Mặc dù đã qua vài ngày rồi, nhưng vết thương đó vẫn khiến cô nhìn thấy mà đau lòng. Cô không thể tưởng tượng được lúc đó anh đã đau như thế nào.
Đôi mắt cô mờ đi, hơi thở thắt lại trong vô thức. Anh bị thương rất nặng nhưng cô lại không hề biết gì. Lại còn tưởng rằng anh ngoại tình với Kiều Phi Nhi, phản bội cuộc hôn nhân của hai người. Cô thật đáng chết mà.
Thấy cô đang nức nở nghẹn ngào, Mặc Trì Úy nhanh chóng mặc áo cài cúc: “Đều qua rồi, không sao đâu, em đừng khóc.”
Trái tim Đường Tâm Nhan vẫn đang thắt chặt, cảm giác đó khó chịu vô cùng.
Cô dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của anh, nghẹn ngào hỏi: “Là vết thương tai nạn xe vào tối hôm đó sao?” Nhưng nhìn miệng vết thương như là bị bỏng.
Lòng bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy ôm lấy khuôn mặt đẫm lệ của cô, ngón tay thô ráp lau đi nước mắt nơi khóe mi, trầm giọng nói: “Anh Bưu đặt bom hẹn giờ ở chỗ chiếc nhẫn Hồng Ngọc, tôi vì cứu Tiêu Dực nên mới bị thương.”
Đôi mi dài đẫm sương của Đường Tâm Nhan run lên, bờ môi run rẩy kịch liệt: “Mặc Trì Úy, sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
“Đồ ngốc, em là vợ của tôi, không tốt với em thì tốt với ai?”
“Nhưng anh không yêu tôi.”
Mặc Trì Úy hôn lên hàng mi trấn cổ đầy yêu thương: “Nếu không phải em suốt ngày nhắc đến chuyện ly hôn với chia tay, tôi sẽ yêu em.”
Cái gì gọi là anh sẽ yêu cô? Yêu là yêu, không yêu là không yêu, làm gì có chuyện sẽ yêu?
Nhưng cô không muốn nghĩ nhiều như vậy, bàn tay nhỏ bé vuốt ve vết thương trên lưng anh: “Anh còn đau không?”
Mặc Trì Úy trước đây còn từng trúng đạn, suýt thì mất mạng. Cuộc đời anh trong dĩ vãng, bị thương là chuyện như cơm bữa nên anh không cảm thấy vết thương ở lưng đau đến mức nào hay đau không thể chịu đựng được.
Nhưng cô gái trước mặt anh thì khác, cô chưa từng trải qua thế giới đẫm máu, chém chém giết giết, nên nhìn thấy anh bị thương, cô sẽ cảm thấy khó chịu, áy náy và tự trách bản thân. Vậy nên, anh không muốn cho cô biết.
“Không đau.”
Đường Tâm Nhan trừng lớn hai mắt nhìn anh: “Vết thương nghiêm trọng như vậy, làm sao lại không đau chứ?”
Hôm nay cô lăn xuống sườn núi cánh tay chỉ bị xước xát nhẹ mà cô đau đến nỗi tim run cả lên.
“Người anh làm bằng thép à?”
“Cô bé ngốc, đàn ông bị thương chẳng đáng là gì.”
Đường Tâm Nhan nhìn dáng vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh, trong lòng cô trào dâng nhiều cảm xúc khó tả. Cô thương anh, nhưng anh lại chỉ coi vết thương này chẳng là gì, không đáng nhắc đến. Trước đây, anh rốt cuộc đã trải qua những chuyện như thế nào?
“Tôi thấy vết thương vừa mới kết vảy. Sao anh không nằm viện thêm vài ngày nữa?”
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi nghĩ đến việc không trả lời điện thoại của anh, cô giơ tay muốn tát vào mặt mình.
Mặc Trì Úy vội vàng ngăn động tác của cô lại, ánh mắt tối sầm, khuôn mặt góc cạnh trở nên sắc bén: “Em làm gì vậy?”
“Tất cả đều do tôi không tốt, nếu không phải do tôi, anh sẽ không bị thương.”
Cô chưa kịp nói xong thì đã bị anh ôm chặt vào lòng. Trong tích tắc, cô ôm lại vòng eo gầy săn chắc của anh. Tựa trên ngực anh, cô lặng lẽ rơi nước mắt, anh cũng không nói thêm gì nữa, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ vai run rẩy của cô.
Mãi đến khi cô khóc ướt một mảnh áo của anh, tâm trạng cô mới từ từ ổn định, nâng đôi mắt sưng đỏ lên, cô thì thào nói: “Mặc Trì Úy, em đói rồi.”
“Được, em đi thay quần áo trước đi đã.”
Đường Tâm Nhan bước vào phòng tắm, nhìn cô gái trong gương đang khóc xấu tới nỗi ma chê quỷ hờn, cô cắn chặt môi. Nếu trong tương lai, anh muốn bất cứ điều gì ở cô, cô nhất định sẽ cho anh hết.
Chỉ là cô không ngờ rằng thứ anh muốn sau này lại hoàn toàn làm cô tan nát cõi lòng, khiến con tim cô chết lặng.
Chương 242: Bà Mặc, chồng em có được hay không mà em còn không biết sao?
Khi Đường Tâm Nhan tẩy trang xong, thay quần áo trên người, bước ra khỏi phòng tắm, Mặc Trì Úy cũng đã thay một chiếc áo sơ mi đen. Cô phát hiện anh chỉ thích hai màu đen và trắng, quần áo của anh đều có hai màu này. Nhưng anh đẹp trai, mặc gì cũng đẹp hết.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi khách sạn. Trấn Quan không lớn nên không cần lái xe, cả hai đi dọc con phố vào thị trấn đặc sắc.
Có thể là vì anh quá đẹp trai, hơn nữa cao hơn rất nhiều so với người khác, cả đoạn đường đi cùng anh, ai ai cũng phải quay đầu lại ngắm nhìn.
Cô đi đến trước mặt anh, nhìn những thứ đồ đặc sắc hai bên đường, tung tăng như một đứa trẻ. Mặc Trì Úy đặt hai tay vào túi áo khoác đen, anh không quan tâm đến ánh mắt của những người qua đường đổ dồn về phía mình. Đôi mắt hẹp sâu của anh chỉ tập trung vào Đường Tâm Nhan.
Cô mặc một chiếc áo len ngắn rộng màu lông ngỗng, bên dưới mặc một chiếc quần bó màu trắng, mái tóc xoăn dài búi gọn, không hề son phấn, khuôn mặt trắng trẻo và xinh xắn. Đi giữa đám đông không khác gì phong cảnh tuyệt đẹp.
Đi đến bên quầy hàng ăn uống có hai, ba vị khách du lịch, nhìn thấy đồ ăn vặt trên tay họ, cô nuốt nước miếng.
Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông phía sau, anh rất đẹp trai, lạnh lùng, cao quý đến nỗi không ai dám động vào, anh nhất định sẽ không thích ăn những loại đồ ăn vặt thế này đâu.
Sau khi nhìn một hồi, cô bắt mình phải kiềm chế lại.
Hai người đi dạo một lúc, chọn một quán ăn nhìn đơn giản và sạch sẽ. Đường Tâm Nhan đi trước, còn Mặc Trì Úy theo sau cô, anh mặc một chiếc áo khoác được làm thủ công tinh xảo đắt tiền, cùng với khuôn mặt lạnh lùng và khí chất cao quý. Khi bước vào quán ăn nhỏ, trông anh có vẻ lạc lõng.
Người phục vụ trẻ tuổi nhìn thấy anh bước vào không khỏi đỏ mặt, cầm thực đơn bước đến bàn của họ, ngượng ngùng nhìn người đàn ông còn đẹp hơn minh tinh: “Anh muốn gọi món gì ạ?”
Mặc Trì Úy dường như không nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng của người phục vụ, trực tiếp cầm lấy thực đơn đưa cho Đường Tâm Nhan: “Nhìn xem em muốn ăn gì.”
Đường Tâm Nhan không bỏ lỡ cái nhìn tò mò về phía mình của người phục vụ khi nhìn thấy hành động của Mặc Trì Úy.
Hừ, vào ngồi ăn tối, chẳng cần làm gì cũng có thể thu hút ong bướm bay đến, anh cũng không cần nhìn thực đơn, trực tiếp hỏi người phục vụ: “Giới thiệu những món ngon nhất trong tiệm của các cô đi.”
Đôi mắt của người phục vụ cứ nhìn vào khuôn mặt của Mặc Trì Úy: “Tiệm chúng tôi có tôm xào tỏi tây, canh thịt cừu và đuôi bò xào”.
Đường Tâm Nhan càng nghe, khóe miệng càng cong lên. Cuối cùng, cô lấy thực đơn che mặt, không nhịn được cười. Sắc mặt của người đàn ông nào đó đã trở nên đen sì.
Đường Tâm Nhan đang cười khúc khích, bỗng dưới chân cô truyền đến một cơn đau. Người đàn ông nào đó đã đá cô dưới gầm bàn.
Cô thò khuôn mặt ửng hồng ra khỏi thực đơn, nhìn người phục vụ muốn cười nhưng lại không dám cười: “Cô nghĩ anh ấy cần mấy thứ này để bồi bổ cơ thể sao?”
Người phục vụ: “…”
Phải biêt là, tỏi tây, tôm, thịt cừu và đuôi bò đều là những thứ bổ thận, tráng dương, tăng cường sinh lực. Nếu anh ăn những món do người phục vụ giới thiệu, ban đêm có khi nào bị nghẹn chết không?
Người phục vụ còn chưa kịp nói gì, người đàn ông mặt mày u ám đã nói: “Bà Mặc, tôi có cần ăn mấy cái đó không, em còn không biết sao?”
Nhìn vào đôi mắt gợi tình của anh, trái tim bé nhỏ của cô lỡ mất một nhịp.
Mặc dù chưa làm nghĩa vụ vợ chồng thực sự, nhưng có một lần, cô đã dùng tay giúp anh. Xét về độ cứng, độ mạnh, độ bền, xem ra, thật sự không cần ăn mấy món bổ thận, tráng dương kia.
Đường Tâm Nhan càng nghĩ mặt càng đỏ bừng.
Chương 243: Người chồng xấu xa
Chỉ gọi đồ ăn thôi mà cô có thể nghĩ đến chỗ người đàn ông kia, cô thực sự thấy phục mình quá.
Mặc Trì Úy khẽ nheo đôi mắt đen sâu khi nhìn thấy nét ửng hồng trên khuôn mặt trắng trẻo của Đường Tâm Nhan. Anh đại khái cũng có thể đoán được cô đang nghĩ đến chuyện gì. Người phụ nữ này…
Rút thực đơn từ tay cô, anh lướt qua một lượt rất nhanh.
“Ba món cô vừa giới thiệu chúng tôi đều gọi.” Dừng lại một chút, anh lại gọi thêm ba món bình thường cô thích ăn.
Người phục vụ cầm thực đơn và liếc nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt phức tạp. Người này cao to đẹp trai, vậy mà lại còn muốn gọi ba món bổ thận tráng dương kia, lẽ nào, phương diện kia của anh ta, thực sự không được? Cô ấy lại cẩn thận hướng ánh mắt đồng cảm về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan giật giật khóe miệng, thấy trên môi người đàn ông đối diện đang nở nụ cười chế giễu, thầm nghĩ lát nữa anh mà ăn hết ba món đó, có khi nào buổi tối dục hỏa thiêu đốt, tinh trùng lên não rồi ăn sạch cô không?
Cô vội vàng nói với người phục vụ đang chuẩn bị rời đi: “Chúng tôi không gọi tôm xào tỏi tây và đuôi bò nữa, canh thịt cừu là đủ rồi.”
Mặc Trì Úy nhướng mày nhìn Đường Tâm Nhan cười: “Em chắc chứ?”
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt u ám của anh đụng trúng, tim đập thình thịch, giọng nói khẽ run: “Em chắc chắn anh không cần ăn những món này.”
Ánh mắt Mặc Trì Úy càng ngày càng tối, giống như bầu trời về đêm không có ánh sao, đen đến mức không có ánh sáng nào xuyên qua, anh liếc mắt nhìn người phục vụ: “Vợ tôi nói không cần, cô ấy là người biết rõ nhất tình trạng thể lực của tôi.”
Câu nói này đầy tính ám chỉ. Đường Tâm Nhan xấu hổ chết đi được.
Tính đáp trả của người đàn ông này mạnh quá đi, cô mới chỉ cười nhạo anh một chút mà anh…
Làm sao cô lại là người biết rõ nhất tình trạng thể chất của anh? Ở trước mặt người phục vụ mà anh cũng không biết xấu hổ. Đường Tâm Nhan lấy tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, nhất thời không dám nhìn mặt người phục vụ kia.
Sau khi người phục vụ rời đi, Mặc Trì Úy lau bát đũa cho Đường Tâm Nhan, rót trà cho cô, trong giọng nói trầm mang theo ý cười: “Bà Mặc, tối nay em có muốn thử xem chồng em có được hay không không?”
Hai tay Đường Tâm Nhan che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ để ra hai khe nhỏ, nhìn vẻ mặt rất ung dung của người đàn ông đối diện, xấu hổ nói: “Em cũng không có ý cười nhạo anh đâu, tất cả là do món người phục vụ đó giới thiệu!”
“Vậy nên, em nghĩ rằng chồng em không cần ăn mấy thứ bồi bổ đó sao?”
“Đúng vậy! Anh cũng đâu có vấn đề gì đâu!”
Mặc Trì Úy híp mắt hỏi cô: “Sao em biết được tôi không có vấn đề gì?”
“Lần đó chẳng phải em dùng tay…” Chưa kịp nói xong, cô chợt nhận ra mình đang bị người đàn ông lừa vào tròng, đỏ mặt nhìn anh: “Chúng ta ăn cơm đi, đừng nói đến chuyện này nữa.”
Cô không dám nhìn anh lần nữa, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Các món ăn đã lên đầy đủ. Trên bàn ăn, người đàn ông ân cần, chu đáo giúp cô xới cơm, dùng đũa riêng gắp thức ăn cho cô, rót trà cho cô, vô cùng ga lăng.
Ăn hết nửa bát cơm nhỏ, cô không nhịn được ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện. Khi ăn, anh từ tốn chậm rãi, không hấp tấp vội vàng, khiến người đối diện cảm giác cao quý như đang ngồi trong một nhà hàng Tây ăn bít tết.
Tay cầm đũa dài mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng, móng tay không dài như mấy cậu thanh niên mới lớn, mà gọn gàng, sạch sẽ, không hề dính bẩn. Thực ra, nhìn từ nhiều chi tiết, có thể thấy anh là một người đàn ông có phẩm vị, có tu dưỡng.
Rõ ràng là anh mới hai mươi tám tuổi, còn chưa đầy ba mươi, nhưng anh điềm đạm và thành thục hơn nhiều so với những người cùng tuổi.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, hàng mi dài và đen khiến bao phụ nữ ghen tị của anh khẽ nhếch lên: “Bà Mặc, nếu em cứ nhìn tôi chằm chằm như thế này, tôi sẽ nghĩ rằng em muốn ăn tôi đấy.”
Chương 244: Một đêm ngọt ngào
Hai hàng mi Đường Tâm Nhan khẽ run lên, hơi thở có chút thắt lại: “Anh có ngon nghẻ gì đâu chứ? Em còn lâu mới thèm.”
Mặc Trì Úy khẽ cong môi, tâm tình hình như rất vui vẻ: “Em phải ăn thì mới biết có ngon không.”
Trong lúc nói chuyện, anh nhìn vào đôi mắt của cô, tựa như đầm nước dưới ánh trăng, trong trẻo sâu thẳm khiến người ta nôn nao, xao xuyến.
Đường Tâm Nhan uống một ngụm nước, khuôn mặt đỏ bừng. Cô mím nhẹ môi không nói gì. Trong lòng, có chút hoảng sợ.
Anh vì mẹ cô mới bị thương nặng như vậy ở lưng, nếu không phải cô hiểu lầm chuyện giữa anh và Kiều Phi Nhi, có lẽ cô cũng không biết anh bị thương. Anh sợ cô buồn và tự trách nên thà âm thầm chịu đựng một mình. Một người đàn ông như vậy, phải chăng thắp đèn lồng cũng khó tìm được?
Anh nhìn cô, cái nhìn ẩn chứa dục vọng mãnh liệt, cô luôn biết điều đó. Chỉ cần anh không chán ghét cô, cô sẽ trao bản thân cho anh!
Sau khi ăn xong, cả hai rời khỏi quán ăn. Đường Tâm Nhan tự hỏi làm thế nào để thẳng thắn thú nhận về lần đầu tiên của cô nhưng chuyện xấu hổ như vậy, cô không nói ra được.
Cúi đầu xuống, cau mày một hồi, cắn môi một lúc, trong lòng cô buồn phiền muốn chết. Mặc Trì Úy chưa chạm vào người phụ nữ nào khác, anh ấy trong sạch, nhưng cô… Nếu anh biết cô đã từng ngủ với một người đàn ông trung niên, anh có hối hận khi cưới cô không?
“Tránh đường, mau tránh đường …” Một cậu bé đi giày trượt patin lao về phía Đường Tâm Nhan, nhìn thấy cậu bé sắp đâm vào cô, Mặc Trì Úy vội vàng nắm lấy cánh tay cô kéo cô vào lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lồng ngực cứng rắn và ấm áp của anh, eo cô bị bàn tay mảnh mai và mạnh mẽ của anh ôm chặt, nhịp tim của cô không ngừng tăng nhanh. Người đàn ông này lúc nào cũng quan tâm cô như vậy.
“Em đang nghĩ linh tinh gì đó?” Giọng anh thâm trầm thu hút, như thể phát ra từ sâu trong lồng ngực, làm rung chuyển màng nhĩ của cô.
Đường Tâm Nhan thoát khỏi vòng tay của anh, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy em đang bận suy nghĩ.”
“Em suy nghĩ về điều gì?”
Đường Tâm Nhan cắn môi, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lắc đầu: “Không có chuyện gì cả.”
Cô không dám nói, cô thật sự không dám nói, cô sợ bị anh ghét bỏ. Hai người vừa mới làm lành, cô không muốn bị những chuyện không hay đó ảnh hưởng đến tâm trạng, huống chi là lại nảy sinh mâu thuẫn với anh.
“Chúng ta đi dạo phố đi!” Cô nắm lấy lòng bàn tay to lớn của anh, kéo anh về phía trước vài bước. Dường như nhận ra điều gì đó, cô lại nhanh chóng rút tay về. Nhưng trong giây tiếp theo, bàn tay mảnh khảnh của cô đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
“Chúng ta là vợ chồng, đừng làm như đang yêu đương vụng trộm.” Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt thâm trầm.
Cô bĩu môi: “Nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta là giấu diếm mọi người!”
Anh nhìn cô thật sâu, bàn tay lớn khẽ buông tay cô ra, thấy sắc mặt anh trở nên tối sầm, cô nhanh chóng nắm tay anh lại, ánh mắt xinh đẹp long lanh nhìn anh: “Anh phải thấy mừng vì bây giờ em còn chưa nổi tiếng, nếu không, đi dạo trên phố tấp nập người qua thế này, sẽ có rất nhiều người hâm mộ đến xin chữ ký của em”.
Nhìn bàn tay hai người đan xen, vẻ mặt sắc lạnh của anh dịu đi rất nhiều: “Mình đi thôi!”
Hai người nắm tay nhau bước đi rất chậm, ngay cả khi không nói ra lời nào, trong không khí phảng phất có chút ngọt ngào. Cô và Phó Tư Thần chưa từng yêu nhau, hai người cũng chưa từng nắm tay nhau xuống phố như thế này.
Cô dường như trở lại tuổi mười sáu, mười bảy. Cô gái gặp được chàng trai khiến cô rung động. Bàn tay bị anh nắm lấy rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cô hơi ngượng ngùng muốn rút tay về lau đi nhưng lại bị anh giữ chặt.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người đã đan xen vào nhau tự lúc nào, thân mật và đẹp đẽ.
Chương 245: My love
Con đường trong trấn cổ được lát bằng những phiến đá xanh, hai bên là những tòa nhà cổ kính mang đậm phong cách kiến trúc thời xưa, khiến người ta như thể nhìn thấy vết tích của thời gian để lại qua từng năm tháng.
Vào lúc này, những chiếc đèn lồng đỏ treo trước của mỗi hộ gia đình đã được thắp lên, cả trấn cổ như một bức tranh lung linh rực rỡ.
Đi thêm năm mươi mét, có một cây cầu cổ, nơi một người đàn ông trung niên để râu quai dài đang ôm đàn ghi ta và hát. Chất giọng khàn khàn, chân chất đã thu hút sự chú ý của nhiều du khách. Đường Tâm Nhan kéo Mặc Trì Úy đi tới.
Người đàn ông đang hát một bài có tên “My love”.
Ngay từ khi Đường Tâm Nhan nghe câu đầu tiên, cô đã bất giác vỗ tay theo tiết tấu của bài hát. Mặc dù cô hát không hay bằng Đường Vũ Nhu nhưng cô cũng thích nghe nhạc, đặc biệt là bài “My love” này.
Khi người đàn ông kia hát tới phần cao trào của bài hát, cô lại không tự chủ mà hát theo. Mặc Trì Úy đứng bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười trìu mến dưới ánh đèn màu cam, môi mỏng của anh bất giác nhếch lên. Dù Phó Tư Thần đã làm tổn thương cô rất nhiều nhưng trong lòng cô vẫn luôn khao khát tình yêu, nếu không thì cô sẽ không cảm tính và trong sáng như vậy.
Người đàn ông đang hát thấy Đường Tâm Nhan nhập tâm như vậy, ông ta cầm micro đi đến chỗ cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô hát vài câu. Đường Tâm Nhan đỏ mặt, cô cười lắc đầu. Người đàn ông gật đầu với cô và ra hiệu cho cô rằng cô có thể. Khi micrô một lần nữa đưa đến trước mặt, cô không chần chừ nữa và hát theo nhịp điệu bài hát:
“To see you once again, my love
Overseas from coast to coast
To find a place I love the most
Where the fields are green
To see you once again
My love …”
Khi cô hát, ánh mắt cô không tự chủ nhìn về phía Mặc Trì Úy. Anh cũng đang chăm chú cô, đôi mắt tựa như mặt hồ dưới bầu trời đêm thấp thoáng ánh sáng dịu dàng mờ ảo. Nghe giọng hát nhẹ nhàng mềm mại của cô, lồng ngực anh khẽ rung động. Gật đầu giơ ngón cái về phía cô.
Hát xong, xung quanh vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Có người bước tới và hỏi Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy có phải minh tinh không, muốn xin chụp ảnh cùng. Đường Tâm Nhan lắc đầu và khẳng định rằng họ không phải. Sau khi để lại một trăm tệ trong hộp đàn của người đàn ông, cô liền kéo Mặc Trì Úy chạy đi.
Chạy được một đoạn, cô ngừng lại thở hổn hển. Hai tay ôm lấy cái bụng đau nhức, nhìn ánh mắt thâm sâu, anh tuấn phi phàm của người đàn ông, cô chợt bật cười: “Anh không phải sẽ ghét bỏ vợ anh làm mất mặt anh chứ?”
Mặc Trì Úy bóp nhẹ khuôn mặt ửng hồng của cô, môi mỏng khẽ cong lên: “Em hát rất hay.”
Đường Tâm Nhan lấy tay áp lên khuôn mặt nóng bừng, ngượng ngùng nhìn anh: “Anh đừng khen em, em sẽ đắc ý mà kiêu ngạo cho xem.”
Trước đây Phó Tư Thần chưa từng khen cô hát hay, anh ta luôn thấy Đường Vũ Nhu hát hay hơn cô. Mặc dù Đường Vũ Nhu quả thực hát hay hơn cô, nhưng ai mà lại không muốn nhận được lời khen từ người yêu mình chứ!
“Vợ tôi có quyền kiêu ngạo.”
Người đàn ông này, anh…
Thật biết dỗ con gái người ta vui vẻ.
“Miệng ngọt như đường.” Dù nói vậy, nhưng trái tim cô vẫn ngọt ngào, như thể được nhúng trong mật ong.
Mặc Trì Úy đút hai tay vào trong túi áo khoác đen và nâng khuỷu tay lên, cô hiểu ý anh, lập tức vòng bàn tay nhỏ bé của mình qua.
“Em còn muốn ăn mấy món ăn vặt đó không?” Anh nghiêng người nhìn cô.
Cô lè lưỡi, ngượng ngùng không thôi: “Lúc nãy em muốn ăn, anh nhìn thấy rồi à?”
“Em chỉ suýt chảy nước miếng thôi.” Anh không hề giữ cho cô chút mặt mũi nào.
Cô nhăn mũi liếc xéo anh một cái: “Làm gì có đến nỗi đấy, em muốn ăn nhưng sợ anh nói em.”
“Em ăn ít thứ đồ vỉa hè này thôi, chúng không vệ sinh.” Anh nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều.
Cô mím môi: “Nhưng chúng thực sự rất ngon, mùi vị đó đến khách sạn lớn cũng không làm được đâu.” Cô vừa nói vừa nuốt nước miếng. Anh không còn cách nào khác là cùng cô dạo phố ăn vặt.
Chương 246: Anh từ trước tới giờ nào biết thương hoa tiếc ngọc là gì
Đường Tâm Nhan muốn ăn hàu sống, nhưng Mặc Trì Úy không cho cô ăn.
Cô muốn ăn sò điệp, anh cũng vẫn không chịu cho cô ăn, nói rằng chúng không tươi. Cô cau mày, nói ra những bất mãn trong lòng.
Cô phồng má: “Cà tím nướng ăn được rồi chứ?”
Anh vẫn lắc đầu: “Em không được ăn những món có tỏi.”
Đường Tâm Nhan thắc mắc: “Tại sao?”
Một chàng trai trẻ có mái tóc nhuộm vàng bên cạnh tình cờ nghe thấy câu hỏi của Đường Tâm Nhan. Anh ta không kìm được mà huýt sáo và mỉm cười: “Người đẹp, cô vẫn chưa hiểu sao, bạn trai của cô không muốn cô ăn tỏi là sợ lức hôn cô, mùi tỏi quá nặng đấy!”
Cuối cùng anh chàng còn nói thêm một câu: “Bạn gái tôi thường than phiền tôi thích ăn tỏi vào buổi tối, đánh răng xong mà vẫn có mùi.”
Nam thanh niên có giọng nói lớn, khi nói chuyện thu hút sự chú ý của nhiều vị khách khác. Đường Tâm Nhan nhìn dáng người cao lớn của Mặc Trì Úy đang đứng đó, trong ánh mắt anh ẩn hiện ý cười. Ánh đèn vàng bên đường chiếu từ sau bờ vai rộng khiến gương mặt càng anh tuấn mê người.
Một đêm như vậy, quá ấm áp, quá đẹp đẽ, đến nỗi sau này khi đã đường ai nấy đi, cô vẫn hay nghĩ tới.
Cuối cùng, cô chỉ ăn một phần bạch tuộc viên, uống một cốc trà sữa.
Trên đường trở về khách sạn, điện thoại của Đường Tâm Nhan đổ chuông. Là máy bàn, số điện thoại lạ.
Đường Tâm Nhan dừng lại vài giây rồi mới vuốt phím nghe. Sau khi nghe xong, Mặc Trì Úy cau mày khi sắc mặt Đường Tâm Nhan thay đổi rõ rệt: “Là ai gọi đến?”
Đường Tâm Nhan mở miệng, khó khăn nói ra: “Cục cảnh sát trấn Quan gọi đến nói, Diệp Nhiễm đã gặp một tên biến thái, suýt nữa thì bị…”
Cô cắn môi, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng nói: “Em phải đến đồn cảnh sát, Trì Úy anh về khách sạn trước đi, đêm nay em không ở cùng anh được rồi.”
Mặc Trì Úy mím môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, nắm lấy tay cô: “Tôi đi cùng em đến đồn cảnh sát.”
Đồn cảnh sát.
Đường Tâm Nhan vừa bước vào đã nhìn thấy Diệp Nhiễm đang cuộn mình trong góc. Tóc tai bù xù, khuôn mặt thanh tú sưng đỏ, khóe miệng bị rách, máu đông lại, quần áo rách nát, làn da thâm tím, cả người giống như lá rơi trong gió thu, run rẩy, tàn tạ khiến người ta xót xa.
Nữ cảnh sát nói với Đường Tâm Nhan rằng Diệp Nhiễm đi ra ngoài mua đồ ăn vặt vào đêm khuya, trên đoạn đường vắng người thì bị một tên biến thái tấn công, suýt nữa thì bị cưỡng hiếp. May mắn thay, một người đi đường đi ngang qua đã nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta.
Nhưng tên đàn ông định hành hung cô ta đã bỏ chạy, cảnh sát đang cố gắng truy lùng ra tung tích của tên biến thái đó.
Đường Tâm Nhan bước đến góc, ôm Diệp Nhiễm đang thì nức nở vào lòng.
Diệp Nhiễm ngước đôi mắt đỏ hoe lên, sau khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang ôm mình thì nước mắt rơi xuống lã chã: “Tâm Nhan, tớ rất sợ, rất sợ…”
Đường Tâm Nhan vỗ vỗ lưng Diệp Nhiễm, hai mắt đỏ bừng: “Không sao rồi, Diệp Nhiễm, tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”
Mặc Trì Úy đứng một bên, bình tĩnh nhìn Diệp Nhiễm. Quả thực có dấu vết của sự hành hung trên cơ thể cô ấy, trông không giống như giả vờ.
Đường Tâm Nhan đỡ Diệp Nhiễm đứng dậy, nhưng chân cô ấy run rẩy, đứng không vững.
Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy: “Anh giúp em đỡ Nhiễm Nhiễm dậy với nhé?”
Mặc Trì Úy từ lâu đã nhìn thấu tâm tư của Diệp Nhiễm đối với anh, mặc dù chuyện xảy ra hôm nay, cô ta đáng được thông cảm và thương hại nhưng Mặc Trì Úy từ trước tới giờ chưa biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Trừ khi anh gặp được một người phụ nữ có thể khiến anh có thể, chẳng hạn như Đường Tâm Nhan, nếu không, anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến những người phụ nữ khác.
Chương 247: Đừng động lòng với cô ấy
Mặc Trì Úy không bước tới, anh ta gọi một viên cảnh sát ra bên ngoài.
Nhìn thấy một màn như vậy, đôi mắt đẫm lệ của Diệp Nhiễm hiện lên vẻ mất mát và tổn thương, cô ta cắn chặt môi, ảm đạm nói: “Tâm Nhan, đừng làm phiền anh Mặc, tớ có thể tự đi…”
Nói xong, cô ta đẩy Đường Tâm Nhan ra, đi về phía trước, hai chân run rẩy, chưa đi được mấy bước lại ngã trên sàn.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng tiến đến đỡ cô ta dậy. Cô liếc nhìn Mặc Trì Úy đi ra khỏi đồn cảnh sát, cô không hiểu tại sao anh lại không sẵn lòng giúp cô đỡ Diệp Nhiễm.
Một lúc sau, người cảnh sát được Mặc Trì Úy gọi riêng ra đi tới. Anh ta đỡ lấy Diệp Nhiễm từ tay Đường Tâm Nhan, trực tiếp ôm ngang người cô ta.
Diệp Nhiễm giật mình, cô ta vội vàng lắc đầu: “Tôi tự đi được rồi, anh thả tôi xuống…”
“Nhiễm Nhiễm, cậu không thể tự đi được, hãy để đồng chí cảnh sát ôm cậu lên xe nhé!”
Cảnh sát đã đích thân lái xe đưa họ trở về khách sạn nơi đoàn làm phim nghỉ ngơi.
Mặc Trì Úy nhìn cả hai cô bước vào phòng rồi mới rời đi.
Đường Tâm Nhan rửa mặt và tay cho Diệp Nhiễm, thay quần áo cho cô ta, nhìn bộ dạng toàn thân thâm tím của cô ta, cô cảm thấy vô cùng áy náy: “Nhiễm Nhiễm, tớ xin lỗi.”
Nếu cô không đi hẹn hò với Mặc Trì Úy mà ở lại với Diệp Nhiễm thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như thế này.
Diệp Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, đôi môi khẽ run lên: “Tâm Nhan, cậu không phải tự trách bản thân, là do tớ không đi ăn tối với cả đoàn, tớ không nên chạy lung tung vào buổi tối.”
Đường Tâm Nhan vỗ vỗ cánh tay Diệp Nhiễm: “Bây giờ cậu đừng nghĩ ngợi gì nữa, ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Về khách sạn là an toàn rồi, hay là buổi tối cậu trở về bên cạnh anh Mặc đi, nhìn hai người, có phải là đã làm lành rồi phải không?”
“Ừ, anh ấy và Kiều Phi Nhi không phải là loại quan hệ như chúng ta nghĩ.”
Diệp Nhiễm không nói gì, cô ra nghiêng người qua một bên, một giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt.
Sau khi Diệp Nhiễm đã ngủ say, Đường Tâm Nhan mới vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô cầm điện thoại định gửi tin nhắn cho Mặc Trì Úy nhưng lại thấy có tin nhắn gửi đến.
Đó là phiếu xét nghiệm mang thai và một tờ giấy.
Có một dòng chữ bên dưới: “Em gái, hãy nhìn xem, đây là con của chị và Tư Thần, tuy còn là một phôi thai nhỏ nhưng nó rất khỏe mạnh. Chị đã đến Hồng Kông để xét nghiệm, là con trai.”
Sau khi đọc xong tin nhắn, Đường Tâm Nhan cạn lời.
Vốn cô đã nghĩ rằng Đường Vũ Nhu sẽ dừng lại sau khi cô ta mang thai, nhưng thỉnh thoảng cô ta vẫn thích xuất hiện và khoe mẽ với cô. Hạnh phúc giành giật được từ em gái mình đáng để khoe khoang lắm sao?
Bên Mặc Trì Úy.
Anh mặc áo choàng tắm sau khi tắm xong, thắt lưng buộc hờ hững để lộ vòm ngực rộng lớn gợi cảm.
Chuông điện thoại reo, anh nhìn thấy là cuộc gọi đường dài quốc tế, vuốt phím nghe.
“Anh cả.”
“Chú tư, anh nghe Chi Hành nói, chú đã kết hôn với con gái nhà họ Đường?”Mặc Trì Úy ừ một tiếng.
“Chú tư, chú điên rồi sao? Cô ấy là người thế nào chú chẳng phải là người biết rõ nhất sao? Chú kết hôn với cô ấy làm gì? Lẽ nào…”
Mặc Trì Úy cắt ngang lời nói còn chưa nói xong của Phong Tiêu, đôi môi mỏng hơi mím lại, mang theo vẻ sắc bén: “Anh cả, chuyện này em tự có tính toán của mình, phải rồi, anh ở bên đấy thế nào?”
“Mọi chuyện đều tốt.” Phong Tiêu im lặng vài giây, trước khi cúp điện thoại, vẫn không quên dặn dò: “Nếu cô ấy là con gái nhà họ Đường thì em đừng động lòng với cô ấy, nếu không sẽ chỉ tự làm khổ mình mà thôi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mặc Trì Úy đã đứng trên ban công một lúc lâu. Cho đến khi tiếng thông báo của điện thoại vang lên.
Là Đường Tâm Nhan gửi tin nhắn đến cho anh, anh mở ra: “Anh ngủ chưa?”
Chương 248: Chủ động gửi tin nhắn cho anh
Mặc Trì Úy trở về phòng lấy một điếu thuốc ngậm trên môi, mệt mỏi tựa trên ghế ở lan can, đôi mắt đen và sâu nhìn ba chữ trong tin nhắn, môi anh khẽ cong lên. Có tiến bộ, còn biết chủ động nhắn tin cho anh.
Phải biết rằng, cô của trước kia, nếu anh không chủ động liên lạc với cô, cô hoàn toàn có thể coi như không có người chồng này.
Mặc Trì Úy nheo lại đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ âm u, anh trả lời tin nhắn của cô: “Chưa.”
Đường Tâm Nhan không ngủ được, cô nằm trên chiếc sô pha đơn, đợi một lúc lâu sau mới nhận được tin nhắn của Mặc Trì Úy.
Vẫn chỉ vỏn vẹn có một từ. Cô cũng đến cạn lời với anh. Chẳng buồn nhắn tin trả lời, cô lấy kịch bản từ trong túi ra đọc. Vừa xem được vài giây, một tin nhắn khác được gửi đến.
“Em ngủ rồi?”
Người đàn ông này, anh không biết gửi liền một mạch luôn sao? Cô đặt kịch bản xuống, ngón tay như nhảy múa trên bàn phím.
“Nghĩ đến chuyện xảy ra với Nhiễm Nhiễm, tôi không ngủ được.”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, anh không trả lời lại.
Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, điện thoại rung báo có cuộc gọi đến. Nhìn thấy tên người gọi, tim cô đập thình thịch. Vừa nhấc máy, người ở đầu dây bên kia đã nói: “Mở cửa”.
“Hả?”
“Tôi đang ở bên ngoài cửa.”
“Hả?” Đường Tâm Nhan ngây người đến mức cô quên cả lời nói. Mãi cho đến khi anh gọi cô mở cửa một lần nữa, cô mới phản ứng kịp chạy về phía cửa.
Cô kiễng chân và liếc nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.Người đàn ông mặc áo khoác đen đứng sừng sững ở đó.
Sân thượng của khách sạn.
Đường Tâm Nhan nhìn hàu tươi, sò điệp, cà tím và nước trái cây đặt trên bàn kính tròn, cô mở to mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
“Sao anh có thể …” Chẳng phải anh nói chúng không vệ sinh và không muốn cô ăn những thứ này sao?
Mặc Trì Úy giúp cô lấy đũa, tách ra, cọ xát hai chiếc đũa vào nhau vài lần, nhìn thấy hành động của anh, Đường Tâm Nhan kinh ngạc: “Anh vậy mà thực sự biết cái này sao?”
Mặc Trì Úy đưa cho cô đôi đã cọ xát: “Mặc dù những năm qua, điều kiện cuộc sống rất tốt, nhưng lúc trước tôi cũng từng chịu khổ rất nhiều.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy đôi đũa, cắn cắn môi nói nhỏ: “Anh có thể kể cho em nghe về tuổi thơ của anh được không?”
Mặc Trì Úy nhìn cô chăm chú vài giây, môi mỏng khẽ mím lại. Đường Tâm Nhan thấy anh không muốn nói nhiều, cũng không ép buộc anh, cô cúi đầu tập trung ăn bữa khuya anh mang cho cô.
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan quay trở lại phòng, cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực.
Cô không biết Mặc Trì Úy nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân của hai người.
Nói anh đối xử tệ bạc với cô? Hoàn toàn không phải, anh đối với cô tốt đến mức bất chấp tính mạng. Đêm hôm khuya khoắt còn sẵn sàng chạy ra khỏi khách sạn đi mua bữa khuya mang đến cho cô.
Nói anh đối xử tốt với cô? Nhưng cô đã chủ động muốn tham gia vào thế giới của anh, muốn tìm hiểu quá khứ của anh nhưng anh khóa chặt cánh cửa trái tim.
Nằm mãi không ngủ được, bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập tới, cô chống đỡ không nổi, rồi cũng ngủ mất.
Vào lúc trời còn chưa sáng hẳn cô đã thức dậy. Đứng trước gương, nhìn gương mặt hốc hác, cô trang điểm nhẹ nhàng. Nhân lúc Diệp Nhiễm vẫn đang ngủ, cô xuống lầu mua bữa sáng mà cô ta yêu thích.
Buổi sáng quay nốt cảnh của ngày hôm qua, Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm không quay trở lại xe của đoàn mà trên xe của Mặc Trì Úy. Đường Tâm Nhan ngồi cùng Diệp Nhiễm ở hàng ghế sau.
Dọc đường đi, ba người đều không nói lời nào, trong xe như có một luồng không khí tĩnh lặng đang ngưng tụ. Diệp Nhiễm dựa vào vai Đường Tâm Nhan, đã vài lần không kiềm chế được nhìn người đàn ông trong gương chiếu hậu đang tập trung lái xe.
Chương 249: Bà Mặc, em định bỏ mặc chồng em đến khi nào vậy?
Từ lúc Diệp Nhiễm gặp tai nạn vào đêm qua cho đến hôm nay khi cô ta lên xe của anh, Mặc Trì Úy đều không nhìn cô ta lấy một lần. Đôi mắt anh luôn rơi trên người Tâm Nhan.
Là do anh ấy chê mình bẩn? Nhưng Tâm Nhan cũng có sạch sẽ gì đâu?
Mũi Diệp Nhiễm chua xót, nước mắt lưng tròng.
Đường Tâm Nhan đêm qua ngủ không ngon, đang ngủ gà ngủ gật, trên mu bàn tay cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, vội vàng mở mắt ra. Nhìn thấy Diệp Nhiễm lệ rơi đẫm mặt, Đường Tâm Nhan nghĩ cô ta không được khỏe, vừa lau nước mắt, vừa lo lắng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu sao vậy?”
Diệp Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan qua đôi mắt mông lung. Cô ta cảm thấy ông trời thật sự không công bằng, ngày trước Đường Tâm Nhan có gia thế tốt hơn cô, sau đó khó khăn lắm nhà họ Đường mới phá sản, rồi được gả vào nhà họ Phó. Mặc dù Phó Tư Thần thích Đường Vũ Nhu nhưng lại để Đường Tâm Nhan gặp được Mặc Trì Úy, một người tốt hơn Phó Tư Thần rất rất nhiều lần.
Còn cô ta thì sao?
Mẹ cô ta đột quỵ bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, người bạn trai mới của cô ta lại không phải dạng cô ta thích, tối hôm qua còn suýt cưỡng bức cô. Cô ta chỉ muốn một cái nhìn an ủi của Mặc Trì Úy thôi nhưng anh cũng không cho, hơn nữa, chỉ là đỡ cô ta một cái mà anh cũng không tình nguyện.
Cô ta bẩn đến vậy sao?
Nhưng mà, người bẩn hơn cô lại trở thành vợ của anh, tại sao anh lại không ghét Đường Tâm Nhan chứ? Diệp Nhiễm càng nghĩ về điều đó, trái tim cô ta càng mất cân bằng.
Lắc đầu, cô nghẹn ngào nhìn Đường Tân Nham nói: “Chỉ cần nhớ tới chuyện tối hôm qua là tớ lại cảm thấy không thoải mái.”
“Tất cả đã kết thúc rồi mà, cảnh sát nói rằng họ chắc chắn sẽ tìm ra tên đó.”
Sau khi xe đến An Thành, Đường Tâm Nhan ban ngày quay phim, buổi tối đến nhà Diệp Nhiễm ở cùng cô ta.
Mặc Trì Úy cũng bận rộn với công việc, tuy hai người sống trong cùng một thành phố, nhưng rất khó để gặp nhau.
Tình trạng này cứ thế kéo dài ba ngày, khi kết thúc cảnh quay cuối cùng trong ngày, cô nhận được cuộc gọi từ Mặc Trì Úy.
“Bà Mặc, em định bỏ mặc chồng em đến bao giờ vậy?”
“Em đâu có bỏ mặc anh, gần đây chẳng phải anh rất bận sao?” Tối hôm qua cô gọi cho anh, anh còn đang họp nữa là.
Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, nghe được tiếng thở nhẹ của anh, cô mỉm cười: “Hay là tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Anh trầm giọng đáp: “Em cứ ở đoàn phim chờ tôi đến đón.”
Đường Tâm Nhan không từ chối: “Được.”
Sau khi trả lời điện thoại, cô cong cong đôi mày thu dọn đồ đạc. Thu dọn xong, nghĩ đến Diệp Nhiễm vì gần đây tâm trạng không ổn nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, cô nhắn tin cho Diệp Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, tối nay tớ sẽ nhờ chị Quý đưa đồ ăn đến cho cậu nhé, tối nay tớ có việc, có lẽ muộn một chút mới sang với cậu được.”
Diệp Nhiễm nhắn tin trả lời cô: “Ừ.”
Đường Tâm Nhan lại gọi cho Quý Tịnh, hai ngày nay Cố Tây Từ đi công tác nên Quý Tịnh khá rảnh rỗi, sau khi nhận được cuộc gọi của Đường Tâm Nhan, cô ấy đã đồng ý không chút do dự.
Chờ khoảng nửa tiếng, Mặc Trì Úy lái xe tới. Đường Tâm Nhan bước ra, nhìn thấy người đàn ông đứng trước chiếc Bentley hút thuốc. Anh đang mặc một bộ âu phục màu đen đắt tiền, tay còn lại không cầm thuốc cầm điện thoại, hơi cúi đầu xuống, có lẽ anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Từ góc đứng của Đường Tâm Nhan chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phi phàm của anh. Cô mỉm cười đi về phía anh. Còn chưa lại gần đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Các anh làm ăn kiểu gì vậy? Có trông một người mà cũng không xong?”
“Tôi sẽ đi qua ngay lập tức.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn nụ cười đông cứng trên môi người con gái sau lưng, hơi nhíu mày: “Tôi phải tới bệnh viện một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tử Thâm chạy ra khỏi phòng trị liệu, tôi sợ cậu ta sẽ gây bất lợi cho Kiều Phi Nhi.”
“Em có thể đi cùng anh không? Trước đây hiểu lầm chuyện giữa anh và cô ấy, em cũng thấy rất ngại.”
Mặc Trì Úy mở cửa ghế phụ: “Em là vợ của tôi, đương nhiên có thể đi cùng.”
Chương 250: Người đàn ông tâm thần phân liệt
Hai người vội vàng đến bệnh viện, mới vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ: “Lục Tử Thâm, đồ khốn nạn nhà anh!”
Cửa phòng bệnh đã bị khóa. Đường Tâm Nhan sợ tái mặt sau khi nhìn thấy cảnh tượng qua cửa sổ.
Trong ấn tượng của cô, Lục Tử Thâm luôn là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp. Nhưng bây giờ, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen, toàn thân toát ra một cỗ hơi thở u ám. Đường nét khuôn mặt vốn dịu dàng, bởi vì ánh mắt hung hãn, bén nhọn khiến anh ta giống như đế vương của địa ngục. Lục Tử Thâm dùng bàn tay to lớn bóp chặt chiếc cổ mảnh mai của Kiều Phi Nhi, từng đường nét trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ hung bạo khát máu.
Đường Tâm Nhan chưa bao giờ nhìn thấy một người bị tâm thần phân liệt, cô cũng không ngờ rằng thực tế nó lại khủng khiếp đến vậy. Đương nhiên là Mặc Trì Úy cũng nhìn thấy cảnh này, anh đá tung cửa phòng, trước khi đi vào còn nói với Đường Tâm Nhan một câu: “Em cứ đứng đợi ở ngoài này, đừng đi vào.” Đường Tâm Nhan biết Mặc Trì Úy đang lo lắng cho cô, cô cũng không muốn anh lo lắng nên ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Mặc Trì Úy bước vào, sắc mặt nghiêm nghị kéo người đàn ông mất hết lý trí ra, nhưng anh ta đã phát điên, sức mạnh ngang ngửa Mặc Trì Úy.
Vừa kéo anh ta ra, anh ta lại túm lấy Kiều Phi Nhi. Mặt Kiều Phi Nhi đã không còn chút huyết sắc. Một vết hằn đỏ thẫm đến đáng sợ xuất hiện trên chiếc cổ mảnh mai của cô ta.
Mặc Trì Úy một lần nữa kéo Lục Tử Thâm ra, đấm một cú thật mạnh vào mặt anh ta. Lục Tử Thâm ngã xuống đất, máu từ khóe miệng bật ra. Anh ta vươn đầu lưỡi ra liếm, cả người giống như yêu quái trong bóng tối với đôi mắt lạnh lùng u ám.
Anh ta đang định chống một tay xuống đất đứng dậy, thì giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của Mặc Trì Úy đã vang lên: “Cậu có biết nguyên nhân khiến Kiều Phi Nhi sẩy thai là gì không?”
Kiều Phi Nhi hét lên: “Anh Trì Úy, anh đừng nói ra!”
Mặc Trì Úy nhìn Kiều Phi Nhi mới chỉ có mấy ngày mà đã xanh xao, tiều tụy đến mức này, anh hơi nhíu mày: “Những chuyện súc sinh mà cậu ta đã làm, sao lại không nói ra?”
Anh vừa nói, vừa nhìn sắc mặt tàn bạo của Lục Tử Thâm: “Cô ấy mang thai ngoài tử cung, nếu không làm phẫu thuật thì sẽ mất mạng ”.
Ngay khi anh nói xong, Lục Tử Thâm lại ngã “phịch” xuống đất lần nữa.
Mặc Trì Úy lấy một chậu nước lạnh trong phòng tắm tạt thẳng vào người Lục Tử Thâm.
Lục Tử Thâm chậm rãi tỉnh lại, thời điểm đôi mắt đen kia mở ra, Mặc Trì Úy có thể nhận ra Lục Tử Thâm thật sự đã trở lại. Anh đỡ Lục Tử Thâm đứng lên khỏi mặt đất.
“Anh Tư, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở đây?” Ánh mắt ấm áp nhìn Kiều Phi Nhi đang yếu ớt trên giường bệnh, anh ta khó hiểu nhíu mày: “Phi Phi bị bệnh sao?”
Kiều Phi Nhi mím đôi môi tái nhợt: “Tôi không sao.”
“Có phải lại là “anh ta” không?”
Kiều Phi Nhi lắc đầu: “Đừng hỏi nữa, hiện giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, các anh đi về đi!”
“Phi Phi!”
Mặc Trì Úy kéo Lục Tử Thâm ra khỏi phòng bệnh: “Cậu để cô ấy một mình bình tĩnh lại đi.”
Lục Tử Thâm ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, đau khổ không chịu nổi nhìn Mặc Trì Úy: “Anh Tư, gần đây tần suất “anh ta” xuất hiện càng ngày càng nhiều, tôi không thể khống chế được “anh ta”. Anh Tư, “anh ta” đã làm chuyện súc sinh gì với Kiều Phi Nhi rồi? Em thực sự muốn tự tay kết liễu “anh ta”.”
Ánh mắt Mặc Trì Úy chợt nghiêm nghị: “Cậu nói linh tinh gì đấy?”
Kết liễu “anh ta” đồng nghĩa với việc nh ta tự giết mình.
Lục Tử Thâm đấm một quyền vào tường. Máu tươi từ kẽ ngón tay chảy xuống.
“Là tôi đáng chết, là tôi vô dụng!”
Mặc Trì Úy Chỉ vỗ vỗ vai Lục Tử Thâm: “Mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, chúng ta chỉ còn cách tích cực phối hợp cùng bác sĩ tâm lý trị liệu.”
Lục Tử Thâm nhìn qua cửa sổ, thấy Kiều Phi Nhi nằm ở trên giường bệnh, như người vô hồn, lòng anh ta đau như dao cứa.