Mặc cho Đường Vũ Nhu gắt gao giữ chặt lấy Phó Tư Thần, nhưng rốt cuộc cách biệt sức lực giữa nam nữ là qua lớn, cô ta có xuất ra khí lực toàn thân cũng không thể ngăn cản anh ta được.
Trong ảnh, Đường Vũ Nhu ngồi trên đùi người đàn ông trẻ tuổi, hai người chơi đánh bạc ở sòng bài Las Vegas, trong đó có một tấm, có lẽ người đàn ông đã thắng tiền, Đường Vũ Nhu cười trong trẻo và hôn lên mặt anh ta, người đàn ông trực tiếp nhét thẻ đánh bài thắng được vào trong nội y của cô ta.
Xem xong những bức ảnh, khuôn mặt anh tuấn của Phó Tư Thần u ám mau chóng chảy thành nước.
Phóng viên chứng kiến hết cảnh hay này đến màn hay khác, mỗi người đều hăng như tiết gà kích thích.
Ánh đèn máy ảnh láo liên chớp tắt không ngừng, nếu không phải có bảo vệ ngăn lại không cho bọn họ tiến lên, phỏng chừng những tấm ảnh trong tay Phó Tư Thần đã sớm bị bọn cướp đi.
“Vũ Nhu tiểu thư, cô trước màn ảnh đi theo lộ tuyến ngọc nữ thanh thuần, nhưng từ sâu trong xương cốt lại ăn chơi phóng túng đến thế, cô đem chúng tôi lừa dối đến thảm hại!”
“Thiệt thòi cho chúng tôi còn suốt đêm viết bản thảo tẩy trắng cho cô, hừ, không nghĩ cô lại vô sỉ hèn hạ đến thế, không chỉ giành bạn trai với em gái mình mà ở ngoại quốc còn gianh luôn cả vị hôn phu của vị tiểu thư béo này, còn lừa cra tài sản của cô ấy, loại người như cô, thật sự nên xuống địa ngục!”
Đường Vũ Nhu khóc lóc liên tục lắc đầu, đôi môi không chút huyết sắc run rẩy không ngừng: “Không phải như vậy, mọi người đều bị người phụ nữ này lừa rồi, vị hôn phu của cô ta căn bản không thích cô ta, là cô ta sống chết dây dưa làm phiền người ta không tha, tài sản cũng là do cô ta tự mình ký tên đồng ý chuyển nhượng cho vị hôn phu của cô ta…”
Đường Vũ Nhu khóc không ra hơi, nếu đổi lại ngày trước mọi người nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ta nhất định sẽ nảy sinh tấm lòng thương cảm, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nói tiếp một câu đã hoàn toàn đánh ngã cô ta xuống địa ngục: “Cô tại sao lại biết rõ chuyện giữa bọn họ đến vậy? Tôi nghĩ, không có người phụ nữ nào nguyện ý đem toàn bộ tài sản chấp tay dâng tặng cho tra nam cùng tiểu tam cả!”
Đường Vũ Nhu cất cao giọng và xúc động quát lên: “Đường Tâm Nhan, cô câm miệng cho tôi!”
Trầm mặc hồi lâu Phó Tư Thần lên tiếng cắt ngang lời Đường Vũ Nhu: “Người nên câm miệng chính là cô!”
Đường Vũ Nhu trừng to đôi đồng tử, cô gắt gao giữ chặt cánh tay Phó Tư Thần, đôi mắt mịt mờ dày hơi nước đầy hoảng sợ cùng bối rối: “Tư Thần, anh đừng tin những lời bọn họ nói, người phụ nữ này khẳng định là do gã đàn ông có quan hệ bất chính bên ngoài của Đường Tâm Nhan tìm đến để đối phó với em…”
“Đường Tâm Nhan, Hà Quỳ bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ đánh cho xuất huyết não, anh ta được đưa đi cấp cứu bất quá không cứu được, sắp chết rồi, nhưng anh ta một lòng vẫn nhớ đến cô, nếu như cô còn lương tâm, thì hãy cùng tôi trở về nước, gặp mặt anh ta lần cuối!” Người phụ nữ béo nói.
Đường Vũ Nhu không hề nhìn lấy người phụ nữ béo lấy một lần, tựa hồ chẳng hề nghe thấy những lời cô ta nói, trong mắt cô chỉ có vẻ mặt lạnh băng của Phó Tư Thần, cô sợ anh ta bỏ cô mà đi: “Tư Thần, trong lòng em chỉ có một mình anh, em không hề làm qua những việc có lỗi với anh, em có còn trong sạch hay không, không phải anh là người biết rõ nhất sao?”
“Ha” Người phụ nữ béo cười một tiếng: “Đường Tâm Nhan, cô rốt cuộc đã đến bệnh viện phẫu thuật vá màng trinh bao nhiêu lần thế?”
Câu nói cuối cùng của người phụ nữ béo như cọng rơm cuối cùng lấn át đi hết những cảm tình Phó Tư Thần đối với Đường Vũ Nhu, anh ta dùng lực hất tay cô ra, lùi mình về sau hai bước.
Đường Vũ Nhu muốn níu giữ lấy anh ta lần nữa, lại bị anh ta ghét bỏ tránh đi, dáng vẻ âm trầm, chịu đả kích quá độ, một lúc sau, mới tràn đầy kinh thường, cười lạnh một tiếng “Đường Vũ Nhu, tôi bị cô lừa gạt thật thảm!” Nói xong, vội bước nhanh rời đi.
Đường Vũ Nhu hoảng sợ rơi lệ, lại lần nữa trào dâng, cô muốn đuổi theo Phó Tư Thần rời đi, nhưng lại bị phóng viên cùng người phụ nữ béo ngăn lại.
Nhìn những bóng người vây công, cô ta xoay đầu, liếc nhìn Đường Tâm Nhan.
Đáy lòng, lan tràn nồng đậm một cỗ hận ý cùng không cam lòng!
Chương 162: Chủ động gọi điện thoại cho anh
Đường Tâm Nhan cảm nhận được ánh mắt vừa căm ghét lại không căm lòng của Đường Vũ Nhu, cô ta hất cằm lên, nghênh đón cô bằng ánh mắt lạnh như băng.
Đôi khi cô thực sự không thể hiểu được mạch não của Đường Vũ Nhu, rơi vào kết cục như ngày hôm nay, chẳng lẽ không phải là do chính bản thân cô ta một tay tạo thành sao?
Cô ta có tư cách gì mà oán hận người khác?
Bất quá cô một chút cũng không hề đồng tình với Đường Vũ Nhu, nếu hôm nay không có sự giúp đỡ của Mặc Trì Úy thì kết cục của cô có khi còn thảm hại hơn so với Đường Vũ Nhu.
