Mọi người ai cũng ngóng trông, cuối cũng cũng chờ được ngày bão tuyết ở Shigatse kết thúc.
Dưới sự dẫn dắt của Chung Nghiêm và chỉ huy của đội cứu hộ, công tác tìm kiếm các nạn nhân đã được khởi động.
Sau nhiều khó khăn, vào chiều ngày thứ hai họ tìm thấy Lương Tụng Thịnh trong một hang động.
Nhiệt độ cơ thể anh đã hạ xuống rất thấp, cánh tay trái bị thương, các chỉ số sinh tồn đã chạm đến mức nguy kịch. May mắn là thể trạng anh vẫn tốt nên đã may mắn vượt qua.
Chung Nghiêm đeo mặt nạ dưỡng khí cho anh, phủ thêm một chiếc áo khoác.
Lương Tụng Thịnh bắt lấy tay Chung Nghiêm, yếu ớt hỏi, “Bách Chương đâu, nó sao rồi?”
“Vẫn đang tìm. Yên tâm đi, nó ở gần đây thôi.” Chung Nghiêm gõ vào máy đo nhịp tim.
Lương Tụng Thịnh nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
“À, đúng rồi.” Chung Nghiêm dừng bước chân, “Đến trung tâm y tế thì nhớ báo bình an cho vị hôn phu nhỏ của mày trước.”
“Nếu còn không tìm thấy mày, cậu ta nhất định sẽ nuốt sống tao mất.”
Chung Nghiêm chào tạm biệt rồi rời đi, nhưng vẻ mặt căng thẳng lại trở nên cứng đờ. Y đã lừa Lương Tụng Thịnh.
Thật ra bốn ngày trước đồng hồ định vị của Từ Bách Chương đã bị lạc mất, tình trạng hiện giờ không rõ, sống chết chưa biết ra sao.
Khi Chung Nghiêm đến chỗ đội cứu hộ khác, họ đã tìm thấy đồng hồ định vị của Từ Bách Chương. Họ lấy đó làm trung tâm, lục tung khu vực xung quanh nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của hắn.
Chung Nghiêm siết chặt chiếc đồng hồ, đứng bên mép vách đá. “Phía dưới đã tìm kỹ chưa?”
Các thành viên đội cứu hộ nhìn nhau, đôi môi căng cứng. “Bác sĩ Chung, phía dưới rất dốc. Thời gian này là cao điểm của tuyết lở, rất nguy hiểm.”
Cơn giận của Chung Nghiêm bùng nổ ngay lập tức. “Lúc các người gọi đội y tế xuống hỗ trợ sao không nhắc đến nguy hiểm?”
“Chuyện đó khác. Làng bị tuyết lở là tai nạn ngoài dự tính, còn đây là vùng nguy hiểm cao về tuyết lở.” Thành viên đội cứu hộ nhìn về phía vách núi, “Hơn nữa, với địa hình hiểm trở như vậy, nếu thật sự có người rơi xuống, có lẽ cũng đã…”
Câu nói đứt đoạn, nhưng ai nấy đều hiểu rõ ý nghĩa của nó.
“Ý anh là gì?” Chung Nghiêm túm lấy cổ áo người đó. “Chỉ vì anh cho rằng người rơi xuống không thể sống sót, nên các người không muốn cứu phải không?”
“Không phải không muốn cứu, mà là tình hình hiện tại quá nguy hiểm. Đợi khi qua đợt tuyết lở rồi mới cứu được.” Đội trưởng đội cứu hộ cố gắng giữ bình tĩnh.
Lời nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết rằng, càng kéo dài thời gian thì cơ hội sống sót càng thấp.
Chung Nghiêm không tin trời, không tin đất, càng không tin những lời nói nhảm nhí này!
“Các người biết người mất tích là ai không?”
“Hắn là Từ Bách Chương của bệnh viện tỉnh!”
“Các người nghĩ hắn chỉ là một bác sĩ đông y có chút tiếng tăm thôi à?”
“Chết tiệt! Các người có biết đôi tay của hắn đã cứu sống bao nhiêu trái tim không… mẹ kiếp!” Chung Nghiêm nén giận, “Nói chuyện này với các người chẳng được cái mẹ gì!”
Là trưởng đoàn y tế, Chung Nghiêm hiểu thế nào lấy đại cục làm trọng, nhưng với tư cách là một người bạn, y không thể ngồi yên chờ đợi ở đây.
“Thời Án!” Chung Nghiêm hét lên.
Chàng trai tóc vàng ló ra, “Có mặt!”
Chung Nghiêm: “Mang dây thừng qua đây.”
Bạn y gặp nguy hiểm, không ai dám xuống.
Không sao, y không sợ, y xuống!
Chưa đầy hai phút, Thời Án đã thắt dây thừng quanh eo mình và chạy lại.
Chung Nghiêm tức giận: “Cậu làm gì đấy? Tháo ra!”
“Trưởng khoa Chung, để em đi!” Thời Án đứng thẳng, nghiêm túc như chuẩn bị ra chiến trường. “Em từng chơi leo núi, chuyện này em rành lắm, em chắc chắn sẽ tìm được bác sĩ Từ về.”
Chung Nghiêm nắm chặt dây thừng, kéo mạnh xuống, “Chuyện này không đến lượt cậu, đi tìm chỗ nào mát mà ngồi đi.”
Việc nguy hiểm thế này, không thể để ai khác làm thay y được.
Thời Án nắm chặt dây, cố chấp như một con lừa, “Trưởng khoa Chung, em làm được, thầy tin em đi.”
“Đừng tranh cãi nữa, chúng tôi sẽ đi!” Bốn thành viên đội cứu hộ đã chuẩn bị sẵn dây thừng và trang thiết bị. “Bác sĩ là để cứu người, nếu các anh cũng xuống thì ai cứu những người bị thương?”
“Mỗi người đều có vị trí của mình, làm đúng nhiệm vụ của mình đi. Bác sĩ Chung yên tâm, tôi lấy mạng mình đảm bảo, nhất định sẽ tìm người về cho anh!”
***
Khi Từ Bách Chương tỉnh dậy, dưới người hắn không còn lớp tuyết lạnh buốt, ánh nắng lọt qua tấm rèm xanh chiếu vào, nhưng thứ duy nhất hắn quan tâm là gương mặt của Vu Thanh Đường.
Hắn chớp mắt hai lần, không dám chắc mình có đang gặp ảo giác vì mù tuyết hay không.
Đôi mắt của Vu Thanh Đường lấp lánh như những bông hoa thủy tinh trên bậu cửa, giọng nói của anh tựa như tiếng tuyết tan chảy ở Shigatse, “Anh tỉnh rồi.”
“Anh đang mơ à?” Từ Bách Chương không dám nháy mắt, hắn giống như cô bé bán diêm sợ ngọn lửa sẽ tắt vào đêm Giáng sinh.
“Không phải mơ, đây là thực.” Vu Thanh Đường mỉm cười với hắn, ánh mắt và khóe miệng đều ánh lên nét dịu dàng.
Sau bao nhiêu khó khăn, điều hắn mong mỏi cũng chỉ có vậy. Từ Bách Chương lưu luyến nhìn gương mặt của Vu Thanh Đường, nhưng lại thấy lòng mình nhói lên khi thấy dấu vết của nhiều đêm không ngủ hằn trên mặt anh, “Là lỗi của anh, đã khiến em lo lắng rồi.”
“Anh không có lỗi.” Vu Thanh Đường siết chặt nắm tay, đặt lòng bàn tay lên mặt hắn, “Nhưng đúng là anh đã làm em rất lo.”
Từ Bách Chương khẽ nói, “Lần sau anh sẽ sửa.”
“Sẽ không có lần sau nữa.” Vu Thanh Đường móc ngón tay vào tay hắn, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt dán đầy băng gạc, sẽ không bao giờ có lần sau nữa.
“Ừm, đều nghe theo em.”
Từ Bách Chương cố gắng chạm vào bàn tay của Vu Thanh Đường đang đặt lên mặt hắn, nhưng lòng bàn tay hắn bị quấn đầy băng gạc, không thể cảm nhận được nhiệt độ, may mà hắn có thể sờ thấy đường viền của chiếc nhẫn, “Thanh Đường, chúng ta…”
Cánh cửa bỗng nhiên mở ra, người đàn ông đứng trước cửa ngạc nhiên không nói nên lời.
Từ góc nhìn của Chung Nghiêm, y không thấy bàn tay đang chạm vào khuôn mặt, cũng không biết được những cái liếc mắt đưa tình trước đó. Điều duy nhất y thấy là MC kia vội vã đứng lên, mắt nhìn sang chỗ khác.
Không rõ sự tình, Chung Nghiêm hơi khó chịu, “Anh bạn này, các người muốn phỏng vấn cũng phải biết chọn thời điểm chứ? Người ta vừa tỉnh, có thể để tôi kiểm tra trước được không?”
Vu Thanh Đường khẽ nói, “Em còn có công việc, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé,” rồi tự rời khỏi phòng.
Chung Nghiêm ngồi xuống giúp Từ Bách Chương đo huyết áp, “Thấy thế nào rồi?”
Từ Bách Chương: “Không sao.”
“Mạng mày lớn thật.” Chung Nghiêm vẫn còn run khi nhớ lại, “Cái nơi chết tiệt đó chỉ có mày mới chịu đựng được.”
Đội cứu hộ đã làm hết sức, nhưng cũng phải cân nhắc đến an toàn của chính họ. Nếu không nhờ Từ Bách Chương kiên cường leo được mấy trăm mét trong gió tuyết, có lẽ cũng chẳng ai tìm thấy hắn.
Từ Bách Chương lo lắng, “Tụng Thịnh đâu?”
“Đang gọi điện sến súa với người yêu của nó đấy.” Chung Nghiêm cười nhếch mép, “Quỷ già cổ hủ hồi xuân, ngọt ngào mắc ói muốn chết.”
Từ Bách Chương hỏi, “Sao em ấy lại đến đây?”
“Ai cơ?” Chung Nghiêm nhìn theo ánh mắt của hắn, “Ồ, ai mà biết được. Dù sao thì bốn ngày trước cũng có đám phóng viên đến đây, toàn những kẻ liều mạng đến săn tin. Nhất là cậu ta, nếu không bị tao cản lại thì cậu ta còn muốn nhảy vào cứu người cùng đội cứu hộ cơ.”
“Mày nói xem, đám phóng viên này vì một chút tin tức mà dám liều mạng thật.” Chung Nghiêm vừa nhét nhiệt kế vào miệng Từ Bách Chương, vừa quay lại lấy ống nghe. “Người vừa rồi còn khá lắm, ít nhất còn biết xin phép bọn tao. Trước đó có bốn phóng viên từ đài truyền hình tỉnh đến, chẳng nói chẳng rằng xông thẳng vào một ngôi làng khác đang gặp nạn. May mà họ còn sống, cuối cùng cũng được cứu hết.”
Từ Bách Chương đáp: “Cảm ơn mày đã ngăn em ấy lại.”
Chung Nghiêm đang đeo ống nghe, chẳng để tâm lắm đến câu trả lời của Từ Bách Chương, thốt ra một câu chẳng cần suy nghĩ: “Đâu tới lượt tao cản, đám thực tập sinh và mấy cậu trai trẻ bên đội cứu hộ cũng ngăn được mà.”
Từ Bách Chương: “Ý mày là sao?”
“Người vừa phỏng vấn mày đó, biết cậu ta chứ, Vu Thanh Đường, MC tin tức buổi tối.” Chung Nghiêm vừa bận rộn vừa lầm bầm: “Ngày cậu ta mới đến cứ như thể đang diễn một buổi hòa nhạc vậy, đám trẻ con nhảy nhót khắp nơi, tròng mắt đều muốn rớt ra.”
Trung tâm chỉ huy náo loạn hẳn lên, trời lạnh âm hai, ba chục độ mà mọi người cứ tụ tập quanh cậu ta cứ như tết đến nơi, xếp hàng chụp ảnh ồn ào vô cùng náo nhiệt.
Chung Nghiêm tiếp tục làu nhàu, “Lúc cậu ta đến, tao cũng bất ngờ lắm. Đài truyền hình yêu cầu nghiêm khắc đến mức cả người dẫn chương trình cũng phải xuống tuyến đầu à?”
Từ Bách Chương không để tâm lời Chung Nghiêm, mắt cũng không thèm chớp, chỉ chăm chú nhìn vào cánh cửa trống không.
Thấy ánh mắt của hắn, Chung Nghiêm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, “Lão Từ, đừng nói mày cũng chơi trò theo đuổi thần tượng như đám trẻ con kia nhé? Sắp kết hôn rồi đấy, thu mình lại đi, không khéo bị người ta biết được thì phiền phức to đấy.”
Từ Bách Chương khẽ cười, ánh mắt có ý đùa giỡn, “Đó chính là người nhà của tao.”
Chung Nghiêm dừng tay, nhìn quanh quất, “Người nhà nào cơ?”
“Tao nói…” Từ Bách Chương không nhanh không chậm nhả ra một câu, “Người sẽ kết hôn với tao, chính là em ấy.”
Chung Nghiêm nhìn ra cánh cửa trống không rồi lại quay lại nhìn Từ Bách Chương, một lúc sau mới kịp hiểu ra.
“…..” Đệt.