• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 734-740 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 734: Hương vị hạnh phúc


Đường Tâm Nhan chỉ chuẩn bị vài món đơn giản, còn đặc biệt làm cho con trai một bát sủi cảo mà cậu bé thích nhất, chuẩn bị xong xuôi, cô mới đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, bế con trai lên.


“Ăn xong thì lập tức biến đi, nhà tôi không chứa chấp anh.”


Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, có điều khi dỗ con ăn sủi cảo cô lại vô cùng dịu dàng.


“Được, anh đồng ý với em, anh sẽ không ăn vạ ở đây nữa.”


Mặc Trì Úy không phản bác, cầm lấy chiếc đũa trong tay, có điều anh vừa ăn được vài miếng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.


Ánh mắt Mặc Trì Úy đột nhiên trở nên sắc bén.


“Em trông con để tôi đi mở cửa.” Không đợi cô có phản ứng gì, anh đã rời khỏi phòng bếp, đi thẳng tới phía cửa.


Mặc Trì Úy mở cửa nhà ra, khi anh nhìn thấy Trình Tử Thanh cười tươi đứng trước cửa, khuôn mặt tuấn tú vốn đã lạnh lùng nay càng thêm lạnh lẽo như băng.


“Mặc Trì Úy? Sao anh lại ở đây?” Trình Tử Thanh vẫn luôn cho rằng người mở cửa chắc chắn là Đường Tâm Nhan, nhưng không ngờ người đứng trước mặt anh ta lại là Mặc Trì Úy, là kẻ thù khiến người phụ nữ của mình rời khỏi mình.


Khóe môi Mặc Trì Úy khẽ cong lên.


“Vì sao không thể là tôi? Trình Tử Thanh, anh trăm phương ngàn kế nghĩ cách tiếp cận người phụ nữ của tôi, anh cho rằng tôi sẽ thờ ơ sao?” Môi mỏng của Mặc Trì Úy khẽ mở, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.


Trình Tử Thanh không ngờ lúc này Mặc Trì Úy lại có thể nghênh ngang vào nhà như vậy, lẽ nào Đường Tâm Nhan đã tha thứ cho anh rồi?


Không, không thể nào, Đường Tâm Nhan hận Mặc Trì Úy đến mức nào, khoảng thời gian vừa qua anh ta có thể thấy rõ.


“Tâm Nhan, cô có ở nhà không?”


Trình Tử Thanh đột nhiên la lớn.


Đường Tâm Nhan đang cho con trai ăn sủi cảo, nghe thấy tiếng Trình Tử Thanh thì không khỏi nhướng mày, anh ta tới thật là đúng lúc.


Khẽ lau miệng cho con trai, Đường Tâm Nhan đi ra khỏi nhà ăn.


“Tâm Nhan, tôi mua món Trung mà cô thích nhất tới này.” Trình Tử Thanh nhìn thấy Đường Tâm Nhan lập tức giơ cái túi trong tay ra, khuôn mặt lại khôi phục vẻ tươi cười ấm áp.


“Được, anh mau vào đi.” Đường Tâm Nhan cười nói.


Trình Tử Thanh trực tiếp đi qua người Mặc Trì Úy, bước vào nhà.


Cô gái này có thể dễ dàng để Trình Tử Thanh vào nhà vậy sao? Thấy Đường Tâm Nhan trò chuyện vui vẻ với Trình Tử Thanh, trong lòng Mặc Trì Úy tràn đầy đố kỵ.


“Tới đây cùng ăn đi.” Đường Tâm Nhan cười nói.


Đáng chết, thấy dáng vẻ Trình Tử Thanh tự nhiên như ở nhà mình, không khác gì chủ nhà đang đánh giá thức ăn, Mặc Trì Úy không khỏi hừ một tiếng.


Có điều, anh vẫn đi vào nhà ăn.


“Tâm Nhan, mau ngồi xuống đi, đều là món cô thích đấy.” Trình Tử Thanh bày bữa tối lên bàn, vẻ mặt tươi cười nhìn cô.


Đường Tâm Nhan ôm lấy con trai ngồi bên cạnh Trình Tử Thanh, khuôn mặt nhỏ khẽ ánh lên một nụ cười.


“Tử Thanh, cảm ơn anh thời gian qua vẫn luôn chăm sóc tôi và con.” Đường Tâm Nhan gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Trình Tử Thanh.


Thấy Đường Tâm Nhan gắp thức ăn cho anh ta, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mình, sự đố kỵ càng dâng lên trong lòng Mặc Trì Úy, như một ngọn lửa cháu bừng bừng.


“Cô gái này, em muốn cứ phớt lờ sự tồn tại của anh như vậy sao?” Mặc Trì Úy không ngờ bản thân mình lại thiếu kiên nhẫn như thế.


Đường Tâm Nhan nhún nhún vai.


“Nếu anh cho rằng tôi phớt lờ anh, anh có thể đi bất cứ lúc nào, cửa lớn nhà tôi sẽ không ngăn anh rời đi đâu.” Đường Tâm Nhan cười nói, có điều trong ánh mắt lại không có chút vui vẻ nào.


“Con trai, bố bế nào.”


Không thể làm gì được Đường Tâm Nhan, ánh mắt Mặc Trì Úy chuyển tới người con trai.


“Thằng nhóc thúi, không được đi.”


Thấy con trai đang ngồi trên ghế trẻ con không ngừng vươn tay về phía Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi nhíu chặt lông mày lại.


Mặc Trì Úy thuận lợi bế con trai lên, đi ra khỏi nhà ăn.


Trình Tử Thanh cũng không ở lại quá lâu, ăn bữa tối xong, Đường Tâm Nhan vẫn như cũ ra lệnh đuổi khách, tuy rằng rất khéo léo nhưng Trình Tử Thanh vẫn có thể hiểu ý cô.


“Tâm Nhan, cô định để anh ta ở lại sao?” Khi Trình Tử Thanh đi tới cửa, chỉ vào Mặc Trì Úy đang ôm con trai ở phòng khách nói.


Đường Tâm Nhan không ngờ Mặc Trì Úy lại tới lâu như vậy, nhưng dáng vẻ như chủ nhà của Trình Tử Thanh cũng khiến cô cảm thấy không thoải mái.


“Anh ấy là bố của Duệ Nhân.”


Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật mà cô không cách nào thay đổi được, đặc biệt là con trai lúc này lại vô cùng vui vẻ khi được ở bên bố.


“Được, tôi đi trước đây, cô tự mình suy nghĩ cẩn thận đi, đừng quên, anh ta còn có một người phụ nữ khác là Mạnh Bạch Chỉ.” Nói xong câu đó Trình Tử Thanh lập tức xoay người rời đi.


“Mặc Trì Úy, khi nào thì anh rời đi?”


Đường Tâm Nhan không đóng cửa mà trực tiếp đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, rõ ràng là có ý đuổi anh đi.


“Chờ con trai ngủ rồi anh sẽ về, không phải em có rất nhiều việc phải làm sao, mau đi làm đi, để anh trông con cho, không có vấn đề gì đâu.”


Mặc Trì Úy cười nói.


Đáng chết, sao anh lại biết cô có nhiều việc phải làm?


“Mặc Trì Úy, tên khốn kiếp nhà anh sao lại điều tra tôi? Anh có tư cách gì mà điều tra tôi? Chúng ta đã ly hôn rồi.” Đường Tâm Nhan hét lớn lên với Mặc Trì Úy.


Có lẽ vì giọng nói quá lớn, con trai đang nằm trong lồng ngực anh đột nhiên khóc lớn lên.


Ý thức được giọng mình đã dọa tới con trai, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy hối hận.


“Cục cưng, đừng khóc, con là nam tử hán, lớn lên còn phải bảo vệ mẹ nữa.”


Đường Tâm Nhan vừa định ôm lấy con thì bên tai đã vang lên tiếng dỗ con nhẹ nhàng của Mặc Trì Úy.


Thấy dáng vẻ dịu dàng của Mặc Trì Úy, con trai nằm trong lòng anh dần dần nở nụ cười, Đường Tâm Nhan không thể tin nổi, người này và cái người lạnh lùng bá đạo trên thương trường kia là cùng một người sao?


“Đi làm việc đi, nếu không ngày mai tạp chí xã hội lại giục đấy.”


Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.


“Tôi làm xong việc anh nhất định phải rời đi đấy.”


Khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ của con trai, Đường Tâm Nhan mới trở về phòng, bắt đầu làm nốt công việc ngày mai phải giao cho tổng biên tập.


Mặc Trì Úy ôm con trai về phòng.


Tuy rằng phòng không lớn nhưng Đường Tâm Nhan lại bố trí vô cùng ấm áp, đâu đâu cũng cảm thấy ấm cúng.


Làm việc tới gần rạng sáng, cô mới có thể hoàn thành hết các tài liệu, vội vàng gửi tới hòm thư điện tử của tổng biên tập.


Cuối cùng cũng đã làm xong, thật sự là quá mệt nỏi.


Đường Tâm Nhan đã ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này mới đứng lên, vươn vai vài cái rồi mới đi tới phòng con trai.


Chương 735: Xin lỗi, người chồng cũ là anh đây đã quá đát rồi


Cậu con trai đang ngủ rất say, nhưng điều Đường Tâm Nhan không ngờ là Mặc Trì Úy lại thực sự ngủ gục trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng con trai mình.


Ghế sô pha thực sự quá nhỏ, khiến tư thế của anh trông rất khó coi.


Người đàn ông thúi đáng ghét, anh cứ định ở đây mãi sao?


Lẽ nào anh đã quên rằng cô và anh đã ly hôn rồi sao?


Đường Tâm Nhan càng nghĩ lại càng tức giận, nhất là khi nghĩ đến việc Mặc Trì Úy bạc tình ngó lơ, không quan tâm đến hai mẹ con cô để chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ thì lửa giận trong lòng cô càng bùng cháy mạnh mẽ.


Cô nhặt chiếc gối bên cạnh sau đó đập thẳng lên người của Mặc Trì Úy.


Tuy rằng động tác rất nhanh nhưng đã khiến anh tỉnh dậy.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đứng ở bên cạnh mình, trên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười cưng chiều vô hạn.


“Đi ra ngoài, nhà của tôi không chứa chấp anh đâu.” Đường Tâm Nhan giận dữ hét lên.


Thấy cô có ý muốn đuổi anh rời đi, trên mặt Mặc Trì Úy tỏ vẻ bất lực.


“Được rồi, anh đi đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”


Nói xong, Mặc Trì Úy đành phải xoay người rời khỏi phòng.


Vừa bước ra khỏi nhà, Đường Tâm Nhan đã đóng sập cửa lại, không hề có ý định níu kéo anh ở lại.


Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, vẻ mặt Mặc Trì Úy chua xót, cô hận anh tới mức như thế này sao?


Nghĩ đến việc Trình Tử Thanh sống ở ngay bên cạnh nhà cô, đôi mắt hoa đào tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo của anh lập tức nheo lại một cách đầy nguy hiểm.


Mặc dù Mặc Trì Úy đã rời đi nhưng Đường Tâm Nhan làm việc liên tục trong thời gian dài lại không hề cảm thấy buồn ngủ.


Rốt cuộc anh có ý gì? Tại sao lại đến tìm cô nữa? Mặc Trì Úy, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi, đảo lộn cuộc sống của tôi?


Khó khăn lắm tâm trạng cô mới bình tĩnh trở lại mà bây giờ lại vì sự xuất hiện của Mặc Trì Úy nó lại làm dấy lên từng đợt sóng trong lòng cô.


Nghe Trì Chi Hành nói Cố Nhiễm Nhiễm mới biết hôm nay Mặc Trì Úy đã đi tìm Đường Tâm Nhan, ngay sáng sớm ngày hôm sau, Cố Nhiễm Nhiễm đã tức tốc chạy đến nhà Đường Tâm Nhan.


Mãi cho đến lúc rạng sáng Đường Tâm Nhan mới từ từ nhắm mắt lại, đang nằm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô thực sự rất buồn ngủ.


Nhưng vì sợ đánh thức con trai bảo bối nên Đường Tâm Nhan vội vàng đứng dậy đi mở cửa.


“Nhiễm Nhiễm, sao cậu đến sớm vậy?” Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng ở cửa.


Cô mệt mỏi thả mình trên ghế sô pha.


“Cậu tính như thế nào?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi thẳng, cô ấy tin Đường Tâm Nhan hiểu ý mình.


Đường Tâm Nhan khẽ nhướng mày.


“Cuộc sống của tớ sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, hơn nữa bây giờ tớ đang sống với con trai rất vui vẻ, không cần phải chen thêm người nào nữa, vì vậy anh ấy … sẽ không và cũng không đủ tư cách bước vào cuộc sống hạnh phúc của hai mẹ con tớ.”


Giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan rất cứng rắn, cương quyết.


Cố Nhiễm Nhiễm không ngạc nhiên trước câu trả lời của Đường Tâm Nhan, nhưng cô ấy cũng không thể đảm bảo liệu Mặc Trì Úy có tìm đến đây lần nữa hay không.


Bởi vì buổi chiều còn có chuyện, Cố Nhiễm Nhiễm đã ở nhà Tâm Nhan cả buổi sáng, nên đến trưa mới rời đi.


Sau khi cô ấy rời đi, Đường Tâm Nhan ngủ bù một lúc, mãi cho đến khi giọng nói của con trai vang lên bên tai, cô mới mở mắt.


Sau khi nhìn thời gian, thấy đã đến giờ con trai phải ăn trưa, Đường Tâm Nhan đẩy cậu bé vào phòng bếp, chuẩn bị làm một vài món mà cậu bé thích ăn.


Khi cô đang suy nghĩ xem nên làm món gì thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.


Lại là ai nữa đây? Lẽ nào là Nhiễm Nhiễm?


Đường Tâm Nhan đi ra mở cửa.


“Chào bà Mặc, đây là bữa trưa được chuẩn bị đặc biệt cho bà và con trai.” Có hai người đàn ông lạ mặt đứng trước cửa nhà, nhưng có điều trên tay hai người họ xách mấy hộp cơm mang về từ khách sạn nổi tiếng nhất thành phố.


“Các anh, đây là …” Khi nghe thấy hai người xưng hô với mình như vậy, Đường Tâm Nhan có chút kinh ngạc, bây giờ lại nhìn thấy hai người tay xách nách mang mấy hộp cơm, Đường Tâm Nhan thì lại càng thêm kinh ngạc, trong lòng tràn đầy khó hiểu.


“Cái này là được chuẩn bị cho cô và đứa nhỏ.”


Khi hai người đàn ông thấy cô vẫn chưa nhận lấy hộp cơm, họ dứt khoát đặt chiếc hộp dưới chân cô, sau đó quay người rời đi.


Khi Đường Tâm Nhan phản ứng lại thì hai người họ đã đi xa.


Nhìn mấy chiếc hộp xếp dưới chân mình, cô tỏ vẻ bất lực, nhưng lại cầm những chiếc hộp đến nhà ăn.


“Ting ting tang …” Vừa bế con trai đặt vào xe đẩy thì chuông điện thoại vang lên, Đường Tâm Nhan liếc nhìn một cái, thấy là số điện thoại của Mặc Trì Úy, cô liền cúp máy mà không chút nghĩ ngợi.


Điều mà cô không ngờ là điện thoại lại đổ chuông lần nữa.


Nhìn thấy đó vẫn là số điện thoại của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có chút tức giận, cô nhanh chóng ấn nút trả lời.


“Anh Mặc này, thân là chồng cũ của tôi đã bị tôi đuổi ra khỏi cửa rồi nhưng lại liên tục gọi điện cho người vợ cũ là tôi đây, anh không sợ người phụ nữ của mình sẽ lên cơn ghen sao?”


Giọng nói của Đường Tâm Nhan tràn đầy sự chế giễu.


Nghe rõ mồn một lời mỉa mai của cô, Mặc Trì Úy ở bên kia điện thoại thở dài bất lực.


“Em đã nhận được cơm trưa chưa? Những món đó đều là anh đã dặn dò bếp trưởng làm riêng cho em và con, dạo này em gầy lắm, ăn nhiều một chút nhé.” Giọng nói từ tính, mê hoặc như rượu ủ ngàn năm vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Đây là cái kiểu gì vậy? Chồng cũ quan tâm vợ cũ à? Hừ.


“Mặc Trì Úy, tôi không quan tâm mục đích của anh là gì, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Nếu như anh dám quấy nhiễu tôi, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, còn về chuyện anh bảo người mang cơm trưa đến cho tôi, xin lỗi, tôi sẽ không ăn đâu.”


Nói xong, Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, đổ hết phần cơm trưa mà nhân viên giao hàng vừa giao đến.


“Mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con nhé.”


Đổ sạch phần cơm trưa do bếp trưởng chuẩn bị, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy có chút áy náy với những người đầu bếp này, dẫu sao thì mỗi món ăn nấu ra, đều là hạnh phúc của họ.


“Cốc cốc cốc …” Tiếng gõ cửa lại vang lên khiến Đường Tâm Nhan thực sự bất lực, nhà cô khi nào lại có nhiều khách không mời như vậy?


Đầu mày cau chặt nhưng cô vẫn đi ra mở cửa.


“Bà Mặc, đây là bữa trưa của bà và cậu chủ nhỏ.”


Lại là hai nhân viên giao hàng lúc nãy, trong tay họ lại cầm những món y sì.


“Mấy người không thấy nhàm chán sao? Tôi sẽ không nhận đâu.”


Hai người đàn ông trực tiếp đặt bữa trưa dưới chân của Đường Tâm Nhan.


“Bà Mặc, tổng giám đốc Mặc đã dặn dò, nếu như cô đổ đồ ăn đi, chúng tôi sẽ lại giao đến tiếp.”


Hai người đàn ông cung kính nói.


Mặc Trì Úy chết tiệt, anh thật là vô vị.


Đường Tâm Nhan không thèm nghĩ ngợi, ném đồ ăn dưới chân vào thùng rác trước cửa, rồi đóng sập cửa lại.


Sau khoảng nửa giờ, cửa lại vang lên.


“Nếu mấy người còn dám giao đồ ăn nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát.”


Đường Tâm Nhan mở cửa, hét vào mặt hai người đang đứng bên ngoài.


“Bà Mặc, nếu cô không ăn những đồ ăn này, chúng tôi … chúng tôi và các đầu bếp trong nhà hàng sẽ bị đuổi việc mất.”


Một trong hai người đàn ông mở miệng tràn đầy cầu khẩn.


Chương 736: Mặc Trì Úy, đồ khốn kiếp nhà anh


Nghe được những lời này của nhân viên giao hàng, lửa giận trong lòng Đường Tâm Nhan càng bùng cháy mãnh liệt.


Cô trực tiếp gọi đến số điện thoại của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cứ nghĩ rằng dãy số này đã không còn trong trí nhớ của cô nữa, nhưng không ngờ cô lại rất tự nhiên mà bấm dãy số đó, không thiếu lấy một số nào.


Có lẽ số điện thoại này đã in sâu vào tim cô rồi.


Điện thoại đổ chuông hai tiếng, bên kia nghe máy.


“Mặc Trì Úy, tại sao anh lại lấy nhân viên giao hàng ra để uy hiếp tôi? Anh không cảm thấy hành vi như vậy rất bỉ ổi, rất vô liêm sỉ à?” Không đợi Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia lên tiếng, ngay khi điện thoại vừa thông, Đường Tâm Nhan đã hét xối xả vào điện thoại.


“Chị dâu, cô.. cô mắng nhầm người rồi, tôi … tôi không phải anh tư, tôi là Trì Chi Hành.”


Đột nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khó xử của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan giật nảy mình, cô nghĩ rằng mình đã gọi nhầm số rồi nên vội càng liếc số điện thoại trên màn hình.


Không sai, đây là số điện thoại của anh mà?


“Chị dâu, anh Tư đang họp, nếu cô có chuyện gì quan trọng, khẩn cấp, tôi sẽ đến phòng họp giúp cô tìm anh ấy nhé.” Trì Chi Hành nói.


“Không… không cần đâu, anh ấy mà họp xong thì cậu bảo anh ấy gọi cho tôi, chào cậu.”


Đường Tâm Nhan cúp điện thoại.


“Bà Mặc…” Nhân viên giao hàng đứng ở cửa vẫn nhìn Đường Tâm Nhan bằng đôi mắt khẩn thiết.


Khẽ thở một hơi dài, cô nhận lấy đồ ăn từ tay nhân viên giao hàng.


“Cảm ơn các anh.” Đặt đồ ăn trên bàn nhưng Đường Tâm Nhan không muốn ăn chút nào, nhưng cô phải thừa nhận rằng lúc Mặc Trì Úy đặt món vẫn rất chú ý đến kết hợp dinh dưỡng, nhất là mấy món chọn cho con trai, cậu bé ăn rất ngon miệng.





“Anh tư, lẽ nào là anh không dám nghe điện thoại sao?” Trì Chi Hành cúp điện thoại xong, mặt mày hóng hớt bước đến trước mặt Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy đặt tập tài liệu trên tay xuống.


“Lúc này tôi mà nhận điện thoại, chắc chắn là sẽ bị ăn mắng, biết rõ sẽ bị ăn mắng, thà rằng không nghe còn hơn.” Anh dựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt điển trai nở nụ cười bất lực.


Trì Chi Hành thở dài.


“Anh tư, sức chiến đấu bây giờ của anh quá kém rồi đó. Xem ra con đường theo đuổi vợ của anh còn xa tít mù tắp. Em… sẽ cầu nguyện cho anh.”


Trì Chi Hành ngồi đối diện với Mặc Trì Úy, trên gương mặt đẹp trai của cậu ta nở nụ cười xấu xa khi thấy người khác gặp họa.


“Cậu đang cười trên nỗi đau của người khác sao?” Mặc Trì Úy nhướng đôi mày kiếm, một nụ cười tà ác lướt qua đôi môi anh: “Chỉ cần tôi làm một vài chuyện thì người phụ nữ của cậu Cố Nhiễm Nhiễm, sẽ lập tức… rời khỏi cậu đấy. Cậu nên biết rằng tôi là nhà đầu tư duy nhất trong bộ phim truyền hình đó, cô ấy thân là nhà sản xuất, đương nhiên sẽ phải nghe lời tôi.”


Mặc Trì Úy mở miệng “uy hiếp” nói, trên khuôn mặt anh tuấn hiện rõ nụ cười ranh mãnh như hồ ly.


“Anh tư, anh… nham hiểm đấy.” Nói xong câu này, Trì Chi Hành vội vàng gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm. Cậu ta không hy vọng giây phút tiếp theo sẽ nghe được tin người phụ nữ của mình phải đi công tác đột xuất đâu.


Đường Tâm Nhan vẫn luôn đợi cuộc gọi của Mặc Trì Úy, nhưng đợi đến tối vẫn không thấy anh gọi lại.


Người đàn ông xấu xa chết tiệt. Nhìn vào chiếc điện thoại không có kết nối, Đường Tâm Nhan buông một tiếng chửi rủa.


“Cốc cốc cốc …” Tiếng gõ cửa đột ngột khiến cô giật mình, chẳng lẽ lại là Trình Tử Thanh sao?


Đường Tâm Nhan ôm con trai đi đến phía cửa.


“Là anh.”


Chỉ vẻn vẹn hai chữ ngắn ngủi thôi nhưng lại ẩn chứa sự từ tính khiến Đường Tâm Nhan cả đời này cũng không quên được.


Người đàn ông chết tiệt, cuối cùng anh cũng đến rồi.


Cô vội vàng mở cửa nhà, Mặc Trì Úy mỉm cười nhìn cô.


“Anh đến mang cơm tối cho hai mẹ con đây.” Trong tay Mặc Trì Úy xách mấy cái túi, một mùi thơm hấp dẫn đột nhiên xộc vào cánh mũi Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan thực sự có chút đói, cả ngày nay cô chưa ăn gì, khi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn như vậy, dạ dày cô lại sôi ùng ục.


“Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, lấp đầy cái bụng trước đã, thế nào?” Giọng nói đầy ấm áp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


“Coi như anh đủ ác.”


Đường Tâm Nhan xoay người bước vào phòng, lại thành công bước vào phòng của cô, trong lòng Mặc Trì Úy tràn vừa bất ngờ, vừa vui mừng.


Anh đặt bữa ăn lên bàn, sau đó chủ động đi đến ôm con trai.


“Đợi lát nữa chúng ta sẽ tính sổ rõ ràng.” Đường Tâm Nhan mở miệng, hằn học nói với anh, sau đó cầm đũa lên và bắt đầu một cuộc càn quét điên cuồng.


“Cô gái ngốc, em ăn từ từ thôi.”


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ăn ngấu ăn nghiến, Mặc Trì Úy thực sự sợ cô sẽ bị nghẹn, vì vậy anh nhanh chóng đặt con trai vào xe đẩy, múc một chén canh gà, đặt trước mặt cô.


Đúng là bị nghẹn thật, Đường Tâm Nhan vội vàng uống một ngụm canh gà.


Ngon quá, canh gà này thực sự rất ngon.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan uống một bát canh gà lớn, trên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy nở một nụ cười nhạt.


Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng đã ăn no, mặt mày thoải mái ngả người ra sau ghế.


“Anh ôm con về phòng đi, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện rồi.” Đường Tâm Nhan thấy con trai đang ngủ ngon trong lòng Mặc Trì Úy, cô không nhịn được mở miệng nói.


“Được, em chờ anh.”


Mặc Trì Úy ôm con về phòng, nhẹ nhàng đắp chăn cho con trai, sau đó mới quay người rời khỏi phòng.


“Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để anh mang con trai tôi đi đâu.”


Đường Tâm Nhan nghiêm mặt, kiên quyết nói, đôi mắt lấp lánh như pha lê rực rỡ khóa chặt trên cơ thể của Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lộ ra một nụ cười nhẹ.


“Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mang con đi khi chưa có sự đồng ý của em, nhưng mà …” Nghe thấy nửa vế câu trước của Mặc Trì Úy, cô thầm thở hắt ra một hơi, nhưng có điều trái tim cô vẫn chưa buông xuống được vì cô biết rằng mấu chốt sẽ nằm ở nội dung đằng sau hai chữ “nhưng mà” này.


“Nhưng mà làm sao? Nếu như anh dám ép tôi, tôi sẽ ôm con rời đi, vĩnh viễn sẽ không để anh tìm thấy hai mẹ con tôi.” Đường Tâm Nhan nói


Mặc Trì Úy mỉm cười nhẹ.


“Cô gái, em đánh giá quá thấp năng lực của anh rồi, chỉ cần Mặc Trì Úy anh muốn, em cho rằng em có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao?”


Mặc Trì Úy khẽ lắc đầu.


“Em không có khả năng này, vậy nên… đừng nói em sẽ rời đi, anh không thích nghe tí nào cả.”


Nói xong, Mặc Trì Úy đứng dậy, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan.


“Anh… ngồi tránh xa tôi ra.” Mặc Trì Úy đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, làm cho Đường Tâm Nhan có chút bất an, trong đôi mắt xinh đẹp như ánh sao tràn đầy sự đề phòng.


“Nếu như em đồng ý với anh, chỉ cần anh muốn thăm con, em sẽ không ngăn cản thì anh có thể bảo đảm với em rằng, anh sẽ không mang con đi, nếu không thì… anh sẽ trực tiếp đưa con về biệt thự. Em cũng nên biết rằng, với điều kiện của anh, muốn giành quyền nuôi con, chỉ là chuyện trong vài phút đồng hồ mà thôi.”


Mặc Trì Úy lại lần nữa hé mở đôi môi mỏng, giọng nói từ tính như rượu ủ ngàn năm chậm rãi truyền đến bên tai Đường Tâm Nhan.


Chương 737: Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ sống cùng em


Ý của anh là gì? Lẽ nào anh muốn bước vào nhà cô bất cứ lúc nào sao?


“Mặc Trì Úy, tên khốn kiếp nhà anh.”


Đường Tâm Nhan sau khi hiểu ra ý của Mặc Trì Úy, cô giận dữ mắng chửi.


Đối mặt với lời mắng chửi của cô, Mặc Trì Úy chỉ cười vô cùng bình thản.


“Cô gái, em sẽ đánh thức cục cưng dậy đó.”


Nghe những lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chợt nhớ đến con trai vẫn đang ngủ trong phòng.


“Anh… mau cút khỏi đây cho tôi.” Đường Tâm Nhan chỉ vào cánh cửa vẻ mặt tức giận, tuy rằng đã hạ thấp giọng, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp của cô lại lóe lên ngọn lửa tức giận, dường như muốn thiêu rụi hoàn toàn Mặc Trì Úy.


“Được rồi, tối nay đến đây thôi, ngày mai anh lại tới.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp đi ra cửa, nhưng vừa ra đến cửa, anh liền dừng lại.


“Đừng cố gắng chạy trốn. Nếu như em chạy trốn, đợi đến lúc anh bắt được em về cũng chính là lúc em và con trai phải xa nhau đấy.”


Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.


“Anh là cái đồ… cái đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ.” Nghe thấy lời đe dọa của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì nôn ra máu, cô cầm chiếc gối trên tay đập mạnh về phía anh.


“Cô gái, ngày mai anh lại tới nhé.”


Mặc Trì Úy đặt chiếc gối anh bắt được sang một bên, rồi mới mỉm cười bước ra khỏi phòng.


Chết tiệt, phải làm sao đây? Từ khi nào mà người đàn ông xấu xa này lại trở nên mặt dày như vậy?


Ngay khi Mặc Trì Úy vừa bước ra khỏi phòng, anh liền nhìn thấy Trình Tử Thanh bước ra khỏi thang máy.


Trình Tử Thanh nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt anh ta lập tức xanh mặt, trực tiếp lao tới trước mặt anh.


“Mặc Trì Úy, anh đã làm cái gì rồi?” Trình Tử Thanh tức giận xanh mặt hỏi.


Nụ cười ranh mãnh như hồ ly lướt qua đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.


“Trình Tử Thanh, mấy năm trước anh không phải là đối thủ của tôi, bây giờ cũng giống vậy, anh chấp nhận số phận đi, anh… lần này sẽ chẳng còn gì cả.”


Mặc Trì Úy cười nói, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, đôi mắt hoa đào như chim ưng của anh nhuộm một tầng khát máu.


“Anh đã hủy hoại thế lực của tôi, Mặc Trì Úy, anh không sợ tôi sẽ hủy hoại người phụ nữ của anh à?”


Trước sự đe dọa, uy hiếp của Trình Tử Thanh, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy nở một nụ cười sâu xa.


“Nếu như… anh dám động vào người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến anh… sống không bằng chết.”


Lời nói lạnh lùng và tàn nhẫn từng chữ một bật ra từ môi mỏng của Mặc Trì Úy.


“Cứ chờ đấy rồi xem.” Trình Tử Thanh vừa nói xong, đột nhiên chạy tới cầu thang.


Chết tiệt, Mặc Trì Úy không ngờ Trình Tử Thanh đột nhiên bỏ chạy khiến sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, anh lập tức gọi điện thoại cho Lục Tử Thâm.


“Cậu mau cho người ngăn Trình Tử Thanh lại.”


Mặc Trì Úy ra lệnh.


Cúp điện thoại xong anh nhanh chóng đến thang máy, xuống lầu.


“Người đâu?” Nhìn thấy Lục Tử Thâm dẫn theo hai người khác đứng dưới tòa chung cư, nhưng không thấy Trình Tử Thanh đâu, lông mày Mặc Trì Úy nhíu chặt.


Lục Tử Thâm thở dài một hơi.


“Để anh ta chạy mất rồi.”


“Chết tiệt!” Sau khi nghe anh ta nói, Mặc Trì Úy buông ra một câu chửi thề.


“Sự tồn tại của Trình Tử Thanh chính là một quả bom hẹn giờ. Có thể ngay phút tiếp theo, anh ta sẽ làm ra những điều điên rồ. Tử Thâm, mau phái tất cả người đến đây, lập tức truy tìm tung tích của anh ta.”


Mặc Trì Úy phân phó.


“Yên tâm đi, tôi đã cho người đi tìm anh ta rồi.”


Mặc Trì Úy gật đầu, lập tức bấm gọi số của Trì Chi Hành, để cậu ta cho người đến bảo vệ mẹ con Đường Tâm Nhan càng nhanh càng tốt.


Sau khi sắp xếp xong xuôi, anh mới rời khỏi chung cư trở về biệt thự.


Đêm hôm sau, Mặc Trì Úy lại đến trước cửa nhà Đường Tâm Nhan.


Nghe thấy tiếng gõ cửa, trên mặt Đường Tâm Nhan lướt qua một tia châm chọc, không cần đoán, cô cũng có thể chắc chắn người đứng bên ngoài là Mặc Trì Úy.


Cứ để anh gõ cửa, chị đây quyết không mở cửa cho anh.


Đường Tâm Nhan đang chơi với con trai trong phòng khách, cố tình bơ đi tiếng gõ cửa kia.


Mặc Trì Úy đứng ở ngoài cửa chờ, nhưng đợi một hồi cũng không có kết quả gì.


Không còn cách nào khác anh đành phải bấm một dãy số điện thoại.


Cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lộ ra nụ cười đắc ý.


Cô cứ nghĩ rằng Mặc Trì Úy hẳn là đã thất vọng rời đi nên trong lòng cô tràn đầy vui mừng, nhưng khi đang chuẩn bị bữa tối cho con trai, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa.


Cái quái gì vậy?


Đường Tâm Nhan theo bản năng quét mắt về phía cửa.


“Anh …” Đường Tâm Nhan kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy vênh váo, kênh kiệu đi vào phòng, phải một lúc sau cô mới phản ứng lại.


“Anh… anh đang đột nhập vào nhà riêng của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”


Nói xong, Đường Tâm Nhan trực tiếp cầm điện thoại lên


“Cô gái này, anh đã mở cửa bằng chìa khóa. Em thử nghĩ xem anh đã lấy chìa khóa bằng cách nào nhỉ?” Đường Tâm Nhan còn chưa kịp bấm gọi đi, bên tai đã vang lên giọng nói đầy từ tính của Mặc Trì Úy.


Nhìn thấy chiếc chìa khóa móc ở trên ngón tay anh, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh.


Chìa khóa nhà chỉ có cô và chủ nhà mới có. Chìa khóa của cô thì để ở trong phòng, chẳng lẽ chủ nhà đã đưa chìa khóa cho anh sao?


Chủ nhà dựa vào cái gì mà đưa chìa khóa cho người khác chứ?


Đường Tâm Nhan lập tức bấm gọi cho chủ nhà.


“Tại sao lại giao chìa khóa cho người ngoài?” Ngay khi chủ nhà bắt máy, Đường Tâm Nhan hỏi thẳng luôn.


Rõ ràng, chủ nhà dường như đã đoán trước được Đường Tâm Nhan sẽ gọi điện cho mình, nên khi nhận được cuộc gọi của cô, anh ta không hề hoảng loạn.


“Cô Đường, tôi đã chuyển nhượng tòa nhà cho anh Mặc, vậy nên, bây giờ anh ấy chính là chủ nhà của cô.”


Những lời nói của chủ nhà khiến khuôn mặt của Đường Tâm Nhan kinh hãi, còn suýt nữa chết sặc bởi nước bọt của chính mình.


“Anh… tại sao anh lại bán nhà cho người khác trong khi tôi đang sống ở đây? Anh thử nói xem, anh làm vậy có quá đáng không?” Đường Tâm Nhan tức giận, giậm chân bình bịch.


“Theo hợp đồng mà chúng ta đã ký lúc đầu, tôi có quyền bán căn nhà trong thời gian cô đang sống. Cô Đường, chẳng qua chỉ có mỗi chủ nhà của cô thay đổi thôi, tiền thuê nhà sẽ không thay đổi. Nếu sau này cô có bất cứ vấn đề gì thì cứ gọi thẳng cho tổng giám đốc Mặc nhé. Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi cúp máy trước đây, chào cô.”


Đường Tâm Nhan chưa kịp trả lời lại thì chủ nhà đã cúp điện thoại.


Chết tiệt, cái quái gì đang xảy ra vậy?


Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.


“Yên tâm đi, anh sẽ không ép em làm những việc mà em không thích, vì vậy… bắt đầu từ đêm nay, anh sẽ sống ở đây. Em có thể dọn một phòng cho anh, hoặc anh ngủ sô pha, đều được hết.”


Nói xong lời này, Mặc Trì Úy trực tiếp kéo va li vào phòng.


Chương 738: Chồng cũ bỗng trở thành chủ nhà


Mặc Trì Úy tự nhiên như ruồi mở cửa bước vào nhà, điều này đã khiến Đường Tâm Nhan không thể chấp nhận được, giờ lại nhìn thấy anh kéo vali quyết định về sống chung với cô dưới một mái nhà, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì ngã quỵ.


Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại.


“Nếu như anh đã mua căn nhà này rồi thì tôi sẽ để phòng cho anh, còn tôi sẽ đưa con đi ngay lập tức.”


Nói xong, Đường Tâm Nhan quay người đi về phía cửa.


Nếu cô và người đàn ông này sống chung dưới một mái nhà, Đường Tâm Nhan thà chịu cảnh màn trời chiếu đất còn hơn.


“Em có đủ tiền bồi thường hợp đồng đưa cho anh không?” Giọng nói của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Tiền bồi thường? Ý anh là gì? Nghe thấy những lời của Mặc Trì Úy, lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.


“Đây là hợp đồng thuê nhà do em và chủ nhà cũ đã ký. Trong đó ghi rõ, nếu em rời khỏi căn nhà này trước thời hạn trên hợp đồng thì phải bồi thường thiệt hại cho chủ nhà là ba trăm năm mươi triệu.”


Mặc Trì Úy đặt bản hợp đồng lên trên bàn.


Bồi thường hợp đồng ba trăm năm mươi triệu?


Nghe thấy con số này, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh.


Tại sao cô không nhớ rằng này trong hợp đồng cho thuê ban đầu có điều khoản này nhỉ?


Đường Tâm Nhan lập tức cầm bản hợp đồng lên, khi nhìn thấy rõ ràng điều khoản vi phạm hợp đồng, mặt cô biến sắc trong nháy mắt.


“Lúc ký hợp đồng, tôi không nhìn thấy điều khoản này. Mặc Trì Úy, cái này là do anh dở trò có đúng không?” Đường Tâm Nhan cầm hợp đồng phang thẳng vào người Mặc Trì Úy, nếu như có thể, cô thực sự hy vọng có thể đuổi anh đi ngay tức khắc.


“Khi ký hợp đồng, em không nhìn thấy nó, nhưng không có nghĩa là trong đó không có. Cô gái, có trách thì cũng chỉ trách bản thân em, lúc đó đã quá bất cẩn, không đọc rõ ràng tất cả các điều khoản, vậy nên bây giờ…”


Mặc Trì Úy dang tay.


“Hợp đồng này có ràng buộc về mặt pháp lý. Nếu đưa ra tòa, em… chắc chắn sẽ thua.”


Trên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy nở nụ cười đắc ý.


“Anh vẫn nên ở trong phòng này đi thì hơn, nếu không lúc em thức dậy, nhìn thấy sẽ không tiện lắm. Anh đi thu dọn hành lý trước, lát nữa sẽ nấu bữa tối cho mẹ con em.”


Hôn lên má con trai xong, Mặc Trì Úy kéo hành lý, đi về phòng trước mặt.


Cứ như vậy để anh ở đây sao?


Nhìn bóng lưng Mặc Trì Úy vừa bước vào phòng, Đường Tâm Nhan mặt mày đỏ bừng.


Mặc Trì Úy không mang theo nhiều đồ, vì vậy sau khi sắp xếp một chút thì anh bước ra khỏi phòng.


Khác với bộ vest thẳng tắp vừa nãy, bây giờ Mặc Trì Úy đang mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, càng làm tăng thêm vẻ lười biếng quyến rũ của anh.


Mặc Trì Úy trực tiếp đi tới phòng bếp mở tủ lạnh, trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu lắm, đôi mày kiếm của anh nhíu chặt thành một đường.


“Bình thường em sống như thế này à? Cô gái, ở đây toàn đồ ăn vặt.” Sau khi tìm kiếm một vòng, nhưng không tìm thấy nguyên liệu mà mình muốn, mặt mày Mặc Trì Úy lại càng nhăn nhó thêm.


“Nếu anh không thích, có thể biến ngay lập tức, tôi không có yêu cầu anh nhất định phải ở lại.


Đường Tâm Nhan tức giận nói.


Mặt Trì Úy bất lực thở dài, đành phải gọi cho Trì Chi Hành.


Chưa đến nửa tiếng sau, Trì Chi Hành đã gõ cửa phòng, khi cậu ta bước vào phòng, Đường Tâm Nhan thấy cậu ta tay xách nách mang cả một đống đồ.


“Tất cả đều là nguyên liệu tươi mới, bảo đảm cân bằng dinh dưỡng, món Trung hay món Tây đều có cả.”


Trì Chi Hành đưa túi cho Mặc Trì Úy.


Đường Tâm Nhan cứ nghĩ rằng một người đàn ông như Mặc Trì Úy sẽ không bao giờ bước vào bếp, nhưng anh không chỉ bước vào bếp mà trong quá trình chuẩn bị nguyên liệu, động tác lại còn rất lão luyện.


Lẽ nào trước đây đã từng làm? Hay là lúc ở cùng với Mạnh Bạch Chỉ ở nước ngoài, anh vẫn luôn chăm sóc cô ta như vậy?


Khi hình bóng của Mạnh Bạch Chỉ lóe lên trong đầu, Đường Tâm Nhan vốn đã bớt bớt giận thì bây giờ ngọn lửa giận trong lòng cô lại bị kích động một lần nữa.


Trì Chi Hành cũng không ở lại quá lâu, đặt đồ xuống xong liền xoay người rời đi ngay.


“Em muốn ăn gì? Món Trung hay món Tây?” Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không thèm để ý đến, như thể cô không hề nghe thấy.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan hoàn toàn không muốn để ý tới mình, vẻ mặt Mặc Trì Úy đầy bất lực.


Một tiếng sau, một mùi thơm hấp dẫn lạc vào cánh mũi Đường Tâm Nhan.


Chết tiệt, sao anh lại có thể nấu ngon như vậy? Đường Tâm Nhan à Đường Tâm Nhan, mày có thể có tiền đồ một chút không, tại sao lại không chịu được sự cám dỗ này chứ?


Bụng Đường Tâm Nhan sôi ùng ục.


“Đến ăn tối đi, có mỳ Ý với cả súp ngô mà em thích nhất đó.”


Giọng Mặc Trì Úy nghe như tiếng đàn cello bên tai Đường Tâm Nhan.


Mỳ Ý? Súp ngô?


Mấy món hấp dẫn này khiến cô suýt nữa thì chảy nước miếng.


Không được, mình không thể vì mấy cái món này mà từ bỏ sự kiên trì của bản thân.


Đường Tâm Nhan cầm điện thoại gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.


“Nhiễm Nhiễm, cho tớ vay ba trăm năm mươi triệu.”


Đường Tâm Nhan mở miệng nói thẳng, mặc dù có hơi ngại, nhưng… nhưng bây giờ cô thật sự không nghĩ ra ngoài Cố Nhiễm Nhiễm còn ai có thể cho cô vay tiền nữa.


“Tớ…” Đột nhiên nghe nói Đường Tâm Nhan muốn vay tiền, Cố Nhiễm Nhiễm không thèm suy nghĩ mà đồng ý luôn, nhưng chưa kịp đồng ý thì đã nhìn thấy ánh mắt của Trì Chi Hành phi đến đây.


“Có chuyện gì vậy? Bây giờ cậu cũng rất căng sao?” Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên sau khi nghe câu trả lời thực sự của Cố Nhiễm Nhiễm.


“Tớ…” Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu: “Tâm Nhan, thực sự xin lỗi cậu, hiện tại tớ cũng hơi bí, không… không có nhiều tiền như vậy, cậu cho tớ thêm một tháng nữa, một tháng nữa tớ sẽ lập tức gửi cho cậu số tiền đó liền.”


Những lời của Cố Nhiễm Nhiễm khiến khuôn mặt của Đường Tâm Nhan lộ ra vẻ bất lực.


“Không sao đâu. Khi nào có tiền chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Tớ cũng không làm quấy rầy cậu và người đàn ông của cậu ân ái nữa. Cúp máy trước nhé. Tạm biệt.” Đường Tâm Nhan thất vọng cúp điện thoại.


Làm thế nào bây giờ? Không vay được tiền, xem ra định mệnh đã ép cô phải sống chung dưới một mái nhà với người đàn ông này.


Mặc Trì Úy bước ra khỏi bếp, bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan.


“Anh đã nấu sủi cảo nhỏ mà con thích ăn nhất rồi.”


Đường Tâm Nhan hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Trì Úy, nhưng vẫn ôm con trai, bước vào phòng ăn.


Cô phải thừa nhận rằng món ăn mà Mặc Trì Úy chuẩn bị thậm chí còn ngon hơn những gì cô tưởng tượng.


Sau khi cho con trai ăn xong, Đường Tâm Nhan bắt đầu một cuộc đột kích điên cuồng, không ăn thì sẽ có người khác ăn, tự nhiên lại có thêm một người giúp việc. Đây không phải là một điều tuyệt vời sao?


“Tôi muốn ăn trái cây.” Sau bữa tối, Đường Tâm Nhan hài lòng đặt dao nĩa xuống, đôi mắt sáng như sao kia trực tiếp rơi vào trên người Mặc Trì Úy.


Biết Đường Tâm Nhan đang cố ý gọi mình, Mặc Trì Úy không có mất kiên nhẫn, anh nhanh chóng cắt trái cây rồi đặt trước mặt cô.


“Cô gái, em có muốn suy nghĩ một chút, lại gả cho anh lần nữa không?” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói.


Chương 739: Mặc Trì Úy mang con trai đi


Lại gả cho anh lần nữa? Nghe những lời này, Đường Tâm Nhan suýt nữa thì nghẹn chết.


Đường Tâm Nhan phải rất cố gắng mới có thể nuốt xuống.


“Mặc Trì Úy, nếu anh muốn chơi thì tìm phụ nữ ở bên ngoài mà chơi. Chị đây không có hứng thú chơi trò nam nữ với anh.”


Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.


Mặc Trì Úy bất lực thở dài. Anh biết rằng khi anh nói điều này, cô hẳn đã nghĩ rằng anh đang chơi mình.


“Mặc Trì Úy, đợi sau khi tôi kiếm được tiền tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, sẽ không dây dưa mắc mớ gì với anh nữa.” Nói xong lời này, Đường Tâm Nhan trực tiếp ôm con trai, đi vào phòng.


Vì phòng của con trai đã bị Mặc Trì Úy “bá chiếm” nên Đường Tâm Nhan đành phải để cậu bé nằm trên giường của cô chơi.


Mãi cho đến khi con trai ngủ say, Đường Tâm Nhan mới ngồi vào bàn làm việc và bắt đầu công việc phiên dịch bận rộn của mình.


Để có thể kiếm được ba trăm năm mươi triệu sớm nhất có thể, Đường Tâm Nhan đã chủ động gọi điện cho tổng biên tập và xin cô ấy giao cho mình tất cả các công việc dịch gần đây nhất.


Tuy rằng yêu cầu này khiến tổng biên tập Dương Hiểu Na có chút ngạc nhiên, nhưng khả năng phiên dịch của Đường Tâm Nhan, cô ấy rất tâm đắc, vậy nên nhanh chóng giao cho cô một nhiệm vụ khác.


Sau khi làm xong việc, Đường Tâm Nhan tự nhủ, đừng nghĩ đến chuyện khác, nhất định phải làm việc chăm chỉ, chỉ có làm việc mới có thể nhận được nhiều tiền lương.


Đường Tâm Nhan làm việc đến tận rạng sáng, mãi đến khi trời sắp sáng, cô mới mệt mỏi đứng dậy, vận động các cơ xương có chút căng cứng.


Thấy hơi khát nên cuối cùng cô cũng tắt máy tính bước ra khỏi phòng, chuẩn bị xuống bếp rót một cốc nước.


“Sao em phải làm việc muộn như vậy? Em cứ như thế này sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.” Vừa bước ra khỏi phòng, giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy đã vang lên bên tai cô.


“Anh… anh bị bệnh à? Đêm khuya không ngủ, ngồi đây làm cái gì?” Khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu vang đỏ, Đường Tâm Nhan giật cả mình, cô vô cùng tức giận xông lên trước mặt anh.


Mặc Trì Úy đặt ly rượu xuống, con ngươi đen sâu thẳm khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.


“Sao em lại làm việc muộn như vậy? Cơ thể của em vốn dĩ không thể chịu nổi được.” Giọng nói tràn đầy ấm áp của Mặc Trì Úy tràn ngập lo lắng.


“Tại sao ư?” Đường Tâm Nhan bật cười khi nghe thấy ba từ này: “Nếu không phải anh ở lại nhà tôi, nếu không phải vì ba trăm năm mươi triệu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, anh nghĩ tôi sẽ làm việc đến muộn như vậy ư? Tôi đã mệt đến nỗi sắp ngã quỵ rồi, vậy nên tôi không có sức lực để cãi cọ ở đây với anh đâu. Mặc Trì Úy, nếu như anh thấy mình rất nhàn rỗi, anh có thể ra ngoài tìm những người phụ nữ khác.”


Nói xong, Đường Tâm Nhan bước nhanh vào phòng bếp, rót cho mình một ly nước rồi đi về phòng.


“Em cho anh đi tìm những người phụ nữ khác à?”


Khi Mặc Trì Úy nghe thấy những lời này, trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén nở nụ cười lạnh như băng.


“Trước đây anh cũng không phải là chưa từng, không đúng sao?”


Nhìn thấy bóng lưng Đường Tâm Nhan trở lại phòng, trên mặt Mặc Trì Úy lộ ra vẻ mặt vô cùng bất lực.


Cô gái, đến bao giờ chúng ta mới có thể giống như trước đây, không có bất cứ cãi vã, cứ vui vẻ mà sống đây?


Vì ngủ muộn nên sáng hôm sau Đường Tâm Nhan thức dậy khá muộn, điều khiến cô cảm thấy an tâm là mặc dù con trai có dậy sớm nhưng cũng không quấy khóc mà chỉ ngồi bên cạnh tự chơi.


Lo sợ cục cưng bị đói, Đường Tâm Nhan gượng ép mình thức dậy, trực tiếp ôm cậu bé rồi bước ra khỏi phòng.


“Anh chịu trách nhiệm cho con trai ăn. Tôi muốn ngủ thêm một lát.” Trực tiếp ôm con trai đưa cho Mặc Trì Úy xong Đường Tâm Nhan mặc kệ anh có chuẩn bị tâm lý hay là chưa, cô xoay người trở về phòng, tức giận khóa cửa phòng lại.


Nghe thấy tiếng cửa bị khóa, anh bất lực thở dài.


Biết rằng Mặc Trì Úy sẽ chăm sóc tốt cho con trai mình nên Đường Tâm Nhan yên tâm nằm trên giường ngủ bù, mãi đến gần trưa, cô mới từ từ mở mắt ra.


Sau khi tắm rửa qua một chút, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng.


“Cục cưng …”


Giọng nói dịu dàng của cô khẽ gọi con, nhưng con trai không loạng choạng chạy về hướng của mình với đôi chân bụ bẫm như trước đây.


Nghĩ rằng con trai mình đang ở trong phòng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan ngay lập tức chạy vào phòng của anh.


Người đâu rồi?


Sau khi nhìn cả căn phòng một lượt cũng không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy và con trai, điều này khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan trong phút chốc trở nên tái nhợt.


Cô lập tức gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy, mau trả lời điện thoại? Anh mau trả lời điện thoại đi.


Vẫn không có ai trả lời điện thoại, điều này khiến trái tim của Đường Tâm Nhan như nghẹn lại ở cổ họng.


Khi cô nghĩ sẽ không có ai trả lời và định dập máy, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.


“Là anh.” Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.


“Con đâu rồi? Mặc Trì Úy, anh đưa con trai tôi đi đâu rồi? Anh mau trả nó lại cho tôi.”


Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên.


“Con đang ở chỗ anh, ở trong biệt thự, nếu như em muốn gặp con thì đến biệt thự tìm anh đi.”


Anh chỉ nói câu này, nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.


Mặc Trì Úy chết tiệt. Nhìn điện thoại bị cúp cái rụp, Đường Tâm Nhan thốt ra một tiếng chửi rủa, không kịp cầm theo túi xách đã vội vàng xông ra khỏi nhà.





Trong phòng làm việc của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành ngồi đối diện với anh.


“Nếu anh làm như vậy, cô ấy thực sự sẽ rất tức giận.” Trì Chi Hành nhìn anh, có chút lo lắng nói.


Mặc Trì Úy khẽ thở dài.


“Biệt thự là nơi an toàn. Chỉ khi cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể thực sự yên tâm được, khi nào chưa tìm thấy được Trình Tử Thanh, cô ấy vẫn đang ở trong một thế giới nguy hiểm.”


Mặc Trì Úy nói.


Nếu Trình Tử Thanh không phải người đàn ông độc ác và nguy hiểm như vậy thì tại sao anh lại phải cẩn thận như thế làm gì.


“Người phụ nữ của anh chắc lại hiểu lầm rồi.” Lục Tử Thâm lắc đầu ngán ngẩm, anh ta thấy rất đồng cảm với con đường theo đuổi vợ của anh tư.


“Cậu chủ, cô chủ đã về rồi.” Mười phút sau, người giúp việc gõ cửa, nhẹ giọng nói.


Nghe thấy những lời này, đôi môi mỏng Mặc Trì Úy nở một nụ cười thần bí.


“Sắp được xem kịch hay rồi.” Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Thâm chợt nở nụ cười.


Trì Chi Hành nắm tay lại, đập vào vai anh ta một quyền.


“Nếu bị anh tư biết được cái suy nghĩ này của anh, vậy thì anh sẽ “đẹp mặt” lắm cho coi.” Mặc dù miệng thì nói như vậy, nhưng khuôn mặt tuấn tú của Trì Chi Hành lại có nụ cười xấu xa giống như nụ cười của Lục Tử Thâm.


Sau khi Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng làm việc, hai người lập tức đi theo đằng sau anh.


Đường Tâm Nhan đã xông vào đại sảnh, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô lập tức chạy tới trước mặt anh, hay tay nắm chặt cà vạt của anh.


“Trả lại con trai cho tôi, đồ khốn kiếp.”


Đường Tâm Nhan mất hết lý trí, tỉnh táo, giận dữ mắng anh.


Chương 740: Con trai chính là lá bài duy nhất để tôi có thể giữ cô ấy lại


Nghe thấy hai chữ khốn kiếp kia, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm quay sang liếc nhau, trên thế giới này cũng chỉ có Đường Tâm Nhan là người phụ nữ duy nhất dám mắng chửi anh tư như vậy thôi.


“Ôi trời ạ, tôi không có nhìn nhầm phải không, người phụ nữ này đang túm cổ anh tư sao?”


Khi nhìn thấy động tác của Đường Tâm Nhan, Lục Tử Thâm hít sâu một hơi, anh ta không thể tin vào mắt mình.


“Anh không nhầm đâu, cô ấy đúng là đang túm lấy cà vạt của anh tư… hơn nữa, anh tư lại không hề có ý nghĩ đẩy cô ấy ra.”


Trì Chi Hành khẳng định mà nói, đối với cảnh tượng trước mắt này, cậu ta thực sự khó có thể tưởng tượng ra được.


Đường Tâm Nhan không có tâm trí để ý đến sự chế giễu của Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm, đôi mắt phượng của cô lóe lên ngọn lửa giận dữ nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.


“Trả lại con trai cho tôi.”


Mặc Trì Úy chỉ vào chiếc cà vạt mà Đường Tâm Nhan vẫn đang túm lấy.


“Cô gái à, thả anh ra đi, nếu không thì có thể em sẽ không được nhìn thấy con đâu đó.”


Mặc dù tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng mà Đường Tâm Nhan sau khi nghe thấy lời “đe dọa” của Mặc Trì Úy, cô vẫn đành phải buông tay ra.


Tuy rằng tay của cô đã buông ra, nhưng đôi mắt phượng sáng ngời của cô vẫn nhìn chằm chằm trên người Mặc Trì Úy đầy hung tợn.


“Con đang ngủ ở trong phòng trên lầu.”


Mặc Trì Úy nói.


Nghe được những lời này, Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ tới, trực tiếp chạy lên phòng trên lầu.


“Nói cho tôi biết, con tôi đang ở phòng nào.”


Đường Tâm Nhan chạy lên tầng hai, nắm lấy một người giúp việc, sốt ruột hỏi.


“Ở… phòng bên cạnh phòng của cậu chủ.” Nghe thấy câu trả lời của người giúp việc, cô lập tức chạy đến phòng cô ấy vừa chỉ.


Đẩy cửa bước vào, thấy con trai đang nằm trên giường, trên môi con nở nụ cười ngọt ngào.


Dù mới chỉ có nửa ngày không gặp con trai nhưng Đường Tâm Nhan lại nhớ con lạ thường, cô lập tức bước đến bên giường hôn lên má cậu bé.


Sau đó mới ôm cậu bé vào lòng và bước ra cửa.


“Anh tư, người phụ nữ của anh xuống lầu rồi kìa.”


Lục Tử Thâm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngay khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan ôm đứa bé xuống lầu, anh ta lập tức mở miệng nói.


Mặc Trì Úy nhướng đôi mày kiếm, đối với hành động như vậy của Đường Tâm Nhan, anh không có tỏ ra ngạc nhiên.


Chỉ có điều, khi Đường Tâm Nhan bước đến cửa đại sảnh, anh lại nhìn theo cô, cánh cửa ở đại sảnh đóng lại ngay trước mặt cô.


Đường Tâm Nhan vẫn không chịu bỏ cuộc, cố gắng xoay tay nắm cửa, nhưng cánh cửa lại không hề xê dịch.


“Mặc Trì Úy, anh mở cửa ngay cho tôi.” Đường Tâm Nhan quay đầu lại, vừa liếc một cái đã thấy Mặc Trì Úy đang cầm điều khiển từ xa trong tay, điều này khiến cô chắc chắn rằng, cánh cửa đột nhiên đóng lại là có liên quan đến anh.


“Bắt đầu từ bây giờ, em phải sống trong biệt thự này, nếu như em không muốn chia tách với con.”


Mặc Trì Úy hé đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.


Nghe những gì anh vừa nói ra, trái tim Đường Tâm Nhan rơi cái “bụp”, ý này của anh là sao?


Đường Tâm Nhan ôm con trai đang ngủ say đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.


“Lời này của anh là có ý gì chứ? Anh mau nói rõ ràng cho tôi.” Cô lo lắng hỏi.


Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.


“Có nghĩa là bắt đầu từ bây giờ, anh và con trai sẽ sống với nhau ở đây, nó sẽ ở chung với người bố là anh đây dưới cùng một mái nhà.”


Những gì Mặc Trì Úy nói rất đơn giản và rõ ràng, nhưng mà Đường Tâm Nhan trong giây lát liền hiểu rõ ý của anh.


“Mặc Trì Úy, anh đã hứa với tôi rằng sẽ không mang con trai rời khỏi tôi cơ mà. Anh là tên khốn kiếp, nói lời mà không giữ lời.” Đường Tâm Nhan hét lớn.


Tiếng hét đột ngột của cô khiến cậu con trai đang nằm trong vòng tay cô hoảng sợ, cậu bé đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức, bật khóc ầm ĩ.


Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt con trai, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn đầy tự trách, vội vàng dỗ con, khó khăn lắm mới dỗ con ngủ tiếp.


“Thím Vương, phiền thím đưa đứa nhỏ trở về phòng trước.” Sợ giọng nói của mình lại làm con mình sợ hãi, Đường Tâm Nhan vội vàng giao cậu bé cho người giúp việc đứng bên cạnh.


Người giúp việc trực tiếp bế đứa nhỏ đi lên phòng trên lầu.


“Đúng là anh đã từng nói, sẽ không tách hai mẹ con em ra, Hơn nữa, bây giờ anh cũng không có ý nghĩ muốn chia rẽ em và con, em có thể ở lại biệt thự, như vậy sẽ không phải xa con nữa.”


Mặc Trì Úy ưu nhã vắt một chân lên chân kia, trên gương mặt điển trai của anh lộ ra nụ cười ranh mãnh như con cáo già.


“Anh…”


Đường Tâm Nhan thật sự sắp nổ tung rồi, đôi mắt phượng xinh đẹp dường như sắp phun ra lửa.


“Con là của tôi. Lúc đó, khi ly hôn, tôi đã viết một điều khoản trong thỏa thuận ly hôn, đó là tôi được quyền nuôi con, còn anh chỉ có quyền thăm nom.”


Đường Tâm Nhan nói.


Mặc Trì Úy không trả lời câu hỏi của cô, nhưng đưa tay phải ra.


Lục Tử Thâm đang ngồi bên cạnh anh lập tức đặt tập tài liệu vẫn luôn cầm trên tay vào tay Mặc Trì Úy.


“Đây là thỏa thuận ly hôn. Trên đó không có nói gì đến quyền nuôi con cả.”


Gì chứ? Sao lại có thể như thế được? Bản thỏa thuận ly hôn là do chính tay cô soạn thảo, điều khoản này được viết vô cùng rõ ràng cơ mà.


Đường Tâm Nhan ngay lập tức cướp lấy, vội vàng mở ra.


“Đây… đây không phải là thỏa thuận ly hôn mà lúc đó tôi đã viết.”


Mặc Trì Úy khẽ nhún vai.


“Đúng là không phải bản mà em viết, cái bản ly hôn mà em viết anh đã ném đi từ lâu rồi.”


Lời nói của Mặc Trì Úy giống như một tia chớp đánh giữa trời xanh, nó đánh mạnh vào cơ thể Đường Tâm Nhan.


Con cáo già nham hiểm này, quá bỉ ổi, quá vô liêm sỉ.


Ánh mắt của Đường Tâm Nhan như muốn giết chết Mặc Trì Úy, khiến Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm ngồi bên cạnh phải rùng mình và kinh hãi.


“Cô gái à, em không phải là đối thủ của anh. Tử Thâm nắm giữ địa vị gì trong giới luật pháp, em có lẽ cũng nên biết. Có cậu ta cãi vụ này ở tòa, em… sẽ chỉ thua vô cùng thảm hại mà thôi.”


Mặc Trì Úy lại khẽ mở đôi môi mỏng.


“Anh… anh…” Đường Tâm Nhan tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô muốn xoay người rời khỏi đây, nhưng… nhưng lại không nỡ rời khỏi con trai.


“Yên tâm, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khi em không tình nguyện, hơn nữa em cũng có thể trực tiếp ngủ ở phòng của con.”


Bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng của anh khiêu khích chiếc cằm nhỏ của cô.


Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay của Đường Tâm Nhan đập vào tay Mặc Trì Úy.


Âm thanh đột ngột cho thấy sự cố gắng và tuyệt vọng của Đường Tâm Nhan lúc này.


“Mặc Trì Úy, chúng ta cứ chờ xem.”


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng chạy tới phòng trên lầu, Mặc Trì Úy rốt cục thở phào nhẹ nhõm.


“Anh tư, chiêu này của anh thật sự là quá cao minh.”


Sau khi Đường Tâm Nhan lên lầu, Lục Tử Thâm không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy lắc đầu, trên mặt nổi lên một tầng chua xót.


“Con trai là lá bài lớn nhất của tôi, vậy nên kế hoạch sẽ thành công. Hy vọng có thể trừ khử Trình Tử Thanh sớm một chút, như vậy sẽ không phải giấu diếm bất cứ điều gì nữa.” Trong lòng anh thầm cầu nguyện, cầu nguyện có thể trong một thời gian ngắn tóm được cái nhân vật nguy hiểm Trình Tử Thanh kia.


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK