• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Người đàn ông này thật đẹp


Đêm khuya.


Bờ biển An Thành, bên trong căn phòng Tổng thống cực kỳ sang trọng và xa hoa.


Cô gái trẻ nằm trên chiếc giường mềm mại chậm rãi mở đôi mi dày dài cong vút, mắt hạnh[1] đen mơ màng mê hoặc, môi hồng khép hờ, hô hấp dồn dập, hơi thở rối loạn nóng rực.


Cô ấy là Đường Tâm Nhan, hôm nay là sinh nhật thứ 21 của cô, chồng cô là Phó Tư Thần kết hôn được nửa năm đã hẹn cô đến Khách sạn Hoàn Hải để chúc mừng. Kết quả, cô đã đợi từ chập tối đến giờ.


Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, đã rạng sáng rồi mà Phó Tư Thần vẫn chưa đến.


Anh ta lại lỡ hẹn với cô lần nữa.


Nén đau đớn cùng thất vọng đang lan trong lồng ngực, Đường Tâm Nhan nặng nề xoa trán nóng hổi khó nhọc bước xuống giường. Cơ thể cô rất nóng, khô nóng khác thường.


Sau khi cô đến khách sạn, cô chỉ uống một ly nước chanh do người phục vụ đưa cho. Chẳng lẽ nước chanh có vấn đề?


Là do Phó Tư Thần sắp đặt hết sao? Nhưng hai người đã là vợ chồng nên anh ta hoàn toàn không cần phải…


Ban đầu, cô vì anh ta mà từ bỏ sự nghiệp diễn viên đang nổi tiếng lúc đó, chỉ vì muốn một lòng làm người vợ tốt của anh ta.


Đêm nay đến chỗ hẹn, cô cũng nghĩ trong lòng sẽ dành cho anh ta đêm đầu tiên của cô.


Không muốn suy nghĩ lung tung nữa, cơ thể cô bây giờ thật sự đang rất nóng. Đường Tâm Nhan chỉ muốn đi tắm nước lạnh. Cô lảo đảo đi tới phòng tắm.


Nhưng khi đẩy cửa phòng tắm ra, cô nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy tí tách. Cô hướng đôi mắt mờ mịt nhìn vào bên trong.


Dưới vòi hoa sen, là một người đàn ông cao ráo đang đứng. Vô số giọt nước trong suốt từ mái tóc đen chảy xuống bờ vai rộng lớn, tấm lưng trần hoàn mỹ, rồi đến vòng eo thon rắn chắc. Chỉ là một cái bóng lưng nhìn từ phía sau, mà cũng có thể khiến người ta huyết mạch sôi sục.


Ý thức Đường Tâm Nhan có chút tiêu tan, ánh mắt vừa mơ màng lại mông lung. Cô dần dần nghĩ rằng thân hình người đàn ông cao lớn này là Phó Tư Thần. Trong cơ thể cô bỗng nổi lên một ham muốn mà cô không thể giải thích được.


Cô dùng sức cắn vào cánh môi mình, muốn làm cho chính mình tỉnh táo một chút. Thế nhưng vô dụng, cơ thể cô lúc này vừa khô nóng vừa khó chịu.


Người đàn ông đang trầm tư tắm rửa bỗng cảm nhận được sự khác thường. Hắn ta mở đôi mắt nguy hiểm lạnh lùng, tắt vòi nước, buộc chặt khăn tắm rồi xoay người nhìn về phía cửa.


Đập vào mắt hắn là một người phụ nữ xinh đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú như một quả đào chín mọng, trong vắt.


Mặt hắn không có chút cảm xúc, ánh mắt sắc bén, tàn nhẫn mà lãnh đạm, “Mặc kệ cô là người phụ nữ do ai đưa tới, lập tức cút ra ngoài cho tôi.”


Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.


Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông lạnh lùng, cao cao tại thượng như một bậc đế vương. Đôi mày thanh tú như tranh vẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Tại sao phải đi ra ngoài?” Cái cảm giác khô nóng trong cơ thể khiến cô hoàn toàn không hiểu người này đang nói gì.


Ánh mắt của cô lướt từ khuôn mặt điển trai đến khuôn ngực rắn chắc của hắn, dáng người của hắn có thể làm cho mọi cô gái phải mê mệt.


Cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư[2] hấp dẫn, đôi chân thon dài. Tất cả đều thể hiện vẻ đẹp hoàn mỹ mà nam giới hướng tới.


Dục vọng nảy sinh trong cơ thể Đường Tâm Nhan ngày càng lớn, như những sợi dây leo cuốn lấy cô, khiến cô không thể thở nổi. Cái cảm giác trống trải chưa từng có trước đây khiến cô không tự chủ bước tới gần người đàn ông đó.


Cô lại không để ý rằng khuôn mặt anh tuấn của hắn đã trở nên tối sầm.


Khi Đường Tâm Nhan sắp tới gần, cơ thể hắn chuyển động, sắc mặt lạnh lùng né sang một bên, sải chân bước vào trong phòng.


Hắn nhấc điện thoại trên bàn trà trong phòng lên, gọi cho ai đó, “Người phụ nữ trong phòng tôi là chuyện gì hả? Đưa cô ta biến ngay lập tức cho tôi!”


Vừa dứt lời, một đôi tay như ngọc, mềm mại không xương đột nhiên ôm lấy hắn từ phía sau. Sự mềm mại và hương thơm thanh tịnh của phụ nữ khiến bụng dưới của hắn ngày càng căng cứng.


“Buông tay!” Trong mắt người đàn ông bắn ra một tia lạnh lẽo, kéo bàn tay đang ôm eo mình lạnh lùng hất ra.


Đường Tâm Nhan loạng choạng lùi lại. Thấy mình sắp ngã, cô với lấy hắn theo phản xạ. Không ngờ lại nắm phải cái khăn tắm cuốn trên người hắn. Ngay khi cô ngã xuống đất, chiếc khăn tắm trên eo hắn cũng bị cô kéo theo.


“Chết tiệt!”


Ánh mắt hắn tối sầm lại, con ngươi thâm thúy nhìn về phía người phụ nữ đang ôm chặt khăn tắm nằm dưới đất, giọng lạnh như băng: “Đưa khăn tắm đây!”



Chương 2: Cho tôi đi, tôi muốn


Đường Tâm Nhan nhìn ánh mắt sắc lạnh đến đóng băng của người đàn ông, nghiêng đầu ủy khuất, “Anh hung dữ như vậy làm gì? Không đáng yêu chút nào cả…” Giọng nói ngọt ngào bất giác mang theo mang theo sự quyến rũ khiến người đàn ông nào cũng phát cuồng.


Mặc Trì Úy liếc nhìn Đường Tâm Nhan từ trên cao xuống, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt nhỏ tinh xảo cho đến dáng người lả lướt của cô, ánh mắt sắc nhọn, mặt mang theo vẻ coi thường.


Đường Tâm Nhan tựa như không nhìn thấy ánh mắt xuyên thấu đó của Mặc Trì Úy, chóp mũi bay tới hương thơm nam tính mát lạnh. Cô vứt bỏ khăn tắm trên tay, men theo mùi hương vị dễ chịu kia từ dưới đất bò dậy hướng tới gần hắn.


Mặc Trì Úy đang muốn nhặt khăn tắm lên, đột nhiên một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, ngay sau đó là thân thể mềm mại nóng bỏng của thiếu nữ.


Nhìn cô gái lao vào vòng tay mình, bắp thịt toàn thân Mặc Trì Úy đột ngột căng cứng.


Đường Tâm Nhan đã hoàn toàn bị thuốc khống chế, cô muốn tỉnh táo lại, nhưng không có cách nào chống cự cảm giác khô nóng mãnh liệt này được.


Trong lòng cô thấp thoáng nhận thức mơ hồ rằng, ngoại trừ Phó Tư Thần thì không có người đàn ông nào khác có thể bước vào căn phòng này.


Bọn họ là vợ chồng, trong thâm tâm cô đã nguyện ý đem trong sạch mà mình đã cất giữ nhiều năm giao cho anh.


Cánh tay mềm mại không xương vòng lấy cổ của người đàn ông, Đường Tâm Nhan giống như mèo bổ nhào qua hôn lên đôi môi gợi cảm của hắn.


Lạnh buốt, mỏng mềm.


Như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, Đường Tâm Nhan dùng sức hôn hắn, vừa ngây ngô lại nóng bỏng, vừa gặm, vừa mút, vừa vuốt ve, không ngừng cọ xát lên đôi môi mỏng của hắn.


Từ trong đôi môi đỏ thắm phát ra âm thanh mê người, mềm mại đến tận xượng, trêu chọc lòng người.


Mặc Trì Úy có bệnh thích sạch sẽ, từ trước đến nay không gần nữ sắc, những năm gần đây không phải là không có phụ nữ tìm đến tiếp cận hắn, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào to gan như vậy.


Đang lúc thất thần, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, to gan hướng tới phần bụng hắn tìm kiếm, đôi môi đỏ mỏng hôn lên cái cằm đầy lạnh lẽo cứng rắn của hắn, thổ khí như lan¹.


Mặc Trì Úy mày kiếm hơi nhíu lại.


Cầm lấy điện thoại vẫn nắm trong tay, người bên kia đầu điện thoại vẫn chưa cúp máy, hắn trầm mặt lạnh lùng nói: “Có tới không?”


“Tứ ca, tối nay Chi Hoành đã cho thêm ‘chất’ vào rượu của anh, cậu ấy muốn anh phá thân trai tân 28 năm qua. Hơn nữa, đêm nay người được đưa đến trong phòng anh nghe nói là người đẹp nhất An Thành, anh cứ hưởng thụ thật tốt đi!”


Mặc Trì Úy còn chưa kịp nói cái gì, đầu bên kia đã cúp máy.


Cô gái mềm mại trong ngực thấy hắn thờ ơ, mắt hạnh ướt sũng nhìn hắn, giống như mèo con đáng thương, “Vì cái gì anh lại tin tưởng Đường Vũ Nhu như vậy? Cô ta nói em cùng người đàn ông khác cùng một chỗ thì liền ở cùng một chổ sao? Em vẫn còn trong sạch, trong sạch anh có biết không?”


Thân thể hắn giống như băng có thể làm dịu đi sự khô nóng trong người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào trong cổ hắn, không ngừng cọ xát, hai tay ôm thật chặt hắn, “Rõ ràng chúng ta trước kia tốt như vậy, anh vì cái gì từ chối em…”


Trong mắt Mặc Trì Úy lóe ra tia sáng lạnh lẽo, “Cô nhận lầm người rồi.”


Đường Tâm Nhan lắc đầu, đôi môi đỏ mọng mềm mại dán lên yết hầu của hắn, giọng nói mềm mại: “Không, em sẽ không nhầm đâu. Đây là phòng 2068. Đặt phòng rồi, chỉ có hai chúng ta mới được vào…”


Yết hầu bị cô nhẹ nhàng hôn lên, một luồng nhiệt phun trào dọc theo cơ thể chạy thẳng xuống phần bụng dưới.


Mặc Trì Úy cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong ngực, con ngươi cô như bảo thạch ngập nước, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, giống như bôi lên một lớp phấn, vừa xinh đẹp lại quyến rũ.


Giống như một tiểu yêu tinh trong rừng nửa đêm.


Ánh mắt Mặc Trì Úy tĩnh lặng đến mức không nhìn ra được chút tình cảm nào, vung tay lên, không chút nào thương hương tiếc ngọc đẩy cô ra.


Nhặt lên khăn tắm buộc vào eo, sau đó nắm lấy cánh tay trắng nõn mềm mại của cô, ném cô ra khỏi phòng.


….


Sau khi Đường Tâm Nhan bị ném ra khỏi cửa, cô yếu ớt ngã xuống đất, hai tay ôm lấy thân thể như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm, vừa khó chịu vừa thống khổ.


Cô chủ động như thế, nhưng hắn vẫn thờ ơ…


Là một người phụ nữ có nhan sắc có vóc người, là cô không có sức quyến rũ? hay ‘Phó Tư Thần’ có bệnh khó nói?


Một người đàn ông say rượu bước tới, chuẩn bị đi vào phòng đối diện thì nhìn thấy Đường Tâm Nhan với hàng mi dài rũ xuống, lão ta sửng sốt, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn như nhìn thấy con mồi, “Thì ra là Tâm Nhan a, nửa năm trước cô rút khỏi làng giải trí, tôi còn đau lòng một hồi lâu!”


Người nói là Tổng Giám đốc của một hãng mỹ phẩm dưỡng da, mà trước kia Đường Tâm Nhan đã làm người phát ngôn cho công ty lão, về sau bởi vì lão ta có hành vi không đứng đắn với cô nên cô liền chấm dứt hợp đồng.


______________________


¹ Thổ khí như lan (吐气如兰): Câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉) hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.





Chương 3: Có còn ‘sạch’?


Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông trung niên mập mạp trước mắt, nhíu chặt lông mày cô lắc đầu.


Người đó không phải là Phó Tư Thần, dáng người lẫn chiều cao đều không phải, mùi hương trên người cũng không phải luôn.


Đường Tâm Nhan ôm người lui về phía cửa, hơi thở không đều, hét lên: “Tôi không quen ông, tránh ra!”


Tên Giám đốc mỹ phẩm trông thấy ánh mắt mơ màng của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt thanh tú ửng đỏ, lão liền hiểu ra, cô gái này ngấm thuốc rồi.


Ánh mắt lão ta lộ ra tia hào hứng kích động, xoa xoa đôi tay, thầm đắc ý, “Không ngờ hôm nay lại trúng mánh.”


Dứt lời, lão chìa tay ra túm lấy cánh tay mềm mại của Đường Tâm Nhan, thô bạo lôi cô từ dưới đất lên, “Tâm Nhan, em yên tâm, từ giờ trở đi anh sẽ yêu thương em!”


Đường Tâm Nhan ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người tên Giám đốc, cô dùng hết sức lực đẩy lão ta ra, tay cuộn thành đấm đập cửa, “Tư Thần, mở cửa, có người muốn hại em…”


Nếu bây giờ Đường Tâm Nhan đang tỉnh táo, cô sẽ có cách thoát khỏi tên đàn ông muốn làm nhục cô này đây, nhưng ngay lúc này, toàn thân cô vừa nóng ran lại không có lực, căn bản không có cách chống cự lão ta lâu được.


Tên Giám đốc mỹ phẩm thấy Đường Tâm Nhan hô cứu, lão liền ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, thuận tay kéo cô vào lòng, “Người đẹp Tâm Nhan, nếu người đàn ông trong kia cần em, em đã không bị đuổi ra đây đâu, bây giờ em đang cần đàn ông mà, đi theo anh đi!”





Trong phòng.


Mặc Trì Úy đi vào phòng tắm ngâm nước lạnh, nghe thấy tiếng đập cửa, hắn khoác lên mình chiếc áo choàng tắm rồi đi đến cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo. Người phụ nữ kia bị lão trung niên vừa lùn vừa mập lôi đi một cách thô bạo. Mặc Trì Úy mím chặt môi dưới, hắn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng sau vài giây, hắn lại mở cửa đi ra ngoài.


Tên Giám đốc mỹ phẩm kéo Đường Tâm Nhan tới cửa, Đường Tâm Nhan liền dùng sức túm lấy cánh cửa, nhất quyết không vào, lão ta vô cùng nổi nóng, trực tiếp giơ tay lột đồ của Đường Tâm Nhan.


Vừa xé rách được một mảng, cổ tay lão ta đột nhiên bị một lực mạnh bắt lấy. Người đàn ông cao lớn ước chừng phải một mét tám mươi tám, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm lão ta. Vẻ mặt từ trên cao nhìn xuống như một bậc đế vương ngang tàng.


Cao quý, cao ngạo, trong sạch, lãnh đạm.


Lực tay rất mạnh, gần như bẻ gãy cổ tay tên Giám đốc mỹ phẩm kia. “Thằng khốn này ở đâu ra đây? Tao chấm con này lâu rồi, mày mà không buông tay thì đừng trách tao không khách khí…hự…” Lão ta còn chưa kịp nói hết câu đã bị ăn ngay một đấm vào mặt.


Mặc Trì Úy kéo Đường Tâm Nhan vào lòng rồi giơ chân đạp tên Giám đốc kia một cái nữa.


Tên Giám đốc ngã nhào xuống đất.


Trông thấy Mặc Trì Úy dẫn Đường Tâm Nhan đi, lão nhăn mặt bò dậy, “Mẹ kiếp, dám đánh tao, mày có biết tao là ai không? Nói thôi cũng đủ dọa chết mày rồi đó!”


Quản lý khách sạn nghe thấy ồn ào liền vội vã chạy đến, tên Giám đốc kia nhanh chóng tố cáo, “Mấy người quản lý khách sạn kiểu gì thế hả? Loại thấp kém như thằng kia mà cũng có thể vào ở phòng VIP được? Mau mau báo cảnh sát tới bắt hắn đi đi!”


Quản lý nhìn vết máu ở khóe miệng cùng khuôn mặt méo mó của tên Giám đốc, lại nhìn sang vẻ mặt hờ hững, cả người toát lên sự lạnh lùng của Mặc Trì Úy, lau mồ hôi lạnh ở trán, dè dặt nói: “Vị này là sếp của khách sạn chúng tôi.”


Bộ dạng mở to mắt, người đờ ra của tên Giám đốc cứ như thể đã bị người ta đánh một gậy vào đầu.


Mặc Trì Úy ôm người phụ nữ thở ngày càng gấp kia, trước khi rời đi, ánh mắt sắc bén nhìn quản lý nói: “Cho người này vào danh sách đen của Hoàn Hải!”


Quản lý nơm nớp lo sợ gật đầu, “Rõ thưa Mặc tổng.”





Về đến phòng, Mặc Trì Úy vứt Đường Tâm Nhan xuống ghế sô pha. Hắn rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cho bác sĩ, thì người phụ nữ trên sô pha từ từ cởi từng chiếc nút áo ra.


Chương 4: Cô gái, cô đừng hối hận về chuyện đêm nay.


Nút áo từ từ được cởi ra, từng mảng da trắng ngần mềm mại cũng dần lộ. Gáy cổ mê người, bờ vai xinh đẹp, vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, mềm mại nhưng hút mắt.


Cô mặc một bộ đồ lót màu đen bên trong, điều này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, hai màu đen trắng xen lẫn nhau kích thích thị giác người nhìn một cách mãnh liệt.


Yết hầu đầy gợi cảm của Mặc Trì Úy động đậy, đôi mắt đen huyền tựa như đại dương về đêm khẽ dao động, vừa thâm trầm vừa nguy hiểm.


Cô vẫn đang tiếp tục cởi đồ, cảnh xuân mê người lọt vào mắt hắn chẳng sót gì. Đường Tâm Nhan thấy hắn mím chặt đôi môi mỏng sắc như dao, hơn nữa còn thờ ơ đứng đó, cô liền đứng dậy, mạnh dạn đi đến trước mặt hắn. Hai tay vòng qua ôm lấy chiếc eo rắn chắc, khuôn mặt nhỏ bé vùi vào lồng ngực hắn, thổ khí như lan


“Anh là đàn ông mà, dù gì cũng…cứng rồi.”


Vóc dáng mềm mại, mùi hương ưu nhã, giọng nói nhỏ nhẹ.


Tất cả những thứ ấy đều đang mê hoặc đầu óc hắn. Hắn biết ‘chất’ mà Trì Chi Hoành bỏ vào ly rượu của hắn bắt đầu có tác dụng rồi.


Đôi tay nhỏ bé mềm mại lần mò vào bên trong áo choàng tắm của hắn, xuôi từ ngực trở xuống, mắt thấy sắp đến chỗ nguy hiểm, hắn liền giữ cổ tay cô lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô


“Cô muốn chơi thật?”


Đường Tâm Nhan ngước đôi mắt như giọt sương mai nhìn những đường nét như tạc, ngũ quan tuấn tú rõ ràng, mi dài khẽ run


“Sao lại muốn chơi giỡn, lẽ nào anh không được?”


Mắt Mặc Trì Úy sầm xuống, thả cổ tay cô ra, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy cằm của cô, cuối đầu xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo trực tiếp áp lên môi cô. Hắn mạnh bạo, bá đạo, hung hãn hôn cô, không cho cô lấy một cơ hội để thở.


Hơi thở đầy nam tính mát lạnh, mạnh mẽ lấp đầy phổi cô. Đầu óc Đường Tâm Nhan choáng váng chẳng thể nghĩ được gì nữa. Đôi chân thon dài ôm vòng lấy chiếc eo rắn chắc của hắn.


Ánh mắt hắn âm u, rời khỏi môi cô, giọng nói trầm thấp khản đặc cất lên


“Lần đầu?”


Hơi thở đàn ông phả vào mặt cô, nóng bỏng, thiêu đốt trái tim cô.


Cô không thấy được sự nguy hiểm trong đôi mắt và cơ thể căng cứng của hắn, gật đầu


“Tôi vẫn còn ‘sạch’.”


Mặc Trì Úy bế Đường Tâm Nhan đến chiếc giường lớn. Đặt cô xuống giường, thân hình cao lớn mạnh mẽ đè lên. Đường Tâm Nhan cảm giác cơ thể mình như đang ở Hỏa Diệm Sơn, cô cần một khối băng thật lớn để giải nhiệt…


Không rõ đã được bao lâu, một cơn đau thấu tim ập tới, cô há miệng, hung hăng cắn lấy khối băng phía trên. Khối băng ấy giống như bị cô cắn đau quá cũng đã hung hăng đem cơn đau trút lên người cô.


Đợi cho sóng yên biển lặng, người đàn ông trở người nằm sang bên cạnh Đường Tâm Nhan, ngón tay thon dài đang định giúp cô gạt lọn tóc ướt dính bên má ra, chợt một câu nói nhẹ nhàng thốt ra khỏi đôi môi anh đào của cô


“Tư Thần, sau này chúng ta hãy cùng sống thật tốt nhé…”


Thu ngón tay lại, Mặc Trì Úy lạnh lùng đứng dậy, mặc áo choàng tắm lên rồi ra ban công hút thuốc.





Hôm sau.


Đường Tâm Nhan đầu đau như búa bổ trở người tỉnh giấc. Mí mắt chầm chậm mở, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuyên qua cửa sổ, cô chưa kịp thích ứng nên giơ tay che mắt lại. Cánh tay mỏi nhừ. Đợi quen với ánh sáng xong, cô đỡ lấy cơ thể nhức mỏi âm ỉ bước xuống giường.


Tấm chăn bằng lụa trượt khỏi người cô, cô cuối đầu xuống, nhìn thấy những vết đỏ lưu lại trên nước da trắng hồng, cô đơ người, nhưng ngay lập tức khóe miệng cong lên một nụ cười diễm lệ.


Cô không nhớ quá trình đầy kích thích tối qua nữa, nhưng mà cô biết rõ mình đã trao lần đầu tiên cho Phó Tư Thần.


Sau này, hẳn là anh ấy sẽ tin cô vẫn còn trong sạch!


Chương 5: Vậy là chồng có người phụ nữ khác sau lưng


Sau khi tắm xong, Đường Tâm Nhan loay hoay gọi điện thoại cho anh ta liên tục, vẫn không có người nghe máy.


Trong lòng dâng lên một chút dự cảm không lành. Hai người kết hôn được nửa năm, cuối cùng cũng về sống chung một nhà. Anh ấy vì cái gì không nói lời nào liền rời đi?


Cô và Phó Tư Thần là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng rất tốt đẹp. Nửa năm trước lão gia bị bệnh nặng, trước khi mất muốn nhìn thấy cô và Phó Tư Thần kết hôn. Cả hai lặng lẽ không ồn ào liền đi chứng nhận giấy kết hôn, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông.


Nhưng mà sau khi kết hôn, Phó Tư Thần dường như trở thành một con người khác. Anh không những chưa từng về căn nhà mới của hai người mà còn ở bên ngoài ‘hái hoa’ không ngừng.


Đường Tâm Nhan không nghi ngờ, tin tưởng đó chỉ là những vụ tai tiếng lùm xùm, anh tuyệt đối sẽ không phản bội cuộc hôn nhân này. Cô chưa từng gây sự hay tranh cãi ầm ĩ với anh, làm tốt bổn phận của một người vợ, cho anh sự tín nhiệm cùng tôn trọng.


Tối hôm qua anh chủ động gọi điện cho cô, còn đặt trước một căn phòng ngay cạnh biển có phong cảnh đặc biệt lãng mạn. Cô tin rằng đây là bước ngoặt tốt trong cuộc hôn nhân của cả hai. Đường Tâm Nhan không muốn nghĩ ngợi lung tung, thu dọn xong đồ đạc, rời khỏi phòng Tổng thống.


Bước vào thang máy, ngay khi cửa vừa đóng lại, hai bóng dáng cao lớn bước ra từ thang máy phía bên phải ngay kế bên. Người đàn ông đi trước một tay đút vào túi quần, mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần tây đen. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng, lộ ra khuôn mặt tuấn tú cùng hoàn mỹ tựa như tác phẩm điêu khắc, đến mức khiến người ta không thể phát hiện ra một khuyết điểm nào. Đường nét cứng rắn, khí chất cao quý, lãnh đạm, hơi thở tràn đầy sự nam tính.


Đi đến đứng trước căn phòng, Mặc Trì Uý quẹt thẻ, đợi cửa mở ra. Người trợ lý ở phía sau đưa chiếc túi mua sắm có dáng vẻ tinh xảo đang cầm trong tay giao cho Mặc Trì Uý


“Mặc thiếu, đây là nữ trang mà ngài đã phân phó đặt mua.”


Tiếp nhận cái túi, Mặc Trì Uý phát hiện ra không thấy bóng dáng người phụ nữ ấy trong căn hộ nữa. Hắn khẽ hạ tầm mắt, con ngươi âm u nheo lại sâu thẳm không thấy đáy, trầm giọng nói:


“Điều tra người phụ nữ đã được đưa đến đây tối hôm qua.”


“Vâng”






Tối hôm qua không ăn gì, nửa đêm lại tiêu hao không ít thể lực, Đường Tâm Nhan rốt cuộc cũng bị bệnh dạ dày. Uống hết thuốc có sẵn, cô lái xe hướng đến bệnh viện. Khi đậu xe xong, Đường Tâm Nhan đi bộ đến sảnh bệnh viện để xếp hàng chờ đăng ký, lấy số theo thứ tự. Cuộc trò chuyện giữa hai cô gái đang đứng xếp hàng ngay phía trước khiến cho cô chú ý.


“Tớ vừa nhìn thấy Đường Vũ Nhu ở khoa phụ sản, cô ấy đi cùng vị hôn phu thì phải? Ôi trời ơi, vị hôn phu của cô ấy đẹp trai quá, cả hai người họ ở cùng một chỗ thật quá ngược cẩu[3] mà!”


“Đường Vũ Nhu dường như đang mang thai, tớ thấy cô ấy lấy tay che miệng nôn khan vài lần. Xem ra cô ấy cùng vị hôn phu sắp tới có tin vui rồi!”



Lúc trước cha mẹ của Tâm Nhan luôn mong muốn có con nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy tin vui, nên nhận nuôi Đường Vũ Nhu từ trại trẻ mồ côi. Chẳng qua nuôi dưỡng Đường Vũ Nhu chưa tới một năm, mẹ cô liền mang thai cô. Khi còn nhỏ, Đường Tâm Nhan luôn coi Đường Vũ Nhu như chị gái ruột của mình, chuyện gì cũng đều sẵn lòng chia sẽ với cô ta.


Nhưng từ năm năm trước, khi cha cô qua đời vì tai nạn giao thông, tinh thần của mẹ cô chuyển biến rất bất ổn, không thể khống chế được. Đường Vũ Nhu cũng từ đó mà thay đổi. Có lẽ không phải là trở thành một con người khác. Chỉ là đúng lúc lộ ra bộ mặt thật sự được ẩn giấu ở sâu bên trong mà thôi.


Chỉ cần những gì Đường Tâm Nhan yêu thích, ưa chuộng, Đường Vũ Nhu đều muốn phải có được. Cho đến khi chị em hai người hoàn toàn trở mặt với nhau là bởi vì Đường Vũ Nhu có ý đồ tính toán, câu dẫn Phó Tư Thần.


Phó Tư Thần vì muốn chứng tỏ lòng chung thủy đối với Đường Tâm Nhan, trước khi kết hôn liền đem Đường Vũ Nhu tống ra nước ngoài.


Cô ta trở về từ khi nào, Đường Tâm Nhan thật sự không biết. Dẫu sao vẫn là chị em, Đường Tâm Nhan muốn thử nhìn xem diện mạo vị hôn phu của Đường Vũ Nhu ra sao, cô trực tiếp đi thẳng đến khoa phụ sản.


Tìm một vòng, ở trong một căn phòng nghỉ, thấy được Đường Vũ Nhu… Cùng người đàn ông bên cạnh cô ta. Cư nhiên lại có thể là chồng của cô, Phó Tư Thần!


Chứng kiến cảnh hắn đang dìu Đường Vũ Nhu, ôm ấp cô ta vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta với vẻ mặt yêu thương, trân trọng, đồng tử của Đường Tâm Nhan co rút lại, trong lòng nặng trĩu như bị mất đi hết sức lực, bụng dưới bỗng nhiên hiện lên cơn đau quặn, nhanh chóng truỵ xuống.


[1] Mắt hạnh (杏眸): Mắt hạnh nhân hay còn gọi là mắt quả hạnh, dáng mắt này thường rất hiếm, tròng đen vừa chạm mi dưới, khóe mắt to tròn vừa phải, không quá nhỏ cũng không quá to, mắt có hai nếp mí rõ ràng, đuôi mắt có độ dài sắc sảo, cân xứng hài hòa và cân đối với khuôn mặt. Đây được coi là kiểu mắt hoàn hảo nhất.


[2] Đường nhân ngư (人鱼线): Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.


[3] Ngược cẩu (虐狗): Hành động mà các cặp đôi thể hiện tình cảm thân mật được coi là hành động ngược đãi đối với những người độc thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang