Cửa kính xe được hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh hiện ra.
Anh không nhìn cô, dưới sống mũi cao, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Thấy cô thất thần không cử động, anh lạnh lùng nói: “Lên xe.”
Đường Tâm Nhan chỉ chỉ vào mũi mình: “Tôi, tôi sao?”
Bây giờ cô cùng lắm cũng chỉ là người giúp việc của anh, sao anh lại còn có lòng đưa cô đi mua hạt cà phê ?
Anh dường như không đủ kiên nhẫn, đôi mày đen nhánh cau lại: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Tính tình thật là tệ, thảo nào thím giúp việc nói anh ấy không dễ ở chung…
Giấu đôi môi đang mấp máy phía sau tấm mạng che mặt, cô đi đến ghế phó lại, tay vừa mới chỉ chạm đến cửa, giọng nói lạnh lùng của anh đã truyền đến: “Ngồi ghế sau.”
Đường Tâm Nhan sửng sốt, lập tức nhớ đến anh bây giờ là người đã có vợ sắp cưới, ghế phó lái đương nhiên phải để dành cho người thân thiết nhất .
Nỗi buồn vô tận từ lồng ngực lan ra, cô cụp mắt xuống, mở cửa khoang sau của xe.
Trong xe đều là mùi hương của anh, mùi thuốc là nhàn nhạt, một mùi hương sạch sẽ thơm dịu.
Khoảng thời gian nghén, cô không thích ngửi thấy mùi thuốc là, nhưng vượt qua khoảng thời gian đó, trong những ngày anh mất tích cô nhớ nhung mùi thuốc lá đó đến điên cuồng.
Qua kính chiếu hậu của ô tô, cô len lén ngắm nhìn bộ dáng anh khi lái xe.
Cứ im lặng âm trầm, ánh mắt đen như bóng đêm sâu thẳm, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều sắc bén, lạnh lùng như dao..
Anh mặc áo sơ mi và ghi lê, hai tay cầm vô lăng, xương bả vai hơi lồi lên, hiện lên một đường cong hoàn hảo đầy nam tính.
Cho dù anh không làm gì cả, trên người cũng toát ra khí chất mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành, không tức giận nhưng vẫn uy phong lẫm liệt, khiến người ta bất giác phải khiếp sợ.
Đường Tâm Nhan không để ý đến tầm mắt mình đã dừng lại trên người anh một lúc lâu.
Anh có vẻ không thích cô chăm chú quan sát mình lâu như vậy, vươn tay điều chỉnh lại phương hướng của kính chiếu hậu.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy hành động của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng ngượng ngùng.
Cô dịch đến bên cạnh cửa xe, quay đầu hạ kính cửa xe xuống, chẳng qua cô chỉ vừa hạ cửa kính được một chút, cửa xe đã lại được nâng lên.
Sau đó cho dù cô có ấn thế nào cửa xe cũng không hạ xuống.
Cô nhíu nhíu mày, còn đang định thắc mắc thì bỗng nhiên phát hiện bàn tay của anh đàng đặt ở nút điều khiển cửa xe.
Đường Tâm Nhan cảm thấy chán nản, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt khó chịu nói với người đàn ông đang lái xe: “Ông chủ, phiền anh mở cửa xe một chút được không?”
“Tôi không thích âm thanh ồn ào bên ngoài.” Anh không nhìn cô, lạnh giọng trả lời.
Đường Tâm Nhan: “…”
Được rồi, đây là xa của anh, anh làm chủ, bây giờ cô chỉ là một người giúp việc không có địa vị, anh muốn thế nào thì cứ như thế đi!
Trong xe im lặng đến đáng sợ.
Mặc Trì Úy vươn tay, chỉnh lại kính chiếu hậu lần nữa.
Anh nhướng mi, dửng dưng nhìn người phụ nữ ngồi ghế sau.
Trong đôi mắt xám xịt của cô có chút ánh nước, bởi vì đeo mạng che mặt nên không thể nhìn thấy hết biểu cảm của cô, nhưng từ trong đôi mắt ngấn lệ, có thể thấy cô đang rất ấm ức.
Anh thu tầm mắt, không biết cô có gì mà phải ấm ức, cũng không cảm thấy sự ấm ức của cô có thể khơi dậy sự đồng cảm từ anh.
Tiếng chuông điện thoại truyền đến, nhìn thấy điện thoại của Bạch Chỉ anh liền nhấn nghe, vốn không xem trọng việc của người giúp việc ngồi ở phía sau
Đường Tâm Nhan nghe được giọng Mạnh Bạch Chỉ ở phía bên kia, mặc dù có hơi khàn khàn, nhưng ngữ khí lại vô cùng nhẹ nhàng.
Chương 482: Ghen
“A Lãnh, đã ngủ chưa?”
Đường Tâm Nhan nghi hoặc, A Lãnh là ai?
Là biệt danh của Mặc Trì Úy sao?
Trước kia khi anh còn nhớ rõ cô, sao chưa bao giờ thấy anh nói với cô về cái tên này?
Hay là, chỉ có mối tình đầu mới có thể gọi anh thân mật như vậy?
Đường Tâm Nhan cắn môi.
Cô thừa nhận, cô ghen tị.
Thế nhưng giờ đây cô lại chẳng thể làm gì
“Không, tôi đi ra ngoài mua một chút đồ.” Giọng anh nhàn nhạt, vừa nghe cũng không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn là cảm thấy được thái độ nói chuyện của anh với mối tình đầu hoàn toàn không giống với cô
Với cô, anh chỉ có một thái độ là hoàn toàn lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan biết so đo thế này cũng vô dụng, sẽ chỉ làm mình càng thêm buồn bực khó chịu, nhưng cảm xúc tự nhiên bộc phát từ tận đáy lòng, cô cũng không tự khống chế được
“Mua gì đấy?”
“Hạt cà phê.”
“Sao thím giúp việc không mua bổ sung trước? Đúng rồi, hôm sinh nhật em muốn tổ chức ở biệt thự của anh, đến lúc đó mở một buổi tiệc nhỏ được không?”
Anh mím đôi môi mỏng, im lặng vài giây, nói với cô ấy: “Em vui là được.”
Mạnh Bạch Chỉ khanh khách cười, moazz một tiếng trong điện thoại rồi mới chấm dứt cuộc gọi.
Đường Tâm Nhan có cảm giác lòng dạ cồn cào, cơn ghen trong lòng dâng lên như thủy triều, cô cười lạnh nói: “Tình cảm của ông chủ và vợ sắp cưới thật là tốt.”
Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn người phụ nữ sắc mặt kỳ lạ qua kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: “Thím giúp việc không dạy cô quy tắc hay sao? Đây là thái độ nói chuyện với chủ của cô đấy à?”
Đường Tâm Nhan nhìn sườn mặt tuấn tú sắc bén của anh, hướng mặt ra ngoài cửa xe, rầu rĩ nói: “Thấy ông chủ và vợ sắp cưới tình cảm như vậy làm tôi nhớ đến chồng mình, sau khi rời xa tôi, anh ta quay lại với mối tình đầu, thật đúng là vô tình vô nghĩa!”
Mặc Trì Úy thờ ơ nói: “Tôi không có hứng thú với việc của cô.”
Đường Tâm Nhan không nói gì nữa, cô nhìn khung cảnh đường phố náo nhiệt mà xa lạ ngoài cửa xe, tầm mắt chậm rãi mơ hồ…
…
Đã đến quán cà phê
Mặc Trì Úy không xuống xe, anh nói với Đường Tâm Nhan loại cà phê mà bình thường anh thích uống.
Cô tìm nhân viên cửa hàng mua xong, lại trở về trên xe lần nữa.
Trên đường về, hai người không nói chuyện gì với nhau, không khí im lặng lạ kỳ.
Tới cổng biệt thự, Đường Tâm Nhan xuống xe trước, không thèm chào hỏi liền đi thẳng vào biệt thự.
Mặc Trì Úy nhìn thấy bóng đen kia, nâng ngón tay dài xoa xoa lên lông mày.
Anh đắc tội cô chỗ nào?
Sao người giúp việc thôi mà tính khí còn thất thường hơn cả anh?
…
Mặc Trì Úy đi đỗ xe, ở bên ngoài rút điếu thuốc, ở sảnh lớn vừa thay giày xong đã nghe tiếng cửa phòng giúp việc đóng lại.
Trên bàn trà đã pha sẵn một cốc cà phê mới xay.
Anh cầm lên, uống một ngụm.
Cà phê cô pha còn hợp khẩu vị của anh hơn cả thím giúp việc.
…
Nửa đêm, Đường Tâm Nhan bừng tỉnh sau giấc mơ.
Cô ra khỏi phòng, uống một ngụm nước ấm, cô không nhịn được đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ, cô nhè nhẹ bước vào.
Trong phòng chỉ chừa một ngọn đèn tường màu cam, anh nghiêng người nằm ở trên giường, dường như đang nằm mơ, ngủ cũng không yên ổn, đôi mày kiếm đen như mực nhíu chặt lại .
Đường Tâm Nhan ngồi ở mép giường, đã lâu chưa từng nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy .
Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô không kiềm được xoa xoa lông mày anh.
Sắp chạm đến, sợ anh tỉnh dậy, lại rút tay về
Hốc mắt trào ra một làn nước mỏng.
Cô sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ không khống chế được tình cảm của mình, cô nghiêng người, hôn lên đôi môi mỏng lạnh lùng của anh, xoay người rời đi với bờ vai run rẩy…
Chương 483: Thẹn thùng
Buổi tối Mặc Trì Úy mơ thấy những mảnh vỡ kỳ quái, anh cố gắng muốn thấy rõ những mảnh vỡ này nhưng lại cực kỳ mơ hồ.
Tỉnh lại sau cơn mơ, anh mở to mắt, nhìn lên trần nhà, lồng ngực vẫn còn đau nhói.
Rốt cuộc anh đã mơ thấy gì, sao lại khó chịu như vậy?
Anh nhắm mắt lại đợi cơn đau trong lồng ngực từ từ tan biến rồi mới đứng dậy xuống giường.
Trời còn chưa sáng, anh ta lấy một điếu thuốc và bật lửa, đứng ở ban công, bắt đầu nhả khói thuốc.
Không sau lâu, bóng đen kia đã lọt vào tầm mắt anh.
Đường Tâm Nhan không ngủ được, cô cầm lấy dụng cụ tỉa tót cành lá trong vườn hoa.
Mặc Trì Úy dựa vào lan can bằng đá cẩm thạch trắng ngay ban công, liếc mắt nhìn người phụ nữ trong vườn hoa..
Tuy rằng chiếc mạng đã che khuất khuôn mặt cô, nhưng ánh mắt cô lại rất nghiêm túc, mỗi đóa hoa đều được cô vuốt ve mơn trớn như những bảo vật quý hiếm.
Cô ngồi xổm trước một trong những bông hoa hồng cầu vồng, đưa tay lên vuốt nhẹ rồi đưa mũi đến gần ngửi mùi thơm
Thật là một người phụ nữ kỳ lạ.
Anh không còn hứng thú muốn xem nữa, vừa định quay đi nhưng lại phát hiện cô đang khóc.
Nước mắt rơi từng giọt, từng giọt lên đóa hoa hồng cầu vồng, dường như nhớ đến những việc đau buồn trước đây, cả người tản ra một nỗi buồn sâu kín.
Mặc Trì Úy nhíu mày lại, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Đi đến phòng khách, anh mới dừng bước.
Anh đang làm gì vậy?
Chỉ là một người giúp việc đang khóc thôi, liên quan gì đến anh cơ chứ?
Lúc thím giúp việc còn làm ở đây, thỉnh thoảng cũng sẽ bị anh mắng đến khóc, lúc đó sao anh không quan tâm người ta một chút?
Xoay người, anh lại lên lầu.
…
Đường Tâm Nhan nhìn thấy hoa hồng cầu vồng, quá xúc động nên mới chạm đến nỗi buồn trong lòng cô.
Cô vẫn còn nhớ rõ huyện anh tặng cô hoa hồng cầu vồng ở hành lang nhà cô, nhưng bây giờ, những bông hồng trong vườn anh đều là của một người phụ nữ khác.
Như thế sao có thể bảo cô đừng đau lòng, đừng buồn khổ nữa?
Rời khỏi vườn hoa, Đường Tâm Nhan chuẩn bị đến phòng bếp làm bữa sáng, phía sau vang lên âm thanh giòn giã của giày cao gót.
Đường Tâm Nhan xoay người, nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang đi về phía biệt thự, vội vàng lùi lại, đứng sang một bên, để Mạnh Bạch Chỉ vào cửa.
Mạnh Bạch Chỉ tiến đến trước vài bước, lại không nhịn được xoay người, nhìn một người phụ nữ mặc áo choàng đen, toàn thân che kín, nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi là người giúp việc mới đến.”
“Người giúp việc mới đến?” Mạnh Bạch Chỉ lặp lại lời cô lần nữa, nheo mắt lại đáng giá cô một chút: “Trì Úy đã đồng ý chưa?”
Đường Tâm Nhan ừ một tiếng.
Mạnh Bạch Chỉ không hỏi thêm điều gì, chỉ là một người giúp việc mà thôi, cô cũng không đặt trong lòng.
“Chuẩn bị thêm một phần thức ăn sáng.” Mạnh Bạch Chỉ nói cho Đường Tâm Nhan món yêu thích của mình. Nói xong, cô liền kiêu hãnh bước về phía bể bơi
Cô rất rõ vào thời gian này, Mặc Trì Úy sẽ bơi lội ở bể bơi.
…
Đường Tâm Nhan làm xong hai phần bữa sáng, đặt trên bàn, sau đó cô đi gọi Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ.
Cô vừa mới đi tới cửa, Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ vừa bơi xong đi vào.
Mặc Trì Úy chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, trong ngực cơ thể rắn chắc to lớn, cơ bụng như hàng rào bàn khối khối rõ ràng, khêu gợi nhân ngư không có vào khăn tắm.cơ ngực săn chắc khỏe mạnh, cơ bụng như hàng rào từng khối từng khối rất rõ ràng, gợi cảm như mỹ nhân ngư không cần khăn tắm.
“Bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Đường Tâm Nhan nói.
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan, cúi đầu ừ một tiếng rồi nói: “Thay quần áo trước đã.” Anh không bỏ qua ánh mắt muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn của cô.
Đường Tâm Nhan nghe thấy lời anh, nhìn thoáng qua anh một chút, phát hiện đôi mắt đen của anh hơi híp lại, vành tai cô đỏ bừng, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Chương 484: Vẫn là Mạnh Bạch Chỉ giúp đỡ cô.
Mạnh Bạch Chỉ bắt gặp đôi mắt sâu thẳm Mặc Trì Úy chợt lóe lên ý trêu chọc, trong lòng cô nhất thời như phát ra một tiếng nổ lớn .
Cô nhìn sang người phụ nữ mặc trang phục đen toàn thân, đến diện mạo cũng không nhìn rõ kia vài lần, Mạnh Bạch Chỉ cố kìm nén niềm kích động muốn lột bỏ chiếc khăn che mặt kia, cô chủ động nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, thân thiết ghé sát gương mặt nhỏ nhắn của cô lại: “A Lãnh, em muốn thương lượng với anh về chi tiết bữa tiệc sinh nhật nữa đấy…”
Nhìn thấy hai người thân mật đi lên trên lầu, Đường Tâm Nhan cố nén nỗi kích động muốn đi thi, cô xoay người, về lại phòng ăn.
Cô ăn món trứng ốp mà một lát nữa Mặc Trì Úy sẽ ăn, cô về phòng bếp làm thêm một phần nữa.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng anh thay quần áo, Mạnh Bạch Chỉ đứng ở một bên quan sát, cô tức giận đến mức hốc mắt đỏ cả lên.
Vài phút sau, Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ lần lượt đi vào phòng ăn.
Mặc Trì Úy đã thay một chiếc áo sơ mi đen và quần tây đen, hai chiếc cúc áo đầu tiên không cài, loại vải được thiết kế riêng làm nổi bật dáng người cao lớn cứng cáp của anh.
Anh ngồi vào bàn ăn, uống một ngụm sữa, vừa xem báo vừa ăn bữa sáng.
Mạnh Bạch Chỉ nhanh chóng ngồi ngay bên cạnh anh, cắn được hai miếng lại không kìm được nhìn anh một cái, sợ anh biến mất trước mắt mình.
Đường Tâm Nhan ở lại trong bếp không đi ra ngoài.
Cô yên lặng trong lòng đếm đến mười, phòng ăn truyền đến tiếng động.
“Cô đầu bếp kia, cô làm cái gì thế hả?” Giọng điệu tức giận của Mạnh Bạch Chỉ vang lên.
Đường Tâm Nhan đi đến phòng ăn, nhìn thấy Mặc Trì Úy đang uống nước liên tục, cô giả vờ tỏ vẻ như không biết chuyện gì: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Bạch Chỉ cầm đĩa trứng chần nước sôi vẫn chưa chín của Mặc Trì Úy lên nói: “Cô làm gì A Lãnh thế hả? Cô muốn anh ấy chết đúng không? Rốt cuộc là cô có biết nấu ăn hay không, nếu không làm được có thể lập tức từ chức, biến khỏi đây ngay.”
Đường Tâm Nhan chớp chớp mắt nói: “Ngại quá, tôi không cố ý đâu, cô Mạnh, bữa sáng tôi nấu cho cô không hợp khẩu vị của cô ư?”
Mạnh Bạch Chỉ sắc mặt cứng đờ: “Của tôi không sao.”
“Vậy nghĩa là tôi cũng có thể nấu ăn ngon, phần của ông chủ là do tôi không cẩn thận bỏ nhiều muối, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Mạnh Bạch Chỉ đặt đĩa xuống, cau mày nhìn Đường Tâm Nhan: “Đây là thái độ mà cô nói chuyện với chủ nhân đấy à?”
“Chủ của tôi là anh Mặc ạ.” Nói cách khác, không phải là Mạnh Bạch Chỉ. Cho dù muốn dạy dỗ cô, vậy thì cũng phải đợi kết hôn với Mặc Trì Úy đi đã!
Huống chi bây giờ cô mới là vợ hợp pháp của Mặc Trì Úy!
Mạnh Bạch Chỉ không ngờ được người giúp việc mới của Mặc Trì Úy lại nói năng sắc bén như vậy, trước mặt Mặc Trì Úy cô lại không có cách nào dạy dỗ được người phụ nữ này.
Đôi mắt đỏ bừng, Mạnh Bạch Chỉ đến gần Mặc Trì Úy vẻ mặt đau khổ như sắp khóc đến nơi: “A Lãnh,anh xem xem, cô ta chẳng xem em ra gì, tuy rằng anh vẫn chưa cưới em nhưng em vẫn là vợ sắp cưới của anh cơ mà!”
Đường Tâm Nhan nhìn về phía Mặc Trì Úy vẫn chưa nói lời nào, nếu anh bảo cô xin lỗi Mạnh Bạch Chỉ, vậy thì cô lập tức rời đi.
Cô sẽ về An Thành sinh đứa bé ra, không bao giờ đến nước M nữa.
Mặc Trì Úy buông tờ báo trong tay xuống, nheo mắt nhìn Mạnh Bạch Chỉ đang sắp khóc: “Chỉ là chút việc nhỏ, cần gì phải thế?”
Nghe thấy lời Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ cố nén nước mắt rơi xuống nói: “Cô ta không làm tốt việc của mình, em chỉ nói vài câu, lẽ nào lại không được hay sao? Có phải anh đau lòng cho cô ta không?”
Mặc Trì Úy nhíu mày, không hiểu Bạch Chỉ đang so đo điều gì với người giúp việc.
Trước kia thím giúp việc ở đây cũng chưa từng thấy cô ấy thế này bao giờ
“Là người thì đều sẽ mắc sai lầm, hơn nữa cô ta cũng không phải cố ý, lần sau để ý một chút là được rồi, cần gì phải tính toán so đo.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nói xong, đứng dậy rời đi.
Chương 485: Anh đã quay về.
Mạnh Bạch Chỉ sắc mặt không vui nhìn Đường Tâm Nhan đang cúi đầu, sau đó đuổi theo Mặc Trì Úy rời đi.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy bọn họ rời đi, cô kéo mạng che mặt xuống, vẻ mặt thất thần ngồi vào ghế Mặc Trì Úy vừa ngồi qua.
Bưng lên cốc sữa mà anh chỉ uống vài ngụm, môi cô cũng dọc theo viền cốc nhẹ nhàng nhấp lấy một ngụm.
Khóe môi không nhịn được nhếch lên mang theo ý cười.
Anh không chỉ trích cô, cũng không đứng về phía Mạnh Bạch Chỉ!
Chỉ là cảm giác vui mừng này chưa đến một ngày đã nhanh chóng biến mất.
Buổi tối anh không trở về.
Cô đợi ở sô pha đến nửa đêm nhưng vẫn không nghe thấy tiếng động cơ xe.
Mà cô chỉ có thể ở đây mười ngày, cô trân trọng mỗi phút mỗi giây có thể nhìn thấy anh.
Vậy nên cả một đêm anh không hê trở về, cô liền cảm giác vô cùng nhớ nhung và mất mát..
Thế nhưng cảm giác mất mát này kéo dài đến tận mấy đêm liền.
Đã ba ngày liên tiếp anh không trở lại.
Cô không biết anh đã đi đâu,anh cũng không gọi điện thông báo gì cho cô, mấy ngày này anh không ở đây, Mạnh Bạch Chỉ cũng không đến
Cô cũng chìm vào nỗi buồn, gọi Cố Nhiễm Nhiễm đến biệt tự, hai người cùng nhau xem gần hết các phim ở rạp chiếu phim gia đình ở tầng ba, lại cùng nhau đến bể bơi thỏa sức bơi lội, hoàn toàn xem nơi này như nhà riêng của mình.
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, cô hái một vài bông hồng từ vườn hoa, cắm chúng vào một chiếc bình trên bàn cà phê.
Đến tối, cô không muốn nấu ăn nên cho mì vào nồi luộc, bỏ vài lát cải thìa, một quả cà chua, trứng và thịt heo xé sợi, ngửi thấy mùi thơm mà không khỏi nuốt nước bọt.
Để mì vào trong bát rồi đem ra bàn ăn, cô lại vào bếp dọn dẹp một chút cho gọn gàng
Cô không để ý thấy, một bóng người cao lớn mặc trang phục đen bước vào phòng ăn.
Người này đúng là người đã đi công tác vài ngày không trở về Mặc Trì Úy.
Ngửi được mùi thơm, anh liền đi đến phòng ăn.
Nhìn thấy bát mì thơm phức trên bàn, anh cầm lấy đũa, không hề khách khí mà bắt đầu ăn.
Đường Tâm Nhan đang dọn dẹp sau bếp, đang định ra ngoài ăn mì bỗng nhiên thấy được bóng hình Mặc Trì Úy.
Anh đột nhiên xuất hiện, khiến cô bàng hoàng.
Anh cúi đầu, hàng mi dày rủ xuống che đi đôi mắt sau thẳm, làm cho người ta không nhìn rõ được cảm xúc từ đáy mắt anh.
Anh ăn uống rất tao nhã, rõ ràng tốc độ ăn rất nhanh nhưng không hiểu sao vẫn thể hiện rõ nét ưu nhã, thanh tao.
Chỉ một chốc sau, anh đã xử sạch bát mì.
Đường Tâm Nhan nuốt nuốt nước bọt, trong lòng âm thầm thở dài
Đó rõ ràng là bát mì của cô cơ mà!
Nhưng điều khiến cô lo lắng hơn cả không có mì chính là tấm mạng che mặt của cô đang ở trong phòng.
Cắn môi, cô quay trở lại phòng bếp, ra vẻ như đang vô cùng bận rộn
Vốn định chờ anh lên lầu thì cô mới đi ra, nhưng anh cứ ngồi mãi ở đó hoàn toàn không có ý định rời đi.
Thân hình cao lớn của Mặc Trì Úy dựa vào lưng ghế, đầu bếp nhà anh sau khi trở về cũng không chào đón anh, cho dù anh ăn xong mì, cô vẫn bận rộn trong phòng bếp.
Trong bếp có nhiều việc để làm thế cơ à?
Anh lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, cắn đôi môi mỏng, châm lửa xong, anh nheo mắt nhìn về phía phòng bếp.
Phía trong cửa kính kia là bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại đang không ngừng bận rộn.
Đường Tâm Nhan vừa rửa bát trong tay, tuy rằng không dám quay đầu lại, nhưng cô vẫn chú ý động tĩnh phía sau mình
Sao anh lại thế này cơ chứ?
Sao còn chưa lên lầu ngồi, cứ ngồi mãi ở đó làm gì?
Hơi thở đột nhiên bay đến mùi thuốc là nhàn nhạt, trái tim cô lại đập thình thịch dữ dội hơn
Người đàn ông vốn dĩ ngồi trong phòng ăn đã đi tới cửa phòng bếp.
Anh không có ý bước vào, cứ dựa mãi vào khung cửa
Chương 486: Bởi vì cô không quan trọng nên mới quên cô
Anh ta không có đi vào, cơ thể dựa vào khung cửa.
Đường Tâm Nhan không dám quay đầu lại, nhưng trong đầu lại không thể không nghĩ đến bộ dạng phì phà khói thuốc, phải nheo đôi mắt sâu hơi híp, chậm rãi phun ra khói trắng, vẻ mặt giấu kín như bưng, làm người khác không nhìn thấu nội tâm của anh.
Anh dựa vào khung cửa, tư thế khá tùy ý, ánh mắt thâm sâu, chuyển động theo bóng dáng của cô.
Đây có lẽ là người giúp việc không giống người giúp việc nhất trên đời này!
Anh chủ thuê rõ ràng sống ở đây, cô cũng không một tiếng chào hỏi, còn coi anh ta như người vô hình.
Đường Tâm Nhan ngửi thấy mùi thuốc lá thoáng qua, nhịp tim của cô bắt đầu rối loạn.
Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù cô không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt anh nhìn chằm chằm người cô.
Cô không hiểu tại sao anh muốn nhìn cô?
Kỳ thật Mặc Trì Úy cũng không hiểu vì sao, sao lại có thể bị một người giúp việc thu hút sự chú ý của anh, chính anh cũng cảm thấy kỳ quái.
Anh gạt nhẹ tàn thuốc trên đầu ngón tay, đi về phía nhà bếp.
Đường Tâm Nhan nghe tiếng bước chân phía sau, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Chẳng lẽ anh phát hiện cô rồi sao?
“Có nước ấm không?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ phía sau truyền đến.
Đường Tâm Nhan lấy khăn voan che mặt, giọng cô sột soạt đáp lại:”Có.”
Cô muốn đi đến vòi nước trong nhà ăn rót nước cho anh, nhưng thân hình cao lớn của anh chắn trước mặt cô.
Cô cuối đầu, không dám nhìn anh.
Cô di chuyển sang bên trái, anh cũng nhích qua.
Cô qua bên phải, anh duỗi chân dài của mình ra, chặn đường cô.
Lông mi cô run lên dữ dội.
Trong không khí, có một loại không khí quái dị, loại này làm cho người ta gần như nghẹt thở.
Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt gần một phút, anh nheo đôi mắt đen huyền bí, lạnh lùng nói :”Cô tên gì?”
Đường Tâm Nhan đã sớm nghĩ xong một cái tiếng Anh: “Niki.”
“Bỏ tay ra, tôi muốn xem bộ dáng của cô.” Giọng anh lạnh lùng, không kìm được xen vào.
Đường Tâm Nhan thở gấp, căng thẳng.
“Ông chủ, phong tục của đất nước chúng tôi không thể vén khăn che trước mặt trước mặt người đàn ông.”
Mặc Trì Úy nhìn thấy cặp mặt mờ mịt, đôi môi nhếch thành một đường thẳng của cô: “Không vén phải không? Được, bây giờ cô bị đuổi.”
Đường Tâm Nhan: “Tôi làm sai cái gì rồi sao?”
Mặc Trì Úy càng nhìn cô, càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh bóp điếu thuốc, ném vào thùng rác, sau đó duỗi ngón tay thon dài vén chiếc khăn che mặt cô.
Sức lực Đường Tâm Nhan không bằng anh, chỉ vài cái, đã bị anh xé nát.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra hoàn toàn trước mặt anh.
Thấy rõ của dáng vẻ của cô, gương mặt đẹp trai của anh liền trở nên lạnh lẽo và u ám.
Đường Tâm Nhan rủ mắt xuống, không dám nhìn anh.
Hơi thở xung quanh ngay lập tức dường như đông thành băng.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén: “Sao lại là cô?”
Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, trái tim cô không tự chủ được co rút: “Tôi…”
Cô không ngờ lại bị anh phát hiện sớm như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị phải nói gì…
“Anh mua chuộc thím giúp việc?”
Cô vừa mở miệng, định nói gì đó, chợt nghe thấy giọng nói nham hiểm của anh vang lên: “Cô cho rằng cô làm người giúp việc của tôi, thì có thể khiến tôi nhìn cô bằng cặp mắt khác sao? Tại sao tôi lại quên cô, bởi vì cô không còn quan trọng!”
Người không quan trọng?
Đường Tâm Nhan trợn mắt, không dám tin nhìn sắc mặt u ám của người đàn ông, miệng mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở, một lúc lâu cô cũng không nói được lời nào.
Chương 487: Có phải anh sợ yêu tôi phải không?
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, máu trong cơ thể cô cuồn cuộn như sóng biển, cùng nhau đập mạnh vào lòng ngực.
Nhất thời, lòng ngực đau như muốn vỡ ra.
Đôi mắt trừng to, hơi nước trong suốt tích đầy khó chịu, nhưng cô vẫn cố nén không có chảy ra.
Hàm răng cắn chặt môi dưới, hàng mi cong dài run rẩy kịch liệt.
Không cố ý đè nén tiếng nói nữa, cô dùng giọng bình thường của mình để hỏi lại anh: “Thật sự là một người không quan trọng, mới có thể quên một mình tôi phải không?”
Mặc Trì Úy nghĩ đến bố của cô, nghĩ đến những người thân nhất của anh âm dương cách trở, đường nét tuấn tú của anh toát ra một chút hung ác nham hiểm, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra một chữ: “Phải”
Đường Tâm Nhan run rẩy không thôi, lưng áp chặt trên đài, cô hơi hơi ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt trực trào ra.
Cô mở miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng cổ học dường như bị ai đó dùng tay bóp chặt.
Cô cứ tự nhủ mình rằng nhất định không phải như những gì anh nói.
Anh không có ký ức trước đó, đối xử với cô tốt, nuông chiều cô, đều là sự thật, không thể bị phá hủy.
Có lẽ, đoạn thời gian đó, cô vì chuyện của bố, đã làm tổn thương anh quá lớn, anh mới có thể quên cô.
Anh của bây giờ, không hoàn toàn là anh, bất luận trong lời nói của anh có khó nghe cỡ nào, tổn thương trái tim cô đến mức nào thì cô cũng phải chịu.
Nhắm mắt lại, cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi lại nhìn anh, ánh mắt nhu hòa trở lại: “Có phải anh sợ hãi?”
Mặc Trì Úy nheo đôi mắt sâu thẳm sắc bén, lời châm chọc lướt qua đôi môi mỏng phát ra: “Sợ cái gì? Cô đừng lãng phí thời gian nữa, ngày mai thu dọn rồi rời khỏi đây đi.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ vô tình của anh, giống như bị người khác dùng con dao sắc bén đâm mạnh vào tim cô.
Anh vẫn là người đàn ông đẹp trai và lãnh đạm trong ấn tượng của cô, nhưng so với trước đây, anh đã ít thân mật hơn, lại càng thêm lạnh nhạt thờ ơ khiến cô càng không thể tiếp cận.
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm lạnh lùng của anh, cô cố gắng cuối cùng cũng nén nước mắt lại được, nhưng lại lần nữa làm nhòe mắt cô.
Lục phủ ngũ tạng đều đang thắt chặt, cảm thấy đau đớn.
Nếu trước kia anh không đối xử tốt với cô, cô thật sự, không biết chính mình có hoảng sợ mà bỏ chạy không…
Cô nhắm mắt lại, hai hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, cả người run lên không ngừng như một con bướm bị thương.
Cho đến khi ổn định lại cảm xúc, cô mới mở mắt ra nhìn anh.
“Có dám cho tôi một tháng không?”
Mặc Trì Úy hơi nhíu mày: “Cái gì?”
“Để tôi ở lại bên cạnh anh một tháng, tôi sẽ khiến cho anh yêu tôi lần nữa.”
Giữa đôi môi mỏng của anh, phát ra một tiếng cười nhạo giễu cợt “Không thể nào” Anh không thể nào yêu con gái của kẻ thù giết chết người thân của anh.
Lại không cho cô cơ hội nói chuyện, anh xoay người, lạnh lùng rời đi.
Đôi tay buông lỏng hai bên hông của Đường Tâm Nhan nắm chặt thành đấm, gân xanh trên mu bàn tay liền nổi lên.
Vài giây sau, cô đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy anh bước lên lầu, cảm xúc mất tự chủ, khàn khàn giọng lớn tiếng chất vấn: “Anh sợ hãi rồi phải không? Anh sợ yêu tôi, nhất định là như vậy rồi, anh không nói dối tôi được đâu!”
Bước chân của Mặc Trì Uý dừng lại một chút.
Các đường nét trên khuôn mặt anh đanh lại, sắc mặt ảm đạm đến mức có thể nổi trên mặt nước.
Đường Tâm Nhan nghĩ rằng anh sẽ quay lại và nói gì đó với cô, nhưng không ngờ rằng anh chỉ dừng lại vài giây, rồi tiếp tục đi về phía trước mà không hề ngoảnh lại.
Một lúc sau, cô nghe được tiếng cửa phòng làm việc bị đóng sầm lại.
Đường Tâm Nhan cũng bị tiếng động lớn đó làm cho mất hồn.
Chương 488: Đau lòng
Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sô pha, trong mắt hiện rõ sự đau thương, cổ họng như bị bàn yết hầu coi như bị bàn tay bóp chặt, một câu cũng nói không nên lời.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu…
Đứa con trong bụng cô dường như cảm nhận được sự đau khổ tột cùng của cô, liền bắt đầu đấm đá trong bụng cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xoa bụng mình.
Cố gắng nén những giọt nước mắt tràn bờ mi, cô cố gắng ngăn không cho chúng chảy ra.
Trong lúc anh bị tai nạn, cô đã khóc rất nhiều, cô thật sự không muốn khóc vì anh nữa.
Khóc cũng không thể giải quyết được gì, anh cũng sẽ không trở lại bên cô.
Trở lại phòng người người giúp việc, cô thay áo khóa đen ra, từ khi anh nhận ra cô, cô cũng không cần thiết phải mặc nữa.
Cô không mang nhiều quần áo tới, thu dọn đồ của mình, cô chậm rãi đi ra khỏi phòng người giúp việc.
Tuy rằng rất muốn bù đắp cho anh, cô cũng rất muốn làm cho anh yêu cô lần nữa, nhưng cô cũng không chịu nổi đôi mắt lạnh lùng và những lời nói đau lòng của anh.
Cô đứng trong phòng khách, nhìn lên lầu.
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng quyến rũ của anh, trái tim cô, như bị dùi chọc mạnh hết cái này đến cái khác, đau đớn vô cùng.
…
Trên ban công.
Mặc Trì Úy đang phì phèo điếu thuốc, đôi mắt đen và sâu có phần u ám nặng nề.
Dưới lầu có tiếng mở cửa, một lúc lâu, một bóng người mảnh mai từ từ lọt vào tầm mắt của anh.
Bàn tay to lớn không cầm điếu thuốc nắm chặt lan can bằng đá cẩm thạch, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt thành một đường thẳng, im lặng vài giây, anh lấy di động ra bấm số gọi đi.
…
Đường Tâm Nhan đi đến cổng khu biệt thự, một chiếc xe màu đen có rèm che chạy đến chỗ cô.
Tim cô đập thình thịch, cô tưởng Mặc Trì Úy đến.
Khi cửa kính hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ, trái tim cô lại chìm xuống đáy.
Trên môi nở nụ cười tự giễu, cô thật sự là suy nghĩ quá nhiều, hiện tại cô trong mắt anh bất quá cũng chỉ là một kẻ xa lạ khiến anh ghét bỏ!
“Cô là cô Đường phải không, tôi là tài xế của anh Mặc, anh ấy nhờ tôi đưa cô đi.”
Đường Tâm Nhan muốn từ chối tài xế, nhưng ở biệt thự rất khó bắt taxi, lại là ban đêm, cô còn là phụ nữ có thai đi trên đường quả thật không an toàn.
Mở cửa xe, Đường Tâm Nhan lên xe.
Ngồi dựa vào lưng ghế, cô nhìn cảnh vật trên đường phố, nghĩ đến Mặc Trì Úy lạnh lùng không chút cảm xúc, trái tim cô như bị lăng trì.
Cô từng nghĩ quá trình cố gắng giành lại anh sẽ không thuận lợi, nhưng cô không ngờ rằng mọi chuyện lại tổn thương đến vậy!
Người tài xế đưa Đường Tâm Nhan đến cửa căn hộ, sau khi nhìn cô vào nhà mới rời đi.
Trở về trên đường, anh đã gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Nghe nói cô về nhà an toàn, Mặc Trì Úy chỉ “ừm” một tiếng, cũng không nói gì.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, tài xế nói với Mặc Trì Úy “Thư anh, cô Đường có vẻ rất thương tâm, cô ấy khóc.”
Mặc Trì Úy ấn huyệt thái dương thình lình giật lên, trong đầu hiện ra cô ở trong nhà bếp rõ ràng muốn khóc, lại cố kìm nén nước mắt.
Anh biết lời nói của mình làm tổn thương người khác.
Là anh cố ý nói như vậy.
Anh muốn làm cho cô quên anh.
Anh không thể yêu cô, tuyệt đối không thể.
Mở ngăn kéo ra, anh lấy ra bức ảnh của mẹ mình, nghĩ đến cái chết của mẹ mình, đôi mắt đỏ hoe của anh hiện lên những tia máu.
…
Cố Nhiễm Nhiễm vừa mới tắm rửa xong, nhìn thấy Đường Tâm An ngồi trên sô pha với đôi mắt đỏ hoe, cô ấy nghĩ mình bị hoa mắt.
Cô nhóc này không phải nên ở biệt thự của Mặc Trì Úy sao?
Chương 489: Hấp Dẫn
Khi Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi ở sô pha với nước mắt, cô ấy há miệng vẻ mặt kinh ngạc.
Bước nhanh đến trước mặt Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm chau mày hỏi: “Tâm Nhan, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu đột nhiên trở về vậy? Mặc Trì Úy bắt nạt cậu sao?” Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi.
“Tớ…”
Nghe những câu hỏi quan tâm của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan càng khóc nhiều hơn, đôi mắt trong veo động lòng người hiện lên vẻ đau khổ tột cùng.
“Cố Nhiễm Nhiễm, anh ấy không cần tớ nữa, anh ấy thật sự không cần tớ nữa rồi.”
Đường Tâm Nhan trực tiếp lao vào vòng tay của Nhiễm Nhiễm, lúc này cô chỉ có thể dựa vào người chị em tốt Cố Nhiễm Nhiễm này thôi.
Khi Đường Tâm Nhan liên tục bị Mặc Trì Úy nhận ra, nhưng lại nói với Cố Nhiễm Nhiễm anh đuổi cô ra, khi nói cho Cố Nhiễm Nhiễm, Cố Nhiễm Nhiễm liền tức giận.
“Mặc Trì Úy chết tiệt, dám làm như vậy với cậu, không được, tớ phải đi tìm anh ta tính sổ.”
Nhìn thấy bộ dạng Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột muốn lao ra ngoài, Đường Tâm Nhan nhanh chóng giữ chặt cô lại.
“Đừng đi tìm anh ta, tớ đã. . . không muốn có quan hệ gì với anh ta nữa, anh ta đã có Mạnh Bạch Chỉ, còn tớ… Và anh đã là hai đường thẳng song song không thể nào đan lại nhau nữa rồi.”
Trong giọng nói của Đường Tâm Nhan tràn ngập đau khổ.
Bằng sự khuyên bảo của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cố nén cơn giận trong lòng, nhanh chóng qua an ủi Đường Tâm Nhanh đang rất đau buồn.
Bằng sự an ủi của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan từ từ bình tĩnh lại.
…
Trong biệt thự.
Mặc Trì Úy tưởng rằng sau khi Đường Tâm Nhan, trong lòng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng anh trầm mặt đứng bên cửa sổ một hồi lâu, tâm tình lại càng ngày càng tệ.
Bóp điếu thuốc lá trong tay, anh trở lại phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đêm nay anh hoàn toàn mất ngủ, nhưng không ngừng thấy ác mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Trì Úy cảm thấy đau đầu.
Chết tiệt, phát sốt rồi, cố sức ngồi dậy, thấp giọng chửi bới, mãi lúc sau anh mới phát hiện ra tối hôm qua chưa có đóng cửa sổ.
“A Lãnh, anh dậy chưa?” Giọng nói ngọt ngào của Mạnh Bạch Chỉ ngọt ngào truyền qua tấm cửa đến tai Mặc Trì Úy, nghe thấy giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy cảm thấy cơn đau đầu của mình càng nghiêm trọng hơn.
Anh tùy tiện cầm lấy khăn tắm bên cạnh, quắn quanh eo.
Khi Mạnh Bạch Chỉ đẩy cửa đi vào phòng, những gì nhìn thấy là hình ảnh Mặc Trì Úy chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, thân hình rắn chắc như báo săn, không chút mỡ thừa, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Bạch Chỉ ửng hồng, như hai đóa hoa đỏ thẹn thùng trong nháy mắt.
Mạnh Bạch Chỉ đi uyển chuyển đến sau lưng Mặc Trì Úy với đôi chân thon dài, trực tiếp từ phía sau ôm anh, cọ xát vào bộ ngực đầy đặn của cô ta.
“A Lãnh, để em … Trở thành người phụ nữ của anh được không?”
Giọng nói mềm mại điệu đà của Mạnh Bạch Chỉ, tỏa ra sự cám dỗ tột cùng, vang lên ở bên tai Mặc Trì Úy.
Hương thơm tinh tế đọng lại quanh mũi Mặc Trì Úy.
“Bỏ tay ra.” Giọng nói như từ nơi sâu thẳm của địa ngục phát ra từ cổ họng Mặc Trì Úy, giống một con dao sắc cắt qua lỗ tai của cô ta.
“A Lãnh, em đã là vợ chưa cưới của anh, em muốn… Bây giờ thành người phụ nữ của anh.” Để đạt được mục đích của mình, đôi tay ngọc mảnh mai của Mạnh Bạch Chỉ mềm mại, vòng qua eo rắn chắc của Mặc Trì Úy rồi luồn vào giữa hai chân anh.
Cô ta vẫn tin tưởng rằng vẻ đẹp và sự thuần khiết của chính mình là thứ mà Mặc Trì Úy không thể cưỡng lại được, chỉ là…
Tay cô ta còn chưa bắt đầu hành động, Mặc Trì Úy đã không chút do dự đẩy cô ta ra.
“Tôi nói rồi, sau khi kết hôn, không cần làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.” Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy trực tiếp ra khỏi phòng, cũng không thèm để ý đến Mạch Bạch Chỉ bị đẩy ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy bóng lưng Mặc Trì Úy không chút lưu tình, Mạnh Bạch Chỉ tức giận liền nhào xuống giường, khóc thảm thiết.
Ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt Mặc Trì Úy ảm đạm đi đến phòng người hầu, nếu như anh không nhớ lầm thì người phụ nữ đó ở trong phòng này.
Anh âm thầm đẩy cửa phòng ra, một mùi thơm ngát nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.
Là hương vị của cô.
Mặc Trì Úy nhìn thấy căn phòng trống rỗng, đôi mày sắc bén nhíu chặt vào nhau.
Ngay khi anh xoay người muốn rời đi, một tia sáng xẹt qua trước mắt anh.
Đó là cái gì?
Mặc Trì Úy bước tới, nhìn thấy một sợi dây chuyền ở dưới một góc giường, trên đó còn có một chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh.
Nhìn thấy chiếc nhẫn này, trong đầu Mặc Trì Úy, chợt hiện lên hình ảnh một người đàn ông quỳ một chân xuống trước mặt người phụ nữ, và cầu hôn cô.
Người đàn ông đó là ai? Là mình?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao hình ảnh như vậy lại xuất hiện trong đầu mình?
Mặc Trì Úy đã cố gắng nhớ lại tất cả mọi thứ, nhưng cơn đau đầu của anh như muốn nổ tung.
Anh đau đớn ngồi xổm xuống đất, một hồi lâu mới đứng dậy được.
Cuối cùng anh nắm lấy sợi dây chuyền trong tay, lảo đảo đi ra khỏi phòng người giúp việc.
…
Đường Tâm Nhan không biết mình đã ngủ bao lâu, phản ứng đầu tiên khi cô ngồi dậy, chính là sờ vào cổ mình.
Dây chuyền đâu? Sao mất rồi?
Không sờ thấy sợi dây chuyền trên cổ, Đường Tâm Nhan trong lòng thấy hơi hồi hộp, đôi mắt trong suốt như nước suối tràn đầy bối rối.
Cô lập tức xuống giường, mở hành lý ra tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng sau khi tìm kiếm mọi thứ, vẫn không tìm được sợi dây chuyền mà cô xem như là báu vật của mình.
Chẳng lẽ là nó rơi ở phòng người giúp việc?
Không được, cô phải tìm được nó, nhất định phải tìm được nó.
Nghĩ đến cảnh Mặc Trì Úy hạnh phúc quỳ trên mặt đất cầu hôn cô, đôi mắt sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan chợt lóe lên một tia sáng.
“Tâm Nhan, cậu muốn đi đâu vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm, hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước mặt cô.
“Tớ phải đi về đó lấy một thứ, yên tâm đi, tớ sẽ sớm trở lại.”
Biểu cảm của Đường Tâm Nhan như mất đi báu vật của mình, làm cho Cố Nhiễm Nhiễm không có cách nào cản cô.
“Vậy cậu phải cẩn thận đó, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tớ biết chưa?”
Cố Nhiễm Nhiễm dặn dò hết lần này đến lần khác.
Đường Tâm Nhan làm một cử chỉ OK, liền lập tức bắt xe, đi đến biệt thự tối hôm qua cô đã rời đi.
Đứng ngoài biệt thự, trong lòng Đường Tâm Nhan có cảm xúc lẫn lộn, cô chưa từng nghĩ rằng tối hôm qua cô vừa rời đi, hôm nay lại quay lại.
Nếu đụng mặt anh thì làm sao đây?
Liệu anh có nhẫn tâm xua đuổi cô như cách đây không lâu không?
Đường Tâm Nhan không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện đừng đụng phải Mặc Trì Úy, nên cô rất cẩn thận đi vào biệt thự.
Thấy phòng khách không có ai, cô nhanh chóng đến phòng người giúp việc nơi cô đã ở.
Mở cửa phòng ra, không khí trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn hương vị mát lạnh của người đàn ông.
Cô nhíu chặt đôi lông mày, nghi ngờ lướt qua tâm trí cô trái tim xẹt qua nghi hoặc.
Chẳng lẽ anh đã tới đây sao?
Không phải anh không bao giờ … Muốn nhìn thấy cô, tại sao lại đến phòng người giúp việc ? Chẳng lẽ là muốn xem cô có trộm thứ gì không sao?
Cắn môi, Đường Tâm Nhan cố nén nỗi chua xót trong lòng, đi vào, đóng cửa lại.
Chương 490: Gặp tại một nhà hàng Tây
Nhìn trong phòng không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy đâu, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không muốn nghĩ về anh nữa, cô bắt đầu tìm kiếm sợi dây chuyền có treo chiếc nhẫn mà cô rơi mất.
Nhưng tìm một hồi lâu cũng không tìm được.
Đường Tâm Nhan cắn môi, thất thần bối rối, chẳng lẽ không có rơi ở đây?
Nhưng nếu không rơi trong đây, thì nó rơi ở đâu chứ?
“Ting…”
Ngay khi Đường Tâm Nhan chuẩn bị rời đi, bên trong phòng đột nhiên có tiếng.
Xem ra là từ phòng ngủ chính, vẻ mặt Đường Tâm Nhan hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ rằng có thể là Mặc Trì Úy gọi, cô vẫn ôm ý nghĩ muốn nghe giọng anh, nên đã ấn nút trả lời.
“Mạng bữa sáng vào phòng.”
Giọng của Mạnh Bạch Chỉ truyền qua điện thoại vạng lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan sửng sốt vài mới phản ứng lại, trái tim xẹt qua một cơn đau đớn.
Làm sao Mạnh Bạch Chỉ có thể ở trong phòng Mặc Trì Úy?
Chẳng lẽ họ đã…
Tuy rằng họ đã đính hôn, nhưng thật sự có mối quan hệ đó rồi sao?
Cô có thể tin tưởng anh không chạm vào người phụ nữ khác, nhưng Mạnh Bạch Chỉ là mối tình đầu của anh!
Huống chi, hiện tại cô còn ở trong phòng ngủ của anh.
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, cô lắc đầu, không tin Mặc Trì Úy thật sự sẽ có phát sinh quan hệ với Mạnh Bạch Chi.
“Đưa đến liền.” Cô cố ý hạ thấp giọng nói.
Cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng người hầu, Đường Tâm Nhan đi thẳng lên phòng ngủ của Mặc Trì Úy ở lầu hai.
Cửa phòng cũng không đóng chặt, xuyên qua khe cửa, Đường Tâm Nhan nhìn thấy rõ Mạnh Bạch Chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Mặc Trì Úy, với vẻ mặt mềm mại đáng yêu nằm trên giường.
Chiếc áo sơmi khó khăn lắm mới che được phần đùi của Mạnh Bạch Chỉ, nhưng có thể nhìn thấy được cô không có mặc gì bên trong.
Đường Tâm Nhan cười chế giễu.
Trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, một lớp sương mờ đã xuất hiện trong đôi mắt sáng ngời của cô.
Họ… Vẫn đã xảy ra quan hệ, Đường Tâm Nhan mày có thể chết tâm được rồi.
Mang theo lòng tràn đầy đau khổ, Đường Tâm Nhan rời khỏi biệt thự.
Đi thẳng ra ngoài biệt thự, nước mặt cô kìm nén mới phun như đài phun nước.
Mặc Trì Úy, tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh phải làm tổn thương tôi như vậy?
Chẳng lẽ hôn nhân của chúng ta, anh thật sự không quan tâm sao?
Đường Tâm Nhan đau đớn không chịu nổi, sự kiêu ngạo vào lòng tự tôn trong cơ thể cô đã chống đỡ không cho cô rồi ngã xuống.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Tâm Nhan mới lấy lại tinh thần, tưởng Cố Nhiễm Nhiễm gọi đến, ngay cả số điện thoại cũng chưa xem, trực tiếp ấn nút trả lời.
“Nhiễm Nhiễm, tớ muốn về nước rồi!”
Đường Tâm Nhan nói, nhưng sau nói xong, nhưng cô vẫn không có nghe đối phương trả lời.
“Tôi là Phượng Cừ!”
Bên tai vang lên một giọng nói ngọt ngào dễ nghe.
Đường Tâm Nhan sửng sốt, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, nói với Phượng Cử đầu dây bên kia: “A Cừ, gần đây anh không phải bận rộn nhiều việc sao? Sao lại muốn gọi điện cho tôi?”
“Vừa mới chụp một cái quảng cáo xong, đúng lúc lúc có thời gian, còn cô có thời gian không trưa cùng nhau ăn một bữa cơm?”
Hai người có mối quan hệ tốt, Đường Tâm Nhan đương nhiên không thể từ chối lời mời của Phượng Cừ, hơn nữa cô cũng định về nước, cũng phải nói với Phượng Cừ một tiếng.
“Được, buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”
Hai người trò chuyện một lúc, Phượng Cừ gửi địa chỉ nhà hàng cho Đường Tâm Nhan.
Cúp điện thoại, Đường Tâm Nhan nhìn biệt thự như tòa lâu đài phía sau, đôi môi ửng hồng, mang theo ý giễu cợt.
Ở đây, có thể nói tạm biệt rồi.
Đường Tâm Nhan xoay người rời đi cũng không quay đầu lại.
Cố Nhiễm Nhiễm vẫn lo lắng, nhìn thấy Đường Tâm Nhan trở về với đôi mắt đỏ hoe, lo lắng chạy đến trước mặt cô: “Tâm Nhan, thế nào rồi, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao, tớ đã hứa đi ăn trưa với Phượng Cừ, giúp tớ chọn quần áo đi, tớ… Không muốn mình tiều tụy khi đối mặt với bất kỳ.”
Đường Tâm Nhan nói, với một nụ cười thản nhiên.
“Cậu thật muốn đi ăn trưa cùng Phượng Cừ sao? Tâm Nhan, đừng ép bản thân mình.”
Đường Tâm Nhan lắc đầu, nghĩ đến Mặc Trì Úy, trong mắt cô lóe lên nỗi buồn không che giấu được:”Đúng vậy, không cần ép buộc bản thân. Một người đàn ông không thuộc về tớiư, cho dù tớ cưỡng cầu cũng sẽ không hạnh phúc, cùng sẽ làm bản thân đau đớn, không bằng lựa chọn buông tay, nếu anh ta lựa chọn Mạnh Bạch Chỉ, tớ sẵn sàng chúc phúc anh ta, tớ cũng hy vọng anh ta hạnh phúc, hơn nữa tớ tin con của chúng tớ, cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Đường Tâm Nhan đặt tay lên bụng mình giống như cảm thấy an tâm, đứa bé trong bụng cô đạp mạnh vào người cô.
Con yêu, mẹ con sẽ làm bạn với con cùng nhau lớn lên, Đường Tâm Nhan cười nói với bụng mình, cô tin tưởng, đứa con yêu trong bụng sẽ cảm nhận được tình yêu của cô dành cho cậu.
Giữa trưa, Đường Tâm Nhan đến nhà hàng đã hẹn với Phượng Cừ đúng giờ, cô mặt một chiếc váy bầu màu hồng xanh, đẹp như hoa đào nở trong gió xuân.
Cô chỉ trang điểm nhạt cũng thu hút sự chú ý của những thực khách trong nhà hàng, vẻ xinh xắn và gợi cảm thanh lịch của cô làm người ta không thể không sai.
“Tâm Nhan, ở đây.”
Nghe thấy giọng nói tuyệt về của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng, đi đến trước mặt anh với đôi chân thẳng tắp thon dài.
Quý ông Phượng Cừ kéo ghế giúp cô, chăm sóc Đường Tâm Nhan rồi ngồi xuống đối diện cô.
Bởi vì Phượng Cừ cố ý chọn bàn ăn gần cửa sổ nên Đường Tâm Nhan mới có thể thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.
“Gần đây sao rồi? Cuộc sống tốt không?” Phượng Cừ thấp giọng hỏi, anh ấy thật không ngờ, một người phụ nữ mang thai lại có thể hấp dẫn làm động lòng người đến vậy.
“Cũng được, mỗi ngày ăn uống vui vẻ, cũng rất nhàn hạ.” Không muốn bất cứ ai biết chuyện của cô và Mặc Trì Úy nên khi trả lời Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan chỉ nói bâng quơ.
Phượng Cừ đã lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm, anh ấy giỏi nhất chính là quan sát sắc mặt biểu cảm, mặc dù biểu hiện của Đường Tâm Nhan rất bình tỉnh, nhưng anh ấy vẫn nhìn ra trong lòng Đường Tâm Nhan đang rất đau lòng.
“Tôi đã gọi món ăn Trung Quốc yêu thích của cô, chút nữa phải ăn nhiều một chút.”
Phượng Cừ mở chủ đề, sự chu đáo như vậy làm cho Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của cô.
Sự hài hước của Phượng Cừ, làm cho tâm trạng của Đường Tâm Nhan khôi phục rất nhiều, nhìn thấy nụ cười trên mặt của Đường Tâm Nhan càng lúc càng tươi, Phượng Cừ cũng rất vui vẻ.
“Làm sao vậy?” Đường Tâm Nhan có chút khó hiểu khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Phượng Cừ cứng lại.
Phượng Cừ khẽ thở dài một hơi.
“Tôi nhìn thấy tổng giám đốc Mặc.” Người đàn ông anh ấy cho là ngoài ý muốn.
Nghe những lời này, Đường Tâm Nhan khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cô quay người lại quả nhiên thấy Mặc Trì Úy đi vào, còn có Mạch Bạch Chỉ ôm cánh tay anh, trên mặt lộ nở một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Nhìn thấy hai người chăm chú nhìn nhau, Đường Tâm Nhan trong lòng cảm thấy chua xót.
“Anh ta đã không còn là chồng tôi nữa rồi, anh thấy đây, hiện tại anh ta đã thuộc về người phụ nữ bên cạnh rồi.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, nỗi đau xót trong lòng khiến sắc mặc cô có chút tái nhợt.