Thanh Vân phường thị không có lối ra vào cố định, Lục Diệp tham gia vào dòng người ra vào phường thị từ dưới Thanh Vân sơn, rất tự nhiên đã dung nhập vào trong đó.
Khí tức huyên náo đập vào mặt, trên đường phố rắc rối phức tạp, tu sĩ qua lại chen vai thích cánh.
Lục Diệp không nghĩ tới một phường thị nho nhỏ này lại có thể hội tụ nhiều tu sĩ như vậy. Phải biết rằng, lúc trước, khi hắn còn ở trên Thanh Vân sơn, hoàn toàn không nhìn thấy một người nào, không đúng, có gặp một nửa người (Y Y).
Ngẫm lại cũng không thấy kỳ quái, dù ở tông môn nào thì số lượng tu sĩ tầng dưới chót vẫn luôn là nhiều nhất, mà vòng ngoài của Linh Khê chiến trường, chính là chỗ tu sĩ tầng dưới chót hội tụ.
Chỉ nhìn từ bề ngoài, căn bản không biết những tu sĩ đang lui tới này trực thuộc trận doanh nào, dù sao chẳng một ai sẽ khắc lai lịch của mình ở trên trán rồi đi rêu rao khắp nơi.
Nhưng thậm chí hắn còn không thể phân biệt tu vi của những tu sĩ này là cao hay thấp.
Lục Diệp vốn còn rất kỳ quái, hai đại trận doanh Hạo Thiên minh và Vạn Ma lĩnh đứng ở thế đối lập, còn liên tục bùng nổ chiến tranh, khiến não người cũng bị đánh thành óc chó như vậy, hiển nhiên giữa song phương đã có cừu hận không đội trời chung… Cũng không biết tu sĩ hai đại trận doanh này phải làm sao mới có thể chung sống yên ổn?
Và chờ đến nơi này hắn mới hiểu được, vấn đề là mọi người cũng không biết lẫn nhau thuộc trận doanh bên nào, dù hỗn tạp cùng một chỗ thì nhiều nhất cũng chỉ có cảnh giác tương ứng đối với người xa lạ, không có khả năng tùy tiện ra tay.
Tu sĩ lui tới mặc trang phục muôn hình muôn vẻ, làm cho Lục Diệp nhìn hoa cả mắt, có một số nữ tu còn ăn mặc cực kỳ mát mẻ, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, quả nhiên là một phong cảnh mỹ lệ, bổ mắt.
Lúc này hắn mới biết, hóa ra tập tục của Cửu Châu lại cởi mở như thế.
Nhưng trên thực tế loại suy nghĩ này chỉ là suy nghĩ lệch lạc của hắn mà thôi.
Phải biết rằng, Cửu Châu là một thế giới rất lớn, phong thổ các nơi trên chín đại châu lục không hề giống nhau, có một số địa phương sở hữu phong tục như thế, chứ không phải mặc ít thì nghĩa là tính cách cởi mở.
"Tiểu tử, mau nhường đường, mau nhường đường.” Bỗng nhiên một âm thanh hùng hậu vang lên phía sau Lục Diệp.
Hắn xoay người nhìn lại, đập vào mắt là một bộ ngực lông đen tua tủa rắn chắc. Hắn tập trung tinh thần nhìn lại, hai khối cơ ngực to lớn còn đang run rẩy, lộ ra cảm giác lực lượng nổ tung.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng dáng khôi ngô đến không tưởng tượng được đã đứng ở phía sau mình, và chiều cao của hắn chỉ có thể đến ngực đối phương.
Trên trán người nọ có hai cái sừng trâu cong cong, khiến Lục Diệp nhìn có chút trợn tròn mắt.
"Hô..." Trong lỗ mũi của bóng dáng khôi ngô kia phun ra hai luồng nhiệt khí cuồn cuộn, đối phương nhìn xuống Lục Diệp: "Ngươi đang chắn đường đấy!”
Lục Diệp vội vàng nhảy sang một bên, giơ tay đè chặt chuôi kiếm.
Thế nhưng rất nhanh vẻ cảnh giác của hắn đã bị xua tan, bởi vì bên người tráng hán sừng trâu kia còn có một nữ tử thân hình xinh xắn, trên trán nữ tử kia có hai lỗ tai lông xù dựng thẳng, nhìn qua giống như tai mèo. Có lẽ nàng là đồng bạn của tráng hán sừng trâu kia.
"Meo ~". Nữ tử kia buồn cười nhìn Lục Diệp, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, sau đó còn nháy mắt với hắn, tản ra mị ý vô hạn.
Oa nha ...
Lục Diệp nhìn tới mức hoa tâm nở rộ.
Dưới ánh mắt chăm chú lưu luyến không rời của hắn, rất nhanh tráng hán sừng trâu và nữ tử tai mèo đã biến mất trong đám người.
"Đó là yêu tu chưa hóa hình hoàn chỉnh." Bỗng nhiên một âm thanh vang lên bên người hắn.
Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người mập mạp đang đứng bên cạnh, tươi cười nhìn hắn, con mắt hơi nheo lại.
Y phục trên thân người này khảm vàng bội ngọc, trên tay còn đeo mấy cái nhẫn ngọc, thoạt nhìn không giống tu sĩ, trái lại giống như là một thổ tài chủ. (Kẻ giàu xổi).
"Yêu tu?" Lục Diệp nhướng mày.
Hắn từng nghe tới yêu tu, lúc trước chưởng giáo đã nhắc tới khái niệm này, rất nhiều yêu tu có ưu thế tự nhiên về thể chất, cho nên thích hợp đi theo con đường thể tu, rất nhiều tông môn cũng sẽ thu yêu tu làm đệ tử.
Chỉ là trước kia hắn chưa từng nhìn thấy yêu tu. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nên không tránh khỏi cảm thấy mới lạ.
"Đúng, nhưng chờ tu vi bọn họ cao hơn một chút, những đặc thù của yêu thú kia sẽ chậm rãi biến mất, xem ra đạo hữu cảm thấy hứng thú đối với loại yêu tu đáng yêu kia?" Khi thổ tài chủ nói chuyện, đối phương còn vươn hai ngón tay vẽ một cái trên đỉnh đầu của mình.
Lục Diệp chần chờ một chút nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy yêu tu.”
"Hóa ra là như vậy, đạo hữu là tán tu đúng không?" Thổ tài chủ cười ha hả hỏi, sở dĩ gã có suy đoán như vậy, chủ yếu là vì Lục Diệp chỉ đi có một mình.
Thông thường, nếu đệ tử xuất thân từ tông môn tiền vào Linh Khê chiến trường, tuyệt đối không thể đi một mình như vậy, ít nhất bọn họ sẽ cùng hành động với một ít sư huynh đệ đồng môn, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, cũng giống như hai yêu tu kia vậy, kỳ thật bọn họ đều đến từ một tông môn.
Lục Diệp thuận miệng đáp: "Có thể coi là như vậy."
Chưởng giáo từng dặn dò hắn, tuyệt đối không nên tiết lộ thân phận đệ tử Bích Huyết tông của mình với bất cứ kẻ nào, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện nói lung tung.
Thổ tài chủ lập tức thở dài một tiếng: "Làm tán tu thật không dễ dàng, lão ca cũng xuất thân từ tán tu, hiểu rất rõ tình cảnh của lão đệ." Sau đó lời nói của gã vừa chuyển, lại cười hắc hắc nói: "Nếu đạo hữu có hứng thú đối với loại đáng yêu kia, có thể đến Thiên Cơ Thương Minh ta một lần, chỉ cần đạo hữu đưa ra giá tiền thỏa mãn, hắc hắc, chuyện gì cũng dễ nói. ”
Lục Diệp nghiêm mặt nói: "Lão huynh hiểu lầm rồi, đệ không phải loại người đó!”
"Hiểu rồi hiểu rồi." Thổ tài chủ liên tục gật đầu: "Đương nhiên, nếu đạo hữu muốn mua đan dược, linh khí, linh phù, tình báo, địa đồ hoặc có thứ gì tốt muốn bán, đều có thể tới Thiên Cơ Thương Minh ta, cam đoan có thể thỏa mãn nhu cầu của đạo hữu. ”
Lục Diệp nghi hoặc khó hiểu: "Thương Minh của lão huynh là cái gì?"
Dường như phạm vi buôn bán của Thương Minh này có liên quan rất rộng. Và điều khiến hắn để ý chính là, Thương Minh này lại lấy hai chữ Thiên Cơ để đặt tên. Điều này có vẻ hơi bất thường.
Thổ tài chủ nói: "Thương Minh mà, đương nhiên lấy mua bán làm gốc, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó, hoan hỉ đón khách từ Cửu Châu, vui mừng nhận nhân tài khắp hướng. Thế nhưng xin đạo hữu yên tâm, tuy Thiên Cơ Thương Minh ta gia đại nghiệp lớn, nhưng vẫn duy trì một triết lý không lừa gạt già hay trẻ, cho nên bất cứ loại khách nhân nào đến làm ăn, chúng ta đều đối xử bình đẳng, tuyệt đối sẽ không bởi vì tu vi cao thấp mà đối đãi khác nhau.”
Đến lúc này Lục Diệp mới kịp phản ứng.
Thổ tài chủ này là người của Thiên Cơ Thương Minh, có lẽ đối phương nhìn thấy hắn có dáng vẻ nông dân vào thành cho nên mới đến làm quen, xem có thể mua bán gì hay không.
"Lão đệ rất nghèo." Lục Diệp lắc đầu.
Thổ tài chủ cười ha hả: "Rồng không thể bơi nước cạn, thế nhưng ta thấy đạo hữu phẩm tướng bất phàm, ngày sau tất thành đại khí (thành công chỉ là vấn đề sớm hay muộn), hiện giờ nghèo khổ một chút cũng không sao, sẽ có lúc đạo hữu phong sinh thủy khởi (thuận buồm xuôi gió). ”
"Mượn lời may mắn của lão huynh!" Lục Diệp gật đầu, đương nhiên là hắn sẽ không tin gia hỏa này thật sự đã nhìn ra cái gì, nếu không sai, gã đụng phải bất kỳ người xa lạ nào cũng sẽ nói như vậy, chỉ gọi là kết thiện duyên mà thôi
"Nếu đạo hữu muốn tới Thương Minh, chỉ cần đi về phía này, tìm tòa kiến trúc bắt mắt nhất là được." Thổ tài chủ chỉ cho Lục Diệp một phương hướng, sau đó lại ôm quyền thi lễ: "Vậy không quấy rầy đạo hữu nữa!”
Gã vừa dứt lời, đã thoải mái rời đi.
Nói chuyện với nhau một phen, ít nhiều Lục Diệp cũng có chút để ý tới Thiên Cơ Thương Minh, hơn nữa không thể không nói, tuy rằng thổ tài chủ kia đến bắt chuyện, nhưng từ đầu đến cuối cũng không làm Lục Diệp thấy phản cảm, mặc dù gã nhận định Lục Diệp là tán tu, cũng lựa lời nói thích hợp, rất dễ dàng lưu lại ấn tượng tốt cho người khác.
Ngược lại hắn có thể đi xem một chút.
Hiển nhiên Lục Diệp không có tài lực để mua thứ gì, nhưng trên tay hắn còn đồ có thể bán ra, có lẽ nên tới Thiên Cơ Thương Minh đổi chút linh đan gì đó.
Thế nhưng tạm thời không vội, hắn mới tới phường thị này, cần phải quen thuộc hoàn cảnh và bầu không khí Tu Hành giới trước tiên mới là điều quan trọng.