Tên phóng viên bị Phượng Cừ đánh bầm dập mặt mũi nhe răng trợn mắt nói: “Không được thả, bọn họ là cùng một phe.”
Viên cảnh sát biết tên phóng viên bị đánh cũng có lai lịch nên không dám xúc phạm, cau mày liếc mắt nhìn Ảnh đế Phượng Cừ chưa một lần vào đồn cảnh sát, nói: “Anh bây giờ là nhân vật của công chúng, chẳng phải anh nên làm tấm gương tốt cho Fan noi theo sao?”
Phượng Cừ nghe vậy, trực tiếp đặt một chân dài to trên bàn cảnh sát, đôi mắt phượng xinh đẹp của anh ta hơi nhướng lên: “Đồng chí cảnh sát, nếu không phải bọn chó săn này chụp trộm, lại còn không chịu xóa ảnh, anh nghĩ tôi ăn no dửng mỡ không có việc gì làm đi đánh bọn họ à?”
“Nếu anh với Đường Tâm Nhan không ôm nhau, làm sao chúng tôi có thể chụp được? Nếu anh không muốn bị chụp ảnh, tại sao anh không rút khỏi giới này đi?”, tên phóng viên khiêu khích.
Quý Tịnh nhận được thông báo và biết rằng Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan đã vào đồn cảnh sát, cô vội vã đến cùng với luật sư. Nhưng một trong những phóng viên bị đánh hôm nay là cháu của tập đoàn báo lớn nhất Thành phố An, bên kia không chịu đẽ dàng buông tha.
Quý Tịnh đang định nghĩ cách khác, thì một bóng hình cao lớn, nghiêm nghị xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Tổng giám đốc Mặc?” Quý Tịnh biết Đường Tâm Nhan gần đây tâm trạng không tốt, ngoại trừ nguyên nhân là do chuyện của Diệp Nhiễm, cũng chỉ còn có Mặc Trì Úy.
Hai vợ chồng đang trong tình trạng chiến tranh lạnh. Quý Tịnh đoán là Mặc Trì Úy lạnh nhạt với Đường Tâm Nhan.
Mặc Trì Úy gật đầu với Quý Tịnh, anh đứng ở trước phòng thẩm vấn nhìn một chút, lạnh giọng nói với cục trưởng phía sau: “Thả bọn họ đi.”
Trong phòng thẩm vấn, viên cảnh sát đang ghi lời khai thì nhận được thông báo, anh ta hoàn toàn thay đổi thái độ trước đó, kính cẩn nói với Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan: “Hai người có thể đi rồi.”
Tên phóng viên bị đánh đứng bật dậy khỏi ghế nói: “Bọn họ đã đánh người rồi sao lại có thể rời đi? Đồng chí Cảnh sát, tôi nghĩ anh đã nhầm lẫn gì rồi!” Viên cảnh sát trừng mắt nhìn tên phóng viên: “Tôi không nhầm, bọn họ có thể rời đi, nhưng anh sắp bị giam vài ngày. Từ nay về sau, anh tốt nhất đừng chụp ảnh lung tung!”
Tên phóng viên: “Anh có biết chỗ dựa của tôi là ai không?”
“Tôi không cần biết anh là ai, tôi chỉ biết hai người bọn họ mạnh hơn nhiều so với anh!”
“Chị Quý, cảm ơn chị đã bảo lãnh chúng em ra ngoài.” Đường Tâm Nhan nhìn Quý Tịnh nói với vẻ tội lỗi: “Gần đây em luôn làm phiền chị.”
Quý Tịnh chỉ tay về phía một chiếc Lincoln màu đen đang đậu bên ngoài đồn cảnh sát: “Là người trong xe đó đã cứu em.”
Đường Tâm Nhan nhìn theo hướng ngón tay của Quý Tịnh, qua tấm kính xe tối đen, cô không nhìn thấy ai đang ngồi bên trong, nhưng cô có thể lờ mờ đoán được ai đang ở trong đó.
Trái tim cô đập thình thịch không kiểm soát được. Đôi tay buông thõng hai bên không khỏi cong lên, móng tay đâm vào lòng bàn tay cô.
Giản Thành nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra, anh ta bước xuống xe và đi đến trước mặt cô: “Cô chủ, anh Mặc mời cô cùng bạn cô lên xe.” “Cô chủ?” Phượng Cừ nhìn Đường Tâm Nhan với ánh mắt ngạc nhiên: “Em đã kết hôn?”
Đường Tâm Nhan cắn môi, không trả lời. Nhưng trong lòng Phượng cừ đã biết điều đó.
“Cô chủ, anh Phượng, cô Quý, mời!” Giản Thành ra hiệu cho họ lên xe.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, cô nói với Quý Tịnh và Phượng Cừ: “Đi thôi!”
Đường Tâm Nhan đi cuối cùng, khi Quý Tịnh và Phượng cừ đã lên xe, cô mới đi lên. Phía sau chiếc xe là hai hàng ghế dài, Phượng Cừ và Quý Tịnh ngồi đối diện với Mặc Trì Úy, sau khi Đường Tâm Nhan đi lên, cô không ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, mà ngồi bên cạnh Quý Tịnh.
Chương 302: Cô và anh như hai người xa lạ
Từ lúc lên xe, Đường Tâm Nhan không hề ngẩng đầu nhìn Mặc Trì Úy. Nhưng trên cùng một chiếc xe, cô có thể cảm nhận rõ ràng mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh. Một mùi hương vừa quen vừa lạ. Mũi cô chua xót, có chất lỏng ấm áp đang tích trong khóe mắt. Cô mím chặt môi, cố nén vẻ mặt bình thường, không để nỗi chua xót trong lòng trào ra.
Mặc Trì Úy nhàn nhã dựa lưng vào ghế, giữa đầu ngón tay cầm điếu thuốc đang hút dở, khi Đường Tâm Nhan lên xe, anh gạt tàn thuốc. Đôi chân của anh rất dài, cho dù có vắt lên nhau, vẫn chiếm gần hết hai dãy ghế ngồi.
Hàng mi dài cong vút của Đường Tâm Nhan cụp xuống, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng, vừa hay nhìn thấy đôi giày da đen bóng của anh, chiếc quần tây thẳng thớm không một vết nhăn. Không khí trong xe im lặng. Cho đến khi giọng nói tao nhã của Mặc Trì Úy vang lên: “Mọi người muốn uống gì?”
Phượng Cừ nhìn thấy rượu vang đỏ, anh ta chỉ tay vào: “Tôi uống cái đó.”
Quý Tịnh: “Tôi uống nước trái cây là được.”
Sau khi hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan nhướng mi, cô nhìn người đàn ông mới xa cô có 10 ngày, nhưng cô cảm thấy đã lâu không gặp: “Tôi giống chị Quý”.
Mặc Trì Úy rót rượu vang đỏ cho Phượng cừ, rót nước trái cây cho Quý Tịnh và Đường Tâm Nhan. Đường Tâm Nhan nhận lấy ly nước trái cây từ lòng bàn tay lớn của anh, đầu ngón tay cô vô tình chạm vào lòng bàn tay của anh, cô rút lại như bị điện giật.
Dù cô và anh vẫn chưa đến bước cuối cùng, nhưng họ đã từng tiến đến bên nhau, môi lưỡi dây dưa. Hai người đã từng thân thiết như vậy bây giờ lại trở nên xa lạ đến mức này. Cô nhận lấy ly nước trái cây, các đốt ngón tay dùng sức nắm mà trở nên trắng bệch.
Cô nhấp một ngụm nước trái cây, vị ngọt ngào. Nhưng ngực cô dường như bị xé ra, một vài cảm xúc không thể nói nên lời đang từ từ trào ra theo đường xé đó.
Mặc Trì Úy đưa họ đến một nhà hàng tư nhân trong thành phố. Dưới bóng cây xanh là một ngôi nhà ngói xanh lam dạng tứ hợp viện khá cổ kính. Mặc Trì Úy bao một phòng, anh nghiện thuốc lá, để ba người gọi đồ ăn, còn anh đi ra ngoài hút thuốc.
Sau khi anh rời đi, Đường Tâm Nhan im lặng nãy giờ bỗng nhéo Quý Tịnh: “Anh ấy nói đưa chúng ta đi ăn tối, tại sao chị và Phượng Cừ không từ chối?”
Quý Tịnh ho khan một tiếng: “Anh ấy là chồng cô, hai người có hiểu lầm gì không thể nói rõ ràng sao, mà cứ phải chiến tranh lạnh?”
“Một hai lời không giải thích được, dù sao em và anh ấy không có khả năng nữa rồi.” Có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ chủ động đề nghị ly hôn!
Phượng Cừ nhìn Đường Tâm Nhan đầy thích thú: “Gần đây anh rất thiếu phụ nữ. Nếu một ngày nào đó, Tổng giám đốc Mặc đá em, em có thể sà vào lòng anh đây bất cứ lúc nào…”
Quý Tịnh tái mặt trước lời nói của Phượng Cừ: “Anh đừng gây chuyện nữa có được không?”
Vẻ mặt của Mặc Trì Úy lúc ở cửa phòng thẩm vấn khi nãy vô cùng tồi tệ, có lẽ là vì Tâm Nhan đã từng tiếp xúc với Phượng Cừ.
Phượng Cừ nhướng đôi lông mày xinh đẹp: “Chậc chậc, Quý sư thái, tuy rằng tôi là nghệ sĩ dưới tay cô, nhưng tôi cũng có quyền tự do yêu đương. Đừng có tụng bài kinh đó trước mặt tôi mỗi ngày nữa”.
Phượng Cừ còn chưa nói xong, cánh cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, Quý Tịnh đá chân Phượng Cừ dưới gầm bàn và ra hiệu cho anh ta im lặng.
Cũng không biết anh có nghe thấy lời nói của Phượng Cừ không, nhưng từ sau khi đi vào, vẻ mặt anh vẫn luôn lạnh lùng nghiêm nghị. Để giảm bớt không khí bối rối trong phòng bao, Quý Tịnh đã giải thích cho Mặc Trì Úy nghe lý do Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan phải vào đồn cảnh sát, cuối cùng, cô ấy còn đính kèm một câu then chốt: “Có một chiếc xe máy muốn đâm vào Tâm Nhan, Phượng Cừ vì cứu cô ấy, nên đã chạy tới ôm cô lăn trên mặt đất, Tổng giám đốc Mặc, chuyện này anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”
Chương 303: Gặp mặt mà như những người xa lạ
Sau khi nghe Quý Tịnh giải thích, nét mặt Mặc Trì Úy vẫn âm trầm lạnh lùng không hề thay đổi, nhưng đôi mắt thâm thúy lại càng thêm u ám, nhìn về phía Đường Tâm Nhan đang ngồi đối diện, hỏi: “Có bị thương không?”
Trái tim Đường Tâm Nhan như thắt lại khi cô nghe những lời nói đó của anh. Mũi cô chua xót, vành mắt nhanh chóng đỏ lên. Cô vội vàng cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc, ngăn không cho dòng lệ tuôn ra. Cô lắc đầu trả lời đơn giản, lạnh lùng: “Không sao.” Nhìn khuôn mặt gầy xanh xao của cô, Mặc Trì Úy hơi nhíu mày: “Gần đây đóng phim rất vất vả?”
“Cũng tạm.”
“Không ăn đúng giờ?”
“Có ăn.”
Thấy hai người cứ người hỏi người trả lời cứng nhắc, không cảm xúc, Quý Tịnh và Phượng Cừ bốn mắt nhìn nhau. Họ có thực sự là vợ chồng? Còn tệ hơn cả những người xa lạ.
Thấy Đường Tâm Nhan không muốn nói chuyện với mình, Mặc Trì Úy mím môi mỏng, không hỏi gì nữa. Đây chắc chắn là bữa ăn yên tĩnh và buồn bã nhất trong lịch sử. Lần đầu tiên, Quý Tịnh cảm thấy ăn có bữa cơm thôi mà cũng phải chịu dày vò như vậy.
“Cái đó…” Sau khi Quý Tịnh ăn hai miếng, cô liếc mắt nhìn Phượng Cừ: “Lát nữa chẳng phải anh còn có buổi họp báo sao? Tài xế tôi gọi đã đến rồi, chúng ta đi trước đi!”
Khi Đường Tâm Nhan nghe thấy những lời của Quý Tịnh, cô nhanh chóng bắt tay Quý Tịnh trên bàn, ra ý không được để cô ở đây một mình. Quý Tịnh hạ giọng nói với Đường Tâm Nhan: “Hai người là vợ chồng. Nếu có gì muốn nói thì cứ từ từ nói, chị và Phượng Cừ không nên ở đây làm bóng đèn.”
Sau khi Quý Tịnh và Phượng Cừ rời đi, phòng bao càng trở nên yên tĩnh. Đường Tâm Nhan như ngồi trên đống lửa. Trước kia, khi cô từng ở một mình với anh, cô sẽ chỉ cảm thấy ngọt ngào, cho dù hai người không nói chuyện với nhau, không khí cũng sẽ tràn ngập hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt. Nhưng bây giờ, ngoài sự ngượng ngùng, vẫn còn có sự lạ lẫm.
Cô cúi đầu ăn, không rõ có phải quá nhiều dầu mỡ hay không, nhưng vừa ăn vào đã cảm thấy buồn nôn. Sau khi cô nói “Tôi ra ngoài một lát” với Mặc Trì Úy, cô vội vã đi vào phòng vệ sinh bên ngoài phòng bao. Bước vào phòng vệ sinh nữ, cô cúi mình nôn khan. Thời gian gần đây cô luôn cảm thấy bụng dạ khó chịu, không ăn được đồ nhiều dầu mỡ, thậm chí ngửi thấy mùi tanh là sẽ cảm thấy buồn nôn. Đi đến bồn rửa mặt, vặn vòi nước, cô rửa sạch mặt bằng nước lạnh. Rửa mặt xong, cảm giác khó chịu trong bụng tan biến, cô đứng dựa vào bồn rửa mặt một lúc.
Khoảng 5 phút sau cô rời khỏi phòng vệ sinh, lúc sắp đến cửa phòng bao, cô thấy một người đàn ông đang dựa vào tường và hút thuốc. Một bên chân thon dài hơi cong, mắt cụp xuống, khuôn mặt lạnh lùng, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mở thở ra làn khói trắng xanh, gợi cảm và quyến rũ.
Cô khẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé đang đặt bên hông. Cô hít một hơi thật sâu, đang định đi về phía anh, dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, đột nhiên nhìn về phía cô. Đôi mắt đen và sâu thẳm kia tựa như mặt đầm lạnh như băng dưới bầu trời đêm, vô cùng nguy hiểm, không nhìn thấy đáy.
Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng anh nói với cô cấu nói đó, rằng: “Đừng yêu tôi, tôi không tốt như em tưởng tượng và tôi cũng không thể cho em tình yêu mà em muốn.” Mắt cô đau nhói, mím chặt môi, nhấc chân bước về phía phòng bao. Cô không nói một lời khi đi ngang qua anh. Bữa ăn này cô ăn không nổi nữa, cô cầm túi xách đi ra khỏi phòng bao. Nhìn người đàn ông đứng yên như bức tượng điêu khắc, cô nhẹ giọng nói: “Tôi đi trước đây.” Bước ra khỏi nhà hàng, trời đã nhá nhem tối. Đứng ở ven đường nhìn thành phố nhộn nhịp về đêm, cô thấy lòng mình trống vắng.
Chương 304: Cảm giác yêu một người
Đôi tay nhỏ bé trắng bệch nắm chặt túi trong tay, cô mở to mắt nhìn thành phố phồn hoa năm nào này, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô không biết mình phải đi đâu, cô cũng không biết đâu mới là nơi cô thuộc về.
Trong lòng cô có một cảm giác bất lực, cô ôm lấy thân hình mảnh mai không kìm được run rẩy trong làn gió đêm mát mẻ. Trên đời này, không ai đáng tin, không ai có thể tin tưởng được.
Trên thế giới này, người duy nhất có thể tin cậy, đó chính là bản thân cô.
Chiếc xe Lincoln từ từ lái đến bên cạnh cô, cửa xe mở ra, người đàn ông mặc áo khoác đen được cắt may tinh xảo bước xuống xe. Anh có khuôn mặt tuấn tú như một vị thần bất tử tỏa sáng dưới ánh đèn đường. Anh bước đi với đôi chân dài, vững chãi và mạnh mẽ, vô hình tạo cho người ta một sự áp bức nặng nề.
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, chặt đến mức cô như muốn cắn môi dưới đến chảy máu. Cô nhìn anh chằm chằm không nói gì, khi anh định đến gần cô, cô quay người bước nhanh về phía trạm xe buýt. Không phải cô đạo đức giả, mà là cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.
Anh đã từng nói rõ ràng rằng anh không thể cho cô tình yêu mà cô muốn. Họ còn có thể nói gì nữa? Dù có vướng bận bao nhiêu đi chăng nữa, cũng sẽ chỉ làm sâu sắc thêm nỗi nhớ, sự quyến luyến không nỡ của cô dành cho anh. Khi đi bộ đến bến xe buýt, vừa hay có một chiếc xe đi tới, cô thậm chí còn không nhìn tuyến mà đã nhảy lên xe.
Đang vào giờ cao điểm, trên xe chật ních người, Đường Tâm Nhan sau khi lên xe, đi vài bước vào trong. Xe kín gió, có người say xe nôn mửa ra xe, không khí nồng nặc mùi đặc biệt khó chịu.
Đường Tâm Nhan dường như không cảm thấy được, cả người cô trống rỗng, ánh mắt không tập trung, giống như một con rối không có linh hồn. Không biết đã qua bao lâu, trên xe có một người đàn ông vẫn lặng lẽ quan sát Đường Tâm Nhan từ lúc cô đi lên. Nhìn thấy khuôn mặt đẹp và xinh xắn của Đường Tâm Nhan, tên đó nuốt nước bọt. Anh ta duỗi tay ra, vừa định chạm vào người Đường Tâm Nhan, cổ tay đột nhiên đau nhức.
“Á!” Trong xe rú lên một tiếng như heo kêu, người đàn ông khốn khổ nhìn người đàn ông yêu nghiệt đang siết chặt cổ tay mình dường như muốn bóp nát, đồng tử co rút sợ hãi: “Anh ta là ai, giết người, giết người rồi!”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói: “Kêu thêm tiếng nữa, hôm nay đừng muốn cái tay này nữa.”
Tên đàn ông cặn bã kia thấy Mặc Trì Úy không phải người dễ động vào, cũng không dám kêu thêm một tiếng nào nữa, xe vừa dừng, tên đó liền hoảng sợ xuống xe.
Khi Đường Tâm Nhan nghe thấy tiếng người đàn ông hét lên, linh hồn của cô tựa như đã trở lại cơ thể. Nhìn thấy Mặc Trì Úy không biết đã theo cô lên xe từ lúc nào, lông mày nhíu chặt. Cô không biết anh muốn làm gì? Trong mười ngày qua, cả hai đều không có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn, anh cũng chưa bao giờ trở lại Cẩm Tú Viên.
Rõ ràng là anh đang muốn vạch rõ ranh giới với cô. Nếu đã như vậy, anh theo cô lên xe buýt, còn giúp đuổi những tên khốn nạn đi làm gì? Đường Tâm Nhan mím chặt môi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nhìn cô chăm chú.
Trong lòng cô chất chứa những tủi thân, khó chịu không thể nói ra, đồng thời cũng là sự mất mát nồng đậm. Cảm giác này bắt đầu xuất hiện kể từ khi anh nói rằng anh không thể cho cô tình yêu mà cô muốn. Học được bài học lớn sau cuộc hôn nhân với Phó Tư Thần mà cô còn không ngộ ra, trong thời gian ngắn đã bị anh làm cho rung động. Nhưng cô đã dũng cảm rồi, đổi lại cô được gì? Đường Tâm Nhan không muốn khóc, cô không muốn bị tổn thương vì những người không thích mình, nhưng khi nhìn thấy anh vì cô mà đứng trên chiếc xe buýt không hợp với thân phận của anh, trong mắt cô vẫn không kìm nổi dâng lên một tầng sương mỏng.
Chương 305: Ôm cô vào lòng
Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào nhau. Thế nhưng, không một ai chịu mở miệng nói chuyện, ngoại trừ ánh mắt hai người nhìn nhau.
Cũng có đôi lúc, trong lòng cô sẽ trách anh, nếu anh đã không thể yêu cô, lúc đầu không nên chọc tức cô, cũng đừng cho cô hy vọng và kỳ vọng. Nhưng cô không thể trách anh. Anh cưới cô, không phải vì yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hơn nữa, nếu không có anh, cô không thể thoát khỏi Phó Tư Thần, mẹ cô cũng sẽ không được cứu, anh lại vì cô mà suýt thì mất mạng.
Đúng, anh không nợ cô, nhưng cô nợ anh. Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe đột nhiên phanh gấp, Đường Tâm Nhan không kiểm soát được ngã về phía trước. Anh ở rất gần cô, khuôn mặt nhỏ nhắn không tránh khỏi đập vào lồng ngực rắn chắc của anh. Đầu mũi cô bị đập đến đau xót. Những giọt nước mắt đã quay quanh khóe mắt, giờ đây không kìm nổi, rơi xuống một cách vô cớ.
Cô cắn chặt môi, bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay vịn càng thêm chặt, cố hết sức đứng thẳng để thoát khỏi vòng tay anh. Hàng mi dài đẫm nước mắt rũ xuống, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào. Mặc Trì Úy không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh cảm thấy cô không vui, cô rất thương tâm. Anh chợt mềm lòng. Từng tấm giáp trên người bị cô đập vỡ từng chút một. Anh không còn kìm nén được cảm xúc, vươn cánh tay dài ra kéo cô vào lòng. Cô nghẹn ngào giãy dụa. Nhưng vòng tay anh khóa chặt cô như một sợi xích sắt. Trên xe có nhiều người như vậy, cô không muốn tranh cãi với anh, nhưng cũng không muốn bị anh ôm. Ngửi thấy hơi thở trong trẻo và thoang thoảng trên người anh, cô sợ rằng mình sẽ lại bị anh mê hoặc. Cô không nói chuyện với anh, cũng không nhìn anh, chỉ ra sức vùng vẫy. Nhưng sức mạnh của cô làm sao có thể sánh được với anh.
Anh ôm chặt cô, quai hàm rắn chắc áp vào cổ cô, xộc vào mũi là mùi thơm nhẹ của cơ thể cô, cũng là mùi mà mấy ngày nay anh rất nhớ nhung.”Anh xin lỗi, Tâm Nhan.” Anh ôm cô thật chặt, như thể chỉ một chút bất cẩn, anh sẽ phải rời xa cô.
Đường Tâm Nhan không muốn nghe lời xin lỗi của anh, anh cũng không làm gì có lỗi với cô, cô không thể thoát khỏi vòng tay anh, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm đập lên vai anh: “Mặc Trì Úy, anh buông ra!”
Anh dường như không nghe thấy cô nói, vẫn ôm cô thật chặt. Trong lòng cô vừa tủi thân, vừa tức giận, cô cũng mặc kệ có đang ở trong xe hay không, mở miệng cắn vào cánh tay rắn chắc của anh. Cô không quan tâm anh có đau hay không, cô dùng hết sức lực, cắn thật mạnh. Anh đang mặc một chiếc áo khoác, thật ra thì dù cô có cố gắng thế nào anh cũng sẽ không bị thương quá nặng, hơn nữa, anh ta là một người không hề quan tâm đến vết thương do đạn bắn. Vết cắn của cô đối với anh dường như gãi ngứa. Khi xe buýt dừng ở điểm dừng tiếp theo, Đường Tâm Nhan không muốn bị xem như một con khỉ trong vườn thú, cô đẩy Mặc Trì Úy ra và nhanh chóng đi xuống cửa sau. Cô bước nhanh, như thể có một tai họa ở phía sau. Nhưng cho dù cô có bước nhanh đến đâu, làm sao có thể nhanh hơn một người đàn ông có đôi chân dài và cao kia? Một lúc sau, cô bị anh đuổi kịp từ phía sau.”Phía trước là nghĩa trang đấy.”
Đường Tâm Nhan vội vàng dừng lại, chớp chớp đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn kỹ lại, phía trước, cách đó không xa thật sự là một nghĩa trang ẩn mình trong rừng xanh. Cô cắn chặt môi, mặc kệ người đàn ông sau lưng, bước nhanh về phía nghĩa trang. Nhìn thấy hành động của cô, con ngươi đen của Mặc Trì Úy đột nhiên trở nên âm u bức bách.
Đường Tâm Nhan không hề biết rằng một chiếc xe buýt mà cô ấy lên một cách tình cờ, một điểm bus mà cô xuống một cách tình cờ, lại thực sự có thể đưa cô đến phần mộ của cha cô. Có lẽ lâu quá rồi cô không đến nghĩa trang thăm cha, là cha đã dẫn cô đến đúng không!
Chương 306: Mặc Trì Úy lạnh lùng
Đường Tâm Nhan mua một bó hoa cúc trắng ở lối vào nghĩa trang, cô bước lên cầu thang từng bước. Mặc Trì Úy bình tĩnh đi theo cô. Bước tới trước mộ của ba mình, Đường Tâm Nhan đặt bó cúc và quỳ xuống. Nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, cô nhẹ nhàng vuốt ve bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình: “Ba, Tâm Nhan đến thăm ba đây. Đã lâu như vậy không đến thăm ba, ba có giận con gái không?”
Nhìn khuôn mặt điển trai và những đường nét trên khuôn mặt của ba cô khi còn trẻ, Đường Tâm Nhan nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ thời thơ ấu, trên môi cô nở một nụ cười ngọt ngào: “Ba, mẹ đã phẫu thuật thành công, hiện tại tình trạng tinh thần đang chuyển biến tốt, sẽ không lâu nữa, mẹ sẽ bình phục giống trước đây!”
Đường Tâm Nhan lẩm bẩm một mình trước bia mộ hồi lâu, đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng trên cầu thang đang hút thuốc. Anh quay lưng về phía cô, cô không thể nhìn rõ mặt anh, cô cũng không biết biểu cảm hiện tại trên mặt anh. Nhưng cô hơi tức giận.
Dù cô và anh có cãi vã như thế nào, dù không có tình yêu thì họ vẫn là vợ chồng. Anh theo cô đến mộ của ba cô, tại sao anh không thể đến lạy ba cô một cái?
Vẫn cứ quay lưng thờ ơ? Hít sâu một hơi, cô đè nén bất mãn bên trong, gọi anh một tiếng: “Mặc Trì Úy.”
Anh dường như không nghe thấy giọng nói của cô, đứng bất động như một bức tượng, nếu không phải vì khói thuốc bốc lên, cô sẽ nghi ngờ liệu anh có ngủ gật khi đứng không. Đợi gần một phút, Đường Tâm Nhan ngừng gọi khi thấy anh vẫn đứng thờ ơ, cô dập đầu với ba rồi đứng dậy rời đi. Lúc đi ngang qua Mặc Trì Úy, cô không nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, cứng nhắc.
Mãi cho dến khi cô sắp bước xuống bậc thang cuối cùng, tàn thuốc đỏ làm bỏng tay anh, anh mới hoàn hồn thoát khỏi dòng suy nghĩ trong đầu. Nhìn bóng lưng Đường Tâm Nhan, anh lại bước tới mộ ba Đường, thấy bó hoa cúc trắng, anh cúi người nhặt lên. Bàn tay anh vò nát những cánh hoa cúc trắng, sau đó, thả tay, vô số cánh hoa bay lơ lửng trên không trung.
Ném cuống hoa xuống đất, anh quay người lại với vẻ lạnh lùng và sải bước rời đi. Khi Đường Tâm Nhan rời nghĩa trang, cô phát hiện ra rằng đã chín giờ rưỡi và chuyến xe buýt cuối cùng đã kết thúc từ sớm. Một làn gió lạnh lẽo thổi qua, cô chợt rùng mình. Cô gái chạy đến nghĩa trang, dù bạo dạn đến đâu, cô ấy cũng sẽ cảm thấy rợn tóc gáy.
Nghĩ đến người đàn ông đi theo cô suốt chặng đường nhưng lại làm cô khó chịu, cô không khỏi quay đầu nhìn vào trong nghĩa trang. Anh thậm chí còn không theo cô ra ngoài. Anh đang làm gì vậy? Ban đêm mà lề mà lề mề trong nghĩa trang, anh không hoảng sao? Cô giận anh trong lòng, nhưng bây giờ không còn xe buýt cũng chẳng có taxi, nếu gọi taxi, tài xế chắc chắn sẽ không bao giờ đến nơi này đón. Người duy nhất có thể đưa cô ra khỏi đây bây giờ dường như chỉ còn lại một người đàn ông kia.
Sau khi đợi gần mười phút, anh chậm rãi bước ra ngoài. Thân hình anh được màn đêm được bao phủ với một lớp sương mờ. Mặc Trì Úy vừa đi ra khỏi nghĩa trang liền nhìn thấy bóng dáng gầy gò đứng dưới trạm xe buýt, đêm cuối thu lạng lẽo vô cùng, cô đưa hay tay xoa xoa cánh tay, chốc chốc lại nhảy nhảy cho ấm người, cằm co lại trong áo len, đôi mắt hạnh long lanh, thu hút người nhìn. Mặc Trì Úy sải bước tới. Khi bước đến bên cô, anh cởi áo khoác đen choàng lên bờ vai mảnh mai của cô. Đường Tâm Nhan nghĩ đến sự thờ ơ của anh khi ở nghĩa trang, cô cởi áo khoác ném trả lại anh.
Chương 307: Đập vào ngực anh
Màn đêm tối đen như mực, chỉ có Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan ở trạm xe buýt, xung quanh yên tĩnh và lạnh lẽo. Ngay khi Đường Tâm Nhan chuẩn bị đi về phía trước, cô nghe thấy giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông: “Nếu tôi đi, em ở một mình không sợ sao?”
Một cơn gió thổi qua, Đường Tâm Nhan xoa xoa cánh tay, dùng sức nói: “Chẳng có gì phải sợ.”
Mặc Trì Úy khẽ ‘ừm’ một tiếng, không nói gì, đút tay vào túi quần sải bước đi về phía trước. Nhìn thấy anh đi qua cô rồi tiến lên phía trước, lông mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt. Anh sẽ không thực sự muốn để cô ấy một mình và rời đi trước, đúng không? Cắn môi, cô muốn anh đi từ từ, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Anh đã lạnh nhạt với cô mười ngày, nên cô không muốn làm hòa với anh nhanh như vậy! Liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, cô cụp mi xuống, trong lòng chua xót tủi thân.
Trước kia, anh thương cô như tâm can bảo bối, để cứu mẹ cô, thậm chí còn không màng đến tính mạng.
Nhưng đến khi cô thổ lộ tấm lòng của mình, anh lại không muốn chấp nhận.
Anh là một tên khốn chuyên bắt nạt người khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô mất đi người bạn thân nhất của mình, ngay cả người chồng thương cô cũng bắt đầu xa lánh cô, cuộc sống của cô thất bại thảm hại. Hốc mắt sưng vù, tính tình không chịu thua, cô cắn môi cho đến khi nếm thấy vị máu, cô mới chịu buông ra.
Mặc dù Mặc Trì Úy đang đi phía trước Đường Tâm Nhan nhưng anh vẫn dựng tai lắng nghe chuyển động của người phụ nữ phía sau. Nghe âm thanh của cô khẽ nghẹn ngào, anh lại mủi lòng. Hai chân anh như dính đầy chì, không tiến lên được nữa. Anh quay đầu nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn đang bước chậm rãi, hai tay ôm lấy cánh tay, thân hình gầy gò run rẩy trong gió thu lạnh lẽo. Đường Tâm Nhan chậm rãi cúi đầu đi tới, không để ý tới con đường phía trước, đột nhiên đập vào lồng ngực cứng ngắc, ngẩng đầu lên, trong bóng đen đè nặng, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia. Anh lặng lẽ đứng ở trước mặt cô, cao hơn cô rất nhiều, hai mắt thâm thúy, khuôn mặt tuấn tú, phả ra hơi thở khiến người ta sợ hãi. Không muốn nhìn anh thêm giây phút nào nữa, cô thu hồi ánh mắt, đi vòng qua anh, vừa định đi về phía trước, anh đột nhiên vỗ vai cô: “Trước mắt có một bóng đen, em có nhìn thấy không?” Đường Tâm Nhan lập tức dừng lại, hàng mi dài run rẩy nhìn về phía trước. Phía trước trống không, không có gì ngoại trừ cành lá đung đưa trong gió.
Cô co vai lại, nhìn người đàn ông bình tĩnh và nghiêm nghị phía sau: “Làm gì có bóng đen nào?” Mặc Trì Úy nâng cằm hoàn mỹ lên: “Phía trước.”
Đường Tâm Nhan lại liếc nhìn phía trước. Vẫn không thấy bóng đen nào. Trong lòng cô cảm thấy hơi rợn tóc gáy. Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt trắng nõn và xinh xắn của cô, nheo mắt lại: “Nếu em đã không muốn ở lại với tôi, nên tôi đi trước vậy.” Vừa cất bước, tay áo sơ mi liền bị một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy.”Tôi… Đi cùng với anh.” Chỉ cần cô rời khỏi nơi đây, cô sẽ lập tức đường ai nấy đi với anh. Ngay khi cô vừa nói xong, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Rõ ràng là nhạc chuông điện thoại di động của cô, nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch này, nó quá bất ngờ, cô sợ hãi hét lên rồi trực tiếp vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực một người đàn ông.”Vừa rồi không phải lá gan vẫn rất lớn sao, buổi tối mà dám vào nghĩa trang một mình?” Anh nhẹ vỗ về tấm lưng đang run rẩy của cô. Đường Tâm Nhan làm sao dám nói với anh rằng đó là bởi vì trong lòng cô có oán hận anh, hơn nữa cô cũng không cảm thấy sợ hãi vì có anh theo sau cô rồi.
Chương 308: Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa
Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, khuôn mặt trắng bệch, chóp mũi đỏ bừng, đôi mắt hơi đỏ, trông vô cùng đáng thương. Mặc Trì Úy vươn cánh tay dài, trực tiếp ôm cô vào lòng. Đường Tâm Nhan khẽ kêu lên một tiếng, để tránh cho bản thân bị ngã, cô vô thức vòng tay qua cổ anh.
Cô muốn giãy dụa, nhưng cô cũng hiểu rằng sâu thẳm trong trái tim cô, cô cũng muốn anh ôm lấy cô. Dù chỉ mới mười ngày không liên lạc nhưng trong lòng cô buồn đến nhường nào, đương nhiên cô biết rõ.
Quên đi vậy, anh muốn ôm cứ để cho anh ôm, dẫu sao thì anh mới là người chịu thiệt. Nếu cô lại tiếp tục vùng vẫy, anh sẽ ném cô đến đây một cách tàn nhẫn, đi bộ về thành phố chắc chân cô gãy luôn mất. Đi được một đoạn, cô thấy sắc mặt anh không hề đỏ bừng, khó thở, bước chân vẫn rất vững vàng, cô nhịn không được phá vỡ sự im lặng: “Anh định ôm tôi đi bộ về thành phố sao?” “Giản Thành đang trên đường tới đây.”
Cô oh lên một tiếng,rồi cả hai lại rơi vào im lặng. Đầu cô tựa vào ngực anh, mùi thuốc lá thoang thoảng ở chóp mũi, cô cảm thấy ấm áp dễ chịu. Sau khi gặp anh, cô hoàn toàn hiểu được rằng tình yêu không đo bằng thời gian.
Cô và Phó Tư Thần là thanh mai trúc mã, cô từng nghĩ rằng ngoài anh ta ra, cô sẽ không bao giờ thích bất kỳ người đàn ông nào nữa. Nhưng sự xuất hiện của Mặc Trì Úy đã khiến cô nhận ra tình yêu là gì.
Mười ngày qua, cứ như đằng đẵng một năm, bề ngoài cô vẫn như thường, nhưng trong đêm khuya thanh vắng, cô mới lộ ra bản thân chân thật nhất. Cô lo được lo mất đều vì anh mà ra. Ngay khi anh xuất hiện, ngay khi anh đến gần, sự phiền muộn và trống trải trong lòng cô sẽ bị xóa sạch.
Mặc dù, cô vẫn sẽ tức giận, oán hận, trốn tránh. Thế nhưng, nhiều phần là vì cô muốn tiếp xúc, phát triển và đối mặt với anh. Đối với cuộc hôn nhân của hai người, cô chưa từng nỗ lực hay hy sinh bất cứ điều gì, trước kia đều là anh cố gắng duy trì nó. Bây giờ cô đã hiểu lòng mình, cô cũng muốn thử cố gắng.
Nếu cuối cùng, anh vẫn không thể yêu cô, không thể cho cô cuộc sống hôn nhân như mong muốn, cô sẽ rời xa anh!
“Mặc Trì Úy…” Cô nhìn đường nét anh tuấn của anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại. Anh cụp mắt xuống hòa vào ánh nhìn của cô: “Hả?”
“Gần đây anh cố ý tránh mặt tôi sao?” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy mấp máy, đang định nói gì đó thì cô lập tức cắt ngang lời anh: “Quên đi, anh đừng trả lời.”
Cô sợ nghe những lời nói sẽ làm trái tim mình tan nát một lần nữa, cô cũng không muốn những mong đợi tràn đầy lại bị một chậu nước lạnh dập tắt.”Tôi muốn nói, từ nay về sau anh không cần tránh mặt tôi nữa đâu. Thực ra, anh không yêu tôi, tôi có thể hiểu được. Dù sao anh ưu tú như vậy, hẳn là đã gặp qua rất nhiều phụ nữ ưu tú…” Cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Tôi không biết tại sao anh lại muốn lấy tôi, tôi cũng không muốn mình luôn phải đấu tranh với câu hỏi này. Mặc Trì Úy, tôi muốn dũng cảm đối mặt với cảm xúc của mình. Tôi muốn ở bên cạnh anh, tôi không muốn chúng ta cứ chiến tranh lạnh như thế này nữa.”
Trước đây cô chưa bao giờ mạnh dạn như vậy, dù có thích một ai đó, cô vẫn sẽ chọn cách giấu kín trong lòng khi không được đáp lại. Nhưng cô không muốn bỏ lỡ Mặc Trì Úy, cô cũng không muốn cô và anh cuối cùng đi vào con đường mà cô và Phó Tư Thần đã từng trải qua. Tình cảm có thể được vun đắp từ từ, tạm thời anh không yêu cô cũng không sao, miễn là anh thích và không ghét cô. Cô sẽ làm việc chăm chỉ, cố gắng để trở thành người phụ nữ xứng đáng với anh. Mặc Trì Úy dừng lại, nhìn cô gái trong tay mình xinh đẹp như ngọc, đôi mắt anh thâm sâu u ám.
Chương 309: Nụ hôn ngọt ngào
Xung quanh bốn bề yên lặng, cô và anh nhìn nhau, cô nhìn thấy trong đôi mắt sâu của anh, phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt ẩm ướt của cô. Sau sự việc của Diệp Nhiễm, cô cũng chán nản, suy sụp một thời gian, thậm chí còn cảm nhận được ác ý từ thế giới này.
Cô không muốn tin tưởng bất cứ ai nữa, thậm chí còn nghĩ rằng họ tiếp cận cô là có mục đích. Cô muốn khép mình lại và đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Thế nhưng, khi cô nghĩ rằng anh thà hy sinh mạng sống của mình để cứu mẹ cô, cô cảm thấy rằng ngay cả khi cả thế giới phản bội và làm tổn thương cô, anh cũng sẽ không quay lưng lại với cô. Vì vậy, cô muốn cho chính mình và anh một cơ hội. Cô muốn bù đắp cho anh.
Rõ ràng, Mặc Trì Úy cũng nhìn ra suy nghĩ của Đường Tâm Nhan. Cô sẽ cố gắng bù đắp cho anh, kiểu tiếp cận tuyệt vọng đó, nếu đặt cược đúng, cô có thể sống một cuộc đời hạnh phúc. Nếu không đúng, cô ấy sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng, vạn kiếp bất phục.
Đường Tâm Nhan nhìn thẳng vào mắt Mặc Trì Úy, đôi môi mỏng càng ngày càng mím chặt, trong lòng cô chưa bao giờ căng thẳng như lúc này. Cô thấy mình giống như một tù nhân đang chờ thẩm phán tuyên án, ngoài sự hồi hộp, cô cũng rất lo lắng.
Sau một phút đối với cô như dài như một thế kỷ, anh khẽ nói bên tai cô: “Được.”
Nghe thấy từ ‘được’ từ đôi môi mỏng của anh, tâm trạng vừa lo lắng vừa thấp thỏm của cô lập tức trở nên hưng phấn và kích động. Khuôn mặt xinh xắn không khỏi nở một nụ cười, nhưng khi cười thì có chút ngượng ngùng, hàng mi dài dày run rẩy tựa như con bướm đậu trên cánh hoa, yết hầu Mặc Trí Úy động một cái, anh trực tiếp cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng mà anh đã thương nhớ bấy lâu. Vốn dĩ anh chỉ muốn nếm thử, nhưng vừa chạm vào đôi môi mềm mại của cô và ngửi thấy hương thơm thoang thoảng quyến rũ quen thuộc, anh không thể kìm chế được cảm xúc thôi thúc trong lòng. Anh đẩy răng cô ra, chiếc lưỡi ấm áp lùa vào khoang miệng cô. Chiếc lưỡi đinh hương của cô vướng vào sự ôn nhu độc đoán của anh, cô không hề nao núng mà dũng cảm quấn lấy anh. Cô vòng tay qua cổ anh, nhìn người đàn ông đẹp trai anh tuấn mà cô hằng nghĩ đến, đôi mắt mơ màng phủ một tầng sương mù, rạng rỡ mà động lòng người. Khi anh hôn cô, đôi mắt sâu thẳm có chút mềm mại như gió xuân bên hồ khiến lòng cô gợn sóng. Nụ hôn của anh di chuyển từ môi đến tai cô, chiếc lưỡi nóng ẩm như cọ vẽ lướt qua vành tai trắng nõn của cô rồi mút lấy. Hô hấp cả hai trở nên lộn xộn, tai là nơi mẫn cảm nhất của cô, cơ thể cô gái trong vòng tay anh không khỏi run rẩy. Anh hôn cô một lúc lâu, từ dái tai trắng như ngọc rồi rơi xuống đôi môi mềm mại. Hai hơi thở quyện vào nhau, môi và lưỡi dây dưa những gợn sóng ngọt ngào. Mãi cho đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới từ từ buông cô ra. Đôi môi sưng phồng của cô khẽ mở, hàm răng trắng đều tăm tắp, hơi thở gấp gáp, đôi gò má ửng hồng. Đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng, đến nỗi không biết Giản Thành lái xe tới lúc nào, ngay cả khi Mặc Trì Úy ôm cô lên xe lúc nào cô cũng không rõ. Cô nép vào lồng ngực ấm áp vững chãi của anh, toàn thân mềm nhũn, tim đập mạnh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi hơi thở rối loạn từ từ lắng xuống, cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, nhìn anh hai mắt ẩm ướt. Trái tim anh vốn luôn lạnh lùng cứng rắn, bỗng trở nên mềm yếu. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh chỉ hận không thể khảm cô vào trong cốt tủy.
Chương 310: Đôi vợ chồng ngọt ngào
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh chỉ hận không thể khảm cô vào trong xương tủy. Đôi môi ửng hồng của cô khẽ mở, vừa định nói gì đó, anh lại cúi đầu xuống, anh muốn hôn cô. Cô dùng hai tay siết chặt cổ áo anh, nghĩ đến việc Giản Thành lái xe trước mặt anh, cô liền đẩy ngực anh, loạng choạng nói: “Trợ lý Giản đang ở phía trước…”
Giản Thành, người đang tập trung lái xe, chợt rùng mình khi nghe những gì cô nói. Với tư cách là một trợ lý đặc biệt, anh ta tự nhiên có thể cảm thấy những ngày gần đây tâm trạng Tổng giám đốc tồi tệ đến mức nào. Cả nhóm như chìm trong một địa ngục đen tối, mọi người đều khiếp sợ mỗi ngày vì sợ Tổng giám đốc gọi vào văn phòng khiển trách nếu mọi việc không được tốt.
Giản Thành: “Cô chủ, cô có thể coi như tôi không tồn tại!”
Đường Tâm Nhan: “…”
Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tâm Nhan, anh cầm điều khiển từ xa lên và ấn vào vách ngăn cách. Bàn tay lớn của anh xoa xoa làn da mỏng manh và mịn màng của cô,anh nhìn cô thật lâu, không nói lời nào, trực tiếp áp lên môi cô như để bù đắp cho tất cả. Hai tay cô níu chặt lấy cổ áo anh, e ấp tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ như sóng gió của anh.
Thật ra, bọn họ mới xa nhau có mười ngày, nhưng cô cảm thấy đã lâu hai người không có cùng nhau thân mật như vậy. Mùi hương của anh tràn ngập trên môi cô, trái tim cô rung động. Nụ hôn của anh sâu dần, hơi thở của cả hai ngày càng trở nên nóng bỏng. Lòng bàn tay to lớn của anh luồn vào trong vạt áo của cô. Nụ hôn của anh, từ môi đến má, rồi rơi trên xương quai xanh của cô. Vài chiếc cúc áo trên người cô bị cởi ra, lộ ra làn da trắng như tuyết, anh ôm lấy eo thon của cô, ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng ấm áp rơi trên xương quai xanh gầy của cô.
Cơ thể cô rất nhạy cảm, làn da cô chợt ửng hồng. Nụ hôn của anh từ từ đi xuống. Lòng bàn tay to vươn tới móc áo lót của cô, biết anh định làm gì, cô nhanh chóng ngăn anh lại.”Đừng…” cô cất giọng với hơi thở không ổn định.
Mặc Trì Úy dừng động tác trên tay, anh ôm chặt cô vào lòng, thân nhiệt nóng bỏng gần như thiêu đốt cô. Anh muốn cô. Cả cơ thể và tâm trí đều suy nghĩ muốn cô. Nhưng anh sợ mình sẽ không thể vượt qua được chướng ngại trong lòng mình vào giây phút cuối cùng.
Vì vậy, khi cô nói ra lời này, anh liền dừng động tác của mình lại. Anh không buông cô ra, vẫn ôm cô vào lòng, khuôn mặt tuấn tú vùi vào chiếc cổ ửng hồng của cô. Hơi thở của anh rất nóng, phả vào cổ và tai khiến cô tê dại.
“Trì Úy, để em thử cố gắng hiểu anh, được không?”
“Em không muốn mình chẳng biết gì về anh cả, anh có thể để em từ từ bước vào thế giới của anh được không?”
Trong cổ họng anh như thắt lại, cô xinh đẹp, đơn thuần, cho dù bị tổn thương nhiều lần, cô vẫn kiên cường đối mặt với mọi thứ bằng sức mạnh và lòng dũng cảm. Anh không thể chịu đựng được nếu nhìn cô lại bị tổn thương một lần nào nữa. Anh biết rằng mình đã rung động trước cô mà không hề hay biết. Anh là người có thể kiểm soát mọi thứ bằng lý trí, nhưng thứ duy nhất anh ấy không thể kiểm soát là trái tim của chính mình. Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói với cô: “Được, anh hứa với em.” Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lồng ngực rắn chắc của anh, nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc cong lên giữa đôi lông mày xinh xắn. Mặc dù cảm thấy mình không có ý chí chiến đấu, rõ ràng anh đã bỏ mặc cô, nhưng ngược lại vẫn là cô chủ động làm lành. Nhưng cuộc hôn nhân của hai người đòi hỏi sự chung sức, đồng lòng, không phải lúc nào cô cũng ngồi đợi anh đến dỗ dành.