• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Tình yêu không thể quay lại (1)


Đường Tâm Nhan húp hai ngụm canh móng heo, cô thấy dạ dày hơi khó chịu nên chạy vào toilet bắt đầu nôn khan.


Nghe thấy tiếng nôn ọe của cô, Liễu Nguyệt liếc mắt nhìn thím Xuân: “Tâm Nhan, con bé…” Dẫu sao cũng là người từng trải, Liễu Nguyệt đứng lên khỏi ghế và đi về phía toilet.


Đường Tâm Nhan mở nước rửa sạch mặt.


Cô quay người thì thấy Liễu Nguyệt đang đứng ở cửa nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, hàng mi dài của cô run rẩy, cô gọi: “Mẹ ơi.”


Liễu Nguyệt đến gần Đường Tâm Nhan, dùng tay sờ lên bụng cô, thấy hơi cứng. Bà mở to mắt, đôi môi run rẩy kịch liệt: “Con… Có thai?”


Đường Tâm Nhan không dám lừa gạt, cô nghẹn ngào gật đầu.


Cả người Liễu Nguyệt lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, mãi đến khi vịn vào bức tường mới miễn cưỡng đứng vững.


“Con ở bên cậu ta chưa được bao lâu đã có con với cậu ta? Tâm Nhan, con còn trẻ như vậy, tại sao lại bằng lòng sinh con cho cậu ta chứ?”


Đôi mắt hạnh trong suốt của Đường Tâm Nhan bị phủ bởi lớp hơi nước mơ hồ, cô không thể nhìn rõ nét mặt của Liễu Nguyệt bây giờ. Tuy nhiên, cô có thể cảm giác được bà rất thất vọng về cô.


Thực ra, cô cũng rất thất vọng về mình.


Nếu cô có thể bảo vệ trái tim mình thật tốt thì nó sẽ không đau đớn và không thể chịu đựng được.


“Đứa bé chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cho dù không có anh ta, con cũng có thể tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ.” Khi cô ngồi trên sopha đã suy nghĩ rất lâu, nếu đứa trẻ chỉ là một phôi thai, cô sẽ phá bỏ nó. Nhưng nó là bào thai đã thành hình.


Nếu phá bỏ nó, cô cảm thấy quá tàn nhẫn.


Cho dù không có ba, cô sẽ cố gắng kiếm tiền cho con cô một cuộc sống không lo nghĩ và tràn ngập tình yêu thương


Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Những năm qua vì sức khỏe của mình, bà đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con bé, bà chưa cho cô bao nhiêu tình thương của người mẹ, trong lòng bà thấy rất hổ thẹn và tự trách.


Bây giờ cô đã trưởng thành, cô có thể phân biệt phải trái, đúng sai rõ ràng.


Là một người mẹ, nếu như áp chế và thúc ép con mình mọi lúc mọi nơi sẽ ép con bé xảy ra vấn đề.


“Nhưng con có biết không, nếu con giữ đứa bé này lại, chỉ cần cậu ta muốn, cho dù ra tòa con cũng không kiện thắng cậu ta. Cuối cùng, con chỉ may áo cưới giúp cậu ta thôi.”


Nghe những lời mẹ nói, cả người Đường Tâm Nhan run rẩy dữ dội.


Những gì mẹ cô nói không phải không có lý.


Mặc Trì Úy là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Hải, là ông trùm quyền thế trong giới kinh doanh ngay cả nhà họ Phó cũng phải ngước nhìn. Bên cạnh anh còn có luật sư nổi tiếng Lục Tử Thâm, Trì Chi Hành của công ty giải trí N.E là một trong những đối tác của anh.


Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, chẳng những cô có thể bị thua kiện còn không thể lăn lộn trong giới giải trí.


“Mẹ ơi, con sẽ hỏi anh ta việc này, nếu anh ta muốn giành đứa bé với con. Con sẽ phá nó.”


Liễu Nguyệt tức giận nhìn Đường Tâm Nhan: “Đứa con gái ngốc, tới bây giờ mà con vẫn tin những lời cậu ta nói hả? Chờ con sinh xong thì mọi thứ không đến lượt con quyết định đâu!”


Đường Tâm Nhan ôm lấy Liễu Nguyệt, cằm nhọn đặt trên vai bà: “Mẹ ơi, hai ngày trước con đi bệnh viện kiểm tra, thai nhi đã thành hình rồi mẹ ạ, nếu cứ phá bỏ cái thai này như vậy, con thật sự không nỡ. Mẹ biết không, đứa bé ở trong bụng con rất kiên cường, con nghĩ chắc nó cũng hy vọng được đến thế giới này.”


Liễu Nguyệt khẽ vuốt tóc của Đường Tâm Nhan, ngực bà đau đớn vô cùng. Con gái bà từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc được nuôi dưỡng trong tình yêu thương, hôm nay lại phải rơi vào cảnh trở thành bà mẹ đơn thân.


Tương lai còn có gia đình nào tốt muốn cưới con bé nữa?


“Mẹ đồng ý cho con giữ lại đứa bé, nhưng mẹ không muốn gặp ba của nó.”


Sau khi Liễu Nguyệt đi nghỉ, Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được. Bên ngoài có gió, cô khoác áo khoác vào, đi ra ngoài ban công.


Khi cô nhìn thấy chiếc xe màu đen đậu ở dưới lầu và bóng dáng cao lớn đang dựa vào đầu xe, cả người cô bỗng dưng ngẩn ra.





Chương 382: Tình yêu không thể quay lại (2)


Vì khoảng cách hơi xa nên cô nhìn thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng cô biết anh đang hút thuốc.


Ngậm điếu thuốc nhả ra khói, thi thoảng còn ngước mắt lên nhìn về phía căn hộ.


Vành mắt cô nhức nhối vì sưng.


Trong lòng cô yêu anh bao nhiêu, giờ phút này cô hận anh bấy nhiêu!


Anh đã làm chuyện đó với gia đình cô, còn có thể yên tâm cưới cô!


Nếu mẹ cô không tỉnh táo lại, anh định giấu cô cả đời sao?


Chẳng muốn nhìn anh thêm nữa, cô bước vào nhà.


Nằm ở trên giường, cô ép mình phải đi ngủ


Nhưng cho dù trong lòng giả vờ như không có chuyện gì, lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác vẫn không ngủ được.


Điện thoại rung lên hai lần, cô liếc mắt nhìn màn hình.


Dự báo thời tiết thông báo sẽ có không khí lạnh vào ban đêm. Tối nay, An Thành sẽ bắt đầu có trận tuyết đầu đông.


Tắt điện thoại, cô kéo cao chăn, ép mình chìm vào giấc ngủ.


Có lẽ do quá mệt mỏi nên chẳng bao lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.


Tuy nhiên đến nửa đêm, cô lại bừng tỉnh khỏi giấc mộng.


Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô ngồi dậy khỏi giường, sau đó nhìn thoáng qua cửa sổ.


Trên cửa sổ đọng một lớp sương trắng, gió lạnh gào thét vù vù, cô cắn môi nghĩ đến người đàn ông ở bên ngoài.


Trời lạnh như vậy, chắc hẳn anh ấy đã về rồi!


Mặc dù oán giận thì oán giận, nhưng cô cũng chưa đến mức bắt anh phải trả bằng tính mạng!


Cô nhìn chằm chằm ra ngoài thêm vài phút đồng hồ. Cuối cùng, cô không kiềm được bước tới bên cửa sổ.


Cứ ngỡ rằng anh đã đi rồi, thế mà anh vẫn đứng dựa vào đầu xe dưới lầu như cũ.


Cô nhìn dưới ánh sáng mời tối, trên chiếc xe màu đen đã phủ một lớp tuyết mỏng.


Cô che miệng mình, cả người run lẩy bẩy.


Rốt cuộc anh ấy đang muốn làm gì?


Trời rét mướt như thế anh không chịu lên xe, cũng không quay về, cứ đứng sờ sờ như vậy muốn chết cóng vì lạnh sao?


Hay là anh ta lại muốn dùng khổ nhục kế để đổi lấy sự đồng cảm của cô?


Cô hít hít mũi nhìn anh trong vài giây, sau đó cô mở tủ quần áo lấy ra hai cái áo khoác. Cô mặc một cái lên người, cái còn lại vắt trên khuỷu tay.


Kéo cửa ra, cô rón rén bước tới phòng khách.


Vừa đến khúc quanh, đèn thủy tinh trong phòng khách đột nhiên sáng bừng lên. Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan bằng sắc mặt lạnh lùng: “Hơn nửa đêm rồi con muốn đi đâu?”


Kỳ thật Liễu Nguyệt vẫn chưa biết nên bà biết Mặc Trì Úy vẫn đứng dưới lầu.


Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Liễu Nguyệt: “Mẹ ơi, con muốn xuống dưới đưa áo khoác cho anh ta. Ngoài ra, còn có vài lời con muốn nói rõ với anh ta. Mẹ yên tâm đi, con sẽ rời xa anh ta.”


Cô không biết đến tột cùng anh ta đã giấu cô bao nhiêu chuyện, cô cũng không muốn tìm hiểu từng chuyện nữa.


Liễu Nguyệt thở dài, bà lấy cây dù từ trong tủ quần áo ra đưa cho Đường Tâm Nhan: “Con đang có thai, con đừng đứng ở bên ngoài lâu quá, cảm lạnh không tốt cho thai nhi đâu.”


Đường Tâm Nhan nhận lấy dù, viền mắt đỏ lên, cô gật đầu đáp: “Cảm ơn mẹ.”


Sau khi Đường Tâm Nhan đi ra ngoài, Liễu Nguyệt đứng trước di ảnh của bố Đường, bà thủ thỉ với ông trong nước mắt: “Ông Đường à, ông nói xem cậu thanh niên đó rốt cuộc muốn làm gì? Năm năm trước cậu ta hại ông, năm năm sau cậu ta lại kết hôn với con gái ông. Suy cho cùng, cậu ta muốn cái gì?”


“Nếu như ông ở trên trời có linh thiên, nhất định phải phù hộ cho con gái chúng ta đừng bị tổn thương nữa.”


Đường Tâm Nhan kéo cửa đi ra ngoài, bông tuyết lạnh giá bay đầu, lướt qua mặt cô, gió rét căm căm khiến cả người cô chợt rùng mình.


Cô mới ra ngoài thôi đã lạnh không chịu nổi, thế mà anh đã đứng đây tới nửa đêm.


Cô mở dù ra, khó khăn bước từng bước về phía anh.


Anh không mặc áo khoác, bên trong chiếc áo vest đen là áo sơ mi trắng mỏng, trên bờ vai rộng được bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa. Mái tóc ngắn bị tuyết tan làm ướt, từng giọt nước từ từ trượt xuống khuôn mặt lạnh lùng như tượng băng.





Chương 383: Anh kéo cô vào trong xe sưởi ấm


Điếu thuốc còn kẹp trên ngón tay anh đã bị gió thổi tắt, bên chân còn rải rác hơn hai mươi tàn thuốc khác.


Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt tuấn tú trước nay luôn lạnh lùng, cao quý, giờ phút này càng thêm lẻ loi và cô đơn.


Đôi môi mỏng mím chặt đã đông lạnh đến tím tái.


Nhưng anh vẫn đứng thẳng như trước, không nhúc nhích.


Nếu không phải đôi mi anh chớp chớp, chắc cô sẽ nghi ngờ không biết anh có chết cóng vì lạnh trong trời tuyết này không?


Nhìn sườn mặt như điêu khắc của anh, trái tim cô co rút đau đớn.


Người đàn ông hoàn mỹ lạnh lùng này đã cho cô tình yêu, giấc mơ và cả sự cưng chiều.


Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, anh ta đã đẩy cô xuống địa ngục.


Nếu như anh nói thẳng với cô ngay từ đầu, cô tuyệt đối sẽ không yêu anh.


Nhìn anh có vẻ muốn cho cô tất cả những gì cô muốn, nhưng anh hoàn toàn tàn nhẫn với cô.


Tại sao phải làm cho cô yêu anh?


Vì sao phải cho cô hy vọng và ảo tưởng?


Đêm qua, màn cầu hôn của anh, nhẫn của anh, sự lãng mạn của anh đã khiến cô quyết định chuẩn bị chung sống bên anh suốt đời.


Cô thật là ngốc!


Từ lúc bắt đầu đến giờ, cô chưa từng tìm tòi và hiểu sâu về con người anh, không phải sao?


Tất cả những thứ anh cho cô đều là biểu hiện giả dối.


Cô cắn cắn môi lấy hết can đảm để tới gần anh.


Khi chỉ còn cách anh vài bước chân, cô dừng lại.


Gió lạnh thấu xương thổi về phía cô, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh xộc vào mũi khiến cô nhíu mày. Từ lúc biết cô mang thai, anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô.


Ngửi thấy mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, suýt nữa cô không kiềm được lại rơi nước mắt.


Cô hít vào chiếc mũi bị gió lạnh thổi phiếm hồng, cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm của anh, khàn giọng gọi: “Mặc Trì Úy.”


Người đàn ông vẫn luôn đứng im không có phản ứng, nghe thấy tiếng cô gọi bàn tay anh chợt run lên, điếu thuốc kẹp trên ngón tay rơi xuống đất. Anh bước nhanh đến chỗ cô, sau đó duỗi cánh tay dài ra muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng chợt nghĩ đến khắp người mình đều là hơi lạnh, anh đột ngột thu tay về.


Anh mím môi mỏng đã bị đông lạnh và móc chìa khóa từ trong túi quần ra. Sau khi mở cửa, bật hệ thống sưởi ấm lên, anh mở cửa sau xe ra nói với cô: “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe rồi nói.”


Giọng nói của anh dường như bị cái lạnh của buổi đêm bóp nghẹt vừa khàn khàn vừa nhỏ, nếu nghe kĩ sẽ thấy có chút run rẩy.


Đường Tâm Nhan chưa từng tỏ ra cố chấp với anh, vì đứa con trong bụng, cô gập dù lại, kế đó lên xe.


Theo sau đó anh cũng ngồi vào bên cạnh cô, nhưng do người anh hơi ẩm ướt nên không tiến sát gần cô.


Cô cầm áo khoác trong tay đưa cho anh.


Anh cầm áo khoác của cô, các khớp ngón tay bắt đầu trở nên trắng bệch.


Đôi mắt đen thâm thúy giống như hố sâu thăm thẳm không có sự sống, anh nhìn cô chằm chằm chỉ sợ một giây sau cô sẽ biến mất trước mặt anh.


“Em muốn cái gì anh cũng có thể bù đắp cho em, muốn anh làm gì anh cũng đồng ý. Anh biết em thình lình biết được chuyện này, trong lúc nhất thời sẽ khó mà chấp nhận được. Em oán giận anh, trách anh cũng có thể trút giận lên người anh…”


Anh vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô, tuy nhiên còn chưa chạm vào cô đã bị cô cảnh giác né tránh.


Đôi mắt đen của anh co rụt lại một cách nặng nề.


Cô bắt gặp tia đau thương lóe lên rồi biến mất trong mắt anh, như thể có một thanh kiếm sắc bén nào đó hung hãn đâm vào tim cô.


“Mặc Trì Úy, tôi không thể trút giận lên người anh. Sự thật đã bị vạch trần, anh cho rằng chúng ta có thể sống như những đôi vợ chồng khác? Mặc dù tôi không biết lúc trước tại sao anh lại cưới tôi, có lẽ vì muốn trả thù tôi hay vì lý do nào khác. Nhưng tôi không muốn biết nữa, bây giờ tôi chỉ muốn rời xa anh thôi!”





Chương 384: Yêu người lạ


Đứng trong gió lạnh hơn nửa đêm, hốc mắt anh hơi trũng sâu, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài chứa những tia máu đỏ ngầu. Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ mệt mỏi không thể che giấu, chiếc cằm luôn sạch sẽ cũng mọc vài sợi râu lúng phúng.


Có lẽ bây giờ anh cũng hơi quan tâm cô, nhưng điều đó không còn quan trọng trong lòng cô nữa.


Cô không thể tha thứ cho một người đàn ông đã làm tan nát gia đình cô, lại còn tính toán mọi cách cưới cô làm vợ.


Cô còn quá non nớt, hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.


Cô rất sợ mình sẽ bị tổn thương đến mức máu tươi đầm đìa một lần nữa.


Đường Tâm Nhan rủ mắt xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương bên tay phải của mình.


Ánh mắt cô đau nhói.


Cô nghiến răng đặt ngón trỏ và ngón cái trái lên chiếc nhẫn kim cương.


Nhìn thấy hành động của cô, Mặc Trì Úy vội vàng đè tay cô lại nhưng bị cô lạnh lùng hất ra.


Cô nhướng hàng mi dài lên, lặng lẽ lạnh lùng nhìn anh với đôi mắt phủ lớp sương trắng: “Mặc Trì Úy, tôi mệt rồi, tôi không muốn trải qua cảm giác đi tàu lượn siêu tốc này nữa.”


“Chiếc nhẫn này quá đắt giá, tôi không xứng với nó mà cũng chẳng thích hợp.”


Mặc Trì Úy đè tay cô lại lần nữa, chiếc nhẫn của anh để ngoài gió tuyết, hơi lạnh thấm vào tận tim xương người ta.


“Không được tháo nhẫn, không được nhắc đến chuyện ly hôn.” Anh nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nặng nề.


Mỗi chữ đều cắn rất mạnh.


Đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng Đường Tâm Nhan, cô hất tay anh ra, tháo nhẫn với tốc độ nhanh hơn.


Tuy nhiên chiếc nhẫn này dường như được chế tác theo số đo của cô, đeo vào thì dễ nhưng tháo ra thì khó.


Anh đã ngăn cô vài lần, có điều, cô vẫn ương ngạnh muốn tháo nó xuống.


Làn da giữa ngón tay bị cọ xát đỏ ửng.


Cô cầm chiếc nhẫn bỏ vào tay anh, sau đó móc chiếc thẻ đen từ trong túi ra.


Đôi mắt Mặc Trì Úy giăng đầy tơ máu, anh gắt gao nhìn cô đăm đăm.


Cô đã quyết tâm rời xa anh, vạch rõ ranh giới với anh sao?


Anh nhắm mắt lại, kiềm nén sự hoảng loạn, căng thẳng trong đáy lòng anh.


Môi mỏng anh khẽ lẩm bẩm: “Cho dù em trả hết những thứ này, anh cũng không đồng ý chia tay đâu.”


Khi Đường Tâm Nhan nghe anh nói, cổ họng như thể bị bàn tay đen bóp lấy.


Cô yêu anh.


Đương nhiên cũng không nỡ từ bỏ anh.


Tuy nhiên, cô không thể vượt qua rào cản trong lòng.


“Mặc Trì Úy à, anh đang muốn ép tôi phá đứa bé trong bụng phải không?”


Mặc Trì Úy run lên kịch liệt.


Cô đang uy hiếp anh.


Dùng đứa con trong bụng để uy hiếp anh.


“Có phải chỉ cần không ở bên anh, em sẽ giữ lại đứa bé?” Giọng nói của anh khàn khàn dữ dội.


Cô mím môi, sau khi hít sâu một hơi, cô mới bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, nhưng chẳng liên quan gì đến anh.”


Miễn là cô đồng ý giữ lại đứa bé là được rồi.


Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt lớn cỡ lòng bàn tay của cô, anh đưa lại tấm thẻ đen cho cô: “Vì con, em hãy nhận cái này trước đi.”


Đường Tâm Nhan cười lạnh vứt thẻ đen cho anh, mặc dù cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy: “Tôi không cần. Mặc Trì Úy à, tôi rất nghi ngờ có phải tập đoàn Hoàng Hải của anh phát triển dựa vào tập đoàn Đường thị của chúng tôi không?”


Mặc Trì Úy nghe cô nói vậy, anh đột nhiên bóp tấm thẻ gãy thành hai mảnh.


Dường như nhớ đến chuyện gì đó không vui, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám, trên trán nổi gân xanh.


Hồi lâu sau, anh mới áp chế được cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng mình, anh gằn từng chữ một: “Không phải, mà là bố của em…”


Anh nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.


Đường Tâm Nhan khó hiểu nhìn Mặc Trì Úy thình lình im lặng: “Bố tôi thế nào?”


Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt không còn chút máu của cô, lại nhìn xuống bụng cô. Yết hầu anh lên xuống như thể đang kìm chế thứ gì đó, thanh âm u ám, khàn khàn: “Đã trễ lắm rồi, em lên nghỉ ngơi đi!”





Chương 385: Cái ôm của anh


Đường Tâm Nhan liếc nhìn người đàn ông mặt mày tiều tụy và u ám, cô không nói thêm gì nữa, đẩy cửa xe, bật ô che nắng rời đi


Cô dường như không cảm thấy lạnh khi gió lạnh ập đến.


Bởi vì chính trái tim của cô ấy lạnh hơn cả thân thể cô.


Vì anh, cô học cách dũng cảm yêu, học cách tin tưởng một người.


Nhưng mà, sự thật vẫn luôn phủ phàng như thế.


Khẽ nhắm mắt lại, cô quẹt thẻ để mở cửa phòng.


Đi vào, vừa định đóng cửa.


Một bàn tay to lớn đột nhiên vươn lên đẩy cánh cửa sắp đóng ra.


Nghe thấy tiếng động, cô ngây ngốc quay đầu lại nhìn.


Trước khi cô kịp nhìn thấy đó là ai thì một bóng đen cao lớn đã bao phủ cô.


Cô bị anh kéo thật chặt vào trong ngực.


Anh ôm cô rất chặt, cô bị ép phải dựa vào vòng tay anh.


Nâng mắt lên, cô chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của anh đang lăn lên lăn xuống và chiếc cằm góc cạnh đang căng cứng.


Cô ở gần anh đến mức dường như có thể cảm nhận được nhịp đập trong mạch máu của anh.


Biểu cảm của cô có chút thất thần.


Sau vài giây, cô đẩy anh ra.


Không nói lời nào, cô xoay người đi về phía thang máy.


Nhưng chưa đi được vài bước, anh đã đuổi kịp và trực tiếp ôm lấy eo cô từ phía sau.


Bàn tay lớn với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh ôm chặt lấy eo cô, khóa chặt cô như xiềng xích vì anh sợ cô sẽ biến mất.


Cô có thể lờ mờ cảm thấy cơ thể anh hơi run lên.


Thực lòng mà nói, cô không thể phân biệt đâu mới là con người thật của anh nữa?


Sau khi niềm tin cô vất vả xây dựng bị tan vỡ, thì trong lòng cũng chỉ còn lại sự hoài nghi, không chắc chắn, đau khổ, khó chịu.


Cô lấy tay gỡ từng ngón tay anh ra nhưng anh vẫn cố chấp ôm chặt lấy không buông.


Sau vài lần thử gỡ tay anh ra nhưng không được, cô cũng không cố gắng nữa, đôi môi run rẩy kịch liệt: “Mặc Trì Úy, anh rốt cuộc còn muốn làm gì nữa?”


Anh xoay người cô lại, hai bàn tay to ôm lấy eo cô, nhìn làn nước mờ sương dâng lên trong mắt cô, trong mắt anh hiện lên vẻ căng thẳng, nỗi hoảng sợ từ đáy lòng dâng trào về phía anh như thủy triều.


Anh đeo lại chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay cô: “Anh có thể cho em thời gian bình tĩnh lại, nhưng anh sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn.”


Giọng anh thâm trầm, da diết, không quá lạnh lùng nhưng vô cùng mạnh mẽ, bá đạo.


Đường Tâm Nhan biết tính cách không giống ai này của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có chút giễu cợt: “Kết hôn là chuyện của hai người, tôi không muốn sống chung với anh nữa, lẽ nào anh còn muốn ép buộc tôi như bọn cường đạo sao?”


Nghe thấy hai chữ “cường đạo”, sắc mặt Mặc Trì Úy tối sầm lại như mây đen kéo đến trước cơn giông bão.


Anh nâng lòng bàn tay to lớn nhéo nhéo cằm của cô: “Đường Tâm Nhan, nếu như em nhất định muốn ly hôn, anh không ngại làm bọn cường đạo như em nói đâu.”


Nhìn khuôn mặt tuấn tú mà u ám đầy nguy hiểm của anh, Đường Tâm Nhan vừa tức vừa buồn cười.


Anh có tư cách gì mà ra lệnh cho cô như thế này?


Kìm nén cảm xúc buồn bực khó chịu trong lòng, cô nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo, thâm sâu không thấy đáy của anh: “Mặc Trì Úy, anh đừng ép tôi, nếu anh cứ cố tình ép buộc tôi…”


Anh lạnh lùng ngắt lời cô, ôm cô trở lại vào lòng, nhưng không dùng quá nhiều lực, vì sợ sẽ chạm vào bụng cô: “Đừng lấy con ra uy hiếp anh, điểm yếu của anh nằm trong tay em, nhưng em cũng đừng quên rằng, em cũng có điểm yếu, nếu như em khiến anh điên tiết lên, anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì đâu.”


Cả người Đường Tâm Nhan ngây ra.


Trước đây cô chưa từng thấy Mặc Trì Úy như thế này, anh đây là đang lấy mẹ cô ra uy hiếp cô sao.


Cô bị ép dựa vào ngực anh. Quần áo anh ướt đẫm mưa tuyết nên hơi lạnh lẽo, trên đó còn có thoang thoảng mùi thuốc lá. Chóp mũi cô chua xót, cô đang cố kìm nén cảm xúc, giọng nói đầy mệt mỏi: “Mặc Trì Úy, đây mới là bộ mặt thật của anh có phải không?





Chương 386: Nụ hôn mãnh liệt


Lời nói của cô khiến cả người anh khẽ run lên.


Đây là bộ mặt thật của anh sao?


Có lẽ là vậy!


Để có được những gì mình muốn, anh sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.


Bờ môi cô run lên, cô muốn nói gì đó, nhưng anh đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng áp chặt vào môi cô.


Giống như là tức giận, lại giống như khổ sở, hoặc cũng có thể là bất lực, anh cạy mở răng cô ra, trực tiếp càn quét khoang miệng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi hồng của cô, khuấy động, quấn quít.


Đường Tâm Nhan không ngờ anh lại dám hôn cô, cô vừa tức giận vừa lo lắng, dùng hai tay đẩy mạnh anh ra, nhưng anh như bức tường đồng không vững chắc, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích.


Anh hôn cô rất sâu, lúc đầu cô còn chống cự, phản kháng, nhưng về sau cô cũng không phản kháng nữa.


Nhưng có điều, cô không đáp lại anh.


Anh dừng lại, đôi mắt u ám, nhìn sâu vào mắt cô.


Trong mắt cô có một tầng sương mỏng, giống như mặt hồ phẳng lặng không hề gợn sóng.


Cô không hận anh, nhưng cô có cách nào yêu anh nữa.


Mặc Trì Úy từng chút một, nới lỏng lòng bàn tay to lớn đang ôm lấy eo cô ra, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh cuồn cuộn.


Yết hầu anh trượt lên xuống, đôi môi mỏng của anh hé mở nhưng anh không nói lấy một lời.


Đường Tâm Nhan bấm thang máy, ngay khi cửa thang máy vừa mở, cô bước nhanh vào đó, như thể có ma quỷ đang đuổi đằng sau cô.





Trở lại chung cư, nhìn Liễu Nguyệt đang đợi ở phòng khách, Đường Tâm Nhan lau nước mắt trên mặt, cô đi tới, nhẹ giọng gọi: “Mẹ.”


Liễu Nguyệt đưa một chiếc túi sưởi cho Đường Tâm Nhan: “Mẹ có hâm sữa cho con đó.” Nói xong bà đi vào bếp và mang sữa từ lò vi sóng ra.


Bây giờ trạng thái tinh thần của mẹ cô đã có chuyển biến tốt, mặc dù cô mất đi Mặc Trì Úy, nhưng cô vẫn còn mẹ, vẫn còn người thân ruột thịt với cô.


Uống một ngụm sữa, cô nhìn xuống cái bụng khá phẳng lì của mình.


Ngoài mẹ ra, cô còn có cục cưng bé nhỏ nữa.


Cô không đơn độc.





Mặc Trì Úy đứng trước thang máy rất lâu.


Anh khẽ nhắm đôi mắt hằn lên tia máu, cuộn chặt nắm tay đấm mạnh lên tường.


Máu từ kẽ ngón tay rỉ ra, chảy xuống.


Một lúc lâu sau, anh mới quay trở lại xe.


Anh tắt máy sưởi, hạ cửa sổ xuống, tăng tốc độ xe, dường như không cảm nhận được cái lạnh, gió quật mạnh vào mặt đau đớn.


Bốn giờ sáng, thím Vương nghe thấy tiếng mở cửa, bà rời giường nhìn vào phòng khách.


Nhìn thấy Mặc Trì Úy cả người đã ướt sũng, mặt mũi trắng bệch, bà lo lắng nói: “Cậu chủ”


Mặc Trì Úy khoát tay ra hiệu cho thím Vương không cần quan tâm đến anh.


Anh đi vào phòng ngủ, bước vào phòng tắm, tắm rửa xong mặc áo choàng ngã xuống giường.


Ngày hôm sau, thím Vương dậy làm bữa sáng, bà gõ cửa phòng ngủ.


“Cậu chủ, bữa sáng đã xong rồi.”


Không ai trong phòng ngủ đáp lại bà ấy.


Thím Vương cho rằng Mặc Trì Úy vẫn còn đang nghỉ ngơi nên không dám gõ cửa nữa.


Bà ấy ở phòng khách gần một tiếng đồng hồ, thấy Mặc Trì Úy tám giờ sáng còn chưa dậy, phải biết rằng những ngày bà đến giúp việc, Mặc Trì Úy chưa bao giờ ngủ quá bảy giờ.


Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?


Cậu chủ không đi hải đảo theo đuổi cô chủ nữa sao?


Tại sao đêm qua lại thất hồn lạc phách trở về một mình?





Phòng ngủ.


Mặc Trì Úy dường như rất nhiều năm chưa từng ngủ nướng như vậy, nhưng anh ngủ không hề yên ổn.


Sau khi nhắm mắt lại, ác mộng vẫn tiếp tục không ngừng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra chảy xuống khuôn mặt anh tuấn.


Dưới tầng hầm mờ mịt, chỉ có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi bị trói trong góc, một người đàn ông đeo mặt nạ, cười lạnh bước tới, cởi thắt lưng và tưới nước tiểu khó ngửi lên mặt cậu bé.


Khung cảnh lại thay đổi, anh khoác cặp sách từ trường về, vừa bước vào tiểu khu thì thấy ngọn lửa bùng lên dữ dội, một nhóm người tập trung trước cửa biệt thự, lính cứu hỏa khiêng vài cái cáng chạy ra. Thi thể nằm trên cáng được che bằng tấm vải trắng .


Khung cảnh trong mơ liên tục chuyển đổi địa điểm. Anh và một vài đứa trẻ đồng trang lứa đều bị đánh bầm dập rồi bị ném vào chuồng chó ngao Tây Tạng. Trên tay bọn họ cầm một con dao găm. Đầu tiên, họ phải sống sót sau khi chiến đấu với đàn chó ngao Tây Tạng hung dữ, sau đó còn phải chiến đấu với những đứa trẻ bị nhốt cùng nhau, giết bạn đồng hành của mình và chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể sống sót.





Chương 387: Trái tim bị đánh rơi (1)


Khung cảnh trong mơ liên tục chuyển đổi địa điểm. Anh và một vài đứa trẻ đồng trang lứa đều bị đánh bầm dập rồi bị ném vào chuồng chó ngao Tây Tạng. Trên tay bọn họ cầm một con dao găm. Đầu tiên, họ phải sống sót sau khi chiến đấu với đàn chó ngao Tây Tạng hung dữ, sau đó còn phải chiến đấu với những đứa trẻ bị nhốt cùng nhau, giết bạn đồng hành của mình và chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể sống sót.


Cuối cùng, anh sống sót, nhưng toàn thân máu chảy dầm dề.


Miệng vết thương sâu có thể nhìn thấy rõ xương.


Khung cảnh lại tiếp tục thay đổi, anh vừa đi đến cổng bệnh viện thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng động lớn.


Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ trợn trừng mắt, chết mà không nhắm mắt.


Anh mở to mắt, dòng từ trong hốc mắt lã chã rơi xuống.


Anh không ngừng chạy lên phố lớn, rồi lại nghe thấy tiếng hét chói tai.


Anh chạy đến một bãi đất hoang, hai tay ôm đầu, ngã ngồi xuống đầy tuyệt vọng.


Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé dịu dàng ôm lấy anh.


Anh buông tay nhìn cô gái nhỏ xinh xắn trước mặt.


Cô dịu dàng nói với anh: “Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh …”


Nhưng trong giây tiếp theo, cô bé lại đột nhiên biến thành một con mãng xà miệng đầy máu tươi, cô ấy cười lạnh nhìn anh: “Cút đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa…”


“Tâm Nhan…”


Thím Vương nhìn Mặc Trì Úy đang đổ mồ hôi lạnh, cả người nóng rực, thấy anh gặp ác mộng mãi không tỉnh, thím Vương khẽ lay cánh tay anh: “Cậu chủ, cậu chủ…”


Nhưng dù gọi anh thế nào, anh cũng không tỉnh lại, anh dường như đang mắc kẹt trong cơn ác mộng đó.


Thím Vương lo lắng không thôi, bà lấy điện thoại không dây gọi vào điện thoại di động của Đường Tâm Nhan.


Điện thoại đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu nhưng không có ai trả lời.


Thím Vương sốt ruột như ngồi trên đống lửa.


Bà đành gửi tin nhắn cho Đường Tâm Nhan: Cô chủ, cậu chủ bị bệnh rồi, bao giờ cô mới trở về?


Sau khi gửi tin nhắn đi, thím Vương tìm thấy hộp thuốc nhỏ trong tủ.


Bà cầm ly nước ấm, dập nát thuốc rồi bỏ vào ly nước, bà ngồi ở bên giường muốn đỡ Mặc Trì Úy dậy uống thuốc nhưng anh lại mê man không tỉnh vung ly nước xuống đất.


Thím Vương thấy anh không dậy nổi, lại không chịu uống thuốc, bà lo lắng đến mức chỉ biết gọi xe cấp cứu.


Khi xe cấp cứu đến, thím Vương vẫn chưa nhận được câu trả lời của Đường Tâm Nhan.


Nhìn thấy Mặc Trì Úy được nhân viên y tế dìu đi, thím Vương nặng nề thở dài.


Đôi vợ chồng trẻ này lẽ nào lại cãi nhau rồi?


Sau khi thu dọn quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày của Mặc Trì Úy, thím Vương vội vàng theo anh vào xe cấp cứu.





Nhìn thấy Mặc Trì Úy lên xe cấp cứu, nhận được được tin nhắn từ thím Vương, Đường Tâm Nhan mới bước ra khỏi góc khuất.


Cô đã nói với mẹ rằng đi ra ngoài gặp Nhiễm Nhiễm, nhưng cô lại không kìm lòng được mà đến Cẩm Tú Viên.


Sau khi xe cấp cứu đã đi xa, cô bước vào căn hộ.


Đem chiếc nhẫn đêm hôm qua Mặc Trì Úy đã đeo vào ngón tay cô, đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.


Cô không rời đi ngay lập tức.


Mà bước vào phòng làm việc, cô cầm lấy bức ảnh duy nhất của anh trong căn hộ.


Nhìn khuôn mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, ngũ quan tuấn tú của anh, đầu ngón tay mảnh mai của cô khẽ vuốt tấm ảnh.





Chương 388: Trái tim bị đánh rơi (2)


Tiêu Dực nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy, hiện lên một tia đau khổ phiền muộn, anh ta vỗ vỗ vai Mặc Trì Úy, thu lại cái dáng vẻ lẳng lơ tưng tửng ngày thường: “Xin lỗi.”


Đều là đàn ông với nhau, anh ta có thể cảm nhận được rằng Mặc Trì Úy là một người đàn ông từng trải, quá khứ của anh đầy máu và nước mắt.


Có khi còn đau khổ hơn anh ta vài phần.


Mặc Trì Úy dựa vào đầu giường, khàn giọng nói: “Chẳng có gì đáng để xin lỗi cả, tôi thật sự không còn người thân nào nữa rồi.”


Tiêu Dực sờ sờ mũi, anh ta nhìn về phía bên ngoài phòng bệnh: “Cô vợ cưng của cậu đâu? Cậu bị bệnh thế này sao cô ấy không đến chăm sóc cậu?”


Môi mỏng trắng bệch của Mặc Trì Úy mím chặt thành một đường thẳng, thâm trầm nhìn Tiêu Dực, râu dưới cằm anh cũng mọc lún phún: “Cô ấy sẽ không tới đâu.”


Tiêu Dực hơi nhướng mày: “Cậu với cô ấy cãi nhau à?”


Mặc Trì Úy nhắm mắt lại: “Không muốn nói.”


Tiêu Dực nhún vai: “Được rồi, nhưng mà, cậu có cần tôi đưa ra cho một vài thuyết sách không? Phụ nữ ấy mà, chỉ cần dỗ dành là được thôi.” Không hiểu sao khi nhìn thấy bộ dạng ốm đau của này của Mặc Trì Úy, anh ta có chút đồng cảm, đau lòng, hoặc có lẽ là do nghĩ đến bản thân anh ta lúc mất đi người mình yêu!


“Không cần.”


Sau khi Tiêu Dực rời đi, Mặc Trì Úy lại nằm trên giường ngủ một giấc.


Trong lúc mơ hồ, anh nghe thấy thím Vương nói với Tiêu Dực: “Cậu chủ với cô chủ hình như cãi nhau. Lúc sáng tôi gọi điện cho cô chủ nhưng cô ấy không bắt máy, gửi tin nhắn cô ấy cũng không trả lời. Lần này, có vẻ khá nghiêm trọng.”


Mặc Trì Úy mở to đôi mắt với tia máu dày đặc, hai mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.


Khuôn mặt anh tuấn đẹp trai thường ngày, ngoài sự trống vắng thì cũng chỉ còn cô quạnh.





Đường Tâm Nhan từ Cẩm Tú Viên trở về chung cư.


Vừa lấy chìa khóa mở cửa, đã nghe thấy tiếng cười của mẹ cô vang lên trong phòng khách: “Con có tâm rồi, lần sau không cần mang gì vào đây nữa đâu. Hai nhà chúng ta quen biết nhiều đời, không cần khách sáo như vậy đâu.”


“Bác gái, đừng khách sáo với con. Ngày xưa con thật khốn nạn, làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với Tâm Nhan. Con thực sự muốn bồi thường cho cô ấy.”


Nghe thấy giọng nói của Phó Tư Thần, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.


“Gia đình tôi không chào đón anh.” Trong lồng ngực cô chứa đầy bức bối, vốn đã chán nản rồi, nhìn thấy Phó Tư Thần càng khiến tâm trạng cô tồi tệ thêm.


Cô hoàn toàn không cần anh ta bồi thường, cô chỉ cần anh ta tránh xa cô ra, càng xa càng tốt.


Liễu Nguyệt từ trên ghế sô pha đứng lên, nhìn thấy Đường Tân Nham sắc mặt không tốt, bà nhíu mày, thì thào nói: “Nhan Nhan, sao con lại ăn nói vô lễ như vậy?”


“Mẹ, có một vài người, chúng ta không cần khách sáo với họ làm gì đâu.” Cô lạnh lùng nhìn Phó Tư Thần: “Cho dù tôi và Mặc Trì Úy không còn ở bên nhau, thì tôi và anh cũng không thể nối lại tình xưa đâu.”


Phó Tư Thần thấy Đường Tâm Nhan không muốn gặp anh ta chút nào thì trái tim anh ta như bị xoắn lại thành một cục: “Tâm Nhan, không phải anh muốn nối lại tình cảm với em, với tư cách là một người bạn, anh chỉ đơn giản là đến thăm mẹ em thôi.”


Anh ta đến thăm mẹ cô, cô đương nhiên không có quyền ngăn cản.


Cô mím môi không nói gì, đi thẳng vào phòng khóa trái cửa lại.


Liễu Nguyệt nhìn Phó Tư Thần với ánh mắt xấu hổ, bà nhìn ra sự mất mát, thất vọng trong mắt Phó Tư Thần: “Tư Thần, nếu như con và Vũ Nhu đã ở bên nhau rồi, mong con sau này sẽ đối xử tốt với con bé. Con và Tâm Nhan cuối cùng cũng chỉ là có duyên mà không có phận.”


Cổ họng Phó Tư Thần như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, hồi lâu sau mới thì thào nói: “Bác gái, con biết là mình đã bỏ lỡ Tâm Nhan. Đó là vì trước đây con đã làm tổn thương cô ấy, cho nên con không muốn cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa. Mặc Trì Úy không phải là người tốt. Mong bác nhanh chóng thúc giục Tâm Nhan ly hôn với anh ta, tránh để bị tổn thương thêm lần nữa!”





Chương 389: Trái tim bị đánh rơi (3)


“Ba con muốn tra tìm lai lịch của anh ta, nhưng lại không tìm ra được gì. Có thể thấy lai lịch của anh ta phức tạp không hề đơn giản, Tâm Nhan đơn thuần như vậy, vốn dĩ không phải là đối thủ của anh ta.”


“Hơn nữa, một đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Hoàn Hải đã tiết lộ với con rằng họ đã từng sắp xếp một vài cô gái xinh đẹp tiếp cận anh ta, nhưng đều không thành công. Có thể thấy anh ta là một người không tới gần phụ nữ, nhưng tại sao lại đột ngột kết hôn với Tâm Nhan chứ? Chắc chắn anh ta có mục đích khác.”


Liễu Nguyệt gật đầu trầm ngâm: “Bác biết cậu ta tiếp cận Tâm Nhan chắc chắn là có ý đồ, cậu ta hại chồng bác còn chưa đủ hay sao mà còn muốn hủy hoại con gái của bác, bác sẽ không để cậu ta thành công đâu.”





Mặc Trì Úy ở trong bệnh viện hai ngày.


Sau khi hạ sốt, Tiêu Dực yêu cầu anh nằm thêm hai ngày nữa rồi xuất viện, nhưng anh nhất quyết đòi xuất viện luôn.


Trì Chi Hành cũng từ nước M trở về.


Anh ta đã hẹn gặp Mặc Trì Úy tại Dực Công Quán.


Nhìn thấy Mặc Trì Úy gầy gò, xanh xao chỉ trong một thời gian ngắn, Trì Chi Hành vô cùng sửng sốt: “Đệch, xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao anh lại để bản thân trở thành bộ dạng ma quỷ này chứ?”


Mặc Trì Úy cúi đầu châm một điếu thuốc, sau khi phả ra làn khói, anh hơi nheo mắt lại: “Cô ấy thế nào rồi?”


Trì Chi Hành đương nhiên biết “cô ấy” mà Mặc Trì Úy nói là ai, anh ta dựa lưng vào sô pha, vẻ mặt phức tạp nói: “Em đã tìm bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho cô ta. Nếu như điều trị tốt, giọng nói của cô ta có thể khôi phục bảy tám phần, nhưng bây giờ cô ta từ chối mọi thứ từ thế giới bên ngoài, ngay cả chuyên gia tâm lý muốn đến gần cô ta cũng không được.


Trì Chi Hành thở dài nhìn góc nghiêng rõ ràng, sắc nét của Mặc Trì Úy nói: “Trong những lúc khủng hoảng cực độ, cô ta từng gọi tên anh. Anh Tư, em thấy anh nên đích thân sang nước M một chuyến thì hơn. Đúng rồi, Tiểu Nghê nó cũng muốn gặp anh.”


Trì Chi Hành lấy từ trong túi ra một bức tranh vẽ tay: “Tiểu Nghê nhờ em đưa cái này cho anh.”


Trên bức tranh có vẽ mặt trời, ngôi nhà, cây cao lớn, bãi cỏ xanh, một người lớn, một đứa bé.


Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ đang đi về phía ngôi nhà.


Hai người nhìn nhau bật cười.


Đôi mắt Mặc Trì Úy hơi phiếm hồng, anh biết Tiểu Nghê muốn về nhà.


Sau khi cất bức tranh đi, anh khẽ gật đầu: “Tôi sẽ qua đó sớm nhất có thể.”


Sau khi Trì Chi Hành châm thuốc cho Mặc Trì Úy, anh ta nhướng mày nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lại thâm trầm như biển sâu của Mặc Trì Úy: “Chẳng phải được ngủ với bà xã trên đảo rồi sao, sao anh cứ trưng ra cái bộ mặt buồn bã thế kia.”


Mặc Trì Úy đẩy nhanh tốc độ nhả khói thuốc, gương mặt anh tuấn mờ ảo trong làn khói trắng xanh, đôi mắt anh phủ một tầng ưu sầu nhàn nhạt: “Tinh thần của mẹ cô ấy có chuyển biến tốt, bà ấy đã nhớ ra việc Đường Lôi quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin.”


Trì Chi Hành nhíu đôi lông mày dài mảnh: “Nhớ lại thì thế nào chứ? Bà ấy có biết vụ phá sản của nhà họ Đường có liên quan đến anh không? Anh có nói thẳng với bà ấy rằng hồi đó, chồng bà ấy đã dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp đi tài sản của ông nội, còn phóng hỏa đốt nhà bà ngoại anh, thiêu cháy họ thành đống tro tàn. Còn có anh và mẹ anh…”


Mặc Trì Úy giơ tay cắt ngang lời nói của Trì Chi Hành: “Trạng thái tinh thần của mẹ cô ấy vốn không tốt. Cậu nghĩ khi biết được bộ mặt thật của chồng mình, bà ấy có suy sụp lần nữa không? Còn cả Tâm Nhan nữa, tôi sợ cô ấy sẽ di truyền bệnh tâm thần từ mẹ cô ấy, phải nên biết là mẹ cô ấy như vậy là do di truyền từ bà ngoại cô ấy.


Hiện tại cô đang mang thai, trong lòng cô ấy ba là người vĩ đại nhất, nếu như nói ra, cậu nghĩ thử xem cô ấy có chịu nổi không? Huống hồ, chính tôi là người đã khiến nhà họ Đường sụp đổ.”


“Anh Tư, đó là vì Đường Lôi mắc nợ anh? Có phải anh đã yêu Đường Tâm Nhan rồi không, sao lại để ý đến cảm nhận của hai mẹ con họ. Bây giờ đã có Bạch Chỉ rồi, anh cũng không cần Đường Tâm Nhan nữa, theo em thấy, anh cứ ly hôn với cô ấy cho xong, tránh xa hai mẹ con bà ấy ra. Nói thật lòng, anh không trả thù hai mẹ con họ đã là nhân từ lắm rồi, nếu như đổi thành người khác, e là đã sớm sống không bằng chết rồi!





Chương 390: Tôi yêu cô ấy, sớm đã không thể thay đổi (1)


“Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, lẽ nào anh không nghĩ đến Đường Lôi sao? Anh sẽ không nghĩ đến những người thân đã khuất sai? Còn có quá khứ tàn khốc của anh nữa?”


Một loạt câu hỏi của Trì Chi Hành khiến cho quai hàm của Mặc Trì Úy căng cứng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.


Khuôn mặt tuấn tú dường như phủ một lớp băng giá, âm u và lạnh lẽo.


“Anh Tư, anh tỉnh lại đi, bất kể có yêu cô ấy hay không, anh và cô ấy chỉ có thể là người ở hai thế giới khác nhau, với tư cách là em của anh, em chỉ muốn anh sống tốt, không muốn anh cả đời sống trong đau khổ, vật vã.”


Mặc Trì Úy nhắm nghiền đôi mắt sâu đỏ ngầu, thân hình cao lớn dựa vào trên sô pha, vẻ mặt cô đơn, bất lực.


Lần trước cô nói yêu anh, anh đã tìm cách phá bỏ mối quan hệ giữa hai người.


Là vì anh cũng rung động với cô, vậy nên, anh mới sợ hãi mình càng lún sâu trong đó.


Cô ấy không phải là một người phụ nữ hoàn hảo, nhưng lại khiến anh chìm đắm say mê.


Nếu như không phải là một người tâm lý vững vàng thì anh đã sớm không còn tồn tại trên thế giới này.


Nhưng có điều, anh không phải là thần thánh, anh có thể kiểm soát mọi thứ, nhưng anh ấy không thể kiểm soát trái tim và tình cảm của mình.


Sau khi nhả ra một ngụm khói, anh nheo lại đôi mắt thâm sâu không đáy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Chi Hành, bây giờ cô ấy đang mang trong bụng con của tôi, tôi không thể buông tay lần nữa.”


Trì Chi Hành cau mày nhìn Mặc Trì Úy, anh ta bất lực thở dài.


“Anh Tư, bệnh tương tư này của anh đã vô phương cứu chữa rồi.”





Đường Tâm Nhan ở nhà nghỉ ngơi một tuần, trong khoảng thời gian này cô và Mặc Trì Úy hoàn toàn không có bất cứ liên hệ gì với nhau.


Anh không chịu ly hôn, cô cũng không đến tìm anh, nếu đó là chuyện anh không muốn, cô cũng không ép buộc nổi anh.


Sau khi Mặc Trì Úy xuất viện, thím Vương lặng lẽ gửi cho cô một tin nhắn nói rằng anh đã hạ sốt rồi.


Nhìn thấy tin nhắn của thím Vương, sự lo lắng trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.


Đó là thứ cảm xúc đến cả bản thân cũng không thể kiểm soát được, dù sao thì cô cũng từng yêu anh.


Trong đêm khuya thanh vắng, trái tim người phụ nữ sẽ luôn trở nên tinh tế và nhạy cảm, những điều ban ngày cố tình lãng quên cũng sẽ lần lượt hiện ra trong đầu.


Cô không biết mình đã lặng lẽ rơi nước mắt biết bao lần, cô cũng biết rằng tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đứa bé, giá mà cô là một cỗ máy không cảm xúc, sau khi chia tay với anh cô sẽ có thể coi như không có chuyện gì, không buồn, không đau lòng thì tốt biết mấy.


Cố Nhiễm Nhiễm sợ rằng cô sẽ mắc chứng trầm cảm, vậy nên hôm nào cô ấy cũng đến chung cư với cô, hai người cùng nhau trò chuyện về kịch bản, quảng cáo, phim ảnh, chương trình thực tế, …


“Nhiễm Nhiễm, tớ đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi. Nếu như có công việc gì, cậu có thể nhận giúp tớ.”


Cố Nhiễm Nhiễm đang cúi đầu trả lời email bằng điện thoại di động, khi nghe thấy lời nói của Đường Tâm Nhan, cô ấy vô cùng sửng sốt: “Tâm Nhan, tớ nghĩ cậu vẫn nên nghỉ ngơi một thời gian nữa đi …”


“Không cần đâu Nhiễm Nhiễm, tớ ở nhà nhàn rỗi rồi sẽ chỉ nghĩ lung tung thôi. Tớ cũng hỏi qua bác sĩ rồi, những công việc bình thường vẫn có thể nhận, sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé đâu, hơn nữa, hai tháng nữa, bụng của tớ sẽ dần dần to ra, đến lúc đó có muốn nhận cũng không nhận được rồi.”


Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan đang phờ phạc, gầy gò, cô ấy vươn tay bóp má cô: “Cậu có chắc là không sao chứ?”


“Không vấn đề gì.”


“Vậy được rồi, vừa hay có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng chuẩn bị cắt băng khánh thành, tớ và ông chủ khu nghỉ dưỡng cũng có quen biết, mấy ngày trước ông chủ khu nghỉ dưỡng này còn gọi điện đến cho tớ, muốn cậu làm khách mời dự lễ cắt băng khánh thành, tớ vốn muốn từ chối rồi, nhưng nếu như cậu đã muốn làm việc vậy cứ nhận nhé.”


“Tuyệt quá.”





Cố Nhiễm Nhiễm cũng đưa mẹ của Đường Tâm Nhan đi theo đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng để cắt băng khánh thành.


Khi họ đến khu nghỉ dưỡng bãi đậu xe đầy ắp những chiếc xe sang trọng, đắt tiền.


Chỉ có điều, khi nhìn thấy một trong những chiếc xe sang trọng màu đen kia, trong lòng Đường Tâm Nhan rơi “bộp” một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK