Bây giờ khi Lục Diệp hồi tưởng lại, mới phát hiện ra, ngay từ lúc ban đầu, tổ hợp Y Y và hổ lớn này đã không có chút dấu hiệu nào muốn giết hắn, kể cả chiến đấu cũng do hắn phát động trước tiên.
Thậm chí có thể nói sở dĩ bọn chúng tìm đến Lục Diệp, cũng bởi vì hắn đã xâm nhập vào địa bàn của hổ lớn, còn giết quá nhiều hung thú.
Chung quy lại, bọn chúng chỉ muốn đuổi Lục Diệp đi, cũng như thuận tiện lấy chút chỗ tốt từ trên người hắn mà thôi.
Nếu như Lục Diệp là một tu sĩ hơi có chút kiến thức thì kế hoạch của bọn chúng có mười phần đã chắc được chín tám.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tình thế lại không phát triển theo mong đợi, khiến cho bây giờ, bọn chúng trở thành ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị Lục Diệp chắn trong sơn động, tiến thối lưỡng nan (đi không được, ở không xong).
Đối với Lục Diệp, hắn cũng không nhất định phải sống chết cùng hổ lớn, tuy giết hổ ăn thịt có chỗ tốt rất lớn với hắn, nhưng nếu phải trả cái giá quá lớn thì chiến đấu chẳng có lời chút nào.
Thế nhưng hắn đã hao phí một tấm Hỏa Xà phù, trên ngực còn bị thương, đương nhiên phải tìm về một chút đền bù từ trên người đối phương.
Mấy túi trữ vật không thể khiến Lục Diệp hài lòng, đống này đều bị khóa lại, ai biết bên trong có cái gì. Mà túi trữ vật của tu sĩ cấp thấp vốn không có nhiều đồ tốt, không phải ai cũng có gia sản phong phú như hắn.
"Ngươi có thể cầm lấy những túi trữ vật này đến Thanh Vân phường thị tìm người mở ra, bên trong khẳng định có đồ tốt." Y Y vội la lên.
"Thanh Vân phường thị?" Lục Diệp nhíu mày.
"Đó là phường thị mà tán tu tụ tập, cách nơi này chỉ có năm mươi dặm, ta có thể dẫn ngươi đi."
"Không cần!" Sở dĩ hắn một mực ở lại bên trong phiến tùng lâm này, cũng bởi vì tu vi quá thấp.
Theo dự tính của hắn, nếu không thành Linh Khê cảnh, hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này.
Lục Diệp khó chơi như vậy lại khiến Y Y cảm thấy đau đầu, nàng cầu khẩn nói: "Không thể bỏ qua cho chúng ta sao? Chúng ta đã biết sai rồi."
Lục Diệp thản nhiên nói: "Phạm sai lầm sẽ phải trả giá đắt, sự kiên nhẫn của ta có hạn, tốt nhất ngươi đừng nhiều lời vô nghĩa!"
Y Y nhe hàm răng trắng: "Nếu thật sự đánh nhau, ngươi cũng không sống khá giả, ta cũng không tin. . ."
"Thật sao?" Lục Diệp đưa tay lấy ra thêm một tấm linh phù.
Trong nháy mắt, Y Y lập tức lộ vẻ hoảng sợ nhìn tấm linh phù kia, nàng rụt cổ một cái, trong lòng biết lần này thật sự đá trúng thiết bản (cửa sắt) rồi.
Người trước mặt sở hữu nhiều linh phù như vậy trên người, nhất định là đệ tử quan trọng của đại tông môn nào đó. Đối mặt với người như vậy, mấy cái túi trữ vật của tu sĩ cấp thấp thực sự không đánh động được đối phương.
Dường như nàng đã hạ quyết tâm gì đó, thở dài một tiếng rồi mở miệng nói: "Còn một thứ, để ta đi lấy cho ngươi."
Có vẻ như hổ lớn kia đã hiểu được tính toán của nàng, nó lập tức quay đầu ô ngao một tiếng, Y Y miễn cưỡng nở nụ cười, đưa tay lên sờ đầu nó: "Chờ ta ở chỗ này, ta sẽ nhanh chóng trở lại, trước khi ta về không được phát sinh xung đột cùng hắn."
Hổ lớn lại rống một tiếng, Y Y lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn nói: "Nghe lời!"
Hổ lớn không khỏi cúi đầu.
Y Y lại vỗ vỗ đầu của nó rồi quay người chui vào trong vách đá, biến mất không thấy, để lại Lục Diệp và hổ lớn tiếp tục giằng co.
Vừa rồi khi Y Y giao lưu cùng hổ lớn đã khiến Lục Diệp hiểu được, có lẽ con yêu thú này đã thông nhân tính (hiểu được tiếng người).
Ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu nó không thông nhân tính, vậy thì Y Y sao có thể phối hợp cùng nó để hù dọa những tu sĩ cấp thấp kia?
Thời gian trôi qua, sắc mặt Lục Diệp dần trở nên ngưng trọng, bởi vì hổ lớn bị hắn chắn trong sơn động bắt đầu trở nên nôn nóng bất an, nó cứ loay hoay bước đi bước lại bên trong sơn động, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn Lục Diệp một cái.
Lục Diệp ngửi được khí tức nguy hiểm, điều này khiến hắn càng thêm cảnh giác.
Thời gian Y Y đi lần này có chút dài, khoảng chừng một canh giờ mới thấy nàng hiện thân lần nữa. Chỉ là giờ phút này, rõ ràng trạng thái của nàng có chút không đúng, thân thể lại trở thành bán trong suốt, mang tới cho người ta một loại cảm giác cực kì yếu ớt.
Lục Diệp nhíu mày, không biết nữ nhân này đang giả vờ hay thật sự bị tổn thương nào đó rồi, thế nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn đã bị vật trong tay Y Y hấp dẫn.
Đó là một quả có màu đỏ bừng, to bằng nắm đấm trẻ con. Khi quả này được Y Y mang vào, trong sơn động lập tức tràn ngập ra một loại mùi thơm kì lạ.
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi,
Mặc dù hắn không biết rút cuộc quả này là cái gì, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy nó tuyệt đối là thứ tốt.
Y Y yếu ớt nói: "Phá Chướng quả."
"Có tác dụng gì?" Lục Diệp hỏi lại.
Y Y có chút khó hiểu. Theo đạo lý, nếu là một đệ tử quan trọng xuất thân từ đại tông môn như Lục Diệp thì phải nghe tới đại danh Phá Chướng quả chứ?
Phải biết rằng, thứ này đều là bảo vật quý giá đối với bất kỳ một tu sĩ Linh Khê cảnh nào, chỉ là trạng thái hiện giờ của nàng không tốt, cũng không có nhiều thời gian nói nhảm, liền giải thích: "Dùng để xóa bỏ bích chướng linh khiếu."
Lục Diệp nghe vậy hai mắt lập tức tỏa sáng. Hắn không rõ Y Y tìm được loại quả này ở chỗ nào, nhưng nếu những lời nàng nói là sự thật, thì quả này quá hữu dụng đối với hắn. Hắn lập tức ngẩng đầu ra hiệu cho nàng: "Ném. . . Mau ném qua đây!"
Y Y lắc đầu: "Quả có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải phát ra Thiên Cơ thệ, cung thỉnh Thiên Cơ, sau khi được quả tuyệt đối không làm tổn thương chúng ta."
Dù Y Y đã yếu ớt tới mức gần như ngủ say rồi nhưng nàng vẫn không quên tình cảnh trước mắt, nếu Lục Diệp nhận được quả mà vẫn muốn gây bất lợi cho bọn họ thì có lẽ một linh một hổ không thể nào sống sót rời khỏi nơi này.
Lục Diệp không biết Thiên Cơ thệ là cái gì, nhưng lúc trước hắn từng nghe qua câu nói cung thỉnh Thiên Cơ này một lần.
Trong lòng đã phần nào hiểu được ý tứ của Y Y, hắn liền vuốt cằm nói: "Được!"
Lục Diệp thoáng cân nhắc tìm từ một chút rồi nói: "Tu sĩ Binh châu Lục Diệp cung thỉnh Thiên Cơ, nếu Y Y giao Phá Chướng quả cho ta, dưới điều kiện tiên quyết là bọn họ không chủ động khiêu khích làm tổn thương ta, ta sẽ không gây khó dễ cho Y Y và Hổ Phách!"
Hắn vốn cho rằng mình chỉ phát một lời thề đơn giản, nhưng lại không ngờ, sau khi âm thanh của hắn vừa rơi xuống, một loại lực lượng vô hình mà thần bí đã từ trên trời giáng xuống, ầm vang rơi vào bên trong ấn ký chiến trường trên mu bàn tay hắn.
Lực lượng kia không gây ra bất cứ thương tổn gì cho hắn nhưng lại khiến cho hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu. Đó chính là nếu hắn vi phạm lời nói vừa rồi, tất nhiên không có kết quả gì tốt.
Phát hiện này khiến trong lòng Lục Diệp run lên. Hắn lập tức hiểu được rằng, lời thề ở cái thế giới này không phải thứ có thể tùy tiện nói, nhất là cung thỉnh Thiên Cơ chứng kiến Thiên Cơ thệ.
Mà sau khi Lục Diệp hạ xuống Thiên Cơ thề, Y Y cũng nhẹ nhàng thở ra, thân hình bay bổng đến trước mặt hắn, giao Phá Chướng quả trong tay cho Lục Diệp.
"Ngươi bị thương ư?" Lục Diệp cầm lấy Phá Chướng quả, nhìn Y Y rồi hỏi một câu.
"Ừm." Y Y gật gật đầu, quay người bắt chuyện với Hổ Phách: "Hổ Phách chúng ta đi."
Hổ Phách với hình thể to con đi bước một ra ngoài còn Lục Diệp nắm linh phù lui khỏi sơn động.
Một lát sau, Hổ Phách đã ra khỏi sơn động, Y Y trực tiếp chui vào trong thể nội của Hổ Phách biến mất không còn.
Lúc này con hổ lớn quay đầu gào thét một tiếng với Lục Diệp, sau đó thân hình nó nhảy mấy cái, chui vào trong rừng biến mất vô tung.
Lục Diệp nhìn theo phương hướng con hổ kia biến mất, trầm tư một lát rồi chậm rãi lắc đầu. Với hắn, cuộc gặp gỡ trong nửa ngày này tràn đầy ly kỳ cổ quái, cũng may kết quả cuối cùng coi như không tệ.
Hắn lại nhìn Phá Chướng quả trong tay, vẻ mặt đầy lửa nóng. Nếu thứ này thật sự có công hiệu như lời Y Y nói, thì chuyện hắn đạt tới Linh Khê cảnh đã ở ngay trước mắt rồi!