Cô bĩu môi dưới, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ lộ lưng thôi mà!” Cô không lộ ngực hay lộ đùi, chỉ để lộ tấm lưng trắng như tuyết, phải biết rằng xương bướm sau lưng cô là bộ phận đẹp đẽ và gợi cảm nhất trên cơ thể.
Tuy nhiên anh không thích cô mặc như vậy ở nơi công cộng, cô đương nhiên sẽ không chống đối anh.
Bàn tay to của anh dùng sức véo mấy đầu ngón tay cô, đôi mắt đen bỗng chốc tối sầm lại: “Lộ lưng cũng không được!”
Đường Tâm Nhan tức giận lườm anh: “Hẹp hòi, bá đạo. Nếu ai làm bạn gái anh, nhất định sẽ rất mệt mỏi!”
Cô thề, cô thực sự chỉ vô tình thốt ra thôi, tuy nhiên lại chạm đến vẩy ngược hoặc một vết sẹo nào đó sâu trong tim anh.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của anh dần bị thay thế bởi sự lạnh lùng.
Đó giống như là một hồ nước nghìn năm tuổi, tối tăm đến mức không một tia sáng nào có thể xuyên qua.
Anh buông lỏng tay đang giữ bên eo cô, để cô ngồi xuống bên cạnh anh lần nữa.
Đường Tâm Nhan nhìn đường nét nghiêm nghị rõ ràng bên mặt anh, cô há hốc mồm, muốn nói lời xin lỗi với anh, cô không cố tình nhắc đến chuyện đau lòng của anh, nhưng lời tới môi, cô lại không nói ra được.
Xem ra Anna nói đúng, anh ấy thật sự từng yêu một người phụ nữ.
Cô thu hồi tầm mắt nhìn xuống những ngón tay đang cuộn tròn của mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười và tự giễu.
Cô vẫn luôn nhắc nhở mình không thể bị anh mê hoặc.
Tâm trạng của cô đã thay đổi một cách diệu kì chỉ trong thời gian ngắn.
Cảm xúc của cô luôn dao động theo tâm trạng của anh.
Đây là một dấu hiệu không tốt.
Xe lái vào khách sạn tư nhân xa hoa có hòn đảo riêng trong bầu không khí ngột ngạt khó chịu.
Đường Tâm Nhan đẩy cửa xe và định xuống xe, nhưng lại bị Mặc Trì Úy giữ chặt cổ tay.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Đôi mắt như viên ngọc đen của anh mang theo một chút ngỡ ngàng và không chắc chắn hỏi: “Ở bên tôi, trái tim em có cảm thấy mệt mỏi không?”
Đây là lần đầu tiên, Đường Tâm Nhan nhìn thấy một Mặc Trì Úy như vậy.
Tâm hồn Mặc Trì Úy giống như đã từng bị thứ gì đó làm tổn thương nặng, nên anh mới trở nên thận trọng thế này.
Một cơn đau nghẹt thở khó hiểu đột nhiên xẹt qua trái tim Đường Tâm Nhan.
Ai cũng có quá khứ, cô có và anh cũng vậy.
Thực ra, cô có gì tốt để so đo?
Anh xuất sắc như vậy, thế giới tình cảm của anh không thể nào trắng như tờ giấy.
Cô khẽ lắc đầu, giọng nói dịu đi một chút: “Không có, lúc nãy em chỉ nói vớ vẩn thôi, anh đừng để trong lòng. Thật ra thì anh rất tốt, cô gái nào ở bên anh cũng sẽ rất hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan hơi sửng sờ, anh đang hỏi cô cảm thấy hạnh phúc hay không hạnh phúc à?
Cô cong môi cười, nét vui vẻ hiện lên giữa hai hàng lông mày: “Tôi đâu phải bạn gái của anh…”
Anh hờ hững cắt ngang lời cô: “Em là vợ tôi.”
Haiz, cô gần như quên mất, bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi.
Về mặt pháp luật, cô là vợ của anh.
“Nhưng giữa chúng ta không có tình yêu.” Ý cười nơi khóe miệng cô càng sâu hơn, cô thử rút về cổ tay bị anh nắm lấy.
Mặc Trì Úy nhàn nhạt mím môi mỏng, ánh mắt trở nên tĩnh mịch: “Em không có chút cảm giác nào với tôi sao?”
Đường Tâm Nhan hơi sửng sốt.
Vài giây sau, cô trả lời có chút chột dạ: “Không có.”
Cô không muốn để mối quan hệ giữa hai người tiếp tục mập mờ, cô không kiên định, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào tay giặc.
Cô sợ nếm lại mùi vị bị tổn thương.
Bây giờ, tình cảm cô dành cho anh vẫn chưa sâu đậm lắm, thế mà khi nghe Anna nói anh từng yêu một cô gái, trong lòng cô rất khó chịu.
Nếu yêu thật rồi, cô không dám tưởng tượng dáng vẻ khi ghen của mình sẽ như thế nào.
Chương 142: Sợ vợ anh không vui
Người có ơn với Mặc Trì Úy họ Diệp, mọi người khắp nơi đều gọi là ông cụ Diệp. Là dòng họ nổi tiếng ở Hongkong, nghe nói lập nghiệp từ thế giới ngầm, sau đó tẩy trắng trở thành gia đình giàu có.
Ông cụ Diệp không có con trai, gần bốn mươi tuổi mới có một đứa con gái nên ông ta rất thương yêu con gái của mình. Lần này cô ta về nước, ông đã bao hết một khách sạn sát bờ biển để mời những người quyền quý trong ba giới chính trị, quân sự, thương mại cùng những người nổi tiếng trong và ngoài nước, cảnh tượng hết sức xa hoa, sang trọng.
Mặc dù có chút không vui với Mặc Trì Úy ở trên xe, nhưng Đường Tâm Nhan không cáu kỉnh bỏ về.
Chuyện đã đồng ý với anh, cô nhất định sẽ làm được.
Khoác tay anh bước vào đại sảnh tường vàng lộng lẫy, dưới đèn chùm thủy tinh, cả nam lẫn nữ diện quần áo đầu tóc thơm tho khẽ cười yếu ớt, đủ loại trao đổi với nhau, cảnh tượng lộng lẫy giống như một câu lạc bộ thượng lưu.
Khi còn bé, Đường Tâm Nhan từng theo cha cô tham gia rất nhiều tiệc rượu, cô không xa lạ gì cũng không tỏ ra mất bình tĩnh trước cảnh tượng như vậy.
Cô gần như không quen ai trong những người tới tham dự bữa tiệc này, tuy nhiên, co vài người cô thỉnh thoảng thấy họ trên TV.
Đó là những nhân vật lớn mà cô không thể với tới.
Buổi tối Đường Tâm Nhan chưa ăn gì, sau khi bước vào, ánh mắt cô đương nhiên nhìn về phía khu đồ ăn tự chọn.
Mặc Trì Úy vừa vào cửa, ông cụ Diệp và Diệp Vi Nhã đã nhiệt tình chào hỏi anh.
Sau màn chào hỏi lẫn nhau, Mặc Trì Úy đang định giới thiệu Đường Tâm Nhan bên cạnh mình, Diệp Vi Nhã chợt chen vào và hất Đường Tâm Nhan ra không để lại chút dấu vết nào, còn cười dịu dàng ôm lấy cánh tay Mặc Trì Úy.
“Anh Mặc ơi, em chờ anh lâu lắm rồi, sao giờ này anh mới đến ạ! Sắp khiêu vũ rồi đấy, tối nay em muốn dành điệu nhảy đầu tiên của mình để nhảy chung với anh!” Diệp Vi Nhã cười vui vẻ, trông rất ngây thơ vô tội.
Đường Tâm Nhan bằng tuổi Diệp Vi Nhã, tuy nhiên cô không thể trở về khoảng thời gian ngây thơ đó nữa.
Hầu hết thời gian, cô cảm thấy trái tim của mình đã già đến bảy tám mươi tuổi rồi.
Mặc Trì Úy nhìn nụ cười hồn nhiên, trong sáng của Diệp Vi Nhã, nét mặt anh không thay đổi nhiều lắm, vẫn dáng vẻ thờ ơ và xa cách như cũ như thể không ai có thể khuấy động nội tâm của anh: “Ông cụ Diệp đã mời rất nhiều người trẻ tuổi tới đây, có lẽ họ thích hợp nhảy điệu đầu tiên với em hơn!”
Diệp Vi Nhã nghe anh nói xong thì nụ cười cô ta cứng lại, nhưng chỉ vài giây sau, cô lại nở nụ cười rực rỡ và lắc lắc cánh tay anh làm nũng: “Không chịu, không chịu đâu. Em không thích những người đàn ông chỉ biết nịnh bợ em, em chỉ thích nhảy với anh Mặc thôi!”
Mặc Trì Úy vẫn hờ hững, gương mặt anh tuấn lãnh đạm, ánh mắt đảo qua Diệp Vi Nhã nhìn Đường Tâm Nhan.
Bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim cô đập thình thịch.
Ánh mắt đen nhánh và sâu như vực sâu không đáy, ngoài mặt thì sóng yên biển lặng nhưng thực chất đang ẩn chứa cuộn trào mãnh liệt.
Cô cảm giác được anh đang không vui.
Cơ mà tại sao anh lại không vui chứ?
Có một cô gái trẻ ngọt ngào ôm lấy cánh tay anh làm nũng và mời anh khiêu vũ, có bao nhiêu người đàn ông không thích điều này!
Cô sờ mũi, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, cô bất chấp tất cả bước đến trước mặt anh!
Anh nhân cơ hội rút cánh tay đang bị Diệp Vi Nhã ôm lấy, anh ôm lấy eo nhỏ của Đường Tâm Nhan, bình tĩnh cất giọng nói: “Vi Nhã, đây là vợ của anh, nếu anh nhảy điệu đầu tiên với anh chỉ sợ sẽ khiến vợ anh không vui.”
Đường Tâm Nhan ngẩn người.
Dù chậm chạp thế nào, cô cũng hiểu được vì sao anh bảo cô làm bạn gái dự tiệc của anh!
Rõ ràng cô Diệp thích Mặc Trì Úy mà Mặc Trì Úy không thích cô ta, nhưng ông cụ Diệp là người có ơn với anh, không thể không giữ lại thể diện cho ông cụ Diệp, vì thế anh để đóng vai bia đỡ đạn.
Chương 143: Anh bất chợt hôn cô
Thảo nào lúc ở khách sạn, Thi Họa nói đừng đi theo anh tham dự tiệc rượu.
Có lẽ ngay từ đầu, anh chỉ muốn tìm người phụ nữ để làm bia đỡ đạn.
Nó chỉ thay đổi từ Thi Họa sang cô mà thôi.
Đường Tâm Nhan hơi siết chặt đầu ngón tay rũ xuống bên người, mặc dù trong lòng cô thấy hơi khó chịu vì anh lợi dụng cô, nhưng cô không biểu hiện trên mặt.
Diệp Vi Nhã không tin lời Mặc Trì Úy nói, cô ta quan sát Đường Tâm Nhan một lượt, nụ cười trên mặt không hề giảm: “Anh Mặc ơi, em thừa nhận người phụ nữ hôm nay anh dẫn theo không tệ, ngoại hình rất đẹp, nhưng anh đừng gạt em, cô ta không thể nào là vợ của anh!”
Mặc Trì Úy híp hai mắt lại, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi không cần nói dối để gạt em!”
Diệp Vi Nhã nhìn người đàn ông lạnh lùng đến tận xương trước mắt, nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ, ánh mắt cô ta đỏ bừng ngay tức khắc, cô ta hất hàm lên nói một cách kiêu ngạo: “Em không tin hai người là vợ chồng, cô ta chắc chắn là người phụ nữ anh dẫn theo để em biết khó mà lùi bước.”
Diệp Vi Nhã còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy luôn không có biểu cảm gì bất chợt cúi xuống hôn lên môi Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan bỗng dưng sửng sờ.
Cô trừng to hai mắt nhìn người đàn ông đang hôn cô trước mặt khách khứa với vẻ khó tin.
Trong đầu nhất thời trống rỗng.
Anh không có tiến sâu, mà chỉ nặng nề hôn trên môi cô.
Hơi thở nam tính nóng hầm hập và mát lạnh xông vào mũi cô, mang lại cảm giác rung động không nói nên lời.
Đôi mi dài run rẩy của cô lướt qua làn da trên khuôn mặt tuấn tú của anh, giống như cành liễu bị gió xuân thổi qua khiến anh nhột nhột.
Anh đặt lòng bàn tay to lớn của mình lên eo cô, và nhiệt độ của lòng bàn tay anh dường như làm cô tan chảy.
Nhiệt độ giữa môi hai người càng ngày càng cao, lòng cô càng lúc càng hỗn loạn.
Trái tim cũng hỗn loạn, còn có Diệp Vi Nhã.
Cô ta mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ khiếp sợ và không thể tin được.
Cô ta biết anh Mặc đã nhiều năm. Từ lúc chị Mạnh bỏ đi, anh chưa từng hôn bất kì người phụ nữ nào.
Nhưng bây giờ, anh lại hôn người phụ nữ anh dẫn theo.
Chẳng lẽ, bọn họ đã thực sự kết hôn?
Thân thể Diệp Vi Nhã lùi về phía sau hai bước, cô ta vô cùng đau lòng nhìn hai người họ hôn nhau thắm thiết.
Dù bố có mời rất nhiều người trẻ tuổi tài giỏi đến, nhưng cô ta không thích ai cả, cô ta chỉ thích anh Mặc thôi.
Thế mà để từ chối cô ta, anh đã kết hôn với người phụ nữ khác.
Diệp Vi Nhã lau những giọt nước mắt đang trào ra, cô ta nhào vào lòng ông Diệp vẫn luôn theo dõi tình hình bên này: “Ba ơi, ba nhất định phải giúp con, ngoài anh Mặc ra, con không cần ai cả!”
Ông Diệp vỗ vỗ bả vai đang run rẩy không ngừng của Diệp Vi Nhã, ông ta liếc nhìn Mặc Trì Úy bằng ánh mắt phức tạp: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được, con yên tâm, ba nhất định sẽ tìm cho con một người chồng tốt hơn Mặc Trì Úy .”
Diệp Vi Nhã dậm chân: “Cơ mà con chỉ thích anh Mặc, cuối cùng anh ấy và chị Mạnh đã chia tay. Cho dù anh ấy muốn kết hôn cũng phải cưới con, người phụ nữ kia dựa vào cái gì chiếm chỗ của con?”
Ông Diệp thấy không ít khách mời đang nhìn về phía bọn họ, ông nhíu mày: “Được rồi Vi Nhã, hôm nay con đừng bốc đồng nữa. Hãy cùng ba tiếp đãi khách khứa thật tốt.”
Biết rằng mục đích anh dẫn cô tới để từ chối cô Diệp, Đường Tâm Nhan dĩ nhiên thức thời không đẩy anh ra.
Sau khi nụ hôn kết thúc, ngoài trừ nhịp tim đập hơi hỗn loạn thì trông Đường Tâm Nhan vẫn bình thường.
Nhưng bình thường hơn cô là người đàn ông đã hôn cô.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh không nhuốm chút cảm xúc nào, ánh mắt ấy vẫn bình thản, trong suốt đến nỗi khiến trái tim cô cảm thấy có chút đau đớn và ngột ngạt.
Cô thực sự không hiểu anh, cũng không thể nhìn thấu anh!
Rõ ràng anh không yêu cô, tại sao lại cố chấp muốn cưới cô!
Chương 144: Tôi mãi mãi là của em.
Nếu không bị anh mê hoặc khiến tâm trạng thay đổi có lẽ cô cũng sẽ không thấy phiền muộn và lo lắng như thế.
Đường Tâm Nhan mân mê cánh môi bị anh hôn đến tê dại, cười nói: “Anh đi nói chuyện cùng khách hàng đi, tôi thấy hơi đói, tôi qua đó ăn chút gì đã.”
Không đợi Mặc Trì Úy nói gì, Đường Tâm Nhan đã xoay người đi về khu đồ ăn. Cầm lấy chén đĩa, cô chọn vài miếng tráng miệng mà cô thích. Đứng ở một góc kín đáo, cúi đầu dùng thìa xúc một miếng bỏ vào trong miệng. Rõ ràng rất ngọt ngào, nhưng sao cô lại cảm thấy đắng ngắt thế này.
Hàng mi dày và dài rũ xuống, như chiếc quạt nhỏ nhắn phác họa đường nét xinh đẹp trên gương mặt, phảng phất chút u buồn.
Cô lại ăn một miếng tráng miệng, cho vào miệng ra sức cắn. Mặc Trì Úy là tên xấu xa, không thích cô mỗi ngày còn trêu ghẹo cô làm cái gì. Nếu cứ trêu ghẹo cô thế này, cô không khống chế nổi trái tim mình mất. Toi rồi, còn cứ tiếp tục thế này, cô thực sự sẽ đổ gục anh mất thôi.
“Buổi tối ăn mấy đồ này không sợ béo hả?” Trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng nói trầm ấm, trong trẻo của người đàn ông, chiếc đĩa trong tay bị lấy đi, trong tay cô lại xuất hiện một đĩa hải sản.
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông không trò chuyện với người khác mà theo cô vào trong góc, cô bĩu môi trả lời: “Béo thì sao, cũng không cần anh thích.”
Anh cúi đầu cười: “Có béo tôi cũng thích.”
Đột ngột nghe được từ thích trong miệng anh, trái tim Đường Tâm Nhan đập điên cuồng, loạn hết cả lên. Không dám nhìn ánh mắt của anh, cô quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm: “Ai cần anh thích.”
Cô nói xong muốn rời đi, nhưng người nào đó lại duỗi đôi chân thon dài của mình ra, ngăn cản không cho cô đi. Cô không ngờ anh lại có thú vui xấu xa như vậy, suýt chút nữa thì cô đã bị ngã, cơ thể không ngừng run lên bần bật, anh liền thuận tay ôm cô vào lòng.
“Mặc Trì Úy, sao anh lại xấu xa như vậy chứ.” Cô đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cầm đĩa hải sản trong tay đổ lên mặt anh.
Mặc Trì Úy cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn, tinh xảo như được điêu khắc tiến lại gần, cách môi cô một khoảng chỉ bằng đốt ngón tay mới dừng lại: “Tôi không có hứng thú với Diệp Vi Nhã, nhưng nể mặt bố cô ta là ân nhân của tôi nên không thể trực tiếp cự tuyệt. Nếu em không đi cùng tôi, tôi sẽ gọi Họa Họa đi cùng, xung quanh tôi sẽ không xuất hiện những người phụ nữ không liên quan.”
Anh ấy đến đây để giải thích với cô sao? Cô mở miệng, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói trầm ấm, êm ái của anh vang lên: “Kết hôn với tôi, đời này em là người vợ duy nhất của tôi.”
Đường Tâm Nhan: “. . . . . .”
Anh nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi cô: “Đừng suy nghĩ linh tinh, tôi mãi mãi là của em.”
Một lúc lâu sau, Đường Tâm Nhan mới lấy lại tinh thần. Mặc Trì Úy đã rời khỏi góc đó, tay anh cầm ly rượu vang đỏ, mặc tây trang, đứng trong đại sảnh của bữa tiệc trò chuyện cùng các vị khách khác. Khuôn mặt tuấn tú nhưng biểu cảm của anh vẫn luôn lạnh lùng như mọi khi, hầu như toàn bộ thời gian đều là người khác nói, anh lắng nghe. Dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, khí chất cao quý, mặc dù khách mời của bữa tiệc không thiếu những chàng trai trẻ trung, tài giỏi, nhưng anh đứng giữa những người đó vẫn là người nổi bật nhất, như hạc giữa bầy gà.
Luôn chú ý tới tầm mắt của cô, anh đột nhiên đảo mắt, lướt qua tầng tầng lớp lớp người, nhìn về phía cô. Hai người bất ngờ không kịp tránh, ánh mắt chạm nhau trong không khí. Trong đầu cô lơ đãng hiện ra câu nói của anh: ‘Tôi mãi mãi là của em.’ Vành tai thoắt cái nóng bừng lên, cô thu hồi ánh mắt trước, cúi đầu, tập trung ăn.
Diệp Vi Nhã đứng ở lầu hai, nhìn thấy hết hành động của hai người. Hai tay cô ta nắm chặt lan can cẩm thạch, đầu ngón tay siết chặt như muốn bẻ gãy nó ra.
Chương 145: Cô nghĩ rằng anh ấy sẽ thật lòng yêu cô?
Sau khi ăn no, Đường Tâm Nhan vào toilet dặm lại lớp trang điểm.
Một lúc sau, tiếng giày cao gót thanh thúy từ bên ngoài truyền đến.
Đường Tâm Nhan không quan tâm cho đến khi giọng nói mềm giòn dễ vỡ của Diệp Vi Nhã vang lên: “Đừng tưởng rằng anh Mặc cưới cô vì anh ấy yêu cô nhiều bao nhiêu nhé!”
Đường Tâm Nhan liếc nhìn Diệp Vi Nhã qua gương, cũng không bỏ lỡ sự thù địch và sắc bén trong mắt cô ta.
Đường Tâm Nhan không muốn cãi nhau vô ích với cô ta, vì thế bỏ qua sự thù địch của cô ta, cô tiếp tục bình tĩnh dặm lại lớp trang điểm.
“Úi chà.” Diệp Vi Nhã cười giễu cợt: “Anh Mặc đưa cô tới chỗ An Nhã trang điểm phải không? An Nhã là bạn thân của tôi, cũng là thợ trang điểm chị Mạnh thích nhất.”
Tay cầm thỏi son của Đường Tâm Nhan hơi run lên.
Hóa ra người bạn thân nhiều năm thích Mặc Trì Úy mà An Nhã lại chính là Diệp Vi Nhã!
Chờ một chút, chị Mạnh nào?
Là bạn gái của Mặc Trì Úy?
Nhấp nhấp môi dưới, Đường Tâm Nhan cất thỏi son đi, nhìn dáng vẻ hung hăng vênh váo của Diệp Phi Nhã, khóe môi cô nở nụ cười châm chọc: “Cô Diệp, cô nói với tôi những điều này có ý gì? Mặc Trì Úy có thích cô hay không là chuyện của anh ấy, cô không cam lòng có thể đi tìm anh ấy, cô chạy tới đây huênh hoang với tôi để làm gì?”
Nghe những lời lẽ sắc bén, khác hẳn với Đường Tâm Nhan trong suy nghĩ của cô ta khiến Diệp Vi Nhã nhíu mày.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Dù anh ấy có cưới cô cũng vì người phụ nữ anh ấy yêu nhất đã rời xa anh, anh ấy cảm thấy kết hôn với ai cũng không quan trọng chứ hoàn toàn không phải vì yêu cô!”
Trái tim Đường Tâm Nhan nhanh chóng thắt lại.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Vi Nhã đang chờ cô biểu lộ vẻ đau lòng hoặc tức giận, cô nói với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu quả thật như những gì cô nói, sao anh ấy không kết hôn với cô? Người mù cũng nhìn ra được cô thích anh, anh ấy thông minh như vậy sao lại không nhìn ra?”
Diệp Vi Nhã hừ lạnh đáp: “Vì tôi khác với mẫu người anh ấy yêu!”
Thân thể của Đường Tâm Nhan hơi run lên.
Diệp Vi Nhã lấy điện thoại và mở ra một tấm hình: “Cô thấy chưa? Anh ấy luôn giữ tấm ảnh này bên người, tôi lén chụp được đấy!”
Đường Tâm Nhan nhìn thoáng qua tấm ảnh, người con gái trong hình quyến rũ như hoa, giống như một đóa hoa hồng đỏ đang nở rộ, từng nét trên mặt đều xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thán.
Đường Tâm Nhan cảm thấy cô và người phụ nữ trong ảnh không giống nhau, nói chính xác ra thì cô không đẹp bằng.
Nếu có chỗ nào tương tự thì đều có đôi mắt long lanh tỏa sáng, kiều diễm khiến người ta không thể dời mắt.
“Cô nhìn kỹ hai chữ ở góc dưới bên phải tấm ảnh xem!”
Diệp Vi Nhã phóng to tấm ảnh lên, Đường Tâm Nhan thấy rõ hai chữ: Cảnh Sâm.
Thu hồi tầm mắt, Đường Tâm Nhan nhìn vẻ mặt trong gương của mình đã có chút biến hóa, cô nở nụ cười, nhưng đáy mắt không nhuốm ý cười: “Cô Diệp ơi, cô tùy tiện cầm một tấm ảnh của ai đó có sẵn chữ ký giả đến đây hòng chia rẻ tôi với Mặc Trì Úy, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?”
Diệp Vi Nhã nhíu mày, giọng nói từ tốn nhưng đầy khẳng định: “Chẳng phải cô đã tin rồi sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, tấm ảnh này là bảo bối của anh Mặc, anh ấy đi đâu cũng mang theo nó. Nếu cô thật sự là vợ của anh Mặc, cô có thể nhân lúc anh ấy không để ý mà xem thử bản gốc. Hơn nữa, nét chữ của anh Mặc không phải ai cũng bắt chước được, nếu cô hiểu anh ấy, cô sẽ nhận ra đây có phải là chữ ký của anh ấy hay không.” Nói xong, cô ta cất điện thoại vào và nghênh ngang bỏ đi.
Chỉ còn một mình Đường Tâm Nhan đứng trong toilet, hai tay cô chống trên bàn đá cẩm thạch, vành mắt đỏ bừng, nhìn người phụ nữ chực khóc trong gương.
Cô ngẩng đầu lên và cố nén nước mắt.
Cô không yêu Mặc Trì Úy, tại sao phải cảm thấy đau lòng? Tại sao lại thấy mất mát? Tại sao lại thấy khó chịu?
Anh không chuyện gì tổn thương cô!
Là cô không biết tự lượng sức mình, chỉ vì vài câu nói của anh thì đầu óc cô đã choáng váng như lọt vào sương mù rồi!
Khuyết điểm lớn nhất của cô chính là quên mất nỗi đau khi vết sẹo đã lành.
Cô mới ly hôn với Phó Tư Thần chưa được mấy ngày, đã nảy sinh tình cảm với Mặc Trì Úy nhanh như vậy
May mắn thay, Diệp Vi Nhã đã cảnh tỉnh cô.
Làm người phải tự hiểu rõ chính mình, cô là người phụ nữ đã có một đời chồng, cô có tư cách gì để trở thành vợ anh?
Dùng đầu ngón chân cũng đoán được, anh cưới cô chắc chắn là có nguyên nhân.
Cô nhắm hai mắt lại, cố kìm nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, cô vội vàng lau đi, sau đó cắn chặt môi, cô tự nhủ với mình về sau phải kiểm soát trái tim mình thật tốt!
Chương 146: Nếu không yêu, xin đừng tốt với tôi
Đi ra khỏi toilet, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ bừng thì sắc mặt và khí sắc đã khôi phục bình thường.
Cô không phải là người thích biểu hiện sự yếu đuối ở trong lòng.
Thực ra cô biết không thể tin lời Diệp Vi Nhã hoàn toàn, dù sao cô ta cũng coi cô như tình địch.
Nếu cô và Mặc Trì Úy kết hôn vì tình yêu, cô chắc chắn sẽ tìm hiểu chuyện này có đúng hay không.
Nhưng bọn họ không phải.
Trước khi anh ngỏ lời kết hôn với cô, họ chỉ gặp nhau hai ba lần.
Nguyên nhân trong chuyện này là gì, điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ và suy nghĩ sâu xa.
Dù cô luôn nhắc nhở mình không được rung động với Mặc Trì Úy nhưng vẫn vô tình bị anh thu hút.
Đường Tâm Nhan rời đi mà không hề thất vọng, sau khi nói chuyện với Mặc Trì Úy, người đang nói chuyện với ông Diệp trong phòng tiệc, cô ấy đi ra bãi biển bên ngoài khách sạn.
Cô cầm ly whisky, cởi giày và đi chân trần trên bãi cát.
Sóng biển phát ra âm thanh vui tai giống như một bản nhạc có tiết tấu, gió mát thoảng qua, mang theo hơi biển mằn mặn phả vào chóp mũi, Đường Tâm Nhan ngửa đầu lên uống cạn ly rượu.
Mặc Trì Úy lo lắng cho Đường Tâm Nhan, sau khi chào tạm biệt ông Diệp, anh lập tức chạy tới bãi biển tìm cô.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của cô đang ngồi trên bãi biển.
Cô đặt chân trên bờ biển, thi thoảng bọt sóng ùa vào sẽ che lấp mu bàn chân trắng nõn của cô.
Không biết cô đang nghĩ gì, mà tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.
Anh đi tới ngồi xổm bên người cô, nhìn gò má hồng hồng và ánh mắt mê ly của cô, anh thấp giọng hỏi: “Em đã uống rượu à?”
Đường Tâm Nhan nhướng mi dài nhìn người đàn ông đẹp trai như tranh vẽ bên cạnh, cô cười hihi đáp: “Đúng vậy, tôi vừa uống một ly whisky.” Rượu này có tác dụng chậm rất mạnh, sẽ làm người uống nó cảm thấy chóang váng.
Mặc Trì Úy vén mái tóc dài bị gió biển thổi bay đến bên má, che khuất đôi mắt hạnh, nhìn cô cười dịu dàng như lộ ra chút bi thương khó hiểu, anh nhíu mày hỏi: “Có chuyện không vui hả?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu như trống bỏi, cô cười hơi có vẻ ngốc nghếch: “Đâu có chuyện gì không vui, thật ra con người phải học được cách chấp nhận, học được cách nhìn rõ sự thật và phải học cách kiểm soát bản thân…”
Mặc Trì Úy không hiểu cô đang nói gì.
Đêm về khuya, gió càng lớn.
Cô mặc quần áo mỏng, Mộ Chỉ Vĩ sợ cô say gió biển sẽ bị cảm lạnh, vì vậy anh đưa tay về phía cô: “Đứng dậy, chúng ta trở về khách sạn.”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nói.
Tuy nhiên, cô không nhúng tay vào tay anh.
Cô loạng choạng đứng dậy trên bãi biển với đôi bàn tay nhỏ bé của mình.
Cách Đường Tâm Nhan nhìn cô, tự hỏi có phải là ảo giác của anh không, anh luôn cảm thấy cô xa lánh anh một cách khó hiểu.
Cô ôm trán, loạng choạng đi theo anh ra ngoài khách sạn.
Vốn dĩ tưởng rằng uống một ly rượu whisky thì sẽ không say, nhưng cô lại bỏ qua hiệu lực của rượu.
Đầu anh chìm xuống như một tảng đá ngàn đô, bước đi loạng choạng như sắp gục ngã bất cứ lúc nào.
Mặc Trì Úy nhìn dáng vẻ của cô, bước đi chắc chắn, thân ảnh cao lớn dừng lại trước mặt cô.
“Tôi cõng em đến chỗ đậu xe.”
Nhìn tấm lưng thon dài và rắn chắc của anh, viền mắt cô chua xót cực kì.
Mặc Trì Úy à Mặc Trì Úy, nếu như anh không yêu tôi, xin anh đừng tốt với tôi!
Tôi không phải là người làm bằng đá hay người làm bằng gỗ không có trái tim!
Thấy cô sững sờ không nhúc nhích, anh quay đầu lại nhìn cô: “Muốn tôi cõng em hay bế kiểu công chúa?”
Đường Tâm Nhan mím chặt môi, sau khi cố gắng kìm chế sau xúc cô mới ghé vào lưng anh.
Chương 147: Mặc Trì Úy, chúng ta chia tay đi! (1)
Đường Tâm Nhan nằm sấp trên tấm lưng khỏe khoắn rộng lớn của anh và nhẹ nhàng quàng hai tay qua vai anh.
Hai tay anh nâng đầu gối cô lên, nhiệt độ trong lòng bàn tay ngấm vào da thịt khiến trái tim cô như bị thứ gì đó là phẳng.
Đón lấy gió mát, thậm chí cô đang nghĩ người con gái nào được anh yêu thật sự rất hạnh phúc!
Mặc dù bề ngoài trông anh rất lạnh lùng xa cách người khác, nhưng chỉ cần được anh đặt trong lòng, thì anh sẽ biến thành người đàn ông tốt, dịu dàng hoàn mỹ đến mức không thể xoi mói.
Chẳng qua điều đó không liên quan gì tới Đường Tâm Nhan cô!
Bước chân của anh rất vững vàng, khi đi không phát ra bất kì tiếng động nào, khiến cô cảm thấy vừa ấm áp vừa an toàn.
Lúc đi ra khỏi khách sạn, không ít người nhìn bọn họ bằng ánh mắt kì lạ hoặc nhỏ giọng thảo luận, cô và anh đều không để ý.
Cô tự nhủ với mình, đây là lần cuối cùng cô lưu luyến sự ấm áp của anh.
Thực ra thì ở bên anh như thể một giấc mộng hoa lệ huyền ảo, bây giờ khi tỉnh mộng, cô phải trở về với hiện tại.
Trên đời này, không ai đối tốt với cô mà không có lý do, cũng không tự dưng đối xử tệ với cô.
Mỗi người đều có sự lựa chọn và sự kiên trì của riêng mình, còn cô tuyệt đối không thể trở thành vật thay thế của người khác.
Cô chính là cô, cô có một không hai.
Về đến khách sạn, Đường Tâm Nhan muốn quay lại phòng ở tầng hai mươi sáu, Mặc Trì Úy cũng không miễn cưỡng cô nữa.
Sau khi cô vào toilet tắm rửa xong xuôi, bước ra ngoài với mái tóc dài ẩm ướt thì chuông cửa vang lên.
Cô nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Mặc Trì Úy xách theo chiếc túi đứng ở ngoài cửa.
Trái tim cô đập thình thịch, lưng áp vào khung cửa, đầu ngón tay cuộn lại thành nắm đấm.
Anh tới tìm cô có việc gì sao?
Tiếng chuông cửa vang lên hồi lâu, cuối cùng trở nên im lặng.
Cô lại nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo một lần nữa.
Không còn thấy bóng dáng của anh ở cửa nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có cảm xúc mờ mịt khiến cô không thể giải thích rõ ràng.
Nó giống như một sự mất mát mờ nhạt!
Cô cười tự giễu, rõ ràng cô không muốn có bất kì quan hệ nào nữa, cô thấy mất mát cái quái gì chứ!
Mở cửa ra, cô thò đầu ra ngoài liếc nhìn.
Phát hiện người đàn ông vốn đã bỏ đi, lúc này đang lười biếng nghiêng người tựa vào một chỗ mắt mèo không nhìn thấy, cả người cô sửng sốt.
Sau khi phản ứng kịp, cô định đóng cửa lại, nhưng giây tiếp theo, người đàn ông đó đã vươn bàn tay to luồn vào khe cửa muốn đóng lại.
Nếu miễn cưỡng đóng cửa sẽ kẹp trúng tay anh.
Cô nhíu mày: “Bỏ tay ra!”
Làm như không nghe thấy lời cô nói, chẳng những người đàn ông không lấy tay ra, ngược lại còn dùng sức đẩy cánh cửa ra.
Đường Tâm Nhan không ngờ anh sẽ trực tiếp đẩy cửa, cơ thể cô hơi loáng choáng lùi về phía sau một bước, bả vai đập vào tủ, đau đến mức viền mắt cô lập tức trở nên đỏ bừng.
Mặc Trì Úy nhanh chóng bước lên phía trước ôm cô vào lòng, giọng nói khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu cô: “Không sao chứ?”
Đường Tâm Nhan không quan tâm đến cơn đau, cô dùng hết sức để đẩy anh ra.
Không nói với anh câu nào, cô xoay người bước vào phòng ngủ.
Mặc Trì Úy đóng cửa lại và đi theo cô.
Anh kéo cánh tay cô nói: “Để tôi coi trên lưng em có vết bầm không?”
Đường Tâm Nhan hất tay anh ra, cô ngồi xuống ghế sopha, hai tay ôm lấy đầu gối, giữa lông mày hiện lên vẻ ảm đạm và im lặng.
Mặc Trì Úy sờ lên đầu nhỏ của cô: “Bà Mặc làm sao vậy?”
Người đàn ông sát phạt quyết đoán ở trên thương trường nhiều năm, dĩ nhiên có thể cảm nhận được tâm trạng mẫn cảm có gì đó không ổn của cô.
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết hờ hững của anh dưới ánh đèn, trái tim cô nặng trĩu: “Mặc Trì Úy, tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy? Vì sao anh lại cưới tôi?”
Câu hỏi này cô chỉ hỏi một lần duy nhất, cô rất hy vọng anh có thể trả lời thẳng thắn cho cô biết.
Chương 148: Mặc Trì Úy, chúng ta chia tay đi! (2)
“Diệp Vi Nhã đã nói gì với em?” Ánh mắt anh trở nên sắc bén, khuôn cằm hoàn mỹ hơi căng cứng.
Trên người anh phát ra hơi thở lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Đường Tâm Nhan nặng nề cắn môi dưới, anh không trực tiếp trả lời cô, mà hỏi Diệp Vi Nhã đã nói gì với cô?
Chẳng lẽ, anh đang sợ Diệp Vi Nhã sẽ nói gì với cô ư?
Cô lắc đầu: “Cô ta không nói gì với tôi cả, chỉ không nghĩ rằng anh có thể kết hôn với tôi.”
Mặc Trì Úy đưa tay ôm cô vào lòng, hàm dưới tựa trên vai cô: “Đừng tin cô ta, em là vợ anh, chỉ cần tin anh là được.”
Đôi mi dài của Đường Tâm Nhan khẽ vỗ như cánh bướm bị thương, trong đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời thoáng hiện lên tia ngỡ ngàng. Sau vài giây im lặng, cô nhìn về phía anh, dường như đã đưa ra quyết định, vẻ mặt cô trở nên kiên định: “Mặc Trì Úy à, chúng ta dừng lại ở đây đi!”
Không khí xung quanh gần như yên tĩnh lại.
Anh không nói gì, mím chặt môi mỏng, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.
Đường Tâm Nhan không dám nhìn anh, cô rũ mắt xuống, trái tim không ngừng thắt lại có loại cảm giác khó thở.
Cô thừa nhận những lời Diệp Vi Nhã nói đã tác động không nhỏ đến trái tim cô.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến cô nói lời chấm dứt với anh.
Nguyên nhân lớn nhất chính là, cô sợ mình yêu anh!
Sự tổn thương của Phó Tư Thần đã để lại nỗi đau rất lớn trong lòng cô, cô sợ nếu mình rơi vào tay giặc lần nữa, sau này sẽ càng tổn thương nhiều hơn!
Dẫu sao, Mặc Trì Úy còn xuất sắc hơn Phó Tư Thần, chỉ cần tiếp xúc trong thời gian dài, cô nhất định sẽ không kiểm soát được trái tim mình.
Cô thật sự không muốn nếm trải lại cảm giác tim đau như dao cắt, sống không bằng chết!
Cho nên nhân cơ hội cô vẫn chưa đắm chìm hoàn toàn, thẳng thừng vạch rõ ranh giới mới là hành động sáng suốt.
Thời gian dường như dừng lại dài như một thế kỷ.
Ngay lúc cô tưởng rằng anh sẽ không lên tiếng, thì anh lạnh lùng đáp lại: “Tôi xem như em đang nói đùa.”
Đường Tâm Nhan muốn thoát khỏi đùi anh, nhưng anh lại giữ chặt lấy eo cô không buông, cô nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh, nổi cáu nói tiếp: “Tôi không nói đùa, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ này nữa. Trước khi kết hôn tôi đã nói, mỗi người có cuộc sống riêng, tôi không muốn có dính dáng gì về mặt tình cảm với anh cả.”
Anh hơi nhíu mày kiếm: “Em sợ mình sẽ yêu tôi?”
Sợ yêu anh à?
Quả thực là như vậy.
Đừng thấy bề ngoài cô tỏ ra lạc quan mạnh mẽ, thực chất bên trong cô rất tự ti, nhạy cảm lại yếu đuối.
Cô chủ nhà họ Đường trước kia không trời không sợ đất đã sớm biến mất sau cái chết của ba cô rồi.
Đường Tâm Nhan dùng sức nhắm mắt lại, môi đỏ mọng rướn lên nụ cười đẹp đẽ: “Yêu anh sao? Tổng giám đốc Úy à, anh thực sự nghĩ rằng mình là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở hả? Tình cảm thuở thanh mã trúc mã giữa tôi và Phó Tư Thần còn cứng hơn vàng, anh cho rằng chúng ta quen biết nhau chưa được một tháng, tình cảm có thể so với tình cảm hai mươi mốt năm qua giữa tôi và anh ta à?”
Tất cả sự thờ ơ, châm biếm đều hiện rõ qua đôi mày đen như mực của cô, như thể cô chẳng quan tâm gì tới anh cả.
Gương mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy hơi trầm xuống, bàn tay đặt bên eo dùng thêm sức: “Vì thế..”
“Vì thế tôi sẽ không yêu anh, sẽ không tiếp tục mập mờ với anh nữa!”
Mặc Trì Úy nhìn đăm đăm vào đôi mắt sâu thẳm đen nhánh không xuyên thấu chút ánh sáng của cô, giọng nói trầm trầm, lộ ra sự lạnh lùng tàn bạo: “Em nói thật sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu, cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình, giọng nói của cô bình tĩnh và thờ ơ đến lạ: “Mặc dù tôi không thể quên được Phó Tư Thần, nhưng tôi hứa với anh sẽ không làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với anh trong hôn nhân, về chuyện này tôi tôi có thể bảo đảm và có thể làm được. Nếu như một ngày nào đó anh muốn ly hôn, cứ gửi tin nhắn, tôi sẽ chờ anh ở cửa cục dân chính.”
Chương 149: Cô còn quan tâm anh hơn cô tưởng tượng
Sau khi cô nói xong, trong không khí im lặng như tờ.
Trái tim Đường Tâm Nhan siết chặt từng cơn, nước mắt trong hốc mắt cứ trào ra làm mờ tầm mắt cô.
Chưa đầy một tháng quen biết, nói xong lời phân rõ ranh giới sao trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác đau khổ và không nỡ thế này.
Cô thực sự không dám tưởng tượng nếu thêm một thời gian ngắn nữa, cô sẽ biến thành cái gì?
Cô cố gắng đứng lên khỏi đùi anh, mở cửa phòng và chỉ ra bên ngoài: “Sau khi giặt sạch lễ phục tôi sẽ trả lại cho anh, bây giờ tôi hơi mệt, mời anh đi cho!”
Mặc Cảnh Sâm nặng nề đứng lên khỏi sopha, thân hình cao ngất bước ra, nhìn thoáng qua người phụ nữ ngay cả liếc nhìn anh một cái cô cũng không muốn: “Em thật sự muốn vạch rõ ranh giới với tôi?”
Đường Tâm Nhan hơi run lên, nhưng cô cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, cô gật đầu đón lấy đôi mắt sâu thẳm của anh: “Đúng, tôi không muốn tiếp tục gạt anh nữa. Dù tôi hận Phó Tư Thần, cơ mà nếu không yêu thì lấy đâu ra hận? Lúc đầu ở bên anh, vì tôi chỉ muốn trả thù anh ta, anh ta có thể tìm Đường Vũ Nhu thì tôi cũng có thể tìm một người đàn ông khác nổi bật hơn anh ta!”
“Tôi không biết tại sao anh lại đối xử tốt với tôi, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
“Anh đã nói nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, thì anh đồng ý bước 99 bước còn lại, chỉ có điều, một bước tôi cũng không muốn bước.”
“Ban đầu, tôi còn muốn dựa vào quan hệ của anh để trở về đoàn phim “Truyền thuyết mỹ nhân”, nhận được tài nguyên tốt hơn. Tuy nhiên, tôi không phải là loại người gặp ai cũng lợi dụng, thấy anh đối tốt với tôi, ra mặt giúp tôi, trong lòng tôi rất áy náy, tôi không muốn tiếp tục lừa anh nữa…”
Sự thay đổi nho nhỏ xuất hiện giữa hai hàng mày rậm của Mặc Cảnh Sâm: “Hóa ra em nghĩ như thế.”
Giọng điệu của anh không phập phồng, thậm chí không có chút dao động, nhưng Đường Tâm Nhan cảm nhận được sự hung ác nham hiểm thật sự phát ra từ trong xương của anh.
Cô sợ một khi anh không vui sẽ thò tay bóp cổ cô.
Cơ mà anh không làm vậy, sau khi im lặng nhìn cô hồi lâu, anh đứng dậy rời khỏi chỗ cô.
Đường Tâm Nhan đóng cửa xong, thân thể mảnh mai của cô chậm rãi trượt dọc xuống theo ván cửa.
Cô ngã xuống đất siết chặt hai tay, đầu ngón tay dùng sức cắm vào lòng bàn tay.
Hốc mắt cô đỏ ửng, mũi chua xót vô cùng, cô vùi mặt vào trong đầu gối, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Phó Tư Thần tổn thương cô, cô còn chưa khóc, khi ly hôn với Phó Tư Thần cô cũng không khóc, nhưng lại vì một Mặc Cảnh Sâm…
Dường như cô còn quan tâm anh hơn cô tưởng tượng.
Một người thương tích đầy mình chưa kịp bình phục, thực sự không thích hợp để bước vào một tình yêu khác.
Vì cô biết sau khi cô quan tâm ai đó, một hành động vô tình của đối phương cũng có thể khiến cô trông gà hóa cuốc, đau lòng không thôi!
May mắn thay, chân cô vẫn chưa lún sâu, lời Diệp Vi Nhã nói đã thức tỉnh cô.
Trong phòng tổng thống trên tầng 28.
Mặc Cảnh Sâm mặc áo sơ mi đứng ngoài ban công, ba cúc áo sơ mi mở rộng lộ ra chút phóng khoáng và gợi cảm.
Trên tay trái kẹp một điếu thuốc, tay phải cầm chiếc điện thoại màu đen.
Anh nhìn cảnh đêm sầm uất bằng ánh mắt u ám trong chốc lát rồi gọi điện thoại cho Diệp Vi Nhã.
Diệp Vi Nhã biết Mặc Cảnh Sâm không thích người khác bàn chuyện riêng tư sau lưng anh, khi anh nổi giận đáng sợ như thế nào, cô ta đã từng chứng kiến.
Nếu Đường Tâm Nhan chất vấn anh, với sự thông minh của anh, chắc chắn sẽ đoán ra cô ta đã nói gì đó với Đường Tâm Nhan.
Vì thế khi tiệc tối chưa kết thúc, cô ta đã lên máy bay bay đi nước ngoài.
Mặc Cảnh Sâm không gọi được cho Diệp Vi Nhã, đang định gọi vào số riêng của nhà họ Diệp, thì có một cuộc gọi đường dài gọi tới.
Sau khi tiếp điện thoại, anh ta nghiêm nghị bấm số gọi cho Giản Thành: “Đặt giúp tôi vé máy bay sớm nhất đến nước Y.”
Bên phía An Thành.
Đường Vũ Nhu nhận được điện thoại của Giang Na Nhi và biết rằng Đường Tâm Nhan đã ở bên Mặc Cảnh Sâm, cô ta gần như muốn cắn nát răng.
Vì sao Đường Tâm Nhan lại tốt số như vậy?
Đã không còn Phó Tư Thần, giờ lại tới Mặc Cảnh Sâm!
Còn cô ta thì sao?
Hôm nay cô ta đi tìm Phó Tư Thần, nghe lén được cuộc nói chuyện của anh ta và Đỗ Mỹ Quyên.
Anh ta nói dù anh ta ly hôn với Đường Tâm Nhan cũng sẽ không cưới cô. Sau khi ly hôn anh ta mới phát hiện, trong lòng vẫn luôn không thể quên được Đường Tâm Nhan. Ở bên Đường Vũ Nhu chỉ là qua đường thôi, anh ta thích sự dịu dàng và chủ động của cô ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cưới cô ta về trở thành bà Phó danh chính ngôn thuận.
Giấc mơ cả đời cô ta là trở thành bà Phó, cô ta làm sao có thể từ bỏ khi chỉ cách một bước nữa sẽ thành công?
Không được, tuyệt đối không được!
Cô ta phải nghĩ cách để anh ta cưới cô ta!
Chương 150: Mất ngủ vì anh
Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường, trở mình qua lại không ngủ được.
Trong đầu cô không ngừng hiện lên tấm ảnh Diệp Vi Nhã đưa cho cô xem.
Người phụ nữ Mặc Cảnh Sâm từng yêu quả nhiên đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thậm chí cô là phụ nữ còn cảm thấy rung động.
Còn cô thì sao?
Mặc dù cô trông không xấu nhưng còn quá trẻ, không có sức hấp dẫn bằng người phụ nữ đó.
Trở mình, cô nằm ở trên giường, hai tay siết chặt thành nắm đấm đấm vào gối.
Tại sao cô lại mất ngủ vì Mặc Cảnh Sâm?
Để ý anh thích ai, để ý anh có xem cô như thế thân không làm gì?
Những tổn thương mà Phó Tư Thần mang lại, lẽ nào cô đã quên nhanh như vậy sao?
Nhắm mắt lại, cô ép mình phải chìm vào giấc ngủ.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, cô cầm lên xem thử.
Tin nhắn Mặc Cảnh Sâm gửi tới: Tôi phải ra nước ngoài một chuyến, khoảng năm ngày sau sẽ trở về.
Đường Tâm Nhan cắn môi, không hiểu anh có ý gì.
Cô đã nói rõ với anh hết rồi, anh có đi nước ngoài hay không thông báo với cô làm gì.
Vốn muốn nhắn cho anh bốn chữ: Lên đường bình an. Nhưng suy nghĩ một hồi, cô vẫn xóa những chữ đã gõ xong.
Nếu đã quyết định vạch rõ ranh giới, thì đừng có dính dáng gì với nhau nữa.
Hậu quả của việc mất ngủ là hôm sau sắc mặt không tốt lắm, quầng thâm dưới mắt rất nghiêm trọng.
Rửa mặt, ăn sáng xong, cô trả phòng rồi trở về An Thành.
Vừa xuống máy bay, cô liền nhận được cuộc gọi của Quý Tịnh.
“Chị bảo Diệp Nhiễm lái xe đến đón em, em đừng ở lại sân bay, lập tức lên xe đến phòng làm việc của chị.”
Trước giờ giọng nói Quý Tịnh luôn bình tĩnh, nhưng lúc này lại xen lẫn chút lo lắng, Đường Tâm Nhan hơi nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì xảy ra hả?”
“Hôm qua, Đường Vũ Nhu mới tuyên bố cô ta sắp kết hôn với Phó Tư Thần, hôm nay có vài tấm ảnh chụp em và Phó Tư Thần ở bên nhau bị phơi bày. Fan của Đường Vũ Nhu vẫn cho rằng Phó Tư Thần là chồng chưa cưới của Đường Vũ Nhu, bây giờ ảnh chụp giữa em và Phó Tư Thần nổ ra khiến trên mạng nổ tung, fan Đường Vũ Nhu tuyên bố muốn xé xác em!” “Em lên mạng xem thử.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Tâm Nhan lên mạng đăng nhập weibo.
Là những tấm ảnh lần trước cô “quyến rũ” Phó Tư Thần ở San Hô Viên.
Không biết do ai chụp, nhưng từ góc chụp được chọn…thoạt nhìn cô giống hồ ly tinh hại nước hại dân khiến người ta chán ghét.
Đường Tâm Nhan dùng chân cũng đoán được, những tấm ảnh này do Đường Tâm Nhan phơi bày.
Tuy nhiên cô không nghĩ ra, đêm đó rốt cuộc ai đã lẻn vào căn hộ để chụp những bức ảnh đó?
“Tâm Nhan!” Diệp Nhiễm đeo một chiếc túi lớn trên lưng bước tới gần Đường Tâm Nhan, cô ấy móc ra nón và khẩu trang: “Mau đeo vào rồi đi theo tớ, phóng viên cũng đang ở sân bay.”
Hai người vừa bước ra khỏi sân bay, có rất nhiều phóng viên chạy đến bao quanh bọn họ.
“Tâm Nhan ơi, cô có thể giải thích rõ một chút về chuyện cô quyến rũ chồng sắp cưới của chị mình trong bức ảnh không?”
“Tâm Nhan à, sao cô lại chọn làm người thứ ba của chị mình?”
Vô số ánh đèn flash khiến Đường Tâm Nhan gần như không mở mắt ra nổi.
Diệp Nhiễm đứng ngăn trước mặt Đường Tâm Nhan, cô ấy lấy chai xịt hơi cay để đề phòng háo sắc ra và xịt lên mặt những phóng viên đang đặt câu hỏi.
Thấy cảnh tượng như vậy, Đường Tâm Nhan muốn cản cũng không còn kịp nữa.
Diệp Nhiễm giữ chặt tay Đường Tâm Nhan, nhân cơ hội phóng viên không chú ý đã kéo cô lên xe.
Việc Diệp Nhiễm dùng xịt hơi cay đối phó người ta, sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, giới truyền thông sẽ thêm mắm dặm muối hắc cô nhiều hơn.
“Đám phóng viên đó thật đáng ghét! Đáng lý ra tôi nên đánh vào miệng thối của bọn họ một cái!” Diệp Nhiễm vừa lái xe vừa tức giận.
“Nhiễm à!” Đường Tâm Nhan hung hăng nhìn Diệp Nhiễm, cô nhấn mạnh: “Vừa rồi cậu làm như vậy là không đúng. Ở trong giới giải trí này, cậu đừng nên xung đột trực tiếp với phóng viên, tôi nghĩ rằng cậu hiểu điều này chứ!”