• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Bà Mặc





Vợ của bác sĩ James từng là cô gái đẹp nhất làng này, cô ấy bị một kẻ từng bị bác sĩ James từ chối giết hại trên đường về làng.


Hung thủ đã cướp mất chiếc nhẫn cưới của cô ấy, chiếc nhẫn Hồng Ngọc.


Chiếc nhẫn từng được James giành được trong buổi đấu giá và tặng cho người vợ yêu quý của mình, cô ấy rất thích nó. James nói với Phó Tư Thần rằng nếu tìm được chiếc nhẫn, anh ta có thể rời làng đến phẫu thuật cho mẹ của Đường Tâm Nhan.


Chỉ là chiếc nhẫn bị người ta bán ở chợ đen, rơi vào tay một đại ca có tiếng ở Ma Cao.


Đường Tâm Nhan cau mày: “Cũng chính là nói, muốn lấy được chiếc nhẫn là phải đi một chuyến đến Ma Cao.” Cho dù đi đến Ma Cao, để lấy được chiếc nhẫn từ tay tên đại ca đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.


Hai tay Đường Tâm Nhan ôm lấy đầu, cảm giác không có sức lực lan rộng từ ngực đến các chi.


Phó Tư Thần bước đến chỗ Đường Tâm Nhan vỗ vai cô: “Dù có khó khăn như thế nào, tôi đều sẽ giúp em. Tôi đã đặt hai vé máy bay đi Ma Cao, bây giờ chúng ta tranh thủ thời gian nhanh chóng đến sân bay!”


Đến Ma Cao, đã là buổi đêm rồi.


Cả Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần đều vô cùng mệt mỏi.


Phó Tư Thần đã đặt khách sạn xong xuôi, hai người cùng ngồi trong xe, im lặng đến bất thường.


Trên đường đến đây Phó Tư Thần biết được tên đại ca đó gọi là anh Bưu, thích đua xe mô tô. Tối mai trên đỉnh núi dốc và gồ ghề nhất sẽ được tổ chức một cuộc thi đua mô tô, nếu như thắng được cuộc thi đó thì có thể lấy được chiếc nhẫn quý giá trong tay anh ta.


Đến khách sạn, Đường Tâm Nhan vừa tắm xong bước ra ngoài thì điện thoại vang lên.


Nhìn thấy người chồng thân yêu của mình gọi tới, trái tim cô nhảy lên một nhịp.


Gần đây vì mẹ của mình mà cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đã nhiều ngày cô không liên lạc với Mặc Trì Uý rồi.


Sau khi nhấn nút trả lời, cô đưa điện thoại lên tai nghe.


“Bà Mặc, em đang ở đâu?”


Nghe thấy anh gọi cô là bà Mặc, mũi cô có chút cay cay, mắt hơi đỏ lên: “Tôi đang ở Ma Cao.”


“Ở cùng với Phó Tư Thần?” Giọng của người đàn ông ở đầu giây bên kia càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.


Đường Tâm Nhan không muốn giấu anh, hiện giờ tâm trạng không rõ của cô không được rõ ràng. Cô còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị anh cúp ngang. Nhìn màn hình mờ mịt, Đường Tâm Nhan sợ anh sẽ hiểu lầm cô và Phó Tư Thần như lần trước, thế là cô gửi tin nhắn cho anh.


“Tôi và anh ta đã là quá khứ rồi, anh đừng hiểu lầm.”


Gửi xong tin nhắn, năm phút, mười phút trôi qua,… cô vẫn không đợi được tin nhắn trả lời của anh. Bĩu môi, cô có chút bực bội ném điện thoại đi.


Không quan tâm thì không quan tâm, dù sao, cô cũng đã giải thích với anh rồi, tin hay không thì tùy!


Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy vào ngày thứ hai đó chính là cầm điện thoại lên xem thử xem Mặc Trì Uý có gửi tin nhắn trả lời không. Thấy không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ nào, trong người cô bỗng lan tỏa một loại cảm giác hụt hẫng.


Trời gần tối.


Con đường đèo dốc sáng rực và chật kín người.


Nhiều loại xe mô tô được trang bị chạy lên đỉnh núi, các cô gái đẹp xung quanh hò hét liên tục. Không khí xung quanh thổi đến có mùi của rượu làm xao động hormone, náo động hương vị.


Một con Buells đang đậu trên đường đua 1190, Agusta F4RR phong cách motogp, Chief gta phiên bản giới hạn… mỗi chiếc mô tô ở đây đều mắc tiền và sang trọng.


Tay đua mà Phó Tư Thần mời được lái một chiếc Ducati Panigale màu đỏ.


Trước khi thi đấu, mỗi tay đua đều phải ký vào giấy sinh tử. Nếu như trên đường đi rơi xuống vách đá, thì anh Bưu người tổ chức cuộc thi này không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.


Loại trò chơi cực đoan này, vừa thú vị lại vừa nguy hiểm.


Ngay trước khi cuộc đua bắt đầu, tiếng gầm thét chói tai của xe máy từ đó không xa.





Chương 172: Anh Mặc, đẹp trai quá!





Đường Tâm Nhan theo mọi người hướng mắt về phía chiếc mô tô đột ngột lao đến. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác da, đội mũ bảo hiểm không nhìn rõ dáng vẻ, xông lên với tốc độ cực nhanh.


Khi sắp đến đường đua, xe mô tô kết thúc một cách dứt khoát, rồi vững vàng dừng lại.


Nhìn thấy xe mô tô hạng nặng Street Glide đường nét trôi chảy, vẻ ngoài ngang ngược lạnh lùng khiến mọi người đều hét lên và cảm thán.


Tháo mũ bảo hiểm, một người đàn ông mặc quần áo da đen từ trên xe nhảy xuống.


Nhìn rõ mặt anh, mọi người lại rít lên hò hét, đặc biệt là những cô gái nóng bỏng ăn mặc hở hang mát mẻ, nếu như không phải có anh Bưu ngồi trấn giữ, đoán chừng đều không kiềm chế được mà bổ nhào về phía trước.


Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, thực sự đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc.


Sau khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy người từ xe mô tô bước xuống là Mặc Trì Úy, cả người cô đều đơ ra, ngu ngốc. Nhất thời cho rằng mình xuất hiện ảo giác.


Rõ ràng tối hôm qua còn không nghe điện thoại của cô, nhắn tin cũng không trả lời, cô còn tưởng là người đàn ông này sẽ không thèm quan tâm đến cô nữa, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây chứ?


Cô sững sờ nhìn anh, ồn ào, huyên náo xung quanh dường như đều không còn tồn tại nữa, trong mắt cô chỉ có mình anh.


Dưới ánh đèn đêm sáng rực, lông mày lưỡi mác của anh nghiêng nghiêng, con ngươi âm u sâu thẳm, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng.


Rõ ràng đứng ở bên đó không làm gì cả, nhưng khí chất trên người anh lại thật lạnh lùng, hấp dẫn, tất cả những thứ xung quanh, dường như đều làm nền cho bóng dáng anh.


Đường Tâm Nhan che miệng, ra sức chớp mắt rồi lại chớp mắt. Lại mở mắt ra, anh vẫn đứng thẳng lạnh lùng ở bên đó.


Hình như nhận ra ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay đầu lại, lướt qua vô số bóng người, liếc về hướng cô đang đứng nhìn qua. Rõ ràng cách vô số bóng người, nhưng anh lại chỉ cần liếc một cái đã tìm thấy cô.


Cô đứng bên cạnh Phó Tư Thần với vẻ mặt sửng sốt.


Mấy ngày không gặp, cô rõ ràng gầy đi không ít, đứng ở đó loạng choạng, như thể một cơn gió cũng sẽ thổi ngã được cô.


Đồng thời sự xuất hiện của Mặc Trì Úy còn làm một người kinh ngạc không ngừng, đó chính là Phó Tư Thần.


Sau cuộc họp báo, anh ta tìm người điều tra thân phận của Mặc Trì Úy nhưng chỉ tra ra bố mẹ nuôi của anh, còn thân phận thật của anh thì không tìm thấy.


Anh rốt cuộc đến từ đâu, anh ta cũng không rõ.


Tuy nhiên, người có thể trở thành chủ tịch Tập đoàn Hoàn Hải, thân phận chắc chắn không đơn giản.


Chỉ là anh ta không hiểu, một người thân phận không đơn giản sao lại có thể năm lần bảy lượt giúp Đường Tâm Nhan chứ.


Anh ta không tin dựa vào khả năng của Mặc Trì Úy, lại không điều tra ra Đường Tâm Nhan và anh ta đã kết hôn. Không ai sinh ra trong gia đình hào môn mà không để ý đến việc vợ mình kết hôn hai lần cả.


Phó Tư Thần nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cảm giác khủng hoảng đang lan tỏa mãnh liệt sâu trong lồng ngực.


Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đi đến bên anh Bưu chuẩn bị ký xác nhận cam kết sinh tử thì lảo đảo người rồi mau chóng chạy về phía anh.


Phó Tư Thần vô thức kéo cánh tay Đường Tâm Nhan lại nhưng cô thậm chí còn không nhìn anh ta lấy một cái, sau khi vung tay anh ta ra, cô lại chạy về phía Mặc Trì Úy.


“Đừng ký!” Đường Tâm Nhan túm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, kéo sang một bên, lắc đầu nguây nguẩy: “Anh đến đây làm gì? Ký cái đó sẽ nguy hiểm đến tính mạng của anh bất cứ lúc nào, anh lại không phải là tay đua chuyên nghiệp, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm!”


Mặc Trì Úy nhìn người con gái nhỏ bé lo lắng mà đôi mắt đỏ hoe, anh hơi nhướng mày: “Em lo lắng cho tôi?”


Đường Tâm Nhan cắn môi: “Tôi và anh mới nhận giấy chứng nhận kết hôn, tôi không muốn trở thành góa phụ sớm như vậy!”


Hình như anh không thích hai từ góa phụ, anh khẽ nhíu mày, giơ bàn tay to lớn lên, đỡ lấy khuôn mặt gầy của cô: “Yên tâm, chồng của em sẽ không chết sớm đâu.”


“Không được, anh không được tham gia cuộc thi này.” Nghĩ đến anh có thể gặp phải nguy hiểm trên đường đèo hiểm trở bất cứ lúc nào thì cô kinh hồn bạt vía, sợ hãi không ngừng.





Chương 173: Cô chủ động hôn anh





Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt lo lắng của cô, lồng ngực anh khẽ xúc động, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt cô: “Chiếc nhẫn đá hồng bảo đó, ông xã sẽ giúp em lấy.”


Nghe giọng điệu vừa tự tin vừa kiêu ngạo của anh, Đường Tâm Nhan lại không hề cảm thấy an tâm chút nào, ngược lại càng thêm lo lắng.


Anh chỉ là người làm ăn, lại không phải tay đua chuyên nghiệp, ký cam kết sinh tử có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.


Cô vốn dĩ nợ anh không ít ân tình, lần này nếu như anh gặp chuyện không may thì cô sẽ áy náy suốt cả đời.


Vẫn giữ chặt cánh tay của anh, cô lắc đầu kiên quyết không đồng ý: “Phó Tư Thần đã mời một tay đua chuyên nghiệp, người ta có kinh nghiệm, hay là anh không tham gia…”


Nghe thấy ba chữ Phó Tư Thần, khuôn mặt anh tuấn của anh lạnh lùng đi mấy phần. Đôi mắt đen lạnh băng nhìn cô chằm chằm: “Không cần anh ta giúp đỡ.”


Người đàn ông này…


Vào thời khắc sống chết này, anh vẫn mạnh mẽ như vậy.


Con đường núi tối nay diễn ra cuộc đua xe mới sửa cách đây không lâu, xung quanh đến lan can cũng không có, ngộ nhỡ bất cẩn, sẽ rơi xuống vách núi cao, thịt nát xương tan.


“Mặc Trì Úy, tôi biết anh muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thực sự không muốn anh đánh cược mạng sống của mình…” Đôi mi cong dài của cô rung rung, nhìn thấy lớp sương mù mờ mịt trong mắt anh: “Tôi không đáng để anh phải làm như vậy.”


Mặc Trì Úy nghe thấy lời cô nói thì đôi mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm và âm u, sau vài phút im lặng, anh đột nhiên nghiêng người, cô bị hành động của anh dọa cho một trận, vô thức ngả người về phía sau, nhưng ngay sau đó đã bị anh giữ chặt sau đầu.


Gương mặt tuấn tú như tranh vẽ gần trong gang tấc, lông mày anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, chiếc mũi cao, bờ môi mỏng… Khó trách sao mấy cô nàng nóng bỏng bên kia sau khi nhìn thấy anh lại la hét điên cuồng như vậy, anh đúng là có một khuôn mặt ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, anh tuấn đến mức không tìm ra tì vết.


Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn sang Phó Tư Thần ở hướng bên kia, nghĩ đến bức hình cô dựa vào vai Phó Tư Thần ngủ ngon lành, anh nheo đôi mắt u ám: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ không chết.”


Đường Tâm Nhan nhíu chặt chân mày thanh tú. Lời này của anh là ý gì chứ, không lẽ cô không hôn, thì anh sẽ chết à?


Sau khi nhận ra là anh đang ép cô chủ động hôn mình, cô trừng đôi mắt xinh đẹp giận dữ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh xắn hiện lên nét ửng đỏ: “Mặc Trì Úy, làm gì có ai như anh chứ?”


Rõ ràng là bộ dạng tức giận, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của cô lại giống như hờn dỗi nhiều hơn.


Mặc Trì Úy hơi nhướng mày: “Vậy em có hôn hay không?”


Mặc dù Đường Tâm Nhan không quá hiểu rõ Mặc Trì Úy nhưng không ít lần cô có thể nhìn ra, anh là một người khi quyết định việc gì rồi sẽ không dễ dàng thay đổi.


“Anh nhất định phải đấu ư?” Cô đỏ mắt nhìn anh, bộ dạng như sắp khóc đến nơi vậy.


Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy hơi mím lại: “Tôi là chồng em, chuyện của bố mẹ em cũng là chuyện của tôi, tôi không có lí do gì phải để Phó Tư Thần giúp đỡ em cả!”


Anh vừa dứt lời, thì cô đột nhiên kiễng chân, hôn lên đôi môi mỏng của anh.


Nhưng ở chỗ đông người như này, lại còn bị vô số ánh mắt theo dõi, cô căng thẳng, hôn trúng cằm của anh.


Đôi môi mềm mại bị chiếc cằm cứng rắn của anh va phải, hơi hơi đau, cô khẽ nhíu mày: “Xương của anh sao lại cứng vậy chứ?”


“Không cứng chẳng lẽ lại mềm?” Vừa nói, anh vừa ôm eo thon của cô, áp đôi môi mỏng về phía cô.


Bàn tay to lớn theo thói quen đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đặt ngón tay thô ráp trên làn da mặt mềm mại của cô vuốt ve, anh mút lấy môi cô, không thâm nhập sâu nhưng lại mang đến cảm giác lưu luyến thâm tình.


Đường Tâm Nhan nghĩ đến việc anh hạ quyết tâm tham gia cuộc đua thì không đẩy anh ra, hy vọng nụ hôn này có thể mang đến may mắn cho anh!





Chương 174: Mặc Trì Úy bị bắn rồi ư?





Nhìn thấy hai người họ hôn nhau, xung quanh có vô số tiếng la hét, ồn ào.


Sau một nụ hôn ngắn, Mặc Trì Úy buông Đường Tâm Nhan ra, đôi mắt cô ngân ngấn nước, sáng lấp lánh, anh duỗi cánh tay dài, dùng lực ôm cô vào lòng.


Cô dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh và cả tiếng anh nuốt nước bọt: “Mặc Trì Úy, anh nhất định phải chú ý an toàn.”


Mặc Trì Úy thấp giọng ừ một tiếng. Anh buông cô ra, xoay người đi đến chỗ anh Bưu ký giấy cam kết sinh tử.


Đường Tâm Nhan nhìn anh đi về phía chiếc xe mô tô cực lóa mắt, cô đan chặt hai tay vào nhau.


Mặc Trì Úy, sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy? Người như anh, làm sao tôi có thể giữ được khoảng cách? Làm sao để giữ vững được con tim đây?


Bước lên xe mô tô, Mặc Trì Úy đội mũ bảo hiểm, đôi mắt thâm sâu nhìn Đường Tâm Nhan đang run rẩy trong gió đêm. Đôi mắt anh sâu thẳm như xoáy nước, giống như muốn chiếm lấy cô.


Đôi môi đang mím chặt của Đường Tâm Nhan khẽ run lên, đôi mắt đỏ hoe lộ rõ vẻ căng thẳng trong lòng.


Mặc Trì Úy thu hồi ánh nhìn trước, anh đội mũ bảo hiểm lên, dùng đôi tay đeo găng tay da vào.


Trên đường đua, động cơ gầm rú, tiếng reo hò chói tai, ồn ào náo động rung trời.


Anh Bưu ra lệnh một tiếng, tiếng súng vang lên, hơn mười chiếc xe mô tô xa hoa chói mắt như mũi tên rời cung phóng đi như bay. Trong lòng Đường Tâm Nhan vô cùng căng thẳng.


Đường núi khúc khuỷu hiểm trở, bánh xe và mặt đường liên tục cọ xát phát ra những âm thanh chói tai, trên mỗi đoạn đường anh Bưu đều lắp đặt giám sát, thông qua màn hình lớn mọi người có thể nhìn thấy rõ tình hình cuộc đua.


Nhìn thấy có chiếc xe mô tô va vào vách núi lật đổ, tay đua này bị bắn xuống dưới vách núi, trán Đường Tâm Nhan nhễ nhại mồ hôi lạnh. Năm phút sau, tay đua mà Phó Tư Thần mời về đã bị một tay đua khác xô ngã, cả người anh ta ngã xuống đất cả buổi cũng không dậy nổi.


Ánh nhìn của Đường Tâm Nhan, vẫn luôn chăm chú nhìn theo chiếc xe màu đen đang dẫn đầu. Không lâu sau, thừa lúc đường đèo nguy hiểm, Mặc Trì Úy đã bỏ lại hai tay đua của anh Bưu.


Đường Tâm Nhan đã hiểu ra, các tay đua mà anh Bưu mời về là ba tay đua hàng đầu thế giới, mà Mặc Trì Úy thậm chí có thể ngang tài ngang sức với bọn họ. Đường Tâm Nhan thầm sửng sốt, người đàn ông này, rốt cuộc còn có bao nhiêu điều mà cô không biết?


Anh Bưu vốn dĩ hoàn toàn tin tưởng người của anh ta có thể giành chiến thắng trận đua này, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một con ngựa sắt, nếu tình hình này vẫn tiếp tục, người của anh ta khó mà giành chiến thắng.


Một tia hung ác nham hiểm lóe lên trong mắt anh ta, anh ta thì thầm vào tai nghe vài câu.


Khi Mặc Trì Úy rẽ vào một khúc cua, phát hiện hai chiếc xe phía sau đột nhiên tăng tốc, tấn công anh từ hai phía, một tia lạnh lùng nguy hiểm lóe lên trong con ngươi sâu thẳm của anh.


Rẽ cua, anh giảm tốc độ, khi một chiếc mô tô chuẩn bị sắp áp sát anh, anh phát hiện chuẩn vị trí, tăng tốc, chuyển làn, sau đó dùng lực tông vào chiếc xe kia.


Toàn bộ động tác diễn ra nhịp nhàng trôi chảy, nhanh nhẹn, dũng mãnh, dồn dập, khiến đối phương đến cơ hội phản công cũng không có.


Tay đua kia không ngờ Mặc Trì Úy sẽ phản kích mà tốc độ lại nhanh đến mức khiến người ta choáng váng, đợi đến khi phản ứng kịp, thì cả người lẫn xe cũng đã rơi xuống vách núi rồi.


Cuối cùng chỉ còn lại một chiếc xe sánh vai cùng Mặc Trì Úy vào vòng cuối cùng, Mặc Trì Úy nhìn thấy đối phương lấy ra một khẩu súng lục màu đen nhắm vào phía sau lưng anh, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, khóe miệng lạnh lùng cười một cái.


Cuộc thi kiểu này, xem ra không hề có công bằng, ai có thể đi đến cuối cùng thì người đó chính là người chiến thắng.


Theo tiếng súng nổ “bùm” vang lên, hình ảnh cuộc đua xe trên màn hình đột nhiên biến mất.


Trong lòng Đường Tâm Nhan lo lắng đến mức trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng.


Mặc Trì Úy bị bắn rồi ư?





Chương 175: Anh lao ra từ trong màn đêm





Việc cuộc đua xe phải ký cam kết sinh tử, chắc chắn là có điều mờ ám, anh Bưu không thể nào để người khác giành chiến thắng ở cuộc đua này được. Anh ta vốn dĩ đã tìm về những tay đua hàng đầu, nếu ai đó lợi hại hơn tay đua mà anh ta tìm về thì kết cục sẽ…


Đường Tâm Nhan càng nghĩ càng cảm thấy tiếng súng bắn vừa rồi là do tay đua của anh Bưu bắn trúng người Mặc Trì Úy. Nỗi hoảng sợ vô bờ bến từ đáy lòng lan ra, cô lê đôi chân ngọc ngà chạy về nơi phát ra tiếng súng trong tiềm thức.


Nhưng chưa chạy được bao lâu, cánh tay đã bị một lực mạnh kéo lại.


“Tâm Nhan, em bình tĩnh lại đi!” Phó Tư Thần thấy Đường Tâm Nhan quan tâm đến sự sống chết của Mặc Trì Úy như vậy thì đầu lông mày của anh ta nhíu lại, trong lồng ngực như có ngọn lửa đang cháy hừng hực.


Cảm giác mối nguy chưa từng có như thủy triều ập đến, anh ta sống chết kéo cô lại, không để cô chạy đi tìm người đàn ông đó. Trong tim thậm chí còn có một ý nghĩ hèn hạ, người đó bị bắn lại là chuyện tốt, như vậy, anh ta và cô mới có hy vọng tái hợp.


Đường Tâm Nhan nhìn thấy Phó Tư Thần giữ chặt mình nhất định không buông thì dùng sức rút tay ra, không buồn nói với anh ta một câu, cô quay người chạy thẳng xuống núi.


Đầu óc dường như trống rỗng, trong lòng dâng đầy sợ hãi và hoảng loạn. Cô không dám tưởng tượng, nếu như Mặc Trì Úy mất mạng ở đây thì cô phải làm thế nào nữa…


Phó Tư Thần nhìn theo hình bóng Đường Tâm Nhan chạy đi trong màn đêm, hai bàn tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, trái tim trong lồng ngực như bị kẻ hung dữ bóp chặt, đau đến nghẹt thở.


Anh Bưu bước đến vỗ vỗ vai Phó Tư Thần: “Chàng trai, tôi nhìn ra được cậu thích người phụ nữ kia, lúc cậu ta đến đã cướp đi người phụ nữ của cậu. Anh Bưu tôi đây ghét nhất là loại người chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Nhưng cậu yên tâm, giờ người đó với chúng ta đã là người của hai thế giới khác nhau rồi!”


Phó Tư Thần nhìn anh Bưu bằng vẻ mặt phức tạp: “Phát đạn đó là người của anh bắn phải không?”


Anh Bưu cười lạnh: “Trên địa bàn của tôi, muốn giành được chiến thắng, trừ phi cậu ta mạng lớn có thể sống lại!”


Phó Tư Thần cảm thấy đây đúng là ý trời, chỉ cần Mặc Trì Úy chết đi, là anh ta có thể xoay chuyển được trái tim của Đường Tâm Nhan…


Ngay khi Phó Tư Thần chuẩn bị tiến lên phía trước, đuổi theo Đường Tâm Nhan, dưới chân núi bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc của xe mô tô. Không lâu sau, một chiếc xe mô tô màu đen lao ra từ trong màn đêm, nhanh như chớp phóng về vạch đích.


Thấy rõ người đầu tiên băng qua vạch đích, không phải tay đua của anh Bưu mà là Mặc Trì Úy, anh Bưu và Phó Tư Thần đều ngơ ngác.


Vài phút sau, chiếc mô tô kia cũng chạy đến. Tuy chỉ kém vài phút, nhưng đã phân rõ thắng thua.


Mặc Trì Úy dừng xe, tháo mũ bảo hiểm xuống, đi đến trước mặt anh Bưu với gương mặt anh tuấn lạnh lùng: “Tôi thắng rồi.”


Sắc mặt anh Bưu biến hóa khôn lường, anh ta gật đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn lấy gì ở chỗ tôi?”


“Tôi muốn chiếc nhẫn hồng ngọc của phu nhân Chiêm Tư.”


Trước mặt mọi người, anh Bưu đương nhiên không thể để mất chữ tín, anh ta đưa cho Mặc Trì Úy một tấm thẻ: “Được rồi, bảy giờ sáng mai, cậu cầm cái này đến công ty của tôi nhận chiếc nhẫn nhưng cậu phải nhớ, quá giờ sẽ không có ai đợi cậu nữa.”


Mặc Trì Úy híp mắt như hố sâu lạnh lẽo: “Được!”


Đường Tâm Nhan đứng bên vách núi, sau khi nhìn thấy Mặc Trì Úy trở về bình an vô sự, sức lực toàn thân cô đều giống như rút được cây kim lớn ra vậy, không còn sức lực ngã xuống mặt đất, hai tay ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy, nước mắt không khống chế được cứ thế tuôn ra.


May mắn thay, anh không chết…


Đạt được mục đích, Mặc Trì Úy không ở trên đỉnh núi quá một giây, lái xe mô tô, đến bên cạnh Đường Tâm Nhan.


Anh không xuống xe, đôi chân dài chống trên mặt đất, nhìn người con gái nhỏ bé đang khóc như đứa trẻ rồi đưa bàn tay to lớn về phía cô: “Bà Mặc, lên xe đi!”





Chương 176: Đêm nay cô rất hạnh phúc





Đường Tâm Nhan giương đôi mắt mờ mịt sương, cắn chặt môi, chiếc mũi đỏ ửng vì gió đêm.


Nhìn thấy bộ dạng của cô, trái tim anh mềm ra như nước trong nháy mắt: “Ngày mai có thể lấy được chiếc nhẫn rồi, mẹ được cứu rồi, đừng khóc nữa.”


Đường Tâm Nhan mạnh mẽ trừng mắt nhìn anh. Cô khóc, vốn không phải vì chiếc nhẫn, mà là vì lo lắng cho sự sống chết của anh…


Không dám ở lại nơi này lâu hơn, cô đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay to lớn của anh. Anh dùng một lực mạnh, kéo cô từ dưới đất lên, cô thuận thế ngồi lên xe mô tô hình dáng dũng mãnh, mạnh mẽ và chói mắt.


Ngay khi cô vừa ngồi vững, chiếc xe truyền đến tiếng nổ máy vang trời và sau đó lao vụt đi như sao băng.


Loại xe mô tô này có thể đi được nhanh nhất với vận tốc 240 km/giờ, có vị trí ngồi phía sau gợi cảm nhất thế giới, phụ nữ ngồi lên, bắt buộc phải áp sát vào lưng người đàn ông.


Tốc độ gió gào thét ở bên tai, chóp mũi phả ra hơi thở mát rượi đầy nam tính, cả người cô giống như uống rượu say, không tự chủ mà vươn hai tay, vòng ra ôm lấy vòng eo gầy của anh.


Ai nói eo phụ nữ nhỏ là hấp dẫn nhất, người đàn ông trước mặt eo thon, lưng dài, không khỏi quyến rũ mê hoặc cô.


Lúc trước khi còn đi học, cô nhìn thấy nam sinh đạp xe chở nữ sinh tóc dài bay phấp phới trong khuôn viên trường, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng Phó Tư Thần cảm thấy việc đạp xe đạp không phù hợp với thân phận của anh ta nên mỗi lần đón cô, anh ta đều đi những chiếc xe đắt tiền.


Xe đi rất nhanh, gió thổi làm tóc cô rối tung, cô nhịn không được muốn hét lên, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, tưởng như bản thân đang ở trong một giấc mộng.


“Mặc Trì Úy, lúc tôi nghe thấy tiếng súng còn tưởng là anh đã mất mạng rồi!” Cô dựa vào lưng anh đón gió, hét lớn.


“Chồng em không dễ chết như vậy đâu, yên tâm, tôi vẫn muốn sống cùng em đến già.” Giọng anh vẫn trầm thấp như cũ, xe đi với tốc độ quá nhanh, gió quá lớn, cô vốn dĩ không nghe rõ anh nói gì, cô gân cổ hỏi: “Anh nói to lên chút, tôi nghe không rõ!”


Anh đưa một bàn tay to lớn đang cầm ở tay lái, bao bọc lấy bàn tay nhỏ, đặt lên môi, hôn lên mu bàn tay cô. Làn da bị đôi môi mỏng của anh hôn giống như có con cá nhỏ bé lẻn qua, trái tim cô lại tan chảy thêm lần nữa.


Cô nhắm mắt, cũng không rút tay về.


Bất kể anh từng yêu người phụ nữ nào hoặc anh có coi cô là người thay thế thì chí ít, đêm nay cô vẫn rất vui, rất hạnh phúc, rất cảm động.


Trên đỉnh núi.


Anh Bưu kéo tay đua đã thua cuộc đua sang một bên, tối sầm mặt hỏi: “Không phải bắn rồi sao? Sao cậu ta không bị tổn hại gì, ngược lại còn thắng cuộc hả?”


“Người đó bản lĩnh rất lợi hại, anh ta đã tránh thành công một phát bắn, còn cản đường của tôi, tiến hành giao chiến với tôi, tôi lại không phải đối thủ của anh ta.”


Anh Bưu xoa xoa cằm, đáy mắt lộ ra tia hung ác nham hiểm: “Tôi đây chưa từng thua một trận nào, việc này mà truyền ra ngoài thì sau này làm sao tôi còn lăn lộn trong giới này được nữa. Hơn nữa thứ cậu ta cần là chiếc nhẫn Hồng Ngọc, di vật của người phụ nữ tôi yêu thương để lại, tôi không thể để cậu ta lấy đi được.” Nói xong, anh ta cười lạnh một cái: “Tôi sẽ khiến cậu ta sống không qua nổi bảy giờ sáng mai.”


Mặc Trì Úy lái xe chở Đường Tâm Nhan đến lưng chừng núi thì đột nhiên có hơn mười chiếc xe chạy đến, từ dưới núi hối hả lao lên.


Nhìn thấy những chiếc xe đang ào ào lao đến, Mặc Trì Úy cảm thấy có gì đó không ổn. Anh dừng xe, ôm Đường Tâm Nhan từ trên xe xuống.


“Xem ra anh Bưu muốn lấy mạng tôi ngay trong đêm nay rồi!” Mặc Trì Úy nâng cổ tay trái liếc mắt nhìn thời gian: “Bọn họ còn một phút là sẽ lái đến đây, bà Mặc, nếu chúng ta muốn bảo toàn tính mạng, thì phải tránh rồi.”


Họ đang đứng trên vách núi không có hàng rào bảo vệ, Đường Tâm Nhan liếc nhìn vách núi tối đen không thể nhìn thấy tận cùng, con ngươi của cô khẽ co lại: “Trên đỉnh núi có anh Bưu, dưới núi lại có người của anh ta, không lẽ chúng ta phải nhảy xuống vực mới thoát được?”





Chương 177: Một nụ hôn tinh tế mà dịu dàng





“Không sai, nhảy xuống vách núi.” Anh nhìn cô, ánh mắt âm trầm như ngưng tụ trong đêm đen.


Đường Tâm Nhan há hốc miệng, cổ họng giống như bị gai đâm, mở miệng một cách khó khăn: “Nhảy xuống vách núi á?”


Nhảy xuống, chắc chắn thịt nát xương tan!


Thà là bị người ta bắn chết còn hơn là rơi xuống thịt nát xương tan, ít nhất, bị bắn chết trông còn xinh đẹp một chút.


Có lẽ nhìn ra được suy nghĩ của cô, anh duỗi cánh tay dài, ôm lấy chiếc eo thon mảnh của cô: “Có chồng em ở đây, sợ gì chứ?”


Đôi mi dài của cô không ngừng rung lên: “Tôi sợ rơi xuống không chết mà trở thành tàn phế…”


Anh cười thầm một tiếng: “Em nghĩ nhiều quá rồi, cho dù tôi có chết cũng không để em chết đâu.”


Vừa nói, anh vừa giơ tay phải lên, một sợi dây thừng đột nhiên được rút ra, mắc vào một thân cây lớn, anh ôm lấy cô, tung mình lên, nhảy xuống vách núi.


Đường Tâm Nhan không ngờ anh không nói lời nào, trực tiếp ôm cô nhảy xuống. Cô sợ đến mức răng phát run lên, cả người run cầm cập không ngừng.


Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến, sự kích động và nguy hiểm mà trước đây chỉ có thể xem trên tivi lại xảy ra với cô.


Kiểu rơi tự do này, tốc độ vượt qua giới hạn khiến con người ta sợ hãi cũng khiến người ta si mê.


Giữa lúc cuộc sống không được như ý nguyện, con người ta chỉ muốn từ giã cõi đời ở đây vào chính thời khắc này.


Cảm nhận được sự run rẩy của cô, đôi môi mỏng của anh áp sát bên tai cô, thấp giọng: “Bà Mặc, ôm chặt cổ tôi.”


Dường như lời của anh vừa dứt, cô đã vòng hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Khuôn mặt của anh áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở ấm áp phả lên da mặt cô để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.


Đôi mi dài run rẩy của cô lướt qua khuôn mặt anh, anh hôn lên mắt cô rồi từ từ đi xuống, hôn lên đôi môi run rẩy của cô. Anh tỉ mỉ lướt trên đôi môi cô, kiên nhẫn và dịu dàng, như thể muốn truyền sức mạnh của mình sang cho cô.


Cô chưa bao giờ trải qua những việc như này, biểu hiện như đêm nay đã là tốt lắm rồi. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì có khi đã khóc thét lên rồi ấy chứ.


Đường Tâm Nhan cảm nhận được nụ hôn cẩn thận của anh thì dần dần bớt đi sự sợ hãi, cô tựa vào trong vòng tay anh, ngước mắt ngây người nhìn anh. Trong đêm đen, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, dịu dàng như ánh trăng trên bầu trời đêm.


Cô cảm thấy anh giống như một vị thân toàn năng, có thể đưa cô trốn thoát, mang lại cho cô sự an toàn và sức mạnh.


Trái tim cô đập loạn nhịp, rất nhanh, rất nhanh…


Cô không biết là bởi vì điên cuồng mà ngã xuống, hay là vì nụ hôn nhẹ nhàng mà tinh tế của anh vừa rồi.


Phó Tư Thần cũng anh Bưu đi đến lưng chừng núi.


Nhìn thấy trên đường chỉ có chiếc mô tô Street Glide còn không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan đâu cả, Phó Tư Thần không khỏi nôn nóng kích động.


Anh ta có thể không quan tâm đến sự sống chết của Mặc Trì Úy nhưng Đường Tâm Nhan thì không được…


“Anh Bưu, anh phái người truy sát bọn họ sao?” Phó Tư Thần nhìn thấy phía trước mặt có mấy chiếc ô tô thể thao chạy đến thì con ngươi màu nâu sẫm phủ một tầng đỏ tươi đáng sợ: “Anh muốn đối phó với Mặc Trì Úy thì thôi đi nhưng tại sao ngay cả Đường Tâm Nhan cũng không tha?”


Anh Bưu đá vào bụng dưới của Phó Tư Thần: “Mày là cái thá gì mà dám mắng tao? Người của tao vẫn chưa ra tay, là bọn nó tự nhảy xuống vách núi, sống chết do số, liên quan gì đến tao?”


Phó Tư Thần nằm sấp xuống mép vách núi, anh ta lớn tiếng gọi tên Đường Tâm Nhan nhưng đáp lại anh ta, chỉ có những tiếng vang của chính mình.


Anh ta lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại cầu cứu bằng ngón tay run rẩy.


Tâm Nhan, em nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được chết…





Chương 178: Một đêm ở cùng anh (1)





Tốc độ rơi xuống càng ngày càng nhanh, bởi vì để tránh cho Đường Tâm Nhan không bị thương nên khi vừa chạm đất, Mặc Trì Úy trực tiếp dùng thân mình làm đệm cho thân cô.


Nghe thấy một tiếng rên rỉ nhẹ, Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt, nhìn thấy trong đêm đen hình bóng một người đàn ông mờ ảo, cô lo lắng hỏi: “Mặc Trì Úy, anh không sao chứ?”


Mặc Trì Úy đáp bằng giọng nói trầm thấp nghe không rõ: “Không sao, em đừng lo.”


Cô vội vàng đứng dậy khỏi người anh.


Dưới vách núi, một ngọn đồi hoang, xung quanh là những lùm cây cao bằng đầu người, và những cây thân gỗ thưa thớt. Mặc Trì Úy dắt bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, dẫn cô đi vào trong rừng sâu.


Ánh trăng không thể chiếu rọi vào, khắp nơi tối đen như mực, nhưng Mặc Trì Úy không hề bị ảnh hưởng như thể anh có đôi kính đêm, bước đi vững vàng mạnh mẽ, đặc biệt rất bình tĩnh.


Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của anh, đối với thân phận của anh càng ngày càng tò mò.


Anh có thể đi lại mà không bị cản trở trong rừng núi tối tăm này, chắc chắn là đã được đào tạo qua!


Rất nhanh, anh đã tìm đến một cái hang nhỏ, hái một ít lá chuối trải trên mặt đất, kéo cô cùng ngồi trên đó.


Gió ban đêm hơi lạnh, cô co người lại, thấy vậy thì anh cởi chiếc áo khoác da đang mặc trên người khoác lên vai cô. Thấy bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, cô lại lấy chiếc áo da trả lại anh thì bị anh hung bạo ngăn lại: “Mặc vào, tôi không lạnh!”


“Anh chỉ mặc mỗi áo phông, sao có thể không lạnh được?” Cô kiên quyết trả lại áo khoác cho anh,


Anh ôm lấy cô từ phía sau, đặt chiếc cằm cứng rắn hoàn hảo lên bờ vai mảnh mai của cô, đôi môi kề bên tai cô, thanh âm trầm thấp: “Ôm bà Mặc sẽ không lạnh nữa.”


Người đàn ông này…


Bên ngoài trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng không ngờ lại biết chọc ghẹo trái tim phụ nữ như vậy.


Đường Tâm Nhan được anh ôm chặt trong lòng, bên tai cô là hơi thở trong trẻo giữa môi và mũi anh, cô hạ thấp hàng mi cong, tim đập rộn ràng không ngừng lại được.


“Chúng ta có thể đi trước bảy giờ ngày mai không?” Cô nhỏ giọng hỏi.


Anh thấp giọng “Ừ” một tiếng: “Không bao lâu nữa, Giản Thành sẽ dẫn người đi tìm chúng ta.”


Xem ra, anh đã sớm sắp xếp rồi.


Cô nhìn anh vòng tay ôm eo cô, bàn tay to với mười đầu ngón tay đan vào nhau thì trong lồng ngực như có dòng nước ấm chảy qua.


Mặc Trì Úy của đêm nay giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống, khiến cô cảm thấy cảm động, ấm áp và hạnh phúc.


Cô giơ bàn tay nhỏ nhắn, đang định chủ động phủ lên đôi bàn tay anh, thì đột nhiên bụng đói cồn cào phát ra tiếng ùng ục thô thiển, cô cắn môi, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.


Nghe thấy tiếng anh cười, tai cô không ngừng đỏ ửng lên, rút tay khỏi tay anh, cô nắm hai tay mình thành nắm đấm, đánh vào người anh: “Không được cười…”


Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng, biểu cảm ngại ngùng của cô, khóe môi anh càng cười sâu hơn. Thấy vậy, cô vừa ngại vừa tức, lấy bàn tay nhỏ che đôi môi mỏng của anh: “Mặc Trì Úy, anh thật đáng ghét, tôi đã bảo anh đừng cười nữa mà!”


Mặc Trì Úy kéo bàn tay nhỏ của Đường Tâm Nhan ra, ôm cô rồi nằm lên lá chuối. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi gần như chạm vào nhau, hơi thở của cô, lập tức trở nên căng thẳng hơn.


Nhìn thấy đôi mắt đen và sâu thẳm của anh, cô có một kiểu hoảng sợ khó tả, trái tim không ngừng đập nhanh hơn, không thể khống chế được.


Cô rời tầm mắt, xưa nay không dám nhìn anh lâu như thế: “Mặc, Mặc Trì Úy…”


Ngay cả khi người đàn ông này không làm gì cũng có thể phát ra hơi thở từ bên trong làm cho người khác hoảng sợ.


Mặc Trì Úy đưa tay, vén một lọn tóc chắn ngang gò má cô, trong đôi mắt đen sẫm hiện lên chút ý cười: “Em rất sợ ở một mình với tôi ư?”





Chương 179: Một đêm ở cùng anh (2)





Đường Tâm Nhan vô thức phủ nhận: “Anh cũng chẳng phải hổ ăn thịt người, sao tôi phải sợ chứ?” Nói thì nói như vậy, nhưng mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.


Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. Cô vừa mở miệng định nói gì đó thì đôi môi mỏng gợi cảm của anh đã tiến sát về phía cô. Cô chống tay lên ngực anh đẩy ra, muốn tránh né nhưng thực sự không thể tránh được.


Trong lúc hôn, đôi tay cô không thể không cuộn vòng quanh cổ áo anh, bàn tay chạm thấy những giọt mồ hôi dày đặc toát ra.


Đến tận khi cô sắp tắc thở, anh mới tha cho cô, vầng trán tì lên trán cô, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt vừa thâm sâu vừa mờ ám như thể sắp làm cô tan chảy: “Bà Mặc, chồng em cũng đói rồi, khi nào em mới cho chồng em ăn no đây?”


Đường Tâm Nhan thở gấp đáp lại anh một câu: “Ngày mai ra ngoài rồi tôi mời anh đi ăn đồ ăn ngon, lần trước không phải mời anh một bữa lớn mà anh không cần sao…”


Lời chưa kịp nói hết, lồng ngực mềm mại dậy thì thành công đột nhiên bị người đàn ông này bao bọc bằng bàn tay ấm áp. Cô trợn mắt, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh.


Người đàn ông xấu xa này!


“Mặc Trì Úy!” Khuôn mặt ửng hồng càng khiến cô trông trẻ con và xinh đẹp hơn.


Anh nhìn cô, thơm lên gò má hồng hào của cô từng chút từng chút một rồi thấp giọng hừ một tiếng.


Đường Tâm Nhan bắt lấy bàn tay to lớn hư hỏng của anh, cô cắn môi, thì thầm nói: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt…”


Hơn nữa, cô không biết anh có để ý hay không, nếu như có, cô cũng không biết nên giải thích với anh như thế nào. Suy cho cùng, việc bị chồng cũ lấy đi đêm đầu tiên cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.


Mặc Trì Úy tất nhiên sẽ không ép buộc cô ở nơi này, anh nâng khuôn mặt nhỏ thanh tú xinh đẹp lên, ngón tay thô ráp xoa xoa khóe mắt: “Bà Mặc, gần đây em gầy đến chỗ này cũng hóp cả vào rồi.”


Đường Tâm Nhan: “…”


Anh buông cô ra, từ đống lá chuối đứng dậy, dáng người cao lớn từ trên cao xuống nhìn cô: “Em ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm chút đồ ăn.”


Đường Tâm Nhan liếc nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, cô ngồi dậy ôm gối: “Được thật không vậy?”


Mặc Trì Úy hơi nhướng mày, khóe môi nở nụ cười xấu xa: “Có cần thử ngay bây giờ không, xem xem chồng em được hay không được?”


Đường Tâm Nhan xấu hổ, cô lấy hai tay che đi khuôn mặt đang nóng bừng: “Tôi không có ý đó, tôi nói bên ngoài tối như vậy, một mình anh ra ngoài tìm đồ ăn có được không?”


Nhìn thấy mặt cô đỏ đến tận mang tai, dáng vẻ bối rối hỗn loạn, trong lòng anh cảm thấy rất tốt, cong người xoa đầu cô: “Yên tâm, chồng em việc gì cũng làm được.”


Đường Tâm Nhan: “…”


Cô chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.


Sau khi Mặc Trì Úy ra ngoài tìm đồ ăn, Đường Tâm Nhan chỉnh lại chiếc áo da trên người, cảm thấy túi bên trong có thứ gì đó cứng cứng, cô tò mò lấy ra xem thử.


Hóa ra là một chiếc ví nam. Cô biết tự tiện xem đồ của anh là không đúng, nhưng không hiểu sao trong đầu lại nhớ đến lời của Diệp Vi Nhã.


“Bức ảnh là báu vật của Mặc Trì Úy, anh ấy đi đến đâu cũng sẽ mang bức ảnh này theo. Nếu cô thực sự là vợ anh ấy, có thể xem lén nhân lúc anh ấy không có ở đây, còn tấm ảnh gốc hiện đang ở trong tay anh Mặc rồi.”


Tấm ảnh gốc đó, liệu có ở trong chiếc ví này không?


Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, cô rối rắm nhìn chiếc ví, không biết nên mở ra, hay là cất lại vào trong túi. Nhưng con người chính là như vậy, một khi đã tò mò, thì sẽ giống như có vuốt mèo cào ở trong tim vậy, rất muốn làm cho rõ ràng.


Khi trong đầu cô còn rối rắm do dự, thì tay cô đã hành động nhanh hơn một bước rồi.





Chương 180: Người phụ nữ mà Mặc Trì Úy từng yêu sâu đậm (1)





Đường Tâm Nhan nhắm mắt, hít thở sâu vài lần rồi mới dám mở chiếc ví ra.


Bên trong có rất nhiều thẻ, một xấp tiền đô la, còn có giấy tờ tùy thân của Mặc Trì Úy.


Cô nhìn ảnh trên chứng minh thư của anh, khóe miệng hơi nhếch lên, ông trời đúng là không công bằng, lại tạo ra anh hoàn mỹ như vậy, ảnh trên chứng minh thư so với bản thân anh hoàn toàn không có gì khác cả!


Người đã đẹp trai có chụp như nào cũng vẫn đẹp!


Bỏ đi, hay là cô không xem trộm ví của anh nữa, kẻo anh nhìn thấy sẽ không vui.


Khi trả lại chứng minh thư của anh, chợt phát hiện ra không nhét vào được, lúc này cô mới nhận thấy bên trong ngăn kéo vẫn còn một bức ảnh. Chỉ có điều bức ảnh này lại quay mặt trong ra ngoài, cho nên lúc trước lấy chứng minh thư của anh ra cô không hề để ý.


Mặt sau là dùng bút máy viết một câu tiếng anh: miss you!


Vốn dĩ tâm tình Đường Tâm Nhan vẫn còn bình tĩnh, ngay lập tức như nổi lên những cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.


Cô biết, nếu như không có buổi tối ngày hôm nay anh bỗng nhiên xuất hiện ở trận đua xe, không ôm cô từ vách núi nhảy xuống thì cô đã không quan tâm và sợ hãi như vậy.


Bàn tay nhỏ bé cầm chiếc ví, bắt đầu nhịn không được mà run lên.


Chỉ nhìn một chút thôi, có thể mọi chuyện không phải như những gì cô tưởng tượng.


Cô cắn chặt môi, lấy bức ảnh từ trong ngăn khóa ra từng chút từng chút một.


Sau khi thấy rõ người phụ nữ trên tấm ảnh, chính là người trong điện thoại của Diệp Vi Nhã xong, những nỗi đau tầng tầng lớp lớp lan tràn trong lòng cô.


Bên dưới bức ảnh, đúng là có chữ ký của anh.


Đường Tâm Nhan đặt bức ảnh lại chỗ cũ, cất chiếc ví về chỗ ban đầu, cô kéo chiếc áo khoác da trên vai xuống, vứt nó sang một bên. Trong lồng ngực dường như bị nhồi một khối bọt biển, chỉ cần hơi dùng lực, là sẽ có nước mắt đau khổ từ hốc mắt rơi ra.


Cô ôm chặt đầu gối, cuộn mình thành một con tôm.


Tình hình thay đổi, giống như tàu lượn siêu tốc, lúc trước vui sướng, cảm động bao nhiêu thì bây giờ thất vọng và trống rỗng bấy nhiêu!


Cô nghĩ, không có người phụ nữ nào không để ý đến việc trong lòng chồng mình có người phụ nữ khác cả. Huống hồ vẫn còn tình cảm sâu đậm đến vậy.


Chỉ là cô nghĩ không ra, nếu đã nhớ nhung như vậy, sao không đi tìm cô gái ấy về?


Mặc Trì Úy tìm được quả dại và một con thỏ hoang, anh mang bên người một con dao găm, tìm một con suối nhỏ làm sạch nội tạng ở bên ngoài rồi mới đem về hang. Nhặt củi khô, đốt một đống lửa.


Anh dùng que xiên thịt thỏ đặt lên trên ngọn lửa nướng, cầm lấy trái cây đã rửa sạch đến ngồi bên cạnh người phụ nữ mà từ lúc anh quay về không thèm nhìn, cũng không thèm nói với anh câu nào, đoán là cô đói đến mức không còn sức lực để nói chuyện, anh lần lượt đưa cho cô hai quả: “Ngọt lắm, em ăn thử xem.”


Đường Tâm Nhan mím môi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lạnh như băng, không thèm bày ra với anh một biểu cảm tốt: “Hết cơn đói rồi, không muốn ăn, anh ăn một mình đi!”


Mượn ánh lửa, anh phát hiện sắc mặt cô vô cùng ảm đạm lạnh lẽo, lông mày anh khẽ cau lại: “Sao vậy? Tại tôi đi lâu quá à? Mổ thỏ, tìm nước sạch rửa hoa quả mất nhiều thời gian lắm.”


Anh cố giải thích nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì cả…


Trong đầu chỉ toàn là bức ảnh quý báu được anh cất trong ví.


Cô biết mình làm như vậy là không đúng, hai người lại không phải vì tình yêu mà kết hôn nên anh có từng yêu thương ai sâu đậm thì cũng có gì liên quan đến cô đâu? Cô không phải đã từng kết hôn một lần rồi sao, cũng từng thích Phó Tư Thần còn gì?


Nhưng mà, sau khi li hôn, cô không còn cất kỹ những bức ảnh của Phó Tư Thần như vậy nữa. Càng không hề bởi vì mỗi giờ mỗi khắc nhớ đến Phó Tư Thần mà luôn mang theo ảnh của anh ta bên mình.


Cô nghĩ, có lẽ cô cũng không hề quan tâm Phó Tư Thần đến thế, nhiều nhất là từng thích qua, vẫn chưa đủ để yêu đến sâu đậm.


Nhưng tình cảm mà Mặc Trì Úy dành cho người phụ nữ kia, nên được gọi là một tình yêu sâu đậm.


Mặc Trì Úy đặt trái cây trong tay lên trên lá chuối, nhìn Đường Tâm Nhan đang ngồi nghiêng người, ánh mắt lặng ngắt thâm trầm: “Quay qua đây nhìn tôi!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK