20/Lần lượt có tu sĩ tông môn lục tục đến đây nhận người, những người còn lưu lại càng ngày càng ít.
Dư Hiểu Điệp đã đi theo một vị nữ tu sĩ Bách Hoa cốc, trước khi đi nàng đã qua chào tạm biệt với Lục Diệp.
Không đến nửa canh giờ sau, gần 100 người đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một mình Lục Diệp lẻ loi.
Hắn lại chờ hơn một canh giờ nữa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy người Bích Huyết tông, không biết bọn họ đang bận thứ gì.
Dù sao Lục Diệp cũng đang rảnh rỗi cho nên, hắn dứt khoát tìm một chỗ sạch sẽ, khoanh chân ngồi xuống, thử mở ra khiếu thứ hai.
Khiếu thứ nhất của hắn đã sớm tràn đầy, hắn cũng nghiên cứu xong xuôi cuốn Kim Thiền Tiêu Dao quyết lấy được từ chỗ Dương quản sự kia rồi, nhưng vẫn một mực không thể tìm được vị trí khiếu thứ hai, khiến cho tiến độ tu hành chậm trễ.
Dư Hiểu Điệp nói với hắn, loại chuyện này rất thường thấy khi tu sĩ vừa tiến hành tu luyện, bởi vì thể nội đám tu sĩ mới tinh như bọn họ không đủ linh lực, rất khó định vị chính xác linh khiếu của bản thân.
Chỉ có hai loại biện pháp để giải quyết tình trạng này.
Một là từ từ tìm tòi, thử vận may.
Hai là mời tu sĩ Vân Hà cảnh trở lên ra tay chỉ điểm.
Phần lớn nguyên nhân khiến Lục Diệp muốn bái nhập vào tông môn, chính vì hắn muốn thử biện pháp thứ hai.
Lúc ở trong hầm mỏ, hắn đã lục lọi mấy lần nhưng vẫn không thể tìm thấy vị trí khiếu thứ hai. Nếu có thể bái nhập vào tông môn, hắn hoàn toàn có thể mời trưởng bối trong tông ra tay chỉ điểm, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
Dù từ đầu đến cuối, người Bích Huyết tông kia vẫn không lộ diện, khiến cho hắn vô cùng nhàm chán ngồi đây. Bởi vậy, trong lúc nhàm chán, Lục Diệp đã chuẩn bị thử tìm kiếm khiếu thứ hai thêm một lần nữa, nhiều nhất chỉ khiến hắn lãng phí một chút linh lực, lỡ như vận khí tốt, mèo mù vớ được cá rán thì hắn lời lớn rồi.
Lại thêm một canh giờ trôi qua, Lục Diệp mở mắt, sắc mặt hơi có chút phiền muộn, quả nhiên loại vận khí này không có liên quan gì tới hắn. Vừa rồi hắn đã thử một lần, cuối cùng vẫn thất bại.
Cũng may những ngày gần đây, hắn vẫn còn rất nhiều đồ ăn, có cả Khí Huyết Đan bổ dưỡng nữa, khiến cho khí huyết bên trong thể nội luôn tràn đầy, hoàn toàn có thể luyện hóa một chút khí huyết, bổ sung tổn thất.
Càng ngày càng nhiều tu sĩ lui tới trong sơn cốc, rất nhiều tu sĩ đang tập kết trên phạm vi lớn. Nhìn tình huống này, thật giống như bọn họ đang muốn rút lui khỏi nơi đây?
Về chuyện này, trước khi Dương quản sự chết, gã đã từng nói với hắn rồi. Hạo Thiên minh không thể nắm giữ nơi này quá lâu, nhiều nhất chỉ một hai tháng sẽ phải rút lui.
Nhìn tình huống trước mặt, xem ra những gì Dương quản sự nói đúng là sự thật.
Cho nên nếu lúc đó Dương quản sự có thể giết chết Lục Diệp, rồi trốn ở trong đường tối kia, thì gã vẫn có cơ hội rất lớn sẽ tránh được một kiếp.
Chỉ tiếc gã không ngờ nổi, một kẻ phàm phu tục tử như Lục Diệp lại dám tính toán và dẫn gã tới chỗ có Nguyên Từ Lực Trường bao phủ, để một thân tu vi cuả gã khó có thể phát huy ra, cuối cùng chết không rõ ràng.
Bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến một tiếng gào to, Lục Diệp lần theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy ở bên kia có một tu sĩ trung niên đang lơ lửng giữa không trung, linh lực phun trào quanh người, từ lòng bàn tay bay ra một vật.
Khoảng cách quá xa nên Lục Diệp không thấy rõ thứ đó rốt cuộc là cái gì, nhưng một màn khiến cả đời hắn cũng khó mà quên được đã xuất hiện.
Đồ vật từ lòng bàn tay tu sĩ trung niên kia bay ra ngoài, lại đón gió mà lớn dần. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, nó đã hóa thành một con quái vật khổng lồ, vắt ngang giữa không trung.
Thật rõ ràng đó là một chiếc thuyền lớn!
Thuyền lớn trôi nổi giữa không trung!
Trên thuyền lớn có ba tầng, kéo dài gần trăm trượng, thân thuyền đen kịt một mảnh, cũng không biết nó được đúc nên từ loại tài liệu gì, chỉ thấy tạo hình thân tàu rất mượt mà, trên thân thuyền được cố định một vài thứ khó hiểu gì đó mang tới cho người ta một loại cảm giác âm u.
Lục Diệp chưa từng được thấy cảnh tượng như vậy, hắn không khỏi giật mình, sững sờ tại chỗ.
Và không chỉ có một chiếc thuyền lớn. Không biết tu sĩ trung niên kia dùng biện pháp gì chỉ thấy gã lại lấy ra một chiếc thuyền lớn khác, lần lượt có mấy chiếc thuyền lớn xuất hiện.
Ngay sau đó lập tức có người cao giọng nói: "Các tông lên thuyền!"
Tu sĩ các đại tông môn đã sớm tụ tập cùng một chỗ, đồng loạt hóa thành quang mang đủ mọi màu sắc, đám sau nối tiếp đám trước chui vào mấy chiếc thuyền lớn kia.
Từ xa nhìn lại sẽ thấy một cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.
Sau khi khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, cảm xúc trong lòng Lục Diệp lập tức bành trướng.
Hắn tới đây đã hơn một năm, dù biết nơi này là thế giới tu hành, nhưng cả ngày hắn đều làm bạn với khoáng thạch, người bên cạnh chỉ là những quáng nô thân phận đê tiện, ăn bữa nay lo bữa mai.
Gần như hắn chưa từng nghĩ tới, con đường tu hành sẽ dùng phương thức chói lọi nhiều màu như vậy hiện ra ở trước mắt hắn.
Điều này đã vượt ra khỏi phạm trù mà hắn có thể hiểu được, cũng khiến hắn ý thức được rõ ràng hơn, thế giới này hoàn toàn không giống với thế giới cũ của hắn.
"Rất hùng vĩ phải không?" Ngay lúc hắn đang hoa mắt nhìn tình huống bên kia, bỗng nhiên bên cạnh lại vang lên giọng nói của một người.
Lục Diệp định lên tiếng theo bản năng, cũng may hắn đã kịp phản ứng và quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, đã có một lão giả không quá già đứng bên người hắn.
Lão giả không quá già kia mỉm cười vuốt râu, mắt nhìn mấy chiếc thuyền lớn lơ lửng trên bầu trời rồi từ từ nói: "Đây là Phi Long thuyền của Hạo Thiên minh, lợi khí công thành nhổ trại, sẽ không tùy tiện xuất động."
Lục Diệp nhìn dung mạo của lão giả không quá già kia, hắn nhận ra lão chính là lão đầu đã mang hắn rời khỏi hầm mỏ. Lúc này, hắn nhớ lại cách mà người khác xưng hô với lão, liền vội vàng hành lễ: "Đường lão."
Đường lão mỉm cười xem như đáp lại rồi gọi: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Cho tiểu nhân hỏi chúng ta sẽ đi đâu?" Lục Diệp không hiểu.
Đường lão đưa tay chỉ về một hướng: "Lên thuyền!"