Nghĩ đến Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan mới nhận ra Giản Thành luôn đứng bên cạnh cô lúc này đã biến mất, cô vội vàng ngẩng đầu lên, ngước nhìn lên chỗ trên lầu hai kia.
Bóng dáng chi lan ngọc thụ kia đã biến mất.
Đường Tâm Nhan từ trước đến nay luôn là một người yêu ghét rõ ràng, cô biết rất rõ rằng nếu không có Mặc Trì Úy kịp thời ra tay giúp đỡ, danh tiếng và tiền đồ của cô sẽ bị hủy hoại, mẹ cô cũng có thể gặp nguy hiểm.
Không cần biết anh kết hôn với cô vì mục đích gì, nhưng mà đối với chuyện hôm nay mà nói, cô muốn nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh!
Đường Vũ Nhu nhìn thấy Đường Tâm Nhan chạy ra khỏi hiện trường buổi họp báo, cô ta muốn theo cô ra ngoài, nhưng mà các phóng viên đem cô ta vây lại đến một con kiến cũng chui không lọt.
Trong bụng đột nhiên quặn đau, sắc mặt cô ta càng ngày càng tái nhợt, trên trán rơi xuống từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh.
“Tôi khó chịu quá, mau, mau đưa tôi đến bệnh viện …” Con của cô ta nhất định phải giữ lại, nếu không có đứa bé này, cô ta thật sự sẽ xong đời!
Còn chưa kịp nói xong thì trước mắt cô ta đã tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
…
Đường Tâm Nhan chạy đến đại sảnh khách sạn, nhìn thấy Diệp Nhiễm đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa xoay, cô gấp gáp hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu có nhìn thấy Mặc Trì Úy không?”
Diệp Nhiễm nghĩ đến bóng dáng quyến rũ mê người vừa rời đi cách đây vài phút trước, cô ta gật đầu nói với tâm trạng không rõ ràng: “Có thấy, hình như anh ấy có việc gấp thì phải, rời đi rất vội vàng.” Vừa nói, nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đầy hâm mộ nói,” Tâm Nhan, cậu may mắn thật đấy, lại có thể tìm được một người chồng có năng lực như anh Mặc…”
Đường Tâm Nhan cong môi cười một tiếng, vừa chuẩn bị nói cái gì đó, lại nghe thấy Diệp Nhiễm than thở nói: “Chẳng qua, với tư cách là một người bạn thân tốt, tớ vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, đừng chữa lành vết sẹo liền quên đau, anh ta cho cậu một chút ngon ngọt, cậu liền quên mất rằng anh ta là một người đã có người trong lòng sao? Cậu và anh Phó từng là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt như vậy, ban đầu tớ còn cho rằng các cậu sẽ kết hôn rồi cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, nhưng mới bao lâu liền…”
Thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan có chút thay đổi, Diệp Nhiễm biết điều không tiếp tục nói nữa.
Cô ta biết rất rõ rằng sự phản bội và tổn thương của Phó Tư Thần luôn là cái gai trong tim Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan hiển nhiên không ngờ lúc này Diệp Nhiễm lại dội cho cô một chậu nước lạnh, cô nhìn Diệp Nhiễm với ánh mắt có chút phức tạp, trên môi nở nụ cười khiến cho người ta không nhìn thấu: “Cảm ơn cậu có thể nhắc nhở tớ, chẳng qua nếu hôm nay không có Trì Úy, cuộc đời của tớ cũng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.”
Không tiếp tục trò chuyện với Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi khách sạn và lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc Trì Úy.
Mặc dù đêm hôm đó ở Hồng Kông cô đã chủ động vạch rõ ranh giới với anh, nhưng cô cũng không có xóa hay chặn số điện thoại của anh.
Nhìn hai chữ “Chồng yêu”, trong đầu Đường Tâm Nhan hiện lên dáng vẻ tuấn tú đẹp trai và kiêu ngạo lạnh lùng của anh, lỗ tai cô không khỏi hơi nóng lên.
Điện thoại đang kết nối, mỗi lần đổ chuông, trái tim cô liền căng thẳng thêm một phần.
Điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần, trái tim đang treo lơ lửng của Đường Tâm Nhan như sắp rơi trở lại trong lồng ngực, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy, cô hít một hơi thật sâu rồi nói trước: “Tại buổi họp báo ngày hôm nay, tôi không ngờ anh lại đột nhiên xuất hiện, dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều, tôi không biết phải làm thế sao để báo đáp anh, nếu anh có thời gian, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm…”
Chương 163: Cô đến sân bay tìm anh
“Mợ chủ, chúng tôi đang trên đường đến sân bay, cậu Mặc vì chuyện của cô mà vội vàng trở về. Đã xấp xỉ gần bốn mươi tám tiếng còn chưa chợp mắt, bây giờ anh ấy còn đang nghỉ ngơi.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cố ý đè thấp âm thanh của Giản Thành, Đường Tâm Nhan còn chưa nói xong, phải đột ngột dừng lại.
Vẻ lúng túng, xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú và xinh xắn của cô, cô thì thầm nói: “Thật ngại quá, tôi không biết đã lâu như vậy anh ấy chưa nghỉ ngơi.”
“Mợ chủ, những lời cô vừa nói có cần tôi chuyển lời lại cho cậu Mặc hay không, hay là đợi anh ấy trở về rồi cô sẽ đích thân nói với anh ấy?”
Đường Tâm Nhan do dự vài giây, rồi nói: “Vẫn nên để tôi tự mình nói với anh ấy!”
Trước khi cúp máy, Đường Tâm Nhan hỏi Giản Thành số hiệu của chuyến bay, cô tìm Diệp Nhiễm lấy chìa khóa xe: “Tớ đến sân bay một chuyến.”
Vẻ mặt Diệp Nhiễm đầy khó hiểu: “Cậu ra sân bay làm gì? Có muốn tớ tiễn cậu không?”
“Không cần, tớ đi tìm Mặc Trì Úy, nhưng không nhất định có thể tìm được.” Nói xong liền nhanh chóng chạy về hướng bãi đậu xe.
Nhưng mà chiếc xe làm thế nào cũng không khởi động được.
Diệp Nhiễm thở hổn hển chạy tới, cô ta nằm bò trên cửa sổ xe, hô hấp không ổn định nói: “Tâm Nhan, tớ quên nói với cậu là động cơ xe đã bị hỏng, tớ đã báo cho nhà xe rồi.”
“Vậy lúc nãy sao cậu không nói cho tớ biết?” Không biết có phải là ảo giác của cô không, gần đây cô luôn cảm thấy Diệp Nhiễm rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì cô lại không thể nói được.
Sau khi xuống xe, cô đưa chìa khóa cho Diệp Nhiễm: “Tớ đi taxi qua đó.”
Diệp Nhiễm nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, dường như không đồng ý với việc cô đến sân bay tìm Mặc Trì Úy.”Tớ cảm thấy hay là cậu đợi anh ấy quay về rồi lại nói cảm ơn đi. Bây giờ cậu đuổi theo đến sân bay, anh ấy còn tưởng rằng cậu quan tâm anh ấy nhiều như thế đấy!”
“Anh ấy đã giúp đỡ tớ đó là sự thật.” Đường Tâm Nhan rút cánh tay ra, nhìn thấy chân mày của Diệp Nhiễm nhăn lại như có thể kẹp chết một con ruồi vậy, cô mỉm cười vỗ vai cô ta: “Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, không muốn tớ lại bị tổn thương, nhưng chuyện ngày hôm nay. Tớ thực sự muốn tự mình đứng trước mặt Mặc Trì Úy nói lời cảm ơn. Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ chú ý đúng mực và bảo vệ tốt trái tim của mình!”
Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Đường Tâm Nhanh đang vội vàng chạy ra khỏi bãi đậu xe, hai tay đang đặt bên hông của Diệp Nhiễm từ từ siết chặt lại thành nắm đấm, trong đôi mắt được che đậy bởi hàng lông mi dày, sự ghen tị và ngưỡng mộ trong vô thức bộc phát ra ngoài.
Tại buổi họp báo, Mặc Trì Úy từ trong chiếc xe sang trọng bước xuống, dáng người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú xuất chúng, khí chất cao quý, lãnh đạm như một vị thần từ trên trời giáng xuống, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ và sùng bái.
Từ nhỏ cô ta đã mong chờ có một vị bạch mã vương tử vừa lạnh lùng, mạnh mẽ vừa tuấn tú vô song như vậy có thể đến bên cạnh cô ta, nhưng anh ấy hết lần này đến lần khác lại là chồng mới của Tâm Nhan.
Tâm Nhan đối xử tốt với cô ta không tệ, nếu để cô ấy biết cô ngấp nghé chồng của bản thân, cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng.
Cô ta không thể sai lại càng sai được.
Tuy nhiên, trái tim của một con người đôi khi ngay cả bản thân cũng không có cách nào khống chế được.
…
Trong xe taxi, Đường Tâm Nhan kiểm tra số hiệu chuyến bay của Mặc Trì Úy bay đến nước Y, còn có bốn mươi phút nữa anh liền phải lên máy bay.
Mà từ trong khách sạn Hoàng Hải đến sân bay quốc tế An Thành nhanh nhất cũng phải mất ba mươi phút, nếu như trên đường gặp phải tình trạng kẹt xe thì thời gian càng gấp rút hơn.
Đường Tâm Nhan vừa nhìn đồng hồ, vừa không ngừng thúc giục tài xế: “Bác tài, phiền chú lái nhanh hơn một chút nữa đi!”
Tài xế từ gượng chiếu hậu liếc nhìn Đường Tâm Nhan đang cực kỳ nôn nóng: “Cô gái, nếu đã vội như vậy, sao không ra khỏi cửa sớm hơn một chút?”
Đường Tâm Nhan: “…”
“Này, sao tôi nhìn cô có chút quen mắt? Cô có phải là nữ minh tinh gọi là Đường cái gì đó Nhan lên tin tức hai ngày nay không?”
Khóe miệng Đường Tân Nhan giật giật: “Bác tài, chú nhận nhầm người rồi!”
“Không phải, tôi thực sự cảm thấy cô trông rất quen mắt…”
“Tôi sẽ trả gấp đôi số tiền. Bác tài, xin nhờ chú lái nhanh lên một chút.”
“Ồ, được rồi!”
…
Dưới sự thúc giục liên tục của Đường Tâm Nhan, tài xế đã dùng hết sức lực, cuối cùng cũng đưa cô đến sân bay trước mười phút trước khi Mặc Trì Úy lên máy bay.
Chương 164: Anh đem cô ôm vào trong lòng
Thật ra trong lòng Đường Tâm Nhan biết rõ, mười phút trước khi lên máy bay, anh nhất định đã phải làm thủ tục kiểm tra an ninh và lên máy bay rồi.
Nhưng cô vẫn chạy vào sân bay, giống như một con ruồi không đầu vậy, tìm bóng dáng của anh.
Anh cao hơn hẳn người bình thường, mặt mũi tuấn tú, khí thế xuất chúng, muốn ở trong một đám người tìm kiếm bóng dáng của anh cũng không khó.
Nhưng mà cô đã tìm kiếm khắp nơi, đều không thấy bóng dáng của anh.
Cô lau mồ hôi trên trán, cúi xuống thở dốc.
Hai ngày này liên tục chiếm giữ đầu đề và bị cư dân mạng công kích dữ dội, khiến thần kinh cô bị kéo căng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lúc trước còn nghĩ rằng trước khi anh xuất ngoại vẫn có thể gặp anh một lần, nhưng vào lúc này biết rằng mình đã không thể gặp được anh, tinh thần cô uể oải như người mất hồn, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Nếu như không phải là sân bay người đến người đi, cô thật muốn ngã ngồi xuống dưới đất thở gấp mấy hơi.
Sau khi hô hấp bình thường trở lại, cô đứng thẳng người dậy buồn bã, ỉu xìu bước ra khỏi sân bay.
Đi được vài bước, đột nhiên một giọng nam vô cùng trầm ấm, êm tai và dễ chịu vang lên bên tai: “Bà Mặc.”
Đường Tâm Nhan vừa bước chân ra ngoài, đột nhiên dừng lại.
Cô chớp chớp mắt, nhất thời nghĩ rằng bản thân có vấn đề về thính giác.
Sau vài giây, cô dường như nhận ra được điều gì đó, nhanh chóng quay đầu lại.
Nhìn thấy ở lối ra, người đàn ông đứng cách cô không xa, đồng tử cô mở rộng với vẻ khó mà tin được.
Anh mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cùng màu trông giống như một giá treo quần áo đang đi lại, dáng người cao cao, chân dài, thẳng như cây tùng, nổi bật giữa đám đông.
Đôi mi dày và mảnh của Đường Tâm Nhan run lên, nước mắt không tự chủ được rơi ra khỏi hốc mắt.
Cô cắn môi, giống như một tác phẩm điêu khắc không biết động đậy, ngây người tại chỗ không nhúc nhích.
Vốn dĩ từ cảm ơn đã được chuẩn bị tốt cũng bị mắc kẹt lại trong cổ họng, một chữ cũng không thể nói ra được.
Mặc Trì Úy cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Giản Thành đang đứng ở phía sau, sãi bước chân đi về phía cô.
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt cô đã bị một bóng đen bao phủ, vòng eo của cô bị siết chặt.
Cô bị người đàn ông ôm vào trong lòng.
