Trong sơn động Lục Diệp không ngừng khổ tu, ăn vào từng hạt Uẩn Linh đan, một cái linh khiếu đầy, một cái bích chướng linh khiếu tiếp theo vỡ vụn, mệt thì ngủ, đói bụng thì ăn.
Cuộc sống trôi qua không chút gợn sóng, kích thích nào, thậm chí còn có chút khô khan vô vị, nhưng Lục Diệp cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình không ngừng tích góp, biết đây là quá trình trở nên mạnh mẽ.
Thời điểm chưa thành Linh Khê cảnh, về cơ bản, hắn sẽ giữ vững tần suất ba ngày mở một khiếu, tiêu hao đại khái chừng sáu hạt Uẩn Linh đan.
Hiện giờ Linh Khê cảnh đã thành, hắn vẫn có thể duy trì tốc độ ba ngày mở một khiếu, thế nhưng tiêu hao lại lớn hơn một chút, mỗi lần mở một khiếu cần hao phí chừng tám chín hạt Uẩn Linh đan.
Sở dĩ hắn vẫn có thể giữ vững tốc độ khai khiếu, là bởi vì theo tu vi tăng lên, hiệu suất luyện hóa linh đan cũng nhanh hơn trước kia một phần.
Lúc trước cần nửa ngày mới có thể luyện hóa hoàn toàn một hạt Uẩn Linh đan, một ngày chỉ luyện hóa được hai hạt, nhưng hiện tại nếu như hắn đủ tập trung chú ý, hoàn toàn có thể luyện hóa hết ba hạt.
Kể từ đó mặc dù tiêu hao lớn hơn, nhưng vẫn có thể duy trì tốc độ khai khiếu.
Bận rộn chừng nửa tháng, một hạt Uẩn Linh đan cuối cùng đã hao hết.
Lục Diệp kiểm tra tu vi của bản thân, cảnh giới vẫn là Linh Khê nhất tầng, nhưng linh khiếu đã mở được mười lăm khiếu, linh lực trong mười lăm khiếu vẫn chưa tràn đầy.
Chỉ kém ba khiếu cuối cùng sẽ bước vào cảnh giới Linh Khê nhị tầng! Nếu có thể thăng cấp Linh Khê nhị tầng, thực lực của hắn nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
Chỉ là trước mắt vẫn chưa được, mặc dù trữ lượng linh lực toàn thân đã gia tăng rất nhiều, nhưng mấy linh khiếu mới mở vẫn chưa thành hệ thống, không thể mang đến cho Lục Diệp trợ giúp quá lớn trong chiến đấu.
Trên tay hắn vẫn còn khoáng thạch có thể đổi thành linh thạch, có kinh nghiệm trước đó cho nên hắn chuẩn bị xuống núi lần nữa đi tới Thiên Cơ Thương Minh một chuyến.
Lục Diệp chậm rãi đi ra khỏi sơn động, mặt trời bên ngoài cao cao, thế nhưng mảnh tùng lâm rậm rạp này, lại chỉ có từng tia sáng lẻ tẻ xuyên qua lớp lá cây um tùm, tạo thành từng đốm sáng trên mặt đất.
Lục Diệp hơi híp mắt, một lúc lâu sau, chờ đến khi thích ứng với ánh sáng bên ngoài, hắn mới cất bước đi về phía trước.
Vừa đi được một đoạn, bỗng nhiên hắn nghe được từ cách đó không xa truyền đến một chút động tĩnh khác thường, hắn khẽ nhíu mày, lặng lẽ bước lần theo âm thanh.
Một lát sau, hắn trốn ở phía sau một cây đại thụ, giương mắt nhìn về phía trước.
Theo phương hướng kia, có ba tu sĩ như lâm đại địch đứng ở nơi đó, sắc mặt ai nấy đều u ám như phụ mẫu chết, biểu cảm đầy khẩn trương, một nữ tu trong đó đã sắp bật khóc.
Ở cách ba tu sĩ này không xa, một con hổ lớn trắng như tuyết có hình thể cường tráng đang dạo bước qua lại, thỉnh thoảng đôi mắt hổ màu hổ phách lại nhìn về phía ba vị tu sĩ kia, mang tới cho bọn họ một loại cảm giác áp bách thật lớn.
Nó vừa dạo bước, vừa mở miệng lớn ra: "Mở túi trữ vật của các ngươi ra ném xuống đất, sau đó cút khỏi đây, nếu không bản đại vương không ngại ăn thịt các ngươi! ”
Lục Diệp vừa nghe lời này, khóe mắt đã giật giật một cái, lúc trước hắn từng được nghe âm thanh uy nghiêm già nua này một lần, tới cuối cùng mới xác định được là Y Y đang giở trò quỷ.
Rõ ràng là ba tu sĩ kia đã bị dọa sợ, một người trong đó run rẩy cởi bỏ túi trữ vật bên hông mình, mở khóa cấm chế sau đó ném trên mặt đất, hoảng sợ nhìn hổ lớn, xin tha: "Đại vương bớt giận, chúng ta vô ý mạo phạm, đồ đạc đều ở chỗ này, xin hãy bỏ qua cho chúng ta."
Con hổ lớn liếc nhìn túi trữ vật trên mặt đất, gầm gừ một tiếng: "Cút!"
Người kia vội vàng xoay người, không quay đầu lại đã bỏ chạy.
Có hắn dẫn đầu, hai tu sĩ khác cũng vội vàng bỏ lại túi trữ vật của mình, liều mạng chạy trốn.
Sau khi hổ lớn xác định ba tu sĩ kia đều đã chạy xa, nóp mới chậm rãi từng bước tiến lên, nhưng không chờ nó đi tới gần, lập tức có một người từ ngang trời giết ra, một tay nắm lấy ba cái túi trữ vật.
Hổ lớn hoảng hốt, lập tức nhảy ngược lại, mà trên đầu nó có một bóng người nho nhỏ bay ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Diệp: "Đó là đồ của chúng ta!"
Lục Diệp cầm túi trữ vật, thoáng kiểm tra lại rồi nhướng mày.
Hắn phát hiện đồ đạc trong mấy túi trữ vật này ít ỏi đến đáng thương, mỗi người chỉ có mấy hạt Uẩn Linh đan và thảo dược, một phần đồ dùng sinh hoạt linh ta linh tinh, về phần linh thạch thì không thấy bóng dáng.
Lục Diệp thầm mắng một tiếng quỷ nghèo, sau đó lấy Uẩn Linh đan ra, chia làm hai phần, mình thu một phần, một phần khác ném cho Y Y: "Người thấy có phần!"
Y Y kinh hãi với thao tác của hắn, lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới: "Trả lại đây cho ta!"
"Xoẹt!" Trường kiếm ra khỏi vỏ, Lục Diệp nhìn Y Y nhào tới trước mặt, chỉ cười mà không nói.
Thân hình Y Y cứng đờ trước trường kiếm, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, không ngừng chửi mắng, cái miệng nhỏ nhắn giống như bôi mật.
"Nếu không ta gọi ba người kia quay trở về?"
Y Y lập tức rụt cổ một cái, không cam lòng lui về, trong lòng đã biết mình không lấy lại linh đan trên tay Lục Diệp. Nàng có thể cảm nhận được, Lục Diệp đã trở nên hơn rất nhiều so với hơn một tháng trước, nếu thật sự ra tay, hổ lớn tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Nhưng chuyện bị cướp này vẫn khiến nàng cảm thấy vô cùng ủy khuất, trong miệng nói thầm: “Đồ vô sỉ hèn hạ.”
"Hỏi ngươi một vấn đề." Lục Diệp mở miệng.
"Ngươi hỏi cái gì ta cũng không nói cho ngươi biết!" Y Y cắn răng nói.
"Nếu trả lời được, ta sẽ đưa lại mấy thứ này cho ngươi." Lục Diệp giơ tang vật trên tay lên, chỉ là mấy hạt Uẩn Linh đan mà thôi, hắn cũng không quá để vào mắt.
"A!" Y Y khinh thường cười một tiếng, bày ra tư thế coi tiền tài như cặn bã, lượn đến trên đầu hổ lớn, ngồi thẳng người, ngửa đầu nói: "Ngươi hỏi đi!"
"Ta nhìn thấy rất nhiều yêu tu ở phường thị dưới chân núi, dường như bọn họ cũng không có gì ghê gớm, vì sao những người kia lại sợ các ngươi như vậy?"
Điểm này làm cho Lục Diệp cảm thấy rất khó hiểu, những yêu tu kia tuyệt đối mạnh hơn hổ lớn. Theo đạo lý, tu sĩ đã quen với yêu tu rồi sẽ không sợ hãi một con yêu thú chưa hóa hình như vậy nhưng mà bọn họ lại sợ tới mức bị dăm ba câu đe dọa của nó làm hoang mang lo sợ, bỏ của chạy lấy người.
"Ngươi không hiểu chuyện này ư?" Y Y đắc ý: "Yêu tu hóa hình không giống với yêu thú không hóa hình..."
Trải qua một phen giải thích của nàng, tới lúc này Lục Diệp mới hiểu được, cũng không phải tất cả yêu thú đều lựa chọn hóa hình, hoặc do vấn đề linh trí, hoặc do lựa chọn của chúng, cũng có lẽ do huyết mạch truyền thừa, tóm lại vẫn có một bộ phận yêu thú sẽ duy trì hình dáng ban đầu.
Khi thực lực của loại yêu thú này còn thấp, chúng sẽ không thể mở miệng nói chuyện, nhưng khi thực lực của chúng cao đến trình độ nhất định, liền có thể miệng nói tiếng người.
Nói cách khác, yêu thú có thể nói tiếng người cũng tương đương với cường giả! Về phần rốt cuộc nó mạnh bao nhiêu, không ai biết rõ, nhưng ít nhất chúng cũng là tồn tại mà đám tu sĩ cấp thấp ở ngoại vi này không dám trêu chọc vào.
Cho nên uy hiếp của tổ hợp hổ lớn và Y Y cũng rất dọa người, bởi vậy không ít tu sĩ xông vào khu vực này đã gặp nạn.
"Hóa ra là như vậy!" Lục Diệp hiểu rõ rồi, hắn có cảm giác mình lại hiểu thêm được một ít kiến thức của Tu Hành giới.
Hắn giơ tay lên ném tang vật kia ra ngoài rồi xoay người rời khỏi núi.
Y Y kiểm tra một phen, xác định không có vấn đề gì, lại ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng Lục Diệp hô: "Ngươi muốn đi ư? ”
"Liên quan gì đến ngươi?" Từ xa xa, âm thanh của Lục Diệp truyền đến.
"Ghê tởm!" Y Y lẩm bẩm một tiếng rồi xoay người ôm lấy đầu hổ lớn, bi thương nói: "Hổ Phách, chúng ta thật đáng thương mà!"
"Ô ngao..."