Đó là xe của Mặc Trì Úy.
Lẽ nào anh cũng đến đây sao?
Rõ ràng, Cố Nhiễm Nhiễm cũng đã nhận ra xe của Mặc Trì Úy.
Sau khi nhờ nhân viên của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đưa Liễu Nguyệt về phòng khách sạn, cô ấy nói với Đường Tâm Nhan: “Tớ không biết Tổng giám đốc Mặc sẽ ở đây.”
Đường Tâm Nhan bĩu môi, vẻ mặt bình thản lắc đầu: “Không sao, anh ấy muốn tới cứ tới.”
Không có gì lạ khi các khu du lịch nghỉ dưỡng quy mô lớn mời giới thương nhân đến dự lễ cắt băng khánh thành.
Cô cũng không thể vì Mặc Trì Úy đến đây mà hủy hợp đồng, không làm việc nữa.
Buổi cắt băng diễn ra vào lúc mười giờ, Đường Tâm Nhan định đi thay váy, nên Cố Nhiễm Nhiễm đưa cô đến khách sạn.
Sau khi thay váy và trang điểm xong, ngồi trong phòng chờ tầm mười phút, Cố Nhiễm Nhiễm nhắc nhở cô đã đến giờ xuống lầu.
Liễu Nguyệt không thích nơi ồn ào nên không đi cùng với họ.
Lúc chờ thang máy, Đường Tâm Nhan ôm lấy cánh tay Cố Nhiễm Nhiễm rồi tựa đậu vào vai cô ấy: “Đã lâu rồi tớ không bước trên thảm đỏ. Lát nữa cắt băng lại phải đi nên vẫn có chút căng thẳng.
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười và nói với Đường Tâm Nhan: “Không sao đâu, cậu cứ giữ nụ cười là ổn.”
Mấy ngày nay, Đường Tâm Nhan không cười nhiều, thậm chí cô còn quên mất mình cười như thế nào mới là đẹp nhất.
Sức ảnh hưởng của Mặc Trì Úy trong lòng cô thực sự quá lớn.
Sau khi chia tay, thỉnh thoảng anh vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng và cuộc sống của cô.
Nhắm mắt lại, cô tự nhủ dù xảy ra chuyện gì cũng phải mạnh mẽ, kiên cường lên.
Hiện tại cô không cô đơn, cô còn có mẹ, bản thân cô cũng sắp trở thành người làm mẹ rồi.
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm bước vào.
Họ ở trên tầng cao nhất của khách sạn nên thang máy đi xuống hai tầng rồi lại lần nữa mở ra.
Ở trước cửa của thang máy, có một vài người đàn ông mặc vest và giày da đang đứng.
Người đứng phía trước là ông chủ của khu nghỉ dưỡng, đứng bên cạnh anh ta chính là người mà Đường Tâm Nhan không muốn gặp nhất, Mặc Trì Úy.
Từ lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy xe của Mặc Trì Úy, cô đã biết rằng chạm mặt nhau là điều không thể tránh khỏi.
Cô và Cố Nhiễm Nhiễm lui vào góc trong cùng của thang máy.
Mặc Trì Úy mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng bên trong, một chiếc khăn tay gấp thành hình tam giác trên ngực trái, vừa cao quý vừa lịch lãm.
Anh đang nói chuyện với ông chủ, vẻ mặt vẫn lãnh đạm và nghiêm nghị, dường như không nhìn thấy Đường Tâm Nhan, sau khi vào thang máy, anh quay lưng về phía cô.
Đầu óc Đường Tâm Nhan loạn ong ong, cô cảm thấy mình thật không có tiền đồ, anh còn có thể coi như người xa lạ, cô còn ở đây căng thẳng, thấp thỏm cái gì chứ.
Cô không nghe thấy ông chủ nói gì, chỉ nghe Mặc Trì Úy trầm giọng trả lời: “Có thể hợp tác với anh cũng là vinh hạnh của tôi.”
Vẫn là giọng nói trầm ấm, êm tai ấy, cách nhiều ngày mới được nghe thấy, cô cảm giác như đã trải qua một đời.
Lồng ngực cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Trước đây cô chưa từng biết, quá lâu không tiếp xúc với anh, nghe giọng nói của anh, cô lại cảm thấy ứa nước mắt.
Cùng Mặc Trì Úy nói chuyện một hồi, ông chủ nhìn về phía Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan phía sau: “Nhiễm Nhiễm, đây là cô Đường sao, còn xinh đẹp và thu hút hơn cả trước ống kính.”
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, những nghệ sĩ do Cố Nhiễm Nhiễm tôi dẫn dắt, chắc chắn đều là những người ưu tú!”
Vì phép lịch sự, Đường Tâm Nhan không thể không nhìn ông chủ chào hỏi, nhưng ông chủ và Mặc Trì Úy đang đứng cạnh nhau, vừa nâng mắt lên, cô đã đụng phải đôi mắt sâu, dài hẹp của anh.
Tim cô đột nhiên đập liên hồi.
Đôi mắt anh thâm sâu, nguy hiểm không đáy khiến người ta run sợ, dường như đôi mắt ấy có thể nhìn thấu những cảm xúc trong lòng cô. Cô run lên bần bật, cố gắng kiềm chế cảm xúc trên gương mặt, chuyển hướng nhìn, mỉm cười với ông chủ khu nghỉ dưỡng.
Chương 392: Gặp nhau mà như người xa lạ
Đường Tâm Nhan mỉm cười chào ông chủ: “Nhận được lời khen của Tổng giám đốc Ngụy đây, tôi vô cùng vinh hạnh.”
Thấy Đường Tâm Nhan không nịnh nọt mình như những nữ nghệ sĩ khác, giọng điệu cũng không phải lấy lòng, ông ta gật đầu: “Tôi nói thật, cô Đường, tôi rất xem trọng cô, cố gắng nỗ lực nhé.”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn Tổng giám đốc Ngụy.”
Gương mặt thanh tú, duyên dáng vẫn luôn nở nụ cười lịch thiệp không kém phần ngọt ngào.
Trong thang máy lại yên tĩnh.
Sau khi ông chủ quay đầu lại, Đường Tâm Nhan rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày cao gót của cô.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang dán chặt vào cô.
Khi thang máy xuống đến tầng một, Mặc Trì Úy và nhóm của anh đi ra ngoài trước.
Nhìn thấy bóng lưng cao lớn và nghiêm nghị của anh, Đường Tâm Nhan cảm thấy như đã cách một đời.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn theo ánh mắt của Đường Tâm Nhan đang nhìn bóng lưng của Mặc Trì Úy, cô ấy cau mày hỏi: “Tâm Nhan, cậu và Tổng giám đốc Mặc thực sự không còn cơ hội nữa sao?” Tuy rằng không rõ hai người đã xảy ra chuyện gì mà lại quyết liệt như vậy nhưng Cố Nhiễm Nhiễm có thể cảm giác được rằng cả hai vẫn đặt đối phương trong lòng.
Đường Tâm Nhan mím môi lắc đầu: “Không thể nữa rồi.”
Yêu là yêu, nhưng đối với cô mà nói, anh quá nguy hiểm, thâm sâu khó đoán.
Hơn nữa, anh khiến gia đình cô phá sản, mấy năm sau lại có thể cưới cô mà không hé lời nào, cô thật sự cảm thấy người như anh quá đáng sợ, cũng rất đáng hận!
Cố Nhiễm Nhiễm không hỏi thêm câu nào nữa, mặc dù cô ấy biết Mặc Trì Úy sớm hơn Tâm Nhan, nhưng cô ấy cũng không hiểu Mặc Trì Úy.
Trước kia khi còn ở bên Trì Chi Hành cô cũng từng gặp Mặc Trì Úy vài lần, nhưng khi đó Mặc Trì Úy thâm trầm đến mức người ta không thể đoán được, anh luôn mang một luồng hơi thở điềm tĩnh và lạnh lùng hơn những người cùng trang lứa.
Đối với một người đàn ông không thể hiểu được, đổi lại là những người phụ nữ khác ở bên anh, đều sẽ không có cảm giác an toàn! Huống hồ, anh lại quá xuất sắc, quá ưu tú.
Sau khi Đường Tâm Nhan đi thảm đỏ xong, cô ngồi trên ghế khách mời, không lâu sau, người dẫn chương trình tuyên bố sự xuất hiện của Mặc Trì Úy, đối tác của ông chủ khu nghỉ dưỡng.
Mặc Trì Úy không đi một mình, bên cạnh anh còn có nữ hoàng của các bản tình ca Từ Oanh Oanh.
Từ Oanh Oanh diện chiếc váy đuôi cá tôn dáng, với thiết kế ôm sát ngực, khoét sâu làm nổi bật đường cong quyến rũ mê người của cô ta.
Mặc dù người đàn ông bên cạnh tỏ ra lạnh lùng, hờ hững, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Từ Oanh Oanh vẫn cười rất ngọt ngào, hôn gió với những phóng viên đang chụp ảnh.
Kẻ mù cũng có thể nhìn ra, đi cùng với Mặc Trì Úy, nữ hoàng của những bản tình ca, trái tim cô ta vui mừng nở hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy, thể hiện sự ngưỡng mộ và sùng bái mà không hề che giấu.
Đường Tâm Nhan cười khổ một tiếng.
Đúng vậy, anh đẹp trai, giàu có, quyền thế làm sao có thể thiếu những người phụ nữ ngưỡng mộ anh?
…
Sau khi cắt băng khánh thành, một phóng viên đã phỏng vấn Từ Oanh Oanh.
“Oanh Oanh, lần này cô đến đây biểu diễn có phải là vì Tổng giám đốc Mặc không? Hai người cùng đi trên thảm đỏ, trai tài gái sắc, thật xứng đôi vừa lứa.”
Khuôn mặt Từ Oanh Oanh hơi phiếm hồng, cô ta ra vẻ ngượng ngùng nhìn Mặc Trì Úy đang nói chuyện với ông chủ ở bên kia, giọng nói nhỏ nhẹ: “Tổng giám đốc Mặc anh tuấn đẹp trai. Anh ấy là hình mẫu hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng tất cả phụ nữ, nhưng tôi và Tổng giám đốc Mặc chỉ là bạn bè mà thôi.”
Các phóng viên như ma xui quỷ khiến, lập tức hỏi: “Có phải Oanh Oanh cũng có hảo cảm với Tổng giám đốc Mặc không?”
Từ Oanh Oanh cười mà không nói lời nào, đôi mắt lộ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.
Ai mà chả muốn “bay lên cành cao biến thành phượng hoàng”, nếu như cô ta có thể với được Tổng giám đốc Mặc, tương lai trong giới giải trí, cô ta sẽ bay lên như diều gặp gió, nếu như may mắn một chút, có thể trở thành vợ của anh, thì quãng đời còn lại của cô ta chẳng phải sẽ sống hưởng thụ vinh hoa phú quý hay sao?
Chương 393: Ánh mắt vô tình chạm vào nhau
Anh trời sinh cao lớn đẹp trai, còn đẹp hơn cả mấy cậu trai trẻ trong giới giải trí, khí chất lãnh đạm, cao quý, mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta phải kính nể.
Mỗi động tác, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ nam tính quyến rũ riêng biệt.
Từ Oanh Oanh và một cô ca sĩ khác từng là ca sĩ khách mời trong bữa tiệc của tập đoàn Hoàn Hải, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy phát biểu trên sân khấu, cô ta đã muốn tìm cơ hội thu hút sự chú ý của anh.
Nhưng đêm đó, một nữ diễn viên khác định dụ dỗ Mặc Trì Úy, lại bị anh cho ăn quả đắng, nên cô ta xua tan ý định đó luôn.
Sau vài tháng, gặp lại Mặc Trì Úy, Từ Oanh Oanh thấy rằng trái tim cô ta vẫn rung động mạnh mẽ với anh.
Chỉ là anh vẫn không có án tượng tốt với cô, ngay cả nhìn thêm một cái anh cũng không thèm.
Từ Oanh Oanh còn muốn nói điều gì đó với phóng viên, thì người đàn ông lạnh lùng đột nhiên đi về phía cô.
Tim Từ Oanh Oanh đập loạn xạ.
Chẳng lẽ là Tổng giám đốc Mặc bắt đầu quan tâm đến cô?
Đường Tâm Nhan ngồi ở vị trí khách mời nhìn thấy cảnh này, hai tay trên đầu gối hơi siết chặt lại.
Mặc dù sẽ rất khó để cô và Mặc Trì Úy quay lại với nhau, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu và không thoải mái khi thấy anh làm thế với những người phụ nữ khác.
Đàn ông đúng là bạc tình bạc nghĩa!
Phóng viên đưa micro đến trước mặt Mặc Trì Úy, phát huy hết tính hóng chuyện: “Tổng giám đốc Mặc, anh thấy Oanh Oanh thế nào? Cô ấy xinh đẹp, lại là nữ hoàng của những bản tình ca, hai người đứng cạnh nhau thực rất xứng đôi vừa lứa.”
Mặc Trì Úy thản nhiên đáp: “Cô Từ đây tuy rất tốt, nhưng không phải kiểu tôi thích.”
Ngay sau khi anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều trở nên náo động.
Từ Oanh Oanh cũng sửng sốt, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nhưng cô ta không dám phản bác bất cứ điều gì.
Các phóng viên lập tức hỏi: “Xin hỏi, Tổng giám đốc Mặc thích kiểu phụ nữ thế nào?”
Mặc Trì Úy không trả lời phóng viên, nhưng đôi mắt thâm sâu của anh lại nhìn về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan chưa kịp thu hồi lại ánh nhìn thì lại bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô.
May mà anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt nên các phóng viên mới không chú ý đến ánh mắt của anh.
Mím đôi môi mỏng, anh đút một tay vào túi quần và rời khỏi khu vực phỏng vấn mà không nói thêm lời nào.
Từ Oanh Oanh vẫn luôn quan sát mọi hành động của anh, khi cô ta nhìn thấy anh rời đi, cô ta nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Nhan, khẽ cười thầm trong lòng.
Kiểu mà Tổng giám đốc Mặc thích chẳng phải là cái cô diễn viên không nổi tiếng kia sao?
Mặc dù trước đó Đường Tâm Nhan cũng có chút danh tiếng trong làng giải trí, nhưng sau đó cô đã giải nghệ, bây giờ cô lại trở lại, thực sự không khác gì người mới.
Từ Oanh Oanh đột nhiên nghĩ đến một tin tức đã được đăng cách đây một thời gian, lúc đầu nói rằng trợ lý Đường Tâm Nhan quyến rũ Tổng giám đốc Mặc, nhưng sau đó thanh minh rằng không phải …
Lẽ nào giữa Tổng giám đốc Mặc và Đường Tâm Nhan thực sự có chuyện gì đó mà không muốn người khác biết?
Đường Tâm Nhan nhận thấy ánh mắt của Từ Oanh Oanh, hai mắt cô cũng thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô ta, Từ Oanh Oanh bị ánh mắt của cô làm cho ngượng ngập, biểu cảm căng cứng quay đi chỗ khác.
Sau nghi thức cắt băng khánh thành, Đường Tâm Nhan nghĩ đến mẹ mình đang trong phòng khách sạn nên sau khi nói chuyện với Cố Nhiễm Nhiễm, cô rời khỏi hiện trường cắt băng khánh thành.
Khi đến gần lối vào khách sạn, cô phát hiện có người theo sau mình, cô nghi ngờ quay lại nhìn.
Cái nhìn này khiến cô sững người.
Chương 394: Đi xem mắt
Đường Tâm Nhan nhìn dáng người cao lớn, nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm cùng tư thế cao quý, kiêu ngạo của Mặc Trì Úy, mắt cô chợt chua xót.
Cho dù cô ấy có oán hận và thất vọng như thế nào đối với anh thì không thể phủ nhận rằng cô rất nhớ anh.
Lúc ở trên đảo, khi cô giao bản thân mình cho anh, cô cũng khát khao về một cuộc sống hạnh phúc của hai người, nghĩ đến cảnh tượng một nhà ba người nắm tay nhau đi dạo bên bờ biển.
Anh đã giải cứu cô khỏi cuộc hôn nhân rạn nứt, khiến cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Nhưng mà, cô không ngờ rằng anh lại một lần nữa khiến cô tràn đầy hy vọng rồi lại khiến con tim cô như ngừng đập.
Trên đời này, việc cô không thể chấp nhận nhất chính là lừa dối và tổn thương.
Anh đã làm hại gia đình cô quá đáng như vậy, sao anh lại có thể yên tâm mà cưới cô chứ?
Lại còn để cô rung động với anh?
Anh rõ ràng biết rằng giấy không thể gói được lửa, có một vài chuyện, sai rồi thì cho qua đi.
Nhưng anh vẫn muốn nhiều hơn thế, nếu như mẹ cô không tỉnh táo lại thì có lẽ cả đời này cô sẽ bị anh che mắt không biết gì.
Mặc Trì Úy thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp Đường Tâm Nhan dần dần đỏ lên, anh sải bước đi về phía trước, vừa định nói gì đó, một giọng nam đột nhiên vang lên: “Đàn em.”
Đường Tâm Nhan quay lại, nhìn thấy một chàng trai tỏa nắng đi ra từ cửa xoay của khách sạn, cô chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng cứng đột nhiên nở một nụ cười: “Chào anh, anh Mạnh Bình.”
Mạnh Bình là đàn anh học cùng trường trung học của cô, anh ta hơn cô hai tuổi. Mẹ anh ta làm y tá trong bệnh viện và có chăm sóc mẹ cô một thời gian trước.
“Anh Mạnh Bình, sao anh lại ở đây? Anh tới đây để ngâm suối nước nóng sao?”
Mạnh Bình khẽ vò vò mái tóc ngắn, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tỏa nắng: “Chẳng phải em muốn anh đến sao?”
Đường Tâm Nhan ngây người lắc đầu: “Không phải…”
Cô chưa kịp nói hết lời, Liễu Nguyệt đột nhiên bước tới: “Nhan Nhan, là mẹ mời Mạnh Bình tới đấy.”
Liễu Nguyệt liếc nhìn người toàn thân tây trang đen đứng cách đó không xa, thân hình cao lãnh, anh tuấn, bà nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, mỉm cười dịu dàng nói: “Mạnh Bình là một chàng trai tốt, hai đứa con tuổi cũng không chênh lệch là bao, mẹ muốn hai đứa tìm hiểu nhau thêm.”
Cho dù phản ứng của Đường Tâm Nhan có chậm chạp hơn nữa, cô cũng hiểu ý của mẹ mình.
Cô vô thức liếc nhìn về hướng Mặc Trì Úy đang đứng.
Đôi mắt đen và sâu của anh dán chặt lên cơ thể cô, cô thấy bàn tay trái đang buông thõng bên cạnh người anh chợt nắm chặt lại thành nắm đấm.
Ép chặt nỗi chua xót vào đáy lòng, cô hé mở miệng, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Liễu Nguyệt nói: “Mạnh Bình là huấn luyện viên bơi lội, Nhan Nhan, ở đây không có bể bơi nước nóng sao? Con cũng có thể nhờ Mạnh Bình dạy con học bơi.”
Đường Tâm Nhan đương nhiên biết ý của mẹ cô, muốn cô tìm một người đàn ông thật lòng và tốt với cô, rồi hai người cứ thế sống cuộc sống bình yên, giản đơn, không muốn cô có bất kỳ liên hệ nào với Mặc Trì Úy.
