Phụ nữ chỉ cần không phải lừa mình dối người, vẫn có thể phát hiện ra chồng mình có đã thay lòng hay là không.
Thật ra nửa năm này, Đường Tâm Nhan làm sao lại không cảm giác được Phó Tư Thần đã thay đổi? Anh ta không chỉ không trở về nhà cưới, mà còn cứ hai ba ngày là ra nước ngoài. Mặc dù cô mơ hồ đoán được, quan hệ của anh ta với Đường Vũ Nhu không bình thường, nhưng cô cho là, anh ta còn có thể chú ý cho cảm nhận của cô. Cho dù ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm nhưng cũng sẽ không chạm vào người phụ nữ mà cô ghét nhất.
Xem ra, cô vẫn là đánh giá cao vị trí của mình trong lòng Phó Tư Thần!
Tận mắt thấy anh ta cùng Đường Vũ Nhu ở cùng một chỗ, chẳng khác nào một thanh gươm đâm thẳng vào trái tim cô. Vừa đau lại vừa thất vọng. Còn có bi thương nồng đậm. Chẳng qua là cô không hiểu, nếu anh ta đã không yêu cô, tối hôm qua sao còn muốn cho cô hi vọng? Còn muốn lấy đi cái quý giá nhất của cô?
Nội tâm Đường Tâm Nhan quay cuồng, dạ dày cũng càng ngày càng đau, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tái nhợt và tuyệt vọng. Đường Vũ Nhu ra khỏi từ trong ngực Phó Tư Thần, vừa quay đầu lại, liền thấy được Đường Tâm Nhan hồn bay phách lạc ở cửa.
So với Đường Tâm Nhan tươi đẹp kiều diễm, Đường Vũ Nhu lại thanh tú ôn nhu, càng có thể kích thich ý muốn bảo hộ của đàn ông. Một mái tóc thẳng đen dài, khuôn mặt mộc mạc thuần khiết, thân hình động lòng người, đứng ở nơi đó cho dù chẳng hề làm gì, cũng có thể để cho người ta cảm thấy cô ta là thuần khiết vô hại cần được bảo hộ nhất.
Lộ ra một tia khiêu khích cùng đắc ý sau đó thần sắc lập tức trở nên điềm đạm đáng yêu
“Tâm Nhan, em đừng hiểu lầm, hôm nay chị có chút không thoải mái, em rể chỉ là đưa chị đến bệnh viện kiểm tra, chị cùng anh ấy không có gì hết…”
Em rể?
Nghe được hai chữ này, Đường Tâm Nhan chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm!Biết rõ là anh ta em rể mình mà cô ta còn nghĩ trăm phương nghìn kế để câu dẫn!
Ánh mắt của Đường Tâm Nhan lạnh nhạt, khóe miệng đầy vẻ trào phúng rồi lại nở nụ cười đầy thê lương
“Em rể này không chỉ có thể đưa cô đến bệnh viện, còn có thể giúp cô mang thai, làm sao, hiện tại có phải là muốn để tôi nhường chỗ cho cô ngồi lên chức Phó phu nhân hay không?”
“Em gái à, chị không có mang thai, em đừng hiểu lầm…”
Hàng mi dài run lên, nước mắt liền chảy ra. Đường Tâm Nhan thấy vậy, trong lòng không khỏi bội phục kĩ năng diễn xuất của cô ta, khó trách trước đó cô ta lại muốn đi vào ngành giải trí cướp chổ đứng của cô.
Phó Tư Thần ôm bờ vai không ngừng run rẩy của Đường Vũ Nhu, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo tia tức giận, ánh mắt sắc bén rét lạnh nhìn về phía Đường Tâm Nhan.
“Cô chỉ là một phụ nữ bị vô số đàn ông dùng quy tắc ngầm thì có tư cách gì dùng cái giọng điệu này nói chuyện với Vũ Nhu? Cô ấy mặc dù cũng vào ngành giải trí, nhưng mà cô ấy sạch sẽ, còn cô thì sao?”
Trái tim Đường Tâm Nhan thắt chặt lại, trong cổ họng giống như có gì mắc lại, cả nửa ngày mới tìm lại được tiếng nói của mình
“Em có sạch sẽ không? Chẳng lẽ anh không rõ ràng sao? Chẳng lẽ tối hôm qua còn không thể chứng minh trong sạch của em sao?”
Phó Tư Thần giật giật môi dưới, lạnh lùng và trào phúng trong mắt càng đậm
“Quên nói cho cô, để cùng Tập đoàn Hoàn Hải hợp tác cho nên tối hôm qua tôi đã đưa cô lên giường của Giám đốc bộ phận quản lý của bọn họ.”
Đường Tâm Nhan trợn mắt, cô không thể tin được nhìn Phó Tư Thần, giống như vừa rồi anh ta chỉ nói đùa mà thôi. Nhưng vẻ mặt anh ta lại nói cho cô biết đó không phải là trò đùa.
“Không cần lộ ra bộ dạng bị đả kích như vậy, cái này đối với cô mà nói, hẳn là bình thường như ăn cơm bữa thôi mà!”
Đôi mắt màu nâu của Phó Tư Thần tràn đầy chán ghét và lạnh băng. Cơ thể Đường Tâm Nhan run rẩy, trong đầu trống rỗng. Cô vì anh ta, từ bỏ sự nghiệp đang tốt đẹp. Cô vì anh ta, nhẫn nhịn lấy lòng mẹ chồng và em chồng vốn đã không thích cô. Cô vì anh ta, không công khai chuyện kết hôn, để tất cả mọi người vẫn cho rằng anh ta còn độc thân cao quý.
Thế nhưng cô đổi lại được cái gì?
Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại, cô nhắm hai mắt đang đỏ bừng, rồi lại mở ra, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý cười kinh người, nhưng trong đáy mắt lại lạnh như băng.
“Phó Tư Thần, anh cũng thật giỏi! Trên đời này vậy mà lại có người tình nguyện đem vợ của mình đưa đến giường người đàn ông khác!”
Chương 7 Từ lúc nào đã chán ghét nhau?
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan khổ sở nhưng vẫn cười rực rỡ, ánh mắt Phó Tư Thần hiện lên một tia phức tạp. Cô gái ngây thơ ngày xưa đã thay đổi thành một con người dối trá. Sau khi tiến vào ngành giải trí, lại lăn lộn với đủ loại đàn ông, vì tiền mà bán mình mua vui cho người ta, nhưng lại không chịu đem thân mình giao cho anh.
Anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lí bình thường. Bị cô cự tuyệt nhiều lần như vậy, anh ta cũng dần dần mất kiên nhẫn. Chuyện làm cho anh ta không thể chịu đựng được nhất là sau khi cô cự tuyệt anh, lại ngay trong đêm tân hôn cùng người đàn ông anh chán ghét nhất ở cùng một chỗ.
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nhìn Phó Tư Thần, đè xuống đau đớn lan tràn trong lồng ngực, âm thanh đứt quãng nói
“Đã như vậy, lúc nào làm thủ tục ly hôn?”
Nghe cô muốn ly hôn, Phó Tư Thần sắc mặt đại biến, anh ta giật môi dưới
“Cô là đệ nhất mỹ nhân ở An Thành, cho nên còn có thể đổi được không ít lợi ích, tại sao tôi lại phải ly hôn?”
Mặc dù hận cô lả lơi ong bướm, nhưng anh chưa bao giờ cân nhắc qua việc thả cho cô tự do. Vừa tưởng tượng tới việc triệt để mất đi cô, biến thành người xa lạ với cô, trong lòng anh ta liền cảm thấy buồn bực. Đường Tâm Nhan bước tới hung hăng tát thẳng vào mặt Phó Tư Thần
“Khốn nạn!”
Phó Tư Thần không hề né tránh, cứng rắn chịu đựng một cái tát của Đường Tâm Nhan, bên phải khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt sưng đỏ.
Đường Vũ Nhu thấy vậy liền đau lòng không thôi. Ánh mắt cô ta đầy trách cứ nhìn về phía Đường Tâm Nhan
“Chính cô không giữ mình trong sạch bây giờ còn có mặt mũi trách cứ Tư Thần sao? Nếu là cô an phận thủ thường thì Tư Thần cũng sẽ không làm vậy…A…”
Còn chưa dứt lời, trên khuôn mặt ôn nhu cũng ăn một bàn tay. Đường Vũ Nhu đỏ mắt vừa muốn nói chuyện, Đường Tâm Nhan đã trở tay lại tát thêm một cái nữa. Đường Vũ Nhu che khuôn mặt đỏ bừng đau đớn, cô ta trừng mắt khó tin nhìn Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cong môi cười lạnh
“Cái tát đầu tiên là vì cô quyến rũ Phó Tư Thần sau lưng tôi! Còn cái tát thứ hai là vì Phó Tư Thần hiểu lầm tôi, hủy hoại tôi chắc chắn không thể thiếu cô bên gối thổi gió, thêm mắm thêm muối!”
Nước mắt Đường Vũ Nhu liền chảy đầy mặt, ánh mắt lại một mực rơi vào trên mặt Phó Tư Thần, cô ta ủy khuất lên án
“Tư Thần, anh xem Đường Tâm Nhan, cô ta không chỉ có đánh anh lại còn đánh cả em, anh không phải nói bây giờ em là người phụ nữ anh yêu sao? Anh nhất định phải lấy lại công bằng cho em!”
Phó Tư Thần mím chặt môi không nói gì, hai mắt anh ta gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan, giống như muốn đem cô lóc xương lột da vậy.
Mặc dù hận cực kỳ bộ dáng một người phụ nữ ngang ngược, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không có ra tay với cô dù chỉ là một đầu ngón tay. Đường Vũ Nhu thấy Phó Tư Thần không có giúp cô hả giận, trong nội tâm cô vừa tức vừa không cam lòng, hận không thể tiến lên cào nát khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của Đường Tâm Nhan ra.
“Đường Tâm Nhan, về sau cô ở trong nhà an phận thủ thường cho tôi đừng có mà ra ngoài dụ dỗ tên đàn ông nào khác, nếu không, cái chuyện bắt cô để đổi lợi ích, sẽ còn phát sinh một lần nữa đấy!”
Thật ra tối hôm qua anh ta cùng với Giám đốc Hoàn Hải đã bàn bạc xong, chỉ cần Đường Tâm Nhan không muốn, tên Giám đốc đó liền sẽ không miễn cưỡng cô. Sâu bên trong lòng anh ta vẫn muốn cho Tâm nhan một cơ hội, nếu như cô có thể giữ mình trong sạch, không còn lả lơi ong bướm, anh ta nguyện ý trở về nhà. Thế nhưng cô lại để cho anh ta thất vọng, anh ta đợi cô ở nhà cả một đêm nhưng cô vẫn không hề trở về.
Phó Tư Thần ôm Đường Vũ Nhu rời khỏi phòng nghỉ, Đường Tâm Nhan quay người, nhìn bóng lưng của bọn họ, cơ thể cô lung lay, cong môi cười đầy bi thương
“Phó Tư Thần, tôi sẽ nghĩ biện pháp để anh phải ly hôn!”
Phó Tư Thần nghe được lời nói của Đường Tâm Nhan, cơ thể cao lớn bỗng ngẩn người. Hai mắt đỏ ửng, anh ta hơi ngửa đầu, đẩy đi lớp sương mù trong hốc mắt.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, anh ta cùng Đường Tâm Nhan, đã chán ghét nhau đến mức này?
Chương 8: “Vật thể khổng lồ” lao về phía cô
Ra khỏi bệnh viện, Đường Tâm Nhan lái xe trở về San Hồ Viên.
Đi thẳng vào phòng tắm, cô đứng dưới vòi hoa sen, dùng nước lạnh ra sức chà xát cơ thể.
Trên đường trở về, cô ở trên mạng đã tra một chút về Quản lý của Tập đoàn Hoàn Hải, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Mặc dù không đến mức hói đầu bụng bia, nhưng tướng mạo lẫn tuổi tác đều có thể làm cha cô.
Đường Tâm Nhan đem da thịt mịn màng trên người chà xát đến đỏ bừng, nước lạnh làm cho toàn thân cô run rẩy, không chỉ thân thể lạnh, tâm càng thêm lạnh!
Tắm gần một giờ đồng hồ, cô mới từ phòng tắm bước ra.
Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, Đường Tâm Nhan nhìn số điện thoại gọi đến.
Mẹ chồng cô Hà Mỹ Quyên gọi tới.
Nửa năm này, cô ở Phó gia đều cúi đầu làm người, một lòng chỉ muốn làm người vợ tốt, con dâu tốt, nhưng ngoại trừ cha chồng thì ai lại đem cô thành người nhà họ Phó.
Là người ai cũng có giới hạn, cô Đường Tâm Nhan từ trước đến nay đều không phải là người hèn nhát vô năng, Phó Tư Thần đã chà đạp lên giới hạn cuối cùng của cô, về sau cô cũng không cần thiết lại vì hắn mà tiếp tục chịu đựng mà sống.
Bấm tắt cuộc gọi của Hà Mỹ Quyên, Đường Tâm Nhan bấm số điện thoại của người đại diện trước kia của cô. “Chị Quý, em dự định ly hôn, phương diện này ở An Thành vị luật sư nào là tốt nhất, chị có biết không?”
Đầu điện thoại bên kia, Quý Tịnh sửng sốt một chút, hồi lâu mới phản ứng lại, cô nghi ngờ hỏi:
“Em mới kết hôn nửa năm liền muốn ly hôn? Nhan Nhan lúc trước em vì Phó Tư Thần mà từ bỏ sự nghiệp sáng lạn, chị còn cho rằng cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ cùng hắn một chỗ.”
Quý Tịnh thở dài nói tiếp: “Lĩnh vực này Lục Tử Thâm là luật sư tốt nhất, anh ta chính là kim bài luật sư của An Thành, chẳng qua…” Đường Tâm Nhan hơi nhíu lông mày: “Chẳng qua cái gì?”
“Anh ta từng nói không tiếp nhận những vụ kiện cáo của minh tinh trong nghành giải trí, cho dù em đã rút khỏi giới giải trí, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không phá lệ”
Đường Tâm Nhan vén mái tóc dài ướt sang một bên, thân thể tựa lên lan can ban công, mắt hạnh đen láy bên trong phủ một tầng hơi nước trong suốt, “Chị Quý chị có thể giúp em tra xem có thể tìm anh ta ở nơi nào không?”
“Được”
Nói chuyện điện thoại xong, Đường Tâm Nhan nhìn dưới lầu, thành phố nhộn nhịp và sầm uất, cô ôm lấy thân thể, cảm thấy cô đơn và buồn bã.
…
Năm giờ chiều.
Đường Tâm Nhan nhận tin nhắn chị Quý gửi đến.
——Luật sư Lục ở Dinh thự Dực bao phòng riêng số 1 để hội họp.
Đường Tâm Nhan từ bên trong tủ quần áo chọn lấy một bộ quần áo vừa ưu nhã mà không mất đi sự nữ tính, ngồi trước bàn trang điểm, trang điểm tinh tế.
Đem mái tóc dài đang cuộn lại thả xuống vai, khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp đến lay động lòng người.
Dinh Thự Dực được xây dựng bên cạnh hồ nước, kiến trúc cổ kính, hệ thống VIP, chỉ những người thuộc tầng lớp thượng lưu mới có thể ra vào, Đường Tâm Nhan đã đến đây vài lần cũng không lạ lẫm.
Băng qua hành lang trải những tấm thảm đắt tiền, Đường Tâm Nhan dưới sự chỉ dẫn của người quản lý, đến phòng số 1.
Sau khi gõ cửa, quản lý thay Đường Tâm Nhan mở cửa phòng.
Trong phòng to lớn và sang trọng, khói thuốc lượn lờ, tiếng máy chơi mạt chược xen lẫn tiếng cười theo đó truyền đến, “Tứ ca của chúng ta tối hôm qua phá thân trai tân, hôm nay tâm trạng thoải mái, mọi người thoải mái thỏa thích vui chơi”
Đường Tâm Nhan chú ý tới, nói chuyện là một người đàn ông tuấn tú ngậm điếu thuốc trên miệng.
Nghe nói Lục Tử Thâm là người khiêm tốn, ôn hòa, hẳn không phải người đang nói chuyện kia.
Vừa tiến vào phòng hai bước, bỗng nhiên một cơn gió lướt qua, dưới chân Đường Tâm Nhan bị vấp một cái, cô chưa kịp phản ứng thì một con chó to lớn hướng về phía cô nhào tới.
Tốc độ quá nhanh, cô không kịp tránh đi.
Cô không chút phòng bị ngã trên mặt đất.
Sau khi nhìn thấy “Vật thể khổng lồ” tiến về phía mình là một con chó Caucasian Shepherd[1], đồng tử của cô co lại.
Chương 9: Bị kéo ngồi lên đùi hắn
Khi còn bé Đường Tâm Nhan từng bị chó cắn bị thương, đối với loại động vật này, mặc kệ dễ thương hay đáng yêu, cô đều có bóng ma tâm lý, chớ nói chi là loại chó có vóc dáng to lớn cỡ nửa người này.
Chân nhỏ Đường Tâm Nhan bắt đầu run rẩy.
Con chó to lớn kêu lên một tiếng hướng về phía cô nhào tới, làm Đường Tâm Nhan bổ nhào về phía sau. Đường Tâm Nhan bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, dùng sức đẩy nó ra, đứng lên liền bắt đầu chạy.
Cô bị con chó lớn này đuổi theo một vòng trong phòng, Đường Tâm Nhan nghe được tiếng cười truyền đến cô xấu hổ tức giận không thôi, “Thú cưng của ai, quản một chút được không?”
Nàng ở ngành giải trí trải qua mấy năm, tự nhiên hiểu rõ những con cái nhà giàu này trong bóng tối có bao nhiêu sở thích quái ác.
“Người đẹp, Sơ Thất đuổi theo cô không có nghe chúng ta sai bảo a, nếu cô muốn tìm chủ của nó, này, người ngồi ở giữa ghế sô pha kia chính là ____” Người nói vẫn là người đàn ông có nụ cười xấu xa phóng túng.
Đường Tâm Nhan nhìn giữa ghế sô pha, người đàn ông ẩn nấp trong ánh đèn mờ tối, mặc dù thấy không rõ lắm tướng mạo của hắn, nhưng trên người hắn tản ra hơi thở cao quý và lãnh đạm, khiến người khác không thể xem thường.
Đường Tâm Nhan nhíu mày, đối với hắn ấn tượng đầu tiên chính là kém đến cực điểm. Người này cũng quá máu lạnh, thấy được cô bị thú cưng của hắn đuổi, cũng không lên tiếng.
Kìm nén cơn giận dữ, Đường Tâm Nhan hướng hắn đi đến, Sơ Thất lại nghịch ngợm đuổi theo. Đường Tâm Nhan sợ hãi vội vàng bước nhanh.
Bước nhanh đến trước mặt người đàn ông, Sơ Thất đuổi kịp cô, đầu lưỡi ấm áp hướng trên bàn chân mảnh khảnh của cô liếm một cái.
“A!” Đường Tâm Nhan bị dọa đến hai chân mềm nhũn, thân thể không kịp khống chế hướng về phía trước ngã xuống.
Lúc ngã xuống, cô dùng hai tay đỡ lấy thắt lưng của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô va vào địa phương không nên đụng đến nhất của đàn ông.
Hơi thở ấm áp của phụ nữ cách lớp vải quần tây truyền tới, môi mỏng ngậm lấy xì gà, mi tâm người đàn ông nhếch lên, ngón tay thon dài cầm điếu xì gà lên, tay còn lại định đẩy cô gái này ra, thì cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Thấy được dung mạo tinh xảo của cô, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Cô là cô gái đã chủ động quyến rũ hắn hôm qua.
Trợ lý buổi chiều đã đem tư liệu của cô giao cho hắn, nghĩ đến thân phận của cô, vẻ mặt hắn trở nên bí hiểm, thâm trầm, càng làm cho người khác không thể nào đoán được ý nghĩ của hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan đã đỏ đến sắp rỉ máu. Vừa mới ngắn ngủi mấy giây, cô đã cảm nhận được nơi đó của đàn ông từ từ cứng rắn.
“Ngại quá, tôi không phải là cố ý…” Khi đôi mắt đen láy đối diện với con ngươi sâu thẳm kia. Giọng cô đột ngột dừng lại.
Ánh mắt của hắn khiến cho người khác càng e ngại khó lường, cho dù không nói gì, bất luận thế nào cũng lộ ra cảm giác bị chèn ép.
Đường Tâm Nhan ở giới giải trí gặp qua vô số người, cũng chưa từng thấy người đàn ông nào tuổi còn trẻ mà có khí chất cường đại như vậy.
Hắn lấy ra bật lửa châm thuốc, trong chớp mắt ngọn lửa màu xanh bùng lên, khuôn mặt tuấn mỹ làm điên đảo chúng sinh kia lọt vào tầm mắt Đường Tâm Nhan.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng.
Không phải động lòng, mà là thán phục.
Đường nét khuôn mặt, ngũ quan, mỗi một chỗ đều như được thần khắc họa nên, hoàn mỹ lại không mất đi vẻ nam tính kiên cường.
Phó Tư Thần được công nhận là người đàn ông anh tuấn có mị lực nhất ở An Thành, nhưng cũng không bằng người đàn ông này, đoán chừng là truyền thông không thấy qua vị này trước đi!
Ít nhất, trước đêm nay cô chưa từng thấy qua người đàn ông này.
“Tứ ca, vẫn là anh có lực hấp dẫn lớn nhất, người đẹp vừa đến đã quỳ dưới quần tây anh!”, Trì Chi Hoành trêu đùa.
Đường Tâm Nhan lúc này mới nhận ra, mình vẫn trong tư thế bất nhã đang quỳ giữa đôi chân thon dài của người đàn ông này.
Đầu gối bị xay xát, cô chịu đựng cơn đau, vội vàng từ dưới đất đứng lên.
Ai ngờ vừa đứng lên, Sơ Thất lại sủa lớn, Đường Tâm Nhan giật mình, thân thể lần nữa hướng về phía trước ngã xuống.
Chờ cô phản ứng lại thì hai tay cô đang kéo lấy cổ áo sơ mi phẳng phiu của người đàn ông, cả người cô cũng ngồi trên bắp đùi mạnh mẽ của hắn ta.
Chương 10: Toàn thân nóng rực
Lần đầu tiên Đường Tâm Nhan ngồi lên đùi đàn ông, cô cảm thấy có chút khó xử! Hàng mi dày khẽ rung, cô bối rối đứng dậy muốn đi ra chỗ khác nhưng Sơ Thất lại chạy đến chắn đường, thân hình to lớn của nó bổ nhào về phía cô. Vậy nên Đường Tâm Nhan lại phải ngồi lên đùi hắn lần nữa.
Bàn tay không cầm điếu thuốc của hắn vòng qua ôm trọn lấy chiếc eo thon gọn của cô. Qua lớp áo mỏng, hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn truyền đến eo cô, như thể muốn thiêu đốt lớp da này. Đường Tâm Nhan đứng bật dậy như bị điện giật, mặt cô đỏ lên nhìn Sơ Thất rồi lại nhìn người đàn ông khôi ngô tuấn tú mặt không chút biểu cảm nhả khói thuốc, cô vừa lúng túng vừa xấu hổ nói: “Thưa anh, mong anh hãy để ý đến thú cưng của mình!”
Sao hai ngày nay cô lại xui đến vậy, tối qua thì bị một lão già hủy đi trong sạch, hôm nay lại bị chó lớn dọa nạt. Ấy thế mà chủ nó vẫn cái vẻ lạnh lùng như không có gì xảy ra.
Những người có mặt ở đây thấy Đường Tâm Nhan không chỉ ngồi trên đùi Mặc Trì Úy lại còn dám ra lệnh cho hắn đều hít một hơi mạnh, cô gái này quả là can đảm!
Trong lúc họ còn đang chờ Mặc Tứ gia dạy dỗ cô gái không biết điều kia, đã nghe thấy hắn cất giọng nói: “Ngồi xuống.”
Tất cả đều hết sức ngạc nhiên. Đây có còn là Mặc Tứ gia không gần nữ sắc trong truyền thuyết không? Không phải hắn thuộc mẫu đàn ông cấm dục à? Sao đột nhiên lại muốn cô gái kia ngồi với hắn chứ?
Đường Tâm Nhan nghe người đàn ông bảo mình ngồi xuống, tim cô càng đập nhanh hơn. Mím chặt môi, liếc nhìn hắn ta ngầm đánh giá.
Tuổi người này chắc chưa qua ba mươi, đồ mặc trên người không phải là kiểu chỉ cần đến cửa hàng mua là xong, từ chất liệu cho đến đường cắt may vừa nhìn là biết hàng cao cấp đặt may riêng.
Còn chiếc đồng hồ đắt tiền đeo trên cổ tay của hắn ta nữa, giá trị ít nhất cũng phải bảy con số không trở lên. Lúc nãy khi bị chó đuổi theo, không một ai khác trong phòng dám lên tiếng giúp cô.
Từ đó có thể suy ra hắn ta là người có thân phận tôn quý nhất trong căn phòng này.
Tuy cô cảm thấy tức giận, nhưng cũng tự biết không thể đụng tới vị tôn Phật này được.
Đối diện với đôi mắt đen sâu hút của người đàn ông này, cô nén cơn giận xuống, nhoẻn miệng cười nói: “Thưa anh, tôi nghĩ anh nhầm rồi, tôi không phải nhân viên hầu rượu, tôi đến để tìm luật sư Lục Tử Thâm.”
Lục Tử Thâm vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã nghe thấy tên mình, anh liền nhìn sắc mặt của Mặc Trì Úy rồi vội vã xua tay: “Tứ ca, em không quen cô ta, em không biết cô ta là ai hết.”
Đường Tâm Nhan không để ý đến sắc mặt của Mặc Trì Úy, cô nhìn về hướng cái người đang vội phủi sạch quan hệ với cô đằng kia, nhẹ chau mày nói: “Luật sư Lục, có một vụ kiện tôi muốn nhờ anh giúp.”
Ở đây quá đông người, hiển nhiên cô không thể nói ra chuyện ly hôn nên mới cần thuê Lục Tử Thâm được. Lục Tử Thâm nhún vai trả lời: “Ngoài giờ làm không nói chuyện công việc.”
Nói xong liền đi đến bàn đánh mạt chược, không dám nhìn Đường Tâm Nhan. Chị Quý nói Lục Tử Thâm thường xuyên đi công tác, không dễ gì gặp anh ta được, cô không thể cứ thế mà về.
Nhìn chú chó to lớn đang chặn một bên ghế sô pha, Đường Nhan Tâm định đi vòng qua chân người đàn ông kia để đến chỗ Lục Tử Thâm, vừa bước được vài bước, cổ tay đã bị một lực nắm lấy.
Còn chưa kịp phản ứng, cơ thể mềm mại đã bị kéo vào lồng ngực rắn chắc rồi.
Đường Tâm Nhan khẽ kêu lên, ngạc nhiên nhìn người đàn ông kéo mình. Mặc Trì Úy cũng đang nhìn cô, ánh mắt không lộ ra điều gì. Vì hai người đang kề sát nhau nên cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá đang phảng phất của hắn, toàn thân cô cứ thế rực nóng lên.
[1] Caucasian Shepherd (hay Caucasian Ovcharka): Còn gọi là chó chăn cừu Kavkaz, một loài chó cổ ở Georgia và phía bắc Caucasus, hung tợn nổi tiếng trên thế giới. Chúng được coi như những người canh gác bảo vệ tin cậy và sinh sống được ngay cả trong điều kiện lạnh giá ở Nga.