• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551: Ôm nhau rồi?


Con không sao? Anh ấy… không phải anh ấy đang an ủi mình chứ?


“Anh… anh nói cho em biết, là thật sao, con… con không xảy ra chuyện gì, đúng không?” Đường Tâm Nhan không quan tâm cơn đau dưới bụng, cố sức ngồi dậy, đôi mắt ngấn nước tràn đầy mong đợi nhìn Mặc Trì Úy.


“Đúng vậy, con của chúng ta không sao, nhưng có điều vì sinh non, nên đã được đưa đến phòng kính rồi. Tuy nhiên bác sĩ nói, tình hình của đứa bé tốt hơn họ mong đợi.”


Mặc Trì Úy nghiêm túc nói.


“Tốt quá, con của chúng ta không sao, thật sự may quá.”


Đường Tâm Nhan xúc động đến quên đi cả cơn đau ở bụng dưới.


“Cô gái ngốc, mau nằm xuống đi, bác sĩ đã dặn rồi, cần phải nghỉ ngơi tốt vào.”


Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã nhảy xuống khỏi giường, thế nhưng Mặc Trì Úy lại toát mồ hôi lạnh, anh vội vàng đỡ lấy Đường Tâm Nhan nằm xuống lại giường.


Cơ thể suy nhược khiến Đường Tâm Nhan vừa mới nằm xuống không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.


Ngay đến cả bác sĩ đến kiểm tra, cô cũng không cảm nhận được bất kỳ điều gì.


“Sao rồi?”


Thấy bác sĩ kiểm tra xong, Mặc Trì Úy đến trước mặt hỏi.


“Các chỉ số của mợ chủ đều nằm trong phạm vi bình thường, nhưng khoảng thời gian này nhất định phải nghĩ ngơi cho thật tốt, tránh sau này để lại di chứng.”


Bác sĩ nói.


Mặc Trì Úy gật đầu.


Sau khi bác sĩ rời đi, Mặc Trì Úy lại một lần nữa ngồi trước giường Đường Tâm Nhan, ánh mắt đầy thâm thúy, nhíu mày nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô.


Dưới sự chăm sóc của Mặc Trì Úy, cơ thể của Đường Tâm Nhan hồi phục rất nhanh, gương mặt tái nhợt lúc trước cũng đã dần dần hồng hào trở lại.


“Nào, uống nhiều nước một chút.”


Mặc Trì Úy ân cần thổi nguội bát canh gà rồi đưa đến bên miệng Đường Tâm Nhan.


“Em không muốn ăn.”


Ngửi thấy mùi canh gà, Đường Tâm Nhan muốn rớt nước mắt, từ lúc bác sĩ cho phép, sau khi mình có thể uống thêm canh bồi bổ sức khỏe, Mặc Trì Úy liền sai người giúp việc hầm canh cho mình, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, cô cảm nhận được bản thân đã vỗ béo lên một vòng.


“Vợ à, em phải uống.”


Vẻ mặt Mặc Trì Úy rất kiên định, anh có thể cho phép Đường Tâm Nhan đùa giỡn với tính cách của mình, nhưng đối với sức khỏe thì anh tuyệt đối không cho phép.


Nhớ lại cảnh lúc đó cô nằm trên vũng máu, mãi đến bay giờ Mặc Trì Úy vẫn còn thấy rất đáng sợ.


“Chồng ơi, lúc nào em mới có thể nhìn thấy bé con hả?”


Mặc dù mỗi ngày y tá đều gửi hình của bé con cho mình xem, nhưng không thể nào nhìn thấy tận mắt, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy có chút e ngại, sợ sệt.


“Ngoan, nghe lời anh, mau uống cang gà đi, anh sẽ sắp xếp để em gặp được cục cưng.”


Mặc Trì Úy nhân cơ hội đưa ra điều kiện với Đường Tâm Nhan.


“Nham hiểm.”


Đường Tâm Nhan cong đôi môi gợi cảm lên, nhưng vẫn vẫn cam chịu mở miệng.


Một hơi uống hết bát canh gà lớn, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy lúc này mới để lộ một nụ cười hài lòng.


“Lúc nào mới đi gặp bé cưng?”


Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi.


“Anh đi xem Bạch Chỉ, sau khi quay lại sẽ đưa em đi gặp cục cưng, được không?”


Mặc Trì Úy nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn lên cánh môi cô.


“Vâng ạ, em đợi anh.”


Mặc Trì Úy dịu dàng đỡ Đường Tâm Nhan nằm xuống giường, sau đó mới bước ra khỏi phòng bệnh.


Anh nhanh chóng chạy đến phòng của Mạnh Bạch Chỉ.


Ngồi trước phòng bệnh, sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ đã hồi phục lại, có vẻ hồng hào hơn, Mặc Trì Uý cũng lộ vẻ nhẹ nhõm, vui mừng.


Có lẽ mấy ngày nay, mình có thể tập trung bầu bạn bên cạnh người con gái bé nhỏ của mình.


“A Lãnh, sao hôm nay mới đến hả?”


Nhìn thấy Mặc Trì Uý, Mạnh Bạch Chỉ liền nở một nụ cười, mặc dù sức khỏe vẫn còn rất yếu nhưng cô lại bước xuống giường, kéo lấy tay Mặc Trì Uý.


“Sức khỏe của cô gần như đã hồi phục rồi, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không đến nữa.”


Mặc Trì Uý rút tay lại không chút lưu tình, giọng nói trầm ấm chầm chậm vang lên.


“Anh.. Anh không đến nữa? Thế em phải làm sao đây?”


Nghe được những lời Mặc Trì Uý nói, sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ lập tức tái nhợt đi.


“Bạch Chỉ, tôi đã làm tròn trách nhiệm với cô rồi, sau này hay trân trọng mạng sống của mình, ngay đến cả những chuyện khác cũng đừng nghĩ đến, tôi và cô sẽ không có kết quả đâu, vì tôi chỉ muốn duy nhất một mình Đường Tâm Nhan.”


Chỉ lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, màn sường mỏng gương mặt đẹp trai vô cảm của Mặc Trì Úy mới để lộ vài nét dịu dàng.


“Anh.. anh vẫn chọn cô ta?”


Mạnh Bạch Chỉ không khỏi lùi về sau vài bước, không muốn tin rằng sau khi mình tự sát, anh ấy vẫn lựa chọn người con gái kia.


“Từ đầu đến cuối không có bất kỳ thay đổi nào cả, cho dù bị người khác ác ý khóa chặt một phần ký ức của tôi.”


Đôi mắt hẹp dài đào hoa của Mặc Trì Úy, đột nhiên nheo lại một cách đầy nguy hiểm.


“Anh… anh nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng anh bị thôi miên là em… em gây ra sao?”


Sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ tái nhợt, lương tâm cắn rứt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Mặc Trì Úy, dường như ánh mắt ấy đã biết hết tất cả.


“Nếu muốn người khác không biết thì đừng làm.” Mặc Trì Úy lại một lần nữa hé đôi môi mỏng ra, nói một câu đầy thâm thúy.


“Tôi sẽ sắp xếp một ý tá chuyên nghiệp đến chăm sóc cô, nếu như sau khi sức khỏe cô đã hồi phục hoàn toàn, muốn quay về, tôi cũng sẽ sắp xếp cho cô quay về lại nước Mỹ.”


Mặc Trì Úy nói xong câu này, đi thẳng ra đến cửa, vừa mới rời khỏi người con gái nhỏ nhắn của mình một lúc mà Mặc Trì Uý đã có chút… nhớ.


“A Lãnh, nán lại với em một lúc được? Chỉ một lúc thôi.”


Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên lên tiếng cầu xin.


“A Lãnh, em cầu xin anh, ở lại một lát thôi, để mối quan hệ của chúng ta có một kết thúc đẹp có được không?”


Mạnh Bạch Chỉ tràn đầy hy vọng nhìn Mặc Trì Úy.


Dù sao mình cũng đã từng yêu người con gái này, hơn nữa còn hiến cho Tiểu Nghê một quả thận, cho nên đối với lời thỉnh cầu này của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy vẫn không nỡ nhẫn tâm mà xoay người bỏ đi.


Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi xuống ghế, vẻ mặt của Mạnh Bạch Chỉ cuối cùng cũng nở một nụ cười vui mừng.


“A Lãnh, trước đây lúc chúng ta ở bên nhau, thật hạnh phúc, cả hai cùng nhau hứa hẹn rất nhiều, thế nhưng bây giờ… những lời hứa đó hoàn toàn không có kết quả nữa rồi, thật tiếc cho chuyện này.


Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của Mạnh Bạch Chỉ cứ mãi dán chặt lên người Mặc Trì Uý, lúc cô vô tình nhìn qua, có thấp thoáng một góc áo ở bên ngoài của phòng, một tia tính toán chợt hiện lên trong đôi mắt cô.


“Tất cả đã qua rồi.”


Mặc Trì Uý nhàn nhạt nói, vì đứng quay lưng về phía cửa phòng, cho nên anh không hề để ý đến hình ảnh trước cửa phòng bệnh.


“A Lãnh, em yêu anh rất nhiều.”


Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên nhào vào lòng Mặc Trì Úy, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.


Vì cửa phòng rất rộng, nên cứ mãi lo lắng cho Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan mới đến phòng bệnh của cô ta, nhìn thấy rõ hết mọi thứ, hình ảnh hai người đang “ôm nhau”.





Chương 552: Ngất xỉu.


Đường Tâm Nhan thật sự không ngờ tới, tự đẩy mở cửa phòng ra, nhìn thấy hình ảnh ướt át này.


Sớm biết sẽ nhìn thấy cảnh này, mình không nên vì lo lắng trong lòng mà đến đây.


“Hình như tôi đến không đúng lúc, hay là để tôi về trước?” Đường Tâm Nhan bước vào phòng bệnh, gương mặt xinh đẹp bình tĩnh không hề có chút gay gắt, khiến người khác khó mà đoán được lúc này cô đang nghĩ gì.


“Đường Tâm Nhan, dù sao cũng đã nhìn thấy rồi, còn ở đây làm gì nữa? Cô đã quấy rầy tôi và A Lãnh rồi đó.”


Vẻ mặt Mạnh Bạch Chỉ hả hê nhìn Đường Tâm Nhan.


“Tôi quấy rầy các người?”


Đường Tâm Nhan vốn đã định rời đi, nhưng sau khi nghe thấy câu nói này, cô lại gạt bỏ quyết định đó, tao nhã ngồi xuống sô pha bên cạnh.


“Cô Mạnh, tôi thật sự rất muốn biết, cô ôm một người đàn ông chặt như thế mà không có bất kỳ tình cảm nào với mình, rốt cuộc là có ý gì? Không cảm thấy hành động của mình có chút… hèn hạ sao?”


Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói, giọng nói ngọt ngào pha chút quyến rũ.


“Cô… cô đừng nói bậy, tôi và A Lãnh yêu nhau, nếu như không phải cô xen vào chuyện tình cảm của chúng tôi, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi, chúng tôi yêu nhau.”


Lúc nói câu này, Mạnh Bạch Chỉ vô cùng lo lắng, cô luôn tin rằng, Mặc Trì Úy yêu mình, chỉ vì sự xuất hiện Đường Tâm Nhan mới khiến anh cảm thấy áp lực khi yêu mình.


Đối mặt với Mạnh Bạch Chỉ vẫn đang tự lừa dối chính mình, đột nhiên Đường Tâm Nhan có chút đồng cảm, đã không có được bất kỳ cảm tình nào bây giờ chỉ có thể cô đơn trong thế giới của mình, người con gái này thật đáng thương.


“Cô Mạnh, nếu như người đàn ông của tôi thật sự yêu cô, hai tay anh ấy buông thỏng hai tay như thế, bất kỳ người nào nhìn vào đều có thể khẳng định, cô là người chủ động ôm, còn người đàn ông của tôi chỉ là thương hại và đồng cảm với tôi, cho nên mới không đẩy cô ra.”


Đường Tâm Nhan bình tĩnh nói.


“Cô…”


Nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan nói, sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ lập tức tái mét, cô biết rõ nhất, những lời Đường Tâm Nhan nói là sự thật và mình… thế nào cũng là người thua cuộc.


“Bạch Chủ, buông tay ra đi, nếu không cô sẽ trông càng khó coi hơn.” Mãi không nói gì, nhưng lại dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn người con gái của Mặc Trì Úy, cuối cùng đôi môi mỏng gợi cảm kia cũng hé ra, giọng nói không có chút cảm xúc, vang lên bên tai Mạnh Bạch Chỉ.


“Vì sao, vì sao phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Tại sao chứ?”


Mạnh Bạch Chỉ hét lên.


Hàng lông mày kiếm Mặc Trì Úy cau mày lại, ngay sau đó gỡ tay Mạnh Bạch Kỳ ra.


“Sau này đừng làm những gì như thế này nữa.” Mặc Trì Úy nói xong câu này liền đi thẳng về phía Đường Tâm Nhan.


“Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?”


Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi, nhìn vào đôi mắt của Đường Tâm Nhan, không hề có chút lạnh lùng, mà ngược lại còn rất dịu dàng, tình cảm.


Đường Tâm Nhan tinh nghịch lè lưỡi.


“Nếu như em không xuất hiện thì lúc đó chồng của em có thể bị con gái người ta kéo lên giường rồi, không phải sao?”


Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười tươi nói đùa.


Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng chạm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của Đường Tâm Nhan.


“Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.”


Một câu nói ngắn gọn, khiến Đường Tâm Nhan liền cười hạnh phúc.


“Chúng ta đi thôi, em nghĩ cô Mạnh cần phải nghĩ ngơi.”


Mặc Trì Úy gật đầu, vòng tay qua eo Đường Tâm Nhan, đi thẳng ra khỏi phòng Mạnh Bạch Chỉ.


Nhìn thấy Mặc Trì Úy quay lưng bỏ đi, Mạnh Bạch Chỉ rơi vào đau khổ cùng cực.


Cô ta biết rất rõ, Mặc Trì Úy là người đàn ông đã… đã hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của mình.





Mặc Trì Úy về đến phòng bệnh, liền bế Đường Tâm Nhan lên giường.


“Anh đã nói sẽ đưa em đi xem cục cưng mà, em không muốn nằm trên giường.”


Đường Tâm Nhan sốt ruột trèo xuống giường, kéo lấy tay Mặc Trì Úy, đi về phía cửa.


“Cô gái ngốc, chậm một chút thôi nào.”


Đường Tâm Nhan vội đến mức suýt chút nữa đã chạy đi, Mặc Trì Úy liền dặn dò.


“Em… em nóng lòng muốn gặp con trai.”


Đường Tâm Nhan thè lưỡi ra, nhưng vẫn bước chậm lại.


Mặc dù Đường Tâm Nhan giảm tốc độ, nhưng cô vẫn cảm thấy có thở.


“Sao thế? Cơ thể không thoải mái sao?”


Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy vội vàng hỏi, giọng điều tràn đầy lo lắng, mặc dù gần đây sức khỏe của Đường Tâm Nhan đã hồi phục không tồi, nhưng Mặc Trì Úy vẫn không dám lờ là.


“Chắc là vừa nảy đi vội quá, nên có chút… có chút khó thở.”


Đường Tâm Nhan yếu ớt nói.


“Nhất định phải đi gặp con trai sao?” Mặc Trì Úy hỏi.


Đường Tâm Nhan gật đầu khẳng định, gương mặt nhỏ nhắn chỉ hiện lên mọt nét duy nhất đó chính là sự kiên trì.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan kiên trì như thế, Mặc Trì Uý đành bất lực, thở dài, liền ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.


“Anh… anh mau thả em xuống? Như thế này sẽ có rất nhiều người nhìn thấy đó.” Đột nhiên bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng, vẻ mặt Đường Tâm Nhan khá ngượng ngùng, cứ như vậy mà vùi mặt vào lòng anh.


“Chồng ôm vợ của mình thì có cái gì lạ đâu?” Mặc Trì Úy vẫn ôm cô, đi thẳng đến khoa nhi.


Dọc đường đi, Đường Tâm Nhan cảm nhận rất rõ, ánh mắt kỳ lạ của mọi người nhìn mình, khiến hay gò má nhợt nhạt của cô đã ửng đỏ ra đến tận mang tai vì xấu hổ.


Hai người nhanh chóng đến khoa nhi.


Bác sĩ chữa trị chính cho bé, đưa bọn họ đến phòng bệnh.


Qua lớp cửa kính, Đường Tâm Nhan có thể nhìn thấy rõ cục cưng của mình đang bình yên nằm trong lồng kính.


“Đứa bé… đứa bé nhỏ thật đó.”


Mặc dù từ trong điện thoại của Mặc Trì Úy, đã xem được rất nhiều bức hình anh đã chụp được, như lại là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan mới thực sự nhìn thấy cực cưng của mình.


Khoảnh khắc Đường Tâm Nhan nhìn thấy đứa bé, cô có cảm giác xúc động chưa bao giờ xảy ra, dường như cô đã cảm nhận được hương vị của sự hạnh phúc đang bao trùm lấy cô lúc này.


“Bác sĩ, khi nà thì đứa bé mới có thể rời khỏi lồng kính? Lúc nào thì tôi mới có thể ôm con?”


Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi vị bác sĩ đang đứng bên cạnh.


Bác sĩ mỉm cười.


“Cô yên tâm đi, các chỉ số của con cô đều đang trong quá trình phát triển, chưa đến vài ngày nữa thì có thể hoàn toàn rời khỏi lồng kính rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ đưa đứa bé đến bên cạnh cô.”


Lời bác sĩ nói ra khiến Đường Tâm Như thở phào nhẹ nhỏm.


“Chồng ơi, chúng ta có thể sắp được ôm con rồi.”


Đường Tâm Nhan kích động kéo lấy tay Mặc Trì Úy, trên gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên một nụ cười đầy phấn khích.


“Đúng vậy, chúng ta sắp được ôm còn rồi, cho nên em nhất định phải nghe lời bác sĩ, chăm sóc cơ thể của mình cho thật tốt, như thế mới có thể đủ sức…”


Mặc Trì Úy còn chưa nói xong câu thì Đường Tâm Nhan đang được anh ôm trong lòng đột nhiên nhắm hai mắt lại.


“Tâm Nhan…”





Chương 553: Mạnh Bạch Chỉ rời đi


Đường Tâm Nhan bất ngờ ngất xỉu, khiến Mặc Trì Úy hét lên.


Anh vội vàng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, nhanh chóng đưa cô đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.


May mắn là Đường Tâm Nhan chỉ ngất xỉu vì cơ thể bị suy nhược, hơn nữa cảm xúc khá kích động nên mới thành ra như vậy.


“Bác sĩ, cô chắc chắn Tâm Nhan không sao chứ?”


Mặc Trì Uý ngồi phía đối diện hỏi lại bác sĩ một lần nữa, vẻ mặt bác sĩ khá là bất lực.


“Chủ tịch Mặc, anh yên tâm đi, tình trạng của mợ chủ không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều vào thì khoảng một tuần sau là đã có thế xuất viện rồi.”


Bác sĩ nhắc lại một lần nữa.


Nghe bác sĩ nói thế, Mặc Trì Úy mới thở hắt ra, ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan.


“Em… em bị làm sao thế?” Giọng nói yếu ớt của Đường Tâm Nhan từ từ vang lên.


“Tỉnh rồi sao?” Nghe thấy tiếng của Đường Tâm Nhan, gương mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy liền xuất hiện một nụ cười. Anh cẩn thận đỡ Đường Tâm Nhan dậy dựa vào tường.


“Em.. em muốn uống nước.”


Mặc Trì Úy đưa tay làm động tác OK, lập tức mang đến một ly nước ấm đến bên miệng Đường Tâm Nhan.


Có lẽ cô ấy thực sự rất khát, Đường Tâm Nhan uống một hơi hết nửa ly.


“Sao rồi? Có còn cảm thấy không thoải mái chỗ nào không? Có cần gọi bác sĩ không?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Đường Tâm Nhan.


“Em không thấy khó chịu ở đâu cả, em sao lại.. sao lại quay về đây rồi? Không phải chúng ta đang ngắm nhìn con sao?” Đột nhiên Đường Tâm Nhan nghĩ đến chuyện này, lo lắng hỏi.


“Cô gái ngốc nghếch, em bị ngất, cho nên bây giờ không thể đi thăm con được nữa rồi, em cần phải nghĩ ngơi tĩnh dưỡng nhiều vào, biết chưa?”


Mặc Trì Úy thỏ thẻ bên tai Đường Tâm Nhan, nhớ lại cảnh cách đây không lâu cô ngất xỉu trong lòng mình, Mặc Trì Úy vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi.


Đường Tâm Nhan thè lưỡi ra.


“Em tưởng rằng mình đã khỏe, không ngờ lại bị ngất xỉu, lần sau em nhất định sẽ chú ý, nhất định.” Không muốn khiến Mặc Trì Úy lo lắng, Đường Tâm Nhan vội vàng nói, để anh tin tưởng, Đường Tâm Nhan liền đưa tay lên thề bảo đảm.


“Tạm thời tin em, nghe lời anh ngoan ngoãn ngủ một giấc đi.” Mặc Trì Úy dìu Đường Tâm Nhan nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho rồi hôn lên má cô một nụ hôn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.


“Anh Tư, anh anh đang biến thành hòn vọng thê rồi sao?” Lục Tử Tham bước bào phòng, nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy sáng lên cứ nhìn chằm chằm trên người Đường Tâm Nhan, liền trêu ghẹo.


“Sao rồi? Có chuyện gì hả?”


Xác nhận rằng Đường Tâm Nhan không bị đánh thức, Mặc Trì Úy mới cùng Lục Tử Thâm ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.


“Đây là việc mà anh sai rồi làm, đã hoàn thành xong hết rồi.” Lục Tử Thâm cầm trong tay món đồ, để xuống trước mặt Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy gật đầu.


“Đưa cho Mạnh Bạch Chỉ, để cô ấy… tự thu xếp.”


Lục Tử Thâm nhún vai.


“Hy vọng lần này cô ấy có thể hoàn toàn thoát ra khỏi mối quan hệ này, nếu không cả đời này cô sẽ không thể nào sống yên ổn được.”


Lục Tử Thâm lấy vé và hộ chiếu mình đã mua sẵn cho Mạnh Bạch Chỉ ra.


“Đưa tấm chi phiếu này cho cô ấy luôn, có thể đủ cho cô ấy sống thoải mái hết quảng đời còn lại.”


Mắc Trì Úy đặt một tờ ngân phiếu ba mươi lăm tỷ vào tay Lục Tử Thâm.


“Được rồi, tôi sẽ đưa cho cô ấy, anh cứ ở đây mà tiếp tục làm hòn vọng thê đi.”


Lục Tử Thâm nói xong câu đó liền xách đồ ra khỏi phòng.


ANh đi thẳng đến phòng của Mạnh Bạch Chỉ.


“Anh ấy… anh ấy không đến sao?” Nhìn thấy một mình Lục Tử Thâm đến, vẻ mặt Mạnh Bạch Chỉ đầy thất vọng.


Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc nhìn về phía sau lưng Lục Tử Thâm, đợi một lâu nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.


“Buông bỏ đi, anh Tư bây giờ đang ở bên cạnh người con gái của anh ấy, không thể nào đến đây tìm cô được đâu.” Về phần Mạnh Bạch Chỉ si tình như thế, Lục Tử Thâm thật sự rất đồng cảm.


Mạnh Bạch Chỉ hít một hơi thật sau.


“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”


Lục Tử Thâm lấy hộ chiếu, vé máy bay và cả tờ chi phiếu cùng để trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.


“Sức khỏe của cô gần như đã hồi phục rồi, đi tôi, cho có cách rời khỏi thành phố này cô mới có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới.”


Cuộc sống mới?


Nhìn ba thứ bày ra trước mặt, đôi môi đỏ mỏng của Mạnh Bạch Chỉ nỏi một cười đầy trào phúng, chế nhạo.


“Anh đã bán đứng hết tình cảm biết bao nhiêu năm qua của chúng ta?” Đáy mắt Mạnh Bạch Chỉ hiện lên một tia tự giễu.


“Hà tất cô lại phải làm như vậy? Thay vì cứ đắm chìm trong đau khổ, chi bằng hãy bắt đầu cho mình một cuộc sống mới, biết đâu được trong tương lai cô có thể tìm thấy được người yêu cô sâu đậm, người đàn ông đó sẽ mang lại hạnh phúc cho cô, nếu như cô lựa chọn không buông tay, thì người đau khổ chính là cô.”


Lục Tử Thâm nói vô cùng thuyết phục.


“Anh… đi đi, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”


Thấy Mạnh Bạch Chỉ quay lưng về phía mình, Lục Tử Thâm thở dài một hơi, xoay người bước ra khỏi phòng.


Thật sự phải buông bỏ sao? Chẳng lẽ mình kiên trì biết bao nhiêu năm qua đều vứt đi như thế này sao?


Đau khổ và tuyệt vọng bủa vây lấy cơ thể của Mạnh Bạch Chỉ.


Nhìn mấy thứ mà Lục Tử Thâm đặt trên bàn, một cảm giác đau lòng chợt lướt qua.


Mạnh Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, rời khỏi phòng của mình, đi thẳng đến phòng của Đường Tâm Nhan.


Đứng trước cửa, cô nhìn thấy rất rõ, đôi mắt đen láy của Mặc Trì Úy cứ mãi nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan, cho dù cô vẫn đang ngủ rất say, Mặc Trì Uý cũng hề có bất kỳ dấu hiệu nào muốn rời đi.


Ánh mắt Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan ngập tràn tình cảm, dịu dàng, khiến Mạnh Bạch Chỉ hoàn toàn tuyệt vọng.


Có lẽ rời mới chính là lựa chọn duy nhất của mình.


A Lãnh, đừng mà.


Mặt mày Mạnh Bạch Chỉ tái nhợt, nhưng cô vẫn xoay người rời đi.


Nửa tiếng sau, cô đã làm xong thủ tục xuất viện, chỉ mang theo hộ chiếu và ngân phiếu của mình, còn tấm vé máy bay về nước Mỹ cô lại quẳng vào thùng rác.


Tin tức Mạnh Bạch Chỉ bỏ đi, rất nhanh đã truyền đến bên tai Mặc Trì Úy.


“Anh thật sự không lo lắng cho cô ấy chút nào sao?” Đường Tâm Nhan đang nép vào lồng ngực Mặc Trì Úy, nhẹ giọng hỏi, nói thế nào đi nữa cũng là mối tình đầu, dù sao anh cũng sẽ lo lắng, Đường Tâm Nhan tin rằng mình sẽ không ghen đâu.


“Yên tâm đi, cô ấy sẽ tự chăm sóc cho bản thân tốt mà, anh chỉ hy vọng không lâu sau có thể nhận được tin vui của cô ấy.” Mặc Trì ÚY nói.


Một tuần sau, Đường Tâm Nhan hồi phục được bác sĩ cho phép xuất viện.


Đường Tâm Nhan làm xong hết thủ tục, nhanh chóng chạy đến phòng của con trai.


Lúc này cậu nhóc đã rời khỏi lồng kính, mặc dù rất nhỏ xinh, nhưng lại đang uống sữa mẹ một cách vồn vã.


“Đứa bé hồi phục nhanh thật, các vị có thể đưa bé cưng về nhà rồi.” Bác sĩ khoa nhi cho bé uống sữa xong, quấn bé lại ôm đến trước mặt bọn họ.


“Em…” Nhìn thấy đứa bé nhỏ như thế, Đường Tâm Nhan hơi chần chừ, cô sợ động tác của mình sẽ làm đau bé.


“Để anh bế.” Mặc Trì Úy mỉm cười, cần thận từng li từng tý ôm lấy bé.


Động tác rất thuần thục, có vẻ như thường xuyên thực hiện động tác này.


“Anh…” Thấy Mặc Trì Úy thành thạo như vậy, vẻ mặt Đường Tâm Nhan rất kinh ngạc.





Chương 554: Ức hiếp người phụ nữ của tôi? Không đời nào


Mặc Trì Úy nở một nụ cười hạnh phúc.


“Khoảng thời gian này anh vẫn luôn học đó, bây giờ xem ra kết quả học tập cũng không tồi, mặc dù cục cưng còn quá nhỏ, nhưng… thật đáng yêu.”


Mặc Trì Úy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má con trai.


Nhìn thấy cả người Mặc Trì Úy toát lên cha con mãnh liệt, Đường Tâm Nhan hạnh phúc một cách lạ thường.


Cả gia đình vui vẻ quay về biệt thự.


Khi Mặc Trì Úy ôm con đến phòng, Đường Tâm Nhan đã sốc.


“Chuyện này… chuẩn bị từ lúc nào vậy? Chồng à, anh chuyển toàn bộ trung tâm thương mại về đây sao? Nhìn thấy căn phòng dành cho em bé được đặc biết dày công trang trí, dồ chơi đầy khắp phòng, cả một tủ toàn là quần áo của trẻ sơ sinh, Đường Tâm Nhan kinh ngạc đến ngây thơ,


“Mợ chủ, toàn bộ đều do cậu chủ đích thân thiết kế đấy ạ.”


Người giúp việc đứng sau lưng bọn họ, tươi cười nói.


“Thật sự tuyệt vời, chồng ơi, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho con em một căn phòng xinh xắn và ấm áp như vậy.”


Đường Tâm Nhan vui vẻ nói.


“Cả hai là người quý giá nhất trong cuộc đời của anh, anh muốn cho hai mẹ con những gì tốt nhất.” Mặc Trì Úy đưa đứa bé đã ngủ say trong lòng mình cho người giúp việc, rồi ôm lấy Đường Tâm Nhan, ngồi xuống ghế sô pha.


Mặc dù bác sĩ đã phê duyệt cho cô ra viện, nhưng Mặc Trì Úy vẫn lo lắng cho sức khỏe của cô, sợ rằng cô chưa hoàn toàn hồi phục hẳn rồi lại ngất xỉu.


“Anh và con cũng là những người quan trọng nhất cuộc đời em, chồng ơi, cảm ơn anh, đã cho em một cuộc sống viên mãn.”


Đường Tâm Nhan rúc vào lòng Mặc Trì Úy, cười nói.


“Đi thôi, chúng ta về phòng nào, em cần phải nghỉ ngơi.”


Đường Tâm Nhan gật đầu, hôn nhẹ trán con một cái rồi mới cùng Mặc Trì Úy về phòng.


Khoảng thời gian Đường Tâm Nhan nằm viện, tài liệu trên bàn làm việc của Mặc Trì Úy đã xếp thành chồng.


Cho nên sau khi lo cho Đường Tâm Nhan đi ngủ, anh liền đến phòng làm việc.


“Anh Tư, tra được rồi, là Đường Vũ Nhu.”


Mặc Trì Úy vừa ngồi xuống, Lục Tử Thâm liền xông thẳng vào phòng làm việc, vẻ mặt cực kỳ hăng hái nói.


“Chắc chắn?” Mặc Trì Úy nhíu mày, lạnh lùng hỏi.


“Vô cùng chinh xác, lúc đó có người nhìn thấy Đường Vũ Nhu cực kỳ hoảng hốt chạy ra từ phòng vệ sinh ra, nhưng chỉ vì lúc đó anh đã vội đưa người con gái của anh vào bệnh viện, nên không để ý đến chuyện này.”


Mặc Trì Úy gật đầu, trong ánh mắt dần dần ngưng tự lại, một nét ảm đạm, tàn ác hiện lên.


“Tôi muốn cô ấy phải trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình vào thời điểm đó.”


Giọng nói Mặc Trì Úy xen lẫn một chút nguy hiểm, vang lên rõ mồn một bên tai Lục Tử Thâm.


Nhà họ Phó.


“Thần anh đang nghĩ gì vậy?” Đường Vũ Nhu bê tách cà phê trong tay, đến bên cạnh Phó Tư Thần, nép vào vòng tay anh một cách đầy mê hoặc.


“Tránh xa tôi ra.”


Phó Tư Thần vốn đang buồn bực, nhìn thấy Đường Vũ Nhu, sắc mặt càng khó coi hơn, nếu như không phải cô ta đang mang thái, anh nhất định sẽ đẩy cô ta ra rồi.


“Phó Tư Thần, thái độ này của anh là sao? Em đang mang thai đứa con của anh trong bụng, thế mà anh lại đối xử với em thế sao? Anh.. anh có lương tâm không vậy?”


Khoảng thời gian này Phó Tư Thân luôn đối xử rất thờ ơ, lạnh nhạt với Đường Vũ Nhu, sau khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng này của Phó Tư Thần, cô lớn tiếng hét lên.


Phó Tư Thân nhíu chặt mày.


“Cô nên cảm thấy mừng đi, Đường Tâm Nhan và đứa bé bình an vô sự, nếu không Mặc Trì Úy sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”


Nghe anh nói những lời này, sắc mặt Đường Vũ Nhu lập tức trắng bệch ra.


“Anh… anh nói như vậy là có ý gì? Đường Tâm Nhan và đứa bé có chuyện gì hay không, liên quan gì đến em? Phó Tư Thần anh nên quan tâm đến em và con đi, cô ta không phải cũng chỉ là vợ cũ của anh thôi sao.”


Đường Vũ Nhu lớn tiếng trách mắng Phó Tư Thần.”


“Cậu chủ, cậu… cậu có điện thoại.”


Người giúp việc đến bên cạnh Phó Tư Thần thấp thỏm, lo lắng không yên khi nghe chuông điện thoại không ngừng, đưa đến cho Phó Tư Thần.


“Tôi là Phó Tư Thần.”


Phó Tư Thần lạnh lùng nói.


“Cái gì? Bị cướp?”


Nghe được tin tức từ trợ lý của mình, sắc mặt Phó Tư Thần thay đổi rõ rệt, anh không ngờ rằng, dự án lớn này công ty đã nắm chắc phần thắng, vầy mà lại người khác nhanh chân đến cướp mất.


“Là ai? Ai là người đã cướp mất dự án này?”


Phó Tư Thân nghiến răng nghiến lợi hỏi.


“Là… là Mặc Trì Úy.”


Nghe được Mặc Trì Úy đã cướp mất dự án của mình, Phó Tư Thần tức giận ném mạnh điện thoại trong tay xuống đất.


“Sao thế? Có chuyện gì vậy?” Đường Vũ Nhu giật mình khi nhìn thấy đôi mắt như muốn ăn thịt người khác của Phó Tư Thần, cô vội vàng bước đến bên cạnh Phó Tư Thần, hơi lo lắng hỏi.


Phó Tư Thân vẫn không nói gì, điện thoại lại vang lên một lần nữa.


“Tốt nhất có chuyện gì cậu cũng phải báo cáo, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cậu đâu.” Phó Tư Thần bực bội hét vào điện thoại.


“Chủ tịch Phó, là tôi đây, Mặc Trì Uý.”


Giọng nói của Mặc Trì Úy đầy từ tính vang lên bên tai Phó Tư Thần.


“Thế mà anh lại gọi cho tôi, Mặc Trì Úy, anh cướp đi hạng mục của tôi là đang muốn ra oai với tôi sao?” Phó Tư Thần tức giận nắm chặt tay thành một quả đấm.


“Muốn trách thì hãy trách người phụ nữ của anh, nếu như không phải do cô ta thì con của tôi sao lại sinh non được? Phó Tư Thần, vì người phụ nữ của anh đã hành động quá ngu ngốc nên phải trả giá, tôi có thể quả quyết nói cho anh biết rằng, chuyện này… chỉ mới bắt đầu.”


Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy mới cúp máy.


Mặc dù Mặc Trì Úy đã ngắt điện thoại nhưng những lời của anh vẫn còn văng vẳng bên tai Phó Tư Thần một cách rất rõ ràng.


“Ầm…” Phó Tư Thân đập mạnh điện thoại xuống đất, đôi mắt sắc bén hung hăng nhìn trừng mắt nhìn Đưỡng Vũ Nhu.


“Anh… anh sao thế?”


Đôi mắt Phó Tư Thần nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình, khiến Đường Vũ Nhu vô cùng sợ hãi.


“Con đàn bà ngu ngốc, nếu như không phải tại cô, dự án của công ty sẽ không bị Mặc Trì Úy cướp đi? Cô hại chết tôi rồi.” Phó Tư Thần đến trước mặt Đường Vũ Nhu, siết chặt lấy cổ tay cô.


“Phó Tư Thần, anh… anh buông em ra đi, đau quá.” Từ trước đến giờ Đường Vũ Nhu chưa bao giờ bị đối xử như thế này, từng trận đau đớn ập đến.


“Công ty anh mất đi dự án này, là vì anh… anh vô dụng, liên quan gì đến em? Anh… anh mau buông em ra?”


Đường Vũ Nhu hét lên trong đau đớn, giọng nói đấy khinh thường Phó Tư Thần.


“Nếu như không phải tại cô đẩy Đường Tâm Nhan, khiến cô ấy phải sinh non sao? Bây giờ Mặc Trì Úy bắt đầu trả thù công ty, Đường Vũ Nhu, tốt nhất cô nên cầu nguyện rằng công ty sẽ không vì sự tấn công của Mặc Trì Úy mà có bất kỳ ảnh hưởng nào, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”


Phó Tư Thần buông tay, đẩy Đường Vũ Nhu ra, đi thẳng một đường ra ngoài không hề quay đầu lại.


Đường Vũ Nhu té ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt, trăm ngàn lần cô không ngờ đến. Thế mà Mặc Trì Úy lại biết được chuyện mình đẩy ngã Đường Tâm Nhan.


Làm sao đây? Cô phải làm sao đây? Anh ấy sẽ trả thù mình sao?


Đường Vũ Nhu vô cùng lo lắng và sợ hãi. Dường như cô cảm nhận được một cái cây vô hình quấn lấy cơ thể mình, càng ngày càng chặt, khiến cô… không có cách nào hít thở được.





Chương 555: Phó Tư Thần hối hận rồi.


Mặc Trì Úy nói là làm, chỉ khoảng thời gian nửa tháng đến sẽ luôn nhắm vào công ty của Phó Tư Thần, liên tục cướp đi hết những khách hàng lớn của anh ta.


Điều này khiến công ty Phó Tư Thần lập tức trở thành mục tiêu để các cổ đông lớn trong công ty đánh dẹp, mỗi một khách hàng mất đi, anh ta sẽ phải chịu cổ đông lên tiếng phê phán.


Trong tháng này, mỗi ngày trôi qua của Phó Tư Thần sẽ không hề dễ dàng, hơn nữa Mặc Trì Úy lại đang nhắm vào anh ta không có nghĩa là kết thúc.


Chuyện của công ty Phó Tư Thần đã nhận được thu hút toàn bộ sự chú ý của giới truyền thông, chỉ cần anh xuất hiện trước mặt công chúng sẽ bị bao vây.


Đối diện với những câu hỏi sắc bén của giới truyền thông, Phó Tư Thần chỉ hận không thể đào một cái hố mà chui xuống, anh muốn tránh những phóng viên này, nhưng… nhưng những phóng viên này lại ở khắp mọi nơi.


Khó khăn lắm trợ lý và bảo vệ của công ty mới có thể hỗ trợ anh: “trốn” khỏi vòng vây của các phóng viên.


“Chủ tịch, muốn đi đâu? Đến ngân hàng hay là… hay là về nhà?” Trợ lý ngồi phía trước, dè dặt hỏi.


“Ngân hàng?” Phó Tư Thần hừ lạnh một tiếng.”Mặc Trì Úy đã đánh đòn chào hỏi, cho dù bây giờ tôi đến ngân hàng, mấy tên quản lý đó cũng sẽ tìm cớ để tránh tiếp xúc với tôi, đi cùng chỉ thêm mất mặt mà thôi.”


Phó Tư Thần đau đầu day trán, trong đôi mắt đen láy của anh lóe lên một ngọn lửa giận dữ.


Sát khí toát ra xung quanh anh, khiến trợ lý ngồi phía trước phải kinh hồn bạt vía, run sợ.


“Về nhà.” Nghe thấy yêu cầu của anh, trợ lý nhanh chóng quay đầu lại dặn với tài xế.


Bên ngoài biệt thự vẫn như cũ có rất nhiều phóng viên, nhìn thấy mấy tên này anh hận không thể nào lột da bọn họ, nếu như Phó Tư Thần có con dao trong tay, nhất định sẽ đâm chết tất cả.


“Vào bên cửa sau đi.” Tài xế cẩn thận từng li từng tí tránh đám phóng viên ở cửa trước, lén lút vào cửa sau như một tên trộm.


Đường Vũ Nhu vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha đợi, thấy xe Phó Tư Thần đã về, cô lập tức chạy ra.


“Thế nào? Chuyện của công ty đã giải quyết xong chưa? Đã … tìm được cách chưa?” Trên TV Đường Vũ Nhu đã sớm biết được tình hình ở công ty của Phó Tư Thần, Đưỡng Vũ Nhu nóng như lửa đốt, sợ cuộc sống của một mợ chủ sẽ không thể giữ được.


“Biến đi, đồ sao chổi.” Vừa gặp Đường Vũ Nhu, tâm trạng Phó Tư Thần càng thêm khó chịu, sắc mặt liền trở nên u ám.


“Phó Tư Thần, em đang quan tâm anh, anh… anh là đồ không biết điều.”


Đột nhiên bị Phó Tư Thần đẩy ra, Đường Vũ Nhu cũng nổi giận đùng đùng, xông về phía Phó Tư Thần hét lên.


“Nếu không phải tại cô, bây giờ công ty của tôi phải chịu sự trả thù của Mặc Trì Úy sao? Đưỡng Vũ Nhu, sớm biết cô là đồ ngu xuẩn như vậy, ban đầu tôi không nên chia tay Đường Tâm Nhan, vì cô mà vứt bỏ đi một người con gái tốt như vậy, đay là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của tôi.”


Vẻ kinh tởm hiện trên khuôn mặt, tình yêu anh dành cho Đường Vũ Nhu đã biến mất không chút dấu vết bởi hành động càng ngày càng điên rồ của cô.


“Anh… Anh hối hận đã chia tay với Đường Tâm Nhan rồi sao?”


Những lời của Phó Tư Thần, khiến sắc mặt Đường Vũ Nhu thay đổi rõ rệt, như thể sát muối lên vết thương.


“Đương nhiên, Tâm Nhan là một cô gái tốt như thế, nếu như không phải lúc đầu cô quyến rũ tôi, làm sao tôi có thể sống chung với cô được?”


Lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, khuôn mặt đẹp trai không chút cảm xúc của Phó Tư Thần bất ngờ nở một nụ cười dịu dàng, nụ cười ấy nhưng mũi dao cứa vào người Đường Vũ Nhu.


“Anh… anh dám khinh thường tôi, Phó Tư Thần, anh đối xử với em như vậy sao? Bây giờ tôi đang mang thai con anh, nhưng anh lại vứt bỏ tôi, hôm nay tôi… hôm nay tôi liều mạng với anh.”


Đường Vũ Nhu đã thay đổi vẻ dịu dàng, ưu nhã trước đây, điên cuồng lao vào Phó Tư Thần, lúc này bản chất đanh đá, chanh chua của cô mới thể hiện rõ ràng ra.


“Đường Vũ Nhu, cô điên rồi.”


Đột nhiên Đường Vũ Nhu kéo cà vạt anh, sắc mặt Phó Tư Thần liền trở nên tối sầm.


Anh càng bực mình hơn, không muốn đôi co với Đường Vũ Nhu, xô mạnh cô xuống ghế sô pha.


“Nếu không muốn ở lại đây nữa thì cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”


Nói xong câu đó Phó Tư Thần đi thẳng lên lầu.


Nhìn bóng lưng vô tình của Phó Tư Thần, vẻ mặt Đường Vũ Nhu tái nhợt đi, nhớ lại vừa nãy anh mới khen Đường Tâm Nhan xong, lòng đồ kỵ, ganh ghét nháy mắt đã bủa vây lấy cô.


Nửa tiếng sau, Đường Vũ Nhu đến nhà họ Mặc.


“Mợ chủ, có chị của mợ muốn gặp ạ.”


Người giúp việc đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nhỏ giọng báo cáo.


Vừa mới dỗ con trai ngủ xong, Đường Tâm Nhan đang tựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, không ngờ rằng mình lại nhận được tin này.


Đường Vũ Nhu đến tìm mình làm gì?


Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, vốn dĩ cô muốn bảo người giúp việc đuổi Đường Vũ Nhu đi, nhưng bây giờ cô quá hiểu tính nết của Đường Vũ Nhu, một khi mình không gặp cô ta, cô ta nhất định sẽ không từ bỏ.


“Để chị ấy vào đi.”


Người giúp việc nhanh chóng xoay người rời đi, không tốn nhiều sức đã đưa Đường Vũ Nhu vào phòng khách.


Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà họ Mặc, nhưng lúc nhìn thấy xung quanh được trang hoàng lộng lẫy, cô mới ngập ngưỡng mộ và đố kỵ với Đường Tâm Nhan người con gái đáng ghét này, cô sống trong biệt thự hệt như một lâu đài.


Trời ơi, cô có bị mù không thế? Thế mà khiến cho người phụ nữ này nhận được những điều tốt nhất như vậy, còn mình bây giờ lại…


“Đường Vũ Nhu, lá gan cô lớn thật, sau khi hại tôi còn dám xuất hiện trước mặt tôi, cô thật sự cho rằng Đường Tâm Nhan tôi không dám làm gì cô sao?”


Đối với lời đe dọa này của Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu hoàn toàn không để ý đến, cô quyến rũ vén tóc ra sau tai.


“Đường Tâm Nhan, chị cũng là chị của em, hơn nữa bây giờ chị còn đang có thai, nếu như em dám làm tôi bị thương, vậy thì chính là một người hai mạng đó.”


Đường Vũ Nhu kiêu ngạo nhìn Đường Tâm Nhan.


Khi thấy sợi dây chuyền cao cấp Đường Tâm Nhan đang đeo trên cổ, là phiên bản giới hạn, trên thế giới rất hiếm có loại dây này, khiến cô ta lòng tham không đáy của cô ta nổi lên.


“Dây chuyền của cô ở đâu ra vậy?”


Đường Vũ Nhu xông đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nếu như đây không phải là nhà họ Mặc, có lẽ cô đã xông đến lôi sợi dây đó xuống.


Cô không hề xa lạ gì với sợi dây chuyền này, ban đầu trong một buổi đấu giá, mình đã năn nỉ Phó Tư Thần nửa tiếng đồng hồ, hy vọng anh ta có thể ra một cái giá cao để lấy được vòng cổ này, thế nhưng… thế nhưng cuối cùng ngay đến cả hình dáng cũng không nhìn thấy.


Đường Tâm Nhan cười nhạt, nợ một nụ cười đầy quyến rũ mê hoặc lòng người, lại thêm một chút gợi cảm.


“Có liên quan gì… đến cô sao?”


Đường Tâm Nhan mỉm cười hỏi, trong ánh mắt cô hiện lên một tia châm chọc.


“Cô… em bán sợi dây đó cho chị được không? Chị có thể đưa tiền cho em, Tâm Nhan, mình là chị em, sẽ không từ chối yêu cầu của chị có phải không?”


Đường Vũ Nhu ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan, thân thiết ôm lấy cánh tay của cô.





Chương 556: Yêu thương không nở hoa


Nhìn thấy cô ta vì sợi dây chuyền này mà vứt bỏ cả lòng tự tôn của bản thân, Đường Vũ Nhu liều mạng van xin, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ nhếch lên tỏ vẻ châm biếm.


“Đường Vũ Nhu, theo tôi được biết thì Phó Tư Thần đã khóa hết thẻ trong tay cô, ngoài trừ những chi phí cần thiết, anh không chia cho cô một khoản nào, cô chắc chắn có đủ tiền mua dây chuyền có giá trị xa xỉ này sao?”


Đường Tâm Nhan cười nói, đôi mắt mèo kia ánh lên một tia sáng.


“Cô đừng nói nhảm nữa, anh Thần rất yêu tôi, chỉ cần tôi thích thứ gig, anh sẽ ngay lập tức mua cho tôi, anh ấy thật sự rất yêu tôi.”


Đường Tâm Nhan nhún vai, bày ra vẻ mặt khinh thường.


“Anh ấy có yêu cô hay không có liên quan gì đến tôi? Đường Vũ Nhu, đừng ở đó mà tự làm mình mất mặt nữa, mau về đi.”


Đường Tâm Nhan ra lệnh đuổi khách khiến vẻ mặt Đường Vũ Nhu đột nhiên thay đổi, cứ cho là hai gò mà thật xinh đẹp vì tức giận mà trở nên cực kỳ dữ tợn.


“Đường Tâm Nhan, cô không cần mặt mũi, nhưng tôi là chị của cô.”


Chị? Thế mà cô vẫn không ngại khi tự xưng mình là chị sao?


Nghe thấy Đường Vũ Nhu ăn to nói lớn tự nhắc đến mình, vẻ mặt Đường Tâm Nhan liền nở một nụ cười chế nhạo.


“Xin lỗi, cô hết lần này đến lần khác làm hại tôi, tôi đã không còn xem cô là chị nữa rồi, còn muốn giữ chút tự tôn của mình thì mau rời khỏi đây, bằng không tôi sẽ người, tống thẳng cổ cô đi đó.”


Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đối với Đường Vũ Nhu, cô sẽ không hề có bất kỳ sự đồng cảm hay thương hại nào cả, người phụ nữ này hết lần này đến lần khác hại mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị ông trời trừng phạt.


“Cô”


Đường Vũ Nhu tức muốn chết, cứ ngồi lỳ trên ghế sô pha, tỏ vẻ không muốn đi.


Lúc Đường Tâm Nhan chuẩn bị sai người đuổi Đường Vũ Nhu đi, xe của Mặc Trì Uý cũng vừa lái vào sân.


Nhìn thấy Mặc Trì Úy từ trên xe bước xuống, gương mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Tâm Nhan liền trở nên hớn hở.


Không cần mất quá nhiều sức, trên đường đi làm về Mặc Trì Úy đã đặc biệt mua cho Đường Tâm Nhan ít bánh ngọt rồi bước vào phòng khách.


“Ông xã, hôm nay sao anh về sớm vậy?” Đường Tâm Nhan bước đến trước mặt Mặc Trì Úy, mỉm cười.


Mặc Trì Úy cúi nhẹ người xuống, hôn lên cánh môi anh đào của cô, đưa bánh ngọt trong tay giao cho người giúp việc, bàn tay to lớn ấy lại nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả, mảnh mai của Đường Tâm Nhan.


“Nhớ em, cho nên mới về sớm để gặp em, thế nào? Hôm nay bé cưng có ngoan không? Em có nghỉ ngơi cho khỏe không đó?”


Giọng nói trầm thấp nhưng lại đầy từ tính của Mặc Trì Úy vang lên một cách trìu mến.


“Em rể, em về rồi sao.”


Em rể? Nghe thấy Đường Vũ Nhu xưng hô với Mặc Trì Úy như vậy, Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã phì cười, người phụ nữa này lại tính chơi cái trò gì nữa đây? Nếu như mình nhớ không lầm, ban đầu là cô ta và Phó Tư Thần âm thầm qua lại lén lút với nhau, trước mặt mình thì gọi anh ta em rể, nhưng nào ngờ bây giờ cô ta lại đang mang trong bụng đứa con của Phó Tư Thần, cô lại định giở mánh cũ ra chơi sao?


Đường Vũ Nhu đi về phía mình, khiến đôi mắt sắc bén của Mặc Trì Úy hiện lên một nét khinh thường.


“Vợ cậu Phó, quan hệ của chúng ra than quên đến mức cô có thể gọi tôi em rể sao.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Đường Vũ Nhu một cách coi thường.


Đụng phải cây đinh mềm, Đường Vũ Nhu liền xấu hổ, nhưng cô vẫn không chịu rời ffi, người lại còn tiến đến gần trước mặt hai người bọn họ.


“Tâm Nhan, tình chị em chúng ta đã lâu không gặp để nói chuyện tâm sự, hôm nay để chị nghĩ lại đây đi, chị em chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện có được không?”


Đường Vũ Nhu nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, nhẹ giọng nói, mắc dù đối với Đường Tâm Nhan đã nói, nhưng đôi mắt phượng của cô rất quyết rũ, thỉnh thoảng lại liếc sang về phía Mắc Trì Úy.


“Giản Thành.”


Mặc Trì Úy về nhà cùng với Giản Thành, sau khi nghe thấy anh ấy gọi tên mình như vậy, cậu lập tức đến cạnh anh.


“Đưa vợ cậu Phó về đi.”


Lệnh đuổi khách của Đường Tâm Nhan đã khiến vẻ mặt Đường Vũ Nhu khó coi rồi, bây giờ lại nghe thêm yêu cầu của Mặc Trì Úy, vẻ mặt cô tái nhợt đi.


“Tôi.


Lúc Giản Thành muốn kéo Đường Vũ Nhu đi, đột nhiên cô ta hét lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó ngồi bệt xuống đất.


“Chủ tịch, chuyện này.”


Dù sao Đường Vũ Nhu cũng đang có thai, cho nên lúc Giản Thành thấy cô đau đớn ngã xuống đất cũng luống cuống chân tay, tìm kiếm sự giúp đỡ, ngã vào người Mặc Trì Úy.


Hàng lông mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại.


“Tôi thật sự rất khó chịu, gần đây cứ như thế này mãi.”


Đường Vũ Nhu ngồi dưới đất, cất lên giọng nói đầy yếu ớt.


Mặc Trì Úy nhướn mày, trừng lớn mắt.


“Thím Vương, màu dìu cô chủ Phó lên ghế sô pha nồi, đun thêm một cốc sữa tươi cho cô ấy.”


Thím Vương nghe theo lời căn dặn của Mặc Trì Úy, lập tức cẩn thận dìu Đường Vũ Nhu đang ở bên cạnh lên ghế sô pha.


“Anh lên lầu thay đồ, em đợi ở đây nhé.”


Giọng nói đầy trầm thấp của Mặc Trì Úy cứ như rượu quý ngàn năm, văng vẳng bên tai Đường Tâm Nhan.


“Được, em ở đây chờ anh.” Đường Tâm Nhan nở một nụ cười đầy ngọt ngào.


Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên ghế sô pha, nét mặt hiện lên vẻ tính toán muốn trừng phạt Đường Vũ Nhu. Sau đó anh bước thẳng lên lầu.


“Có vẻ như hai người rất yêu thường nhau, Tâm Nhan, bây giờ cô còn nhớ chuyện trước đây giữa mình và Phó Tư Thần không?” Sau khi Mặc Trì Úy đã đi lên lầu, Đường Vũ Nhu sốt ruột hỏi.


Đây là lần đầu tiền Đường Tâm Nhan nhìn thấy, Đường Vũ Nhu đứng trước mặt mình, bày ra cái dáng vẻ thiếu tự tin như thế này, điều này khiến đôi mắt trong veo, long lanh của cô hiện lên một tia gian xảo.


“Dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng một thời gian dài, có rất nhiều chuyện tình đẹp, cô nghĩ rằng tôi sẽ quên sao?”


Đường Tâm Nhan cười nói, như thể đang nhớ lại rồi say sưa trong những kỷ niệm đẹp đẽ đó.


“Cô cô còn nhớ chuyện ở cùng với Phó Tư Thần? Không phải là cô vẫn còn muốn ở cùng anh ấy chứ?”


Đường Vũ Nhu mất bình tĩnh, đứng phắt dậy, hét vào mặt Đường Tâm Nhan.


Nhìn Đường Vũ Nhu hoảng sợ như thể mình sẽ cướp đi Phó Tư Thần ngay lập tức, khuôn mặt Đường Tâm Nhan hiện lên một nét đồng cảm.


“Xem ra khoảng thời gian này, có vẻ cô không được hạnh phúc cho lắm, tôi thật thông cảm cho cô.”


Đường Tâm Nhan vừa ăn bánh ngọt Mặc Trì Úy mua về, vừa cười cười nói nói.


“Cô đừng nói bậy, cuộc sống của tôi đang rất tốt, rất hạnh phúc.”


Nhìn thấy Đường Vũ Nhu vẫn luôn tự lừa mình dối người, ánh mắt Đường Tâm Nhan càng thương cảm hơn, phụ nữ mà sống trong một tình yêu do chính mình tự thêu dệt nên mới là người phụ nữ đáng thương nhất thế giới này.


Mười mấy phút sau, Mặc Trì Úy xuống lầu, đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà, trông càng đẹp trai, phóng khoáng hơn, khiến Đường Vũ Nhu như rơi vào mê đắm.





Chương 557: Giữa ban ngày, ban mặt cũng thể làm được những chuyện như thế này.


Thấy Mặc Trì Úy ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan, ánh mắt đầy trìu mến, Đường Vũ Nhu ngập trần ghen ghét, nhớ lại khoảng thời gian gần đây, Phó Tư Thần chán ghét phải ăn cơm với mình, đột nhiên cô ta nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.


“Em rể, chị ở lại đây, sẽ không làm phiền đến em và em gái chứ?” Đường Vũ Nhu cười đầy quyến rũ, đôi mắt to tròn mê người, lại mang theo chút si mê nhìn Mặc Trì Uý.


Thấy ánh mắt này của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan càng chắn chắn hơn về suy đoán của mình, một tia giễu cợt xẹt qua đôi môi đỏ mọng, gợi cảm của cô.


“Đường Vũ Nhu, đừng lãng phí công sức nữa, nếu như người đàn ông của tôi dễ dàng bị cô dụ dỗ thì anh ấy không có tư cách trở thành người đàn ông của tôi rồi, từ bỏ đi, chiêu trò quyến rũ này của cô, anh ấy gặp qua nhiều lần rồi.”


Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.


Bị Đường Tâm Nhan đoán trúng tâm đen, sắc mặt Đường Vũ Nhu không được tự nhiên cho lắm.


“Tâm Nhan, sao em có thể nói như vậy được chứ? Làm sao có chuyện chị lại đi quyến rũ em rể của mình được hả?” Vẻ mặt Đường Vũ Nhu đầy xấu hổ giải thích.


Đôi mắt Đường Tâm Nhan sáng rực lên nhìn Đường Vũ Nhu.


“Đường Vũ Nhu, chuyện này không phải cô đã từng làm rồi sao, còn cần tôi phải nhắc lại Phó Tư Thần đã trở thành người đàn ông của cô như nào không?”


Giọng nói trong veo của Đường Tâm Nhan cất lên mang theo chút châm biếm.


“Cậu chủ, mợ chủ, Phó Tư Thần đến rồi.”


Giản Thành đến trước mặt Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan nói.


“Sao anh ấy lại đến đây? Đường Tâm Nhan, có phải cô đã báo cho anh ấy biết đúng không? Cô và anh ấy vẫn còn qua lại với nhau sao?”


Nghe thấy Phó Tư Thần đến, sắc mặt Đường Vũ Nhu thay đổi rõ rệt.


“Tôi và anh ta qua lại với nhau?”


Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.


“Xin lỗi, thời gian và cuộc sống của tôi đã bị người người đàn ông của tôi và con chiếm trọn hết rồi, đối với những người không quan tôi chẳng hề hứng thú.”


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.


Mặc Trì Úy vẫy tay với Giản Thành, Giản Thành lập tức hiểu rõ quay người rời đi, không tốn quá nhiều công sức Giản Thành đã đưa Phó Tư Thần đến phòng khách.


“Thần, sao anh lại đến đây?” Thấy Phó Tư Thần bước đến, Đường Vũ Nhu vội vàng chạy lại trước mặt anh, ôm lấy tay anh một cách âu yếm.


Nhưng không ngờ, Phó Tư Thần lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, lập tức rút tay mình lại.


Nhìn thấy được động tác này, Đường Tâm Nhan không khỏi lắc đầu.


“Đừng để người phụ nữ của anh đến quấy rầy vợ tôi nữa, nếu không tôi đuổi cùng giết tận công ty của anh.”


Mặc Trì Úy hé đôi môi mỏng đầy gợi cảm của mình, giọng nói mang theo chút nguy hiểm, vang lên bên tai Phó Tư Thần.


Phó Tư Thần nghiến răng nghiến lời, anh hận không thể chém bay đầu ngay lập tức ki nghe lời đe dọa này, nhưng nhớ lại công ty của mình gần đây lỗ nặng đến sứt đầu mẻ trán, Phó Tư Thần âm thầm ổn định lại tinh thần.


“Đường Vũ Nhu, chúng ta đi thôi.” Phó Tư Thần kéo tay Đường Vũ Nhu không hề có chút dịu dàng lôi cô ta ra khỏi phòng khách của nhà họ Mặc.


Thấy Đường Vũ Nhu bị lôi đi, đôi môi quyến rũ của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, đôi mắt to tròn long lanh vô cùng xảo quyệt nhìn về phía Mặc Trì Úy.


“Nếu như em làm chuyện gì sai, anh sẽ không biết thương hoa tiếc ngọc mà kéo em đi như thế chứ?”


Gương mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười gian ác, ngón tay thon dài trắng nón nâng nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên đầy khiêu khích.


“Anh sẽ chỉ hôn em, hôn để em không có thời gian để làm chuyện sai trái nữa.” Mặc Trì Úy nói xong câu đó, liền trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.


Đầu lưỡi nóng bỏng, linh hoạt tách cái miệng nhỏ xinh đẹp của Đường Tâm Nhan ra, quấn lấy đầu lưỡi, chiếm trọn hương vị thơm mát, ngọt ngào trong khoang miệng cô, khiến Mặc Trì Úy không thể nào ngừng lại được.


Với kỹ năng hôn siêu cấp tuyệt vời, sau khi đã khiến Đường Tâm Nhan mất hết sức phản kháng, gương mặt trắng nõn của cô đã hiện lên màu đỏ kiều diễm.


“Vợ, chúng ta về phòng đi.”


Lời nói vô cùng trầm thấp nhưng lại ngập tràn sự mờ ám, truyền thẳng vào tai Đường Tâm Nhan.


Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Trí Úy đã bế cô lên, sải bước đi lên lầu.


Nhẹ nhàng đặt Đường Tâm Nhan xuống dường, ánh mắt đào hoa của Mặc Trì Úy hiện lên một tia gian manh, nhìn chằm chằm vào cơ thể yêu kiều, lả lướt đầy thích thú.


“Bây giờ đang là ban ngày đó.”


Đường Tâm Nhan xấu hổ, giọng nói mang theo chút hờn dỗi, nhưng lại cực kỳ mê người, khiến Mặc Trì Úy bị kích thích, máu huyết sôi trào.


Mặc Trì Úy cởi áo sơ mi ra, khuôn ngực màu mật ong cường tráng không chút mỡ thừa hiện rõ trước mắt Đường Tâm Nhan.


“Vợ à, có những chuyện không cần phải phân biệt ngày hay đêm, chỉ cần chúng ta muốn.” Cơ thể Mặc Trì Úy vạm vỡ, đè sát lên người Đường Tâm Nhan không để lộ chút khe hở.


“Bất cứ lúc nào cũng có thể.”


Mặc Trì Úy nói xong những lời này, lưu manh đẩy mạnh cơ thể mình vào bụng dưới của Đường Tâm Nhan.


“Anh” Cảm nhận được cơ thể của Mặc Trì Úy đã xảy ra thay đổi cực lớn, khuôn mặt Đường Tâm Nhan càng thêm đỏ bừng.


Động tác của Mặc Trì Úy rất linh hoạt cởi quần áo trên người Đường Tâm Nhan ra, bàn tay to lớn kia dường như có sức hấp dẫn nào đó, châm lên ngọn lửa trong cơ thể Đường Tâm Nhan, giọng nói hờn dỗi nhưng lại vô cùng quyến rũ, vang lên bên tai Vũ Văn Tịnh Kình.


Sau trận mây mưa, Đường Tâm Nhan mồ hôi đầm đài rúc vào vòng tay của Mặc Trì Úy, như một con mèo nhỏ đã được thỏa mãn.


“Mệt rồi? Anh vào phòng tắm trước.


Giọng nói êm dịu của Mặc Trì Úy nghe như hương vị của rượu vang, kề sát vào tai Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan khó nhọc ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn Mặc Trì Úy.


“Vâng ạ.”


Giọng nói mềm mại, cực kỳ mê hoặc, nếu không phải suy nghĩ cho cơ thể của cô ấy, Mặc Trì Úy có thể làm lên một lần nữa.


“Đợi anh nhé.”


Nhẹ nhàng đặt lên trán Đường Tâm Nhan một nụ hôn rồi Mặc Trì Úy mới bước xuống giường đi vào phòng tắm.


Ngày hôm sau ngủ thẳng đến mười giờ sáng, Đường Tâm Nhan mới từ từ mở đôi mắt long lanh như thủy tinh ra.


“Anh không đến công ty sao?”


Thấy Mặc Trì Úy ngồi bên ghế sô pha xem tài liệu, Đường Tâm Nhan tỏ vẻ ngạc nhiên.


“Buổi sáng không có việc gì, lát nữa mới đến công ty.”


Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đặt tập tài liệu trên tya xuống, sải bước đến bên giường.


“Em đi rửa mặt.”


Thấy đôi mắt chim ưng, đào hoa kìa của Mặc Trì Úy, lại một lần nữa châm ngòi cho ngọn lửa bùng cháy, Đường Tâm Nhan xấu hổ, vội vàng quấn lấy ga giường, bước nhanh xuống giường chạy vào phòng tắm.


Một tiếng sau, Đường Tâm Nhan mới nhớ ra, lúc mình vào đây, không mag theo quần áo để thay.


Làm thế nào bây giờ? Hay là gọi Mặc Trì Úy lấy quần áo để thay giúp mình?


“Quần áo để ngoài cửa.” Lúc Đường Tâm Nhan đang lúng ta lúng túng, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violon ở ngoài cửa vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.





Chương 558: Mùi nước hoa trên quần áo


Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở cửa, vội vàng lấy quần áo để ở ngoài cửa ôm vào lòng, thay đồ nhanh như chớp, khi chắn chắn không có bất kỳ lỗi gì nữa, cô mới bước ra khỏi phòng tắm.


“Người đâu?”


Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng tắm, không nhìn thấy Mặc Trì Uý đâu, cô không khỏi ngạc nhiên, lẽ nào đến công ty rồi sao?


Đường Tâm Nhan có chút thất vọng, nhưng vẫn bước ra khỏi pòng, đến chỗ của con trai.


Thấy con trai vẫn còn đang say giấc nồng, Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở một nụ cười hạnh phúc.


“Mợ chủ, cô yên tâm, cậu chủ nhỏ hôm nay rất ngoan, còn uống sữa nữa.” Người giúp việc phụ trách chăm sóc đứa bé, đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cười nói.


Đường Tâm Nhan gật đầu.


“Nhất định phải chăm sóc thằng bé cẩn thận, có chuyện gì lập tức gọi tôi ngay.” Nhiều lần căn dặn người giúp việc chăm sóc cho con trai, Đường Tâm Nhan mới rời khỏi phòng của trẻ sơ sinh.


Người giúp việc nói Mặc Trì Úy đã đến công ty, trong lòng cô không khỏi có chút mất mác, không thể ăn sáng cùng Mặc Trì Úy.


Không biết có phải ở công ty có nhiều chuyện quá hay không mà Mặc Trì Úy làm việc từ sáng sớm đến tận tối khuya mới về.


Mỗi ngày Đường Tâm Nhan đều đợi Mặc Trì Úy về rồi mới đi nghỉ ngơi, lúc thấy anh bước vào phòng khách, cô mới thở phào nhẹ nhỏm, đến trước mặt anh quan tâm, săn sóc, nhận lấy túi hồ sơ trong tay anh.


Hai người nhanh chóng trở về phòng.


“Nước tắm em đã pha sẵn rồi, anh mau đi tắm đi, em chuẩn bị chút đồ ăn đồ khuya.” Đường Tâm Nhan cười nói.


Mặc Trì Úy gật đầu, cởi áo sơ mi ra, vứt đại lên ghế sô pha bên cạnh, sau đó bước vào phòng tắm,


Nhìn thấy quần áo của Mặc Trì Úy vứt bên cạnh, Đường Tâm Nhan mới bước đến xếp gọn sang một bên.


Mùi gì vậy? Lúc Đường Tâm Nhan nhặt áo sơ mi của Mặc Trì Úy lên, một mùi hương thoang thoảng bay qua mũi cô.


Trực giác của người phụ nữa nói cho Đường Tâm Nhan biết rằng, đây là hương nước hoa của phụ nữ.


Mùi nước hoa trên áo sơ mi của người đàn ông khiến đôi mắt long lanh sáng ngời của Đường Tâm Nhan lập tức nhìn về hướng phòng tắm.


Không phải anh nói vẫn luôn làm việc ở văn phòng sao? Nhưng vì sao… vì sao trên áo sơ mi lại có mùi nước hoa của phụ nữ? Chỉ có thể tiếp xúc thân mật, thì mùi này có có thể bám lên quần áo, Mặc Trì Úy, anh… anh đang nói dối em sao?


Trong lòng Đường Tâm Nhan xẹt qua một tia bối rối, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần, để quần áo về chỗ cũ, sau đó mới rời khỏi phòng.


Lúc Mặc Trì Úy từ phòng tắm bước ra, Đường Tâm Nhan cũng vừa mang đồ ăn khuya lên, bước vào phòng.


“Đến ăn đi nào.”


Đường Tâm Nhan mang theo vài món ăn, đặt xuống bàn, về chuyện ngửi thấy được mùi nước hoa trê áo sơ mi, cô không hề biểu lộ trên gương mặt.


Mặc Trì Úy gật đầu, ngồi đối diện Đường Tâm Nhan.


Đồ ăn không nhiều, nhưng món nào Mặc Trì Úy cũng đều rất thích. Điều này cũng đủ để chứng mình, lúc Đường Tâm Nhan chuẩn bị những món này đã vô cùng yêu thương, có thành ý.


“Sao không ăn?” Thấy Đường Tâm Nhan cứ mãi nhìn chằm chằm mình, cả buổi trời không ăn một miếng, Mặc Trì Úy mới nhíu mày, trưng ra vẻ mặt khó hiểu hỏi.


“Em… bữa tối em ăn nhiều rồi, nên bây giờ không đói.”


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng trả lời qua loa cô thật sự rất muốn hỏi rõ, mùi nước hoa trên áo sơ mi của anh từ đâu mà có, thế nhưng… thế nhưng lời đã đến bên miệng, cô lại không thể nào nói ra thành lời.


Mặc Trì Úy gật đầu.


“Đừng để bản thân mệt mỏi quá, cứ giao con trai của người giúp việc chăm sóc, bọn họ sẽ biết cách chăm sóc tốt thôi.” Mặc Trì Úy dặn dò nói.


“Vâng ạ, anh… hay là hôm nay anh đi nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm việc nữa, được không?”


Sau khi Mặc Trì Úy buông đũa xuống, Đường Tâm Nhan đã ôm lấy cánh tay anh.


“Ok, hôm nay không làm việc.”


Mặc Trì Úy mỉm cười hôn lên gò má hồng hào của cô, sau đó mới dắt cô đi về phía giường lớn.


“Ting…”


Đột nhiên điện thoại vang lên mọt tiếng “ting”, khiến Đường Tâm Nhan giật mình, lúc cô nhìn thấy, Mặc Trì Úy nhìn số điện thoại xong liền nhíu mày. Nỗi lo lắng trong lòng cô càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.


“Đừng trả lời, được không?” Đường Tâm Nhan ngăn cản anh muốn trả lời điện thoại của Vũ Văn Tịnh Kình, đôi mắt trong của cô khẽ nheo lại, căng thẳng nhìn Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy nhíu mày.


“Tân Nhan, anh phải nhận điện thoại, đừng đợi anh, đi ngủ trước đi nhé.”


Mặc Trì Úy gỡ cánh tay đang được Đường Tâm Nhan ôm lấy ra, cầm lấy điện thoại đang đổ chuông không ngừng, đi thẳng ra ngoài cửa.


“Anh đã đồng ý với em, tối nay sẽ không làm việc mà.” Đường Tâm Nhan vội hướng về phía Mặc Trì Úy kêu lên.


Mặc Trì Úy đã bước ra đến cửa, mới ngừng bước chân lại.


“Tâm Nhan, em không phải là người phụ nữ vô cớ gây sự mà, anh đang có việc, ngủ sớm đi, đừng đợi anh.”


Mặc Trì Úy nói xong câu đó, cầm theo điện thoại, bước ra khỏi phòng.


Cửa phòng không đóng nên Đường Tâm Nhan nghe được rất rõ, sau khi anh ra ngoài đã lập tức nghe điện thoại.


Rốt cuộc đó là ai? Là phụ nữ sao?


Phản ứng của Mặc Trì Úy, khiến Đường Tâm Nhan có chút nghi ngờ, đêm nay vì Mặc Trì Úy ở phòng sách, nên Đường Tâm Nhan lại thêm một đêm mất ngủ.


Do một đêm dài không ngủ khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan trở nên xuống sắc.


“Mợ chủ, không khỏe sao?” Lúc người giúp việc nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Tâm Nhan đã không khỏi lo lắng, vội vàng hỏi.


Đường Tâm Nhan lắc đầu.


“Không sao, tại tối qua ngủ không ngon mà thôi, thím Vương, nấu ít cháo đi, hai ngày nay dạ dày Mặc Trì Úy không được tốt, nên ăn đồ ăn thanh đạm một chút.”


Tưởng rằng Mặc Trì Úy vẫn còn đang ngủ ở phòng sách, nên Đường Tâm Nhan mới quan tâm mà căn dặn người giúp việc bên cạnh.


“Cậu chủ đã đến công ty rồi, khoảng một tiếng trước đã đi rồi ạ.” Người giúp việc nói.


Một tiếng trước đã đến công ty rồi? Anh ấy đến công ty sớm như vậy làm gì?


Đường Tâm Nhan vô cùng nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.


Tâm trạng Đường Tâm Nhan không được tốt, cũng không ăn sáng luôn, liền quay về phòng, mãi đến tận trưa người giúp việc mới lên gõ cửa, Đường Tâm Nhan mới từ trên giường ngồi dậy.


“Mợ chủ, bữa trưa cô cần đã chuẩn bị xong rồi, có cần đưa đến công ty cho cậu chủ không ạ?”


Người giúp việc hỏi.


Thấy bình giữ nhiệt nằm trong tay người giúp việc.


“Để tôi đưa đến cho, đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài hóng gió.”


Đường Tâm Nhan thay một bộ đồ, sau đó liền mang hai cái hộp giữ nhiệt, rời khỏi biệt thự.


Không lâu sau tài xế đã đưa Đường Tâm Nhan đến cổng tập đoàn Hoàn Hải.


Đây không phải là lần đầu tiên đến công ty, nhưng dây là lần đầu tin Đường Tâm Nhan mới có cảm giác lo lắng kỳ lạ như thế này.


“Mợ chủ, sao cô lại đến đây?” Lúc Giản Thành thấy Đường Tâm Nhan ở thang máy, vẻ mặt rất kinh ngạc, dù sao mợ chủ rất ít khi đến công ty.


“Tôi… tôi đến đưa bữa trưa cho Trì Úy.”


Đường Tâm Nhan mỉm cười, một nụ cười đầy ngọt ngào.


“Anh ấy có ở phòng làm việc không? Bây giờ tôi đến có tiện không?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi.


“Chuyện này…”


Dáng vẻ ngập ngừng của Giản Thành muốn nói rồi lại thôi khiến Đường Tâm Nhan khẽ nhíu hàng lông mày thanh tú lại.


“Chắc không phải là ở trong đó có phụ nữ chứ?”


Đường Tâm Nhan nửa đùa nửa thật.





Chương 559: Phó Tư Thần, anh đừng làm trò nữa.


Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Giản Thành lúc này, Đường Tâm Nhan lại có cảm thấy có gì đó không ổn.


“Sao thế? Chắc sẽ không thật sự có phụ nữ trong đó đấy chứ?” Đường Tâm Nhan trước cửa phòng làm việc của Mặc Trì Úy, lạnh lùng hỏi.


Giản Thành khẽ thở dài.


“Là khách hàng thưa mợ chủ, đừng hiểu lầm ạ.” Lúc này Giản Thành mới ý thức được, vừa nãy mình đã chần chừ khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan trở nên vô cùng khó coi, anh vội vàng giải thích.


Đường Tâm Nhan chỉ cười nhẹ, vừa định gõ cửa, lúc này cửa phòng lại được mở ra.


Một hương thơm thoang thoảng lập tức xông vào mũi Đường Tâm Nhan.


Lại là mùi hương này, chính là mùi mà mình đã ngửi thấy trên áo sơ mi của Mặc Trì Úy.


“Xin chào.” Một giọng nói dịu dàng như nước, vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Người phụ nữ phía đối diện chủ động chào hỏi, Đường Tâm Nhan gật đầu.


“Xin chào.”


Đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ đó rất quyến rũ, nhìn Đường Tâm Nhan một lượt, cuối cùng dừng lại trên chiếc bình giữ nhiệt đang nằm trong tay cô.


“Cô đến trễ rồi, tôi và Mặc Trì Úy đã ăn cơm trưa xong.”


Người phụ nữ kia nhẹ nhàng nói.


Đường Tâm Nhan có chút kinh ngạc, không ngờ Mặc Trì Úy sẽ dùng cơm với phụ nữ, hơn nữa còn ở trong văn phòng của anh.


“Tôi đi trước.” Gật đầu với Đường Tâm Nhan người phụ nữ tao nhã vòng qua phía sau cô.


Mãi cho đến khi bóng dáng của người phụ nữa, khuất khỏi tầm nhìn của mình, Đường Tâm Nhan mới thu hồi lại ánh mắt long lanh, sáng rực như ngôi sao trên bầu trời đêm, nhìn về phía Giản Thành.


“Không phải anh nói là khách hàng sao? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì Mặc Trì Úy sẽ không ăn cơm cùng với khách hàng tại phòng làm việc.”


Nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan, vẻ mặt Giản Thành liền xấu hổ.


“Giản Thành, cậu không phải là người biết nói dối.”


Nói xong câu đó Đường Tâm Nhan đi thẳng vào phòng làm việc.


Nhìn thấy trên bàn Mặc Trì Úy là một chồng các hộp cơm, Đường Tâm Nhan khẽ nhếch đôi môi đỏ mỏng, xẹt qua một tia châm chọc.


“Sao em lại đến đây?”


Mặc Trì Úy từ phòng nghỉ đi ra, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang đứng trước bàn làm việc, không khỏi ngạc nhiên.


“Vốn dĩ em muốn mang cơm cưa cho anh, nhưng xem ra em đến muộn rồi.”


Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, đôi mắt to tròn long lạnh như ngoc, bình tĩnh không tìm thấy chút giận dỗi nào, nhìn chằm chằm lên người Mặc Trì Úy.


“Ừ, anh vừa mới ăn rồi.”


Mặc Trì Úy đi đến trước bàn, động tác tác rất thuần thục vứt mấy chiếc hộp vào thùng rác bên cạnh.


Lại là mùi này, lúc Mặc Trì Úy cúi người thu dọn bàn, Đường Tâm Nhan đã ngủi được mùi hương quen thuộc này toát ra từ trên người anh.


“Sao thế?”


Thu dọn bàn xong, thấy Đường Tâm Nhan cứ nhìn chằm chằm mình, Mặc Trì Úy cam thấy có chút kỳ quái.


Hai tay anh nhẹ nhàng ôm lấy vai Đường Tâm Nhan.


“Sắc mặt tiều tụy thế, sao không ở nhà nghỉ ngơi? Lần sau đừng mang cơm trưa đến.”


Mặc Trì Úy nhìn gương mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, không khỏi đau lòng.


Đường Tâm Nhan khẽ lùi về phía sau một bước, tránh né bàn tay của Mặc Trì Úy.


“Người phụ nữ vừa mới rời đi là ai vậy?” Đường Tâm Nhan ngối xuống sô pha, làm như chỉ vô tình hỏi, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.


“Là một người… khách hàng.” Lúc nói ra hai chữ “khách hàng”, rõ ràng Mặc Trì Úy hơi do dự, chần chừ như thế, khiến những điều trong lòng Đường Tâm Nhan càng thêm sáng tỏ.


Đường Tâm Nhan thở dài.


“Là khách hàng gì vậy? Trông thật xinh đẹp, có cơ hội thì giới thiệu với em đi?” Đường Tâm Nhan cười nói.


Sau khi Mặc Trì Úy nghe thấy lời đề nghị này của Đường Tâm Nhan, anh ấy không khỏi do dự.


“Được, có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu với em.”


Mặc Trì Úy nói.


“Em còn có chuyện phải xử lý, để anh bảo Giản Thành đưa em về.” Mặc Trì Úy ấn số nội bộ, gọi thẳng cho Giản Thành đến phòng làm việc.


“Đưa Tâm Nhan về.”


Vốn dĩ Đường Tâm Nhan muốn ở lại, nhưng sợ mình sẽ làm lỡ công việc của Mặc Trì Úy, cho nên chỉ đành xoay người đi về phía Giản Thành, cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.


Trên đường về nhà lúc đi ngang qua siêu thị, Đường Tâm Nhan có ý muốn bảo Giản Thành dừng xe.


“Mợ chủ, có chuyện gì sao?” Giản Thành dừng xe lại bên đường hỏi.


Đường Tâm Nhan cong khóe môi đỏ mọng lên.


“Tôi đi mua chút đồ cho con, nên cậu về đi, mua đồ xong tôi tự bắt xe về cũng được.”


Đường Tâm Nhan nói xong câu đó, liền xuống xe, đi về phía siêu thị.


Xác nhận Đường Tâm Nhan đi vào siêu thị, Giản Thành mới quay đầu xe rời đi.


Mua vài thứ cần thiết cho con trai, Đường Tâm Nhan liền quay người muốn về, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Phó Tư Thần.


Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Lúc thấy Phó Tư Thần, Đường Tâm Nhan vốn định quay đi, nhưng lại không nghĩ rằng lúc phát hiện ra cô ấy, Phó Tư Thần lại bước nhanh đuổi kịp đến trước mặt Đường Tâm Nhan.


“Anh Phó, anh đang chắn đường tôi.” Đường Tâm Nhan bình thản nói, không hề muốn tiếp xúc với Phó Tư Thần chút nào cả.


“Tâm Nhan, nhất định phải đối xử lạnh lùng với anh như vậy sao? Thật tâm anh muốn xin lỗi em vì những chuyện lúc trước.” Phó Tư Thần vội vàng nói.


“Xin lỗi?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.”Xin lỗi,lời xin lỗi của anh tôi không cần, xin anh tránh ra.”


Đường Tâm Nhan nói một cách lạnh lùng, cô chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét trước sự chủ động này của Phó Tư Thần.


“Anh phải làm cái gì, em mới có thể tha thứ cho anh?” Phó Tư Thần đột nhiên hạ giọng, khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy có gì đấy không đúng, mặc dù đã không còn yêu anh ữa, nhưng Đường Tâm Nhan hiểu được anh ta ở một mức độ nhất định, cô biết rất rõ, Phó Tư Thần nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy với mình nhất định là có mục đích gì đó.


Một nét mỉa mai, khinh thường hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan.


“Nói đi, mục đích của anh là gì.” Đường Tâm Nhan không muốn dài dòng, hỏi thẳng. Đôi mắt long lanh của cô toát lên một tia thiếu kiên nhẫn.


“Anh muốn… anh muốn xin em giúp cầu xin Mặc Trì Úy, bảo anh ta bỏ qua cho công ty của anh.”


Sau khi Phó Tư Thần chần chừ thì cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.


“Anh cầu xin tôi?” Đường Tâm Nhan mỉm cười, nhưng trong nụ cười này mang theo sự châm chọc nhiều hơn.


“Xin lỗi, tôi không tham gia vào chuyện thương trường, cho nên lời cầu xin của anh tôi không làm được, anh tìm người khác đi.”


Đường Tâm Nhan nói xong câu đó, đi thẳng qua người Phó Tư Thần.


“Đường Tâm Nhan, em nhất định phải thấy anh bị dồn vào đường cùng dao? Đừng quên, trước đây chúng ta là vợ chồng.”


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nhẫn tâm bỏ qua lời thỉnh cầu của mình, sắc mặt Phó Tư Thần liền thay đổi rõ rệt, trở nên xanh mét.


“Sao? Lại muốn lừa tôi lên giường của người nào ông nào sao? Sau đó giúp sẽ giúp hoàn thành mục đích của anh?”


Vẻ mặt Đường Tâm Nhan đầy mỉa mai.


“Xin lỗi, Đường Tâm Nhan ngu ngốc trước khi đã chết từ lâu rồi, Phó Tư Thần, anh tự mà làm lấy đi.”


Đường Tâm Nhan đẩy mạnh Phó Tư Thần ra, quay đầu bỏ đi không thèm nhìn lại.





Chương 560: Lại xảy ra mâu thuẫn.


Phó Tư Thần ngàn vạn lần không ngờ tới, mình lại bị một người con gái luôn dịu dàng như Đường Tâm Nhan từ chối.


Chết tiệt, nếu như không phải là Đường Tâm Nhan ngốc nghếch kia thì bây giờ làm sao mình phải suy bại như thế này, bị Mặc Trì Úy chơi những đòn sấp mặt đến mức này?


Đường Tâm Nhan bắt xe về lại biệt thự, đã một ngày cô không ăn gì, lúc về nhà miễn cưỡng ăn một bát cháo.


“Cô ơi, cô sao vậy? Cơ thể không khỏe sao? Có cần đi bệnh viện không?”


Lúc Tiểu Nghê nhìn thấy Đường Tâm Nhan về, lập tức chạy đến bên cô.


“Không sao, cô ngủ một lát, có việc gì thì cứ gọi cô, biết chưa?” Đường Tâm Nhan ngồi xổm xuống trước mặt Đường Tâm Nhan, dịu dàng nhìn cậu bé.


“Vâng ạ, đợi đến lúc bố về, con sẽ lên phòng gọi cô.”


Đường Tâm Nhan làm một động tác “OK”, sau đó quay về phòng.


Tối qua cô bị mất ngủ, vừa mới nằm xuống giường không bao lâu, liền thiếp đi, chẳng qua chỉ là trong giấc ngủ, hàng lông mày của cô vẫn nhíu lại.


Có lẽ vì đã ngủ được một giấc, nên lúc tỉnh lại, cảm thấy toàn bộ sức lực đã được hồi phục lại.


Trời tối rồi?


Nhìn thấy màn đêm bên ngoài, Đường Tâm Nhan giật mình, không ngờ mình lại ngủ một giấc lâu như vậy.


Đường Tâm Nhan bước xuống giường, đến bên cửa sổ, thấy xe của Mặc Trì Úy vẫn không có ở trong sân, trong lòng cô không khỏi có chút thất vọng.


“Mợ chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong, bây giờ cô có muốn ăn không ạ?” Giọng người giúp việc vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan thở dài, bước ra ngoài.


“Cô mau lại đây, hôm nay thím Vương làm rất nhiều món cô thích nè.” Vừa bước xuống nhà ăn, bên tai đã thấy tiếng Tiểu Nghê véo von.


“Được, cô nhất định ăn sẽ ăn thật nhiều.”


Đường Tâm Nhan ngồi xuống bên cạnh Tiểu Nghê, ân cần giúp bé ngồi lên ghế.


“Bố có gọi điện về, tối nay có việc, cho nên không về, ngủ lại công ty.”


Cắn một miếng sườn sào chua ngọt, Tiểu Nghê bắt đầu nói cuyện.


Không về sao? Ngủ lại công ty?


Hàng lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại, vốn dĩ có chút thèm ăn, nhưng lúc nghe thấy những lời này, đột nhiên không mất hết khẩu vị.


Chỉ đơn giản ăn vài miếng cô đã buông đũa xuống.


“Chăm sóc Tiểu Nghê cho tốt.”


Đường Tâm Nhan dặn dò với người giúp việc bên cạnh, sau đó quay người rời khỏi nahf ăn.


Vì Mặc Trì Úy không về, Đường Tâm Nhan bắt đầu suy nghĩ lung tung, thậm chí có lúc còn nghĩ đến cảnh Mặc Trì Úy thân mật ôm ấp người phụ nữ kia.


Khi hình ảnh hiện lên trước mắt cô, Đường Tâm Nhan đã hung hăng tự táng cho mình một bạt tai.


Đường Tâm Nhan, mày là vợ của anh ấy, sao có thể nghi ngờ chồng mình như thế được? Mày điên rồi sao?


Trong lòng Đường Tâm Nhan không yên tâm, liền điện cho Mặc Trì Úy.


Chuông điện thoại vang lên một lúc, giọng nói trầm thấp như tiếng càng violon vang lên bên tai cô.


“Sao thế? Có chuyện gì?”


Nghe thấy giọng Mặc Trì Úy, cuối cùng Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhỏm.


“Anh vẫn đang ở công ty sao? Ăn tối chưa?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.


“Ăn rồi, đang xem tài liệu.” Mặc Trì Úy còn chưa nói xong, Đường Tâm Nhan liền nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ.


“Úy, đây là tài liệu anh cần.”


Đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ, trong lòng Đường Tâm Nhan hẫng đi một nhịp, chắc sẽ không phải là người phụ nữ xịt nước hoa kia chứ?


“Có ai đang bên cạnh anh sao?”


Đường Tâm Nhan cẩn thận hỏi.


“Là khách hàng, đang bàn công việc, Tâm Nhan, anh đang bận, cúp mát trước nhé.” Mắc Trì Úy nói.


“Thế… thế vâng ạ, anh phải chú ý nghỉ ngơi đo.”


Vẻ mặt Đường Tâm Nhan đầy thất vọng, nhưng vẫn cúp máy.


Đêm này, Đường Tâm Nhan lại mất ngủ, mãi đến sáng cô mới chợp mắt được. Trong cơn mơ màng, dường như Đường Tâm Nhan nghe thấy tiếng mở cửa.


Chẳng lẽ anh ấy về sao?


Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt ra, vội vàng ngồi dậy.


“Anh về lúc nào thế?”


Thấy Mặc Trì Úy đang thay quần áo, Đường Tâm Nhan liền xuống giường, chạy đến ôm anh từ phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp áp vào bóng lưng anh.


“Tâm Nhan, anh còn nhiều việc phải xử lý, cho nên về thay đồ rồi đi lại ngay.”


Mặc Trì Úy từ từ đẩy Đường Tâm Nhan ra, mỉm cười nhìn cô.


“Gần đây công ty nhiều việc như thế khiến anh đến ngay cả thời gian ở nhà cũng không có sao?”


Lúc Đường Tâm Nhan nghe thấy câu này của Mặc Trì Úy, vẻ mặt rất thất vọng.


“Có thể phải bận một thời gian, cho nên khoảng thời gian này anh rất ít khi về nhà, em tự chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé.”


Mặc Trì Úy cài lại nút áo sơ mi.


“Có phải anh ở với người phụ nữ đó cả đêm không?” Lúc Đường Tâm Nhan cầm áo sơ mi của Mặc Trì Úy đưa cho người giúp việc, lại ngửi thấy thoang thoảng mùi hương đó, điều này khiến cô không thể không chế được bản thân nữa, lơn tiếng với Mặc Trì Úy.


“Tâm Nhan, em có biết mình đang nói cái gì không?” Mặc Trì Úy nhíu mày, đôi mắt chim ưng đào hoa đó lóe lên một tia lạnh lùng.


Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.


“Bản thân em đang nói cái gì, đương nhiên em biết chứ, nói đi, người phụ nữ đó là ai? Nếu như hôm này không nói rõ thì em… thì em sẽ không cho anh đi.”


Đường Tâm Nhan nói xong liền chạy thẳng đến cửa chặn lại, thể hiện rõ sẽ không cho Mặc Trì Úy bỏ đi.


Mặc Trì Úy hít sâu một hơi, tối qua anh làm việc cả một đên, thật rất mệt mỏi, thế nhưng có một cuộc họp online quốc tế sắp tổ chức, vì vậy nửa tiếng nữa anh phải gấp rút có mặt ở công ty.


“Nói đi, người phụ nữ đó là ai, anh và cô ta có phải… có phải đã quan hệ với nhau rồi hay không?”


Đường Tâm Nhan lớn tiếng hỏi, mùi hương trên người Mặc Trì Úy, khiến cô vô cùng bất an, đặc biệt là từ sau khi sinh con cô còn chưa lấy được vóc dáng, nên đã không còn tự tin nhưu xưa.


“Vợ à, bây giờ anh đang có một cuộc họp rất quan trọng sắp bắt đầu, cho nên có chuyện gì, đợi anh về nhà rồi nói được không.”


Mặc Trì Úy kiên nhẫn nói.


“Không được, phải nói cho rõ ràng đi, nếu không anh đừng hòng rời đi.”


Vẻ mặt và đôi mắt long lanh của Đường Tâm Nhan lóe lên vẻ kiên quyết.


“Em… em không phải là người phụ nữ vô lý như thế.” Đường Tâm Nhan khăng khăng không đồng ý, khiến Mặc Trì Úy cũng dần dần mất đi vẻ kiên nhẫn.


“Mặc Trì Úy, anh… anh hung dữ với em?”


Đột nhiên nghe thấy Mặc Trì Úy lớn tiếng quở trách mình, Đường Tâm Nhan càng cảm thấy tủi thân, những giọt nước mắt của cô như hạt ngọc lăn dài.


Thấy khuôn mặt đáng thương của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bày ra vẻ mặt bất lực.


“Anh hứa với em, sau khi kết thúc cuộc họp, sẽ mau chóng quay về.” Sau khi Mặc Trì Úy nói xong, liền vội vàng đẩy Đường Tâm Nhan ra, bước vội ra khỏi phòng.


Anh nóng lòng muốn rời đi nên không nhận ra rằng, mình đã dùng lực quá mạnh, lúc anh đẩy Đường Tâm Nhan ra đã khiến cô ngã xuống đất.


Nhìn cánh tay bầm dập vì cú ngã vằ nãy, nước mắt trên mặt Đường Tâm Nhan không ngừng tuôn rơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK