• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 181: Người phụ nữ Mặc Trì Úy từng yêu sâu đậm (2)





Đường Tâm Nhan nhắm mắt làm ngơ.


Trong đầu, vô cùng hỗn loạn. Giờ này khắc này, cô vốn dĩ không muốn đối mặt với anh.


Đêm nay, anh đã cho cô biết cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như nào. Hóa ra, tất cả những gì anh đối với cô, đều chỉ là vì cô và người phụ nữ trong ảnh kia giống hệt nhau, có khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười tươi tắn. Tuy ngũ quan không giống lắm nhưng khi cười lên thì đôi mắt híp lại trông rất giống nhau.


Đường Tâm Nhan cô trước giờ luôn là một người có lòng tự tôn và kiêu ngạo, xem cô làm người thay thế, cô sẽ không bao giờ đồng ý. Ngay cả khi anh đẹp trai, có tiền, có quyền, có sức hấp dẫn phụ nữ đi chăng nữa, cô cũng sẽ không đày đọa tâm hồn mình.


Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt trầm lặng nhợt nhạt và cơ thể run rẩy của Đường Tâm Nhan, anh dùng bàn tay giữ vai cô, buộc cô phải quay người lại đối diện với anh.


Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Đường Tâm Nhan lúc này giống như một cái hồ sâu đầy nước đọng, không một gợn sóng, bình tĩnh và lạnh lẽo, so với dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ trước đó, đúng là khác nhau một trời một vực.


Anh giơ bàn tay đặt trên vai cô lên, định xoa đầu cô nhưng cô nghiêng đầu, tránh né tay anh. Bàn tay anh cứng đờ trên không trung, hồi lâu cũng không thu lại. Gương mặt anh tuấn, hơi trầm xuống.


“Sao bỗng nhiên lại không vui?” Anh nheo mắt, như muốn nhìn thấu tâm hồn cô.


Đường Tâm Nhan không muốn quan tâm đến anh, càng không muốn nhìn thấy anh, cô chống tay từ dưới đất đứng dậy, không nói tiếng nào chạy ra khỏi hang.


Không phải cô giận dỗi muốn bỏ đi, mà là muốn ra ngoài đón gió lạnh, sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.


Mới quen biết Mặc Trì Úy một thời gian rất ngắn, anh đối với cô thực sự rất tốt, ngoài tình cảm ra, anh đã làm rất tròn bổn phận của một người chồng. Cô muốn chấp nhận anh nhưng lại sợ phải chấp nhận việc anh không hề yêu cô là sự thật.


Không yêu, thực ra cũng tốt, sau này hai bên đỡ phải vì tình cảm mà tổn thương nhau.


Hình như ngay khi Đường Tâm Nhan rời đi, Mặc Trì Úy đuổi theo cô. Anh kéo lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng.


Bị cánh tay cường tráng mạnh mẽ của anh khóa chặt, cô làm thế nào cũng không thể thoát ra được, chua xót khổ sở trong lòng dâng lên, biến thành uất ức và phẫn nộ, hai tay cô cuộn thành nắm đấm, đánh mạnh vào lồng ngực anh: “Mặc Trì Úy, anh là tên khốn nạn!” Đã không quên được mối tình đầu, sao lại còn giở trò trêu đùa với cô?


Nếu ban đầu không phải là anh đề nghị kết hôn thì vốn dĩ giữa cô và anh sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện gì cả.


Mặc Trì Úy không hề nhúc nhích, đứng yên để cho cô đánh, rõ ràng cô rất mạnh tay để trút hết ra, nhưng sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi, giống như chẳng có chút khó chịu hay đau đớn gì.


Bất kể gặp phải chuyện gì, anh vẫn luôn bình thản như vậy, không để ai nhìn thấu dáng vẻ.


Hai tay cô đều đấm đến mỏi nhừ, dần dần không còn sức nữa.


Anh ngồi trên một hòn đá ngoài hang, rồi ôm cô ngồi trên đùi anh, bàn tay to lớn đỡ cằm cô, buộc cô phải nhìn anh.


“Nói cho tôi biết, làm sao mà tự nhiên nổi giận, không vui hả?”


Đường Tâm Nhan đánh vào bàn tay to lớn đang đỡ cằm mình: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có ôm ôm ấp ấp, anh thả tôi ra đi.”


“Trong rừng có thú dữ, em chắc chắn muốn đi?”


Con ngươi của Đường Tâm Nhan thu lại: “Tôi nói muốn đi bao giờ? Tôi đi ra ngoài hóng gió không được à?” Cô thử đứng dậy từ đùi anh nhưng anh ôm quá chặt, nhất quyết không bỏ ra.


Nhìn cách anh tùy ý để cô vật lộn, chính là anh vẫn không bỏ đi cái dáng vẻ lạnh lùng, cô tức đến sắp bốc cháy: “Mặc Trì Úy, anh phiền quá đấy! Tôi muốn đứng dậy nói chuyện với anh!”


Mặc Trì Úy hơi nhướng mày: “Ngồi đây không lẽ không thể nói chuyện?”


Đường Tâm Nhan: “…”


Bây giờ người vừa tức vừa khó chịu chính là cô, làm sao mà cô vẫn luôn bị anh áp bức đến chết thế này?





Chương 182: Người phụ nữ Mặc Trì Úy từng yêu sâu đậm (3)





“Tôi muốn đứng dậy! Tôi muốn đứng dậy! Tôi muốn đứng dậy!” Cô nói liền ba lần.


Mặc Trì Úy nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng. Tuy rằng bình thường tính khí của cô hơi nóng nảy nhưng cũng không tùy tiện phát cáu, càng không nổi nóng tức giận như bây giờ.


Anh chỉ là ra ngoài tìm đồ ăn hơi lâu một chút, rốt cuộc là chuyện gì khiến cô không vui?


Mặc Trì Úy buông Đường Tâm Nhan ra, cũng không ép cô ở trong vòng tay anh nữa.


Đôi mắt hơi híp lại nhìn cô, chợt phát hiện ra trên người cô không còn khoác áo khoác da của anh nữa, những ngón tay mảnh khảnh chống cằm trầm ngâm.


Sau khi Đường Tâm Nhan được tự do thì quay lưng lại phía anh, tựa người vào cửa hang, nhìn lên bầu trời rộng lớn vô biên, trong lòng càng buồn rầu đến mức hoảng loạn. Mặc dù quay lưng về phía anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh nhìn sâu thẳm của anh, vẫn luôn rơi trên người cô.


Cô có một loại ý nghĩ muốn trốn chạy, rời xa anh.


Cô cố cắn chặt môi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Mặc Trì Úy, nếu như anh có mưu kế gì với tôi, thì mong anh cách xa tôi một chút!”


Hồi lâu, người đàn ông phía sau vẫn không hề lên tiếng. Nhưng cô có thể cảm nhận ra hơi thở đang tỏa ra từ trên người anh, lạnh lẽo, băng giá và im lặng.


Anh nhìn chằm chằm sau gáy cô, trong đầu không ngừng vang lên bốn chữ “có mưu kế gì”.


Nếu cô biết rằng anh cùng cô kết hôn, là bởi vì…


Khuôn mặt tuấn tú và lãnh đạm căng thành một đường, anh đứng dậy, đi tới phía sau cô, bàn tay to lớn ôm lấy vai cô xoay người cô lại, ánh mắt tối đen sâu lắng: “Có phải em đã nhìn thấy chiếc ví trong túi áo của tôi không?”


Trong lòng cô vô cùng hồi hộp. Không ngờ anh lại thông minh đến thế, nhanh như vậy đã có thể đoán ra nguyên nhân khiến cô tức giận.


Cô nghiến chặt quai hàm, đôi mắt được bao phủ bởi hàng mi dài hiện lên vẻ hoảng loạn và lo lắng, cô biết, sau đó anh có thể sẽ nói về chuyện bức ảnh…


Cô hít một hơi thật sâu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, miệng nói ra những lời thì thầm từ tận đáy lòng mà cô vẫn luôn muốn hỏi: “Có phải anh xem tôi là người thay thế không?”


Anh nhìn cô chằm chằm, nói bằng giọng trầm thấp, đến mức khiến cô không nghe ra bất kỳ nỗi ưu tư nào: “Sao em có thể nghĩ như vậy chứ?


“Tôi đã nhìn thấy tấm hình trong ví của anh, đằng sau còn viết anh rất nhớ cô ấy. Người phụ nữ lúc trước anh từng yêu rất đẹp, rất có khí chất, thực ra tôi có thể được anh chọn là người thay thế cô ấy, tôi nên cảm thấy vui mới phải, dẫu sao cũng có thể được làm thế thân của người phụ nữ xinh đẹp như vậy!”


Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng, không biết có phải ảo giác của cô hay không, giữa đôi lông mày tuấn tú lãnh đạm của anh có một tia chua xót không dễ phát hiện, đến khi cô muốn nhìn kỹ hơn, thì thần sắc anh đã hồi phục lại như thường.


“Em cảm thấy em là người thay thế cô ấy?” Anh hỏi ngược lại, giữa vẻ mặt lạnh lùng ẩn hiện một nụ cười.


Đường Tâm Nhan xem nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng anh thành một loại khinh miệt và sỉ nhục, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Không lẽ anh cảm thấy cô đến tư cách làm thế thân cho người phụ nữ ấy cũng không có ư? Dẫu sao, người phụ nữ ấy trông đẹp đến mức như thần tiên vậy.


“Lần trước ở Hồng Kông, em đột nhiên cãi nhau với tôi, có phải bởi vì Diệp Vi Nhã nói với em, tôi coi em là người thay thế không?”


Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, vì không thể giấu giếm anh điều gì, cô thẳng thắn nói ra lời thật lòng, hất cằm, làm ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất: “Đúng, cô ta cho tôi xem bức ảnh trong ví của anh, còn nói với tôi đấy là người phụ nữ mà anh từ yêu sâu đậm, anh lấy tôi chỉ vì anh không quên được cô ấy! Vốn dĩ tôi cũng không hoàn toàn tin lời cô ta nói nhưng hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy bức ảnh đó, bên trên còn có lời thương nhớ do anh viết, không lẽ anh còn có thể nói rằng do tôi hoa mắt nhìn nhầm ư?”





Chương 183: Yêu anh ấy rồi sao?





Hai mắt sáng ngời như hai đốm lửa đang rực sáng lúc này như bị phủ lên một tầng tro bụi, u ám không chút ánh sáng, mờ đi, phảng phất một chút bi thương và đau khổ gợn lên trong ánh mắt.


Trong lòng cô để ý như vậy, khó chịu như vậy, nhưng còn người đàn ông trước mặt này thì sao? Anh ta đang làm gì? Anh ta đang cười. Dường như cô càng khó chịu, anh ta sẽ càng vui vẻ vậy.


Tên khốn nạn!


Cô ngoảnh mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn nói với anh thêm một câu gì nữa.


Mặc Trì Úy đứng trước mặt cô, khuôn mặt khôi ngô đẹp đẽ, cao quý sáp lại. Cô bị hành động này của anh dọa giật mình, cơ thể không ý thức được mà lùi về sau mấy bước, nhưng giây tiếp theo vòng eo thon gọn liền bị anh dùng sức giữ chặt.


“Mặc Trì Úy, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa. Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có đối xử tốt với tôi hơn nữa thì tôi cũng sẽ không động lòng đâu!” Vành mắt của cô đỏ hồng trừng mắt với anh, dáng vẻ không thể chịu thua.


Tính cách của cô cố chấp, bướng bỉnh lại kiêu ngạo, nếu như anh vẫn không chịu giải thích, sợ là cả ngọn núi này đều phải chìm trong giấm chua mất.


“Em không phải thế thân. Người phụ nữ trên bức ảnh cũng không phải mối tình đầu của tôi.”


Đường Tâm Nhan căn bản không muốn tin tưởng lời anh nói, cô đẩy anh: “Không phải mối tình đầu thì anh có cần thiết phải viết “miss you” lên trên ảnh sao? Tổng giám đốc Mặc, anh cũng nặng tình quá nhỉ!”


Giọng điệu quái gở của cô khiến anh híp đôi mắt âm trầm, tỏ vẻ nguy hiểm. Anh bóp lấy cằm của cô: “Đường Tâm Nhan, anh không cho phép em dùng giọng điệu này để nói về người trong bức ảnh.”


Anh rất ít khi dùng cả họ lẫn tên để gọi cô, phần lớn đều là gọi cô là bà Mặc, ước chừng là lời nói của cô làm cho anh tức giận rồi.


Anh càng để tâm đến người phụ nữ trong bức ảnh thì trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu, giọng điệu nói chuyện cũng không thể khống chế được mà ghen tuông không ngừng: “Vừa rồi mới nói không phải mối tình đầu của anh, không phải mối tình đầu thì anh la hét hung dữ với tôi làm gì? Rõ ràng là bộ dạng để tâm lại còn giả vờ là không quan tâm đến, sao anh lại có thể giả dối đến như thế chứ?”


“Giả dối?” Bàn tay bóp cằm cô đột nhiên tăng thêm lực, gương mặt đẹp đẽ cách cô rất gần, lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô: “Người phụ nữ không chịu hiểu rõ tình hình, ghen tuông vớ vẩn với cả mẹ chồng lại còn dám nói anh giả dối?”


Gì cơ? Anh đây là đang có ý gì? Cô tỏ vẻ không hiểu… ghen tuông vớ vẩn với mẹ chồng, đây là đang nói, người phụ nữ trong bức ảnh là mẹ ruột của anh sao? Không thể nào!


Nếu như đây là mẹ của anh, sao nhìn anh ấy chẳng giống bà chút nào thế? Với lại, bà ấy nhìn vẫn còn trẻ đẹp như vậy!.


Con trai không nhất định phải giống mẹ, cũng có thể giống cha mà. Trẻ đẹp chứng tỏ được chăm sóc rất tốt.


Cô cắn môi, gục đầu xuống. Giống y như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, cúi đầu giấu đi suy nghĩ của mình, căn bản không dám nhìn anh một cái. Nhìn cô cắn chặt môi, lông mi không ngừng rung rung, mi tâm của anh hơi chau lại: “Đừng có động căng thẳng một tí là cắn môi, thả ra.”


Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nhả môi ra, phồng má liếc nhìn anh một cái thật nhanh, thấy anh vẫn còn dạt dào tình cảm nồng nàn không hề có chút tức giận và lạnh lùng nào cô mới dám nhỏ giọng nói: “Những điều anh nói đều là thật sao?”


Cô nhớ anh đã từng nói, hình như mẹ của anh đã không còn trên đời này nữa rồi. Nếu như thực sự đó là mẹ của anh thì việc anh đặc biệt tưởng niệm, nhớ nhung cùng là dễ hiểu.


Mặc Trì Úy đưa tay bóp đôi má đang phồng lên của cô, chẳng mảy may nể nang gì nhào nặn làm cô đau đến kêu lên thành tiếng: “Mặc Trì Úy, cái đồ ác độc nhà anh!”


“Lần sau còn ghen tuông lung tung như thế nữa không?” Anh liếc nhìn cô, ánh mắt âm u, lạnh lùng.


Cô vỗ vào tay bàn tay to lớn của anh, lông mày lá liễu nhăn lại: “Ai ghen tuông lung tung? Kể cả trong ảnh không phải mối tình đầu của anh, anh có dám nói trước đây anh chưa từng thích người phụ nữ nào khác không?”


Anh mang cô giữ chặt vào trong lòng, cúi đầu, cắn mạnh vào môi cô để trừng phạt: “Vì thế, bây giờ em đã yêu tôi, yêu đến mức muốn lật lại tất cả những chuyện cũ trước đây sao?”


Đường Tâm Nhan ngoảnh mặt đi: “Đồ bảnh chọe, ai thèm yêu anh?”


Anh kéo mặt cô quay lại phía anh, hơi thở ấm nóng phả vào da thịt cô: “Không yêu anh mà ghen đến mức như thế này sao?”





Chương 184: Chủ động hôn lại anh





Đường Tâm Nhan còn lâu mới chịu thừa nhận rằng cô đang ghen, chỉ là cô sợ rằng bản thân mình lại bị đàn ông lừa gạt thêm một lần nữa. Phó Tư Thần làm tổn thương cô một lần, điều đó đã đủ làm cô khắc ghi sâu sắc. Cô không muốn lại bị tổn thương thêm lần thứ hai.


Suy cho cùng, hiện giờ cô chỉ mới có chút cảm tình với anh, vừa mới rung động một chút, mà nhìn thấy anh mang ảnh chụp của người phụ nữ anh yêu thương để vào trong ví nên cô không kiềm chế được, càng huống hồ là sau khi yêu anh?


Sợ rằng sau khi yêu rồi có lẽ cô còn thực sự không thể tha thứ cho anh dù chỉ là một chút phản bội và lừa dối.


Nhưng cô hi vọng, sau này anh có thể thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô.


Thấy cô không nói chuyện, khuôn mặt anh tuấn đến bức người của anh kề sát vào vành tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào trong tai khiến cô vừa buồn vừa ngứa: “Có chịu thừa nhận là em đang ghen không?”


“Tôi không ghen.”


Anh thấp giọng ừ một tiếng, giọng nói giống như phát ra từ cổ họng vậy, vừa quyến rũ vừa trêu ghẹo người nghe: “Còn không chịu nói thật nữa là tôi hôn em đấy?”


Cô đỏ mặt, hờn dỗi tức giận trừng mắt với anh: “Mặc Trì Úy, anh còn chưa chịu trả lời câu hỏi của tôi nữa… a…”


Đôi môi mỏng của anh như nhuốm cái lạnh lùng của màn đêm, lúc anh hung hăng áp lên cánh môi của cô, cô cảm thấy một chút mát lạnh nhưng rất nhanh, thuận theo sự xâm nhập của anh, đôi môi kề sát nhau dần dần nóng hầm hập như bị lửa thiêu đốt.


Trọng tâm của cả người anh đều đang đè lên cô, cô theo bản năng ngả người về đằng sau, lồng ngực mềm mại cao vút hướng thẳng lên trên. Bàn tay to lớn thon dài của anh luồn vào mái tóc đen dày của cô, giữ chặt gáy khiến thân thể của hai người thân mật kề sát vào nhau.


Một nụ hôn choáng ngợp, như cuồng phong bão táp, khí thế mạnh mẽ.


Hai chân cô mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững, bàn tay nhỏ bất giác bám chặt vào bả vai của anh.


Lý trí nói cho cô biết không thể để anh được đằng chân lân đằng đầu, nhưng cánh tay muốn đẩy anh ra lại không còn chút sức lực nào.


Rất có thể cô chính là kiểu người dễ giận nhưng cũng rất nhanh nguôi ngoai, chỉ cần anh giải thích rõ ràng thì cô không thể tức giận được nữa, cũng không thể tiếp tục ghen tuông nữa.


Anh ôm lấy thân hình thon gầy của cô, áp cô lên phiến đá trên cửa hang động. Bàn tay men theo vạt áo luồn vào trong, phủ lên vòng eo thon nhỏ của cô, xoa xoa da thịt mềm mịn trơn bóng. Hàm răng trắng bóc của cô bị anh cạy mở, đầu lưỡi ấm nóng của anh luồn vào trong tùy ý rong ruổi trong khoang miệng của cô.


Vị giác và khứu giác của cô, toàn bộ đều bị hơi thở của anh nuốt chửng, lý trí dần dần tiêu tan, đôi tay đang vịn trên bả vai anh liền đổi thành vòng qua ôm lấy cổ anh.


Cô đi giày đế bằng, ở trước sự cao lớn của anh, làm lộ ra rằng cô quá nhỏ nhắn, khi cô muốn chủ động đáp lại anh cần phải ngửa đầu và nhón đầu ngón chân lên.


Cảm giác được sự hồi đáp ngô nghê của cô, anh liền ngẩn ra một chút rồi vội vàng đón lấy, niềm vui sướng từ tận đáy lòng liền trào dâng. Thời gian của hai người từ lúc bắt đầu quen biết đến khi kết hôn không dài nhưng anh cũng đã từng hôn cô không ít lần, dù thế mỗi lần đều là anh phải dùng thể lực cưỡng ép cô.


Cô từng không hồi đáp lại nụ hôn của anh, thậm chí là kháng cự lại, bài xích, ghét bỏ và sợ hãi.


Anh cụp mắt, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn ngây ngô trước mặt với nụ hôn còn trúc trắc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mềm mịn, thanh tú ửng hồng, đôi mắt trong veo nằm dưới hàng mi dày, cong vút dường như bị bao phủ bởi một tầng sương động tình mờ mịt, mơn man mê người.


Nụ hôn của anh ngày càng trở nên điên dại, tràn đầy ham muốn xâm chiếm, giống như anh muốn chiếm đoạt tất cả của cô vậy. Nhưng cô vẫn còn là một cô gái non trẻ, hôn mãi hôn mãi thì thở không ra hơi, khuôn mặt bứt rứt đến đỏ bừng giống như người bị chìm xuống nước thiếu dưỡng khí vậy.


Anh buông cô ra, đôi mắt đen nhánh hiện ra ý cười nồng đậm: “Không biết lấy hơi sao?”


Cô bĩu đôi môi đỏ hồng, trừng mắt nhìn anh: “Ai mà có nhiều kinh nghiệm phong phú như anh được?”


“Nói ai kinh nghiệm phong phú thế?”


“Anh đấy!”


Anh hơi híp đôi mắt đen nhánh, tràn ngập nguy hiểm: “Nếu đã như vậy thì để người có kinh nghiệm phong phú như anh dạy dỗ em tận tình nhé.”





Chương 185: Ngọt ngào





Anh vừa nói xong thì ngay lập tức áp đôi môi mỏng lên môi cô. Cô mới thở được một chút lại tiếp tục bị chặn lại. Cô kháng nghị, không hài lòng, không muốn bị ăn đến mức sạch sẽ như vậy nên to gan há miệng cắn lên bờ môi mỏng của anh nhưng lại không nỡ cắn mạnh. Vết cắn không mạnh không nhẹ này khiến cả người anh cứng đờ, một tiếng rên rỉ khó chịu khàn đặc phát ra từ cổ họng.


Anh kề sát vào môi cô, khàn giọng hỏi: “Dụ dỗ anh sao?”


Trong mắt Đường Tâm Nhan long lanh ngập nước, dáng vẻ nũng nịu mềm mại giống như làn nước thổi trong gió xuân khiến cho người đàn ông lạnh lùng, cứng nhắc như anh cũng trở nên dịu dàng và mềm mỏng.


“Mặc Trì Úy, em đói rồi.” Giọng nói nhu mì mang theo chút hơi thở hổn hển sau nụ hôn sâu, nhõng nhẽo nũng nịu.


Nhận thức được câu nói này của cô mang theo chút âm điệu nũng nịu, nghe có vẻ bị biến chất, cô hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình.


Cái này khẳng định không phải âm thanh mà cô thốt ra. Nó không giống với chuyện cô đói bụng mà giống với một loại biểu đạt khác không thể miêu tả bằng lời…


Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông nhìn cô trở nên xấu xa, suy nghĩ không đàng hoàng. Ngón tay thon dài men theo khuôn mặt yêu kiều của cô, trượt xuống xương quai xanh mê người, đến nơi đầy đặn mềm mại, vòng eo nhỏ bằng phẳng, rồi lại dần dần men xuống bên dưới: “Vừa hay, chồng cũng đói rồi.”


Thân thể hai người kề sát vào nhau tất nhiên cô có thể cảm nhận được sự thay đổi và căng cứng của anh. Bờ lông mi dài của cô run lên, gương mặt ửng hồng: “Ý của em không phải kiểu đói đó!”


“Thế thì là kiểu đói nào?”


Cái tên khốn nạn này, anh biết rõ ràng ý tứ của cô, lại còn cố tình hỏi cô…


Tính cách của Mặc Trì Úy trước nay đều trầm ổn nội tâm, dùng lời của Trì Chi Hành mà nói thì anh chính là một người vô cùng khó tính. Anh sẽ không theo đuổi con gái, mặc dù với điều kiện của anh, không cần anh phải chủ động theo đuổi thì cũng sẽ có vô số phụ nữ muốn trèo lên giường của anh.


Thật ra, kinh nghiệm hôn của anh phong phú hơn Đường Tâm Nhan nhiều bởi vì một là nhận được sự dạy dỗ từ kinh nghiệm đặc sắc của Trì Chi Hành, hai là anh học được ở trên mạng không ít kinh nghiệm yêu đương, lại cộng thêm thiên phú trời sinh tự học thành tài của anh, vì thế so với những con gà mơ như Đường Tâm Nhan, anh lại trở thành một tay lão làng có kinh nghiệm phong phú.


Đường Tâm Nhan bĩu môi đẩy ra ra. Lần này đúng là đẩy anh ra được rồi, tất nhiên, điều kiện trước tên là anh tự nguyện để cô đẩy anh ra thì cô mới có thể thực sự làm được điều đó.


Nhìn cô chạy vào trong hang núi, ánh mắt anh tối lại. Cúi đầu, nhìn cái nơi bị sưng tấy lên ở dưới thắt lưng, anh lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi quần ra.


Thân hình thon dài, cao thẳng dựa nhẹ vào cửa hang động, đặt điếu thuốc kề lên bờ môi mỏng, cúi đầu châm lửa.


Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm màu xám đem, anh hít một hơi, làn khói mỏng manh đan xen vào với nhau bay lên từ giữa mũi và miệng của anh.


Đường Tâm Nhan chạy vào trong hang động, cô ngồi lên trên lá cọ, trái tim vẫn còn đang đập thình thịch thình thịch không ngừng. Dường như đã từ rất lâu rồi, cô chưa trải qua cảm giác tâm tình không chịu khống chế mà nhấp nhô lên xuống bởi vì một người rồi.


Năm đó khi vẫn còn yêu Phó Tư Thần, cô cũng đã trải qua tâm trạng như thế này. Chẳng có lẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô đã thích Mặc Trì Úy mất rồi sao?


Hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng đỏ bừng lên, ánh mắt của cô vừa ngây ngốc vừa mù mờ nhìn đống lửa đang bốc lên những đốm lửa nhỏ. Những suy nghĩ trong đầu loạn cào cào, tâm trạng bình tĩnh nổi lên từng đợt sóng lăn tăn trùng trùng điệp điệp, hoàn toàn bị anh làm rối nhiễu.


Thở dài một hơi, cô lắc đầu, không muốn suy nghĩ quá nhiều. Tất cả những điều này đều để nó thuận theo tự nhiên thôi!


Cầm hoa quả tươi ngon mà anh mới hái được trước đó lên, cô cắn một miếng.


Ừm, đúng là rất ngọt.


Lúc chuẩn bị ăn miếng thứ hai, cô mới chầm chậm nhớ ra. Sau khi cô bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng, anh không hề trả lời câu hỏi của cô là trước kia anh đã từng yêu thương người phụ nữ nào khác chưa mà!


Người đàn ông gian xảo này lại lừa bịp cô nữa rồi. Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn đánh vỡ nồi đất, cố ép hỏi anh đến cuối cùng. Ai mà chả có quá khứ chứ.





Chương 186: Mặc Trì Úy, anh đừng động vào em





Mặc Trì Úy ở bên ngoài hút vài điếu thuốc, ngọn lửa hừng hực trong người mới dần dần được dập tắt. Mỗi lần hôn môi người phụ nữ kia cuối cùng vẫn là làm tổn thương đến “người anh em” của anh.


Phần lớn anh đều nghĩ rằng bản thân anh là một người có tâm trong sạch, không ham muốn, là người không quá nhớ nhung phụ nữ nhưng kể từ khi được khai sáng, anh cũng coi như đã được lĩnh hội được cái gì gọi là quen ăn bén mùi.


Dập tắt mẩu thuốc lá đi, anh quay người đi vào trong hang động.


Người phụ nữ đang ăn hoa quả nằm ngủ quên trên lá cọ rồi, thân thể mảnh khảnh cuộn tròn lại, gối trên nền đất cỏ xanh, khuôn mặt xinh xắn và thanh tú gối lên bàn tay, dáng vẻ trắng nõn, mềm mại khiến người ta không kìm được mà thương xót.


Nhặt áo khoác da được cô đặt sang một bên, sau khi lấy chiếc ví từ trong áo ra, anh đắp áo lên người cô. Anh ngồi ở một bên, mở ví ra, từ trong ví cầm lên bức ảnh khiến cô hiểu lầm.


Đầu ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của người phụ nữ, đôi đồng tử đen nhánh ngưng tụ khiến đôi mắt anh càng thêm trầm mặc, tĩnh lặng. Anh nhìn bức ảnh kia một lúc lâu rồi mới đặt nó lại vào trong ví. Sau đó nằm xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan, anh vòng cánh tay dài qua gáy của cô rồi ôm trọn cô vào lòng.


Có lẽ rằng cô cảm nhận được hơi ấm hoặc có lẽ là yêu thích hơi thở trong trẻo trên người anh, cô giống như một chú mèo dụi đầu vào trong lòng anh, mơ hồ lẩm bẩm: “Bố ơi, hình như Tâm Nhan được quay trở về lúc nhỏ rồi…”


Mặc Trì Úy nghe thấy lời cô nói, đôi mắt đen nhanh sâu thẳm hơi co lại, một chút cảm xúc lạnh lùng nhìn không thấu dâng lên trong ánh mắt rồi nhanh chóng vụt qua.


Có một số việc mà anh không muốn nhớ lại nhưng cũng không thể hiện rằng anh đã quên đi, ngược lại anh chôn vùi nó vào lòng, đau đớn đến tan nát trái tim.


Đường Tâm Nhan đang ngủ say, đột nhiên cảm nhận được cô như đang nằm trong lò lửa, cả người đều nóng đến mức đổ mồ hôi, da thịt dường như sắp bị phỏng. Cô cứ tưởng rằng mình bị bén lửa rồi liền giật mình mở to hai mắt. Nhưng thứ đập vào tầm mắt cô lại là vòm ngực săn chắc của người đàn ông.


Đầu óc cô có vài giây trống rỗng và mời mịt, sau khi dần dần hồi tưởng lại mọi chuyện cô mới nhìn lên người đàn ông đang ôm cô vào lòng. Hóa ra nguồn nhiệt nóng bỏng thiêu đốt da thịt ở trong giấc mơ ban nãy chính là đến từ trên người anh. Cô vươn tay sờ lên trán của anh.


Trời, nhiệt độ cao quá, nóng đến bỏng cả tay.


Cô mím môi, vẫn còn chưa kịp định thần lại thì đột nhiên người đàn ông đang sốt cao nhanh như chớp túm lấy cổ tay cô. Không phải nắm lấy một cách bình thường mà dùng lực rất mạnh túm lấy tay cô. Vừa nhìn liền biết anh là người đã trải qua các loại huấn luyện nghiêm khắc, khi dùng hết sức lực tất nhiên sẽ làm cô không thể chống đỡ được. Cổ tay phút chốc dường như muốn gãy ra làm đôi vậy.


Cô há miệng vừa định kêu đau thì người đàn ông vốn dĩ đang nhắm chặt mắt bất chợt mở to mắt ra. Đôi mắt sâu thẳm, đen như mực nhìn chằm chằm vào cô, giống như dã thú trên thảo nguyên, lấp lánh tia sáng lạnh lẽo vô cùng.


Đường Tâm Nhan bị ánh mắt của anh nhìn thì sợ đến mức co quắp lại. Không biết có phải là ảo giác của cô không nhưng ánh mắt của anh lúc này giống như cô là người anh căm thù đến tận xương tủy.


Ánh mắt của anh hằn lên tia máu, dưới sự phản chiếu của ngọn lửa trở nên âm u đáng sợ.


Đường Tâm Nhan bị anh bóp chặt cổ tay tưởng chừng như sắp gãy đôi ra, hốc mắt ửng lên một tầng nước mắt đau đớn, hàng lông mày thanh tú cau lại thành một nhúm: “Mặc Trì Úy, anh bóp tay em đau quá, bỏ tay ra, bỏ ra!”


Nhưng người đàn ông dường như vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng nên hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói. Nếu cứ tiếp tục thế này, tay của cô chắc chắn sẽ gãy mất. Cô vừa lấy tay đẩy vừa dùng chân đá nhưng vẫn là không chống lại được anh.


Mồ hôi lạnh trên trán từ bên má cùng với nước mắt vì cô đau đến mức không thể chịu nổi thuận theo mà rơi xuống.


Cô đập bôm bốp vào mu bàn tay của anh. Cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống tay, người đàn ông đang chìm trong ác mộng mà mất đi ý thức dần dần tỉnh táo trở lại. Nhìn thấy tất cả động tác của mình, đồng tử của anh co rút mạnh mẽ rồi ngay lập tức thả lỏng tay của cô ra.


Đường Tâm Nhan rụt tay về, thân thể vội vã lùi về sau vài bước. Nhìn vào ánh mắt của anh, cô vừa cảnh giác vừa sợ hãi





Chương 187: Anh xin lỗi cô tận hai lần





Đường Tâm Nhan nhìn cổ tay mình bị anh bóp đến mức in hằn vết thâm tím, co người lại, cúi đầu, vội vàng chạy ra khỏi hang động.


Mặc Trì Úy cũng vội vàng đứng dậy kéo lấy khuỷu tay ở một cánh tay khác của cô, nhưng vừa mới chạm vào cô liền bị cô giật mình phản ứng mạnh mẽ hất ra: “Anh đừng động vào em!”


Vừa nãy lúc anh mất khống chế thực sự quá đáng sợ. Đến bây giờ trong lòng cô vẫn chưa hết sợ hãi. Với lại đó chỉ mới chỉ là bị anh bóp chặt cổ tay mà đã đau đến sắp gãy đôi ra rồi.


Mặc Trì Úy nhìn thân hình nhỏ bé của cô đang run lên, lông mày nhíu chặt lại: “Xin lỗi, anh nằm mơ thấy ác mộng, tinh thần không tỉnh táo nên mới làm em bị thương.”


Anh đã rất lâu rồi không nằm mơ thấy ác mộng, chính anh cũng không biết vì sao mà đêm nay lại mơ thấy, hơn nữa còn mất kiểm soát mà làm cô bị thương. Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, nhìn ánh mắt tội lỗi và tự trách của anh, sắc mặt hơi tái nhợt, trái tim cô thoáng chốc mềm lại.


Cô lắc đầu: “Em biết anh không cố ý, anh bị sốt rồi, em muốn ra ngoài xem ở đây có nước không.”


Mặc Trì Úy lại kéo tay cô, cô lưỡng lự một chút, tuy rằng cô vẫn còn có chút sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn không rút tay về, tùy ý để anh nắm lấy.


Nhìn thấy cổ tay trắng nõn của cô bị mình bóp trở nên thâm tím, thái dương của anh giật lên thình thịch, buông tay cô ra, cái gì cũng không nói, bước mấy bước lớn đi ra bên ngoài.


“Mặc Trì Úy, anh đi đâu đó?” Đường Tâm Nhan đuổi theo ra ngoài, nhưng anh bước đi rất nhanh, chưa được một lúc, bóng dáng của anh đã biến mất nơi rừng núi tối đen.


Trái tim của Đường Tâm Nhan hơi thắt lại. Nửa đêm nửa hôm rồi, anh còn muốn đi đâu? Đây là anh muốn bỏ cô lại một mình trong hang động sao?


Cô không quay vào trong hang động mà luôn ngồi xổm ở bên ngoài, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trong rừng sâu mờ mờ ảo ảo mới truyền tới một chút tiếng động.


Rõ ràng là bị tiếng gió ngăn cách không thể nghe được rõ nhưng cô vẫn có thể phân biệt được tiếng chân của anh. Cô lập tức đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu chân bị tê nên cả người cô bị té ngã xuống nền đất. Có lẽ là nghe thấy tiếng cô kêu lên nho nhỏ, người đàn ông đang đi từ trong rừng ra lập tức bước nhanh hơn.


Anh bước vài bước là đã đến trước mặt cô, anh đỡ cô từ trên mặt đất đứng dậy, khàn giọng hỏi: “Không sao chứ?”


Đường Tâm Nhan lắc đầu, nhìn gương mặt anh tuấn ôn nhu của anh, cô hơi ngẩn người: “Anh vừa đi đâu thế?”


Anh đỡ cô đi vào trong hang động: “Anh đi tìm một ít thảo dược giúp lưu thông máu và làm tan máu đọng.”


Anh xé một mảnh vải nhỏ từ chiếc áo phông, gói thảo dược đã được vò nhuyễn đắp lên vết thương trên cổ tay của cô.


“Có lẽ Giản Thành rất nhanh sẽ tìm được chúng ta, trước tiên cứ dùng tạm cái này, đợi chúng ta thoát được khỏi đây rồi sẽ đi mua thuốc bôi.”


Nhìn anh cẩn thận giúp cô xử lý vết bầm tím, tâm trạng của Đường Tâm Nhan có chút trầm mặc và phức tạp không nói ra thành lời.


Dường như anh không muốn nói cho cô biết anh rốt cuộc đã mơ thấy ác mộng gì mà lại mất khống chế đến như vậy. Hay là, có lẽ, cô vẫn chưa đủ để bước vào trong trái tim anh, vẫn chưa có tư cách để tìm hiểu chuyện của anh?


Mọi chuyện xảy ra với cô, anh đều biết rõ ràng, ở trước mặt anh cô giống như một tờ giấy trắng. Còn cô đối với anh, ngoại trừ biết được mẹ anh không còn trên đời thì đến anh có những người bạn nào, người thân ra sao, làm ở công ty nào, làm công việc gì, cô đều không hề hay biết.


Càng nghĩ cô càng thấy mờ mịt liền dứt khoát không muốn nghĩ tới nữa. Giúp cô đắp thuốc xong, anh ngước mắt, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô: “Anh xin lỗi.”


Đường Tâm Nhan mím môi cười nhẹ: “Anh cũng không muốn mà, em không trách anh.”


Anh vươn tay muốn ôm cô vào lòng nhưng lưỡng lự vài giây, vẫn là không ôm cô nữa.


Anh mím môi: “Em ở bên trong nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài trông, đợi Giản Thành đến, anh sẽ gọi em.”


Đường Tâm Nhan làm sao mà ngủ nổi, xoay người mấy lần liền, sau đó vẫn là không kìm được mà đi ra bên ngoài.





Chương 188: Mặc Trì Úy mà cô chưa bao giờ được nhìn thấy





Mặc Trì Úy đứng dựa vào thân cây to, thân hình thon dài cùng với màn đêm hòa vào làm một, ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc lá, rũ mắt xuống rồi nhả khói thuốc ra ngoài.


Thật ra sắc trời ban đêm quá tối, cô căn bản không nhìn rõ được tâm trạng trên gương mặt của anh nhưng cô có thể cảm nhận được sự lẻ loi và cô độc nhàn nhạt tản ra từ trên người anh. Một người đứng ở vị trí cao như anh cũng sẽ cảm thấy cô đơn sao?


Anh đứng đó bao lâu, cô nhìn anh bấy lâu nhưng anh vẫn luôn cúi đầu, cũng không hề phát hiện cô đang đứng ở cửa hang nhìn anh.


Hai người rõ ràng cách nhau rất gần nhưng lại cảm giác như đang ở rất xa. Rõ ràng cô đã cố gắng thử mở lòng để đón nhận anh nhưng cô phát hiện ra rằng, muốn đi sâu vào trong trái tim của anh không hề dễ dàng như những gì cô tưởng tượng.


Mặc Trì Úy cúi đầu, anh hút một điếu rồi lại thêm một điếu nữa. Nhiệt độ trên trán vẫn còn rất cao, nhưng anh không hề để tâm đến một chút nào.


Ngày hôm nay anh nằm mơ thấy ác mộng, anh mất đi khống chế, phần lớn đều là vì nghe thấy một tiếng “bố ơi” phát ra từ miệng của cô. Nhắm chặt mắt lại, anh không muốn nhớ về những ký ức u ám, bi thương đó nữa. Anh gạt tàn thuốc, đưa điếu thuốc lên hít vào thật mạnh rồi nhả khói ra ngoài thật nhanh.


Khoảng chừng một tiếng sau, Giản Thành đưa người vội vàng đi tới đây.


Ra khỏi vách núi, Đường Tâm Nhan đi theo Mặc Trì Úy tới một chiếc xe con màu đen. Mặc Trì Úy giúp cô mở cửa xe, cô vừa chuẩn bị lên xe thì Phó Tư Thần vẫn luôn đứng đợi ở lối ra liền chạy tới phía cô.


Phó Tư Thần trực tiếp ngó lơ Mặc Trì Úy, nhìn thấy Đường Tâm Nhan bình yên vô sự, muốn ôm lấy cô liền bị Mặc Trì Úy một quyền gạt ra.


Trên mặt vô duyên vô cớ bị dính một quyền, Phó Tư Thần giận dữ ra mặt: “Họ Mặc kia, kể cả tôi và cô ấy đã ly hôn nhưng cô ấy vẫn là người thân của tôi, tình cảm thanh mai trúc mã hơn hai mươi mốt năm giữa chúng tôi là thứ mà cái người quen biết chưa tới một tháng như anh có thể so sánh được sao?”


Ánh mắt của Mặc Trì Úy lạnh lẽo như nước sông băng, nếu như không phải anh đã đồng ý với Đường Tâm Nhan giữ bí mật chuyện hai người kết hôn, anh nhất định sẽ dùng thân phận chồng hợp pháp của cô để xem sắc mặt của Phó Tư Thần sẽ thay đổi như thế nào.


Anh mím chặt đôi môi mỏng, không thèm nhìn Phó Tư Thần dù chỉ một cái, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn Đường Tâm Nhan: “Em có muốn nói chuyện riêng với anh ta không?”


Nếu như cô thật sự to gan muốn nói chuyện riêng với Phó Tư Thần, anh sẽ không để bụng mà mang Phó Tư Thần ra đánh cho anh ta biến thành đầu heo đâu.


Đường Tâm Nhan lắc đầu. Mặc dù Phó Tư Thần đã cùng cô đi tìm chiếc nhẫn Hồng Ngọc, cô nên cảm ơn anh ta nhưng chuyện này căn bản không thể nào bù đắp được những tổn thương mà anh ta đã mang đến cho cô. Đặc biệt là chuyện anh ta mang cô dâng tặng đến giường của người đàn ông lạ mặt khác. Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.


“Không nói chuyện riêng nữa, có nói cũng chẳng còn gì hay ho để nói.” Đường Tâm Nhan nhìn Phó Tư Thần đang nhíu chặt lông mày: “Đường Vũ Nhu đã mang thai con của anh rồi, anh không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa!”


Nhìn cô khuyên anh ta quay về bên người phụ nữ khác mà trong ánh mắt của cô không hề có chút để tâm và gợn sóng, sắc mặt Phó Tư Thần tái mét, trái tim hung hăng co rút.


Mãi cho tới khi chiếc xe ôtô màu đen đi xa rồi biến mất trong đêm tối mà đến lâu sau Phó Tư Thần vẫn chưa thu lại ánh nhìn. Khóe miệng giương lên nụ cười gần như là tự giễu cợt chính bản thân, anh ta sao có thể quên được chứ, cho dù nhà họ Đường sa sút, Đường Tâm Nhan cũng vẫn là một cô gái kiêu ngạo ngang ngược.


Nếu như bất kì ai phản bội, làm tổn thương cô, kể cả có yêu đến tận xương tủy thì cô cũng sẽ không thèm quay lại nhìn người đó thêm một lần nào nữa.


Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan đến một khách sạn năm sao. Tắm rửa xong, cô cũng không nói gì với anh, vừa nằm lên giường thì ngủ mất.


Lúc tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, nhớ tới chiếc nhẫn, cô ngay lập tức rời giường. Cô mở cửa ra, chuẩn bị đi đến sát vách gọi Mặc Trì Úy nhưng vừa bước ra liền nhìn thấy Giản Thành đang ngồi ở phòng khách.


“Mợ chủ, cậu Mặc đi tìm anh Bưu lấy chiếc nhẫn rồi, tôi đã đặt xong vé máy bay về An Thành cho cô rồi, cậu Mặc dặn cô về đó trước, còn cậu ấy sẽ mang chiếc nhẫn đi tìm bác sĩ James.”





Chương 189: Vụ nổ





Đường Tâm Nhan “ồ” lên một tiếng, gật đầu biểu thị rằng cô đã biết rồi. Giản Thành đã mang hành lý của cô từ một khách sạn khác qua đây, còn đưa cho cô một lọ thuốc bôi ngoài da giúp lưu thông máu, làm tan chỗ máu bầm.


Đường Tâm Nhan đứng trước bồn rửa mặt, đánh răng lau mặt. Nhìn người phụ nữ ngủ không đủ giấc, bọng mắt thâm đen nhàn nhạt dưới mí mắt trong gương, cô hơi có chút thất thần.


Thực ra Mặc Trì Úy đối xử với cô khá tốt! Anh lo lắng chu đáo, cái gì cũng giúp cô thu xếp đâu ra đấy. Sợ cô đi đường tàu xe vất vả nên bảo cô về An Thành trước, anh lại còn đích thân đến thôn trại mời bác sĩ James.


Một người chồng như thế là do kiếp trước cô đã cứu được cả dải ngân hà mới có được sao? Nhưng mà… Cô cúi đầu, nhìn cổ tay đã hết sưng phù nhưng vết bầm tím vẫn còn rất nghiêm trọng, ánh mắt cô dường như có chút hốt hoảng.


Có đôi khi quá tốt, ngược lại làm người ta cảm thấy không chân thực. Dường như cô đang sống trong một giấc mơ, chỉ là không biết trong giấc mơ này bao giờ cô sẽ tỉnh lại.


Thôn trại tĩnh mịch và cổ kính.


Mặc Trì Úy không dẫn theo thuộc hạ, đích thân anh tới nhà trưởng thôn mà bác sĩ James đang nghỉ ngơi. Trưởng thôn không có ở nhà chỉ có một mình James ở phòng bếp làm một bàn đầy ắp đồ ăn. Trên bàn ăn bày hai cái bát, hai đôi đũa và hai ly rượu vang.


Mặc Trì Úy đứng ở trước cửa, nhìn thấy sau khi James rót rượu vang vào ly thì chạm một cái vào chiếc ly để không kia, khàn giọng nói: “Honey, anh mời em một ly.”


Nói xong, anh ta ngẩng đầu uống cạn một hơi rượu vang ở trong ly, tiếp theo lại mang rượu vang ở trong chiếc ly để không kia đổ xuống đất. Làm xong mọi việc, anh ta mới nhìn về hướng người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp, lạnh lùng và trầm tĩnh đang đứng ở trước cửa.


“Hắc Điểu, anh là người chết sao?”


James muốn gọi người vệ sĩ đang đứng canh ở trước cửa, lại không hề biết rằng vệ sĩ đã sớm bị Mặc Trì Úy đánh ngất đi vứt ở trong lùm cỏ.


Mặc Trì Úy trước nay đều không thích cùng người khác lôi kéo làm quen, anh lấy chiếc nhẫn được đựng trong hộp trang sức đan bằng len ra đặt trên bàn ăn, đi thằng vào vấn đề nói: “Đã lấy được chiếc nhẫn rồi, mời anh theo tôi về An Thành một chuyến, u não của mẹ vợ tôi vẫn cần anh đích thân xử lý.”


Dường như James không hề nghe thấy lời của Mặc Trì Úy nói, anh ta lấy chiếc nhẫn từ trong hộp len ra, ngón tay thon dài hơi run rẩy xoa chiếc nhẫn, mỗi một hoa văn đều được anh ta tỉ mỉ vuốt ve.


Ánh mắt khi anh ta nhìn thấy chiếc nhẫn hồng ngọc cũng giống như khi nhìn thấy người phụ nữ mà mình từng yêu thương, trong con mắt màu xanh sẫm ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt. Nếu như vợ anh ta vẫn còn trên thế giới này thì chắc chắn anh ta sẽ không làm tổn thương trái tim, tổn thương thân thể của cô ấy như vậy!


Mặc Trì Úy lặng lẽ nhìn James vuốt ve chiếc nhẫn, không tiếp tục mở miệng nói chuyện làm phiền anh ta.


Ước chừng một tiếng đồng hồ trôi qua, Mặc Trì Úy đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ xíu, không phải người từng trải qua huấn luyện đặc biệt căn bản không thể nào nghe thấy âm thanh này.


Tích… tích… tích…


Âm thanh rất kỳ dị.


Sắc mặt của Mặc Trì Úy ngay tức khắc trầm xuống, anh bước những bước lớn đi đến trước mặt James, một tay túm lấy tay của James, tay khác thì cướp đi chiếc nhẫn trong tay anh ta. Sau khi vứt chiếc nhẫn đi thì nhanh chóng đi ra bên ngoài.


“Anh làm gì vậy?” James muốn quay vào nhặt lại chiếc nhẫn nhưng Mặc Trì Úy căn bản không cho phép anh ta quay đầu.


“Bưu đã đặt một quả bom hẹn giờ mini đời mới nhất ở trong đó, anh ta muốn anh phải chết!” Loại bom hẹn giờ này chắc là loại bom mới được nghiên cứu ra, lúc anh lấy được nhẫn đã dùng thiết bị kiểm tra qua, lúc ấy không hề phát hiện ra điều gì khác thường.


Chính vào khoảnh khắc Mặc Trì Úy vừa nói xong thì “ầm” một tiếng, một âm thanh cực lớn truyền tới. Tiếng kêu chói tai, sức phá hủy mạnh mẽ, chấn động cực lớn giống như núi lửa đang phun trào. Một luồng khí nóng bỏng ập về phía hai người.


Nếu như chỉ có một mình Mặc Trì Úy, anh hoàn toàn có thể tránh khỏi nhưng anh cũng không thể bỏ James ở lại. Lỡ như anh ta bị thương thì mẹ của Đường Tâm Nhan không còn cách nào cứu chữa nữa rồi… Đó là người thân duy nhất của cô.


Đám khói đen hình cây nấm vụt thẳng lên bầu trời, Mặc Trì Úy dùng thân mình chặn lại ngọn lửa và tổn thương đang xông thẳng lên trời, liều mạng để bảo vệ James dưới thân, tránh cho anh ta phải chịu chấn động từ vụ nổ.





Chương 190: Rất hân hạnh được gặp anh, ân nhân cứu mạng





Uy lực của thuốc nổ thực sự không nhỏ, Mặc Trì Úy đỡ người mà mình đang bảo vệ là James ngã xuống, trên vai lập tức truyền đến một trận đau đớn tột độ. Không cần nhìn cũng có thể đoán được, sau lưng khẳng định là một mảng máu thịt đã lẫn lộn.


Vốn dĩ sốt cao vẫn chưa khỏi, bây giờ lại bị thương, một cơn choáng váng úp tới, anh cơ hồ như muốn hôn mê. Cắn chặt răng, anh mạnh mẽ chống đỡ thân thể mình từ trên người James dời đi.


Không để ý đến vết thương trên người mình, anh nhìn James trước tiên, vỗ vỗ bả vai anh ta, khàn giọng hỏi: “Anh có ổn không?”


Từ sau khi người phụ nữ anh ta yêu rời bỏ anh ta mà đi, James vẫn ở trong trạng thái tinh thần sa sút chán chường.


Không còn sức sống, cái xác không hồn, là những từ tốt nhất để hình dung anh ta.


Lúc trước nghe được trong chiếc nhẫn có chứa thuốc nổ, như vậy một khắc kia, anh ta chính là muốn mình bị nổ chết. Chết rồi, anh ta có thể đi tìm người phụ nữ anh ta yêu!


Chỉ là, anh ta không ngờ, người đàn ông thay mình tìm được chiếc nhẫn này, không để ý đến an nguy của bản thân mà bảo vệ anh ta ở bên dưới.


Vậy mà người đàn ông này lại giống mình thật đấy, chỉ vì một người phụ nữ mà ngay cả tính mạng cũng không muốn!


Sau khi tiếng nổ chói tai qua đi, lỗ tai vẫn còn ong ong rung động, James không nghe rõ những lời Mặc Trì Úy nói. Từ dưới đất bò dậy, anh ta nhìn về phía người đàn ông đang nằm ở một bên, anh nhắm đôi mắt mệt mỏi lại, trên người có vết thương.


Máu đỏ tươi ướt đẫm, liên tục từ bả vai anh ứa ra bên ngoài.


James cau mày, vừa mới chuẩn bị nói gì đó thì người đàn ông kia đột nhiên mở mắt nhìn về phía anh ta, con ngươi đen nhánh rã rời. Anh mở miệng, gian nan phun ra một câu: “Anh không có việc gì là tốt rồi.”


Nói xong thì hôn mê bất tỉnh.


Khi Mặc Trì Úy tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện.


Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào sáng rõ khiến anh có thể đoán ra được bây giờ đang là buổi tối, chống thân thể từ trên giường ngồi xuống, chỉ là khẽ động thôi mà vết thương máu thịt lẫn lộn ở phần lưng đã căng ra đau đớn.


Anh tựa hồ đối với việc bị thương đã tập mãi thành thói quen, mặc dù bị thương rất nghiêm trọng, nhưng trên mặt anh như trước không có lấy một gợn sóng sợ hãi, tuấn lãnh thờ ơ.


“Cho dù có một thần y là tôi đây điều trị cho anh, tốt nhất anh cũng phải nằm trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày.” Trong bóng tối, một giọng nói khàn khàn lười biếng thờ ơ truyền đến.


Mặc Trì Úy nhìn về vị trí phía ghế sô pha, nơi đó có một thân ảnh thon dài đang ngồi, thân ảnh vừa thẳng tắp vừa tản mạn.


Mặc Trì Úy không để ý đến lời của anh ta, đi tới chỗ công tắc điện, tách một tiếng mở đèn lên.


Có vẻ như không thích ứng kịp với ánh sáng sáng quá chói, thân ảnh ngồi trên ghế sô pha kia giơ tay lên ngăn cản ánh sáng xanh lam chiếu vào trong mắt, anh ta ngáp một cái: “Chưa từng thấy anh không quý trọng thân thể như thế này!”


Mặc Trì Úy híp ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông trên ghế sô pha.


Đó là khuôn mặt quá mức tinh xảo và ôn nhu, là người phương Đông, nhưng ánh mắt lại là màu xanh dương của biển lớn, liếc nhìn một cái, tựa hồ có thể khiến cho người ta chìm đắm ở bên trong.


Anh ta mặc một bộ đồ màu xanh lá ở bên trong, bình thường một người đàn ông mà mặc như vậy thì sẽ hiện lên vẻ ẻo lả, nhưng mặc ở trên người anh ta lại không có bất kỳ một tia phản cảm. Nếu anh ta sinh ra là phụ nữ thì không biết sẽ điên đảo chúng sinh thế nào.


Mặc Trì Úy bất động thanh sắc dò xét khiến người đàn ông trên ghế sô pha bật cười: “Sẽ không chỉ vì tôi cạo râu đi rồi, thay đổi một bộ quần áo, anh liền không nhận ra tôi chứ?”


Người đàn ông hướng về phía Mặc Trì Úy đi tới, anh ta vươn ngón tay thon dài của mình: “Tôi là James, anh cũng có thể gọi tên tiếng Trung của tôi là Tiêu Dực, rất vinh hạnh được quen biết anh, ân nhân cứu mạng của tôi.”


Cũng khó trách Mặc Trì Úy trong lúc nhất thời không nhận ra anh ta, Tiêu Dực trước đó, cả mặt u oán, chán chường không chịu nổi, một thân quần áo tối màu âm trầm, tóc sóng ngang vai. Mà bây giờ, anh ta đã cắt tóc, cạo râu, thay đổi quần áo, cả người rực rỡ hẳn lên, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK