Trong tiếng nổ vang đôm đốp, ánh lửa mỏng manh nhảy lên mấy lần, cuối cùng cũng lụi tàn.
Bó đuốc cắm trên cọc ngầm đã bị đốt hết.
Đường hầm mỏ bí mật lại rơi vào bóng tối, thế nhưng Lục Diệp lại không hoàn toàn mất đi thị giác. Đôi mắt vốn nên rơi vào một mảnh đen kịt của hắn lại xuất hiện một vài điểm hào quang nhỏ yếu tồn tại, hắn có thể nhìn thấy thi thể của Dương quản sự nằm cách đó không xa, cũng có thể nhìn thấy hàn quang trên chuôi kiếm bị chính mình ném sang một bên. . .
Không phải vì đường hầm mỏ không đủ tối, mà do thị lực của hắn đã được tăng cường.
Sau khi Lục Diệp mở ra linh khiếu, hắn có thể rõ ràng cảm giác được bản thân đã xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu, ngay cả thân thể bởi vì thụ thương mà trở nên yếu ớt, cũng sinh ra rất nhiều lực lượng một cách kỳ lạ.
"Ha ha. . . Ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . ." Lục Diệp không nhịn được bật cười như điên.
Tiếng cười quanh quẩn trong không gian u bế (u ám và bị bịt kín) này, mãi đến khi ảnh hưởng đến thương thế thì hắn mới vội vàng dừng lại.
Lục Diệp cố gắng kiềm nén niềm vui trong lòng, bắt đầu hồi tưởng lại biến cố vừa rồi.
Có thể khẳng định một điều rằng, bỗng nhiên hắn khai khiếu được là có liên quan tới Ảnh Tử thụ, cũng có liên quan tới khối khoáng thạch màu đỏ sậm mà hắn chưa từng thấy qua kia.
Không đúng, khoáng thạch không phải là điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là ngọn lửa màu vàng cam bên trong khoáng thạch kia!
Ảnh Tử thụ sinh ra sợi rễ, thôn phệ hết toàn bộ ngọn lửa kia, vậy mà kết quả là hắn khai khiếu?
Lại nói Ảnh Tử thụ kia chưa từng có biến hóa như thế, hẳn là nó đã bị ngọn lửa màu vàng cam kia kích thích rồi. . .
Xem ra ý nghĩ trước đó của hắn là không sai, đúng là Ảnh Tử thụ này có thể cung cấp cho hắn một chút trợ giúp kỳ diệu, chỉ là cho tới nay hắn vẫn chưa tìm được phương pháp đúng.
Sau khi Lục Diệp làm rõ suy nghĩ, hắn vội vàng tập trung tinh thần muốn nhìn xem hiện giờ Ảnh Tử thụ có hình dáng ra sao, có nói thế nào chăng nữa thì ngọn lửa màu vàng cam hồi nãy đã bị Ảnh Tử thụ ăn hết, chắc chắn thứ này sẽ có một chút biến hóa.
Có lẽ vì cảm xúc quá khích động, cho nên dù Lục Diệp đã cố gắng tập trung tinh thần nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấy Ảnh Tử thụ kia. Trước kia chuyện này cũng thường xuyên xuất hiện, nguyên nhân là do lực chú ý không đủ tập trung.
Hắn hít sâu mấy hơi, bình phục tâm tình xuống, lại đợi thêm một lúc lâu mới thử lại lần nữa.
Lần này hắn đã thuận lợi thấy được Ảnh Tử thụ, quả nhiên đúng như những gì hắn suy đoán, Ảnh Tử thụ vốn tối tăm mờ mịt đã xuất hiện một chút biến hóa.
Trên tổng thể, Ảnh Tử thụ vẫn có hình dáng như cũ, chỉ là không thấy sợi rễ vừa sinh ra trước đó, nhưng ở vị trí tới gần phía dưới tán cây, lại có một chiếc lá bị ánh lửa hừng hực bao phủ, tựa như đang bị thiêu đốt.
Lục Diệp cố gắng tập trung tinh thần, nhìn về phía mảnh lá cây đang bị thiêu đốt kia, mơ hồ có thể nhìn thấy trên lá cây kia xuất hiện một loại đồ án cực kì phức tạp.
Hắn tập trung tinh thần muốn nhìn rõ hoa văn trên đồ án kia.
Thế nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra!
Một mảnh lá cây nho nhỏ không ngừng phóng đại trong mắt hắn, dường như ngay lập tức nó đã phủ kín tầm mắt hắn, đồng thời rất nhiều tin tức khó hiểu không thể khống chế đã tràn vào trong đầu hắn.
Lục Diệp lập tức cảm thấy dường như có người vừa cầm chùy lớn hung hăng đập lên đầu hắn một cái. Sau đó, hắn cũng không kịp thốt lên bất cứ âm thanh nào, đã trực tiếp hôn mê.
Khi Lục Diệp tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy cả người đều choáng váng, mà đầu lại đau như muốn nứt ra.
Hắn khẽ lắc đầu, cố gắng chống đỡ tinh thần, đứng lên, dựa lưng vào vách đá, thầm nhớ lại những chuyện vừa xảy đến với mình trước khi hôn mê, nhưng đột nhiên hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng, trong đầu mình vừa có thêm rất nhiều tin tức chưa hề tiếp xúc.
Có điều, những tin tức này lại ăn sâu bám rễ bên trong, y như ký ức của bản thân hắn vậy.
Lục Diệp phục hồi lại tinh thần, điều tra thật kỹ những ký ức lẽ ra không nên tồn tại này, rất nhanh hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Nguyên nhân vẫn do Ảnh Tử thụ.
Sau khi nó thôn phệ ngọn lửa màu vàng cam kia, trên cây đã có thêm một mảnh lá bị thiêu đốt.
Bên trên mảnh lá cây này có một loại đồ án huyền diệu, bao hàm rất nhiều tri thức thần kỳ, khi Lục Diệp dụng tâm điều tra, những kiến thức này đã cưỡng ép rót vào trong đầu hắn.
Phong Duệ! (sắc bén)
Đây là thứ khắc phía trên phiến lá kia, chính là một đạo linh văn mang tên Phong Duệ.
Lục Diệp đã từng được nghe về khái niệm linh văn này. Nó vốn là một loại đồ vật chất chứa lực lượng huyền diệu, có liên quan sâu sắc đến cuộc sống, qúa trình tu hành và chiến đấu của tu sĩ.
Dường như có một loại người chuyên môn nghiên cứu về linh văn. Bọn họ được xưng là Linh Văn sư, thế nhưng số lượng những người này rất ít, bởi vì nghiên cứu linh văn không hề dễ dàng.
Sau khi Lục Diệp hiểu rõ những thứ này, hắn lập tức muốn thử điều động linh lực bên trong linh khiếu.
Nhưng hắn chợt phát hiện ra rằng những linh lực bên trong linh khiếu kia vô cùng nặng nề, căn bản không thể điều động được.
Lục Diệp hơi suy nghĩ một chút mới nhớ tới, bản thân hắn vẫn còn ở bên trong phạm vi Nguyên Từ Lực Trường bao phủ…
Muốn điều động linh lực, nói dễ hơn làm?
Trước đó cũng bởi vì nguyên nhân này mới khiến Dương quản sự chết thảm trên tay hắn.
Hắn đứng thẳng lên, tập tễnh bước ra xa một chút, vừa đi vừa cảm thụ phản ứng của linh lực bên trong linh khiếu. Mãi đến khi có thể điều động được những linh lực này, hắn mới dừng chân lại, vị trí này đã rời khỏi phạm vi Nguyên Từ Lực Trường bao phủ rồi.
Linh lực vốn nặng nề, lập tức trở nên cực kỳ sôi nổi.
Dưới hành động của Lục Diệp, chúng bắt đầu chảy xuôi bên trong thân thể, đi tới chỗ nào, chỗ đó lập tức ấm áp, hắn chưa bao giờ có loại thể nghiệm này cho nên cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau khi chơi một lát, hắn lại nhớ tới đạo linh văn kia. Gần như là theo bản năng hắn rót linh lực vào lòng bàn tay. Trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên có một luồng hào quang xuất hiện trên lòng bàn tay.
Mặc dù nó chỉ lóe lên một thoáng rồi biến mất, nhưng Lục Diệp vẫn có thể thấy rõ ràng, hào quang kia ẩn chứa một loại đồ án cực kì phức tạp và khó hiểu, lại giống như đúc đồ án được khắc trên mảnh lá cây bị thiêu đốt kia!
"Đây chính là Phong Duệ?" Lục Diệp cúi đầu xem kỹ bàn tay của mình.
Theo đạo lý, hắn vừa mở ra linh khiếu của bản thân, vẫn còn hiểu biết quá mức nông cạn về cách vận dụng linh lực, càng đừng nói tới chuyện dùng linh lực tạo nên một đạo linh văn.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại thành công một cách dễ dàng, giống như đã trải qua vô số lần rèn luyện.
Hào quang nhàn nhạt nở rộ trên bàn tay đã hao hết sạch, nó giống như một con đom đóm cỡ lớn, mà trong lòng bàn tay hắn truyền đến từng đợt đau đớn do bị đâm, khiến Lục Diệp có cảm giác tựa như đang có rất nhiều kim đâm vào da thịt của hắn.
Tuy nó chỉ là một bàn tay nhưng giờ phút này bàn tay ấy lại mang tới cho hắn một loại cảm giác cực kì sắc bén.
Lục Diệp cảm thấy hắn hoàn toàn có thể dùng một chưởng bổ ra một khối đá!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức chọn một tảng đá có kích thước bằng chậu rửa mặt ở bên cạnh, loại tảng đá này có thể thấy được ở khắp nơi trong đường hầm mỏ, cũng là thứ không có bất cứ giá trị gì.
Sau khi Lục Diệp lăn hòn đá tới trước mặt mình, lập tức dựng thẳng bàn tay lên rồi bổ xuống.
Tảng đá có kích cỡ bằng chậu rửa mặt kia phát ra một tiếng kêu rồi vỡ vụn ra, nơi vết cắt thật chỉnh tề.
Lục Diệp nhìn một màn này mà sợ tới ngây người.
Tuy vừa rồi hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể bổ nát tảng đá nhưng không ngờ sẽ đạt tới hiệu quả như vậy.
Nói nữa, đây không phải bổ mà là cắt ra và thứ cắt tảng đá kia ra, chính là một bàn tay của hắn!
Mà tất cả chuyện này phát sinh bởi vì bàn tay ấy được Phong Duệ gia trì.
Dường như đạo linh văn này có tác dụng khiến một vật trở nên cực kỳ sắc bén.
Trước kia, Lục Diệp từng thấy một vị tu sĩ Tà Nguyệt cốc dùng một chưởng vỗ nát một khối đá. Một màn này khiến hắn kinh hãi tựa như gặp phải Thiên nhân (người trời), nhưng hiện tại xem ra, hắn cũng có thể làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.
Lại nói, đây là cắt đá, nếu như cắt người thì sao?
Sau khi cắt đứt tảng đá, hào quang trên bàn tay hắn chậm rãi tiêu tán, nguyên nhân hẳn là linh lực đã hao hết.
Ngay lúc ấy, Lục Diệp cảm giác thân thể trống rỗng, cảm giác suy yếu đánh úp lại.
Lục Diệp thầm nghĩ hỏng rồi. Hắn vừa khai khiếu, nhất thời ngứa ngáy trong lòng ngưng tụ ra một đạo linh văn, ít nhiều cũng có chút không biết tự lượng sức mình, mới tiêu hao nghiêm trọng như vậy.
Lục Diệp cố nén cảm giác mệt mỏi trùng kích lại, nếu lúc này hắn ngủ thiếp đi, chẳng biết còn có thể tỉnh lại hay không.
Hắn vội vàng trở lại chỗ vừa rồi, cầm lấy một bình Khí Huyết đan, đổ ra mấy hạt nhét thẳng vào miệng, lại cầm lấy một miếng thịt thú vật, bắt đầu há miệng lớn ăn vào.
Dược hiệu Khí Huyết đan tan ra, dần dần tẩm bổ thân thể của hắn, khiến cảm giác suy yếu chậm rãi biến mất.
Lục Diệp tựa lưng lên vách đá, sửa sang lại suy nghĩ của mình.
Ảnh Tử thụ làm bạn bên hắn đã hơn một năm. Sau khi nó thôn phệ một ngọn lửa màu vàng cam đã khiến hắn mở ra linh khiếu, trở thành một tu sĩ. Tiếp đó, khi hắn xem xét Ảnh Tử thụ lại phát hiện một mảnh lá cây trên cành bị thiêu đốt. Cuối cùng từ trên mảnh lá cây bị thiêu đốt kia, hắn đã nhận được đạo Phong Duệ linh văn này...
Giờ phút này, khi Lục Diệp lại quan sát Ảnh Tử thụ kia, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một loại ký thị cảm (cảm giác đã từng quen thuộc) mãnh liệt.
Lục Diệp trầm ngâm một lát, chợt giật mình hiểu ra: "Chẳng lẽ thứ này là cây thiên phú?"