“Cô ấy có người chồng như tôi đây thì không cần phải đố kị điều gì nữa.” Mặc Trì Uý mặt lạnh như băng nói.
Mắt Đường Tâm Nhan đỏ lên nhìn Mặc Trì Uý một cái, cô mím môi cười: “Đúng thật như vậy, tôi đã có chồng là Mặc Trì Uý đây rồi thì cần gì phải đố kỵ với Kiều Phi Nhi? Danh tiếng của cô ta thật sự lớn hơn tôi, nhưng những người có danh tiếng hơn tôi cũng không phải chỉ có mình cô ta, có phải là tôi phải đi hại hết từng người một? Chồng tôi đúng là từng ôm cô ta, nhưng anh ấy là xuất phát từ tình cảm bạn bè. Còn về với sự trẻ trung xinh đẹp, có cá tính thì Kiều Phi rất ưu tú, nhưng lẽ nào tôi rất tệ sao? Tôi có cần vì đố kỵ mà đi làm những chuyện không có tình người như vậy không?”
“Nếu như những điều này đều không được thành lập, vậy sao tôi lại phải chạy ra khỏi bệnh viện vào lúc giữa đêm khuya để làm việc vô đạo đức đó làm gì?”
“Luật sư Lục, video anh cũng xem qua rồi, chỉ thông qua quần áo, hình dáng mà suy đoán là tôi, nhưng còn mặt thì sao, anh có nhìn thấy không? Còn có cô y tá kia, cô ấy cũng đã nói chỉ nghe thấy giọng nói, ông có thể hỏi lại cô ấy xem, có nhìn thấy rõ chính diện không?”
“Lần trước ở bệnh viện tôi từng gặp Kiều Phi Nhi, sau khi trò chuyện một hồi với cô ta thì tôi xem cô ta như bạn bè, Đường Tâm Nhan tôi không có hèn hạ đến mức đi làm hại bạn mình!”
Sắc mặt Lục Tử Thâm u ám: “Cô còn ngụy biện…”
Lời nói còn chưa xong, đột nhiên có một giọng nói yếu ớt ngắt lời ông ta: “Không phải cô ấy.”
Kiều Phi mặc một chiếc áo khoác da ngắn màu xanh da trời, bên trong là một chiếc váy đen suông dài đến đầu gối đi tới, có thể thấy được cô ta đã rất vội vã từ chạy từ bệnh viện qua, gương mặt còn chưa trang điểm, nhìn có chút tiều tuỵ xanh xao.
“Tối hôm qua, người phụ nữ đó vừa đến thì đã trói chặt hai tay tôi, bịt mắt tôi lại, mặc dù giọng nói của cô ta rất giống với chị Tâm Nhan nhưng tôi có thể ngửi ra được mùi hương không giống nhau.”
Từ nhỏ thì Kiều Phi Nhi đã rất nhạy cảm với mùi hương, cho dù chỉ có một chút xíu khác biệt thì cô ta cũng có thể ngửi ra.
Lục Tử Thâm nhìn thấy Kiều Phi Nhi bước qua, ông ra cau mày hạ mi tâm xuống, sắc mặt không được tốt nói: “Tối qua suýt chút nữa thì em bị cô ta hại chết mà em còn nói tốt cho cô ta?”
“Thật sự không phải cô ấy!” Kiều Phi Nhi yếu ớt ho mấy tiếng: “Tôi không hi vọng anh vì tôi mà tiếp tục làm hại người khác nữa.”
Lục Tử Thâm nhìn thấy trong ánh mắt Kiều Phi Nhi có loáng thoáng một chút sự chán ghét, người anh ta lắc lư hai cái: “Tôi có vì em làm nhiều việc hơn nữa thì em cũng vờ như không thấy gì, còn anh ta, cho dù hết lần này đến lần khác tổn thương em, em cũng một lòng một dạ yêu anh ta. Kiều Phi Nhi, em phải tự hạ thấp bản thân mình như vậy sao?”
“Phải, anh có đối tốt với tôi hơn nữa thì tôi cũng sẽ không thích anh, tôi chính là muốn hạ thấp bản thân mình với anh ấy! Sau này anh đừng có đi hại người hại mình nữa, đời này của tôi sẽ không thể nào thích anh được đâu!”
Lục Tử Thâm nắm chặt hai nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi gồng lên.
Thời gian trôi qua khoảng vài phút, Lục Tử Thâm đột nhiên quay người đi lên chiếc xe đua xa hoa.
Mặc Trì Uý nheo đôi mắt đen u ám sâu thăm thẳm của mình, anh cúi cúi đầu xuống nói với Đường Tâm Nhan: “Đưa Kiều Phi Nhi lên xe em trước đi.”
Đường Tâm Nhan đưa Kiều Phi Nhi đi về hướng xe mình.
Mặc Trì Uý đã lên chiếc Bentley của mình, anh khởi động máy, ngay lúc Lục Tử Thâm lái xe từ trong chỗ đậu xe ra thì anh đột nhiên đạp chân ga, mãnh liệt đâm về phía chiếc xe đua của Lục Tử Thâm.
“Đùng” một tiếng, tiếng va chạm cực lớn vang lên.
Chấn động điếc cả tai.
Đường Tâm Nhan và Kiều Phi Nhi cùng lúc quay đầu lại.
Nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đột nhiên tông vào chiếc xe đua màu bạch kim kia, hai người họ đều ngây người ra.
Sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch, máu khắp cơ thể đều dồn hết lên não, cô ngây người ra đến mấy giây mới kịp phản ứng lại rồi chạy ngay về hướng chiếc Bentley màu đen.
Còn chưa chạy đến nơi thì người đàn ông trên chiếc Bentley đã bước xuống trước, anh bước đến trước xe đua, mở cửa ra, tóm lấy Lục Tử Thâm vừa mới bị đâm trán còn đang chảy máu, mang anh ta đến trước mặt Đường Tâm Nhan: “Xử oan cho cô ấy, xin lỗi!”
Chương 272: Sự căng thẳng và quan tâm của anh
Vì vậy, vừa rồi anh đột nhiên đâm vào chiếc xe đua của Lục Tử Thâm chính là vì muốn thay cô đòi lại một lời xin lỗi?
Đường Tâm Nhan nhìn sắc mặt mạnh mẽ và lạnh lùng của người đàn ông này, cô không biết nên vui hay nên buồn.
Nếu như xe không được điều khiển tốt thì chuyện người mất xe hư cũng rất có thể sẽ xảy ra!
Chỉ vì một câu xin lỗi mà đến mạng sống anh cũng không cần nữa sao?
Điên rồi!
Anh thật sự điên rồi!
Nhớ lại lúc ở Ma Cao, anh vì muốn lấy được chiếc nhẫn hồng ngọc cũng đã lấy mạng ra để đua xe, cô đột nhiên cảm thấy bản chất bên trong của người đàn ông này thật sự quá điên cuồng.
Dù cho sự phát cuồng của anh đều là vì cô.
Nhưng mà cũng không thể vì sự phát cuồng đó mà anh phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Hình như từ trước đến nay anh vốn không hề để ý đến sống chết của bản thân.
