Hắn cố gắng nhịn xuống đau đớn từ trong lồng ngực, nghẹn ngào mở miệng hỏi: "Dương quản sự, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Bớt nói nhảm!" Dương quản sự hung dữ nói một câu.
Sau đó, gã vừa đi được mấy bước, ánh mắt đã nhìn về phía sọt khoáng sau lưng Lục Diệp, lạnh lùng ra lệnh: "Ném đi."
Lục Diệp không dám làm trái lời, vội vàng tháo cái sọt khoáng vứt trên mặt đất, thế nhưng hắn không vứt cuốc chim xuống, Dương quản sự cũng chỉ nhìn thoáng qua, ngược lại không nói thêm câu gì.
Càng bước vào bên trong, ánh sáng sau lưng càng xa dần, càng mờ mịt.
Chỗ sâu trong hầm mỏ rất tối, chỉ những bó đuốc được đặt cách nhau hơn mười trượng mới mang lại cho không gian này một chút ánh sáng mịt mờ.
Nhưng thông đạo trong mạch khoáng này lại hình thành theo hướng cài răng lược, địa hình vô cùng phức tạp, cũng không phải trong tất cả các hầm mỏ đều có bó đuốc chiếu sáng.
Đại đa số đường hầm mỏ quanh năm đều bị bóng tối bao trùm, ai cũng không biết những đường hầm mỏ kia sẽ đi thông tới nơi nào.
Cho nên đám quáng nô lấy quặng ở trong này, nếu không men theo dấu vết từ bó đuốc, sẽ dễ dàng lạc mất phương hướng.
Vốn dĩ nhóm quáng nô chỉ có thân thể của người thường, một khi lạc mất phương hướng ở loại địa phương này… kết cục có thể nghĩ.
Trong miệng đám người quáng nô, đường hầm mỏ có bó đuốc chiếu sáng là đường sáng, mà những đường quanh năm bị bóng tối bao trùm lại là đường tối.
Thường xuyên sẽ có bó đuốc bị đốt hết, khiến đường sáng biến thành đường tối… Quáng nô không thể xác định được phương vị, sẽ trực tiếp chết đói bên trong.
Theo sau Dương quản sự một đường tiến lên, Lục Diệp phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái. Đó chính là thỉnh thoảng Dương quản sự sẽ quay đầu nhìn quanh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Giống như sau lưng có thứ gì đó rất nguy hiểm vậy.
Dáng vẻ của Dương quản sự như vậy cũng khiến hắn khẩn trương theo.
"Lục Diệp, có phải ngươi nắm giữ một đường tối nào đó hay không?" Dương quản sự bỗng nhiên mở miệng.
"Vâng." Lục Diệp gật đầu.
Ở trước mặt Dương quản sự, hắn không thừa nhận chuyện này cũng vô dụng.
Trên thực tế không chỉ một mình Lục Diệp nắm giữ mấy con đường tối, trên tay những quáng nô mạnh mẽ ở bên trong mỏ này đều có mấy con đường như vậy.
Mặc dù đường sáng an toàn nhưng đã không còn nhiều nơi có thể khai thác được.
Ngược lại, mặc dù đường tối nguy cơ trùng trùng nhưng có thể thường xuyên tìm được một chút hàng tốt.
Cũng nhờ những đường tối ẩn chứa tài nguyên phong phú này, Lục Diệp mới có thể đảm bảo thu hoạch tràn đầy mỗi ngày, bằng không hắn đâu có dư thừa cống hiến đi đổi Khí Huyết đan.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Dương quản sự nhận ra Lục Diệp lại mang hắn đi theo.
"Dương quản sự muốn đi đường tối nào?" Lục Diệp chợt hỏi.
Đột nhiên Dương quản sự đề cập đến chuyện đường tối khiến hắn có chút suy đoán.
Dương quản sự nói: "Mang ta đi tìm một đường tối thần bí nhất."
"Được!" Lục Diệp gật đầu đồng ý, nhưng mới đi được mấy bước, bỗng nhiên hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay bưng kín ngực mình.
Sau khi bị đánh, xương cốt trên ngực hắn có chút lệch vị trí, đoạn đường này lại đi theo Dương quản sự với tốc độ quá nhanh, căn bản không thể nghỉ ngơi thật tốt.
Giờ phút này, hắn vừa cử động đã chạm phải vết thương khiến toàn thân đau đớn, bị buộc phải dừng lại, trên trán đã ứớt đẫm mồ hôi.
Dương quản sự bất mãn liếc hắn một cái, sau đó, gã do dự đưa tay thăm dò vào bên trong một chiếc túi vải bên hông.
Rất nhanh, gã đã lấy ra một viên đan dược tròn vo như hạt đậu nành, đưa cho Lục Diệp, nói: "Ăn đi!"
Lục Diệp nhận lấy, hắn không nhận ra đây là loại đan dược gì.
Một năm qua hắn chỉ tiếp xúc với Khí Huyết đan, nhưng viên đan dược trong tay này rõ ràng không phải loại đan dược kia.
Có điều, trong lúc này Dương quản sự đang có việc cần dùng tới hắn, chắc chắn sẽ không lấy ra một thứ có hại cho hắn, hơn phân nửa, thứ này là đan dược dùng chữa thương.
Hắn nhét viên đan dược kia vào trong miệng, sau khi nhai mấy lần lập tức hối hận đến ruột cũng xanh, bởi vì thuốc này đắng muốn chết.
"Nhai nó làm cái gì? Nuốt vào là được rồi. Đây là đan dược chữa thương." Dương quản sự tức giận nói.
Quả nhiên là đan dược chữa thương, Lục Diệp cố nén gương mặt đầy đau khổ, vẫn phải nặn ra nụ cười cảm tạ: "Đa tạ Dương quản sự."
"Nếu muốn cám ơn ta thì đi nhanh lên." Dương quản sự đẩy hắn một cái.
Lục Diệp không thể không cố vực dậy tinh thần, đi phía trước dẫn đường.
Lại nói, mặc dù đan dược kia đắng muốn chết nhưng hiệu quả lại tốt tới lạ thường.
Chỉ một lát sau khi ăn vào, Lục Diệp đã cảm nhân được vùng bụng có một dòng khí nóng phun trào. Ngay sau đó tổn thương nơi ngực cũng không còn đau như trước nữa, ngược lại còn hơi sưng lên và ngứa ngáy.
Điều này khiến hắn không khỏi cảm khái một tiếng, quả nhiên là thuốc đắng dã tật.
Dưới sự dẫn dắt của Lục Diệp, hai người không ngừng tiến lên.
Thông đạo bên trong hầm mỏ đan xen ngang dọc, ngẫu nhiên sẽ gặp được một vài quáng nô vừa trở về, Dương quản sự đều duỗi tay một chưởng liền giết.
Lục Diệp chứng kiến cảnh này, mí mắt giựt liên hồi, ngờ vực vô căn cứ trong lòng càng trở nên rõ ràng.
Khoảng chừng một canh giờ sau, hai người dừng chân trước một con đường tối, trong tay Lục Diệp đã nhiều thêm một bó đuốc.
Hắn vừa tiện tay lấy bó đuốc này ở gần đó, mở miệng nói: "Dương quản sự, nơi này chính là đường tối bí mật nhất. Sau khi ngài đi vào giao lộ thứ nhất thì rẽ trái, giao lộ thứ hai..."
Hắn còn chưa dứt lời, Dương quản sự đã một cước đạp hắn đi vào: "Đi đằng trước dẫn đường!"
Lòng Lục Diệp chìm xuống đáy cốc.
Ngay từ đầu, hắn đã ở phía trước dẫn đường, cũng được chứng kiến hết thảy những hành động của Dương quản sự suốt cả quãng đường kia, nếu hắn thật sự đưa gã đến đúng chỗ, chỉ sợ bản thân cũng không có trái ngọt để ăn.
Nhưng lần dò xét sau cùng đã thất bại, hiển nhiên Dương quản sự không có ý định một mình đi sâu vào đường tối, có người quen thuộc địa hình như Lục Diệp dẫn đường, vẫn tốt hơn rất nhiều so với chính gã tìm tòi.
Hết cách, Lục Diệp chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Một đường rẽ trái lượn phải, tuy Dương quản sự là tu sĩ nhưng cũng có chút không nhớ rõ đường trở về.
Lại mất hơn một canh giờ, phía trước hầm mỏ đã bị chắn chết, không còn lối đi.
Lục Diệp cắm bó đuốc vào một cây cọc ngầm phía trên vách đá.
Dương quản sự thở phào một hơi, ngồi dưới đất thở dốc rồi quay đầu lườm Lục Diệp một cái, không nhịn được cười nói: "Rất khá, nơi này mà ngươi cũng tìm được tới."
Lục Diệp cười cười: "Vận khí tốt mà thôi."
Dương quản sự gật gật đầu, không cần phải nhiều lời thêm nữa.
Lục Diệp nói: "Dương quản sự, vậy ta đi về trước nhé."
Dương quản sự hơi hơi mở mắt ra, thản nhiên nói: "Lục Diệp, ngươi là người thông minh, người thông minh thì nên làm chuyện thông minh."
Vừa nói xong gã đã đứng lên, dạo bước đi về phía Lục Diệp.
Dưới ánh lửa chập chờn, cái bóng của gã một mực nhảy nhót như quỷ ảnh.
Gương mặt Lục Diệp hiện lên một mảnh bối rối: "Ngài có ý gì?"
Dương quản sự thở dài: "Không ngại nói cho ngươi biết, người Hạo Thiên minh đã đến, sợ là mạch khoáng này tạm thời sẽ không giữ được, mà ta tới đây chỉ vì tránh tai họa thôi. Dù rất cảm tạ ngươi đã dẫn ta tới đây, nhưng ta không thể để cho ngươi còn sống mà trở về."
Lục Diệp lui lại từng bước một, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là thế. Trước đó khi hắn nhìn thấy Dương quản sự giết chết những quáng nô kia, trong lòng đã mơ hồ có chút suy đoán rồi.
Dương quản sự sợ tin tức gã tiến vào đường hầm mỏ sẽ bị lộ ra, đương nhiên muốn giết sạch tất cả người nhìn thấy gã.
Mà sở dĩ gã cảm thấy vui mừng sau khi nhìn thấy Lục Diệp ở lối ra của hầm mỏ, chỉ vì biết hắn có thể dẫn gã đi tìm một chỗ bí mật để ẩn thân.
Nếu gã núp ở nơi này thì dù người Hạo Thiên minh công chiếm khoáng mạch cũng không thể dễ dàng tìm ra gã, có xác suất rất lớn sẽ trốn được một kiếp này.
Cũng vhính vì ý thức được tình cảnh của mình, Lục Diệp mới muốn rời đi, nhưng Dương quản sự không hé miệng, hắn đâu dám chạy trốn?
"Vậy ta ở lại cùng ngài, ta không đi nữa." Phía sau lưng Lục Diệp đã chạm tới vách đá. Hắn không còn đường lui.
Thân hình Dương quản sự hơi dừng lại, giống như đang suy tính chuyện gì đó, nhưng rất nhanh gã lại lắc đầu nói: "Ta không mang nhiều thức ăn dự trữ, ta cũng không biết mình cần phải núp ở chỗ này bao lâu. Tuy Hạo Thiên minh không có khả năng nán lại lâu dài, nhưng có lẽ bọn họ sẽ ở nơi này chừng một hai tháng. Thời gian dài như vậy, kiểu gì ngươi chẳng chết đói, sao còn có thể theo giúp ta? Vì cảm tạ, ta tiễn ngươi một đoạn đường vậy!"
Khoảng cách giữa hai người chỉ có ba trượng.
Dương quản sự vừa dứt lời, đã vung một chưởng vỗ tới Lục Diệp.
Dù tu vi của gã không cao nhưng muốn giết một kẻ phàm phu tục tử như Lục Diệp lại dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua gã tuyệt đối không ngờ được, ngay trong chớp mắt khi gã ra tay động thủ, Lục Diệp đã mang theo cuốc chim đón đầu vọt tới rồi hung hăng nện một cuốc chim xuống đỉnh đầu gã.
Sự tàn nhẫn và quả quyết của Lục Diệp đã khiến Dương quản sự có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. . .
Chỉ là… chuyện phát sinh ngay sau đó, lại khiến gã hồn vía lên mây.
Gã chợt phát hiện linh lực vận chuyển bên trong linh khiếu của mình trở nên tối nghĩa, giống như có một luồng sức mạnh không tên nào đã giam cầm nó, khiến cho gã chỉ có thể thúc giục ra một tia lực lượng nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng cây cuốc chim kia đã đón đầu đánh tới, Dương quản sự muốn lui lại cũng không còn kịp nữa. Gã chỉ có thể rụt bàn tay đang chụp về phía Lục Diệp lại, ngăn ở trước mặt.
Một tiếng răng rắc vang giòn, cuốc chim chém xuống chính giữa cánh tay Dương quản sự, đánh gãy cánh tay gã.
Dương quản sự không nhịn được kêu thảm một tiếng, liên tiếp lui về phía sau.
Một kích thành công khiến cho chút khẩn trương trong lòng Lục Diệp chợt buông lỏng, xem ra những tin đồn hắn nghe được trước đó là thật.
Hắn vẫn còn một con đường sống.
Hắn đắc thế không tha người, từng bước ép sát, cuốc chim trong tay không ngừng vợt xuống, lại đánh cho Dương quản sự gần như không còn sức đánh trả.
Tuy Dương quản sự là tu sĩ Tà Nguyệt cốc nhưng tu vi lại không cao, mới phải đảm nhận chức quan nhàn tản quản lý khoáng mạch này.
Cả đời gã rất ít khi liều mạng chiến đấu hung ác với ai, chỉ đối phó với đám quáng nô. Nhưng đám quáng nô kia quá mức yếu ớt, gã chẳng cần làm gì nhiều, chỉ dựa vào tu vi bản thân tùy ý bóp nghiến xoa tròn là được.
Nhưng sau khi tu vi phải thừa nhận áp chế cực lớn, ngay lúc này, gã cũng không mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu.
Xui xẻo thay, gã lại gặp được hạng người lòng dạ độc ác như Lục Diệp, lập tức bị đánh đến đầu óc choáng váng.
Gã vừa tránh né thế công mạnh mẽ của Lục Diệp vừa đưa tay thăm dò túi vải bên hông mình, ngay sau đó khoát tay một cái, hàn quang thoáng hiện.
Lục Diệp giật mình, vội vàng ngừng thân hình lại, vung cuốc lên ngăn cản.
Đường hàn quang kia cắt ở phía trước cuốc chim, khiến chiếc cuốc chim được đúc từ tinh thiết trực tiếp bị gọt đi một nửa.
Lục Diệp đưa mắt nhìn thứ trong tay Dương quản sự, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào gã đã lấy ra một thanh trường kiếm!
Đó là vật được y lấy ra từ bên trong túi vải bên hông kia.
Dương quản sự hung hăng vung vẩy thanh kiếm trong tay, uy hiếp Lục Diệp không dám tùy ý tiến lên.
Cục diện trở nên bế tắc.
Tại chỗ sâu nhất trong hầm mỏ, một người dùng thân thể phàm nhân đang liều mạng giằng co cùng tu sĩ.
Người trước sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, người sau vẻ mặt đầy chật vật, đau đớn kịch liệt làm biểu cảm trên mặt gã trở nên nhăn nhó, khó coi.
"Nguyên Từ Lực Trường?" Dương quản sự cắn răng quát khẽ.
Chỉ một thoáng, dã đã hiểu rõ vì sao linh lực của mình bị giam cầm rồi.
Nơi này lại có lượng lớn nguyên từ khoáng thạch như vậy!
Nguyên từ khoáng là một loại khoáng vật rất trân quý. Bàn về trình độ trân quý của nó, có thể nói rằng, giá trị của nguyên từ khoáng đứng đầu trong tất cả các loại khoáng vật có trong mỏ quặng. Loại nguyên từ khoáng này có tác dụng rất lớn đối với tu sĩ.
Thế nhưng nguyên từ khoáng lại có một cái đặc tính. Đó chính là nó sẽ phóng thích ra một loại lực trường vô ảnh vô hình, loại lực trường này sẽ hạn chế tất cả linh lực lưu thông bên trong phạm vi của nó.
Một khi tu sĩ ở vào bên trong loại lực trường này, thực lực toàn thân sẽ giảm mạnh.
Tu vi của Dương quản sự có hạn, lại bị Nguyên Từ Lực Trường này bao phủ, gần như linh lực toàn thân đã hoàn toàn bị cấm, từ một tu sĩ cao cao tại thượng biến thành phàm nhân phổ thông.
Gã lập tức nhớ tới một năm qua, đúng là thỉnh thoảng Lục Diệp cũng sẽ khai thác về một chút nguyên từ khoáng. Thế nhưng những người khác cũng khai thác được, chỉ là số lượng không nhiều cho nên gã không quá để ý tới chuyện này. Dù sao trong mỏ quặng này ẩn chứa đủ loại khoáng vật.
Hiện tại xem ra, trong tay Lục Diệp vẫn luôn nắm giữ vị trí có lượng lớn nguyên từ khoáng. Thế nhưng hắn không hề trắng trợn khai thác để trao đổi cống hiến, chỉ ngẫu nhiên mới khai thác mấy khối, tránh để người khác ngấp nghé.
Quả thực tâm cơ thâm trầm.
"Ngươi tính kế ta?" Dương quản sự sắp phát điên đến nơi rồi.
Đã tới nước này, sao gã còn không hiểu Lục Diệp đã cố ý đưa gã đến nơi đây?
Gã vốn cho rằng đối phương chỉ là một phàm nhân, nên người nắm quyền sinh sát trong tay chính là gã, ai ngờ đâu, kẻ phàm nhân kia lại lộ ra răng nanh, cắn ngược lại gã một cái.
Dương quản sự nghẹn một cục giận, nhưng trước mắt một cánh tay của gã đã bị đối phương nện gãy, trên người nhiều chỗ thụ thương. Tại trong hoàn cảnh không có cách nào phát huy được tu vi bản thân, gã thực sự không phải là đối thủ của Lục Diệp.
Cho nên gã quyết định thật nhanh, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Lục Diệp thấy cảnh này bỗng cảm giác không ổn.
Hắn chỉ có kiến thức nửa vời với chuyện Nguyên Từ Lực Trường.
Ngay lần đầu tiên nộp nguyên từ khoáng lên trên, hắn từng nghe được vài tu sĩ Tà Nguyệt cốc nói ra đặc tính của loại khoáng thạch này, cho nên có chút lưu tâm.
Nửa đường đi tới đây, hắn đã tận mắt chứng kiến Dương quản sự tàn sát sạch sẽ những quáng nô hai người gặp phải, chuyện này mách cho hắn biết chuyến này dữ nhiều lành ít.
Trong lúc nguy cấp, hắn mới đưa Dương quản sự đến nơi đây. Kỳ thực, trước khi hắn nện đứt một cánh tay của Dương quản sự, hắn cũng không thể xác định Nguyên Từ Lực Trường nơi này có hạn chế được thực lực của gã hay không.
Cũng may người hiền tự có thiên tướng, quả nhiên Nguyên Từ Lực Trường đã khiến Dương quản sự kia chịu hạn chế, nơi chốn bó tay bó chân.
Nhưng phạm vi bao phủ của Nguyên Từ Lực Trường cũng có hạn, một khi để Dương quản sự rời khỏi phạm vi lực trường, kẻ chết nhất định là hắn.
Tuyệt đối không để cho gã đào tẩu!
Lục Diệp thầm hạ quyết tâm trong lòng. Sau đó hắn nhanh chóng xoay người nhặt một tảng đá to bằng đầu người lên, hung hăng ném về phía Dương quản sự.
Dương quản sự vốn đang chật vật chạy trốn sao có thể nghĩ tới chuyện Lục Diệp còn có ám chiêu này, bỗng chốc bị đập trúng gáy, lảo đảo ngã xuống đất.
Còn không đợi gã hoàn hồn, tiếng gió gào thét đã lọt vào trong tai. Dương quản sự vội vàng xoay người, chỉ thấy Lục Diệp đã vọt tới phụ cận, vung lên một nửa chiếc cuốc chim còn thừa lại trong tay.
Lần này gã căn bản không thể tránh né!
Thời khắc sinh tử, Dương quản sự quát to một tiếng: "Cùng chết đi!"
Trường kiếm trong tay chợt đâm ra!
Ngay sau đó, đầu gã đã bị cuốc chim đập nát nhưng Lục Diệp vẫn không yên lòng, hắn lại hung ác đập thêm mấy lần, nhìn thân ảnh không ngừng co giật trước mắt, lúc này hắn mới xác định được đối phương không thể sống được nữa.
Cùng lúc ấy, đau đớn kịch liệt từ bắp đùi truyền đến khiến hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bắp chân đã cắm một thanh trường kiếm.
Rõ ràng là thanh kiếm trong tay Dương quản sự kia.
Chẳng biết hắn đã bị đối phương đâm từ khi nào mà hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được.
Lục Diệp vứt cuốc chim trong tay xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất, há miệng lớn thở dốc, cảm nhận được sự tuyệt vời của sinh mệnh.