Đường Tâm Nhan khịt khịt mũi, vừa mới định giải thích thì đột nhiên ngửi thấy một chút xíu mùi máu tanh, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại: “Anh bị chảy máu ở đâu vậy?”
Miệng vết thương mà ngày hôm qua Tiêu Dực mới băng bó cho anh có lẽ bởi vì động tác nghiêng người hôn cô lúc nãy mà lại bị rách ra rồi. Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tiêu Dực khi lại phải giúp anh băng bó vết thương một lần nữa.
Anh nhìn khuôn mặt lo lắng của Đường Tâm Nhan, anh không muốn để cô phát hiện ra vết thương của anh vào đúng thời điểm quan trọng lúc mẹ cô chuẩn bị làm phẫu thuật. Dù sao chỉ một mình chuyện của mẹ cô đã đủ làm cô lo lắng mệt chết đi được rồi.
Để chuyển đề tài câu chuyện, anh không tiếp tục truy cứu chuyện cô gọi tên của Phó Tư Thần nữa, cúi đầu nhìn thấy tay cô đang xách theo một hộp giữ nhiệt: “Ăn đồ ăn đi!”
Đường Tâm Nhan thấy anh né tránh không chịu trả lời, trong đôi mắt hạnh lóe lên hoài nghi: “Có phải anh bị thương rồi không?”
“Không phải.” Anh nâng khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp của cô lên: “Em hi vọng chồng của em bị thương sao?”
“Đương nhiên là em không muốn.” Cô khịt mũi, lại không ngửi thấy mùi máu nữa rồi. Cô chăm chú nhìn anh một lúc lâu, thấy sắc mặt anh vẫn rất bình thường nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Mặc Trì Úy nhìn cô cúi đầu ăn sáng, lén lút thở phào một hơi. Anh mang cho cô cháo và một lồng bánh bao hấp nho nhỏ. Cô ăn vài miếng cháo, cảm nhận được rõ ràng mùi vị khác với cháo mua bên ngoài, cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe: “Ngon thật đó, anh mua cháo ở tiệm nào vậy, lần sau em cũng muốn mua cho mẹ một chút.”
“Không mua được đâu, trên thế giới có một không hai, chỉ có mợ chủ Mặc mới được ăn thôi.”
Đường Tâm Nhan ngẩn ra một lúc sau đó mới kịp phản ứng lại rồi reo lên: “Đây là cháo anh tự nấu sao?”
Tay nghề của anh tốt thật đấy, cũng thật khó tưởng tượng ra một người có nhan sắc, có địa vị như anh lại có thể thức dậy vào lúc sáng sớm để vào bếp đích thân nấu cháo cho cô.
“Anh dậy rất sớm sao?” Cô cong môi, có chút đau lòng: “Thật ra em rất dễ nuôi, lần sau không cần phải dậy sớm như vậy đâu, em tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.”
“Cô bé ngốc này, anh làm bữa sáng cho vợ của anh thì có gì là vất vả đâu chứ.”
Lời nói của anh làm cô cảm thấy vừa cảm động vừa ấm lòng, trong hốc mắt trào ra một tầng hơi nước mỏng: “Kể từ khi bố em qua đời, đã rất lâu rồi em chưa được ăn một bữa sáng ngon như thế này…”
Mặc Trì Úy thâm trầm nhìn cô, ánh mắt âm u hơi tối lại: “Ở trong lòng em, bố em là một người như thế nào?”
Nhắc đến bố mình, giữa hai đầu lông mày của Đường Tâm Nhan giãn ra, lộ ra ý cười dịu dàng, đó chính là sự sùng bái và yêu thương của con gái đối với bố của mình.
“Ông ấy là một doanh nhân thành đạt, ở thời ông nội của em, sự nghiệp của nhà họ Đường bắt đầu sa sút, sau đó bố em đã nỗ lực gây dựng phát triển lại sự nghiệp của gia đình. Tuy rằng ông ở bên ngoài mạnh mẽ oai phong, nói năng thận trọng, nghiêm túc nhưng khi ở nhà, ông lại là một người chồng, người bố rất yêu thương vợ con của mình. Mỗi buổi sáng thức dậy ông đều nấu bữa sáng cho mẹ, em và cả Đường Vũ Nhu nữa. Cuối tuần có thời gian rảnh ông đều sẽ đưa em và Đường Vũ Nhu đi đến khu vui chơi, lúc không bận bịu công việc sẽ đến đón em tan học. Ông ấy thật sự là một người bố tốt, một người đàn ông tuyệt vời.”
Khóe môi Mặc Trì Úy kéo ra một đường cong nhàn nhạt và lạnh lùng: “Là như vậy sao?” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức cô không thể nghe thấy anh đang nói gì.
Xe rẽ vào một khúc ngoặt, đến cổng bệnh viện. Mặc Trì Úy xuống xe, giúp Đường Tâm Nhan mở cửa ghế lái phụ: “Em lên trên trước đi, anh đỗ xe xong rồi lên tìm em sau.”
Đường Tâm Nhan “vâng” một tiếng.
Nhìn anh lái xe vào bãi đỗ xe, cô có chút ngẩn ngơ. Không biết có phải là ảo giác của cô không nhưng hình như anh không thích nghe thấy cô nhắc đến bố của cô. Có lẽ là việc cô nhắc đến bố cô sẽ làm anh nhớ đến bố của anh, dù gì anh cũng đã từng nói bố của anh đối xử với anh rất tệ.
Đi đến phòng bệnh của mẹ, Đường Tâm Nhan vừa bước vào thì nhìn thấy Phó Tư Thần và Phó Thành Nghiệp cũng đang ở đây.
Chương 202: Trái tim bị thất lạc (5)
Phó Tư Thần nhìn thấy Đường Tâm Nhan, ngay tức khắc đứng dậy tiến lên phía trước, muốn nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan lại bị cô đề phòng tránh đi.
Đồng tử màu nâu của Phó Tư Thần hơi co lại, ý thức được việc cô đã triệt để mang thái độ từ chối anh trở thành phản ứng vô điều kiện, trong lòng hung hăng đau đớn một phen.
Sau khi Phó Thành Nghiệp từ nước ngoài trở về tất nhiên là biết được chuyện hai người bọn họ đã ly hôn. Ông ta ở nhà hết sức mắng chửi Phó Tư Thần thậm tệ, muốn anh ta nhanh chóng nghĩ cách đưa Tâm Nhan trở về nhưng đợi đến mấy ngày trôi qua rồi cũng không thấy anh ta đưa cô về nhà mà ngược lại, lại thấy Hà Mỹ Quyên đón Đường Vũ Nhu vào nhà.
Đường Tâm Nhan làm như không nhìn thấy sự đau khổ trào ra trong ánh mắt của Phó Tư Thần, cô vượt qua người anh đi tới bên cạnh Phó Thành Nghiệp: “Bố… À không phải, bác trai, bác đến thăm mẹ con đó ạ?”
Đôi mắt sáng quắc, tinh thần minh mẫn của Phó Thành Nghiệp không thể giấu được sự tiếc nuối, ông ấy kéo lấy tay của Đường Tâm Nhan, vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay cô: “Quen nghe con gọi bố là bố rồi, hiện giờ một tiếng “bác trai” làm trong lòng bố thực sự cảm thấy rất khó chịu! Tâm Nhan, con ở nhà họ Phó chịu nhiều uất ức sao lại không nói với bố, cả đời này của bố chỉ nhận một mình con là con dâu của nhà họ Phó thôi!”
Hốc mắt của Đường Tâm Nhan ửng hồng, giọng nói như bị nghẹn lại trong cổ họng, nói: “Bác trai, kể cả con không còn là con dâu của bác nhưng trong trái tim con, bác mãi mãi là người thân của con.”
Năm đó bố của cô và bác Phó chính là anh em tốt, là người bạn đồng hành tri kỷ trong sự nghiệp. Hai người từ nhỏ đã đặt ra hôn ước cho cô và Phó Tư Thần. Nếu như không phải sau đó gia đình cô xảy ra biến cố, cô cũng sẽ không gia nhập vào giới giải trí, nói không chừng cô và Phó Tư Thần cũng sẽ không nảy sinh đổ vỡ.
Có điều hiện giờ có nói gì cũng muộn rồi, rời xa Phó Tư Thần cũng không đến nỗi đau khổ tột cùng như trong tưởng tượng của cô. Ngược lại, sau khi cô được gả cho Mặc Trì Úy cũng coi như vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều so với đoạn nhân duyên trước đây của cô.
Phó Thành Nghiệp thở dài một hơi, vừa muốn nói gì đó thì cửa phòng bệnh liền bị ai đó đẩy ra. Người đi vào dáng người thon dài, thẳng tắp dưới ánh sáng của đèn điện, gương mặt tuấn tú lãnh đạm của anh liền rơi vào tầm nhìn của những người đang ngồi trong phòng bệnh.
Nhìn tướng mạo xuất sắc của Mặc Trì Úy, Phó Thành Nghiệp hơi nheo đôi mắt đã trải qua bao tháng năm thăng trầm, sao trông cậu thanh niên này có vẻ có chút quen mắt… Nhưng trong phút chốc ông ấy lại không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy anh ở đâu.
Mặc Trì Úy mặc trên người một bộ quần áo màu đen, màu sắc âm trầm khiến cho anh hiện rõ vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, so với những người cùng tuổi, anh càng trở nên điềm tĩnh và sành sỏi hơn nhiều.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy thì cắn cắn môi đi đến bên cạnh anh. Cô biết anh rất để ý đến Phó Tư Thần, lo sợ hai người bọn họ sẽ nảy sinh xung đột trong phòng bệnh nên cô kéo Mặc Trì Úy ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Anh ta và bố của anh ta đến thăm hỏi mẹ em, hôm nay anh có thể…”
Mặc Trì Úy đoán được Đường Tâm Nhan đang muốn nói gì, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, khẽ vân vê: “Ngốc nghếch, sự lo lắng của em là thừa thãi rồi đó.”
Nghe thấy lời nói này của anh, Đường Tâm Nhan không kìm lòng được mà thở phào một hơi.
Trong lúc mẹ Đường làm phẫu thuật. Diệp Nhiễm và Quý Tịnh cũng đến đây. Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể anh để sưởi ấm cho cô thì Quý Tịnh ngẩn người một hồi lâu.
Trời ạ, Tâm Nhan thế mà lại cùng nhà đầu tư của “Mỹ nhân truyền kì” ở bên nhau. Chẳng trách ngày hôm qua đạo diễn Hầu còn gọi điện thoại cho cô ấy nói là muốn gọi Tâm Nhan về đoàn phim, nhận vai nữ phụ của Đường Vũ Nhu.
Quý Tịnh biết hôm nay mẹ của Tâm Nhan làm phẫu thuật nên cô ấy dự định sau khi ca phẫu thuật kết thúc sẽ nói với cô chuyện này. Hiện giờ xem ra, đạo diễn Hầu muốn gọi Tâm Nhan về đoàn phim chính là ý của nhà đầu tư này rồi.
Diệp Nhiễm ngoan ngoãn ngồi vào một bên, ánh mắt phức tạp xen chút đố kỵ nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào trong lòng Mặc Trì Úy. Cô ta biết bản thân mình có suy nghĩ ham muốn chồng của bạn thân là sai trái nhưng cô ta không khống chế được cảm xúc của mình.
Tại sao Đường Tâm Nhan lại may mắn đến như vậy, một người phụ nữ tái giá như cô sao đều có thể tìm được bạch mã hoàng tử còn cô ta thì lại không thể?
Còn một người nữa cũng nhìn về hướng Đường Tâm Nhan, chính là con trai nhà họ Phó. Phó Tư Thần nhìn người phụ nữ anh ta yêu thương đang nằm dựa gọn trong lòng người đàn ông khác thì không nhịn được mà đố kỵ sắp phát điên. Mà Phó Thành Nghiệp vẫn luôn muốn nhớ lại mình đã từng gặp Mặc Trì Úy ở đâu đó nhưng nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra nổi.
Chương 203: Trái tim bị thất lạc (6)
Sau sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Tiêu Dực vẫn còn đang mặc quần áo phẫu thuật và trợ lý bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra. Đường Tâm Nhan vẫn luôn lo sợ bất an nằm dựa vào lòng Mặc Trì Úy thấy vậy thì chạy tới, tâm trạng kích động kéo lấy cánh tay của Tiêu Dực: “Bác sĩ James, mẹ tôi thế nào rồi? Phẫu thuật có thành công không?”
Đầu lông mày của Tiêu Dực còn mang theo chút mệt mỏi, anh ta kéo khẩu trang xuống, nhướng mày nhìn cô: “Cô nói xem?”
“Tôi không biết, anh mau nói cho tôi biết đi, có được không?”
Trợ lý bác sĩ đứng bên cạnh thấy Đường Tâm Nhan gấp đến không thể chờ đợi thêm một giây phút nào, nước mắt chỉ chực trào ra ngoài thì cười nói: “Có bác sĩ James ở, kể cả đã đi tới Quỷ Môn Quan thì anh ấy cũng có thể cứu được mẹ cô trở về.”
Cũng chính là nói, ca phẫu thuật của mẹ cô đã thành công rồi?
Đường Tâm Nhan khóc, từ hốc mắt rơi xuống những giọt nước mắt hạnh phúc vì quá kích động, trái tim vốn dĩ treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được đặt lại đúng vị trí rồi.
Bác sĩ James mở rộng vòng tay, vốn tưởng rằng Đường Tâm Nhan sẽ cho mình một cái ôm động viên và nói rằng “Anh đã vất vả rồi!” nhưng không ngờ rằng cô gái này liền quay người nhìn về phía Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy đứng bên cạnh ghế dài, ánh sáng rạng rỡ chiếu lên khuôn mặt anh tuấn cao quý, hiện ra vẻ quyến rũ đặc biệt đến mê người của anh. Ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người Đường Tâm Nhan, đen nhánh sâu thẳm, chuyên chú dịu dàng, mang theo dạt dào sự nuông chiều, sủng ái.
Sau khi Đường Tâm Nhan quay người nói một tiếng “Cảm ơn anh” với Tiêu Dực liền chạy về chỗ Mặc Trì Úy đang đứng, bổ nhào vào trong lòng anh, nước mắt mờ mịt nói: “Ca phẫu thuật của mẹ thành công rồi, mẹ sẽ không rời xa em nữa…”
Mặc Trì Úy đưa tay, xoa nhẹ mái tóc xoăn dài của cô, bởi vì để cho cô dựa vào trong lòng quá lâu, sống lưng vẫn luôn bị căng cứng nên miệng vết thương bị rách ra từ lúc sáng ngày càng rách to hơn, anh hơi mím đôi môi mỏng, sắc mặt trắng bệch.
Tiêu Dực nhận ra Mặc Trì Úy có chút gì đó không được đúng lắm nên đã đi qua đó, ho nhẹ một tiếng: “Vẫn còn nhiều người ở đây lắm, hai người chú ý hình tượng một chút đi.” Nói rồi vỗ vai Mặc Trì Úy một cái: “Anh theo tôi đến phòng làm việc một chút, tôi có chuyện này muốn nói với anh.”
Đường Tâm Nhan muốn đi cùng anh qua đó nhưng bị Tiêu Dực cản lại: “Đợi một lúc nữa y tá sẽ đưa mẹ cô đến phòng theo dõi, cô có thể đi thăm mẹ cô một chút.”
Phòng làm việc tạm thời của Tiêu Dực.
Cảnh tượng ngày hôm qua khi anh ta giúp Mặc Trì Úy thay thuốc băng bó lại vết thương lại tái diễn.
“Chẹp, tình trạng vết thương lại nặng hơn rồi, phải tiêm một mũi tiêu viêm, nằm viện quan sát.”
Biểu cảm Tiêu Dực vô cùng nghiêm túc: “Tôi không phải đang nói đùa với anh đâu, vết thương trên lưng anh vốn dĩ đã rất nghiêm trọng rồi, nếu đổi lại là một người khác có lẽ còn không thể xuống giường nổi, còn anh lại bôn ba hết chỗ này đến chỗ khác. Được rồi, khi trở về An Thành, nếu anh còn không chú trọng vào nó, vẫn còn ôm ôm ấp ấp với phụ nữ…”
“Cô ấy là vợ của tôi.”
“Vì vợ mà đến mạng sống anh cũng không cần nữa sao? Xem ra tối qua hai người rất kịch liệt nhỉ!”
Mặc Trì Úy đương nhiên biết rõ ẩn ý trong lời nói của Tiêu Dực, nhắc đến vấn đề này, ngược lại làm cho anh có chút cảm giác thất bại. Cô vợ nhỏ bé của anh dường như vẫn không tình nguyện trao thân cho anh.
Tiêu Dực quan sát biểu cảm trên mặt Mặc Trì Úy, không bỏ lỡ tia thất bại vừa xẹt qua trong ánh mắt của anh, anh ta có chút hứng thú ngay tức khắc, cười lớn nói: “Anh… có phải kể từ sau khi kết hôn, anh vẫn chưa động được vào người vợ anh đấy chứ? Sao anh lại có thể thất bại như thế cơ chứ, giống hệt tôi năm đó…”
Nhận thấy được việc mình vừa lỡ miệng nói ra, Tiêu Dực ngậm miệng lại, không nói nên lời. Hiển nhiên Mặc Trì Úy không muốn tiếp tục nói đến vấn đề làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông này nữa, vậy là anh chuyển chủ đề: “Vết thương ở lưng của tôi cần phải nằm viện bao lâu?”
Tiêu Dực giơ ra năm ngón tay: “Tốt nhất là năm ngày, vốn dĩ cũng không cần lâu như vậy nhưng hai ngày này tình trạng vết thương của anh càng nghiêm trọng hơn rồi.”
Mặc Trì Úy thấp giọng “ừ” một tiếng.
“Anh vẫn không định nói chuyện này với vợ của anh à?”
“Có lẽ ngày mai là cô ấy sẽ về đoàn phim tiếp tục sự nghiệp của cô ấy rồi, không cần thiết vì chút thương tích này của tôi mà chậm trễ nữa.”
Chương 204: Không thể chờ đợi để được chia sẻ niềm vui cùng anh
Tiêu Dực trầm tư nhìn Mặc Trì Úy. Anh là kiểu người đàn ông cứng rắn và mạnh mẽ, đại khái là từ nhỏ đã chưa từng có được nhiều tình yêu thương vì thế sau khi trưởng thành đã quen với việc âm thầm chịu đựng tất cả mọi chuyện, không muốn gây phiền phức cho người khác. Nhưng anh không chú ý rằng, đó chính là người vợ mà anh đã cưới về.
Tiêu Dực cũng lười nhắc nhở anh, thu dọn xong hộp y tế, vừa chuẩn bị ra ngoài lại nghe thấy Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói: “Nếu như cô ấy biết tôi bị thương, nhất định sẽ cảm thấy áy náy, tự trách, tôi không muốn khiến cho cô ấy cảm thấy cô ấy mắc nợ tôi.”
Lần đầu tiên Tiêu Dực nghe thấy Mặc Trì Úy nói nhiều đến như vậy, anh ta quay đầu nhìn anh. Người đàn ông đứng trước khung cửa sổ, tóc mai được cắt sửa gọn gàng rũ xuống, đường nét góc nghiêng hoàn hảo, trong dung mạo sâu xa đó ẩn chứa chút cô đơn và trầm mặc không thể nói thành lời.
Mặc dù anh đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực, nhận được sự sùng bái của nhiều người nhưng xem ra anh ta có vẻ không hề vui vẻ. Tiêu Dực biết, con người này cũng giống với anh ta, là một người đàn ông có máu có nước mắt, có quá khứ.
Mẹ Đường vẫn còn đang nằm trong phòng theo dõi, sau ba ngày nữa mới được chuyển sang phòng bệnh thường. Sau khi Đường Tâm Nhan vào trong thăm bà thì bị Quý Tịnh gọi sang một bên nói chuyện.
“Hay lắm con bé này, em với Tổng giám đốc Mặc ở bên nhau từ lúc nào? Mau mau khai thật đi.” Quý Tịnh híp mắt cười, gặng hỏi.
Đường Tâm Nhan cầm tay của Quý Tịnh, cô ngại ngùng nói: “Ở bên nhau chưa lâu, chị Quý, chị đừng trêu em nữa. Đúng rồi, gần đây có dự án nào phải nhận không?” Mặc dù ca phẫu thuật của mẹ cô đã thành công rồi nhưng nằm viện cần phải có rất nhiều tiền, lại cộng thêm một tỷ rưỡi mà cô còn nợ Quý Tịnh nên cũng cần phải nhanh chóng làm việc để trả nợ.
Mặc dù Mặc Trì Úy đã đưa cho cô một tấm thẻ đen nhưng cô chưa hề động vào tiền trong thẻ đó. Nguyên tắc của cô là, trước khi mối quan hệ của hai người còn chưa ổn định, trước khi cô hiểu rõ về con người của anh, cô sẽ cố gắng hết sức không dùng đến tiền của anh.
Quý Tịnh gọi Đường Tâm Nhan ra ngoài chính là để nói chuyện công việc với cô: “Đường Vũ Nhu có thai, cộng thêm việc hình ảnh của cô ta bị hủy hoại nên cô ta khước từ vai nữ phụ trong bộ “Mỹ nhân truyền kỳ” rồi. Ý của đạo diễn Hầu muốn em về thay thế Đường Vũ Nhu. Có điều, nữ phụ là một vai khá là cay độc, em có dám thử sức với phong cách mới này không?”
Đường Tâm Nhan không hề suy nghĩ một chút nào, trực tiếp gật đầu: “Nói thật, sau khi em xem xong kịch bản, vai diễn làm em thấy có hứng thú nhất không phải là nữ chính mà là vai nữ phụ này. Tuy rằng cô ta cay độc nhưng cũng là do hiện thực tàn khốc dồn ép, cảnh cuối cùng cô ta vì người mình yêu mà chết khiến em cảm thấy cực kỳ cảm động. Nếu như em có thể diễn tốt vai này chẳng phải có thể khiến khán giả nhớ đến em lâu hơn sao?”
Quý Tịnh tin tưởng diễn xuất của Đường Tâm Nhan, cô ấy cười nói: “Tâm Nhan, chị chính là yêu thích những người nghệ sĩ dám phá bỏ hình tượng trước kia, thử thách những vai diễn khác nhau. Đúng rồi, chị đã nhắc đến chuyện hợp đồng của em và công ty bọn chị với ban lãnh đạo rồi, chỉ cần em diễn tốt bộ phim này, ban lãnh đạo sẽ đồng ý cho em gia nhập công ty của bọn chị thôi.”
“Thật ạ! Cảm ơn chị, chị Quý.”
Sau khi Quý Tịnh rời đi, Đường Tâm Nhan không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn mang tin tốt cô có thể gia nhập đoàn phim “Mỹ nhân truyền kì” nói với Mặc Trì Úy.
Cô chạy tới phòng làm việc tạm thời của Tiêu Dực. Xa xa đã nhìn thấy thân hình cao lớn tuyệt đẹp, anh đang gọi điện thoại, một tay cầm điện thoại, một tay đút trong túi quần, góc nghiêng góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn tú tuyệt mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ. Chỉ cần anh đứng đó thôi là đã khiến cho người ta cảm thấy lưu lại trên thế gian này sự cao quý, độc lập và ưu nhã.
Cũng không biết anh đang gọi điện thoại cho ai, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, lãnh đạm và thờ ơ, bày ra một khí chất không muốn ai lại gần. Đường Tâm Nhan cũng chú ý tới có tận mấy cô y tá đi qua anh đều không kìm được mà đỏ mặt.
Chương 205: Bí mật của cô ta
Người đàn ông ưu tú, xuất chúng như thế bây giờ lại là chồng của cô rồi?
Tuy cô không hiểu rõ tại sao anh lại chấp nhận kết hôn với một người phụ nữ đã từng kết hôn như cô nhưng cô cũng không muốn tự coi nhẹ bản thân mình, suy nghĩ lung tung. Bất kể là vì lí do gì thì anh đều cho cô hy vọng và sự ấm áp vào những lúc cô cần một chỗ dựa và sự giúp đỡ nhất.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, nên người đàn ông đang nghe điện thoại quay đầu nhìn về phía cô.
Sau khi nói vài câu kết thúc với người ở đầu bên kia điện thoại, anh bước những bước lớn về phía cô.
“Anh có chuyện muốn nói với em…”
“Em có chuyện muốn nói với anh…”
Giọng nói của hai người vang lên cùng một lúc. Hai người nhìn nhau, khóe miệng đều dần nở ra ý cười.
Đôi mắt đen bóng của Mặc Trì Úy liếc nhìn cô: “Bà Mặc nói trước đi.”
Đường Tâm Nhan không chờ được cùng anh chia sẻ niềm vui này: “Đạo diễn Hầu muốn em quay trở về đóng phim, tuy rằng chỉ là vai nữ phụ nhưng em rất thích vai diễn này. Cũng không biết vì sao đạo diễn Hầu lại thay đổi chủ ý gọi em về đoàn phim, nhưng em thấy rất vui…”
Hôm nay cô không hề trang điểm, trắng trẻo duyên dáng nhẹ nhàng, trời sinh đoan trang, khi cười lên hàng lông mày cong cong, dồi dào sức cảm hóa giống như hoa cỏ mùa xuân đang nở rộ, khiến cho tâm trạng của người khác cũng trở nên vui vẻ theo cô.
“Chúc mừng bà Mặc của anh.”
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, dường như nhớ đến điều gì, đột nhiên trợn to hai mắt: “Mặc Trì Úy, anh là nhà đầu tư, có phải anh nói với đạo diễn Hầu gì đó để ông ấy gọi em quay trở về đoàn phim đúng không?”
Mặc Trì Úy cong môi, cười nhàn nhạt: “Là do em có thực lực đó.”
Anh thực sự không hề nhắc đến chuyện muốn Đường Tâm Nhan quay trở về đoàn phim, chỉ là đề ra đề xuất thu hồi vốn đầu tư. Có điều bây giờ nhìn cô vợ nhỏ của anh vui vẻ như vậy, anh vẫn nên tiếp tục tái đầu tư trở lại.
Ánh mắt cô sáng ngời nhìn anh: “Đúng rồi, vừa nãy anh muốn nói gì với em vậy?”
“Anh phải đi công tác năm ngày, sau năm ngày anh sẽ đón em về nhà của chúng ta.” Sở dĩ tối qua anh chưa đưa cô về nhà chính là vì lo lắng cô sẽ nhìn thấy vết thương trên lưng của anh.
Hàng lông mi cong dài của Đường Tâm Nhan hơi rủ xuống, che giấu sự mất mát nhàn nhạt trong ánh mắt. Mấy ngày gần đây, hai người bọn họ đều không có thời gian ở bên nhau. Khó khăn lắm ca phẫu thuật của mẹ cô mới thành công, công việc của cô cũng ổn định dần, thế mà anh lại phải đi công tác. Cô còn muốn tối nay về nhà sẽ nấu cho anh cả một bàn đồ ăn ngon để cảm ơn anh nữa mà.
Có điều thời gian còn rất dài, hai người lại vẫn còn trẻ, thứ bọn họ có là cơ hội ở bên nhau mà.
Nhìn người phụ nữ nhỏ bé của anh lúc thì mím môi, lúc thì chau mày, lúc sau lại khẽ cười, dường như nghĩ thông suốt điều gì đó, Mặc Trì Úy liền vươn tay ra ôm cô vào lòng. Cằm dưới với đường nét hoàn mỹ tựa lên đỉnh đầu của cô: “Mấy ngày nay nếu như có việc thì gọi điện thoại cho chồng, không cho phép một mình gánh chịu, nghe rõ chưa?”
Giọng nói trầm thấp, êm ái, dịu dàng mê người, trái tim của Đường Tâm Nhan giống như có chú nai nhỏ đang nhảy loạn lên, cái đầu nhỏ dựa vào lồng ngực của anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, anh cũng đừng liều mạng làm việc, nhất định phải nghỉ ngơi cẩn thận.”
Ngày thứ hai Mặc Trì Úy đi công tác, Đường Tâm Như đã trở về đoàn phim “Mỹ nhân truyền kỳ”. Đối với sự trở lại của cô, trên mạng đã có vài bình luận trái chiều, trong đoàn phim ngoại trừ vợ của đạo diễn Hầu và Giang Na Nhi ra thì những người khác đều hoan nghênh cô trở về.
Trong phòng trang điểm.
Giang Na Nhi một chút nữa sẽ cùng Đường Tâm Nhan diễn chung đã trang điểm xong, sau khi cô ta bảo người trang điểm ra ngoài thì gửi đi một tin nhắn. Không lâu sao, Diệp Nhiễm đi vào.
Giang Na Nhi ngồi trên ghế tựa, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn Diệp Nhiễm với vẻ mặt khinh thường: “Có chuyện này tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
Diệp Nhiễm nhíu mày: “Cô Giang, hình như tôi và cô không hề thân thiết!”
“Ha.” Giang Na Nhi phát ra một nụ cười giễu cợt: “Đúng là cô và tôi không thân thiết nhưng tôi biết bí mật của cô, nếu như cô không giúp tôi, tôi sẽ tung bí mật của cô ra ngoài.”
Chương 206: Kịch hay sắp bắt đầu
Diệp Nhiễm nhìn Giang Na Nhi kiêu ngạo, ngông cuồng tự cao tự đại thì vô cùng nghẹn lời, không quan tâm nói: “Tôi thì có điểm yếu gì ở chỗ cô chứ?”
Giang Na Nhi từ trên ghế tựa đứng lên, cô ta đưa môi kề sát vào tai Diệp Nhiễm, giọng nói cực kỳ nhỏ, nói: “Cô yêu thích chỗ dựa dẫm của Đường Tâm Nhan – anh Mặc.”
“Nói hươu nói vượn!” Diệp Nhiễm biến sắc.
Trong mắt Giang Na Nhi lướt qua một tia hung ác nham hiểm, khóe miệng giương lên một nụ cười lạnh: “Tôi nói hươu nói vượn sao? Được thôi, vậy bây giờ tôi sẽ đi nói cho Đường Tâm Nhan nghe, bạn thân của cô ta ham muốn người đàn ông của cô ta!”
Thấy Giang Na Nhi đi về phía cửa ra vào, Diệp Nhiễm liền tiến lên trước chặn cô ta lại, ánh mắt căm hận trợn trừng nhìn cô ta: “Cô muốn tôi làm cái gì?”
Giang Na Nhi lấy từ trong túi xách ra một bối nhỏ màu trắng, đổ một viên thuốc màu trắng vào lòng bàn tay của Diệp Nhiễm.
“Đây là thứ gì?”
“Thuốc xổ. Pha một viên vào trong nước cho cô ta uống. Không phải hôm nay cô ta sẽ đóng chung cảnh với tôi sao? Hahaha, tôi muốn khiến cho cô ta phải mất mặt trước toàn bộ đoàn phim, để lại cho mọi người ấn tượng xấu xí nhất!”
Diệp Nhiễm cúi đầu thấp nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, mím môi thật chặt.
Giang Na Nhi nhìn Diệp Nhiễm không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, thái độ ba phải thì nghiến răng cảnh cáo: “Nếu như cô làm không tốt thì ngay lập tức Đường Tâm Nhan sẽ biết chuyện cô muốn tranh giành đàn ông với cô ta. Nếu như làm tốt thì sau này ở đây tôi sẽ giành cho cô nhiều lợi ích hơn bên Đường Tâm Nhan kia nhiều.”
Đường Tâm Nhan về đến đoàn phim trang điểm xong, mặc trang phục cẩn thận, lại xem kịch bản mà tối qua Quý Tịnh gửi cho cô một lần nữa. Hôm nay diễn cảnh cô và Giang Na Nhi diễn vai đối thủ của nữ phụ số ba.
“Tâm Nhan vẫn còn mười phút nữa là đến cảnh của cậu rồi, tớ vừa mua cho cậu một cốc trà sữa, mau uống một chút đi!”
Tầm mắt của Đường Tâm Nhan vẫn y như cũ đặt trên kịch bản, cô nhận lấy trà sữa, uống một ngụm: “Cảm ơn cậu nha.”
Diệp Nhiễm cười lắc đầu: “Những việc này vốn dĩ đều là việc trợ lý phải làm mà!”
Trợ lý của Giang Na nhi ở một bên thấy vậy thì quay về kể lại một màn này cho Giang Na Nhi nghe.
Giang Na Nhi nghĩ tới vẻ mặt Đường Tâm Nhan một lúc nữa khi chạy tới nhà vệ sinh, cảm giác buồn nôn trong lòng cô ta nhất thời dâng lên một nửa. Ban đầu khi bộ phim tiến hành thử vai, cô ta và Đường Vũ Nhu suýt chút nữa bị kéo chết. Hôm nay cuối cùng cũng có thể khiến cho Đường Tâm Nhan trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết này một chút.
“Cảnh thứ mười hai bắt đầu, Giang Na Nhi và Đường Tâm Nhan chuẩn bị.” Đạo diễn Hầu cầm lấy chiếc loa gọi to.
Đường Tâm Nhan đặt kịch bản xuống, từ trên bằng ghế đứng dậy. So với bên cạnh Giang Na Nhi có tận ba, bốn trợ lý luân phiên hầu hạ, chăm sóc thì bên Đường Tâm Nhan này đơn giản, vắng vẻ hơn nhiều.
Cô và Diệp Nhiễm là bạn bè, tất nhiên sẽ không giống như Giang Na Nhi vênh mặt hất hàm sai khiến trợ lý, cao cao tại thượng.
Cảnh phim này đề cập đến vai nữ phụ thứ ba là Hoa Hoa mà Giang Na Nhi thủ vai cướp đi mối tình đầu của nữ phụ Ôn Ý do Đường Tâm Nhan đóng, Ôn Ý đến tìm Hoa Hoa đối chất thì bị Hoa Hoa tát cho một cái đau đớn.
Đạo diễn Hầu nói cảnh tát đó có thể tìm diễn viên đóng thế, chỉ cần Đường Tâm Nhan thể hiện thật chân thật là được. Nhưng Đường Tâm Nhan lại không cho rằng Giang Na Nhi sẽ bỏ qua cơ hội lần này để trả thù cô. Đến trước ống kính, Đường Tâm Nhan rất nhanh đã chuẩn bị cảm xúc thật tốt, nhập tâm vào nhân vật Ôn Ý.
“Hoa Hoa, tôi và anh An là thanh mai trúc mã, anh ấy đã hứa rằng sau khi du học trở về sẽ cưới tôi, tại sao cô lại không từ thủ đoạn mà cướp anh ấy đi?” Cô mở to đôi mắt ầng ậc nước mắt, cố kìm nước mắt, đôi môi đang nói chuyện hơi run lên, cảm xúc, động tác, biểu cảm, đều phát huy cực kỳ xuất sắc, mang cảm xúc của nhân vật Ôn Ý thể hiện ra ngoài một cách rất chân thực.
Giang Na Nhi không nghĩ rằng Đường Tâm Nhan vừa vào cảnh đã nhập tâm vào nhân vật như vậy, biểu hiện lại có thể hoàn mĩ đến như vậy, trong nhất thời làm cô ta không kịp phản ứng lại, đợi đến khi cô chuẩn bị nói ra câu thoại của mình thì đạo diễn Hầu nhăn mặt hô một tiếng “cắt”, tiếp đó, không vừa lòng nói với Giang Na Nhi: “Na Nhi, cô diễn kiểu gì vậy, Tâm Nhan đều đã nhập tâm vào trạng thái của nhân vật rồi, cô vẫn còn ở đó không tập trung?”
Chương 207: Bạn thân của cô yêu thầm anh Mặc
Giang Na Nhi là sinh viên tốt nghiệp Học viện Điện ảnh, tất nhiên diễn xuất sẽ không kém đến mức độ thế này. Nhưng không biết là có chuyện gì, lúc diễn chung với Đường Tâm Nhan thì cô ta luôn cảm thấy khắp người đều không thoải mái. Có lẽ là do nội tâm của cô ta không muốn thừa nhận rằng diễn xuất của Đường Tâm Nhan tốt hơn diễn xuất của cô ta. Nếu như không phải lúc thử vai, cô ta và Đường Vũ Nhu không bị đau bụng thì vai diễn Ôn Ý này nhất định là của cô ta.
Giang Na Nhi hất nhẹ mái tóc, cô ta cười, nhìn về hướng đạo diễn hầu nói: “Tôi điều chỉnh trạng thái một chút, ngay lập tức có thể nhập tâm vào nhân vật.”
Qua vài phút nữa, bụng của Đường Tâm Nhan có lẽ sẽ phát tác ngay thôi. Tôi cho cô đắc ý thêm một chút nữa, đợi một lúc nữa xem cô mất mặt như thế nào trước toàn thể mọi người ở đây.
Giang Na Nhi điều chỉnh cảm xúc xong, cô ta cười giả tạo nói với đạo diễn: “Đạo diễn Hầu, tôi có thể diễn được rồi.”
Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhập tâm trong vai diễn Ôn Ý, cô nói thoại xong, đến lượt Giang Na Nhi. Lần này Giang Na Nhi cũng đã đi sâu vào trạng thái của nhân vật, cô ta vênh váo hung hăng nói với Đường Tâm Nhan: “Anh An đã nói với tôi rồi, anh ấy không có chút tình cảm gì với kiểu người hiền như cục gỗ như cô, anh ấy vẫn là thích kiểu người dạt dào tình cảm như tôi hơn…”
“Không phải vậy, anh An đã từng nói anh ấy chỉ yêu một mình tôi.”
“Hừ, vậy cô có biết chuyện anh An của cô đã đưa tôi đi gặp bố mẹ của anh ấy chưa?” Giang Na Nhi nói xong liền muốn rời đi, Đường Tâm Nhan kéo tay cô ta lại, lúc này nhân vật Hoa Hoa chua ngoa phải tát Ôn Ý một cái, Giang Na Nhi không muốn dùng diễn viên đóng thế, cô ta đưa tay, hướng đến gương mặt của Đường Tâm Nhan hạ xuống cái tát.
Đột nhiên, bụng cô ta ục ục phát ra một dàn âm thanh khiếm nhã. Lúc quay phim mọi người đều rất trật tự, xung quanh đều rất yên tĩnh chỉ có duy nhất giọng nói của Đường Tâm Nhan và cô ta đang đối thoại. Âm thanh bất nhã này vừa vang lên, xung quanh liền trở nên càng yên tĩnh hơn. Giống như đều bị kinh sợ vậy. Khoảng chừng vài giây sau âm thanh khiếm nhã đó lại vang lên một lần nữa. Lần này, thợ tạo bóng là người đầu tiên không nhịn được mà cười lên thành tiếng.
Tiếp theo đó những người nhân viên khác trong đoàn phim cũng đều cười lớn lên. Sắc mặt của Giang Na Nhi lúc thì xanh, lúc thì trắng. Cô ta phẫn nộ nhìn Đường Tâm Nhan không thay đổi sắc mặt, vẫn đứng đó rất bình thản mà nghiến răng ken két.
Ôm lấy cái bụng đang cuộn trào như nước biển dâng, đôi môi run bần bật, một chữ cũng không nói ra được, sắc mặt thảm hại chạy về hướng nhà vệ sinh.
Bởi vì đột nhiên Giang Na Nhi bị đau bụng, tất nhiên cảnh phim này sẽ không thể quay được nữa.
Trạng thái của Đường Tâm Nhan hôm nay rất tốt, đạo diễn Hầu bảo cô quay cảnh tiếp theo là cảnh cô cùng với vai nam phụ. Quay xong thì cũng đã đến sẩm tối. Giang Na Nhi cũng đã bị đau đến mức tụt cả huyết áp, cả người mồ hôi đầm đìa nằm trong phòng trang điểm, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang tẩy trang thì hận không thể tát chết cô. Chỉ là người cô càng thấy căm thù hơn chính là Diệp Nhiễm đang đi theo sau Đường Tâm Nhan.
Giang Na Nhi bảo trợ lý đỡ cô ta dậy, sắc mặt cô ta phờ phạc đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ cô không biết điều này đâu nhỉ, trợ lý của cô yêu thầm anh Mặc, cô ta muốn giành giật đàn ông với cô đấy!”
Nói xong liền mang vẻ mặt mong chờ nhìn Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm xích mích trở thành kẻ thù, xâu xé nhau ngay tại chỗ. Nhưng mà, phải khiến cô ta thất vọng rồi.
Đường Tâm Nhan nhếch miệng cười: “Nhiễm Nhiễm đã nói cho tôi biết âm mưu của cô rồi, thuốc mà cô bảo cậu ấy bỏ vào nước của tôi là chính tôi đã lén lút bỏ vào trong ly trà sữa mà trợ lý của cô mua cho cô đó. Sao hả, cảm giác bị đau bụng rất sung sướng phải không?”
Giang Na Nhi bị lời nói của Đường Tâm Nhan chọc tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút máu vừa hung ác dữ tợn vừa méo mó: “Đường Tâm Nhan, cô cho rằng trợ lý của cô thẳng thắn với cô thì cô ta sẽ không phản bội lại cô sao? Cô cũng chỉ là một kẻ đáng thương, bên cạnh không có đến một người để cô có thể tin tưởng! Còn có anh Mặc, haha, cô tưởng rằng anh ta sẽ thật lòng yêu thương cô sao? Cô nằm mơ đi, anh Mặc chi là nhất thời có hứng thú với cô mà thôi. Chắc cô cũng biết nhỉ Kiều Phi Nhi, hôm kia tôi còn nhìn thấy anh Mặc nắm tay cô ta đi ra từ quán bar nữa cơ, hai người bọn họ còn rất thân mật nữa đó! Cô tưởng rằng bây giờ người đàn ông có tiền có địa vị sẽ chỉ yêu thích một người phụ nữ sao? Bên cạnh họ, thứ không thiếu nhất chính là đám con gái xinh đẹp trẻ trung, càng huống hồ, cô cũng chỉ là là con hàng đã bị Phó thiếu chơi qua rồi thôi!”
Giang Na Nhi vừa nói xong, bụng lại bắt đầu đau quặn lên, cô ta độc ác trừng mắt với Đường Tâm Nhan, đau không chịu nổi chạy ra ngoài.
Chương 208: Người yêu trước sẽ luôn luôn là kẻ hèn mọn
Kiều Phi Nhi là mỹ nữ hoang dã được giới giải trí công nhận, Đường Tâm Nhan đã từng xem qua ảnh của cô ta, chính xác là cô ta có một vẻ đẹp làm cho người ta khó có thể cưỡng lại được, với lại cô ta còn rất trẻ, chỉ có mười tám tuổi.
Tối ngày hôm kia chẳng phải là tối Mặc Trì Úy đưa cô về nhà sao? Lúc đó cô còn cảm thấy buồn bực vì anh vẫn không chịu đưa cô về Cẩm Tú Viên. Cô cắn môi, Đường Tâm Nhan không muốn nghĩ ngợi lung tung.
Mặc Trì Úy không phải là loại tay chơi thay đổi thất thường, không thể xa rời phụ nữ kiểu đó. Chuyện đêm đó anh cùng Kiều Phi Nhi ra khỏi quán bar có lẽ là do Giang Na Nhi bịa chuyện bừa bãi thôi…
Trong lúc Đường Tâm Nhan còn đang ngẩn người, điện thoại của Diệp Nhiễm kêu lên. Nghe điện thoại xong, trên gương mặt thanh tú của Diệp Nhiễm càng đậm thêm ý cười ngượng ngùng: “Tâm Nhan, bạn trai tớ đến đây rồi.”
“Cậu có bạn trai rồi sao? Chuyện từ lúc nào vậy?” Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên.
“Anh ấy là đàn anh hồi cấp ba của tớ, theo đuổi tớ nhiều năm nay rồi, tớ cũng chỉ là vài ngày nay mới bị anh ấy làm cho cảm động nên mới đồng ý với anh ấy.” Diệp Nhiễm kéo cánh tay của Đường Tâm Nhan, ý cười nồng đậm: “Tối nay cậu có muốn đi ăn tối cùng bọn mình không?”
Đường Tâm Nhan nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Diệp Nhiễm khi nhắc tới bạn trai, cô biết điều lắc đầu: “Tớ vẫn là không nên làm bóng đèn làm phiền hai cậu trải qua thế giới riêng tư nữa.”
Lúc bạn trai của Diệp Nhiễm đến trước cửa phòng trang điểm để đón cô ấy, Đường Tâm Nhan cũng nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.
Khuôn mặt khá là thanh tú, đeo một chiếc mắt kính viền đen, hào hoa phong nhã, lịch sự lễ độ. Nhìn thấy hai người bọn họ vừa gặp liền ôm nhau nắm tay, Đường Tâm Nhan liền xóa bỏ nghi ngờ trong lòng. Giang Na Nhi thích gây hiềm khích nhằm ly gián hai người bọn cô, lời cô ta nói, cô cũng không cần thiết phải để trong lòng. Trước đây Nhiễm Nhiễm đã từng cứu cô, bây giờ cũng đã có bạn trai rồi, cô sao có thể chỉ vì vài lời nói xấu của Giang Na Nhi mà nghi ngờ cô ấy chứ?