Ngửi thấy mùi hương thanh mát lại pha lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng cùng với hơi thở đầy nam tính kích thích nội tiết tố như vậy, chóp mũi Đường Tâm Nhan vô cùng chua xót.
Khi cô bất lực, yếu đuối và tuyệt vọng nhất và cần được giúp đỡ, dựa dẫm và chống đỡ nhiều nhất, cô chưa từng nghĩ người chồng trên danh nghĩa này sẽ như một vị thần đến bên cạnh cô.
Cho cô cảm giác an toàn, ấm áp và chỗ dựa.
Đầu cô bị áp vào lồng ngực cứng rắn và ấm áp của anh, lông mi dài rậm rạp của cô kịch liệt run rẩy.
Nhắm mắt, thoát khỏi vòng tay của anh.
Ngước mắt lên, cô liền bắt gặp đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của anh, nhẹ giọng nói: “Tôi đến để nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn …”
Anh lập tức liền phải lên máy bay, có một vài nghi vấn, bây giờ cũng không thích hợp để hỏi rõ ràng.
Cô biết điều vẫy tay với anh: “Thượng lộ bình an nhé.”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Uy hơi tối sầm lại, híp con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy kia lại: “Còn gì nữa không?”
Đường Tâm Nhan nhìn anh đầy nghi hoặc, không hiểu anh muốn nói gì.
Cô vội vàng chạy tới, chủ yếu là để nói lời cảm ơn với anh!
Đương nhiên, cô vẫn còn vô cùng nhiều nghi hoặc, muốn hỏi anh, nhưng bây giờ không phải lúc!
Nhìn thấy vẻ mặt giữ kín như bưng của anh, cô sờ sờ mũi: “Chờ anh trở về, mời anh ăn một bữa cơm thật thịnh soạn nhé.”
Lời vừa nói ra, trái lại cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, với thân phận và địa vị của anh, còn bữa cơm thịnh soạn nào mà chưa ăn qua cơ chứ!
Quả nhiên, anh từ chối lòng tốt của cô: “Không ăn.”
Đường Tâm Nhan ồ một tiếng nói: “Vậy anh muốn tôi cảm ơn như thế nào?”
Anh trầm mặt nhìn cô, môi mỏng mím chặt không nói.
Mặc dù bẩm sinh đã khôi ngô tuấn tú nhưng bình thường anh quá mức lạnh lùng và lãnh đạm, lúc mím môi thì đường viền và đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên sắc sảo và lạnh lùng khiến cho người ta cảm giác không dám lại gần.
Chương 165: Anh bất ngờ hôn cô
Đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của anh dưới ánh đèn sân bay yên tĩnh không tiếng động, nhưng lại giống như dòng xoáy dưới biển lặng, mang theo nguy hiểm và dòng nước ngầm thu hút lòng người.
Hai lòng bàn tay của Đường Tâm Nhan buông lỏng bên người, rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tim đập thình thịch thình thịch không ngừng như đang đánh trống trận.
Cắn cắn môi, cô bức bách bản thân nhìn vào đôi mắt đen nhánh lại sâu thẳm của anh: “Vậy thì tốt thôi, nếu anh đã không muốn tôi mời anh ăn tối, vậy thì coi như tôi nợ anh một phần ân tình vậy.”
Mặc Trì Úy không bỏ lỡ sự buồn bực và mất mát lóe lên dưới đáy mắt cô.
Đôi môi mỏng của anh cong lên thành một vòng cung vô hình, anh chỉ chỉ vào môi mình: “Hôn một cái đi.”
Ấn đường của Đường Tâm Nhan nhảy dựng lên: “Mặc Trì Úy!” Mặc dù hôm nay trong buổi họp báo chịu thua thiệt là Hà Mỹ Quyên, Đường Vũ Nhu và Phó Tư Tĩnh, nhưng bây giờ cô vẫn là một nhân vật trong những tin tức phong ba bão táp gần đây.
Nếu như trong sân bay có ai đó nhận ra cô rồi chụp ảnh tung lên mạng, không biết sẽ lại gây ra sóng gió như thế nào nữa.
Dẫu sao cô cũng vừa mới ra khỏi buổi họp báo, liền lập tức chạy tới sân bay cùng một người đàn ông ôm ấp hôn hít, những anh hùng bàn phím kia nói không chừng lại phun nước miếng dìm chết cô.
Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ của cô, Mặc Trì Úy vẫy tay gọi Giản Thành tới.
Sau khi dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy dặn dò một câu, Giản Thành gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức có một nhân viên công tác sân bay đến đưa Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy vào phòng VIP.
Nói một cách chính xác, Đường Tâm Nhan là bị Mặc Trì Úy cưỡng ép kéo qua.
Nhân viên công tác và Giản Thành thức thời đều rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai người bọn họ.
Đường Tâm Nhan nhìn đường nét sắc sảo, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo và đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, tim cô đập mạnh liên hồi.
“Anh không phải sắp bay sao? Đều đã đến giờ cất cánh rồi.”
Anh cúi xuống ừ một tiếng: “Trễ mười phút.”
Đường Tâm Nhan: “…”
“Bây giờ không có ai.” Anh nhàn nhạt nhắc nhở cô.
Đường Tâm Nhan đương nhiên hiểu ý của anh, không phải cô giả vờ không muốn chủ động hôn anh, chỉ là hôm đó ở Hồng Kông cô đều đã đem mọi chuyện nói rõ ràng với anh–
Lẽ nào là bởi vì anh đã giúp cô, mà cô lại mập mờ cùng anh nữa sao?
“Mặc Trì Úy, chúng ta đã … ngô …”
Cô còn chưa nói hết câu, miệng đã bị anh chặn lại.
Anh nắm lấy ót cô và ấn thẳng vào bức tường cạnh cửa phòng chờ.
Đường Tâm Nhan không kịp chuẩn bị, hừ nhẹ một tiếng, người đàn ông nhân cơ hội cạy mở hàm răng của cô ra, chiếc lưỡi ấm áp luồn lách vào bên trong, quấn quýt bao bọc lấy chiếc lưỡi mềm mại hồng nhuận của cô.
Đồng tử của cô hơi giãn ra, da đầu truyền đến một trận tê dại, như thể sắp nổ tung ra.
Bàn tay còn lại của anh siết chặt bên hông của cô, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay của anh truyền qua lớp vải như thể sắp đốt cháy da thịt cô.
Thân thể cô nhẹ nhàng run rẩy.
Đột nhiên, cả người cô bị anh bế lên, hai chân bị buộc phải tách ra quấn lấy vòng eo thon gầy của anh.
Sống lưng mảnh khảnh của cô chống đỡ vào tường, thân thể cô siết chặt bị anh vào lòng.
Nhiệt độ trên khuôn mặt xinh xắn của cô như thể sắp bốc khói, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng như phủ một tầng hơi sương sáng bóng, cô xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Mặc Trì Úy, đây là phòng chờ sân bay đấy.”
Dáng vẻ này của hai người họ, nếu như có ai đó bước vào, ngay cả khi không có gì cũng sẽ bị coi như là có gì đó–
Cô không to gan như anh.
Cô sợ hãi, liền giãy giụa.
Nhưng mà cô càng vùng vẫy, anh càng không chịu buông tha cho cô, cúi đầu xuống, lần nữa nặng nề hôn lên đôi môi hồng nhuận, mềm mại của cô.
Dưới cằm của anh mọc lên một vài sợi râu mờ nhạt, luôn luôn chạm vào da thịt mỏng manh, mềm mại của cô, có chút đâm người, lại có chút tê dại, hơi thở hai người cũng trở nên nặng nề, cô vốn dĩ muốn dùng hai tay đẩy tay anh, vô thức ôm chặt lấy cánh tay anh, đầu ngón tay chạm vào cơ bắp rắn chắc của anh.
Chương 166: Hôn sâu (1)
Bị anh giam cầm và hôn một cách thân mật như vậy, da đầu Đường Tâm Nhan tê rần, hô hấp khó khăn.
Tư thế của hai người quá ái muội, cô đặt hai tay lên ngực anh, cố gắng kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Nhưng mà người anh giống như một bức tường đồng vách sắt, dù cô có đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra được.
Từ lòng bàn tay của lớp vải quần áo, cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc và nhịp tim mạnh mẽ của anh.
“Mặc Trì Uy, anh tránh ra…” Trong phương diện hôn môi cô vẫn còn là một tay mới, không giống như anh có nhiều kinh nghiệm như vậy, sau một nụ hôn sâu cô liền không thở được.
Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, trán anh đặt trên trán cô, hơi thở vừa mát lạnh vừa bá đạo lại tỏa ra, gần như vùi lấp cô.
Anh cúi xuống nhìn cô.
Cô cũng đang nhìn anh, mắt hạnh trong veo mơ màng như đọng lại một tầng sương sáng ngời, bên dưới chiếc mũi quỳnh xinh xắn là cánh môi bị anh hôn đến sưng đỏ, hô hấp dồn dập.
Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt càng ngày càng sâu thẳm ám trầm.
“Vẫn kiên trì muốn cùng anh vạch rõ ranh giới, không cùng xuất hiện nữa?” Giọng anh trầm thấp, gợi cảm và quyến rũ.
Đôi mi dài của Đường Tâm Nhan khẽ rung, trong lòng rối bời.
Sự xuất hiện của anh hôm nay khiến cô vô cùng cảm kích.
Nhưng mà cô có những nguyên tắc và điểm mấu chốt riêng của mình. Ở Hồng Kông, cô đã được nhìn thấy bức ảnh tuyệt sắc khuynh thành.
Đó mới là người phụ nữ mà anh thực sự yêu!
Sự trầm mặc của của cô khiến ánh mắt của anh hoàn toàn trầm xuống, giống như một vực sâu không đáy dưới màn đêm, lạnh thấu xương.
“Nhà họ Phó đối xử với em như vậy, em còn không quên được Phó Tư Thần sao?”
Đường Tâm Nhan cắn môi: “Không liên quan gì đến anh ta, tôi chỉ sợ…”
Đầu nhỏ của cô càng cúi càng thấp, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú đến gần cô: “Sợ yêu tôi sao?”
Đường Tâm Nhan mở miệng, vừa định nói gì đó, anh lại một lần nữa chặn lấy môi cô, dường như sợ sẽ nghe thấy điều gì đó phát ra từ miệng cô mà anh không thích nghe.
Anh hôn như cuồng phong vũ bão, không chừa một chút kẽ hở, so với lần trước còn mạnh mẽ, điên cuồng và bá đạo hơn.
Vị giác và khứu giác của cô tràn ngập hơi thở thanh mát chen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Trước đây cô không thích đàn ông hút thuốc, ngửi thấy mùi thuốc lá thôi cũng khiến cô cảm thấy chán ghét. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, cô chẳng những không chán ghét, ngược lại tim đập rộn lên, không thể là chính mình.
Thật ra anh hỏi không sai, cô thật sự cô sẽ yêu anh–
Đặc biệt là anh đã từng có người phụ nữ mà anh yêu, sau khi trải qua tổn thương do Phó Tư Thần gây ra, cô đã mất đi lòng tự tin đối với bản thân.
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bao nhiêu năm tình cảm như vậy đều có thể phản bội và tính kế cô, mà cô và Mặc Trì Úy mới quen nhau chưa đầy một tháng!
Hơn nữa, cô không biết gì về anh cả.
Đối với cô mà nói, anh vừa quyến rũ, bí ẩn lại nguy hiểm.
Hai ngày nay, mỗi khi nghĩ đến anh, trong lòng cô đều cảm thấy có chút khó chịu, tuy rằng không đến nỗi quá đau nhưng cũng sẽ có chút trống rỗng.
Cô phải thừa nhận rằng anh đang dần dần tiến vào trái tim cô ấy.
Nhận ra rằng cô đang thất thần, động tác hôn của người đàn ông càng trở nên mạnh mẽ và tùy ý hơn.
Cô ghét cảm giác bị anh ăn đến gắt gao thế này, không thể kiềm chế được, khi anh lại ngậm lấy đầu lưỡi hồng phấn non mềm của cô, cô dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi anh.
Nhưng anh quá xảo quyệt, cô còn chưa cắn xuống lại bị anh trách được.
Một cuộc rượt đuổi, một pha né tránh, trong phút lát lại dây dưa với nhau.
Đến cuối cùng, cô thở hổn hển nằm trong vòng tay anh, ngón tay yếu ớt vuốt ve bộ âu phục trên vai anh, khuôn mặt yêu kiều như đóa hoa hồng nở rộ trong đêm đen, đỏ rực, kiêu sa và lộng lẫy.
Cô như một con rối mất khả năng suy nghĩ, đầu óc hỗn loạn.
Không thể không thừa nhận, anh là một cao thủ tình trường còn cô lại là một tay mơ, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh!
Chương 167: Nụ hôn nồng thắm (2)
Trán anh chạm vào trán cô, mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp đan xen, nhiệt độ trong không khí như đang tăng lên.
Nhìn đôi mắt đen sâu thẳm như vực của anh, cô muốn hỏi anh về tấm hình, nhưng lời nói vừa đến môi, cô lại không thể hỏi.
Cô thừa nhận, cô sợ nghe thấy câu trả lời khiến cô không chịu đựng nổi.
Nhưng mà không hỏi, trong lòng như có một cây gai, thỉnh thoảng lại xuất hiện đâm vào khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cắn răng, trong lòng cô hoảng loạn, vẫn là quyết định hỏi.
Nếu như anh thực sự chỉ xem cô như là một người thay thế, sau này cô sẽ khống chế trái tim mình, không bao giờ được rung động trước anh nữa.
Hít một hơi thật sâu, cô vừa định hỏi thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
“Cậu Mặc, máy bay sắp cất cánh rồi—“
Đường Tâm Nhan bị sốc, lúc này, cô và Mặc Trì Úy vẫn đang trong tư thế thân mật không gì sánh được, hai chân cô đặt trên eo anh và hai tay đặt trên vai anh, từ góc độ của Giản Thành, hai người họ dường như đang làm chuyện gì đó mà không thế miêu tả được.
Cô hoảng loạn, từ người Mặc Trì Úy khó khăn nhảy xuống.
Biết cô đứng không vững, lòng bàn tay mảnh mai và mạnh mẽ của anh đã kịp thời đỡ lấy chiếc eo thon gọn của cô.
Đợi cô đứng vững, anh mới buông tay.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và quyến rũ của cô, anh lấy trong ví ra một chiếc thẻ màu đen: “Tôi có chuyện quan trọng cần xử lý ở nước Y, tấm thẻ này cô cầm lấy, mẹ bị bện nên cần tiền, không cần tiết kiệm tiền với tôi.”
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông đẹp trai như thần trước mặt, vẻ mặt sững sờ: “Tôi không muốn nợ anh quá nhiều.” Nếu như cuộc hôn nhân của bọn họ dựa trên tình yêu và trên cơ sở tự nguyện, cô nhất định sẽ tiếp nhận ý tốt của anh, nhưng quan hệ của hai người hiện giờ, cô làm sao có thể thoải mái mà tiêu tiền của anh cơ chứ?
Mặc Trì Úy nhét tấm thẻ vào lòng bàn tay cô: “chúng ta một ngày chưa ly hôn thì cô vẫn là vợ của tôi, thân là người đàn ông, cho người phụ nữ của mình tiêu tiền là chuyện đương nhiên.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy giọng nói trầm ấm tao nhã của anh vang lên: “nhớ rõ, cô không thiếu tôi thứ gì, giúp cô, là tôi cam tâm tình nguyện, huống chi…” Ngón tay mảnh khảnh của anh chạm vào cô thanh tú quyến rũ bờ môi đỏ mọng: “lúc nãy tôi đã lấy lại cả vốn lẫn lãi rồi.”
…
Mãi đến khi bóng của Mặc Trì Úy biến mất ở cánh cửa, Đường Tâm Nhan vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cô lấy tay sờ nhẹ đôi môi đỏ mọng và sưng tấy của mình, nghĩ đến câu nói cuối cùng lúc nãy của anh ‘ tôi đã lấy lại cả gốc lẫn lãi rồi’, hai má của cô càng nóng bừng hơn.
Không muốn cô mời ăn một bữa thịnh soạn, chỉ cần một nụ hôn?
Không không không, trong mấy phút vừa nãy, anh không chỉ hôn cô một lần.
Hơi thở nam tính của anh vẫn còn vương trên môi và răng cô, cô cắn môi, cúi đầu nhìn tấm thẻ đen trong lòng bàn tay.
Anh ta hào phóng với phụ nữ như vậy sao?
Sau khi ở trong phòng ngẩn ngơ gần năm phút, nét ửng hồng trên mặt cũng bớt dần đi, cô chỉnh lại đầu tóc và quần áo cho chỉnh tềrồi mới rời đi.
Không có về căn hộ, mà trực tiếp đến bệnh viện thăm mẹ.
Vì quá kinh ngạc mà bệnh tình của mẹ cô càng ngày càng trở nặng.
Mặc Trì Úy đã yêu cầu bệnh viện bố trí khoa phòng và bác sỹ tốt nhất, bác sỹ nói với Đường Tâm Nhan rằng mẹ cô phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không tính mạng có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như không phải Đường Vũ Nhu khiến cho mẹ cô chịu cú sốc và đả kích như vậy, cũng không cần phải phẫu thuật gấp như vậy.
Cô không hiểu, cho dù không phải là mẹ ruột, nhưng cũng đã nuôi nấng cô ta nhiều năm như vậy, cô ta tại sao lại tàn nhẫn không quan tâm đến sự sống chết của mẹ mình như thế chứ?
Vì tình yêu, thật sự đến tình thân cũng không cần nữa sao?
…
Bệnh viện Phó Thị.
Đường Vũ Nhu trong cơn hôn mê từ từ tỉnh lại, lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy tỉnh táo, đưa tay vuốt ve bụng dưới.
Con của cô, có giữ lại được không?
Chương 168: Anh sẽ không cần cô nữa.
Đường Vũ Nhu yếu ớt ngồi dậy từ giường bệnh, cô nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng bệnh trừ cô ra, không có một ai.
Phó Tư Thần không có đến đây sao?
Cô đặt tay lên vùng bụng dưới phẳng lì của mình, vẫn còn cảm thấy cơn đau lờ mờ, con của cô đáng lẽ vẫn còn ở đó.
Y tá đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Đường Vũ Nhu đang ngồi trên giường bệnh, ngữ khí không ổn nói: “Cô có dấu hiệu sẩy thai, ba tháng đầu tốt nhất là nên ít vận động lại, nằm xuống.”
Đường Vũ Nhu nhìn cô y tá có sắc mặt kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cô là gì, mà dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó, biết tôi là ai không?”
Cô y tá cười nhạo một tiếng: “buổi họp báo hôm nay xôn xao dư luận, ngôi sao lớn đầy rẫy thị phi, tôi đương nhiên là biết cô rồi!”
Đường Vũ Nhu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, hôm nay mới thua một ván, đến cả một y tá nhỏ như vậy cũng dám lên mặt với cô.
Đợi khi cô trở thành bà Phó, cô nhất định sẽ đuổi cô y tá khó ưa này!
Nắm lấy cái gối kê đầu dưới thân, Đường Vũ Nhu ném về phía cô y tá: “cút!”
“Còn tưởng rằng mình là vị hôn thê của cậu Phó sao, thị phi bê bối, tôi không tin cậu Phó vẫn cần cô!”
Sau khi y tá rời đi, Đường Vũ Nhu nằm trên giường khóc lóc.
Nhưng cô biết, khóc, là một loại biểu hiện vô cùng yếu đuối và hèn nhát.
Cô không thể khóc, khóc không thể giải quyết được vấn đề gì.
Lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hà Mỹ Quyên.
Vang lên một hồi lâu, mới có người bắt máy, giọng nói khó chịu của Hà Mỹ Quyên vang lên: “cô còn gọi cho tôi làm gì, cha của Tư Thần đã về rồi, hôm nay nhìn thấy tin tức, đã mắng tôi một trận, còn bắt tôi trong vòng nửa tháng không được ra ngoài! Còn Tư Tĩnh, cô ấy bị cô hại thảm rồi, bây giờ ở phía đồn cảnh sát là người nhà chúng ta ra mặt, cũng không khẳng định sẽ thả cô ấy ra ngoài!”
Đường Vũ Nhu bị sốc.
Hôm nay người giúp đỡ Đường Tâm Nhan, rốt cuộc là đến từ đâu?
Nhà họ Phó cũng là một trong những gia đình có tiếng ở An Thành, cả doanh nghiệp và chính phủ đều có quan hệ với nhau, không thể nào đến Phó Tư Tĩnh sẽ không được tại ngoại—-
Trừ phi có nhân vật ở phía sau chỉ thị.
Đường Vũ Nhu cắn chặt môi, cố nén sự sợ hãi, nheo mắt lại nói với Hà Mỹ Quyên: “Tôi đang mang thai con của Tư Thần, tôi muốn ở trong nhà họ Phó để dưỡng thai, chuyện này cô giúp tôi sắp xếp, nếu không, bí mật của cô tôi sẽ công khai cho mọi người biết!”
“Đường Vũ Nhu cô dám? !”
“Yêu cầu của tôi mà làm không được, cô coi tôi dám hay không?”
Không để cho Hà Mỹ Quyên có cơ hội nói, Đường Vũ Nhu ngắt điện thoại.
Cô dựa vào giường, nhìn ra màn đêm đen bên ngoài cửa sổ, nhớ lại những đau khổ mà mình đã từng chịu đựng bao năm qua, nước mắt lưng tròng.
Tại sao Đường Tâm Nhan được sinh ra để có được những thứ tốt nhất, nhưng cô lại phải tiếp nhận những thứ bẩn thỉu nhất trên đời này.
Hiện tại cô thành ra như vầy, đều là bị ép buộc!
….
Ba ngày sau.
Đường Tâm Nhan mới sáng sớm đã bị bác sĩ gọi đến phòng làm việc.
“Bệnh tình của mẹ cô không mấy khả quan, bắt buộc trong vòng một tuần phải tiến hành phẫu thuật, không thể trì hoãn lâu hơn nữa.”
Đường Tâm Nhan nghe thấy lời của bác sĩ, cả người run lên: “tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật là bao nhiêu?”
“Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện tốt nhất đã đích thân thực hiện ca phẫu thuật nhưng tỷ lệ thành công cũng chỉ có hai bậc.”
Đường Tâm Nhan nhắm mắt lại: “nếu như là bác sĩ James thì sao?”
“Nếu như có thể mời bác sĩ James, xác suất có thể tăng lên 50%. Nhưng cô Đường, bác sĩ James không phải là người muốn mời là mời được.”
Từ văn phòng bác sĩ bước ra, Đường Tâm Nhan được biết bác sĩ James đang đi nghỉ ở một ngôi làng cách An Thành hơn ba trăm ki lô mét.
Hai ngày này ông bận chuẩn bị cho ngày giỗ của vợ mình.
Chương 169: chỉ muốn gần em một chút.
Đường Tâm Nhan giao mẹ cô cho gì Xuân chăm sóc, cô về nhà và chỉ đơn giản là thu dọn hành lý và đi đến bến xe với chiếc túi trên lưng.
Sau khi mua vé sớm nhất để vào làng, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ.
Khi xe bắt đầu đi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, với một sự bất ngờ, cô thậm chí không biết ai đang ngồi bên cạnh mình.
Không lâu sau, một đôi bàn tay to đang cầm bánh mì và sữa tiến đến chỗ cô.
Quay đầu sang một bên, cô sững sờ khi nhìn thấy Phó Tinh Thần đang ngồi bên cạnh không biết từ lúc nào.
Không nhận lấy bữa sáng từ anh, cô cau mày: “Sao anh lại ở đây?” Cô không nghĩ đó chỉ là trùng hợp.
Trên thực tế, đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Kể từ sau buổi họp báo, Phó Tinh Thần đã nhìn rõ trái tim của mình, anh không yêu Đường Vũ Nhu, anh chỉ bị vẻ ngoài hiền lành tốt bụng dối trá của cô lừa gạt.
Anh nghĩ, trên thế giới này không có người đàn ông nào không thích cung phụng người phụ nữ của mình như thượng đế, cộng thêm việc Đường Vũ Nhu đối với anh vô cùng nghe lời, tín ngưỡng sùng bái, anh dần dần đánh mất chính mình.
Đường Tâm Nhan trước kia là đường đường chính chính thiên kim tiểu thư, cho dù nhà họ Đường suy tàn, bên trong cô vẫn còn khí chất kiêu ngạo, hiểu lầm giũa hai người càng ngày càng sâu, kỳ thực với tính cách của cô cũng không nói rõ nên mối quan hệ.
Nếu cô có thể chủ động đến tìm anh một vài lần, bày tỏ tình cảm của mình với anh, thì hôm nay giữa hai bọn họ cũng không đến mức như thế này.
“Buổi sáng anh đã đến thăm bác gái, Dì Xuân nói em đi tìm gặp bác sĩ James, gia đình anh có quen biết với ông ấy. Nếu anh đi cùng em đến gặp ông ấy, thì có thể ông ấy sẽ đến thực hiện phẫu thuật cho bác gái!”
Nhìn thấy ánh mắt do dự của Đường Tâm Nhan, Phó Tinh Thần nhanh chóng vung tay lên thề: “Em yên tâm, anh sẽ không làm gì quá đáng với em nữa. Lần trước là do anh uống rượu nên đầu óc không tỉnh táo. Tâm Nhan, anh thực sự biết mình đã sai!”
Đường Tâm Nhan cong môi cười lạnh: “anh tưởng một câu anh biết sai rồi là có thể bù đắp những tổn hại mà anh đã gây ra cho tôi sao? Phó Tư Thần, có một số việc anh đã làm tuyệt đối, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Phó Tư Thần trong mắt hiện lên vẻ chua xót, anh gật đầu, hối hận nói: “Đúng vậy, anh thật sự quá đáng, vì vậy, anh cũng không mong em tha thứ cho anh! Nhưng Tâm Nhan, bác gái đang bệnh nặng, anh đi theo có thể giúp được gì đó, em đừng từ chối anh, cái này là do anh nợ em.”
Mặc dù Đường Tâm Nhan không muốn có bất kỳ giao tiếp nào với Phó Tư Thần, nhưng việc mời được bác sĩ James cô cũng không dám chắc chắn.
Môi mím lại, cô lại nhìn ra cửa sổ xe.
Không đồng ý hay từ chối.
Như lời anh nói, mẹ bị bệnh nặng, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng mời được bác sĩ James, cô đều không thể bỏ qua.
Trên đường đi, Đường Tâm Nhan không có bất kỳ sự giao tiếp nào với Phó Tư Thần.
Một người nhìn vào cửa sổ xe và người kia nhìn vào mặt cô.
Lái xe gần hai tiếng đồng hồ, cô ra khỏi đường cao tốc, đi vào một con đường bê tông gập ghềnh, Đường Tâm Nhan dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn thấy cô cau mày sau khi chìm vào giấc ngủ và sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, Phó Tư Thần cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đợi sau khi cô ngủ say, anh nhẹ nhàng đưa đầu cô tựa vào vai mình.
Anh không dám có bất kỳ suy nghĩ vượt quá bổn phận của mình, chỉ muốn cô dựa vào người anh để cô ngủ thoải mái hơn, mấy lần muốn nắm lấy tay cô nhưng anh chỉ biết nhìn mà không dám chạm vào cô lần nữa.
Không ai biết,có một thanh niên ở hai hàng đầu đã đọc tin tức nóng hổi mấy ngày trước, rất quan tâm đến mối quan hệ phức tạp giữa Đường Tâm Nhan, Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu, suốt ngày theo dõi chuyện phiếm trên Facebook.
Trước khi Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần lần lượt tiến lên, anh đã nhận ra họ. Vì vậy, nhìn thấy Đường Tâm Nhan tựa vào vai Phó Tư Thần sau khi ngủ say, anh ta liền cầm điện thoại lên, lén chụp ảnh hai người rồi đăng lên Facebook.
Chương 170: Cho dù có phải quỳ xuống cầu xin ông ấy, tôi cũng bằng lòng
Nước Y.
Từ bệnh viện bước ra, Mặc Trì Úy đến khách sạn. Tắm rửa xong, anh mặc áo choàng tắm và đứng trên ban công uống rượu vang đỏ. Nhìn quang cảnh thành phố về đêm rực rỡ, sắc mặt của anh trở nên sâu thẳm.
Mấy ngày nay anh không chủ động liên lạc với cô và đương nhiên là cô cũng không liên lạc với anh. Nếu anh không chủ động, chắc cô sẽ quên mất sự tồn tại của người chồng này đúng không?
Trên đời này có bao nhiêu phụ nữ lao vào anh, nghĩ cách dụ dỗ anh, có đủ loại.
Vậy mà, vào đêm đó anh đã bị cô dụ dỗ.
Anh không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, cũng không hiểu được tâm tư của phụ nữ, nhưng anh có thể cảm nhận được là cô không ghét anh.
Chắc là vẫn chưa thoát ra được mối quan hệ cũ, rồi lại sợ rơi vào mối quan hệ khác!
Anh bất lực mím chặt môi, đã lâu rồi anh không bị một người phụ nữ làm cho rung động.
Uống hết chất lỏng trong cốc, anh trở về phòng, cầm điện thoại lên rồi uể oải ngồi trên sô pha. Những ngày này anh đã quen với việc đọc tin tức về cô trước khi đi ngủ. Trước đây anh chưa bao giờ xem Weibo, gần đây là do anh đăng ký tài khoản và nhấn vào khi rảnh rỗi.
Sau buổi họp báo, sóng gió trên mạng xã hội rõ ràng là hướng về cô. Một bức ảnh đã được cập nhật trên Internet ngày hôm nay, anh nhấp vào xem, mặt mày tức thời trầm xuống.
Đường Tâm Nhan tựa vào vai Phó Tư Thần sau khi ngủ thiếp đi, bối cảnh đằng sau họ chắc là trên xe buýt.
Sau khi thoát khỏi Weibo, Mặc Trì Úy gọi cho Giản Thành và yêu cầu cậu đặt cho anh chuyến bay sớm nhất về thành phố An Thành.
Sau khi Đường Tâm Nhan chìm vào giấc ngủ, cô gặp một cơn ác mộng, cô mơ thấy bác sĩ James không đồng ý thực hiện ca phẫu thuật cho mẹ cô, sau đó mẹ cô qua đời vì bệnh tật.
Cô mở to mắt và giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ. Trên mặt cô tràn ngập vẻ bối rối và lo sợ.
Sau khi chớp mắt và nhận ra mình đang ngồi trong xe, đầu tựa vào vai người đàn ông thì cô lập tức ngồi thẳng dậy. Cô nghĩ rằng mình đã vô tình dựa vào vai Phó Tư Thần rồi ngủ quên mất, và sau khi nói điều gì đó không hay, cô lại nhìn ra cửa sổ xe.
Phó Tư Thần nhìn thấy cô thờ ơ như vậy thì trong lòng cực kỳ hỗn loạn, cực kỳ khó chịu.
Ngôi làng nơi bác sĩ James nghỉ dưỡng được cho là một ngôi làng nhỏ thời Dân Quốc, sau khi ô tô đến cổng làng, họ phải đi bộ hơn một tiếng đồng hồ.
Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần lần lượt đi quanh một ngọn núi sâu và đến ngôi làng. James đang nghỉ ngơi tại nhà của trưởng làng, và hai vệ sĩ da đen cao lớn canh giữ ở cửa.
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp đến gần thì đã bị chặn lại.
Phó Tư Thần lấy danh thiếp của mình ra đưa cho một vệ sĩ, nhờ anh ta giúp nói với bác sĩ James, anh ta là cậu chủ của nhà họ Phó.
Vài phút sau, vệ sĩ để Phó Tư Thần vào nhà một mình.
Phó Tư Thần yêu cầu trưởng làng sắp xếp một phòng cho Đường Tâm Nhan, và anh ta đi theo vệ sĩ vào phòng.
Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Phó Tư Thần đi ra nhìn Đường Tâm Nhan bằng sắc mặt nặng nề rồi lắc lắc đầu: “Mai là ngày giỗ của người vợ quá cố của bác sĩ James, anh ta đã đồng ý với vợ mình rằng mỗi năm đều đến đây ở bên cô ấy một tuần. Khoảng thời gian này, anh ta sẽ không đi đâu cả.”
Trái tim Đường Tâm Nhan đau nhói. Cô cắn môi, nghĩ đến tình trạng của mẹ mình, đôi mắt không khỏi đỏ bừng.
Một lúc lâu sau, cô run rẩy nói: “Tôi sẽ cầu xin anh ta, nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ quỳ ở cửa cho đến khi anh ta đồng ý thì thôi!”
“Tâm Nhan.” Phó Tư thần thở dài với giọng điệu nặng nề: “Bác sĩ James tuy rằng y thuật giỏi nhưng tính khí kỳ quặc. Không ai có thể ép buộc bất cứ điều gì mà anh ta không muốn! Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Chỉ cần có một tia hy vọng, kêu cô làm gì cô cũng đồng ý.