Bàng Đại Hải nói, rất nhanh sẽ có người tới phân phát một ít gì đó cho đám người Lục Diệp, để bọn họ đưa ra lựa chọn. Gã vốn là tu sĩ Chính Khí môn nên chắc chắn sẽ biết rõ những điều lệ bên trong.
Quả nhiên, không bao lâu sau khi gã rời đi, tất cả những người thông qua kiểm tra đo lường và có được ngọc bài đều bị triệu tập đến cùng một chỗ.
Có hơn nghìn nô dịch được giải cứu trước đó, nhưng giờ phút này chỉ còn hơn một trăm người đứng ở nơi đây, tỉ lệ thấp chưa đến 10%.
Đám người đứng yên tĩnh ở nơi đó, rất nhanh đã có tu sĩ đi tới phân phát một trang giấy cho mỗi người. Lục Diệp nhận lấy, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trang giấy kia viết danh tự của mười tông môn, lần lượt từ trên xuống dưới.
Trong đó Chính Khí môn đứng đầu, xếp ở vị trí thứ hai chính là Thanh Ngọc môn, còn có một số tông môn khác mà Lục Diệp chưa từng nghe qua. Thế nhưng hắn đã nhìn thấy Phần Nguyệt sơn và Bách Hoa cốc từng được Bàng Đại Hải đề cập qua trước đó ở bên trong danh sách này.
Những tông môn này hẳn là các thế lực đã tiến đánh Tà Nguyệt cốc ngày hôm nay.
Phía sau tên của những tông môn ấy đều được ghi rõ phẩm cấp của bọn họ.
Trong đó không còn nghi ngờ gì nữa, Chính Khí môn và Thanh Ngọc môn đều là nhất phẩm. Khoảng cách phẩm cấp giữa những tông môn còn lại có chút lớn, về cơ bản đều từ tứ đến thất phẩm. (bốn đến bảy)
Mà ở phía sau phẩm cấp còn có một hàng chữ, ghi rõ những phái hệ bên trong tông môn này, giống hệt như tin tức mà Bàng Đại Hải từng đề cập trước đó.
Giờ phút này, bỗng nhiên Lục Diệp lại có chút cảm kích Bàng Đại Hải, nếu không có gã, chắc lúc này hắn sẽ không hiểu được nội dung bên trên tờ giấy này đâu.
Ngay thời điểm hắn đang chăm chú điều tra, trong đám người phía trước có một tu sĩ mở miệng nói: "Các ngươi muốn bái nhập vào tông môn nhà ai thì tiến lên đây cầm bút vẽ một cái vòng tròn bên trên danh tự của tông môn ấy. Nhiều nhất chỉ có thể lựa chọn ba nhà, thế nhưng tới cuối cùng có thể bái nhập vào tông môn nào, phải nhìn vào vận khí của các ngươi và do quản sự các tông môn quyết định. Nói không chừng, người có vận khí tốt có thể bái nhập vào hai đại tông môn nhất phẩm."
Sau khi gã nói xong, giữa sân chợt an tĩnh một lát, rất nhanh đã có người lên tiếng hỏi: "Ý của tiền bối là ngoài việc chúng ta lựa chọn tông môn, tông môn cũng đang lựa chọn chúng ta?"
"Chính là ý này!" Tu sĩ kia nhẹ nhàng đáp lại: "Cho nên đừng nghĩ đến chuyện có thể một bước lên trời, nếu tư chất thiên phú không đủ thì coi như lựa chọn tông môn nhất phẩm cũng vô dụng."
Lại có người hỏi: "Nếu như ba tông môn mà tiểu đệ lựa chọn đều không lựa chọn đệ thì làm sao bây giờ?"
"Vậy ngươi vô duyên với chuyện tu hành, sau đó chúng ta sẽ sắp xếp ngươi ở cùng một chỗ với những người không có tư chất tu hành kia!"
Lời này vừa nói ra, đã khiến rất nhiều người trong lòng còn ôm may mắn chợt tỉnh táo lại.
Vừa rồi, rất nhiều người đều ôm tâm tư, bằng mọi cách cũng phải gia nhập vào hai đại tông môn nhất phẩm, nhưng nếu thật sự làm như vậy, chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt, bởi vì bất kể Chính Khí môn hay Thanh Ngọc môn, đều có yêu cầu thu nhận đệ tử không quá thấp, một khi bị hai đại tông môn này đào thải, cũng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, lỡ như một cơ hội cuối cùng cũng không thể nắm chặt, vậy coi như bọn họ đã bỏ lỡ cơ duyên lần này.
Đối với nhóm người Lục Diệp, có thể bái nhập tông môn tu hành tuyệt đối là đường ra tốt nhất, không người nào muốn bỏ lỡ.
Chuyện này khiến vẻ mặt của mọi người đều trở nên thận trọng.
Nhưng Lục Diệp thì không, hắn cầm tờ giấy kia trên tay, nghe được lời nói của tu sĩ kia, sắc mặt đã trở nên quái dị vô cùng.
Sao chuyện này giống như kê khai nguyện vọng vào đại học vậy ta?
Thời điểm kiểm tra đo lường thiên phú, vị tam sư huynh Thanh Ngọc môn kia có giới thiệu vắn tắt về chiêu sinh cho hắn nghe.
Có thể tóm gọn lại như thế này: tạm thời coi quá trình kiểm tra đo lường xong lấy được ngọc bài chính là thành tích cuộc thi, thì sau đó, mỗi tông môn lại tựa như một trường đại học, phái hệ chính là chuyên nghiệp, bây giờ mọi người đang đi đến bước kê khai nguyện vọng.
Còn có nguyện vọng 1 nguyện vọng 2 nguyện vọng 3. . .
Nghĩ đến đây, Lục Diệp lại nhìn về phía các đại tông môn trên tờ giấy nọ. Không thể phủ định được một điều rằng, hai vị trí xếp ở đầu tiên là trường đại học danh môn đỉnh cấp, đám tông môn tứ, ngũ phẩm bên dưới được coi như đại học bình thường? Còn đám tông môn lục, thất phẩm cuối cùng chính là đại học hạng hai, hạng ba?
Lục Diệp dời ánh mắt xuống đến cuối cùng, lập tức lộ ra vẻ giật mình.
Sao ở chỗ này còn có một trường đại học gà rừng* vậy? (Đại học gà rừng còn được gọi là "nhà xưởng bằng cấp", "trường đại học giả", bọn họ thường sử dụng cái tên dễ bị nhầm lẫn với các trường đại học nổi tiếng, tuyển sinh sinh viên theo cách gây nhầm lẫn nghe nhìn, sử dụng các phương tiện khác nhau để khoan lỗ hổng pháp lý quốc gia có liên quan, lạm dụng văn bằng. Cái tên đại học gà rừng thường được người ta dùng để nhắc tới các trường học giả và bằng cấp giả.)
Bích Huyết tông xếp ở vị trí cuối cùng, rõ ràng là tông môn cửu phẩm, vậy mà vừa rồi hắn lại không hề chú ý tới.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, hơn một trăm người thông qua kiểm tra đo lường này cần đưa ra ba lựa chọn trong những tông môn này, mặc dù đây là chuyện không khó, nhưng trên thực tế lại xuất hiện tình huống cạnh tranh trong bóng tối.
Nếu như có quá nhiều người lựa chọn cùng một tông môn, nhất định sẽ bị đào thải đi một đám.
Lục Diệp vuốt vuốt ngọc bài của mình, trong lòng thầm thở dài, dựa vào loại thiên phú một lá của hắn, hoàn toàn không hề có một chút lợi thế cạnh tranh nào.
Nhưng dù sao hắn cũng cần thử một lần xem sao.
Lục Diệp cân nhắc đến chúc hành chủ Hỏa phụ Kim của bản thân, trong lòng dần dần có dự định.
Phía trước vị tu sĩ mới nói chuyện kia có bày một cái bàn, trên bàn đặt mấy cây bút và một cái nghiên mực.
Có vài người lục tục tiến lên, cầm bút khoanh vòng vài cái trên trang giấy của mình, rồi giao cả giấy và ngọc bài cho tu sĩ kia.
Rất nhanh, hơn một trăm người chỉ còn lại khoảng chừng phân nửa.
Dư Hiểu Điệp đi tới: "Lục đại ca, đã quyết định rồi ư?"
"Ưm. . . rồi."
Dư Hiểu Điệp nói: "Vậy chúng ta cùng đi?"
"Ngươi đi trước đi, để ta suy nghĩ thêm một chút." Tuy Lục Diệp đã đưa ra quyết định, nhưng nhớ tới thiên phú của mình chỉ có một lá, trong lòng vẫn không có chút nắm chắc nào.
Mười nhà tông môn, hơn một trăm người, bình quân xuống thì một nhà có thể thu hơn mười người, nhưng đây chỉ là tỷ lệ phân phối lý tưởng nhất mà thôi. Lục Diệp dám khẳng định Chính Khí môn và Thanh Ngọc môn kia, nhiều nhất cũng chỉ có ý thu nhận từ hai đến ba người thôi, tuyệt đối sẽ không thu nhiều.
Cũng vì lẽ đó, những tông môn khác sẽ cần thu nhiều người hơn.
Dù Lục Diệp rất muốn gia nhập vào hai đại tông môn nhất phẩm, nhưng dưới loại tình huống cạnh tranh quá lớn thế này, coi như hắn lựa chọn những tông môn lục, thất phẩm kia, cũng sẽ bị đào thải như thường.
Hắn đi vào Cửu Châu hơn một năm rồi, cũng làm quáng nô dưới trướng Tà Nguyệt cốc hơn một năm, dù bây giờ hắn đã khai khiếu thành công, nhưng vẫn chưa thể tìm được linh khiếu thứ hai, còn bàn gì tới chuyện tu hành?
Nhưng nếu như hắn có thể bái nhập vào tông môn, mọi chuyện sẽ không giống lúc trước nữa. Đến lúc đó hắn có thể mời cao nhân trong môn chỉ điểm mình. Cho nên bất kể như thế nào hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, dù cho điểm xuất phát của hắn hơi thấp một chút.
Sau khi Lục Diệp nghĩ thật kỹ càng những điều này, hắn dứt khoát đi tới bên cạnh cái bàn kia, lấy một cây bút rồi vẽ một cái vòng tròn lên cái tên Bích Huyết tông đầu tiên.
Bích Huyết tông là tông môn có phẩm cấp thấp nhất. Theo Lục Diệp suy đoán, ngoại trừ hắn, chắc hẳn sẽ không còn thí sinh nào lựa chọn tông môn này nữa đâu. Cho nên Bích Huyết tông chính là một lựa chọn bảo hiểm, đủ cơ sở để chắc chắn rằng hắn có thể bái nhập vào tông môn.
Sau khi Lục Diệp chọn Bích Huyết tông xong, hắn lại nhấc bút khoang tròn Phần Nguyệt sơn.
Ngòi bút vừa hạ xuống, bỗng nhiên hắn nghĩ đến câu nói cuối cùng mà Bàng Đại Hải nhắc nhở hắn.
Gã khuyên hắn nên hạ kỳ vọng tới mức thấp nhất, cũng đừng nên chần chừ, làm như vậy mới có thể đạt được ước muốn.
Lúc đó, Lục Diệp có lắng nghe nhưng luôn cảm thấy khó hiểu, hắn chỉ cho rằng đây là lời khuyên của gã đối với mình mà thôi, thế nhưng bây giờ xem ra, câu nói này rõ ràng có ý riêng trong đó.
Cũng vì Bàng Đại Hải không coi trọng hắn, cho nên khi Lục Diệp thỉnh giáo gã nên lựa chọn tông môn nào, gã đã nói thẳng dù chọn tông môn nào cũng như nhau cả thôi.
Gã là tu sĩ Chính Khí môn, dù có chút tham tiền nhưng không cần thiết phải vô cớ đùa giỡn với hắn như vậy.
Nói cách khác, nếu như hắn lựa chọn những tông môn khác, có xác suất lớn sẽ bị thất bại.
Lục Diệp nhắm mắt, trong cuộc đời con người, mỗi một lựa chọn tại ngã ba đường đều cực kỳ quan trọng, nhất là lựa chọn trước mắt.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía tu sĩ trước mặt, mở miệng nói: "Xin hỏi sư huynh, nếu như đệ chỉ lựa chọn một tông môn thì sẽ như thế nào?"
Tu sĩ kia đang có chút hứng thú đánh giá hắn, bởi vì trước Lục Diệp không một ai lựa chọn Bích Huyết tông và hoàn toàn có thể đoán ra là, sau hắn cũng chẳng có một ai, bởi vì phẩm cấp của Bích Huyết tông quá thấp.
Nhưng điều khiến tu sĩ kia không nghĩ tới chính là, Lục Diệp chẳng những chọn Bích Huyết tông, hơn nữa còn hỏi gã rằng mình chỉ chọn một tông môn thì sẽ làm sao.
Tu sĩ kia khẽ vuốt bộ râu cá trê trên khóe miệng, nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi cứ chọn sẽ biết."