Giọng nam rất trầm, tựa như có tiếng vang.
Rất phù hợp để làm phát thanh viên, đọc những văn bản quan trọng hoặc lồng tiếng cho nhân vật chính đẹp trai cấm dục trong các bộ kịch truyền thanh.
Đúng là một giọng trầm quyến rũ.
Từ Bách Chương: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Vu Thanh Đường cúi đầu nhìn đồng hồ, kim phút vừa chỉ đến số mười hai, “Không có đâu, bác sĩ Từ rất đúng giờ mà.”
Anh thuận tiện giới thiệu bản thân, “Tôi tên Vu Thanh Đường, 29 tuổi, làm việc tại kênh tin tức của đài truyền hình tỉnh.”
Từ Bách Chương: “Ừm, tôi biết cậu.”
Vu Thanh Đường: “Biết tôi?”
“Tôi có thói quen xem tin tức.”
“Ồ, đúng rồi.” Vu Thanh Đường tự giễu, “Anh xem tôi này, căng thẳng quá quên mất chuyện này rồi.”
Từ Bách Chương dùng ngón giữa đẩy kính, “Căng thẳng chuyện gì?”
“Đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt.” Trong tầm nhìn của Vu Thanh Đường vẫn là ngón tay đối phương, rất dài, các khớp và mạch máu hiện lên rõ ràng.
“Tôi cũng là lần đầu.”
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, xoa dịu phần nào sự gò bó.
Vu Thanh Đường gọi một ly Americano đá.
Từ Bách Chương nhìn thực đơn một lúc lâu, gọi một phần bánh waffle và hoa quả trộn, rồi dặn nhân viên đổi lê thành táo.
Nhân viên gật đầu hỏi: “Thưa anh, anh có muốn gọi thêm một ly Americano không? Quán đang có chương trình khuyến mãi, ly thứ hai giảm nửa giá.”
“Không, cảm ơn.” Từ Bách Chương đưa lại thực đơn cho nhân viên.
Vu Thanh Đường đoán trước đối phương sẽ không gọi đồ uống, lúc mới đến anh đã nhận ra, hắn mang theo bình giữ nhiệt.
Không hổ danh là bác sĩ đông y, rất biết cách chăm sóc sức khỏe.
Từ Bách Chương rất ít nói, có lẽ là người thích sự yên tĩnh, vừa hay Vu Thanh Đường cũng thiên vị kiểu người như vậy.
Khi món tráng miệng được mang ra, Từ Bách Chương đưa cho anh chiếc nĩa.
Vu Thanh Đường nói cảm ơn, rồi xiên một miếng hoa quả, “Bác sĩ Từ không thích ăn lê à?”
Đây là lần đầu tiên anh thấy có người gọi món lại đổi trái cây.
Ánh mắt của Từ Bách Chương dừng lại ở khóe miệng dính sữa chua của anh, “Không phải, chỉ là hôm nay cậu không nên ăn.”
Vu Thanh Đường nghiêng đầu, “Tôi?”
“Tỳ vị của cậu bị ẩm hư, trung khí hạ hãm, đây là chứng hàn, cậu hợp với trái cây có tính ấm hơn.” Từ Bách Chương liếc nhìn ly cà phê đá khiến người ta khó chịu kia, “Mà lê lại rất lạnh.”
Được một người mới quen quan tâm, Vu Thanh Đường cảm thấy thật ấm lòng, “Không phải người ta hay nói bác sĩ đông y chỉ cần nhìn mặt là biết bệnh sao, lần này tôi tin rồi.”
Từ Bách Chương: “Hy vọng không khiến cậu khó chịu.”
“Sao lại khó chịu được chứ, cảm ơn bác sĩ Từ có lòng.” Vu Thanh Đường cầm ly cà phê lạnh, “Vậy cái này không uống thì tốt hơn nhỉ?”
Từ Bách Chương: “Cà phê có tính axit, kích thích dạ dày và ruột.”
Vu Thanh Đường lặng lẽ đẩy ly cà phê ra xa, thay bằng nước ấm. Anh kín đáo quan sát đối phương, không chỉ mặc vest chỉnh tề, mà tóc tai cũng sạch sẽ gọn gàng, ấn tượng ban đầu để lại rất tốt.
Chỉ có điều, Vu Thanh Đường để ý thấy mồ hôi trên trán hắn, cổ áo cũng ướt đẫm, “Bác sĩ Từ, anh nóng sao?”
Sáng nay trời vừa mưa, thậm chí còn phải mặc áo dài tay.
Từ Bách Chương nới lỏng cà vạt, “Không sao, tôi chạy đến đây, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Vu Thanh Đường thầm nghi ngờ.
Mặc vest và giày da mà chạy bộ?
Từ Bách Chương: “Đường đến đây kẹt xe nặng, tôi bỏ lại tài xế và tự mình chạy đến.”
Vu Thanh Đường cười, “Tài xế để anh đi à?”
“Tôi đưa cho anh ta 500 tệ.”
“Thế thì tài xế lời to rồi.”
Từ Bách Chương: “Là lỗi của tôi, không ngờ lại có tai nạn giao thông.”
“Ngã tư đó lúc nào cũng thế, tôi cũng bị kẹt ở đó mấy lần rồi.” Vu Thanh Đường nói, “Trong xe chật chội ngột ngạt lắm, nếu không phải tự lái, tôi cũng muốn bỏ xe mà chạy.”
Cuộc trò chuyện khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Vu Thanh Đường lần thứ ba nhìn vào tay đối phương đang cố lấy giấy ăn nhưng không chạm vào được.
Nghe nói hầu hết bác sĩ đều có bệnh sạch sẽ, giấy ăn gấp ở góc bàn đã qua tay nhiều người.
Vu Thanh Đường rút khăn tay ra, “Anh có muốn lau không? Tôi chưa dùng đâu.”
Vừa dứt lời, Vu Thanh Đường đã bắt đầu hối hận, anh không chắc khăn tay có được xem là sạch sẽ trong mắt đối phương không.
“Cảm ơn.” Từ Bách Chương không hề do dự.
Mồ hôi thấm vào chiếc khăn tay vải kẻ xanh trên nền xám, để lại một vệt đậm màu. Từ Bách Chương nắm nhẹ chiếc khăn mỏng, khiến Vu Thanh Đường chợt nhận ra sự ngại ngùng của mình.
Lần đầu gặp mà đã đưa món đồ cá nhân thế này, có vẻ hơi vượt giới hạn.
Nhưng đưa cũng đưa rồi, mà lau cũng lau rồi.
Đầu lưỡi lướt qua khóe môi, Vu Thanh Đường nói: “Tôi còn nhiều khăn tay lắm.”
Ý ngầm là, có thể vứt đi, không cần trả lại.
Từ Bách Chương siết chặt lòng bàn tay, nhét chiếc khăn vào túi áo vest, “Ừm, cảm ơn.”
Không khí lại trở về tình trạng không ai hỏi, cũng không ai trả lời.
Vu Thanh Đường nghĩ mình có thể dễ dàng ứng phó, nhưng giọng nói êm ái của đối phương vẫn khiến anh có chút mất tập trung. Cảm giác này, đồng nghiệp ở đài không có, mà trí tuệ nhân tạo lại càng không.
Vu Thanh Đường uống một ngụm nước ấm, còn Từ Bách Chương thì mở nắp bình giữ nhiệt.
Mùi thảo dược nồng đậm, đắng đến mức có thể cảm nhận ngay ở đầu mũi, nhưng Vu Thanh Đường lại thấy mùi này dễ chịu đến bất ngờ.
Anh tò mò, bèn hỏi: “Bác sĩ đông y đều vậy sao, tự bốc thuốc cho mình uống?”
Từ Bách Chương vặn lại nắp bình, “Là sở thích cá nhân thôi.”
Vu Thanh Đường tuy không hiểu rõ đông y, nhưng cũng biết chút lý thuyết cơ bản. Phần lớn mọi người đều ở trạng thái cận bệnh, chỉ cần đến gặp bác sĩ đông y là có thể được kê đơn thuốc.
Anh chỉ vào nắp bình đen nhám, “Anh uống cái này để chữa gì vậy?”
Từ Bách Chương đáp: “Tĩnh tâm, điều hòa khí huyết, an thần, hạ hỏa.”
“Anh như thế này mà cũng cần tĩnh tâm à?”
Cảm giác như tĩnh thêm chút nữa thì đóng băng mất thôi.
Từ Bách Chương nheo mắt nhìn thoáng qua môi và đầu lưỡi của đối phương, “Rất cần.”
Vu Thanh Đường cười nói: “Thuốc này tôi cũng uống được chứ?”
“Có loại thuốc khác phù hợp với cậu hơn.”
Vu Thanh Đường khá hứng thú với cách chẩn đoán không cần bắt mạch hay hỏi bệnh, “Tôi rất sợ đắng, từ nhỏ đã không chịu uống thuốc đông y.”
“Không phải đơn thuốc nào cũng đắng.”
“Thật sao, chờ khi nào rảnh tôi nhất định sẽ đặt lịch khám của anh.”
Từ Bách Chương: “Lịch khám của tôi hơi khó đặt, nhưng cậu có thể liên lạc riêng, tôi sẽ khám cho cậu bất cứ lúc nào. Điều trị bằng đông y cần quá trình dài, phải kiên trì, không thể một ngày làm ba ngày bỏ được.”
Vu Thanh Đường chỉ nói đùa thôi, không ngờ đối phương lại chân thành như vậy. Đi khám bác sĩ đông y không chỉ đơn giản là khám bệnh, mà quá trình sắc thuốc phức tạp mới là điều khiến anh e ngại, vì anh không có nhiều thời gian như thế.
Nhưng anh vẫn lịch sự đáp lại: “Được, có dịp tôi sẽ liên lạc với anh.”
Vu Thanh Đường khuấy thìa sữa chua, chợt nhận ra, phần hoa quả trộn là do Từ Bách Chương gọi, nhưng hắn chưa ăn miếng nào, trong khi bát đã gần cạn.
“Bác sĩ Từ chưa ăn tối à?”
“Chưa, còn cậu?”
“Tôi ăn rồi.” Cộng thêm phần hoa quả trộn và bánh waffle nữa, Vu Thanh Đường càng no hơn, “Hay chúng ta kiếm nhà hàng nào đó?”
“Không cần, tôi sẽ về nhà ăn.”
Dù thế nào, giữ một người chưa ăn tối lại ở quán cà phê cũng không phải phép.
Vu Thanh Đường nói: “Hay hôm nay mình dừng ở đây nhé? Anh về ăn tối sớm đi.”
“Cũng được.” Từ Bách Chương đứng lên, “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Vu Thanh Đường gọi phục vụ đến để thanh toán, nhưng được cho biết rằng đối phương đã trả tiền từ trước.
Từ Bách Chương từ lúc bước vào đến lúc rời đi đều ở trong tầm mắt của anh, vậy hắn đã thanh toán lúc nào?
Nhân viên phục vụ cầm khay, nhìn chằm chằm vào mặt Vu Thanh Đường vài lần, không nhịn được nữa bèn hỏi: “Anh ơi, mạo muội hỏi một chút, anh có phải là Vu Thanh Đường, MC tin tức buổi tối không ạ?”
Vu Thanh Đường gật đầu, “Ừm, là tôi.”
Nhân viên phục vụ để lộ cặp răng khểnh, “Thật sự là anh sao, ngay từ khi anh bước vào em đã thấy giống rồi, ngoài đời trông anh còn đẹp trai hơn trên tivi.”
Vu Thanh Đường: “Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ thấy anh thân thiện dễ gần, lòng tò mò của cô nàng không thể kìm nén được, “Xin hỏi, anh chàng ngồi cùng là bạn trai của anh ạ?”
“Không, chỉ là đối tượng xem mắt thôi.”
“Ồ.” Tim nhân viên phục vụ đập thình thịch, “Anh ấy đẹp trai quá, rất cao.”
Vu Thanh Đường cười nhẹ nhàng, dịu dàng đáp: “Thay mặt anh ấy cảm ơn cô.”
Nhân viên phục vụ gãi mặt, cắn môi, quyết định nói thẳng: “Em thấy hai người rất đẹp đôi đấy ạ.”
“Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ bắt đầu liến thoắng, “Anh ấy chu đáo lắm, không những đến trước để chọn chỗ ngồi, mà còn trả trước cả tiền đặt cọc nữa.”
Nghe nhân viên giải thích, Vu Thanh Đường mới biết được buổi sáng Từ Bách Chương đã đến quán cà phê, chọn trước vị trí có tầm nhìn tốt, còn trả trước 2.000 tệ tiền đặt cọc.
Đây chỉ là một quán cà phê bình thường, mỗi người tiêu không đến 100 tệ.
“Quản lý của bọn em đã nói với anh ấy là không cần trả nhiều như vậy, nhưng anh ấy vẫn khăng khăng đưa, nói là thừa thì trả lại, thiếu sẽ bù thêm, đề phòng có sự cố.”
“Hơn nữa, anh ấy còn trả bằng tiền mặt.”
Trong thời đại mà thanh toán bằng điện thoại đã trở nên phổ biến, mang theo tiền mặt là chuyện hiếm thấy.
Vu Thanh Đường nghe cô nói xong, biểu cảm cũng không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng sao có thể không chút dao động.
Khi ra khỏi quán cà phê, hai người không hẹn mà cùng đứng lại trước cửa.
Từ Bách Chương hỏi: “Cậu Vu về nhà luôn sao?”
“Ừm.” Vu Thanh Đường chỉ về phía tay trái, “Nhà tôi ở khu này.”
“Để tôi tiễn cậu?”
“Đi thôi.”
Gió đêm ẩm ướt lạnh lẽo, mang theo mùi lá cây sau mưa. Hai người trao đổi vài câu, tuy không nói nhiều nhưng lại cảm thấy dễ chịu và thoải mái hơn nhiều, khiến quãng đường 10 phút trở nên ngắn hơn.
“Đến rồi.” Vu Thanh Đường đứng trước cửa căn hộ, “Nếu có cơ hội, lần sau tôi sẽ mời anh.”
“Được.” Từ Bách Chương vẫn bình thản như nước sôi để nguội.
Vu Thanh Đường nhìn xuyên qua kính mắt, thấy ánh mắt của Từ Bách Chương sâu thẳm như biển cả không thấy đáy. Anh cúi đầu nhìn mũi giày, khẽ vuốt tóc, “Tôi lên đây.”
Từ Bách Chương vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bắt lấy đôi mắt của anh trong bóng đêm, “Tạm biệt.”
Vu Thanh Đường lấy điện thoại ra, “Anh muốn thêm WeChat không, liên lạc cho tiện?”
“Xin lỗi, tôi không dùng WeChat.”
Vu Thanh Đường có thể nghe thấy nhịp tim lúng túng của chính mình.
Có phải mình vừa bị người ta từ chối khéo không?
Ngay sau đó, anh thấy Từ Bách Chương mở màn hình, “Có thể thêm số điện thoại trước không?”