Đường Tâm Nhan kể chuyện cô ly hôn với Phó Tư Thần rồi kết hôn với Mặc Trì Úy như thế nào ra.
Nghe xong, Quý Tịnh kinh ngạc không ngớt: “Nói như vậy, Tổng giám đốc Mặc có ý đối với cô trước? Nhưng cô và anh ấy chưa từng đồng thời xuất hiện trước đây mà?”
Đường Tâm Nhan gật đầu, nhấp một ngụm cà phê đen, vị đắng không ngừng từ cổ họng truyền đến tim cô: “Em cũng không biết tại sao anh ấy phải cưới em, hơn nữa còn đối tốt với em. Chị Quý, em xong đời rồi!”
Quý Tịnh nghe Đường Tâm Nhan nói thì rất không cho mặt mũi mà cười khúc khích: “Có phải em thích anh ấy hay không?”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt nhìn Quý Tịnh: “Rất rõ ràng sao?”
Nhìn bộ dạng môi hồng răng trắng, xinh đẹp của Đường Tâm Nhan, Quý Tịnh mỉm cười: “Tổng giám đốc Mặc trông đẹp trai, sự nghiệp thành công, lại toàn tâm toàn ý hết lòng với em, em thích anh ấy không phải cũng là trong dự liệu sao?”
Đường Tâm Nhan rủ hàng mi dày và dài xuống, cô khẽ thở dài: “Có một chuyện, em vẫn gạt anh ấy.”
Quý Tịnh nhìn dáng vẻ khó có thể mở miệng của Đường Tâm Nhan, cô ấy nhíu mày: “Chuyện có quan trọng không?”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Em bị Phó Tư Thần lừa, nên ngủ với một người đàn ông trung niên một đêm, lần đầu của em là như vậy.”
Quý Tịnh nghe vậy, tức giận vỗ bàn: “Tại sao Phó Tư Thần lại cặn bã như vậy!”
Quán cà phê tương đối yên tĩnh, nên khi Quý Tịnh vỗ bàn, rất nhiều khách hàng xung quanh đổ dồn ánh mắt kỳ lạ về phía bàn của họ, Quý Tịnh vội vã hạ giọng, tức giận bất bình nói: “Em và Phó Tư Thần ly hôn là sáng suốt, cái loại đàn ông cặn bã này, chị muốn đánh chết anh ta một trận. Tuy nhiên, chuyện này đích xác cũng không dễ nói thẳng với Tổng giám đốc Mặc, nhưng chị cảm thấy anh ấy không để ý chuyện này của em đúng không? Dù sao, em đã kết hôn, không phải anh ấy cũng không để ý sao?”
Đường Tâm Nhan cảm thấy Quý Tịnh nói có lý.
Nhưng nghĩ anh biết bị lừa, mới có thể có thể ở bên cô thật sự, trong đáy lòng cô vẫn hơi chua xót và mờ mịt.
Hôn nhân của bọn họ, có thể lâu dài thật sao?
Từ quán cà phê đi ra, Đường Tâm Nhan và Quý Tịnh đến một trung tâm mua sắm sang trọng gần đó.
“Sinh nhật của Cố Tây Từ, chị được chỉ định đưa cà vạt cho anh ta.” Nhắc tới Cố Tây Từ, vẻ mặt Quý Tịnh hơi bi thương: “Cái người kia, nếu chị không đồng ý với yêu cầu của anh ta, anh ta sẽ lại tức giận. Nói thật, chị rất muốn tặng anh ta một cái đao sắc bén, trực tiếp cắt cổ anh ta.”
Đường Tâm Nhan kéo cánh tay Quý Tịnh, bước vào một cửa hàng thời trang nam cao cấp sang trọng: “Anh ta muốn kết hôn rồi vẫn không chịu buông tha chị sao?”
Quý Tịnh lắc đầu: “Không chịu.”
“Chị Quý, có phải anh ấy thích chị không, nên luyến tiếc?”
Quý Tịnh cười trào phúng: “Làm sao có thể? Anh ta vẫn cảm thấy người phụ nữ anh ta yêu nhất bị chị hại chết, anh ta hận tôi tận xương, làm sao có thể thích chị được đây?”
“Ồ?” Đường Tâm Nhan không nghĩ tới chuyện của Quý Tịnh và Cố Tây Từ lại phức tạp như vậy, còn liên lụy đến mạng người: “Em tin tưởng chị không hại chết người phụ nữ anh ta yêu.”
Quý Tịnh cảm kích nhìn Đường Tâm Nhan: “Cám ơn em, Tâm Nhan.”
Khi Quý Tịnh đi chọn cà vạt cho Cố Tây Từ, Đường Tâm Nhan cũng không nhịn được đi dạo trong cửa hàng thời trang nam.
Quần áo trong tủ quần áo của Mặc Trì Úy đều là hai màu đen trắng, thực ra anh rất đẹp trai, nên nếu mặc màu khác chắc chắn sẽ rất đẹp.
Đường Tâm Nhan nhìn trúng một chiếc áo khoác màu xanh đậm sang trọng, cô đang chuẩn bị gọi nhân viên để mua, thì bỗng nhiên có một giọng nói dịu dàng và mềm mại vang lên từ cửa: “Tư Thần, em đã lâu không chọn đồ cho anh, nếu đã tới, thì vào xem đi!”
Chương 262: Cô mở miệng gọi tiếng chồng, thật không biết xấu hổ
Kể từ sau buổi họp báo phóng viên lần đó, đã lâu lắm rồi Đường Tâm Nhan chưa gặp lại Đường Vũ Nhu.
Mặc dù thi thoảng Đường Vũ Nhu sẽ gửi tin nhắn khoe khoang ngọt ngào cho cô, nhưng bất kể cô ta và Phó Tư Thần có hạnh phúc ân ái thế nào, cũng không thể khuấy động những gợn sóng trong lòng cô.
Lúc trước cô quả thực đã từng oán hận bọn họ nhưng sự xuất hiện của Mặc Trì Úy đã xoa dịu nỗi hận trong lòng cô.
Cô chỉ cần sống hạnh phúc là được, thật sự không cần phải tranh giành với bọn họ.
Tất nhiên, cô không có cách nào tha thứ cho những hành động trước kia của họ.
Cô không phải là thánh mẫu.
Đường Vũ Nhu vừa vào cửa thì nhìn thấy Đường Tâm Nhan. Trong mắt cô ta xẹt qua một chút căm hận, nhưng trên khuôn mặt nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng.
“Em gái.”
Nghe thấy hai chữ em gái, Phó Tư Thần, người lúc đầu không muốn đi cùng cô ta, vội ngẩng đầu lên nhìn vào trong cửa hàng. Thấy Đường Tâm Nhan đang chọn quần áo nam, trong con ngươi sâu thẳm của Phó Tư Thần hiện lên vẻ phức tạp.
Đường Vũ Nhu thấy Phó Tư Thần cứ nhìn Đường Tâm Nhan đăm đăm, trong lòng cô ta ghen tị đến phát điên.
Nếu không phải trong bụng cô ta đang mang thai con của Phó Tư Thần, chắc anh ta đuổi cô ra khỏi cửa nhà họ Phó lâu rồi. Mấy ngày qua, anh ta không chịu ngủ chung phòng với cô ta, ngay cả hôm nay đi mua sắm, cũng là cô ta khóc lóc năn nỉ, anh ta mới chịu đi.
Trong mắt Phó Tư Thần hoàn toàn không có sự tồn tại của cô ta.
Đường Tâm Nhan chẳng thèm để ý đến Đường Vũ Nhu, cô vẫy tay gọi nhân viên bán hàng: “Lấy áo khoác màu xanh kia xuống dùm tôi.”
“Vâng.”
Nhân viên bán hàng vừa lấy áo khoác xuống, Đường Vũ Nhu đã giành lấy nó trước, cô ta xoay người ướm thử lên người Phó Tư Thần: “Tư Thần à, anh mặc chiếc áo khoác này trông đẹp đấy. Là em gái chọn, anh có muốn mặc thử không?”
Ấn đường của Đường Tâm Nhan giật giật. Đường Vũ Nhu vẫn mặt dày mày dạn như ngày nào.
Đường Tâm Nhan giật lại chiếc áo trong tay Đường Vũ Nhu, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Thật ngại quá, chiếc áo khoác này tôi mua cho chồng tôi.”
Sắc mặt Đường Vũ Nhu thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cô ta nở nụ cười ngọt ngào, ngây thơ: “Em ơi, quần áo phải mặc thử mới biết có phù hợp hay không? Hay để chồng chị mặc thử thay chồng em nhé?”
“Đồ người khác mặc qua, tôi sợ bẩn!”
Sắc mặt của Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần đồng thời thay đổi.
Ánh mắt Phó Tư Thần u ám, khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng. Từ lúc anh ta bước vào, Đường Tâm Nhan chưa hề liếc nhìn anh ta. Hôm nay cô mặc chiếc áo form dài rộng rãi, phía dưới kết hợp với quần jeans, trên chân đi giày cao gót, mái tóc quăn mềm mại xõa trên vai, môi son màu hồng đậu trông khá đẹp và trí thức. Gương mặt ướt át non nớt như mới được đàn ông tưới tắm.
Phó Tư Thần nghĩ đến cảnh cô và Mặc Tư Thần có thể đã mây mưa với nhau từ lâu, trái tim anh như thể bị mèo cào bởi móng vuốt sắc nhọn.
“Cô nhân viên, cái áo khoác này bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả giá gấp đôi.” Phó Tư Thần âm trầm nói.
Nhân viên bán hàng nhìn Đường Tâm Nhan: “Thưa cô, cái này…”
“Nếu như anh ta sẵn sàng trả giá gấp đôi, cô cứ bán cho họ. Đúng rồi, mẫu đồ nam tốt nhất trong cửa hàng của cô bao nhiêu tiền? Chồng tôi là rồng giữa loài người, đương nhiên phải mặc đồ tốt nhất.”
Phó Tư Thần nhìn Đường Tâm Nhan chằm chằm bằng vẻ mặt u ám, cô kết hôn với Mặc Trì Úy chưa được bao lâu, đã mở miệng gọi “chồng tôi”. Trước đây, cô kết hôn với anh ta nửa năm, cũng không nghe cô gọi anh ta là chồng, cô thật sự không biết xấu hổ!
Nhân viên bán hàng đưa chiếc áo khoác đen cho Đường Tâm Nhan: “Chiếc áo này là mẫu tốt nhất trong cửa hàng chúng tôi.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói gì thì giọng nói ảm đạm của Phó Tư Thần lại vang lên: “Tôi cũng trả giá gấp đôi.”
Chương 263: Chồng đến rồi
Phó Tư Thần và Đường Tâm Nhan tiếp tục đi mua, miễn là Đường Tâm Nhan thích cái nào, anh ta sẽ mua gấp đôi cái đó. Đường Vũ Nhu thấy vậy thì mày nhíu chặt lại.
Ngay cả khi cô ta đã thấy rằng Đường Tâm Nhan đang cố tình, thế nhưng Phó Tư Thần vẫn đi theo Đường Tâm Nhan.
Lúc thanh toán, nhân viên bán hàng đưa tờ hóa đơn cho Phó Tư Thần: “Tổng cộng của quý khách là bảy mươi mốt tỷ rưỡi.”
Nhìn thấy hóa đơn, Phó Tư Thần co giật khóe miệng: “Có tính nhầm không?”
Quý Tịnh cầm chiếc cà vạt trong tay, không khỏi mỉm cười: “Ai da, mỗi bộ quần áo đều mua với giá gấp đôi, tôi cứ tưởng anh có nhiều tiền lắm, hóa ra đến 71 tỉ cũng chẳng có.”
Phó Tư Thần rút thẻ từ trong ví: “Ai nói tôi không đủ tiền mua?”
Đường Vũ Nhu vốn dĩ chỉ muốn làm Đường Tâm Nhan không vui nhưng cô ta không ngờ lại có kết quả này.
Bỏ ra hơn 71 tỉ để mua một vài bộ quần áo không phù hợp với mình, thật sự là không đáng giá.
Cô ta kéo Phó Tư Thần sang một bên và nói nhỏ: “Gần đây bố rất có ý kiến với anh, nếu ông ấy mà biết anh bỏ ra hơn 71 tỉ để mua vài bộ quần áo thì anh nhất định sẽ bị giáo huấn đấy…”
“Nếu mua không nổi thì cũng đừng giả trang mình là người giàu có chứ!” Nhân viên bán hàng thì thầm.
Phó Tư Thần nhìn Đường Tâm Nhan, anh ta cắn răng đưa thẻ cho nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ đi.”
Đường Vũ Nhu thấy vậy thì cũng không khuyên nữa, nhìn Đường Tâm Nhan khiêu khích: “71 tỉ đã là gì, ở trong mắt của chồng tôi chẳng đáng là bao.”
Sau đó, cô ta vuốt ve bụng dưới của mình: “Em gái, chị biết trong lòng của em ghen tị với chị, oán hận chị, nhưng em cho rằng thủ đoạn nho nhỏ này là có thể làm hại tới chị và chồng của chị hay sao? Em sai rồi, cho dù là hơn 7000 tỉ, chồng của chị cũng chẳng để mắt đâu.”
Đường Tâm Nhan đang nhắn tin với Mặc Trì Úy, cho nên cô hoàn toàn không quan tâm đến những gì Đường Vũ Nhu nói, trên mặt của cô cũng thản nhiên, chẳng hề tỏ ra ghen tị hay đố kỵ gì cả.
Cô càng bình tĩnh bao nhiêu thì Đường Vũ Nhu càng bực bội bấy nhiêu. Cảm giác đó giống như một viên sỏi ném xuống biển mà chẳng có tiếng vang nào.
Quý Tịnh nhìn Đường Vũ Nhu cứ như đang nhảy nhót trong vở nhạc kịch của riêng mình, cô ấy cười với vẻ chế nhạo.
Nhìn Đường Tâm Nhan đang nhắn tin, cô ấy nói: “Chúng ta đến cửa hàng khác xem thử đi!”
Hai người vừa định đi ra ngoài, thì nhìn thấy một thân ảnh kiêu ngạo, tuấn tú đang bước tới
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan sửng sốt: “Sao anh lại ở đây?”
“Lúc em trả lời tin nhắn, tình cờ anh có công chuyện ở bên này.” Nhìn thấy cô, đôi mắt đen và sâu của anh lập tức dịu đi.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy đi vào, nhân viên bán hàng vội vàng tiến lại lễ phép chào hỏi. Nhìn thấy cảnh này, Đường Vũ Nhu rất ngạc nhiên. Đôi mắt, trộm liếc nhìn phía Mặc Trì Úy.
Tuấn Mỹ lạnh lùng và cao quý, đẹp trai ngời ngời, toát lên vẻ cao quý và thanh nhã cả từ trong ra ngoài. Cơ duyên của Đường Tâm Nhan từ đâu mà gặp được một người đàn ông tinh tế và đắt giá như vậy?
Mặc Trì Úy nắm lấy bờ vai mảnh mai của Đường Tâm Nhan, mang cô đi trước, rồi nói với nhân viên bán hàng: “Lấy bảy mươi mốt tỷ rưỡi tỉ đó quyên góp cho viện phúc lợi dưới danh nghĩa vợ của tôi Đường Tâm Nhan”
Ngay khi anh vừa nói xong, Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu đều sững sờ.
Khi Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy rời đi, Phó Tư Thần hỏi nhân viên bán hàng với vẻ mặt âm trầm: “Anh ta là ai?”
Nhân viên bán hàng trả lời câu hỏi của Phó Tư Thần: “Ngài ấy là ông chủ của trung tâm mua sắm của chúng tôi.”
Phó Tư Thần: “…”
Vậy có phải Đường Tâm Nhan đang giúp Mặc Trì Úy lừa tiền của anh ta phải không?
Đường Vũ Nhu nghiến răng nghiến lợi, mất hơn 71 tỉ, toàn bộ đều rơi vào người của Đường Tâm Nhan
Cô ta làm việc thiện, lại còn nhận được tiếng thơm! Vậy còn Mặc Trì Úy là thần thánh phương nào?
Anh ta không biết Đường Tâm Nhan đã kết hôn hai lần hay sao, là tàn hoa bại liễu hay sao?
Chương 264: Hôn nhẹ
Mặc Trì Úy lái xe ra khỏi trung tâm thương mại, Quý Tịnh vẫn ôm bụng cười: “Tổng giám đốc Mặc quá lợi hại. Lời nói của anh ấy ‘Lấy bảy mươi mốt tỷ rưỡi đó quyên góp cho viện phúc lợi dưới danh nghĩa vợ của tôi Đường Tâm Nhan’, khiến cho Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu phải thay đổi sắc mặt, con ngươi của cả hai bọn họ đều kinh ngạc đến mức sắp rớt ra ngoài. Nhìn bọn họ kinh ngạc như vậy thật hả dạ!”
“Xem ra lúc Phó Tư Thần quay về lại bị giáo huấn cho mà xem.”
Quý Tịnh nhắc đến Phó Tư Thần thì thấy Đường Tâm Nhan không còn để ý nữa, cô ấy biết Đường Tâm Nhan đã hoàn toàn đặt Phó Tư Thần xuống: “Em đúng là may mắn khi gặp được Tổng giám đốc Mặc! Tâm Nhan, nhìn thấy em được hạnh phúc, chị rất vui!”
Đường Tâm Nhan nhìn nghiêng Quý Tịnh: “Quý Tịnh, em cũng mong chị được hạnh phúc.”
Quý Tịnh nghĩ đến Cố Tây Từ, kiếp này cô ấy đã trêu chọc đến người đàn ông tàn bạo và lạnh lùng như vậy, liệu cô ấy có thể hạnh phúc không?
Quý Tịnh không ngồi xe của Mặc Trì Úy, cô ấy gọi taxi rồi rời đi.
Chiều nay Mặc Trì Úy vẫn còn việc nên anh lái xe chở Đường Tâm Nhan trở lại Cẩm Tú viên.
Khi ra khỏi thang máy và đến gần cửa căn hộ, đột nhiên Đường Tâm Nhan cảm thấy bụng dưới đau dữ dội .
Mặc Trì Úy mở cửa, nhìn thấy Đường Tâm Nhan không đi theo mình, anh quay lại nhìn cô. Thấy cô lấy tay che bụng, nhíu mày, anh sải bước tới chỗ cô, ánh mắt thâm thúy hỏi: “Khó chịu ở chỗ nào?”
Đường Tâm Nhan nhìn đôi môi mỏng đang mím chặt và khuôn hàm hoàn hảo của người đàn ông, cô ngây người lắc đầu: “Không sao, có lẽ gần đây em nghỉ ngơi không tốt nên bị đau dạ dày thôi.”
Ngay khi cô nói xong, anh cúi người xuống ôm cô lên ngay lập tức. Cô không vùng vẫy mà để anh bế cô lên chiếc ghế dài mềm mại trong phòng ngủ.
“Buổi chiều anh không đi làm nữa, ở nhà với em.”
Nhìn thấy anh cởi áo khoác chuẩn bị lên giường, Đường Tâm Nhan vội vàng ngăn lại: “Em chỉ mệt quá nên muốn ngủ một giấc thôi. Nếu có anh ở bên cạnh, em sẽ không ngủ được.”
Mặc Trì Úy thật sâu nhìn chằm chằm cô: “Vì sao anh ở nhà thì em không ngủ được?”
“Bởi vì anh luôn thích hôn em.”
Mặc Trì Úy nhìn cô nở nụ cười tuấn mỹ: “Không thích cho anh hôn sao?”
Đường Tâm Nhan mặt đỏ lên: “Không phải…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đã tiến đến gần cô.
Cô sửng sốt và vô thức ngả người ra sau. Nhưng người đàn ông di chuyển nhanh hơn, lòng bàn tay to ôm lấy sau đầu cô, môi mỏng áp thẳng về phía cô.
Anh đang đứng bên giường, cúi xuống, còn cô thì đang ngồi trên giường ngẩng đầu lên.
Hôn xong, cổ có chút đau nhức, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp xoa cổ. Nhìn thấy hành vi của cô, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy nhếch lên nở nụ cười: “Bị hôn tới mức đau cổ sao?”
Đường Tâm Nhan phồng đôi môi đã sưng đỏ vì nụ hôn: “Không phải, tư thế này không thích hợp để hôn …”
Cô nói được nửa lời, người đàn ông đột nhiên cúi xuống, trực tiếp đè cô xuống giường, hai lòng bàn tay to đè lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô từ trên xuống: “Thế này thì sao?”
Chóp mũi của hai người chạm vào nhau, và khi anh nói, hơi thở mát lạnh tỏa ra khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.
Lông mi dài rậm rạp run lên, nói chuyện ngập ngừng: “Anh … không phải đi làm sao?”
Anh lầm bầm: “Hôn một lúc rồi mới đi làm.”
Sau khi hôn gần mười phút, Đường Tâm Nhan thở hổn hển đẩy người đàn ông ra.
Anh có lẽ là một kẻ cuồng hôn, có thể hôn rất lâu mà không hề thay đổi hơi thở
Gia đình nhà họ Phó.
Ngay khi Phó Tư Thần quay trở lại, Phó Thành Nghiệp, người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ném một cái gạt tàn về phía anh ta
“Đi mua sắm cũng tốn hơn bảy mươi mổ tỷ? Mày cho rằng tiền của nhà họ Phó từ trên trời rơi xuống sao? Đúng là cái loại phá gia chi tử!”
Chương 265: Giả làm bạch liên hoa đến khi nào?
Phó Tư Thần nhìn Phó Thành Nghiệp lửa giận ngập trời, anh ta chẳng dám mở miệng ngay cả khi tàn khói của gạt tàn dính vào trán
Nhìn thấy trán Phó Tư Thần chảy máu, Hà Mỹ Quyên và Đường Vũ Nhu đều cảm thấy đau lòng không thôi
“Ông làm sao vậy? Không phải chỉ có hơn bảy mươi mốt tỷ thôi sao? Chẳng lẽ gia đình chúng ta không đủ khả năng chi trả à?” Hà Mỹ Quyên cau mày.
Đường Vũ Nhu cũng vội vàng nói chuyện thay cho Phó Tư Thần: “Bố à, Tư Thần tiêu hết hơn bảy mươi mốt tỷ là do bị Đường Tâm Nhan gài bẫy. Cô ta cảm thấy Tư Thần không có tiền như chồng mới của cô ta nên cứ kích thích, trào phúng Tư Thần vì vậy nên Tư Thần mới… ”
“Đủ rồi!” Phó Tư Thần lau vết máu rơi trên mi mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Tiền đã tiêu hết rồi, nếu ba muốn dùng gia pháp thì cứ mang cây roi đó ra đây!
Phó Thành Nghiệp bị Phó Tư Thần chọc tức đến mức lồng ngực phát đau.
Đợi gần một phút, thấy Phó Thành Nghiệp không bảo người giúp việc cầm roi, ông ấy mím môi dưới bước thẳng lên tầng.
Hà Mỹ Quyên nháy mắt với Đường Vũ Nhu và ra hiệu cho cô ta đi lên băng bó vết thương cho Phó Tư Thần.
Sau khi vào phòng, Phó Tư Thần trực tiếp nằm trên giường, máu trên trán không ngừng lăn ra. Đường Vũ Nhu cầm hộp thuốc nhỏ đi theo vào.
Thấy Phó Tư Thần đang nhìn lên trần nhà với ánh mắt mê mang, trái tim của cô ta quặn thắt lại, và một cơn đau ập đến.
Sau khi gặp Đường Tâm Nhan ở trung tâm mua sắm, dáng vẻ của anh ta cứ như hồn vía lên mây
Đường Tâm Nhan đã kết hôn rồi, tại sao Phó Tư Thần vẫn nhớ đến con nhỏ đó?
Cô ta thật sự không nhìn ra Đường Tâm Nhan tốt hơn mình chỗ nào, tại sao cô có thể khiến hai người đàn ông xuất chúng như vậy đều mê mẩn?
Đường Vũ Nhu hít một hơi thật sâu và ngồi xuống bên giường, cố gắng chữa trị vết thương cho Phó Tư Thần, nhưng anh ta mạnh mẽ hất tay của cô ta ra
Đường Vũ Nhu che giấu những giọt nước mắt, bất chợt rơi xuống: “Phó Tư Thần, cho dù bây giờ anh có chảy máu đến chết, Đường Tâm Nhan cũng sẽ không bao giờ quan tâm anh nữa đâu. Cô ta đã có Mặc Trì Úy bên cạnh rồi, người đàn ông đó còn lợi hại hơn anh biết bao nhiêu lần, anh hãy nhìn thẳng vào sự thật đi!”
Phó Tư Thần đột ngột ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm Đường Vũ Nhu với đôi mắt đỏ rực: “Cô luôn làm mọi cách để chia rẽ tôi và Tâm Nhan, bây giờ mục tiêu của cô đã đạt được, chẳng lẽ cô còn muốn tôi yêu cô sao? Đường Vũ Nhu, tôi luôn luôn coi cô là thế thân của cô ấy, trước đây tôi không yêu cô, sau này tôi cũng sẽ mãi mãi không bao giờ yêu cô đâu!”
Kể từ khi người phụ nữ béo đó tiết lộ chuyện của cô ta, Phó Tư Thần chẳng bao giờ cho cô ta một sắc mặt tốt cả
Nhưng không sao cả, mẹ quý nhờ con, cộng thêm việc trong tay của cô ta có nhược điểm của Hàn Mỹ Quyên, chỉ cần cô ta sinh con trai thì sẽ nghiễm nhiên trở thành bà Phó.
Cho dù anh ta có yêu Đường Tâm Nhan thì sao chứ, kiếp này anh ta đừng mong có thể ở bên cạnh Đường Tâm Nhan
Hít mũi, lau đi nước mắt trên mặt: “Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa, để em xử lí vết thương cho anh đã…”
“Đường Vũ Nhu, cô đừng có tỏ vẻ giả tạo nữa? Tôi bị cô hại còn chưa đủ sao? Cô còn giả làm bạch liên hoa tới lúc nào nữa?” Anh ta đã điều tra, lời đồn Đường Tâm Nhan là kẻ chuyên đi quyến rũ người khác đều là do Đường Vũ Nhu bày ra.
Đường Tâm Nhan không xấu như anh ta nghĩ, còn Đường Vũ Nhu cũng không trong sáng như anh ta nghĩ.
Sai một li đi một dặm, tình cảm của ba người đã đến mức không thể cứu vãn.
Khi Đường Vũ Nhu nghe Phó Tư Thần chất vấn, tim của cô ta như bị dao cắt.
Mặc dù rất khó chịu, Đường Vũ Nhu vẫn không muốn cãi nhau với anh ta.
Chờ đến khi cô ta sinh con, rồi bước vào nhà họ Phó, cô ta nhất định sẽ tìm cách khiến Phó Tư Thần yêu mình!
Chương 266: Chồng cô đối xử với cô rất tốt
Sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi nhà thì quay về công ty mở một cuộc họp, cách thời điểm tan làm vẫn còn hơn hai tiếng đồng hồ nữa, anh còn đi tới phòng khám tâm lý một chuyến.
Mặc Trì Úy đã cách một thời gian tương đối chưa tới đây rồi. Anh tự nghĩ rằng bệnh tâm lý của mình đã được chữa khỏi rồi.
Bác sĩ tâm lý họ Sở chữa bệnh cho Mặc Trì Úy mang một cặp mắt kính đen, nhìn có vẻ rất nhã nhặn, nho nhã.
Mặc Trì Úy tự thuật lại chuyện tối qua mình vào thời điểm quan trọng nhất không đụng vào Đường Tâm Nhan cho bác sĩ Sở biết.
Sau khi bác sĩ Sở nghe xong thì im lặng một hồi lâu, sau đó anh ta nói: “Cậu Mặc, đã nhiều năm như thế rồi, chuyện đó đã để lại cho cậu ảnh hưởng quá sâu nặng, bây giờ phương pháp duy nhất có thể trị khỏi bệnh tâm lý cho cậu chính là tiến hành thôi miên, cậu quên đi những hình ảnh dơ bẩn mà mình đã từng nhìn thấy đi, nói không chừng như thế thì có thể giúp cậu và mợ chủ Mặc thuận lợi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với nhau.”
Đôi tay Mặc Trì Úy gắt gao siết chặt thành nắm đấm, gân xanh trên trán cũng nhảy lên thình thịch: “Không được, tôi không đồng ý thôi miên!”
“Nhưng mà nó đã ảnh hưởng tới đời sống sinh hoạt vợ chồng bình thường của cậu rồi.”
Mặc Trì Úy đứng dậy từ trên ghế trị liệu, anh nói: “Bác sĩ Sở, những kí ức dơ bẩn đó đối với tôi mà nói chính là sỉ nhục, là nỗi hận khắc cốt ghi tâm! Tôi sao có thể để nó phai nhạt như thế được?”
Không đợi bác sĩ Sở nói gì thêm thì Mặc Trì Úy đã bước từng bước lớn đi ra khỏi đó.
Chiếc xe Bentley màu đen phóng như bay trên đường quốc lộ bằng phẳng, rộng rãi. Đôi tay Mặc Trì Úy gắt gao nắm chặt tay lái, trên mu bàn tay anh lộ ra những mạch máu màu xanh.
Trong xe có mở điều hòa, nhưng toàn thân anh đều lạnh lẽo.
Anh cũng không biết là mình đã lái xe bao lâu, cũng không biết là mình đã lái tới nơi nào, đèn đường hai bên đường cũng đã được bật lên, ánh sáng và bóng tối đan xen, ánh sáng lạnh trong đôi con ngươi đen như mực của anh càng ngày càng dày đặc.
Nghĩ tới những thứ dơ bẩn không thể chịu nổi đó, nghĩ tới nỗi đau tê tâm liệt phế, nghĩ tới những hình ảnh u ám, anh càng ra sức nhấn mạnh chân ga. Thẳng cho đến khi đầu xe tông phải một thân cây vững chắc thì anh mới giẫm thắng dừng xe lại.
Đường Tâm Nhan ngủ một giấc, khi cô tỉnh lại thì đã sắp hoàng hôn rồi.
Buổi tối còn có lịch diễn đêm, cô ngồi dậy khỏi giường, đi rửa mặt rồi thì cầm điện thoại lên gọi cho Mặc Trì Úy. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng cũng chẳng có người nào nghe máy.
Cô đang chuẩn bị gọi lại một lần nữa thì giản thành lại gọi điện thoại tới: “Mợ chủ.”
“Trợ lý Giản.”
“Cậu Mặc bảo tôi lái xe tới cho mợ chủ, bây giờ tôi đang đứng dưới gara của Cẩm Tú Viên.”
Đường Tâm Nhan có hơi nghi hoặc nói: “Tôi cũng có xe mà…”
“Mợ chủ đi xuống đây nhìn xem là biết ngay thôi.”
Đường Tâm Nhan không hiểu tại sao Mặc Trì Úy lại muốn tặng xe cho cô, khi tới bãi đậu xe nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu mới tinh thì cô liền sửng sốt.
Cô đã từng nhìn thấy chiếc xe này trên tạp chí ô tô, số lượng giới hạn toàn cầu, cho dù là mình tinh hạng A trong nước cũng rất khó tranh được một chiếc xe bảo mẫu này.
Đường Tâm Nhan hoàn toàn không biết rằng sau khi Mặc Trì Úy và cô đi đăng kí kết hôn thì anh liền ra nước ngoài đặt chiếc xe bảo mẫu vừa có không gian để hóa trang vừa có chỗ để cô nghỉ ngơi này.
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu nói: “Cái này… quý giá quá.”
Giản Thành đưa chìa khóa giao cho Đường Tâm Nhan, cậu nói: “Mợ chủ, đây chính là tấm lòng cậu Mặc dành cho mợ, mợ nhận lấy đi!”
Đường Tâm Nhan: “…”
Sau khi Giản Thành giao chìa khóa vào tay Đường Tâm Nhan xong thì rời đi.
Đường Tâm Nhan nhìn chiếc xe bảo mẫu này mà ngớ người một lát, nếu như cô còn trả chìa khóa lại cho Mặc Trì Úy thì không khỏi có vẻ quá mức già mồm cãi láo.
Chỉ là anh đối xử với cô tốt như vậy, thật sự cô có hơi không biết làm sao mới tốt.
Cô không có thứ gì để báo đáp lại cho anh cả, cô muốn dâng cơ thể mình cho anh nhưng mà cô lại không còn trong trắng…
Anh đối xử với cô càng tốt thì trong lòng cô lại càng cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Ngồi lên xe, cô cầm chìa khóa ra gọi cho Mặc Trì Úy một cuộc điện thoại.
Chương 267: Mặc Trì Úy không mua nhẫn cùng cậu sao?
Lần này chuông điện thoại cũng vang lên rất lâu, ngay khi cô đang nghĩ rằng sẽ không có người nào nghe máy thì lại có một giọng mũi của đàn ông, trầm thấp khàn khàn mang theo một ít mệt mỏi vang lên bên tai cô: “Bà chủ Mặc?”
Rõ ràng buổi trưa hai người vẫn còn dính nhau như sam, nhưng trong nháy mắt khi nghe thấy giọng anh thì mũi cô vẫn có hơi chua xót.
Cuối cùng cô cũng được trải nghiệm cái gọi là “Một ngày không gặp như cách ba thu rồi”.
Cô và anh vẫn chưa tới một ngày không gặp nhau mà!
Đường Tâm Nhan mím môi, cô nhìn chiếc xe bảo mẫu mới tinh, mọi trang bị trong xe đều đầy đủ như một phòng trọ riêng, giọng nói có hơi nức nở nói: “Em đã thấy xe anh tặng rồi, cảm ơn anh.”
“Khách sạn ở chỗ hai ngày nay em quay cảnh đêm rất khó tìm, em quay phim xong thì liền trực tiếp nghỉ ngơi trên xe luôn đi.”
“Được.”
Sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện, Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang dần tối xuống trong chốc lát.
Không biết có phải là cô cảm giác sai rồi không, nhưng cô cảm thấy tâm trạng của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại hình như không được tốt cho lắm.
Là bởi vì trong công việc xuất hiện vấn đề gì khó giải quyết sao?
Đường Tâm Nhan cắn cắn môi, cô lại gửi cho anh một mẩu tin nhắn nữa: “Chồng à, anh vui lên một chút, không có khó khăn nào không thể vượt qua cả.” Phía sau dòng tin nhắn cô còn gửi thêm một cái icon mặt cười.
Khi Đường Tâm Nhan lái xe ra khỏi khu chung cư thì gặp Diệp Nhiễm ở cửa cổng chung cư. Cô bảo Diệp Nhiễm cùng lên xe.
“Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại ở đây?” Sau khi xảy ra chuyện ở trấn Quan thì Diệp Nhiễm trông có vẻ gầy yếu đi rất nhiều.
Diệp Nhiễm ngồi ở ghế phó lái, sau khi thắt dây an toàn xong thì cô ta mới trả lời: “Tớ ở nhà mãi thì sẽ suy nghĩ lung tung, còn không bằng tới đoàn làm phim quay phim cùng cậu cho rồi!”
Vừa nói cô ta vừa đánh giá chiếc xe bảo mẫu này, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm và tán thưởng nói: “Tâm Nhan, chiếc xe này nhìn có vẻ rất cao cấp đó! Là anh Mặc tặng cho cậu sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Đây quả thật giống như một căn hộ loại nhỏ mà, Tâm Nhan, anh Mặc đối xử với cậu thật tốt.” Cô ta hạ mí mắt, lông mi dài che khuất đi nét ảm đạm và ghen tỵ bên trong con ngươi.
Đường Tâm Nhan cười cười gật đầu, cô nói: “Anh ấy đối xử với tớ quả thật rất tốt.”
Bên môi Diệp Nhiễm lộ ra một nụ cười chua chát, cô ta nói: “Cũng không biết tới bao giờ mới có một người đàn ông đối xử tốt với tớ như thế đây?”
Đường Tâm Nhan rút một tay đang nắm tay lái ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Nhiễm, cô nói: “Sẽ có thôi.”
Diệp Nhiễm nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan một lát, sau khi phát hiện ra bàn tay cô trống trơn thì cô ta mới cố ý làm ra vẻ tò mò hỏi cô: “Tâm Nhan, anh Mặc có thể mua cho cậu một con xe đắt đỏ như thế này, tại sao lại không mua nhẫn cùng cậu?”
Nét mặt Đường Tâm Nhan cứng đờ.
Nếu Diệp Nhiễm không nhắc tới nhẫn thì cô cũng chẳng chú ý tới chuyện này.
Đường Tâm Nhan mím môi, cô đang định nói gì đó thì lại nghe thấy Diệp Nhiễm nói: “Không phải là anh Mặc vẫn chưa thật sự coi cậu là vợ chính thức đó chứ? Nào có cặp đôi nào kết hôn mà vợ chồng lại không đeo nhẫn đâu chứ?”
Đường Tâm Nhan không muốn lại nghi ngờ Mặc Trì Úy thứ gì nữa, sắc mặt cô nghiêm túc nhìn Diệp Nhiễm, cô nói: “Nhiễm Nhiễm, anh ấy đối xử với tớ rất tốt, không có nhẫn hoàn toàn không đồng nghĩa với việc anh ấy không coi tớ là vợ. Những lời thế này, sau này cậu không nên nói lại lần nào nữa thì hơn!”
Diệp Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan dùng loại ngữ điệu lạnh lùng như vậy mà nói chuyện với mình thì cô ta hơi sửng sốt, tiện đà đó mà hốc mắt cô ta cũng ngập nước, nói: “Tâm Nhan, tớ hoàn toàn không có ý gì khác đâu, tớ chỉ là bất bình thay cậu mà thôi. Tớ nghĩ vợ chồng đã kết hôn rồi thì sẽ đeo nhẫn… hơn nữa sau khi cậu và anh Mặc kết hôn, anh ấy cũng không nhắc với cậu về chuyện tổ chức hôn lễ, tớ chỉ sợ cậu bị anh ấy bắt nạt mà thôi…”
Đôi mày thanh tú của Đường Tâm Nhan cũng nhăn nhúm lại, cô nói: “Tớ của bây giờ còn có cái gì đáng giá để anh ấy lừa gạt sao? Nhiễm Nhiễm, bây giờ tôi sống rất tốt, cũng rất hạnh phúc, còn về vấn đề nhẫn và hôn lễ, tớ nghĩ anh ấy không nhắc đến là vì anh ấy tự có tính toán riêng, chúng ta không nên suy nghĩ lung tung về tấm lòng của anh ấy đối với tớ thì hơn.”
Chuyện lần trước của anh và Kiều Phi Nhi chính là do cô phỏng đoán lung tung, kết quả là một hiểu lầm lớn, cô cũng không muốn xảy ra chuyện hiểu lầm như thế thêm lần nào nữa.
Chương 268: Anh ta muốn bóp chết cô
Phải quay cảnh đêm hai ngày liên tiếp, may mà Mặc Trì Úy tặng xe bảo mẫu cho cô nên sau khi quay xong cô trực tiếp vào trong xe nghỉ ngơi, vì thế nên cũng không cảm thấy mệt.
Sau khi quay xong cảnh đêm thì tiếp theo chính là quay cảnh ngày.
Sau khi thay quần áo diễn và hóa trang xong, Đường Tâm Nhan cầm kịch bản lên đi ra ngoài, Diệp Nhiễm đột nhiên vội vội vàng vàng xông thẳng vào trong.
“Tâm Nhan, cậu nhanh trốn đi, tên luật sư tên Lục Tử Thâm đó khí thế hùng hồn đang xông vào đây, nói là muốn tìm cô tính sổ đó!”
Sắc mặt Đường Tâm Nhan khó hiểu, cô hỏi: “Tại sao anh ấy lại muốn tìm tớ tính sổ?”
“Tớ cũng không biết, anh ta nói anh ta muốn bóp chết cậu!” Diệp Nhiễm lôi kéo cánh tay Đường Tâm Nhan, muốn kéo cô đi trốn. nhưng Đường Tâm Nhanh lại nhướng đôi mày liễu, cô gạt tay Diệp Nhiễm ra rồi đi ra bên ngoài, nói: “Để tớ đi xem thử.”
“Tâm Nhan, cậu thật là! Cậu đừng đi, anh ta trông có vẻ như muốn giết người vậy, đáng sợ lắm!”
Đường Tâm Nhan tự nhận rằng mình chưa từng làm ra chuyện gì đắc tội với Lục Tử Thâm hết, anh ta làm gì mà muốn bóp chết cô cơ chứ?
Ngay tại lúc này, cửa phòng trang điểm bị một người dùng sức đá một cái.
Lục Tử Thâm mặc nguyên một bộ quần áo màu đen, sắc mặt âm trầm lãnh lệ đang đứng ngoài cửa.
Đường Tâm Nhan chú ý tới đôi tay đang buông thõng bên người anh ta đang gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh cũng nhảy lên thình thịch, giống như anh ta đang cố gắng kiềm chế cảm xúc gì sắp bùng nổ tới nơi vậy.
Trước đây không lâu cô đã từng nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tử Thâm ở bệnh viện.
Anh ta giống như sứ giả câu hồn của địa ngục, hơi thở âm trầm làm người khác không tự chủ được mà lạnh sống lưng.
Đường Tâm Nhan mím môi, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại theo bản năng mà lùi về phía sau.
Nói thật lòng, Lục Tử Thâm như vậy thật sự làm cô thấy hơi sợ hãi.
Thấy cô lui về phía sau, trong đôi con ngươi lạnh như băng của Lục Tử Thâm xẹt qua một tia sát khí, anh ta bước vài bước lớn, thẳng tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Anh làm gì thế, đừng làm cô ấy bị thương…” Diệp Nhiễm vẫn chưa dứt lời thì đã bị Lục Tử Thâm hung hăng vung đẩy một cái ngã nhào xuống đất.
Đường Tâm Nhan thấy sắc mặt Lục Tử Thâm càng ngày càng âm trầm lãnh lệ thì không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng, đồng tử cũng co lại, cô nói: “Luật sư Lục, trước khi anh phán án tử hình cho người ta thì cũng phải cho họ biết nguyên nhân chứ. Đến tột cùng là tôi đã làm chuyện gì mà anh lại tức giận như vậy?”
Ánh mắt Lục Tử Thâm lạnh lẽo nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch của Đường Tâm Nhan, anh ta đột nhiên vươn tay ra bóp chặt cần cổ mảnh khảnh của cô, nói: “Cô đã làm chuyện gì mà trong lòng cô không tự biết sao? Cô dám động vào người của tôi, tôi thấy cô chán sống rồi đó!”
Động vào người của anh ta gì chứ?
Hai ngày nay cô đều ở trong đoàn làm phim quay phim, không đi chỗ nào khác, sao lại có thể động vào người của anh ta được chứ?
“Luật sư Lục, chắc chắn là hiểu lầm rồi, anh buông tôi ra trước đã…”
Lục Tử Thâm căn bản là không nghe lọt bất cứ một lời nào của Đường Tâm Nhan cả, anh ta càng ngày càng tăng thêm sức ở bàn tay đang bóp chặt cổ Đường Tâm Nhan: “Kiều Phi Nhi là người phụ nữ của tôi, chỉ có tôi mới có thể động vào cô ấy, các người ai dám động tới cô ấy tôi sẽ giết kẻ đó!”
“Kiều Phi Nhi… sao rồi?” tay Đường Tâm Nhan giữ chặt đôi tay như gọng kìm sắt của Lục Tử Thâm, cô muốn gỡ nó ra nhưng lực tay anh ta lại mạnh như trâu, cô căn bản không thể mảy may lay động được anh ta chút nào.
Khuôn mặt đã trướng đỏ như máu, cô không ngừng lắc đầu nói: “Luật sư Lục, đây tuyệt đối là hiểu lầm, tôi không làm gì gây hại cho Kiều Phi Nhi cả.”
Diệp Nhiễm đang ngã sõng soài trên mặt đất thấy Lục Tử Thâm không thèm nghe bất kì lời nào thì cô ta vội cầm điện thoại mà Đường Tâm Nhan đang để trên bàn hóa trang lên, kéo tới dãy số “Chồng yêu” trên điện thoại rồi vội vàng gọi qua.
Mặc Trì Úy đang bàn chuyện làm ăn với một khách hàng lớn thì tiếng điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, anh không tạm dừng cuộc nói chuyện mà lập tức nhấc máy lên nghe: “Bà Mặc.”
Diệp Nhiễm nghe được giọng nói trầm thấp mà từ tính của Mặc Trì Úy gọi “bà Mặc” thì đáy lòng dậy sóng cuồn cuộn, cảm xúc vừa chua xót lại vừa ghen tị đổng loạt nổi lên trong lòng co ta.
“Bà Mặc?”
“Tổng giám đốc Mặc, tôi là Diệp Nhiễm, Tâm Nhan xảy ra chuyện rồi!”
Chương 269: Vì cô mà đánh nhau
Sau khi Diệp Nhiễm gọi điện thoại xong thì lại kêu nhân viên công tác trong đoàn phim tới.
Hai nhân viên chỉ đạo võ thuật dùng hết sức bình sinh mới có thể đẩy được Lục Tử Thâm âm trầm thô bạo trước người Đường Tâm Nhan ra.
Đường Tâm Nhan ôm chặt cần cổ đã suýt bị bẻ gãy của mình, toàn thân vô lực mà trượt xuống đất.
Trong đầu cô đã loạn thành một đoàn, Diệp Nhiễm đứng bên cạnh nói với cô cái gì nhưng cô không nghe lọt được một chữ nào cả.
Lục Tử Thâm vẫn còn đang đứng đó lạnh giọng cảnh cáo cô, cô muốn giải thích rằng mình chưa từng hại Kiều Phi Nhi, nhưng mà yết hầu lại nóng như bị thiêu đốt, một chữ cô cũng chẳng thốt ra nổi.
Không biết là đã trôi qua bao lâu, Lục Tử Thâm đánh hai nhân viên chỉ đạo võ thuật ngã trên mặt đất rồi lại hung hăng sáp lại gần cô lần nữa thì có một thân hình cao ngất mặc đồ đen đột nhiên đập vào mắt cô.
Cô ra sức trừng mắt lên nhìn, cô cứ nghĩ là mình nhìn lầm rồi.
Nắm tay của Lục Tử Thâm vừa mới chạm vào cổ cô thì vạt áo sau lưng đã bị người khác dùng sức kéo chặt.
“Phịch” một tiếng, khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử Thâm bị hung hăng đánh một đấm.
Anh ta quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông mày kiếm mắt sâu, giữa mày ngưng kết sương lạnh âm trầm, anh ta lạnh lùng quát lên một tiếng: “Con mẹ nó mày buông tay ra!”
Mặc Trì Úy dường như không hề nghe thấy lời cảnh cáo của Lục Tử Thâm, chiếc cằm kiên nghị căng chặt, trong đôi con ngươi tối đen thâm thúy như bắn ra mũi nhọn lạnh băng: “Dám động vào người phụ nữ của tao, tao thấy mày cũng chán sống rồi đó!”
Nếu như không phải anh ta chiếm dụng cơ thể của Lục Tử Thâm thì nhất định là anh đã bắn cho anh ta một viên đạn rồi.
Thần sắc Lục Tử Thâm dữ tợn, anh ta nắm chặt nắm đấm lại, hung hăng đấm một đấm về phía Mặc Trì Úy. Mặc Trì Úy cũng đang chìm trong cơn phẫn nộ cực độ, nắm đấm sắc bén, anh ra tay còn tàn nhẫn hơn Lục Tử Thâm mấy lần, vừa nhanh vừa chuẩn.
Trong phòng hóa trang, tiếng nắm đấm chạm nhau và tiếng kêu rên vang lên không ngừng.
Những cô gái nhát gan không ngừng phát ra tiếng thét chói tai.
Sau mấy hồi đánh qua đánh lại, Mặc Trì Úy chiếm thế thượng phong, anh đánh Lục Tử Thâm ngã nhào ra mặt đất, một đấm rồi lại một đấm hung hăng đấm lên mặt anh ta.
Người đàn ông bình thường nhìn có vẻ cao ngạo, nội liễm, giờ phút này lại vừa táo bạo vừa máu me, hơi thở âm trầm như vua chốn địa ngục.
Đường Tâm Nhan thấy thế thì khiếp sợ trong lòng, cứ tiếp tục đánh như thế nữa thì sợ là Lục Tử Thâm sẽ bị đánh chết luôn mất.
Đường tâm nahn biết Mặc Trì Úy rất để tâm tới tình anh em giữa anh và Lục Tử Thâm, nếu như cứ mất tự chủ mà đánh Lục Tử Thâm đến chết như thế thì chắc chắn anh sẽ áy náy cả đời này. Càng huống chi, bây giờ là xã hội pháp trị, giết người thì phải đền mạng.
Đường Tâm Nhan gian nan bò dậy khỏi mặt đất, cô thất tha thất thểu chạy tới sau lưng Mặc Trì Úy, dùng sức ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh.
“Đủ rồi, Trì Úy. Em không sao, anh không cần phải đánh nữa đâu.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn lại hơi vỡ vụn của cô thì sắc mặt của Mặc Trì Úy lại càng thêm âm trầm, ánh mắt anh lạnh như băng nhìn chằm chằm khuôn mặt vết thương chằng chịt thê thảm nhưng sắc mặt vẫn vô cùng hung dữ của Lục Tử Thâm rồi lại đấm cho anh ta một đấm nữa, anh nói: “Cho dù có bao nhiêu người sợ mày đi chăng nữa nhưng tao thì không sợ! Nếu mày còn cả gan dám động vào một cọng tóc của người phụ nữ của tao một lần nữa thì tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Mặc Trì Úy đứng dậy từ trên người Lục Tử Thâm, anh quay đầu nhìn về phía cô gái đang dâng đầy nước mắt trong hốc mắt, khi nhìn thấy vệt hằn đỏ trên cần cổ trắng nõn của cô, đôi con ngươi xẹt qua nét thương tiếc, anh nhếch môi, không nói lời nào mà trực tiếp ngồi xuống bế cô lên.
Trái tim Đường Tâm Nhan run rẩy dữ dội.
Đôi tay nhỏ bé của cô ôm lấy bờ vai anh, giọng nói khàn khàn nói với anh: “Trì Úy, em nghỉ ngơi một chút thôi là không sao nữa rồi. Anh thả em xuống đi, có một số chuyện em phải làm cho rõ ràng mới được.”
“Lục Tử Thâm nói em làm hại Kiều Phi Nhi, nhưng gần đây em chưa từng gặp mặt cô ta, sao có thể hại cô ta được chứ? Cho dù là muốn phán án tử hình cho em thì cũng phải để cho em được chết một cách rõ ràng chứ, đúng không anh?”
Mặc Trì Úy không thả Đường Tâm Nhan xuống, anh vẫn bế cô như cũ, anh quay người lại, mặt mày lạnh như băng mà nhìn về phía Lục Tử Thâm, nói: “Mày, tới đây!”
Chương 270: Ghen tị
Ba người cùng nhau tới bãi đỗ xe của đoàn phim.
Sau khi không còn người ngoài nào nữa thì Mặc Trì Úy mới thả Đường Tâm Nhan xuống, ánh mắt anh lạnh thấu xương nhìn về phía Lục Tử Thâm đang đút hai tay trong túi quần, mặt mày vẫn còn mang theo nét lãnh ngạo lạnh lùng, anh nói: “Đến tột cùng là cô ấy đã làm chuyện gì hại tới Kiều Phi Nhi mà cậu lại muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết như thế?”
Lục Tử Thâm rút hai tay đang đút trong túi quần ra, anh ta bẻ tay, tiếng xương cốt thanh thúy vang lên.
Đường Tâm Nhan thấy động tác của anh ta thì con ngươi co rụt lại. Cảm giác sợ hãi vì bị anh ta bóp cổ suýt chết lúc trước lại tràn ra từ đáy lòng.
Nhận ra Đường Tâm Nhan đang sợ hãi, Mặc Trì Úy duỗi cánh tay dài của mình ra kéo cô vào lòng.
Lục Tử Thâm thấy cử động của Mặc Trì Úy thì lại cười mỉa mai với chất giọng lạnh như băng: “Loại phụ nữ lòng dạ rắn rết này mà anh còn coi như bảo vậy mà che chở? Còn kém cỏi hơn so với Mạnh Bạch Chỉ năm đó nữa. Ánh mắt của anh càng ngày càng kém rồi đó.”
Nghe thấy ba chữ “Mạnh Bạch Chỉ” thì cơ thể Đường Tâm Nhan cứng đờ.
Thật ra cô hoàn toàn chưa từng nghe đến ba từ “Mạnh Bạch Chỉ” này, nhưng đã từng được nghe về “chị Mạnh” trong miệng của Diệp Vi Nhã…
Chị Mạnh và Mạnh Bạch Chỉ là cùng một người sao? Cô ta là mối tình đầu của Mặc Trì Úy sao?
Cảm nhận được người phụ nữ trong ngực mình cứng đờ, sau khi Mặc Trì Úy cúi đầu xuống nhìn cô một cái thì lạnh lùng nhìn về phía Lục Tử Thâm: “Cậu muốn chết?”
Lục Tử Thâm nhướng mày nói: “Được, chúng ta là người ngay thẳng không nói lời vòng vo. Tối hôm qua người phụ nữ của anh đêm hôm khuya khoắt chạy tới bệnh viện xé quần áo của Kiều Phi Nhi để chụp hình khỏa thân của cô ấy, còn chụp cả hồ sơ bệnh lí của cô ấy là chuyện thế nào? Nếu như hôm nay cô ta giao ảnh chụp ra thì tôi sẽ không tính toán nữa, nếu như không giao thì tôi không để yên cho cô ta đâu!”
Lời nói của Lục Tử Thâm làm Đường Tâm Nhan sửng sốt.
Ngày hôm qua sau khi cô quay cảnh khuya xong thì lên xe nghỉ ngơi, căn bản là không hề đi đâu cả, sao lại có thể chạy tới bệnh viện làm hại Kiều Phi Nhi được chứ?
“Lục Tử Thâm, cậu nhận nhầm người rồi, vợ tôi sẽ không làm như thế.”
Thấy Mặc Trì Úy sẵn lòng tin tưởng mình, trong lòng Đường Tâm Nhan thấy hơi chua xót.
Cô hít sâu một hơi rồi mới nói với Lục Tử Thâm: “Tôi không biết tại sao anh lại nhận định chuyện tôi làm hại Kiều Phi Nhi, nhưng tôi thật sự không có…”
Lục Tử Thâm cười lạnh đánh gãy lời Đường Tâm Nhan, anh ta nói: “Lần trước cô và Mặc Trì Úy cùng nhau tới bệnh viện, hộ lý nhận được mặt cô, tối hôm qua cô ta trực ban cũng nhìn thấy cô, nếu như những bằng chứng này vẫn còn chưa đủ thì trong tay tôi còn có video theo dõi của camera.
Lục Tử Thâm cầm điện thoại ra, nhấp vào video rồi đưa cho Mặc Trì Úy.
Trong video là hình ảnh trong thang máy và hành lang ngoài phòng bệnh.
Một người phụ nữ mặc áo gió buộc lưng màu xanh bạc hà, một giờ sáng xuất hiện trong camera giám sát.
Người phụ nữ đó tóc dài uốn lượn, tư thế đi đường, thể hình đều giống với Đường Tâm Nhan như đúc.
Bộ quần áo mà người phụ nữ đó mặc chính là bộ áo gió màu bạc hà mà hai ngày nay Đường Tâm Nhan mặc, đến cả túi xách cũng giống nhau như đúc.
Ngoại trừ không chụp được mặt của người phụ nữ đó thì bất kể là từ bóng lưng, thân hình hay là các phương diện khác, thật sự đều giống Đường Tâm Nhan như đúc.
“Ngày hôm qua cô còn chào hỏi với hộ lý, mặc dù cô ta không nhìn rõ mặt cô nhưng cô ta nhớ được giọng nói của cô.” Lục Tử Thâm lấy điện thoại lại, ánh mắt cười cợt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan, anh ta nói: “Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, cô còn có gì để giảo biện nữa không?”
Sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch, hoàn toàn không phải là chột dạ mà là vì kinh hãi.
Từ trước tới nay cô chưa từng biết trên thế giới này còn có một người có giọng nói, thân hình, đến ngay cả dáng đi cũng đều giống cô như cùng một khuôn đúc ra!
Nếu như không phải cô tự biết chính mình chưa từng làm những việc đó thì có lẽ đến cả cô cũng hoàn nghi người phụ nữ trong video chính là cô!
Đường Tâm Nhan ra sức mím môi, cô nâng mắt nhìn Lục Tử Thâm, nói: “Lý do để tôi làm hại Kiều Phi Nhi là gì chứ?”
“Ha, cô chụp ảnh khỏa thân của cô ấy và cả hồ sơ bệnh lý, không phải là muốn hại cô ấy thân bại danh liệt sao? Cô ghen tị cô ấy nổi tiếng hơn cô, cô ghen tị chồng cô bởi vì cô ấy mà nói dối cô, cô ghen tị cô ấy trẻ tuổi, xinh đẹp lại cá tính hơn cô.”