Nhưng trái tim nhỏ bé của cô làm sao có thể chứa người đàn ông khác nữa chứ? Đừng nói là yêu người đàn ông khác, ngay cả việc kết hôn cô cũng không nghĩ đến nữa.
Cho dù có ly hôn với Mặc Trì Úy, cô cũng sẽ không bao giờ dựa vào những người đàn ông khác.
Cô sẽ nuôi con một mình.
Nhưng cô không muốn Mạnh Bình khó xử trước mặt mẹ cô, có một số lời, mấy người trẻ nói riêng với nhau là được.
Liễu Nguyệt mang theo đồ bơi cho Đường Tâm Nhan, ba người đi đến một bể bơi nước nóng trong nhà lớn trong khu nghỉ dưỡng.
…
Cố Nhiễm Nhiễm đang trò chuyện với ông chủ khu nghỉ dưỡng thì Mặc Trì Úy đột nhiên đi tới với vẻ mặt u ám.
Anh mặc cả một cây đen, trên người toát lên khí chất riêng, đứng ở bên cạnh anh giống như có một luồng khí lạnh thổi qua vậy.
Cố Nhiễm Nhiễm rụt cổ lại, nhìn bộ dạng muốn giết người của Mặc Trì Úy, cau mày hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, tôi không có đắc tội với anh mà?”
Chương 395: Lên cơn ghen (1)
Trong sự kiện cắt băng khánh thành mà cô ấy nhận cho Tâm Nhan, ngay từ đầu ông chủ đã không nói rằng Mặc Trì Úy sẽ đến!
Nếu biết Mặc Trì Úy tới, Tâm Nhan chắc chắn sẽ không tham gia.
Cố Nhiễm Nhiễm để chai sâm panh trong tay xuống, cô ấy đưa tay lên sờ mũi, nhìn Mặc Trì Úy với ánh mắt dò xét: “Anh rốt cuộc đã làm gì có lỗi với Tâm Nhan vậy? Mấy ngày nay tâm trạng cô ấy tồi tệ đến nỗi muốn lấy mạng cô ấy luôn.”
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy không trả lời Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: “Giúp tôi một việc.”
Đôi lông mày Cố Nhiễm Nhiễm lập tức cong lên, không phải nụ cười xuất phát từ đáy lòng mà là nụ cười nhàn nhạt giễu cợt: “Tổng giám đốc Mặc, anh là người có thể hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì có cả đám người giúp. Tôi chỉ là một người quản lý nghệ sĩ thấp cổ bé họng, có thể giúp anh gì chứ?”
Thực ra Cố Nhiễm Nhiễm có thể đoán rằng chuyện này đại khái có liên quan đến Tâm Nhan.
Mặc dù mối quan hệ giữa cô và Tâm Nhan ngày càng tốt đẹp nhưng với chuyện tình cảm của bạn bè, cô ấy sẽ không đưa ra quá nhiều ý kiến cá nhân.
Dẫu sao thì Tâm Nhan là người trưởng thành, cô có những suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình.
Mặc Trì Úy lấy điện thoại di động ra, không nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Tôi gọi điện thoại cho Chi Hành. Suối nước nóng ở đây cũng không tồi. Cậu ấy chắc chắn sẽ đến đây ngâm suối nước nóng.”
Hai ngày trước, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đã có một cuộc cãi vã lớn vì cô ấy phát hiện ra rằng Trì Chi Hành đang bí mật theo dõi mình.
Cô nghe lời gia đình đi xem mắt với một giáo sư, nhưng kết quả Trì Chi Hành lại ra tay đánh anh ta, đến giờ giáo sư nhà người ta vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Sau ngày hôm đó, Trì Chi Hành không theo dõi cô nữa.
Nhưng Mặc Trì Úy gọi điện cho anh ta đến, cô ấy và anh ta lại không tránh khỏi việc đụng mặt nhau
Người cô không muốn gặp nhất lúc này chính là anh ta.
Đôi lông mày nhíu chặt, Cố Nhiễm Nhiễm nhìn người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trước mặt, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Nói đi, cần tôi giúp anh làm gì, nếu là chuyện tổn thương đến Tâm Nhan, tôi tuyệt đối sẽ không làm đâu.”
…
Đường Tâm Nhan mặc một bộ áo tắm có phần bảo thủ nhưng rất thời trang, phần bụng dưới vẫn chưa lộ rõ, vòng eo vẫn mềm mại, mảnh mai. Chiếc váy bơi màu xanh nhạt không gợi cảm như bikini, nhưng khi mặc lên người cô có thể hóa lỗi thời thành mốt luôn.
Dáng người mảnh mai, đường nét quyến rũ, tay chân thanh mảnh, làn da trắng như tuyết lộ ra ngoài, dưới chân mang một đôi dép tông, móng chân nhẵn nhụi, sạch sẽ mà tinh xảo.
Mái tóc dài xoăn đều được búi cao trên đỉnh đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh quyến rũ, còn có thể thấy rõ ràng khe rãnh mê người như ẩn như hiện trước ngực, chính vì như ẩn như hiện mà trở nên quyến rũ không ngờ.
Đường Tâm Nhan từng hỏi qua bác sĩ, khi phụ nữ mang thai bơi lội có thể giúp vận động cơ bắp, kết hợp với việc “mát xa” nước lên các mạch máu của da có thể thúc đẩy tuần hoàn máu mạnh mẽ, không chỉ giúp tăng sức đề kháng cho phụ nữ có thai, mà còn có lợi cho sự phát triển của thai nhi.
Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan, trong mắt bà mang theo niềm tự hào kiêu hãnh về con gái mình.
Con gái của bà thực sự rất xinh đẹp.
Đã nhiều năm rồi, bà chưa nhìn con gái mình như vậy.
Mạnh Bình đứng bên cạnh Liễu Nguyệt cũng nhìn đến ngây người, anh ta đã yêu thầm Đường Tâm Nhan từ rất sớm, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều cảm thấy mình không xứng với cô.
Liễu Nguyệt nhìn thấu suy nghĩ của Mạnh Bình, bà dịu dàng nói: “Mạnh Bình, nếu con đã thích thì phải dũng cảm theo đuổi. Bác không nghĩ con thua kém bất cứ ai. Nhan Nhan nhà bác cần cũng chỉ là tình cảm bình dị, an nhàn sống đến hết đời thôi.”
Đường Tâm Nhan bước tới chỗ hai người họ: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Mạnh Bình không dám nhìn Đường Tâm Nhan, khuôn mặt tuấn tú hơi nóng lên, lắp bắp nói: “Không, không có gì.”
“Nhan Nhan, con và Mạnh Bình xuống bơi đi, mẹ không xuống đâu. Mẹ sẽ ở trên này nhìn hai đứa.”
Không lâu sau, Cố Nhiễm Nhiễm chạy đến.
Cô ấy ôm lấy cánh tay Liễu Nguyệt cười rạng rỡ: “Cô à, ở đây xem hai người họ bơi lội nhàm chán lắm, đi thôi, hai cô cháu mình đi ngâm suối nước nóng đi!”
“Cô có tuổi rồi…”
Nụ cười của Cố Nhiễm Nhiễm càng rạng rỡ và ngọt ngào hơn: “Cô ơi, cô có nhiều tuổi đâu mà, hơn nữa lại xinh đẹp, thân thể hoàn mĩ. Nhìn cô trông như mới ngoài ba mươi thôi. Đi thôi. Cô cứ coi như đi với con cho con đỡ buồn. Cô không biết đâu, có một người đàn ông xấu xa đã nhìn trúng con rồi, con không có hứng thú với anh ta, mà anh ta cứ bám lấy con mãi không buông ý!”
Chương 396: Lên cơn ghen (2)
Liễu Nguyệt liếc nhìn vào bể bơi, thấy Mạnh Bình không dám lại gần Tâm Nhan, sau khi nghĩ lại, bà thấy vẫn nên nhường không gian cho những người trẻ tuổi thì hơn.
Vỗ vỗ cánh tay Cố Nhiễm Nhiễm, Liễu Nguyệt mỉm cười đứng dậy: “Nhiễm Nhiễm, con thật giống một tiểu tinh linh.”
Nụ cười trên khuôn mặt Cố Nhiễm Nhiễm càng rạng rỡ hơn, sau khi rời khỏi bể bơi, băng qua một hành lang dài, cô ấy làm một cử chỉ OK với một bóng người đang đứng trong góc khuất.
Thật đúng là bỉ ổi mà, anh vậy mà dám dùng Trì Chi Hành để uy hiếp cô ấy, bắt cô ấy đưa mẹ của Tâm Nhan rời đi.
…
Sau khi mẹ đi, Đường Tâm Nhan đang đứng bên hồ bơi xem Mạnh Bình bơi đột nhiên gọi anh lại.
“Đàn anh à, mẹ em chỉ là thích gán ghép uyên ương linh tinh thôi. Không giấu gì anh, em mang thai rồi, cũng kết hôn rồi. Em không thể thích người đàn ông khác được nữa.”
Mạnh Bình kinh ngạc nhìn Đường Tâm Nhan, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “… Thật ra thì anh biết hết rồi, nhưng anh không để ý đâu. Anh nghe bác gái nói em và chồng em không thể ở bên nhau nữa…”
Đường Tâm Nhan mím môi, ánh mắt trong veo, sáng ngời, nhìn thấy trong mắt Mạnh Bình không hề có tình yêu nam nữ, cô thẳng thắn nói: “Đàn anh, mẹ em có suy nghĩ của riêng bà ấy, em không thể nói trước mặt bà như vậy, nhưng em cũng có chủ kiến của riêng mình. Dù không thể ở bên anh ấy nhưng em cũng không muốn kết hôn với người khác.”
Mạnh Bình không giấu nổi sự mất mát và ngột ngạt trong lòng, nhưng anh ta không trách cứ hay tức giận Đường Tâm Nhan về điều này, anh ta biết rằng tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng nhất trên đời.
Cho dù dùng tiền cũng không đánh đổi được.
“Thành thật mà nói, đàn em à, em là cô gái thẳng thắn nhất mà anh từng gặp. Mặc dù anh có chút kém cỏi so với em, nhưng ngoại hình cũng không tệ, bên cạnh cũng có rất nhiều cô gái vây quanh. Rõ ràng là phần lớn trong số họ là kiểu không thích anh nhưng vẫn muốn làm mấy chuyện ái muội với anh.
Đường Tâm Nhan tuy không nhiều tuổi nhưng có thể coi là một người đã trải qua nhiều thất bại và tổn thương về mặt tình cảm.
Có thể, trong cuộc sống, cô không thích hợp với chuyện tình cảm nam nữ.
“Mẹ em lo lắng cho em quá ấy mà. Có thể bà nghĩ rằng khi bắt đầu một mối quan hệ mới, em sẽ dần quên đi mối quan hệ trước đây của mình.”
Mạnh Bình khẽ gật đầu: “Mặc dù có chút hối tiếc và khó chịu nhưng anh tôn trọng quyết định của em.” Ngập ngừng một chút, anh ta mỉm cười nói: “Chuyện này em không cần phải lo. Chúng ta không làm người yêu của nhau được, vẫn có thể làm bạn bè mà.”
Đường Tâm Nhan nhìn Mạnh Bình, anh ta giống như một người anh trai hàng xóm, khóe môi cô nở nụ cười xinh xắn: “Em vẫn luôn coi anh là bạn mà.”
Mạnh Bình đổi chủ đề: “Khi còn nhỏ em từng ngã chìm xuống nước. Bây giờ em đã vượt qua được cái bóng tâm lý của mình rồi chứ, đã biết bơi chưa?”
“Biết bơi nhưng không phải kiểu kinh nghiệm lõi đời.”
“Vậy anh sẽ dạy em!”
“Được thôi, có cần tiền học phí không?”
“Nể tình là bạn bè, anh miễn học phí cho em.”
Khi Mặc Trì Úy bước vào bể bơi, anh nhìn thấy khung cảnh Đường Tâm Nhan đang bơi trong nước với một chàng trai cao to, vạm vỡ.
Hai tay cô gạt nước, anh chàng cao to kia vẫn luôn theo sát cô, lúc cô sắp sặc ở trong nước, anh ta lại đỡ lấy thân thể mềm mại của cô.
Sắc mặt Mặc Trì Úy đột nhiên tối sầm lại, đen sì như đít nồi.
Kìm nén sự tức giận và ghen tuông trong lòng, anh cầm điện thoại di động lên bấm gọi.
Gọi điện thoại xong, anh vào phòng thay đồ để thay quần bơi.
Quanh eo quấn một chiếc khăn tắm rồi bước ra.
Đúng lúc này, một nhân viên bảo vệ chạy đến và nói: “Anh Mạnh, xe của anh không may bị chủ xe khác tông phải. Anh mau qua đó xem xem”.
Nghe vậy, Mạnh Bình vội vàng nói với Đường Tâm Nhan: “Vậy anh qua bên đó trước, xem xe cộ thế nào đã.”
Mạnh Bình vừa dạy Đường Tâm Nhan một vài kỹ năng bơi lội nho nhỏ, một mình cô ở đây chắc chắn không có vấn đề gì, cô khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
Chương 397: Đỡ được cô ấy trong hồ bơi
Đường Tâm Nhan không để ý đến Mặc Trì Uý đang đứng trên bờ. Cô nghĩ rằng đó là những khách du lịch khác đến bể bơi và tiếp tục quan sát Mạnh Bình ra ngoài. Sau đó cô mới duỗi tay ra và bơi trong nước theo những thủ thuật mà Mạnh Bình đã dạy cô.
Bơi lội thực sự có thể làm thư giãn cảm xúc căng thẳng của con người. Cô bơi tới lui, cơ thể nhẹ nhàng nổi lên mặt nước, tựa cánh tay trắng nõn trên bờ và đưa một tay lên lau những giọt nước trên mặt.
Trong bể bơi không có nhiều người, trừ cô ra, chỉ có một người đàn ông khác.
Người đàn ông đang bơi ở phía bên kia của bể bơi, khoảng cách hơi xa, cô không thể nhìn rõ dáng vẻ của anh ta, nhưng anh ta cao và trông rất quen —
Đường Tâm Nhan lắc đầu, mím chặt môi, bất lực thở dài trong lòng.
Gần đây, cô mỗi lần thấy người đàn ông cao lớn nào thì đều nhìn thành là Mặc Trì Uý.
Cô ấy biết rằng sau khi yêu ai thì không dễ gì quên trong chốc lát, nhưng cô ấy sẽ cố gắng chăm chỉ và sẽ không để cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng đến tâm trạng và cuộc sống của cô ấy lúc nào không hay!
Hít một hơi thật sâu, cô lại lặn xuống nước.
Bơi được nửa chặng đường, cô đột nhiên cảm thấy có người đến gần, cô liếc xéo. Tôi phát hiện ra rằng người đàn ông đang bơi ở đó, đột nhiên bơi đến bên cạnh cô ấy.
Sau đầu của người đàn ông hướng về phía cô, cô không nhìn thấy mặt anh ta, cô cau mày, quay người lại, cố gắng tránh xa người đàn ông.
Nhưng đang bơi, người đàn ông lại bơi đến chỗ cô.
Đường Tâm Nhan nhận ra có gì đó không ổn, tuy là nơi công cộng nhưng cũng chỉ có cô và anh, anh muốn lợi dụng hay sao thì cô, một người phụ nữ đang mang thai, nhất định không phải đối thủ của anh.
Đường Tâm Nhan tiếp tục bơi vào bờ.
Nhưng khi hồi hộp, là cô ấy lại bơi tệ, cô bị sặc hai ngụm nước rồi chìm xuống dưới nước.
Nhìn thấy cô sắp chìm đến đỉnh đầu, một cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ đột nhiên vươn ra, bao lấy cơ thể cô rồi nâng lên.
Cô ho khan hai tiếng, thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông đang ôm cô lên, ngượng ngùng xấu hổ nói: “Cảm ơn anh, anh có thể buông tôi ra rồi…”
Được nửa đường, nó đột ngột dừng lại.
Người đàn ông nắm giữ cô không phải ai khác, chính là người mà cô thường xuyên bị ảo giác nhìn nần người đàn ông khác thành, chính là Mặc Trì Uý.
Đường Tâm Nhan chớp mắt, trông phút chốc cô cho rằng mình đã nhầm.
Nhưng vài giây sau, trước mắt vẫn là khuôn mặt tuấn tú trầm mặc kia.
Trên mặt anh không có biểu hiện gì thêm, lại là trầm mặc bình tĩnh, giống như cô và anh không phải là rất quen thuộc cũng không xa lạ.
Tất nhiên cô không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Cô sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, cô muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
“Thả em ra!”
Anh như không nghe thấy lời nói của cô, anh đưa người cô vào bờ, lồng ngực cường tráng áp chặt vào lồng ngực mềm mại của cô: “Người đàn ông kia là ai?”
Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt tuấn tú sâu như dao sắc của người đàn ông, trên môi cô nhếch lên một tia giễu cợt: “Anh ta là ai thì có liên quan gì đến anh, Mặc Tổng?”
Khi hai người mới gặp nhau và tiếp xúc, cô thích gọi anh là tổng giám đốc Mặc, nhưng bây giờ, thái độ của cô đối với anh đã trở lại như trước.
Mặc Trì Uý tức không nói nên lời. Nhìn cô, mắt anh tối sầm lại một chút. Anh nhéo cằm cô, khuôn mặt anh tuấn tiến đến gần cô: “Chúng ta chưa ly hôn Đường Tâm Nhan, đùng có hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng anh!”
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không khỏi lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào, cô khẽ rung lông mi dài, trong mắt như phủ một tầng sương mù, không thể nhìn ra được qua nhiều sự thay đổi cảm xúc: “Em muốn ly hôn, chính anh mới là người không muốn li hôn.”
Chương 398 Bởi vì quan tâm, mới không nỡ buông tay
Cô không muốn tranh luận với anh nữa, nói gì thì nói, sau khi biết được sự thật gia đình phá sản, cô đã nói rõ với anh rồi.
Mặc dù cô không biết anh và cha cô có ân oán gì, nhưng sự ghẻ lạnh và bất bình đã hình thành trong lòng cô, không cách nào quay lại như quá khứ.
Cô ấy biết rằng anh ấy là một người có tính khí độc đoán và mạnh mẽ, nếu có vấn đề nhỏ, cô có thể nhịn, nhường anh một bước.
Nhưng khi gặp chuyện lớn, cô ấy sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Hít mũi, cô lạnh lùng nhìn anh: “Mặc Trì Uý, vướng víu thế này có ích lợi gì?”
Mặc Trì Uý thấy cô không còn tình cảm như cũ, trong mắt lạnh nhạt, tựa như không bao giờ muốn liên quan gì đến anh nữa, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt sáng như đuốc. : “Anh có thể làm được. Anh có thể đền bù cho hai mẹ con em, sau này em muốn sống như thế nào, anh đều có thể đáp ứng cho hai mẹ con em.”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan phút chốc đỏ lên, lồng ngực đập rộn ràng: “Vậy còn bố tôi, ông ấy có thể sống lại được không?”
Thân thể cao lớn của Mặc Trì Uý run lên.
Trên mặt không thay đổi cảm xúc quá nhiều, chỉ có ánh mắt càng lúc càng sâu.
“Nhất định phải như thế này sao?” Giọng anh khàn khàn.
Đôi mi dài và mảnh mai của Đường Tâm Nhan bất giác run lên, cụp mắt xuống, sau vài giây, cô lại nhìn anh: “Anh nghĩ em nên làm gì? Coi như cái gì cũng không biết gì, không có chuyện gì, không có chuyện gì xảy ra hay sao, tiếp tục sống với anh như người không hồn hay sao? Nếu bố em còn sống, em có thể tha thứ cho anh vì đã làm gia đình bọn em phá sản, nhưng ông ấy đã chết, là một mạng đó, Mặc Trì Uý, tuy rằng nói ông ấy là do bị tai nạn xe mà mất, nhưng nếu không phải là vì anh gây khó dễ cho Đường Thị, thì ông ấy sẽ không kiệt sức, không mất ngủ cả đêm, và sẽ không gặp tai nạn xe hơi!”.
Cô hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng rơi không tự chủ được: “Đáng ghét nhất, anh rõ ràng đã làm chuyện có lỗi với gia đình em, vậy mà anh còn muốn cưới em, anh rốt cuộc là đang muốn cái gì? Làm gì? Nói trắng ra, nếu là trả thù, được rồi, anh đạt được mục đích rồi đó, sau khi biết được sự thật, em thật sự là sống không bằng chết, quả thực rất đau!
Nhưng điều cô ấy ghét nhất chính là bản thân.
Biết anh là kẻ thù của gia đình cô nhưng cô vẫn không nỡ phá đi đứa con trong bụng.
Mặc Trì Uý nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt như pha lê trượt trên mặt Đường Tâm Nhan, anh cau mày, giơ tay định lau cho cô, nhưng cô hất tay anh ra: “Đừng chạm vào tôi!”
Vẻ mặt Mặc Trì Uý vô cùng ảm đạm, lòng bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, ngón tay thô ráp của anh mạnh bạo lau nước mắt trên mặt cô.
Cô không thể đẩy anh ra, cô tức giận khôn cùng, hàm răng trắng cắn chặt môi, như muốn găm vào môi cô, đầu ngón tay anh chạm vào môi cô, thấp giọng ra lệnh: “ Đừng cắn nữa.”
Cô không thích giọng điệu ra lệnh của anh, cô đã nói rõ ràng như vậy, cô làm gì, liên quan gì đến anh?
Anh bảo cô đừng cắn, thì cô cứ cắn.
Đôi mắt sâu và hẹp của Mặc Trì Uý càng ngày càng tối, như mây mù và bão tố cuồng bạo, giống như giây tiếp theo sẽ xé tan cô, nuốt lấy cô.
Anh ta tuy trời sinh đẹp trai, nhưng vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, tính tình lãnh đạm, cứng rắn, lúc tức giận quả thực không cần làm gì, một ánh mắt của anh ta cũng có thể khiến người ta sợ hãi.
Đường Tâm Nhan dù sao vẫn là một thiếu nữ, trước mặt người sao thâm như anh, cô quá non nớt và thanh tú, bị ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt u ám của anh nhìn, trái tim cô run lên, cuối cùng buông đôi môi đang mím chặt ra.
Chương 399: Nụ hôn độc đoán
Sau khi nhả môi ra, Đường Tâm Nhan càng cảm thấy đau khổ và khó chịu, cô đã nói rõ rồi, anh ta có tư cách gì để hung dữ với cô và ra lệnh cho cô?
Cô muốn làm gì thì làm, liên quan gì đến anh?
Là do anh ấy đã làm sai và không có thái độ thừa nhận lỗi lầm của mình, khi gặp nhau anh ấy còn tỏ ra hung dữ.
Cô đặt tay lên ngực anh, cố gắng đẩy anh ra.
Nhưng cô quên rằng toàn thân anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, đầu ngón tay chạm vào cơ ngực rắn chắc của anh, như bị hàn sắt đốt cháy, cô vội rụt tay lại.
Cô vặn vẹo thân thể, giãy dụa: “Anh buông tôi ra, tôi muốn đi lên.”
Mạc Trì Uý ấn thân thể đang vặn vẹo của cô xuống, đôi mắt sâu như băng lãnh của anh mang theo sự nguy hiểm đang chực chờ bùng ohats: “Đi lên thì đi lên đi, làm loạn cái gì?”
Đường Tâm Nhan nhận ra rằng bụng dưới của anh đang áp vào cô.
Ở chỗ đó, nó nóng và cứng như một cái mỏ hàn.
Đường Tâm Nhan sững người và không dám cử động nữa.
Khuôn mặt trắng trẻo và thuần khiết của cô được nhuộm một màu đỏ nhạt.
Mái tóc cô được búi cao trên đỉnh đầu, các đường nét và khuôn mặt của cô ấy đều lộ ra một cách bất cần, và vẻ ửng hồng của cô ấy đặc biệt quyến rũ và duyên dáng.
Dưới cánh mũi cao và thanh tú, hai cánh môi hồng hồng bị chính cô cắn, giống như hoa hồng đỏ còn đọng giọt sương, Mặc Trì Uý ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào môi cô, yết hầu gợi cảm của anh chuyển động lên xuống.
Anh đã nếm trải mùi vị của cái miệng nhỏ nhắn này, ngọt ngào hấp dẫn ,bao nhiêu ngày, đừng nói là chạm, nhìn một cái thôi cũng khó, đầu ngón tay của anh không khỏi chạm vào đôi môi mỏng manh mềm mại của cô.
Cả người Đường Tâm Nhan run lên, bị anh chạm lên môi, như một dòng điện đi qua, cô nghiêng đầu tránh tay, nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã véo cằm cô rồi hôn cô.
Cô choáng váng.
Nụ hôn của anh ấy mạnh mẽ, mãnh liệt, với sự chiếm hữu điên cuồng và sức mạnh không thể cưỡng lại được.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng anh lại dám hôn cô, anh muốn gì? Anh ta thậm chí có hiểu những lời của cô ấy không?
Cô há miệng cắn môi anh, nhưng anh lại linh hoạt tiến vào khoang miệng của cô và cuốn lấy chiếc lưỡi hồng của cô.
“Ừm … Thả tôi ra đi…”
Thay vì thả ra, anh lại cuộn tròn lưỡi cô, mút mạnh nói như muốn nuốt chửng.
Nghĩ đến việc cô nhờ những người đàn ông khác dạy bơi cho mình, anh vô cùng tức giận, như muốn trút hết lên cơ thể của cô.
Lòng bàn tay to của anh theo cằm cô chậm rãi đi xuống.
Nụ hôn của anh rơi xuống từ đôi môi hồng của cô, đến tai cô, xương quai xanh của cô, rồi ôm cô vào lòng.
Hơi thở nặng nề, ẩm ướt nóng hổi của anh phả lên làn da mỏng mềm mại của cô, khiến cô tê dại.
Lý trí của cô bị anh lấy đi, hơn nữa thân thể của cô quá mềm mại.
Nhưng trong tim tôi luôn có một tiếng nói, nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy không thể làm điều này, không thể để anh ta đạt được điều mà anh ta muốn.
Lòng bàn tay to lớn của anh từ eo cô, từ từ quét xuống dưới váy bơi.
Anh ta vạch mảnh vải nhỏ ở đó ra, ngón tay dài tiến thẳng vào trong.
Đôi mi dài của cô run lên dữ dội, và đôi mắt sáng của cô bị bao phủ bởi một màn sương ẩm.
“Mặc Trì Uý, anh đừng làm chuyện này …” Cô rung đôi môi, lời cô nói nhẹ nhàng như không.
Cô biết rằng điều này là không được xảy ra, nhưng cô đã bị anh làm cho choáng váng.
Lý trí như đã dọn đi ra khỏi não cô, chỉ còn lại sự trống rỗng và bất lực.
“Đừng mà … Đừng …” Giọng cô đứt quãng và nhẹ nhàng, phút chốc cô nghi ngờ rằng nó không phải phát ra từ môi và răng của cô.
Mặc Trì Uý cắn vào dái tai cô, hơi thở nóng bỏng tràn vào ốc tai mẫn cảm: “Thân thể của em phản bội em rồi.”
Chương 400 Không cho sờ thì cứ muốn sờ (1)
Giọng của anh ấy trầm, từ tính, khàn khàn và gợi cảm.
Trái tim cô đập mạnh kịch liệt, biết mình không thể tiếp tục như thế này, nhưng cô không thể kiểm soát được cơ thể của mình.
Đầu óc như bị chập chờn, vốn muốn đẩy anh ra, nhưng không biết tại sao lại cuộn tròn lại.
Bộ ngực cứng rắn tóa ra sự mạnh mẽ anh ta áp vào cô, lòng bàn tay anh ta tùy ý dạo chơi khắp thân thể cô nóng như thắp lửa.
Trong lúc cô đang ngẩn ngơ, anh bất ngờ kéo lớp vải mỏng tang dưới váy bơi của cô.
Khi cơn đau ập đến, đồng tử của cô đột nhiên mở rộng.
Nhìn thấy người đàn ông xông vào, cô mở miệng, vừa định nói gì đó, nhưng anh lại chặn lại.
Anh hôn rất sâu và mạnh mẽ, cô không thể phát ra âm thanh, và không thể phản kháng.
Cô không ngờ anh lại đáng ghét như vậy, sao có thể làm chuyện đó với cô ở dưới hồ …
Cô không thể đẩy anh ra, chỉ có thể cắn mạnh vào môi anh.
Anh không trốn tránh, mặc cho cô cắn môi đến chảy máu.
Có một mùi máu tanh trong miệng của hai người họ.
Anh dường như không cảm thấy đau đớn, anh hôn lên mặt cô, tai cô, xương quai xanh của cô bất chấp.
Loại chuyện này xem ra anh rất điêu luyện, trong thời gian ngắn có thể tìm ra điểm mẫn cảm của cô.
Ngoại trừ hơi đau khi anh mới tiến vào, anh khiến cô phát ra phản ứng vô cùng ngượng ngùng.
Thân thể trở nên như không phải của mình, khí huyết toàn thân như lưu thông nhanh hơn, khi khiến cô hưng phấn, anh hết sức lưu ý, sẽ không làm hại đến đứa con trong bụng cô.
Trán anh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú gợi cảm, đôi môi mỏng của anh cắn chặt đôi môi hồng của cô, trầm giọng nói: “Sau này đừng có hẹn hò với những người đàn ông khác được không?”
Trái tim của Đường Tâm Nhan đang rối bời, cơ thể cô đã phản bội cô, nhưng mọi người sẽ có phản ứng sinh lý, và cô cũng vậy.
Về phương diện này, anh quả thực là một cao thủ có thể khiến cô cảm thấy sung sướng.
Nhưng cơ thể thấy thoải mái rồi, thì mặc cảm trong lòng càng nặng trĩu.
Cô không trả lời anh, với một chút bối rối trong đôi mắt sáng của cô.
Thấy cô im lặng, anh lại mút môi cô, đồng thời, anh tăng tốc độ.
Cô không chịu nổi rên rỉ, giọng điệu quyến rũ lay động lòng người, giống như âm thanh của trời đất, khiến tâm hồn run rẩy.
“Mặc Trì Uý, đồ khốn nạn, đồ khốn kiếp …” Cô không nhịn được chửi bới nhịp điệu mà anh đang khiến cô phát điên mỗi phút: “Đây là bể bơi. Có người vào bất cứ lúc nào, anh đi đi …”
Điều cô không biết là anh đã đóng cửa bể bơi, và sẽ không có ai vào ngoại trừ họ.
Làn da của cô phủ một lớp phấn hồng hào, hơi thở gấp gáp và nhịp tim cũng tăng lên.
Cô căm hận và xấu hổ nhìn anh chằm chằm: “Em hận anh!”
Anh cắn dái tai của cô, hơi thở dồn dập và nặng nề: “Anh biết, ghét ngược lại là yêu.”
Thật không biết xấu hổ, tên khốn này!
Anh đưa lưỡi vào ốc tai của cô và nhẹ nhàng nghịch ngợm, như thể cô bị một luồng điện chạm vào.
Cô không thể chịu đựng được anh, đôi mắt phủ một tầng sương mù ướt át, hoảng sợ nhìn xung quanh và sợ hãi vì lo có người xông vào …
Không biết phải mất bao lâu, cuối cùng anh cũng đặt cô ấy xuống.
Cánh tay anh lại vòng qua eo cô và giam cô trong vòng tay anh, anh hôn lên môi cô và mút lưỡi cô hết lần này đến lần khác.
Vừa xong việc, chân cô vẫn còn mềm đến mức cô không thể đứng vững, hai cánh tay trắng trẻo của cô phải bám vào vai anh mới có thể đứng vững.
Trái tim cô đang rối bời, quặn thắt, bối rối …
Mặc Trì Uý, anh rốt cuộc muốn tôi phải như thế nào?
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen láy của anh, sâu vô cùng, như thể biển sâu ngoài tầm mắt, chứa đựng bao nhiêu cảm xúc mà cô không thể hiểu nổi.