Từ Bách Chương cất điện thoại, “Sao lâu vậy?”
Tay Vu Thanh Đường vẫn còn ướt, đáp, “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Từ Bách Chương đưa khăn giấy cho anh, “Ừ, lên xe đi.”
Tài xế dừng xe gần khách sạn, hai người nắm tay nhau dạo bước dọc bờ sông.
Trong không khí ẩm ướt có thể ngửi thấy hương cỏ mới mọc. Lòng bàn tay Từ Bách Chương hướng vào trong, ngón tay cái mơn trớn khớp xương của Vu Thanh Đường.
“Thanh Đường.”
“Ừm, em đây.”
Lòng bàn tay Từ Bách Chương siết lại, “Lúc nãy, em rút được gì vậy?”
“Đã bảo là không được hỏi mà.”
Cảm giác tê tê trong lòng bàn tay dần tan biến, “Ừ, không hỏi nữa.”
Vu Thanh Đường quay qua, “Nhưng mà anh…”
Từ Bách Chương ngắt lời anh, “Đã nói là không hỏi mà.”
Vốn chỉ là một trò chơi, cách chơi ra sao tùy vào ý muốn của người tham gia. Từ Bách Chương thậm chí có thể viết hai tờ ghi sự thật, hoặc hai tờ dối trá, rồi coi dối trá là thật, hoặc coi thật là dối trá.
Dù thế nào đi nữa, việc nhìn lén hai mẫu giấy của anh cũng đã vi phạm quy tắc trò chơi. Anh đã vượt qua giới hạn, hành động cũng không vẻ vang gì.
Vu Thanh Đường nói, “Được, vậy em cũng không hỏi nữa.”
Kỳ nghỉ ngắn ngủi và khó quên đã kết thúc, Vu Thanh Đường điều chỉnh tốt tâm trạng để trở lại guồng quay bận rộn của công việc.
Sau khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, cuối cùng anh cũng nhận được cuộc gọi từ đội trưởng Trần ở Cục cảnh sát.
Có Từ Bách Chương đồng hành bên cạnh, họ đến phòng tiếp dân như đã hẹn.
“Chúng tôi đã tìm thấy bút ghi âm và camera siêu nhỏ trên người Dương Lạc. Đây là chứng cứ quan trọng hỗ trợ điều tra nên không thể xem như di vật để giao lại cho cậu được.”
Vu Thanh Đường không dám ngẩng đầu, khuôn mặt cứng lại như hóa đá, “Vâng, tôi hiểu.”
Dưới gầm bàn, Từ Bách Chương nắm chặt tay Vu Thanh Đường, tay anh lạnh buốt như băng.
Đội trưởng Trần đưa chiếc điện thoại được bọc trong túi nhựa trong suốt cho anh, “Chúng tôi tìm thấy ở gần hiện trường, đã xin phép cấp trên, cái này có thể giao lại cho cậu.”
“Vụ án đang trong quá trình điều tra, tôi không thể tiết lộ chi tiết. Nhưng dù là chứng cứ của đồng chí Dương Lạc hay lời khai của đồng chí Từ Hạo, đều đã cung cấp manh mối quan trọng cho cuộc điều tra.”
“Đồng thời, cũng cảm ơn cậu đã hợp tác.”
Vu Thanh Đường: “Vâng, vất vả cho các anh rồi.”
Đội trưởng Trần: “Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Kết thúc công việc, đội trưởng Trần khép cửa phòng tiếp dân, để lại không gian riêng cho họ.
Vu Thanh Đường cầm chiếc điện thoại với vỏ ngoài lạnh buốt, bên trong có lớp bùn đất vẫn chưa tan.
Chiếc điện thoại này là kiểu dáng từ 7 năm trước. Có lẽ cảnh sát đã mở ra điều tra, màn hình hiển thị pin còn 80%.
Vu Thanh Đường quen tay mở album ảnh, ảnh chụp và video đều dừng lại ở ngày trước khi vụ việc xảy ra.
Trong album ngoài hoa dại ven đường, cỏ xanh bên bậu cửa, bích họa ở viện bảo tàng và chú mèo già lông vàng ở quán cà phê mèo. Còn lại đều là ảnh chụp chung hàng ngày của ba người họ.
Vu Thanh Đường mở ghi chú, thuần thục nhập mật khẩu. Bản ghi chú mới nhất là vào lúc 23:11, ngày 15 tháng 4 năm 2017.
【 Chúng đã nhận ra có người đột nhập, đang tìm kiếm, chắc sẽ sớm phát hiện ra tao thôi, không thể thoát được.
Tao đã nuốt camera siêu nhỏ bọc trong túi nhựa vào bụng, hy vọng cảnh sát có thể phát hiện chứng cứ, tiêu diệt bọn khốn xấu xa này, tuyệt đối không để chúng nó tồn tại trong xã hội.
Bọn chúng vô cùng tàn ác và mất nhân tính, tất cả đều phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!
Tao chỉ lo lắng cho Tư Nghiên. Nếu nó quay lại mà không thấy tao, có khi sẽ lao vào tìm. Thanh Đường, mày nhất định phải ngăn nó lại, xin mày đừng để nó làm chuyện dại dột.
Tụi mày không cần cứu tao, đừng để bản thân cũng gặp nguy hiểm.
Thanh Đường, Tư Nghiên, nếu tụi mày đọc được lời nhắn này, có nghĩa là tao thật sự đã gặp chuyện không may.
Không được đau lòng, cũng đừng khóc vì tao.
Nếu mạng sống của tao có thể đổi lấy manh mối, thì đời này của tao coi như không uổng. Dù tao chưa phải là phóng viên chính thức, nhưng tao nguyện dùng hết sức mình vì sự bình yên của xã hội.
Từ nhỏ tao đã không có người thân, thậm chí cũng không nhớ mình đến từ đâu, tụi mày chính là người thân yêu nhất của tao. Tao không hối hận vì quyết định hôm nay, chỉ tiếc là không thể gặp lại tụi mày, xuân thu đại mộng của chúng ta không có cơ hội thực hiện nữa rồi.
Đừng khổ sở vì tao, nhất định phải tiến về phía trước, những gì đã qua thì hãy để nó qua đi.
Nếu thật sự khó chịu quá thì hãy nhớ tới câu cửa miệng của tao nhé, hì hì.
Được rồi, tao nghe thấy tiếng bước chân của bọn chúng rồi.
Cứ vậy nhé, quên quá khứ đi, nhất định phải hạnh phúc đấy.
Tao vẫn sẽ luôn…】
Những câu chữ vĩnh viễn dừng lại tại đây, Vu Thanh Đường không muốn nghĩ đến điều gì đã xảy ra, cũng không muốn biết Lạc Lạc đã phải trải qua những gì.
Anh tự lặp đi lặp lại câu cửa miệng của Lạc Lạc: “Trốn tránh tuy hèn nhát nhưng hữu dụng.”
“Trốn tránh tuy hèn nhát nhưng hữu dụng.”
“Trốn tránh tuy hèn nhát nhưng hữu dụng.”
Anh cố gắng không nghĩ ngợi, cố gắng trốn tránh, dốc hết sức để cố gắng, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích.
Từ Bách Chương ở bên cạnh anh, giúp anh xoa ấn huyệt vị, không ngừng an ủi bên tai, “Thanh Đường, thả lỏng, hít thở sâu…”
“Nhìn anh này, có anh ở đây.”
“Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở đây.”
Vu Thanh Đường run rẩy, giọng nói đứt quãng, “Lẽ ra em phải nhắc nhở Lạc Lạc, không để nó vào trong, tất cả là lỗi của em, em đã không giữ được Lạc Lạc, là em không bảo vệ được nó.”
“Thanh Đường, đây không phải lỗi của em.”
“Em đáng lẽ nên giữ nó lại, đáng lẽ phải dẫn nó theo cùng.” Vu Thanh Đường siết chặt chiếc điện thoại, nước mắt làm nhòe ánh mắt, “Em không nên để Lạc Lạc vào đó, tất cả đều là lỗi của em.”
“Thanh Đường, không phải lỗi của em, đừng nghĩ nữa.”
Vu Thanh Đường toàn thân run rẩy, dùng sức xé rách cổ áo Từ Bách Chương, cắn và hôn lên cổ hắn, “Bách Chương, anh ôm em đi…”
“Bách Chương, em muốn anh…”
“Anh ơi, cho em…”
Từ Bách Chương đè tay anh lại, “Thanh Đường, đây là cục cảnh sát, bây giờ không được.”
Vu Thanh Đường siết chặt lấy hắn, thì thào, “Cam, em muốn cam.”
Nhưng ở đây cũng không có cam.
Lúc này không gì có thể lọt vào tai Vu Thanh Đường, việc bấm huyệt để giảm căng thẳng cũng vô hiệu.
Anh đau đớn như bị tra tấn, sống không bằng chết.
Trong cơn tuyệt vọng, Từ Bách Chương ngậm lấy ngón tay anh, mạnh mẽ cắn xuống.
Cơn đau sắc bén giúp anh tỉnh táo trở lại, Vu Thanh Đường từ từ lấy lại ý thức, máu rỉ ra từ đầu ngón tay, nỗi đau cũng theo đó mà dần vơi đi.
Anh ngừng run rẩy, bình tĩnh trở lại.
Từ Bách Chương nhả tay ra, kéo lại cổ áo cho Vu Thanh Đường rồi chỉnh lại áo của mình. Hắn nâng bàn tay bị thương, ôm lấy Vu Thanh Đường vào lòng, “Em đỡ hơn chưa?”
Vu Thanh Đường dụi mặt vào ngực Từ Bách Chương, nhìn vào ngón tay rỉ máu. Anh cuộn tròn ngón tay lại, “Anh lại cắn em đau rồi.”
Từ Bách Chương: “Xin lỗi, tha lỗi cho anh được không.”
Vu Thanh Đường lại giơ ngón tay lên, “Anh cắn nữa đi, em sẽ tha thứ.”
Ngón tay anh được khoang miệng ấm nóng bao bọc, đầu lưỡi chạm khẽ vào da thịt. Vết thương tuy nhỏ nhưng mang lại sự thoả mãn to lớn, khiến Vu Thanh Đường muốn được cắn mạnh hơn, sâu hơn, dùng lực mạnh mẽ mút vào.
Đợi đến khi tâm trạng đã hoàn toàn ổn định, Từ Bách Chương dịu dàng vỗ về, “Em còn nhớ Lạc Lạc đã nói gì không?”
Vu Thanh Đường giống như chú mèo vừa trải qua một cơn hoảng loạn, nằm yên trong vòng tay hắn cọ cọ, “Em nhớ.”
Từ Bách Chương vuốt tóc anh, “Nhắc lại xem nào.”
“Lạc Lạc bảo em đừng buồn, phải sống thật vui vẻ hạnh phúc.” Vu Thanh Đường vòng tay qua cổ hắn, tìm chút hơi ấm, “Lạc Lạc cũng không trách em.”
“Em không có lỗi, đương nhiên không ai trách em cả.”
Vu Thanh Đường: “Trước khi nguy hiểm ập đến, cậu ấy vẫn chỉ lo cho tụi em.”
Từ Bách Chương gật đầu, “Cậu ấy là người tốt, dũng cảm, chính trực và thiện lương. Cậu ấy luôn nhớ đến em và Tư Nghiên, hy vọng các em quên đi quá khứ, mãi mãi hạnh phúc.”
“Ừm, quên đi quá khứ, mãi mãi hạnh phúc.”
***
Nửa tháng sau, Vu Thanh Đường ôm theo bó hoa cẩm tú cầu cùng Từ Bách Chương đến nghĩa trang.
Bức ảnh trên bia mộ là do Tư Nghiên chọn – là ảnh chân dung Lạc Lạc chụp lúc nhận danh hiệu “Phóng viên dân sự xuất sắc”, cười rạng rỡ như một đoá hoa.
Vu Thanh Đường quỳ xuống bên bia mộ, nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên ảnh, “Lạc Lạc, mày có thích nơi này không?”
“Ban đầu tao định chọn một chỗ yên tĩnh và mát mẻ hơn, nhưng Tư Nghiên nói mày thích náo nhiệt, cũng thích mặt trời ấm áp, nên cuối cùng tụi tao quyết định chọn nơi này.”
“Nó luôn hiểu mày hơn tao, tụi mày lúc nào cũng lén lút gây rối sau lưng tao hết.” Vu Thanh Đường cười nói, “Ở bên kia bớt gây rối lại đấy, nghe chưa?”
Vu Thanh Đường nói chuyện với Lạc Lạc rất lâu, nói mãi không hết, anh quay sang hỏi Từ Bách Chương, “Anh có biết vì sao Lạc Lạc lại cố chấp điều tra sòng bạc ngầm không?”
Từ Bách Chương nhớ Vu Thanh Đường từng nhắc qua, “Nạn nhân liên quan đến vụ đánh bạc là một người bạn trong trại trẻ mồ côi của cậu ấy, tên là Tiểu Lượng.”
“Không chỉ vậy, thực ra bố mẹ nuôi của Tiểu Lượng ban đầu định nhận nuôi Lạc Lạc. Nhưng vì Lạc Lạc từ chối, họ mới đưa Tiểu Lượng đi.”
Từ Bách Chương: “Cậu ấy không thích cặp vợ chồng đó sao?”
“Không phải, cậu ấy rất thích họ.”
Đôi vợ chồng ấy dịu dàng và kiên nhẫn, giống hệt như hình mẫu cha mẹ trong giấc mơ của Lạc Lạc.
Từ Bách Chương không hiểu, chỉ lặng lẽ chờ anh nói tiếp.
Vu Thanh Đường thở dài, “Do nó quá ngốc nghếch, luôn tin rằng thế giới này có phép màu.”
Dương Lạc bị bắt cóc lúc 3 tuổi. Khi cảnh sát tìm thấy cậu, cậu đã bị bán qua tay rất nhiều người. Không có cách nào tìm ra cha mẹ ruột của cậu, cảnh sát đành gửi cậu đến viện phúc lợi.
Lúc ấy Lạc Lạc còn rất nhỏ, đến tên thật của mình cậu cũng không biết. Cậu cũng không nhớ nổi nhà mình ở đâu, không biết tên cha mẹ, nhưng vẫn một lòng tin rằng cha mẹ nhất định sẽ đến đón mình về nhà.
Thế là từ lúc 3 tuổi, cậu đợi đến lúc 8 tuổi, rồi từ 8 tuổi đợi đến 12 tuổi. Cuối cùng đến năm 18 tuổi, cậu rời viện phúc lợi, tự mình kiếm sống.
Cậu đã sớm đăng ký thông tin DNA của mình, cũng thường đến sở cảnh sát để hỏi thăm, nhưng đến 22 tuổi vẫn chưa nhận được cuộc gọi tìm kiếm người thân nào.
Sau chuyện của Tiểu Lượng, Dương Lạc đã đến thăm cha mẹ nuôi của cậu ta. Để trả nợ thay Tiểu Lượng, họ đã táng gia bại sản, sống chen chúc trong căn phòng thuê chưa đầy 10 mét vuông.
Bác trai bị bệnh nặng không dậy nổi, còn bác gái mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Lạc Lạc nhớ mãi giây phút trước khi cậu rời đi, bác gái đã nắm tay cậu, nghẹn ngào nói: “Con trai, nếu lúc trước người đi theo chúng ta là con thì tốt biết bao.”
Hồi đó, Dương Lạc nhìn Tiểu Lượng ôm chiếc ô tô đồ chơi, được cặp vợ chồng mà cậu yêu quý đưa đi. Cậu ngưỡng mộ đến giậm chân, lén khóc suốt một buổi chiều, hơi hối hận vì đã không đi theo họ.
Dương Lạc mãi không hiểu nổi, rõ ràng Tiểu Lượng đã có tất cả, sao còn hư hỏng sa vào cờ bạc, làm tổn thương cha mẹ nuôi đã chăm lo cho cậu ta bao năm nay.
Chàng trai trên bia mộ vĩnh viễn dừng lại ở tuổi đôi mươi, đôi mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm.
Từ Bách Chương: “Cậu ấy thực sự rất tốt bụng.”
Vu Thanh Đường: “Tốt đến mức ngốc nghếch, như một thiên thần ngờ nghệch.”
Từ đó về sau, Dương Lạc ăn mặc tiết kiệm, vừa đi học vừa làm thêm. Cậu chia tiền mình dành dụm thành ba phần: một phần nhỏ để dành cho bản thân, một nửa còn lại mua quần áo, dụng cụ học tập cho các em trong viện phúc lợi, còn lại đều dành để giúp cha mẹ Tiểu Lượng chữa bệnh.
“Từ nhỏ cậu ấy đã có một ước mơ, đó là giúp đỡ trẻ em bị bỏ rơi, những đứa trẻ mất đi cha mẹ. Cậu muốn dùng đôi tay mình để tạo nên một bầu trời, còn mộng tưởng cứu cả thế giới.”
Dù tuổi thơ thiếu đi ánh sáng, cậu vẫn muốn nhón chân để với lấy một tia sáng.
Vu Thanh Đường cắn chặt môi, “Nhưng em lại chẳng có cách nào bảo vệ cậu ấy.”
Từ Bách Chương ôm lấy anh, “Thanh Đường, em lại quên rồi sao?”
“Ừm, không sao, em hiểu rồi.”
Quên đi quá khứ, phải mãi mãi hạnh phúc.
Vu Thanh Đường lấy ra một quả cam, đặt trước bia mộ, “Cũng không biết năm đó mày nghe được từ ai, rằng khi nào cảm thấy áp lực hay tâm trạng tồi tệ quá thì có thể vừa tắm vừa bóc cam mà ăn, như thế sẽ giúp giảm bớt căng thẳng, thư giãn đầu óc.”
Những năm đại học ấy, mỗi lần trước kỳ thi hay sự kiện quan trọng, Dương Lạc đều làm như vậy.
“Hồi đó tao cũng không hiểu, chỉ nghĩ đó là một kiểu tác động tâm lý. Cho đến khi tao mất mày, lo lắng bất an, tao đã thử mọi cách để bình ổn lại, vậy mà phát hiện ăn cam đúng là cách hiệu quả nhất.”
Trong 7 năm không tìm thấy Dương Lạc, anh đã ăn không biết bao nhiêu quả cam, dù có ăn đến đau dạ dày, ăn đến buồn nôn, cũng muốn dùng hương vị của cam để tự lừa mình dối người rằng Dương Lạc chưa từng rời xa.
“Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày rồi.” Vu Thanh Đường siết chặt quả cam trong tay, cố dằn sự chua xót, “Tương lai sau này, dù là lúc buồn, lúc không vui, hay lúc căng thẳng, tao vẫn sẽ nhớ lời mày nói, vẫn sẽ muốn ăn cam.”
“Nhưng tao hứa với mày, nhất định sẽ sống thật vui vẻ hạnh phúc.” Vu Thanh Đường kéo người bên cạnh lại gần, “Chính thức giới thiệu với mày, Từ Bách Chương, chồng của tao.”
Nếu mày đứng trước mặt tao, chắc chắn mày sẽ kích động đến nỗi nhảy cẩng lên, rồi tò mò hỏi đủ thứ, nên thôi, tao sẽ tự kể hết luôn.
“Anh ấy là một bác sĩ rất giỏi, bọn tao quen nhau qua một buổi xem mắt. Anh ấy trưởng thành, điềm đạm, đúng mẫu người lý tưởng của tao luôn. Anh ấy nấu ăn rất ngon, dạ dày của tao đều là do anh ấy điều trị đó. Anh ấy còn biết đánh thái cực quyền, hình như còn có võ nữa, Tư Nghiên nói rằng anh ấy giống như cao thủ võ lâm.”
Vu Thanh Đường quay qua bên cạnh, “Nè, mày cũng thấy rồi đấy, rất đẹp trai, giọng nói cũng rất ấm áp. Thời gian này đều do anh ấy ở bên chăm sóc an ủi tao, giúp tao vượt qua những ngày khó khăn nhất. Còn làm tao tin rằng tao là người hạnh phúc nhất trên đời nữa.”
Tai của Từ Bách Chương đỏ bừng như bị thiêu đốt, Vu Thanh Đường nhẹ nhàng cọ vào gương mặt nóng bừng của mình, “Được rồi, mấy cái còn lại tao sẽ kể với mày trong mơ.”
Lạc Lạc, tao thật sự rất hạnh phúc.
Mày cũng phải hạnh phúc nhé.
“À đúng rồi, chuyện về chuyên mục Pháp Luật và Đời sống cứ để Tư Nghiên nói đi, nó nhất định rất muốn chia sẻ với mày.”
Dương Lạc từng có một ước mơ: trở thành phóng viên giỏi nhất, cùng đạo diễn Liễu Tư Nghiên sáng lập chuyên mục Pháp Luật và Đời sống, mời Vu Thanh Đường đảm nhiệm phần dẫn chương trình, và phát sóng trên đài truyền hình lớn nhất.
Họ đã bàn bạc rằng, tập đầu tiên sẽ phỏng vấn vị thành niên, nhấn mạnh vào việc ngăn chặn tội phạm vị thành niên, để các em có một tương lai tươi sáng.
Sau khi tạm biệt Dương Lạc, Vu Thanh Đường xoay người, thấy Liễu Tư Nghiên đứng phía sau.
Cô đang ôm một bó hoa cẩm tú cầu, trên tay còn xách thêm một hộp cam lớn.
Hai người đi được mười mấy bước, Từ Bách Chương mới hỏi, “Có cần đợi cô ấy không?”
Vu Thanh Đường: “Không cần đâu.”
Bề ngoài là một cô nàng mạnh mẽ nhưng thật ra lại nhạy cảm và dễ khóc hơn bất kì ai, lúc nào cũng cố tỏ ra mình không sao.
Chuyện của Lạc Lạc, Liễu Tư Nghiên còn tự trách bản thân hơn cả Vu Thanh Đường. Trong 7 năm qua, cô vẫn luôn cho rằng nếu ngày đó Vu Thanh Đường không đi cùng cô đến chỗ an toàn báo án, có thể đã giữ chân được Dương Lạc, mọi chuyện tồi tệ đã không xảy ra.
Trong mắt Liễu Tư Nghiên, cô mới là đầu sỏ, là người gây ra mọi đau khổ cho Dương Lạc.
Đằng sau vang lên tiếng khóc xé lòng, Từ Bách Chương không khỏi lo lắng, “Ổn thật không em?”
“Sẽ ổn thôi, cứ để nó khóc đi, đừng quấy rầy nó.”
Giông bão qua đi mới có thể bắt đầu cuộc sống mới, xả hết nỗi lòng, cô sẽ lại là Liễu Tư Nghiên.
Mạnh mẽ xông pha, dám nghĩ dám làm.
Gió bắt đầu nổi lên, Từ Bách Chương kéo Vu Thanh Đường vào lòng, “Tối nay em muốn uống canh sườn hay canh củ sen?”
Vu Thanh Đường: “Củ sen.”
Từ Bách Chương: “Vậy lát nữa mua củ sen.”
Vu Thanh Đường thêm vào, “Em còn muốn ăn dứa.”
Từ Bách Chương: “… Được, mua dứa nữa.”
Vu Thanh Đường vẫn không buông tha, “Lần trước vẫn thấy chưa đủ ngọt, lần này mua hai quả nhé.”
Từ Bách Chương: “…”