Lắc đầu, Đường Tâm Nhan cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục đa nghi như vậy nữa. Chỉ cần một ngày Diệp Nhiễm không làm ra loại chuyện thực sự có lỗi với cô thì cô sẽ luôn luôn coi Diệp Nhiễm là bạn bè của mình. Nhưng nếu như, Diệp Nhiễm thực sự có lỗi với cô thì cô cũng sẽ nhịn đau đớn để vứt bỏ tình bạn này. Cô chỉ mong, Nhiễm Nhiễm và Mặc Trì Úy đều sẽ không tiếp tục làm tổn thương trái tim đầy vết thương này của cô nữa.
Ngày thứ tư Mặc Trì Úy đi công tác, Đường Tâm Nhan cũng đã quay phim xong, sau khi kết thúc công việc Quý Tịnh đã đến đoàn phim tìm cô. Cô ấy bảo Đường Tâm Nhan cùng cô ấy đi ra ngoài ăn cơm rồi cùng nói chuyện. Cho dù cô ấy che giấu rất giỏi nhưng Đường Tâm Nhan vẫn có thể nhận ra tâm trạng của cô ấy đang rất tệ.
Trong một nhà hàng Pháp sang trọng và tĩnh mịch.
Sau khi Quý Tịnh uống vài ly rượu thì không khống chế được cảm xúc của mình, trong hốc mắt trào lên một tầng hơi nước mờ mịt: “Những năm này, chị cùng anh ta gây dựng sự nghiệp, làm tình nhân của anh ta bảy năm rồi. Bây giờ sự nghiệp của anh ta có thành tựu, có quyền lực có địa vị lại muốn cưới một người thục nữ về làm vợ, Tâm Nhan, em nói xem có phải chị rất ngu ngốc không? Đáng cười nhất chính là, anh ta còn không chịu rời bỏ chị!”
Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên.
Tuy rằng mấy năm nay đã sớm nghe được Quý Tịnh cùng với sếp lớn của NE – Cố Tây Từ có chút gì đó với nhau nhưng cô vẫn luôn tưởng rằng tất cả đều là những lời đồn đại vô căn cứ. Dù sao Quý Tịnh nhìn có vẻ rất thông minh lanh lợi và có năng lực, không thể nào chạy đi làm tình nhân của người khác được.
“Chị Quý, chị và Tổng giám đốc Cố là thật sao?”
Quý Tịnh cười tự giễu: “Đúng đó, có lẽ chỉ có chị thật lòng với anh ta thôi, còn anh ta đối với chị cũng chỉ có lợi dụng và vô tình. Có điều cũng tốt, vướng mắc bảy năm nay, cuối cùng cũng xem như có đáp án rồi.”
Đường Tâm Nhan nhìn Quý Tịnh vì tình mà chịu tổn thương, vì tình mà phải ưu sầu, cô dường như có chút hoảng sợ.
Trong tình yêu, người yêu nhiều hơn sẽ luôn là kẻ hèn mọn, bất kể là trước kia người đó có mạnh mẽ lợi hại thế nào chỉ cần động vào tình yêu thì ở trước mặt người kia sẽ trở nên lép vế, còn người kia thì sẽ trở thành một báu vật vô giá.
Chương 209: Mặc Trì Úy lừa dối cô
Đường Tâm Nhan nhớ tới Mặc Trì Úy, cho dù chỉ có mấy ngày không gặp nhưng kể cả trong lúc bận rộn công việc, cô cũng sẽ có đôi lúc nhớ tới anh. Có lẽ cô thật sự đã động lòng với anh rồi. Mỗi tối trước khi cô ngủ anh đều sẽ gửi tin nhắn chúc cô ngủ ngon, có tận mấy lần cô muốn hai người gọi video với nhau nhưng đều bị anh từ chối.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ ngợi lung tung rằng có phải anh đang không tiện hoặc là bên cạnh anh đang có người phụ nữ khác nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi. Chuyện cô không tận mắt nhìn thấy, không phải chính tai cô nghe được, cô sẽ không tùy tiện đoán mò rồi nghi ngờ lung tung.
Đường Tâm Nhan an ủi Quý Tịnh một lúc nhưng lại không hề có hiệu quả gì, cô ấy gần như sắp uống hết cả chai rượu rồi.
Nằm bò ra trên bàn, cô ấy kéo lấy tay Đường Tâm Nhan, ngà ngà say, mờ mịt nói với: “Tâm Nhan, đàn ông là thứ xấu xa nhất trên thế giới này, phụ nữ chúng ta nhất định không được dễ dàng giao trái tim ra cho bọn họ, cũng không được dễ dàng tin tưởng lời nói ngọt ngào của bọn họ.”
Đường Tâm Nhan vừa định nói gì đó thì đột nhiên ở cửa có mấy người đàn ông mặc đồng phục. Dần đầu là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, dáng người thon dài cao thẳng, mặt mày thần bí, anh tuấn lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan có xem qua bài phỏng vấn của anh ta ở trên tạp chí. Anh ta chính là người đàn ông khiến cho Quý Tịnh động lòng và cũng chính là người làm tổn thương tình cảm của cô ấy – Cố Tây Từ.
Anh ta vừa định đưa theo vài người phía sau lên tầng hai, lại vào đúng lúc giẫm lên bậc cầu thang đầu tiên liền nhìn về phía cô và Quý Tịnh. Đường Tâm Nhan nhìn ánh mắt anh ta vừa rét lạnh vừa sắc bén, bỗng nhiên rùng mình một cái. Khí chất quả thực là giống y hệt Mặc Trì Úy. Nhưng Mặc Trì Úy trời sinh tuấn tú sáng sủa, điềm tĩnh chín chắn còn người này lạnh lùng nghiêm nghị, sự độc đoán đều lộ ra ngoài, giống như một con sư tử đực trong đêm tối mờ mịt, lạnh lùng kiêu ngạo, hung hãn nham hiểm và khí chất mạnh mẽ bức người.
Anh ta thấp giọng nói với người bên cạnh vài câu rồi đột nhiên đi về phía hai người bọn cô.
Chiếc quần tây được là phẳng phiu không chút nếp nhăn ôm lấy đôi chân dài khỏe khoắn, thẳng tắp, mỗi bước đi đều có thể toát ra khí thế lạnh lùng đến thấu xương. Anh ta đứng trước bàn ăn, đến nhìn còn không thèm nhìn Đường Tâm Nhan một cái, trực tiếp đỡ Quý Tịnh say mềm như bùn nhão dậy.
“Anh Cố…” Đường Tâm Nhan muốn đuổi theo thì Quý Tịnh đang bị anh ta anh ta vác trên vai đột nhiên mở mắt, cô ấy nhìn Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Ân oán cá nhân giữa chị và anh ta, chị sẽ tự mình giải quyết, lúc em thanh toán nói tên của chị…”
Quý Tịnh gọi cả một bàn đầy đồ ăn còn cô ấy lại chỉ uống mỗi rượu, đồ ăn trên bàn căn bản chưa hề động đũa. Đường Tâm Nhan thở dài một hơi, cô cũng không rời đi ngay lập tức, vừa nhìn người xe đông nghịt bên ngoài vừa chầm chậm ăn cơm. Nhìn thấy Quý Tịnh đau lòng như vậy không hiểu tại sao cô cũng có chút thương cảm. Đột nhiên lại thấy có chút nhớ Mặc Trì Úy, cô liền bỏ dao nĩa trên tay xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh.
“Ngày mai lúc nào anh về? Em mời anh ăn cơm.” Gửi xong tin nhắn, cô đỡ lấy cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Đợi đến một phút đồng hồ cuối cùng thì anh cũng trả lời tin nhắn của cô, lời nói ngắn gọn chỉ một chữ: “Được.”.
Đường Tâm Nhan tưởng tượng ra biểu cảm của anh khi gửi đi chữ này, nhất định là lạnh nhạt miễn cưỡng, chả có biểu cảm gì.
Cô mím môi, lại gửi tiếp một tin nhắn nữa: “Anh thích ăn cái gì?”
Lần này đợi tận một lúc lâu nhưng anh cũng không trả lời tin nhắn của cô. Trong lòng có chút thất vọng, cô cất điện thoại đi, gọi phục vụ lại đây để thanh toán. Trước khi rời đi, bụng cô có chút không thoải mái, trong nhà vệ sinh ở tầng một có người nên cô đi lên tầng hai.
Từ nhà vệ sinh đi ra, đi qua một hành lang dài, cô nghĩ tới chuyện của Quý Tịnh, trong lúc thất thần gót chân liền bị trật một cái.
Cô ngồi xổm xuống xoay xoay cổ chân, ánh mắt lướt qua một góc khuất nhất, thực sự chỉ là tùy tiện nhìn lướt nhưng không ngờ rằng, cô lại có thể lướt thấy người đàn ông mà cô vẫn cứ tưởng rằng đang đi công tác ở bên ngoài. Lưng của anh đối diện với chỗ cô ngồi, cô không hề nhìn thấy chính diện nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cô cũng có thể nhận ra người đó là Mặc Trì Úy.
Chương 210: Thương tâm (1)
Chỉ cần nhìn bóng lưng cô cũng có thể nhận ra đó chính là Mặc Trì Úy. Mà người phụ nữ ngồi đối diện anh lại chính là Kiều Phi Nhi mà Giang Na Nhi đã nói với cô.
Hai người bọn họ ngồi ở góc rẽ, vị trí khuất nhất trong nhà hàng, nếu như không phải cô ngồi xổm xuống xoa chân căn bản sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của hai người bọn họ. Trong đầu không biết tại sao lại hiện ra câu nói của Giang Na Nhi.
“Còn có anh Mặc, haha, cô tưởng rằng anh ta sẽ thật lòng yêu thương cô sao? Cô nằm mơ đi, anh Mặc chi là nhất thời có hứng thú với cô mà thôi. Kiều Phi Nhi chắc cô cũng biết nhỉ, hôm kia tôi còn nhìn thấy anh Mặc nắm tay cô ta đi ra từ quán bar nữa cơ, hai người bọn họ còn rất thân mật nữa đó.”
Trước đó khi chưa tận mắt nhìn thấy anh và Kiều Phi Nhi ngồi chung một chỗ, cô vẫn luôn nghĩ rằng Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi không thể có chút liên quan gì tới nhau. Những lời mà Giang Na Nhi nói hôm đó cũng chỉ là cô ta bịa chuyện vô căn cứ nhằm làm ly gián quan hệ giữa cô và Mặc Trì Úy. Không ngờ rằng hai người bọn họ không chỉ là quen biết mà còn đang cùng nhau ăn tối trong nhà hàng. Không phải anh đi công tác ngày mai mới về sao? Ha… Hóa ra đều là để lừa dối cô.
Đường Tâm Nhan cắn mạnh vào môi, cô không biết cô nên giả vờ như chưa nhìn thấy gì mà rời đi hay là xông tới chất vấn anh giống như một oán phụ nữa. Nhưng cô biết rõ rằng, quan hệ giữa cô và Mặc Trì Úy vẫn chưa thân thiết đến mức cô có tư cách để chất vấn anh.
Kiều Phi Nhi đúng thật là trẻ trung xinh đẹp, mặc một bộ trang phục năng động lại tràn trề sự nổi loạn và hoang dã của một thiếu nữ. Nghe nói trong giới giải trí có không ít những ông lớn muốn bao nuôi Kiều Phi Nhi nhưng tính cách cô ta kiêu căng ngạo mạn, lại cộng thêm việc cô ta có chỗ chống lưng nên không có ai dám động tới. Thậm chí còn có những cậu ấm nhà giàu chi trả tận hơn mười bảy tỷ chỉ để được cùng cô ta ăn một bữa cơm, vậy mà cô ta còn không thèm chớp mắt mà đã từ chối luôn. Cô ta cũng đã từng tung ra lời nói hùng hồn rằng chỉ cần là thứ cô ta thích thì nhất định sẽ nghĩ cách để có được nó. Vậy thì, Mặc Trì Úy là thứ mà cô ta muốn có được sao?
Đường Tâm Nhan không lập tức rời đi, cô vén tóc sang hai bên má, cúi đầu thật thấp, đi tới ngồi xuống vị trí không có ai ở đằng sau bàn Kiều Phi Nhi và Mặc Trì Úy.
Chưa được mấy giây thì giọng nói âm trầm lạnh nhạt của Mặc Trì Úy truyền tới: “Cô khẳng định muốn phá bỏ đứa bé trong bụng sao?”
Nghe thấy câu này, cơ thể của Đường Tâm Nhan bỗng chốc cứng lại. Đứa bé? Phá bỏ? Chẳng lẽ Kiều Phi Nhi đã mang thai đứa con của Mặc Trì Úy rồi sao?
Đôi tay đặt trên mặt bàn vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm, đầu ngón tay cuộn tròn thật chặt khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, in hẳn sâu vào da thịt một vết hằn màu đỏ nhưng cô lại không hề cảm thấy đau chút nào.
Kiều Phi Nhi trầm mặc gần một phút, cô ta cười lạnh một tiếng rồi mới chầm chậm lên tiếng: “Đứa trẻ này vốn dĩ không nên xuất hiện ở thế giới này, căn bản sẽ không có ai yêu quý nó, không phá đi chẳng lẽ giữ lại cho anh nuôi sao?”
“Kiều Phi Nhi.” Mặc Trì Úy dường như có chút tức giận.
“Anh hung dữ với tôi sao? Ha, đàn ông thực sự không phải là thứ tốt đẹp gì, chơi đủ rồi liền muốn ruồng bỏ, anh Mặc, anh ngoài mặt nhìn có vẻ quân tử cao quý, nhưng thực chất cũng chỉ là một tên khốn nạn…”
Kiều Phi Nhi và Mặc Trì Úy còn nói những gì, Đường Tâm Nhan một chữ cũng không thể nghe tiếp được nữa. Cô không chút tiếng động, bình tĩnh bước từng bước rời khỏi nhà hàng. Ngồi lên xe, hai tay cô nắm chặt lấy vô lăng, sắc mặt trắng bệch. Trong hốc mắt đột nhiên có chút chua xót nhưng cô bướng bỉnh không cho phép bản thân mình rơi nước mắt. Có cái quái gì đáng để cô phải rơi nước mắt chứ?
Đàn ông có tiền có địa vị có mấy người chỉ giữ bên mình duy nhất một người phụ nữ đâu? Đúng như những gì Kiều Phi Nhi nói, đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn người đi qua đi lại, thế giới phồn hoa ngựa xe như nước, trái tim khó khăn lắm mới được anh ủ ấm của cô dần dần trở nên hoang vu, lạnh lẽo.
Rõ ràng không nên nghĩ ngợi lung tung nhưng trong đầu cô lại tự động hiện ra mấy ngày này anh nói dối lừa gạt cô đi công tác, thực ra chỉ là để che giấu cho sự thân mật triền miên của anh và Kiều Phi Nhi khi hai người bọn họ ở bên nhau mà thôi.
Lúc trước nhìn thấy Quý Tịnh vì tình yêu mà đau buồn còn cô bây giờ lại chẳng phải như vậy sao? Khó khăn lắm mới có thể mở rộng trái tim đón nhận anh, thậm chí còn muốn cùng anh trở thành một đôi vợ chồng thực sự nhưng hiện giờ thì sao? Giống như có một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu của cô dội thẳng xuống.