• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu 10 phút, Vu Thanh Đường gọi cho Từ Bách Chương, “Em có một câu hỏi.”  

Từ Bách Chương: “Gì vậy?”  

Vu Thanh Đường: “Ngày trước mỗi khi anh đứng trên bàn mổ, thời điểm đối diện với bệnh nhân, trong lòng anh nghĩ gì?”  

Sau lưng vang lên giọng nói: “Thầy Vu, sắp bắt đầu rồi.”  

“Được, tôi ra ngay.” Vu Thanh Đường quay lại với điện thoại, nói với Từ Bách Chương, “Em lên sóng đây, gặp anh ở nhà nhé.”  

Buổi phát sóng trực tiếp đã sẵn sàng, Liễu Tư Nghiên đứng trước máy quay, cầm micro đếm ngược: “5… 4… 3… 2… 1.”  

Ống kính chuyển đến Vu Thanh Đường, “Kính chào quý vị khán giả đang theo dõi chương trình qua màn ảnh nhỏ và các nền tảng trực tuyến, chào mừng quý vị đến với chương trình Pháp luật và Đời sống. Tôi là Vu Thanh Đường, bạn đồng hành của quý vị.”  

“Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân luôn là chủ đề không có hồi kết. Các sự cố y tế có tác động rất lớn đến sự quan tâm của xã hội. Mời quý vị cùng xem một đoạn video để hiểu rõ hơn về câu chuyện hôm nay.”  

Đoạn video dài năm phút đã được biên tập hiện lên hình ảnh Tề Hoành Bân khóc nghẹn bên giường bệnh của người vợ quá cố, cha mẹ hai bên đau lòng đến suy sụp, và đứa con trai nhỏ vì mất mẹ mà trở nên trầm lặng. Một gia đình tan nát, đứa trẻ đáng thương, cảnh cha mẹ tóc bạc tiễn con.  

Cuối video còn nhấn mạnh cuộc sống khó khăn của ông bố đơn thân Tề Hoành Bân cùng nỗi nhớ vợ dai dẳng suốt ba năm qua.  

Video kết thúc, khán giả tại trường quay ai cũng đỏ mắt.  

Vu Thanh Đường đã xem đoạn video này vô số lần. Chính đạo đức nghề nghiệp giúp anh giữ được vẻ mặt chuyên nghiệp, không để lộ sự ghét bỏ ra ngoài.  

Tiếng vỗ tay lắng xuống, người nhà bệnh nhân bước lên sân khấu. 

Tề Hoành Bân mắt đỏ hoe, dáng vẻ y hệt trong video, như một người chồng si tình không nguôi thương nhớ người vợ đã khuất.  

Vu Thanh Đường thầm cảm thán, có người sinh ra đã là diễn viên.  

Anh đưa giấy cho Tề Hoành Bân, “Anh Tề, mong anh hãy kể lại cho chúng tôi biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”  

Tề Hoành Bân nghẹn ngào không nói nên lời, “Vợ tôi vốn rất khỏe mạnh, vậy mà sau nửa tháng nằm viện ở bệnh viện tỉnh, mạng cũng không còn.”  

Vu Thanh Đường nhẹ giọng hỏi: “Theo tôi được biết, ca phẫu thuật của vợ anh đã rất thành công. Vậy tại sao tình trạng lại đột ngột chuyển biến xấu?”  

“Đều là do Từ Bách Chương!” Tề Hoành Bân rút ra một tập tài liệu, “Sau này tôi mới biết, lúc đó Từ Bách Chương vừa làm ở bệnh viện tỉnh chưa đầy một năm, và ca phẫu thuật của vợ tôi là ca thứ tám anh ta thực hiện.”  

Tề Hoành Bân nhìn thẳng vào ống kính, “Mọi người nhìn xem, một bệnh viện lớn như vậy, tại sao lại để một bác sĩ chưa có kinh nghiệm thực hiện phẫu thuật? Họ đang mưu tính điều gì?”  

“Là thiếu nhân lực, hay lấy mạng người dân để thực hành?”  

“Vợ tôi chỉ là một trong số đó. Tôi không dám tưởng tượng còn bao nhiêu người khác đã trở thành công cụ cho họ thử nghiệm, phải chết thảm trên bàn mổ lạnh lẽo.”  

“Bệnh viện coi mạng sống của bệnh nhân là vật thí nghiệm, nhưng những ‘vật thí nghiệm’ đó lại là người thân yêu nhất của chúng ta!”  

Giọng điệu của Tề Hoành Bân tràn đầy thương cảm, khiến khán giả cũng bắt đầu phẫn nộ.  

“Trời ơi, kinh khủng quá!”

“Chẳng khác nào thí nghiệm trên cơ thể người!”  

“Nghe mà rùng cả mình.”  

“Tôi không dám bị bệnh nữa đâu.”  

“Nếu không phẫu thuật, ít nhất vợ tôi vẫn còn sống, vẫn có thể đưa con tôi đến trường. Bây giờ ngày nào con tôi bị bạn học và hàng xóm cười nhạo là không có mẹ!” Tề Hoành Bân gào khóc lên, “Con tôi quá đáng thương, mới năm tuổi mà đã mất mẹ. Tôi vừa làm cha, vừa làm mẹ, nuôi con trong nước mắt. Chúng tôi đã làm gì sai chứ!”  

Vu Thanh Đường an ủi: “Anh Tề, xin hãy bớt đau lòng.”  

Tề Hoành Bân lau nước mắt, “Sau khi xảy ra chuyện, bệnh viện bồi thường 200 ngàn cho qua chuyện. Họ còn bao che cho Từ Bách Chương, chuyển anh ta từ khoa tim mạch sang khoa đông y.”  

“Tôi không hiểu nhiều về y học, nhưng thường thức cơ bản cũng biết ít nhiều, y học cổ truyền và tây y là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Một người chỉ là gà mờ trong giới tây y, lại dám chuyển sang đông y. Mọi người nghĩ xem, mạng người là chuyện lớn, sao bệnh viện có thể làm việc qua loa đến thế!”  

Phía dưới khán giả bắt đầu bàn tán xôn xao.  

“Đây chẳng phải là đang làm bậy sao!”  

“Bệnh viện quá vô trách nhiệm.”  

“Mẹ nó, tôi còn định đặt lịch khám của anh ta đấy.”  

“Mấy thằng lang băm nguy hiểm lắm.”  

“Vợ tôi đã mất rồi, hối hận cũng chẳng ích gì. Tôi chỉ mong mọi người phải cảnh giác, có chữa bệnh cũng phải cố mở to hai mắt ra, đừng có tin tưởng mù quáng để bị lừa như tôi.”  

“Mất tiền chỉ là chuyện nhỏ, mạng của vợ tôi không thể lấy lại được!”  

“Vợ ơi, em chết oan uổng quá!”  

Chờ khán giả ổn định lại, Tề Hoành Bân cũng dần bình tĩnh hơn.  

Vu Thanh Đường nhìn gã, “Để làm rõ những gì anh Tề vừa chia sẻ, ban biên tập chương trình đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng.”  

“Theo luật Y học của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định rằng, những người có ‘Giấy phép hành nghề y’ và ‘Giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ’ đều đủ điều kiện để hành nghề.”  

“Chúng tôi đã xác nhận, 4 năm trước khi thực hiện phẫu thuật cho bệnh nhân, bác sĩ Từ đã có đầy đủ các chứng chỉ chuyên môn, bao gồm cả đông y và tây y. Điều này đồng nghĩa với việc bác sĩ Từ đủ điều kiện hành nghề.”  

“Dù vậy, tôi tin rằng mọi người vẫn còn giữ thái độ nghi ngờ. Như anh Tề đã nói, một bác sĩ chỉ tham gia tám ca phẫu thuật liệu có thực sự đủ khả năng đảm nhận những dự án ngoại khoa phức tạp không?”  

“Mang theo nghi vấn này, đội ngũ phóng viên của chương trình đã đến viện nghiên cứu y học nơi bác sĩ Từ học tiến sĩ. Mời mọi người cùng xem một đoạn video, để hiểu thêm về sự thật.”  

Trong video, một nữ phóng viên xuất hiện ở giữa khung hình, “Chào quý vị khán giả, hiện tại tôi đang ở viện nghiên cứu y học nổi tiếng tại Đức. Nơi đây có lưu lại hồ sơ phẫu thuật của bác sĩ Từ trong thời gian học tiến sĩ.”  

“Trong hồ sơ này cho thấy, trong thời gian học tiến sĩ, bác sĩ Từ từng làm việc tại bệnh viện trực thuộc viện nghiên cứu, và anh đã tham gia tổng cộng 387 ca phẫu thuật.”  

“Đồng thời, chúng tôi đã phỏng vấn các đồng nghiệp và giáo sư hướng dẫn của anh ấy trong thời gian làm việc tại đây. Theo lời họ, bác sĩ Từ là một bác sĩ ngoại khoa vô cùng tận tâm, có năng lực xuất sắc trong lĩnh vực ngoại khoa.”  

“Thậm chí, tôi còn may mắn gặp được viện trưởng. Khi biết tôi là phóng viên đến từ Dương Thành, ông đã chủ động chia sẻ câu chuyện về bác sĩ Từ. Tai nghe không bằng mắt thấy, hãy cùng tôi đến gặp ông ấy.”  

Nữ phóng viên gõ cửa văn phòng viện trưởng và trao đổi bằng tiếng Đức lưu loát.  

Khi rời khỏi văn phòng, cô nói: “Viện trưởng vừa kể rằng, năm đó viện nghiên cứu từng đề nghị mức lương rất cao để giữ chân bác sĩ Từ. Nhưng lý do mà anh ấy từ chối chính là: ở Đức đã có nhiều bác sĩ chữa được bệnh này, nhưng quê nhà của anh thì không, anh ấy nhất định phải trở về.”  

Thái độ của khán giả bắt đầu thay đổi, họ không còn tranh luận mù quáng nữa mà tập trung vào nội dung chương trình.  

“Dù anh ta có đủ tư cách hành nghề, điều đó cũng không thể phủ nhận sự thật rằng anh ấy bị bệnh tâm thần.” Tề Hoành Bân rút ra một bản báo cáo chẩn đoán, “Báo cáo này ghi rõ rằng Từ Bách Chương mắc bệnh tâm lý, không phù hợp để làm trong ngành y. Vậy mà bệnh viện tỉnh không chỉ nhận anh ấy vào làm, còn để anh ta làm phẫu thuật lớn, đây rõ ràng là sự thiếu trách nhiệm nghiêm trọng.”  

“Đối với vấn đề mà anh Tề vừa nêu, chương trình chúng tôi cũng đã cử người điều tra. Nhưng thật đáng tiếc, cơ sở thực hiện đánh giá tâm lý đó đã bị giải thể từ 4 năm trước, và bản báo cáo tâm lý mà anh Tề đang cầm trên tay đã có từ 12 năm trước.”  

“Chúng tôi đã liên hệ với một số học sinh từng được chẩn đoán và cả những bệnh nhân từng điều trị tại đây. Hãy nghe xem họ nói gì.”  

Để bảo vệ quyền riêng tư của người được phỏng vấn, phần lớn hình ảnh và âm thanh trong video đã được xử lý qua. Tuy nhiên, sự sợ hãi và phẫn nộ của họ vẫn không thể che giấu.  

Video đã được cắt nối biên tập, mỗi người chỉ kể lại trong vài giây đến vài chục giây.  

“Họ là ma quỷ, dùng kim đâm vào đầu ngón tay tôi.”  

“Để cai nghiện game, mẹ tôi gửi tôi vào đó. Họ không cho tôi ăn cơm, trói tôi lại và sốc điện, ép tôi phải tự chửi rủa chính mình.”  

“Chỉ là kiểm tra tâm lý thôi mà, chẳng hiểu sao họ bịt mắt tôi, bắt tôi đứng tấn, còn đặt kim thép ở sau lưng tôi.”  

“Họ bảo tôi nói ra người mà tôi muốn giết nhất, không nói thì bắt tôi đạp lên đinh.”  

“Họ nhốt tôi chung với chuột và gián. Mấy thằng điên!”  

“Họ dùng lõi bút chì dí sát vào mắt tôi, không cho tôi nhắm lại. Họ nói là để rèn luyện ý chí dũng cảm. Tôi thực sự không hiểu, đây là kiểu phương pháp gì nữa.”  

“Tôi đã từng vào đó một lần, ba năm sau vẫn không dám ngủ một mình. Làm ơn điều tra họ đi, họ thực sự có vấn đề.”  

“Tôi chỉ muốn chơi game thôi mà, nhưng họ đúng là ma quỷ!”  

Video kết thúc, khán giả không khỏi kinh hãi, xôn xao bàn tán.  

Đợi mọi người bình tĩnh lại, Vu Thanh Đường mới lên tiếng, “Việc cơ sở này có vi phạm hay không, các báo cáo mà họ đưa ra có giá trị pháp lý hay không, cần phải dựa vào thẩm định từ cơ quan có thẩm quyền.”  

Màn hình lớn hiện rõ thông tin: loại hình dịch vụ mà công ty này đăng ký không phải tư vấn tâm lý, mà là giải trí truyền thông. Đồng thời, người đại diện pháp luật chỉ có chứng chỉ trợ lý tư vấn tâm lý, không đủ năng lực độc lập để điều trị các bệnh lý tâm thần.  

“Nhân đây, mọi người có lẽ sẽ thắc mắc: trong lĩnh vực chuyên môn, việc xác định một người có mắc bệnh tâm lý hay không được thực hiện như thế nào? Và chúng ta nên nhìn nhận ra sao về các y bác sĩ có vấn đề tâm lý? Liệu họ có thể tiếp tục làm việc trong ngành y không?”  

“Chúng ta hãy kết nối với giáo sư Thôi Ngọc Đào, chuyên gia tâm lý học hàng đầu toàn quốc, để nghe ý kiến của ông.”  

Trên màn hình, bác sĩ Thôi ngồi sau bàn làm việc, giải thích, “Thứ nhất, những cơ sở không đủ điều kiện không được phép cung cấp báo cáo chẩn đoán tâm lý.  

Thứ hai, báo cáo chẩn đoán tâm lý là tài liệu mang tính riêng tư. Ngoại trừ yêu cầu cần thiết từ bệnh nhân hoặc gia đình, mọi hành vi công khai tài liệu này từ tổ chức hoặc cá nhân khác đều bị xem là xâm phạm quyền riêng tư.  

Thứ ba, hiện nay nước ta chưa có quy định chặt chẽ về việc người mắc các vấn đề tâm lý có được phép tiếp tục hành nghề hay không. Nếu họ có dấu hiệu trầm cảm nặng, tự kỷ hoặc khuynh hướng tấn công hay tự sát, chúng tôi sẽ khuyến nghị họ tạm thời nghỉ việc.”  

Vu Thanh Đường tiếp lời, “Vậy theo giáo sư, vào thời điểm đó, bác sĩ Từ có đủ điều kiện để thực hiện ca phẫu thuật không?”  

“Tôi đã xem qua các đoạn video do bệnh viện cung cấp, ghi lại toàn bộ quá trình từ trước, trong và sau phẫu thuật. Tư duy của bác sĩ Từ luôn rõ ràng, hành vi bình thường. Cậu ấy hoàn toàn đủ năng lực thực hiện ca mổ.”  

“Cảm ơn giáo sư vì những kiến thức khoa học bổ ích.”  

“Cách đây một tuần, chương trình của chúng tôi đã liên hệ với cơ quan cảnh sát và nộp toàn bộ bằng chứng thu thập được. Trước mắt, người chịu trách nhiệm chính của cơ sở tâm lý đó đã bị truy nã. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi vụ việc, các cá nhân liên quan đều sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”  

Vu Thanh Đường quay sang hỏi Tề Hoành Bân, “Anh Tề, chương trình đã đi đến hiện tại, anh vẫn cho rằng cái chết của vợ mình có liên quan đến bệnh viện và bác sĩ Từ sao?”  

Tề Hoành Bân: “Ca mổ là do Từ Bách Chương thực hiện, vợ tôi cũng thật sự mất trong bệnh viện. Họ đương nhiên phải chịu trách nhiệm!”  

Vu Thanh Đường: “Vậy mời anh Tề và quý vị khán giả tiếp tục xem video.”

Trong video quay cận cảnh Tề Hoành Bân đứng trước cửa phòng ICU lớn tiếng gào khóc, mặc kệ bác sĩ và nhân viên y tế tận tình khuyên ngăn. Tề Hoành Bân dùng đủ mọi cách khóc lóc, la lối, thậm chí nhục mạ để xin bác sĩ mau chóng đẩy vợ gã ra khỏi phòng ICU.

Vu Thanh Đường cầm tài liệu lên, “Đây là các đơn xin ở thời điểm đó của bác sĩ Từ. Có tất cả ba lá đơn. Anh ấy đã trình bày rất chi tiết về tình trạng của vợ anh, đồng thời tha thiết đề nghị bệnh viện cho cô ấy được tiếp tục nằm lại ICU, với sự giám sát 24/24 của đội ngũ y tế chuyên nghiệp. Anh ấy đã cố gắng đến ba lần, mọi thứ đều được ghi lại rõ ràng. Vậy tại sao anh Tề vẫn nhất quyết đưa cô ấy ra khỏi đó?”  

“ICU mỗi ngày hết mấy ngàn, còn phòng bệnh thường chỉ tốn 80. Tính thêm tiền thuốc men, chăm sóc, tổng cộng gần chục ngàn một ngày. Tôi chỉ là người bình thường, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hơn nữa tôi cũng đâu biết bệnh viện có phải đang lừa tiền mình không, cố tình kéo dài thời gian.”  

Bên dưới sân khấu vang lên những tiếng xì xào.  

“Người thường đúng là không dám ốm.”  

“Mấy ngàn mỗi ngày, ai mà chịu nổi chứ?”  

“Nói thế cũng không đúng, mạng sống quan trọng hơn tiền bạc.”  

“Haizz, đúng là khổ, chẳng ai dễ dàng cả.”  

Vu Thanh Đường: “Nếu anh không tin tưởng bệnh viện, tại sao ngay từ đầu lại đồng ý phẫu thuật?”  

Tề Hoành Bân thở dài, “Nếu biết sẽ ra nông nỗi này, tôi có chết cũng không cho cô ấy làm phẫu thuật. Giờ thì tiền mất, mạng của vợ tôi cũng chẳng còn!”  

“Anh Tề, theo tôi được biết, sau khi vợ anh qua đời, anh không ngay lập tức liên lạc với bệnh viện, mà phải ba tháng sau mới quay lại gây sự. Xin hỏi lý do là gì?”  

Tề Hoành Bân thoáng hoảng loạn, “Tôi, tôi vốn không muốn làm lớn chuyện. Nhưng vợ tôi hiện về báo mộng, bảo rằng cô ấy chết oan, không nhắm mắt được. Tôi thực sự rất đau khổ.”  

“Chúng tôi hiểu được nỗi đau mất đi người thân của anh.” Vu Thanh Đường bình thản rút ra một tập tài liệu, “Tuy nhiên, chúng tôi cũng phát hiện ba tháng trước khi vợ anh phẫu thuật, anh đã mua một gói bảo hiểm tai nạn y tế cho cô ấy. Trong đó ghi rõ, nếu cô ấy gặp tử vong ngoài ý muốn trong hoặc sau khi phẫu thuật, anh sẽ nhận được khoản bồi thường 5 triệu tiền mặt. Đúng vậy không?”  

Chương trình ghi hình đến hiện tại, khán phòng bỗng chốc ồn ào vang dội.  

“Mẹ kiếp, chuyện này không phải âm mưu đấy chứ?”  

“Nghe mà nổi hết da gà!”  

“Cảm giác như bị anh ta chơi một vố vậy!”  

“Hại chết vợ để lừa tiền bảo hiểm sao?”  

“Thằng khốn này còn dám vác mặt lên phát sóng trực tiếp?”

“Quá độc ác, khốn nạn!”  

Tề Hoành Bân vẫn cố cãi lại, “Vợ tôi bị bệnh, tôi mua bảo hiểm cho cô ấy thì có gì sai?”  

“Đương nhiên là không sai. Hành động đó cho thấy anh rất quan tâm đến vợ mình.” Vu Thanh Đường nhẹ nhàng nói, “Tuy nhiên, theo tài liệu từ phía công ty bảo hiểm cung cấp, cuối cùng anh không nhận được khoản tiền đó, đúng không?”  

Công ty bảo hiểm giải thích rằng, bệnh viện và cơ quan giám định thứ ba đã cung cấp bằng chứng rõ ràng: ca phẫu thuật diễn ra vô cùng thành công. Nguyên nhân dẫn đến cái chết của bệnh nhân là do gia đình kiên quyết chuyển cô ấy ra khỏi ICU, và vào thời điểm bệnh nhân nguy kịch, người nhà lại không có mặt kịp thời vì đang đi vệ sinh, không kịp gọi bác sĩ, khiến họ bỏ lỡ cơ hội cứu chữa tốt nhất.  

Khán giả bắt đầu tức giận.  

“Thì ra đúng là âm mưu!”  

“Người này độc ác quá!”  

“Có khác gì cố ý giết người đâu?” 

“Tên khốn này phải đi tù mới đúng!”  

Tề Hoành Bân cũng kích động lên, vội vàng thanh minh, “Không! Tôi không làm thế! Nhà tôi nợ nần chồng chất, tôi thật sự không còn cách nào khác. Bệnh viện bảo rằng ca mổ thành công, tôi nghĩ vợ tôi sẽ không sao. Nhà tôi còn có người già cần phụng dưỡng, con cái cần đi học. Tôi không thể gánh nổi chi phí viện phí quá đắt như vậy!”  

“Tôi hôm đó ăn phải đồ hỏng nên bị đau bụng. Tôi thực sự rất hối hận! Nếu được làm lại lần nữa, dù có đi ra sàn tôi cũng không rời khỏi đó đâu!”  

Tiếng thảo luận bàn tán vẫn không dừng lại.

“Dù tức giận, nhưng phần nào cũng hiểu được.”  

“Người thường thật sự không kham nổi chi phí y tế.”  

“Hắn chính là hung thủ giết người!”  

“Rốt cuộc có phải lừa bảo hiểm không?”  

Vu Thanh Đường tiếp tục hỏi: “Nếu như bệnh viện đã bồi thường cho anh 200 ngàn, vậy tại sao 3 năm sau, anh lại quay lại đây để làm loạn?”  

“Thằng lang băm đó hại chết vợ tôi, lại có thể sống tốt như chẳng có chuyện gì xảy ra. Dựa vào đâu mà tôi không được làm lớn chuyện chứ?”  

“Anh Tề, có những điều không nên nói ở nơi công cộng, nhưng nếu anh vẫn tiếp tục cố chấp như vậy, đừng trách chúng tôi không giữ chút thể diện cuối cùng cho anh. Việc anh cố chấp quay lại gây sự lần này, có liên quan đến việc anh thất bại trong đầu tư, đúng không?”  

Lời nói của Vu Thanh Đường rất nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý sâu xa. Sự thật là Tề Hoành Bân không phải đơn thuần là đầu tư thất bại, mà là tham gia góp vốn trái phép và bị lừa.  

Khán phòng lại một lần nữa ồ lên.  

“Coi bệnh viện như ATM hay gì?” 

“Thằng khốn này quá đáng thật sự.”  

“Quậy long trời lở đất, thì ra chỉ vì muốn tiền.”  

“Tôi còn từng cảm thông mà quyên góp cho hắn nữa!”  

“Biến đi! Đồ hút máu người!”  

“Đúng là ghê tởm, không biết xấu hổ.”  

“Loại này mà dám livestream sao? Báo cáo hắn ngay mới được!”  

“Đáng bị ăn đấm!”  

Tề Hoành Bân vội vàng thanh minh, “Không phải! Gần đây tôi lại mơ thấy vợ tôi. Tôi thật sự không cam tâm!”  

“Nhìn hắn còn đang hành nghề bác sĩ, tôi sợ hắn sẽ hại thêm nhiều người nữa. Tôi chỉ là muốn đứng ra bảo vệ công lý, loại bỏ những tên bác sĩ lang băm hại người thôi!”  

“Anh Tề, bác sĩ Từ có phải là lang băm hay không, không phải chỉ mình anh là có thể quyết định được.”  

“Vì để hiểu rõ bác sĩ Từ là người thế nào, y thuật của anh ấy ra sao, chương trình đã tiến hành phỏng vấn 100 bệnh nhân ngẫu nhiên, thu được rất nhiều hình ảnh và tư liệu chân thật.”

Video bắt đầu chiếu cảnh phòng làm việc của Từ Bách Chương, trong đó treo đầy cờ thưởng cùng hàng loạt thư cảm ơn gửi đến bệnh viện trong những năm gần đây. Còn có trên mạng, những đánh giá tích cực về anh cũng được hiện lên.  

Từng đoạn hình ảnh và câu chữ chân thực đều ngập tràn sự tôn trọng, ngợi khen và biết ơn dành cho bác sĩ Từ.  

Cuối video là những lời chia sẻ từ các bệnh nhân.  

“Tôi bị thấp khớp 30 năm, chính bác sĩ Từ đã giúp tôi đứng lên một lần nữa. Cậu ấy đúng là Hoa Đà tái thế, là ân nhân cứu mạng của tôi.”  

“Bác sĩ Từ thật sự là một người tài giỏi, chính anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi. Nếu không tôi đã thành cô nhi từ lâu rồi. Cảm ơn anh, bác sĩ Từ.”  

“Chính bác sĩ Từ đã cho tôi cuộc đời mới. Anh ấy không phải bác sĩ tồi, mà là bác sĩ giỏi nhất tôi từng gặp. Tôi sẽ biết ơn anh ấy cả đời.”  

“4 năm trước, tôi từng là bệnh nhân của bác sĩ Từ. Anh ấy đã chữa khỏi bệnh tim cho tôi và cho tôi cuộc sống mới. Bác sĩ Từ, anh đừng quan tâm đến những tin đồn vớ vẩn. Tôi là bệnh nhân của anh, tôi mới là người có quyền lên tiếng.”  

“Năm đó con nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, sợ tới mức chỉ biết khóc. Trước khi gây mê, bác sĩ đã dùng miếng gạc lau nước mắt cho con, rồi đặt nó vào tay con, ‘Nhóc đừng sợ, có bác sĩ ở đây, sẽ không bỏ rơi con đâu.’”  

Trong video, bệnh nhân đó rút ra miếng gạc ngày ấy, “Mạng sống của con là do bác sĩ Từ trao cho. Hy vọng bác sĩ Từ hãy mạnh mẽ lên, đừng sợ, có con ở đây, sẽ không bỏ rơi bác đâu.”  

Những lời động viên nối tiếp nhau vang lên.  

“Bác sĩ Từ, cố lên!”  

“Bác sĩ Từ, anh là giỏi nhất!”  

“Đừng sợ, có chúng tôi bên anh, không ai bỏ rơi anh đâu!”  

“Bác sĩ Từ, cố lên, đừng bỏ cuộc!”  

“Bác sĩ Từ, cố lên!”  

Video kết thúc bằng một bảng thống kê các vụ gây rối trong bệnh viện. Trong 10 năm qua, mỗi năm cả nước xảy ra khoảng 110.000 vụ việc như vậy. Rất nhiều nhân viên y tế đã bị thương, thậm chí mất mạng. Thời đại mà mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân leo thang, những kẻ trục lợi kiếm tiền đã hình thành cả một chuỗi “kinh doanh” dựa trên việc gây rối trong bệnh viện.  

Cuối cùng, màn hình hiện lên dòng chữ đen trên nền trắng: 

Khi có mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, hy vọng bạn tìm đến các phương pháp pháp lý chính đáng để bảo vệ quyền lợi, thay vì dùng bạo lực cực đoan làm hại chính mình và người khác.

Duy trì sự ổn định xã hội là trách nhiệm của mỗi công dân.

Ống kính chuyển sang Vu Thanh Đường. Anh nhìn vào camera, chậm rãi nói, “Trước khi chương trình lên sóng 10 phút, tôi đã gọi cho một bác sĩ. Tôi hỏi anh ấy: Khi đứng trước bàn mổ, đối diện với bệnh nhân, anh nghĩ đến điều gì?”  

“Anh ấy trả lời: Người nằm trên bàn mổ đã giao tính mạng của họ cho tôi. Tôi sẽ đặt cược cả mạng sống của mình để cứu họ.”  

Vu Thanh Đường cúi người thật sâu trước ống kính, “Mạng sống là vô giá. Xin biết ơn tất cả các y bác sĩ đã dùng chính sinh mệnh để giữ vững cương vị của mình. Cảm ơn các vị.”  

Buổi phát sóng trực tiếp kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội.  

Hoàn thành các công việc sau chương trình, Vu Thanh Đường chào tạm biệt mọi người, rồi rời khỏi tòa nhà đài truyền hình. Vừa đi, anh vừa cúi đầu lướt màn hình điện thoại.  

Đã một giờ trôi qua, chẳng có cuộc gọi nào, cũng không một tin nhắn. Cái anh kia rốt cuộc là ngại không muốn gọi hay quá giỏi chịu đựng?  

Đang định bấm gọi trước, anh ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.  

Vu Thanh Đường: “…”  

Giỏi chịu đựng cái gì chứ, gấp không chịu nổi thì có.  

Vu Thanh Đường bước vào ghế phụ, “Sao anh lại đến đây? Không phải em bảo đợi ở nhà sao?”  

Ngày chương trình phát sóng, chắc chắn sẽ tạo ra làn sóng dư luận.  

Từ Bách Chương kéo thấp vành mũ, “Trời tối, không sao đâu.”  

Vu Thanh Đường cất điện thoại, nghiêng đầu hỏi, “Cảm thấy thế nào?”  

“Cảm ơn em.”  

Vu Thanh Đường: “…”  

Lại cảm ơn.  

“Không thể đổi cái gì khác được sao?”  

Từ Bách Chương: “Được, anh đổi.”  

Vu Thanh Đường ngạc nhiên, xoay người cài dây an toàn, “Anh định đổi thành gì…!”  

Dây an toàn còn chưa kịp cài, anh đã bị kéo sang ngồi lên đùi Từ Bách Chương, hai chân dạng ra ngồi đối diện với hắn.

Không gian rộng rãi trong xe khiến cái ôm chặt ấy chẳng chút chật chội.  

Vu Thanh Đường đặt tay lên vai Từ Bách Chương, “Lại làm em giật mình.”  

Từ Bách Chương nhẹ giọng đáp, “Anh không biết nói, chỉ biết dùng hành động để bày tỏ thôi.”  

“Ưm?!”  

Nụ hôn nóng bỏng từ môi kéo dài xuống yết hầu, cổ áo của Vu Thanh Đường bị mở tung. Anh vòng tay ôm lấy cổ Từ Bách Chương, dùng sức đáp lại tình yêu của hắn.  

Hôn đến khi toàn thân cả hai đều nóng bừng lên, hơi thở trở nên gấp gáp. Vu Thanh Đường tách môi ra, thở dồn dập, “Khoan đã, em còn chưa nói xong mà.”  

“Bác sĩ Từ, đừng sợ, có em ở đây.”  

“Ưm!” Đôi môi của anh lại bị chiếm giữ lần nữa, nhưng anh vẫn chưa nói hết lời.  

“Bác sĩ Từ, có em ở đây, ưm… anh sẽ không bao giờ bị bỏ lại.”  

Vu Thanh Đường vừa đáp lại nụ hôn ấy, vừa thì thầm những suy nghĩ trong lòng, “Bác sĩ Từ, em vẫn luôn ở đây.”  

Anh không thể thở được, nhưng vẫn liên tục nói với hắn, “Bác sĩ Từ, cố lên!”  

“Ừ, cố lên.”  

Cảm xúc ấm áp bị sự hoảng loạn thay thế, khóa kéo quần bị đầu ngón tay của Từ Bách Chương mở ra, Vu Thanh Đường đột nhiên tỉnh táo lại, “Đừng, đây là đài truyền hình.”  

Buổi tối 10 rưỡi tối, xung quanh yên tĩnh tối om.  

“Nhưng mà, nếu như…” Vu Thanh Đường suy nghĩ mông lung, “Trên xe cũng không có bao, sẽ làm bẩn hết đó, ghế da, rất đắt.”  

“Ừ, em nói đúng.” Từ Bách Chương giúp anh chỉnh lại quần áo, đẩy anh trở lại ghế phụ lái rồi cài dây an toàn.  

Tốc độ xe rất nhanh, nhưng không phải đường về nhà.  

Vu Thanh Đường mân mê chiếc cúc bị cắn đứt, “Anh đi đâu vậy?”  

“Đi mua bao, tiện thể tìm một nơi không có ai…”  

Từ Bách Chương đạp mạnh chân ga, “Dùng ngay tại chỗ.”  

Vu Thanh Đường: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK