Một lát sau.
"Tiểu tử ngươi có chút thú vị đó." Bàng Đại Hải đã thu hai khối khoáng thạch kia rồi.
Dư Hiểu Điệp vẫn đang kinh hồn táng đảm đứng một bên, thấy gã chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ, thực sự không hiểu rõ trong lòng vị sư huynh này đang suy nghĩ gì.
Sau khi Bàng Đại Hải đã nhìn thấy đủ thành ý, gã cũng dứt khoát nói thẳng: "Tu hành là chuyện cả đời. Cho nên tại thời điểm tu hành ban đầu, tốt nhất là tu sĩ nên căn cứ vào chúc hành hoặc là thiên phú của bản thân để xác định rõ phương hướng tu hành. Đương nhiên thiên phú mà ta nói đến không phải là thiên phú tu hành vừa được kiểm tra đo lường vừa rồi, mà nó là độ phù hợp của bản thân các ngươi với mỗi một loại phái hệ tu luyện."
"Phái hệ?" Lục Diệp nhạy bén nắm được điểm mấu chốt.
Sau đó, hắn hơi nghi hoặc một chút, không phải gã này muốn chỉ điểm bọn họ chuyện chọn tông môn sao? Bây giờ lại nói đến cái gì phái hệ rồi?
"Không sai, là phái hệ!" Bàng Đại Hải gật đầu: "Tu hành giới Cửu châu từng có rất nhiều loại phái hệ kỳ kỳ quái quái, nhưng những loại phái hệ bảo tồn tới cuối cùng lại không nhiều. Chủ yếu chỉ có sáu loại phái hệ, bao gồm: thể tu chủ tu nhục thân, binh tu thiên về cận thân chiến đấu, pháp tu nghiên cứu thuật pháp, y tu hành y tế thế, quỷ tu thông linh U Minh, ngoại tu tinh thông các loại ngoại vật như luyện đan, vẽ bùa, bày trận, chế khí. Đương nhiên, còn có một chút phái hệ nhỏ lẻ khác vẫn còn bảo tồn lại, nhưng cũng không phổ biến. Sau này nếu các ngươi có cơ hội gặp được, đương nhiên sẽ biết."
"Có thể nói sáu phái hệ này bao gồm 99% tu sĩ thuộc tu hành giới Cửu châu, cũng là yếu tố để xác định rõ phương hướng tu hành của các tu sĩ. Nếu như chọn đúng phương hướng, ngày sau tu hành sẽ là làm ít công to. Giống như nói có người trời sinh thần lực, thể trạng cường tráng, đương nhiên cần tuyển chọn con đường thể tu kia. Lại ví dụ như, có người trời sinh đã sở hữu thiên phú cực kỳ xuất sắc trên phương diện thuật pháp, đương nhiên cần đi theo con đường pháp tu. Cũng có người không thích chém chém giết giết, nên đi luyện đan, đi cứu người. Đây đều là lựa chọn thích hợp cho bản thân. Bởi vậy, xác định phái hệ là rất quan trọng. Nếu không sẽ xảy ra tình trạng kiểu này, ví dụ ngươi thích hợp để ngự kiếm nhưng lại đi bái nhập vào Bách Hoa cốc, chắc chắn là không có ai dạy cho ngươi đâu."
Bàng Đại Hải thao thao bất tuyệt giới thiệu một phen, Lục Diệp và Dư Hiểu Điệp nghe được đều liên tục gật đầu, ngay cả Dư Hiểu Điệp cũng chưa từng nghe nói tới những tin tức này.
"Dựa theo lời nói của sư huynh, tông môn khác biệt sẽ thiên về phái hệ khác biệt?" Lục Diệp mơ hồ hiểu được ý tứ của gã.
"Ta từng nói thế ư?" Bàng Đại Hải kinh ngạc.
"Chẳng phải sư huynh vừa nói người Bách Hoa cốc không dạy kiếm sao?"
"Ngươi rất thông minh." Bàng Đại Hải tán thưởng nhìn Lục Diệp một cái. Gã không nghĩ tới đối phương chỉ thông qua một vài lời nói của mình đã suy đoán ra tầng ý nghĩa khác rồi: "Theo lẽ thường, bên trong một tông môn không có khả năng chỉ tồn tại một phái hệ, ít thì hai ba cái, nhiều thì bốn năm cái thậm chí còn nhiều hơn. Như mười đại nhất phẩm tông môn kia chẳng hạn, về cơ bản bọn họ đều có đầy đủ các phái hệ. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, Bắc Huyền Kiếm tông chỉ có duy nhất một phái hệ binh tu, mà lại là binh tu cực đoan nhất." Vừa nhắc đến tên Bắc Huyền Kiếm tông, thịt mỡ trên mặt Bàng Đại Hải không kìm được khẽ giật một cái, tựa như gã vừa nhớ tới một hồi ức không mấy tốt đẹp.
Gã dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Tuy bình thường, một tông môn sẽ do mấy phái hệ tạo thành, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ có phái hệ được ưu tiên trọng điểm khác nhau. Loại tình huống này càng lộ rõ hơn trong các tông môn phẩm cấp thấp, bởi vì bọn họ không có quá nhiều tinh lực và tài nguyên để phát triển tất cả phái hệ cùng một lúc. Cứ lấy Phần Nguyệt sơn, một môn phái cũng có mặt lần này để nói đi. Bọn họ lấy pháp tu và đan tu, một nhánh trong ngoại tu làm chủ. Đưa mắt nhìn toàn bộ Binh châu này, linh đan do đan tu Phần Nguyệt sơn luyện chế ra, đều có tiếng tăm rất lớn. Nếu người có Ngũ hành thuộc Hỏa muốn gia nhập Phần Nguyệt sơn, tuyệt đối sẽ có ưu thế rất lớn, bởi vì thời điểm luyện đan luyện khí cần dùng đến linh lực Hỏa chúc hành."
Lúc nói đến câu cuối cùng, gã lại nhìn Lục Diệp một cái, ý ám chỉ đã rất rõ ràng.
Lục Diệp giật mình: "Đây chính là nguyên nhân mà sư huynh nói câu trước đó, phải lấy chúc hành của bản thân để xác định phái hệ trước?"
"Đúng vậy." Bàng Đại Hải gật đầu: "Ngũ hành Kim vốn sắc bén, có thể đi theo con đường binh tu, pháp tu, thể tu. Ngũ hành Mộc thiên về sinh cơ, có thể đi con đường thể tu, y tu, pháp tu, đan tu, trận tu. Ngũ hành Thủy thiên hướng linh hoạt uyển chuyển, bao dung vạn vật, không hề bài xích một phái hệ nào. Ngũ hành Hỏa thiên hướng cuồng bạo, cho nên ngoại trừ y tu quỷ tu không thích hợp, những phái hệ khác đều có thể bao hàm. Ngũ hành Thổ hành vốn nặng nề, là chúc hành thích hợp nhất để trở thành thể tu. Cho nên sau này ngươi muốn đi theo con đường nào, không chỉ đơn giản dựa vào hứng thú hay yêu thích của ngươi, mà còn phải căn cứ theo chúc hành của ngươi nữa.”
“Trong phàm nhân có câu nói ‘Nam phạ nhập thác hành’, lời này đặt ở trong giới tu hành cũng vậy." (câu tục ngữ dân gian " Nam phạ nhập thác hành, nữ phạ giá thác lang", ý nói nam nhân lựa chọn sự nghiệp và nữ nhân lập gia đình đều là lựa chọn quan trọng trong cuộc đời, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng)
"Trước mắt tất cả mọi người đều đã kiểm tra đo lường xong, tiếp theo sẽ có người phân phát một ít thứ gì đó cho các ngươi. Mấu chốt là các ngươi muốn đến nơi nào, đây là chuyện cần phải lựa chọn thật tốt. Trước khi muốn bái nhập vào tông môn, tốt nhất nên xác định tông môn kia thiên về phái hệ nào, và những phái hệ kia có xung đột với chúc hành của các ngươi hay không."
"Đã rõ." Lục Diệp nghiêm mặt gật đầu, ôm quyền nói: "Đa tạ sư huynh."
Dù thoạt nhìn Bàng Đại Hải có chút tham tài, còn cầm đi hai khối khoáng thạch của hắn, nhưng những lời gã nói ra lúc này đúng là bình thường không thể nghe được, đủ để trung hòa giá trị hai khối khoáng thạch kia.
Bàng Đại Hải khoát khoát tay: "Đó chỉ là một chút tin tức thông thường, nếu các ngươi có thể tiếp xúc thêm với ngoại giới một chút, hẳn là sẽ biết được."
"Ta còn muốn thỉnh giáo sư huynh, thuộc tính của ta chủ Hỏa phụ Kim, lần này nên lựa chọn tông môn nào mới tốt?"
"Ừm, ngươi. . ." Bàng Đại Hải dò xét hắn một cái từ trên xuốn dưới, cười đắc ý: "Ta cảm giác dù ngươi có chọn tông môn nào cũng không thích hợp."
Sắc mặt Lục Diệp lập tức đen như đáy nồi: "Vậy vừa rồi sư huynh nói nhiều với chúng ta như vậy làm gì?"
Bàng Đại Hải tỏ ra cực kỳ vui mừng: "Tại ta nghe nói có một tên gia hỏa thiên phú một lá nên sang đây xem thử thứ hiếm lạ! Ngươi có biết qua nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa từng thấy một lá. . . Ha ha ha!"
Gã chưa nói hết đã cười đến thịt mỡ toàn thân đều run rẩy, Lục Diệp chỉ hận không thể xông lên đập chết gã!
Cũng không biết tên vương bát đản nào truyền kết quả thiên phú của hắn ra ngoài, quả nhiên hảo sự bất xuất môn ác sự hành thiên lí (chuyện tốt không truyền ra ngoài cửa, chuyện xấu lan xa cả ngàn dặm).
Ngay lúc Lục Diệp sắp không nhịn được, bỗng nhiên Bàng Đại Hải đã thu lại tiếng cười, thấp giọng nói với hắn: "Nếu ta là ngươi, sẽ hạ kỳ vọng của mình xuống thấp nhất, cũng đừng chần chừ, như vậy. . . mới có khả năng đạt được điều mình ước muốn!"
Nói xong, gã quay đầu nhìn về phía Dư Hiểu Điệp, cười mỉm nói: "Tiểu cô nương, ngươi có điều gì muốn sư huynh chỉ điểm không?
Dư Hiểu Điệp cầu còn không được, vội vàng nói: "Sư huynh cảm thấy ta nên bái nhập tông môn nào thì tốt nhất?"
"Có ưa thích chém chém giết giết không?" Bàng Đại Hải hỏi.
Dư Hiểu Điệp lắc đầu như trống bỏi. Lại nói, có nữ hài tử nào lại ưa thích chém chém giết giết đâu?
"Vậy nên đi Bách Hoa cốc." Bàng Đại Hải nói: "Phần lớn đệ tử Bách Hoa cốc đều là y tu, không cần ra trận đánh giết, mà nếu thực sự bị bắt cũng không lọt vào đối xử quá hà khắc."
"Bách Hoa cốc. . ." Dư Hiểu Điệp như có điều suy nghĩ, thi lễ một cái nói: "Đa tạ sư huynh."
Nàng có Ngũ hành chủ Mộc, cũng thực sự thích hợp với Bách Hoa cốc. Hiển nhiên Bàng Đại Hải biết chuyện này mới chỉ điểm như vậy.
Sau khi Bàng Đại Hải rời đi, để lại Lục Diệp với tâm trạng hỏng bét đứng yên tại chỗ.
Mặc dù Dư Hiểu Điệp có lòng trấn an hắn nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng nàng dứt khoát chuyển qua chủ đề khác: "Sư huynh, có một chuyện ta nghĩ mãi mà không rõ."
"Chuyện gì?"
"Vừa rồi ngươi cho vị Bàng sư huynh kia bốn khối khoáng thạch, gã không cần, vì sao khi huynh lấy đi hai khối, gã lại muốn?"
Lục Diệp thuận miệng giải thích: "Tại vì gã nghĩ bốn khối khoáng thạch kia đều là của gã, ta vừa lấy đi một khối, gã sẽ đau lòng. Nên lập tức phải đồng ý ngay. Cái này gọi là có thì không thấy trân quý, đến lúc mất rồi mới biết nó trân quý tới mức nào."
Dư Hiểu Điệp nghe xong lại rơi vào trầm tư, nàng cảm thấy lời này thực sự có đạo lý.
Đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến hai khối khoáng thạch mà Lục Diệp lấy đi có giá trị không cao. Khối có giá trị cao thực sự chính là hai khối mà hắn lưu lại kia.