Sau khi đã xử lý vết thương trên cánh tay, Đường Tâm Nhan không còn cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào nữa, nhưng cô lại thấy tim mình dường như vỡ vụn, đau thấu xương tủy, lan ra khắp cơ thể với tốc độ rất nhanh, khiến cô nhận thấy như máu huyệt cả người nhất thời đông cứng lại.
Một người đàn ông phản bội sau lưng mình, thì mình có cần phải ở lại bên cạnh anh ta không?
Cảm giác đau đớn, tuyệt vọng khi Mặc Trì Úy xô ngã mình bao trùm lấy Đường Tâm Nhan.
Ngay lập tức một suy nghĩ thoáng xẹt qua trong đầu cô.
Mình có thể bỏ đi, nhưng con thì sao? Đứa nhỏ phải làm thế nào đây? Mình có thể mang lại cho thằng bé một cuộc sống tốt hơn hay không?
Nghĩ đến cậu con trai quý giá, Đường Tâm Nhan bật khóc.
Mãi đến khi bên tai nghe được tiếng của con, Đường Tâm Nhan mới thoát ra khỏi mớ suy nghĩ của mình, cô nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt tên mặt, chạy đến phòng con.
Thấy người giúp việc đang dỗ cục cưng, nhưng vỗn dĩ bình thường bé rất ngoan, hôm nay sao lại khóc đến như vậy, điều này khiến Đường Tâm Nhan vội bước đến, bế bé từ tay người giúp việc.
Có lẽ ngửi thấy được mùi hương quen thuộc của mẹ trên người Đường Tâm Nhan, đứa bé khóc mãi không chịu nín được ôm vào lòng, liền không quậy nữa, ngược lại khuôn mặt dễ thương của bé còn nở một nụ cười.
Ngay cả người giúp việc đứng bên cạnh thấy cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc.
“Cô đi nghỉ ngơi một lát đi, để tôi chăm sóc đứa nhỏ,” Thấy dáng vẻ người giúp việc toát mồ hôi hột vì đứa bé khóc mãi, Đường Tâm Nhan cười nói.
“Tôi đi pha sữa cho cậu chủ nhỏ.”
Người giúp việc xoay người rời đi.
Đường Tâm Nhan ôm con, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, không cần phải đung đưa, cục cưng cứ luôn mỉm cười nhìn cô.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần giống với Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy vô cùng chua xót. Nếu như để đứa bé lại, sẽ là điều đúng đắn nhất, quyết định tốt nhất cho anh, thế nhưng… mình thật sự nỡ lòng sao?
Vẻ mặt tươi cười của đứa bé khiến trong lòng Đường Tâm Nhan càng thêm luyến tiếc, thế nhưng… thế nhưng bảo bản thân mình phải giả bộ như không nhìn thấy chuyện gì, cứ như thế mà ở lại bên cạnh anh ta sao?
Đường Tâm Nhan không biết như thế nào mới phải, chỉ có thể nhìn chằm chằm cục cưng của mình, mãu đến khi người giúp việc mang sữa đến, Đường Tâm Nhan mới giao đứa bé cho cô.
Sau khi bú sữa xong, đứa nhỏ đã ngủ say, Đường Tâm Nhan cũng xoay người rời khỏi phòng con.
Về lại phòng mìn, vội vàng thu dọn hành lý với tốc độ nhanh nhất, nhưng… nhưng lúc chuẩn bị bỏ đi, cô lại mất đi hết can đảm để bước ra khỏi phòng.
Đường Tâm Nhan muốn tát cho mình một tai thật mạnh.
“Ting…” Đột nhiên tiếng chuông điện thoai vang lên, khiến khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ ra một tia vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, thể là anh ấy gọi đén? Muốn xin lỗi mình sao?
Đường Tâm Nhan hớn hở chạy về phía bàn, cầm điện thoại lên.
Không phải anh ấy, nhìn thấy không phải số điện thoại của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hơi thất vọng. Cô nghĩ thèm suy nghĩ liền cúp máy.
Điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ đến đó là điện thoại lại vang lên lần nữa. Vốn dĩ tâm trạng của cô đang rất bực bội nên sắc mặt càng khó coi hơn.
Điện thoại cứ reng mãi, nét mặt Đường Tâm Nhan càng trở nên xấu xí.
Không còn cách nào khác, Đường Tâm Nhan không muốn bị tiếng chuông điện thoại làm phiền, không thể không phục mình, cô ấn nút trả lời.
“Tâm Nhan, là tôi, tôi là Nhiễm Nhiễm đây.” Vừa nghe máy là đã vang lên bên tai Đường Tâm Nhan giọng nói đầy vui sướng nhưng lại có chút uể oải.
Đột nhiên nghe thấy giọng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan giật mình.
“Nhiễm Nhiễm, cô… không phải cô đang ở với Trì Chi Hành sao? Hôm nay sao có thời gian gọi cho tôi vậy?” Đường Tâm Nhan hơi lo lắng hỏi.
“Tôi… tôi về nước rồi.” Một lúc sau, giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm mới một lần nữa vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Cô về nước rồi? Bây giờ đang ở đâu? Có phải cô vẫn ở nhà chỗ cũ đúng không? Để tôi đến thăm cô.”
Nghe được tin chị em tốt của mình về nước, Đường Tâm Nhan vui sướng lạ thường.
“Tôi không ở đó nữa, Tâm Nhan, bây giờ tôi đang ở khách sạn, cô đến khách sạn gặp tôi nhé, nhưng… nhưng nhất phải chú ý phía sau, đừng để người khác theo dõi cô, nhất định nhớ cho kỹ, tôi sẽ gửi địa chỉ khách sạn cho cô.”
Đường Tâm nha chưa kịp phản ứng gì cả thì Cố Nhiễm Nhiễm đã cúp máy.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Thấy điện thoại đã ngắt két nối, trong lòng Đường Tâm Nhan nghi ngờ.
Nhưng địa chỉ của khách sạn Cố Nhiễm Nhiễm đã rất nhanh được gửi đến trong điện thoại của Đường Tâm Nhan.
Ghi nhớ địa chỉ, Đường Tâm Nhan làm theo lời dặn của Cố Nhiễm Nhiễm, xóa tin nhắn đi, sau đó mang theo túi xách, rời khỏi phòng.
“Mợ chủ, cô muốn đi đâu vậy? Có cần chuẩn bị xe không ạ?”
Thấy Đường Tâm Nhan mang túi xách xuống lầu, người giúp việc đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.
“Không cần đâu, tôi đi ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về.” Đường Tâm Nhan trả lời qua loa tồi rời khỏi biệt thự.
Cô lập tức leo lên xe taxi, theo căn dặn của Cố Nhiễm Nhiễm, cô hướng dẫn tài xế chạy hai vòng rồi sau đó mới đến địa chỉ khách sạn mà Cố Nhiễm Nhiễm đang ở.
Cẩn thận quan sát xung quanh, chắn chắn rằng không có ai theo dõi, Đường Tâm Nhan mới theo tin nhắn đã gửi đến phòng 1010.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Nhiễm Nhiễm ở trong phòng, vội ra mở cửa, xác nhận chỉ có một mình Đường Tâm Nhan đến, cô lập tức mở cửa, sau đó nhanh chóng kép Đường Tâm Nhan vào trong.
“Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chúng ta làm nhiệm vụ đặc biệt sao?” Đột nhiên bị kéo vào trong, Đường Tâm Nhan giật nảy mình, nhưng nhìn thấy người chị em tốt đã lâu ngày không gặp, cô vẫn vui vẻ ôm chặt lấy Cố Nhiễm Nhiễm vào lòng.
“Không có ai theo dõi cô chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận hỏi.
Thấy dáng vẻ nghiêm trọng của cô, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chuyện gì đó không đúng cho lắm.
“Không có, tôi đã quan sát rất tỉ mỉ, chắc chắn không có người theo dõi.”
Nghe thấy câu trả lời vô cùng chắn nịch này, Cố Nhiễm Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhiễm Nhiễm… sao đột nhiên cô lại về nước? Trì Chi Hành có phải không biết cô đã về nước không?” Theo hiểu biết của cô về Cố Nhiễm Nhiễm thì phản ứng này của cô ấy thật sự khiến Đường Tâm Nhan chỉ có thể đoán được như vậy.
Nghe thấy ba chữ “Trì Chi Hành”, sắc mặt của Cố Nhiễm Nhiễm lập tức tái nhợt.
“Cô sao vậy? Xảy ra mâu thuẫn gì với Trì Chi Hành sao?”
Lúc Đường Tâm Nhan thấy vẻ mặt xanh xao của Cố Nhiễm Nhiễm, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, lo lắng hỏi.
Khoảng thời gian lúc trước mình biết được từ Mặc Trì Úy rằng mối quan hệ của bọn họ phát triển nhảy vọt, hơn nữa không phải đã giải quyết hết hiểu lầm rồi sao? Bây giờ sao vậy?
“Tâm Nhan, tôi định bỏ đi, lần này về nước muốn thăm cô, có lẽ cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau.” Cố Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói.
Chương 562: Thế này chính là đau lòng? Cảm nhận được rồi.
Lần cuối cùng gặp mặt? Nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan ngỡ ngàng.
“Nhiễm Nhiễm, cô… giữa cô và Trì Chi Hành đã xảy ra chuyện gì thế? Cô… chuẩn bị đi đâu hả?”
Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.
“Tôi…” Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi.”Giữa tôi và Trì Chi Hành thật sự xảy ra vấn đề, cho nên tôi và anh đã hoàn toàn chấm dứt rồi, Tâm Nhan, tôi cần một không gian riêng để thư giãn, cho nên sẽ… sẽ đến một nơi tôi chưa từng đi, lần này về nước, là để nói lời tạm biệt với cô.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng nói, nhưng lúc nhắc đến Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan có thể cảm nhận được rất rõ rằng cô đang đau lòng.
“Co có thể… có thể đợi tôi một ngày được không? Chỉ cần một ngày thôi.”
Đột nhiên Đường Tâm nhan lên tiếng hỏi.
“Đợi cô một ngày?” Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm nghi ngờ, ngẩng đầulên, hơi khó hiểu nhìn Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Tôi và Mặc Trì Úy cũng xảy ra chút chuyện, cho nên tôi muốn làm rõ mọi chuyện, nếu như… nếu như kết quả không như ý thì tôi muốn rời xa khỏi anh ấy.”
Đường Tâm Nhan lên tiếng, vẻ mặt rất dứt khoát không phai là nói đùa.
“Cô… cô vừa mới sinh em bé xong, không phải là lúc hạnh phúc nhất sao? Làm sao lại đến mức này?”
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm khó hiểu.
“Giữa tôi và anh ấy có thể… có thể xảy ra rất nhiều chuyện, chi là bây giờ tôi mới phát hiện ra một điều, Nhiễm Nhiễm, nếu cô không vội, hãy cho tôi thời gian một ngày, ngày mai, tôi sẽ đến tìm cô.”
Thấy dáng vẻ Đường Tâm Nhan cứ mãi nhíu chặt mày lại, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài, từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ, chị em tốt bọn họ cũng có lúc cùng gặp những vấn đề tình cảm như thế này.
Nói chuyện với Cố Nhan Nhan cả một buổi sáng, thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, Đường Tâm Nhan mới rời khỏi khách sạn.
Đường Tâm Nhan ra khỏi khách sạn lại đi đến siêu thị, lựa cho con vài bộ đồ, sau đó mới xách túi to túi nhỏ về lại biệt thự.
Biết tâm trạng Đường Tâm Nhan không được tốt, nên người giúp việc đến trước mặt cô, cẩn thận dè dặt, sợ sẽ càng khiến cô tức giận hơn.
Đường Tâm Nhan đi thẳng một đường lên phòng, cô đang đợi, đợi Mặc Trì Úy về, thế nhưng… thế nhưng thời gian cứ trôi qua, Mặc Trì Úy vẫn chưa về nhà, điều này khiến sự kỳ vọng trong lòng Đường Tâm Nhan dần dần hạ đến mức thấp nhất.
Đến mười giờ tối, Đường Tâm Nhan không muốn chờ đợi nữa, liền gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Điện thoại vẫn không có người nghe máy, Đường Tâm Nhan ngập tràn thất vọng, lúc cô chuẩn bị cúp máy, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói ấm áp của phụ nữ, nhẹ nhàng, ngọt ngào như rót mật vào tai, đầy quyến rũ.
Chẳng lẽ mình gọi nhầm rồi sao? Nếu không điện thoại của Mặc Trì Úy sao có thể có phụ nữ nghe máy được chứ?
Theo quán tính Đường Tâm Nhan nhìn số điện thoại, không sai mà, chính xác là số điện thoại của Mặc Trì Úy, số điện thoại người đàn ông của mình sao có thể nhớ nhầm được?
Nếu đã là số điện thoại của anh ấy, thế người phụ nữ nghe máy là ai?
“Xin chào, ai đấy ạ?”
Có lẽ vì mãi không nghe thấy bất kỳ lời câu trả lời nào, người phụ nữ ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi thêm một lần nữa.
Giọng nói vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ, khiến Đường Tâm Nhan lập tức chắc chắn rằng, chủ nhân của giọng nói này là người phụ nữ mà mình đã phải ở văn phòng của Mặc Trì Úy.
Muộn thế này rồi mà bọn họ vẫn ở cùng nhau sao? Chẳng lẽ…
Một cảm giác đau lòng xẹt qua.
“Tôi tìm Mặc Trì Úy.” Đường Tâm Nhan cũng không ngờ rằng, mình không cúp máy mà chủ động hỏi lại.
“Anh ấy đang…” Giọng nói của phụ nữ này có chút chần chừ, sự do dự này đối với Đường Tâm Nhan mà nói giống như một con dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim cô.
“Anh ấy đang tắm, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô, được không?” Giọng nói mềm mại của người phụ nữ đó vang lên một lần nữa.
Tắm?
Bọn họ đã phát triển đến mức này rồi sao?
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười đầy châm biếm.
“Được, cô bảo anh ấy gọi điện lại cho tôi, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh ấy.” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, ngay đến cả mình cũng không ngờ tới, bản thân có thể bình tĩnh, nhã nhặn nói ra những câu này.
“Được, tôi sẽ bảo Úy gọi lại cho cô, tạm biệt.”
Người phụ nữ đó nói xong những lời này liền chủ động ngắt máy.
Thấy điện bị cúp, Đường Tâm Nhan tưởng rằng mình sẽ khóc, khóc đến thảm thiết, nhưng cô lại phát hiện ra, ngay đến cả nước mắt mình cũng thể rơi, chẳng lẽ vì lòng đau như muốn chết đi, cho nên không thể rơi được giọt nước mặt nào cả?
Đường Tâm Nhan cứ nắm điện thoại, đợi điện thoại của Mặc Trì Úy gọi lại cho mình, nhưng một tiếng sau, hai tiếng sau, trời cũng đã gần sáng, điện thoại trong tay vẫn không reo lên, điều này khiến Đường Tâm Nhan hoàn toàn tuyệt vọng.
Không đợi nữa, mình đã đợi cả một đêm rồi, nhưng vẫn không đợi được bất kỳ tin tức nào, Đường Tâm Nhan, mày có thể từ bỏ được rồi.
Đường Tâm Nhan nghĩ đến đây, sau khi tắm rửa qua loa, cô đến phòng của con trai.
Nhìn gương mặt bé bỏng đang say giấc của con trai, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy chua xót, lại không kìm được nước mắt, tuôn ra không ngừng.
Con trai, hãy tha thứ cho mẹ, mẹ sẽ quay lại, nhất định phải đợi mẹ, mẹ yêu con.
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt con trai một nụ hôn, sau đó không nỡ rời khỏi phòng.
Vì người giúp việc còn chưa dậy, nên Đường Tâm Nhan đã tự mang một ít hành lý đơn giản, thuận lời rời khỏi biệt thự.
Dù cho đã ngồi lên taxi, nhưng cuối cùng Đường Tâm Nhan vẫn ôm một chút hy vọng, cô không lập tức bảo tài xế đến khách sạn Cố Nhiễm Nhiễm đang ở, mà là…
“Bác tài, phiền anh đến tập đoàn Hoàn Hải.” Ôm trong mình một tia hy vọng cuối cùng, cô dặn dò tài xế.
Rất nhanh tài xế đã đưa Đường Tâm Nhan đến tập đoàn Hoàn Hải.
Muốn xuống không? Nhìn thấy tòa nhà to lớn của tập đoàn Hoàn Hải, Đường Tâm Nhan hơi do dự.
“Cô ơi, cô muốn ngồi trong xe đợi sao?” Tài xế nóng ruột hỏi.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, vừa định xuống xe, nhưng lại nhìn thấy Mặc Trì Úy từ bên trong bước ra, điều này khiến gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lập tức nở một nụ cười hạnh phúc.
Chỉ là… chỉ là ngay sau đó, nụ cười trên khuôn mặt Đường Tâm Nhan đã biết mất, vì cô nhìn thấy rất rõ, bên cạnh Mặc Trì Úy, còn có một người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi nam màu xanh mỉm cười rất dịu dàng.
Chiếc áo sơ mi này đối với Đường Tâm Nhan mà nói, thật sự rất quen thuộc, vì cô đã đích thân lựa nó, vì sao người phụ nữ đó lại mặc trên người cô ta?
Đường Tâm Nhan lập tức hiểu rõ, nhưng lại khong đủ can đảm bước xuống xe, đối mắt mở to nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
Chương 563: Bỏ đi
Xe của Mặc Trì Úy đã rời đi, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn đang im lặng chìm trong suy nghĩ.
“Cô ơi, xe đã đi rồi, chúng ta vẫn đợi ở đây sao?” Tài xế lên tiếng nhắc nhở Đường Tâm Nhan.
Hít sâu một hơi.
“Đi thôi, đến khách sạn.” Đường Tâm Nhan đau lòng nói với tài xế đến khách sạn nơi Cố Nhiễm Nhiễm đang lưu trú.
Nửa tiếng sau, Đường Tâm Nhan mang theo hành lý đến phòng của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Cô thật sự quyết định muốn đi cùng tôi? Cô đành lòng bỏ con mình lại sao?” Thấy Đường Tâm Nhan xách theo hành lý, Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi” Đường Tâm Nhan gật đầu.”Đã suy nghĩ kỹ rồi, có lẽ phải bỏ đi một thời gian, đối ới tôi mà nói đó là quyết định đúng đắn.”
Đường Tâm Nhan nói một cách chắn nịch, trong lòng hiện lên một tia đau khổ, cô tin ngoại trừ mình ra, sẽ không có người nào nhận thức chính xác hơn.
Cố Nhiễm Nhiễm làm một động tác ra hiệu.
“Chỉ cần quyết địnhcủa cô là đúng đắn, tôi sẽ ủng hộ. Đi thôi.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi khách snaj, theo như sắp xếp của Cố Nhiễm Nhiễm, một tiếng sau, bọn họ đã đến bến tàu.
Đường Tâm Nhan đã bỏ đi được nửa ngày trời thì người giúp việc mới phát hiện ra, bọn họ đi khắp nơi những vẫn tìm không thấy Đường Tâm Nhan, liền vội vàng gọi điện cho MặcTrì Úy.
“Cái gì? Không ở trong phòng?”
Nhận được điện thoại của người giúp việc, hàng lông mày của Mặc Trì Úy nhíu chặt ại.
“Tôi sẽ về ngay.” Mặc Trì Úy cúp điện thoại, tuyên bố kết thúc cuộc họp, vội vàng ra khỏi phòng họp, dùng tốc độ nhanh nhất quay về khách sạn.
Điều mà khiến “Anh Tư” Mặc Trì Úy không ngờ đến là, mình vừa lái xe về đến cổng biệt thự, đã nhìn thấy Trì Chi Hành từ trên xe nhảy xuống, sốt ruột xông đến trước mặt anh.
“Không phải anh đang ở nước ngoài sao? Về nước lúc nào thế?”
Thấy Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy có chút ngạc nhiên.
“Em” Trì Chi Hành khẽ thở dài một hơi.”Em về nước để tìm lại người phụ nữ của em, nhất định cô ấy và người phụ nữ của anh đang ở cùng nhau.”
Giọng điệu của Trì Chi Hành rất chắc chắn.
Tìm Cố Nhiễm Nhiễm? Lời nói của Trì Chi Hnahf khiến trong lòng Mặc Trì Úy xẹt qua một tia dự cảm không lành.
Anh lập tức xông vào biệt thự.
“Cậu chủ, chúng tôi cũng vừa mới phát hiện ra mợ chủ không ở trong phòng, cho nên đã đi tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy, hơn nữa chúng tôi phát hiện ra, mợ chủ đã mang hành lý rời khỏi biệt thự.”
Người giúp việc thấy Mặc Trì Úy về, lập tức chạy đến, lo lắng nói.
Đứng bên cạnh là Trì Chi Hành, sau khi nghe thấy người giúp việc nói, Mặc Trì Úy hoàn toàn không thể tin vào những gì mình nghe được.
“Anh cũng không thấy người phụ nữ của mình?”
Mặc Trì Úy hít sâu một hơi, lập tức xông vào phòng.
Vừa đẩy cửa ra, Mặc Trì Uý liền ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
“Cánh tay mợ chủ bị trầy, cho nên mới bôi một ít thuốc.” Người giúp việc vội vàng nói.
Cánh tay bị trầy? Vì sao mình lại không biết?
“Đúng vậy” Người giúp việc nhận được ánh mắt dò hỏi của Mặc Trì Úy đang nhìn mình, cô có vẻ muốn nói rồi lại thôi, chần chừ.
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Trì Úy lớn tiếng hỏi, đôi mắt đen sâu thẳm kia lóe lên một tia lạnh lẽo khiến người khác phải sợ hãi.
“Mợ chủ bị thường là cho cậu chủ làm, hôm qua lúc cậu chủ đi, không cẩn thận đã xô ngã mợ, cho nên lúc đó mợ chủ mới bị thương ở cánh tay.”
Người giúp việc không dám che giầu bất cứ điều gì, nhanh chóng nói hết những chuyện này với Mặc Trì Úy.
Mình đã đẩy ngã Tâm Nhan sao? Lời người giúp việc nói ra khiến trong lòng Mặc Trì Úy thật có lỗi.
“Anh Tư, xem ra hai hôm nay, giữa anh và cô ấy hình nhưng xảy ra rất nhiều chuyện.” Trì Chi Hành đứng bên cạnh, có vẻ như đã đoán được điều gì đó.
Hàng lông mày kiếm sắc bén của Mặc Trì Úy nhíu lại. Anh lập tức gọi điện cho Đường Tâm Nhan, tiếng chuông thì đổ nhưng vẫn không ai nghe máy.
“Người phụ nữ của em và người phụ nữ của anh chắc chắn đang ở cùng nhau.” Trì Chi Hành khẳng định, nghĩ đến sức khỏe của Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt anh thoáng hiện lên một tia lo lắng.
Mặc Trì Úy gọi điện cho Lục Tử Thâm.
“Lập tức đi tìm người phụ nữ của tôi và Cố Nhiễm Nhiễm ngay, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngay lập tức tìm được bọn họ về đây.”
Mặc Trì Uý hét lên với Lục Tử Thâm ở đầu dây bên kia.
Đột nhiên nhận được điện thoại của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm rất ngạc nhiên, nhưng vẫn không ngờ đến khi nhận được lời phân phó như thế này,khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Sau khi anh đã sắp xếp đàn em của mình tìm Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm, liền chạy như bay đến nhà họ Mặc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy hả?” Thấy Trì Chi Hành cũng ở dây, Lục Tư Thâm càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành cau mày, mặt mũi không có chút cảm xúc nào cả.
“Tôi đã phái người đến bến tàu, sân bay, ga xe lửa để tìm hai người bọn họ, có lẽ sẽ sớm nhận được kết quả thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ, Lục Tử Thâm cũng không dám hỏi thêm.
Mười mấy phút sau, Lục Tử Thâm nhận được điện thoại.
“Cả hai người phụ nữ của các anh đã từng xuất hiện ở bến tàu, nhưng bây giờ vẫn không rõ tung tích.”
Lục Tử Thâm bất lực nói, vừa dứt lời, Mặc Trì Úy đã siết chặt tay thành nắm đấm, nện mạnh xuống bàn, có tiếng động lớn đột ngột vang lên khiến Lục Tử Thâm giật nảy mình.
“Đường Tâm Nhan, em đừng hòng trốn thoát khỏi tay tôi.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói pha lẫn sự tức giận.
Anh lập tức liên lạc với Liễu Nguyệt, nhưng lại nhận được câu trả lời rằng Đường Tâm Nhan cũng không ghé đến chỗ của bà.
Vì để tìm được Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm mà Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành đã sai rất nhiều người tra tung tích của bọn họ
Hai người luôn nghĩ rằng không cần mất quá nhiều thời gian thì có tìm thấy được Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng không ngờ rằng đã ba ngày trôi qua mà vẫn không nhận được chút tin tức nào liên quan đến hai cô gái đó, như thể bọn họ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Không tìm được Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy càng tức giận, mặc dù hằng ngày anh vẫn đến công ty nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể phát nổ, khiến người khác không ai dám lại gần.
“Chủ tịch, đây là bản vẽ của bộ phận thiết kế đưa đến.”
Giản Thành mang bản vẽ cẩn thận đưa đến trước mặt Mặc Trì Úy, thấp thỏm không yên, lo lắng nhìn anh.
“Mau đi sắp xếp xe.”
Đột nhiên Mặc Trì Úy lên tiếng căn dặn.
Sắp xếp xe? Chuyện gì thế này? Không phải là nên xem bản vẽ đã sao? Nhưng bản vẽ này rất quan trọng.
“Giản Thành, cậu có muốn xung phong đi cày không, đến nơi khỉ ho cò gáy để phát triển thị trường mới không?”
Thật lâu sau vẫn không thấy Giản Thành có bất kỳ động tĩnh gì, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy lại mở ra, giọng nói đầy lạnh lùng không hề có chút ấm áp phát ra từ miệng anh.
Chương 564: Sếp lớn phát điên rồi.
Nghe thấy tin sếp lớn đang cân nhắc muốn mình đi phát triển thị trường mới ở nơi khỉ ho cò gáy, Giản Thanh sợ đến suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
“Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị xe ngay và liền.”
Giản Thành không dám chậm trễ nữa, vội chạy ra khỏi văn phòng, sợ chậm một giây nữa sẽ lập tức bị điều đi nơi khác.
Mặc Trì Úy liếc nhìn qua bản vẽ trên bàn, cuối cùng vẽ một dấu chéo thật lớn, rồi mới gọi điện thoại cho bộ phận thiết kế.
“Hoàn toàn không phù hợp với quy định, làm lại hết đi, chín giờ sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy trên bàn có một bản thiết kế mới.” Giám đốc của phòng thiết kế nhận điện thoại của Mặc Trì Úy, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Sáng mai phải giao một bản thiết kế mới sao? Chủ tịch, anh tính để chúng tôi làm việc đến mệt đứt hơi sao?
“Sao thế? Không có cách nào hoàn thành được sao? Nếu như không có cách, tôi có thể suy nghĩ đến việc đổi người.”
Mãi vẫn không nghe thấy giám đốc phòng thiết kế trả lời, Mặc Trì Úy thấp giọng nói lại một lần nữa.
“Không… không cần, chủ tịch, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành việc anh đã giao, chắc chắn hoàn thành.”
Giám đốc phòng thiết kế vội vàng nói, đùa sao, mình dựa cả vào công việc này để nuôi sống cả nhà, sao có thể để mất nó được?
“Nhớ kỹ, chín giờ sáng mai.” Mặc Trì Úy nói xong câu đó liền cúp máy, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Lúc anh đi thang máy chuyên dụng, đến cửa công ty, Giản Thành đã chuẩn bị xe xong từ lâu.
“Chủ tịch, mời lên xe.”
Thấy Mặc Trì Úy đi ra, Giản Thành cũng vội vàng xuống xe, khúm na khúm núm mở cửa xe để sếp lớn lên xe an toàn.
“Chủ tịch, chúng ta… chúng ta đi đâu ạ?” Giản Thành lên xe, nhỏ giọng hỏi Mặc Trì Úy ngồi phía sau.
Mặc Trì Úy hơi nhíu đôi lông mày kiếm.
“Về quê Liễu Nguyệt.”
Mặc Trí Úy nói xong đó liền nhắm đôi mắt sắc bén kia lại.
Cậu chủ cho rằng mợ chủ đang ở quê sao? Có khả thi không?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng Giản Thành vẫn không dám nói nhiều lời, nhanh chóng khởi động xe.
Lái xe khoảng ba tiếng, mới đến được ngôi làng mà Liễu Nguyệt đang sống.
Giản Thành dừng xe trước nhà Liễu Nguyệt, kính cẩn mở cửa xe.
Mặc Trì Úy bước xuống xe, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, không khí ở quê thật trong lành, quả nhiên là một nơi thích hợi để dưỡng già.
“Cậu chủ, cửa đã khóa, chúng ta có cần… cần phải xông thẳng vào trong không?” Giản Thành đến bên cạnh Mặc Trì Úy nhỏ giọng nói, gần đây tâm trạng của sếp lớn không được tốt, một khi đã bị chọc giận thì hậu quả… không thể nào tưởng tượng nổi.
“Đến nhà trưởng thôn trước.”
Mặc Trì Úy đi thẳng đến nhà trưởng thôn, Giản Thành vội vàng đi theo sau.
Lúc trưởng thôn nhìn thấy Mặc Trì Úy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
“Chủ tịch Mặc, anh… sao anh lại đến đây? Mau… mời anh vào trong.”
Trưởng thôn nhiệt tình đưa Mặc Trì Úy vào phòng, lập tức phân phó cho vợ của mình pha trà cho Mặc Trì Úy.
“Hai ngày nay Tâm Nhan không về đây sao?” Mặc Trì Úy hỏi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện này…” Đôi diện với phân vân của Mặc Trì Úy, trưởng thôn có chút do dự, sau khi nghe thấy Mặc Trì Úy hỏi thăm như vậy, vợ của trưởng thông đang đứng bên anh mới lập tức đến trước mặt anh.
“Về rồi, nhưng ây giờ lại không có ở nhà, tôi không thấy nữa.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Mặc Trì Úy nở một nụ cười đầy hài lòng.
Qủa nhiên là đã về đây.
Nói chuyện với trưởng thôn một lát, Mặc Trì Úy mới đi thẳng về nhà Liễu Nguyệt.
Căn nhà vẫn đóng chặt cửa như cũ, Giản Thành hiểu ý của Mặc Trì Úy, anh gõ cửa, nhưng… nhưng thật lâu sau vẫn không nhận được bất cứ phản hồi nào.
“Cậu chủ, bên trong chắc không có người?”
Gõ đến rụng tay, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Giản Thành vội vàng nói.
“Gõ tiếp đi, gõ mạnh vào.” Mặc Trì Úy khép mở đôi môi gợi cảm của mình, thấp giognj từ từ lên tiếng.
Còn gõ nữa sao? Gõ mạnh nữa? Chủ tịch của tôi ơi, tay tôi sắp gãy đến nơi rồi, cho dù bên trong có là người điếc đi chăng nữa cũng có thể nghe thấy.
Không còn cách nào khác, Giản Thành liều mạng gõ thêm một lần nữa.
Gõ được khoảng năm phút, cổ tay Giản Thành thật sự không thể nào động đậy được nữa, vẻ mặt bất dĩ nhìn Mặc Trì Úy đứng bên cạnh.
Mặc Trì Úy nhíu mày, lùi về phía sau một bước lớn, đôi mắt đen láy sâu như mực, tỉ mỉ quan sát bức tường trước mặt.
Nhìn đi nhìn lại thì thấy cũng không cao lắm, mình có thể… không thành vấn đề.
“Chủ tịch, anh muốn… muốn làm cái gì vậy?” Thấy Mặc Trì Úy liên tục lùi về sau mấy bước, Giản Thành mở lớn hai mắt.
Một nụ cười bí ẩn xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy.
Giản Thành còn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Trí Úy lui về phía sau mấy bước rồi đột nhiên tăng tốc.
Ôi mẹ ơi, đây là.. đây là người nào vậy hả, quả thực giống như con… con khỉ/
Thấy động tác của sếp lớn nhanh nhẹn nhảy lên tường, thần tốc nhảy vào bên trong sân, Giản Thanh há hốc miệng.
Mặc Trì Úy mở cửa lớn ra.
“Cậu có thể ngậm miệng lại được rồi, nếu không ruồi nó bay vào đấy.” Thấy dáng vẻ Giản Thành kinh ngạc trợn mắt há mồm, Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói.
“Chủ tịch, anh… kỹ năng của anh thật kinh gười, hay là… hay là dạy tôi hai chiêu đi?”
Sau khi Giản Thành phản ứng lại, vội vàng đến chỗ Mặc Trì Úy, ôm đùi anh.
“Cũng được, nhưng đợi lúc nào tôi có thời gian đã.” Mặc Trì Úy dứt lời liền sải bước đi vào trong.
Trong phòng có đèn, nên Mặc Trì Úy có thể chắc chắn bên trong có người.
Lần này, người gõ cửa không phải là Giản Thành nữa mà là Mặc Trì Úy.
Không tốn nhiều sức, cửa phòng lập tức mở ra.
“Chủ tịch Mặc, anh đang đột nhập vào nhà người khác. Tôi có thể báo cảnh sát bắt cậu đó.” Liễu Nguyệt đứng trước cửa, lạnh lùng nói, thái độ với Mặc Trì Uý còn lạnh nhạt hơn trước.
Đối với thái độ thờ ơ thế này, Mặc Trì Úy sớm đã chuẩn bị trước, cho nên không hề có chút bất ngờ nào cả.
“Mẹ, con đến tìm Tâm Nhan.”
Mẹ? Nghe Mặc Trì Úy xưng hô như vậy, Giản Thành suýt chút nữa đã rớt cằm, biểu hiện của sếp lớn hôm nay hoàn toàn khác với ngày thường.
“Chủ tịch Mặc, đừng xưng hô với tôi như thế, Tâm Nhan đã nói cho tôi biết hết rồi, sẽ ly hôn với cậu.”
Liễu Nguyệt nói thẳng, đối với bất kỳ quyết định nào của con gái, bà cũng đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
“Ly hôn?” Mặc Trì Úy khẽ cong khóe môi mỏng của mình lên.”Mẹ nghĩ rằng có thể sao?”
Liễu Nguyệt cười hờ hững.
“Chỉ cần là Tâm Nhan đã quyết định chuyện gì rồi thì con bé sẽ không thay đổi. Mặc Trì Úy cậu có thể đợi được vài ngày, nhưng tôi tin rằng không lâu sau, đơn ly hôn sẽ nằm trên bàn làm việc của cậu ngay thôi.”
Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Đứng ở cửa đã được một lúc, nhưng vẫn không thấy Đường Tâm Nhan bước ra, khiến đôi mày kiếm của Mặc Trì Úy càng nhíu chặt lại.
Chương 565: Về nước
“Nó không có ở đây.” Liễu Nguyệt trả lời một cách dứt khoát.
Không có ở đây?
Nghe thấy mấy chữ này, đôi mắt của Mặc Trì Úy trở nên lạnh lẽo, u ám.
“Con vừa mới từ nhà trưởng thôn về đây, ông ấy nói với con, đã thấy Tâm Nhan quay về.”
Mặc Trì Úy nói.
Liễu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
“Đừng là đã quay về, nhưng bây giờ không có ở đây.”
Mặc Trí Úy nháy mắt với Giản Thành đang đứng bên cạnh, Giản Thành ngay lập tức hiểu rõ đi về phía Liễu Nguyệt, nhanh chóng kéo bà sang một bên.
Mặc Trì Úy liền chớp lấy cơ hội, lập tức bước vào nhà.
Căn nhà không lớn, nên sau khi Mặc Trì Úi đi vào đã có thể nhìn thấy rõ.
Chẳng lẽ người phụ nữ nhỏ bé của mình thật sự đã bỏ đi rồi sao?
Không tìm thấy Đường Tâm Nhan ở trong phòng, vẻ mặt Mặc Trì Úy đầy thất vọng, anh vẫn luôn chắc chắn rằng cô gái nhỏ bé của mình nhất sẽ về bên mẹ, bây giờ xem ra sự chắc chắn của mình lại biến thành trò cười rồi.
“Không có?” Thấy sếp của mình một mình bước ra khỏi phòng, Giản Thành đang chịu trách nhiệm ngăn cản Liễu Nguyệt lại có vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Tôi đã nói rồi, Tâm Nhan không có ở đây.”
Liễu Nguyệt thấy Mặc Trì Úy thất vọng bước ra, bà lại nở một nụ cười vui vẻ.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày.
“Nếu cô ấy có liên lạc với mẹ, hãy nói với cô ấy rằng, con sẽ không để cô ấy thoát khỏi lòng bàn tay con đâu, về chuyện ly hôn, chỉ cần Mặc Trì Úy này còn sống thì cô ấy đứng hòng.”
Mặc Trì Úy nói xong đi thẳng ra cửa.
“Thưa bà, vừa nãy xúc phạm bà rồi ạ.”
Giản Thành thấy Mặc Trì Úy bỏ đi, cậu cũng vội vàng chạy theo.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta đi đâu? Quay về sao?”
Giản Thành nhẹ nhàng hỏi.
“Về trước đã.”
Khi Mặc Trì Úy quay về biệt thụ, Trì Chi Hành lập tức xông đến trước mặt anh.
“Sao rồi? Người phụ nữ của anh có ở quê không?” Trì Chi Hành sốt ruột hỏi, anh vẫn luông có một niềm tin rằng, chỉ cần tìm thấy Đường Tâm Nhan là nhất định có thể tìm thấy được luôn người phụ nữ của mình.
“Không có.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lộ ra chút mệt mỏi, lâu như vậy rồi mà vẫn không liên lạc được cô ấy, thật sự anh rất ngạc nhiên, không ngờ mình phái nhiều người đi tìm như thế mà vẫn không thấy bóng dáng của hai người phụ nữ đó đâu.
“Không có?”
Nghe thấy hai chữ này, Trì Chi Hành thật sự tuyệt vọng.
“Anh Tư, anh không lo lắng chút nào sao?” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành có chút kinh ngạc, chẳng lẽ anh không yêu Đường Tâm Nhan nhiều sao? Cho nên cô ấy rời đi, anh ấy lại chẳng lẽ lo lắng chút nào cả?
“Yên tâm đi, người phụ nữ của cậu là một quản lý tốt, cô ấy hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc cho bản thân mình và cả người con gái của tôi, sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nếu đã tìm không thấy bọn họ, chứng tỏ rằng bọn họ đang trốn chúng ta. bây giờ việc chúng ta có thể làm đó chính là chờ đợi.”
Mặc Trì Úy rót hay ly rượu vang, đặt một ly xuống trước mặt Trì Chi Hành.
“Chỉ mong là vậy.” Trì Chi Hành nâng ly lên, một hơi uống cạn.
Resort Thiên Lý.
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đang nhàn nhã bưng một ly cocktail, ngồi trên ghế tre.
Thời gian đi du lịch, khiến tâm trạng của bọn hồi phục rất nhiều, nhất là Cố Nhiễm Nhiễm đã lấy lại được nụ cười.
“Chúng ta đã đi được nửa tháng, tôi nhớ con rồi.”
Đường Tâm Nhan thấp giọng nói, mỗi lần nhớ con, cô sẽ cực kỳ đau lòng.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi mà gò má của Đường Tâm Nhan đã hốc hác hẳn đi, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài.
“Về thôi, sau khi về hãy nói chuyện đàng hoàng với Mặc Trì Úy, có lẽ hai người sẽ có một kết thúc khác.”
Cố Nhiễm Nhiễm lên tiếng, cô hiểu rất rõ suy nghĩ của Đường Tâm Nhan.
“Thế cô thì sao? Không về cùng tôi sao? Có lẽ cô cũng nên nói chuyện đàng hoàng với Trì Chi Hành đi, tôi tin nếu như anh ấy yêu cô thì khoảng thời gian này sẽ cuống cuồng lên mà đi tìm cô thôi.
Đường Tâm Nhan nghiêm túc nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tôi về không phải vè muốn nói chuyện với anh ấy, chỉ là tôi tìm được một công việc, tôi muốn quay lại công việc kinh doanh cũ, tự tạo cho mình một cuộc sống đầy đủ, phong phú hơn thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.
Mặc dù công việc của một quản lý rất mệt mỏi nhưng có thể khiến bản thân càng hoàn thiện hơn, có lẽ chỉ cần quay cuồng trong một cuộc sống bận rộn, con người ra mới có thể quên đi tất cả những nổi đau của mình.
Hai người nhanh chóng đặt vé về nước, lúc bọn họ vừa mới đặt vé xong, Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành ở nơi phương xa đã nhận được tin tức.
“Thì ra bọn họ vẫn luôn lưu trú tại một resort ở miền quê nước Pháp, chả trách chẳng thể nào tìm được hai cô gái này.”
Biết được cuộc gọi đặt vé của Cố Nhiễm Nhiễm điện thoại đến từ một resort nghĩ mát tại vùng quê nước Pháp, Mặc Trì Úy phải thừa nhận rằng, quả thực bọn họ đã sắp xếp một chuyến đi xa nhà rất tỉ mỉ, tinh vi.
“Cho dù bọn họ có trở lại thì em vẫn phải đánh một trận chiến gian nan nữa.” Nghĩ đến tính khí của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành có thể đoán được những ngày sắp đến, mình sẽ không thể nào có kết cục tốt.
“Chỉ cần chân thành có thể giải quyết được tất cả.”
Vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười đầy bí ẩn.
Mười giờ sáng, Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành đã đến sân bay, sớm biết Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan đáp chuyến bay nào, nên bọn họ đã đến sớm trước nửa tiếng.
“Trì Chi Hành, cậu cứ phải đi tới đi lui như vậy sao? Cho dù máy bay không delay, cũng phải nửa tiếng tiếng mới đến.”
Thấy ánh mắt mình cứ nhìn qua nhìn lại theo Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy đặt tài liệu trong tay xuống, gương mặt sắc sảo góc cạnh đẹp trai của anh nở một nụ cười giễu cợt.
“Em căng thẳng.” Trì Chi Hành xấu hổ nói.
Mặc Trì Úy lắc đầu.
“Chỉ lúc đối diện với Cố Nhiễm Nhiễm, cậu mới phản ứng như vậy, Trì Chi Hnhà, cả đời này coi như cậu đã bị người phụ nữ này thao túng rồi.”
Sau khi Trì Chi Hành nghe thấy những lời này, lập tức ngồi xuống trước mặt Mặc Trì Úy.
“Anh Tư, bây giờ anh thật sự đã quên đi hết mọi thù hận với Đường Tâm Nhan rồi sao, có thể bắt đầu lại không?” Trì Chi Hành nghiêm túc hỏi.
Mặc Trì Úy nhíu mày.
“Cậu nói xem?” Câu nói có chút lấp lửng khiến Trì Chi Hành ngạc nhiên.
Nửa tiếng sau, Trì Chi Hành chạy ra khỏi phòng VIP trước.
Khi anh nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang kéo vali, cười với Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
“Anh Tư, bọn họ về rồi.”
Vẻ mặt Trì Chi Hành rất hưng phấn.
“Tôi thấy rồi.”
Mặc Trì Úy nói xong, liền đi thẳng về phía người phụ nữ của mình.
“Sao các cô lại quay về rồi?” Thấy Trì Chi Hành và Mặc Trì Úy đi về phía mình, Đường Tâm Nhan giật mình.
Cố Nhiễm Nhiễm hoàn toàn không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của hai người này.
“Lúc tôi gọi cho hãng hàng không đặt vé, đã nghĩ đến, bọn họ sẽ lập tức biết được thông tin chuyến bay của chúng ta.” Cố Nhiễm Nhiễm nhàn nhạt nói.
Chương 566: Trừ việc ly hôn ra, chuyện gì cũng có thể nói được.
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm bình tĩnh, khoảng thời gian đi du lịch khiến tâm trạng của cô đã bình phục rất nhiều, nhưng cũng không khoảng thời gian đi du lịch đó đã khiến cảm giác muốn giết chết trái tim của Trì Chi Hành cũng từ từ biến mất.
“Bà xã, đi chơi thế nào?”
Mặc Trì Úy đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nở một nụ cười ấm áp.
Bà xã? Mình vô cớ bỏ đi hơn nửa tháng vậy mà anh ấy vẫn bình tĩnh gọi mình là bà xã? Không phải anh ấy bị bệnh lên cơn rồi đấy chứ?
Đường Tâm Nhan theo quán tính đưa tay đặt lên trên trán Mặc Trì Úy.
Không sốt?
Không có bất kỳ nhiệt độ khác thường nào, điều này càng khiến Đường Tâm Nhan nghi ngờ hơn.
“Về nhà thôi nào.” Mặc Trì Úy trực tiếp xách vali cho Đường Tâm Nhan, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô.
Trời má ơi, hôm nay có “mưa máu” hả? Mặc Trì Úy rất bình tĩnh khiến Đường Tâm Nhan lòng đầy lo lắng.
“Đừng nhìn nữa, Cố Nhiễm Nhiễm đã bị Trì Chi Hành bắt đi rồi.” Thấy người con gái nhỏ nhắn của mình ngó đông ngó tây, Mặc Trì Úy nói thẳng ra.
Bị Trì Chi Hành bắt đi? Chuyện xảy ra lúc nào vậy? Sao mình lại không chú ý đến?
“Toàn bộ sự chú ý của em đều nhìn về chồng em hết rồi, cho nên mới không nhìn thấy điều kỳ lạ.”
Dường như Mặc Trì Úy có thể nhìn thấy được Đường Tâm Nhan, không nhanh không chậm, cất lên một giọng nói đầy trầm thấp như một loại rượu đã được ủ ngàn năm, nồng nàn hương vị quyến rũ mê hoặc lòng người.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, cô không từ chối lời đề nghị để Mặc Trì Úy đưa mình về nhà, dù sao mình cũng đã đi nửa tháng, chưa được nhìn thấy con trai bé bỏng của mình.
Trên đường vè nhà, Đường Tâm Nhan vẫn không hề nói một lời nào, bầu không khi trong xe vô cũng kỳ dị.
Xe dừng lại trước sân của biệt thự, Đường Tâm Nhan lập tức nhảy xuống xe, đi thẳng vào phòng khách.
“Mợ chủ, cô về rồi.” Thấy Đường Tâm Nhan, người giúp việc cực kỳ vui, Đường Tâm Nhan chưa kịp chào hỏi với bọn họ, đã lập tức chạy lên phòng của con trai ngay.
Mặc dù mới nửa tháng chưa gặp con nhưng đứa bé đã thay đổi rồi, điều này khiến Đường Tâm Nhan rất kinh ngạc, nửa tháng ngắn ngủi, mà con đã thay đổi lớn thế này rồi.
Đường Tâm Nhan đến bến giường, nhẹ nhàng kéo lấy bàn tay đang không ngưng vẻ vẫy trong không trung, ấm áp hôn lên má con trai mấy cái.
Cho đến khi con trai ngủ say rồi, Đường Tâm Nhan mới nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Trở về phòng của cô, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Mặc Trì Uý.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Đường Tâm Nhan đến trước mặt Mặc Trì Úy, nghiêm túc nói, mặc dù chủ có mấy từ ngắn gọn nhưng lại khiến cô cực kỳ đau lòng.
“Ly hôn?” Mặc Trì Úy đứng dậy, góc cạnh khuôn mặt cực kỳ đẹp trai ấy lại xuất hiện lên vài tia lạnh lùng không hề ấm áp.
Mặc Trì Úy đứng dậy, dùng đôi tay thô ráp nắm lấy cằm của Đường Tâm Nhan.
“Vợ à, anh có thể dung túng cho tính cách của em, cũng có thể bỏ qua việc em đi du lịch nghĩ dường mà không cần em nói cho anh biết, nhưng đừng tùy tiện khiêu khích đến giới hạn của anh, anh không phải là một người đàn ông kiên nhẫn.”
Đôi mắt sâu như biển cả của Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắc em mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Mặc Trì Úy nói xong câu này liền rời khỏi phòng.
Mười mấy tiếng ngồi máy bay, khiến Đường Tâm Nhan thật sự mệt mỏi, cho nên tạm thời cô không muốn nghĩ cách đuổi theo Mặc Trì Úy.
Nhớ đế Cố Nhiễm Nhiễm đã bị Trì Chi Hành đưa đi, Đường Tâm Nhan hơi lo lắng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.
Chuông điện thoại vang lên hai tiếng, bên tai đã Đường Tâm Nhan đã nghe thấy tiếng của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, cô không sao chứ?” Đường Tâm Nhan dè dặt hỏi.
Tiếng thở gấp vang lên từ đầu dây bên kia.
“Tôi không sao, Tâm Nhan tôi sẽ liên lạc lại với cô sau, bây giờ không tiện nói chuyện lắm, cúp máy trước nhé.” Không đợi Đường Tâm Nhan có bất kỳ hồi đáp nào Cố Nhiễm Nhiễm đã cúp máy.
Biết Cố Nhiễm Nhiễm sẽ tự giải quyết chuyện của mình, Đường Tâm Nhan vào phòng vệ sinh chuẩn bị nước nóng để đi tắm.
Điều cô không ngờ đến, đó là nước nóng đã pha sẵn, hơn nữa là thoang thoảng lên một mùi hương rất tươi mát, Đường Tâm Nhan có thể chắc chắn rằng đây tinh dầu này có thẻ làm giảm bớt sự mệt mỏi bên trong cơ thể.
Anh ấy pha sẵn nước sao?
Vừa mới nghĩ đến trong phòng chỉ có một mình Mặc Trì Úy, không có người giúp việc, Đường Tâm Nhan có chút khó có thể tưởng tượng được, thế mà anh ấy lại chủ động đi pha nước nóng cho mình tắm.
Quên đi, vẫn nên tắm sữa sạch sẽ trước đã?
Một tiếng sau, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng.
“Mợ chru, có muốn ăn chút trái cây không?” Người giúp iệc gõ cửa phòng, nhẹ nhàng hỏi.
Đường Tâm Nhan mở cửa ra.
“Thím Vương, gần đây trong nhà có người phụ nữ nào khác của anh ấy đến không?” Đường Tâm Nhan nhận lấy trái cây trong tay thím Vương, lúc thím định xoay người rời đi, cô đã nhỏ tiếng hỏi.
Có một cô gái đến đây tên là u Dương Thần Nhi, đến cùng với cậu chủ, hình như là khách hàng làm ăn ở công ty của cậu chủ.” Thím Vương suy nghĩ một láy, rồi mới nói chuyện này cho Đường Tâm Nhan nghe.
u Dương Thần Nhi? Khách hàng? Chắc không phải là người phụ nữ có mùi nước hoa đó chứ?
Một biểu cảm phức tạp xẹt qua đôi mắt trong veo của Đường Tâm Nhan.
“Cô ta có ở lại qua đêm không?”
Thím Vương gật đầu.
“Ngày hôm đó lúc cô ấy đến đã muộn lắm rồi, hơn nữa mưa còn rất to, cho nên cậu chủ đã sắp xếp cho cô ấy nghỉ ngơi ở phòng dành cho khách.”
Nghe thím Vương nói câu này, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy nhói đau.
“Không có việc gì nữa, thím đi làm việc đi.”
Đường Tâm Nhan bê lấy trái cây, đi vào phòng.
Rõ ràng mình thích anh trái cây, nhưng bây giờ cô lại hề có chút khẩu vị nào cả, sau khi đặt đĩa trái cây lên bàn, Đường Tâm Nhan đi đến bên cửa sổ.
Hiện lên trước mắt cô là hình ảnh Mặc Trì Úy dìu người phụ nữ đó lên xe, còn người phụ nữ đó là khoác trên người áo sơ mi của anh.
Rốt cuộc là khách hàng gì, người phụ nữ đó còn được anh cho phép đến biệt hự? Hơn nữa còn nghỉ lại trong nhà?
Mặc Trì Úy, không phải anh đã từng nói, sẽ hết tất cả những hận thù, bắt đầu lại từ đầu với em sao? Lẽ nào lời hứa hẹn đó của anh chỉ là nói suông thôi hả?
Rốt cuộc Đường Tâm Nhan tôi trong lòng anh có vị trí như thế nào? Chỉ là công cụ giúp anh sinh con thôi sao?
Đường Tâm Nhan càng nghĩ càng đau lòng, hai hàng nước mắt như như ngọc quý chảy dài trên gò má cô.
Sáu giờ tối, Mặc Trì Úy về lại biệt thự rất đúng giờ.
“Mặc Trì Úy, em muốn noi chuyện với anh.”
Đường Tâm Nhan đợi cả một ngày trời, cuối cùng Mặc Trì Úy cũng đã về, cô lập tức đến trước mặt anh, nghiêm túc nói.
Mặc Trì Úy hít sâu một hơi.
“Được, nói đi, trừ việc ly hôn ra thì em có thể nói bất cứ chuyện gì, anh sẽ hầu em đến cùng.”
Mặc Trì Úy cởi áo vest ra, ném đại lên ghế sô pha, đôi mắt chợt lóe lên, nhìn Đường Tâm Nhan.
Chương 567: Điện thoại bị ngắt.
Ngoại trừ việc ly hôn ra, mình còn có thể nói với anh ấy chuyện gì? Chẳng lẽ hỏi thẳng anh ấy người phụ nữ kia là ai?
Đường Tâm Nhan thật sự rất muốn biết rõ, nhưng… nhưng cứ cho là hiểu hết rồi lại có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ có thể thay đổi chuyện anh không để người phụ nữ kia mặc áo sơ mi của anh sao?
Hỏi ra chỉ khiến mình thêm đau lòng, vậy thì cần gì phải hỏi nữa chứ?
“Ngoài trừ việc ly hôn ra, giữa anh và tôi hình như chẳng còn chuyện gì để nói cả.
Lại là ly hôn, người con gái bé nhỏ này nhất định phải dùng đến cách này để đối điện với mình sao?
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại, hai chữ “ly hôn”, lại một lần nữa thốt ra từ miệng của Đường Tâm Nhan, khiến gương mặt tuấn tú của anh hiện lên một chút khó chịu.
“Bà xã, em cố ý thách thức giới hạn chịu đựng của anh sao?” Mặc Trì Úy đứng dậy, giọng nói rất lạnh lùng vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Đưa ra đề nghị ly hôn là tự do của tôi, tôi đã quyết định rồi, cho nên… tôi muốn chuyển đi khỏi đây, về phần con trai, tôi không có khả năng nuôi dưỡng, tôi cũng sẽ không tranh giành quyền nuôi con với anh, nếu như… nếu như anh có lòng thương hại, hy vọng lúc tôi nhớ con anh có thể sắp xếp để tôi gặp thằng bé, nếu như anh không thể, tôi.. tôi hoàn toàn có thể tuân theo quy định của pháp luật.”
Lúc nói ra những lời này, Đường Tâm Nhan rất bình tĩnh chỉ là… chỉ là trong lòng lại nhói đau, chỉ cô mới có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau này.
“Nếu như em thật sự muốn ly hôn, anh có thểm bảo đam, cả đời này của em… đừng hòng nghĩ đến chuyện gặp con nữa, tự mình suy nghĩ cho kỹ đi,”
Mặc Trì Úy tức giận thật sự, sau khi nói xong câu đó, anh ngoảnh mặt bỏ về phòng không thèm quay đầu lại. Nhìn theo bóng lưng của Mặc Trì Úy, hàng lông mày thanh tú của cô nhíu chặt lại.
Đường Tâm Nhan cho rằng chỉ cần mình tạm thời ở lại trong biệt thự, thì cô nhất sẽ gặp Mặc Trì Úy, sau đó cùng nhau ngồi xuống nói về vấn đề này nhưng…
Nhưng điều khiến Đường Tâm Nhan không thể ngờ đến là chỉ trong thời gian có một tuần mà Mặc Trì Úy lại… không có lần nào về nhà cả.
Khi mình gọi cho anh ấy, lúc thì đang họp hoặc không tiện nghe điện thoại.
Gần đây công ty thực sự đã nhận được vài hợp đồng làm ăn lớn, nhưng liệu có bận đến nổi không thể nổi một cuộc điện thoại không?
Mặc Trì Úy, dang đanh trốn tránh em hay là anh đang bận việc khác?
Nghĩ rằng Mặc Trì Úy có thể đang ở cùng người phụ nữ kia, Đường Tâm Nhan lại nhấc máy gọi một lần nữa.
Khác với lúc trước, sau khi mình gọi điện, bên tại liền vang lên một giọng trầm ấm như rượu đã được ủ cả ngàn năm, nhưng lần này, chuông đồ một hồi lâu vẫn không ai nghe máy.
Chẵng lẽ đang họp thật sau? Nhưng một tiếng trước mình đã gọi rồi, Giản Thành đã khẳng định rằng cuộc họp sẽ kết thúc sau đúng một tiếng nữa.
Nếu như không phải đang họp thế thì đang làm gì?
Chắc khổng đang ở cùng… người phụ nữ kia chứ?
Lúc não đang chìm trong một mớ suy nghĩ, trái tim Đường Tâm Nhan lại run lên, một tia lo lắng xẹt qua khiến cô gọi lại lần nữa sau khi đã ngắt máy.
Lần này, không lâu sau điện thoại có người nghe máy, giọng nói nồng ấm nghe như tiếng đàn violon vang lên.
“Anh… anh đang làm gì vậy?” Cuối cùng cũng nghe được giọng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hơi cuống cuồng, giọng điệu có chút khẩn trường khiến Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia phải nhíu chặt hàng lông mày kiếm lại.
Người con gái bé bỏng này nghĩ thông suốt rồi sao? Đã bắt đầu quan tâm đến mình rồi sao?
“Vừa mới họp xong, sao thế? Có chuyện gì?” Mặc Trì Úy cố gắng giữu cho giọng nói của mình được bình tĩnh, vì anh không muốn giây phút tiếp theo lại nghe thấy hai chữ “ly hôn”.
Vừa mới họp xong? Nói thật chứ? Không lừa mình chứ?
“Tôi… tôi muốn nói chuyện với anh.”
Đường Tâm Nhan còn chưa nói là chuyện gì thì giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại vang lên.
“An còn có rất nhiều tài liệu cần xử lý, tạm thời không có thời gian, để sau hẳn nói đi.”
Mặc Trì Úy nói xong, liền cúp máy, dường như sợ rằng giây tiếp theo sẽ nghe thấy Đường Tâm Nhan yêu cầu đòi ly hôn.
Cứ như vậy mà ngắt máy sao? Trước sau bọn họ chỉ nói chuyện với nhau chưa quá hai câu.
Bên tai vang lên tiếng tút tút của điện thoại đã ngắt kết nối, vẻ mặt Đường Tâm Nhan bất lực.
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan còn muốn gọi lại, nhưng vừa nghĩ đến Mặc Trì Úy dứt khoát cúp máy như vậy, cô còn xóa bỏ hoàn toàn suy nghĩ đó.
Để điện thoại sang một bên, Đường Tâm nhan chìm vào trong suy nghĩ, mai cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, đi ra mởi cửa, lúc cô mở ra, nhìn thấy ngay cửa là Cố Nhiễm Nhiễm người mà cả một tuần rồi chưa thấy mặt, Đường Tâm Nhan rất kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc xong, cô vẫn vui vẻ đưa Cố Nhiễm Nhiễm vào phòng.
“Cô… cô gần đây thế nào rồi? Hiểu lầm đã được giải quyết chưa?”
Đường Tâm Nhan pha một tách cà phê đưa đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó thận trọng hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm uống một ngụm cà phê, sau đó mới đặt ly xuống bàn.
“Tôi… đã bán mình rồi.”
Đột nhiên Cố Nhiễm Nhiễm lên tiếng nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bán… bán rồi? Đây là ý gì?
Đường Tâm Nhan ngơ ngác nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm cong khóe đôi đỏ mọng lên.
“Tôi đã bán mình cho Trì Chi Hành rồi, tám mươi triệu nhân dân tệ, một cái giá không tồi.” Cố Nhiễm Nhiễm châm chọc nói.
Nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
“Nhiễm Nhiễm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giữa cô và Trì Chi Hành rốt cuộc đã có hiểu lầm gì thế? Không phải cô đã từng nói, trên thế giới nyaf, không có hiểu lầm nào không thể giải quyết rõ ràng sao? Cô có thể…”
Đường Tâm Nhan chân thành khuyên bảo Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Cố Nhiễm Nhiễm cắt ngang.
“Tôi tự mình thành một công ty môi giới, cô… có muốn điều hành cùng tôi không?”
Đột nhiên Cố Nhiễm Nhiễm đưa ra một lời đề nghĩ, khiến Đường Tâm Nhan khó hiểu, mới đầu cô còn tưởng Cố Nhiễm Nhiễm nói đùa, thế nhưng… thế nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Cố Nhiễm Nhiễm, cô mới chắc chắn đây không phải là chuyện đùa.
“Tôi đã bán mình cho Trì Chi Hành, đổi lấy tám mươi triệu nhân dân tệ, trong vòng một tuần tôi đã đăng ký một công ty và ký hợp đồng với một vài người mẫu nhỏ mới ra mắt trong làng giải trí. Nhưng tôi cần một người có kỹ thuật cứng, khả năng diễn xuất tuyệt với ở bên cạnh, Tâm Nhan, cô.. có thể suy nghĩ thử được không, có muốn… quay trở lại giới giải trí không.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
Quay trở lại giới giải trí?
Nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan sửng sốt, lúc trước mình đã lăn lộn trong giới giải trí biết bao nhiêu năm, các loại người cũng đã từng gặp qua rất nhiều, nhưng từ khi…
“Tôi đã lâu không chụp choẹt, cô chắc chắn tôi còn có thể chứ? Nói thẳng ra là tôi… không có lòng tin, thứ nhất là về vóc dáng, tôi không có bất kỳ tự tin nào cả.”
Đường Tâm Nhan liếc nhìn vóc dáng của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, từ sau khi sinh con dường như mình không hề tiến hành chế độ giảm cân nào.
“Vóc dáng của cô cứ dùy trì như vậy rất tốt, chỉ cần cô luyện thập thêm dưới sự giúp đỡ của người có chuyên môn, tôi tin tằng không lâu cô nhất định sẽ lấy lại được vóc dáng như xưa, và tôi cũng chưa bao giờ nghi ngờ về diễn xuất của cô, đương nhiên, cô có thể suy nghĩ, tôi sẽ không ép, dù sao bây giờ cô cũng không một mình, hiện tại cô là người phụ nữ của Mặc Trì Úy.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói với nụ cười trên môi.
Chương 568: Tôi muốn bắt đầu lại.
Mình thật sự có thể bước vào giới giải trí lần nữa sao? Thật sự có thể sao?
Cố Nhiễm Nhiễm khuyên nhủ, khiến Đường Tâm Nhan thật sự rất do dự.
“Cô có thể suy nghĩ, tôi sẽ không ép, dù sao bây giờ thân phận của chúng ta không giống nhau.”
Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan do dự, cố gắng nhẹ giọng nói.
“Cô thật sự quyết định muốn làm chơi một cú lớn?” Đường Tâm Nhan nghiêm túc nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười.
“Tiền để đăng ký công ty rồi đã dựa vào cơ thể mình để đổi lấy, Tâm Nhan, cô nghĩ là giả sao?” Cố Nhiễm Nhiễm tự giễu.
“Được, tôi đồng ý, cho tôi thời gian nửa tiếng, tôi phải lấy lại vóc dáng.”
Quyết định của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm thật sự rất ngạc nhiên, cô tưởng Đường Tâm Nhan sẽ từ chối mình, dù sao bây giờ cô ấy cũng đã là người phụ nữ của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy sẽ đồng ý để cô ấy quay lại showbiz sao?
Trong lòng Cố Nhiễm NHiễm đặt ra một câu hỏi lớn.
“Tôi cần phải nhân cơ hội này lấy lại tự tin của mình, tôi của bây giờ là một món đồ của Mặc Trì Úy, một lúc nào đó có thể sẽ bị người phụ nữ khác thay thế vị trí đó, cho nên tôi phải bắt đầu lại, Nhiễm Nhiễm, giúp tôi nhận vai diễn nhé.”
Đường Tâm Nhan nghiêm túc nói.
“Được, tôi sẽ để ý giúp cô, có kịch bản phù hợp tôi sẽ trao đổi với cô.”
Đường Tâm Nhan làm dấu OK, hai người lại nói chuyện về công ty, sau đó mới Cố NHiễm Nhiễm mới rời khỏi biệt thự.
Cố Nhiễm Nhiễm rời khỏi biệt thự, quay trở lại nơi chứa đầy sự phức tạp của bản thân.
“Nghe nói em mở công ty?”
Lúc Cố Nhiễm Nhiễm bước vào phòng khách nhìn thấy Trì Chi Hành ngồi trên ghế sô pha, giognj nói lạnh lùng lập tức vang lên.
Cố Nhiễm Nhiễm không nhanh không chậm thay giày, sau đó ngồi xuống trước mặt Trì Chi Hành, đôi mắt phượng sáng như sao, nhìn anh chằm chằm.
“Không sai, đúng là tôi muốn mở công ty quản lý, có điều cũng phải cảm ông chủ của tôi, cho tôi một khoản tiền lớn.”
Cố Nhiễm Nhiễm thản nhiên nói.
“Vì sao không bàn bạc với anh?” Trì Chi Hành đứng dậy, nhíu mày.
“Bàn bạc với anh?”
Cố Nhiễm Nhiễm khẽ nhếch đôi môi đỏ mỏng.
“Vì sao tôi phải bàn bạc với anh? Thưa anh Trì, hình như anh quên mất mối quan hệ của chúng ta hiện tại là ông chủ và bạn tình thôi, tôi có làm bất cứ chuyện gì không cần phải bàn bạc với anh, anh cũng không có tư cách nhúng tay vào bất cứ chuyện nào của tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói, cô sẽ mãi mãi không quên cảm giác khi tấm chi phiếu tám mươi triệu nhân dân tệ đập vào mặt mình.
“Nhiễm Nhiễm, anh… hành động ngày hôm đó của anh chỉ là vì muốn xin lỗi e, nhưng… nhưng em lại cứ khăng khăng bỏ đi, anh mới phải làm như vậy, em phải biết rằng, từ trước đến giờ anh chưa từng có ý xem thường em.”
Trì Chi Hành vội vàng giải thích, anh thật sự không biết vì sao giữa mình và Trì Chi Hành lại đến mức như thế này.
Cố Nhiễm Nhiễm hừ lạnh một tiếng.
“Tôi không quan tâm đến hành động của anh, bây giờ việc tôi cần làm là bất cứ lúc nào cũng có thể cởi đồ nằm trên giường của anh, mặc cho anh… muốn làm gì thì làm.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói xong, liền đi thẳng lên lầu, không hề để ý đến sắc mặt đã thay đổi rõ rệt của Trì Chi Hành.
Cố Nhiễm Nhiễm bỏ đi, khiến hàng lông mày của Trì Chi Hành càng nhíu chặt lại, đôi mắt tối sầm lại hiện lên một tia phức tạp.
…
Sau khi Cố Nhiễm đi, Đường Tâm Nhan đã lợi dụng những mối quan hệ ban đầu của mình, tìm một huấn luyệ viên cá nhân.
Nửa tiếng sau, huấn luyện cá nhân đến biệt thự.
Theo như thân hình của cô, huấn luyện viên tiến hành lên kế hoạch chi tiết, một hạng mục đều nhắm vào tình trạng cơ thể của Đường Tâm Nhan.
Mỗi ngày, huấn luyện viên cá nhân sẽ đến biệt thự khoảng một tiếng, lúc còn lại, Đường Tâm Nhan sẽ tự mình luyện tập theo bài mà huấn luyện viên đã sắp xếp.
Chỉ một tuần ngắn ngủi, cơ thể Đường Tâm Nhan đã hồi phục được rất nhiều, khi chắc chắn cân nặng của cơ thể mình đã trở lại trong vòng năm mươi cân, Đường Tâm Nhan hưng phấn nhảy cẫng lên.
Cô liền đem tin tốt này báo với Cố Nhiễm Nhiễm.
Điều khiến Đường Tâm Nhan không ngờ đến cũng lúc đó Cố Nhiễm Nhiễm cũng mang đến một tin vui cho mình.
“Tìm được vai diễn rồi? Cô… chắc chứ?”
Đường Tâm Nhan kinh ngạc, dù sao bây giờ có thể là thị trường của người mới, mình đã kết hôn rồi, bây giờ lại sinh con nữa, mình đã rút khỏi showbiz một thời gian, muốn có được một vai diễn thích hợp vẫn rát khó coi.
“Đương nhiên là chắc chắn, bây giờ rãnh không? Đưa cô gặp biên kịch và nam chính?”
Cố Nhiễm Nhiễm lên tiếng hỏi.
Đường Tâm Nhân xem thời gian, nghĩ đến con trai vừa mới ngủ không bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không tỉnh lại.
“Được, một tiếng sau, tôi đến tìm cô.”
Hai người hẹn thời gian địa điểm xong, Đường Tâm Nhan liền xông vào phòng nắm.
Cô nàng không thích phô trương quá đà nên đã cố tình chọn một chiếc váy màu trắng xanh dài đến đầu gối, tôn lên đôi chân thon dài của cô một cách hoàn hảo.
Dưới lớp áo sơ mi xanh, làn da vốn dĩ đã trắng như tuyết càng thêm kiều diễm, mịn màng.
Để đôi chân dài càng thêm nuột nà, Đường Tâm Nhan chọn chọn một đôi giày cao gót cùng màu.
“Mợ chủ, cô… xinh quá?”
Lúc Đường Tâm Nhan đã dày công ăn mặc, trang điểm nhưng thế này đi xuống lầu, người giúp việc rất ngạc nhien, lâu lắm rồi bọn họ chưa thấy cô xinh đẹp như thế này, mợ chủ tốn nhiều công sức để trang điểm như thế này.
“Cảm ơn, tôi ra ngoài một lát, tôi về sau, không cần chờ cơm tối tôi đâu.”
Đường Tâm Nhan điềm đạm nói, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự.
Trong khoảng thời gian này, Mặc Trì Úy vẫn không về biệt thự, ngay cả Đường Tâm Nhan cũng không biết rốt cuộc anh ấy đang bận cái gì.
May mắn là thời giàn này, Đường Tâm Nhan vẫn luôn bận tập luyện cơ thể và lấy lại vóc dáng mới cho mình, cho nên cũng không gọi điện cho anh.
Mười phút sau, Đường Tâm Nhan đến nhà hàng mà Cố Nhiễm Nhiễm đã hẹn.
Đường Tâm Nhan đã từng làm việc với biên kịch của vở diễn này, cho nên đối với năng lực của biên kịch này, Đường Tâm Nhan hoàn toàn không hề có chút nghi ngờ nào cả.
“Nam chính đâu? Là ai thế?”
Sau khoảng gần một tiếng nói chuyện với biên kịch, nhưng mãi vẫn không thấy Cố Nhiễm Nhiễm nhắc đến nam chính, điều này khiến Đường Tâm Nhan hơi ngờ vực.
“Sắp đến.” Gương mặt thanh tú của của Cố Nhiễm Nhiễm nở một nụ cười bí hiểm.
Vì biên kịch còn có chuyện khác nên nán lại thêm một lúc nữa, sau đó lại chủ động rời đi trước.
“Nam chính đến rồi.” Biên kịch vừa mới đi được khoảng nửa tiếng sau, Cô Nhiễm Nhiễm lên tiếng, giọng nói trong veo, mang theo chút ma mị.
Nam chính đến rồi? Nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan theo quán tính ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đi đến, người đàn ông này đeo kính, khiến cô không khỏi tò mò.
Chương 569: Gặp nhau trong nhà hàng, nhưng không có bất kỳ lời nào.
Phường Cừ?
Khi người đàn ông này đến trước mặt bọn họ, tháo kính râm ra, Đường Tâm Nhan mới vô cùng kinh ngạc.
Đôi mắt sáng lên, nhìn người đứng bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm.
“Anh… Anh chắc anh không phải là nam chính chứ?”
Đường Tâm Nhan hoàn toàn bất ngờ hỏi Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm dang hai tay.”Không sai, là anh ấy, chủ đầu từ rất hài lòng với nam chính, cho nên… cho nên…”
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười nói.
“Sao thế? Không thích tôi làm nam chính sao? Mặc dù chúng ta đã lâu không làm việc với nhau, nhưng tôi có thể khẳng định với cô rằng kỹ năng diễn xuất của tôi không hề thụt lùi.”
Phượng Cừ ngồi đối diện với hai người, nửa đùa nửa thật nói.
“Kỹ năng diễn xuất của anh đầy trên mạng, tôi biết rất rõ.”
Phường Cừ là đối tượng hợp tác của mình, Đường Tâm Nhan thật sự vô cùng vui vẻ và quen thuộc với người bạn diễn này, bớt đi khó khăn, điều này càng khiến quá trình làm việc của cô sau này có thể càng vui vẻ, tự do hơn.
“Tâm Nhan, cô có chắc lần comeback này sẽ không khó khăn gì chứ? Dù sao thì người đàn ông của cô, có thể… không phải là một người đàn ông bình thường.”
Phượng Cừ mở miệng hỏi, vấn đề mà anh đặt ra cũng là tiếng lòng của Cố Nhiễm Nhiễm.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Tôi chỉ muốn lấy lại tự tin của mình, cho nên đây là cơ hội rất tối, về chuyện anh ấy có đồng ý hay không, sẽ không thể nào thay đổi được quyết định của tôi, Nhiễm Nhiễm, cô có thể mang hợp đồng ra.”
Mặc dù là chị em với nhau nhưng vẫn nên làm theo trình tự, Đường Tâm Nhan cũng không hề xem nhẹ.
“Cô chắc chắn có thể đối phó với người đàn ông của cô chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm hỏi lại một lần nữa, mặc dù cô rất muốn Đường Tâm Nhan giúp mình quay trở lại công việc, nhưng… cũng không hy vọng vì chuyện của mình mà khiến vợ chồng của họ xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào.
“Yên tâm đi, bây giờ anh ấy không có thời gian để ý đến tôi, có lẽ lúc này đã có người bên cạnh anh ấy.” Lúc nhắc đến Mặc Trì Úy, giọng điệu của Đường Tâm Nhan có chút u ám.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, về chuyện hợp đồng, chúng tôi cũng không vội.”
Cố Nhiễm Nhiễm cũng không vội lấy hợp đồng ra, mà chỉ cười cười rồi nói.
“Phượng Cừ, anh đang nhìn gì thế?” Phát hiện ra Phượng Cừ từ nãy đến giờ cứ cười cười nói nói, bây giờ chỉ nhìn về một hướng, khiến Cố Nhiễm Nhiễm có chút ngạc nhiên.
“Tâm Nhan, rắc rối… rắc rối của cô đây.”
Phượng Cừ nói.
Nhìn theo hướng của Phượng Cừ, Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy đang bước vào nhà hàng.
“Người đàn ông của cô vẫn đẹp trai như cũ, sức quyến rũ này nếu để anh ấy vào showbiz thì người đàn ông như tôi chắc chắn không đùa được đâu.”
Phường Cừ nói.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng, sau nhiều ngày không gặp lại thấy Mặc Trì Úy ở đây.
Hình như Mặc Trì Úy không thấy bọn họ, đi thẳng đến bàn đã đặt, nhân viên của nhà hàng lập tức đến trước mặt anh, nở một nụ cười kính cẩn.
Cả người đều cho rằng, chắc chắn Mặc Trì Úy sẽ đén bàn đặt, nhưng không ngờ anh lại để biển đặt bàn của mình ở bàn đối diện của mình.
Chẳng lẽ còn có người nào khác nữa sao?
Hành động này của Mặc Trì Úy, khiến cả người đều có cùng một suy nghĩ.
“Người đàn ông của cô chắc sẽ không tính cho cô bất ngờ đấy chứ, lát nữa sẽ gọi điện cho cô đó?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi trước mặt Đường Tâm Nhan, không hỏi tò mò nói.
Không phải chứ? Anh ấy định gọi cho mình sao?
Theo quán tính Đường Tâm nhan nhìn vào điện thoại để trên bàn, thế nhưng… thế nhưng đợi một lúc lâu rồi mà điện thoại vẫn không reo lên.
Ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm về phía Mặc Trì Úy, cho nên bọn họ thấy rất rõ, khoảng mười phút sau, một người phụ nữ khoác lên mình chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân đang ngồi đối diện với Mặc Trì Úy.
“Người phụ nữ đó là ai?” Cố Nhiễm Nhiễm cau mày, không ngờ rằng Mặc Trì Úy ại có hẹn với con gái.
Nhìn thấy người phụ nữ đó, trái tim Đường Tâm Nhan dường như lập tức rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục.
Lại là người phụ nữ đó, người phụ nữ đang mặc áo sơ mi của anh ấy.
Xem ra gần đây bọn họ vẫn luôn liên lạc với nhau, có lẽ mình có thể… bỏ cuộc được rồi.
“Nhiễm Nhiễm, đưa hợp đồng cho tôi.”
Đường Tâm Nhan nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, đối mắt phượng sáng lên đầy vẻ kiên định, khiến, sự kiên định mà Cố Nhiễm Nhiễm không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi giúp cô hỏi rõ rnagf.”
Cố Nhiễm Nhiễm đứng dậy, xông về phía Mặc Trì Úy.
“Không cần.” Đường Tâm Nhan ôm lấy Cố Nhiễm Nhiễm, sống chết không cho cô đi qua.
“Tâm Nhan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đối diện với sự quan tâm thăm hỏi của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan nhếch đôi môi đỏ mỏng đầy gợi cảm của mình lên.
“Nhiễm Nhiễm, bây giờ cô xông đến chất vấn anh ấy, sẽ chỉ càng làm tôi thêm xấu hổ, nếu như cô còn xem tôi là chị em, thì đưa hợp đồng cho tôi, tôi.. tôi muốn bắt đầu lại.”
Sự kiên trì của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm không còn cách nào khác, chỉ đành lấy hợp đồng ra để trước mặ Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan không hề xem nội dung mà đặt bút ký tên, lúc đặt bút xuống Đường Tâm Nhan mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chúng tôi đi nào.”
Đường Tâm Nhan ký vào hợp đồng để trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm, nhàn nhạt nói.
“Được.
Cố Nhiễm Nhiễm và Phượng Cự hiểu rất rõ lúc này Đường Tâm Nhan rất đau lòng, cho nên không hề chần chừ, lập tức thanh toán rời khỏi nhà hàng.
Vì Phượng Cừ vẫn còn chuyện để xử lý nên sau khi rơi khỏi nhà hàng liền chia tay với Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm.
“Muốn tôi đưa về không?” Thấy ánh mắt của Đường Tâm Nhan cú hướng về cửa sổ cửa nhà, Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi lo lắng..
“Tâm Nhan, đi dạo với tôi đi, tôi muốn mua một ít đồ.”
Không Đường Tâm Nhan về nhà, Cố Nhan Nhan đi bên cạnh năn nỉ.
“OK, sếp.”
Cố Nhiễm Nhiễm thân thiết ôm lấy cánh tay Đường Tâm Nhan vui vẻ đi về phía siêu thị.
“Cái này thế nào?” Đường Tâm Nhan đến khu quần áo nữ, ngay lập tức thích một chiếc váy màu cam, trước đâu cô chưa bao giờ thử màu nổi như vậy.
“Không tồi.”
Cố Nhiễm Nhiễm là người rất thời trang, luôn có phong cách độc đáo riêng, cô liên lục chọn mấy bộ váy phiên bản giới hạn, buồn bực đặt vào tay Đường Tâm Nhan.
“Vào thử đi, tôi giúp cô xem.”
Cố Nhiễm Nhiễm hối cô, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Nhiều thế sao?” Thấy mấy bộ quần áo trên tay, Đường Tâm Nhan giật nảy mình.
“Đương nhiên, đây chỉ là một phần nhỏ trong lần comback này của cô.” Cố Nhiễm Nhiễm vừa nói vừa đẩy cô vào phòng thay đồ.
Đường Tâm Nhan phải thừa nhận rằng, mắt thẩm mỹ của Cố Nhiễm Nhiễm rất xuất sắc, mỗi bộ đồ mà cô chọn dường như đều được thiết kế dành riêng cho cô, tôn lên vóng dáng đầy tự hào của cô.
“Tiếng gì thế? Sao ồn quá vậy?”
Đường Tâm Nhan đang thay đồ, đột nhiên bên ngoài lại ồn ào, cô nhíu chặt mày.
Nhân viên đang giúp cô thử đồ, bước ra khỏi phòng, không tốn nhiều công sức quay trở lại bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Bạn của cô cãi nhau với một người phụ nữ bên ngoài.”
Cô nhân viên nói.
Chương 570: Không khoan nhượng
Nhiễm Nhiễm cãi nhau với người khác? Việc này không thể nào? Mặc dù bình thường tính khí của cô rất nóng nảy, thế nhưng nếu không phải xảy ra chuyện gì quan trọng gì cô ấy sẽ không tức giận.
Đường Tâm Nhan không kịp thay chiếc váy dài ra đã vội vàng chạy ra khỏi phòng thay đồ.
“Nhiễm Nhiễm…”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nhiễm Nhiễm, chắc chắn cô không bị chỗ nào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng là cá mè một lứa.”
Nghe thấy giọng điệu chế nhạo quen thuộc này, Đường Tâm Nhan nhíu mày.
“Tâm Nhan, nếu như người phụ này không có quan hệ huyết thống với cô thì chắc chắn tôi đã đá bà cô này ra ngoài rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm chưa nguôi cơn giận nói.
Đường Tâm Nhan quay người lại, đối diện với sự chế nhạo trên khuôn mặt của Đường Vũ Nhu, cô chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Đường Vũ Nhu, tất cả quần áo trong cửa hàng này đều là hàng limited, cô chắc chắn cô… mua nổi sao?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh chế nhạo.
“Cô…” Nghe Đường Tâm Nhan nói câu này, Đưỡng Vũ Nhu tức đến đỏ mặt.”Cô đừng có mà nói bậy, Thần yêu tôi như thế, chỉ cần tôi thích đồ nào ánh đều sẽ mua hết cho tôi.”
Đường Vũ Nhu vênh váo nói, nhìn vào đôi mắt của Đường Tâm Nhan, hiện lên một tia khiêu khích.
Đường Tâm Nhan cong khóe môi đỏ mọng gợi cảm mình lên cười kinh.
“Bây giờ công ty của anh ta đang đối mặt với tình cảnh nước sôi lửa bỏng, tôi thật muốn biết anh ta lấy cái gì mà để thỏa mãn cô? Đường Vũ Nhu, lần sau có nói những lời này phiền cô hãy suy nghĩ về túi tiền của mình một chút, nếu không sẽ rất mất mặt đó.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong liền kéo Cố Nhiễm Nhiễm sang một bên.
“Tôi muốn bộ quần áo trên người cô ta, mau gói lại cho tôi.” Đường Vũ Nhu không muốn chịu thua, cô ta chỉ lên chiếc váy dài màu cam trên người Đường Tâm Nhan rồi nói với nhân viên đang đứng bên cạnh.
“Thưa cô, toàn bộ quần áo ở cửa hàng đều là hàng thiết kế nên chỉ có một cái, hơn nữa size đó cũng không vừa với cô, cô có muốn chọn kiểu khác được không ạ?”
Nhân viên nở một nụ cười thân thiện nói.
“Không, tôi muốn bộ đồ trên người cô ta.”
Trước sự cố chấp của Đường Vũ Nhu, nhân viên tỏ vẻ bất lực, chỉ đành đi về phía Đường Tâm Nhan nói.
“Cô ấy muốn bộ trên người tôi?”
Đường Tâm Nhan hỏi lại xác nhận.
Nhân viên gật đầu.
“Chỉ định bộ quần áo trên người cô, nếu như cô muốn lấy món này, cũng không thành vấn đề, chúng tôi sẽ giải thích với cô kia ạ.” Nhân viên cũng khó xử nói.
“Không, không cần giải thích, bây giờ tôi đi đổi cái khác.”
Sau khi Đường Tâm Nhan đọc qua nhãn hiệu của chiếc váy thì đi thẳng vào phòng thay đồ, thay bộ váy dài màu cam đó ra đưa cho nhân viên.
Thấy nhân viên đang gói chiếc váy dài kia lại, đưa đến trước mặt mình, vẻ mặt Đường Vũ Nhu hiện lên một nụ cười đắc ý.
“Đường Tâm Nhan, chỉ cần tôi nhìn trúng thứ gì thì cô… cả đời này đừng hòng có được.”
Đường Vũ nhu hả hê nói.
Đôi mắt sáng như sao của Đường Tâm Nhan hơi nheo lại, đáy mắt xẹt qua một tia gian xảo.
“Thưa cô, tổng cộng mười hai vạn tám nghìn tệ, cô trả tiền mặt hay là quẹt thẻ ạ?”
Nhân viên hỏi nhỏ.
“Cái gì mười hai vạn tám nghìn tệ?” Nghe thấy con số này, Đường Vũ Nhu đã thốt ra một tiếng, cô không ngờ rằng, chiếc váy trông vô cùng đơn giản như thế, vậy mà lại… lại nhiều tiền như thế? Nhớ lại trong túi chỉ còn lại mấy tờ trăm tệ, cô không khỏi hối hận vì sự bồng bột vừa nảy của mình.
“Vâng ạ, tổng cộng mười hai vạn tám nghìn tệ, đây là giá đã chiết khẩu ạ.”
Một nụ cười mỉa mai thoáng qua đôi môi đỏ mọng mỏng manh của Đường Tâm Nhan.