“Tổng công, là tổng công đại nhân!!!”
“Trời đất mẹ ơi, giọng trầm ngon quá!”
“Haha, cách gọi ‘người thương’ này nghe cổ điển ghê, tự dưng muốn gọi anh rễ là chú luôn haha.”
“Có phải mình đang mơ không aaaa!”
“Anh rể ơi, giọng anh quyến rũ đến vô thực luôn đó!”
“Nghe còn hay hơn cả AI nữa!!!!”
“Thật sự khiến người ta nghi ngờ là giọng AI luôn đấy.”
Vu Thanh Đường kéo dài âm cuối, “Anh nói thêm vài câu nữa đi, bọn họ đều không tin kìa, ông xã~”
“Méow!!! Thanh Phong đại đại biết cách gọi ghê!”
“Làm ơn giết em đi, để em được chết mãn nguyện đi!”
“Thanh Phong đại đại quyến rũ quá trời ơi!”
“Toàn thân và tai em đều tê hết rồi nè.”
“Ngày nào cũng có thể nghe Thanh Phong đại đại thở dốc bên tai, trời ơi cứu mạng, đây là cuộc sống thần tiên gì vậy nè!”
“Ghen tị với một ngày của anh rể quá!”
“Muốn hóa thân thành lỗ tai của anh rể.”
Từng câu từng chữ trong bình luận khiến vành tai của Từ Bách Chương đỏ bừng, gần như tím ngắt, nhưng hắn vẫn giữ nguyên ngữ điệu trầm thấp của hệ cấm dục, “Nói gì?”
Vu Thanh Đường ghé sát lại, giọng nói lúc nhẹ lúc nặng phả bên tai, “Nói gì cũng được, miễn là để họ tin anh là người thật, không phải AI.”
Từ Bách Chương siết chặt cánh tay, yết hầu hắn khẽ động, giọng trầm hơn bao giờ hết, “Tôi là người thật, không phải AI.”
“Mọi người ăn đường no quá rồi anh ơi!”
“Anh rể ơi nói thêm vài câu đi mà, cầu xin luôn đó.”
“Chính thức gia nhập hội fan CP.”
“Em không chịu nổi nữa rồi, muốn quắn quéo đến chết!”
Vu Thanh Đường đem micro đẩy về phía Từ Bách Chương, sau đó xoay người, dùng đầu gối khẽ cọ vào bụng dưới của hắn, “Ông xã~ dỗ fan giúp em nhé, giao cho anh hết đó.”
Từ Bách Chương nắm chặt đầu gối anh, giọng thấp đến nỗi gần như thì thầm, “Cố ý chọc anh à?”
“Không có.” Vu Thanh Đường rúc ở hõm cổ Từ Bách Chương cười khúc khích.
“Hai người các anh đang nói gì vậy?”
“Không nghe rõ, hai anh nói to chút coi!”
“Có gì mà fan cứng như tụi em không được nghe chứ?”
“Tôi cảm giác Thanh Phong đại đại đang trêu chọc anh rể, nhưng ngại chúng ta còn đang ở đây nên anh rể không dám manh động, chỉ có thể hết nhẫn lại nhịn, kiềm chế đến phát điên!”
“Nhỏ này giỏi tưởng tượng ghê bây!”
“Tưởng tượng tiếp đi bồ ơi!”
“Viết thành fanfic luôn cũng được!”
Từ Bách Chương vỗ vai Vu Thanh Đường, ra hiệu anh nhìn màn hình.
Vu Thanh Đường rời khỏi người Từ Bách Chương, ngồi lại ghế bên cạnh, giọng nhàn nhạt đáp, “Không còn sớm nữa, mọi người nên ngủ rồi.”
“No no no, không ngủ không ngủ không ngủ, ha ha ha!”
“Nói thêm chút nữa đi mà, cầu xin anh đấy!”
“Đại đại tắt live rồi còn quay lại không?”
Vu Thanh Đường: “Nếu không bận, thỉnh thoảng sẽ lên trò chuyện với mọi người một chút, lần sau lên sóng sẽ thông báo trước.”
“Meow! Sẽ đợi anh!”
“Vui như nằm mơ luôn, hu hu.”
“Được rồi, các bảo bối, ngủ ngon nhé.”
“Anh rể còn chưa chúc ngủ ngon mà.”
“Muốn nghe anh rể chúc ‘ngủ ngon’ bằng giọng quyến rũ cơ!”
Vu Thanh Đường nhường vị trí cho Từ Bách Chương, “Anh không nói là họ không ngủ đâu.”
Từ Bách Chương cúi gần lại micro, “Ngủ ngon.”
“Trời ơi, quyến rũ quá chừng!”
“Lỗ tai có bầu luôn rồi nè!”
“Không nói thêm vài câu được sao anh rể?”
“Đúng đó, ảnh tiếc chữ như vàng.”
“Anh rể ơi, anh cũng gọi tụi em là bảo bối đi!”
Vu Thanh Đường cầm lại micro, giọng đầy ý cười, “Mấy người tham quá, tôi còn chưa từng được nghe gọi bảo bối đâu.”
“Gì cơ? Anh rể chưa từng gọi bảo bối á?!”
“Thôi thì gọi chung một lượt đi!”
“Anh rể ở thế giới thực chắc cũng cấm dục lắm đây!”
“Cấm dục thì làm sao mà chịu nổi Thanh Phong đại đại chứ?”
“He he, dụ dỗ đàn ông kiềm chế thì thú vị biết mấy!”
“Cứu với, em không chịu nổi nữa rồi!”
“Đại đại ơi, anh còn lồng tiếng kịch truyền thanh không?”
“Lâu lắm rồi không thấy anh ra kịch mới.”
Vu Thanh Đường: “Kịch à, cái đó tính sau đi.”
“Xin anh đó đại đại, phối kịch mới đi mà!”
“Hu hu hu, đại đại, em hiểu là anh đã kết hôn nên có chút bất tiện, nhưng nếu có thể, anh có thể lồng tiếng cùng anh rể được không ạ?”
“Ối giời cái đồ quỷ này, bảo bối cưng đúng là thông minh hết phần thiên hạ!”
“Anh rể mà lồng tiếng chắc chắn hay cực!”
“Lạnh lùng, cấm dục, tổng công mãi đỉnh!”
“Ai để DNA mình hoạt động thế kia!”
Vu Thanh Đường liếc nhìn Từ Bách Chương, rồi nói vào micro, “Những vấn đề khác để hôm khác nói nhé, ngủ ngon.”
Chào tạm biệt fan xong, cả hai cùng lên giường đi ngủ.
Nằm được mười mấy phút, Vu Thanh Đường nhận ra Từ Bách Chương vẫn còn thức, liền hỏi: “Sao chưa ngủ?”
“Em định lồng tiếng không?”
“Còn phải xem có kịch bản nào tốt hay không, rồi xem có cộng sự nào phù hợp không.” Vu Thanh Đường ngừng trong chốc lát, “Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là ý kiến của anh, nếu anh không thích, em sẽ từ chối.”
“Không phải anh không thích.” Từ Bách Chương siết chặt anh trong vòng tay, “Nhưng… nếu em có cảnh lồng tiếng thân mật với người khác, có lẽ anh sẽ ghen.”
Vu Thanh Đường lười biếng nói: “Nếu không thì em tự công tự thụ, hoặc không lồng nữa?”
Từ Bách Chương: “Em lồng tiếng nhân vật công, thì hơi thiếu hương vị.”
Vu Thanh Đường bật cười, cái này cũng là sự thật, “Vậy phải làm sao đây? Xem ra không lồng là cách tốt nhất nhỉ.”
Từ Bách Chương cọ nhẹ vào tai anh, “Em thấy anh được không?”
“Cái gì được?”
“Làm đối tác của em.”
“Chờ mãi mới nghe được câu này của anh đấy.” Vu Thanh Đường quay người lại, đặt một nụ hôn lên cằm hắn, “Nhưng mà, lâu rồi không lồng tiếng, anh còn nhớ những điều em dạy trước đây không?”
Từ Bách Chương hạ thấp giọng, gần như chỉ dùng hơi thở để trả lời anh, “Nhớ hết.”
Vu Thanh Đường vỗ nhẹ vào người hắn, “Đừng nghĩ nhiều, giờ kịch bản không còn nhiều cảnh nóng thế đâu, tiết chế hơi thở lại, quan trọng là kiểm soát cảm xúc.”
“Vậy phải nhờ thầy Vu chỉ giáo thêm rồi.”
“Yên tâm, em chắc chắn sẽ cầm tay chỉ việc, vô cùng nghiêm túc luôn.”
Từ Bách Chương: “Bao giờ bắt đầu? Ngày mai được không?”
“Kịch bản còn chưa chọn được mà, anh gấp gì chứ.”
“Khi nào chọn?”
“Đợi xem có biên kịch hoặc đạo diễn nào liên hệ không, nếu nhiều thì chúng ta có thể chọn lọc.”
Từ Bách Chương: “Anh chọn được không?”
“Được.” Vu Thanh Đường dán vào lòng hắn, khẽ nói: “Ngủ thôi.”
“Ngủ ngon.” Từ Bách Chương ôm chặt anh thêm chút nữa, vài giây sau bỗng nhiên thốt lên, “Bé cưng.”
Hơi thở Vu Thanh Đường ngừng nửa nhịp, giọng nói kia trầm thấp và rất đỗi chân thành, không hề ngả ngớn cũng chẳng sến súa, “Anh làm em giật mình đấy.”
“Không thích à?”
“Không phải, chỉ hơi bất ngờ thôi.”
“Anh ấp ủ lâu lắm rồi.” Từ Bách Chương khẽ chạm mũi vào đuôi tóc anh, “Anh chỉ gọi mình em như vậy thôi.”
“Em biết.” Vu Thanh Đường ngẩng đầu, đặt lên môi hắn một nụ hôn, “Bình giấm bự à, ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, Vu Thanh Đường quả nhiên nhận được hàng chục lời mời hợp tác trong hộp thư.
Trong số cả đống kịch bản đó, Từ Bách Chương chọn ra hai cái ưng ý nhất, tuy thể loại khác nhau, nhưng cả hai đều có cùng một dạng nhân vật.
Bác sĩ thụ.
Vu Thanh Đường: “…”
Cái anh này chơi đến nghiện rồi.
***
Một tuần sau, sau khi Vu Thanh Đường tan làm, hiếm hoi lắm mới có thời gian đi ăn cùng Liễu Tư Nghiên. Hai người chọn một nhà hàng thực dưỡng, gọi khá nhiều món nhưng gần như chẳng động đũa.
Mục đích hôm nay đến đây không phải để ăn, mà là để thỏa mãn sự tò mò của Liễu Tư Nghiên.
“Đã he, mới có mấy ngày thôi mà tin tức Thanh Phong đại đại tái xuất giang hồ đã làm náo loạn giới lồng tiếng, còn lên hot search mấy lần liền.” Liễu Tư Nghiên cười nói, “CP của mày trên siêu thoại giờ hơn cả triệu rồi, fanfic mọc lên như nấm sau mưa, điên cuồng thật.”
Vu Thanh Đường khuấy cốc nước trái cây, chính anh cũng không ngờ lại gây chấn động đến vậy. Còn fanfic của mấy em trai em gái thích viết thì cứ để họ viết, anh không ngăn cũng chẳng bận tâm, miễn họ thấy vui là được.
Liễu Tư Nghiên: “Nghe nói mày nhận kịch rồi, lồng tiếng thế nào?”
“Ba tập đầu đã gửi bản thu thô qua bên họ, bên hậu kỳ làm khá nhanh, muộn nhất là tuần sau sẽ phát sóng.”
“Tuy tao rất mong chờ màn trở lại đầu tiên của mày, nhưng tao còn mong chờ bác sĩ nhà mày hơn đấy.” Liễu Tư Nghiên cắn một miếng cà rốt, “Anh ấy lồng tiếng thế nào?”
“Tuyệt thế tổng công, giọng trầm, lạnh lùng kiềm chế.” Vu Thanh Đường cười không khép được miệng, “Mê chết người.”
Năm đó chính anh liếc mắt một cái đã nhìn trúng giọng nói này, tốn bao tâm sức, từng bước từng bước dạy dỗ mà thành.
Liễu Tư Nghiên liếc xéo anh một cái, “Nhìn cái mặt mê trai của mày kìa, chẳng có chút khiêm tốn nào.”
Vu Thanh Đường: “Đến lúc phát sóng mày sẽ biết, giọng của anh ấy có sức hút đến mức nào.”
“Hai vợ chồng tụi mày hợp tác, lại còn thu âm tại nhà.” Liễu Tư Nghiên nheo mắt cười, “Không phải diễn giả làm thật luôn đấy chứ?”
“Mày nghĩ gì vậy, tụi tao thu âm ở hai phòng khác nhau.”
Liễu Tư Nghiên: “Mỗi người một phòng à?”
“Không, kết nối qua mạng.”
Không nhìn mặt thì càng dễ nhập vai hơn, với lại, dù hiện tại kịch bản không có cảnh nóng quá mức, nhưng Vu Thanh Đường vẫn sợ cả hai lau súng cướp cò. Đặc biệt là mấy cảnh hôn, anh sợ Từ Bách Chương lồng tiếng xong hứng quá lại làm thật.
Cách làm này khiến Từ Bách Chương vô cùng bất mãn, mỗi lần bị Vu Thanh Đường vừa dỗ vừa đuổi sang phòng kế bên đều tỏ vẻ “cáu kỉnh”. Lồng tiếng xong lại trở về lôi kéo Vu Thanh Đường lăn qua lộn lại, bắt anh phải “diễn lại” mấy cảnh thân mật kia, thậm chí nhập vai đến tận khuya.
Người nào đó rõ ràng là nhập vai đến nghiện, ấu trĩ muốn chết.
Vu Thanh Đường khuấy cốc nước trái cây, “Nói chuyện của tao đủ rồi, giờ đến chuyện của mày đi. Sao rồi?”
Liễu Tư Nghiên chớp chớp mắt, “Sao là sao?”
“Giả ngu với tao hả, hôm trước không phải mày vừa đi xem mắt à?”
“À, một nhóc chó săn ấy mà, đáng yêu phết, miệng dẻo cực, vừa gặp cái là gọi chị tới tấp.” Liễu Tư Nghiên cắm nĩa vào miếng salad, “Mà buồn cười cái là, tuần trước tao vừa suýt đâm vào đuôi xe cậu ta, cậu ta còn định xin số tao, tao sợ bị làm phiền nên không cho.”
Vu Thanh Đường cười: “Trọng điểm đâu, lần này có thể tiến triển không?”
“Trọng điểm, trọng điểm.” Liễu Tư Nghiên ngồi thẳng dậy, “À đúng rồi, mày biết nhóc chó săn này làm ở đâu không?”
“Ở đâu?”
“Khoa tim mạch, mới vào bệnh viện tỉnh cách đây hai tháng.” Liễu Tư Nghiên hớn hở hẳn lên, “Tao kể với cậu ấy về chồng mày, hai mắt cậu ta đều sáng rực cả lên, giống y hệt như fan khi nhắc tới idol ấy, buồn cười muốn chết.”
“Em trai đó nói với tao, tuy bác sĩ Từ đã trở lại khoa tim, nhưng mỗi tuần vào sáng thứ hai, tư, sáu, anh ấy vẫn khám ở khoa đông y đúng không?”
Vu Thanh Đường gật đầu.
Không chỉ vậy, bệnh viện tỉnh còn mở cả kênh đặc biệt, ưu tiên cho bệnh nhân trên 70 tuổi và dưới 12 tuổi, hoặc có bệnh lý khó chữa, để dành những suất hiếm hoi cho những người thực sự cần.
Liễu Tư Nghiên nhìn biểu cảm của anh, “Ý tưởng này không phải do mày nghĩ ra chứ?”
“Tao với anh ấy cùng bàn bạc.”
Ý tưởng nghe có vẻ khó tin, Vu Thanh Đường cũng cảm thấy chuyện này khó mà thực hiện được.
Việc trở lại khoa tim là lý tưởng của Từ Bách Chương, nhưng đông y cũng là thứ hắn không thể buông bỏ. Vu Thanh Đường nhớ ánh mắt lúc tối lúc sáng của viện trưởng Chung khi ấy, Từ Bách Chương sao có thể không nhìn thấy.
Hơn nữa, đâu có quy định rằng lý tưởng và sở thích không thể dung hòa. Những giá trị mà tổ tiên để lại, cần có người kế thừa.
Liễu Tư Nghiên tiếp lời: “Tao còn nghe em trai đó nói, dù ngày nào cũng bận đến tắt thở, nhưng chồng mày lúc nào cũng tan làm đúng giờ, chủ nhật tuyệt đối không tăng ca.” Liễu Tư Nghiên nhướn mày, “Thế nào? Chủ nhật mỗi tuần tụi mày có kế hoạch gì à?”
Vu Thanh Đường luôn được nghỉ cố định vào ngày chủ nhật, họ có thể làm bất cứ điều gì, nhưng ngày đó nhất định phải dành cho nhau.
“Em trai còn bảo, bác sĩ Từ nhà mày gần đây thực hiện 28 ca phẫu thuật, tất cả đều là những ca khó nhằn, mà tỷ lệ thành công vẫn là 100%.”
“Ba năm không lên bàn mổ, kỹ thuật không những không xuống dốc mà còn thăng cấp. Trâu bò thật đấy!”
“Chưa hết, chỉ cần là ca phẫu thuật của bác sĩ Từ, phòng quan sát lúc nào cũng chật kín.”
“Tao thật sự rất tò mò, Từ đại sư rốt cuộc làm bằng chất liệu gì vậy? Bắt mạch ba năm, trình độ ngoại khoa không những không giảm mà còn tiến bộ thần tốc. Đây chính là sự khác biệt cấp bậc giữa người thường và đại sư à?”
“Thôi thôi, khen đến đây được rồi.” Càng nói Vu Thanh Đường càng xấu hổ, “Nói về mày đi, mày với em trai đó nói chuyện thế nào rồi?”
“Khá ổn, đặc biệt ổn.” Liễu Tư Nghiên kể: “Cậu ấy nói không ngừng, suốt buổi toàn kể về chồng mày.”
Vu Thanh Đường: “… Ý tao là, tụi mày có khả năng tiến xa hơn không?”
“Tiến xa gì cơ?”
“Phát triển thêm nữa.”
Liễu Tư Nghiên ngớ người, “Chỉ toàn nghe cậu ấy khen chồng mày, có nói được gì khác đâu mà phát triển thêm.”
Vu Thanh Đường: “…”
Chắc tại nghĩ mày thích nghe nên người ta đành nói mấy chuyện đó thôi.
Liễu Tư Nghiên rút điện thoại ra, “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, cậu ấy vừa nhắn tin cho tao này.”
“Nhắn gì vậy?”
Liễu Tư Nghiên đưa điện thoại qua cho anh xem.
“Chị ơi, em tan làm rồi, chị có thời gian không? Em muốn mời chị ăn tối, tiện thể xem phim nữa, được không ạ?”
Vu Thanh Đường gọi phục vụ đến tính tiền, “Đi thôi.”
Liễu Tư Nghiên: “Đi đâu?”
“Mày đi ăn tao, tao về nhà uống canh.”
Liễu Tư Nghiên nhìn anh, nhướn mày, “Chẳng phải chúng mình đang ăn đây sao?”
Vu Thanh Đường thở dài: “Quán này ăn chẳng ngon gì cả.”
“Thì mình đổi sang chỗ khác.”
Vu Thanh Đường lắc lắc điện thoại, nở nụ cười: “Bác sĩ Từ nhà tao mười phút trước đã chờ sẵn rồi, mày cũng nên đi nhanh đi, đừng để người ta phải đợi.”
Liễu Tư Nghiên khoanh tay, giả bộ trách móc, “Vu Thanh Đường, mày trọng sắc khinh bạn!”
Vu Thanh Đường cười cười, xua tay, “Mày cũng có thể trọng sắc khinh bạn mà.”
Liễu Tư Nghiên: “…”
Tạm biệt nhau xong, Vu Thanh Đường lên xe.
Từ Bách Chương nhìn anh, dịu dàng hỏi: “Ăn thế nào rồi?”
“Khó ăn lắm, giờ chỉ muốn uống canh củ sen thôi.”
Từ Bách Chương bật cười, khởi động xe, “Canh đang ủ trong nồi, chỉ chờ em về thôi.”
“À phải rồi, khoa tim dạo này có bác sĩ trẻ mới đến phải không?” Vu Thanh Đường nghiêng đầu suy nghĩ, miêu tả dáng vẻ của người kia: “Chắc là kiểu trắng trẻo sạch sẽ, lễ phép, miệng lưỡi cũng rất ngọt ngào?”
“Trần Nặc? Phù hợp với miêu tả của em.”
“Cậu ấy thế nào?”
“Có năng khiếu, rất chăm chỉ, là một hạt giống tốt.”
Vu Thanh Đường mỉm cười hài lòng, “Vậy là được rồi.”
“Có chuyện gì à? Em quen cậu ấy sao?”
“Đối tượng xem mắt của Tư Nghiên đấy.” Vu Thanh Đường nhớ lại tin nhắn mà Liễu Tư Nghiên khoe, “Hình như cậu ấy thích Tư Nghiên lắm.”
Từ Bách Chương cười khẽ, “Em cũng gia nhập hội giục cưới rồi à?”
“Thật ra trước đây em và Tư Nghiên đều có chung quan điểm, thà không kết hôn chứ không thể chọn bừa, nếu không tìm được người phù hợp thì thà sống độc thân còn hơn.”
Nếu đối tượng kết hôn không thể thỏa mãn tiêu chuẩn, anh thà sống một mình cả đời.
Vì trong suy nghĩ chủ quan của anh, hôn nhân là thứ có cũng được, không cũng chẳng sao, nên trong suốt những năm trước, Vu Thanh Đường chưa từng nghiêm túc tìm kiếm tình yêu, cũng không muốn trao ra tình cảm với bất kỳ ai.
Anh quay sang nhìn Từ Bách Chương, “Cho đến khi gặp anh.”
Lúc đó Vu Thanh Đường mới hiểu rằng, một người phù hợp, một cuộc hôn nhân hạnh phúc có thể mang lại rất nhiều sắc màu cho cuộc sống. Anh hạnh phúc rồi, cũng mong bạn thân mình được như vậy.
“Tất nhiên, em biết là đời sống hôn nhân không chỉ toàn màu hồng, hôn nhân có trăm ngàn sắc thái khác nhau, không phải ai kết hôn cũng có thể đạt được hạnh phúc. Nhưng Tư Nghiên sẽ không bao giờ miễn cưỡng bản thân, em chỉ mong nó đừng bỏ lỡ người phù hợp thôi.”
Từ Bách Chương: “Cô ấy sẽ hạnh phúc.”
Vu Thanh Đường khẽ gật đầu: “Ừm, mọi người đều phải hạnh phúc.”
“Thanh Đường, sắp hết tháng rồi.”
“Ừ, em nhớ mà.”
Ngày mở phiên tòa đã cận kề, những chuyện cũ đã đến lúc phải khép lại.