• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471: Anh không cần em nữa sao?


Rõ ràng anh không muốn nhiều lời với cô, lạnh lùng nói: “Đứng sang một bên đi.”


Đứng sang một bên đi!


Sao anh có thể lạnh lùng với cô như vậy!


Mấy ngày nay, cô sống không bằng chết, giống như một cái xác không hồn, chỉ hận không thể nhảy xuống sông cùng chết với anh!


Vào lúc cô đang chống chọi với nỗi đau mất anh, đau khổ giãy dụa, có đôi khi gặp được anh trong giấc mơ, cô còn không dám tỉnh lại, sợ vừa tỉnh, anh sẽ biến mất trong giấc mơ, cô sẽ không bao giờ còn gặp được anh nữa.


Nhưng anh thì sao, ở bên cạnh mối tình đầu xinh đẹp, trong chớp mắt đã trở thành vị hôn phu của cô ta!


Không phải anh đã mất trí nhớ rồi ư?


Sao anh vẫn còn nhớ rõ mối tình đầu cơ chứ?


Lẽ nào anh chỉ quên đi mỗi mình cô?


Càng nghĩ càng cảm thấy hình như có khả năng đấy thật, Đường Tâm Nhan tức giận thở mạnh, lồng ngực phập phồng.


Vào lúc người đàn ông lạnh lùng xoay người quay trở lại vào xe, cô nắm lấy ngay nơi khuy áo mạ vàng ngay cổ tay bộ áo vest của anh.


Nhưng chỉ một giây tiếp theo, đã bị anh vô tình hất ra.


Đường Tâm Nhan cố kìm nén nỗi đau xót trong lòng, hai mắt đỏ hoe, cô vươn tay, hung hăng giáng vào khuôn mặt tuấn tú của anh một cái tát.


m thanh giòn giã vang lên, làm cho người đàn ông vốn đã muốn lên xe choáng váng.


Còn chưa có người phụ nữ nào, dám tát anh như vậy, nhưng người trước mắt này…


Anh híp đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, vô cùng lạnh lẽo nhìn về phía cô, trên trán nổi rõ gân xanh.


Đôi mi dày dài cong vút của Đường Tâm Nhan run rẩy, tràn đầy nước mắt, nhìn thấy anh đưa tay ôm mặt, ánh mắt anh chỉ hận không thể nuốt chửng cô, đôi mắt đẫm lệ, tức giận nói: “Tôi là Đường Tâm Nhan, Đường Tâm Nhan anh có nhớ hay không?”


“Anh là đồ xấu xa, cứ như vậy mà quên tôi hay sao? Ở trong lòng anh lẽ nào tôi thật sự không đáng một đồng ư? Anh cho rằng quên tôi rồi thì có thể phủi sạch quan hệ giữa chúng ta à?”


Mặc Trì Úy chau mày nhìn người phụ nữ đang kích động trước mặt, sắc mặt vô cùng u ám.


Bảo vệ và quản lý trung tâm thương mại cũng vội vàng chạy đến.


“Xin lỗi giám đốc, cô gái này đang thử váy, nhưng vẫn chưa trả tiền đã chạy đi mất, bây giờ cô ta lại còn quấy nhiễu đến anh, là lỗi của chúng tôi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ta đi!”


Quản lý và bảo vệ giữ chặt hai tay Đường Tâm Nhan, nhưng lại e ngại cô là phụ nữ có thai, không dám dùng sức, sợ làm cô bị động thai.


Đường Tâm Nhan không phản kháng, ánh mắt ngập nước mơ hồ nhìn người đàn ông lạnh lùng không mang chút ấm áp nào, tim như bị dao cắt: “Anh nào có biết những ngày qua tôi phải chịu bao nhiêu đau khổ, vậy mà anh không hề có ý định nhớ đến tôi, có phải đến đứa con trong bụng tôi anh cũng không cần nữa rồi không.”


Cô còn chưa nói xong, người đàn ông lạnh lùng kia đã lên xe.


Rầm một tiếng, cửa xe đóng sầm lại.


Đường Tâm Nhan nhìn thấy anh còn lạnh lùng hơn cả lúc vừa quen biết mình, cô như một quả bong bóng bị rút hết hơi, cả người chẳng còn tí sức lực nào.


Nếu không phải quản lý và bảo vệ đang giữ chặt lấy cô, có lẽ cô đã ngã xuống đất.


Cố Nhiễm Nhiễm từ nhà vệ sinh bước ra, biết được Đường Tâm Nhan chạy đến bãi đỗ xe tầng hầm, cô thở hổn hển chạy lại.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang thất thần tuyệt vọng, lại bị người khác giữ lấy, trái tim Cố Nhiễm Nhiễm như thắt lại, cô chạy tới, dùng sức đẩy quản lý và bảo vệ ra, vô cùng tức giận nói nói: “Các người làm gì vậy? Cô ấy là phụ nữ có thai, các người sao lại đối xử như vậy với cô ấy? Nếu có gì không hay xảy ra với cô ấy các người có gánh nổi cái trách nhiệm này không?”


Bảo vệ và quản lý bị Cố Nhiễm Nhiễm hù dọa, không dám giữ chặt Đường Tâm Nhan như vừa nãy.


“Chiếc váy trên người cô ấy vẫn chưa trả tiền mà cô ấy đã bỏ chạy ra ngoài, chúng tôi có thể báo cảnh sát bắt cô ấy vì hành vi này!” Quản lý nói.


Cố Nhiễm Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan ra phía sau bảo vệ cô, cô ấy rút từ túi xách ra một cái thẻ: “Tiền chiếc váy lẽ nào chúng tôi không trả nổi hay sao? Các người không nhìn thấy à, cô ấy là vì việc tình cảm nên mới chạy ra ngoài như thê?”





Chương 472: Cô cho anh một cái tát


Quản lý nghe xong lời của Cố Nhiễm Nhiễm, anh ta cười chế giễu nói: “Thưa cô, cô gái này chạy xuống để đuổi theo giám đốc của chúng tôi, lẽ nào cô ấy muốn chòi mâm son? Trước kia tôi cũng từng thấy nhiều phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng đúng là lần đầu thấy phụ nữ có thai mà cũng điên cuồng như vậy!”


Bảo vệ bên cạnh nói chen vào: “Đúng vậy, giám đốc của chúng tôi có kiểu phụ nữ nào mà chưa từng thấy qua, một phụ nữ có thai vẫn nên tự biết mình là ai thì tốt hơn đấy!”


Cố Nhiễm Nhiễm nhìn sang bảo vệ và quản lý hét lớn một tiếng: “Các người thì biết cái gì mà dám ở đây ăn nói lung tung? Tôi nói cho các người biết, về sau các người nhìn thấy cô ấy, phải cung kính gọi cô ấy là phu nhân giám đốc!”


Bảo vệ chép miệng, rõ ràng không tin lời Cố Nhiễm Nhiễm: “Chém gió ai cũng biết nhưng cô chém thế này thì đúng là quá lắm rồi đấy!”


Quản lý khoát tay: “Được rồi, nể mặt cô ấy là phụ nữ có thai, chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của cô ấy nữa. Lên lầu thanh toán khoản này đi!”





Mặc Trì Úy lái xe ra khỏi trung tâm thương mại.


Lái được một đoạn, vào lúc chờ đèn đỏ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh ở bãi đỗ xe.


Anh nâng ngón tay thon dài, xoa xoa khuôn mặt nơi bị người phụ nữ lúc nãy tát qua


Đôi lông mày đen thanh thoát cau lại.


Cô ấy là ai?


Vì sao anh chẳng có chút ấn tượng nào?


Chẳng lẽ nhận sai người rồi ư?


Trở lại biệt thự, quản gia bước tới nhận lấy chiếc cặp và áo vest trong tay anh, cung kính nói: “Thưa cậu, cô Mạnh đến rồi.”


Mặc Trì Úy lạnh nhạt ừ một tiếng.


Lúc dùng cơm, Mạnh Bạch Chỉ thấy Mặc Trì Úy cứ mãi thất thần, dường như chẳng động đũa chút nào vào thức ăn trên bàn, cô nghi ngờ hỏi: “Trì Úy, anh làm sao vậy?”


Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt đen sâu thẳm hơi nheo lại: “Hôm nay ở trung tâm thương mại tôi đã gặp được một cô gái kỳ lạ.”


Tay Mạnh Bạch Chỉ nắm chặt chiếc đũa, căng thẳng, tim đập mạnh, cô cụp mắt, cố gắng che giấu cảm xúc hỏi: “Kỳ lạ thế nào cơ?”


“Cô ra đánh tôi, rồi khóc.”


Chiếc đũa trong tay Mạnh Bạch Chỉ, bụp một tiếng, liền rơi xuống bàn ăn.


Cô từ trên ghế đứng dậy, tiến đến gần Mặc Trì Úy, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của anh quả thực vẫn còn để lại dấu tay chứng minh anh đã từng bị đánh, đôi mắt thanh tú nhíu lại thật chặt: “Cô ta bị điên rồi sao? Sao lại tùy tiện đánh người như thế?”


Mặc Trì Úy không trả lời Mạnh Bạch Chỉ, anh lần nữa sờ vào nơi bị đánh trên khuôn mặt, trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô bật khóc, nước mắt đầy mặt chất vấn anh.


Đau lòng như vậy!


Thất vọng phẫn uất như vậy!


Lồng ngực như bị kim châm đau nhói, anh xoa xoa huyệt thái dương, gác đũa xuống, lạnh lùng đứng dậy: “Cô từ từ ăn, tôi đến thư phòng đây.”


Mạnh Bạch Chỉ nhìn bóng dáng anh lạnh lùng rời đi, liền chạy theo, muốn nói gì đó rồi lại đột ngột dừng bước ngay đầu cầu thang.


Xoay người, cô lấy điện thoại ra gọi cho Phong Tiêu.





Sau khi từ trung tâm thương mại trở về, Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan chẳng nói chẳng rằng, tức giận nói: “Nếu tôi mà cũng ở đấy, tôi nhất định sẽ cho anh ta một bạt tai.”


Đường Tâm Nhan nâng đôi mắt đỏ bừng lên, khàn giọng nói: “Tôi tát rồi.”


“A?” Cố Nhiễm Nhiễm kinh ngạc không thôi, vài giây sau, cô chẳng có chút đồng cảm nào với kẻ bị đánh kia mà nở nụ cười: “Đáng đánh, thấy cô bị bảo vệ và quản lý giữ lại mà anh ra cũng chẳng giúp gì, còn lái xe đi luôn, cũng quá là máu lạnh đi!”


Đường Tâm Nhan cắn môi không nói gì.


Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng như băng, bộ dạng không muốn cho cô đến gần của anh, trái tim cô như thắt lại, đau đớn vô cùng.


“Tâm Nhan, cô đừng từ bỏ, tuy rằng lúc này anh ta ra rất đáng giận, nhưng cũng là vì không nhớ ra cô, về tình có thể tha thứ được, cô thấy đúng không?”


… …





Chương 473: Mất kiểm soát


“Tâm Nhan, cô đừng từ bỏ, tuy rằng lúc này anh ta ra rất đáng giận, nhưng cũng là vì không nhớ ra cô, về tình có thể tha thứ được, cô thấy đúng không?”


Đường Tâm Nhan không trả lời Cố Nhiễm Nhiễm, quay trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, nghĩ đến cảnh cô chặn xe của anh trước trung tâm thương mại.


Mấy tháng không gặp, anh càng thêm anh tuấn, càng thêm thành thục, cũng càng thêm lạnh lùng .


Bốn chữ người lạ tránh ra, anh đã lý giải rất tốt.


Con người có lẽ đều mang lòng tham, trong ba tháng không có tin tức gì về anh, cô đã vô số lần nghĩ tới, chỉ cần anh sống thật tốt là được rồi.


Cho dù ngày nào đó anh không còn thích cô nữa, không cần cô nữa, cô cũng chẳng có gì phải oán thán.


Chỉ là khi thật sự nhìn thấy anh, cô mới phát hiện, những gì mình muốn vượt xa việc chỉ cần anh còn sống.


Nhiễm Nhiễm bảo cô đừng từ bỏ, cô yêu anh như vậy sao có thể dễ dàng từ bỏ đây?


Anh không nhớ ra cô nữa , nhưng cô có thể từ từ cùng anh tìm lại được ký ức.


Mặc kệ quá trình này gian khổ đến đâu, cô cũng sẽ tiếp tục kiên trì.





Trong thư phòng của biệt thự.


Mặc Trì Úy ngồi trên ghế da sau bàn làm việc, đôi môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc lá, như có như không rít lấy một hơi.


Vốn dĩ phải xử lý công việc, nhưng trong đầu anh lại chỉ hiện ra khung cảnh người phụ nữ kia nước mắt tràn đầy khuôn mặt đang chất vấn anh.


Cố gắng tìm kiếm bóng hình của cô ấy trong ký ức, nhưng lại chẳng thế nghĩ ra điều gì.


Huyệt thái dương lại bắt đầu giật giật, đau đớn như vô số mũi kim đâm sâu vào.


Anh tăng tốc độ hút thuốc, làn khói trắng xanh làm mờ đi đường nét lạnh lùng sắc sảo của anh.


Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn vào hiển thị tên người gọi, nhấn nút trả lời.


“Đại ca, em có việc vừa lúc muốn hỏi anh.”


Đầu kia điện thoại, Phong Tiêu im lặng vài giây, lạnh giọng mở miệng: “Hỏi đi.”


“Sau khi em tỉnh lại, có phải đã quên đi một phần ký ức không?”


“Sao lại hỏi vậy?”


Mặc Trì Úy nói ra việc hôm nay gặp được Đường Tâm Nhan ở bãi đỗ xe trung tâm thương mại


“Có một người, quả thật chú đã quên.”


Mặc Trì Úy chau mày: “ Là ai?”


“Con gái của Đường Lôi.”


Khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy liền trở nên âm trầm lạnh lẽo, khí tức u ám bên người tản ra như mưa gió: “Anh cả anh vừa nói gì thế?”


“Chú vì trả thù, vì Tiểu Nghê, không ngại tiếp cận con gái của Đường Lôi, sau này lại cắn rứt lương tâm, hơn nữa lại tìm được Bạch Chỉ có thể giúp Tiểu Nghê, chú liền bỏ rơi người ta!”


Chấm dứt cuộc trò chuyện, Mặc Trì Úy cố gắng kiềm chế cơn đau như muốn nứt toác đầu ra, anh lạnh lùng vươn tay, làm tất cả những thứ trên bàn làm việc đều rơi hết xuống đất.


Mạnh Bạch Chỉ bưng một ly sữa nóng đến, đi đến cửa thư phòng, nghe được tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất.


Nàng giật mình đến nỗi làm rơi cả sữa trên tay xuống đất, mặc kệ làn váy bị ướt, cô vội vàng đẩy cửa ra, nhìn vào trong thư phòng


Máy tính trên bàn làm việc, điện thoại, giấy tờ văn bản, đèn bàn, đều rơi cả xuống đất


Mặc Trì Úy vẻ mặt lạnh lùng dựa vào bàn làm việc, hơi thở có hơi dồn dập gấp gáp.


Mạnh Bạch Chỉ chạy đến trước mặt anh, đầu ngón tay mới vừa động đến bả vai, đã bị anh lạnh lùng quát một tiếng: “Cút!”


Mạnh Bạch Chỉ bị anh quát, bị dọa cho một trận, cả người lùi lại hai bước.


Người đàn ông đang nằm trên bàn làm việc, đôi mắt đỏ ngầu, như dã thú ngủ yên trong bóng tối, vô cùng nguy hiểm khiến cho người ta sợ hãi, làm cho người ta không dám cũng không có cách nào tới gần được.


Mạnh Bạch Chỉ sợ đến run rẩy, nước mắt lần lượt chảy cả ra.


Nhưng cô không vì sợ hãi mà rời đi, đánh bạo tới gần anh: “Trì Úy, anh làm sao vậy, anh có chỗ nào không thoải mái ư? Em tìm bác sĩ đến nhé được không?”


Vừa dứt lời, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô đã bị một sức lực mạnh mẽ đẩy ra.


Mãi đến khi một tiếng nổ lớn vang lên, Mặc Trì Úy mới từ từ khống chế được cảm xúc, chậm rãi lấy lại tinh thần.





Chương 474: Thù hận


Trán Mạnh Bạch Chỉ đụng vào vách tường, rách một mảng da, máu tươi không ngừng trào ra ngoài.


Màu máu đỏ tươi, rơi trên hàng mi dài, làm tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ.


Nàng không lau đi, hai mắt vẫn như trước chăm chú nhìn vào người đàn ông trên ghế da, giọng điệu run rẩy nói: “Trì Úy, có phải anh nhớ đến ông ngoại và mẹ anh không?”


Trong ấn tượng của cô, không có việc gì có thể làm anh mất khống chế như thế được.


Trừ phi, anh nhớ đến những chuyện quá khứ đau thương, đẫm máu đó.


Mặc Trì Úy nhắm lại đôi mắt đỏ ngầu, vừa nãy anh thật sự đã rơi vào trạng thái điên cuồng thù hận.


Dường như cứ cách một khoảng thời gian, anh cần phải nhờ đến sự tư vấn của bác sĩ tâm lý.


Đã rất lâu anh chưa hề phát tác trạng thái này.


Cũng chỉ là cú điện thoại của anh cả lúc nãy, những lời nói của anh ấy, làm anh nhớ tới mối thù khắc cốt ghi tâm đẫm máu ngày xưa.


Đường Lôi ――


Đó chính là kẻ thù mà anh chỉ hận không thể băm vằm thành trăm mảnh.


Mặc dù lão ta đã chết, nhưng cũng không đủ để dập tắt nỗi hận trong lòng anh.


Mặc Trì Úy đứng dậy, ôm Mạnh Bạch Chỉ lên khỏi mặt đất.


Anh lấy ra hòm thuốc, khuôn mặt không chút cảm xúc giúp cô khử trùng và băng bó vết thương trên trán.


“Xin lỗi.” Anh trầm giọng nói.


Đôi mắt Mạnh Bạch Chỉ thoáng nổi lên chút nước mắt uất nghẹn, những giọt nước mắt lấm tấm nơi hàng mi dài, muốn từ bỏ nhưng lại không nỡ, làm người khác thương tiếc.


Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ cố nén nước mắt, không hiểu sao Mặc Trì Úy lại nghĩ đến cô gái trước kia.


Cô ấy chính là con gái của Đường Lôi sao?


Cô ấy nói cô ấy là Đường Tâm Nhan!


Trước đây là anh khốn nạn, anh đã đem mối thù giữa anh và cha cô áp đặt hẳn lên người cô.


Anh khiến cho cô yêu anh, sau đó lại tàn nhẫn bỏ rơi cô đúng không!


Cô đau khổ như vậy, thất vọng phẫn uất như vậy, trong lòng nhất định vô cùng đau đớn!


Mục đích của anh, dường như đã đạt được rồi.


Chỉ là, anh lại chẳng có chút cảm giác nào.


Anh lựa chọn quên đi cô.


Đôi môi mỏng nhếch cười, gợi lên vẻ lạnh lùng lãnh đạm, đôi mắt đen sâu thẳm như hòa vào vụn băng, lạnh lẽo, chẳng có chút ấm áp nào.


Mạnh Bạch Chỉ nhìn thấy ánh mắt thâm sâu lạnh lùng của Mặc Trì Úy, cô biết anh không hề nhìn cô.


Là thông qua cô, nghĩ đến một người phụ nữ khác đúng không?


Có điều nhìn vẻ mặt của anh, hẳn là không có cảm tình gì, chỉ có thù hận sâu sắc!


Đúng vậy, cô không tin, anh còn có thể lại một lần nữa yêu phải con gái của kẻ thù.


Đường Tâm Nhan cũng tuyệt đối không có vận may đó, có thể lại một lần nữa nhận được tình cảm từ anh


Hơn nữa, lúc đầu anh tiếp cận Đường Tâm Nhan chẳng phải vì Tiểu Nghê hay sao?


Chẳng qua sau đó, trái tim anh trở nên mềm mại, cũng bị chiếm đi mất.





Cuối tuần, Đường Tâm Nhan đến công ty, cô phát hiện từ lúc bước vào cửa công ty, thấy đồng nghiệp đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.


Đến bộ phận thiết kế, lại có tốp năm tốp ba đồng nghiệp vây quanh cùng nhau, xì xào bàn tán về cô.


Đường Tâm Nhan cảm thấy không thể hiểu nổi.


Ngồi vào bàn làm việc, cô mở máy tính ra.


Cô bạn đồng nghiệp ngồi đằng sau lặng lẽ đi tới, nhắc nhở bên tai cô: “Cô lên diễn đàn công ty đi .”


Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở trang web.


Chỉ thấy cảnh hôm qua cô chặn xe Mặc Trì Úy đã bị đăng trên trang web cả rồi.


Trong số sáu, bảy bức ảnh được chụp có cả tấm ảnh cô tát Mặc Trì Úy.


Có lẽ bức ảnh ấy được chụp lại từ camera giám sát.


Bên dưới bức ảnh còn có một đoạn văn, đại khái ý tứ là cô là một phụ nữ có thai, muốn đũa mốc đòi chòi mâm son, sử dụng đủ các loại thủ đoạn, nhưng vẫn không cách nào khiến cho đối tác công ty LOL là giám đốc trung tâm thương mại M. X chú ý, vì thế thẹn quá hóa giận, ra tay đánh người.


Đường Tâm Nhan cụp cụp mắt, cô bình tĩnh đóng lại trang web.


Những người muốn cười nhạo cô, thấy cô bình tĩnh như không hề xảy ra chuyện gì, cũng không khỏi nghi hoặc và hiếu kỳ.





Chương 475: Tình cờ gặp mặt


Đường Tâm Nhan đã trải qua nhiều việc như vậy, sức chịu đựng tâm lý của cô đương nhiên mạnh mẽ hơn người bình thường.


Cô cũng không cảm thấy ấm ức hay đau khổ gì về những lời chỉ trích về việc này trên diễn đàn của công ty


Đúng là cô đã chặn xe của giám đốc nhà người ta, cũng thật sự đánh người ta một cái tát.


Bọn họ bàn tán như vậy cũng không sai, cô thật sự muốn trở thành vợ của giám đốc.


Không, cô chính là vợ của giám đốc kia mà!


Chính là anh không nhớ ra cô nữa rồi.


Điện thoại nội bộ vang lên, Đường Tâm Nhan cầm lấy điện thoại, đầu kia truyền đến giọng nói của quản lý: “Tâm Nhan, cô vào một chút.”


Buông ống nghe, Đường Tâm Nhan bước vào văn phòng của quản lý.


Tổng giám đốc nhìn thấy Đường Tâm Nhan, đẩy kính lên sóng mũi, ôn hòa nói: “Tâm Nhan này, công ty thấy rằng cô đang mang thai, lại còn phải xa xứ ra nước ngoài công tác, thật sự rất vất vả, lãnh đạo bên kia quyết định điều cô đến chi nhánh công ty ở An Thành, như vậy cô cũng gần với người nhà hơn.”





Chương 476: Đi đến bên cạnh anh (1)





Thím giúp việc nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, khó thở vuốt vuốt lồng ngực: “Ông chủ tại chỗ tôi làm tính cách rất kỳ quái, nếu không phải tiền lương cao thì tôi chẳng muốn làm đâu.”


Đường Tâm Nhan ánh mắt đồng tình nhìn thím giúp việc, trong đầu tưởng tượng đến bộ dáng cậu chủ của thím ấy, nhất định là một ông già gớm ghiếc!


Thím giúp việc oán giận một lúc, nhìn về Đường Tâm Nhan đang im lặng ngồi cạnh: “Đúng rồi cô gái, con có muốn làm bảo mẫu biết nấu món ăn của nước Z không?”


Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói cái gì, lại nghe thím nói: “Nếu có thể tìm được người, thím có thể trả một vạn.”


Đôi mắt trong trẻo của Đường Tâm Nhan như phát sáng


Mười ngày được hẳn một vạn?


“Ông chủ mà thím nói, làm cơm ba bữa là được rồi, mỗi ngày sẽ có người đến dọn dẹp nhà cửa theo giờ.”


Một vạn là chỉ cần nấu cơm thôi đúng không?


Cô có thể làm được nha!


Bây giờ cô chưa muốn về nước, cũng không thể về nước, cô sẽ bị LOL sa thải , cô cũng đang cần công việc cơ mà!


“Thím ơi, thím thấy cháu được không?” Đường Tâm Nhan ngọt ngào cười với cô giúp việc: “Cháu rất kiên nhẫn, cho dù ông chủ nhà cô có tính tình quái gở đến đâu cháu cũng chịu được.”


Thím giúp việc đánh giá Đường Tâm Nhan, tầm mắt dừng lại trên bụng cô: “Cô gái, cháu đang mang thai! Không được đâu!”


Đường Tâm Nhan giữ chặt tay thím giúp việc, làm nũng nói: “Thím ơi, cháu có thể làm mà, còn hai tháng nữa cháu mới sinh, nấu ăn mười ngày chẳng có vấn đề gì đâu ạ.”


Sợ thím ấy không đồng ý, Đường Tâm Nhan ra vẻ khổ sở nói: “Không dám giấu dì, cháu vừa bị công ty đuổi đi nên rất cần công việc mới.”


Thím giúp việc nhìn thấy Đường Tâm Nhan đã vội đến mức suýt khóc, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không phải thím không muốn, là thím sợ con vất vả thôi!”


“Con không sợ, không có công việc, con ở nhà một mình sẽ suy nghĩ lung tung!”


Thím giúp việc do dự một chốc: “Có thật là được không?”


Đường Tâm Nhan mạnh mẽ gật đầu: “Được mà được mà, tay nghê của con cũng không tồi đâu nhé.”


“Con bé này, thím chỉ lo cơ thể con không chịu nổi mệt nhọc.”


Đường Tâm Nhan cứ mãi cam đoan, cơ thể cô không có vấn đề gì, thím giúp việc mới đồng ý cho cô thử một lần.


Đường Tâm Nhan đi chợ theo thím giúp việc.


Mua xong, cả hai đến một khu biệt thự vô cùng sang trọng.


Thím giúp việc đưa cô đến một căn biệt thự xây cạnh hồ, biệt thự diện tích rộng lớn, có suối phun nước, vườn hoa, sân bay, bể bơi…


“Hoa và cây cối ở đây đúng giờ sẽ có nhân viên chuyên nghiệp lại chăm sóc, con không cần quan tâm đâu.”


Đường Tâm Nhan gật đầu nói: “Chỉ cần nấu ăn cho thật ngon là được đúng không?”


“Đúng vậy, tối nay con cứ làm trước vài món, thím sẽ âm thầm để trên bàn cơm, nếu ông chủ thích thì thím sẽ đề bạt con.”


Đường Tâm Nhan làm tư thế tay thể hiện OK.





Đường Tâm Nhan nấu ba món một canh, thím giúp việc nhìn thấy tài nấu nướng của cô, liên tục giơ ngón cái lên khen: “Xã hội bây giờ chẳng còn mấy cô gái trẻ tầm tuổi con biết nấu ăn nữa đâu.”


“Thím ơi, nếu ông chủ của thím nếm thử xong mà cảm thấy ngon, thím nhất định phải để con làm việc mười ngày này nhé!”


Thím giúp việc đau lòng nhìn Đường Tâm Nhan, nhỏ giọng nói thầm: “Ba của đứa bé đang làm gì, vợ mình mang thai lại còn phải ở bên ngoài làm việc vất vả, thật đúng là, lần sau mà gặp câu ta, thím nhất định phải mắng cậu ta một trận mới được.”


Đường Tâm Nhan gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Thím ơi, thật ra ba của đứa bé rất tốt, chỉ là anh ấy mất trí nhớ, quên con mất rồi.”





Chương 477: Đi đến bên cạnh anh (2)


Sau khi Đường Tâm Nhan trở về, cô không nói chuyện công ty LOL với Cố Nhiễm Nhiễm.


Nếu Nhiễm Nhiễm biết, nhất định sẽ càng lo lắng cho cô hơn.


Nếu ông chủ của thím giúp việc vừa lòng với món ăn cô nấu, vậy cô sẽ ở lại đây mười ngày.


Nếu là không hài lòng, có lẽ cô sẽ về An Thành


Dù sao bụng cũng lớn rồi, cô không có công việc mà chi phí thì lại cao, đến lúc đó sinh đứa bé ra, cô đến cả đứa bé cũng không nuôi nổi.


Về phần Mặc Trì Úy, nếu cô sinh đứa bé mà anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, có lẽ cô sẽ lại đến nước M một chuyến…


Giờ đây, cô chẳng biết phải làm sao với đoạn tình cảm này.


Ngay cả việc anh đang ở đâu cô không biết, cũng không biết làm sao để liên lạc với anh, một mình cô muốn vãn hồi anh cũng chỉ vô ích mà thôi.





Tại biệt thự.


Thím giúp việc nhìn đàn ông gần đây tâm trạng không được tốt, liền nhận lấy tài liệu trong tay anh nói: “Bây giờ ông chủ dùng bữa luôn không?”


Mặc Trì Úy lạnh nhạt ừ một tiếng.


Thím giúp việc bày thức ăn Đường Tâm Nhan nấu lên trên bàn cơm.


Lúc Mặc Trì Úy dùng cơm, bà đứng một bên lén quan sát sắc mặt của anh.


Có điều theo quan sát của bà, từ trước đến nay anh chưa bao giờ thể hiện tâm trạng ra bên ngoài, vui hay không vui cũng chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng chẳng ai quan tâm.


Ánh gắp một đũa, thím giúp việc vô cùng hồi hộp.


Nhìn anh từ từ ăn xong hai chén cơm, còn uống nửa chén canh, thím giúp việc vừa vui vừa sợ.


Bà đã đến biệt thự làm được hai tháng, đã lâu không nhìn thấy anh ăn nhiều như vậy.


Bà còn thường lẩm bẩm, đàn ông như anh sao mà ăn ít như vậy, còn sợ anh bị thiếu dinh dưỡng.


Xem ra, cô gái này nấu ăn rất hợp khẩu vị của ông chủ!


Thím giúp việc thấy anh cầm khăn lên lâu, cẩn thận nói: “Ông chủ, có một việc tôi muốn thương lượng với ông một chút.”


Đại khái là ăn no rồi, tâm trạng của anh cũng tốt hơn, anh khẽ ừ một tiếng


“Tôi phải về nước một chuyến tầm khoảng mười ngày, tôi đã tìm được người làm việc thay tôi trong khoảng thời gian này, thức ăn mà ông vừa ăn là món cô ấy nấu.”


Mặc Trì Úy mím đôi môi mỏng: “Thím cứ sắp xếp là được.” Nói xong, liền lên lầu.


Thím giúp việc không nghĩ tới anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, vưa sợ hãi lại vừa vui sướng


Vội vàng lấy điện thoại ra, nhắn cho Đường Tâm Nhan tin tức này.





Đường Tâm Nhan đang cùng Cố Nhiễm Nhiễm ăn bữa tối, nhìn thấy có tin nhắn đến, cô liền nhấp vào xem.


Thấy thím giúp việc nói ông chủ đồng ý để cô nấu ăn, khóe môi không khỏi nhếch lên nở nụ cười .


Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm điện thoại cười, vươn tay sang, tò mò hỏi: “Nhìn cái gì đây, cho tớ xem với.”


Đường Tâm Nhan thu điện thoại, gắp thức ăn cho Cố Nhiễm Nhiễm: “Chuyện tốt, tớ giữ bí mật, đợi đến khi nhận tiền lương, tớ mời cậu một bữa.”


“Cậu thăng chức thành trợ lý tổng giám đốc à?”


Nhắc đến việc này, Đường Tâm Nhan có chút đau lòng, cũng không biết việc cô bị điều động công tác có phải là do đã đắc tội với Mặc Trì Úy không nữa?


“Không đâu, đến lúc đó tớ lại nói với cậu vậy!”





Trước khi thím giúp việc về nước đã đưa Đường Tâm Nhan đến biệt thự quen thuộc biệt.


“Tầng hai có phòng ngủ của ông chủ, phòng làm việc, với cả phòng cho vợ sắp cưới của ông ấy, tầng ba phòng khách.” Thím giúp việc đưa cô đến phòng của người giúp việc ở tầng một: “Mấy ngày này con cứ ở phòng thím đi, ra gối nệm thím thay mới cả rồi đấy.”


Đường Tâm Nhan cắn cắn môi: “Thím ơi, con phải qua đêm luôn ở đây ạ?”


“Đúng rồi, ông chủ sẽ uống rượu, con phải nấu canh giải rượu.”


Đường Tâm Nhan nghĩ đến một vạn, cô gật đầu đồng ý: “Thím à, ông chủ trừ việc tính tình quái lạ thì không có tật xấu nào khác đúng không ạ?”





Chương 478: Cơ hội ở cùng nhau.


Thím giúp việc nhìn thấu được băn khoăn của Đường Tâm Nhan, cười nói: “Con yên tâm, ông chủ còn trẻ, không phải lão già biến thái gì đâu, hơn nữa ông ấy cũng có vợ sắp cưới rồi.”


Đường Tâm Nhan đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Thím cứ cười con!”


“Con có ý cảnh giác thế này cũng rất bình thường, chúng ta làm việc ở chỗ của người ta, chỉ sợ không gặp được người chủ tốt.”


Đường Tâm Nhan gật đầu: “Đúng vậy!”


“Điểm này con hoàn toàn có thể yên tâm, ông chủ của chúng ta chỉ lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc thôi, chứ những mặt khác thì rất tốt. Ông ấy không giống vài người có tiền khác, có vợ sắp cưới rồi mà còn ăn chơi bên ngoài, ông chủ nhà chúng ta không như thế đâu.”


Đường Tâm Nhan không hiểu sao lại nghĩ đến Mặc Trì Úy, anh cũng là kiểu đàn ông giữ mình trong sạch, trước kia khi ở bên cô cũng sẽ không ra ngoài làm xằng làm bậy.


Sau khi thím giúp việc rời đi, một mình Đường Tâm Nhan ở trong biệt thự dạo qua một vòng.


Nơi này vừa nhìn đã biết là nơi đàn ông độc thân sống, trang trí theo phong cách lạnh lùng, chỉ có hai màu đen trắng đơn điệu.


Từ trên xuống dưới, biệt thự chẳng có bức ảnh nào của chủ nhân, xem ra vị này cực kỳ không thích chụp ảnh.


Dựa theo thời gian ông chủ sẽ về mà thím giúp việc nói cho cô, Đường Tâm Nhan đã chuẩn bị sẵn thức ăn đặt trên bàn.


Không lâu sau, cô đã nghe được tiếng vang của động cơ xư


Ngang qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng khách với góc rộng 180 độ, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trên xe bước xuống..


Đợi đến khi cô nhìn rõ diện mạo của người vừa đến kia cô liền bị dọa hết hồn.


Trừng mắt nhìn, lại chăm chú nhìn, vẫn là khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị đó.


Trời ạ, không lẽ anh chính là ông chủ tính cách kỳ quái mà thím giúp việc nói ý?


Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?


Nếu anh nhìn thấy cô đang ở đây, có khi nào lại giống như hôm đó đuổi cô đi ở bãi đỗ xa?


Không được, không thể để anh nhìn thấy mình.


Thật vất vả mới tim được anh, còn có thể trở thành người giúp việc của anh ở biệt thự, cơ hội ở chung tốt thế này, cô nhất định sẽ không bỏ qua.


Nhưng bộ dạng của cô thế này, anh nhìn một cái nhất định sẽ nhận ra.


Cô nghĩ cách biện pháp.


Trước khi anh bước vào từ cửa lớn, Đường Tâm Nhan đã ra phía sau, mở cửa sau rời đi.





Mặc Trì Úy giữa trưa nhận được điện thoại của thím giúp việc, thím nói buổi chiều sẽ lên máy bay về nước .


Đại khái mười ngày sau sẽ quay về.


Bà đã sắp xếp sẵn một người thay bà nấu ăn cho anh.


Mặc Trì Úy vào cửa, nhìn một lượt phòng khách đã quét dọn sạch sẽ.


Không nhìn thấy sự xuất hiện của người giúp việc.


Trên bàn cơm phòng khách đã dọn sẵn ba món mặn một món canh


Đầy đủ sắc hương vị


Mặc Trì Úy buông giỏ xách, cởi vest, ngồi trên ghế.


Cầm lấy chén đũa, anh ăn hai chén cơm.


Thật ra hương vị của món ăn cũng không ngon hơn món thím giúp việc nấu bao nhiêu, nhưng chẳng hiểu sao anh lại rất thích ăn.


Thật là một cảm giác kỳ lạ.


Anh cầm muỗng lên, bắt đầu uống canh.


Uống xong ngụm đầu tiên, lại uống tiếp ngụm thứ hai.


Không lâu sau đã uống xong nửa chén canh.


Nhìn thấy thức ăn đã gần hết, anh ngả thân hình cao lớn ra ghế dựa.


Ngón tay thon dài rõ từng khớp xương, nhẹ nhàng gõ mặt bàn.


Trước đây chỉ cần gõ ba cái thím giúp việc sẽ rất hiểu ý mà lại đây.


Nhưng người giúp việc mới làm gì thế này?


Sau khi anh về đã chẳng thấy mặt mũi cô ta đâu?


Mặc Trì Úy lấy ra điếu thuốc và bật lửa từ trong túi quần, và đôi mắt anh hơi nheo lại.


Hút xong hai điếu thuốc cũng chẳng thấy người đâu..


Mặc Trì Úy đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng đi lên lầu.





Cổng khu biệt thự .


Cố Nhiễm Nhiễm đưa một cái túi to cho Đường Tâm Nhan: “Rốt cuộc là cậu bí mật làm gì ở đây thế? Còn nữa, sao lại là buổi tối cậu sẽ không về nhà?” Cố Nhiễm Nhiễm thấy rõ cô bước ra từ khu biệt thự. Cô ở nước M vài năm, cô tự nhiên biết rằng đây là nơi mà những người giàu có và quyền lực mới có thể sống được.





Chương 479: Trở thành người giúp việc của anh





Cô lo lắng nhìn Đường Tâm Nhan: “Cậu đừng gạt tớ, rốt cuộc cậu ở đây làm gì?”


Đường Tâm Nhan biết Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng cho mình, không giấu giếm nữa, liền nói hết cả ra.


Nghe xong, Cố Nhiễm Nhiễm tức muốn hộc máu: “Cậu là phụ nữ có thai, lại phải hầu hạ anh ta mười ngày, cái đạo lý gì vậy? Cậu để tớ vào, tớ phải lý luận với anh ta!”


Đường Tâm Nhan giữ chặt Cố Nhiễm Nhiễm: “Anh ấy bây giờ không nhớ ra tớ, cậu vào đó tranh luận, sẽ càng khiến ấn tượng của anh ấy về tớ càng không tốt.”


Cố Nhiễm Nhiễm thở dài: “Nhưng một mình cậu ở đây tớ sẽ rất lo lắng, nếu anh ta nhớ lại cậu thì thật tốt, nhưng nếu không nhớ mà chỉ nhận ra cậu, còn không biết sẽ tổn thương cậu thế nào!”


Đường Tâm Nhan giơ giơ cái túi trong tay “Có mấy thứ này, anh ấy muốn nhận ra tớ cũng chả phải chuyện dễ dàng đâu.”


Cố Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn “Phục cậu luôn đấy.” Trước khi cô rời đi vẫn cứ mãi dặn dò Đường Tâm Nhan: “Nếu anh ta dám ăn hiếp cậu, nhớ gọi điện cho tớ đấy nhé.”


“Biết rồi mà!”


Mãi đến khi Cố Nhiễm Nhiễm lái xe rời đi, Đường Tâm Nhan mới trở lại biệt thự.


Cô vẫn đi vào từ cửa sau như lúc nãy, bước vào phòng khách cô còn nhìn khắp lượt, không thấy ai cô mới len lén đi đến phòng cho người giúp việc.


Cô bảo Cố Nhiễm Nhiễm đem đến cho mình một bộ trang phục đen của đạo Hồi, chiếc áo choàng rộng thùng thình có thể che được bụng của cô.


Đội khăn trùm đầu, che tóc, tai và cổ, cô cũng đeo mạng che mặt, chỉ để lộ một đôi mắt với kính áp tròng thẩm mỹ màu xám.


Nhìn thấy mình bị quấn chặt trong gương, cô mỉm cười hài lòng.


Thế này anh nhất định sẽ không nhận ra cô!


Không nhận ra cô đương nhiên sẽ không đuổi cô đi rồi!


Chuông điện thoại vang lên, Đường Tâm Nhan cắn cắn môi, cô cầm lấy điện thoại.


Trước đây cô từng lăn lộn giới giải trí, đương nhiên cũng sẽ biết giả giọng.


Cho nên, sau khi anh bảo cô pha cà phê đem lên ‘Vâng ạ’ cô trả lời giọng khàn khàn, nếu không phải là người rất quen thuộc, nhất định sẽ không nhận ra cô.


Pha cà phê xong, cô đưa đến tầng hai.


Đứng trước phòng làm việc, cô vỗ vỗ lồng ngực đang đập thình thịch, làm động tác cổ vũ rồi gõ cửa.


“Vào đi!”


Nghe thấy giọng trầm lạnh lùng của, tay Đường Tâm Nhan thủ run run, suýt chút dà làm đổ cà phê xuống mặt đất.


Hít sâu một hơi, cô đưa tay lấy nắm cửa, vặn lại, mở cánh cửa gỗ đàn hương ra.


Trong phòng đầy khói, anh vừa hút thuốc, vừa xem tài liệu trên máy tính.


Nghe tiếng bước chân cô anh cũng không ngẩng đầu nhìn.


Khói có hơi nhiều, anh gạt tàn thuốc.


Đường Tâm Nhan nhìn thấy anh nhả khói, chỉ muốn xông lên cướp lấy điếu thuốc giữa ngón tay anh.


Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy chứ không dám hành động thực tế.


Dù sao, với anh mà nói, cô bây giờ chỉ là một người xa lạ.


“Ông chủ, cà phê của anh.”


Nghe giọng nói khàn khàn của cô, anh không ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, tay không cầm thuốc gõ gõ vào mặt bàn ra hiệu cho cô đặt xuống.


Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt đẹp trai như tạc và lãnh đạm của anh, đè nén phiền muộn trong lòng, đặt ly cà phê lên bàn làm việc..


“Ông chủ, vậy tôi ra ngoài trước.”


Anh dường như không nghe thấy lời cô, đến ừ cũng chẳng ừ lấy một tiếng.


Đường Tâm Nhan bĩu môi, đợi đến khi anh nhớ ra cô, cô nhất định phải ‘trả thù’ lại mới được!


Cô vừa bước đến cửa, anh bỗng nhiên nói: “Đợi đã.”





Chương 480: Khoảng trống trong lòng





Đường Tâm Nhan vừa mới bình tĩnh một chút, lại bắt đầu trở nên lo lắng.


Chẳng nhẽ anh đã nhận ra cô rồi?


Không thể nào, cô đã che chắn rất kỹ rồi cơ mà!


Mặc Trì Úy nhấp một ngụm cà phê, nhíu mày lại.


Thím giúp việc biết thói quen của anh, trước nay anh đều không uống cà phê hòa tan, chẳng lẽ thím giúp việc không nói điều này cho người mới ư?


Mặc Trì Úy đặt cốc xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người phụ nữ vừa bước đến cửa.


Đây là lần đầu tiên anh đánh giá người mới mà thím giúp việc tìm cho anh.


Nhìn trang phục của cô, anh nhíu mày càng chặt hơn.


“Cô xoay người lại đây.” Anh trầm giọng ra lệnh.


Đường Tâm Nhan cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch vì sợ hãi, chầm chậm xoay người.


Nhìn thấy cô đội cả khăn trùm đầu và mạng che mặt, Mặc Trì Úy lạnh lùng nói: “Cô đến từ Trung Đông à?”


Đường Tâm Nhan gật đầu: “Phải”


Nghe được giọng khàn khó nghe của cô, Mặc Trì Úy lại nhìn thấy ánh mắt xám xịt, anh đại khái ước chừng cô cũng tầm tầm tuổi của thím giúp việc.


“Tôi không uống cà phê hòa tan.” Anh lạnh lùng nói.


Đường Tâm Nhan đương nhiên biết anh không uống, nhưng cô không tìm được hạt cà phê ở dưới lầu, anh lại muốn nhanh nên cô đành pha cà phê hòa tan cho anh .


“Ông chủ, không có hạt cà phê.”


Mặc Trì Úy nhếch môi, khuôn mặt anh tuấn nhất thời càng lạnh lùng hơn: “Không có không biết đi mua sao?”


Đường Tâm Nhan bị vẻ mặt và khí chất lạnh lùng của anh làm cho sợ tới mức không dám nói gì nữa.


Khó trách thím giúp việc nói anh tính tình cổ quái, không phải là không có hạt cà phê thôi sao? Cô vừa mới đến làm sao mà lo được toàn bộ chu đáo đây?


Mặc Trì Úy thấy cô hạ mi, đôi lông mi dài che đi ánh mắt đen đờ đẫn, anh lạnh lùng nói: “Tôi nói oan hay sao lại còn ấm ức?”


Đường Tâm Nhan nghiến răng, lắc đầu: “Không dám.”


Mặc Trì Úy hơi hơi nheo lại đôi mắt sâu không thấy đáy của mình, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng người giúp việc mới đến này hình như anh đã từng gặp qua


“Nếu không muốn làm nữa thì có thể đi.”


Hai tay Đường Tâm Nhan nắm chặt giấu dưới tay áo rộng thùng thình, cô không chế tâm trạng muốn đánh người, cứng nhắc cười nói: “Vậy giờ tôi ra ngoài mua cho anh.”


Anh không nói tiếng nào, ánh mắt lạnh lẽo lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, xem như không nghe thấy lời cô.


Đường Tâm Nhan đem cốc cà phê hòa tan kia đi, đóng cửa phòng làm việc, bước vài bước lại quay đầu, hung hăng nhìn chăm chăm vào phòng làm việc.


Nếu trước đây biết anh có tính xấu thế này, cô nhất định, nhất định sẽ không kết hôn với anh.


Xuống dưới lầu, Đường Tâm Nhan lấy điện thoại kiểm tra địa chỉ nơi bán hạt cà phê.





Sau khi cô rời khỏi, Mặc Trì Úy xoa xoa đôi mày mệt mỏi.


Vị trí trái tim không hiểu sao lại thấy trống rỗng.


Cứ luôn cảm thấy thiếu nhưng lại không rõ là thiếu thiếu điều gì.


Bây giờ anh chẳng thiếu gì cả, quyền lợi, tiền tài, vợ sắp cưới, bạn bè…


Đến ngay cả mối thù lớn cũng đã báo xong.


Tắt máy tính, thân hình cao lớn đứng dậy khỏi ghế da.


Đi đến trước cửa sổ, nhìn thấy bóng đen đang đi ra ngoài, anh nhíu mày.


Đã tối lắm rồi còn đi ra ngoài làm cái gì?


Mua hạt cà phê?


Lẽ nào cô ta không biết, nếu không có xe, ra ngoài mua hạt cà phê phải mất ít nhất nữa tiếng đồng hồ?


Thím giúp việc làm sao mà tìm được người ngốc như vậy chứ?


Đường Tâm Nhan chưa đi được bao lâu, đột nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe.


Cô quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang lao tới, cô vội vàng đứng tránh sang một bên.


Cô cứ nghĩ chiếc xe sẽ lướt ngang qua nhưng không ngờ lại dừng ngay cạnh cô.


Cửa kính xe được hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh hiện ra.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK