Đường Tâm Nhan đang chuẩn bị đeo tai nghe để nghe nhạc, nghe được những lời này của Giang Na Nhi và trợ lý của cô ta liền giật mình.
Lên giường cùng người đầu tư?
Tin đồn này rốt cuộc đến từ đâu, cô còn không biết người đầu tư là ai thì sao mà ngủ với người ta được chứ?
“Chị Na Nhi à, những người đầu tư mà em từng gặp đều là người vừa già vừa xấu, cô ta vì có vai diễn mà thể loại nào cũng tiếp, nghĩ mà buồn nôn!” Trợ lý nhỏ tiếng đáp.
Giang Na Nhi nhếch môi chế giễu, “Có một số người chính là đáng ghê tởm như vậy!”
Đường Tâm Nhan không lập tức nhảy dựng lên mà tranh cãi với Giang Na Nhi, Đạo diễn Hầu đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hôm nay lại là ngày tốt, ngày khai máy, cô hiểu được mục đích của Giang Na Nhi khi nói những lời này chính là để chọc tức cô, khiến cô trở thành người không biết coi trọng đại cục, để lại ấn tượng xấu đối với Đạo diễn Hầu.
Đường Tâm Nhan đeo tai nghe, hai tay nâng má, tĩnh lặng nhìn ra ngoài cửa xe.
Giang Na Nhi và trợ lý nói xấu Đường Tâm Nhan rất lâu mà người đằng sau không có động tĩnh gì, Giang Na Nhi nghi ngờ ngoái đầu lại.
Phát hiện Đường Tâm Nhan đang đeo tai nghe, bộ dạng như không nghe thấy gì nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta không có chổ chút giận.
Đường Tâm Nhan dựa vào cái gì mà được diễn vai nữ chính, còn cô lại phải diễn vai nữ phụ thứ tư!
Giang Na Nhi nghiến răng nghiến lợi, “Tiện nhân mặt dày!”
Phượng Cừ ngồi phía trước, anh đang chơi game, nghe được những lời Giang Na Nhi, anh thấy không hài lòng mà hét lên: “Người bảo người khác là tiện nhân thường là loại tiện nhân nhất, diễn tốt là được rồi, suốt ngày thì thì thầm thầm sau lưng người khác, thật giống như những người đàn bà ngồi lê đôi mắt!”
Sớm đã nghe nói Phượng Cừ có tính khí kỳ quặc, anh ta sẽ mắng thẳng mặt những ai làm anh ta không hài lòng mà không có chút nể nang nào, anh ta chưa bao giờ xu nịnh ai, có người nói, anh ta chính là người trong sạch trong giới giải trí.
Giang Na Nhi không ngờ Phượng Cừ lại có thể hét lên với mình, cô ta choáng váng, mặt mũi đỏ bừng.
Phượng Cừ có ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí, Giang Na Nhi đương nhiên sẽ không dám đắc tội với anh ta, cô ta cắn chặt môi nuốt cơn giận, đầu cúi gằm, không dám nói thêm câu nào nữa.
……
Đã đến khách sạn ở An Thành, Đường Tâm Nhan gọi Phượng Cừ đứng lại, nói cảm ơn anh.
Phượng Cừ xua xua tay, “Tôi rất ghét loại phụ nữ lắm lời, hy vọng cô không phải loại người như thế.” Dứt lời, anh ta hai tay đút túi quần jean, vênh váo đi vào khách sạn.
Khi đến trước cửa phòng đã được bên đầu tư đặt trước, Đường Tâm Nhan đứng lại một lúc mới đẩy cửa vào.
Cô căn bản không thích xã giao, càng không thích làm những chuyện để lấy lòng người khác.
Nhưng xã hội đâu phải cái khuôn viên trường học, cuộc đời đâu phải một câu chuyện cổ tích.
Trong căn phòng lớn có bày hai cỗ bàn tròn, trong đó một cỗ bàn đã ngồi chật kín người, một bàn khác có Đạo diễn Hầu, phu nhân của Đạo diễn Hầu, còn có hai phó đạo diễn và Phượng Cừ.
Đạo diễn Hầu nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì vẫy tay gọi cô.
Đường Tâm Nhan bước đến, ngồi cạnh Phượng Cừ.
Đợi khoảng mười phút thì cửa phòng mở ra.
Đích thân Giám đốc khách sạn ra mở cửa, theo sau là một bóng người mảnh mai.
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng, lãnh đạm ấy, Đường Tâm Nhan sững sờ.
Sao hắn lại đến đây?
Đạo diễn Hầu và vài vị đạo diễn khác nhìn thấy người mới vào thì đều đứng dậy chào hỏi Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan, ngây ra đó làm gì? Đây là Mặc tổng, người đầu tư của chúng ta.” Đạo diễn Hầu nhắc nhở.
Đường Tâm Nhan giật mình, phát hiện mọi người trên bàn đều đang nhìn cô, bao gồm cả Mặc Trì Úy, tai của cô nóng lên, lập tức chào hỏi, “Xin chào Mặc tổng.”
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy chỉ lướt qua cô một vài giây, hắn ngồi vào ghế chính, khuôn mặt anh tuấn, biểu cảm lãnh đạm, hắn ngồi cạnh Đạo diễn Hầu đã hơn năm mươi tuổi thì trông lại càng thu hút sự chú ý hơn nữa.
Đạo diễn Hầu nhìn thái độ của Mặc Trì Úy đối với Đường Tâm Nhan, không hiểu được tâm ý của hắn, ông vẫy tay ra hiệu cho Đường Tâm Nhan ngồi xuống.
Chương 52: Ánh mắt chạm nhau.
Sau khi các món ăn đã lên kín bàn, những người đàn ông trên bàn đều trò chuyện hết sức nhiệt tình, chỉ riêng Mặc Trì Úy hầu như rất kiệm lời, mỗi chữ của hắn quý như vàng.
Tửu lượng của Đường Tâm Nhan không tốt, cô muốn uống nước ép trái cây, ngoài những khi bắt buộc phải cười xã giao thì hầu như cô toàn cúi đầu ăn.
Không thể không thừa nhận, đồ ăn của khách sạn lớn ở An Thành quả thật rất ngon.
“Ăn nhiều như vậy, cô không sợ béo sao?” Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Phượng Cừ truyền đến bên tai, Đường Tâm Nhan nhìn vào góc nghiêng gương mặt đầy soái khí của anh ta, đôi môi đỏ mọng của cô nhẹ nở nụ cười, “Tôi trước giờ không đối xử tệ với dạ dày của mình.”
Phượng Cừ liếc nhìn khuôn mặt kiều diễm đang cười của Đường Tâm Nhan, khi cô cười, lông mày cong lên, đôi mắt to tròn như điểm xuyết những ánh sao lấp lánh, vừa thanh thuần lại vừa tuyệt mỹ, anh nhướng mày trêo ghẹo, “Nữ minh tinh thường rất chú trọng đến việc ăn uống, tôi thấy ngoài cô ra thì tất cả nữ diễn viên trong phòng này chẳng mấy khi động đũa.”
Ồ, có phải anh ta đang ngầm nói cô là một kẻ tham ăn không?
Đang định đáp lời Phượng Cừ, thì lại nghe anh ta nói thêm: “Tôi cũng rất thích ăn, lần sau nếu có thời gian thì cùng nhau nghiên cứu những món ăn ngon.”
Đường Tâm Nhan cảm thấy Phượng Cừ không phải hạng người tính tình kỳ quặc như truyền thông vẫn hay đưa tin, cô cười lên thoải mái hơn, “Được thôi!”
Thấy Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ cười cười nói nói, Mặc Trì Úy đang nghe Đạo diễn Hầu nói chuyện lại đưa mắt liếc nhìn cô.
Phong thái khiến người khác cảm thấy khó gần của hắn quá mạnh, cho dù chỉ là một cái liếc nhìn cũng khiến Đường Tâm Nhan cảm nhận được sự bất thường.
Ánh mắt của hắn tối đen u ám, như một hồ nước sâu không thấy đáy, rõ ràng là bình lặng không gợn sóng nhưng lại vẫn khiến người ta thấy có chút hoảng sợ.
Đường Tâm Nhan gượng thu lại ánh mắt, cô cúi đầu, giả bộ bình tĩnh tiếp tục ăn uống nhưng tinh thần lại vô cùng căng thẳng.
Cũng không hiểu tại sao, mỗi ánh mắt vô tình của hắn đều khiến cô cực kỳ nhạy cảm và căng thẳng.
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan không dám đối mặt với mình thì nheo mắt tỏ vẻ thích thú.
Hôm nay cô mặc bộ váy ngắn lệch vai màu xanh nhạt, mái tóc xoăn bồng bềnh búi cao lên, để lộ vầng trán xinh đẹp và khuôn mặt trái soan nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng mềm mại, làn da trắng nõn nà cùng mái tóc đen láy, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh vừa nhếch nhác vừa đáng thương tại phòng tạm giam hôm đó, như thể là hai người khác nhau vậy.
Đường Tâm Nhan cảm thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy không tha thiết nhưng dai dẳng vẫn luôn hướng về cô, khiến cô ngồi mà như có kim châm.
Vừa rồi hẵng còn cảm thấy đồ ăn ngon mà bây giờ lại thấy chúng không còn chút hấp dẫn nào rồi.
Cô đặt đũa xuống, đứng dậy và lịch sự nói với Đạo diễn Hầu, “Xin lỗi, tôi muốn đi nhà vệ sinh một lát.”
Nhà vệ sinh của phòng này đã có người, Đường Tâm Nhan kéo cửa đi ra nhà vệ sinh bên ngoài.
Ở trong nhà vệ sinh gần năm phút, đợi cho mình bình tĩnh trở lại thì cô mới ra ngoài.
Vừa khéo gặp Phó Tư Thần từ nhà vệ sinh nam đi ra, gặp ngay Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan mím chặt môi, coi như không nhìn thấy mà rời đi, nhưng anh ta giữ tay cô lại, dùng sức kéo cô vào lòng.
Mùi hương của rượu phảng phất qua đầu mũi, đôi lông mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu lại.
Xem ra Phó Tư Thần đã uống nhiều rượu rồi.
“Vũ Nhu hôm nay xuất viện rồi, vốn muốn đến tham gia lễ khai máy của Đạo diễn Hầu, nhưng giữa đường lại gặp tai nạn xe. Đường Tâm Nhan, có phải cô cố ý thuê người đâm vào xe cô ấy không? Cô đã cướp đi vai nữ chính, cớ sao vẫn cứ tìm đủ mọi cách để hại cô ấy?”
Đường Tâm Nhan ngây người.
Không ngờ Đường Vũ Nhu đóng vai nữ phụ, lại càng không ngờ hôm nay cô ta vắng mặt là vì gặp tai nạn xe.
Nhưng nếu Phó Tư Thần vẫn có thể ở đây xã giao, thì chắc tai nạn xe cũng không nghiêm trọng lắm!
Cô gần như đã miễn nhiễm với thái độ bảo vệ Đường Vũ Nhu của Phó Tư Thần rồi, cô cũng chẳng buồn giải thích nữa, cô dùng sức hất tay Phó Tư Thần ra, lạnh lùng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Chương 53: Nụ hôn bá đạo
Phó Tư Thần đuổi theo Đường Tâm Nhan, lại nắm lấy cánh tay mảnh mai, mềm mại của cô.
Khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại.
Cô nhíu chặt đôi lông mày nhìn thẳng vào Phó Tư Thần như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô gắng sức vùng vẫy nhưng anh ta lại rất khỏe, đến mức có thể bóp nát xương của cô.
Nếu như không phải lần ở phòng tạm giam anh ta đã cứu cô thì cô cũng chẳng buồn nói chuyện với anh ta.
“Bỏ tay ra!”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, cô không muốn dây dưa với anh ta quá nhiều.
Phó Tư Thần đương nhiên không buông tay, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, trang điểm tinh tế kiều diễm, thân hình yểu điệu duyên dáng, đôi chân thon dài, tay còn lại không kìm được mà vuốt ve chiếc cổ thanh tú mịn màng của cô, “Ăn mặc thế này, cô muốn quyến rũ ai?”
Nghĩ đến việc cô phản bội, lừa dối và ngang ngược, cơn tức giận mà Phó Tư Thần kìm nén trong người lại bộc phát, anh dùng sức ép Đường Tâm Nhan vào bức tường lát gạch men sứ.
Đôi tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan nắm thành nắm đấm chống đỡ lên đôi vai của anh ta, không muốn cơ thể hai người tiếp xúc quá gần.
Mùi rượu quyện với mùi nước hoa trên người anh ta sao lại khiến cô ghê tởm đến vậy.
Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh người đàn ông trong phòng cao quý xuất trần, lạnh đạm tinh tế, đã từng có hai lần tiếp xúc thân mật với hắn, trên người hắn ngoài mùi thuốc lá thoang thoảng thì mùi nước hoa cũng không quá nồng mà rất nhẹ nhàng dễ chịu, rất có mùi vị đàn ông.
Trong khi Đường Tâm Nhan bị phân tâm, Phó Tư Thần nắm lấy cằm cô, môi anh ta hướng xuống đôi môi của cô.
Anh từ lâu đã muốn nếm thử mùi vị đôi môi anh đào mềm mại tuyệt đẹp của cô.
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt anh tuấn đột nhiên tiến gần mà giật mình, lập tức nghiêng đầu, đôi môi của Phó Tư Thần hôn vào má cô.
Phó Tư Thần thoáng chốc sững sờ, kịp nhìn thấy sự phẫn nộ và ghê tởm trong ánh mắt của cô.
Tim anh chợt nhói lên.
Anh thật sự đã từng yêu cô!
“Phó Tư Thần, nếu như anh thật sự quan tâm Đường Vũ Nhu thì đáng lẽ nên toàn tâm toàn ý với cô ta chứ? Anh vừa làm cái gì vậy, muốn hôn tôi? Không phải anh chê tôi không sạch sẽ sao? Chạm vào tôi không cảm thấy ghê tởm sao?”
Đường Tâm Nhan vừa dứt lời, Phó Tư Thần liền lùi lại hai bước.
Nhìn ánh mắt cô, giống như vừa nhìn thấy những thứ bẩn thỉu.
Không dừng lại một giây nào nữa, Phó Tư Thần nhanh chóng rời đi.
Đường Tâm Nhan yếu ớt dựa vào bức tường lạnh băng, cô ngẩng đầu lên nhìn những ngọn đèn trần rối rắm trên đầu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên vừa châm biếm vừa âu sầu.
Cô thật không hiểu nổi, nếu đã bỏ rơi cô tại sao không ly hôn với cô?
Chỉnh lại đầu tóc quần áo lộn xộn, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa mới bước ra khỏi đã thấy Mặc Trì Úy đang đứng dựa vào tường hút thuốc.
Đường Tâm Nhan không biết hắn đã đứng đây bao lâu, nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng của hắn khiến tim cô đập thình thịch.
“Mặc tổng.” Cô nhàn nhạt chào, chuẩn bị đi ngang qua, hắn đột nhiên đưa tay giữ lấy cô.
Vẫn là cánh tay mà Phó Tư Thần vừa giữ lấy, bây giờ lại bị nắm lần nữa làm cô thấy đau đớn.
Đường Tâm Nhan nhíu mày, vừa định nói gì đó thì đã bị người đàn ông trầm mặc không nói một lời ấy kéo vào nhà vệ sinh nam.
“Mặc tổng, anh muốn làm gì…um…”
Chưa nói hết câu, thì nụ hôn của người đàn ông đó đã lấp kín môi cô.
Con ngươi Đường Tâm Nhan mở to, đầu óc cô trống rỗng.
Nụ hôn của hắn bá đạo, mãnh liệt, điên cuồng, khao khát xâm chiếm, lại như chứa đầy sự giận dữ và trừng phạt.
Chương 54: Thân mật (1)
Đường Tâm Nhan bị người đàn ông đó thô bạo ép vào bồn rửa tay, mặc dù đi giày cao gót, nhưng đứng trước người đàn ông cao lớn này thì cô vẫn nhỏ nhắn và mảnh mai.
Cánh tay cường tráng của hắn, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, tay còn lại đỡ lấy cơ thể cô cứ thế ôm trọn lấy cô vào trong lồng ngực cường tráng, khiến cô không thể nào thoát được.
Hắn hôn cô thật mạnh bạo gần như khiến cô không thể thở được, hắn đem tất cả hơn thở của mình dồn vào cô.
Đường Tâm Nhan phản ứng lại, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác xấu hổ, cô đặt tay lên đôi vai rộng của hắn dồn hết sức đẩy hắn ra.
Nhưng hắn giống như ngọn núi khổng lồ, thậm chí còn mạnh hơn Phó Tư Thần, cô căn bản không đẩy nổi hắn, trái lại còn khiến hắn càng gồng cánh tay giữ lấy eo cô.
Cơ thể hai người dính chăt vào nhau, đến mức ngọn gió cũng chẳng thể thổi qua.
Mặc dù có mặc đồ, nhưng khi một bên cứng rắn một bên mềm mại quấn lấy nhau lại khiến thứ ám muội tuôn ra trong không khí.
Đường Tâm Nhan vừa bực bội vừa lo lắng, cơ thể cô âm ỉ phát ra một luồng điện kỳ lạ khiến cô tê dại.
Đây là chuyện mà cô chưa từng có trước đây!
Cô nhận thấy mình không hề thấy ghê tởm hay bài xích nụ hôn của người đàn ông này, Đường Tâm Nhan thực sự bối rối.
Cô và hắn mới gặp nhau ba lần thế mà cô lại không thấy chán ghét hắn!
Thật là đáng sợ!
Nhận thấy Đường Tâm Nhan mất tập trung, Mặc Trì Úy buông môi cô ra, đôi mắt đen của hắn dò xét cô.
Đôi mắt cô như có một tầng sương mù dày, khuôn mặt thanh tú như bông hồng kiều diễm phong tình, đôi môi hồng nhuận khẽ mở ra, không ngừng thở, mang theo vẻ ngây ngô, dễ thương khó tả.
Nó trái ngược hẳn với hình ảnh cô gái thoải mái, phóng khoáng trên truyền hình.
Nhìn thấy ánh mắt hắn lại lộ ra vẻ muốn xâm chiếm, Đường Tâm Nhan cố gắng trấn tĩnh lại nói: “Mặc tổng, rốt cuộc anh có ý gì?”
Hắn là nhà đầu tư của phim《Mỹ nhân truyền kỳ》cô lại là nữ chính, hai người lúc này lại làm những chuyện mờ ám trong nhà vệ sinh nam, nếu như để người khác nhìn thấy, không biết sẽ bị đồn thổi thành câu chuyện gì.
Hơn nữa, cô là người phụ nữ đã có chồng, dù cho đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi thì cũng không nên làm những chuyện thế này với người đàn ông khác!
“Em để hắn hôn em?”
Đôi môi mỏng của hắn ghé sát vào tai cô đầy khêu gợi, hơi thở mát lạnh, mang cường thế khiến trái tim người khác loạn nhịp.
Với những tên háo sắc bình thường, Đường Tâm Nhan còn có thể nghĩ cách đối phó, nhưng rơi vào vòng tay của người đàn ông này thì gần như chỉ có thể chịu ức hiếp.
Đôi môi mỏng của hắn ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hầm hầm như chiếc xúc tu vô hình luồn vào lỗ tai nhạy cảm của cô, tê dại đến mức ngón chân cô co quắp lại.
“Mặc tổng, chuyện cá nhân của tôi đâu có liên quan đến anh?”
Lời này của cô, chắc chắn khiến cơn thịnh nộ không tên trong lòng hắn càng mạnh mẽ hơn, hắn siết chặt cằm cô, đôi môi khêu gợi mà lạnh buốt lại một lần nữa cường thế hôn cô.
Đường Tâm Nhan không ngờ được hắn lại hôn cô, cô trợn tròn mắt, phản ứng chậm một nhịp.
Đôi môi hắn áp xuống, vừa nặng nề vừa dữ dội.
Căn bản không phải là hôn mà là cắn một cách bạo ngược.
Cô mím chặt môi, không cho hắn tiến vào thêm, nhưng ngón tay thô ráp của hắn luồn vào vạt áo cô, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, hắn nhân đó mà tiến vào khuôn miệng cô.
Hắn mút lấy lưỡi cô, tùy ý công chiếm lấy.
Đường Tâm Nhan đau đớn, cô muốn cắn hắn, nhưng hắn lại khéo léo tránh đi.
Dây dưa như vậy càng lúc càng kịch liệt.
Độ nóng giữa hai đôi môi càng lúc càng tăng.
Đường Tâm Nhan nắm chặt hai bàn tay, dùng hết sức đấm vào bả vai rắn chắc của hắn, nhưng cho dù cô có đấm thế nào thì hắn cũng không buông tha cô.
Khí thế nam tính bao trùm, giống như một tấm lưới dày đặc, kiên quyết quấn lấy cô, không cho cô trốn thoát.
Khoang phổi ngày càng thiếu oxy, ngay cả đến hai chân cô cũng bắt đầu mềm nhũn, đứng không vững.
Đôi bàn tay cô mới vừa đấm hắn giờ lại níu chặt lấy áo sơ mi mềm mại của hắn.
Chương 55: Thân mật (2)
Hắn càng hôn càng bá đạo, càng hôn càng mãnh liệt hơn.
Rõ ràng nên đẩy hắn ra, nhưng cơ thể cô lại mềm yếu khó tả.
Gần như chỉ có thể bám chặt vào hắn cô mới có thể đứng vững được.
Trong sâu thẳm trái tim cô nảy sinh một cảm giác lạ lùng, phấn khích, giống như có dòng điện, từng chút từng chút một chạy qua tứ chi.
Đường Tâm Nhan cảm thấy xấu hổ và bất lực, bây giờ cô chỉ muốn tránh xa người đàn ông nguy hiểm này.
Cô lại cố gắng dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn một lần nữa, lần này thế mà lại đẩy được hắn.
Cơ thể cường tráng của hắn bị đẩy lùi lại hai bước.
Nhưng hai người vẫn rất gần nhau, gần đến nỗi cô không thể nào thoát ra được.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng, đôi môi xinh đẹp tươi tắn, khuôn ngực đầy đặn bên dưới xương quai xanh.
Không gian trong phòng vệ sinh trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được nhịp tim của đối phương.
Đôi bàn tay Đường Tâm Nhan xuôi bên người hơi nắm lại thành nắm đấm, cô bắt gặp ánh mắt sâu như xoáy nước sâu của hắn.
Ánh mắt của hắn như muốn xuyên thấu tâm hồn cô.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay mặt định rời đi thì nghe có tiếng của Giang Na Nhi bên ngoài nhà vệ sinh, “Đạo diễn Chu, anh nhất định phải cho em thêm phần diễn đấy, em có thể một bước lên mây hay không đều trông cậy cả vào anh rồi!”
Đường Tâm Nhan vừa bước đến cửa liền nhìn thấy Giang Na Nhi và Phó đạo diễn Chu Sơn của phim《Mỹ nhân truyền kỳ》đang ôm hôn nhau thắm thiết tiến về phía nhà vệ sinh nam, đồng tử của cô co rút lại.
Nếu bây giờ bước ra nhất định sẽ gặp phải bọn họ…
Nghĩ đến những lời Giang Na Nhi nói cô trên xe, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thấy chột dạ.
Nếu như để cô ta nhìn thấy cô và Mặc Trì Úy cùng ở trong nhà vệ sinh nam, thì chẳng phải lời đồn trở thành sự thật rồi sao?
Ngay khi Đường Tâm Nhan chuẩn bị trốn vào trong một vách nhà vệ sinh, thì cánh tay lại bị ai đó túm lấy.
Trong khoảnh khắc, cô bị kéo vào phòng tạp vụ ngay cạnh bồn rửa tay.
Cánh cửa theo đó cũng bị đóng lại, Giang Na Nhi cùng Đạo diễn Chu bước vào nhà vệ sinh, Đường Tâm Nhan nghe tiếng bọn họ đã khóa cửa bên ngoài lại.
Phòng tạp vụ rất chật hẹp, cơ thể cường tráng của Mặc Trì Úy đứng bên trong dường như đã chiếm hết không gian, thậm chí không khi xung quanh cũng trở nên loãng.
Lưng của cô dựa vào cửa, nhẹ nhàng áp vào lồng ngực của hắn.
Bên ngoài là những âm thanh ái muội của Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu, từng cơn từng hồi lờ mờ gợi lên những suy nghĩ sâu xa.
Đường Tâm Nhan rũ đôi mi, đôi lông mi cong dày mảnh mai khẽ run. Cô không dám nhìn vào mắt Mặc Trì Úy, nhưng cô có thể cảm nhận được hắn đang nhìn cô chằm chằm.
Hơi thở của hắn từng đợt rơi xuống đỉnh đầu cô, vừa mát lạnh lại vừa mê người, dường như mang hương vị mê hoặc lòng người.
“Đạo diễn Chu, người ta là lần đầu tiên mà, anh nhẹ nhàng tý đi mà!”
“Ư, đạo diễn Chu, anh chậm thôi!”
“Ư, đau quá!”
“Đạo diễn Chu, anh hư quá!”
Giọng nói của Giang Na Nhi kiều diễm như rót mật vào tai, khiến người ta miên man bất định.
Đường Tâm Nhan nghe được những thứ này thì mặt đỏ tía tai, từ lâu cô đã nghe đươc chuyện Giang Na Nhi đánh đổi cả thân thể mình để lấy vai diễn, nhưng nay chính mình chứng kiến vẫn cảm thấy sốc và kỳ cục.
Đặc biệt là trước mặt cô còn có một người đàn ông khác.
Đầu cô càng lúc càng cúi thấp hơn, căn bản không dám nhìn vào người đàn ông vẫn luôn chăm chú nhìn cô.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp, ánh mắt càng lúc càng thiêu đốt người khác.
Không gian chật hẹp quá mức bí bách, máu của toàn bộ cơ thể đều đổ dồn lên mặt cô, mồm miệng khô khốc, đầu lưỡi hồng nhuận liếm môi.
Một cử động vô tình lại khiến con ngươi đen láy của hắn thắt lại.
Cô nhất định không thể nào biết được cô liếm môi như thế hấp dẫn thế nào!
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vừa kiều diễm vừa mê hoặc quyến rũ, dưới chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp là bờ môi hồng nhuận như bông hồng tuyệt đẹp đang chờ đợi người hái đi, hấp dẫn hắn không ngừng tiến lại gần hơn.
Chương 56: Chủ động hôn hắn
Đường Tâm Nhan có thể cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng và thẳng thắn của hắn.
Cô thật sự không hiểu, loại đàn ông vừa có tiền lại vừa đẹp trai như hắn sao lại có hứng thú với người phụ nữ đã có chồng như cô chứ?
Hắn nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn hé mở, trầm giọng nói, “Chồng em không quan tâm đến em sống hay chết, em vẫn muốn dây dưa không dứt với hắn sao?”
Đường Tâm Nhan, “…” Hắn có ý gì đây?
Không đợi cô kịp nói gì, thì hắn lại nói thêm: “Tôi vẫn tưởng rằng em là người phụ nữ kiêu hãnh và khí khái.”
Giọng hắn vẫn cứ trầm và lãnh đạm nhưng cô có thể cảm nhận được sự chế giễu trong đó.
Lồng ngực cô như bị thứ gì đó châm chích.
Cô cúi gằm mặt xuống, đẩy hắn ra, “Tôi là người thế nào thì có liên quan đến Mặc tổng sao?”
Cô luôn muốn vạch rõ ranh giới với hắn, duy trì khoảng cách, bởi vì cô hiểu, loại đàn ông quá mức ưu tú như hắn thì cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Giống như vực sâu không thấy đáy, cô không thể nào dò xét được suy nghĩ của hắn, càng không nghĩ đến việc bước vào trái tim hắn.
Cô đã từng bị Phó Tư Thần làm tổn thương một lần rồi, trở nên vừa nhạy cảm lại vừa yếu đuối, cô thật sự rất sợ lại bị tổn thương một lần nữa.
Ngay đến cả người bạn thanh mai trúc mã là Phó Tư Thần cô còn không giữ nổi thì nói gì đến người đàn ông trước mặt cô đây, một người thâm sâu khó đoán mà cô hoàn toàn không biết gì về hắn!
Có lẽ hắn cũng chỉ giống như những kẻ giàu có khác, chỉ muốn chơi đùa mà thôi.
Nhưng cô thì khác, một khi đã bắt đầu một mối tình thì sẽ nghiêm túc với nó, thậm chí là chìm sâu vào nó.
Trước khi cô có thể thoát khỏi nỗi đau và cái bóng mà Phó Tư Thần gây ra cho cô, cô sẽ không chấp nhận bất cứ ai!
Mặc Trì Úy nghe được những lời của Đường Tâm Nhan, hắn mím chặt môi, đôi mắt tối đen của hắn như hang động đen kịt muốn nuốt chửng trái tim người khác.
Nhiệt độ xung quanh cứng ngắc, đóng băng.
Âm thanh bên ngoài của Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu ngày càng ái muội, kịch liệt, mà giữa cô và Mặc Trì Úy càng lúc càng gay gắt như ‘kiếm bạt nõ trương[1]’.
Tim Đường Tâm Nhan căng như dây đàn, như thể có thể đứt bất cứ lúc nào.
Không khí cứ im lặng và cứng ngắc như thế khoảng một phút, Mặc Trì Úy đột nhiên đẩy cô ra, ngón tay mảnh khảnh đặt trên tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa bước ra.
Đường Tâm Nhan lập tức phản ứng, nắm lấy tay hắn.
Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu xong xuôi rồi nhưng vẫn chưa rời đi, lúc này mà hắn ra ngoài thì không phải sẽ gặp nhau sao?
So với sự hoảng loạn và căng thẳng của cô, hắn lại tỏ ra hết sức bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, như thể không để ý đến hai người đang vụng trộm ngoài kia.
“Sao, em không muốn tôi đi?” Hắn khẽ nheo đôi mắt đen đầy nguy hiểm, khóe môi khẽ cong lên nhưng có phần kìm nén.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ mấp máy, “Làm ơn đi, bây giờ không được ra ngoài.”
Hắn nâng cằm cô lên, ánh mắt hai người hòa vào nhau, đôi môi của hắn khẽ mở, “Hôn tôi!”
Ý tứ rằng nếu cô không chủ động hôn hắn thì hắn sẽ đi ra ngoài.
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sáng như sao của hắn, hiểu được hắn không nói đùa. Nếu cô không chủ động hôn hắn, hắn lập tức sẽ mở cửa bước ra.
Trái tim nhỏ bé của cô run lên kịch liệt.
Cô nhìn vào mắt hắn, cảm thấy có chút xấu hổ và tức giận.
Hắn thế này không phải là đang được voi đòi tiên, mượn gió bẻ măng, gây khó dễ cho người khác hay sao?
Như hiểu được cô không muốn, hắn nhẹ nhếch đôi lông mày, ngón tay mảnh khảnh lại nắm chặt tay nắm cửa.
Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy khinh thường hắn.
Thú vui đáng ghê tởm của quý công tử đây!
Cô không thể làm gì khác, chỉ có thể thỏa hiệp.
Nhón bàn chân nhỏ bé, cô hôn lên quai hàm cong hoàn hảo của hắn.
Nhìn thấy động tác rụt rè của cô, hắn cong môi đầy thích thú.
Bảo cô hôn môi, cô lại hôn cằm.
Khiến cho hắn thấy thích thú.
Chương 57: Trêu cho em xấu hổ
Một người phụ nữ như thế này mà Phó Tư Thần lại làm tổn thương!
Nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng tuấn mỹ mà vẫn giữ vẻ lãnh đạm thờ ơ của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi ngây người.
Người đàn ông này, khi cười lên đúng là yêu nghiệt.
Các đường nét trên khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo, đường nét lạnh lùng nghiêm nghị phác hoạ thành những đường nét hoàn hảo của một người đàn ông trưởng thành.
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan ngây người nhìn hắn, mày kiếm khẽ nhướng lên, “Có đẹp không?”
Đường Tâm Nhan bất giác đáp: “Đẹp.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, Mặc Trì Úy càng cười sâu, khuôn mặt anh tuấn lại càng thêm điên đảo chúng sinh, hại dân hại nước.
Cho dù Đường Tâm Nhan có sức kiềm chế tương đối với mấy tên đẹp trai nhưng cũng không thể ngăn trái tim loạn nhịp.
Tránh mặt qua một bên, hàm răng trắng nhỏ nhắn đều như hạt ngô của cô cắn vào đôi môi đỏ mọng, giọng nói lí nhí, “Người thì đẹp nhưng lại thích làm những chuyện lưu manh.”
Tai Mặc Trì Úy lại rất thính, nghe được những lời lẩm bẩm đầy bất mãn của cô, khuôn mặt anh tuấn khiến tim người loạn nhịp, mặt đỏ tía tai của hắn tiến lại gần cô, tiến gần đến độ khoảng cách giữa hai người chỉ vừa bằng một tờ giấy mới dừng lại, “Em nghĩ rằng người phụ nữ nào cũng có thể khiến tôi giở trò lưu manh sao?”
Người phụ nữ này, chắc không còn nhớ đêm ở khách sạn đó, chính cô mới là người dụ dỗ hắn trước!
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông gần ngay gang tấc, chỉ cần cô cử động nhẹ thôi sẽ chạm ngay vào đôi môi khêu gợi của hắn, cô căng thẳng nuốt nước bọt, “Anh nói chuyện thì có thể cách xa tôi một chút được không?”
Hơi thở nóng rừng rực, nóng đến mức như khiến mặt cô bốc hơi.
Mặc Trì Úy không lùi lại, ngón tay thô ráp hơi lạnh quyến luyến vuốt ve đôi môi đỏ mọng tươi non của cô, giọng nói khàn khàn vừa khêu gợi lại vừa mê hoặc, “Cho em thêm một cơ hội, nghĩ cho kỹ, có muốn đồng ý lời đề nghị của tôi hôm đó không?”
Đề nghị?
Kết hôn với hắn? Sau đó, hắn sẽ giúp cô ly hôn?
Đường Tâm Nhan khẽ mở miệng, muốn nói lời từ chối, nhưng lời nói mới đến đầu môi đã bị hắn cướp lời, “Không cần vội, tôi cho em ba ngày để suy nghĩ.”
Đường Tâm Nhan nhìn hắn đầy nghi ngờ, “Tại sao nhất định phải kết hôn với tôi?”
Khí chất, cử chỉ, địa vị của hắn chắc chắn không phải xuất thân từ gia đình bình thường, cho dù hắn có muốn lấy cô, nhưng còn người nhà của hắn thì sao?
Ở nhà Phó Tư Thần cô đã quá mệt mỏi rồi, rõ ràng môn đăng hộ đối là chuyện vô cùng quan trọng!
Mặc Trì Úy cúi đầu, hôn lên đôi môi cô.
Không tiến vào sâu, chỉ nhẹ hôn một cái không mạnh không nhẹ như thế, giống như sợi lông hồng lướt qua trái tim của Đường Tâm Nhan, trêu ghẹo cô khiến toàn thân cô tê dại.
Cô sững người, đôi tay bé nhỏ đang rũ bên người bỗng co lại.
Hắn không trả lời ngay câu hỏi của cô, ngay khi cô nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời câu hỏi của cô, thì giọng nói trầm thấp đầy sức hút của hắn truyền đến, “Nhìn vừa mắt, thân hình vừa vặn, mùi thơm tự nhiên.”
Đây là cái lý do quái gì chứ?
Lại còn cái gì mà thân hình vừa vặn?
Cô và hắn đã từng đồng thuận với nhau sao?
Đường Tâm Nhan vừa định hỏi thì hắn đã mở cửa bước thẳng ra ngoài.
Cô hoảng hốt liếc nhìn ra bên ngoài.
Thì ra Giang Na Nhi và Đạo diễn Chu đã đi rồi.
Trong không khí hình như vẫn còn lưu lại một mùi vị khó tả.
Đường Tâm Nhan nhíu mày, không dám lưu lại thêm một giây nào nữa, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Cô vào nhà vệ sinh nữ rửa mặt, sau khi trái tim loạn nhịp dần dần trở lại trạng thái bình thường, cô mới đi ra.
Trở về phòng tiệc, đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy nữa, chắc hắn đã rời đi rồi.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn về phía Giang Na Nhi đang trò chuyện với vợ của Đạo diễn Hầu, không kìm được mà liếc qua Đạo diễn Chu đang ngồi ngay đối diện, hai người họ như người xa lạ không quen biết, hoàn toàn không phát hiện được điều gì bất thường.
Chương 58: Vừa ăn cướp vừa la làng.
Lúc rời khỏi khách sạn lớn ở An Thành thì đã hơn chín giờ rồi.
Đường Tâm Nhan lái xe trở lại San Hồ Viên.
Trên đường đi, cô lại nghĩ về chuyện bị Mặc Trì Úy kéo vào nhà vệ sinh liền cảm thấy tâm trạng không yên.
Mỗi lần mím môi đều cảm thấy hơi thở mát lạnh của hắn còn vương vấn xung quanh.
Trái tim cô hỗn loạn vô cùng.
Xe đến trạm bảo an ở tiểu khu, nhân viên bảo an mặc bộ đồng phục màu xanh đậm đến gõ vào kính cửa xe của cô.
Đường Tâm Nhan hoài nghi kéo cửa xe xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm thanh tú của cô, người bảo an có chút ngại ngùng nói, “Cô Phó, có cô Diệp đợi cô đã rất lâu rồi, xin hỏi cô có muốn gặp cô ấy không?”
Khi nhân viên bảo an đang nói thì có một người phụ nữ tóc xù với vẻ đầy tức giận đang xông về phía Đường Tâm Nhan.
Cô ta vặn mở nắp chai nước khoáng, trong lúc Đường Tâm Nhan và nhân viên bảo an không kịp phản ứng, cô ta một tay hất hết chỗ nước lạnh băng đó vào mặt Đường Tâm Nhan.
Nhân viên bảo an sững sờ, anh lập tức khống chế được người phụ nữ.
Mặt mũi và quần áo của Đường Tâm Nhan đều bị ướt hết rồi, cô lấy khăn giấy lau qua, cô hơi cau đôi mi thanh tú lại nhìn về phía người phụ nữ với đôi mắt đỏ ngầu tức giận kia.
Người phụ nữ kia vốn tưởng Đường Tâm Nhan sẽ tức giận, thậm chí là báo cảnh sát, nhưng đã mấy phút trôi qua, Đường Tâm Nhan mới ngập ngừng nói, “Cô là…Diệp Nhiễm?”
Diệp Nhiễm là bạn học hồi thời tiểu học của Đường Tâm Nhan, hai người đã ngồi cùng bàn một năm, lúc đó quan hệ giữa họ rất tốt, có lần cô nghịch ngợm mà ra chơi ở gần hồ nước, không cẩn thận bi trượt xuống, lúc đó chính Diệp Nhiễm đã gọi người đến cứu cô.
Sau này nhà Diệp Nhiễm phá sản, Diệp Nhiễm cũng chuyển trường, từ đó hai người chưa từng gặp lại.
Mấy năm nay, không phải cô chưa từng thử tìm Diệp Nhiễm, những giữa biển người mênh mông, muốn tìm được một người đã mất liên lạc nhiều năm quả là nói thì dễ nhưng làm thì khó?
Đôi mắt đỏ ngầu ngang ngược của Diệp Nhiễm bỗng quay qua trợn trừng nhìn Đường Tâm Nhan, phải mất một lúc sau, cô ta mới thốt lên đầy kinh ngạc, “Cô là Đường Tâm Nhan?”
Đường Tâm Nhan không để ý cả người đang ướt đẫm, cô bước xuống xe, chủ động nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang run rẩy của Diệp Nhiễm, “Là mình đây, Nhiễm Nhiễm.”
Theo như những gì cô biết về Nhiễm Nhiễm, cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ hất nước vào mặt cô, cô cắn môi, nhẹ nhàng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cậu hiểu nhầm gì mình không?”
Nước mắt rưng rưng đầy trong mắt Diệp Nhiễm không kìm được mà rơi xuống, một tay cô ôm lấy Đường Tâm Nhan, không kìm được mà khóc lên nức nở đầy đau thương, “Mẹ mình là người làm trong nhà họ Phó, mấy ngày trước bà chỉ vì nói thật một câu, liền bị Phó thiếu gia đuổi đi.
Sau khi bị đuổi đi, mẹ vì quá uất ức mà bị đột quỵ, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, mình tức giận mới tìm đến cậu Phó, nghe nói vợ của hắn sống ở đây, mình muốn trút giận cho mẹ, nhưng không ngờ, vợ của hắn lại chính là cậu, mình thật xin lỗi Tâm Nhan!”
Đường Tâm Nhan lau nước mắt của Diệp Nhiễm, “Mẹ cậu là…”
“Vương Xuân Lệ.”
“Là thím Vương sao!”
Cho dù sau khi kết hôn Đường Tâm Nhan rất ít khi trở về nhà cổ Phó gia, nhưng mỗi lần quay về, chỉ có thím Vương không khinh thường cô như những người làm khác, thím dù rằng bị Hà Mỹ Quyên mắng cũng vẫn đối xử tử tế với cô.
Thì ra thím Vương là mẹ của Nhiễm Nhiễm!
“Nhiễm Nhiễm, cậu nói rõ xem nào, Phó Tư Thần sao lại xử oan mẹ cậu?”
“Chính là…” Diệp Nhiễm nước mắt sụt sùi, khóc đến mức mũi đỏ hết lên, nghẹn ngào nói: “Mẹ mình nhìn thấy cô nhỏ nhà họ Phó lén lút bôi dầu lên cầu thang, bà nói chuyện này với cậu Phó, nói hắn đã trách nhầm cậu, cậu Phó sợ mẹ mình đi nói với cậu, liền đem chuyện bẩn thỉu này vu oan giá họa lên đầu mẹ mình, sau đó đuổi bà ấy ra khỏi Phó gia.”
Khuôn mặt kiều diễn của Đường Tâm Nhan thoáng chốc trở nên trầm mặc.
Dầu ở trên cầu thang, hóa ra là trò bẩn thỉu của Phó Tư Tịnh, cô ta vốn dĩ muốn cô bị ngã cầu thang!
Kết quả là lại hại chính mẹ của cô ta, sau đó lại còn vừa ăn cướp vừa la làng!
Mà tên Phó Tư Thần, rõ ràng biết được sự thật lại không nói cho cô biết, lại còn đổ oan cho thím Vương, thật đáng ghê tởm!
Chương 59: Dứt khoát khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng
Vốn dĩ, Đường Tâm Nhan cảm thấy Phó Tư Thần là kẻ trăng hoa, không khống chế được thân dưới của mình.
Bây giờ xem ra nhân phẩm của anh ta cũng có vấn đề.
Đổi trắng thay đen, không phân rõ thị phi, anh ta thật sự đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Đường Tâm Nhan khẽ mở miệng, muốn nói gì đó, đột nhiên một cơn gió lạnh ùa đến, cô bất chợt hắt hơi một cái.
Diệp Nhiễm lập tức cởi áo khoác, khoác lên đôi vai nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, cô cụp mắt xuống, khuôn mặt đầy vẻ áy náy và xấu hổ nói: “Xin lỗi Tâm Nhan, nếu mình biết cậu là vợ của cậu Phó, mình sẽ không hành xử kích động như thế!”
Nếu như không có Diệp Nhiễm thì e rằng Đường Tâm Nhan đã chết đuối trong hồ từ lúc còn nhỏ rồi, ơn cứu mạng lớn ngang trời, cô đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trách Diệp Nhiễm.
Hơn nữa, Phó Tư Thần mới là người làm sai.
“Bây giờ cùng mình về căn hộ trước đã, đợi mình thay đồ xong, mình với cậu cùng đến bệnh viện thăm thím Vương.”
Thay đồ xong, trên đường trở Diệp Nhiễm đến bệnh viện, Đường Tâm Nhan biết được, sau khi nhà Diệp Nhiễm phá sản không lâu, cha của Diệp Nhiễm đã nhảy lầu tự sát, mẹ của Diệp Nhiễm chính là thím Vương, vì nuôi chị em Diệp Nhiễm mà từ một quý phu nhân cao sang mỹ lệ lại trở thành một người làm thấp cổ bé họng.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì Diệp Nhiễm đã phải ra ngoài làm thêm, bởi vì học lực không cao, mỗi tháng cũng không kiếm nổi được hai nghìn tệ.
“Nhiễm Nhiễm, mình sắp đi làm trở lại rồi, vừa khéo lại thiếu một người trợ lý, nếu mới bắt đầu làm thì lương không cao lắm, nhưng chỉ cần mình kiếm được tiền thì điều kiện sẽ tốt hơn, mình tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu, cậu có muốn cân nhắc qua giúp mình không?”
Diệp Nhiễm cảm động khóc sướt mướt, cô gật đầu, giọng khàn khàn nói, “Cảm ơn cậu Tâm Nhan, nhiều năm như thế, cậu vẫn lương thiện như trước kia, bạn tốt.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười, “Mình chỉ tốt với những người đáng để mình trân trọng thôi.”
……
Thăm thím Vương xong, Đường Tâm Nhan lấy ra một vạn tệ đưa cho Diệp Nhiễm.
Lúc sắp rời đi, cô nhận được một tin nhắn.
Phó Tư Thần bảo cô đến bệnh viện Phó gia, phòng 506 để nói chuyện ly hôn.
Vừa khéo thím Vương cũng nằm ở bệnh viện này, Đường Tâm Nhan nghĩ bụng ở trong bệnh viện thì chắc Phó Tư Thần không thể cư xử quá mực nên mới đi qua.
Thật ra đoạn tin nhắn ấy là do Đường Vũ Nhu nhắn, Phó Tư Thần nhậu nhẹt xong thì đến bệnh viện thăm cô ta.
Khắp người toàn mùi rượu, ôm cô ta nhưng lại một mực gọi tên Đường Tâm Nhan.
Cô ta vừa tức giận lại vừa đố kỵ, lại không dám nổi đóa trước mặt Phó Tư Thần.
Lúc Phó Tư Thần đi tắm, Đường Vũ Nhu đứng trên ban công nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ bệnh viện đi ra, bởi vậy nên cô ta dùng điện thoại của Phó Tư Thần nhắn tin cho cô.
Tính toán thời gian chu toàn, Đường Vũ Nhu cởi bỏ quần áo, cô ta mở cửa phòng tắm, cả gan đi vào.
Phó Tư Thần đang đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, đột nhiên một cánh tay mềm mại thanh tú từ phía sau ôm tới.
“Tư Thần, em yêu anh!”
Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lả lướt, phong tình vạn chủng của Đường Vũ Nhu thì hắn liền rung động.
Đây mới là người phụ nữ yêu anh ta! Mấy ngày trước, cô đã trao thân thể trong trắng cho anh ta, nghĩ đến ‘đóa mai đỏ’ trên ga trải giường hôm ấy, trong lòng Phó Tư Thần quả thật trăm mối ngổn ngang.
Nếu Đường Tâm Nhan có thể giữ mình trong sạch giống như Đường Vũ Nhu thì anh ta và cô cũng không đến mức như bây giờ!
Đường Vũ Nhu đã đem thứ ngàn vàng của mình trao cho anh, lẽ nào anh ta lại cứ một mực nhớ về Đường Tâm Nhan?
Nhìn thấy ánh mắt của Phó Tư Thần lộ sự đấu tranh và phức tạp, Đường Vũ Nhu khẽ kiếng bàn chân nhỏ nhắn, chủ động hôn Phó Tư Thần.
Bàn tay mềm mại như tơ lụa từ từ trượt xuống khuôn ngực trơn láng, rắc chắc.
Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm đã vang lên tiếng thở dốc nặng nề của đôi nam nữ.
……
Đường Tâm Nhan đã đến phòng 506, cô gõ cửa.
Không có ai đáp lời, lại thấy cửa không khóa nên cô đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bệnh không có ai, cô nhẹ cau mày, vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên âm thanh ái muội của nam nữ truyền đến tai cô.
Chương 60: Ly hôn rồi lại tái hôn?
Qua cánh cửa phòng tắm khép hờ, cô nhìn thấy một cảnh tượng khiến máu trong cơ thể cô hoàn toàn đông cứng.
Đường Vũ Nhu ngồi trên bệ rửa tay, đôi chân thon dài trắng nõn kẹp vào eo Phó Tư Thần, khuôn mặt ửng đỏ, thở gấp.
Phó Tư Thần vùi mặt vào cổ Đường Vũ Nhu, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô ta.
Âm thanh của một người đàn ông thở gấp và tiếng rên kiều diễm của người phụ nữ đan xen với nhau tạo nên một bầu không khí ái muội, mê man.
Hóa ra hắn nhắn tin bảo cô qua đây không phải là để nói chuyện ly hôn mà là để cô chứng kiến cảnh tượng niềm vui xác thịt của hắn.
Đã quyết không buồn vì tên khốn này nữa, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, lồng ngực cô vẫn như thắt lại, khiến cô khó thở.
Hai tay đang buông bên người nắm chặt lại, bấm chặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay, cô không nhìn thêm nữa, quay người nhanh chóng rời đi.
Gần như trong khoảnh khắc cô quay người đi, trong đôi mắt ngập tràn hơi nước của Đường Vũ Nhu đã nhìn về phía cô.
Cô ta cho rằng Đường Tâm Nhan sẽ phát rồ lên mà xông vào, chất vấn cô ta và Phó Tư Thần giống như một người phụ nữ đanh đá.
Không ngờ cô ta cứ thế mà rời đi.
Hơn nữa, biểu cảm vừa rồi của cô ta, dường như chẳng hiện lên vẻ đau khổ thấu xương, sống không bằng chết!
Đường Vũ Nhu dấy lên chút nghi ngờ, lẽ nào Đường Tâm Nhan không yêu Phó Tư Thần nữa sao?
Không, tuyệt đối không thể.
Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần là bạn thanh mai trúc mã, lại đều là tình đầu của nhau, Phó Tư Thần đến giờ vẫn không quên được Đường Tâm Nhan, Đường Tâm Nhan có lý nào lại quên anh ta được?
Nhận thấy Đường Vũ Nhu thất thần, Phó Tư Thần gõ mạnh cô ta một cái.
Đường Vũ Nhu kêu lên một tiếng, đôi tay mềm mại như tơ lụa ôm lấy cổ Phó Tư Thần, khẽ cắn vào tai hắn, “Tư Thần, anh ly hôn đi, rồi cưới em!”
Phó Tư Thần vẫn còn mang theo mấy phần xông ý, anh nhìn người phụ nữ ửng hồng trước mặt, đôi mắt bị hơi nước che mờ, dần dần lẫn lộn giữa bóng hình của cô và Đường Tâm Nhan.
Anh tự lừa dối mình, chiếm lấy đôi môi của cô.
Càng lúc càng hưng phấn, đầu óc anh ta như có pháo hoa nổ bùng lên ánh sáng rực rỡ, anh ta ghé vào tai cô, bất giác thủ thỉ, “Tâm Nhan, anh yêu em!”
Đường Vũ Nhu vẫn đang đắm chìm trong dư vị mê đắm nghe được lời này của Phó Tư Thần thì thật sự bị sốc.
Trái tim như bị bóp nát một cách tàn nhẫn bởi một bàn tay vô hình.
Cô ta vẫn luôn mong chờ anh có thể nói với cô ba chữ ‘Anh yêu em’, thế mà anh lại gọi tên Đường Tâm Nhan!
Rốt cuộc thì cô có điểm nào không bằng Đường Tâm Nhan chứ, anh ta rõ ràng biết Đường Tâm Nhan lả lơi ong bướm không sạch sẽ, nhưng sâu trong tâm khảm anh ta vẫn yêu Đường Tâm Nhan!
Đường Vũ Nhu cắn răng, đôi mắt đỏ ngầu lên, trong lòng lặng lẽ hạ quyết tâm, cô nhất định sẽ thay thế Đường Tâm Nhan, trở thành vợ chính thức của Phó Tư Thần!
……
Đường Tâm Nhan ngồi trong xe, vùi mặt vào đôi tay đang nắm chặt lấy vô lăng, máu huyết trong người cô như bị bao phủ bởi băng tuyết, lạnh lẽo như đến đóng băng.
Người thiếu niên tuyệt vời của những năm tháng thanh xuân ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô thấy thật ghê tởm!
Cầm điện thoại lên, cô gửi tin nhắn cho cha chồng vẫn đang ở nước ngoài.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng ly hôn, nhanh chóng tránh xa cuộc sống của Phó Tư Thần!
Cô không thể chịu đựng thêm một giây một phút nào nữa!
Ít phút sau, cha chồng nhắn lại: Tâm Nhan, ta vẫn giữ câu đó, ta không đồng ý hai con ly hôn, nếu Tư Thần làm chuyện có lỗi với con, khi ta trở về ta sẽ đánh chết nó!
Cha chồng không đồng ý, Phó Tư Thần cũng không đồng ý, lại không có luật sư nào ở An Thành dám nhận vụ ly hôn của cô, chẳng lẽ cô cứ phải tiếp tục chứng kiến những chuyện ghê tởm của Phó Tư Thần với Đường Vũ Nhu sao?
Không hiểu sao cô lại nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng tự cao tự đại, khôi ngô tuấn tú khó ai sánh được đó!
Hắn nói, cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ.
Hắn nói nhìn cô vừa mắt, thân hình vừa vặn, mùi thơm tự nhiên.
Lẽ nào, cô thật sự vì muốn ly hôn với Phó Tư Thần mà lại đi kết hôn với người đàn ông khác sao?
[1] Kiếm bạt nõ trương (剑拔弩张): gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây ý nói gươm súng sẵn sàng