Cơ thể Đường Tâm Nhan đột ngột lao về phía trước, Mặc Trì Úy thấy vậy, vội cởi dây an toàn, nhanh chóng kéo Đường Tâm Nhan lại, ôm lấy đầu cô bảo vệ cô trong vòng tay của mình, nhưng vai của anh lại bị đập mạnh một cái.
Đường Tâm Nhan cúi đầu nhưng nghe được một tiếng kêu rên, dù anh đã cố kìm nén nhưng tiếng kêu từ trong cổ họng không cẩn thận lại phát ra.
“Mặc Trì Úy, anh làm sao vậy.” Đôi mắt Đường Tâm Nhan liền ửng đỏ, cô ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, ngắm nhìn đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh bị thương ở đâu?”
Mặc Trì Úy lắc đầu, mím chặt môi, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Anh mở cửa xe, xuống xe xem bác trai bị ngã.
Bác trai ngã khụy xuống đất, máu chảy ròng ròng, nhìn thấy Mặc Trì Úy đi tới vốn định bắt bẻ anh một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén, lạnh lùng cùng khí chất cao quý, trầm mặc của anh, lời nói của ông ta đến miệng đành phải nuốt vào trong.
Mặc Trì Úy lấy điện thoại gọi xe cứu thương, chờ bác sĩ tới, anh đưa cho bác trai bị thương một số tiền, đưa danh thiếp của mình cho bác sĩ rồi mới quay lại trong xe.
Đường Tâm Nhan tưởng rằng anh cũng giống như những kẻ có tiền khác, bỏ mặc bác trai bị thương, nhưng không nghĩ tới anh lại giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, cẩn thận như thế. Từ việc đó có thể thấy anh chính là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp.
Xe chạy đến Cẩm Tú Viên, Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan xuống xe.
Vào tới cửa nhà, Đường Tâm Nhan ở trong lòng anh giãy dụa muốn xuống dưới: “Ban nãy anh bị đụng vào, thực sự không cần đến bệnh viện xem một chút sao.”
“Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, cô không nói thêm gì nữa. Vào đến nhà, do buổi tối đã uống khá nhiều rượu lên cô đi tới ghế sô pha nằm xuống.
Mặc Trì Úy vào phòng bếp làm một bát canh giải rượu, khi bưng ra đến phòng khách thì phát hiện cô đã ngủ rồi. Thấy cô ngủ mà vẫn cau mày, anh nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt ve đôi lông mày đang cau lại của cô. Cô ngủ cũng không sâu giấc, khi ngón tay lành lạnh của anh vừa mới chạm vào cô liền tỉnh giấc. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cô cầm lấy ngón tay anh, dịu dàng nói một câu: “Trì Uý, anh sẽ không làm tổn thương tôi phải không?” Mặc dù mọi người đều phản bội, tổn thương cô, nhưng anh sẽ không làm thế phải không.
Đôi mắt Mặc Trì Úy híp lại, ánh sáng trong mắt như tối đi, quai hàm căng ra, yết hầu gợi cảm lên xuống liên tục: “Tôi có làm canh giải rượu cho em, ngồi dậy uống đi.”
Cô nhìn anh nở nụ cười ngây ngô: “Anh thật tốt.” Cô hoàn toàn quên mất anh chưa trả lời câu hỏi của cô.
Anh đỡ cô ngồi dậy, anh ngồi sau lưng cô, ôm cô ngồi vào lòng mình, tay anh vòng qua cổ cô bưng bát canh giải rượu ra trước mặt cô.
Tuy đầu óc Đường Tâm Nhan ngây ngô, nhưng có những ký ức cô vẫn khắc sâu trong đầu. Đôi môi cô cong lên, nở một nụ cười ngốc nghếch: “Trì Uý, anh còn nhớ hoàn cảnh lần đầu tiên anh cho tôi uống canh giải rượu không?”
Chiếc cằm hoàn mỹ của anh đặt trên đỉnh đầu cô, thanh âm từ tính vang lên, ‘ừ’ một tiếng.
“Tôi nghĩ anh cho tôi uống xuân dược, khi đó tôi thật khờ a, đàn ông giống như anh, muốn người phụ nữ nào mà không được, làm gì cần cho tôi uống loại thuốc đó.” Nói xong, cô cúi đầu, uống canh giải rượu mà anh đã đưa tới môi cô.
“A, thơm quá đi, so với lần trước uống ngon hơn nhiều.”
Anh cười nhạt: “Lần trước là mua ở bên ngoài, lần này là tôi tự tay làm.”
Cô ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại, nhìn khuôn mặt tinh xảo, trầm mặc của anh nói: “Đây chính là sự khác biệt giữa để tâm với không để tâm đó.”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta yêu thương của cô: “Ngoan, uống hết chỗ canh này đi, sáng mai tỉnh dậy mới không bị đau đầu.”
Chương 292: Lời tỏ tình của cô (2)
Sau khi nghe anh nói, Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn uống hết bát canh giải rượu. Sau khi uống xong, cô vươn chiếc lưỡi đinh hương hồng liếm môi. Cô không hề hay biết những cử chỉ vô tình của mình khêu gợi đến nhường nào.
Ánh mắt người đàn ông nãy giờ vẫn dõi theo cô thâm trầm thêm vài phần. Cô nhận ra ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông, đôi mi dài của cô khẽ run lên. Cô hơi nghiêng đầu, giao hòa với anh mắt âm u kia của anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở nhẹ nhàng phả vào nhau, nhiệt độ xung quanh dường như đang từ từ tăng lên.
Trái tim cô rất trống trải, trống trải tới nỗi rất muốn được anh vỗ về, lấp đầy. Nhìn đôi mày kiếm đen rậm, đôi mắt thâm sâu, sống mũi cao và đôi môi mỏng, cô từ từ nhắm mắt lại, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần anh hơn. Cô nghĩ anh sẽ hôn cô, dẫu sao hành động của cô cũng đã quá rõ ràng.
Nhưng sau khi chờ đợi một lúc, anh cũng không có hôn cô. Cô mở mắt ra, nhìn trong ánh mắt u ám của anh mang một tia kinh ngạc, tim cô như thắt lại.
Đêm nay, đã là lần thứ hai anh mất tập trung. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ anh vẫn còn đang giận cô chuyện lúc sáng rằng cô thà tin Diệp Nhiễm cũng không tin anh sao?
“Trì Úy?” Đôi mắt như mặt hồ u tối của Mặc Trì Úy rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô: “Hả?”
Đường Tâm Nhan không biết tại sao lại cảm thấy mất mát cùng thất vọng. Vừa rồi cô muốn anh hôn, là do anh không nhìn ra ý của cô sao? Cô ấy vốn là một cô gái kín đáo và dè dặt trong chuyện tình cảm, hiếm một lần cô chủ động nhưng lại bị anh ngó lơ, cô không đủ dũng khí để chủ động thêm lần nữa. Mặt cô không dày đến như vậy. Hơn nữa, tối nay cô cũng hơi mệt, chuyện của Diệp Nhiễm đã vượt quá sức chịu đựng của tim, cô cần thời gian để tâm tình hồi phục trở lại.
“Tôi muốn đi ngủ.” Cô thoát khỏi vòng tay của anh, đứng dậy và đi về phía phòng ngủ. Anh đặt chiếc bát trong tay xuống, đi theo phía sau cô: “Để tôi đi xả nước, em tắm xong rồi hãy ngủ.”
Đường Tâm Nhan toàn thân mềm nhũn, cô chỉ muốn chui vào trong chăn ngay lập tức: “Tôi thực sự rất mệt, không còn sức giơ tay lên nữa này.” Nhìn vẻ mặt tái nhợt và mệt mỏi của cô, Mặc Trì Úy trực tiếp ôm cô vào lòng, bế cô đi vào phòng tắm.
“Mặc Trì Úy, chỉ một buổi tối không tắm thôi mà, tôi thực sự rất mệt…”
“Trên người em nồng nặc mùi rượu đây này.”
Đường Tâm Nhan: “Anh sợ tôi làm bẩn giường của anh phải không? Ồ, vậy tôi sẽ sang phòng cho khách ngủ”
Mặc Trì Úy bế cô lên, trực tiếp đặt ở trên bồn rửa mặt.”Không tắm rửa em sẽ cảm thấy khó chịu, ngồi xuống đi, tôi giúp em xả nước.”
Đường Tâm Nhan mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau: “Nhưng tôi buồn ngủ lắm rồi.” Ngay khi anh vừa bước đi, cô đang chuẩn bị nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, Mặc Trì Úy vội vàng đỡ lấy cô.
Anh cũng không cho nước vào bồn tắm, cởi quần áo của cô rồi trực tiếp lấy bông tắm cọ giúp cô. Đường Tâm Nhan mặc dù mệt và không còn sức lực nhưng quần áo của cô bị cởi sạch, cô dẫu gì vẫn có chút không thoải mái: “… Tôi sẽ tự mình làm!”
“Có chỗ nào trên người em mà tôi chưa nhìn hả?”
Cô cắn chặt môi không vùng vẫy nữa. Có đôi lúc, cô cảm thấy anh rất tốt với cô, tốt đến mức cô nghĩ đời này sẽ không thể trả hết cho anh. Nhưng lại có đôi khi, cô cảm thấy anh cách cô quá xa, không phải xa về khoảng cách, mà là xa về tâm hồn. Có lẽ là vì cô đã thực sự yêu anh, nên mới lo được và mất! Áo sơ mi và quần tây của anh cũng ướt một mảng lớn, dưới làn hơi nước mờ ảo, cô nhìn khuôn mặt đẹp không gì sánh nổi của anh, làn môi khẽ động: “Mặc Trì Úy, tôi hình như… Không chỉ đơn giản là thích anh nữa rồi.”
Chương 293: Lời tỏ tình của cô (3)
Đường Tâm Nhan nghĩ, có lẽ là cô đã uống quá nhiều. Nếu không, làm sao cô có thể mạnh dạn nói câu tiếp theo.
“Hình như tôi bắt đầu yêu anh mất rồi.” Cô chưa bao giờ tỏ tình với ai, cho dù là thích cũng chưa từng bày tỏ.
Mỗi người con gái đều có một tính cách khác nhau, có những cô gái khi thích một ai đó sẽ dũng cảm tỏ tình, dù bị từ chối, dù có thương tích đầy mình, họ vẫn mỉm cười và nói rằng không hối hận vì đã từng yêu. Nhưng cô không thuộc tuýp những cô gái tính tình cởi mở đó, vì gia đình cô đã xảy ra biến cố, sau khi nếm trải thói đời bạc bẽo, cô trở nên thận trọng và nhạy cảm.
Có rất nhiều chuyện cô luôn thích cất giữ trong lòng. Vì cô sợ, sau khi cô thổ lộ lòng mình sẽ lại bị người khác chà đạp làm tổn thương. Vậy nên, cô chưa từng nói câu thích hay lời yêu với Phó Tư Thần.
Nhưng bây giờ cô lại bày tỏ với Mặc Trì Úy. Thời gian cô quen anh rất ngắn, ngắn đến nỗi khi nghe những lời chính cô nói ra khiến cô cảm thấy kinh hãi. Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, trong giây phút bốc đồng, mới tỏ tình với anh!
Nói xong lời đó, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô cụp mắt nhìn xuống đầu ngón chân mình.
Thời gian, mỗi giây mỗi phút trôi qua, trái tim vốn đang đập nhanh tới nỗi muốn thoát khỏi lồng ngực, nhưng không đợi được câu trả lời của anh, liền rơi xuống vực sâu muôn trượng, rơi đến tận cùng thâm cốc rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Anh, không hy vọng cô yêu anh sao? Cô cắn chặt môi, nâng đôi mi dài lên nhìn anh.
Anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt dài hẹp hun hút như vực sâu không thấy đáy.
“Đừng yêu tôi.” Anh trầm giọng đáp. Trái tim cô bắt đầu thắt lại. Một tầng sương dâng lên trong đáy mắt cô: “Tại sao?”
Tại sao cô không thể yêu anh? Anh cưới cô, lẽ nào anh không hy vọng cô sẽ yêu anh sao?
Mặc Trì Úy đương nhiên không ngờ rằng đêm nay cô sẽ nói lời yêu này với anh, anh cứ nghĩ cô sẽ không yêu anh, cùng lắm chỉ là thích.
“Tôi không tốt như em tưởng tượng đâu.” Đôi mắt anh nhìn về phía xa xăm.
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng của anh, cái cảm giác trái tim anh cách cô quá xa lại một lần nữa dâng lên trong lòng. Để bản thân không tiếp tục phải khó xử, cô nặn ra một nụ cười cứng ngắc trên mặt: “Tôi chỉ đang nói đùa, lẽ nào anh tưởng là thật sao?” Anh nheo mắt, nhìn cô thật lâu, như đang xem xét lời nói của cô thật hay giả.
Nụ cười trên gương mặt cô đẹp đẽ, nhu mì: “Sao tôi lại đem lòng yêu anh chứ? Tôi với anh mới quen nhau được bao lâu đâu, cùng lắm chỉ dừng ở mức độ thích, hơn nữa kiểu thích này, tôi cũng không biết có phải là cảm giác nảy sinh khi bị anh làm cho cảm động không nữa!”
Cô nhận lấy vòi hoa sen từ tay anh, vốc làn nước ấm lên khuôn mặt nhỏ của mình. Nụ cười trên mặt cô thực sự sắp không duy trì nổi rồi, mũi chua xót, chất lỏng ấm áp, trào ra khỏi mắt cô. Lần đầu tiên cô lấy hết can đảm, tỏ tình với ai đó, vậy mà lại kết thúc trong thất bại.
Anh không cần tình yêu của cô, anh cũng không muốn có được tình yêu của cô. Nhưng, anh lại rất tốt với cô. Rốt cuộc, thứ mà anh muốn là gì? Cô không phải kẻ ngốc, trên đời không ai cho không ai cái gì. Cô mệt mỏi, đầu óc nặng trĩu, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, nhắm mắt lại để cho những giọt nước ấm, hòa cùng giọt nước mắt trôi đi. Mặc Trì Úy nhận lấy vòi hoa sen từ tay Đường Tâm Nhan, cọ người giúp cô. Dưới vẻ ngoài có vẻ như bình tĩnh kia của anh, là một tâm hồn đang trào dâng dữ dội.
Tình cảm này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Cũng giống như cô không thể kiểm soát mà đem lòng yêu anh.
Chương 294: Lời tỏ tình của cô (4)
Sau khi tắm cho cô xong, Mặc Trì Úy rút khăn tắm trên giá, quấn lên thân hình mảnh mai của cô. Anh bế cô vào giường. Vừa chạm vào tấm chăn mềm mại, cô liền nhắm mắt lại có vẻ rất mệt mỏi và buồn ngủ. Anh đứng bên giường, lặng lẽ nhìn cô. Sau khi đứng đó gần một tiếng đồng hồ, anh quay lưng rời đi và bước vào thư phòng.
Thực ra cô không hề ngủ, rõ ràng là rất buồn ngủ, mí mắt không mở nổi, nhưng cô vẫn không ngủ được.
Trong đầu, không ngừng suy nghĩ tai sao anh lại nói câu đó lúc trong phòng tắm? Từ khi quen biết anh, tiến đến hôn nhân chớp nhoáng, rồi đến sống chung hòa hợp, cô cảm giác anh quan tâm và thích cô. Cô cho rằng nếu chuyển từ thích sang yêu anh sẽ khiến anh vui mừng. Nhưng không ngờ nó lại gây ra những rắc rối và nghi ngờ cho anh.
Là vì anh nghĩ rằng thời gian hai người ở bên nhau quá ngắn nên anh không tin rằng cô sẽ yêu anh? Thực ra, chính cô cũng không thể tin được. Tình yêu là gì? Cô không biết rõ, điều cô biết rõ là trái tim đã chết của cô đã sống lại vì anh. Nhất là khi cô biết được rằng bạn thân của cô cũng thích anh, cô cảm nhận được cô rất để tâm và cô đã rất căng thẳng. Cô không muốn chia sẻ anh với những người phụ nữ khác. Dù chỉ là một chút thôi cũng không được.
Đó là cảm giác mà ngay cả Phó Tư Thần trước đây cũng chưa từng mang lại cho cô. Trong cuộc hôn nhân kéo dài nửa năm với Phó Tư Thần, cô từng nghe tin đồn anh có bồ nhí bên ngoài nhiều lần. Nhưng cô chưa bao giờ tự mình đi kiểm chứng, không phải cô hoàn toàn tin tưởng anh ta mà thực sự là cô cũng không quá để tâm.
Sau khi ly hôn với Phó Tư Thần, cô cũng đã rất buồn, nhưng không đau đến mức không thở nổi.
Hôm nay lại khác, khi nghe Diệp Nhiễm nói rằng Mặc Trì Úy đã cưỡng ép cô ta, cô lúc này cuối cùng cũng được biết cảm giác lòng đau như dao cắt là thế nào. Hóa ra cô cũng để ý, hóa ra cô cũng quan tâm đến anh !
Sau khi Mặc Trì Úy bước vào thư phòng, anh lấy điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, đặt giữa đôi môi mỏng gợi cảm nhưng không châm lửa, thân hình anh đứng yên bên cửa sổ như một tác phẩm điêu khắc.
Câu nói “Hình như em bắt đầu yêu anh mất rồi” của cô cứ vang lên trong tâm trí anh. Mục đích ban đầu của anh là khiến cô yêu anh, sau đó để cô tự nguyện giao nộp ra những thứ mà anh muốn. Thế nhưng, bây giờ anh lại có chút sợ hãi, cũng có chút hối hận. Nhất là khi nhìn thấy cô biết Diệp Nhiễm phản bội mình, nức nở đến thương tâm. Cô là một cô gái đơn giản, tốt bụng, có một số việc không nên kéo cô vào.
Anh hiểu, mọi thứ anh đều hiểu. Nhưng anh không có cách nào cả. Anh đã đi đến đường cùng, không còn con đường rút lui. Nếu như có thể, anh không muốn làm tổn thương cô. Nếu như có thể, anh muốn dành tình yêu tốt đẹp nhất cho cô. Nếu như có thể, anh cũng muốn cưng chiều cô, yêu cô và cho cô những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng, nếu cô biết mục đích anh cưới cô, với tính cách của cô, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Đường Tâm Nhan lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng, cơ thể mệt rã rời đã chiến thắng những suy nghĩ trong đầu cô.
Hai mí mắt nặng trĩu, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Ngay cả khi không mở mắt, cô cũng có thể cảm nhận được anh đang đi về phía giường. Có mùi thuốc lá thoang thoảng. Cô nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ. Đôi môi mỏng rơi trên trán cô. Trái tim cô ấm lên. Nhưng sự ấm áp đó kéo dài không quá hai giây, cô đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh sau tiếng thở nhẹ: “Đừng yêu tôi, tôi không tốt như em tưởng tượng, tôi cũng không thể cho em tình yêu mà em muốn.” Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, Đường Tâm Nhan mới kinh hãi mở mắt ra.
Chương 295: Cô ấy tự mình đưa tới cửa !
Tại sao anh không thể cho cô tình yêu mà cô ấy muốn? Nếu anh đã không cho cô được thì sao lại cưới cô? Trong lòng có cả ngàn vạn lý do, cô vén chăn lên, theo bản năng thôi thúc, cô bước ra khỏi phòng ngủ. Đến dép cũng không đeo, cô vội vã chạy ra phòng khách. Nhưng lại nghe thấy có tiếng khóa cửa bên ngoài.
Cô bước tới trước cửa, muốn mở cửa để đuổi kịp anh, nhưng đầu ngón tay đặt trên tay nắm cửa không còn chút sức lực. Đuổi theo chất vấn anh, chẳng qua chỉ là một kết cục đáng xấu hổ!
Không yêu là không yêu, sao lại có chuyện bắt buộc vì nguyên nhân nào đó! Thân hình mảnh mai của cô từ từ trượt xuống theo khung cửa. Một cơn ớn lạnh truyền đến từ lòng bàn chân không mang dép, cô lấy tay ôm đầu gối, đôi mắt mờ sương, cả người cô như rơi xuống u cốc không thấy đáy.
Lạnh lẽo, cô độc, bi thương.
Hôm nay thực sự là một ngày xui xẻo của cô!
Chiếc xe thể thao màu trắng lao đi trong đêm. Cửa sổ xe mở toang, gió thổi ào ào bên tai.
Hút xong một điếu thuốc, anh dùng ngón tay dập tắt tàn thuốc, rồi lại châm một điếu khác.
Lái xe đến khu biệt thự Thủy Vân Gian, anh xuống xe và đi bộ đến trước một ngôi biệt thự. Nhập mật khẩu xong, anh lạnh lùng nghiêm nghị bước vào. Trong phòng khách tối đen như mực, có tiếng rên nhẹ đứt quãng của phụ nữ cùng với hơi thở nặng nhọc của đàn ông. Chỉ trong tích tắc, chiếc đèn pha lê sang trọng trong phòng khách đã sáng trưng.
Ánh sáng chói bất ngờ khiến người đàn ông đang đắm chìm trong tình dục giật mình, anh ta lập rút ra, kéo chiếc váy vén tới eo người phụ nữ xuống, nhanh chóng kéo khóa quần lên.
Ngẩng đầu lên từ ghế sô pha, anh ta nhìn thấy người đàn ông sắc mặt u ám đang đứng ở cửa lớn, miệng phát ra tiếng chửi thề.
“Anh Tư, nửa đêm nửa hôm, anh muốn làm em bất lực luôn sao?” Người phụ nữ dưới thân anh ta rõ ràng đã uống say, cơ thể trống rỗng khiến cô vặn vẹo trong lòng người đàn ông, đôi tay nhỏ như rắn trườn trên bộ ngực quyến rũ của anh ta: “Thật khó chịu… Sao không tiếp tục…”
Người phụ nữ nhìn người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng gần ngay trước mắt, người mà có lẽ chỉ khi uống say cô ta mới mơ thấy. Vậy mà hôm nay, cô ta lại mơ thấy chính mình đang làm chuyện xấu hổ với anh.
Trì Chi Hành kéo tay người phụ nữ ra, anh ta vác cô khỏi ghế sô pha, ném cô vào phòng ngủ trên tầng hai, khóa trái cửa rồi từ trên tầng hai đi xuống.
Mặc dù anh ta đã mặc áo sơ mi và quần tây vào, một góc vạt áo vẫn thò ra bên ngoài, chỉ cài một chiếc cúc, bộ ngực cường tráng và gợi cảm cùng cơ bụng nổi rõ.
Dáng vẻ quần áo không chỉnh tề, kết hợp với khuôn mặt tuyệt sắc vừa tà mị nhưng cũng vừa ngỗ ngược. Trì Chi Hành đến bên tủ lạnh lấy ra hai chai nước, ném cho Mặc Trì Úy một chai, mặt lạnh lùng: “Nhìn cái dáng vẻ dục vọng không được thỏa mãn của anh này, chậc chậc, anh làm gián đoạn việc tốt của em, em còn chưa tính sổ anh đâu.”
Thân hình Mặc Trì Úy dựa nhẹ vào tường, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc: “Chẳng phải cậu nói không động vào Cố Nhiễm Nhiễm nữa sao?”
“Cô ấy tự mình đưa tới cửa.” Uống gần nửa chai nước, ngọn lửa dục vọng chưa dập hết trong cơ thể anh ta cũng từ từ lắng xuống, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại nhìn Mộ Chỉ Vĩ: “Anh vẫn đang phiền lòng chuyện vợ anh không tin tưởng anh à? Em thấy làm gì phiền phức đến thế, cứ lôi cái bà bạn thân vợ anh ra oánh cho một trận, xem cô ta còn dám làm càn nữa không!”
Mặc Trì Úy mở nắp chai nước, uống một ngụm, đôi môi mỏng hơi mím lại: “Cô ấy đã nhìn rõ bộ mặt thật của bạn thân rồi.” Trì Chi Hành sửng sốt, sau đó cười xấu xa: “Vợ anh cũng thông minh đấy chứ, hiện tại đã chị ta rõ ràng rồi, anh còn khó chịu cái qué gì? Đêm hôm khuya khoắt tập kích ở chỗ em, anh muốn hại em về sau không ngóc lên được à?”
Chương 296: Không nên chọc vào cô
Mặc Trì Úy nâng tay day nhẹ mi tâm, khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, đôi môi mím chặt, không nói lời nào.
Trì Chi Hành thấy anh có gì đó không ổn, biết anh có chuyện muốn nói, cũng không nói ra lời làm anh khó chịu nên lặng lẽ đứng bên cạnh cùng anh hút thuốc.
Trong làn khói trắng xanh, đường nét gương mặt Mặc Trì Úy càng trở nên thâm sâu lạnh cứng, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Đêm nay cô ấy đã đoạn tuyệt với bạn thân. Thực ra, sự việc này, tôi sớm đã liệu tới, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”
Trì Chi Hành trước giờ không phải là một người biết lắng nghe, bình thường anh ta rất không có kiên nhẫn lắng nghe người khác, nhưng đối với Mặc Trì Úy, trong lòng anh ta có cảm giác kính nể, cho nên Mặc Trì Úy nói gì cũng đều sẵn lòng nghe anh nói. Anh ta biết Mặc Trì Úy đã từng bước từ một cậu bé nghèo bị người khác coi thường nỗ lực để có được vị trí như ngày hôm nay thế nào. Anh ta cũng biết anh đã trải qua rất nhiều gian khổ mà người thường chưa từng trải qua, nếu đổi thành người thường, có lẽ đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.
Mặc dù nói một câu anh sẽ dừng lại hút vài hơi thuốc, nhưng Trì Chi Hành không ngắt lời anh.
“Tôi biết cô ấy sẽ rất đau lòng, nhưng khi nhìn thấy cô ấy khóc không thành tiếng, thương tâm tuyệt vọng, trái tim tôi cũng đau theo.” Mặc Trì Úy tăng tốc độ hút thuốc, đôi mắt thâm sâu đang ẩn chứa bí mật:
“Tôi chỉ cần nhắm mắt lại là lại thấy dáng vẻ thất vọng đau buồn của cô ấy ”.
Trì Chi Hành nhíu mày: “Anh Tư, anh thấy hối hận khi kết hôn sao?”
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Trì Úy ánh lên tia đỏ, khuôn mặt tuấn tú bị làn khói thuốc làm mờ đi, giọng nói trầm thấp mang theo sự hiu quạnh: “Có lẽ, ngay từ đầu tôi không nên chọc vào cô ấy.”
“Anh Tư, em nghĩ anh không cần phải tự trách mình như vậy. Là nhà họ đã nợ anh. Anh đối với cô ta đủ tốt rồi! Nếu đổi lại là em, em sẽ khiến cô ta sống không bằng chết từ lâu rồi!”
Chỉ cần Mặc Trì Úy nghĩ đến cái ngày mà cô sụp đổ sau khi biết mục đích thực sự khi anh kết hôn với cô, lồng ngực anh lại thắt chặt. Anh gạt nhẹ tàn thuốc trên đầu ngón tay: “Có lẽ, để cô ấy thấy thất vọng về tôi mới là cách tốt nhất để bù đắp cho cô ấy.”
“Anh Tư, nếu khiến cô ta thất vọng, anh không sợ cô ta sẽ không đưa cho anh thứ anh muốn sao?”
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng sắc bén như lưỡi dao: “Cô ấy sẽ đưa.”
“Vậy anh tính về sau sẽ không dính líu đến cô ta, coi nhau như người dưng nước lã?”
Trì Chi Hành ngày ngày “dạo chơi” giữa “vườn hoa” , kinh nghiệm tình cảm vô cùng phong phú, anh ta có thể nhìn ra trái tim anh Tư không còn lạnh lẽo, cứng ngắc đến nỗi không ai có thể cảm hóa nổi nữa.
Chỉ khi anh đã rung động với Đường Tâm Nhan, anh mới có thể quan tâm đến cảm xúc của cô, không dám thực hiện kế hoạch của mình như vậy.
Sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi biệt thự, Trì Chi Hành đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai. Anh ta vừa mở cửa, một cơ thể nóng bỏng của lao vào vòng tay anh.”Anh Hành, anh đã đi đâu vậy? Nhiễm Nhiễm rất nhớ anh…”
Trì Chi Hành nhìn người phụ nữ say đến hồ đồ trong vòng tay anh ta, dùng lòng bàn tay to lớn ôm lấy hai má cô: “Nhớ tôi mà còn chạy ra nước ngoài với người đàn ông khác? Nhớ tôi mà lại đi cặp kè với người đàn ông khác à? Tôi thấy em thật ti tiện!” Người phụ nữ uống quá nhiều, phản ứng cũng khá chậm, nhưng khi nghe thấy từ ” ti tiện”, đôi mắt phiếm hồng co lại: “Đúng vậy, tôi ti tiện mới nằm mơ thấy anh, tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh đi đi, đi khỏi giấc mơ của tôi đi”.
Ánh mắt Trì Chi Hành chợt nghiêm nghị. Người phụ nữ đáng chết, thực sự nghĩ rằng đây là một giấc mơ?
Lại còn phóng đãng như vậy trong mơ.
Nghĩ đến việc cô đã qua lại với những người đàn ông khác ngoài anh ta, anh ta nắm lấy tay cô và ném cô xuống giường một cách thô bạo. Cố Nhiễm Nhiễm không ngừng đập vào ngực, vào vai, hai chân đạp anh ta: “Tôi đã bảo anh rời khỏi giấc mơ của tôi cơ mà!”
Chương 297: Kể từ giờ, vạch rõ ranh giới với cô
Trì Chi Hành bị Cố Nhiễm Nhiễm đá trúng vào phần chí mạng của mình, đau đến mức kêu không thành tiếng. Đôi mắt đào hoa tà mị hiện lên tia buốt lạnh như băng, anh xé quần áo của cô, trói hai tay đang vùng vẫy của cô lên đỉnh đầu.
Chân anh ta đè giữa đầu gối của cô, khuôn mặt đẹp trai tà mị tiến lại gần cô: “Không phải là đang trống rỗng sao? Lại còn giả bộ trong trắng ngây thơ?” Cố Nhiễm Nhiễm không ngờ rằng trong mơ miệng anh ta lại xấu xa đến vậy, đôi mắt ngấn nước của cô đỏ hoe, hơi thở gấp gáp, đôi môi đỏ mọng mấp máy, rõ ràng là bị lời nói của anh ta làm cho tức giận.
Tim anh ta mềm đi, vừa định gỡ cánh tay đang bị trói của cô thì câu nói tiếp theo của cô khiến anh bùng nổ: “Tôi thà bị người khác đụng vào còn hơn là để anh đụng vào. Anh chê tôi bẩn, tôi thấy anh còn bẩn hơn tôi.”
Cô chưa kịp nói xong thì anh đột nhiên đâm mạnh vào trong cơ thể cô. Anh cúi đầu cắn đôi môi anh đào đỏ mọng, giọng nói bỉ ổi: “Chê ông đây bẩn mà còn nhiều nước như vậy? Muốn dìm chết ông đây sao?”
“Trì Chi Hành, anh không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, hạ lưu!”
“Ông đây hạ lưu, nhưng chẳng phải em cũng thích ông đây làm trò hạ lưu với em sao?” Nói xong, anh ta không cho Cố Nhiễm Nhiễm cơ hội mở lời, hung hăng cắn môi cô.
Đường Tâm Nhan không biết cô đã trở lại phòng ngủ như thế nào, khi tỉnh lại thì trời đã sáng. Đêm qua khóc sướt mướt, hai mắt sưng đỏ, gương mặt có chút mệt mỏi, phờ phạc.
Khi súc miệng, thấy dạ dày khó chịu, cô nôn khan vài tiếng.
Sau khi rửa mặt xong, cô định xuống bếp làm bữa sáng, vừa bước vào bếp thì cô sững sờ khi thấy bên trong có một người bận rộn nấu bữa sáng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, người đó quay lại.
“Cô chủ, tôi được anh Mặc mời đến chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt của cô. Cô có thể bảo tôi làm bất cứ điều gì cô dặn dò. Tôi họ Vương. Từ giờ cô cứ gọi tôi là thím Vương là được rồi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan chào thím Vương một tiếng, cô bước ra ngoài cửa. Đôi dép màu xám của anh được đặt ngay ngắn trên tủ giày. Nói cách khác, sau khi anh ra ngoài đêm qua, anh vẫn chưa trở lại. Đường Tâm Nhan mở cửa phòng dành cho khách, trên giường không có nếp nhăn, rõ ràng không có người ngủ. Cô lại mở cửa thư phòng, nhưng anh cũng không ở đó. Hàng mi cong dài run rẩy, đôi mắt trong veo sáng ngời từ từ mờ đi cho đến khi không còn ánh sáng.
Cô ngồi trên ghế sofa, tay cầm điều khiển ti vi. Trong tin tức giải trí có đăng chuyện những bức ảnh của Mặc Trì Úy và Diệp Nhiễm vào sáng ngày hôm qua, cũng đăng cả một số bức ảnh đêm qua Diệp Nhiễm và Mặc Trì Úy trong phòng bao của quán bar.
Diệp Nhiễm bị mắng thảm hại, ai cũng nói cô muốn nổi tiếng đến phát điên rồi. Đường Tâm Nhan nhìn những bức ảnh của Diệp Nhiễm, trong lòng ngổn ngang, phức tạp. Cô ta có phải là ngôi sao chổi không, mà người thân, bạn bè, từng người từng người nếu không phản bội thì cũng là tránh xa cô ta. Có vẻ như nếu có quan hệ với cô ta sẽ muôn đời muôn kiếp không ngóc đầu lên nổi.
Nếu cô nhớ không lầm, đêm qua sau khi trở về, hình như cô đã tỏ tình với Mặc Trì Úy. Đây có lẽ là điều táo bạo và điên rồ nhất mà cô đã làm được sau 21 năm sống trên đời, nhưng kết quả của nó cũng là sự thất bại thảm hại nhất, bi thương nhất!
Cả đêm qua anh không về, anh còn tìm người đến chăm sóc cô, từ nay về sau anh định vạch rõ ranh giới với cô sao? Cô tựa vào lưng ghế sô pha, rõ ràng lúc nhận chứng nhận đăng ký kết hôn, cô đã hy vọng hai người sẽ không dính líu đến nhau, hiện tại đã làm được rồi, cô nên vui mừng mới phải. Nhưng, tại sao, trái tim cô trống rỗng quá. Lồng ngực dường như chứa đầy mật đắng, như thể, chỉ cần dùng sức một chút, những giọt nước mắt đắng chát sẽ từ khóe mắt cô lã chã rơi xuống.
Chương 298 : Yêu là yêu, không yêu là không yêu
Thím Vương làm bữa sáng, nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào ghế sô pha với đôi mắt đỏ hoe, quan tâm nói: “Cô chủ, cô có chuyện gì vậy? Có phải trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
Đường Tâm Nhan khịt mũi, cô cười lắc đầu với thím Vương: “Không sao, tôi vừa xem một bộ phim truyền hình buồn nên hơi xúc động một chút thôi.”
Thím Vương liếc nhìn ti vi, rõ ràng là tin tức giải trí, làm sao mà buồn được chứ? Trong khi Đường Tâm Nhan đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn, thím Vương đã bí mật gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy. Lúc đó Mặc Trì Úy đang ở văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Hải, cả đêm anh không ngủ, thân hình nghiêm nghị đứng trước cửa sổ rộng rãi và sáng sủa kiểu Pháp, đầu ngón tay mảnh khảnh đang cầm điếu thuốc, đôi mắt hơi híp lại.
Điện thoại rung lên một hồi lâu anh mới quay người bước đến bàn làm việc. Nhìn thấy số người gọi đến, anh nhấn nút trả lời.”Anh Mặc, vợ anh xem tin tức giải trí thôi mà cũng khóc luôn rồi. Anh có muốn trở về một chuyến không?”
Mặc Trì Úy dùng sức nắm chặt điện thoại di động, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, vài giây sau, anh lạnh giọng nói: “Thím ở nhà chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Thím Vương muốn nói gì đó, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan đứng ở cách đó không xa. Thím Vương nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, bà lắp bắp nói: “Cô chủ… Tôi…” “Thím Vương, anh ấy nói không về sao?”
Thím Vương nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Đường Tâm Nhan, bà gật đầu: “Cô chủ, tôi nghĩ anh nhà chỉ là bận công việc quá thôi.” Đường Tâm Nhan khẽ ‘ừm’ một tiếng. Trở lại phòng ăn, cô cúi đầu chậm rãi ăn sáng.
Tay nghề của thím Vương rất khá, điểm tâm ăn sáng bà làm đều là mùi vị mà cô thích. Thím Vương đứng sang một bên, nhìn người phụ nữ nhỏ bé với hàng mi dài đang yên lặng ăn cháo, trong lòng thầm thở dài.
Đôi vợ chồng trẻ này 8 phần là đã xảy ra mâu thuẫn! Sau khi ăn sáng, Đường Tâm Nhan lấy gương và thuốc mỡ bôi thuốc lên vết bầm tím trên cổ.
Nghĩ đến mỗi lần cô bị thương đều là thuốc anh thoa thuốc cho cô, ngực cô bỗng cảm giác đau nhức khó tả. Đêm qua, cô không nên tỏ tình, đúng không? Sự táo bạo của cô có phải đã dọa anh sợ rồi sao?
Đây không phải lần đầu tiên bị đàn ông ruồng bỏ, vậy nên dù đau đớn thế nào cô vẫn có thể nghiến răng kiên cường mạnh mẽ sống tiếp. Mỗi ngày, cô đều cố làm cho cuộc sống thêm phong phú đủ đầy, ngoài việc đóng phim, cô còn học thiết kế thời trang. Ngoại trừ thỉnh thoảng trong đêm khuya thanh vắng, cô sẽ nghĩ đến người đàn ông đã không trở lại Cẩm Tú Viên kể từ sau khi cô thổ lộ, cuộc sống của cô vẫn bình thường, không có gì đặc biệt, cũng không có gì không đặc biệt.
Ở phim trường, sau khi Giang Na Nhi nhận ra cô và Mặc Trì Úy không còn qua lại nữa, cô ta hết lần này đến lần khác cười nhạo cô, thỉnh thoảng lại bí mật dùng những thủ đoạn nhỏ để phá cô quay phim.
Những lúc không vui, cô sẽ đáp trả lại cô ta, nhưng hầu hết thời gian, cô không thèm quan tâm đến.
Trong nháy mắt, mười ngày trôi qua. Trong khoảng thời gian này, cô không gọi điện hay nhắn tin với Mặc Trì Úy một lần nào. Khi không phải quay cảnh đêm, cô sẽ trở về Cẩm Tú Viên nhưng cô chưa bao giờ thấy anh trong căn hộ.
Có một đêm trở về, cô mở tủ thấy áo sơ mi và quần tây của anh còn thiếu vài bộ, mới nhận ra anh đã quay lại khi cô không có ở nhà. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mối quan hệ đang nồng ấm giữa hai người lại trở nên như thế này, cô không có dũng khí đi tìm anh, thậm chí còn không có tâm trí để chất vấn anh. Trong thế giới tình yêu, ai có thể phân biệt được đúng sai? Yêu là yêu, không yêu chính là không yêu. Suy cho cùng, yêu chỉ có một lý do duy nhất, nhưng không yêu thì lại có muôn ngàn lý do.
Chương 299: Ôm cô vào lòng
Hôm đó, Đường Tâm Nhan đã hoàn thành xuất sắc cảnh quay trong ngày, cô tẩy trang rồi bước ra khỏi phim trường với chiếc túi đeo trên lưng. Phượng Cừ đuổi theo cô.”Quý Tịnh đã nói với em chưa, thương hiệu COR đã tung ra một bộ sưu tập mới và muốn chúng ta quay quảng cáo cùng nhau. Anh đã ký hợp đồng rồi. Còn em thì sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Chị Quý vừa nói với em sáng nay, nhưng nghe nói thương hiệu COR không hài lòng với em. Dù gì thì em cũng không nổi tiếng lắm. Chị Quý đang nói chuyện với họ, khi được xác nhận em sẽ ký hợp đồng.”
Phượng Cừ nhìn khuôn mặt gầy gò của Đường Tâm Nhan, nhướng mày: “Mấy ngôi sao nữ các em có phải đều thích bản thân giống như Bạch Cốt Tinh à? Nghiêm túc mà nói, vẻ đẹp như vậy thật sự rất khó coi.”
Đường Tâm Nhan sửng sốt, sau đó mới hiểu ra ý của anh: “Em cũng không thích nhịn ăn để gầy đâu, chỉ là gần đây bụng dạ không tốt, không ăn vào được gì.”
“Hai người cãi nhau?”
Đường Tâm Nhan nhìn Phượng Cừ bề ngoài cao ngạo và tinh tế, cô nở một nụ cười gượng gạo.
Phượng Cừ cong môi cười xấu xa: “Anh chỉ là muốn hóng chuyện của em.”
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt phượng rực rỡ và quyến rũ của Phượng Cừ, dường như trong đó lấp lánh những vì sao, cô nói với anh ta không rõ biểu cảm: “Không, em không cãi nhau với anh ấy.”
Đúng vậy, cô không có tranh chấp với anh, không có hiểu lầm, không có mâu thuẫn. Nhưng họ lại vướng vào một cuộc chiến tranh lạnh chưa từng có.
Cô có thể trách anh ấy không? Không thể. Muốn trách chỉ có thể trách cô đã không bảo vệ được trái tim của mình.
Mặc dù Đường Tâm Nhan không biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng Phượng Cừ vẫn tinh ý nhìn thấy một nét buồn trong mắt cô. Lòng bàn tay lớn vỗ vỗ vai cô: “Đứng ở chỗ này đừng đi đâu cả, anh sẽ lái xe qua. Gần đây, ở phía Tây thành phố mở một nhà hàng hải sản rất ngon. Anh dẫn em đi ăn một bữa lớn nhé.”
“Em……”
“Đừng nói là không muốn đi, em mà không ăn cái gì nữa là trở thành bộ xương di động luôn đấy!”
Đường Tâm Nhan cũng không từ chối nữa, gần đây trong đoàn làm phim, Phượng Cừ chăm sóc cô như một người anh cả quan tâm em gái, cùng anh ăn cơm cũng không có gì sai.
Sau khi Phượng Cừ lái xe đi, Đường Tâm Nhan đứng bên đường gọi điện cho thím Xuân để hỏi thăm tình hình của mẹ cô hôm nay. Chưa nói được mấy câu, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú của xe máy, Đường Tâm Nhan không quan tâm, tưởng là một thanh niên choai thích thể hiện, nhưng khi âm thanh ấy càng lúc càng lớn, trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành, quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông gầy gò đội mũ bảo hiểm, hùng hổ lái xe lao về phía cô.
Không sai, nó đang tiến về phía cô. Đường Tâm Nhan sợ đến nỗi điện thoại của cô rơi xuống đất, phản ứng đầu tiên trong đầu cô là chạy trốn. Nhưng với người bình thường chưa được huấn luyện đặc biệt, sau khi sợ hãi, cử động của cơ thể sẽ chậm hơn nửa nhịp so với suy nghĩ. Nhìn chiếc xe máy lao thẳng về phía mình, cô sợ hãi nhắm mắt lại, đôi chân mềm nhũn. Ngay khi cô nghĩ rằng mình sẽ bị xe đụng thì một lực mạnh đã ập vào cô. Khi phản ứng lại, cô đã bị người đàn ông ôm lấy, hai người cùng nhau ngã xuống đất. Người lái xe máy thấy Đường Tâm Nhan được Phượng Cừ cứu, anh ta muốn quay đầu đâm lại, nhưng anh ta thoáng thấy hai phóng viên đang cầm máy ảnh xuống xe, anh ta lập tức tăng tốc bỏ đi. Phượng Cừ nhìn cô gái xanh xao trong vòng tay anh, đôi lông mày đẹp cau lại, lo lắng hỏi: “Sao rồi, em không sao chứ?”
“Em không sao, còn anh?” Ngay khi Phượng Cừ định nói, một ánh sáng trắng đột nhiên sáng lên với hai tiếng lách tách. Nhìn thấy phóng viên chụp ảnh họ, Phượng Cừ đỡ Đường Tâm Nhan đứng dậy, đi về phía tên phóng viên với khuôn mặt xanh mét.
Chương 300: Cô chủ vào đồn cảnh sát rồi
Tòa nhà Hoàn Hải hùng vĩ sừng sững cao chọc trời.
Trong phòng họp rộng rãi và sáng sủa. Các lãnh đạo cốt cán của công ty đã tăng ca hơn mười ngày đang báo cáo với người đàn ông lạnh lùng thờ ơ ở vị trí chính kế hoạch cho quý tiếp theo.
Bầu không khí trong phòng họp như ngưng trệ, ngoại trừ chuyện công việc, các giám đốc điều hành ngay cả hắt hơi cũng không dám, vì sợ sẽ làm chọc giận người đàn ông với vẻ “ông chú lớn” đang ngồi kia.
Gần đây, Tổng giám đốc của họ ngoài công việc cũng chỉ có công việc, ở công ty cả ngày lẫn đêm, anh ở nơi đâu, nơi đó liền có gió lạnh thổi qua, lạnh cóng. Mọi người có thể nhìn ra được dạo này tâm trạng anh không tốt!
Nó không phải không tốt, mà là tôi tệ đến đỉnh điểm. Giản Thành ngồi sau Mặc Trì Úy, ghi lại những điểm chính của cuộc họp. Điện thoại bỗng nhiên rung lên. Nhìn thấy điện thoại của đồn cảnh sát, Giản Thành cẩn thận liếc nhìn một người đàn ông mặc một cây đen, dáng người uy nghiêm, đứng dậy nói nhỏ bên tai anh: “Tổng giám đốc Mặc, cảnh sát gọi tới di động cá nhân của anh.” Mặc Trì Úy hơi nhíu đôi mày kiếm.
Lần đó, Đường Tâm Nhan bị nhà họ Phó đưa đến đồn cảnh sát, anh có nói với cục trưởng rằng nếu cô có bất cứ điều gì mà phải vào đây, nhất định phải gọi cho anh càng sớm càng tốt.
Lẽ nào, cô đã xảy ra chuyện gì rồi? Mặc Trì Úy nhanh chóng nhận điện thoại, anh giơ tay làm động tác tạm dừng cuộc họp. Người ở đầu bên kia điện thoại chỉ nói một câu Đường Tâm Nhan đã vào đồn cảnh sát, Mặc Trì Úy đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Vì hành động quá nhanh nên chiếc ghế chuyển động và phát ra tiếng động mạnh, những người trong phòng họp cùng nhìn về phía anh, ai nấy đều rất tò mò, Tổng giám đốc từ trước tới giờ, núi Thái Sơn có sụp trước mặt, anh cũng không biến sắc, vậy mà giờ đây, vừa mới nhận được cuộc gọi của ai đó, liền sốt ruột đến mức này?
Mặc Trì Úy thậm chí còn không kịp giải thích, trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Giản Thành nhìn mọi người đang xì xào bàn tán, anh ta nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Mặc có chuyện gấp cần giải quyết. Hôm nay kết thúc cuộc họp tại đây. Mấy ngày nay, các vị lãnh đạo đều đã vất vả rồi, mọi người về nhà nghỉ ngơi sớm đi!”
“Trợ lý Giản, gần đây tổng giám đốc Mặc gặp chuyện không vui sao?”
“Đúng vậy, tôi thấy gần đây Tổng giám đốc Mặc chưa từng về nhà.”
“Tổng giám đốc Mặc không phải là thất tình chứ?”
Giản Thành ho khan một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người đang bàn bạc chuyện riêng của BOSS, anh ta oai phong nói: “Việc riêng của Tổng giám đốc Mặc, mọi người đừng suy đoán lung tung.”
Đồn cảnh sát.
Ngay khi Mặc Trì Úy đến, cục trưởng đã mời anh ta vào văn phòng.
“Sự việc là như thế này. Khi hai phóng viên nhìn thấy Phượng Cừ và cô Đường ôm nhau, họ có chụp lại ảnh. Phượng Cừ đã yêu cầu họ giao ảnh ra. Nhưng hai phóng viên không đồng ý. Hai bên xảy ra mâu thuẫn và Phượng Cừ đã ra tay đánh, một người trong số họ phải nhập viện, còn người kia bị đánh bầm tím mặt mũi. Bây giờ họ đang muốn sẽ kiện Phượng Cừ và cô Đường.”
Mặc Trì Úy nheo lại đôi mắt lạnh như hồ u tối, hỏi một câu trọng điểm: “Cô ấy và Phượng Cừ đang ôm nhau thì bị phóng viên chụp ảnh?”
Cục trưởng thấy Mặc Trì Úy phả ra hơi thở lạnh lẽo, ông ta cố nở nụ cười trên khuôn mặt cứng nhắc: “Cái này… Cái này…”
“Nói trực tiếp!”
“Đúng vậy, tôi có xem bức ảnh do phóng viên chụp. Hai người bọn họ quả thật đang ôm nhau.”
Mặc dù cục trưởng không biết quan hệ giữa Mặc Trì Úy và cái cô Đường kia, nhưng có thể thấy Mặc Trì Úy có tình cảm với Đường Tâm Nhan.
Hơn nữa, biểu cảm của Mặc Trì Úy rõ ràng là biểu cảm bị chụp mũ xanh lên đầu. Cục trưởng trong lòng thầm đồng tình với anh, không ngờ một người đàn ông giàu có, quyền thế và đẹp trai như vậy lại bị cắm sừng.
Trong phòng thẩm vấn.
Phượng Cừ lười biếng dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm viên cảnh sát đang lập biên bản: “Chính tôi là người đã đánh họ. Chỉ cần giam giữ tôi. Thả Đường Tâm Nhan đi đi!”