Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nở nụ cười sáng lạn của Đường Tâm Nhan, ánh nhìn càng thêm phần thâm trầm. Cô thật sự là một cô gái biết mãn nguyện với mọi thứ, chỉ cần đưa cô đến công ty mà đã vui vẻ như vậy?
Đường Tâm Nhan bước xuống giường, cô cười nói với Mặc Trì Úy: “Anh vào phòng khách đợi em, em thay quần áo rồi ra ngay.” Cô chọn một chiếc váy và chiếc áo khoác đỏ tôn dáng trong tủ, thay nó và trang điểm nhẹ nhàng.
Mặc Trì Úy đợi cô trong phòng khách gần nửa tiếng vẫn chưa thấy cô ra liền đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ. Nhìn người phụ nữ đang tô son, anh cong môi cười: “Không cần quá xinh đẹp, em định đi thi hoa hậu à.”
Đường Tâm Nhan liếc người đàn ông qua gương: “Đây là lần đầu tiên em đến công ty của anh, không thể khiến cho anh mất mặt được!”. Phụ nữ vui khi thấy mình đẹp, đạo lý này xưa nay không hề thay đổi.
Thoa son xong, cô nhìn lại người đàn ông đang dựa vào khung cửa, lo lắng vuốt mái tóc xoăn trên má: “Em thế này ổn chưa?” Anh khẽ ừm một tiếng.
Cô mím môi dưới, một chút không hài lòng hiện lên trong mắt cô. Anh vốn không nhìn cô tử tế. Nhìn thấy tiểu mỹ nhân trở nên không vui, Mặc Trì Úy sải cặp chân dài đi tới, bóp hai má hồng hồng của cô: “Vợ anh có trang điểm hay không đều rất đẹp.” “Dẻo miệng.” Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, đôi mắt đen sâu thẳm: “Chỉ dẻo miệng với với vợ anh thôi.”
Chỉ vài câu mà cô đã bị anh chọc cười. Được rồi, cô là người khá dễ dỗ.
Đường Tâm Nhan không ngờ Mặc Trì Úy lại là Chủ tịch tập đoàn Hoàn Hải. Trụ sở chính của Tập đoàn Hoàn Hải ở nước ngoài và chỉ mới đến Thành phố An để phát triển trong vài năm gần đây. Đường Tâm Nhan từng nghe Phó Tư Thần nói rằng nếu nhà họ Phó có muốn hợp tác với tập đoàn Hoàn Hải, cũng không nhất định sẽ được hợp tác cùng.
Phải biết rằng nhà họ Phó rất nổi tiếng ở Thành phố An, là một trong những công ty lớn nhất nhì thành phố, mà ngay cả họ cũng phải ngước nhìn tập đoàn Hoàn Hải, Đường Tâm Nhan cũng không biết thực lực của tập đoàn này lợi hại như thế nào.
Cô biết rằng anh rất giàu có và quyền thế, nhưng cô không ngờ rằng anh lại còn quyền lực hơn cả nhà họ Phó. Anh đứng trên đỉnh cao, đứng ở đỉnh cao quyền lực, nhưng cô lại thấp bé như vậy, không cao không thấp, cũng không có danh tiếng gì.
Cô phải làm việc chăm chỉ hơn, không chỉ để có một sự nghiệp thành công, mà còn để tu dưỡng một tâm hồn vững vàng mạnh mẽ. Chỉ có như vậy mới xứng đôi với anh!
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan, cô im lặng từ khi bước vào tòa nhà Hoàn Hải, anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô: “Không thoải mái ở đâu sao?” Đường Tâm Nhan lắc đầu. Sau đó cô mới phát hiện ra rất nhiều nhân viên đang chờ thang máy đều đang lén nhìn cô tay trong tay với anh. Ngược lại là Mặc Trì Úy, anh đứng ở trước thang máy riêng của mình, không để ý đến ánh mắt của người khác, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ có cô mà thôi.
Đường Tâm Nhan lặng lẽ rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi lòng bàn tay to lớn của anh, cô tiến lại phía sau anh và thì thầm: “Anh làm việc ở công ty hẳn rất nghiêm túc. Nhân viên của anh trông thấy anh, à mặt mày sợ hãi.”
Mặc Trì Úy chỉ cần liếc nhân viên một cái, nhân viên lập tức thu hồi ánh mắt, đứng thẳng người, quả thực nhìn anh rất khiếp sợ. Mặc Trì Úy mím môi mỏng sắc bén. Chắc là mười ngày gần đây tâm tình anh không tốt, đã dọa sợ bọn họ rồi!…
Ở trên tầng cao nhất, thư ký và trợ lý đều có biểu hiện giật mình sởn gai ốc khi thấy Chủ tịch trước nay chưa từng gần gũi với phụ nữ mà nay lại nắm tay một cô gái đến đây.
Chỉ có Giản Thành không hề ngạc nhiên. Hóa ra bỏ lỡ hàng nghìn tỉ dự án hợp tác để đi rước vợ về! Đường Tâm Nhan đi theo sau Mặc Trì Úy, cô cố gắng thoát khỏi tay anh vài lần, nhưng anh cứ giữ chặt. Nhìn thấy các trợ lý của văn phòng chủ tịch và các thư ký lén nhìn cô, cô cũng lén nhìn họ.
Chương 322: Sự dịu dàng của anh(3)
Đây có lẽ đều là đặc tính chung của phụ nữ dù tự tin hay không tự tin. Đối với các đối tác làm việc bên cạnh người đàn ông, họ đều thích xem có ai xinh đẹp, trẻ trung hơn hoặc đặc biệt nổi bật hơn mình. Đường Tâm Nhan liếc nhìn một lượt, đa số là nam, chỉ có hai nữ, nhưng cũng không quá trẻ, chắc khoảng ba mươi tuổi, đeo kính nhìn rất có năng lực. Trái tim Đường Tâm Nhan thu lại. Thư ký, trợ lý giao tiếp với anh nhiều nhất, không có ai trông có vẻ như hồ ly tinh cả.
Mặc Trì Úy đặt biểu cảm và ánh mắt của Đường Tâm Nhan vào mắt mình, anh siết chặt lòng bàn tay cô, một tia sáng dịu dàng xẹt qua đôi mắt sâu thẳm của anh.
Phòng làm việc của anh giống như trong tưởng tượng của cô. Rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ, tông màu lạnh và cứng ngắc, nghiêm khắc nhưng sang trọng, khiến mọi người phải cung kính vài phần.
Mặc Trì Úy có việc phải giải quyết, Đường Tâm Nhan cũng không làm phiền anh, cô yên lặng ngồi trên ghế sofa da. Sau khi đọc kịch bản một lúc, cô không thể không dời mắt sang người đàn ông đang làm việc ở kia.
Người ta thường nói rằng đàn ông đẹp và quyến rũ nhất là khi đang nghiêm túc làm việc, quả không sai chút nào. Nhìn thấy đường nét góc cạnh, mặt mày thanh tú, sâu sắc cùng biểu cảm lãnh đạm của anh, cô không nhịn được lấy giấy bút trong túi ra.
Vừa lặng lẽ nhìn anh, vừa phác thảo anh lên giấy. Đôi mắt của anh là điểm khó vẽ nhất trong ngũ quan của anh. Bình thường, đôi mắt ấy rất sâu sắc và lãnh đạm, nhưng có đôi khi cũng mềm mỏng, dịu dàng.
Đường Tâm Nhan vẽ lại dáng vẻ dịu dàng ôn nhu của anh. Mất gần một tiếng đồng hồ. Sau khi vẽ xong, cổ tay cô hơi đau. Cô chưa kịp thưởng thức tác phẩm của mình thì một bàn tay to lớn, trắng sạch, mảnh mai đột nhiên lấy đi tờ giấy vẽ trên tay cô. Người đàn ông cụp mắt xuống, nhìn bức chân dung trên giấy vẽ. Đó là nét mặt và đường nét quen thuộc của anh. Trong con ngươi sâu thẳm ẩn chứa nụ cười dịu dàng, đôi môi mỏng mím lại ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt đẹp đến mức ngay cả chính anh cũng phải sững sờ. Anh dường như, ngay cả bản thân anh cũng không biết, rằng anh có thể mỉm cười dịu dàng đến như vậy.
Đường Tâm Nhan đỏ mặt, nhận lại tờ giấy vẽ từ tay người đàn ông: “Em chỉ tiện tay vẽ thôi.” Mặc Trì Úy vươn tay về phía cô: “Đưa cho anh.”
“Sao cơ?”
“Đưa cho anh.”
Đường Tâm Nhan đưa bức vẽ cho anh, anh xoay người đặt nó lên bàn làm việc của mình. Đường Tâm Nhan đuổi theo: “Em thực sự chỉ là tiện tay vẽ thôi, nếu anh muốn, về nhà em sẽ vẽ cho anh một bức tử tế…”
Không đợi cô nói xong, anh đột nhiên vòng tay qua vòng eo thon thả của cô. Sau một hồi quay cuồng, anh đưa cô đến bàn làm việc. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy dục vọng, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Thích dáng vẻ dịu dàng của anh hả?”
Đường Tâm Nhan bị anh nhìn tới nỗi tim đập thình thịch, hai tay đặt ở trên lồng ngực rắn chắc của anh: “Em đều thích.”
Đôi môi mỏng của anh nở một nụ cười nhạt. Cô xấu hổ nhìn anh: “Anh cười cái gì?” Anh không trả lời mà cúi đầu, ngậm lấy môi cô. Anh đang phân vân không biết có nên đồng ý với bác sĩ Chu hay không, thôi miên, quên đi hết những cảnh tượng ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của anh. Anh muốn cô, trước đây chưa từng có người phụ nữ nào thực sự khiến anh có nghĩ như vậy. Cả thể xác và tinh thần anh đều thương.
Đường Tâm Nhan không biết người đàn ông đang nghĩ gì, lúc đầu nụ hôn của anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng dần dần, nó trở nên cuồng nhiệt và dữ dội. Anh mút mạnh môi cô, xông vào khoang miệng cô, dây dưa với chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào mê người, cướp đi dưỡng khí của cô.
“… Ưm, đây là phòng làm việc của anh, lát nữa sẽ có người đến…” Cô thực sự không muốn hình ảnh cao cao tại thượng của anh bị đổ vỡ trước mặt cấp dưới. Mặc Trì Úy cắn môi, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Em vẫn còn có tâm tư quan tâm đến cảm nhận của người khác?” Không cho cô cơ hội để nói, anh lại hôn cô tới tấp.
Chương 323: Sự dịu dàng của anh(3)
Từ khi quen người đàn ông này Đường Tâm Nhan liền biết rằng anh là một kẻ cuồng hôn.
Dường như anh có vẻ rất thích hôn cô.
Dù sao thì anh không thể chạm vào cô , chỉ hôn một chút thôi , cô cũng không ý kiến gì.
Chỉ là hôn môi ở một nơi nghiêm túc đoan chính như văn phòng có vẻ như không được ổn lắm?
“Vẫn còn tâm tư đi nghỉ chuyển khác sao?”Nam nhân híp mắt, tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Đường Tâm Nhan bắt gặp đôi con ngươi đen sâu của anh, bên trong nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, khóe môi nở nụ cười ngượng ngùng: “Anh Mặc, em sợ bị người khác nhìn thấy sẽ làm hỏng hình tượng cao quý của anh..”
“Không có sự cho phép của anh, bọn họ không dám vào.”
Anh lại hôn cô, như để bù đắp cho tất cả những nụ hôn mà họ đã mất trong mười ngày không liên lạc.
Đường Tâm Nhan cảm thấy bức thiết, nóng như thiêu đốt dần dần đắm chìm vào nụ hôn của anh.
Một người đàn ông có thực sự thích một người phụ nữ hay không có thể cảm nhận được từ nụ hôn.
Cô cảm thấy anh thực sự thích cô.
Nhưng cô không thể hiểu tại sao anh lại không muốn cô yêu anh?
Có lẽ vì đã mất mát quá nhiều nên cô sẽ không cho phép mình suy nghĩ linh tinh như trước kia nữa.
Cô yêu anh, muốn giữ anh, muốn ở bên anh, đơn giản vậy thôi.
Cô vòng tay qua cổ anh, đang chuẩn bị trả lời anh thì đột nhiên, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra…
“Tổng giám đốc Mặc, báo cáo mà anh cần…” Nữ thư ký sau khi gõ cửa liền đẩy cửa đi vào luôn, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô hoảng hồn.
Không đợi Mặc Trì Úy nói gì, nữ thư ký lại nhanh chóng đóng cửa lại vì sợ người bên trong.
Sau khi đóng cửa lại, lồng ngực thư ký vẫn đập thình thịch loạn xạ.
Lộc cộc lộc cộc, âm thanh lanh lảnh của giày cao gót vang lên.
Người phụ nữ trẻ đi đến với tập tài liệu trong tay, cau đôi mày thanh tú khi nhìn thấy bộ dạng thần hồn chưa ổn định của nữ thư ký: “Cô làm gì vậy? Hấp ta hấp tấp?”
Nữ thư ký lập tức lấy lại sự bình tĩnh: “Không sao.”
Nữ thư ký đang định quay về chỗ ngồi. Nhìn thấy bản báo cáo trên ta cô ấy, sắc mặt cô khó coi nói: “Không phải tôi đã nhờ cô gửi bản báo cáo này lên văn phòng Tổng giám đốc để chủ tịch Mặc ký tên trước khi tôi ra ngoài sao?”
Nữ thư ký với vẻ mặt trầm tĩnh nhìn cô gái trẻ, mới đến công ty mấy ngày mà thật sự coi mình là bà chủ sao?
Có điều cũng phải, dẫu sao cũng là con gái của một gia đình giàu có, có gia thế vững chắc, một nhân viên nhỏ bé như cô đắc tội không nổi.
“Tổng giám đốc Mặc đang bận, đợi một lát nữa tôi sẽ lại đem đến.”
Thiếu nữ giật lấy báo cáo trong tay của nữ thư ký, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào.
Mặc Trì Úy đã trở lại bàn giám đốc, thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng sắc mặt thiếu nữ đột ngột thay đổi sau khi khóe mắt quét qua người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn thiếu nữ ngoài cửa với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Không biết gõ cửa sao?”
Người phụ nữ trẻ bước lùi lại, gõ cửa 3 lần, sau khi nhận được sự đồng ý của Tổng giám đốc mới đẩy cửa bước vào.
Đường Tâm Nhan tưởng rằng đó là thư ký nên ánh mắt vẫn buông xuống ngượng ngùng không dám nhìn cô ta.
Mãi cho đến khi người phụ nữ phát ra âm thanh, cảm thấy giọng nói đó vô cùng quen thuộc, cô mới vội vàng ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là Diệp Vi Nhã
Tại sao cô ấy ở đây?
Hơn nữa…
Đường Tâm Nhan liếc nhìn trang phục nhân viên của cô, rõ ràng là giống với nữ thư ký bên ngoài.
Có lẽ nào cô ấy cũng là một trong những thư ký của văn phòng chủ tịch?
Trái tim của Đường Tâm Nhan chùng xuống nhanh chóng.
Cô chuyển ánh nhìn từ người Diệp Vi Nhã sang nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế da.
Vẻ mặt anh lạnh lùng, không có gì kỳ khác thường gì, cũng không có bất kỳ cảm giác nào như là chột dạ.
Chương 324: Đàn ông đều nghĩ về nửa phần dưới của cơ thể
Đường Tâm Nhan không hề quan tâm đến việc Diệp Vi Nhã trẻ tuổi xinh đẹp, vì chính cô cũng không kém, điều cô quan tâm là Diệp Vi Nhã từng gây chia rẽ quan hệ giữa cô và Mặc Trì Uý.
Càng huống hồ, Diệp Vi Nhã lại còn thích Mặc Trì Uý mà không kiêng nể gì.
Cô không tin là Mặc Trì Uý lại không hay biết gì.
Nhưng nếu như đã biết, thì sao lại giữ Diệp Vi Nhã lại làm việc ở công ty?
Còn là thể loại công việc như thư ký?
Hai người sớm tối bên cạnh nhau, nếu như ngày nào đó Diệp Vi Nhã cũng dở ra thủ đoạn bỉ ổi như Diệp Nhiễm, thì anh cũng khó bảo đảm là sẽ không trúng chiêu –
Đường Tâm Nhan biết bản thân mình đã nghĩ lòng người quá đen tối rồi, nhưng cảm giác mà Diệp Vi Nhã đem lại cho cô, chính là không phải một cô gái đơn giản.
Nếu không thì tại Hong Kong, cũng sẽ không lấy tấm hình của mẹ Mặc Trì uý ra ly gián quan hệ giữa cô và Mặc Trì Uý.
Lúc đó, cô còn vì chuyện này mà đề nghị ly hôn.
Mặc Trì Uý cũng đã ký xong tên mình lên bảng báo cáo, đưa cho Diệp Vi Nhã: “Ra ngoài đi!”
Hoàn toàn là giọng điệu của một doanh nhân.
Diệp Vi Nhã cố gắng chịu đựng nỗi cay đắng trong lòng, cô ta thẳng lưng đi ra ngoài.
Hai tay Đường Tâm Nhan đặt trên đầu gối từ từ nắm chặt lại.
Sau khi Diệp Vi Nhã ra ngoài, cô đang ngồi trên sô pha đứng dậy, nhìn về người đàn ông lại tiếp tục làm việc kia, một lời giải thích cũng không có, cô mím chặt môi, đè nén sự khó chịu xuống đáy lòng: “Em đi vào nhà vệ sinh.”
Mặc Trì Uý cúi đầu ừm một tiếng: “Ra ngoài, quẹo trái.”
Đường Tâm Nhan vốn không hề muốn đi vệ sinh, chỉ là cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Ngồi trên bồn cầu, cô sụp mí mắt xuống, nhìn mấy đầu ngón tay trắng lên của mình, cười khổ sở một tiếng.
Anh thì thẳng thắng vô tư, còn cô ngược lại giống như một kẻ bụng dạ hẹp hòi.
Ngồi cũng gần năm phút, Đường Tâm Nhan chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của cô thư ký và một thư ký khác nói nhỏ: “Cô Diệp còn thật sự nghĩ mình là bà chủ rồi hay gì? Ngày nào cũng bày bộ mặt đó ra cho người ta nhìn, cứ như mọi người nợ cô ta mười bảy tỷ rưỡi không bằng.”
“Lẽ nào cô còn không nhìn ra, cô ta căn bản không phải đến để làm thư ký gì đâu, mà đến để theo đuổi Mặc tổng của chúng ta đó? Hôm qua tôi vào phòng làm việc để đưa tài liệu cho tổng giám đốc Mặc, nhìn thấy Diệp Vi Nhã lấy cớ làm việc mà dựa trên bàn làm việc của Mặc tổng, cúc áo sơ mi cũng gỡ ra đến mấy cúc, BRA bên trong cũng lộ ra luôn rồi.”
“Nghe nói cô ta còn là còn nhà quyền quý nữa à, đúng thật là mất mặt quá mà.”
“Suỵt, cô nói nhỏ thôi, nếu như để cô ta biết được, nói không chừng cô ta sẽ mách lẻo lại trước mặt tổng giám đốc Mặc, đến lúc đó công việc của chúng ta sẽ đều không giữ được. Phải biết là tổng giám đốc Mặc ghét nhất là nhân viên bàn luận chuyện riêng tư của anh ấy.”
“Cô nói tổng giám đốc Mặc là thích cô Diệp hay là thích người phụ nữ mà hôm nay anh ấy dẫn đến?”
“Chuyện này sao tôi biết được, hai người đều rất đẹp, có điều theo như tôi thấy thì nhất định là tổng giám đốc Mặc thích người phụ nữ mà hôm nay anh ấy dẫn đến công ty rồi. Cô không thấy sao, cô Diệp quyến rũ anh ấy, anh ấy cũng không thèm nhìn thẳng một cái nữa.”
“Có điều da mặt cô Diệp dày, nói không chừng quyến rũ miết đến một ngày nào đó thì Mặc tổng không khống chế được nữa.”
“Ai mà biết được đâu!”
Đường Tầm Nhan quay lại phòng làm việc của Mặc Trì Uý.
Cô căn bản không còn tâm tư nào ở lại đây tiếp nữa.
Biết rõ là anh và Diệp Vi Nhã sẽ không thể có gì, nhưng vẫn cứ cảm thấy không vui.
Tiếp tục ở lại đây cũng chỉ có bực mình.
Mặc Trì Uý đang nói chuyện điện thoại với khách hàng, nhìn thấy Đường Tâm Nhan bước vào, anh nhìn cô gật đầu.
Đường Tâm Nhan lấy cái túi trên ghế sô pha, làm những động tác chuẩn bị rời đi, sau đó không nói lời nào mà trực tiếp đi về phía cửa.
Mặc Trì Uý thấy sắc mặt cô không đúng, đại khái cũng đoán được cô để bụng chuyện gì, sau khi nói với khách hàng một tiếng thì đuổi theo cô.
Người của phòng chủ tịch thấy Đường Tâm Nhan ra ngoài, Mặc tổng cũng vội vàng đuổi theo, bọn họ nhìn nhau ra hiệu, nhận biết thấy bầu không khí không được đúng lắm.
Diệp Vi Nhã trừng lớn đôi mắt phẫn nộ nhìn bóng dáng của Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Uý một trước một sau.
Từ trước nay anh vẫn luôn rất điềm tĩnh, vì cái con người hèn hạ đó mà anh bắt buộc phải phá huỷ hình tượng như vậy sao?
Cứ đuổi theo như vậy mà không sợ trở thành trò cười cho toàn bộ nhân viên công ty trong những giờ ăn cơm uống trà à?
Chương 325: Bà Mặc ghen tuông
Đường Tâm Nhan bước vào thang máy dành cho nhân viên, nhấn nút đóng cửa.
Một cánh tay thon dài đột nhiên đưa vào, bắt buộc cánh cửa thang máy đang sắp đóng lại phải mở trở ra.
Nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng của người đàn ông, cô siết chặt tay nắm túi xách.
Mặc Trì Uý bước vào thang máy, thấy cô trong dáng vẻ lông mi dài rũ xuống, môi đỏ mím chặt, đôi mắt đen huyền của anh nheo nhẹ: “Ghen rồi?”
Thấy anh vạch trần tâm tư của cô rõ ràng như vậy, cô vô cùng xấu hổ: “Không có.”
“Vốn dĩ muốn đợi tan làm rồi giải thích với em, anh và Diệp Vi Nhã không có gì hết.”
Cô mở đôi lông mi dài rậm rạp lên, hai con mắt đen trắng tách biệt nhìn chằm chằm vào anh: “Em biết.”
Nếu như anh và Diệp Vi Nhã có gì đi nữa thì cũng sẽ không có chuyện của cô ở đó.
Dù gì thì anh và Diệp Vi Nhã cũng quen biết nhau trước.
Chỉ là khi nhìn thấy Diệp Vi Nhã thì cô lại nhớ đến chuyện ở Hong Kong, nhớ đến chị gái Mạnh đó.
Mặc Trì Uý thấy cái mặt nhỏ của cô co cứng lại, lông mày cau có: “Biết rồi mà vẫn giận à?”
Đường Tâm Nhan bị giọng nói của anh chọc cho bật cười.
Biết với có giận hay không là hai chuyện khác nhau đó, được không?
Biết rồi, không có nghĩa là cô không giận.
Giữ lại một quả bom hẹn giờ ngay bên cạnh, nói không chừng một ngày nào đó sẽ phát nổ, cô có thể không để ý, không tức giận sao?
“Diệp Vi Nhã rất có thể sẽ quyến rũ anh giống như Diệp Nhiễm.” Cô nhìn không chớp mắt vào ánh mắt thâm sâu đó của anh.
Nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt anh không gợn sóng, ánh mắt như cái giếng cổ thâm sâu, khiến người ta không thể nhìn thấu được.
Mấy giây sau, giọng điệu anh bình tĩnh lạnh lùng hỏi: “Không có ai có thể quyến rũ được anh, trừ khi anh muốn bị người ra dụ dỗ.”
Tim Đường Tâm Nhan đập thình thịch.
Tay cô nắm túi xách, một hồi siết chặt hồi lại thả lỏng.
Thang máy vẫn cứ ổn định đi xuống, sau khi dừng lại tại tầng mười thì cửa thang máy mở ta.
Những nhân viên đợi thang máy đang chuẩn bị bước vào, sau khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng của Mặc Trì Uý thì đều bị dọa đến hét lên thành tiếng.
Mặc Trì Uý quay đầu liếc mấy nhân viên viên một cái thì các nhân viên đều hiểu ý mà lui ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại lần nữa.
Đường Tâm Nhan thấy anh cách xa mọi người, người đàn ông mà người bình thường chỉ có thể ngước mắt lên nhìn, trong lòng cô lại dâng lên nỗi buồn cay đắng: “Rõ ràng anh biết tâm ý của Diệp Vi Nhã đối với anh, mà anh còn giữ cô ta lại bên cạnh làm thư ký?”
Ngày ngày đều ở bên cạnh nhau, đến cô còn không có được đãi ngộ thế này.
Mặc Trì Uý cúi đầu than thở: “Anh có thể đi được đến ngày hôm nay, đều là nhờ năm đó nhận được sự giúp đỡ của ông Diệp. Chuyện lần trước Diệp Vi Nhã gây chia rẽ hai chúng ta thì cô ta và ông Diệp cũng đã xin lỗi anh rồi, công ty này ông Diệp cũng có cổ phần, ông ấy mở miệng đề nghị để Diệp Vi Nhã đến làm thư ký cho anh, anh cũng không có cách nào từ chối được.”
“Anh đã cho Diệp Vi Nhã ba tháng thử việc, khi thời hạn đến thì anh sẽ nghĩ cách để cô ta rời khỏi.”
Anh không phải người có thói quen hay giải thích với người khác, nhưng vì cô nên anh đã phá lệ.
Đường Tâm Nhan nghe anh giải thích xong, cắn môi: “Em biết rồi.”
“Biết rồi mà sao mặt mày vẫn ủ rũ nữa?”
Đường Tâm Nhan thấy dáng vẻ anh hơi cau mày lại, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác hơi trống rỗng.
Là do anh quá ưu tú, cô không có quá nhiều tự tin vào bản thân mình nên mới lo được lo mất như thế này đúng không!
Cô không biết phải mất bao lâu thì cô mới có thể đứng được ở vị trí ngang hàng với anh, cô cũng không biết, hai người có thân phận địa vị khác nhau thế này thì hôn nhân có thể kéo dài bền vững được bao lâu?
Bên cạnh anh sau này chắc chắn không phải chỉ có một người phụ nữ thích anh là Diệp Vi Nhã, còn sẽ có người thứ hai, người thứ ba…
Lẽ nào, mỗi lần xuất hiện một người thì cô đều phải nơm nớp lo sợ sao?
Phụ nữ chỉ có khi bản thân mình trở nên tự tin, ưu tú, độc lập, không dựa dẫm gì vào người đàn ông nữa thì mới cùng lúc nhận được sự tán thưởng của người đàn ông!
Chương 326: Anh Mặc kiểm tra công việc của phu nhân Mặc
Những ngày kế tiếp, Đường Tâm Nhan dồn hết tâm tư vào công việc.
Cô đã ký hợp đồng với công ty quản lý của Quý Tịnh. Ngày nào cô cũng đi sớm về khuya, không phải quay phim cũng là quay quảng cáo.
Khi rảnh rỗi cô sẽ đến lớp đào tạo để học thiết kế.
Người đàn ông nào đó hoàn toàn bị cô lạnh nhạt.
Lần nào gọi cho cô trừ chuyện công việc thì vẫn là công việc.
Tối trở về nhà, cô tắm xong chạm vào chăn cái là ngủ ngay. Mỗi khi thấy cô mệt mỏi nhưng lại thấy vui thì anh vừa tức giận lại có chút bất lực.
Anh có thể lờ mờ cảm nhận được tâm tư và suy nghĩ của cô.
Cô có lý tưởng, hoài bão của riêng mình. Là một người chồng, anh không muốn ngăn cản hay trói buộc cô.
Nếu cô muốn thì tài sản của anh có thể khiến cô ăn sung mặc sướng cả đời. Nhưng chung quy lại thì cô không phải là loại phụ nữ ăn bám đàn ông.
Hôm nay, Đường Tâm Nhân và Phượng Cừ cùng nhau quay quảng cáo cho trang phục tình nhân của COR.
Studio được đặt ở trong một trung tâm mua sắm cao cấp. Lần trước Đường Tâm Nhan đã đến trung tâm mua sắm này và Mặc Trì Úy chính là sếp lớn của trung tâm mua sắm.
Dạo này cô tập trung vào công việc mà bỏ quên anh. Dường như anh không được vui lắm nhưng cũng không nói gì cô cả. Về điểm này anh tốt hơn nhiều so với người nhà họ Phó.
Trong phòng trang điểm.
Cố Nhiễm Nhiễm từ trợ lý trở thành người đại diện mới của Đường Tâm Nhan. Cô ấy cắn một miếng táo, nhìn Đường Tâm Nhan sau khi trang điểm xong, gật đầu cười nhẹ nhàng: “Dạo này có thêm chút thịt đúng là đẹp, lúc trước gầy quá.”
Cố Nhiễm Nhiễm có tính cách sôi nổi, lạc quan. Gương mặt cô ấy tràn đầy sức sống, trong veo, khi cười đôi mắt cong cong tựa như ánh nắng mùa hè rực rỡ chói mắt làm cho người ta cởi bỏ cảnh giác.
Đường Tâm Nhân đã ở với cô ấy được một tuần và nhận thấy cô ấy thật sự rất năng động và dễ hòa đồng giống như Quý Tịnh nói. Lại không hề kiêu ngạo, năng lực nghiệp vụ cũng tốt. Chỉ trong một thời gian ngắn đã giúp cô đàm phán được một số hợp đồng.
Đường Tâm Nhan sờ mặt mình rồi nhìn mình ở trong gương. Cô nhận ra đôi má gầy gò lúc trước thật sự đã phúng phính và hồng hào hơn, cô nghi ngờ nói: “Không biết sao gần đây khẩu vị của tôi lại rất tốt, cả ngày cứ muốn ăn.” Nói xong, nhướng đôi mày thanh tú: “Cứ tiếp tục ăn như vậy tôi sẽ thành tên béo mất.”
Cố Nhiễm Nhiễm đang ăn táo, hơi khựng lại một chút.
Gần đây, cô ấy ở chung với Tâm Nhan cả ngày, phát hiện ra cô thật sự ăn rất nhiều. Là một nữ nghệ sĩ có sự nghiệp đang trên đà phát triển mà cứ ăn như vậy thì thật sự có hơi nguy hiểm.
Nhưng mà dạo này cô còn thích ăn chua, liệu có phải…
“Tâm Nhan, liệu cô có phải…” Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan muốn nói rồi lại thôi.
“Liệu có phải cái gì?”
Cố Nhiễm Nhiễm cười rồi lắc đầu: “Không có gì.” Cô ấy nghe Quý Tịnh nói Tâm Nhan không có ở chung phòng với chồng nên chắc là do cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Cố Nhiễm Nhiễm xem giờ, đứng dậy khỏi ghế: “Sắp đến giờ quay rồi chúng ta đi đến studio thôi!”
Ở một thang máy, Mặc Trì Úy biết hôm nay Đường Tâm Nhan sẽ quay một quảng cáo trong trung tâm mua sắm nên lấy cớ kiểm tra công việc, dẫn theo Giản Thành và một vài nhân viên quản lý trung tâm mua sắm ra ngoài.
Anh mặc một bộ vest đen thẳng thớm như dao cắt, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, cổ áo cởi hai nút đầu. Có thể mơ hồ thấy được xương đòn quyến rũ, mái tóc đen gọn gàng, gương mặt như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo được chế tác cẩn thận vậy.
Thấy nhóm người bọn họ hùng hổ vước đến, Cố Nhiễm Nhiễm nhiệt tình chào hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, anh đến kiểm tra sao?”
Mặc Trì Úy nghĩ cô gái năm đó nói năng thận trọng trở thành ánh nắng chói chang, ánh mắt anh sắc bén: “Cô với cô ấy nhận quảng cáo gì?”
Chương 327: Tổng giám đốc Mặc, anh ghen à?
Trước đây khi Cố Nhiễm Nhiễm có quan hệ thân thiết với Trì Chi Hành, thích cùng cậu ấy gọi Mặc Trì Úy là anh tư.
Sau đó, cô ấy chia tay ồn ào với Trì Chi Hành, khi gặp lại Mặc Trì Úy cô ấy cũng đổi cách xưng hô, kính cẩn gọi anh là tổng giám đốc Mặc.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn vào bên trong studio, trai xinh gái đẹp ở trước ống kính đẹp tựa như một bức tranh cao cấp, cô ấy nở nụ cười xinh đẹp nói: “Tổng giám đốc Mặc, không phải anh đã thấy quảng cáo trang phục tình nhân rồi sao?”
Tất nhiên là Mặc Trì Úy đã thấy.
Dưới ánh đèn sáng rực, Đường Tâm Nhan mặc một bộ áo váy màu đỏ có chất liệu vải ôm sát người. Không chút lưu tình khoe ra vóc dáng nhỏ nhắn nhưng không yểu điệu, bộ ngực đầy đặn, eo thon, đôi chân thon thả…
Mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa để lộ ra vầng trán sáng bóng và gương mặt tinh tế xinh xắn. Gương mặt của cô hợp với mọi loại trang điểm, cả đậm cả nhạt. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng vừa tươi mới lại xinh đẹp, làn da trắng nõn, mịn đến nỗi có thể bóp ra nước.
Mặc Trì Úy cảm thấy đã lâu không nhìn kỹ cô. Cô gái nhỏ càng ngày càng xinh đẹp, nữ tính.
Nhưng…
Khi nhìn thấy cô quay xong bộ hình riêng và sắp hợp tác với một người đàn ông khác thì khuôn mặt điển trai của anh hơi trầm xuống.
Phượng Cừ bước đến bên cô, dáng người thon thả, cơ bắp hoàn hảo và khuôn mặt điển trai, đứng chung với cô vô cùng bắt mắt.
Nó cũng khiến anh cực kỳ khó chịu.
Cố Nhiễm Nhiễm thấy đôi mày lưỡi kiếm của Mặc Trì Úy hơi nhíu lại, cô ấy cười nói: “Tổng giám đốc Mặc, đừng nói đến việc này mà cũng ghen đó chứ?”
Mặc Trì Úy mím chặt môi mỏng: “Ai nói tôi ghen?”
Cố Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp nói gì, Mặc Trì Úy đã bước vào studio với đôi chân thon thả.
Đạo diễn đang nói với Đường Tâm Nhân và Phượng Cừ về động tác tiếp theo: “Tâm Nha, cô dựa vào lòng Phượng Cừ, một tay đặt lên vai một tay đặt lên ngực cậu ấy. Phượng Cừ, cậu hãy ôm eo Tâm Nhan và kề sát gò má của cô ấy.”
Đường Tâm Nhân và Phượng Cừ gật đầu, đồng thanh đáp: “Được.”
Thợ trang điểm bước đến trang điểm lại cho Đường Tâm Nhan.
Cô hít một hơi thật sâu, đang định đi lên quay, bỗng nhiên thấy có gì đó không đúng.
Cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang đặt trên người cô.
Đường Tâm Nhan quay lại, theo bản năng nhìn về phía ánh mắt sắc bén kia.
Trước cặp mắt đen nhánh, thăm thẳm như giếng đang híp lại của Mặc Trì Úy, tim cô đập thình thịch.
Anh ngồi trên ghế, đôi chân thon dài bắt chéo một cách tao nhã, bàn tay đặt lên đầu gối, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt chăm chú, lúc nào cũng thâm sâu khiến người ta khó đoán.
Tầm mắt của anh đang đặt trên người cô như thể muốn khoét hai lỗ trên người cô.
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan không hề căng thẳng nhưng vừa thấy anh thì trái tim trong lồng ngực cô không cách nào bình tĩnh lại được.
Công việc của anh rất bận, nghe nói một tháng mới kiểm tra trung tâm mua sắm một lần. Mấy ngày trước vừa mới đến nên cô tưởng hôm nay anh chắc chắn sẽ không đến.
Thấy cô nhìn sang anh khẽ nheo đôi mắt thâm sâu của mình lại, hơi thở trên người càng bộc lộ mạnh hơn.
Đường Tâm Nhan vội vàng thu tầm mắt lại, cô vẫy tay gọi Cố Nhiễm Nhiễm lại, thì thầm: “Sao anh ấy lại đến đây?”
Cố Nhiễm Nhiễm cười nói: “Rõ ràng là chạy đến vì cô đấy! Vừa nãy còn chất vấn tôi sao lại nhận loại quảng cáo này cho cô.”
“Nhiễm Nhiễm, cô có cách nào để anh ấy rời đi không? Anh ấy ở dưới cứ nhìn tôi khiến tôi căng thẳng quá.”
Cố Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn người đàn ông tựa như một vị phật lớn, bất lực lắc đầu: “Đây là địa bàn của anh ấy, anh ấy muốn ngồi ở đó thì tôi cũng hết cách. Không sao đâu Tâm Nhan, cô cứ xem anh ấy như vô hình là được!”
Chương 328: Người đàn ông cao ngạo
Anh ngồi ngay đó, ánh mắt vô cùng sắc bén, khí chất quá đỗi lạnh lùng khiến người khác không thể không chú ý đến, thử hỏi sao cô có thể xem anh là người vô hình được đây?
Cô lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông có đôi mắt đen huyền kia đang nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng đầy hoang mang và hoảng loạn.
Nhưng nghĩ lại, đây chính là công việc của cô, cô và Phượng Cừ cũng không phải làm chuyện đáng xấu hổ gì, có gì phải sợ chứ?
“Tâm Nhan, chuẩn bị đến cảnh của cô rồi.” Đạo diễn nói với cô.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, dưới sự cổ vũ của Cố Nhiễm Nhiễm, cô tiến về phía Phượng Cừ.
Trước ống kính cô lập tức thay đổi khí chất, một nét cười nhẹ hiện lên trên gương mặt xinh đẹp mỹ miều, hòa hợp cùng với ánh nhìn thâm tình của Phượng Cừ.
Phượng Cừ đứng bên cạnh cô, bàn tay to lớn luồng qua chiếc eo nhỏ nhắn của cô, đôi mắt phượng dài tỉ mỉ ngắm nhìn từng đường nét tinh xảo trên gương mặt cô.
“Eo cô to thật đấy!” Phượng Cừ ghé tai cô thì thầm.
Lúc quay phim chung hai người đã có một cảnh ôm nhau, cho nên phản ứng đầu tiên của Đường Tâm Nhan lúc nghe anh ấy nói eo mình to không phải là tức giận, mà là thẹn thùng.
Một nữ diễn viên mà bị bạn diễn nam chê eo mình thô quả là một cú sốc lớn.
“Nhưng mà to cũng có ưu điểm, đó là khi ôm tay chạm phải rất thích.”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt trừng mắt nhìn Phượng Cừ: “Đang quay quảng cáo đó, anh nói thế làm tôi quên hết thoại rồi này!”
Phượng Cừ nhìn hàng lông mày thanh tú của cô, trên môi nở nụ cười: “Không phải do tôi là cô quên mất thoại, mà là do anh chồng mặt lạnh của cô đang ngồi dưới kia thì đúng hơn chứ nhỉ?”
Nghe đến bốn chữ “anh chồng mặt lạnh” ấy Đường Tâm Nhan bật cười.
Cách miêu tả này quả là rất chính xác.
Mặc Trì Úy nhìn thấy hai người trên phim trường nói nói cười cười, còn kề tai thì thầm gì đó với nhau, bèn đặt tay lên đầu gối, ra sức cung lại thành quyền.
Giản Thành đứng sau Mặc Trì Úy, nhìn thấy sắc mặt anh ta càng lúc càng khó chịu bèn cúi đầu hỏi nhỏ: “Cậu Úy, hay là chúng ta đi kiểm tra trung tâm thương mại trước, lát nữa hãy quay lại đây?”
Mặc Trì Úy đưa đôi mắt đen huyền sâu thẳm nhìn vào đám trai xinh gái đẹp trước ống kính, lạnh lùng bảo: “Gọi đạo diễn đến đây!”
Giản Thành bèn đi gọi đạo diễn đến.
Đạo diễn nhìn thấy người đàn ông này khuôn mặt lạnh như băng, không rõ anh ta không vừa ý chỗ nào, bèn thận trọng lên tiếng dò hỏi: “Xin hỏi giám đốc Úy tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Mặc Trì Úy nhìn đạo diễn bằng ánh mắt thâm thuý: “Không phải lần trước ông muốn tìm nhà đầu tư cho bộ phim mới sao? Nếu như ông làm theo ý tôi, tôi sẽ suy nghĩ đến vấn đề này.”
Đối với đạo diễn mà nói thì không có gì quan trọng hơn việc quay được bộ phim mà mình hằng mong muốn cả.
Đạo diễn là người từng trải, ông ta hiểu rõ kiểu nói chuyện lấp lửng này, bèn dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: “Giám đốc Úy, có chuyện gì cần đến tôi xin cứ nói ra.”
“Đừng có mà để bọn họ đụng chạm thân thể nhau nữa, lại còn ăn mặc như thế kia rồi đứng đó ôm ấp còn ra thể thống gì nữa chứ?” Mặc Trì Úy nói mà sắc mặt vẫn như không, dường như lời vừa nói ra chẳng phải là điều gì quan trọng lắm.
Đạo diễn đã rõ mười mươi, hóa ra là anh giám đốc tiếng tăm vang dội này đang ghen đây mà!
“Cậu Úy, bọn họ đang đóng vai một cặp tình nhân, nếu mà không có đụng chạm thân mật thì…”
Mặc Trì Úy lại không chút nể tình lạnh lùng cắt ngang lời đạo diễn: “Ông còn muốn quay bộ phim sau không?”
“Dạ được dạ được, tôi sẽ bảo đoàn đội sửa lại kịch bản ngay thưa cậu.”
Tạm thời dừng quay, đạo diễn bảo Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ tạm nghỉ ngơi, lát nữa sẽ tiếp tục quay.
Cô chỉ quay quảng cáo thôi mà, gã đàn ông cao ngạo này đang khó chịu gì chứ?
Cố Nhiễm Nhiễm thuận theo ánh nhìn của Đường Tâm Nhan nhìn ra ngoài trường quay, lấy khuỷu tay chọc vào người cô, hỏi: “Giám đốc Úy ghen rồi, sao còn chưa đi dỗ dành người ta đi?”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt: “Nói gì vậy chứ, anh ta làm gì để ý tới mấy chuyện mà ghen tuông chứ?” Nói là nói vậy nhưng cô vẫn không kiềm được chạy ra ngoài đuổi theo.
Chương 329: Dỗ dành anh ấy
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông đó bước lên văn phòng ở tầng thượng của trung tâm thương mại.
Cô chỉnh đốn lại trang phục, nhìn Giản Thành đứng giữa cửa, ngại ngùng hỏi: “Tôi có thể vào tìm giám đốc Úy không?”
“Đương nhiên là được.” Giản Thành mở cửa cho Đường Tâm Nhan, trước khi cô bước vào còn khẽ nhắc nhở: “Đàn ông mà trẻ con lên thì có khi như con nít vậy, bà chủ, cô nên nhọc lòng một chút.”
Đường Tâm Nhan biết gần đây công việc cô quá bận rộn, nhiều lúc bỏ bê anh, trong lòng cũng biết mình có lỗi.
Cô gật đầu với Giản Thành rồi bước vào bên trong.
Người đàn ông ở bên trong luôn nhìn về phía cửa, ngay khi cô bước vào lại nhanh chóng dời tầm mắt sang hướng khác.
Anh đang ngồi sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ đàn hương, người dựa vào chiếc ghế da, điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh vẫn còn cháy dở, vẻ mặt lãnh đạm làm nổi bật đường quai hàm sắc nét.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy điệu bộ đó của anh giống như đang tỏ vẻ không muốn quan tâm đến mình, cô duỗi thẳng cánh tay, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Đây là biểu hiện mỗi lúc mà cô cảm thấy căng thẳng.
Sau khi bước vào đến giờ cô đã đứng ở cửa gần cả phút rồi.
Vậy mà từ đầu đến cuối anh còn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Cô thầm ca thán trong lòng, nói anh là tên keo kiệt.
Cô và Phượng Cừ chỉ quay quảng cáo bình thường thôi chứ có làm gì đâu.
Thấy cô đứng im ở cửa, anh cầm bật lửa lên châm thuốc. Trong làn khói mơ màng đó, anh liếc nhìn người phụ nữ lúc cau mày lúc mím môi kia, nét mặt tuấn tú lại thêm nét lạnh lùng, trầm mặc.
Đường Tâm Nhan ngắm gương mặt khôi ngô của anh qua làn khói trắng, lấy hết can đảm tiến về trước.
Tên này còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, dáng vẻ khó gần kia khiến cô run run.
Chẳng qua tận sâu trong tâm khảm cô vẫn còn chút rụt rè.
Anh ấy ghen, nghĩa là anh ấy bắt đầu để ý đến cô.
Tính cách cả hai đều có góc cạnh, cần phải tìm cách hòa hợp với nhau, lúc anh ấy tức giận thì cô cũng không được mất bình tĩnh.
Khi tiến đến gần anh, ngửi được mùi thuốc lá thoảng trong không khí khiến cô thấy khó chịu, ho khan vài tiếng.
Nghe thấy tiếng ho của cô, anh không gạt tàn thuốc như ban nãy nữa mà hút nhanh hơn.
Tên ngốc ấu trĩ đáng ghét này!
Đường Tâm Nhan cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, trước đây cô từng ngửi mùi thuốc lá trên người anh, cảm thấy rất nam tính, nhưng gần đây, cô không thể ngửi thấy mùi thuốc của bất kỳ ai nữa.
Ngửi thấy bèn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô bước đến trước bàn làm việc ngắm đôi hàng mi dài và khuôn mặt đẹp như tạc của anh.
Một phút, hai phút trôi qua…
Anh vẫn không buồn nhìn cô.
Cô có chút bực dọc, vươn tay lấy điếu thuốc từ đôi môi gợi cảm của anh.
Cuối cùng anh cũng nhướng mắt lên, lãnh đạm liếc cô một cái: “Trả lại đây.”
Đường Tâm Nhan dứt khoát dụi điếu thuốc lá vào chiếc gạt tàn.
Trong phòng rất sáng, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua ô kính cửa sổ chiếu vào trong, mà làn da của anh dưới ánh nắng còn mềm mại và mịn màng hơn cả da con gái, soi mấy cũng không thấy lỗ chân lông. Sống mũi cao vút, đôi môi mỏng đang mím chặt như tỏa ra thứ ánh sáng hồng làm người ta thấy dễ chịu hơn cả ánh dương kia.
Chương 330: Anh đừng có quá đáng!
Mặc Trì Úy nheo đôi át đen láy của mình nhìn người phụ nữ trước mặt đang cao ngạo phân tích cục diện, anh châm lấy một điếu thuốc mới, phả lên mặt cô.
Cô không có chú phòng bị nào bị anh đột ngột tấn công.
Cô không chịu được ho thêm vài tiếng nữa, đỏ bừng cả mặt.
Cô bật người khỏi chiếc bàn, lùi về sau vài bước, giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Mặc Trì Úy, anh đừng có mà quá đáng!”
Cô và Phượng Cừ chỉ là quan hệ đồng nghiệp hết sức bình thường, rốt cuộc thì anh ghen cái gì chứ?
Mặc Trì Úy búng tay vào giữa trán cô: “Em và diễn viên khác quay quảng cáo tình cảm trai gái như vậy còn dám nói anh quá đáng hả?”
Anh dụi mạnh điếu thuốc trên tay vào chiếc gạt tàn, cô chỉ kịp nhìn thấy thân thể cao lớn của anh rời khỏi chiếc ghế da, đứng dậy bước từng bước về phía cô.
Khí thế mạnh mẽ và uy lực bức người này khiến Đường Tâm Nhan đành phải không ngừng lùi về sau.
Đến khi lưng đã chạm phải tường, cô mới căng thẳng đối mắt với người đàn ông nguy hiểm kia: “Em… Em còn phải về quay tiếp, buổi tối nói chuyện tiếp vậy.”
Còn chưa kịp mở cửa thì thanh hình mảnh mai của cô đã bị anh ghì chặt.
Một tay anh đặt sau đầu cô, tay còn lại vòng qua eo cô, ép chặt cô giữa lồng ngực mình và bức tường phòng làm việc.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt vẫn còn vương lại, lướt qua chóp mũi cô, cô nhíu mày càu nhàu: “Sau này anh có thể hút ít thuốc hơn được không?”
Anh nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cô, nét mặt lạnh lùng lại càng thêm phần trầm mặc.
Anh dùng ngón tay thon dài của mình nâng cằm cô lên, đưa khuôn mặt tuấn tú của mình tiến lại gần cô.
Nhìn ngũ quan sắc nét của anh ngày một gần mình, cô hốt hoảng nói: “Anh đừng có đến gần như vậy, người anh hôi mùi thuốc lắm đó biết không?”
Lúc cơ thể anh gần chạm đến chóp mũi Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy nghe cô nói vậy bèn rũ mắt: “Mỗi ngày cùng Phượng Cừ quay phim quay quảng cáo nên giờ em thích mùi hương trên người anh ta hơn rồi à?”
Nói cái gì vậy chứ?
Cô không thích mùi thuốc nữa thì có liên quan gì đến Phượng Cừ cơ chứ?
Thấy anh lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt vô cùng khó coi, cô bèn hứ một tiếng: “Phượng Cừ không hút thuốc, trên người không có mùi hôi của thuốc đúng là rất dễ chịu đó.”
Quả nhiên, nghe dứt câu sắc mặt của Mặc Trì Úy liền tối sầm lại.
Đường Tâm Nhan cười thầm.
Hóa ra anh ấy hay ghen đến thế.
Anh không nói không rằng chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm kèm theo vài tia nguy hiểm.
Bị anh nhìn chằm chằm, tim Đường Tâm Nhan càng đập nhanh hơn, trừ anh ra, không có người đàn ông nào có thể khiến tim cô đập nhanh đến mức độ này.
“Được rồi, đừng giận nữa mà, em chỉ xem Phượng Cừ là đàn anh, là bạn bè, anh trai trong ngành mà thôi.”
Đương nhiên anh biết cô không có ý gì với Phượng Cừ, nhưng tên Phượng Cừ kia đối với cô thế nào thì anh biết rõ trong lòng bàn tay.
Hắn ta không thể nào không có chút cảm giác nào với cô được.
“Ngoài trong công việc ra thì sau này giữ khoảng cách với Phượng Cừ đi.”
Đường Tâm Nhan cười hì hì nhìn anh, dẫu môi đáp: “Giám đốc Úy, hiện tại anh ngang ngạnh đến việc can thiệp luôn vào cả chuyện kết bạn của em rồi hả?”
Anh cúi đầu gặm đầu mũi cô: “Sao? Không được hả?”
Đường Tâm Nhan xoa đầu mũi, không phục nói: “Vậy giờ em bảo anh tránh xa Diệp Vi Nhã ra anh có đồng ý không?”
Cô thích anh, yêu anh, nhưng đồng thời cô cũng có nguyên tắc của chính mình.
Kết giao với ai, với loại người nào, ai giúp đỡ ai hãm hại cô, trong lòng cô tự biết suy tính.
Cho dù Phượng Cừ là nam, nhưng trong phương diện diễn xuất cũng giúp đỡ cô không ít. Bình thường ở tổ phim cũng là anh ấy chỉ dạy cô.
Cô không muốn bởi vì yêu đương mà đánh mất đi một người anh trai đối xử tốt với mình.