Anh cứ giống như một người diễn viên xiếc đi dây.
Anh căn bản không hề sợ chết.
Anh cũng sẽ không vì cô mà trân trọng mạng sống của chính mình.
Đổi một cách nói khác, cô vẫn chưa vào được nơi sâu thẳm trong trái tim anh, bởi vì cô không đáng để anh trân trọng mạng sống của mình.
Lục Tử Thâm dường như cũng đã bị dọa bởi sự hoang tưởng phát cuồng của anh, anh ta nhìn với sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ anh ta không muốn xin lỗi, thề không cúi đầu trước Mặc Trì Uý, vểnh môi lên châm biếm một câu: “Người khác đều nói tôi điên, tôi thấy anh còn điên nặng hơn cả tôi. Chỉ vì một người phụ nữ, có đến mức tính mạng cũng không cần như vậy không?”
Nói rồi nhìn về hướng Đường Tâm Nhan: “Vu oan cho cô rồi, xin lỗi nha. Có điều, dù không phải là cô làm thì cũng là do người của cô làm, tốt nhất là cô tóm tên đó ra cho tôi, đem hết hình ảnh của Kiều Phi Nhi đưa ra, nếu không tôi với cô còn chưa xong đâu!”
Lục Tử Thâm lái chiếc xe đua mà phía trước đã bị tông lõm một lỗ đến bên cạnh Kiều Phi, mặc kệ sự phản kháng của cô ta, anh ta trực tiếp kéo cô ta lên xe, tức tốc rời đi.
Sau khi chỉ còn lại hai người là Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Uý thì Đường Tâm Nhan bước lên trước một bước, xoa xoa gương mặt anh tuấn của Mặc Trì Uý, lồng ngực cứng lại: “Có bị thương chỗ nào không?”
Mặc Trì Uý nhìn dáng vẻ lo lắng căng thẳng của cô, đôi môi mỏng của anh cong lên cười thản nhiên: “Không sao.”
Anh kéo cô lên trên xe.
“Bây giờ anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra cổ thử.”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Không sao rồi, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, không cần đi bệnh viện đâu.” Mặc dù giọng nói vẫn còn khàn khàn, nhưng cổ đã không còn đau như vậy nữa.
Ít nhất cũng không đau đến mức phải đi bệnh viện.
Mặc Trì Uý nghiêng người qua ôm cô vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm đục: “Để em chịu uất ức rồi.”
Đường Tâm Nhan dựa vào bờ vai rộng của anh, trong cô nghĩ đến đoạn video kia, cau mặt cau mày: “Có khi nào là Đường Vũ Nhu không?”
“Sao lại nói vậy?”
“Mấy hôm trước ở trung tâm thương mại chúng ta đối xử với Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần như thế, nhất định là cô ta đã ghim trong lòng. Hơn nữa, Đường Vũ Nhu học diễn xuất, mô phỏng lại một người chắc chắn cũng sẽ rất giống, từ nhỏ cô ta đã cùng lớn lên với em, muốn mô phỏng lại dáng vẻ và giọng nói của em vốn không hề khó khăn.
Hơn nữa, cô ta và Kiều Phi Nhi cũng từng có mâu thuẫn, năm đó có một giải thưởng cho người mới, cô ta và Kiều Phi Nhi đều được đề cử, cô ta vốn rất tự tin rằng mình sẽ nhận được giải đó, kết quả Kiều Phi Nhi mới là người được nhận, cô ta liền nói ra những lời không hay ngay sau hậu trường, bị Kiều Phi Nhi nghe thấy, hai người họ còn từng đánh nhau.”
Mặc Trì Uý nheo cặp mắt sâu như hồ nước không thấy đáy: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng.”
Xảy ra chuyện thế này, Mặc Trì Uý không cho Đường Tâm Nhan tiếp tục quay phim, bắt buộc phải để cô về nhà nghỉ vài ngày.
Anh lái xe trở về Cẩm Tú Viên, đến ga ra, đi cũng không cho cô tự đi, anh trực tiếp bế cô vào chung cư.
Anh không yên tâm nên gọi điện thoại đến bệnh viện.
Xác nhận rõ cô không có gì nguy hiểm thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng lo lắng của anh, vốn dĩ cô định hỏi Mạnh Bạch Chỉ là ai, nhưng sau đó lại không đành lòng.
Anh có quá khứ, cô cũng có, thật sự không cần thiết phải vì những người trong quá khứ mà làm tổn hại đến tình cảm giữa hai người.
Chương 273: Anh đích thân tắm cho cô chủ
Mặc Trì Uý tự mình làm bữa tối cho Đường Tâm Nhan, dạ dày cô mấy hôm nay không được ổn lắm, cái bụng nhỏ cũng âm ỷ đau suốt, thật sự không muốn ăn uống gì hết.
Nhưng cũng may là những món anh làm đều rất ngon, cô miễn cưỡng cũng ăn được nửa chén.
Nằm trên ghế sô pha coi ti vi một lúc, người đàn ông thay cô chuẩn bị sẵn nước trong bồn tắm nhà tắm.
Nhìn anh xắn tay áo lên, nhìn dáng vẻ nhàn nhã đó của anh, trong hai con mắt đen trắng tách biệt đó của cô dần dần xuất hiện sự ấm áp như gió mùa xuân: “Ông xã, anh tốt với em quá…Có điều, dáng vẻ anh lúc giận dữ cũng rất đáng sợ đó.”
Mặc Trì Uý ôm cô từ dưới ghế sô pha lên, đưa mắt xuống nhìn cô: “Anh sẽ không đối với em như vậy.”
Đường Tâm Nhan cong môi cười: “Em biết mà.”
Đến phòng tắm, cô từ trong lòng anh bước xuống.
Thấy anh vẫn đứng đó không đi, cô cắn môi: “Tự em có thể tắm được.”
Mặc Trì Uý nhìn vết tích bị bóp trên cổ cô vẫn còn rất đậm thì nheo đôi mắt đen sâu của mình: “Tự em ở trong bồn tắm thì làm sao gội đầu được, yên tâm, hôm nay anh sẽ không động đến em.”
Cô đương nhiên biết anh sẽ không đụng đến cô, anh muốn chạm vào cũng không có cách nào chạm được.
Chỉ là …
Gương mặt thanh tú trắng ngần của cô bắt đầu đỏ lên: “Em không quen.”
Mặc dù hai người đã từng thấy nhau trong trạng thái không mảnh vải che thân, nhưng tình huống đó với bây giờ không hề giống nhau…
“Anh chỉ muốn giúp em gội đầu thôi, đừng nghĩ anh là loại cầm thú đó chứ.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy anh đang rất nghiêm túc, dáng vẻ đầy sự nghiêm cấm dục vọng đó, cô vừa khó xử vừa ngại ngùng.
Thấy được cô không tự nhiên, sâu trong đôi mắt đen nhánh của anh lóe lên ý cười: “Bà Mặc à, chỗ nào của em mà anh chưa thấy đâu, hửm?”
Từ hửm cuối cùng anh lên giọng một chút, tràn đầy sự quyến rũ.
Hai má xinh xắn của cô lại càng đỏ hơn nữa.
Mặc Trì Uý tiến lên trước một bước, cánh tay thon dài của anh giữ lấy cái eo nhỏ của cô, đem cô ôm vào lòng.
“Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, em nên làm quen với cuộc sống hai người.”
Đường Tâm Nhan cũng đã và đang dần dần thay đổi bản thân, cũng đang thích ứng từ từ trong cuộc sống hôn nhân với anh.
Nhưng mà cô tắm trong bồn tắm, anh ở bên cạnh giúp cô gội đầu khiến cô cảm thấy thật sự rất xấu hổ.
Nhìn thấy hai má xinh tươi của cô, anh cười ghẹo cô một câu: “Sau này chúng ta còn phải tắm chung một bồn tắm nữa kia!”
Cô lập lức trả lời: “Em không thèm đâu.”
Anh véo véo cái mũi cao thanh tú của cô: “Đến lúc đó thì em sẽ muốn thôi mà.”
Hai tay cô đặt trên ngực anh, đẩy anh mấy cái nhưng không đẩy ra được.
Anh đưa tay lên giúp cô cởi quần áo trên người xuống.
Cô phản kháng một lúc rồi cũng phải nghe theo ý anh.
Cơ thể trẻ trung quyến rũ đang lộ ra trước mặt anh, đôi mắt anh lại trở nên trầm lắng xuống.
Nhưng anh vốn không hề có bất cứ hành vi nào không đứng đắn, sau khi cô nằm vào trong bồn tắm, anh vén mái tóc cô lên, chuyên tâm giúp cô gội đầu.
Bàn tay mát lạnh của anh xuyên qua lớp tóc, lúc chạm vào da đầu cô cứ giống như có một luồng điện nhỏ chạy qua.
Cơ thể mảnh khảnh của cô được chìm trong nước ấm, vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Cô mở đôi mắt ra, nhìn người đàn ông dưới màn sương mù của nước ấm, bình thường nhìn anh có vẻ là người rất lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng lúc này tuấn tú, dịu dàng, cởi bỏ vẻ ngoài xa cách đó thì giống một người đàn ông của gia đình biết bao nhiêu.
Tay áo đang xắn lên kia đã bị ướt một ít, anh cũng không để ý đến, để lộ ra cánh tay mạnh mẽ khỏe khoắn, tràn đầy vẻ đẹp nam tính.
“Bà Mặc, đừng có dùng ánh mắt kiểu đó nhìn anh.”
Đường Tâm Nhan chớp chớp đôi mắt long lanh trong lớp mù của hơi nước: “Trì Uý, em…”
Cô đang chuẩn bị nói thì chiếc điện thoại anh để bên cạnh vang lên dữ dội.
Mặc Trì Uý không quan tâm đến, đôi mắt đen huyền của anh vẫn luôn đặt trên gương mặt nhỏ xinh xắn mê người của Đường Tâm Nhan: “Em muốn nói gì?”
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan muốn nói với anh chuyện cô đã mất đi cái lần đầu tiên rồi, nhưng sau khi bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn thì cô lại mất đi dũng khí để nói tiếp.
Chương 274: Mặc Trì Uý đã uống…Ly rượu đó
Có những bí mật được chôn sâu tận trong đáy lòng, một khi đã mất đi dũng khí để nói ra thì chỉ có thể để nó tiếp tục bị chôn sâu trong đó.
Cô biết khi hai người chung chăn chung gối thì bí mật của cô nhất định sẽ bị phát hiện.
Nhưng trước lúc đó, cô vẫn không dám nói ra.
Cô rất lưu luyến sự dịu dàng yêu thương của anh, sợ khi nói ra rồi thì sẽ phá hoại những điều tốt đẹp giữa hai người.
Nếu như đã biết trước những điều tốt đẹp chỉ là tạm bợ thì cũng để cô hưởng thụ khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Cười lắc lắc đầu với anh: “Không có gì, anh nghe điện thoại đi! Đối phương cứ gọi mãi, chắc là có việc gấp gì đó!”
Mặc Trì Uý không hề để ý chiếc điện thoại cứ reo mãi không ngừng đó, giúp cô gội đầu xong mới nhìn đến màn hình điện thoại đang hiện lên.
“Là Chi Hành gọi đến.”
Có phải là người đàn ông nhìn có vẻ thành đạt và tà mị kia không?
Đường Tâm Nhan nhìn anh gật gật đầu: “Vậy anh mau đi nghe điện thoại đi!”
Mặc Trì Uý dùng đôi mắt đen láy liếc nhìn Đường Tâm Nhan một cái rồi lấy điện thoại đi ra khỏi phòng tắm.
Mấy phút sau, anh bước vào: “Tử Thâm đã “tỉnh táo” lại rồi, anh ta ở quán bar uống say rồi, Chi Hành nói anh ta đã uống đến sắp chết.”
Mặc dù đối với nhân cách này của Lục Tử Thâm rất có định kiến, nhưng nhân cách chính của Lục Tử Thâm đã từng giúp cô trong việc ly hôn, cô không muốn anh so đo gì nữa: “Anh mau đi xem thử thế nào đi!”
“Em ở nhà một mình…”
Đường Tâm Nhan ngắt ngang lời anh, ý cười nói: “Em tắm xong thì đi ngủ rồi, không có chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm đi mà!”
“Được.” Anh có thể không quan tâm đến nhân cách này của Lục Tử Thâm, nhưng nếu là nhân cách chính thì anh không thể không quản được.
Sau khi Mặc Trì Uý rời khỏi, Đường Tâm Nhan quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ.
Cô chọn một chiếc áo sơ mi của anh mặc vào.
Sấy khô tóc, cô đột nhiên nhớ lại lúc mình đi cùng Mặc Trì Uý rời khỏi đoàn phim thì túi xách và điện thoại vẫn còn nằm trong phòng hoá trang.
Cô lấy điện thoại vô tuyến lên gọi đến số điện thoại của mình.
Diệp Nhiễm nghe máy, điện thoại ở chỗ của cô ấy, cô ấy làm thêm ở quán bar, sau khi tan làm sẽ đem điện thoại đến cho cô.
Quán bar tối tăm xa hoa.
Trong một căn phòng riêng sang trọng.
Mặc Trì Uý đẩy cửa bước vào, trong căn phòng là khói thuốc mù mịt, mùi rượu nồng nặc.
Lục Tử Thâm ngồi trên ghế sô pha, có mấy cái chai rỗng đặt trên bàn trà trước mặt.
Mỗi bình rượu đều là loại rượu mạnh có nồng độ cực cao.
Trì Chi Hành không ngừng khuyên nhủ anh ta, nhưng Lục Tử Thâm không nghe anh ta vẫn cứ rót hết ly này đến ly khác vào bụng.
Nhìn thấy Mặc Trì Uý bước vào, Trì Chi Hành cứ như nhìn thấy được vị cứu tinh, vội vàng đứng dậy: “Anh tư, hôm nay tâm trạng em không được tốt lắm, nhưng tâm trạng của Tử Thâm dường như còn tệ hơn cả em, anh nhìn anh ấy đi, liên tục uống hết hai cha rượu Vodka rồi, nếu còn uống tiếp chắc anh ấy phải nhập viện mất!”
Mặc Trì Uý nắm lấy cổ áo của Lục Tử Thâm, kéo anh ta từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Uống đến mức này, có phải cậu muốn chết không?”
Hốc mắt Lục Tử Thâm đỏ chót nhìn Mặc Trì Uý sắc mặt lạnh lùng, anh ta có chút bất lực nói: “Anh tư, tôi có lỗi với anh, anh cứ để tôi uống chết đi cho rồi!”
“Đủ rồi! Cậu uống chết rồi chỉ khiến cho những người quan tâm đến cậu phải đau lòng!” Mặc Trì Uý lấy ly rượu trên bàn, cụng ly với Lục Tử Thâm, sau đó uống uống một ngụm xuống: “Ly rượu này coi như là rượu hoà giải, chuyện hôm nay cậu bóp cổ vợ tôi, tôi không trách cậu, có điều, sau này cậu phải tích cực phối hợp trị liệu với bác sĩ tâm lý, đừng có để cái tên điên đó ra ngoài nữa!”
Lục Tử Thâm nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn mệt mỏi nói tiếng xin lỗi.
Trì Chi Hành nhìn thấy Mặc Trì Uý uống cạn ly rượu đó thì cậu ta há hốc miệng, khó nói nên lời.
Mặc Trì Uý nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng đang muốn nói gì đó nhưng dùng lại không nói của Trì Chi Hành, lạnh lùng hét: “Mẹ kiếp cậu muốn nói gì thì cứ nói!”
“Anh tư, ly rượu mà anh vừa mới uống, là của em.”
Mặc Trì Uý nhíu mày: “Tôi đang ở nhà cùng với vợ, cậu gọi một cuộc điện thoại thì tôi lại phải ra đây, tôi uống ly rượu của cậu thì đã làm sao?”
“Đương nhiên là uống được, chỉ là…”
Chương 275: Cảnh tượng kiều diễm
“Chỉ là cái gì?” Mặc Trì Uý nheo nheo đôi mắt đen, mặt lạnh như tiền: “Đừng nói với tôi trong rượu có thuốc.”
Trì Chi Hành không ngờ là Mặc Trì Uý sẽ đoán đúng, cậu ta bị đọa từ trên ghế sô pha nhảy đứng xuống đất: “Anh tư, sao anh biết vậy?”
“Cậu bị điên à, tự bỏ thuốc trong rượu của mình?”
Trì Chi Hành còn chưa nói gì thì Lục Tử Thâm nằm trên sô pha đã tiếp lời: “Người phụ nữ mà cậu ta mến mộ trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm đã quay về An Thành, nhưng người ta đã có chồng sắp cưới, cậu ta không quên được cô ta, lại không chạm vào người phụ nữ khác được, vì vậy nên mới tự mình dùng loại thuốc mạnh này, đến phụ nữ cậu ta cũng chuẩn bị cả rồi, nhưng cái thuốc mạnh này lại bị anh tư anh uống mất!”
Mặc Trì Uý cau mặt cau mày: “Sao không nói sớm?”
Trì Chi Hành nhún vai, vẻ mặt oan ức: “Em cũng muốn nói mà, nhưng anh uống nhanh như vậy, khiến em đến cơ hội ngăn cản anh lại cũng không có. Có điều, anh tư anh uống rồi cũng không sao, dù sao thì bây giờ anh cũng đã có vợ rồi mà.”
Mặc Trì Uý đã đồng ý với Đường Tâm Nhan tối nay không động đến cô, nhưng bây giờ…
“Anh tư, sao anh lại có biểu cảm này? Không lẽ nào từ lúc kết hôn đến bây giờ mà anh vẫn chưa chạm vào Đường Tâm Nhan à?” Dáng vẻ nhiều chuyện của Trì Chi Hành: “Có vợ hiền như hoa như ngọc ở nhà, tại sao anh lại không lên? Không phải là anh không được đó chứ? Ơ, không đúng, em còn nhớ lần trước em bỏ thuốc anh thì anh và cô ấy đã…”
Sắc mặt Mặc Trì Uý lạnh lùng nghiêm nghị ngắt lời cậu ta: “Im miệng!”
Trì Chi Hành vuốt vuốt mũi: “Không lẽ anh cũng giống em, phải dựa vào thuốc à?”
“Trì Chi Hành!”
“Được được được, em không nói nữa, có điều, em phải nhắc nhở anh, thuốc này công hiệu còn mạnh hơn cả thuốc lần trước, chỉ sợ là anh không còn cách nào quay về được rồi—”
Trì Chi Hành còn chưa kịp nói xong, đầu Mặc Trì Uý đột nhiên bắt đầu hoa mắt chóng mặt, máu trong cơ thể bắt đầu sục sôi, có một sự kích thích không thể khống chế được trào lên trong bụng anh.
Cơ thể không còn sức lực nữa ngã lăn ra ghế sô pha, Mặc Trì Uý muốn đứng lên nhưng thử mấy lần đều không có sức, sắc mặt anh tối sầm lại trừng mắt nhìn sang Trì Chi Hành: “Đây là thuốc gì?”
“Em vì muốn phòng ngừa sau khi trúng thuốc rồi mà bản thân còn sức hối hận nên đã tìm người nghiên cứu ra một loại xuân dược mới, mới bắt đầu sẽ tê mỏi không có sức lực, đợi đến lúc có phụ nữ để rồi thì sẽ xuất hiện ra ảo giác, biến cô ta thành người phụ nữ mà mình muốn—” Nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng lấm tấm trên trán của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành ho nhẹ một tiếng: “Nhìn dáng vẻ này, tối nay em không dùng được người phụ nữ em đã chuẩn bị rồi, anh tư, em đã đặt một căn phòng ở tầng trên, để em đỡ anh lên đó trước, sau đó em sẽ gọi Đường Tâm Nhan đến.”
Công hiệu của thuốc quá mạnh, những gì Trì Chi Hành nói sau đó, Mặc Trì Uý đều nghe không rõ ràng.
Sau khi hai người Trì Chi Hành và Lực Tử Thâm hợp sức lại đỡ Mặc Trì Uý lên căn phòng ở tầng trên, Trì Chi Hành lấy điện thoại của Mặc Trì Uý ra, tìm đến số điện thoại có tên là “Bà Mặc”.
Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người nghe máy.
“Là Đường Tâm Nhan phải không? Tôi là Trì Chi Hành bạn của anh tư, bây giờ anh tư ở phòng 3012 của quán bar X, cô mau đến đây đi.”
“Chồng tôi anh ấy sao vậy?”
“Anh ấy uống say rồi, cô cứ đến là được.”
“Vậy được, anh để thẻ phòng ở quầy lễ tân, lát nữa tôi đến.”
Trì Chi Hành cứ nghĩ là Đường Tâm Nhan vì xấu hổ mới không dám lấy thẻ phòng từ chỗ cậu ta nên không nghĩ gì nhiều: “Được, vậy tôi nói với lễ tân một tiếng.”
Sau khi Mặc Trì Uý được đưa đến phòng, anh chống đỡ cơ thể không có sức lực còn nóng hừng hực của mình đi vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi nước, anh muốn thử dùng nước lạnh để khiến mình tỉnh táo lại, nhưng không có tác dụng gì, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, trong đầu anh toàn hiện lên cảnh tượng kiều diễm quyến luyến lúc lần đầu tiên anh chạm vào Đường Tâm Nhan.
Chương 276: Người phụ nữ xuất hiện trong phòng
Sau khi Diệp Nhiễm nhận được điện thoại của Trì Chi Hành, cô ấy đã nói mình là Đường Tâm Nhan và nhận được thẻ phòng 3012 từ quầy lễ tân.
Mặc Trì Uý uống say rồi, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để cô ấy có thể trở thành người phụ nữ của anh.
Cô ấy chưa từng thích một người đàn ông nào đến như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh thì đã muốn ở bên anh.
Cô ấy biết, bản thân không nên ham muốn chồng của bạn thân, nhưng tình yêu đến rồi, cô ấy khống chế không được trái tim mình.
Cô ấy quen bạn trai, thử di chuyển sự chú ý của bản thân mình, nhưng không có tác dụng.
Trong mắt cô ấy, trong tim cô ấy đều là người đàn ông đó.
Cô ấy hiểu rõ tính cách của Đường Tâm Nhan, chỉ cần người đàn ông ấy có vết nhơ thì Đường Tâm Nhan chắc chắn sẽ không cần nữa.
Lúc trước không phải Đường Tâm Nhan cũng rất thích Phó Tư Thần đó sao, nhưng sau khi Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu đến với nhau thì Đường Tâm Nhan thà rằng ly hôn chứ không muốn bản thân thiệt thòi.
Có lẽ, cô ấy cũng có thể thay vào vị trí đó giống như Đường Vũ Nhu.
Lùi lại một chút, cho dù không thể thay thế vào vị trí đó được thì ít nhất cô ấy cũng có được con người anh.
Nói không chừng, còn may mắn mang được đứa con của anh.
Mấy ngày này vừa đúng trong thời kỳ rụng trứng của cô ấy.
Diệp Nhiễm cúi đầu nhìn vào thẻ phòng trong tay mình, cô ấy nắm chặt vào lòng bàn tay, cứ giống như đang nắm hạnh phúc của chính mình.
Đến phòng 3012, Diệp Nhiễm thở dài một hơi.
Quẹt thẻ, cô ấy đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không có người, vào lúc cô ấy đang không ngừng hoài nghi thì nghe thấy tiếng nước chảy lách tách truyền ra từ phòng tắm.
Có lẽ anh đang tắm.
Cô nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc áo khoác.
Mặc Trì Uý từ trong phòng tắm bước ra, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang eo.
Dưới sự ảnh hưởng của thuốc, tầm nhìn của anh trở nên mông lung, mơ hồ, trong mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng trước cửa sổ.
“’Bà Mặc?” Giọng nói của anh vừa khàn khàn vừa gợi cảm, như rượu ngon đã ủ nhiều năm, tràn đầy cám dỗ.
Hai tay Diệp Nhiễm căng thẳng xoắn lại phía trước, nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Uý, tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài.
Đưa cánh tay nhỏ đang rung bần bật ra, cô ấy từ từ cởi bỏ quần áo trên người xuống.
Từng chiếc áo chiếc quần được cởi ra rớt xuống đất, trên người cô ấy chỉ còn lại một bộ nội y mát lạnh.
Cô ấy từ từ quay người lại, nhìn về hướng người đàn ông chỉ cách cô ấy vài bước.
Anh vừa mới tắm xong, trên mái tóc đen ngắn ngủn vẫn còn nước đang nhỏ giọt, chảy xuống theo đường nét gợi cảm trên gương mặt anh, tràn đầy sự cuốn hút nam tính.
Diệp Nhiễm nuốt nước bọt, ánh mắt cô ấy vừa say đắm vừa ái mộ.
Chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày anh ở ngay trước mặt mà chỉ cần cô đưa tay ra thì có thể chạm vào.
Nhìn dáng vẻ anh không giống như chỉ đơn giản là uống say, giống như đã trúng một loại thuốc kích dục nào đó hơn.
Là ông trời đang thương hại cô ấy, chiếu cố cô ấy, nên mới đem anh trong tình trạng thế này đưa đến trước mặt cô ấy sao?
Sau khi cô ấy quay người lại, anh không nhận ra cô, nhìn có vẻ là công hiệu của thuốc đã khiến anh sinh ra ảo giác.
Diệp Nhiễm nhìn anh, tướng mạo vừa cao vừa hoàn hảo giống hệt như thiên thần, môi cong lên mỉm cười, không nhịn được nữa bước đến gần anh.
Trong mắt Mặc Trì Uý nhìn thấy là bóng dáng của Đường Tâm Nhan, gương mặt nhỏ xinh xắn quyến rũ mang theo chút xấu hổ mà đỏ lên, mái tóc dài xõa ngang vai, lắc lư sống động.
Lúc Diệp Nhiễm đến trước mặt Mặc Trì Uý, cơ thể cao lớn đó của anh vì sức lực không ổn định mà run lên, cô ấy vội vàng đỡ lấy anh.
Trong lòng đang cười thầm, nhìn có vẻ anh bị trúng thuốc rất nghiêm trọng, đến đi thôi mà cũng đi không vững nữa.
Sau khi đỡ anh nằm lên giường, cô ấy cũng vội vã nằm lên.
Đầu ngón tay mảnh khảnh từ từ xoa nhẹ vùng ngực cứng cáp của anh.
Nhưng ngay sau đó, thì bị bàn tay lớn nóng hổi của anh nắm chặt.
Tim Diệp Nhiễm đập đùng đùng.
Cô ấy nghĩ anh đã phát hiện ra cô ấy, nhưng rất nhanh sau đó thì cô ấy biết sự lo lắng của mình là dư thừa.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông phủ qua người cô ấy.
Chương 277: Tôi chỉ muốn trở thành người phụ nữ của anh
Cánh tay anh đặt ở hai bên người Diệp Nhiễm, cơ bắp cường tráng, đường nét hoàn mỹ khiến người phụ nữ đỏ mặt, tim đập nhanh.
Diệp Nhiễm không ngờ khi mặc quần áo trông anh rất gầy nhưng khi cởi ra lại hoang dã và mạnh mẽ với đường nét rõ ràng như vậy.
Cơ thể của anh mỏng đẹp và gợi cảm, nhiều hơn một phần mạnh mẽ so với bình thường lại mất đi một phần suy nhược. Sự phân bố rất đồng đều, đầy nam tính.
Khó trách Đường Tâm Nhan có thể rơi vào tay giặc chỉ trong một thời gian ngắn, bởi người đàn ông này quả thực từ đầu đến chân đều vô cùng tinh tế và quyến rũ, khiến người ta không thể cưỡng lại được.
Diệp Nhiễm ngửi thấy hơi thở trong veo mát lạnh sau khi tắm của anh, cô ta đỏ mặt thiếu chút nữa chảy ra máu.
Cô như bị ma nhập, không ngừng cố gắng đến gần anh.
Chủ động dùng hai tay quàng lên bờ vai rộng lớn của anh.
Da thịt trên người anh nóng khủng khiếp.
Đôi mi cô không ngừng run rẩy, đôi mắt tràn đầy xúc động.
“Chồng à, em rất thích anh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết là mình yêu anh…”
Cô ta khẽ nghẹn ngào, vừa vui mừng vừa buồn tủi. Chỉ lúc thế này này cô mới có thể gọi anh là chồng.
Thích một người, là thích đến tận xương tủy, là thích đến hèn mọn và đáng thương.
Cô ta nhìn khuôn mặt tuấn tú và quyến rũ của người đàn ông, trong đôi mắt toả ra ngọn lửa cuồng nhiệt “Cho dù kiếp này chỉ có thể ở bên anh đêm nay, em cũng bằng lòng…”
Suy nghĩ của Mặc Trì Uý có chút hỗn loạn, trong mơ hồ anh nghe thấy người phụ nữ khẽ thì thào, anh nheo mắt lại cố gắng nhìn rõ người đang ở dưới mình.
Nhưng làm cách nào không thể nhìn rõ nét mặt cô, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan lại hiện lên trong tâm trí anh.
Có gì đó không đúng, tình huống hiện tại thật quá lạ.
Hiệu quả của thuốc khiến anh bị ảo giác, nếu không phải ảo giác, khuôn mặt của Đường Tâm Nhan hẳn sẽ ở trong tầm mắt anh.
Nhưng sao Đường Tâm Nhan lại có thể thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên?
Người cô ấy thích là Phó Tư Thần, sau đó mới dần dần thích anh…
Cô sẽ không gọi anh là chồng liên tiếp, mỗi lần gọi cô đều rất ngại ngùng.
Hầu hết thời gian cô đều thích gọi anh là Mặc Trì Uý, không biết lớn nhỏ.
Lạ ở chỗ nào? Đến tột cùng là lạ ở chỗ nào?
Mặc Trì Uý cố hết sức để tỉnh táo khỏi khu rừng sương mù và nhìn rõ người dưới thân, nhưng thuốc quá hiệu nghiệm.
Diệp Nhiễm để ý thấy Mặc Trì Uý cau mày, đường nét trên khuôn mặt trở nên căng thẳng, cô ta nhận ra có gì đó không ổn, liền đặt bàn tay nhỏ bé lên ngực anh, cố gắng muốn tháo khăn tắm.
Mặc Trì Uý nắm chặt tay cô ta, dùng sức siết chặt cổ tay “Cô là ai?”
Anh dùng lực rất mạnh, cổ tay cô ta như muốn bóp nát, cô cố gắng chống lại cơn đau, nhẹ giọng nói: “Em là Tâm Nhan mà!”
“Cô không phải Mặc phu nhân của tôi.”
Anh hất tay cô ta ra, đỡ lấy cơ thể yếu ớt rồi bước xuống giường.
Diệp Nhiễm không biết làm thế nào mà anh ấy có thể nhận ra rằng cô ta không phải là Đường Tâm Nhan.
Nhưng cô biết rằng anh không nhận ra cô là Diệp Nhiễm.
Thấy anh khẽ loạng choạng, cô ta bước tới, ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào tấm lưng trần, ngón tay xoắn chặt vào nhau ôm lấy anh “Chồng à, em là Mặc phu nhân của anh, hiện tại anh cần em, và em cũng cần anh. Chúng ta hãy ở bên nhau! Đừng đẩy ra. Em, em rất yêu anh…”
Vì yêu, cô ta có thể buông bỏ lòng tự trọng, tình bạn và mọi thứ, chỉ để trở thành người phụ nữ của anh.
Nhưng người đàn ông mình đang ôm lấy hoàn toàn không quan tâm ngoại trừ việc muốn hất tay cô ra.
Nhưng may mắn thay, anh đang bị ảnh hưởng của thuốc nên không có sức lực.
Cô nghiến răng cởi bỏ hai bộ quần áo duy nhất trên người.
Diệp Nhiễm không tin, anh vẫn sẽ dửng dưng khi nhìn thấy thân thể cô dưới tình trạng của thuốc.
Đàn ông đều là dùng thân dưới để suy nghĩ.
Cô ta không tin, không tin anh có thể kìm được bản thân mình!
Chương 278: Anh nói cô ta cút!
Người phụ nữ phía sau càng quấy rầy anh, Mặc Trì Uý càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Tâm Nhan của anh không phải kẻ quấn quýt đong đưa như vậy.
Người phụ nữ này không phải là Đường Tâm Nhan.
Vậy thì cô ta là ai?
Khi cơ thể của người phụ nữ một lần nữa lại gần, Mặc Trì Uý dùng hết sức để đẩy cô ta ra.
“Cút!”
Anh không quay người lại, nhưng giọng nói lại lạnh như băng, không có một chút độ ấm.
Diệp Nhiễm không hiểu chỗ nào có vấn đề, rõ ràng anh không thể nhận rõ là ai, nhưng tại sao vẫn không chạm vào cô ta?
Nghe giọng nói lạnh lùng của anh, trái tim cô ta run lên.
Nhưng cô không cam lòng.
Cơ hội tốt như vậy, sao có thể từ bỏ?
Diệp Nhiễm chạy đến trước mặt anh, cố gắng lại gần nhưng bị anh lạnh lùng nhìn lấy.
Mặc Trì Uý trực tiếp phớt lờ thân hình không mảnh vải che thân của cô ta, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt, như thể đang nhìn một người phụ nữ thấp hèn không biết xấu hổ.
Diệp Nhiễm chú ý thấy hai bàn tay anh đang nắm lại thành nắm đấm, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ các kẽ tay.
Anh dùng sức cấu vào lòng bàn tay để cố gắng duy trì thanh tỉnh.
Đôi mắt anh tĩnh mịch sâu thẳm, không có lấy một tia dục vọng, sự thanh tỉnh đó khiến Diệp Nhiễm lạnh điếng người.
Nhìn rõ là ai, ánh mắt Mặc Trì Uý lộ ra vẻ chán ghét không che giấu “Hóa ra là cô?!”
Diệp Nhiễm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, trong đó ngoài sự ghê tởm chỉ còn lại lạnh lùng.
Cô ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ và khó chịu.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn vào cơ thể cô ta.
Giống như nếu nhìn thấy, mắt của anh sẽ bị dơ bẩn.
Một cảm giác nhục nhã chưa từng có từ trong lòng Diệp Nhiễm tràn ra.
Cô ta đã cởi hết quần áo, nhưng người đàn ông này thậm chí còn không liếc nhìn dù chỉ một cái.
Đường Tâm Nhan kia có cái gì tốt đáng để anh một lòng thuỷ chung như vậy!
Diệp Nhiễm không cam lòng, hai mắt đẫm lệ, môi run rẩy nói: “Anh hiện tại cần phụ nữ, tại sao không động vào tôi?”
Mặc Trì Uý không muốn nhiều lời với cô ta, anh cầm lấy quần áo, xoay người bước ra ngoài.
Diệp Nhiễm không chút suy nghĩ nắm lấy cánh tay anh, nhưng trong giây tiếp theo liền bị anh hất đi một cách nặng nề.
Cô ta ngã xuống đất.
Nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của anh chuẩn bị rời đi, cô ta gào thét trong nước mắt: “Anh cho rằng vì lý do gì mà em có thể vào phòng này? Là Tâm Nhan kêu em đến, cô ấy không thích anh, nhưng cô ấy biết em thích anh, cô ấy muốn em đến cùng anh…”
“Cô ấy nói với em trong lòng cô ấy vẫn còn tình cảm với Phó Tư Thần. Nếu không phải là bị anh ép buộc, cô ấy căn bản sẽ không muốn nhìn anh nhiều hơn một lần. Anh căn bản không là gì trong lòng cô ấy!”
Mặc Trì Uý dừng lại vài giây, khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên hung ác, toàn thân toả ra sát khí bức người.
Nếu không phải đang thiếu sức lực, anh nhất định sẽ quay lại bóp chết người phụ nữ này.
Nhìn bóng dáng dần biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Nhiễm khóc không thành tiếng.
Cô ta đã hạ thấp bản thân đến hèn mọn như vậy mà anh vẫn không muốn nhìn lấy một lần.
Toàn thân cô ta như rơi vào hầm băng, không ngừng run rẩy.
Một người phụ nữ dám cởi hết đồ ra trước mặt đàn ông thì phải cần biết bao can đảm, nhưng anh ta lại gạt đi không hề thương tiếc!
Nước mắt chảy đầy mặt.
Diệp Nhiễm chậm rãi quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Khóe môi vẽ ra một nụ cười hung ác.
Bây giờ cô ta đã làm đến bước này, liền không còn đường để quay lại.
Lau đi những giọt nước mắt trên mặt, cô ta mặc quần áo vào chỉnh chu rồi lấy điện thoại trong túi ra.
Gọi một cuộc điện thoại, khi bên kia nhận máy, cô ta lạnh lùng hỏi: “Chụp dược ảnh rồi chứ?”
Người đàn ông đầu dây bên kia cười âm hiểm “Tất nhiên là chụp được. Chậc chậc chậc, dáng người của cô cũng đẹp thật đấy! Tôi nhìn đều có phản ứng!”
Chương 279: Chồng cô chiếm tiện nghi của tôi.
Hắn chẳng qua chỉ mới nhìn qua camera trong người đã xuất hiện một ngọn lửa, vậy mà người đàn ông bị bỏ thuốc kia lại có thể thờ ơ.
Cũng thật quá vô nhân đạo!
Diệp Nhiễm nghe thấy lời nói bỉ ổi của người đàn ông, lạnh giọng nói: “Dáng người của tôi có đẹp hay không cũng không liên quan gì tới anh, anh hãy chọn một vài bức ảnh góc đẹp rồi đăng lên mạng.”
“Cô làm như vậy, không sợ cùng bạn thân đoạn tuyệt sao?”
“Là chồng cô ta chiếm tiện nghi của tôi, không phải tôi muốn tìm đến anh ta.”
“Ôi, độc nhất lòng dạ đàn bà!”
…
Ngày hôm sau.
Ánh sáng nhàn nhạt dịu nhẹ tràn vào căn phòng sang trọng, cô gái đang ngủ trên chiếc giường rộng mềm mại từ từ mở mắt.
Dụi mắt, cô theo thói quen với lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường.
Tìm mãi, nhưng không chạm vào điện thoại.
A, hình như điện thoại di động của cô đang ở đoàn phim.
Không đúng, cô đã gọi cho Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm nói rằng sẽ mang di động qua đưa cho cô.
Sau đó cô đợi và ngủ thiếp đi.
Nhiễm Nhiễm không đưa điện thoại qua cho cô sao?
Duỗi người, Đường Tâm Nhan nhìn về phía bên cạnh.
Tối hôm qua Mặc Trì Uý không về?
Không suy nghĩ nhiều, cô đi vào phòng tắm.
Nâng cằm nhìn xuống, trên cổ có dấu vết nhéo rõ ràng, cô lấy thuốc mỡ đêm qua Mặc Trì Uý đưa rồi bôi một ít lên.
Ra khỏi phòng tắm, cô làm bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Đường Tâm Nhan không thể không gọi điện thoại cố định cho Mặc Trì Uý.
Tắt máy.
Đường Tâm Nhan nhíu mày, trong lòng có linh cảm không tốt.
Trong ấn tượng của cô, điện thoại di động của anh rất hiếm khi tắt!
Ngày hôm qua Mặc Trì Uý đã xin đạo diễn cho cô nghỉ hai ngày để ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cổ cũng không tệ lắm, buổi chiều có thể đến phim trường.
Nghĩ đến điện thoại di động, cô lại gọi cho Diệp Nhiễm.
Chuông vang lên một lúc lâu, ngay khi cô nghĩ rằng không có ai trả lời, một giọng nói khóc vang lên: “Tâm Nhan…”
Đường Tâm Nhan tim nhanh chóng thắt lại “Làm sao vậy Nhiễm Nhiễm?”
“Tâm Nhan, tớ xin lỗi… Tớ thực sự không muốn sống nữa… Nếu tớ thực sự còn sống trên đời quả là một sự sỉ nhục…”
Đường Tâm Nhan cau mày đứng lên “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tối qua tớ làm việc bán thời gian trong quán bar. Vốn muốn đưa điện thoại di động trả cho cậu sau giờ làm việc, ai ngờ gặp phải anh Mặc… Anh ấy dường như bị bỏ thuốc, sau đó liền đem tớ trở thành cậu…”
Diệp Nhiễm nói ngắt quãng, vừa nói vừa nghẹn giọng khóc nức nở, Đường Tâm Nhan căn bản không nghe rõ cô ta nói gì, nhưng lại nghe lờ mờ một vài từ khóa.
Quán bar, anh Mặc, bỏ thuốc…
Có lẽ nào…
Tim Đường Tâm Nhan đột nhiên như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Tay cầm điện thoại bắt đầu run.
Đêm qua Mặc Trì Uý không về, Diệp Nhiễm vừa nói…
Bọn họ…
Đường Tâm Nhan đầu óc bắt đầu rối thành một mảng, suy nghĩ lung tung “Hiện tại cậu đang ở đâu?”
Sau khi nói địa chỉ, Diệp Nhiễm bước đến cửa sổ, khóe miệng nhếch lên.
Cô làm việc bán thời gian trong quán bả này, đương nhiên biết rõ rằng một hệ thống giám sát mới đang được thay thế ở đây, vì vậy ngay cả khi Đường Tâm Nhan nghi ngờ cô ta và muốn kiểm tra giám sát, cô ấy sẽ không lấy được bằng chứng.
Đối với cuộc gọi mà Trì Chi Hành gọi, chỉ cần cô ta làm cho Đường Tâm Nhan hiểu lầm Mặc Trì Uý, với tính khí của Đường Tâm Nhan, cô ấy nhất định sẽ không nghe Mặc Trì Uý giải thích.
…
Đường Tâm Nhan bấm chuông một lúc lâu Diệp Nhiễm mới ra mở cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, thân thể run rẩy và hai chân khép chặt của Diệp Nhiễm, hai tay Đường Tâm Nhan vô thức nắm lại thành nắm đấm.
Diệp Nhiễm quấn khăn tắm, lộ ra phần cổ, xương quai xanh và đùi đều là dấu vết của chuyện kia.
Con ngươi của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm.
Thật lâu sau, cô mới từ kẽ răng nặn ra một câu: “Đây đều là do Mặc Trì Uý tạo ra?”
Khi Diệp Nhiễm nghe những lời Đường Tâm Nhan nói, nước mắt không ngừng rơi.
Ngay sau đó, cô ta quỳ xuống trước cô.
“Anh ấy bị bỏ thuốc rồi coi tớ là cậu… Tớ không thể phản kháng, sức lực tớ không bằng anh ấy, tớ xin lỗi, tớ thật sự không muốn làm tổn thương cậu…”
Chương 280: Tâm Nhan, cậu nhất định phải tin tưởng tớ.
Đường Tâm Nhan sau khi nghe những lời của Diệp Nhiễm, một trận choáng váng ập đến.
Cô khó tin lắc đầu, giọng nói cũng trở nên run rẩy và sợ hãi “Sẽ không, sẽ không đâu…”
Diệp Nhiễm rưng rưng nước mắt nhìn Đường Tâm Nhan, cô ta hiểu rõ tính khí của cô, sau khi trải qua một lần tổn thương từ Phó Tư Thần, cô luôn có chút phòng bị với đàn ông.
Huống chi cô ấy và Mặc Trì Uý mới kết hôn hơn một tháng, mối quan hệ có thể sâu đậm đến mức nào?
Chỉ cần cô ta không ngừng thêm mắm thêm muối, Đường Tâm Nhan chắc chắn sẽ không còn tin vào Mặc Trì Uý nữa.
Hơn nữa, trên trang đầu bảng tin ngày hôm nay, sẽ có hình ảnh của cô ta và Mặc Trì Uý.
Có những bức ảnh làm bằng chứng, cô ta không tin rằng Đường Tâm Nhan vẫn sẽ nguyện ý duy trì cuộc hôn nhân này.
Nếu cô ta đã không thể có được Mặc Trì Uý, vậy thì Đường Tâm Nhan càng không.
Khóe mắt Đường Tâm Nhan liếc thấy một vệt màu đỏ trên khăn trải giường trắng, cả người cô lạnh lẽo như như rơi vào hầm băng.
Cố gắng ổn định tinh thần, cô bước đến bên giường nhìn kỹ, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, mím chặt môi nhìn Diệp Nhiễm với vẻ mặt phức tạp.
Diệp Nhiễm vẫn còn đang khóc “Tâm Nhan, tối qua anh Mặc trúng thuốc đến thần trí mơ hồ, lúc ôm tớ anh ấy liên tục gọi tên cậu. Anh ấy nói anh ấy không thể chấp nhận được cậu từng trải qua một cuộc hôn nhân, càng không thể chấp nhận cậu đã cùng người đàn ông khác…”
Thật ra Diệp Nhiễm cũng không biết rõ Đường Tâm Nhan có quan hệ với đàn ông khác hay không, cô ta hoàn toàn dựa vào suy đoán, dù sao cô ấy và Phó Tư Thần đã từng là vợ chồng, thế nên cô ta mới dám nói như vậy.
Nhưng lời nói của Diệp Nhiễm rơi vào tai Đường Tâm Nhan lại trở thành Mặc Trì Uý đã biết rằng cô từng cùng chồng cũ.
Thảo nào, anh không chạm vào cô.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay Diệp Nhiễm, run giọng nói: “Đi, tớ đưa cậu đến đồn cảnh sát báo cáo.”
Diệp Nhiễm không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ muốn đưa cô ta đến đồn cảnh sát, cô ta khóc như mưa lắc đầu “Tâm Nhan, tớ sợ, làm ơn, đừng đưa tớ đến đồn cảnh sát…Tớ không muốn loại chuyện này bị người biết…”
Đường Tâm Nhan buông Diệp Nhiễm ra, nhìn vào mắt cô ta, muốn tìm ra một tia sơ hở.
Diệp Nhiễm sợ Đường Tâm Nhan nghi ngờ, lần nữa quỳ trên mặt đất, nắm lấy tay cô không ngừng đánh chính mình “Tâm Nhan, cậu đánh chết tớ đi, tớ thật sự không muốn động đến chồng cậu!”
“Nhìn bề ngoài anh ấy tuấn tú lãnh đạm, không nghĩ tới trên trường lại cực kỳ thô bạo, nhưng nhất định bình thường anh ấy không phải như vậy, anh ấy là bị trúng thuốc…”
Diệp Nhiễm nhìn như đang giải thích giúp Mặc Trì Uý, nhưng thực chất là đang từng chữ từng chữ găm vào trái tim của Đường Tâm Nhan.
Trúng thuốc, liền có thể cùng bạn thân cô?
A!
Một người hai người, thực sự xem cô là đứa ngốc sao!
“Tâm Nhan, nếu cậu không tin tớ, tớ có thể chết trước mặt cậu để chứng minh…” Diệp Nhiễm nói xong bộ dạng như muốn đập đầu vào tường.
Đường Tâm Nhan ôm cô ta, nghĩ đến chuyện hôm qua của Kiều Phi Nhi, giọng nói tối nghĩa: “Đừng làm chuyện ngu ngốc, tớ tin cậu.”
Một câu ‘tớ tin cậu’ của cô khiến trái tim đang treo lơ lửng của Diệp Nhiễm hoàn toàn thả lỏng.
Chỉ cần Đường Tâm Nhan tin tưởng vào cô ta, mọi việc đều sẽ trở nên dễ dàng.
Quả nhiên phụ nữ từng bị tổn thương là đối tượng dễ lừa nhất, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay cũng khiến họ máu chảy đầm đìa.
…
Ngoài cửa.
Mặc Trì Uý cả đêm ngâm mình trong nước lạnh, vốn định trở lại lấy đồng hồ để quên trong phòng, quẹt thẻ vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy câu “Tớ tin cậu.” Của Đường Tâm Nhan.
Máu đang chảy trong người dường như đồng loạt đông cứng lại.
Thân hình cao lớn đứng sững lại một chỗ, bất động như một tác phẩm điêu khắc.
Không cho anh cơ hội giải thích đã kết tội cho anh, coi anh như cầm thú đối với bạn thân của cô.
Đây là niềm tin giữa bọn họ?
Đường Tâm Nhan ở trong phòng cảm thấy một luồng khí tức lạnh lẽo truyền đến, vừa quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt sâu đen không thấy đáy của Mặc Trì Uý.