Đường Tâm Nhan không làm sao thoát khỏi vòng tay của hắn, cô vừa giận vừa xấu hổ.
Tâm trạng hôm nay không tốt, cũng không có sức đâu mà vờn nhau với hắn ta, cô nhíu mày nói: “Này anh, anh có ý gì?” Đầu tiên là thú nuôi của hắn dọa cô, rồi giờ lại đến hắn đụng chạm cô.
Lẽ nào trên mặt cô viết mấy chữ ‘Nhân viên hầu rượu’ hay gì?
Vốn dĩ tâm trạng đã rất tệ rồi, bây giờ nhìn thấy người này liền khiến cô nổi trận lôi đình, hắn ôm cô rất chặt, chắc chắn là muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhân đang vùng vẫy muốn thoát, hắn nheo mắt lại. Không khí lạnh lẽo tới nỗi xung quanh dường như đều đang ngừng lại.
Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc áp sát cô, nguy hiểm lạnh thấu xương ngay cận kề, “Cô nói xem tôi có ý gì?”
Mặc Trì Úy không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng được cắt may vừa người, ba nút ở trên không cài, có thể thấy được cơ ngực lấp ló bên trong. Vì gần nhau trong gang tấc nên cô có thể ngửi thấy rất rõ mùi hormone nam tính trên người hắn, việc này khiến cô hít thở có chút không đều.
Trong giới giải trí, Đường Nhan Tâm đã tiếp xúc với rất nhiều người với nhiều tính cách khác nhau, giác quan thứ sáu nói với cô rằng, đây là một người đàn ông nguy hiểm!
Cô nhất định phải tránh xa!
Vừa mở miệng định nói, Trì Chi Hoành cầm theo ly rượu bước đến. Anh đưa ly rượu đến trước mặt Đường Tâm Nhan, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười tà mị nói: “Người đẹp, uống với Tứ ca của tôi một ly đi!”
Đường Tâm Nhan đanh mặt lại, bọn họ thật sự xem cô là người hầu rượu rồi!
Sau một thoáng do dự, cô nhận lấy ly rượu, cười lấy lệ rồi nhìn người đàn ông ôm chặt cô không buông, “Thưa anh, tôi là gái nhà lành, xin anh tự trọng cho, nếu không đừng trách tôi không khách khí…”
Mặc Trì Úy mải miết nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, “Vậy sao tối qua cô không tự trọng?”
Đường Tâm Nhan nghe tới tối qua, đồng tử cô co lại. Lẽ nào hắn ta cũng biết chuyện tối qua cô ngủ với người đàn ông khác? Chuyện của cô bị giới truyền thông tiết lộ rồi ư? Không thể nào. Nếu đã bị tiết lộ, chị Quý đã gọi cô lâu rồi.
Hàng mi dài rủ xuống, cô lén thở hắt ra, tâm trạng phức tạp, nói: “Tôi không biết anh đang nói gì?”.
Còn chưa kịp nói xong, eo cô bất ngờ bị hắn dùng lực ôm lấy. Lực mạnh đến nỗi như thể muốn đè gãy xương cô vậy.
“Có cần giúp cô nhớ lại không?”, Đường Tâm Nhan nghe thấy vậy, trong lòng rất đỗi kinh ngạc, lẽ nào tối qua hắn ta đã thấy cô làm chuyện kia với người đàn ông khác?
Cảm giác nhục nhã cùng căng thẳng sôi trào trong cô, cô hắt hết ly rượu lên mặt hắn.
Chất lỏng màu đỏ chảy từ ngũ quan tuấn tú như tượng tạc của hắn xuống chiếc cằm có độ cong tuyệt đẹp, rồi đến yết hầu gợi cảm, chiếc áo sơ mi trắng dần nhuốm một màu đỏ rượu.
Không khí trong phòng vừa nãy vẫn còn rất náo nhiệt, nhưng vì một hành động vừa rồi, trong phút chốc trở nên im ắng vô cùng.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy. Ánh mắt của họ không ngừng thay đổi…
Ngay đến Trì Chi Hoành là người chỉ biết ăn chơi, không thèm để ý bất kì điều gì, trông thấy Đường Tâm Nhan hắt rượu lên Mặc Trì Úy, sắc mặt cũng đổi theo luôn. Cô gái này có phần hơi to gan quá rồi!
Đường Tâm Nhan rõ ràng cũng nhìn ra được ánh mắt của người đàn ông đang ôm mình trở nên thâm trầm, trên người tỏa ra khí thế lạnh lẽo bức người.
Cô nuốt nước bọt, tâm tình hỗn loạn đứng dậy khỏi người hắn.
Lần này hắn đã không còn giữ cô lại nữa.
Sau khi đứng lên, Đường Tâm Nhan nhanh chóng rời khỏi đây. Có điều vừa mới bước ra khỏi phòng đã có hai cô gái cao gầy ăn mặc gợi cảm chặn cô lại.
Chương 12: Trai đẹp vô tình thật đáng sợ
Hai cô gái chặn đường Đường Tâm Nhan là hai ngôi sao hạng C có chút tiếng tăm trong giới giải trí. Trong đó có một người tên Giang Na Nhi, từng đóng vai phụ cùng phim với cô, cũng khá quen thân với Đường Vũ Nhu, hồi ở trong đoàn phim đã có thái độ với cô rồi, rất hay nói xấu sau lưng cô.
“Đường Tâm Nhan, cô đúng là lớn mật, dám hắt rượu vang lên người Mặc thiếu!”, Giang Na Nhi không hề biết thân phận thật sự của Mặc Trì Úy, nhưng các thiếu gia trong phòng đều nghe theo lệnh của hắn ta, người như vậy chắc hẳn cao cao tại thượng, không thể đắc tội được.
Đường Tâm Nhan nhẹ nhướng mày, không những không tức giận mà còn cười, “Chẳng lẽ tôi vô duyên vô cớ hắt rượu lên anh ta chắc?”.
Cô luôn nghiêm khắc với bản thân mình, dù từng ở trong giới giải trí nhưng hoàn toàn đều là dựa vào khả năng diễn xuất, cô vốn chán ghét nhất với những thể loại muốn dùng quy tắc ngầm với cô. Hơn nữa xảy ra chuyện tối hôm qua, tâm trạng cô còn chưa ổn định lại, Mặc Trì Úy đã thô bạo ôm cô, lại còn nói năng lỗ mãng, xui xẻo hết mức.
Mặc dù sau đó cô thấy sắc mặt Mặc Trì Úy trầm xuống cũng cảm thấy sợ cùng hốt hoảng, nhưng việc đã đến nước này cô chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Giang Na Nhi gảy nhẹ bộ móng mới làm, khóe môi gợi lên nụ cười đắc ý: “Đắc tội với Mặc thiếu, cô sắp tàn đời rồi. Nếu cô chịu quỳ xuống xin tôi, biết đâu tôi sẽ nói đỡ cho cô thì sao”.
Đường Tâm Nhan khẽ chau mày.
Nghe giọng điệu của Giang Na Nhi thì không lẽ cô ta với người đó quen biết nhau?
Nhưng mà cũng đúng, người đó không quen biết gì cô còn có thể ôm cô vào lòng, chắc hẳn là kiểu thiếu gia phong lưu có đời tư phức tạp.
Đường Tâm Nhan nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Giang Na Nhi, cô vén lọn tóc bên má, nở nụ cười lười biếng có chút mỉa mai nói: “Bảo tôi quỳ xuống xin cô? Hừ, đầu gối tôi không rẻ tiền vậy đâu!”. Không muốn dây dưa thêm với Giang Na Nhi, Đường Tâm Nhan chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Giang Na Nhi một tay túm lấy cánh tay mảnh mai của Đường Tâm Nhan, một tay giơ lên, ánh mắt hung tợn nhìn vào mặt cô. Đường Tâm Nhan đâu thể để Giang Na Nhi đánh mình được, cô lùi lại hai bước, bàn tay của Giang Na Nhi đánh trúng cánh cửa, cô ta đau đến nỗi nghiến chặt răng, mặt tái đi trong phút chốc.
“Đường Tâm Nhan, con khốn này!”, Giang Na Nhi quay qua nói với cô gái bên cạnh: “Ninh Phù, không phải em biết Taekwondo à? Thay chị dạy dỗ nó đi.”
“Để em” Ninh Phù vặn vặn cổ tay, khóe miệng gợi lên nụ cười nham hiểm, “Dám làm chị tao không vui, mày chết chắc rồi!”
Đường Tâm Nhan lôi điện thoại từ túi ra, bật chế độ quay video, không chút sợ sệt nhìn chằm chằm Ninh Phù, “Cô dám đụng đến một ngón tay của tôi, ngày mai cô sẽ lên ngay trang nhất”.
Ninh Phù nhăn mày hơi do dự. Giang Na Nhi hắng giọng, “Ninh Phù, đánh đi, có chuyện gì chị sẽ chịu trách nhiệm.”
Ninh Phù không còn do dự nữa, giơ tay đánh về phía Đường Tâm Nhan.
Ngay lúc này, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Cùng lúc Đường Tâm Nhan ngồi sụp xuống, cổ tay Ninh Phù bị một bàn tay hung hăng chuẩn xác bắt lấy. Người đàn ông mặc bộ vest vô cùng tôn quý dùng sức, trong khung cảnh yên tĩnh vang lên tiếng cổ tay bị bẻ gãy.
Ninh Phù còn chưa kịp kêu lên đã bị đẩy ngã xuống đất một cách không thương tiếc.
Mặc Trì Úy lấy chiếc khăn tay từ túi áo trái bên trong vest ra, anh lau bàn tay đã nắm cổ tay Ninh Phù, khuôn mặt lạnh như băng nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của Giang Na Nhi, môi anh bật ra từng chữ: “Còn chưa cút?”.
Chương 13: Hắn muốn cô thay áo cho hắn
Nhìn bóng lưng Giang Na Nhi và Ninh Phù hốt hoảng bỏ chạy, trong lòng Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc.
Trông hắn ta bề ngoài khôi ngô cao quý nhưng bên trong lại là kiểu tàn bạo máu lạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm bẻ gãy cổ tay của một cô gái như không. Tuy cô không thông cảm gì cho Ninh Phù nhưng lại thấy sợ hắn thêm vài phần. Khi nãy cô hắt rượu lên người hắn, hắn sẽ không bẻ gãy cổ tay cô chứ?
Đường Tâm Nhan lặng lẽ giấu tay ra sau lưng, mi mắt cô rũ xuống, lùi về sau không chút tiếng động, muốn nhân cơ hội hắn ta không chú ý mà bỏ chạy.
Vừa lùi hai bước, người đàn ông không thèm để ý cô từ nãy đến giờ mắt hơi híp lại nhìn sang cô. Đường Tâm Nhan giật bắn mình.
Tuy hắn chỉ đứng đó nhìn cô không làm gì, nhưng khí thế bức người kia đủ khiến người khác thấy khiếp sợ. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Đường Tâm Nhan không dám đụng đến hắn nữa, cô bặm bặm môi, giọng mềm mại nói: “Anh này, là anh không tôn trọng tôi trước nên tôi mới hắt rượu lên anh, hai chúng ta coi như hòa có được không?”
Người đàn ông này quá nguy hiểm, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, từ giờ trở đi không dính dáng gì nữa.
Mặc Trì Úy ném chiếc khăn tay xuống đất, đút tay vào túi quần trái, lạnh lùng nhìn Đường Tâm Nhan, “Đi theo tôi”.
Đường Tâm Nhan đơ người. Mặc Trì Úy đi về trước hai bước, thấy Đường Tâm Nhan vẫn đứng yên chỗ cũ, hắn chau mày, “Không muốn?”.
Giọng nói sắc lạnh, lộ ra vài phần âm trầm và nguy hiểm. Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt hẹp dài đen như biển sâu không thấy đáy, cô mím môi, vừa định lên tiếng thì nghe hắn lạnh lùng lên tiếng: “Không phải kêu cô ngủ với tôi.”
Đường Tâm Nhan không còn sự lựa chọn, cô hít sâu, đi theo người đàn ông đến một căn phòng khác.
Sau khi vào trong, người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha, ưu nhã bắt chéo chân, hắn cúi đầu đốt điếu thuốc rồi nhả khói. Đường Tâm Nhan đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện trong làn khói lượn lờ, không rõ hắn ta kêu cô đến để làm gì, cũng không thể hiểu được những suy nghĩ sâu xa của hắn ta.
Vài phút sau, chuông cửa reo lên. Đường Tâm Nhan mở cửa, một thanh niên đưa vào tay cô một túi đồ rất cao cấp, “Áo sơ mi của anh Mặc.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Đường Tâm Nhan hiểu được đại khái mục đích Mặc Trì Úy gọi cô đến đây rồi. Cô lấy ra từ trong túi một chiếc áo sơ mi trắng tinh, biết điều đi đến trước Mặc Trì Úy, “Áo của anh.”
Mặc Trì Úy dập tàn thuốc, dáng người cao ráo đứng lên khỏi sô pha. Hắn không lấy áo, đôi mắt đen nhìn chằm vào cô, “Thay cho tôi.”
Đường Tâm Nhan nghe thấy, trong lòng thầm khinh bỉ hắn.
Cũng đâu phải không có tay, vậy mà còn kêu cô thay cho hắn.
“Có phải chỉ cần thay áo cho anh xong là tôi có thể đi được rồi không?”
Cô ngước mắt lên nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ mê người của cô phản chiếu trong con ngươi đen láy, càng hiện rõ sự thâm sâu khó dò của hắn.
Hắn khẽ mím môi, mi tâm mang theo sự trầm ổn và tĩnh lặng sau nhiều năm lăn lộn trên thương trường, bị hắn nhìn từ một khoảng cách rất gần, Đường Tâm Nhan hít thở có chút không đều. Cô biết, chẳng liên quan gì đến tình yêu.
Trên thế giới này, luôn có một kiểu đàn ông, ánh mắt của anh ta có thể tỏa ra hormone nam tính có thể khiến đối phương cảm thấy bối rối.
Chương 14: Hướng đến cổ hắn hung hăn cắn một cái
“Thay áo cho anh xong là tôi có thể đi rồi đúng không?”.
Mặc Trì Úy không trả lời, đôi mắt hẹp dài thờ ơ nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp đang cười mỉm kia. Ánh đèn êm dịu hắt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, trông vừa yêu nghiệt vừa nguy hiểm.
Đường Tâm Nhan e dè, cảm thấy mình như đang ‘Bảo hổ lột da[1]’, nếu cô không làm theo lời hắn nói, e là sẽ bị ăn sạch đến nỗi không còn mảnh xương vụn nào.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Đường Tâm Nhan lấy hết can đảm giơ đôi tay trắng ngần mảnh khảnh lên giúp hắn cởi áo vest, rồi lại cởi tiếp chiếc áo sơ mi dính vết rượu vang. Nhìn cơ ngực rắn chắc của hắn dần lộ ra, Tâm Nhan vội quay đầu, mái tóc buông dài đã che đi vành tai đang dần ửng đỏ của cô. Đây là lần đầu tiên cô giúp đàn ông làm việc này, hơn nữa đó lại còn là một người xa lạ mới gặp lần đầu.
Không dám nhìn thẳng vào ngực hắn, đôi tay nhỏ của cô tiếp tục hạ xuống dưới giúp hắn cởi nút áo, đầu ngón tay vô tình chạm phải những đường nét cơ bắp của hắn, cảm giác vừa rắn chắc vừa đàn hồi, đôi lông mi cong dày của cô run rẩy, khóe mắt liếc nhìn chiếc cằm hoàn hảo của hắn, đúng lúc nhìn thấy hắn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Cô không hề bỏ lỡ bất kỳ sự nghiền ngẫm vụt thoáng qua nào trong đôi mắt hắn. Chắc hắn sẽ không nghĩ cô cố ý đâu đúng không?
Đường Tâm Nhan mím môi, lười giải thích, bởi dù sao sau khi thay xong áo cho hắn ta, hai người sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Khoảng cách giữa cô và hắn đang rất gần, mùi hương nước hoa nhàn nhạt dễ chịu trên người cô phảng phất ở trước mũi hắn.
Mặc Trì Úy kín đáo liếc nhìn cô gái nhỏ bé ở trước mặt, khuôn mặt tròn nhỏ cỡ một bàn tay, trang điểm rất tinh tế, đậm nhạt vừa phải khiến cho nhan sắc vốn đã như tranh nay càng thêm rạng ngời, dưới hàng mi dày rậm là đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mím nhẹ như muốn trêu lòng người.
Cô vừa toát lên vẻ đơn thuần của một thiếu nữ vừa có sự nhu mì của người con gái trưởng thành, hai khí chất đó hòa quyện lại với nhau hết sức hoàn hảo.
Mặc Trì Úy nhớ lại cảnh cô cởi bỏ hết quần áo trên người, dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng khi nằm dưới hắn, yết hầu Mặc Trì Úy khẽ động.
Đường Tâm Nhan cởi chiếc áo sơ mi dính bẩn khỏi người Mặc Trì Úy, cầm chiếc áo mới đang định mặc lên người cho hắn, thì bất ngờ eo cô bị ôm chặt lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy mạnh xuống ghế sô pha.
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của người đàn ông kia đè lên cô. Cô hốt hoảng kêu thành tiếng. Khuôn mặt hắn áp sát cô, hơi thở nóng bỏng phả ra khiến người cô bất giác nóng lên. Hai tay cô giữ lấy bờ vai rộng lớn của hắn, dùng sức đẩy mạnh, “Anh làm gì đấy hả? Thả tôi ra!”
Hai người kề sát nhau đến nỗi Đường Tâm Nhan có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi rất đáng sợ ở nơi nào đó trên người đàn ông. Cô không ngờ hắn ta có vẻ kiêu ngạo, đạo mạo là thế nhưng lại làm vậy với cô…
Mặc Trì Úy nheo đôi mắt dài hẹp đen như mực, khóe miệng cong lên đầy thích thú nói: “Lạt mềm buộc chặt à?”
Lạt mềm buộc chặt cái con khỉ! Đây là lần đầu tiên cô gặp hắn ta mà, sao lại phải tỏ ra ‘lạt mềm buộc chặt’ với hắn ta chứ? Đường Tâm Nhan trước giờ không phải loại dễ bắt nạt, cả tối nay đều nhẫn nhịn, nhưng thực sự nhịn không nổi nữa rồi.
Cô há miệng, hung hăn hướng đến cổ hắn mà cắn. Giây phút cắn được hắn, cô quên luôn cả sợ hãi, chỉ muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng mình. Môi cô cảm nhận được vị máu tanh nhàn nhạt.
Người đàn ông bị cô cắn không hề lên tiếng, cũng không động đậy, cứ vậy mà chịu đựng cô.
Cắn xong, Đường Tâm Nhan lau vết máu tươi ở miệng, đắc ý nhìn gương mặt không cảm xúc của hắn nói: “Ai thèm lạt mềm buộc chặt cái loại công tử đào hoa như anh chứ? Anh đã cảm nhận được sự phản kháng của tôi chưa?”
[1] Bảo hổ lột da (与虎谋皮) – Dữ hổ mưu bì: Câu thành ngữ này ý chỉ lâm vào bước đường cùng, uổng phí tâm can thương lượn mà không đem lại kết quả gì.
Chương 15: Cưỡng hôn
Mặc Trì Úy nâng bàn tay to lộ rõ những khớp xương lên, dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve đôi môi đỏ mọng còn đang dính máu hắn của cô, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đến gần cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, “Còn thiếu chút lực”
Cô cắn chặt răng đến phát đau, hắn ta lại nói là còn thiếu chút lực!
Trong lòng Đường Tâm Nhan không ngừng mắng chửi tên biến thái này.
Cô không phải là kiểu người thích biểu lộ cảm xúc của mình ra trên mặt. Trong lòng càng bất mãn, cô càng phải cười thật xinh đẹp, “Nếu anh còn không thả tôi ra, có tin tôi sẽ lại cắn anh một cái nữa hay không!”
Ngón tay Mặc Trì Úy đè lại khóe môi của Đường Tâm Nhan, trong mắt lộ ra vẻ thần bí, “Em chỉ có một cơ hội cắn tôi mà thôi, bây giờ, đến lượt tôi.”
Chỉ trong chớp mắt, sau ót của Đường Tâm Nhan liền bị hắn ta mạnh mẽ chế trụ, đôi môi mỏng mà mạnh mẽ của hắn ta cường thế bá đạo hướng tới môi cô.
Như muốn cuốn lấy tất cả hơi thở trên môi cô, hắn hé môi đẩy hàm răng cô ra rồi dây dưa với cái lưỡi hồng của cô.
Trong đầu Đường Tâm Nhan bỗng chốc trống rỗng.
Loại cảm giác này tuy lạ lẫm nhưng lại mơ hồ có chút gì quen thuộc.
Giống như tối hôm qua đã xảy ra tình huống tương tự……
Thế nhưng tối hôm qua người đàn ông ở cùng cô lại không phải hắn ta a!
Dường như cảm thấy cô đang thất thần, nụ hôn của người đàn ông kia đột nhiên trở nên hung bạo và cuồng dã….
Đường Tâm Nhan không tự chủ được thốt ra một tiếng ngâm khẽ ngọt ngào.
Nghe được âm thanh đáng xấu hổ này, da đầu Đường Tâm Nhan bỗng tê dại một trận.
Cô có nguyên tắc và ranh giới của mình, mặc dù không đến mức bị cưỡng hôn sẽ muốn sống muốn chết, nhưng người đàn ông này cũng quá không nghĩ đến cảm nhận của cô.
Rốt cuộc cô đã làm gì khiến hắn ta hiểu lầm cô là loại phụ nữ tùy tiện kia?
Hơi thở nam tính mạnh mẽ cuốn lấy mọi ngõ ngách trong miệng cô, không khí trong phổi cũng dẫn giảm đi. Sức lực hai tay đẩy bả vai hắn ta cũng càng ngày càng yếu đi.
Còn bị hắn ta hôn như vậy nữa, cô cảm thấy sắp chết vì ngạt thở rồi.
Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn ta dọc theo làn da nhẵn nhụi giữa hai chân cô mà chậm rãi đi lên.
Hai mắt Đường Tâm Nhan nhắm lại, dùng sức cắn vào đầu lưỡi hắn ta.
Mặc Trì Úy buông đôi môi Đường Tâm Nhan ra, khuôn mặt đỏ ửng với đôi môi hồng nhuận ướt át khiến đôi lông mày anh tuấn hơi nhíu lại.
Giữa đêm khuya đôi măt đen thâm thúy khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ kiều mị động lòng người của cô. Môi mỏng khẽ nhếch lên, ngay lập tức hơi thở cường đại lạnh lùng làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút căng thẳng.
Người phụ nữ chủ động dụ dỗ hắn tối qua giờ lại biến con mèo hoang nhỏ giơ vuốt nhe nanh.
Thực ra bên trong mỗi người đàn ông đều che giấu một ham muốn chinh phục mãnh liệt.
Mặc Trì Úy cũng không ngoại lệ, lần đầu tiên hắn nảy sinh một loại cảm giác muốn dùng phương pháp cơ bản nhất để thuần phục con mèo hoang xúc động này.
Đường Tâm Nhan bị hơi thở lạnh lùng của người đàn ông này bao phủ khiến cho trái tim cô run rẩy.
E ngại, lo sợ không yên, bất lực, ủy khuất, khó chịu…… Đủ loại cảm xúc, toàn bộ dâng lên trong lòng.
Hai ngày nay rốt cuộc là cô bị làm sao vậy, làm chuyện gì cũng cảm thấy không được như ý.
Rõ ràng là cô đến tìm Lục Tử Thâm, làm sao lại trêu chọc tới vị tôn Phật này rồi?
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập hơi thở cấm dục trước mắt, Đường Tâm Nhan run sợ hứng lấy ánh mắt lạnh lùng không một chút cảm xúc, “Lấy thân phận của anh thì cũng không thiếu phụ nữ, tại sao lại muốn làm khó tôi?”
Mặc Trì Úy bị cô cự tuyệt lần nữa, nghi ngờ nheo mắt lại, “Thật sự không có cảm giác gì với tôi?”
Đường Tâm Nhan thừa nhận bộ dạng hắn ta tuấn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, dáng người cũng tốt làm cho người ta sôi máu, nhưng một ngày cô vẫn chưa ly hôn với Phó Tư Thần thì cô vẫn là phụ nữ đã có chồng.
Cô sẽ không cho phép mình trở nên giống với Phó Tư Thần, không có bất kỳ ranh giới đạo đức gì.
“Không có.” Đường Tâm Nhan thành thật trả lời.
Chương 16: Gặp người làm hắn cảm thấy hứng thú
Nghe được Đường Tâm Nhan trả lời, trong mắt Mặc Trì Úy tối đen lại, ham muốn cũng nhanh chóng biến mất. Hắn ta đứng dậy khỏi người cô, mặc áo sơ mi vào, tao nhã cài lại cúc áo.
Đường Tâm Nhan không cẩn thận liếc lồng ngực rắn chắc và gợi cảm cùng cơ bụng sáu múi đầy quyến rũ của hắn, cô vội cúi đầu sửa sang lại mái tóc dài và chỉnh lại quần áo.
Mấp máy đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, Đường Tâm Nhan rũ mắt, không nói một lời liền rời đi.
Khi đi ngang qua người đàn ông, giọng nói trầm và lạnh của hắn lại vang lên, “Nếu đã không có cảm giác thì lần sau đừng có mà đi trêu chọc tôi.”
Từ trước đến nay hắn có một sự điềm tĩnh và cấm dục đáng kinh ngạc khi đối diện với phụ nữ.
Mặc dù hắn đối với người phụ này có dục vọng, nhưng cũng không có đến nỗi không phải cô ấy không được!
Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút khó hiểu, đêm nay cô đến tìm Lục Tử Thâm, nếu không phải là thú cưng của hắn đuổi theo cô, cô cũng sẽ không đến mức ngã vào người hắn.
Rốt cuộc con mắt nào của hắn ta thấy cô trêu chọc hắn trước vậy?
Huống chi, cô còn bị hắn ta hôn, sờ soạng, mọi tiện nghi của cô hắn đều chiếm hết rồi.
Ngước mắt nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề đã trở về bộ dạng cao quý lạnh nhạt, Đường Tâm Nhan cong môi cười khẽ, “Yên tâm, tôi có trêu chọc ai cũng sẽ không trêu chọc ngài!”
Người đàn ông này, mặc dù đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc, nhưng cô có thể cảm nhận được hắn ta là loại người cô không dám đắc tội, thành thục lại nguy hiểm, giống như biển sâu vậy, khiến người ta không thể nào nhìn thấu.
Người phụ nữ chưa từng trải như cô không phải là đối thủ của hắn.
…
Không lâu sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi đó, Trì Chi Hoành đẩy cửa tiến vào.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy đứng trước cửa sổ, Trì Chi Hoành cười không đứng đắn đi đến bên cạnh hắn, “Tứ ca, vừa rồi thế nào? Thời gian có chút ngắn a!”
Bị ánh mắt sắc bén của Mặc Trì Úy đảo qua, Trì Chi Hoành nhún vai, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhướng lên, “Xem ra là không ăn được, nếu không sẽ không phải vẻ mặt này.”
Ngón tay thon dài của Mặc Trì Úy gõ gõ tàn thuốc, hắn cũng không có nhìn Trì Chi Hoành, đôi mắt vẫn một mực nhìn màn đêm ngoài cửa sổ mờ hơi sương, lạnh nhạt mở miệng, “Tối hôm qua người phụ nữ đưa đến giường của tôi là do cậu cho người bỏ thuốc sao?”
Trì Chi Hoành kinh ngạc, “Bỏ thuốc? Em sẽ dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như vậy sao? Còn nữa, phụ nữ nhìn thấy gương mặt này của anh thì còn cần phải bỏ thuốc sao?” Nói xong hình như nghĩ đến cái gì đó xấu xa hỏi: “Tối hôm qua người phụ nữ kia trúng thuốc?”
Mặc Trì Úy trầm thấp ừ một tiếng, “Cô ta là thiếu phu nhân của Phó gia.”
Lần này, Trì Chi Hoành càng thêm kinh ngạc, anh ta muốn giúp Tứ ca khai trai nên sai người tìm cô gái xinh đẹp nhất An Thành, kết quả bọn họ lại đưa tới Đường Tâm Nhan mà anh cũng không có điều tra thông tin của cô.
Trì Chi Hoành sờ cằm cười, trên khuôn mặt tuấn tú khôi phục vẻ đứng đắn, “Chuyện này là em làm không tốt.” Tứ ca chán ghét người Phó gia bao nhiêu, Trì Chi Hoành trong lòng rất rõ ràng.
Mặc Trì Úy nheo đôi mắt sâu không đáy, phun ra những vòng khói, vẻ mặt hắn anh tuấn lạnh lùng, “Phó Tư Thần không có chạm vào cô ta.”
Trì Chi Hoành nổi danh là hoa hoa công tử trên tình trường liền lập tức hiểu ý của Mặc Trì Úy, “Phó Tư Thần ngược lại là người kì lạ, trong nhà có một cô vợ như tiên thì không muốn, lại tình nguyện ra ngoài tìm mấy cái người đàn bà dâm đãng.”
Mặc Trì Úy chuyển ánh mắt đang nhìn bóng đêm bên ngoài về phía Trì Chi Hoành, “Đạo diễn Hầu không phải đang tìm nhà đầu tư cho bộ phim mới sao? Nói ông ta gọi điện thoại cho tôi.”
Mặc Trì Úy đổi chủ đề quá nhanh khiến cho Trì Chi Hoành nhất thời không kịp phản ứng, “Từ khi nào anh có hứng thú với chuyện trong giới giải trí vậy?”
Mặc Trì Úy bỏ nửa điếu thuốc vào gạt tàn, trước khi rời khỏi phòng, hắn nhàn nhạt trả lời, “Bởi vì người làm cho tôi cảm thấy hứng thú đã xuất hiện.”
Chương 17: Tên cặn bã đó không đáng để đau lòng
Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi phòng, cô chạy đến thang máy để xuống bãi đỗ xe. Mãi cho đến lúc ngồi vào xe rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập nhanh liên hồi cần một lúc mới có thể bình tĩnh lại.
Trước khi cha cô qua đời vì tai nạn xe, cô sống vô tư, yêu đời như một nàng công chúa không chút phiền muộn, nếu gặp phải tình huống như hôm nay, chắc chắn cha cô sẽ không để yên cho hắn ta. Không cần biết người đó lợi hại cỡ nào, cha cô cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô. Nhưng hiện giờ, cô có tủi thân, có bị người khác ăn hiếp thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ngước nhẹ đầu lên, đè né nước mắt đang rưng rưng trong hốc mắt, khởi động xe.
Nhưng họa vô đơn chí, không hiểu vì sao xe đề không lên.
Đường Tâm Nhan lấy điện thoại đang để chế độ im lặng từ trong túi ra, gần hai mươi cuộc gọi nhỡ, là của Hà Mỹ Quyên, Đường Vũ Nhu và cả Phó Tư Thần. Đường Tâm Nhan thấy khó hiểu, nén lại nỗi đau trong lòng, cô tìm số điện thoại của công ty sửa xe, đang định gọi cho họ thì điện thoại hết pin tắt nguồn.
Với tình hình này thì chỉ còn nước đi xe buýt về thôi. Cô nhớ cách Dinh thự Dực vài trăm mét có một trạm xe buýt.
Đi đến sảnh lớn, Đường Tâm Nhan thấy trời đang mưa lất phất, cô lấy túi che đầu, vừa định chạy dưới mưa thì bất ngờ thấy một bóng hình cao lớn tuấn tú bước ra khỏi xe thể thao.
Đường Tâm Nhan cắn môi, tưởng rằng Phó Tư Thần đã tìm ra vị trí của cô nên đến đón, ngay lúc cô đang tìm lí do để từ chối anh ta thì giọng nói yểu điệu thánh thót như chim hoàng oanh của Đường Vũ Nhu từ đâu vọng tới, “Em ở đây, Tư Thần.”
Đường Tâm Nhan ngớ ra, cô quay đầu lại nhìn về hướng các ngôi sao nữ trong giới giải trí vừa bước ra khỏi thang máy, trong đó có Đường Vũ Nhu.
Tính cách cô ta đơn thuần nên được lòng người khác, tuy lớn hơn cô hai tuổi nhưng rất biết làm nũng, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười rạng rỡ là đã có thể khiến cánh đàn ông hồn siêu phách lạc rồi. Đường Tâm Nhan đã quen với việc tự lập từ bé nên cô không làm được như Đường Vũ Nhu.
Phó Tư Thần đi vào đại sảnh rồi tiến thẳng đến chỗ Đường Vũ Nhu, hoàn toàn không chú ý đến Đường Tâm Nhan đứng khuất sau chậu hoa ở trong góc.
Sau khi Đường Vũ Nhu chào tạm biệt bạn bè, cô ta nép vào vòng tay của Phó Tư Thần, trước khi bước ra khỏi đại sảnh, cô ta nhón chân, hôn lên môi Phó Tư Thần: “Anh thật chu đáo, cảm ơn vì đã đến đón em.” Nói xong liền liếc mắt nhìn bóng hình mảnh khảnh đứng như tượng ở trong góc.
Gia thế Đường Tâm Nhan tốt nên được gả vào nhà họ Phó thì sao chứ, không phải cô đã cướp được sự nghiệp và chồng cô ta rồi sao? Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ thất bại thảm hại, đau khổ muốn chết của Đường Tâm Nhan!
Mãi cho đến khi bóng lưng của hai người đó đi khuất rồi, Đường Tâm Nhan mới chầm chậm đi từ trong góc ra.
Tình cảm cô dành cho Phó Tư Thần không thể nói bỏ là bỏ được, nhưng cô nhất định sẽ quên được anh ta trong thời gian ngắn nhất. Loại đàn ông vô liêm sỉ như thế không đáng để cô đau khổ, tuyệt vọng! Dù hiểu được đạo lí này, nhưng cô vẫn thấy chua sót khi nhìn thấy anh ta ân cần cầm ô che cho Đường Vũ Nhu và mở cửa xe cho cô ta.
Trước đây lúc còn hẹn hò, anh ta cũng từng dịu dàng, ân cần với cô giống như vậy. Đúng là vật đổi sao dời, cảnh vẫn vậy nhưng người thì đã khác!
Mưa phùn bên ngoài không biết đã biến thành cơn mưa to như trút nước từ bao giờ, Đường Tâm Nhan không thấy lạnh, thân hình mềm yếu lao vào màn mưa, một lúc sau toàn thân đều ướt đẫm.
Trời rất tối, trên đường ngập nước, gót giày của Đường Tâm Nhan vô tình bị kẹt vào khe hở của cống thoát nước.
Cô cố rút ra mấy lần nhưng đều thất bại.
…
Chương 18: Giữa cô và anh ta, không thể quay lại được nữa.
Mưa ngày càng lớn, một cơn gió lạnh thổi tới, Đường Tâm Nhan chợt rùng mình.
Thân hình mềm yếu của cô càng hiện rõ sự mỏng manh trong trời mưa gió.
Không rút được gót giày, vừa định ngồi xuống kiểm tra, một chiếc Bentley đen dừng lại ngay đó. Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, tay cầm theo ô đi về phía trước cô, hắn đưa ô cho cô rồi nói: “Cầm lấy, tôi giúp em.”
Đường Tâm Nhan ngạc nhiên, còn chưa kịp từ chối, hắn đã cúi xuống, bàn tay to lớn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô. Khoảnh khắc hơi ấm từ lòng bàn tay hắn chạm vào da thịt cô, Đường Tâm Nhan giật bắn mình.
Đôi mắt đen của Mặc Trì Úy liếc cô một cái, “Đứng yên!”, giọng nói trầm thấp lạnh lùng ra lệnh.
Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn hắn, một tay hắn cầm cổ chân cô, tay còn lại nhấc chiếc gót giày ra, tâm trí tập trung cao độ, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, vai áo vest của hắn bị mưa thấm ướt, cô âm thầm dịch chiếc ô tới để che cho hắn.
Sau mấy giây, hắn đã nhấc được chiếc gót giày ra khỏi khe hở. Đường Tâm Nhan đứng vững, đồng thời trả lại chiếc ô: “Cảm ơn.”
Mặc Trì Úy không nhận, hắn đứng dậy, dán ánh mắt vào cô gái có thân hình mỏng manh, nhỏ bé đứng trước mặt, trầm giọng nói: “Đi đâu tôi đưa em đi.”
Đường Tâm Nhan chỉ về trạm xe buýt cách đó không xa, lắc đầu: “Người tôi ướt hết cả rồi, tôi không muốn làm bẩn xe của anh.”
Nếu cô không nhầm thì giá chiếc xe của hắn phải lên đến hàng chục triệu tệ! Mặc Trì Úy mím nhẹ môi, không nói gì thêm, hắn xoay người đi dưới mưa trở lại xe Bentley.
Đến lúc xe đi khỏi, Đường Tâm Nhan mới phát giác mình vẫn còn cầm ô của anh trong tay. Về đến San Hồ Viên, Đường Tâm Nhan tắm xong, mệt mỏi rã rời nằm xuống giường. Cô co người, hai tay ôm vòng lấy nhau, trông như một đứa trẻ vừa cô đơn vừa bất lực.
Nghĩ đến Phó Tư Thần, cảm giác ngột ngạt cuộn trào lên như cơn thủy triều. Cô từng nghĩ, dù những gã đàn ông khác có xấu xa và tệ bạc đến đâu đi nữa, Phó Tư Thần cũng sẽ không phụ lòng cô.
Từ bé đến giờ, chỉ có mỗi anh ta ở bên cạnh cô, dù từng tham gia đóng hai bộ phim, nhưng cô luôn giữ mình chỉ vì giữ lại chiếc màng đó cho anh ta. Cô là mẫu phụ nữ bảo thủ, lúc trước kiên quyết không vượt quá giới hạn chính vì muốn đợi cho đến đêm tân hôn.
Nhưng cô đợi được cái gì? Thứ chờ đợi cô lại là một cái bẫy, sự phản bội, vô liêm sỉ, tổn thương anh ta dành cho cô. Anh ta đã ở bên cô từ lúc cô còn bi bô tập nói, đã trở thành một phần máu thịt của cô từ rất lâu rồi.
Trước tối ngày hôm qua, cô đã tin tưởng anh ta biết nhường nào, dựa dẫm vào anh ta, vì anh ta mà quyết định rời khỏi giới giải trí chỉ vì anh ta muốn thế, vì anh ta mà nịnh nọt mẹ chồng và cô em chồng luôn gây khó dễ với cô.
Cô biết cô có nhiều tật xấu, cứng đầu cứng cổ, thích hơn thua, lại không biết làm nũng để vừa lòng anh, cũng không muốn giải thích nhiều về những tin đồn không hay ở bên ngoài về cô. Cô cho rằng anh ta hiểu mình, là người tin tưởng mình nhất. Cô đã quá tự tin rồi!
Lắc lắc đầu, Đường Tâm Nhan không muốn nghĩ về Phó Tư Thần nữa. Xảy ra chuyện tối hôm qua, cô và anh ta chẳng thể quay lại được nữa rồi. Cô sẽ cố gắng bảo vệ trái tim mình, cố gắng vứt bỏ tình cảm dành cho anh ta!
Xoay người lại, Đường Tâm Nhan nhắm mắt muốn ngủ, bỗng một khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo hiện lên trong tâm trí cô. Đôi mày rậm, mắt đen sâu hút, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng đẹp… Lúc hắn cúi người xuống giúp cô rút gót giày, những đường nét cơ bắp ở cánh tay và bả vai thể hiện rõ vẻ nam tính, tất cả đều hoàn hảo vô cùng.
Chương 19: Đúng vậy, cô muốn ly hôn
Đường Tâm Nhan không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến người đàn ông sẽ chẳng bao giờ gặp lại kia. Tuy hắn giúp cô rút đế giày ra, nhưng hắn đã cưỡng hôn cô, còn sờ soạng cô nữa… Bị hắn ta đụng chạm hết rồi.
Đàn ông đúng là loài động vật chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Nằm trên giường trằn trọc một hồi lâu, Đường Tâm Nhan mới từ từ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau.
Thể chất cô vốn dĩ đã hơi yếu, hôm qua lại dầm mưa, bây giờ bị cảm lạnh mất rồi. Toàn thân cô nóng bừng, đầu đau như búa bổ rời khỏi giường. Cô tìm được ít thuốc cảm trong tủ thuốc, uống xong hai viên, cô lại mê man chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên có một thau nước lạnh hắt vào mặt Đường Tâm Nhan, đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy hai bóng hình đứng ở đầu giường, cô nheo mắt nhìn.
“Mặt trời sắp lặn tới nơi rồi mà chị còn nằm đây ngủ hả Đường Tâm Nhan? Chị là heo à? Sao có thể lười nhác vậy chứ?” Em chồng Phó Tư Tịnh tay cầm thau nước, sắc mặt tái nhợt trợn mắt nhìn Đường Tâm Nhan.
Trước đây, mối quan hệ giữa Đường Tâm Nhan với Phó Tư Tịnh cũng khá tốt, nhưng kể từ hồi phổ thông, khi vị học trưởng mà Phó Tư Tịnh thích tỏ tình với cô, Phó Tư Tịnh đã xem cô như cái gai trong mắt, luôn cho rằng cô đã mê hoặc vị học trưởng kia.
Còn về phần mẹ chồng Hà Mỹ Quyên, cô thực sự không biết mình đã đắc tội bà chuyện gì. Trong mắt bà, chẳng có việc gì cô làm là đúng cả. Hà Mỹ Quyên dùng tay chọc vào trán Đường Tâm Nhan, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm, mặc kệ dáng vẻ hốc hác nhợt nhạt của cô, nghiêm khắc chất vấn:
“Cô ăn gan hùm gan cọp rồi phải không? Dám không nghe điện thoại của tôi! Tối hôm sinh nhật cô, cô không về nhà lớn cũng không về đây, cô đã đi đâu hả? Có phải lang chạ gì ở ngoài rồi không? Đường Tâm Nhan, sao cô vô liêm sỉ vậy hả?”
Trán của cô bị bà ta chọc thật mạnh, cô chau mày, cô nắm lấy ngón tay của Hà Mỹ Quyên rồi hất ra. Hà Mỹ Quyên không ngờ Đường Tâm Nhan dám động tay, bà ta liền ngớ người, sau khi hoàn hồn, bà ta đã tát cô một cái, ánh mắt sắc bén nói: “Mày đủ lông đủ cánh rồi, giờ còn dám đánh lại phải không?”
“Đường Tâm Nhan, cái loại tiện nhân dám vô lễ với trưởng bối, mày đánh mẹ tao, tao đánh chết mày!” Phó Tư Tịnh ném thau nước, giơ tay định tát cô, nhưng cô né được, Phó Tư Tịnh tát hụt, đang định tát lại đã bị Đường Tâm Nhan tát một bạt tai.
Cô từng quay mấy cảnh phim như này nên cô ra tay rất nhanh, Phó Tư Tịnh không kịp tránh liền nhận lấy một cú tát trời giáng. Cơn đau tê tái ập đến, Phó Tư Tịnh ngẩn người, sau đó trợn trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan, không tin cô lại dám tát lại như vậy.
Cả người Đường Tâm Nhan đều ướt nhẹp từ đầu đến chân, cô lau nước đọng trên mặt, sắc mặt tái nhợt nhưng kiêu ngạo bước xuống giường.
Cô mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh nhạt, mái tóc ướt dài đến eo buông thả trên vai, mặc dù có chút chật vật, nhưng thần thái của cô lại không như vậy, cô lạnh lùng, điềm tĩnh, lộ ra mấy phần khinh miệt.
Nhìn hai mẹ con kia thảm hại căm hận không thể xé nát cô, Đường Tâm Nhan nhếch miệng, cười lười biếng, giễu cợt, “Tưởng tôi dễ bắt nạt chắc? Muốn hắt nước là hắt nước, muốn tát là tát, muốn chửi là chửi à? Suốt nửa năm nay, tôi cam chịu nhẫn nhịn mấy người là bởi vì tôi quan tâm đến Phó Tư Thần. Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nhịn nữa. Phó Tư Tịnh, bắt đầu từ bây giờ, mẹ cô mà đánh tôi, tôi sẽ trả hết lại cho cô!”
“Sẽ không nhịn?” Hà Mỹ Quyên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ mày muốn ly hôn”
Đường Tâm Nhan lấy tay xoắn sợi tóc bên gò má, thờ ơ cong môi cười nhạt, “Đúng vậy, ly hôn!”
Chương 20: Người khiến lòng cô nguội lạnh
“Nếu mày muốn ly hôn thì số cổ phần của Phó thị mà mày đang nắm giữ phải thuộc về nhà chúng tao.” Hà Mỹ Quyên mặt đầy tính toán nói.
Đường Tâm Nhan hạ ngón tay đang xoắn tóc xuống, đôi lông mày như tranh vẽ chau lại.
Trước khi Phó lão gia qua đời đã cho cô 10% cổ phần với một điều kiện, cô phải sinh được người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Phó thì cô mới có quyền sử dụng. Nếu Hà Mỹ Quyên không nhắc đến chuyện này, cô suýt nữa cũng quên mất.
Nhìn bà ta nóng lòng muốn cô ly hôn ngay lập tức với Phó Tư Thần, Đường Tâm Nhan chợt hiểu ra tại sao bà ta lại luôn bất mãn với cô rồi. Thì ra là cho rằng cô đã chiếm đoạt cổ phần của nhà họ Phó, Đường Tâm Nhan bật cười: “Mẹ, con cũng có thể chuyển cổ phần sang cho cha mà! Cha có một đứa con riêng, hình như chỉ nhỏ hơn Tư Thần một tuổi thôi nhỉ?”
Hà Mỹ Quyên lập tức xanh mặt, bà ta chỉ tay vào mặt cô, hung hăng nói: “Con tiện nhân này, mày muốn phản bội lại cái nhà này hả? Tối hôm đó mày không về, có phải đã qua lại với cái thằng con hoang đó không?”
Đường Tâm Nhan đã quen với kiểu chửi đổng của người đàn bà chanh chua như Hà Mỹ Quyên rồi, cô cũng không tức giận làm gì, chỉ liếc nhìn hai mẹ con đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, “Chẳng trách mấy năm nay cha không chịu về nhà. Mẹ, mẹ càng ngày càng lớn tuổi rồi, được mấy người chịu nổi mẹ nữa chứ.”
Nhìn bộ đồ ướt sũng, cô không muốn phí lời với bọn họ nữa nên xoay người đi vào phòng tắm.
Vừa bước tới cửa phòng tắm, tóc cô bị giật thật mạnh. Bị cảm vốn đã mệt rồi, giờ còn bị người ta bất ngờ giật tóc mạnh như vậy, Đường Tâm Nhan liền ngã xuống đất, trán đập xuống cạnh tường, cơn đau âm ỉ ập tới.
Đường Tâm Nhan nhắm mắt, đứng dậy nhìn thấy vẻ mặt đầy thách thức của Phó Tư Tịnh, cơn giận mà cô kìm nén suốt từ nãy đến giờ từ từ bộc phát, “Cô nhất định phải chọc tức tôi đúng không?”
Phó Tư Tịnh nhướng mày, “Sao nào, lại muốn tát tao à? Đường Tâm Nhan, mày cắm sừng anh tao, mày còn vô lễ với mẹ tao nữa, cái thứ vô liêm sỉ, vô giáo dục!”
Đường Tâm Nhan mím chặt môi, không thèm để ý đến Phó Tư Tịnh, cô đi đến bên giường, cầm điện thoại lên gọi điện. Sau khi đối phương bắt máy, cô lạnh lùng nói: “Xin chào, Quản lý phải không? Tôi là chủ nhà 806 của tòa nhà số 5, phiền anh cho hai bảo vệ tới đây một chuyến…”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói xong, cổ tay cầm điện thoại đã bị nắm thật mạnh, mạnh đến nỗi như thể muốn bẻ gãy xương của cô. Đường Tâm Nhan ngước mắt lên nhìn thấy Phó Tư Thần không biết đã đến đây từ lúc nào, nén cơn đau lại, sắc mặt lạnh tanh nói: “Làm gì? Buông tay!”
Phó Tư Thần cũng làm mặt lạnh, hung ác trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan, “Một người là mẹ tôi, một người là em tôi, cô dám kêu bảo vệ đến đuổi họ đi?”
Phó Tư Tịnh nhìn thấy Phó Tư Thần, mắt sáng rực, chạy đến trước mặt anh ta, uất ức kể tội: “Anh, anh xem cô ta đánh mặt em sưng phù như này này, cô ta còn chửi mẹ, không những vậy, cô ta còn thừa nhận đã ngoại tình nữa!”
Phó Tư Thần nhìn khuôn mặt Phó Tư Tịnh sưng tấy, hai mắt cô ta rưng rưng, anh ta nhìn ánh mắt ngày càng sắc của Đường Tâm Nhan, ra lệnh: “Xin lỗi mẹ với Tư Tịnh ngay!”
Nghe tới đây, Đường Tâm Nhan như rơi xuống hố băng, cảm giác lạnh thấu xương.