• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đều nhìn về phía người người đàn ông, từ xa lại nghe thấy một tiếng gọi khác, “Bác sĩ Từ? Là bác sĩ Từ phải không?”

Bà Vương ôm một chú Phốc Sóc lông trắng từ xa chạy tới, phấn khởi như vừa trúng số, “Ôi trời, đúng là bác sĩ Từ rồi! Từ xa cô đã thấy giống lắm rồi, hôm nay con mặc bộ đồ này trông đẹp trai quá, cởi áo blouse trắng là cô cũng không nhận ra luôn.”

“Gặp được con khó quá, lần trước cô còn bị bọn cò mồi lừa mất 200 tệ, nghĩ lại mà lòng cô còn đau đây này.” Bà Vương như một cái máy đánh chữ lải nhải, liến thoắng không ngừng, “Bác sĩ Từ, con cũng sống ở đây sao?”

Từ Bách Chương đáp, “Mẹ con sống ở đây.”

“Vậy à, thế thì có duyên quá, cô cũng sống trong khu này.” Bà Vương vuốt vuốt lông chó, “Bác sĩ Từ, nhà cô ở dãy bên kia, con có rảnh thì qua nhà cô chơi?”

“Không được, con phải về giúp mẹ chuẩn bị bữa tối.”

Bà Vương không nản lòng, “Bác sĩ Từ, con xem lúc nào con rảnh, cô có thể nhờ con được không?”

Từ Bách Chương lịch sự đáp, “Bệnh viện tỉnh đã nghiêm cấm hành vi ‘cò mồi’, cô muốn khám hay lấy thuốc thì vui lòng xếp hàng đăng ký để không gây bất tiện cho cô và các bệnh nhân khác.”

Chưa để đối phương kịp trả lời, Từ Bách Chương đã bước tới trước mặt mẹ mình, đón lấy giỏ rau từ tay bà, “Mẹ, để con cầm cho.”

Bà Vương trố mắt to như hai viên bi, miệng há hốc như vừa ăn phải món gì kinh lắm, “Bác sĩ Từ, đây là…?”

“Mẹ, sao mẹ còn ở đây vậy.”

Dưới bóng cây ở quảng trường, có bảy tám bà cô về hưu đứng đó, tất cả đều chuyển hướng sau câu nói vừa rồi. Chẳng ai hẹn ai mà đều có vẻ mặt giống nhau.

Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc.

Nhưng tiếc thay, không phải con trai nhà mình.

Dưới sự chú ý của mọi người, chàng trai bước đến đứng cạnh Từ Bách Chương, nói với mẹ mình, “Con đã bảo chỉ cần mua ít thôi mà, sao mẹ lại mua nhiều thế này.”

Bà Trương đứng bên cạnh hoàn toàn mờ mịt, “Chị Trần, đây cũng là con trai chị hả?”

Mẹ Vu còn đang choáng váng, bối rối đáp lại, “Đúng vậy, con trai tôi.”

Vu Thanh Đường quay sang nhìn bà Trương, “Chào cô Trương, con hay nghe mẹ nhắc đến cô lắm.”

Mặt đối mặt, có thể nhìn rõ toàn bộ gương mặt của Vu Thanh Đường, bà Trương như đang thưởng thức một bức tranh phong cảnh, “Con là người dẫn chương trình kênh tin tức phải không? Vu… Vu…”

Vu Thanh Đường: “Vâng, con là Vu Thanh Đường.”

Mọi người đều ngưỡng mộ không thôi, “Tiểu Trần, rốt cuộc chị có mấy đứa con trai vậy?”

“Phải đấy, sao cùng lúc nhảy ra hai cậu con trai thế.”

Mẹ Vu như vừa trúng giải độc đắc ‘mua một tặng một’, “Trước đây là một, giờ có hai rồi.”

“Chào các cô ạ.” Vu Thanh Đường lễ phép mỉm cười, tự nhiên khoác tay Từ Bách Chương, “Đây là chồng con.”

Tạm biệt hàng xóm để về nhà, đôi uyên ương cùng mẹ Vu đi được một đoạn khá xa mà vẫn còn nghe rõ tiếng xì xào phía sau.

“Ai đồn con trai chị Trần học dở, vào tù ra tội vậy chứ, thật quá đáng.”

“Đã bảo rồi, Tiểu Trần tốt như vậy, con trai của chị ấy sao có thể tệ được. Chị ấy là sinh viên đại học mà.”

“Tiểu Trần đúng là khiêm tốn thật, nếu tôi mà có đứa con như thế chắc đã giơ loa đi khắp phố khoe khoang rồi.”

“Aizz, sao người ta lại có phúc thế chứ, sinh ra được một đứa con giỏi như vậy.”

“Không chỉ con trai giỏi đâu, con rể cũng ưu tú nữa. Hai đứa đúng là trời sinh một đôi, vừa đẹp trai vừa tài giỏi.”

“Lần trước là ai nói chị Trần khoác lác vậy, nhìn đi, đúng là bác sĩ Từ xoa bóp cho chị ấy còn gì.”

“Một đứa là MC, một đứa là bác sĩ, giỏi giang lại hiếu thảo. Sao tôi chẳng có cái phúc ấy nhỉ.”

“Chồng chỉ đó, lão Vu, cũng tốt với chỉ lắm. Sáu mươi rồi mà hai vợ chồng vẫn ngọt ngào lắm, không la cà đâu cả, tan làm là chạy về bên vợ ngay.”

Cách đó hơn 10 mét, mẹ Vu bước đi nhanh nhẹn, lướt mây đạp gió, đôi trẻ đi sát theo sau. 

Bố mẹ Vu sống ở tòa nhà phía trong, bọn họ đi bộ từ cổng vào phải băng qua khu dân cư. Chỉ mới đi được mấy bước đã gặp vài người quen, mẹ Vu mỉm cười chào hỏi với họ, còn ánh mắt của mấy người hàng xóm đều đổ dồn về sau lưng bà. 

Hai chàng trai mặc vest đồng điệu thật sự rất nổi bật, huống chi một trong số họ là gương mặt quen thuộc đến nỗi nhà nhà đều biết.

Trước khi hàng xóm kịp hỏi, mẹ Vu đã chủ động giới thiệu, “Con trai và con rể, hôm nay về nhà ăn cơm.”

Không khó để nhận ra sự tự hào trong từng câu nói của mẹ Vu.

Tạm biệt hàng xóm xong, mẹ Vu quay lưng về phía hai người rồi nhẹ nhàng than thở, “Hai đứa cũng thật là, đi lên bằng đường hầm gara thì tốt hơn.”

Vu Thanh Đường nói: “Hôm nay bọn con đi xe của Bách Chương.”

Biển số xe chưa kịp đăng ký nên không thể tự do ra vào hầm để xe của khu.

“Ngày mai đi đăng ký nhanh đi, giờ thì mọi người đều thấy rồi, mẹ còn phải giải thích với từng người một.”

Vu Thanh Đường: “Tụi con về nhà chẳng lẽ lại không nhờ mẹ giới thiệu với hàng xóm ạ?”

Mẹ Vu đáp, “Tiểu Từ thì thôi đi, còn công việc của con thế nào con còn không rõ sao?”

Vu Thanh Đường cười, “Con có gì mà phải giấu chứ, mẹ cứ giới thiệu nhiều một chút cũng được mà.”

Mẹ Vu nói, “Mẹ chỉ sợ gây phiền cho con thôi.”

“Con không thấy phiền đâu.” Vu Thanh Đường quay sang một bên, “Bách Chương cũng không thấy phiền mà.”

“Biết là thế, nhưng sau này vẫn nên kín đáo một chút.”

“Dạ, con nghe mẹ hết.”

Dỗ dành mẹ xong, Vu Thanh Đường khẽ thì thầm với Từ Bách Chương, “Mẹ nói thế thôi chứ thực ra mẹ vui lắm đấy.”

Tai của Từ Bách Chương hơi nóng lên, “Anh biết, mẹ còn hát ‘Ngày lành tháng tốt’ cả đoạn đường luôn mà.”

“Bố suốt ngày bảo mẹ đáng yêu, trước đây em không thấy rõ lắm, nhưng hôm nay mới biết là đúng thật.” Vu Thanh Đường ngẩng mặt lên, mũi anh chạm vào tai Từ Bách Chương, “Đáng yêu kiểu kiêu kỳ ấy.”

Cả hai cùng cười, vai chạm vào nhau. 

Mẹ Vu bất ngờ xoay người lại, bắt ngay tại trận cảnh thân mật ấy.

Vu Thanh Đường hơi chột dạ, vội vàng lùi về sau nửa bước, thả tay ra khỏi cánh tay Từ Bách Chương. Trong đầu anh bỗng hiện lên bốn chữ: “Tình tứ trêu ghẹo.”

Còn làm ngay trước mặt mẹ mình, ngượng chết đi được.

Cổ họng cũng nóng rát lên.

Mẹ Vu vội vàng quay đầu đi, xua xua tay, “Khoác tiếp đi, mẹ lên nhà rửa rau trước, hai đứa cứ thong thả, không cần vội.”

Dù mẹ nói thế nhưng Vu Thanh Đường cũng không dám khoác nữa. Lúc nãy anh làm vậy là để hàng xóm biết rõ mối quan hệ của cả hai. 

Lúc đầu Vu Thanh Đường định nắm tay, nhưng nghĩ lại cả hai đều già đầu hết rồi, làm vậy trước mặt mẹ thì không hay. Hơn nữa anh không bàn trước với Từ Bách Chương, sợ mình căng thẳng, cũng sợ dọa đến hắn.

Cũng may Từ Bách Chương không để tâm, thậm chí còn vui vẻ đón nhận sự gần gũi này.

Bữa tối do mẹ Vu làm đầu bếp chính, còn Vu Thanh Đường và Từ Bách Chương làm trợ thủ. Đợi đến khi bố Vu tan làm, cả gia đình quây quần bên bàn ăn, vô cùng ấm áp.

Từ “chú dì” đã chuyển thành “bố mẹ”, trên mặt hai ông bà không giấu nổi niềm vui, miệng cười đến tận mang tai.

Mẹ Vu lần lượt gắp thức ăn cho cả hai, “Hai đứa định khi nào tổ chức hôn lễ?”

Một câu hỏi bình thường mà lại khiến cả hai ngẩn ra.

Mẹ Vu: “Không định tổ chức sao con?”

Vu Thanh Đường nghiêng đầu nhìn sang hỏi ý kiến của Từ Bách Chương.

Từ Bách Chương siết đôi đũa, “Anh thì sao cũng được, tôn trọng ý kiến của em và bố mẹ.”

Cũng không phải Vu Thanh Đường không muốn tổ chức, chỉ là trước đây hai người chưa từng nghĩ đến chuyện này, hơn nữa công việc của cả hai đều rất bận rộn.

Bố Vu nói, “Giấy đăng ký kết hôn cũng nhận rồi, vậy là đã chính thức kết hôn. Chuyện tổ chức lễ cưới cứ để các con tự quyết, bây giờ lớp trẻ không thích phiền phức đâu, không muốn làm cũng không sao.”

Mẹ Vu tiếp tục gắp thức ăn, “Được, vậy mẹ với bố không can thiệp, hai đứa sống hòa thuận là tốt rồi, nếu sau này muốn tổ chức thì báo trước cho bố mẹ một tiếng nhé.”

“Dạ, cảm ơn bố mẹ.”

Sau bữa tối, bố mẹ đưa cho mỗi người một phong bao lì xì, dày cộm đến nỗi suýt không nhét vừa. Nhưng chẳng ai quan tâm đến số tiền bên trong, điều quan trọng là tấm lòng và lời chúc phúc từ bố mẹ.

Trước khi ra về, mẹ Vu nắm tay cả hai đặt chồng lên nhau, “Hai đứa, bố mẹ chẳng mong gì hơn, chỉ hy vọng hai đứa sống hạnh phúc, thấu hiểu và chia sẻ với nhau, cùng nhau xây dựng cuộc sống mới nhé.”

Cả hai cùng gật đầu, lúc rời khỏi nhà tay vẫn nắm chặt, giữ nguyên tư thế mà mẹ đã đặt.

Tay của Từ Bách Chương đặt lên trên, nhẹ nhàng móc ngón tay với Vu Thanh Đường. Chỉ cần một chút lực kéo hoặc một cú hích nhẹ là có thể tách ra ngay.

Họ đi rất chậm, thậm chí còn vòng một quãng đường xa hơn.

Vu Thanh Đường khẽ nhích tay để tránh tay mình rơi ra. Anh nhận ra ý nghĩ nhỏ nhoi của mình, vừa tự trách lại vừa cảm thấy buồn cười.

Sắp 30 tới nơi rồi mà cứ như đứa nhóc mới lớn. Rõ ràng đã là chồng chồng hợp pháp rồi mà, bây giờ muốn làm gì thì làm thôi.

Gió đêm lướt qua trán, tim của Vu Thanh Đường đập thình thịch như tiếng chuông xao động, anh quyết định tìm đề tài, “Bố mẹ thực sự rất thích anh, vô cùng hài lòng.”

Từ Bách Chương nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay Vu Thanh Đường, cảm giác mềm mại như lông tơ của chim non bị gió thổi lệch, “Còn em thì sao, có hài lòng không?”

Vu Thanh Đường khẽ cào lòng bàn tay hắn, như những mảnh gỗ nhẹ nhàng ma sát tạo ra tia lửa, “Người đã là của anh rồi, còn hỏi nữa… quá đáng thật đấy.”

Bỗng nhiên, bàn tay chỉ khẽ chạm được người ấy siết chặt, mười ngón tay đan vào nhau, tia lửa hoàn toàn bùng lên trong lòng bàn tay. Bị lực kéo làm lệch, cả người Vu Thanh Đường dựa về phía Từ Bách Chương.

Vai của anh vô thức áp sát vào cánh tay của Từ Bách Chương, và rồi anh chợt nhận ra, sức lực của người bên cạnh thật sự rất lớn, cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Anh cảm nhận được hơi thở mang theo hương thảo dược ngay dưới vành tai, Từ Bách Chương khẽ nói, “Anh sẽ cố gắng trở thành một người chồng tốt.”

Vu Thanh Đường mỉm cười, đáp lại, “Em cũng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK