Thanh Vân phường thị là một phường thị nhỏ, phường thị dạng này ở toàn bộ Linh Khê chiến trường đếm không xuể, các tu sĩ luôn cần nơi giao dịch cùng nghỉ ngơi, loại phường thị tụ tập tự phát hình thành này liền theo đó ra đời.
Bởi vì không có người quản lý phường thị, cho nên tất cả mọi thứ trong phường thị đều có vẻ rất lộn xộn, nhất là những kiến trúc kia, phong cách kiến trúc đến từ các nơi trong Cửu Châu tản loạn sừng sững, làm cho phường thị thoạt nhìn giống như một nồi lẩu thập cẩm.
Những kiến trúc này đều do tu sĩ quanh năm cư ngụ ở nơi này dựng lên, kỳ thật ở phụ cận Thanh Vân sơn có không ít tài nguyên tu hành, tỷ lệ an toàn cũng rất cao, hiển nhiên có thể làm cho rất nhiều tu sĩ cấp thấp chạy theo như vịt, nhất là những tán tu không môn không phái kia.
Mỗi một tòa kiến trúc đều là mặt tiền của một gian cửa hàng, bày bán các loại vật tư tu hành, thậm chí còn có trà lâu tửu quán.
Tu sĩ cấp thấp cũng cần ăn uống, hơn nữa bởi vì nhu cầu hàng ngày của các tu sĩ nhiều hơn một phần so với phàm nhân, cho nên không thể tránh khỏi những nghề nghiệp này.
Lục Diệp đi qua từng gian cửa hàng, chỉ nhìn nhưng không mua, chủ yếu là không có tiền mua, hắn đã dần dần hiểu rõ phương thức giao dịch giữa các tu sĩ.
Lục Diệp không biết thế giới phàm tục của Cửu Châu dùng hệ thống tiền tệ nào, nhưng thông thường tu sĩ đều giao dịch bằng linh thạch. Đhây là đồng tiền chính của Tu Hành giới, đều có tác dụng lớn đối với tu hành hàng ngày hoặc là chiến đấu, thậm chí linh thạch còn có tác dụng quan trọng trong quá trình vẽ bùa bày trận của tu sĩ, chính bởi nguyên nhân này cho nên linh thạch mới được coi là tiêu chuẩn để so sánh giao dịch giữa tu sĩ.
Lục Diệp chưa từng thấy linh thạch. Kỳ thực lúc kiểm tra thiên phú cao thấp trước kia, vị tam sư huynh của Thanh Ngọc môn nọ cũng từng bố trí linh thạch ở trên pháp trận, chẳng qua lúc ấy hắn không quá để ý đến nó thôi.
Giờ phút này hắn mới biết, linh thạch kia là một loại tinh thể trong suốt, kích thước một khối chừng móng tay, hơn nữa còn chia phẩm chất cao thấp. Có điều tu vi của tu sĩ bên này đều rất thấp, cho nên bọn họ toàn dùng linh thạch hạ phẩm.
Như vậy xem ra, có lẽ vẫn còn các loại linh thạch có cấp bậc cao hơn.
Trong phường thị có nhiều tiệm thuốc nhất, mặt hàng bán ra cũng chính là linh đan diệu dược tu sĩ cần dùng. Trong tay Lục Diệp không có tiền, chỉ có thể xem náo nhiệt.
Dau khi hắn dạo qua một dãy cửa hàng, ít nhiều đã có chút quen thuộc đối với giá cả hàng hóa bày bán ở nơi này.
Ngoại trừ những cửa hàng có đồ đạc mua bán, trong phường thị còn có một con đường tụ tập rất nhiều tán tu, bọn họ bày một cái sạp đơn sơ ở ven đường, đặt thứ mình cần bán trên sạp, nếu có người vừa ý món nào sẽ đi qua mặc cả.
Con đường này vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt hơn những con đường mà Lục Diệp từng đi qua, thứ gì cũng có người bán, giống hệt như khai trương chợ bán thức ăn.
Lục Diệp đã đi dạo trong phường thị hơn nửa ngày, những thứ nên xem cũng đã xem, cuối cùng hắn quyết định tìm một vị trí không người trên đường, khoanh chân ngồi xuống, lại lấy mấy khối quáng thạch từ trong túi trữ vật ra bày lên. Sau đó, hắn suy nghĩ một chút lại lấy ra một khối nguyên từ quáng to bằng nắm tay.
Hắn không muốn bán những quáng thạch này đi, chủ yếu chỉ muốn biết xem rốt cuộc những thứ này của mình đáng giá bao nhiêu.
Lại nói, hắn đã đi dạo hơn nửa ngày cũng cảm thấy đói bụng, liền lấy thịt thú ra ăn, lúc trước hắn đã bắt giết không ít tẩu thú, sau đó nướng chín chúng nó đặt ở trong túi trữ vật, lượng thức ăn này hoàn toàn có thể duy trì trong mấy ngày cũng không có vấn đề.
Hắn vừa ăn vừa nhìn tu sĩ qua lại, quan sát kỹ càng.
Tu vi của tu sĩ vẫn là một bí ẩn với hắn, hôm nay hắn chỉ biết người có tư cách đi lại ở Linh Khê chiến trường, ít nhất cũng là cảnh giới Linh Khê nhất tầng, nhưng hắn lại không nhìn ra tu vi của người ta cụ thể cao bao nhiêu.
Đây không phải là chuyện tốt gì, về sau hắn nhất định sẽ xảy ra xung đột cùng người khác, nếu không có biện pháp xác định tu vi của người ta cao thấp sẽ có chút nguy hiểm.
Nếu như đụng phải tu sĩ không thể đối địch, chỉ sợ không chờ hắn thăm dò ra sâu cạn của người ta thì đã mất mạng rồi.
Cho nên hắn muốn thông qua dạng quan sát này, thử xem có thể tìm ra chút manh mối nào hay không, về sau cũng có nhiều hơn một chút tiền vốn bảo mệnh.
Từng tu sĩ đi qua, Lục Diệp nghiêm túc quan sát mỗi một người, thế nhưng vẫn không nhìn ra đặc thù gì.
"Vị sư đệ này, ngươi nhìn cái gì vậy?" Vẻ dị thường của Lục Diệp khiến cho chủ quán ở một bên chú ý.
Đó là một nữ tu sĩ dáng người đẫy đà, nàng mặc một bộ y phục màu xanh lá cây, bộ y phục kia đã bị giặt rất nhiều lần, nhưng vẫn coi như gọn gàng, tóc mây nhẹ nhàng búi lên, để lộ cần cổ thon dài trắng nõn.
Lúc trước Lục Diệp cũng không chú ý tới nàng, giờ phút này, hắn quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy cảnh sắc một dãy núi chập chùng.
Lục Diệp thu hồi ánh mắt, lắc đầu: "Không nhìn cái gì cả." Sau đó hắn ăn một miếng thịt khô, uống một ngụm nước.
Nữ tu mím môi nói: "Không phải ngươi muốn nhìn tu vi người khác cao thấp sao?”
Lục Diệp kinh ngạc: "Rõ ràng như vậy?”
Nữ tu liền cười: "Bởi vì lúc ta mới tiến vào Linh Khê chiến trường, cũng có dáng vẻ ngơ ngác giống như ngươi vậy. ”
Lục Diệp bật cười...thì ra tất cả mọi người đều có cùng một ý nghĩ.
"Tán tu không dễ dàng, không có ai chỉ điểm, không có trưởng bối che chở, thậm chí một nơi để che mưa che nắng cũng không có." Nữ tu kia lập tức nhớ lại những gì nàng đã từng trải qua trước đó và thở dài, không hồi ức nữa mà chỉ điểm: "Nếu chỉ dựa vào mắt thường thì không thể nhìn ra cái gì.”
Lục Diệp vội thỉnh giáo: "Vậy nên làm thế nào? ”
"Ngươi đã đạt tới Linh Khê, chắc hẳn cũng có đầy đủ linh lực, vì sao không thúc giục linh lực thử xem?
Lục Diệp nghe vậy ngẩn ra, thầm mắng bản thân ngu xuẩn, lúc này hắn mới dựa theo sự chỉ điểm của nữ tu này thử một phen, thúc giục linh lực tụ tập ở mắt.
Ngay lập tức, dường như hắn vừa mở ra cánh cửa thế giới mới.
Chỉ thấy trên người những tu sĩ lui tới ở trước mặt hắn, đều bao phủ một tầng linh quang mà mắt thường không nhìn thấy, từ từ chảy xuôi, đó là dấu hiệu linh lực trong cơ thể các tu sĩ đang lưu động.
Thoạt nhìn linh quang cũng không có quá nhiều khác biệt, nhưng nếu cẩn thận phân biệt một chút, vẫn có thể nhìn ra một chút khác biệt.
Linh quang bên ngoài cơ thể của một số người chảy nhanh hơn một chút, cũng dày hơn một chút, nhưng một số người thì ngược lại.
Trong lòng Lục Diệp đã hiểu ra, những linh quang nồng đậm, chảy xuôi nhanh hơn kia, rõ ràng là người có tu vi cao hơn, còn ngược lại thì sẽ thấp.
"Thấy không?" Nữ tu lại hỏi.
Lục Diệp không kìm được gật đầu.
Nữ tu nói: "Nếu như có thể tiến vào tông môn thì hiển nhiên là có thể biết được những chuyện này, nhưng tán tu không có người chỉ điểm, phải tự mình mò mẫm.”
Lúc này Lục Diệp nhìn thấy có mấy người khác biệt, trên người bọn họ không có một chút linh quang, làm cho hắn không khỏi nghi hoặc khó hiểu, chờ sau khi mấy người kia đi qua lập tức thỉnh giáo nữ tu ở một bên vấn đề này.
Nữ tu nói: "Rất bình thường, trên người bọn họ có linh khí che khuất khí tức, hoặc có thể tu hành một chút bí pháp ẩn nấp khí tức. Chỉ là tu vi của người xuất hiện ở nơi này cũng không cao, sẽ không có tinh lực đi tu hành bí pháp nào đó, cho nên xác suất lớn là loại trước.”
"Thì ra là như thế!" Lục Diệp gật đầu.
"Cho ngươi một lời khuyên." Nữ tu nghiêm mặt nói: "Sau này nếu đụng phải loại người không hiện ra linh lực ấy, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bởi vì chắc chắn rằng bọn họ đến từ một ít thế lực có nội tình thâm hậu mà không phải những tiểu tán tu như chúng ta có thể so sánh được. Mặt khác, mặc dù phương pháp này có thể phán đoán ra đại khái ra tu vi của một người, nhưng cũng không phải lúc nào cũng chuẩn xác, chỉ khi người ta thực sự ra tay, ngươi mới có thể từ linh lực ba động của người đó để phán đoán tu vi cụ thể của họ. ”
Lục Diệp cảm kích nói: "Đa tạ sư tỷ đã chỉ điểm." Suy nghĩ một chút, hắn lấy một miếng thịt khô từ trong túi trữ vật đưa qua.
Nữ tu bật cười, cũng không từ chối ý tốt của hắn, đưa tay nhận lấy rồi chậm rãi ăn, thế nhưng phong cách ăn uống rõ ràng đẹp hơn rất nhiều so với Lục Diệp.