Lục Diệp do dự nói: "Thế nhưng tiểu nhân đang chờ sư huynh sư tỷ Bích Huyết tông ở chỗ này . . ." Nói đến đây hắn thoáng ý thức được điều gì đó, lại ngạc nhiên hô lên: "Đường lão là người Bích Huyết tông?"
Đường lão không có lý do gì bỗng nhiên chạy đến tìm hắn, hơn nữa còn gọi hắn lên thuyền, chỉ có duy nhất một khả năng sẽ xảy ra, lão chính là người Bích Huyết tông.
"Ta phải xử lý một ít chuyện vướng víu cho nên chậm trễ một hồi, ngươi không chờ đến sốt ruột chứ?" Đường lão hòa ái hỏi.
Lão thật sự là người Bích Huyết tông!
"Không dám, không dám." Lục Diệp có chút kích động trả lời.
Mặc dù những đại diện đến nhận người trước đó đều là một đám sư ca anh tuấn, sư tỷ ôn nhu, trong khi người của Bích Huyết tông qua đón hắn lại là một lão giả, nhưng lão giả này lại là người rất tốt.
Từ lúc trước lão giúp hắn mở khóa cấm chế túi trữ vật của Chu Thành kia cũng có thể thấy được điểm này.
Mặc dù Lục Diệp không biết tu vi của Đường lão cao bao nhiêu, nhưng lúc đó nếu lão thực sự muốn túi trữ vật của Chu Thành, Lục Diệp cũng không có tư cách từ chối.
Thế nhưng lão giả chỉ lấy một bình Long Hổ đan gì đó làm thù lao, rồi đưa đống đồ còn lại cho Lục Diệp.
"Đi thôi." Đường lão cười một tiếng, thân hình bay thẳng lên không trung, Lục Diệp cảm thấy một luồng lực lượng ôn hòa bao phủ bản thân, rồi cả hắn cũng theo Đường lão bay về phía một chiếc Phi Long thuyền trên kia.
Đường lão lại gần chiếc Phi Long thuyền kia rồi trực tiếp bước vào trong khoang thuyền, Lục Diệp cũng nhắm mắt theo sát phía sau.
Trong khoang thuyền có rất nhiều phòng. Giờ phút này người đến người đi, đều là tu sĩ các đại tông môn. Khi những tu sĩ ở phía đối diện đi tới nhìn thấy Đường lão đều cung kính hành lễ, cảnh tượng này làm Lục Diệp thấy mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Phải biết rằng, Bích Huyết tông chỉ là tông môn cửu phẩm.
Theo những tri thức Dư Hiểu Điệp truyền thụ cho hắn lúc trước, Đường lão là chưởng giáo tông môn cửu phẩm thì chỉ có tu vi Vân Hà cảnh thôi. Bởi vì nếu bọn họ có Chân Hồ cảnh, thì Bích Huyết tông sẽ không chỉ là cửu phẩm đâu.
Như vậy có thể nhìn ra, mặc dù tu vi của vị Đường lão này không cao, nhưng vẫn được rất nhiều người kính trọng.
Chẳng lẽ vì lão đã lớn tuổi ư?
Một già một trẻ đi thẳng đến vị trí tầng cuối cùng, đứng ở trước cửa một gian phòng nhỏ, Đường lão phất tay một cái, trên cánh cửa kia lập tức nhấp nhoáng một đạo quang mang. Sau đó lão đẩy cửa bước vào.
Lục Diệp theo sát phía sau, thuận tay đóng cửa lại.
Sau khi Lục Diệp vào bên trong, hắn lập tức quan sát khắp nơi, nhưng lại phát hiện đây là một gian phòng khách, bày biện cũng cực kỳ đơn giản, không có giường nệm, thậm chí còn không có bàn, chỉ có một cái bồ đoàn trên mặt đất.
Bên cạnh có một chiếc cửa sổ nhưng lại không thể mở ra, bởi vì chiếc cửa sổ hình tròn này đã bị một thứ đồ vật trong suốt giống như pha lê che kín. Vì thế, tuy không mở được ra, nhưng người bên trong vẫn có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.