“Nóng mà.” Đầu của Vu Thanh Đường lắc lư theo từng động tác lau tóc.
“Nóng cũng không thể mở như vậy được.” Từ Bách Chương kéo cao cổ áo, che kín bờ vai trần trụi, “Tóc cũng không lau khô, muốn bị cảm à?”
“Lần này em nhớ rồi.” Vu Thanh Đường vẫn ôm chiếc bình giữ nhiệt, để hơi nóng phả lên mặt mình.
Bình thường anh không uống nước ấm, nhưng từ khi kết hôn, anh lại yêu thích nó.
Cổ áo của Vu Thanh Đường rất rộng, rũ mắt xuống là có thể thấy cổ và xương quai xanh. Nếu Từ Bách Chương muốn, đứng trên cao nhìn xuống, có thể qua nếp uốn của áo mà nhìn sâu vào bên trong.
“Mệt quá, em vẫn còn buồn ngủ.” Vu Thanh Đường khép mắt lại, vai tựa vào người Từ Bách Chương.
Từ Bách Chương lấy áo khoác lớn quấn chặt người anh, kéo khóa lên đến tận cổ, “Về nhà ngủ thêm chút nữa.”
Ăn nhầm nấm độc, dễ buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.
Vu Thanh Đường ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, cơ thể hoàn toàn hồi phục, cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Anh xuống giường đi uống nước, phát hiện Từ Bách Chương vẫn còn ở nhà, “Hôm nay anh không đi khám sao?”
“Ừm, tối qua nhận được thông báo, ngày mai đi Singapore giao lưu học tập với bệnh viện liên doanh.”
Vu Thanh Đường ngủ bên ngoài không thành công, nhưng Từ Bách Chương lại đi thật.
Vu Thanh Đường: “Đi bao lâu?”
Từ Bách Chương: “Một tuần.”
Cảm giác này thật kỳ lạ, bình thường hai người cũng không ngủ chung, nhưng nghe Từ Bách Chương nói phải đi công tác, trong lòng anh lại có chút hụt hẫng.
Từ Bách Chương: “Nhớ ăn uống đầy đủ.”
“Ừm, em biết mà.”
Từ Bách Chương: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Yên tâm đi, em có phải trẻ con đâu.” Vu Thanh Đường nói, “Anh cũng nhớ chú ý an toàn.”
“Ừ, đến nơi sẽ báo cho em.”
Singapore không chênh lệch múi giờ với trong nước, Từ Bách Chương vừa đến nơi đã báo bình an, sau đó cả ngày hai người không liên lạc gì.
Ai bận việc của người nấy, không ai quấy rầy ai.
Tối đến, Vu Thanh Đường đang ngâm mình trong bồn tắm thì nhận được cuộc gọi.
Từ Bách Chương: “Ngủ chưa?”
“Chưa.” Vu Thanh Đường tựa vào thành bồn tắm, “Anh xong việc rồi à?”
“Ừm, vừa về khách sạn.”
“Vất vả rồi.”
Từ Bách Chương: “Không có gì.”
Hai người lại rơi vào im lặng, nhưng chẳng ai muốn cúp máy.
Vu Thanh Đường chìm trong làn nước ấm, chỉ là nói chuyện qua điện thoại nhưng không hiểu sao tim đập ngày càng nhanh, cơ thể mềm nhũn như sắp trượt xuống.
Nghe qua vài nhịp thở, Từ Bách Chương lên tiếng, “Thanh Đường, anh muốn gặp em.”
Vu Thanh Đường cười khẽ, “Hơn 4000 km, sao mà gặp đây?”
“Gọi video, được không?”
“Bác sĩ Từ, anh cố ý phải không?” Vu Thanh Đường duỗi chân ra khỏi mặt nước, gác lên mép bồn tắm, “Em đang tắm đó.”
“Xin lỗi, anh không biết. Vậy em tắm xong anh sẽ gọi lại.”
Đầu dây bên kia cúp máy rất nhanh. Vu Thanh Đường đặt điện thoại lên kệ. Màn hình vẫn dừng lại ở giao diện nhật ký cuộc gọi, hiện rõ tên của Từ Bách Chương, như thể nó có mắt.
Vu Thanh Đường khoác áo choàng tắm lên người, cùng lúc nhận được tin nhắn.
Bách Chương: “Tắm xong chưa?”
“Rồi.”
Lời mời gọi video gần như xuất hiện ngay lập tức.
Vu Thanh Đường chỉnh lại cổ áo, vuốt ngược tóc ướt lên.
Từ Bách Chương vẫn còn mặc vest, ngồi nghiêm chỉnh trước màn hình.
Vu Thanh Đường: “Sao anh chưa thay đồ?”
“Đang đợi em, sợ không kịp.”
Vu Thanh Đường: “…”
Cái anh này rốt cuộc đang vội gì vậy.
Phía sau hắn là khung cảnh phòng khách sạn, Vu Thanh Đường tiện miệng hỏi, “Bên đó thế nào?”
“Cũng ổn.” Từ Bách Chương chuyển camera sau, quay một vòng cho anh xem.
Phòng đôi tiêu chuẩn, trên giường chất đầy đồ của Từ Bách Chương, giường còn lại ngăn nắp sạch sẽ.
Vu Thanh Đường: “Anh ngủ một mình à?”
“Ừ, quen rồi.” Từ Bách Chương chỉnh camera lại phía trước, “Lại không lau tóc à?”
“Có lẽ nên hỏi vị bác sĩ nào đó, sao mà vội vàng thế.” Tóc còn chưa kịp lau mà tin nhắn wechat cứ đến dồn dập.
“Để điện thoại xuống, lau tóc đi.”
“Không cần, lát nữa lau cũng được. Dương Thành mấy hôm nay nóng lắm, 27 28 độ.”
“Ừ, nhớ lau khô rồi hẵng ngủ.”
“Biết rồi. Không lau khô thì cơ thể sẽ bị ẩm, không tốt cho sức khỏe.”
Bị ảnh hưởng bởi Từ Bách Chương, Vu Thanh Đường cũng xem như một tay bác sĩ đông y nghiệp dư.
Anh luồn ngón tay qua tóc, ấn nhẹ da đầu, dựa theo phương pháp dưỡng sinh của Từ Bách Chương mà từ từ vuốt ngược ra sau, “Yên tâm, em sẽ lau mà.”
Động tác lớn làm cổ áo lệch đi, áo choàng tắm vốn buộc lỏng bị tuột xuống, lộ rõ phần da thịt trên ngực.
Ánh mắt Từ Bách Chương dừng lại ở nơi nào đó, “Nhà mình có muỗi à?”
“Hả?” Vu Thanh Đường cúi đầu nhìn, trước ngực có một vết đỏ nhỏ, anh kéo lại cổ áo, “Không phải, hôm nay vô tình cào trúng thôi.”
Vừa nói thế, Vu Thanh Đường bỗng cảm thấy hơi đau.
“Đừng che.” Giọng Từ Bách Chương như đang thăm khám bệnh nhân, “Để anh xem.”
Vu Thanh Đường hạ camera xuống, dựa vào đầu giường, vén áo lên.
Vết thương dài khoảng một lóng tay, chỉ là vết xước nhẹ, có chút máu rỉ ra. Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng vừa rồi Vu Thanh Đường ngâm nước làm da sưng tấy lên.
Từ Bách Chương: “Em tắm bồn à?”
Vu Thanh Đường: “Chỉ nửa tiếng thôi.”
“Bị thương còn ngâm nước?”
“Lần sau em sẽ chú ý.” Vu Thanh Đường vui đùa nói: “Xin bác sĩ Từ thứ lỗi.”
“Tủ đồ tầng hai có thuốc sát trùng, em lấy chút oxy già bôi vào đi.”
Vu Thanh Đường lười đứng dậy, cầm điện thoại kéo ngăn tủ đầu giường, “Dùng povidone được không? Ngay trong tầm tay luôn này.”
“Dễ để lại vết thâm, đừng dùng cái đó.”
Giờ thì Vu Thanh Đường đã hiểu tại sao Từ Bách Chương không bao giờ cho anh dùng povidone.
“Nhưng đi lấy thì phiền lắm.”
“Nếu anh ở đó, anh có thể giúp em sát trùng.”
Vu Thanh Đường nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ngực mình, “Bách Chương, anh biết em bị thương chỗ nào không?”
Đương nhiên là hắn biết. Lúc Vu Thanh Đường cầm cồn iốt lên đã lộ ra hết rồi. Vết thương chỉ cách đầu v* hồng phấn bên trái một centimet.
Muốn ngậm vào miệng, muốn cắn lên.
Từ Bách Chương nín thinh, không nói một lời.
Vu Thanh Đường: “Bác sĩ Từ, nhìn anh bây giờ khiến em nghĩ đến một thành ngữ.”
“Câu gì?” Từ Bách Chương hỏi anh.
Vu Thanh Đường kéo dài âm cuối, chậm rãi nói: “Như đói như khát.”
Từ Bách Chương không hề nhìn anh, quay đi lấy bình giữ nhiệt.
Vu Thanh Đường vẫn tiếp tục châm ngòi trêu chọc, “Nếu giờ anh về đây, em sẽ giữ anh lại trong phòng, không để anh đi đâu cả.”
Cơ thể Từ Bách Chương giống như một quả bóng sắp nổ tung vì căng đến cực hạn. “Vậy thì anh sẽ không đi.”
Cổ họng Vu Thanh Đường khàn khàn khô khốc, như bị rắc muối và mè lên. Sao cái anh này đột nhiên đáp lại như vậy?
“Muộn rồi, đi ngủ đi.” Từ Bách Chương vặn nắp bình giữ nhiệt, uống liên tục ba, bốn ngụm lớn, “Trước khi ngủ nhớ lau tóc và khử trùng vết thương.”
“Này, anh cứ vậy mà cúp máy à?”
Từ Bách Chương: “Còn muốn nghe gì nữa?”
Điều muốn nói lại không dám nói, việc muốn làm lại không thể làm.
Vu Thanh Đường: “Còn phải xem thành ý của anh.”
Từ Bách Chương siết chặt bình giữ nhiệt, “Thanh Đường, tối nay em có thể mơ thấy anh không?”
Vu Thanh Đường bật cười, cái anh này xấu xa quá rồi, ngay cả trong giấc mơ cũng muốn chiếm chỗ của mình. “Vậy còn anh? Sẽ mơ thấy em chứ?”
“Sẽ.”
Ở nơi đất khách quê gười, không thể tự sắc thuốc, Từ Bách Chương đã mang theo lượng thuốc đủ dùng cho bảy ngày, nhưng đêm đầu tiên đã uống hết phần dự trữ của ba ngày.
Đêm dài khó ngủ, trong mắt, trong tim, trong từng ngóc ngách cơ thể đều là nỗi nhớ nhung. Hắn hận không thể mua vé ngay lập tức, bay về nhà trước khi trời sáng để tự tay sát trùng vết thương cho ai kia.
Không chỉ là sát trùng.
***
Các bác sĩ được mời tham dự hội thảo đều là những người đứng đầu các chuyên khoa. Ngoài Từ Bách Chương, Chung Nghiêm và Lương Tụng Thịnh cũng có trong danh sách.
Hội thảo được sắp xếp thời gian khá thoải mái, buổi sáng trao đổi học thuật, buổi chiều hoạt động tự do, họ có thể tham quan đây đó.
Tối đó rảnh rỗi không có việc gì làm, Chung Nghiêm đề nghị ghé vào một quán bar gần đó.
Ba người đàn ông ngồi vây quanh trong một góc tối mờ.
Chung Nghiêm đưa ly rượu đến trước mặt hai đứa bạn, “Khó khăn lắm mới tụ họp được một lần, một đứa không được uống trà, một đứa không được uống thuốc, phải uống rượu với tao.”
Đây là một quán bar yên tĩnh, không nhiều người lắm, không gian rất tĩnh lặng. Trên sân khấu tròn, ca sĩ đang gảy đàn, hát một bài tình ca bằng tiếng Anh.
Ra khỏi quán bar, thời gian vẫn còn sớm, ba người men theo con phố đi dạo xung quanh.
Nửa tiếng trước trời vừa mưa, đêm nay hiếm khi mát mẻ trong lành, dọc phố phường tấp nập và nhộn nhịp.
Lương Tụng Thịnh và người yêu nhỏ dù đã làm lễ đính hôn, nhưng dường như vẫn thiếu chút gì đó để duy trì tình cảm. Trên suốt đoạn đường, Chung Nghiêm liên tục vì anh mà bày mưu tính kế, tham khảo đủ cách dỗ người yêu vui.
Từ Bách Chương không giỏi mấy chuyện này, chỉ lặng lẽ nghe, không tham gia vào cuộc trò chuyện. Ba người bước vào một cửa hàng quà lưu niệm.
Trong khi hai người kia đang lựa quà, Từ Bách Chương chỉ lang thang ngắm nhìn không mục tiêu. Đúng lúc đó, hắn nhận được cuộc gọi từ Vu Thanh Đường. “Đã về khách sạn chưa?”
Từ Bách Chương: “Chưa, anh đang chọn quà cho em.”
“Chọn gì vậy? Em có thể biết trước không?”
“Ở đây hình như toàn đồ cho trẻ con.” Từ Bách Chương nhìn qua những món đồ chơi rực rỡ màu sắc. “Cảm giác không có thứ em thích.”
Vu Thanh Đường: “Anh đến đó làm gì?”
“Chung Nghiêm và Tụng Thịnh muốn vào.”
“Họ chọn gì rồi?”
Từ Bách Chương nghiêng đầu nhìn Lương Tụng Thịnh, rồi khẽ nhíu mày. “Hình như là… quần lót hình hoạt hình?”
“Cho Niệm Niệm à?”
Từ Bách Chương thoáng ngẩn ra trước cách gọi này. “Chắc vậy.”
Vu Thanh Đường: “Anh cũng muốn tặng quần lót cho em sao?”
“Em thích không?” Từ Bách Chương đáp. “Nếu thích, anh sẽ mua cho em.”
Tiếng cười của Vu Thanh Đường vọng qua điện thoại. “Bách Chương, anh biết số đo của em không?”
Vấn đề này thực sự làm khó Từ Bách Chương, hắn không chỉ không biết kích cỡ, thậm chí còn không dám nhìn kỹ kiểu dáng.
Từ Bách Chương chỉ nhớ là màu nhạt, không dám để ý đến chất liệu, có hoa văn hay không, là dạng tam giác hay boxer, rộng rãi hay ôm sát.
“Em có thể nói cho anh biết không?” Từ Bách Chương chân thành hỏi.
Vu Thanh Đường cười: “Anh trở về tự mình xem đi.”
“Lão Từ, mày chọn xong chưa? Đi thôi.”
Vu Thanh Đường nghe thấy tiếng vọng từ điện thoại. “Anh chọn gì cũng được, không có quà cũng không sao, em đợi anh về.”
Ra khỏi cửa hàng lưu niệm, họ tiếp tục đi dạo trên con phố dài, đến một cửa hàng ngọc thạch, Lương Tụng Thịnh dừng lại.
Từ trước đến nay Lương Tụng Thịnh vốn rất hứng thú với đồ cổ và ngọc.
Hai người còn lại cũng bước vào theo.
Trong cửa hàng treo đầy trang sức, từ ngọc bích, pha lê, còn có mã não, tất cả đều được chế tác thủ công.
Cửa hàng không lớn, ông chủ mặc áo len màu xanh đen, gương mặt đầy nếp nhăn, trông đã hơn 80 tuổi.
Ông chủ cúi đầu vân vê sợi chỉ đỏ, nói bằng tiếng Trung: “Ba vị cứ tự nhiên, cần gì tôi sẽ giới thiệu.”
Lương Tụng Thịnh cầm một viên ngọc bích trên tường, kích cỡ rất nhỏ, nhìn qua đầu sứt đuôi sẹo nhưng màu sắc rất đẹp, được mài giũa rất khéo léo.
“Vị này đúng là rất biết xem hàng, nhưng viên này không hợp với cậu.” Nói xong, ông lão đưa sợi chỉ đỏ gắn pha lê vừa quấn xong qua. “Cái này hợp hơn.”
“Vòng chân, dành cho người yêu của cậu.”
Nghe xong, cả ba người đều có chút kinh ngạc.
Chung Nghiêm không nhịn được hỏi: “Sao ông biết?”
Ông lão cười cười: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Lương Tụng Thịnh nhận lấy vòng chân, mặt vòng là pha lê, cũng không phải thứ đắt giá nhưng được chế tác thủ công rất tinh xảo, hình dáng đẹp mắt.
Lương Tụng Thịnh thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ông lão dùng ngón tay đưa ra một con số.
Chung Nghiêm: “30 hay 300?”
Ông lão: “30.000 tệ.”
Chung Nghiêm trố mắt: “Ông già này, không sợ Cục quản lý thị trường đến tóm cổ ông hả?”
Ông lão chậm rãi xoay dây đỏ: “Anh bạn bác sĩ à, đây không phải Trung Quốc, không có nhiều quy tắc như vậy. Tôi niêm yết giá rõ ràng, cậu thấy hợp thì mua, không hợp thì xin đặt xuống.”
Ông lão nói xong liền đưa ra tấm biển mã QR. “Muốn mua thì quét mã, wechat hay alipay tùy chọn.”
Chung Nghiêm: “…”
Cái ông già này, một mặt nói không phải ở trong nước, mặt khác lại dùng thanh toán điện tử.
Mẹ nó… đứa nào chịu mua chính là đồ ngu.
Sau đó y trơ mắt nhìn “đồ ngu” Lương Tụng Thịnh quét mã thanh toán 30.000 tệ, đem chiếc vòng chân nhét vào túi áo.
Chung Nghiêm còn chưa kịp nổi khùng đã thấy ông lão câu được con cá tiếp theo.
Ông đưa một mặt dây tròn dẹt treo trên sợi chỉ đỏ cho Từ Bách Chương, “Cái này của cậu là 36.000 tệ.”
Từ Bách Chương không thèm do dự, lập tức quét mã thanh toán, cầm lấy dây chuyền.
Chung Nghiêm bực mình: “Tụi mày uống say xong khùng hết rồi hả? Tốt xấu gì cũng học tới tiến sĩ, còn bị bọn giang hồ bịp bợm lừa gạt?”
Cả hai không đáp, một trước một sau rời khỏi cửa hàng.
Chung Nghiêm ấm ức, lải nhải theo sau: “Khỉ thật! Tụi mày nghĩ mấy chục ngàn là gió thổi tới chắc?”
“Cậu bác sĩ này, không muốn xem thử món dành cho cậu sao?”
Ông lão giơ lên một dây đeo màu đen, trên đó treo rất nhiều hạt châu nhỏ. Chung Nghiêm không hiểu biết nhiều về ngọc thạch, cũng không rõ thành phần của nó là gì.
Nhưng nhìn mấy cái viên bé tí thế, chắc chắn là lừa đảo.
Ông lão nói: “Cái này của cậu khó làm, 60.000 tệ.”
Chung Nghiêm: “…”
Tôi phịch chết ông!
***
Từ Bách Chương đi công tác đến ngày thứ năm, cũng là ngày thứ năm Vu Thanh Đường tăng ca.
Một mình một phòng vắng hoe, chỗ nào cũng thấy không quen. Vu Thanh Đường đem tất cả những cảm giác đó biến thành động lực làm việc.
Trước khi tan làm, Liễu Tư Nghiên bước vào văn phòng anh, mở album ảnh trên điện thoại cho anh xem.
Đó là ảnh chụp lại hai trang lịch sử trò chuyện, một là của Liễu Tư Nghiên, còn người kia là một nickname và ảnh đại diện mà Vu Thanh Đường không quen.
Anh tìm thấy từ khóa mấu chốt ở đây.
Trương Gia Minh (Sani), chiều ngày 17, lúc 4 giờ, cùng định vị ở một nơi hẻo lánh.
Lồng ngực Vu Thanh Đường thắt lại. “Ý mày là gì?”
Liễu Tư Nghiên hạ giọng: “Mày giả ngu cái gì?”
“Sòng bạc ngầm?”
Liễu Tư Nghiên: “Không chắc, nhưng tám chín phần là đúng.”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Không có bằng chứng, báo cảnh sát cũng vô ích thôi?” Liễu Tư Nghiên nghiến răng. “Cũng không phải là không điều tra được gì, chỉ sợ rút dây động rừng.”
Sắc mặt Vu Thanh Đường tối sầm lại. “Ý mày là gì? Lại muốn tự điều tra? Chuyện 6 năm trước mày quên rồi sao?”
“Tao không thể cứ ngồi yên chờ chết được!” Liễu Tư Nghiên cắn chặt môi, “Mày có biết 6 năm qua tao sống thế nào không? Tao chưa từng thoải mái một ngày nào.”
Vu Thanh Đường nắm chặt tay, “Đương nhiên là tao biết, tao so với mày còn khó chịu hơn.”
Liễu Tư Nghiên: “Vất vả lắm tao mới tra ra thông tin này, thật sự không thể chờ thêm nữa.”
“Tư Nghiên, tao hiểu suy nghĩ của mày, nhưng mày không thể giậm chân tại chỗ mãi được.”
Liễu Tư Nghiên siết chặt điện thoại, đôi mắt đỏ hoe nhưng gương mặt lại tái nhợt. “Như tao bây giờ mới là giậm chân tại chỗ. Tao sắp chết rồi, thật sự gấp đến chết rồi!”
“Tao biết.” Vu Thanh Đường ôm cô, sao anh có thể không biết những chuyện này, “Nhưng mày đừng hành động bốc đồng, được không? Coi như là vì Lạc Lạc đi.”
Liễu Tư Nghiên run rẩy, “Lạc Lạc…”
“Lạc Lạc chắc chắn không muốn chúng ta như thế này.”
“Thanh Đường, tao hận chính mình, hận vô cùng.”
“Đừng như vậy, không phải lỗi của mày.”
An ủi Liễu Tư Nghiên xong, ngay khi bước ra khỏi đài truyền hình, Vu Thanh Đường nhận được cuộc gọi của Từ Bách Chương. “Alo, Bách Chương.”
“Sao vậy, giọng em nghe khàn thế?”
Vu Thanh Đường nuốt khan, “Không sao đâu, anh xong việc rồi à?”
“Ừ, sáng mai bay, chiều anh về.”
“Được, em chờ anh về.”
Vu Thanh Đường đặc biệt dọn dẹp từ trong ra ngoài, dù chẳng có gì nhiều để dọn.
Một tuần không có Từ Bách Chương bên cạnh, giấc ngủ của anh cũng bị ảnh hưởng đôi chút, luôn cảm thấy trống rỗng, trằn trọc mãi không yên.
Vất vả lắm mới vào giấc được, đột nhiên anh giật mình tỉnh dậy. Phòng khách tối om, có tiếng động rất nhỏ vang lên.
Vu Thanh Đường ngồi dậy, không phát ra tiếng động, tiện tay cầm lấy cây gậy bóng chày bên giường, mò mẫm đi ra.
Khoảnh khắc anh bật đèn lên, trong tay đang cầm gậy bóng chày, Vu Thanh Đường nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, “Bách Chương, sao lại là anh?”
Buổi sáng ai kia nói mai mới về mà.
“Anh thấy chiều nay có chuyến, nên đổi vé về sớm.”
Vu Thanh Đường đặt gậy xuống, “Sao anh không nói trước một tiếng? Em còn tưởng nhà mình có trộm, anh còn không bật đèn nữa.”
“Sợ làm em thức giấc.” Từ Bách Chương nói thêm, “Còn muốn tạo bất ngờ cho em.”
Vu Thanh Đường: “Không được có lần sau.”
Từ Bách Chương gật đầu, trong mắt đều là dịu dàng.
“Anh đói không? Để em nấu cho anh bát mì.”
Dạo gần đây Vu Thanh Đường học được tay nghề nấu mì từ Từ Bách Chương, đến bố mẹ cũng khen ngợi hết lời.
Vu Thanh Đường xắn tay áo chuẩn bị vào bếp.
“Không cần đâu, anh ăn rồi.” Từ Bách Chương kéo anh lại, “Anh có quà cho em.”
Một hộp nhỏ hình vuông, gói giấy dễ thương, là khăn tay hợp tác với Disney.
Dù không phải phong cách của Vu Thanh Đường nhưng anh vẫn rất thích.
“Còn cái này nữa.” Từ Bách Chương lấy ra một chiếc hộp khác.
Một hộp trang sức bằng gỗ liễu đỏ, chế tác không quá tinh xảo nhưng vẫn nhìn ra dấu vết chạm khắc thủ công.
Loại sản phẩm mang đậm nét văn hóa Trung Hoa này xuất hiện ở nước ngoài khiến Vu Thanh Đường thêm phần mong đợi.
Từ Bách Chương mở nắp, bên trong là một miếng ngọc treo trên dây đỏ, hình tròn dẹt, hơi giống đồng xu, được tinh tế mài nhẵn, có độ cong nhẹ.
Trong số các sản phẩm ngọc thạch, màu sắc của nó rất đặc biệt, ngọc trắng lẫn chút hồng nhạt.
“Thích không?” Từ Bách Chương hỏi anh.
Vu Thanh Đường vân vê miếng ngọc trong tay, cảm nhận sự mát lạnh từ nó, “Rất thích.”
“Để anh đeo cho em.”
Sợi dây này không giống dây chuyền, cách đeo cũng đơn giản. Từ Bách Chương vòng dây qua cổ Vu Thanh Đường, ngón tay chạm vào bề mặt mịn màng.
“Anh mua nó ở đâu vậy?” Vu Thanh Đường chạm tay vào miếng ngọc cùng hắn, ngón tay chạm nhau nhẹ nhàng. “Ở nước ngoài cũng có loại này à?”
“Một cửa hàng nhỏ trên phố, ông chủ trông như kẻ lừa đảo.”
Vu Thanh Đường bật cười, “Vậy mà anh còn mua?”
Từ Bách Chương: “Màu sắc rất đẹp.”
Giống với sắc thái nơi lồng ngực của Vu Thanh Đường.
Từ Bách Chương lại hỏi, “Vết thương ở ngực em lành chưa?”
“Đã một tuần rồi, anh nghĩ sao?”
“Anh muốn xem một chút, có được không?”
Không khí như ngưng đọng lại ở ngực, trĩu nặng xuống bụng dưới.
Vu Thanh Đường cúi đầu, sờ cổ áo, nhẹ nhàng tháo nút.
Cổ áo được cởi ra, làn da trắng ngần trần trụi hiện ra, miếng ngọc lay nhẹ theo từng cử động, ngừng lại trước ngực.
Vết thương đã biến mất, chỉ còn lại làn da sạch sẽ mịn màng, mơ hồ thấy cả xương sườn.
Từ Bách Chương chỉ lướt nhìn một thoáng, như sợ phạm phải điều cấm kỵ, hắn nhanh chóng quay đi, tự tay cài lại cúc áo, chỉnh lại quần áo cho anh.
Bây giờ đã là 2 giờ sáng, Vu Thanh Đường nhận ra sự mệt mỏi của hắn, “Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Mắt thấy anh định rời đi, Từ Bách Chương vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Hắn giữ chặt tay Vu Thanh Đường lại, “Số đo quần lót của em, anh còn chưa xem.”
Trong mắt Từ Bách Chương ẩn chứa một ngọn lửa, và cả một con thú hoang.
Cổ tay Vu Thanh Đường bị hắn nắm chặt đau điếng, “Muốn xem à, vào phòng em, em lấy một cái cho anh, hay là…”
Từ Bách Chương: “Xem ngay tại đây.”