Nghe thấy Mặc Trì Úy ra lệnh cho cô, Đường Tâm Nhan không những tức giận mà còn cảm thấy nực cười.
Ngay cả những đôi vợ chồng đến với nhau bằng tình yêu cũng sẽ cho cả hai một không gian thoải mái nhất định, không can dự quá nhiều. Càng đáng nói hơn, cô và anh còn không đến mức đấy.
Tại sao anh lại ra lệnh và can dự đến cuộc sống cô? Chẳng lẽ trong cuộc đời cô không thể nói quá hai câu cùng người khác giới khác trừ anh ra? Đây là quá bá đạo, quá chuyên chế rồi.
Hít sâu một hơi, cô nhếch môi cười nhìn anh: “Vậy em nói anh sau này không được nói chuyện với người phụ nữ khác, anh có làm được không?”
Anh lạnh lùng chỉ đáp lại cô bằng một chữ: “Được.”
Đường Tâm Nhan chỉ muốn trả lời anh bằng một tràng cười mà thôi.
Mũi hít hít, cô đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Cô không bao giờ xịt nước hoa, mà anh đương nhiên sẽ không dùng nước hoa của phụ nữ.
Chẳng trách anh đột nhiên hút thuốc, chắc là vì muốn che giấu mùi nước hoa trên người. Nếu như đoán không sai, mùi nước hoa trên người anh chắc là của Kiều Phi Nhi.
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng ấm ức, tất cả những lời muốn chất vấn anh đều bị nuốt trở lại vào trong họng.
Đầu tiên là trêu đùa Kiều Phi Nhi, bây giờ là trêu đùa cô.
Tên khốn kiếp này!
Tâm trạng không được tốt nên những lời nói ra đương nhiên không thể nào dễ nghe: “Anh có thể gạt em như thế nào cũng được, nếu như em nói anh không được nói chuyện với Kiều Phi Nhi, anh làm được không?”
Đôi mắt đen của Mặc Trì Úy hơi nheo lại, đường nét lộ ra một chút sắc bén: “Em quen Kiều Phi Nhi?”
Anh không trả lời, đổi lại còn hỏi ngược lại cô.
Đường Tâm Nhan cắn răng, quyết định nói rõ ràng với anh: “Mùi nước hoa trên người anh không phải là của Kiều Phi Nhi sao? Quan hệ của hai người thân thiết nhỉ?”
Nghe thấy lời chất vấn của cô, nét cười ẩn hiện giữa đôi lông mày ảm đạm của anh, tâm trạng cũng thoải mái lên một chút. Chẳng trách thái độ vừa rồi của cô như vậy, hóa ra là do nhìn thấy anh và Kiều Phi Nhi khoác tay nhau trong sảnh tiệc.
Đang định mở miệng, lại nghe thấy cô tiếp tục giọng nói lạnh nhạt, nói rất thấp: “Nếu như anh thích Kiều Phi Nhi thì có thể nói rõ ràng với em, em sẽ không làm kỳ đà cản mũi hai người đâu.”
Lông mày Mặc Trì Úy hơi rung lên, một tia lạnh lùng hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của anh: “Em nghĩ như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Anh vẫn để cho em suốt ngày ở bên bám lấy không buông như vậy sao? Xin lỗi, anh vẫn chưa đến mức khiến em một lòng một dạ như vậy, không thể nào.”
Cô càng nói, sắc mặt anh càng đen đi.
Mưa bão cuồng phong cứ vậy kéo tới.
“Mặc Trì Úy, anh thực không cần phải lừa dối hay giấu diếm em cái gì, chỉ cần một câu nói của anh, em bây giờ có thể cùng anh ra cục dân chính làm đơn ly hôn.”
Cô vẫn luôn không rõ tại sao anh lại muốn nhanh chóng kết hôn với cô, không lẽ vì Kiều Phi Nhi vẫn chưa đến tuổi kết hôn, xong lại bị gia đình hối thúc lập gia đình nên mới tìm cô làm bia đỡ đạn?
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng sắc bén của mình, nắm chặt lấy chiếc cằm của Đường Tâm Nhan, ánh mắt ảm đạm lạnh lùng: “Em nghĩ anh với Kiều Phi Nhi như vậy sao? Thậm chí còn muốn ly hôn?”
Anh biết rằng, muốn trong vòng một thời gian ngắn khiến cô yêu anh là không thể. Nhưng anh nghĩ rằng, qua một đoạn thời gian ở bên nhau, cô nhất định sẽ có chút gì đó lưu luyến đối với anh. Mà bây giờ, hai chữ ly hôn này, từ miệng cô thốt ra dễ dàng như vậy.
Đường Tâm Nhan không cảm thấy quai hàm của mình bị đau đớn gì, cứ nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của anh: “Phải, em còn phải chúc anh hạnh phúc đến già.”
Một nụ cười nở trên khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của Mặc Trì Úy. Nhìn thấy nụ cười như vậy, Đường Tâm Nhan vừa cảm thấy nguy hiểm vừa thấy sởn gai ốc.
“Anh cười cái gì?” Cô run người trừng mắt nhìn anh.
Mặc Trì Úy cất giọng nói lạnh lùng, không có chút ấm áp gì: “Hóa ra, anh trong trái tim của em cái gì cũng không phải, được, được lắm!”
Chương 222: Hũ giấm chua vô cùng lớn (3)
Nhìn những đốm lửa như đang bùng cháy trong đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút chua xót.
Cô nhắc đến anh và Kiều Phi Nhi, anh lại không có phủ nhận. Như thể cô không nên nhắc đến Kiều Phi Nhi, hình dáng vô cùng căng thẳng, thể hiện sự tức giận và bất mãn của anh.
Cô thực sự không biết anh đang khó chịu vì điều gì.
Hít một hơi thật sâu, cô không muốn tỏ ra yếu đuối và oán giận trước mặt anh, cô lạnh lùng nói: “Những ngày này, anh giúp em không ít, em không biết trả ơn anh như thế nào, nếu như anh có hứng thú với cơ thể của em, không chê bẩn thỉu, thì cứ việc.”
Nghe lời nói của cô, trong mắt anh hiện lên sự tức giận, ánh mắt anh giống như một vòng xoáy nguy hiểm muốn nuốt chửng cô.
“Anh còn không biết em có thể rẻ mạt như vậy.” Anh là thích thân thể của cô, muốn cùng cô làm chuyện thân mật, nhưng nếu cô không muốn, anh sẽ không bao giờ ép buộc cô.
Nhưng bây giờ, cô đem bản thân cô biến thành thứ gì rồi? Vật trao đổi sao?
Anh dùng bàn tay to lớn của mình bóp chặt lấy khuôn mặt cô, thở hắt ra một cách lạnh lùng, cảm giác áp bức: “Đường Tâm Nhan, em muốn chọc tức anh đúng không?”
Đường Tâm Nhan không biết bản thân đã nói sai ở đâu rồi, anh và Kiều Phi Nhi có ý với nhau, cô tác hợp cho bọn họ.
Anh muốn nhận được báo đáp từ cô, cô cũng nguyện ý cho anh. Nhưng anh vẫn muốn sỉ nhục cô, nói cô rẻ mạt. Người nên tức điên lên là cô mới đúng.
Hai người quá gần nhau, lồng ngực mềm mại của cô bị anh ép chặt đến không thở nổi, hai tay đặt lên ngực anh đẩy mạnh: “Mặc Trì Úy, em vốn không muốn chọc điên anh, không phải em chặn anh lại trong nhà vệ sinh, cũng không phải em cứ nắm lấy anh không buông.”
Mặc Trì Úy liếc mắt một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lùng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào: “Vì vậy, em cảm thấy là anh cứ giữ lấy em mãi không chịu buông sao?”
Anh nhấn mạnh hai chữ “giữ lấy”.
Đường Tâm Nhan vô cùng tức giận, rõ ràng là anh lừa gạt cô nhưng tại sao ngược lại, nhìn giống như cô mới là người làm sai?
Thấy ánh mắt anh như muốn nuốt sống cô, cô làm gì dám nói lời nào, cắn chặt môi, hai mắt đỏ bừng ngoan cố nhìn anh. Trong không khí, mùi tanh gươm nhuốm lên.
Im lặng gần một phút đồng hồ, anh đột nhiên buông cô ra, thân hình cao lớn lùi ra phía sau hai bước, hít một hơi thuốc, đường nét trong làn khói trắng càng lúc càng trầm trọng.
“Nếu như là vì em ghen với Kiều Phi Nh thì không cần phải như vậy. Nếu như không phải là vì em đang ghen mà nói ra những lời như vậy, vậy thì anh không giữ lấy em nữa.”
Nghe câu cuối cùng, trái tim Đường Tâm Nhan bỗng cảm thấy vô cùng hụt hẫng, như có một bàn tay đen vô hình bóp chặt trái tim cô.
Đường Tâm Nhan biết bản thân là vì đang ghen, sợ bị bắt thóp nên mới nói những lời như vậy trước mặt anh, vì vậy cô muốn bảo vệ trái tim mình khỏi bị anh chà đạp. Nhưng anh vừa mới nói cái gì, không cần ghen giữa anh với Kiều Phi Nhi. Lẽ nào, là cô hiểu nhầm bọn họ sao?
Hít một hơi thật sâu, cô quyết định dũng cảm một lần, cô nói với anh về việc gặp anh và Kiều Phi Nhi cùng ăn tối với nhau, và nghe nói rằng Kiều Phi Nhi đang có thai, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì điện thoại di động của anh đã đổ chuông.
Cô cắn môi, muốn đợi anh trả lời điện thoại xong mới hỏi. Tuy nhiên, anh không cho cô có cơ hội để hỏi.
Mặc dù không nghe được đầu dây bên kia nói gì nhưng cô có thể lờ mờ đoán ra được đó là Kiều Phi Nhi.
Anh chỉ nói “Anh sẽ đến đó ngay” rồi cúp điện thoại và cúi đầu nhìn Đường Tâm Nhan: “Anh có việc phải đi ngay bây giờ, em nghĩ cho kĩ, anh sẽ gọi điện thoại cho em sau.”
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm cao lớn của anh, Đường Tâm Nhan thật sự muốn hỏi, nếu Kiều Phi Nhi không quan trọng, tại sao khi nghe điện thoại của cô ta xong thì anh lại rời đi?
Anh đặt cô ở vị trí nào?
Chương 223: Anh ôm người phụ nữ khác rời đi
Thân hình mảnh mai của cô dựa vào khung cửa, hai tay ôm lấy cánh tay có phần lạnh lẽo của chính mình, đôi mắt như phủ một lớp sương mù.
Lúc hai người mới quen nhau, cô đã muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng, không có bất kỳ qua lại nào, nhưng anh vốn không quan tâm lời nói đó, nên xuất hiện trước mặt cô là xuất hiện trước mặt cô, thích khiêu khích cô là khiêu khích.
Còn hiện tại, chỉ cần cô muốn anh không dính dáng tới cô nữa thì anh cũng sẽ không đính dáng đến cô nữa.
Như vậy sao có thể khiến cô không hoài nghi, không nghĩ lung tung được đây? Có phải là vì có Kiều Phi Nhi nên cô đã biến thành có cũng được không có cũng được?
Nghĩ tới cuộc điện thoại anh vừa nghe, hình như Đường Tâm Nhan ý thức được đều gì đó, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, đi tới sảnh tiệc ở tầng một.
Cô tìm bóng hình của Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi ở khắp nơi, nhưng mà không nhìn thấy bọn họ.
Diệp Nhiễm đợi Đường Tâm Nhan đi tới, vỗ vai cô: “Cậu đang tìm cái gì vậy?”
Đường Tâm Nhan mím môi, mắt vẫn nhìn nhìn xung quanh: “Cậu thấy Mặc Trì Úy không?”
“Không thấy.”
Đường Tâm Nhan rời khỏi sảnh tiệc đi tới boong tàu. Từ xa, cô chính là đã nhìn thấy người đàn ông mà mình muốn tìm.
Anh đang đánh ai đó, khoảng cách có chút xa, cô nhìn không rõ người anh đang đánh là ai, nhưng trông người đó khá giống người đã bị Kiều Phi Nhi từ chối mời rượu ở sảnh trước đó.
Khoảng ba mươi giây sau, người đàn ông bị đánh nằm trên mặt đất, đến đứng cũng đứng không nổi.
Mặc Trì Úy bế người phụ nữ đang thu mình trong góc dậy, vẻ mặt u ám rời đi.
Đường Tâm Nhan đang trốn ở trong góc, anh mắt dán trên người Kiều Phi Nhi, sắc mặt có chút tái nhợt, có lẽ là đang sợ hãi, trên người khoác áo vest đen của anh.
Những ngón tay đang thả lỏng bên hông của Đường Tâm Nhan vô thức cuộn lại. Mãi đến khi bóng dáng họ khuất dần, cô mới từ từ thu lại ánh mắt.
Khuôn mặt xinh đẹp không có nhiều biểu cảm, vẫn rất bình tĩnh, ngoại trừ ngón tay đang siết chặt, chặt đến mức sắp xuyên qua lòng bàn tay.
Trên đường về, bạn trai Diệp Nhiễm đến đón họ.
Diệp Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan im lặng, cô ta thận trọng nói: “Tớ thấy chồng của cậu ôm Kiều Phi Nhi xuống du thuyền, lẽ nào những lời Giang Na Nhi nói hôm ấy là sự thật? Chồng của cậu và Kiều Phi Nhi thật sự có mối quan hệ không bình thường?”
Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, đầu óc quay cuồng, cô không biết nên tin những gì mình thấy trước mắt, hay nên tin lời của Mặc Trì Úy là cô không nên ghen tuông lung tung.
Rõ ràng anh biết cô đang ở trên du thuyền nhưng anh vẫn công khai ôm Kiều Phi Nhi rời đi, hoặc là anh cảm thấy anh là người ngay thẳng nên không sợ người khác hiểu lầm, hoặc là anh không quan tâm đến cảm xúc của cô và cố tình để cho cô hiểu lầm.
Trong lòng cô bất giác nghiêng về loại thứ nhất. Nhưng nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi, còn lấy áo vest che cho cô ta thì trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Thấy Đường Tâm Nhan không lên tiếng, Diệp Nhiễm trầm ngâm, thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, cậu yêu anh ta rồi sao?”
Yêu anh sao?
Trong chuyện tình cảm, cô là kiểu người thiên về chậm mà chắc, trải qua việc bị Phó Tư Thần làm cho tổn thương cũng khiến cho cô có cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng cô đã rung động trước Mặc Trì Úy.
Còn về tình yêu, chắc vẫn chưa đến mức đó.
“Diệp Nhiễm, bây giờ tớ không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, quay phim một ngày nên tớ mệt rồi, muốn ngủ một chút.”
Diệp Nhiễm “ừ” một tiếng, khi Đường Tâm Nhan chìm vào giấc ngủ, cô ta lại chuyển ánh mắt sang nhìn cô. Cô cũng thật là rộng lượng, chồng của mình ôm một nữ mình tinh khác rời đi, cô vẫn không buồn quan tâm, còn có thể ngủ.
Mối quan hệ giữa Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi là gì? Tại sao anh lại ôm Kiều Phi Nhi? Nhưng chuyện này cũng khiến cô ta hiểu được rằng Mặc Trì Úy đối với Đường Tâm Nhan không phải một lòng một dạ.
Một người đàn ông có quyền có thế, ai lại chả có năm thê bảy thiếp?
Chương 224: Vì anh mà mất ngủ
Sau khi bạn trai của Diệp Nhiễm lái ô tô đến khu phố nhỏ nơi Đường Tâm Nhan sinh sống, Diệp Nhiễm muốn đi cùng Đường Tâm Nhan nhưng cô lắc đầu từ chối.
Cô vẫn chưa buồn rầu đến mức trà không ngửi, cơm không ăn, ngủ không được.
Hơn nữa, Mặc Trì Úy nói rằng buổi tối anh sẽ gọi cho cô, đến lúc đó cô có thể hỏi cho ra lẽ.
Về đến chung cư, sau khi tắm xong, cô đi tới bức chân dung của bố mình và lẩm bẩm hồi lâu.
Khi đồng hồ treo tường điểm nửa đêm, cô quay vào phòng ngủ và nhấc điện thoại lên, không có cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn nào hiển thị trên đó. Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động không có động tĩnh gì, trong lòng cô đứng ngồi không yên.
Ngực cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngồi trên giường, cuộn mình lại, để gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, từng li từng tí, làm mát da thịt và trái tim cô.
Anh lại lừa cô rồi.
Đã nửa đêm rồi, anh có lẽ sẽ không gọi điện nữa. Có phải vì anh đang ở với Kiều Phi Nhi nên anh thậm chí còn không thể bỏ ra vài phút để gọi điện thoại cho cô đúng không?
Nằm xuống, cô vùi mặt vào gối, nhắm mắt lại và cố gắng ngủ. Nhưng cô vẫn không ngủ được.
Cả buổi tối chỉ ngủ được khoảng một hai tiếng, mà trong một hai tiếng này lại luôn mơ thấy ác mộng.
Buổi sáng cô dậy, tắm rửa xong ngồi trên sô pha cầm điện thoại di động.
Cầm lấy điện thoại nhấn số của anh, cô gõ một dòng: “Mặc Trì Úy, chúng ta ly hôn đi.”
Nhưng sau khi đánh sau, cô lại xóa đi từng chữ.
Cắn môi, cô lại gõ: “Gần đây chúng ta không nên gặp nhau, cũng không cần liên lạc. Em muốn toàn tâm toàn ý cho công việc, không muốn vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng đến bản thân.”
Nhìn tin nhắn vừa gõ xong, cô đưa đầu ngón tay ấn vào nút gửi, thật lâu cũng không ấn được. Cô không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Rõ ràng thời gian cô và anh quen nhau không dài, tình cảm cũng không thể so sánh được cô với Phó Tư Thần, nhưng lúc cô và Phó Tư Thần ly hôn, cô cũng không vướng bận và miễn cưỡng như vậy.
Nói chung, là bởi vì anh cho cô ấm áp và hi vọng nên mới làm cho người ta quyến luyến quá nhiều như thế.
Cuối cùng, cô vẫn không gửi tin nhắn cho anh.
Nhưng đêm qua anh không gọi cho cô, và việc anh lừa cô đi công tác nhưng lại đi cùng Kiều Phi Nhi đã khiến trái tim cô lạnh lẽo.
Cô không thích cảm giác vì một người mà mất ngủ cả đêm, cũng không thích suy nghĩ vớ vẩn như thể một người mất trí và bồn chồn.
Tốt hơn hết nên dành hết tâm sức cho công việc, cho những người thân yêu của mình và đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Khi cô đến đoàn phim, Đường Tâm Nhan được thông báo rằng Phượng Cừ tạm thời được mời tham gia một hội nghị ra mắt thương hiệu ở nước ngoài, cảnh ban đầu dự kiến sẽ đến trấn Quan vào ngày mai để quay thì hôm nay sẽ đi qua đó.
Sau khi về nhà và thu dọn hành lý đơn giản, Đường Tâm Nhan đưa Diệp Nhiễm đến trấn Quan bằng xe thương mại của đoàn.
Trên đường đi, cô đợi một người đàn ông cả đêm không gọi, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi. Nhưng cô không trả lời.
Cô không muốn cảm xúc của mình bị ảnh hưởng bởi anh nữa.
Đêm qua không được ngủ được nên Đường Tâm Nhan ngủ suốt cả đoạn đường.
Trấn Quan là một thị trấn cổ kính cách An Thành khoảng ba giờ đi xe.
Khác hẳn với sự náo nhiệt, nhộn nhịp và hối hả của các thành phố lớn, ở đây gạch ngói xanh biếc, nước chảy êm đềm, lối đi lát đá cuội, bình dị, tĩnh lặng, không khí trong lành, sảng khoái.
Đoàn phim đã sắp xếp một phòng cho họ ở một khách sạn bên trong thị trấn, và sau khi nghỉ trưa, họ vào một khu rừng để quay.
An Thành.
Mặc Trì Úy gần như cả đêm không nhắm mắt, nhìn Kiều Phi Nhi vừa từ phòng mổ trở về, anh xoa xoa thái dương, cầm điện thoại di động ra khỏi phòng.
Chương 225: Mượn cơ hội xử lý cô
Đứng trên ban công của khu cấp cao, anh gọi cho Đường Tâm Nhan.
Một điếu thuốc được kẹp trên ngón tay mảnh khảnh kia, anh nhấp một ngụm, phả ra làn khói trắng giữa môi và mũi.
Có tiếng chuông, nhưng không có ai trả lời.
Nhìn chiếc điện thoại tự động cúp máy vì không có ai trả lời, Mặc Trì Úy nheo lại đôi mắt thâm sâu, vẻ mặt nghiêm nghị. Thay vì gọi Đường Tâm Nhan, anh gọi cho đạo diễn Hầu.
Biết hôm nay Đường Tâm Nhan sẽ đến trấn Quan quay phim, anh mím đôi môi mỏng kêu Giản Thành đến gặp Kiều Phi Nhi, người đã qua cơn nguy kịch, còn mình thì sải bước rời đi.
Trong khu rừng rậm đang diễn ra cảnh quay thứ hai mươi tám của bộ phim “Mỹ nhân truyền kỳ”.
Giang Na Nhi đứng sang một bên nhìn Đường Tâm Nhan đang đóng vai tình nhân với Phượng Cừ, trong lòng cô ta rất ghen tị. Nếu nhân vật nữ thứ là cô ta thì cô ta có thể diễn cùng với Phượng Cừ.
Nhìn thấy Phượng Cừ ôm Đường Tâm Nhan vào lòng và dịu dàng an ủi cô, Giang Na Nhi nắm chặt hai lòng bàn tay và răng cắn như muốn vỡ ra.
Vậy mà cô ta lại thủ vai nữ thứ ba trong kịch bản và không có cảnh đóng chung với nam chính.
Đạo diễn Hầu hô “cắt” rồi giơ ngón tay cái lên cho Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ: “Hai người vừa diễn rất tốt.”
Sau đó, anh ta quay sang nhìn Giang Na Nhi đang đứng một bên: “Na Nhi, tiếp theo là cảnh của cô với Tâm Nhan, cô biểu hiện cho tốt, đừng bày trò như lần trước làm chậm tiến độ của đoàn phim.”
Giang Na Nhi đương nhiên hiểu rằng Đạo diễn Hầu đang nói về bệnh tiêu chảy của mình. Nhìn thấy các nhân viên khác lén lút che miệng cười thì sắc mặt của cô ta lúc trắng lúc xanh.
Cúi đầu, đảo mắt nhìn quanh, trong đầu hiện lên một kế hoạch trả thù Đường Tâm Nhan.
“Nghỉ ngơi năm phút, Tâm Nhan và Na Nhi chuẩn bị cho cảnh thứ ba mươi ba.”
Diệp Nhiễm mang đến một cái ghế đẩu nhỏ, bảo Đường Tâm Nhan ngồi xuống, rót một ly nước sôi từ phích nước đưa cho cô: “Tâm Nhan, cậu vừa biểu diễn rất tốt, thật là vui khi được xem cậu và Phượng Cừ biểu diễn.”
Đường Tâm Nhan cong môi: “Chính vì anh ấy diễn xuất tốt nên tớ mới có động lực.”
“Mà này, cảnh giữa cậu và Giang Na Nhi chuẩn bị lăn xuống đồi, cậu có chắc là không tìm người thay thế không?”
Đường Tâm Nhan liếc nhìn con dốc không quá thoải, lắc đầu: “Tuy rằng chỉ là đóng phim, nhưng chúng ta cũng phải chú ý sự chân thực, phải chuyên tâm không ngại gian khổ. Có rất nhiều diễn viên tài năng, bọn họ không bao giờ cần có người thay thế.”
Diệp Nhiễm gật đầu: “Cậu thật là lợi hại, nếu như là tớ thì tớ không dám lăn xuống một con dốc cao như vậy đâu.”
Đường Tâm Nhan uống một ngụm nước, đưa cốc cho Diệp Nhiễm: “Thật ra tớ cũng sợ, nhưng không có cách nào, muốn diễn tốt, diễn thật thì phải vượt qua tâm lý sợ hãi.”
Cảnh phim thứ ba mươi ba bắt đầu.
Ôn Ý do Đường Tâm Nhan thủ vai sắp vô tình trượt chân xuống sườn đồi thì gặp Hoa Hoa đi ngang qua, cầu xin Hoa Hoa tìm người giải cứu cô.
Huấn luyện viên võ thuật trong đoàn đã dạy Đường Tâm Nhan cách lăn xuống để tránh bị thương Sau khi đạo diễn Hầu nói diễn, Đường Tâm Nhan giả vờ vấp ngã và vô tình lăn xuống sườn đồi.
Giang Na Nhi đi ngang qua cô, cô ôm lấy chân của Giang Na Nhi, khuôn mặt tái nhợt cả lại: “Chân tôi ngã bị thương, cô có thể tìm người cứu tôi…”
Biểu cảm, giọng điệu và động tác của cô ấy đều được thể hiện rất tốt.
Đến lượt Giang Na Nhi lên tiếng nhưng cô ta mở miệng không nói lời nào, một lúc sau mới nhìn về phía đạo diễn nói: “Làm lại lần nữa, tôi quên lời rồi.”
Đạo diễn Hầu chỉ có thể bắt Đường Tâm Nhan làm lại.
Sau khi lăn xuống sườn đồi nhiều lần, cánh tay trắng bóc của Đường Tâm Nhan giấu dưới lớp trang phục chắc chắn bị bầm tím, cả người cũng mệt mỏi, nhưng Giang Na Nhi hoặc là quên lời hoặc biểu cảm của cô ấy không đúng với cảnh này, chính Giang Na Nhi đã nắm lấy cơ hội để chơi xấu Đường Tâm Nhan.
Chương 226: Mặc Trì Úy đến Trấn Quan
Giang Na Nhi trong lòng vô cùng đắc ý vì cuối cùng cũng tìm được cơ hội tốt để trừng trị Đường Tâm Nhan.
Cô ta cố tình không nhớ lời thoại, biểu cảm khuôn mặt và cử chỉ của cô ta cũng không ăn khớp, ngay cả đạo diễn cũng không thể làm gì cô ta, chỉ còn cách quay đi quay lại cùng một phân cảnh.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ trên núi lăn xuống hết lần này đến lần khác, sự uất hận đang đè nén trong lòng cô ta cuối cùng cũng vơi đi một nửa. Nhưng cô ta vẫn không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội lần này, cô ta chỉ muốn Đường Tâm Nhan cứ thế ngã lên ngã xuống, tốt nhất là ngã cho đến khi toàn thân đầy sẹo.
Sau khi “no good” lần thứ bảy, đạo diễn Hầu bắt đầu nổi giận, anh ta đứng dậy từ phía sau máy quay và nghiêm khắc trừng mắt nhìn Giang Na Nhi: “Bây giờ tôi đang quay phim. Bất kể cô có thù hằn ân oán cá nhân gì đi chăng nữa thì cũng đừng mang cảm xúc của cô vào làm ảnh hưởng đến cảnh quay.”
Giang Na Nhi nhìn đạo diễn Hầu với ánh mắt đầy tủi thân, cong môi nũng nịu nói: “Đạo diễn Hầu, tôi hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi thực sự không cố ý làm khó Tâm Nhan mà.”
Đường Tâm Nhan từ trên mặt đất đứng lên, sau khi nhân viên dặm lại lớp trang điểm cho cô, cô nhìn về phía đạo diễn Hầu: “Đạo diễn Hầu, chúng ta tiếp tục quay thôi, nếu không trời sẽ tối đó.”
Đạo diễn Hầu đánh giá cao sự chuyên nghiệp của Đường Tâm Nhan. Đã diễn nhiều lần ngã như vậy nhưng cô không phàn nàn kêu ca hay bày tỏ sự bất mãn. Cô gần như có thể sánh với những diễn viên gạo cội trong ngành này. Trong tương lai, chắc chắn cô sẽ có tiền đồ vô cùng xán lạn.
Ngược lại, là Giang Na Nhi, tinh ý nhìn một cái là thấy cô ta đang nhân cơ hội này để trả đũa người khác. Tính cách như thế này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chỉ hủy hoại danh tiếng của cô ta, còn tương lai, chắc chắn sẽ không có một nhà sản xuất nào muốn tìm cô ta hợp tác đóng phim.
Đạo diễn Hầu nhìn về phía Đường Tâm Nhan gật đầu: “Vất vả cho cô rồi.”
Đường Tâm Nhan lại đi đến sườn núi rồi ngã xuống, vết bầm tím trên cánh tay khiến cô đau đến nỗi tim cô run lên, nhưng để thực hiện tốt cảnh quay này, cô đã chịu đựng đau đớn và diễn một cách hoàn hảo nhất có thể, lăn xuống nơi mà lát nữa Giang Na Nhi sẽ đi qua.
Vốn nghĩ rằng đạo diễn Hầu đã khiển trách Giang Na Nhi, thì lần này cô ta sẽ tập trung quay phim, nhưng cô ta vẫn như những lần trước, nói được nửa lời thoại lại bắt đầu ấp a ấp úng.
Kết quả đương nhiên lại là “no good”.
Đạo diễn Hầu sắp nổi trận lôi đình, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng xen lẫn tức giận: “Cô Giang đây là đang cố ý trả thù người khác sao?”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán thì nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ trong rừng trúc lưa thưa. Chờ anh đến gần, sau nhìn rõ dung mạo, tất cả đều cất lời chào hỏi anh. Đường Tâm Nhan đứng dậy khỏi mặt đất, giây phút cô nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô đã sững sờ.
Cô không ngờ rằng anh sẽ đến đây.
Anh hình như đã vội vàng đến đây, vì trên người anh vẫn là bộ vest tham dự tiệc sinh nhật của Ninh Hoan vào tối hôm qua, chỉ khác là bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác đen dài vừa phải, cổ áo sơ mi trắng bên trong vẫn sạch sẽ và gọn gàng, anh đứng đó với đôi chân dài thẳng tắp như một vị thần vừa giáng trần khiến người ta có cảm thấy xa cách nhưng phong thái vô cùng lẫm liệt.
Khuôn mặt tuấn tú như ẩn như hiện trong khung cảnh tràn ngập ánh sáng, những đường nét cương nghị, lạnh lùng xa cách, giống như băng giá của mùa đông khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ.
Đường Tâm Nhan biết rằng khi Mặc Trì Úy lạnh lùng, trên người anh sẽ toát ra hơi thở vô cùng khí thế, luôn là ánh mắt lạnh lẽo bức người khiến người ta rét run.
Khoảnh khắc Giang Na Nhi nhìn thấy Mặc Trì Úy xuất hiện, chân cô ta bắt đầu run lẩy bẩy. Nơi đây cách Thành phố An xa như vậy, làm sao anh ta có thể tới đây nhanh như vậy được? Hơn nữa, một đàn em của cô ta tham dự bữa tiệc sinh nhật của Ninh Hoan tối hôm qua mới nhìn thấy anh ta phớt lờ Đường Tâm Nhan, lại còn ôm Kiều Phi Nhi rời khỏi bữa tiệc nữa.
Về lý mà nói, anh ta đã có Kiều Phi Nhi, làm sao lại có thể đi quan tâm Đường Tâm Nhan nữa chứ?
Chương 227: Chồng thay cô trút giận (1)
Đạo diễn Hầu lờ mờ có thể đoán được rằng Mặc Trì Úy xuất hiện ở đây là vì Đường Tâm Nhan.
Trong làng giải trí có vô số chuyện nhà đầu tư thích minh tinh, hơn nữa Đường Tâm Nhan đã xinh đẹp lại thông minh, tính tình cũng tốt, không kiêu ngạo, không có gì ngạc nhiên khi Mặc Trì Úy bị cô hấp dẫn.
Lần trước Mặc Trì Úy muốn rút vốn đầu tư, đạo diễn Hầu biết đó là vì Đường Tâm Nhan. Cho nên sau khi Đường Tâm Nhan trở lại đoàn phim, đạo diễn Hầu cũng quan tâm đến cô nhiều hơn.
Chỉ là Giang Na Nhi năm lần bảy lượt cố tình diễn không tốt cảnh quay hôm nay, anh ta cũng đã giáo huấn cô ta nhưng Giang Na Nhi vẫn cố tình không tỉnh ngộ, cảnh quay của cô ta cũng đã quay được một nửa nên cũng không thể đổi diễn viên giữa chừng.
Đạo diễn Hầu lau mồ hôi lạnh trên trán, vì sợ Mặc Trì Úy không vui, sẽ lại ra mặt giúp Đường Tâm Nhan và rút vốn đầu tư.
Nghe thấy anh chỉ yêu cầu biên kịch thay đổi tình tiết trong phim để cho Giang Na Nhi diễn cảnh lăn xuống núi, đạo diễn Hầu trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta vội vàng gật đầu lia lịa: “Tôi sẽ thảo luận với biên kịch làm thế nào để làm cho tình tiết Giang Na Nhi ngã xuống núi phù hợp với kịch bản.”
Mặc Trì Úy liếc nhìn đạo diễn Hầu bằng ánh mắt xuyên thấu: “Cô ta đã bắt Đường Tâm Nhan ngã bao nhiêu lần, thì bắt cô ta phải ngã gấp đôi số đó.”
Đạo diễn Hầu bị ánh mắt của Mặc Trì Úy làm cho sửng sốt, không dám nói không, gật đầu nói: “Được.”
Giang Na Nhi thấy Mặc Trì Úy đang bị nhóm người đạo diễn Hầu vây quanh, cô ta cũng không biết anh ta đã nói gì với đạo diễn Hầu nhưng cô ta có một dự cảm chẳng lành.
Cô ta cắn môi, muốn đi nói với đạo diễn Hầu rằng tâm trạng của mình đã tốt trở lại, có thể quay một lần là qua nhưng đạo diễn Hầu nói với cô ta rằng sẽ tạm thời thay đổi cảnh quay, để cô ta qua một bên nghỉ ngơi trong giây lát.
Giang Na Nhi đi qua một bên ngồi xuống, cô kêu trợ lý rót cho mình một cốc nước, vừa uống một hớp, nước nóng bỏng, cô ta bực bội hắt nước lên người trợ lý, tiện tay véo người trợ lý: “Cô muốn tôi bỏng chết à?”
Trợ lý nhìn Giang Na Nhi với vẻ mặt đau khổ, không dám nói lời nào, chịu đựng vết bỏng, rót thêm một cốc nước, đưa cho cô ta.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tâm Nhan rất muốn tiến tới giáo huấn Giang Na Nhi vài câu nhưng suy đi nghĩ lại cô tốt nhất vẫn nên kìm lại thì hơn.
Dù gì thì đó cũng là trợ lý của Giang Na Nhi, nếu cô giúp cô ấy như thế này, có lẽ về sau, Giang Na Nhi sẽ càng không vừa mắt trợ lý của mình, giúp cô ấy chẳng khác nào làm hại cô ấy.
“Chưa từng thấy người nào độc ác xấu xa như Giang Na Nhi. Làm trợ lý cho cô ta, nhận được vài đồng lương mà chẳng khác nào phải lên núi đao xuống biển lửa.” Diệp Nhiễm ôm lấy cánh tay Đường Tâm Nhan, dựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng nói: “Vẫn là Tâm Nhan tốt bụng. Cho dù tớ có làm sai điều gì, cậu sẽ không đối xử với tớ giống như Giang Na Nhi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm tán gẫu một hồi, suy nghĩ của họ lại đổ dồn trên người Mặc Trì Úy.
Từ khi anh tới, anh cũng không đến tìm cô, anh chỉ ngồi trên chiếc ghế vừa được nhân viên chuyển đến, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đôi mắt thâm sâu nheo lại.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và lãnh đạm của anh, cô có chút hốt hoảng.
Cô không biết rõ anh tới nơi này làm gì. Nhà đầu tư đến tham quan phim trường?
Anh trông không giống một người nhàn nhã như vậy. Hơn nữa, có một chút mệt mỏi giữa đôi lông mày đang nhíu chặt của anh, có thể là do anh hôm qua anh đã không nghỉ ngơi đầy đủ.
Tối qua anh không gọi cho cô, sáng nay anh có gọi đến, nhưng cô lại tắt máy không nghe. Lẽ nào anh chạy tới đây là để tìm cô bàn chuyện làm thủ tục ly hôn?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim cô bắt đầu co rút đau đớn.
Hóa ra trước mặt anh, cô lại không có tương lai như vậy.
Cho dù giữa anh và Kiều Phi Nhi thực sự có gì đó, cô cũng không nỡ ly hôn với anh.
Giây phút cô đang trầm tư suy nghĩ về chuyện đó, không để ý đến ánh mắt cô lại rơi trên người anh. Nó quá mức lộ liễu, muốn không để ý cũng rất khó.
Người đàn ông phun ra một làn khói rồi đột nhiên nhướng mắt nhìn về hướng cô. Khi mắt cô đụng phải đôi mắt tĩnh lặng và lạnh lẽo như giếng nước ngàn năm của anh, trái tim của cô chợt lỡ một nhịp.
Chương 228: Chồng thay cô trút giận (2)
Đôi mắt của anh sâu thẳm như một dòng xoáy nguy hiểm, như muốn nuốt chửng cô vào trong.
Đường Tâm Nhan không dám nhìn anh quá lâu, sau vài giây, cô quay mặt đi, giơ tay vén một lọn tóc từ má ra sau tai, khuôn mặt bị đầu ngón tay chạm vào hơi nóng lên.
Giang Na Nhi nhìn thấy cảnh này trong mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con cáo già!”
Hiện tại vẫn đang ở phim trường mà cô ta còn to gan trắng trợn câu dẫn Mặc Trì Úy bằng ánh mắt! Đúng là đồ không biết xấu hổ!
Mình không tin Mặc Trì Úy đã có Kiều Phi Nhi rồi mà vẫn ra mặt giúp Đường Tâm Nhan. Hôm nay Mặc Trì Úy đến đây, hẳn là để vạch rõ ranh giới với cô ta, nếu không, anh ta sẽ không ngồi yên ở đó, không nói một lời.
Giang Na Nhi càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười dương dương tự đắc.
Đường Tâm Nhan ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tập trung đọc kịch bản, cố gắng không để mình phân tâm. Nhưng nơi đâu có anh xuất hiện, cô liền cảm thấy toàn thân không được tự do thoải mái.
Rõ ràng là không khí trên núi rất trong lành và dễ chịu nhưng vì sự có mặt của anh, cô cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên loãng hơn.
Cô không thể đọc vào đầu bất kỳ từ nào trong kịch bản.
Mặc Trì Úy gạt nhẹ tàn thuốc ở đầu ngón tay, nhìn người con gái đang mặc trang phục quay phim ngồi quay lưng về phía mình, ánh mắt anh trầm mặc và sâu thẳm.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn người đàn ông phía sau từ khóe mắt, từ lúc ban nãy, khi cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt của anh luôn đổ dồn trên người cô. Nóng rực và không hề che giấu.
Cô bị anh nhìn đến nỗi da đầu tê rần rần, như ngồi trên đống lửa.
“Tâm Nhan, cậu làm sao vậy?” Diệp Nhiễm nhìn thấy trên chóp mũi của Đường Tâm Nhan lấm tấm mồ hôi, lấy khăn giấy ra lau cho cô: “Có phải là chồng cậu đang ở đây nên cậu thấy căng thẳng đúng không?
Đường Tâm Nhan phủ nhận mà không cần suy nghĩ: “Không đời nào!”
Không muốn lại bị ảnh hưởng bởi anh nữa, cô đeo tai nghe vào, vừa đọc kịch bản vừa nghe nhạc.
Nửa tiếng sau.
Đạo diễn Hầu yêu cầu Đường Tâm Nhan và Giang Na Nhi tiếp tục quay. Sau khi nói với hai người về tình tiết mới được sửa đổi, Giang Na Nhi lắc đầu nguầy nguậy: “Tại sao tôi lại phải lăn từ trên núi xuống? Tôi không muốn.”
“Nếu như cô không làm theo kịch bản, tức là cô vi phạm hợp đồng.” Đạo diễn Hầu không muốn nói gì thêm với Giang Na Nhi: “Khẩn trương lên, nếu cô cứ lề mà lề mề thế này, trời sẽ tối đấy.”
Đạo diễn Hầu là một đạo diễn nổi tiếng trong giới, nếu đắc tội với anh ta, Giang Na Nhi đừng mong nghĩ tới sẽ được đóng phim của anh ta. Cô ta nghiến răng nghiến lợi bước lên sườn núi.
Không có ai hướng dẫn cô ta nên khi lăn xuống núi, cánh tay, toàn thân và thắt lưng của cô ta đều bị thương, cô ta đau đến mức quên cả lời thoại.
Lại là “no good”, quay lại.
Sau khi quay đi quay lại vài lần, Giang Na Nhi cảm thấy xương cốt gần như rã rời nhưng đạo diễn Hầu vẫn không hài lòng, hết lần này đến lần khác bắt cô ta quay lại.
Quay đến lần thứ mười, Giang Na Nhi chợt hiểu rằng Mặc Trì Úy đến đây là để trút giận cho Đường Tâm Nhan. Cô ta cho rằng mình đã làm rất tốt nhưng đạo diễn Hầu vẫn không hài lòng, rõ ràng đây là chỉ thị của Mặc Trì Úy.
Quay đến lần thứ mười bốn, Giang Na Nhi cảm giác cô ta đã bước một chân vào quỷ môn quan, toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng là vết thương, cảm giác trước ngực như có tảng đá lớn đè nặng tới nỗi thở không nổi.
Đến lần thứ mười lăm, đạo diễn Hầu cuối cùng cũng hô dừng lại, ngay khi cô đang nghĩ phân cảnh này đã trôi qua, giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy lại vang lên: “Đạo diễn Hầu, đã muộn rồi, cảnh này để ngày mai hãng quay tiếp. Tối nay tôi sẽ mời cả đoàn đi ăn.”
Giang Na Nhi toàn thân tràn ngập máu lạnh, cô ta nhìn Mặc Trì Úy sắc mặt tái nhợt, muốn nói gì đó, trợ lý liền ôm cô ta lại nói nhỏ: “Chị Na Nhi, sau này chị đừng gây chuyện với Đường Tâm Nhan. Cô ta bây giờ đã có người chống lưng đằng sau rồi, chị không còn là đối thủ của cô ta nữa đâu ”.
Chương 229: Cô là người phụ nữ của anh
Giang Na Nhi đưa tay tát trợ lý của mình một cái, sắc mặt trắng bệch: “Chuyện của tôi không cần cô nhiều lời.”
Trợ lý đã có lòng tốt đã nhắc nhở cô ta nhưng thay vào đó lại bị ăn tát, một tia oán hận thoáng qua trong mắt, cô ấy không dám nói gì nữa, bước sang một bên, cụp mi xuống, âm thầm rơi lệ.
Thấy vậy, các nhân viên trong đoàn làm phim đều thầm chửi rủa Giang Na Nhi.
Loại diễn viên mà ngay cả trợ lý của mình cũng đánh, cũng tát như vậy thì sau này ai dám hợp tác với cô ta? Hành vi của cô ta chỉ đơn giản là tự vả vào mặt mình.
Một tay đút túi quần, Mặc Trì Úy liếc nhìn Giang Na Nhi đang tức giận đùng đùng, từ đôi môi mỏng như lưỡi dao phun ra một câu lạnh lùng: “Đường Tâm Nhan hiện tại đã là người phụ nữ của tôi. Sau này nếu cô lại muốn giở trò với ai thì cũng phải xem xem cô có khả năng đó không nhé.”
Một sự uy hiếp rõ ràng.
Khóe miệng Giang Na Nhi giật giật, muốn nói gì đó để biện minh cho bản thân nhưng sau khi đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Trì Úy, cô ta nuốt xuống lời đang định nói.
Nếu Giang Na Nhi dám nói không, anh có thể sẽ bóp cô ta chết ngay tại chỗ.
Ánh mắt của người này quá đáng sợ.
Giang Na Nhi cúi xuống đầu, bị Mặc Trì Úy làm cho đến sợ tới mức xua tay: “Nếu như ngày mai quay tiếp thì cứ để ngày mai. Tôi còn có việc phải làm. Tôi đi trước vậy.”
Nói xong, lôi kéo cơ thể đầy thương tích, đau đớn, mệt mỏi, nhanh chóng rời đi, như thể sau lưng đang có người muốn giết cô ta vậy.
Ngồi trong xe bảo mẫu, nước mắt của Giang Na Nhi trào ra vì bất mãn và đau khổ.
Cô ta thực sự không thể hiểu nổi tại sao Đường Tâm Nhan lại có thể tìm được một người chống lưng tốt như vậy, mỗi lần cô muốn trả đũa Đường Tâm Nhan thì kết quả cô ta đều là người phải gánh chịu tất cả.
Nếu như cô ta cũng có thể tìm được người chống lưng có quyền có thế thì tốt biết mấy.
Sau khi Giang Na Nhi rời đi, trợ lý của Phượng Cừ bước tới và đưa cho Đường Tâm Nhan một tuýp thuốc mỡ: “Anh Cừ đã vội đến sân bay rồi. Anh ấy nói rằng cô chắc chắn đã bị thương trong lúc đóng phim nên nhờ tôi mang thuốc này đến cho cô.”
“Cảm ơn.” Đường Tân Nhan đang định nhận lấy thuốc thì đột nhiên một bàn tay mảnh khảnh vươn tới, cầm thuốc trước cô một bước, lại còn ném tuýp thuốc một đường parabol bay xa tít tắp.
Đường Tâm Nhan quay đầu nhìn hóa ra là Mặc Trì Úy, không biết anh đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, cô giậm chân tức giận: “Sao anh lại làm thế?”
Vừa rồi cô còn cảm động khi thấy anh ra mặt giúp cô, còn độc đoán nói với Giang Na Nhi rằng cô là người phụ nữ của anh. Nhưng cảm động thì cảm động, anh cũng không nên thô lỗ vứt thuốc mà trợ lý của Phượng Cừ đã đưa cho cô.
Trợ lý của Phượng Cừ thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, biết anh là nhà đầu tư, không dám đắc tội với anh,nên gãi đầu nói với Đường Tâm Nhan rằng anh ta đi trước.
Những người còn lại đang bận rộn thu dọn đồ đạc, ngoại trừ Diệp Nhiễm, không ai để ý đến động tĩnh giữa Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy đang đứng bên này.
Diệp Nhiễm cắn môi, bước lên kéo Đường Tâm Nhan ra sau bảo vệ cô, tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt băng giá của Mặc Trì Úy: “Anh Mặc, nếu anh đã không chung thủy với Tâm Nhan, thì xin anh từ nay về sau đừng chọc cô ấy nữa.”
Thấy Diệp Nhiễm đột nhiên chạy đến giúp cô “ra mặt”, Đường Tâm Nhan vô cùng sửng sốt.
Mặc dù hai người là bạn thân nhưng cô vẫn không muốn bạn bè xen vào chuyện giữa cô và Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy híp mắt lại, toàn thân càng ngày càng lạnh, đường nét trên mặt lộ ra tia sắc lạnh: “Cô mau tránh ra.”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm, khí thế hung hăng, Đường Tâm Nhan không dám nói gì với anh vào lúc này, nhưng Diệp Nhiễm thế mà lại không hề sợ hãi, cô ta giang hai tay, muốn đẩy Mặc Trì Úy ra.
Nhưng đầu ngón tay của cô ta còn chưa chạm vào góc áo của Mặc Trì Úy, vì anh vốn không thích bị một người phụ nữ xa lạ chạm vào, chẳng hề thương hoa tiếc ngọc hung hãn đẩy cô ta ra xa.
Chương 230 : Mặc Trì Úy, anh có thích tôi không?
Diệp Nhiễm nhếch nhác ngã xuống đất, xoa xoa khuỷu tay, nước mắt đau đớn không ngừng dâng lên trong đôi mắt. Cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông tuấn tú từ đầu đến cuối chưa từng nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Đường Tâm Nhan, trong lòng đau nhói.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đẩy Diệp Nhiễm xuống, cô đã sững sờ mất vài giây. Sau khi phản ứng kịp, cô bước đến bên Diệp Nhiễm và đỡ cô ta dậy.
Diệp Nhiễm vốn tưởng rằng Đường Tâm Nhan sẽ an ủi mình, dù sao cũng vì ra mặt giúp cô nên cô ta mới bị đẩy ngã. Không ngờ, Đường Tân Nham cau mày nói: “Tớ biết cậu là vì tốt cho tớ, nhưng chuyện giữa tớ và anh ấy, vẫn nên để tớ tự giải quyết. Sau này cậu đừng kích động như vậy nữa!”
Nước mắt tích tụ trong hốc mắt của Diệp Nhiễm chợt trào ra. Cô ta không biết là vì sự tàn nhẫn của Mặc Trì Úy hay vì lời trách cứ của Đường Tâm Nhan nữa.
Giơ bàn tay lên lau nước mắt trên mặt, đôi môi Diệp Nhiễm run rẩy, không nói gì, vừa khóc vừa bỏ chạy.
Đường Tâm Nhan muốn đuổi theo cô ta, nhưng cô vẫn quyết định giải quyết vấn đề giữa cô và Mặc Trì Úy trước. Nếu anh đã đuổi theo đến trấn Quan này rồi, có một số chuyện hai người cũng cần phải nói rõ ràng.
Thấy Đường Tâm Nhan không đuổi theo Diệp Nhiễm, Mặc Trì Úy đại khái có thể đoán được suy nghĩ của cô, anh bước đến chỗ cô, hất cằm chỉ về hướng lối ra: “Xe của tôi đỗ ở đó. Em thu dọn đồ rồi chúng ta rời đi.”
Đường Tâm Nhan nhìn anh với ánh mắt phức tạp, nhưng cũng không từ chối.
Thu dọn đồ đạc xong, cô xách túi theo sau anh đi về phía lối ra. Mới đi được vài bước, anh đột ngột dừng lại. Cô luôn cúi đầu từ nãy đến giờ nên cô không biết anh sẽ dừng lại, cái đầu nhỏ của cô bất ngờ đập vào lưng anh. Chóp mũi xinh đẹp truyền đến một trận đau buốt.
Cô đang định đưa tay lên xoa mũi, anh đột nhiên quay người lại, giật lấy chiếc túi xách cô đang cầm rồi mặt không biến sắc khoác túi lên vai mình. Thấy hành động của anh, mũi cô chua xót.
Chẳng trách chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã rung động rồi, anh tinh tế hơn Phó Tư Thần, lại rất chu đáo, quan tâm cô, mọi thứ nhỏ nhặt hàng ngày anh làm đã khiến trái tim chai sạn của cô rung động.
Làn gió nhẹ phả vào người, mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi, đầy nam tính khiến cô cảm thấy vừa quen vừa lạ. Cô khịt khịt chóp mũi vẫn còn hơi ê ẩm, theo sau anh tiếp tục đi về phía trước.
Đi mất gần mười phút, cả hai cuối cùng cũng đến lối ra. Chiếc Bentley màu đen của anh đỗ bên đường, anh mở cửa ghế phụ cho cô, cô do dự rồi đi về phía băng ghế phía sau. Vừa mở cửa, anh đóng sầm lại, siết chặt cổ tay cô rồi hùng hổ, mạnh mẽ ôm cô nhét vào ghế phụ.
Đường Tâm Nhan nghĩ đến cảnh anh rời khỏi bữa tiệc cùng với Kiều Phi Nhi tối hôm qua, trong lòng cô không khỏi có chút bực bội.
Mặc Trì Úy trở lại ghế lái, nhìn nghiêng sang người con gái với hàng mi dài rủ xuống, giống như một người phụ nữ yên tĩnh, anh cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Động tác của anh quá đột ngột khiến Đường Tâm Nhan choáng váng, cơ thể bất giác căng thẳng, hàng lông mi dài run lên như cánh bướm, khuôn mặt tuấn tú của anh ở rất gần cô, gần đến nỗi hàng mi dài của cô lướt qua làn da anh. Nó ngứa ngáy khiến hơi thở của anh bỗng hỗn loạn.
Thắt dây an toàn cho cô, anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt trầm lặng và sâu thẳm, bí ẩn không thể thăm dò.
Đường Tâm Nhan nhìn thẳng vào khuôn mặt cách cô rất gần, căng thẳng mím môi: “Mặc Trì Úy, anh có thích tôi không?”