm thấy hứng thú với linh đan và linh thạch, chỉ cần tu sĩ nguyện ý đánh đổi một số thứ thì có thể chạy thoát khỏi miệng hổ.
Gã không nghĩ tới mình chỉ đuổi theo Lục Diệp vào núi, thế mà lại đụng phải con yêu thú này, đúng là cực kỳ xui xẻo.
Dường như hổ lớn rất hài lòng với biểu hiện của hai người, lại mở miệng nói: "Các ngươi đừng giở trò gì, nếu để ta biết các ngươi không mở khóa cấm chế, hừ" Mùi vị uy hiếp không cần nói cũng biết.
"Đã mở!" Lục Diệp và tu sĩ trắng nõn đồng thanh nói, không chỉ như thế, Lục Diệp còn đưa tay chỉ tên tu sĩ kia một cái: "Đại vương, kẻ này còn chưa ném vũ khí trên tay, sợ là muốn gây bất lợi cho ngài!"
Tu sĩ trắng nõn sửng sốt, trong lòng mắng Lục Diệp cẩu huyết lâm đầu. (mắng cho không thể phản bác được.)
Hổ lớn rõ ràng cũng giật mình một chút, thế nhưng rất nhanh nó đã quay đầu nhìn về phía tu sĩ trắng nõn kia, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
Leng keng...
Tu sĩ trắng nõn kia dứt khoát lưu loát bỏ lại trường đao trong tay, trong lòng gần như đang nhỏ máu! Phải biết rằng trường đao trong tay gã chính là một kiện linh khí, mặc dù phẩm giai rất thấp, nhưng đó vẫn là linh khí.
Và trong tay tu sĩ cấp thấp có linh khí và không có linh khí chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Có thể nói một thanh linh khí có thể tăng lên một thành thực lực cho gã!
Nhưng trước mắt bảo mệnh quan trọng hơn, chọc giận một con yêu thú như vậy, gã nhất định không có kết quả gì tốt, so sánh với tính mạng của mình, vật ngoài thân đều có thể vứt đi.
"Đại vương, nếu như không có gì cần phân phó, vậy chúng ta xin cáo lui trước." Lục Diệp mở miệng nói.
"Cút." Hổ lớn hờ hững gầm thét một tiếng.
Lục Diệp và tu sĩ trắng nõn kia đều chậm rãi lui về phía sau, không hề quay lưng về phía hổ lớn, đây cũng là cách ứng đối bình thường, khi đối mặt với uy hiếp thì bất cứ kẻ nào cũng sẽ cảnh giác như vậy.
Nhưng sau khi lui ra ngoài mấy trượng, tu sĩ trắng nõn ngạc nhiên phát hiện bỗng nhiên Lục Diệp lại lao ra, một phát bắt lấy trường kiếm ném trên mặt đất, sau đó thế như sấm sét đánh tới mình.
Tu sĩ trắng nõn kia quá sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ tới Lục Diệp lại có loại thao tác không như bình thường này, hổ lớn ở trước mắt, không phải nên bảo mệnh là quan trọng hơn sao? Hắn lấy đâu ra lá gan như vậy?
Gã không kịp suy nghĩ nhiều, cơ hồ ngay khi Lục Diệp có động tác, gã cũng bổ nhào về phía trước, vài bước đã đi tới trước mặt vũ khí của mình, một tay nắm lấy rồi rót linh lực vào trường đao, quầng sáng chảy xuôi trên thân đao.
Kình phong đập vào mặt, tu sĩ trắng nõn không có thời gian suy nghĩ, liền vung trường đao trong tay ra nghênh đón.
Keng một tiếng, tu sĩ trắng nõn còn chưa hoàn toàn đứng lên, thân thể đã trực tiếp bị ép ngược xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
Một người có dự mưu, còn một người vội vàng ứng phó, lần này Lục Diệp đã chiếm thế thượng phong.
Tu sĩ trắng nõn chợt ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt trầm ổn lạnh lùng của Lục Diệp, trong nháy mắt này, dường như gã đã thoáng nhận ra điều gì đó rồi.
Nhưng Lục Diệp không cho gã có thời gian suy nghĩ đã xách kiếm đâm tới.
Tu sĩ trắng nõn vội vàng thúc giục linh lực bảo vệ quanh thân, đồng thời vung một đao bổ tới Lục Diệp, nhưng điều làm cho gã không nghĩ tới chính là, linh lực hộ thân của gã lại không phát ra chút hiệu quả nào, thanh trường kiếm kia đã trực tiếp xuyên qua trái tim gã.
Lục Diệp lại giơ chân đá ra một cước, đá nam tử trắng nõn kia bay ra ngoài, trường kiếm từ ngực kéo ra một đường máu tươi.
Trong chớp mắt, hai người đã phân ra thắng bại, Lục Diệp không biết đối phương có chết hay không, cho nên cũng không tùy tiện tiến lên, chỉ lấy ra một tấm linh phù công kích từ trong túi trữ vật, nắm trên tay, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Nếu đối phương dám đứng lên, hắn lập tức kích phát tấm linh phù này.
Thế nhưng khi hắn đưa mắt nhìn lại, đã thấy thân thể nam tử trắng nõn nằm trên mặt đất kia co giật vài cái rồi không có động tĩnh nữa, xem ra một kiếm kia của hắn đã đâm trúng chỗ yếu hại rồi.
Tranh đấu giữa tu sĩ chính là mạo hiểm như vậy, thường thường có thể phân sinh tử trong thời gian rất ngắn.
Mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập, Lục Diệp há miệng thở dốc vài cái, bình phục nhịp tim đang nhảy lên kịch liệt.
Một điểm sáng đỏ bỗng nhiên từ phương hướng thi thể tu sĩ trắng nõn bay ra, xẹt vào trên mu bàn tay Lục Diệp.
"Làm sao..." Bóng dáng Y Y xuất hiện trên đỉnh đầu hổ lớn, có chút khó hiểu nhìn Lục Diệp.
Mới vừa rồi bỗng nhiên Lục Diệp vọt tới bên này, vội vàng nói với nàng một tiếng: "Hỗ trợ cướp bóc."
Ngay sau đó, tu sĩ trắng nõn kia đã đuổi giết tới đây, Y Y biết Lục Diệp đã gặp phải chuyện gì, lập tức cùng hổ lớn phối hợp diễn một vở kịch, dù sao việc này cũng là sở trường của hai người bọn họ, còn có thể thuận tiện cướp chút thứ tốt, cớ sao không làm?
Nhưng... không phải là cướp bóc sao?
Sao còn xảy ra giết người?
Y Y chậm rãi phản ứng lại, hóa ra chỉ có nàng và hổ lớn muốn cướp bóc, còn Lục Diệp từ đầu đến cuối đều muốn giết người, chẳng qua hắn chỉ mượn thế bọn họ mà thôi.
"Ngươi lừa ta?" Y Y giận dữ nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp liếc nàng một cái, chỉ trích: "Diễn quá khoa trương!"
"Cái gì?" Y Y không hiểu gì cả.
Lục Diệp đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, hắn chỉ chần chờ một chút, đã phát lực xông ra ngoài, đồng thời giọng nói truyền đến: "Bí mật của các ngươi đã bị lộ, còn có người ở phụ cận, nếu không muốn chết hãy nhanh chóng tới đây! ”
Y Y khóc không ra nước mắt, cảm giác mình vừa lên phải thuyền giặc không xuống được, nàng liếc nhau với hổ lớn một cái rồi cắn răng nói: "Đuổi theo!"
Đại hổ gầm thét, bốn chân chạy như bay.
Trong rừng rậm, nữ tu có dáng người xinh đẹp mặt đầy sợ hãi thất thố, đang liều mạng chạy trốn, nàng cảm thấy mình vừa làm một chuyện cực kỳ sai lầm.
Nhưng sao có thể trách nàng được?
Nàng chỉ muốn sống tốt hơn một chút, không muốn phải suy nghĩ mọi cách để nịnh nọt những khách nhân ghê tởm kia nữa. Bọn họ đều là tán tu, dựa vào cái gì mà nàng phải ngày đêm nhìn sắc mặt người khác? Nếu chuyện lần này thuận lợi, cuộc sống sau này của nàng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, người nàng tìm đến kia lại thất thủ.
Nàng rời khỏi Thiên Cơ Thương Minh, một đường theo ám ký mà người nọ lưu lại truy tung đến đây, vốn tưởng rằng có thể chia nhau tang vật, nhưng hình ảnh mà nàng nhìn thấy lại là tán tu tên Lục Diệp kia giết chết người nàng tìm tới, dưới tâm hoảng ý loạn, nàng đã bại lộ hành tung, bây giờ còn bị đuổi giết.
Nàng không muốn chết! Nàng còn trẻ, sau này còn có nhiều ngày tốt lành, sao có thể chết ở nơi này?
Nhưng mà động tĩnh truy kích phía sau càng ngày càng gần, nàng biết sợ rằng mình khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi.