Đúng 19 giờ, đạo diễn phát lệnh bắt đầu chương trình. Máy quay từ từ tiến lại gần, dừng lại ở hình ảnh của người dẫn chương trình.
“Xin chào quý vị khán giả.”
“Hôm nay là thứ bảy, ngày 7 tháng 9, âm lịch là mùng 5 tháng 8. Chào mừng quý vị đến với chương trình Thời sự buổi tối…”
Trong phòng điều khiển, hai hàng thực tập sinh đeo thẻ làm việc trước ngực đang tự giác đứng nép vào phía sau để không cản trở công việc.
Hôm nay là ngày mở cửa của đài truyền hình, các thực tập sinh có thể đăng ký để tham gia quan sát và học hỏi tại các tổ chương trình khác nhau, trong đó trung tâm tin tức luôn là bộ phận thu hút đông người nhất.
Sau một hồi ngó nghiêng, phần lớn sự chú ý đều đổ dồn về phía Vu Thanh Đường, người đang ở phía bên kia bức tường kính.
Có thể đảm nhiệm vị trí dẫn chương trình Thời sự buổi tối, năng lực tất nhiên không cần bàn cãi, và Vu Thanh Đường chính là người xuất sắc nhất trong số đó.
Trong mắt mọi người, Vu Thanh Đường không chỉ có ngoại hình tốt, phong thái nhã nhặn, mà còn có năng lực nghiệp vụ cực kỳ vững vàng. Sau khi tốt nghiệp, anh được ký hợp đồng trực tiếp với đài truyền hình tỉnh, làm việc chưa đầy một năm đã may mắn trở thành một trong những người dẫn chính của kênh tin tức khi kênh mở rộng quy mô.
Phần phát thanh kết thúc, đạo diễn chuyển sang đoạn video.
Tiếng “xoẹt” vang lên.
Phòng điều khiển bắt đầu có tiếng xì xào.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hình như là máy nhắc chữ bị hỏng.”
Trợ lý vội vàng truyền đạt thông tin, “Đạo diễn Vương, bộ phận kỹ thuật nói đường truyền có vấn đề, mất khoảng mười phút để sửa.”
Các thực tập sinh thì thầm với nhau.
“Thế này là hỏng việc rồi, sắp đến phần phát biểu quan trọng của lãnh đạo rồi mà.”
“Phần này là do thầy Vu dẫn, nhiều nội dung lắm, chẳng lẽ phải cúi đầu đọc sao?”
“Chắc là sẽ chia bớt cho thầy Phùng.”
“Trí nhớ của thầy Vu tốt lắm, có khi đã thuộc rồi ấy chứ.”
“Phần phát biểu mới kết thúc năm phút trước, làm sao mà kịp thuộc được.”
“Yên lặng đi, xem đạo diễn sắp xếp thế nào.”
Đạo diễn nhấn vào bộ đàm, “Thầy Vu, máy nhắc chữ cần khoảng mười phút để sửa, video sẽ kết thúc sau 1 phút 16 giây nữa.”
Mọi người đều nhìn về phía tường kính.
Vu Thanh Đường vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, anh khẽ gõ vào tai nghe như để đáp lại, rồi tập trung vào các trang tài liệu giấy trước mặt.
Trong tai nghe vang lên thông báo, “Còn 15 giây nữa, phần giọng nam.”
Vu Thanh Đường chỉnh lại tài liệu, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt tự nhiên trên bàn, “Tiếp theo là bản tin về việc đẩy mạnh thực hiện pháp luật tại nước ta…”
Nghe giọng nói trầm ấm và vững chãi của Vu Thanh Đường, các thực tập sinh cầm bản tin trên tay so sánh từng trang, một tờ, hai tờ, ba tờ. Suốt gần mười phút, hơn một nghìn từ của bài phát biểu được truyền tải một cách trọn vẹn mà không cần đến máy nhắc chữ.
Mặt không biến sắc, mọi thứ hoàn hảo đến từng chi tiết.
Các thực tập sinh đều tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Đạo diễn thì chẳng lấy gì làm lạ, thong thả xoay xoay bộ đàm. Ngôi sao của kênh tin tức này quả thực không phải hư danh.
Kết thúc công việc.
Vu Thanh Đường thay vest ra, mặc lại chiếc áo len mềm mại.
Ngay tại cửa phòng thay đồ, Trưởng phòng Dương gọi anh lại, “Thanh Đường, hôm nay làm phiền cậu quá, nhân viên mới của bộ phận kỹ thuật kiểm tra không kỹ, là sơ suất của bọn anh.”
“Không sao đâu, anh khách sáo quá.” Vu Thanh Đường nhẹ nhàng nói, nhưng sự việc lần này không phải chuyện nhỏ. Đây là chương trình Thời sự buổi tối, lại đúng vào phần phát biểu quan trọng, nếu không kịp thời khắc phục, không chỉ bộ phận kỹ thuật mất tiền thưởng mà có khi cả chức trưởng phòng của anh Dương cũng khó giữ.
Trưởng phòng Dương áy náy, “Đi, anh mời cậu bữa cơm, nhà hàng Hồ Nam mới mở bên kia khá ngon đấy.”
“Để hôm khác nhé.” Vu Thanh Đường giơ điện thoại lên, “Mẹ em gọi mấy lần rồi, giục về sớm.”
Sau lời chào tạm biệt, Vu Thanh Đường bước vào thang máy, quả thật nhận được cuộc gọi từ “mẹ”.
“Thanh Đường, con có về nhà ăn cơm không?”
Anh vừa đi về phía bãi đậu xe, “Con đã hẹn ăn với đồng nghiệp rồi.”
“Đồ ăn ngoài dầu mỡ nhiều, con ít ăn ở ngoài thôi.”
“Con biết rồi.”
“Biết gì chứ, lần nào bảo về nhà con cũng chỉ nói cho qua.”
“Con bận quá, không kịp.”
Từ nhà mới của bố mẹ đến chỗ làm phải mất hai tiếng đồng hồ.
“Lúc trước mẹ không nên nghe lời bố con, mua nhà xa cơ quan của con thế này. Bây giờ thì hay rồi, mười ngày nửa tháng con mới về một lần.” Mẹ anh than thở vài câu như thường lệ, rồi nói tiếp, “À, dì hai của con nhờ chuyện đó, con có thời gian không?”
Con trai của dì hai sắp kết hôn, muốn nhờ Vu Thanh Đường làm MC cho lễ cưới.
“Không thành vấn đề, con có thời gian.”
“Thế thì tốt quá.” Mẹ anh ngừng lại vài giây lại tiếp tục, “Đường Đường này, em con kém con ba tuổi mà cũng sắp kết hôn rồi. Con hiểu ý mẹ chứ?”
Vu Thanh Đường đáp, “Vâng, con hiểu.”
“Mẹ biết là mẹ cứ nói mãi, nhưng năm nay con gần 30 rồi, mẹ và bố chỉ mong con có người bạn đời, sau này bố mẹ không còn nữa cũng yên tâm.”
Những lời này Vu Thanh Đường đã nghe qua hàng trăm lần, “Mẹ, con biết rồi.”
“Nói thật với mẹ đi, bạn trai của con có thật không?”
Vu Thanh Đường day trán, “Thật mà.”
“Sao mẹ cứ thấy kì kì thế nào ấy. Con không đưa cậu ta về gặp ba mẹ thì thôi, còn chẳng kể gì về cậu ta cả.”
Vu Thanh Đường chỉ biết đáp bừa, “Anh ấy hơn con vài tuổi, ngoại hình ổn, công việc cũng tốt. Hiện giờ bọn con vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, đợi mọi thứ ổn định con sẽ dẫn về gặp bố mẹ.”
“Tìm hiểu mãi thôi, đến lúc đó lại như lần trước, lãng phí ba năm chẳng được gì. Nếu lúc trước con sớm đưa cậu tiến sĩ kia về, có lẽ giờ đã chuẩn bị cưới rồi.”
Vu Thanh Đường không còn gì để nói.
Gần đây anh càng thấm thía câu “một lời nói dối sẽ kéo theo vô số lời nói dối khác.”
Ba năm trước, khi vừa bắt đầu đảm nhiệm dẫn thời sự buổi tối, công việc bận rộn, nhiệm vụ quan trọng, bố mẹ lại lo lắng việc tìm bạn đời cho anh, nhưng lúc đó anh không muốn yêu đương nên bịa ra chuyện có một bạn trai đang học tiến sĩ ở nước ngoài.
Khi ba mẹ muốn gặp mặt, anh viện lý do người yêu không tiện về nước để lấp liếm cho qua. Ba năm sau, “bạn trai tiến sĩ” cuối cùng cũng tốt nghiệp, thế là mẹ anh, một người phụ nữ vừa nghỉ hưu lập tức giục cưới.
Vu Thanh Đường đành phải biến ‘bạn trai tiến sĩ’ của mình thành ‘bạn trai tiến sĩ bạc tình’, nói dối rằng đối phương muốn định cư ở nước ngoài, anh thì không thể đi theo nên đành chia tay trong hòa bình.
Để yên lòng bố mẹ, ba tháng trước Vu Thanh Đường lại rải thêm một lời nói dối nữa, rằng mình đã có bạn trai mới.
Trước khi kết thúc cuộc gọi anh lại mạnh miệng khoác lác, hứa sẽ sớm dẫn “bạn trai” về ra mắt.
Vấn đề là, anh đào đâu ra bạn trai bây giờ?
Vu Thanh Đường tựa đầu vào ghế lái, bài phát biểu dài cả ngàn từ không làm khó được anh, vậy mà lại bị một cái “bạn trai” làm đau đầu không thôi.
Ngồi trên xe thả lỏng một lúc, Vu Thanh Đường đeo tai nghe, khởi động xe.
Gần về đến nhà, tai nghe bật lên thông báo giọng nói.
“Ting—trợ lý điện thoại Tiểu Viên nhắc nhở bạn, tối nay lúc 10 giờ bạn có buổi phát sóng trực tiếp, đừng quên nha.”
Tối qua hệ thống trên điện thoại tự động cập nhật, từ đó Tiểu Viên nói nhiều hơn hẳn.
“Chủ nhân, tôi là Tiểu Viên, trợ lý nhỏ giúp đỡ cuộc sống của bạn. Nếu bạn gặp rắc rối hãy gọi ngay cho Tiểu Viên.”
Vu Thanh Đường phanh xe lại, “Trợ lý Tiểu Viên.”
“Có tôi đây, thưa chủ nhân.”
Vu Thanh Đường cảm thấy mình như ngựa hoang hoảng loạn, đang cố tìm đường sống trong cõi chết, “Bị cha mẹ giục cưới thì phải làm sao?”
“Hệ thống đã tìm thấy 36 trung tâm môi giới hôn nhân cho bạn, trong đó có 4 trung tâm trong vòng 3 km.”
Vu Thanh Đường đỗ xe trước cổng khu chung cư, “Trung tâm nào gần nhà nhất?”
“Hệ thống đã tìm thấy trung tâm môi giới gần nhất cách bạn 36 mét. Bạn có muốn bật chế độ dẫn đường không?”
36 mét?
Vu Thanh Đường cầm điện thoại lên nhìn vào bản đồ. Ngay đối diện khu chung cư của anh có một tấm biển chữ đỏ lớn lấp lánh.
“Thiên Tứ Lương Duyên“
Anh đã chuyển đến đây được một năm mà bây giờ mới phát hiện ra.
8 giờ tối, bên trong cửa kính chật cứng người giống như siêu thị đang thanh lý hàng tồn.
Người đi xem mắt đông đến vậy sao?
Bên trong trung tâm mai mối đông nghịt người, ngoài đường phố thì huyên náo, tay Vu Thanh Đường vẫn giữ trên khóa dây an toàn nhưng mãi không thể ấn xuống.
Về đến nhà, anh tắm rửa xong, mặc chiếc áo thun sáng màu, tóc còn ướt, cổ áo cũng hơi ẩm. Anh mở điện thoại chọn một bài viết và bật chế độ đọc giọng nam.
Trong tai nghe vang lên giọng nói trầm đều. Đó là giọng AI mà anh đã chỉnh, khoa học công nghệ cũng chỉ đến vậy mà thôi, gần như vô cảm nhưng nghe đỡ cũng được.
Vu Thanh Đường mở gói cơm ăn liền cho vào lò vi sóng. Giọng đọc trong tai nghe vẫn đều đặn tiếp tục nhưng miếng cơm trong miệng lại vừa cứng vừa mặn.
Anh cắt ba quả cam, ăn hết rồi ném vỏ cam cùng hộp cơm rỗng vào thùng rác.
Đúng 10 giờ, Vu Thanh Đường đăng nhập vào phòng livestream.
Ngày thường anh là MC kênh tin tức, nhưng thật ra anh còn có một thân phận khác – CV Thanh Phong, thỉnh thoảng nhận vài dự án lồng tiếng cho kịch truyền thanh và livestream trên D trạm lúc rảnh.
Những năm tháng trẻ trung đầy nhiệt huyết ấy, Vu Thanh Đường đã lồng tiếng cho không ít bộ kịch có tình tiết táo bạo, từ đó tích lũy được một lượng lớn người hâm mộ.
Trong thế giới ảo ấy, cái tên Thanh Phong còn nổi tiếng hơn cả Vu Thanh Đường.
Qua mạng, anh có thể thoải mái bộc lộ con người thật của mình. Chỉ cần không lộ mặt, không dùng giọng của MC bản tin tối thì chẳng ai có thể liên hệ hai con người này lại với nhau.
Phòng livestream của anh có một hoạt động thường lệ: mỗi lần chọn ba thính giả ngẫu nhiên, để họ cung cấp nội dung văn bản rồi Vu Thanh Đường sẽ đọc theo ngữ cảnh.
Người nghe đầu tiên cung cấp một đoạn đọc hiểu tiếng Anh cho kỳ thi cao học, Vu Thanh Đường đã dùng giọng chuẩn của phát thanh viên để đọc.
Người thứ hai đưa một đoạn nhật ký thầm thương trộm nhớ, có lẽ là trải nghiệm thực tế, rất chân thành.
Đến người thứ ba, Vu Thanh Đường lướt chuột, rồi ghé sát mic: “Bé yêu à, cái này không được đâu.”
Phòng chat ngay lập tức nổ tung.
“Thanh Phong đại đại, gọi thêm lần nữa đi!”
“Gọi bé yêu mạnh mẽ vào, mạnh lên!”
“Tai em tê hết cả rồi~”
“Tại sao không được chứ?”
Vu Thanh Đường: “Nội dung quá táo bạo, vượt quá giới hạn rồi.”
“Nhưng giờ đang là nửa đêm mà!”
“Trẻ con ngủ hết rồi!”
“Có thể, có thể mà!”
Vu Thanh Đường: “Đừng làm loạn, đọc ra sẽ bị cấm livestream đó.”
“Với lại, nhiều dấu ba chấm, dấu lượn sóng, dấu gạch ngang thế này, các bạn thì không sao, nhưng cổ họng tôi thì không chịu nổi đâu.”
“Xin lỗi, em đổi ý rồi.”
“Nghe anh nói xong em càng muốn nghe hơn đó.”
Vu Thanh Đường: “Bạn à, đổi sang cái gì trong sáng hơn đi.”
“Đại đại, dạo này anh ngày càng khô khan rồi đó.”
“Không thể nào có chút niềm vui của người trưởng thành sao anh!”
“Được thôi, thế thì nói về chủ đề người lớn nhé.” Vu Thanh Đường nói: “Mọi người tìm bạn trai bạn gái kiểu gì vậy?
“Tụi em là bạn học đại học.”
“Em được gia đình giới thiệu.”
“Tự nhiên hỏi cái này là sao?”
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ…”
Vu Thanh Đường: “Bố mẹ đang giục cưới, nếu không có bạn trai, có khi tôi không trụ nổi qua Tết đâu.”
Vu Thanh Đường chưa bao giờ giấu diếm về xu hướng tính dục của mình, fan của anh đều biết anh thích đàn ông.
“Thanh Phong đại đại cũng lo lắng về chuyện yêu đương sao?”
“Cùng một thế giới, cùng một nỗi khổ ở thế giới thực!”
“Nếu anh không ngại, em đây sẵn lòng!”
Vu Thanh Đường chống cằm, “Mọi người nói chuyện nghiêm túc chút đi, tôi đang gấp lắm đây.”
“Anh ở thành phố nào thế? Nếu gần, em sẽ giới thiệu anh trai của em cho anh.”
“Anh trai em cũng được nè! Để anh ấy đến thành phố của anh. Anh trai em cao 1m96 lận, trong đội bóng rổ, da đen cơ bắp siêu ngầu!”
“Nếu Thanh Phong đại đại yêu anh của em, vậy anh sẽ là anh dâu của em rồi!”
Vu Thanh Đường: “Chẳng ai đáng tin cả.”
“Thanh Phong, anh thử trang web hẹn hò này xem, em và chồng gặp nhau ở đây đấy, cưới được ba năm rồi. Trang này có chi nhánh toàn quốc, thành phố của anh chắc cũng có văn phòng offline. Thề, không phải quảng cáo đâu.”
“Phí hội viên cao cấp bên họ không rẻ nhưng đáng đồng tiền lắm, không bán khóa học, không marketing, thái độ phục vụ rất tốt.”
“Quan trọng là không lừa dối, không nói sai thông tin về đối phương. Anh thử xem đi. {Link trang web}”
“Cảm ơn, tôi sẽ thử xem.” Vu Thanh Đường nói: “Đến giờ rồi, tôi tắt live đây, mọi người cũng nên ngủ sớm đi.”
“Sớm thế sao?”
“Chưa phát sóng bao lâu mà anh ơi!”
“Anh Thanh Phong ơi, em muốn nghe chúc ngủ ngon.”
Giọng Vu Thanh Đường như bọt nước ngọt nổ tung, “Các bé yêu, ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
“Ngủ ngon, Thanh Phong đại đại.”
“Meow, thỏa mãn quá~”
“Chúc anh tìm được tình yêu đích thực.”
“Gặp một tổng công đẹp trai!”
Vu Thanh Đường thoát khỏi phòng livestream, nhấp vào link trang web.
Thiên Tứ Lương Duyên, quản gia tình yêu bên bạn.
Vu Thanh Đường: “…”
Có lẽ đây thật sự là duyên phận.
Đăng ký trực tuyến có lợi thế là ít phải xấu hổ trước quá nhiều người.
Vu Thanh Đường điền thông tin cá nhân, trang web hiện lên thông báo chào mừng, cảm ơn anh đã gia nhập hội viên cao cấp của họ. Họ cam kết: tuyệt đối không cung cấp thông tin giả, không thu thêm phí, trong vòng ba năm không thành công sẽ hoàn tiền toàn bộ.
Anh không đợi được ba năm, ba ngày thôi cũng không muốn đợi.
***
11 giờ rưỡi đêm.
Tại văn phòng Thiên Tứ Lương Duyên, nhân viên với mái tóc xoăn tiễn nhóm khách cuối cùng ra về.
Cô bóp vai xoa cổ quay lại bàn làm việc, “Giám đốc đúng là biết cách bốc lột người ta, việc thì mệt mà chẳng có lợi ích gì, tháng này chắc vẫn không đạt chỉ tiêu, tiền thưởng lại đi tong rồi.”
Mấy năm gần đây người trẻ tuổi ít có ý định kết hôn, việc kinh doanh của các trung tâm môi giới hôn nhân ngày càng ế ẩm nên quản lý chi nhánh mở ra hoạt động “hẹn hò một đồng”.
Công ty cam kết trong vòng nửa năm sẽ sắp xếp ít nhất 10 buổi gặp mặt trực tiếp. Nếu không thành công thì không thu thêm phí, nếu thành công chỉ cần trả 188 đồng cho gói dịch vụ của bà mối.
Ngay khi thông tin này được phát tán, văn phòng chật kín khách, hàng trăm người độc thân đổ xô đến đăng ký trong ngày hôm đó.
Vấn đề là sau một ngày bận rộn cả văn phòng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chưa kể còn phải phục vụ miễn phí đậu phộng, hạt dưa và nước khoáng.
“Làm việc vất vả không được tiền đã đành, có người đến hẹn hò mà còn không biết xấu hổ.” Nhân viên vò đầu, sắp xếp lại các hồ sơ, “Như người này đi, khai chiều cao là 1m7, tôi nhìn cũng chỉ tầm hơn 1m6 một chút, vậy mà yêu cầu bên nữ phải cao trên 1m65, lý do là để không ảnh hưởng đến gen của con cái. Mặt dày thấy sợ!”
“Cái đó nhằm nhò gì, nhìn cái thằng cha này này, lương tháng ba nghìn, người ngoại tỉnh, không nhà, xe còn đang trả góp, vậy mà đòi đối phương phải có hộ khẩu thành phố, là con một, biết nấu ăn, chăm chỉ việc nhà, cha mẹ không mắc bệnh nặng, còn phải có lương hưu và bảo hiểm y tế.” Nhân viên lật sang trang kế tiếp, “Ồ, thằng chả còn nói thêm, ưu tiên các cô gái làm quản lý công ty tư nhân, đơn vị sự nghiệp hoặc công chức.”
“Phì! Mơ giữa ban ngày cũng không dám mơ như thế!”
Tiểu Mỹ vươn vai, “Mấy người cứ từ từ mà xem đám đàn ông tầm thường này đi, dù sao thì tháng này tôi cũng không có thưởng rồi, tôi cút trước đây.”
“Ting ting.”
Một email công việc hiện lên ở góc dưới màn hình.
“Cái gì đây, sắp về rồi mà còn không tha nữa hả trời.” Tiểu Mỹ miễn cưỡng mở email, “Làm ở đây nửa năm tôi đã mất hết hứng thú với đàn ông…”
Mắt Tiểu Mỹ mở to như bóng đèn, cô gõ lên bàn của đồng nghiệp bên cạnh, “Bội Bội, MC đó tên gì nhỉ?”
“MC nào cơ?”
“MC bản tin tối ấy, người mà bà bảo là đẹp trai ấy.”
“À, là Vu Thanh Đường, sao vậy?”
Tiểu Mỹ chỉ vào màn hình, “Anh ta… đến đăng kí hẹn hò rồi.”
“Sao có thể chứ.” Bội Bội quay sang nhìn màn hình, “Với điều kiện như anh ấy mà đến mức phải đi tìm đối tượng hẹn hò sao…”
Bội Bội nhìn vào cái tên trên hồ sơ, nhanh chóng chuyển mắt sang góc trên bên phải, nơi có ảnh chứng minh nhân dân nền xanh.
Tên có thể trùng nhưng ảnh thì chắc chắn không thể nhầm lẫn.
Vest kèm cà vạt, khuôn mặt góc cạnh chuẩn chỉnh, đôi lông mày và ánh mắt anh tuấn y hệt như trên tivi.
“Má ơi, thật sự là anh ấy!”
“Anh ấy còn nộp 68.000 tệ phí hội viên! Trời đất ơi, tháng này tôi có thưởng rồi!”
Tiếng hét kéo theo những đồng nghiệp khác, năm sáu người chen chúc lại một chỗ, ngồi xúm vào xem hồ sơ của Vu Thanh Đường.
Tên: Vu Thanh Đường
Giới tính: Nam
Thuộc tính: 0
Tuổi: 29
Học vấn: Thạc sĩ
Nghề nghiệp: MC tin tức
Kinh nghiệm tình cảm: Chưa từng kết hôn, chưa có kinh nghiệm yêu đương
Tình trạng kinh tế: Sở hữu một căn hộ hai phòng ngủ, một chiếc xe để đi lại, không có khoản vay mua nhà, có tiền tiết kiệm.
Nhu cầu tình cảm: Tìm một người đàn ông độc thân, hy vọng người đó ổn định về mặt cảm xúc, tính cách chín chắn, có công việc ổn định, không có thói quen xấu, có thể chấp nhận tính chất công việc của tôi (không có ngày nghỉ vào dịp lễ tết, thỉnh thoảng phải tăng ca). Mong được cùng người ấy đồng hành, trải qua cả cuộc đời.
Yêu cầu khác: Khá gấp, hy vọng sắp xếp gặp mặt sớm. Nếu đối phương có giọng nói hay thì càng tốt.
“Chỉ có nhiêu đó yêu cầu thôi sao?”
“Có yêu cầu cũng như không.”
“Giọng nói dễ nghe nghĩa là gì nhỉ?”
“Có thể vì anh ấy làm MC nên thích giọng nói hay chăng?”
Các nhân viên như được bơm máu gà, vùi đầu vào tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu những người đàn ông ưu tú dưới quyền mình.
“Tôi có một cơ phó khá ổn… Ôi không được rồi, anh ta đã ly hôn năm lần, cả nam lẫn nữ đều được, loại!”
“Kỹ sư máy tính này thì sao… no no no! Vừa qua ba mươi mà đỉnh đầu đã hói rồi, loại.”
“Còn luật sư này… thôi bỏ đi, nhìn mặt là biết trai hư, loại.”
“Còn ai có đàn ông tốt không, mau cống nạp lên đi!”
***
Tại một khu dân cư, trong phòng làm việc không bật đèn, chỉ có ánh sáng vàng xanh phát ra từ màn hình máy tính.
Trong tai người đàn ông vang lên tiếng thở dốc của một cậu trai trẻ, “Anh ơi… em muốn.”
Lồng ngực phập phồng theo tiếng thở, người đàn ông gần như bóp nát con chuột, cuối cùng nhấn vào đường link trong phòng livestream.
Cũng điền thông tin vào.
Tên: Từ Bách Chương
Giới tính: Nam
Thuộc tính: 1
Tuổi: 31
Học vấn: Tiến sĩ
Nghề nghiệp: Bác sĩ đông y
Kinh nghiệm tình cảm: Không
Tình trạng kinh tế: Lương hàng năm bảy con số, có nhà, không nợ
Nhu cầu tình cảm: Nam, làm trong lĩnh vực phát thanh, dẫn chương trình
Yêu cầu khác: Mong sớm gặp mặt